Lạc Ly Mị chết sững nhìn con gái đứng đó, rất muốn mở miệng giải thích cho nó nhưng lại không biết phải nói sao.
Lạc Kiều Kiều thần trí đã sớm phát điên. Đôi mắt đỏ lên đầy hận thù. Phải rồi, lúc Lạc Ly Mị không đeo mặt nạ da người, khuôn mặt đều giống gương mặt trên bia mộ kia y hệt. Cô nghiến răng, rít lên giận dữ: "Vì sao bà không chết đi? Vì sao còn quay về đây làm gì? Tôi mấy năm này đều khổ đã quen rồi, bù đắp cái gì chứ? Thật nực cười!"
Nói rồi, cô ấy quay ngoắt người bỏ đi mà không thèm nói thêm một lời nào nữa.
"Kiều Kiều, con nghe mẹ nói..." Lạc Ly Mị vốn muốn đuổi theo, lại bị Andre Hạ Chính. Nàng quay đầu nhìn hắn, liền nhận được một cái lắc đầu.
"Tiểu Triệt đã đi theo Kiều Kiều rồi. Ly cô cô, tạm thời cô đừng xuất hiện trước mặt con bé, chỉ khiến con bé càng thêm loạn trí." Tư Đồ Lăng Tuyết cũng lên tiếng ngăn cản.
Lạc Ly Mị nhìn theo bóng lưng Lạc Kiều Kiều càng ngày càng đi xa dần, ánh mắt tràn đầy bất lực.
[...]
Trong vườn hoa của bệnh viện.
Lạc Kiều Kiều thẫn thờ ngồi trên băng ghế đá. Móng tay sắc nhọn tự cào lên mu bàn tay trong vô thức, tạo thành những vệt đỏ rợn người.
Bất ngờ, một bàn tay rắn chắn vươn tới, nhẹ nhàng tách hai bàn tay đang tự tổn thương mình của cô ra.
Lạc Kiều Kiều hoàn hồn, ngẩng mặt lên, lại bắt gặp phải ánh mắt không vui của Tư Đồ Hoàng Triệt.
"Thế nào? Có tức mà không xả được liền tự mình làm tổn thương chính mình. Em bị ngốc hả!" Anh ngồi xuống bên cô, giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Lạc Kiều Kiều cúi đầu, lí nhí nói: "Xin lỗi!"
"Ngu ngốc!" Tư Đồ Hoàng Triệt thật sự phát hỏa: "Người em cần xin lỗi không phải anh, mà là chính bản thân em kìa. Vì sao em lúc nào cũng chỉ biết tự tổn thương mình thế? Làm sao cứ phải âm thầm chịu đựng mọi thứ một mình?"
Lạc Kiều Kiều im lặng, rất lâu sau mới khó khăn mở miệng: "Em không hận mẹ. Quá khứ thanh xuân mà mẹ trải qua còn khủng khiếp hơn cả em, làm cho em cảm thấy bà ấy đáng thương nhiều hơn đáng hận. Nhưng em không thể chấp nhận nổi sự vô tâm của bà ấy. Bà ấy ngay cả cốt nhục cũng không màng khiến mười bảy năm dài đằng đẵng em không có lấy một ngày hạnh phúc."
"Có lẽ, lúc đó bà ấy vẫn còn quá nhỏ để ý thức được trách nhiệm của một người mẹ. Làm mẹ ở tuổi mười bảy, lại còn phải sống trong tình cảnh bị giam nhốt, đối với bà ấy mà nói cũng chẳng dễ dàng gì." Tư Đồ Hoàng Triệt xoa xoa những vết đỏ trên tay cô: "Hãy cho bà ấy thời gian, cũng là cho chính em một cơ hội để hòa giải."
[...]
Tối hôm đó, lâu đài Tư Đồ gia tộc.
"Hiện tại hôn sự của hai gia tộc Tư Đồ và Hiên Viên đã được xác lập. Qua năm sau, tôi sẽ gả về Hiên Viên gia, chức gia chủ này cũng đã đến lúc phải nhường lại rồi." Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi trên tháp quý phi. Cô mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, làm cho khí chất trên người trở nên dịu dàng hơn một chút, tuy vậy cũng không che dấu đi sự uy nghiêm vốn có.
Ngồi trước mặt cô là Lý Tư Thần, Sarah Tư Đặc, Lâm Thiên Túng và Phi Điểu Tường. Còn có các vị nguyên lão của Tư Đồ gia tộc
"Các cậu chính là những người đại diện của bốn gia tộc Lý, Lâm, Tư Đặc và Phi Điểu. Các cậu được lựa chọn để phò tá cho gia chủ của Tư Đồ gia tộc. Sau này khi tân chủ ngồi vào cái ghế này, sẽ phải nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người rồi. Mọi người có sẵn sàng hay không?" Tư Đồ Lăng Tuyết cất giọng đều đều, hỏi bốn người trước mặt.
Bốn người hai mặt nhìn nhau. Sau đó, Lý Tư Thần lên tiếng đầu tiên: "A Tuyết, đối với chúng tôi, cậu không chỉ là chủ nhân mà còn là bạn thân. Chúng tôi trước nay luôn nghe lời cậu làm việc. Vì nể tình công hiến nhiều năm của chúng tôi như vậy, liệu cậu có có thể đáp ứng một thỉnh cầu của chúng tôi hay không?"
"Cứ nói." Tư Đồ Lăng Tuyết nhướn mày, khoát tay.
"A Tuyết, chúng tôi từ ngày đầu tiên đi theo cậu đã xác định một điều..." Sarah Tư Đặc cất lời: "Cậu, đối với chúng tôi là chủ nhân đầu tiên, cuối cùng và cũng là duy nhất. Chúng tôi đời này trừ bỏ cậu, sẽ không cúi đầu nghe lệnh một kẻ nào khác."
"Hồ đồ!" Một vị nguyên lão nghe xong liền tức giận đến mức phát hỏa, không nhịn được chỉ tay vào mặt hai người: "Lý thiếu, Sarah tiểu thư, hai người thật không biết đúng sai! Lời này mà cũng nói ra được!"
"Được rồi, Vương lão. Ông trước bình tĩnh đã. Có gì từ từ nói. Còn chưa rõ nguồn cơn mà đã nổi xung lên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa." Tư Đồ Lăng Tuyết xoa xoa mi tâm, phất tay ý bảo nguyên lão kia hãy điều chỉnh cảm xúc.
Vương lão cũng biết vừa rồi mình có chút thái quá, liền không nói gì nữa mà im lặng ngồi xuống.
Tư Đồ Lăng Tuyết lúc này mới thu lại ánh mắt của mình. Cô đứng lên, chống tay lên bàn, quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên bốn người trước mặt. Giọng nói trầm trầm vang lên: "Nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, hôm nay tôi sẽ không đứng ở đây. Và cũng không trở thành chủ nhân của các cậu. Các cậu hiểu rõ chứ?"
Bốn người nhất loạt gật đầu. Tư Đồ Lăng Tuyết nói tiếp: "Các cậu một khi đã ra đề nghị này. Hẳn là đã có ý định từ trước."
"Đúng vậy. Chúng tôi đã chọn ra người sẽ phò tá giúp đỡ cho Tư Đồ Dạ Vũ sau này." Lâm Thiên Túng gật đầu.
Lúc này, Phi Điểu Tường từ bên ngoài dẫn vào trong phòng bốn người. Là Lý Tư Trị, Phó Lôi Tư Đặc, Lâm Thiên Vận và Phi Điểu Diệu Tinh
"Đây là...Lý nhị thiếu, Lôi thiếu gia, Lâm nhị tiểu thư và Tinh tiểu thư?" Tư Đồ lăng Tuyết nhìn bọn họ. Đầu mày ý vị nâng lên.
"Đúng vậy. Và họ cũng sẽ là người thay chúng tôi đảm nhận vị trí hiện tại." Phi Điểu Tường quay lại ghế ngồi.
"Các vị nguyên lão thấy sao?" Tư Đồ Lăng Tuyết quay lại ghế quý phi, cao giọng hỏi mọi người trong phòng.
"Chúng tôi phản đối!" Các vị nguyên lão không cần nghỉ, gần như trăm miệng một lời đồng thanh.
Dương lão, một trong những nguyên lão quyền cao chức trọng trong Tư Đồ gia tộc đứng dậy: "Chúng ta đều không biết năng lực của bọn họ ra sao? Giao quyền hành vào tay họ quả là không an toàn tí nào. Xin gia chủ hãy cân nhắc kĩ lưỡng."
"Không cần cân nhắc. Chính ta cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Tư Thần, giải thích sao đây?" Tư Đồ Lăng Tuyết nâng tay, nhìn Lý Tư Thần.
"Người tài giỏi đều là đào tạo mới ra." Lý Tư Thần khẽ cười: "Nếu gia chủ và các vị nguyên lão cho chúng tôi một cơ hội. Chúng tôi sẽ trả về cho các vị một kết quả xứng đáng."
Tư Đồ Lăng Tuyết cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng ra quyết định: "Một năm rưỡi. Các cậu có một năm rưỡi thời gian để đào tạo bọn họ. Đến lúc đó, đích thân các vị nguyên lão sẽ nghiệm thu thành quả."
Nói rồi, cô quay sang nhìn các nguyên lão: "Các vị thấy thế được chưa?"
Các vị nguyên lão nhìn nhau.
"Chúng tôi không có ý kiến."
"Được. Nếu vậy cuộc họp dừng ở đây thôi." Tư Đồ Lăng Tuyết tuyên bố. Sau đó, cô đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Không đi về phòng ngủ của mình, cô đi xuống tầng một, bước ra bên ngoài. Ở ngoài cổng lớn của Tư Đồ gia tộc, một chiếc xe Mercedes trắng đã đỗ sẵn ở đó từ lâu.
Tư Đồ Lăng Tuyết mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào bên trong. Cô liếc nhìn Selena bên cạnh: "Chị, hơn chí giờ rồi mà chị còn gọi em ra ngoài là vì có chuyện gì vậy?"
Selena rướn môi, câu lên một nụ cười, khuôn mặt lại lộ vẻ thần bí: "Chị có một bất ngờ dành cho em."
[...]
Miêu: Sorry các nàng! Tại dạo này Miêu mê chơi game quá nên ra chương muộn. Nhưng mà đừng có lo, sắp end rồi.
/92
|