Chương 21: Không thoải mái ở đâu?
Lý Nguyên Y mang theo túi sách, chán đến chết ở công viên bên cạnh tản bộ.
Thời tiết tối nay đặc biệt tốt, gió mát phơ phất, có một tia tơ cảm giác mát, lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thoải mái. Ánh trăng cong comg trên bầu trời, ánh trăng nhu hòa bao phủ lên con đường rộng lớn phía trước, tỏ ra dị thường mê người, nhưng cô lại không có lòng dạ nào thưởng thức.
Buổi chiều mạc danh kỳ diệu bị mất chén cơm, Lê Lâm liên tục giật giây cô đi tìm Tư Chính Hạo lý luận, không phải cô không nghĩ tới, nhưng chỉ cần nghĩ tới tâm tư hắn đối với bản thân, cuối cùng vẫn là cứng rắn nhịn xuống. Mặc dù lúc này đây, cô hết sức không cam lòng, nhưng Triệu Thiên Dương đã nói tới mức đó, nếu như tiếp tục lưu lại TGN cũng không có bất kỳ ý tứ, sao không tìm ra đường khác?
Lấy điều kiện của cô, dù đến chỗ nào cũng không phải giống nhau sao?
Lý Nguyên Y, tin tưởng mình, nhất định làm được!
Đang lúc cô vì chính mình động viên, Lý Xương Húc nhắn tin, mở ra, sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Lý Nguyên Y nhịn không được trái tim ấm áp, cô khẽ phác thảo môi, nhanh chóng nhắn trả lời: "Em đã ăn cơm , yên tâm."
Cái người thương yêu muội thành si này, dù bận rộn thế nào cũng không quên nhắc cô ăn cơm, bất quá sau khi cô cùng Lê Lâm tách ra, cũng không có tâm tình để ăn cơm tối, nếu như bị anh hai biết được, nhất định sẽ mắng cho một trận .
Chao ôi - -
Tốt hơn nên đi ăn một chút gì đi.
Lý Nguyên Y nghĩ tới như vậy, xoay người hướng ven đường đi đến. Thời điểm đi được nữa đoạn đường, dạ dày đột nhiên có chút đau, cái trán cũng bắt đầu nổi lên mồ hôi lạnh.
Thật đau - -
Lý Nguyên Y nhíu mi, vô ý thức che tim, đứng tại một chỗ. Đoán chừng là buổi chiều uống quá nhiều cà phê, làm cho đau bụng bị phát tác. Cái bệnh bao tử này, thật sự là công tác gây ra, hơn nữa bình thường cô cũng không quá chú ý đến ăn uống đúng giờ, cho nên mới càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi một lần thời điểm đau bao tử, đau giống như dì cả tới vậy, muốn nửa cái mạng của cô.
Xem ra hôm nay thật không phải là xúi quẩy bình thường!
Lý Nguyên Y thầm suy nghĩ , cả người bởi vì thân thể không thoải mái, trở nên yếu ớt vô lực, tâm tình tựa hồ cũng xuống thấp rất nhiều.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu xanh ngọc gào thét chạy qua bên người cô, tiếp theo, lại rất nhanh quay trở lại, trong nháy mắt, thoáng cái bóng dáng cao lớn đến trước trước mặt cô, Lý Nguyên Y vô ý thức ngẩng đầu, vừa vặn chống lại một đôi mắt tĩnh mịch như đàm sương mù!”
"Ăn cơm chưa? Sao lại ngồi ở đây một mình?" Đường Diệc Đình cúi người xuống, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy, sáng quắc thăm dò vào đáy mắt cô.
Tinh thần Lý Nguyên Y chao đảo một cái, cắn môi, không nói gì.
Đường Diệc Đình thấy cô chau mày, vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ rất khó chịu, hắn nhịn không được vươn tay ở trên trán cô dò xét một chút, "Thời tiết như thế này, còn có thể đổ mồ hôi? Ở đâu không thoải mái?"
"Không có, anh đi đi!" Không muốn bị hắn phát hiện sự khác thường của mình, Lý Nguyên Y dứt khoát xoay mặt, lạnh giọng đuổi người.
Ai ngờ, Đường Diệc Đình lại đột nhiên đem cô ôm lấy, Lý Nguyên Y kinh kêu một tiếng, còn không kịp phản kháng, liền bị hắn bỏ vào ghế bên cạnh ghế lái, khóa cửa lại, lưu loát liền mạch.
"Uy, thả tôi ra ngoài!" Lý Nguyên Y ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế ngồi, dồn hết khí lực đạp vào cửa xe, mà Đường Diệc Đình căn bản sẽ không để ý không hỏi cô, thong dong trở về trên ghế lái.
"Đường Diệc Đình, đến tột cùng anh nghĩ muốn làm gì?" Bên trong chiếc xe, chỉ có hai người bọn họ, Lý Nguyên Y nhịn không được bắt đầu có chút bối rối.
/84
|