Tư Đồ Lăng Tuyết bị mất ngủ.
Do phải sống xa mẹ từ nhỏ, cộng thêm quãng thời gian đầy ám ảnh ở cô nhi viện mà cô vốn dĩ đã khó ngủ.
Hôm qua, bởi vì nụ hôn nóng bỏng của Hiên Viên Liệt nên cô thức trắng đêm ròng.
Sau khi lăn lộn trên giường từ mười giờ đêm tới bảy giờ sáng, Tư Đồ Lăng Tuyết xuống giường, lê tấm thân nhão nhoẹt với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô xuống phòng ăn.
Nhưng thật ngạc nhiên là trong phòng ăn không có một ai cả.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn đồng hồ. Bảy giờ rưỡi sáng.
Giờ này thì chắc chắn là Hiên Viên Liệt đã đến Hiên Viên tập đoàn rồi. Nhưng sao Hiên Viên Ngạo Thiên, Vân Duyệt và Hiên Viên Tiểu Điệp vô công rỗi nghề cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Như vậy thật quá kì quái!
Nghĩ rồi, Tư Đồ Lăng Tuyết gọi to: "Dì Tề!"
Dì Tề là người làm lâu năm và là quản gia của Hiên Viên gia tộc.
Ngay sau khi tiếng gọi của Tư Đồ Lăng Tuyết vang lên, bà liền xuất hiện trước mặt cô: "Lăng Tuyết điện hạ."
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn bà. Cô hỏi: "Dì Tề! Dì có biết mọi người đi đâu rồi không?"
Mặt dì Tề hiện lên vẻ khó xử. Thấy vậy, Tư Đồ Lăng Tuyết gặng hỏi: "Sao vậy dì? Dì có biết họ đâu không?"
"Cái đó, Lăng Tuyết điện hạ. Thực ra sáng nay, đại thiếu gia đã đến tập đoàn. Còn chủ nhân, phu nhân và đại tiểu thư thì đã rời khỏi Hiên Viên gia tộc từ lúc sáu giờ rồi ạ!" Giọng dì Tề mỗi lúc một nhỏ.
"Rời khỏi Hiên Viên gia tộc? Thế họ đi đâu?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi dồn. Không hiểu sao, cô lại có một dự cảm chẳng lành.
"Dạ, chủ nhân nói dạo gần đây phu nhân không được khỏe. Cộng với việc đại tiểu thư ôn thi mệt mỏi nên đã đưa hai người sang Hy Lạp nghỉ dưỡng rồi ạ." Dì Tề thành thật trả lời.
Và câu trả lời đó đã thành công khiến Tư Đồ Lăng Tuyết kinh hoàng. Cô sợ hãi hỏi dì Tề: "Chỉ có Liệt đại ca ở nhà?"
"Vâng." Dì Tề gật đầu.
"Thế họ có nói là đi bao nhiêu lâu không?" Sống lưng Tư Đồ Lăng Tuyết ngày một lạnh toát.
"Chủ nhân nói sẽ chỉ đi trong hai tuần thôi, để đại tiểu thư có thể quay về kịp lúc buổi biểu diễn của Jessica tiểu thư bắt đầu." Dì Tề đáp.
Đến lúc này thì Tư Đồ Lăng Tuyết không thể trụ được nữa. Cô lảo đảo ngã xuống một chiếc ghế cạnh bàn ăn.
Để cô và Hiên Viên Liệt ở cùng với nhau trong hai tuần? Chuyện này quá đột ngột!
Tư Đồ Lăng Tuyết chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng như lúc này. Cho dù là cổ phiếu của Tư Đồ tập đoàn bị tụt dốc cô cũng không cảm thấy đáng sợ đến thế.
Nếu phải ở cùng với Hiên Viên Liệt hai tuần thì thà rằng cô chết còn hơn.
[...]
Tư Đồ Lăng Tuyết không biết mình ăn xong bữa sáng kiểu gì, cũng không biết được mình đã về phòng ra sao!
Cô ngồi chống cằm trên chiếc bàn kê gần cửa sổ. Ngắm trời ngắm đất mà tâm hồn cứ để đi đâu.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông.
Tư Đồ Lăng Tuyết liếc nhìn cái tên trên màn hình. Là Hiên Viên Liệt.
Cô định tắt máy nhưng rồi lại ấn vào nút nghe.
Áp điện thoại vào tai, đầu kia vang lên giọng nói trầm thấp nam tính của Hiên Viên Liệt: "Tuyết, dậy rồi à?"
"Tôi không dậy thì nói chuyện với anh được à?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi ngược lại.
Đầu kia vang lên tiếng cười, sau đó là tiếng nói của hắn: "Bé con, sao em cứ thích vặn vẹo anh thế nhỉ?"
"Ngứa mắt thì vặn vẹo thôi." Cô thản nhiên đáp.
"Con gái không nên ăn nói thô lỗ như vậy." Hắn lại bảo.
"Xin lỗi nhé? Từ nhỏ tôi đã không hiểu cái gì gọi là dịu dàng rồi."
Hiên Viên Liệt thực sự á khẩu, không còn gì để nói.
Cô gái Tư Đồ Lăng Tuyết này thật quá bướng bỉnh!
Thấy đầu kia im lặng, Tư Đồ Lăng Tuyết liền lên tiếng: "Này Liệt đại thiếu gia, anh có gì thì nói luôn đi. Tôi không muốn lãng phí thời gian ngồi đây để nói chuyện với anh đâu."
Lúc này, đầu kia mới có tiếng trả lời: "Được rồi. Được rồi. Anh gọi cho em là muốn nhờ em một việc."
"Việc gì?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi.
Hiên Viên Liệt tỏ rõ thái độ nhờ vả: "Chốc nữa là cuộc họp cổ đông một tháng một lần của tập đoàn. Anh lại để quên một phần văn kiện quan trọng ở nhà. Vậy nên em có thể lấy nó rồi đem đến Hiên Viên tập đoàn cho anh được không?"
"Cái gì? Quên tài liệu?" Tư Đồ Lăng Tuyết gần như hét lên. Cô là một người có yêu cầu cực cao trong công việc. Vậy nên những sơ suất như thế khiến cô rất khó chịu.
Tư Đồ Lăng Tuyết trực tiếp quát thẳng vào điện thoại: "Này Hiên Viên Liệt, sao anh có thể bất cẩn như thế? Họp cổ đông liền quên tài liệu. Bộ đầu anh làm bằng đất à!"
Đồng thời, Hiên Viên Liệt cũng đưa điện thoại ra xa tai.
Ngay sau đó, hắn lại áp tai vào điện thoại, nói tiếp: "Vậy em có thể mang nó đến đây cho anh không?"
"Anh để ở đâu?"
"Trên bàn làm việc trong phòng ngủ."
"Tôi biết rồi."
[...]
Thay một bộ váy khác, cầm theo tài liệu mà Hiên Viên Liệt cần, Tư Đồ Lăng Tuyết rời khỏi Hiên Viên gia tộc.
Sau hơn ba mươi phút ngồi trên xe ô tô, Tư Đồ Lăng Tuyết đã đến tập đoàn Hiên Viên. Xe dừng lại. Paul - người tài xế của Hiên Viên gia tộc nói với cô: "Lăng Tuyết điện hạ, đã đến Hiên Viên tập đoàn rồi ạ."
Tư Đồ Lăng Tuyết chuẩn bị mở cửa xe. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi Paul: "Anh Paul, mặt em trông thế nào?"
Paul cũng không giấu diếm. Anh thành thật trả lời: "Lăng Tuyết điện hạ, mặt em rất đẹp, chẳng thể chê vào đâu cả. Nhưng mà mắt em bây giờ cùng gấu trúc chẳng khác gì."
Tư Đồ Lăng Tuyết cũng biết mắt mình trông không được ổn.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc kính râm.
Đeo kính lên, Tư Đồ Lăng Tuyết lại hỏi Paul: "Giờ thì sao?"
Paul giơ ngón trỏ lên với cô và nói: "Very good!"
Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết mới yên tâm mà xuống xe.
Đứng trước tòa nhà cao sừng sững, cô rút điện thoại ra gọi. Đầu kia nhanh chóng bắt máy.
"Tôi đã đến rồi đây. Cho người xuống đón tôi."
/92
|