Chương 52: Đại di mụ lúng túng
Edit: Phạm Mai
"Lá gan nhỏ như vậy, hả?" Đường Diệc Đình híp mắt, bàn tay vỗ một cái ở trên mông cô, cơ thể Lý Nguyên Y cứng đờ, cảm giác trong cơ thể có cổ nhiệt lưu, đang từ từ trào ra.
Không xong!
Chính bởi vì thời khắc thất thần này của cô, toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn liền bị Đường Diệc Đình bế lên.
"Này, thả tôi xuống!"
Lý Nguyên Y nóng nảy, hôm nay là ngày đầu tiên đến đại di mụ (kinh nguyệt), không nghĩ tới ra lượng nhiều như vậy, vốn dĩ muốn đi tolet để đổi băng vệ sinh, ai ngờ nửa đường nhảy ra cái người Trình Giảo Kim, thật làm người ta muốn phát điên mà.
Nghĩ xong, cơ hồ cô dùng toàn bộ khí lực giãy giụa, bất đắc dĩ ai đó ôm rất chặt, mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức, người đàn ông đều vững vàng trói chặt cô. Trói buộc vào trong ngực.
Dưới tình thế cấp bách, cô đành phải túm chặt cổ áo của anh, đe dọa: "Không thả tôi xuống, tôi sẽ siết chết anh!"
Đường Diệc Đình buồn cười, gương mặt tuấn tú đưa đến trước mặt cô, khóe môi khêu gợi nhẹ cong lên, mang theo một cái đường cong không có ý tốt: "Anh lại muốn em giết chết anh ở trên giường cơ!”
"Khốn kiếp!" Lý Nguyên Y thẹn quá hoá giận, đưa tay đấm vài cái lên ngực anh, Đường Diệc Đình kêu lên một tiếng đau đớn, lại vẫn như cũ không buông cô ra, chân dài mở ra, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, ấn vân tay vào, đợi cửa thang máy mở ra, ôm cô đi vào.
Nhìn thấy anh ấn vào tầng cao nhất, dù Lý Nguyên Y ngốc như thế nào, cũng biết, anh muốn dẫn cô đi vào phòng của anh, tâm, không biết vì sao bắt đầu hoảng loạn.
"Đường Diệc Đình, tôi muốn đi toilet, mau buông tôi xuống, nhanh lên!"
Ô ô, nếu như không nhanh thì không còn kịp.
"Đừng nóng vội, phòng anh có." Đường Diệc Đình nào có biết được tình huống bây giờ của cô, nói xong, thật vất vả ôm cô vào trong ngực, làm sao anh có thể đơn giản buông tay đây?
"Muộn - -" Tiếng nói Lý Nguyên Y buồn buông, vào trong tai Đường Diệc Đình, ngược lại có một loại cảm giác thảm thiết như tráng sĩ chặt tay.
Loại vật trong cơ thể này, cũng không phải mình nghĩ khống chế thì có thể khống chế được, chỉ có thể mặc cho nó chảy xuống không ngừng. Lúc này, Lý Nguyên Y cũng có thể cảm giác được, cái váy liền áo mặc trên người mình, đã dính đầy đậm sệt, triệt để không thể gặp người.
Trời ơi, để cho cô chết đi.
"Muộn cái gì?" Đại khái cảm giác được sự khác thường của cô, mày Đường Diệc Đình nhăn lại, trên khuôn mặt tuấn tú có chút ngạc nhiên.
"Tay áo của anh, bị tôi làm dơ." Lý Nguyên Y cắn cắn cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nghiễm nhiên đã trở nên hồng thấu.
"Làm dơ? Tại sao?" Con ngươi thâm thúy của người đàn ông không tự giác được liếc xuống.
"Đại di mụ đến!" Cô giống như dùng hết tất cả khí lực, mới nói ra được lời này.
Ô ô, thật mất thể diện, cho cô miếng đậu hủ để cô đập đầu chết đi.
"..." Người đàn ông phản ứng kịp, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ trấn định hỏi: "Ngày thứ mấy?"
Lý Nguyên Y sững sờ một chút, dù thế nào cũng không có nghĩ tới, gặp chuyện bết bát như vậy, anh vẫn còn có thể trấn định như thế?
Chẳng lẽ, anh không biết rằng, những thứ này của phụ nữ mà dính vào người đàn ông, chính là điềm xấu sao? Hay là, anh đã tập mãi thành thói quen?!
Suy nghĩ tới điều này, không hiểu sao khiến cho cô cực khó chịu, nội tâm có cỗ ê ẩm gì đó đang lên men, "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Được, không hỏi." Đường Diệc Đình chìm đắm nhìn cô một cái, lúc này, vừa vặn cửa thang máy mở ra, anh ôm cô đi vào phòng, cho đến khi đứng ở trong phòng rửa tay, mới đặt cô xuống.
- - - -
/84
|