Dịch & biên: Đậu Bắp
Dương Tiếu Đông đang toàn lực phi hành.
Từng tiếng nổ vang từ xa xa truyền tới sau lưng khiến thần kinh hắn kích động từng hồi. Khẽ quay đầu nhìn lại, cho dù cách rất xa nhưng tình cảnh hồng bạch quang mang va chạm tung tóe vẫn hiện rõ mồn một trong mắt hắn.
Ánh sáng màu đỏ đầy tính xâm lược, hung lệ tựa như Minh Hà nhấc lên từng cơn sóng dữ, thiên không bị nhuộm thành một mảnh huyết sắc đỏ rực. Đối nghịch nó là từng đạo thương vân khí trắng noãn, tựa như hàng nghìn đầu Giao Long không ngừng vẫy vùng bên trong huyết hải.
Hắn kinh hồn bạt vía vì uy lực của hai người, trong lòng càng thêm nóng nảy, không yên.
Nói thật, hắn gia nhập Tùng Gian Cốc cũng chỉ là tình thế bất đắc dĩ, trong nội tâm không chút tình nguyện. Nhưng mà sau khi gia nhập Trọng Vân Chi Thương, suy nghĩ của hắn vì Sư Tuyết Mạn đã biến hóa lòng trời lở đất. So với Ngải huy giảo hoạt cơ biến, Sư Tuyết Mạn thể hiện ra một phong thái thẳng thắn, quang minh lỗi lạc khác hẳn. Kể cả những khi mâu thuẫn, một lời không hợp liền động thương động kiếm, nhưng tất cả đều được nàng xử lý trực diện, rõ ràng, điều đó làm cho mọi người không khỏi tâm phục khẩu phục.
Dương Tiếu Động đặc biệt ưa thích Sư Tuyết Mạn ở điểm này.
So với phong cách đầy mưu tính, ích kỷ của Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn sẽ luôn chủ động tìm hiểu, trợ giúp cho người bên cạnh mình, dũng cảm đứng ra đương đầu khó khăn.
Nói tóm lại là trong nội tâm Dương Tiếu Đông, hình tượng vĩ đại của Sư Tuyết Mạn phải cao hơn Ngải Huy không ít!
Tuy sinh hoạt trong Trọng Vân Chi Thương vô cùng vất vả, nhưng Dương Tiếu Đông lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Đại nhân mệnh lệnh hắn hộ tống hai vị thương binh lui về, hắn cố nén xúc động muốn lao lên trợ giúp đại nhân, quay người phi hành với tốc độ cao nhất.
Dương Tiếu Đông vừa tới gần trận địa, đám người Khương Duy liền phát hiện ra. Sau khi hắn đáp xuống, cả đám Khương Duy, Tang Chỉ Quân lập tức vây đầy xung quanh. Mọi người nhìn sắc mặc hôn mê của mập mạp cùng Tổ Diễm đang trọng thương, không khỏi đau nhói trong tâm.
Mập mạp cùng Tổ Diễm rất nhanh được đưa đi trị liệu.
Khương Duy trầm giọng hỏi: “Tình huống này là sao?”
Dương Tiếu Đông muồn phần lo lắng đáp: “Đã tao ngộ chiến bộ địch nhân. Đại nhân đang cùng đối phương kịch đấu, ta lập tức đi hỗ trợ.”
Khương Duy rất tỉnh táo, lên tiếng ngăn hắn lại: “Là đại nhân trực tiếp phân phó ngươi?”
Dương Tiếu Đông sửng sốt một chút, thốt ra: “là nàng để cho ta hộ tống bọn hắn lui trước.”
Lui trước? Khương Duy tỉnh táo suy xét.
Khương Duy gật đầu nói: “Đại nhân sẽ tìm cơ hội thoát khỏi, chúng ta cần tin tưởng nàng. Đối phương có thể rất nhanh sẽ tới đây, chúng ta cần lập tức chuẩn bị chiến đấu. Đối phương là chi Chiến bộ nào? Ngươi có nhận ra không? Hoặc giả có điểm gì đặc thù?”
Dương Tiếu Đông đáp: “Đối phương cưỡi Dạ Lang. Kẻ cầm đầu sử dụng vũ khí đại phủ.”
Khi còn ở Thiên Phong Bộ, Khương Duy được đám trưởng lão cao tầng vô cùng coi trọng, đặc biệt bồi dưỡng hắn thành đối tượng có khả năng gánh vác đại tướng.
Khương Duy cơ trí, tỉnh táo, lại là người tâm tư kín đáo. Bình thường hắn là một người rất nghiêm khắc với bản thân, không chút lười biếng. Từ sớm, hắn đã để tâm lưu ý tới toàn bộ động tĩnh của Thần Chi Huyết chiến bộ, vừa nghe vậy lập tức nói: “Là Liệt Hoa Huyết Bộ, bộ thủ là Hình Sơn, một gia hỏa rất hung mãnh, khó nhằn.”
Khương Duy thường ngày vẫn một mực bất hiện sơn bất lộ thủy, nhưng không có nghĩa là trong lòng không có tâm tư. Ngay từ khi tập trung sưu tập tin tức của Thần Chi Huyết chiến bộ, hắn đều suy tưởng, tính toán phương án nên ứng phó từng cái chiến bộ ra làm sao. Chỉ có điều, chính hắn cũng không ngờ những suy diễn đó lại phải dùng tới sớm như vậy mà thôi.
Tình thế nguy cấp, cũng không cho phép hắn có thể cẩn thận suy xét, càng không có thời gian chậm trễ, đây quả thực là một thử thách đối với sự tích lũy, chuẩn bị hàng ngày của bọn họ.
Không chút do dự, Khương Duy nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh: “Chúng ta cần khẩn trương gia tăng phòng ngự trận địa. Tiểu Sơn, ta muốn bố trí xung quanh trận địa thật nhiều cái hố, kích thước tầm một thước. Số lượng càng nhiều càng tốt, tốt nhất là bố trí được bốn phía xung quanh trận địa.”
Vương Tiểu Sơn khẩn trương lên, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh hỏi: “Việc này có thể, chỉ là cần hố cứng hay không? Có cần thêm địa thứ làm bẫy không?”
Đối với một kẻ đạt tới Đại Sư nhờ xây đắp công trình như Vương Tiểu Sơn, công việc đào huyệt động thực quá “muỗi”. Nếu cần, hắn có thể làm ra những cái hố cứng rắn như sắt, còn giăng vào đó chằng chịt địa thứ sắc nhọn.
Nhưng mà vượt ngoài dự đoán của hắn, Khương Duy lắc đầu: “Không. Không tăng cứng mà phải cần thật mềm. Có thể rót vào đó bùn nhão để tăng khả năng trơn trượt được không?”
Vương Tiểu Sơn lập tức phản ứng, vui vẻ nói: “Biên pháp quá hay! Có, có một loại lưu sa tồn tại dưới dạng dịch thể đậm đặc, vô cùng trơn trượt, so với dầu còn trơn hơn.”
Khương Duy hai mắt tỏa sáng: “Vậy dùng dịch thể lưu sa đó đi, nhưng tốc độ phải nhanh, địch nhân lập tức sẽ tới đây rồi.”
Vương Tiểu Sơn gọn gàng mà linh hoạt đáp: “Yên tâm, tuyệt đối không hơn hai mươi hơi thở.”
Dứt lời, hắn quay người chạy đi.
Khương Duy chỉ huy mọi người đâu vào đấy, lại lần nữa bố trí lại trận địa. Tuy nhiên, có nhiều bố trí mọi người rất mơ hồ, không biết tác dụng là gì. Nhưng không ai nghi vấn lâu, bởi lẽ họ biết phó bộ thủ đại nhân không phải người không biết tính toán.
Chứng kiến Khương Duy bình tĩnh chỉ huy, đầy phong phạm đại tướng, Tang Chỉ Quân trong mắt dị quang chớp động, trên mặt không kìm được toát ra vẻ ái mộ.
Vương Tiểu Sơn đứng ở biên giới trận địa, cong chân ngồi xổm, hay tay đặt trên mặt đất, trông giống như một con cóc lớn với tứ chi dán sát mặt đất. Bỗng dưng, hai mắt hắn trợn tròn, khí thể toàn thân bộc phát, một tầng quang mang thổ hoàng sắc dâng lên xung quanh.
Thổ nguyên lực mang theo hơi thở trầm trọng, dọc theo mặt đất khuếch tán ra xung quanh khiến mặt đất dần nhúc nhích lên.
Trong thoáng chốc, mọi người đều sinh ra một ảo giác, dường như đại địa đang hướng về phía Vương Tiểu Sơn sụp đổ xuống. Tựu như chỗ hắn đang đứng là một cái thâm uyên sâu không thấy đáy vậy.
Từng cái hố to từng một thước đua nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Chúng giống như một đàn kiến trào ra khỏi tổ, không ngừng khuếch tán về bốn phía.
Rầm… Ào Ào .
Đột nhiên, trên mặt đất vọt lên từng cột bùn nhão màu nâu đậm, giống như mưa bùn, trong nháy mắt rót đầy vào các hố.
Mặt ngoài của các hố, sau khi được điền đầy bùn nhão liền ngưng kết lại, thoáng chốc đã trả lại vẻ ban đầu cho mặt đất xung quanh, cùng vừa rồi giống như đúc.
Hào quang thổ hoàng sắc quanh thân Vương Tiểu Sơn dần ảm đạm, hắn đứng đó, vẻ mặt chất phác trung thực, nhìn không ra nửa điểm khí thể bộc phát vừa rồi. Giả sử có người không tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, sẽ rất khó để liên hệ cái tên nhìn qua như một nông phu kia cùng với một vị Thổ tu Đại Sư.
Vương Tiểu Sơn giải thích: “Ta ở phía trên hố bố trí thêm một tầng ngụy trang, rất mỏng.”
Khương Duy vui vẻ: “Ngụy trang rất hay!”
Hắn nhẩm tính một ít thời gian, đoạn hít sâu một hơi, trầm giọng hô lên: “Tất cả mọi người, vào vị trí chuẩn bị chiến đấu.”
Sư Tuyết Mạn thân hình phiêu phù dưới tầng mây, khóe mắt thoáng nhìn về Hình Sơn đang đằng đằng sát khí, bất động thanh sắc. Nàng khẽ nghiêm mặt, Vân Nhiễm Thiên trong tay nhẹ nhàng rung lên thành một luồng thương hoa.
Ô...ô...n...g.
Một âm thanh trầm muộn vang lên từ sâu trong tâm thần.
Biển mây phía trên giống như bị cự kình hấp lấy, phút chốc liền chảy ngược giống như một vòi rồng màu trắng, chui hết vào bên trong thương hoa trên tay Sư Tuyết Mạn.
Cánh tay nàng run lên, trên mặt hiện ra vẻ cố sức hiếm khi thấy ở nàng.
Hình Sơn vẫn đeo bám không rời phía sau nàng, bỗng nhiên khóe mắt lộ kinh hoàng, một dự cảm cực độ nguy hiểm kéo lên trong tâm gã.
Không tốt!
Nhưng thời điểm này tuyệt đối không kịp cho gã quay đầu chạy. Chỉ cần gã dám lộ lưng ra cho đối phương, chắc chắn sát chiêu sẽ nối gót đuổi tới đem gã oanh tới hình thần câu diệt.
Hình Sơn cũng là một kẻ tàn nhẫn. Làm bộ thủ của Liệt Hoa Huyết Bộ, quân công nào không phải kiếm ra từ núi xương biển máu chứ.
Tình thế sống chết trước mắt, gã chỉ biết phải dốc sức liều mạng!
Gã cổ động Huyết Linh lực toàn thân, một tiếng giống tựa ngưu mà không phải ngưu từ bộ ngực bộc phát ra. Tiếp theo, ánh sáng màu đỏ bao phủ thân thể gã đột nhiên trở nên nồng đậm cực điểm, cho người ta một cảm giác sền sệt giống như rót lên tinh huyết. Ở ngoài cùng huyết quang, từng đợt sóng chấn động màu đỏ nhạt không ngừng nhịp nhàng phóng thích ra không gian.
Một cỗ khí tức xa xưa, mờ mịt hàng lâm ở trên thân Hình Sơn.
Trọng phủ màu đen trong tay gã, chẳng biết từ lúc nào biến thành màu trắng rậm rạp, trông như bạch cốt bị tuế nguyệt phong hóa ( ăn mòn).
Tầng huyết quang sền sệt, đỏ quạnh cuộn trào về phía bạch cốt trọng phủ, ầm ầm hóa thành một dòng huyết hà, nhuộm đỏ một nửa thiên không.
Hình Sơn tay nắm bạch cốt trọng phủ, cuốn theo cả dòng Huyết Hà chém mạnh về phía Sư Tuyết Mạn.
Minh Hà Đoạn!
Lúc này, Hình Sơn đã không còn đủ dũng khí để bắt sống được Sư Tuyết Mạn nữa. Áp lực cực lớn từ phía nàng khiến gã không thể không vận dụng sát chiêu của mình!
Thần thông cùng truyền thừa không giống nhau. Huyết tu một khi thức tỉnh thần thông huyết mạch, sẽ tự nhiên lĩnh ngộ được ảo diệu ở bên trong. Nhưng, có lợi ắt có hạn chế. Muốn tăng cường uy lực thần thông, chỉ có phươn g thức tăng cường mức độ thuần khiết của huyết mạch. Tuy vậy, chỉ một tia huyết mạch Minh Hà Man Ngưu mỏng manh, cũng đủ giúp gã bước vào cảnh giới mà trước kia gã chưa từng nghe, càng chưa từng thấy.
Minh Hà liên thông địa ngục, chỉ cần khẽ dính một giọt nước Minh Hà, nhân quả tuần hoàn liền sẽ bị chặt đứt.
Cái gì là nhân quả, Hình Sơn còn chưa có tư cách tìm hiểu.
Huyết mạch Minh Hà Man Ngưu ở trong cơ thể gã cũng không thuần khiết, vì vậy Minh Hà Đoạn ngưng tụ trên thiên không tự nhiên độ lợi hại kém rất xa nước của Minh Hà thực sự. Nhưng chỉ cần nhiễm vào nguyên lực, nó có thể chặt đứt sự liên hệ của Nguyên tu cùng Nguyên lực. Sau đó sẽ thôn phệ sạch Nguyên lực để lớn mạnh bản thân.
Một thương này của Sư Tuyết Mạn chắc chắn chứa đựng lượng Nguyên lực vô cùng kinh người. Điều này với gã mà nói chính là một hồi mỹ thực!
Sư Tuyết Mạn không biết ý tưởng của Hình Sơn, nàng thậm chí không có cảm nhận được khí tức của Hình Sơn bên trong Minh Hà Đoạn. Tất cả tâm thần của nàng lúc này đều đặt hết lên Vẫn Nhiễm Thiên trong tay.
Một thương phá thương khung!
Vân khí cuốn ngược vào Vân Nhiễm Thiên ngày càng nhiều, thương hoa của nàng dần trở lên trầm trọng như sắt. Thiết thương trong tay trở nên nặng như núi, nàng buộc phải dồn toàn tâm mới có thể khống chế được Vân Nhiễm Thiên.
Từng đóa hắc hoa bay ra từ đuôi thương, phiêu phù ở xung quanh Vân Nhiễm Thiên, chậm rãi xoay quanh. Những đóa hắc hoa này nhìn qua giống như thép đúc, vậy nhưng tất cả đều là mây mù nén ép lại thành.
Mỗi một thiết hoa đều nặng vượt qua nghìn cân! ( cân TQ nhé các bạn).
Tuyệt kỹ độc chế của Sư Tuyết Mạn, Điểm Thiết Hoa!
Thường thức, khi hình dung thương người ta vẫn ưa thích dùng lê hoa thương, thương hoa trắng như tuyết tựa như hoa lê nở rộ. Mà Sư Tuyết Mạn tự mình lại đi một con đường khác, nàng chọn ngoài nặng thì vẫn chỉ là nặng.
Khi đầy đủ sáu đóa hắc hoa thâm trầm xoay quanh Vân Nhiễm Thiên trắng noãn, long lanh, khí thế toàn thân Sư Tuyết Mạn đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của nàng từ trên Vân Nhiễm Thiên dịch chuyển về phía Hình Sơn.
Ánh vào trong mắt nàng là một đạo huyết hồng Cự Phủ, giống như một đạo hồng thủy phá tan đê điều, mang theo uy thế bài sơn đảo hải đang nghiền ép mà đến.
Hô.
Sư Tuyết Mạn chậm rãi thổ khí. Khí thổ như kiếm, trời mây trên đỉnh đầu nàng liền giống như bị một đạo lợi kiếm chém qua, một phân thành hai.
Trong mắt nàng không một tia biến hóa, tâm tình không chút gợn sóng, trầm tĩnh, kiên quyết như sắt. ( Đúng danh xưng Thiết Nữu luôn:D)
Trong mắt nàng dường như không thèm nhìn tới Huyết Hà đang lao tới.
Chân đạp, vung thương!
Không chút hoa xảo, một thương tối đơn giản đâm thẳng ra. Nhưng một thương tưởng như đơn giản đó, trong tay Sư Tuyết Mạn lại lộ ra mỹ cảm khó diễn đạt bằng lời, giống như tất cả ánh sáng giờ phút này đều tụ tập lại trên người nàng, không tự chủ hấp dẫn mọi ánh mắt.
Một thương đâm ra liền hóa thành một điểm hàn mang, ở xung quanh xoay tròn sáu đóa hắc thiết hoa giống như chúng tinh củng nguyệt, bay vọt về phía Huyết Hà ngập trời.
Nếu chỉ nhìn uy thế bên ngoài, rõ ràng Minh Hà Đoạn khiến người sợ hãi, hung uy hơn hẳn Điểm Thiết Hoa.
Nhưng, chính là một thương không có bất kỳ đặc thù, uy thế gì, lại đang hấp dẫn tất cả tâm thần mọi người.
Những ai chứng kiến vụ va chạm, đều không tự chủ nín thở.
Sáu đóa hắc thiết hoa bảo vệ ở xunh quanh lấy một điểm hàn tinh, dòng Huyết Hà lệ khí ngập trời, hung hăng va chạm vào nhau.
Sắc mặt Hình Sơn đại biến, Huyết Hà trước mắt đột nhiên nổ tung. Gã không kịp làm ra bất cứ một phản ứng nào, bàn tay nắm cự phủ liền tê rần. Cự phủ mới vừa rồi còn tỏa ra uy thế đáng sợ, giống như bánh quy giòn xốp, lập tức hóa thành bột mịn. Bàn tay nắm cự phủ của gã nổ tung thành một chùm huyết vũ, gã thậm chí không kịp cảm giác được đau nhức.
Cánh tay phải của gã buông thõng, chỉ còn lại nửa đoạn.
Dương Tiếu Đông đang toàn lực phi hành.
Từng tiếng nổ vang từ xa xa truyền tới sau lưng khiến thần kinh hắn kích động từng hồi. Khẽ quay đầu nhìn lại, cho dù cách rất xa nhưng tình cảnh hồng bạch quang mang va chạm tung tóe vẫn hiện rõ mồn một trong mắt hắn.
Ánh sáng màu đỏ đầy tính xâm lược, hung lệ tựa như Minh Hà nhấc lên từng cơn sóng dữ, thiên không bị nhuộm thành một mảnh huyết sắc đỏ rực. Đối nghịch nó là từng đạo thương vân khí trắng noãn, tựa như hàng nghìn đầu Giao Long không ngừng vẫy vùng bên trong huyết hải.
Hắn kinh hồn bạt vía vì uy lực của hai người, trong lòng càng thêm nóng nảy, không yên.
Nói thật, hắn gia nhập Tùng Gian Cốc cũng chỉ là tình thế bất đắc dĩ, trong nội tâm không chút tình nguyện. Nhưng mà sau khi gia nhập Trọng Vân Chi Thương, suy nghĩ của hắn vì Sư Tuyết Mạn đã biến hóa lòng trời lở đất. So với Ngải huy giảo hoạt cơ biến, Sư Tuyết Mạn thể hiện ra một phong thái thẳng thắn, quang minh lỗi lạc khác hẳn. Kể cả những khi mâu thuẫn, một lời không hợp liền động thương động kiếm, nhưng tất cả đều được nàng xử lý trực diện, rõ ràng, điều đó làm cho mọi người không khỏi tâm phục khẩu phục.
Dương Tiếu Động đặc biệt ưa thích Sư Tuyết Mạn ở điểm này.
So với phong cách đầy mưu tính, ích kỷ của Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn sẽ luôn chủ động tìm hiểu, trợ giúp cho người bên cạnh mình, dũng cảm đứng ra đương đầu khó khăn.
Nói tóm lại là trong nội tâm Dương Tiếu Đông, hình tượng vĩ đại của Sư Tuyết Mạn phải cao hơn Ngải Huy không ít!
Tuy sinh hoạt trong Trọng Vân Chi Thương vô cùng vất vả, nhưng Dương Tiếu Đông lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Đại nhân mệnh lệnh hắn hộ tống hai vị thương binh lui về, hắn cố nén xúc động muốn lao lên trợ giúp đại nhân, quay người phi hành với tốc độ cao nhất.
Dương Tiếu Đông vừa tới gần trận địa, đám người Khương Duy liền phát hiện ra. Sau khi hắn đáp xuống, cả đám Khương Duy, Tang Chỉ Quân lập tức vây đầy xung quanh. Mọi người nhìn sắc mặc hôn mê của mập mạp cùng Tổ Diễm đang trọng thương, không khỏi đau nhói trong tâm.
Mập mạp cùng Tổ Diễm rất nhanh được đưa đi trị liệu.
Khương Duy trầm giọng hỏi: “Tình huống này là sao?”
Dương Tiếu Đông muồn phần lo lắng đáp: “Đã tao ngộ chiến bộ địch nhân. Đại nhân đang cùng đối phương kịch đấu, ta lập tức đi hỗ trợ.”
Khương Duy rất tỉnh táo, lên tiếng ngăn hắn lại: “Là đại nhân trực tiếp phân phó ngươi?”
Dương Tiếu Đông sửng sốt một chút, thốt ra: “là nàng để cho ta hộ tống bọn hắn lui trước.”
Lui trước? Khương Duy tỉnh táo suy xét.
Khương Duy gật đầu nói: “Đại nhân sẽ tìm cơ hội thoát khỏi, chúng ta cần tin tưởng nàng. Đối phương có thể rất nhanh sẽ tới đây, chúng ta cần lập tức chuẩn bị chiến đấu. Đối phương là chi Chiến bộ nào? Ngươi có nhận ra không? Hoặc giả có điểm gì đặc thù?”
Dương Tiếu Đông đáp: “Đối phương cưỡi Dạ Lang. Kẻ cầm đầu sử dụng vũ khí đại phủ.”
Khi còn ở Thiên Phong Bộ, Khương Duy được đám trưởng lão cao tầng vô cùng coi trọng, đặc biệt bồi dưỡng hắn thành đối tượng có khả năng gánh vác đại tướng.
Khương Duy cơ trí, tỉnh táo, lại là người tâm tư kín đáo. Bình thường hắn là một người rất nghiêm khắc với bản thân, không chút lười biếng. Từ sớm, hắn đã để tâm lưu ý tới toàn bộ động tĩnh của Thần Chi Huyết chiến bộ, vừa nghe vậy lập tức nói: “Là Liệt Hoa Huyết Bộ, bộ thủ là Hình Sơn, một gia hỏa rất hung mãnh, khó nhằn.”
Khương Duy thường ngày vẫn một mực bất hiện sơn bất lộ thủy, nhưng không có nghĩa là trong lòng không có tâm tư. Ngay từ khi tập trung sưu tập tin tức của Thần Chi Huyết chiến bộ, hắn đều suy tưởng, tính toán phương án nên ứng phó từng cái chiến bộ ra làm sao. Chỉ có điều, chính hắn cũng không ngờ những suy diễn đó lại phải dùng tới sớm như vậy mà thôi.
Tình thế nguy cấp, cũng không cho phép hắn có thể cẩn thận suy xét, càng không có thời gian chậm trễ, đây quả thực là một thử thách đối với sự tích lũy, chuẩn bị hàng ngày của bọn họ.
Không chút do dự, Khương Duy nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh: “Chúng ta cần khẩn trương gia tăng phòng ngự trận địa. Tiểu Sơn, ta muốn bố trí xung quanh trận địa thật nhiều cái hố, kích thước tầm một thước. Số lượng càng nhiều càng tốt, tốt nhất là bố trí được bốn phía xung quanh trận địa.”
Vương Tiểu Sơn khẩn trương lên, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh hỏi: “Việc này có thể, chỉ là cần hố cứng hay không? Có cần thêm địa thứ làm bẫy không?”
Đối với một kẻ đạt tới Đại Sư nhờ xây đắp công trình như Vương Tiểu Sơn, công việc đào huyệt động thực quá “muỗi”. Nếu cần, hắn có thể làm ra những cái hố cứng rắn như sắt, còn giăng vào đó chằng chịt địa thứ sắc nhọn.
Nhưng mà vượt ngoài dự đoán của hắn, Khương Duy lắc đầu: “Không. Không tăng cứng mà phải cần thật mềm. Có thể rót vào đó bùn nhão để tăng khả năng trơn trượt được không?”
Vương Tiểu Sơn lập tức phản ứng, vui vẻ nói: “Biên pháp quá hay! Có, có một loại lưu sa tồn tại dưới dạng dịch thể đậm đặc, vô cùng trơn trượt, so với dầu còn trơn hơn.”
Khương Duy hai mắt tỏa sáng: “Vậy dùng dịch thể lưu sa đó đi, nhưng tốc độ phải nhanh, địch nhân lập tức sẽ tới đây rồi.”
Vương Tiểu Sơn gọn gàng mà linh hoạt đáp: “Yên tâm, tuyệt đối không hơn hai mươi hơi thở.”
Dứt lời, hắn quay người chạy đi.
Khương Duy chỉ huy mọi người đâu vào đấy, lại lần nữa bố trí lại trận địa. Tuy nhiên, có nhiều bố trí mọi người rất mơ hồ, không biết tác dụng là gì. Nhưng không ai nghi vấn lâu, bởi lẽ họ biết phó bộ thủ đại nhân không phải người không biết tính toán.
Chứng kiến Khương Duy bình tĩnh chỉ huy, đầy phong phạm đại tướng, Tang Chỉ Quân trong mắt dị quang chớp động, trên mặt không kìm được toát ra vẻ ái mộ.
Vương Tiểu Sơn đứng ở biên giới trận địa, cong chân ngồi xổm, hay tay đặt trên mặt đất, trông giống như một con cóc lớn với tứ chi dán sát mặt đất. Bỗng dưng, hai mắt hắn trợn tròn, khí thể toàn thân bộc phát, một tầng quang mang thổ hoàng sắc dâng lên xung quanh.
Thổ nguyên lực mang theo hơi thở trầm trọng, dọc theo mặt đất khuếch tán ra xung quanh khiến mặt đất dần nhúc nhích lên.
Trong thoáng chốc, mọi người đều sinh ra một ảo giác, dường như đại địa đang hướng về phía Vương Tiểu Sơn sụp đổ xuống. Tựu như chỗ hắn đang đứng là một cái thâm uyên sâu không thấy đáy vậy.
Từng cái hố to từng một thước đua nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Chúng giống như một đàn kiến trào ra khỏi tổ, không ngừng khuếch tán về bốn phía.
Rầm… Ào Ào .
Đột nhiên, trên mặt đất vọt lên từng cột bùn nhão màu nâu đậm, giống như mưa bùn, trong nháy mắt rót đầy vào các hố.
Mặt ngoài của các hố, sau khi được điền đầy bùn nhão liền ngưng kết lại, thoáng chốc đã trả lại vẻ ban đầu cho mặt đất xung quanh, cùng vừa rồi giống như đúc.
Hào quang thổ hoàng sắc quanh thân Vương Tiểu Sơn dần ảm đạm, hắn đứng đó, vẻ mặt chất phác trung thực, nhìn không ra nửa điểm khí thể bộc phát vừa rồi. Giả sử có người không tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, sẽ rất khó để liên hệ cái tên nhìn qua như một nông phu kia cùng với một vị Thổ tu Đại Sư.
Vương Tiểu Sơn giải thích: “Ta ở phía trên hố bố trí thêm một tầng ngụy trang, rất mỏng.”
Khương Duy vui vẻ: “Ngụy trang rất hay!”
Hắn nhẩm tính một ít thời gian, đoạn hít sâu một hơi, trầm giọng hô lên: “Tất cả mọi người, vào vị trí chuẩn bị chiến đấu.”
Sư Tuyết Mạn thân hình phiêu phù dưới tầng mây, khóe mắt thoáng nhìn về Hình Sơn đang đằng đằng sát khí, bất động thanh sắc. Nàng khẽ nghiêm mặt, Vân Nhiễm Thiên trong tay nhẹ nhàng rung lên thành một luồng thương hoa.
Ô...ô...n...g.
Một âm thanh trầm muộn vang lên từ sâu trong tâm thần.
Biển mây phía trên giống như bị cự kình hấp lấy, phút chốc liền chảy ngược giống như một vòi rồng màu trắng, chui hết vào bên trong thương hoa trên tay Sư Tuyết Mạn.
Cánh tay nàng run lên, trên mặt hiện ra vẻ cố sức hiếm khi thấy ở nàng.
Hình Sơn vẫn đeo bám không rời phía sau nàng, bỗng nhiên khóe mắt lộ kinh hoàng, một dự cảm cực độ nguy hiểm kéo lên trong tâm gã.
Không tốt!
Nhưng thời điểm này tuyệt đối không kịp cho gã quay đầu chạy. Chỉ cần gã dám lộ lưng ra cho đối phương, chắc chắn sát chiêu sẽ nối gót đuổi tới đem gã oanh tới hình thần câu diệt.
Hình Sơn cũng là một kẻ tàn nhẫn. Làm bộ thủ của Liệt Hoa Huyết Bộ, quân công nào không phải kiếm ra từ núi xương biển máu chứ.
Tình thế sống chết trước mắt, gã chỉ biết phải dốc sức liều mạng!
Gã cổ động Huyết Linh lực toàn thân, một tiếng giống tựa ngưu mà không phải ngưu từ bộ ngực bộc phát ra. Tiếp theo, ánh sáng màu đỏ bao phủ thân thể gã đột nhiên trở nên nồng đậm cực điểm, cho người ta một cảm giác sền sệt giống như rót lên tinh huyết. Ở ngoài cùng huyết quang, từng đợt sóng chấn động màu đỏ nhạt không ngừng nhịp nhàng phóng thích ra không gian.
Một cỗ khí tức xa xưa, mờ mịt hàng lâm ở trên thân Hình Sơn.
Trọng phủ màu đen trong tay gã, chẳng biết từ lúc nào biến thành màu trắng rậm rạp, trông như bạch cốt bị tuế nguyệt phong hóa ( ăn mòn).
Tầng huyết quang sền sệt, đỏ quạnh cuộn trào về phía bạch cốt trọng phủ, ầm ầm hóa thành một dòng huyết hà, nhuộm đỏ một nửa thiên không.
Hình Sơn tay nắm bạch cốt trọng phủ, cuốn theo cả dòng Huyết Hà chém mạnh về phía Sư Tuyết Mạn.
Minh Hà Đoạn!
Lúc này, Hình Sơn đã không còn đủ dũng khí để bắt sống được Sư Tuyết Mạn nữa. Áp lực cực lớn từ phía nàng khiến gã không thể không vận dụng sát chiêu của mình!
Thần thông cùng truyền thừa không giống nhau. Huyết tu một khi thức tỉnh thần thông huyết mạch, sẽ tự nhiên lĩnh ngộ được ảo diệu ở bên trong. Nhưng, có lợi ắt có hạn chế. Muốn tăng cường uy lực thần thông, chỉ có phươn g thức tăng cường mức độ thuần khiết của huyết mạch. Tuy vậy, chỉ một tia huyết mạch Minh Hà Man Ngưu mỏng manh, cũng đủ giúp gã bước vào cảnh giới mà trước kia gã chưa từng nghe, càng chưa từng thấy.
Minh Hà liên thông địa ngục, chỉ cần khẽ dính một giọt nước Minh Hà, nhân quả tuần hoàn liền sẽ bị chặt đứt.
Cái gì là nhân quả, Hình Sơn còn chưa có tư cách tìm hiểu.
Huyết mạch Minh Hà Man Ngưu ở trong cơ thể gã cũng không thuần khiết, vì vậy Minh Hà Đoạn ngưng tụ trên thiên không tự nhiên độ lợi hại kém rất xa nước của Minh Hà thực sự. Nhưng chỉ cần nhiễm vào nguyên lực, nó có thể chặt đứt sự liên hệ của Nguyên tu cùng Nguyên lực. Sau đó sẽ thôn phệ sạch Nguyên lực để lớn mạnh bản thân.
Một thương này của Sư Tuyết Mạn chắc chắn chứa đựng lượng Nguyên lực vô cùng kinh người. Điều này với gã mà nói chính là một hồi mỹ thực!
Sư Tuyết Mạn không biết ý tưởng của Hình Sơn, nàng thậm chí không có cảm nhận được khí tức của Hình Sơn bên trong Minh Hà Đoạn. Tất cả tâm thần của nàng lúc này đều đặt hết lên Vẫn Nhiễm Thiên trong tay.
Một thương phá thương khung!
Vân khí cuốn ngược vào Vân Nhiễm Thiên ngày càng nhiều, thương hoa của nàng dần trở lên trầm trọng như sắt. Thiết thương trong tay trở nên nặng như núi, nàng buộc phải dồn toàn tâm mới có thể khống chế được Vân Nhiễm Thiên.
Từng đóa hắc hoa bay ra từ đuôi thương, phiêu phù ở xung quanh Vân Nhiễm Thiên, chậm rãi xoay quanh. Những đóa hắc hoa này nhìn qua giống như thép đúc, vậy nhưng tất cả đều là mây mù nén ép lại thành.
Mỗi một thiết hoa đều nặng vượt qua nghìn cân! ( cân TQ nhé các bạn).
Tuyệt kỹ độc chế của Sư Tuyết Mạn, Điểm Thiết Hoa!
Thường thức, khi hình dung thương người ta vẫn ưa thích dùng lê hoa thương, thương hoa trắng như tuyết tựa như hoa lê nở rộ. Mà Sư Tuyết Mạn tự mình lại đi một con đường khác, nàng chọn ngoài nặng thì vẫn chỉ là nặng.
Khi đầy đủ sáu đóa hắc hoa thâm trầm xoay quanh Vân Nhiễm Thiên trắng noãn, long lanh, khí thế toàn thân Sư Tuyết Mạn đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của nàng từ trên Vân Nhiễm Thiên dịch chuyển về phía Hình Sơn.
Ánh vào trong mắt nàng là một đạo huyết hồng Cự Phủ, giống như một đạo hồng thủy phá tan đê điều, mang theo uy thế bài sơn đảo hải đang nghiền ép mà đến.
Hô.
Sư Tuyết Mạn chậm rãi thổ khí. Khí thổ như kiếm, trời mây trên đỉnh đầu nàng liền giống như bị một đạo lợi kiếm chém qua, một phân thành hai.
Trong mắt nàng không một tia biến hóa, tâm tình không chút gợn sóng, trầm tĩnh, kiên quyết như sắt. ( Đúng danh xưng Thiết Nữu luôn:D)
Trong mắt nàng dường như không thèm nhìn tới Huyết Hà đang lao tới.
Chân đạp, vung thương!
Không chút hoa xảo, một thương tối đơn giản đâm thẳng ra. Nhưng một thương tưởng như đơn giản đó, trong tay Sư Tuyết Mạn lại lộ ra mỹ cảm khó diễn đạt bằng lời, giống như tất cả ánh sáng giờ phút này đều tụ tập lại trên người nàng, không tự chủ hấp dẫn mọi ánh mắt.
Một thương đâm ra liền hóa thành một điểm hàn mang, ở xung quanh xoay tròn sáu đóa hắc thiết hoa giống như chúng tinh củng nguyệt, bay vọt về phía Huyết Hà ngập trời.
Nếu chỉ nhìn uy thế bên ngoài, rõ ràng Minh Hà Đoạn khiến người sợ hãi, hung uy hơn hẳn Điểm Thiết Hoa.
Nhưng, chính là một thương không có bất kỳ đặc thù, uy thế gì, lại đang hấp dẫn tất cả tâm thần mọi người.
Những ai chứng kiến vụ va chạm, đều không tự chủ nín thở.
Sáu đóa hắc thiết hoa bảo vệ ở xunh quanh lấy một điểm hàn tinh, dòng Huyết Hà lệ khí ngập trời, hung hăng va chạm vào nhau.
Sắc mặt Hình Sơn đại biến, Huyết Hà trước mắt đột nhiên nổ tung. Gã không kịp làm ra bất cứ một phản ứng nào, bàn tay nắm cự phủ liền tê rần. Cự phủ mới vừa rồi còn tỏa ra uy thế đáng sợ, giống như bánh quy giòn xốp, lập tức hóa thành bột mịn. Bàn tay nắm cự phủ của gã nổ tung thành một chùm huyết vũ, gã thậm chí không kịp cảm giác được đau nhức.
Cánh tay phải của gã buông thõng, chỉ còn lại nửa đoạn.
/948
|