Khi Ngải Huy tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt.
Hắn mơ một giấc mộng. Trong giấc mộng đó, đoạn năm tháng ở Cảm Ứng tràng chính là mơ thôi. Sau đó khi hắn tỉnh mộng thì thấy đã trở lại hoang dã, các nguyên tu đại nhân hỏi hắn sao chưa làm xong việc.
Tỉnh rồi hả?
Giọng mập mạp kéo hắn từ trạng thái mờ mịt tỉnh lại, hắn quay đầu liền nhìn thấy mập mạp ngồi chồm hổm tại cửa vào, miệng nhóp nhép nhai kẹo mạch nha. Bộ dáng thích ý kia, nếu như đổi kẹo mạch nha thành cục xương thì nhìn mập mạp khá giống chú cún.
Cún... Cún không giống lắm, phải là heo ...
Khuyên bao nhiêu lần, đã mập mạp như thế thì ăn ít đường đi, cái thằng khốn khiếp này làm lơ không nghe.
Chả biết gã mập mạp giấu kẹo mạch nha ở chỗ nào mà lúc nào cũng có thể lấy ra, coi như là độc môn tuyệt chiêu.
Toàn thân Ngải Huy ẩm ướt mồ hôi khó chịu, hắn hỏi: Ta cần tắm.
Lời nói vừa ra miệng, âm thanh khàn khàn làm hắn giật nảy mình.
Mập mạp quay đầu, tha thiết: Giọng ngươi sao thế?
Ngải Huy lắc lắc đầu, không nói nữa. Đeo kiếm lên eo, bước ra khỏi phòng, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, rọi vào mắt làm hắn mở không nổi. Hắn vô thức nheo mắt lại, giơ bàn tay lên che.
Quan sát bốn phía, Ngải Huy phát hiện nơi đây không phải là trang viên mà là một quân doanh. Thoạt nhìn có vẻ khá xa xưa, chắc phải là quân doanh hoang phế cải tạo thành trang viên?
Ánh mắt thoáng nhìn hộ vệ cách không xa đang nhìn chằm chằm về bên này, Ngải Huy đi tới: Xin hỏi, nơi đây có chỗ tắm không?
Hộ vệ thờ ơ nhìn, trong mắt hiện lên vẻ xem thường, chả muốn nói chuyện, chỉ là tiện tay chỉ chỉ vào một góc.
Cảm tạ. Ngải Huy gật đầu, đi ngay về phía hộ vệ chỉ.
Chờ ta chút!
Mập mạp la hét ở phía sau, nhanh nhẹn không tương xứng với thân thể xuất hiện ngay bên cạnh Ngải Huy. Ngải Huy đã quen với tên mập mạp nhát gan, cứ vào hoang dã là sẽ như thế này, hắn đi đâu, mập mạp đều bén giọt.
Cũng may mập mạp nhát gan, bằng không chả sống đến bây giờ.
Đi vào góc viện, Ngải Huy phát hiện nơi đây có một hành lang, đi dọc theo hành lang không bao lâu thì nhìn thấy một cái ao nhỏ.
Ao nước không lớn lắm, nước rất trong, hơn nữa còn tự chảy.
Ngải Huy nhảy ùm xuống ao nước, định bụng tắm rửa sảng khoái một trận.
Ai! Nếu như đây là đạo trường thì thật tốt, có Lâu Lan đại bảo kiện tới, mệt nhọc gì đều hết cả.
Lâu Lan thực tốt...
Không biết Lâu Lan thế nào rồi.
A Huy, ta tới đây!
Mập mạp oa oa kêu to, nhảy tùm xuống.
Ngải Huy mặc cho nước bắn tung vào mặt, khóe mắt nhảy lên, cái tên này...
Vốn ao không lớn, thoáng cái chỉ còn phân nửa nước, Ngải Huy hận không thể một cước đá bay cái tên này.
Tắm rửa xong, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cái đầu đau muốn nứt cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Đau đớn không phải là tình trạng xa lạ gì, mỗi lần hắn dùng kiếm thai quá lâu thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Không cần phải quá để ý, qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ hết.
Lần này đúng là nhờ có kiếm thai, bằng không chết chắc rồi.
Tắm rửa xong, Ngải Huy ngồi xuống bậc thang, tiện tay bứt cọng cỏ xanh ở bên cạnh định cho vào miệng, đến bên mép bỗng ngừng lại, tỉ mỉ kiểm tra, hắn thấy không đỏ lại đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, cũng không có mùi thơm nhàn nhạt, lúc này mới yên tâm đưa vào trong miệng nhai.
Gối lên cánh tay, nằm phơi nắng, nhai cỏ xanh.
Chả biết Lâu Lan hiện tại thế nào? Sư phụ, sư nương và sư tỷ sao nhỉ? May mà khi bay qua Tùng Gian thành, nhìn thấy Tùng Gian thành vẫn như thường, lòng hắn cũng bớt căng thẳng đi nhiều.
Hắn cảm thấy đúng là mình quan tâm lung tung, sư nương và Minh Tú sư tỷ lợi hại như vậy, cần mình lo lắng sao?
Lâu Lan là Sa ngẫu, chả ai cố ý nhằm vào nó đâu...
Rắc rắc.
Âm thanh nhai kẹo mạch nha vang lên bên cạnh, chút lo lắng trong lòng liền biến mất. Ngải Huy bật cười khanh khách, bây giờ mình thực sự là đa sầu đa cảm.
Thái dương rất độc, chỉ một hồi thế thôi y phục đã khô hết.
Ngải Huy bò dậy, đạp mập mạp một cước.
Mập mạp mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngải Huy.
Đứng lên tu luyện. Ngải Huy nói.
Tu luyện hả? Thần tình Mập mạp càng mờ mịt, một lát sau, phanh cái lại đổ nhào xuống: Trời đẹp như vậy, ta ngủ tiếp một lát nữa.
Ngải Huy không nói hai lời, một tay xách mập mạp lên, đi về phía sân tu luyện không có một bóng người: Đừng tưởng rằng khoản nợ thiếu lần trước ta sẽ bỏ qua, tiền của ta dễ trộm như vậy sao? Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nợ của ngươi, lúc nào ngươi trả lại tiền, lúc đó có ngày an lành. Vì tránh cho ngươi không cẩn thận chết mất, tiền của ta trôi theo nước, mấy ngày nay ta sẽ giám sát ngươi tu luyện.
Ngải Huy nói ra một tràng, cảm giác giọng nói lại có chút khó chịu bèn ngừng lại.
Khuôn mặt Mập mạp đầy kinh sợ, gã biết rõ Ngải Huy tu luyện đáng sợ cỡ nào.
Sân tu luyện không có một bóng người, ánh nắng chói chang, chỉ một lát sau, mập mạp liền cảm thấy tắm táp uổng phí.
Để ta xem thực lực của ngươi.
Mập mạp nghe những lời này thì run rẩy, gã vừa định mở miệng cầu xin, nắm đấm của Ngải Huy đã nhào tới.
Mập mạp vô thức xoay người qua bên, động tác của gã dị thường mềm mại linh xảo, tựa như một con mèo mập.
Nắm đấm của Ngải Huy sát qua mặt gã, kéo theo gió quất vào mặt làm đống thịt mỡ nhộn nhạo một hồi, đôi mắt mập mạp thoáng cái trợn tròn, tim gan run rẩy.
Cái này... Cái thằng khốn khiếp này làm thật!
Một quyền vừa rồi kia nếu đánh vào mặt, mặt gã chắc bắp sẽ sưng phù thành đầu heo.
A a Huy... Có, có việc gì chúng ta thỏa hiệp, vì một chút tiền nhỏ mà tổn hại tình cảm huynh đệ thì quá, quá không đáng...
Giọng Mập mạp run rẩy, né trái tránh phải như chớp.
Càng ngày càng biết né tránh nhỉ.
Khóe mắt Mập mạp bắt được quang mang lấp lánh trong mắt Ngải Huy, tim gan nhói lên một cái, cái biểu tình này gã quá quen thuộc! Hiện tại Ngải Huy tuyệt đối ở trong trạng thái cực độ nguy hiểm.
Tha mạng a tha mạng a, a huy! Buông tha ta đi! Ta sai rồi, ta sai thật rồi! Mập mạp gào khóc thảm thiết.
Gương mặt Ngải Huy không biểu tình, ra quyền càng lúc càng nhanh. Hắn chưa học quyền pháp, nhưng công kích dị thường sắc bén, giống như cuồng phong bão táp. Hắn vốn chỉ định thử một chút trình độ mập mạp tiến bộ được bao nhiêu, nhưng sau mấy quyền thất bại, hắn lại nổi hứng thú.
Mập mạp thoạt nhìn rất chật vật, vừa lăn vừa bò, thế mà tránh thoát toàn bộ công kích của hắn, trơn trượt tựa như bôi dầu.
Trước đây mập mạp không có trình độ này, trình độ tiến bộ rất lớn a.
Từng quyền Ngải Huy thất bại khiến hắn kinh ngạc với sự tiến bộ của mập mạp, nhưng cũng khiến hắn trở nên càng chăm chú. Tuy rằng hắn không am hiểu quyền pháp, nhưng từng quyền từng quyền thất bại lại kích lên chiến ý của hắn.
Vừa trở nên chăm chú, công kích Ngải Huy chậm lại.
Mập mạp tựa như con mèo trước đêm gió bão, thoáng cái liền cảm nhận được gió bão sắp tới, lông tóc toàn thân dựng thẳng.
Ngải Huy cảm giác được điểm không bình thường, tựa như tiến nhập trạng thái kiếm thai!
Mấy ngày tại gò đất, thảo kiếm của hắn không dám rời tay lúc này, thủy chung bảo trì trạng thái kiếm thai.
Đã có thời gian rất dài, hắn có những sáu ngày sáu đêm nắm kiếm không thả. Từ khi hắn phát hiện trạng thái kiếm thai rất dễ sinh ra tính ỷ lại, hơn nữa khiến trình độ chân thực của hắn có sự thoái hóa nhất định, hắn kiềm chế xung động tiến nhập trạng thái kiếm thai.
Thổ khâu là tình huống thực sự nguy cấp, lúc đó chẳng quan tâm nổi tới ý nghĩ ỷ lại hay không ỷ lại.
Khi mới rời giường, đau đầu muốn nứt khiến Ngải Huy cảm thấy là do tiến vào trạng thái kiếm thai trong thời gian quá dài gây ra tác dụng phụ, nhưng lúc này, Ngải Huy lại phát hiện, mình càng ngày càng quen thuộc trạng thái kiếm thai, tiến vào trạng thái kiếm thai cũng càng ngày càng nhẹ nhàng.
Ngải Huy dứt khoát hóa quyền làm chỉ kiếm, tiện tay khua vẫy.
Xuy xuy xuy!
Tiếng xé gió khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Mập mạp tựa như mèo mập xù lông. Gã cảm giác được sự nguy hiểm càng thêm đáng sợ bèn cực lực xoay xoay người, nhưng kiếm chỉ của Ngải Huy nhìn như khắp nơi đều có, gã hoảng sợ phát hiện cho dù mình giãy dụa thân thể như thế nào cũng không thể né tránh hết.
Theo tiếng xé gió, mập mạp liền biết nếu trúng một chỉ, kết quả nhất định rất thảm.
Mắt thấy mập mạp sẽ bị kiếm chiêu của Ngải Huy đâm trúng, thân thể mập mạp đột nhiên lăn tròn dưới mặt đất, hữu chưởng của gã bỗng nhiên phun ra một đoàn hỏa diễm rừng rực.
Hưu!
Mập mạp tựa như con chuột, luồn lách thoát đi, tốc độ cực nhanh.
Chiêu này khá a! Con mắt Ngải Huy sáng ngời, hắn chưa từng thấy chiêu thức như vậy.
Hắn nghĩ đến Phóng yên hỏa Xung thiên pháo Toản thiên hầu gì gì đó, mập mạp vốn đã trơn trượt, lại thêm một chiêu này, vậy thì càng trơn không dính tay.
Thực sự là điển hình cho phong cách của mập mạp!
Ngay cả chiêu thức học được tại Cảm Ứng tràng vậy mà lại cũng là vì chạy trốn.
Có chuyện gì cứ nói, a Huy, đã là huynh đệ, vì chút tiền mà như vậy khác gì gà nhà bôi mặt đá nhau, huynh đệ nồi da xáo thịt thế giới như vậy quá khiến người thất vọng đau khổ đó! Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ đi kiếm tiền, vừa có tiền lập tức trả lại cho ngươi! Vẻ mặt Mập mạp vừa thở dài vừa cố đảm bảo, khuôn mặt cố lấy lòng.
Ngải Huy lạnh lùng cười: Trở về? Mập mạp, nếu trở về mà ta có thể tìm được ngươi, thì ta cũng tròn xoe như ngươi!
Mập mạp giận dữ: Họ Ngải! Có bản lĩnh thì giết chết ta đi! Hôm nay chúng ta liền cắt tình đoạn nghĩa, nếu như ta có một chút nhíu mày, ta...
Ngải Huy chả thèm nhiều lời, xông lên.
Ai nha má ơi! Sắc mặt Mập mạp đại biến, quay đầu bỏ chạy.
Thân thể gã tuy mập mạp, nhưng khi chạy lại không chậm chút nào, vừa chạy bàn tay vừa tăng tốc phun hỏa.
Ngải Huy rút Cứ Xỉ thảo kiếm ra, kéo ngược lên, thân thể hơi chồm hổm, đùi phải đột nhiên đạp xuống mặt đất, toàn thân tựa như mũi tên rời dây cung lao về phía mập mạp.
Ngải Huy【 đồng da 】 không phải luyện uổng phí, lực lượng một đạp này rất lớn, mắt cá chân hắn chìm thật sâu vào bùn đất, một đám đá vụn như mưa xối xả bắn nhanh ra sau.
Thình thịch!
Thanh âm cực lớn làm cho ngay cả hộ vệ ở xa xa, khuôn mặt tự nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Học viên Cảm Ứng tràng tôi rèn thể luyện thành 【 đồng da 】chả có mấy.
mỗi một bước Ngải Huy đều là thế lớn lực trầm, giống như một con tê ngưu trầm trọng đang cuồng chạy, mặt đất rung núi chuyển.
Mập mạp vừa quay đầu lại, sắc mặt vàng như đất.
Má ơi!
Khoảng cách giữa hai người đang nhanh chóng thu ngắn lại, trong mắt Ngải Huy chớp động hàn quang, quả thực còn băng lãnh hơn cả thảo kiếm trên tay.
Mập mạp bỗng nhiên vỗ hữu chưởng sang một bên, một đoàn hỏa diễm phun ra.
Thân thể gã giữa không trung cuộn tựa như một quả bóng cao su, đột nhiên cơ thể gập lại lăn sang một bên.
Mập mạp thở phào nhẹ nhõm, chiêu này lần nào cũng có hiệu quả, tốc độ nhanh hơn, một chiêu này vẫn còn dùng tốt. Vừa rồi gã cố ý đẩy tốc độ tăng lên chính là vì giúp cho chiêu này hiệu quả xuất sắc hơn nữa.
Khẳng định Ngải Huy không ngừng kịp!
Trong lòng mập mạp đắc ý, gã quay sang cho rằng nhìn thấy Ngải Huy không dừng được, lao thẳng ra sân tu luyện.
Khi gã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng, trong nháy mắt vẻ mặt ngây ra.
Ngải Huy tựa như một con dơi lớn, trong không trung vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị, lao xuống chỗ gã.
Thật... Sống gặp quỷ!
Trong đầu Mập mạp chỉ còn lại có bốn chữ này
Hắn mơ một giấc mộng. Trong giấc mộng đó, đoạn năm tháng ở Cảm Ứng tràng chính là mơ thôi. Sau đó khi hắn tỉnh mộng thì thấy đã trở lại hoang dã, các nguyên tu đại nhân hỏi hắn sao chưa làm xong việc.
Tỉnh rồi hả?
Giọng mập mạp kéo hắn từ trạng thái mờ mịt tỉnh lại, hắn quay đầu liền nhìn thấy mập mạp ngồi chồm hổm tại cửa vào, miệng nhóp nhép nhai kẹo mạch nha. Bộ dáng thích ý kia, nếu như đổi kẹo mạch nha thành cục xương thì nhìn mập mạp khá giống chú cún.
Cún... Cún không giống lắm, phải là heo ...
Khuyên bao nhiêu lần, đã mập mạp như thế thì ăn ít đường đi, cái thằng khốn khiếp này làm lơ không nghe.
Chả biết gã mập mạp giấu kẹo mạch nha ở chỗ nào mà lúc nào cũng có thể lấy ra, coi như là độc môn tuyệt chiêu.
Toàn thân Ngải Huy ẩm ướt mồ hôi khó chịu, hắn hỏi: Ta cần tắm.
Lời nói vừa ra miệng, âm thanh khàn khàn làm hắn giật nảy mình.
Mập mạp quay đầu, tha thiết: Giọng ngươi sao thế?
Ngải Huy lắc lắc đầu, không nói nữa. Đeo kiếm lên eo, bước ra khỏi phòng, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, rọi vào mắt làm hắn mở không nổi. Hắn vô thức nheo mắt lại, giơ bàn tay lên che.
Quan sát bốn phía, Ngải Huy phát hiện nơi đây không phải là trang viên mà là một quân doanh. Thoạt nhìn có vẻ khá xa xưa, chắc phải là quân doanh hoang phế cải tạo thành trang viên?
Ánh mắt thoáng nhìn hộ vệ cách không xa đang nhìn chằm chằm về bên này, Ngải Huy đi tới: Xin hỏi, nơi đây có chỗ tắm không?
Hộ vệ thờ ơ nhìn, trong mắt hiện lên vẻ xem thường, chả muốn nói chuyện, chỉ là tiện tay chỉ chỉ vào một góc.
Cảm tạ. Ngải Huy gật đầu, đi ngay về phía hộ vệ chỉ.
Chờ ta chút!
Mập mạp la hét ở phía sau, nhanh nhẹn không tương xứng với thân thể xuất hiện ngay bên cạnh Ngải Huy. Ngải Huy đã quen với tên mập mạp nhát gan, cứ vào hoang dã là sẽ như thế này, hắn đi đâu, mập mạp đều bén giọt.
Cũng may mập mạp nhát gan, bằng không chả sống đến bây giờ.
Đi vào góc viện, Ngải Huy phát hiện nơi đây có một hành lang, đi dọc theo hành lang không bao lâu thì nhìn thấy một cái ao nhỏ.
Ao nước không lớn lắm, nước rất trong, hơn nữa còn tự chảy.
Ngải Huy nhảy ùm xuống ao nước, định bụng tắm rửa sảng khoái một trận.
Ai! Nếu như đây là đạo trường thì thật tốt, có Lâu Lan đại bảo kiện tới, mệt nhọc gì đều hết cả.
Lâu Lan thực tốt...
Không biết Lâu Lan thế nào rồi.
A Huy, ta tới đây!
Mập mạp oa oa kêu to, nhảy tùm xuống.
Ngải Huy mặc cho nước bắn tung vào mặt, khóe mắt nhảy lên, cái tên này...
Vốn ao không lớn, thoáng cái chỉ còn phân nửa nước, Ngải Huy hận không thể một cước đá bay cái tên này.
Tắm rửa xong, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cái đầu đau muốn nứt cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Đau đớn không phải là tình trạng xa lạ gì, mỗi lần hắn dùng kiếm thai quá lâu thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Không cần phải quá để ý, qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ hết.
Lần này đúng là nhờ có kiếm thai, bằng không chết chắc rồi.
Tắm rửa xong, Ngải Huy ngồi xuống bậc thang, tiện tay bứt cọng cỏ xanh ở bên cạnh định cho vào miệng, đến bên mép bỗng ngừng lại, tỉ mỉ kiểm tra, hắn thấy không đỏ lại đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, cũng không có mùi thơm nhàn nhạt, lúc này mới yên tâm đưa vào trong miệng nhai.
Gối lên cánh tay, nằm phơi nắng, nhai cỏ xanh.
Chả biết Lâu Lan hiện tại thế nào? Sư phụ, sư nương và sư tỷ sao nhỉ? May mà khi bay qua Tùng Gian thành, nhìn thấy Tùng Gian thành vẫn như thường, lòng hắn cũng bớt căng thẳng đi nhiều.
Hắn cảm thấy đúng là mình quan tâm lung tung, sư nương và Minh Tú sư tỷ lợi hại như vậy, cần mình lo lắng sao?
Lâu Lan là Sa ngẫu, chả ai cố ý nhằm vào nó đâu...
Rắc rắc.
Âm thanh nhai kẹo mạch nha vang lên bên cạnh, chút lo lắng trong lòng liền biến mất. Ngải Huy bật cười khanh khách, bây giờ mình thực sự là đa sầu đa cảm.
Thái dương rất độc, chỉ một hồi thế thôi y phục đã khô hết.
Ngải Huy bò dậy, đạp mập mạp một cước.
Mập mạp mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngải Huy.
Đứng lên tu luyện. Ngải Huy nói.
Tu luyện hả? Thần tình Mập mạp càng mờ mịt, một lát sau, phanh cái lại đổ nhào xuống: Trời đẹp như vậy, ta ngủ tiếp một lát nữa.
Ngải Huy không nói hai lời, một tay xách mập mạp lên, đi về phía sân tu luyện không có một bóng người: Đừng tưởng rằng khoản nợ thiếu lần trước ta sẽ bỏ qua, tiền của ta dễ trộm như vậy sao? Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nợ của ngươi, lúc nào ngươi trả lại tiền, lúc đó có ngày an lành. Vì tránh cho ngươi không cẩn thận chết mất, tiền của ta trôi theo nước, mấy ngày nay ta sẽ giám sát ngươi tu luyện.
Ngải Huy nói ra một tràng, cảm giác giọng nói lại có chút khó chịu bèn ngừng lại.
Khuôn mặt Mập mạp đầy kinh sợ, gã biết rõ Ngải Huy tu luyện đáng sợ cỡ nào.
Sân tu luyện không có một bóng người, ánh nắng chói chang, chỉ một lát sau, mập mạp liền cảm thấy tắm táp uổng phí.
Để ta xem thực lực của ngươi.
Mập mạp nghe những lời này thì run rẩy, gã vừa định mở miệng cầu xin, nắm đấm của Ngải Huy đã nhào tới.
Mập mạp vô thức xoay người qua bên, động tác của gã dị thường mềm mại linh xảo, tựa như một con mèo mập.
Nắm đấm của Ngải Huy sát qua mặt gã, kéo theo gió quất vào mặt làm đống thịt mỡ nhộn nhạo một hồi, đôi mắt mập mạp thoáng cái trợn tròn, tim gan run rẩy.
Cái này... Cái thằng khốn khiếp này làm thật!
Một quyền vừa rồi kia nếu đánh vào mặt, mặt gã chắc bắp sẽ sưng phù thành đầu heo.
A a Huy... Có, có việc gì chúng ta thỏa hiệp, vì một chút tiền nhỏ mà tổn hại tình cảm huynh đệ thì quá, quá không đáng...
Giọng Mập mạp run rẩy, né trái tránh phải như chớp.
Càng ngày càng biết né tránh nhỉ.
Khóe mắt Mập mạp bắt được quang mang lấp lánh trong mắt Ngải Huy, tim gan nhói lên một cái, cái biểu tình này gã quá quen thuộc! Hiện tại Ngải Huy tuyệt đối ở trong trạng thái cực độ nguy hiểm.
Tha mạng a tha mạng a, a huy! Buông tha ta đi! Ta sai rồi, ta sai thật rồi! Mập mạp gào khóc thảm thiết.
Gương mặt Ngải Huy không biểu tình, ra quyền càng lúc càng nhanh. Hắn chưa học quyền pháp, nhưng công kích dị thường sắc bén, giống như cuồng phong bão táp. Hắn vốn chỉ định thử một chút trình độ mập mạp tiến bộ được bao nhiêu, nhưng sau mấy quyền thất bại, hắn lại nổi hứng thú.
Mập mạp thoạt nhìn rất chật vật, vừa lăn vừa bò, thế mà tránh thoát toàn bộ công kích của hắn, trơn trượt tựa như bôi dầu.
Trước đây mập mạp không có trình độ này, trình độ tiến bộ rất lớn a.
Từng quyền Ngải Huy thất bại khiến hắn kinh ngạc với sự tiến bộ của mập mạp, nhưng cũng khiến hắn trở nên càng chăm chú. Tuy rằng hắn không am hiểu quyền pháp, nhưng từng quyền từng quyền thất bại lại kích lên chiến ý của hắn.
Vừa trở nên chăm chú, công kích Ngải Huy chậm lại.
Mập mạp tựa như con mèo trước đêm gió bão, thoáng cái liền cảm nhận được gió bão sắp tới, lông tóc toàn thân dựng thẳng.
Ngải Huy cảm giác được điểm không bình thường, tựa như tiến nhập trạng thái kiếm thai!
Mấy ngày tại gò đất, thảo kiếm của hắn không dám rời tay lúc này, thủy chung bảo trì trạng thái kiếm thai.
Đã có thời gian rất dài, hắn có những sáu ngày sáu đêm nắm kiếm không thả. Từ khi hắn phát hiện trạng thái kiếm thai rất dễ sinh ra tính ỷ lại, hơn nữa khiến trình độ chân thực của hắn có sự thoái hóa nhất định, hắn kiềm chế xung động tiến nhập trạng thái kiếm thai.
Thổ khâu là tình huống thực sự nguy cấp, lúc đó chẳng quan tâm nổi tới ý nghĩ ỷ lại hay không ỷ lại.
Khi mới rời giường, đau đầu muốn nứt khiến Ngải Huy cảm thấy là do tiến vào trạng thái kiếm thai trong thời gian quá dài gây ra tác dụng phụ, nhưng lúc này, Ngải Huy lại phát hiện, mình càng ngày càng quen thuộc trạng thái kiếm thai, tiến vào trạng thái kiếm thai cũng càng ngày càng nhẹ nhàng.
Ngải Huy dứt khoát hóa quyền làm chỉ kiếm, tiện tay khua vẫy.
Xuy xuy xuy!
Tiếng xé gió khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Mập mạp tựa như mèo mập xù lông. Gã cảm giác được sự nguy hiểm càng thêm đáng sợ bèn cực lực xoay xoay người, nhưng kiếm chỉ của Ngải Huy nhìn như khắp nơi đều có, gã hoảng sợ phát hiện cho dù mình giãy dụa thân thể như thế nào cũng không thể né tránh hết.
Theo tiếng xé gió, mập mạp liền biết nếu trúng một chỉ, kết quả nhất định rất thảm.
Mắt thấy mập mạp sẽ bị kiếm chiêu của Ngải Huy đâm trúng, thân thể mập mạp đột nhiên lăn tròn dưới mặt đất, hữu chưởng của gã bỗng nhiên phun ra một đoàn hỏa diễm rừng rực.
Hưu!
Mập mạp tựa như con chuột, luồn lách thoát đi, tốc độ cực nhanh.
Chiêu này khá a! Con mắt Ngải Huy sáng ngời, hắn chưa từng thấy chiêu thức như vậy.
Hắn nghĩ đến Phóng yên hỏa Xung thiên pháo Toản thiên hầu gì gì đó, mập mạp vốn đã trơn trượt, lại thêm một chiêu này, vậy thì càng trơn không dính tay.
Thực sự là điển hình cho phong cách của mập mạp!
Ngay cả chiêu thức học được tại Cảm Ứng tràng vậy mà lại cũng là vì chạy trốn.
Có chuyện gì cứ nói, a Huy, đã là huynh đệ, vì chút tiền mà như vậy khác gì gà nhà bôi mặt đá nhau, huynh đệ nồi da xáo thịt thế giới như vậy quá khiến người thất vọng đau khổ đó! Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ đi kiếm tiền, vừa có tiền lập tức trả lại cho ngươi! Vẻ mặt Mập mạp vừa thở dài vừa cố đảm bảo, khuôn mặt cố lấy lòng.
Ngải Huy lạnh lùng cười: Trở về? Mập mạp, nếu trở về mà ta có thể tìm được ngươi, thì ta cũng tròn xoe như ngươi!
Mập mạp giận dữ: Họ Ngải! Có bản lĩnh thì giết chết ta đi! Hôm nay chúng ta liền cắt tình đoạn nghĩa, nếu như ta có một chút nhíu mày, ta...
Ngải Huy chả thèm nhiều lời, xông lên.
Ai nha má ơi! Sắc mặt Mập mạp đại biến, quay đầu bỏ chạy.
Thân thể gã tuy mập mạp, nhưng khi chạy lại không chậm chút nào, vừa chạy bàn tay vừa tăng tốc phun hỏa.
Ngải Huy rút Cứ Xỉ thảo kiếm ra, kéo ngược lên, thân thể hơi chồm hổm, đùi phải đột nhiên đạp xuống mặt đất, toàn thân tựa như mũi tên rời dây cung lao về phía mập mạp.
Ngải Huy【 đồng da 】 không phải luyện uổng phí, lực lượng một đạp này rất lớn, mắt cá chân hắn chìm thật sâu vào bùn đất, một đám đá vụn như mưa xối xả bắn nhanh ra sau.
Thình thịch!
Thanh âm cực lớn làm cho ngay cả hộ vệ ở xa xa, khuôn mặt tự nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Học viên Cảm Ứng tràng tôi rèn thể luyện thành 【 đồng da 】chả có mấy.
mỗi một bước Ngải Huy đều là thế lớn lực trầm, giống như một con tê ngưu trầm trọng đang cuồng chạy, mặt đất rung núi chuyển.
Mập mạp vừa quay đầu lại, sắc mặt vàng như đất.
Má ơi!
Khoảng cách giữa hai người đang nhanh chóng thu ngắn lại, trong mắt Ngải Huy chớp động hàn quang, quả thực còn băng lãnh hơn cả thảo kiếm trên tay.
Mập mạp bỗng nhiên vỗ hữu chưởng sang một bên, một đoàn hỏa diễm phun ra.
Thân thể gã giữa không trung cuộn tựa như một quả bóng cao su, đột nhiên cơ thể gập lại lăn sang một bên.
Mập mạp thở phào nhẹ nhõm, chiêu này lần nào cũng có hiệu quả, tốc độ nhanh hơn, một chiêu này vẫn còn dùng tốt. Vừa rồi gã cố ý đẩy tốc độ tăng lên chính là vì giúp cho chiêu này hiệu quả xuất sắc hơn nữa.
Khẳng định Ngải Huy không ngừng kịp!
Trong lòng mập mạp đắc ý, gã quay sang cho rằng nhìn thấy Ngải Huy không dừng được, lao thẳng ra sân tu luyện.
Khi gã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng, trong nháy mắt vẻ mặt ngây ra.
Ngải Huy tựa như một con dơi lớn, trong không trung vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị, lao xuống chỗ gã.
Thật... Sống gặp quỷ!
Trong đầu Mập mạp chỉ còn lại có bốn chữ này
/948
|