Hai người Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn bằng tuổi, mấy hôm nữa bọn hắn liền qua mười sáu tuổi rồi sẽ hoàn toàn mất đi tư cách leo lên Khải Linh đài.
Nhưng bọn hắn không cam lòng, bọn hắn không muốn sống cuộc sống tầm thường đến cuối đời, vì vậy hai người quỳ gối đau khổ cầu khẩn ở cửa lớn Vạn Thông Thương Hành, hi vọng chủ sự thương hội có thể cho bọn hắn một cơ hội.
Tiếc là thương hội không phải nhà từ thiện, mà tuổi hai người đã lớn như thế rồi cho dù có thức tỉnh linh khiếu cũng không có mấy tiềm lực có thể đào móc, thử hỏi có thương nhân nào sẽ nguyện ý thực hiện mua bán lỗ vốn như vậy.
Bọn hắn vốn đã tuyệt vọng, cho là chính mình vĩnh viễn sẽ không có một ngày trở nên vượt trội, nhưng Vân Mộ đến, không chỉ làm bọn hắn cảm động mà càng khiến bọn hắn hi vọng vào tương lai.
Trương Nhiên vốn định kéo Chu Đại Bàn quỳ xuống để nói lời cảm tạ, thế nhưng mà làm như thế lại lộ ra có chút sĩ diện cãi láo, vì vậy hai người yên lặng đi theo sau Vân Mộ, lề mà lề mề đi về phía thương hội.
. . .
Đi nhanh chút, hai người ngươi nhăn nhăn nhó nhó cái gì? Một chút cũng không giống tính cách của hai ngươi a!
Vân Mộ quay đầu lại trêu chọc hai câu, trên mặt không ngờ lộ ra đôi chút vui vẻ. Hắn đột nhiên phát hiện ra hai người này còn có một ưu điểm, đó chính là biết tiến biết thối, có lòng kính sợ.
Như vậy rất tốt, không được quên trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình, lâu dài cũng không mất đi ý muốn lúc đầu.
Rất nhiều người sau khi đạt được lợi ích hoặc là được nhận ân huệ thì thường là đắc ý quên tình, quên hết tất cả, đến nỗi cảm thấy hết thảy có được đều là lẽ thường. Người như vậy, không đáng để kết bạn.
Bốp!
Trương Nhiên đột nhiên lên cơn tam bành, hung hăng tát 'bốp' Chu Đại Bàn một nhát, hùng hùng hổ hổ nói: Đều do ngươi tên mập mạp chết bầm này, ở lâu với ngươi làm ta có chút ngu đi đây này!
Đều do ta! ?
Vẻ mặt Chu Đại Bàn oan ức, nói thầm : Nhà ngươi vốn cũng rất ngốc đi à nha.
Nói láo! Ta ngốc chỗ nào?
Ngươi quên rồi ư, ngươi nói ta là lợn rừng, ngươi cũng là lợn rừng, nhưng ngươi là lợn rừng có truy cầu, chúng ta đều không khác nhau mấy.
Ngươi ngươi ngươi. . .
Dù cho miệng lưỡi Trương Nhiên bén nhọn thì giây phút này cũng á khẩu không đáp lời được.
Tuy vậy trải qua phen đại náo này, lòng hai người liền nhẹ nhõm đi không ít, vì vậy bước nhanh theo Vân Mộ tiến vào Vạn Thông Thương Hành.
. . .
Thương hội đặc biệt rộng rãi, mặc dù trang trí phong cách cổ xưa, nhưng lại phù hợp khí thế mạnh mẽ thanh lịch, không giống nơi mua bán một chút nào.
Đứng trong đại sảnh thương hội, trong đầu Vân Mộ lại hiện về những điều đã trải qua.
Vân Mộ nhớ rõ ở kiếp trước, hắn thức tỉnh linh khiếu ở nơi đây, cũng coi như là duyên phận. Đương nhiên, bởi vì chi phí tương đối mắc nên Vân Mộ dùng gần thời gian hai năm mới tích lũy đủ chi phí để thuê Khải Linh đài.
Thấy Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn cũng tiến vào thương hội, hai gã sai vặt canh cửa muốn ngăn nhưng lại không dám, chỉ có thể để hai người đi vào. Một cái gã sai vặt ở bên trong ngược lại là khá lanh lợi, lặng lẽ chạy về phía hậu đường thương hội, dường như muốn mật báo cho chủ sự.
. . .
Không lâu sau, một cô gái ăn mặc kiểu cách trang trọng từ hậu đường đi ra, thẳng hướng phía trong đại sảnh mà đi.
Nhìn thấy người tới, lông mày Vân Mộ nhíu nhíu chút chút.
Cô gái này đẹp đẽ động lòng người, đuôi lông mày điểm nốt ruồi, nhìn qua tăng thêm vài phần cảm giác dễ thương.
Nhưng mà Vân Mộ không có chú ý đến dung mạo trang điểm của nàng, chỉ là ánh mắt hắn rơi lên trên cổ tay nàng, nàng cũng đeo một chỉ tàng giới luân, nhưng nó hiện lên màu đen như mực, nhìn qua so với tàng giới luân Vân Mộ đeo thì muốn tinh xảo hơn nhiều lắm.
Đây là tàng giới luân luyện chế bằng mặc đồng, vô luận là không gian hay công hiệu đều so với tàng giới luân thanh đồng Vân Mộ đeo thì cao hơn hẳn một cấp bậc. Hai nhà Đỗ Vân cũng chỉ có gia chủ mới có tư cách đeo, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện có được.
Bởi vậy có thể thấy thân phận của cô gái này có lẽ không bình thường, ít nhất cũng là nhân vật cùng cấp bậc với gia chủ hai nhà Đỗ Vân.
Mà khiến Vân Mộ cảm thấy kỳ quái chính là cô gái này chưa bao giờ xuất hiện trong ấn tượng của hắn, có lẽ nàng không thuộc về nơi đây mới đúng.
. . .
Chư vị khách quý, đến Vạn Thông Thương Hành ta có chuyện gì vậy?
Cô gái quả nhiên đẹp đẽ vô cùng, một cái nhăn mày một nụ cười thôi đã khiến Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn si dại không thôi.
Chỉ có Vân Mộ giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: Vị đại tỷ này, ngươi cũng lớn tuổi rồi, lại thi triển mị thuật với tiểu hài tử như ta, thật là tốt a?
Đại tỷ. . . Lớn tuổi. . .
Cô gái xinh đẹp cứng ngắc người tại chỗ, lời Vân Mộ nói như là lời niệm chú đầy ma mị vậy, nó quanh quẩn vang vọng bên tai nàng mãi không thôi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nàng đột nhiên phát điên, hét lên một tiếng sợ hãi đinh tai nhức óc, trong tiếng hét mang theo vài phần cảm xúc kinh hoàng cùng hổn hển.
Xú tiểu tử, ngươi. . . Ngươi vậy mà lại nói ta lớn tuổi! ? Ngươi. . . Tin hay không lão nương thiến ngươi ngay tại đây!
Nghe cô gái xinh đẹp dọa dẫm, Vân Mộ chẳng hề để ý, nhún nhún vai nói: Ta đến để mua bán, Vạn Thông Thương Hành các ngươi đến cùng có làm hay không?
Ngươi. . .
Nữ tử thở gấp, ngực phập phồng dữ dội, lại thấy những người làm việc xung quanh trợn mắt há hốc mồm, có người thậm chí chảy cả nước miếng.
Nhìn cái gì, tất cả làm việc ngay cho lão nương, không làm lão nương khấu trừ tiền công các ngươi! Khấu trừ hết toàn bộ!!!
Một tiếng rống phát ra, cô gái đại phát nữ uy, người làm việc xung quanh không khỏi rùng cả mình, vội vàng cúi đầu, ra sức làm chuyện của mình.
Qua một lát, cô gái rốt cục ổn định tâm tình xuống, nàng từ trong lòng lấy ra một mặt kính trang điểm, sửa sang lại dung nhan thoáng chút, lại chuyển thành khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nói với Vân Mộ : Thất lễ thất lễ, tiểu nữ tử Hoa Do Liên, vừa mới nghe được khách quý gọi một tiếng đại tỷ, trong lòng sướng điên không kìm nổi nên có chút thất lễ, ngược lại đã quấy nhiễu khách quý rồi, thật có lỗi thật có lỗi, hi hi hi hi hi. . .
Nàng nói xong, lại nhõng nhẽo cười một trận, mọi người nghe đến run rẩy con tim yếu đuối.
Ách! Trở mặt cũng quá là nhanh đi?
Chu Đại Bàn oán thầm trong bụng, Trương Nhiên dùng ánh mắt trao đổi với hắn: Ngươi biết cái quái gì, người ta thế nhưng mà rất là chuyên nghiệp đấy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, lão luyện đó, hiểu không?
Con buôn lớn chính là con buôn lớn, quả nhiên là lợi hại!
Chu Đại Bàn bừng tỉnh đại ngộ, lén lút dựng thẳng ngón cái.
Khục khục khục!
Hoa Do Liên ho khan liên tục, xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, liền hỏi: Không biết khách quý đến Vạn Thông Thương Hành ta, muốn thực hiện mua bán gì? Không phải Hoa Do Liên ta khoe khoang chứ Vạn Thông Thương Hành chúng ta trải rộng toàn bộ Đại Lương, ủy thác vận chuyển, buôn bán, mua sắm, đổi chác. . . Cái gì cũng làm, hơn nữa dùng danh dự ra cam đoan, nam đến bắc qua, không có thực lực nào không cho thương hội chúng ta vài phần mặt mũi cả. Chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi trả hơn giá tiền, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra giúp ngươi.
Nói xong hơi dài, nét tươi cười trên mặt Hoa Do Liên vẫn không giảm chút nào.
Ngươi là chủ sự ở đây sao?
Vân Mộ nhẹ hỏi một câu, Hoa Do Liên đang tươi cười liền cứng lại lần nữa rồi, chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi mỉm cười nói: A. . . Hi hi, không phải, ta là thủ tịch tiếp đãi ở đây.
A, thủ tịch tiếp đãi cũng là tiếp khách a?
Lời này không phải Vân Mộ hỏi, mà là Chu Đại Bàn ở bên nói, hắn thật sự không hiểu, cho nên hiếu kỳ hỏi một câu, thế nhưng mà tại Hoa Do Liên nghe tới, đây rõ ràng là trần trụi trào phúng khiêu khích nàng.
Trương Nhiên nghe không nổi nữa, lại tát cho Chu Đại Bàn một cái, tức giận nói: Ngươi đồ đần này, thủ tịch tiếp đãi đương nhiên là tiếp khách, bình thường bảo ngươi học thêm chút kiến thức ngươi không chịu, đáng đời bị người ta xem thường.
Nhưng nàng ấy vì sao không đi bưng trà rót nước?
Ách, nàng ấy là thủ tịch nha, thủ tịch tất nhiên không cần bưng trà rót nước, ngươi cái gì cũng đều không hiểu sao?
Hai người tự do nói chuyện hoàn toàn không có để ý đến con mắt Hoa Do Liên sắp phun lửa đến nơi.
Vân Mộ không khỏi thầm thở dài, đây thật sự là hoàn toàn đắc tội chết người rồi, lại còn là đắc tội đàn bà a.
Nhưng bọn hắn không cam lòng, bọn hắn không muốn sống cuộc sống tầm thường đến cuối đời, vì vậy hai người quỳ gối đau khổ cầu khẩn ở cửa lớn Vạn Thông Thương Hành, hi vọng chủ sự thương hội có thể cho bọn hắn một cơ hội.
Tiếc là thương hội không phải nhà từ thiện, mà tuổi hai người đã lớn như thế rồi cho dù có thức tỉnh linh khiếu cũng không có mấy tiềm lực có thể đào móc, thử hỏi có thương nhân nào sẽ nguyện ý thực hiện mua bán lỗ vốn như vậy.
Bọn hắn vốn đã tuyệt vọng, cho là chính mình vĩnh viễn sẽ không có một ngày trở nên vượt trội, nhưng Vân Mộ đến, không chỉ làm bọn hắn cảm động mà càng khiến bọn hắn hi vọng vào tương lai.
Trương Nhiên vốn định kéo Chu Đại Bàn quỳ xuống để nói lời cảm tạ, thế nhưng mà làm như thế lại lộ ra có chút sĩ diện cãi láo, vì vậy hai người yên lặng đi theo sau Vân Mộ, lề mà lề mề đi về phía thương hội.
. . .
Đi nhanh chút, hai người ngươi nhăn nhăn nhó nhó cái gì? Một chút cũng không giống tính cách của hai ngươi a!
Vân Mộ quay đầu lại trêu chọc hai câu, trên mặt không ngờ lộ ra đôi chút vui vẻ. Hắn đột nhiên phát hiện ra hai người này còn có một ưu điểm, đó chính là biết tiến biết thối, có lòng kính sợ.
Như vậy rất tốt, không được quên trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình, lâu dài cũng không mất đi ý muốn lúc đầu.
Rất nhiều người sau khi đạt được lợi ích hoặc là được nhận ân huệ thì thường là đắc ý quên tình, quên hết tất cả, đến nỗi cảm thấy hết thảy có được đều là lẽ thường. Người như vậy, không đáng để kết bạn.
Bốp!
Trương Nhiên đột nhiên lên cơn tam bành, hung hăng tát 'bốp' Chu Đại Bàn một nhát, hùng hùng hổ hổ nói: Đều do ngươi tên mập mạp chết bầm này, ở lâu với ngươi làm ta có chút ngu đi đây này!
Đều do ta! ?
Vẻ mặt Chu Đại Bàn oan ức, nói thầm : Nhà ngươi vốn cũng rất ngốc đi à nha.
Nói láo! Ta ngốc chỗ nào?
Ngươi quên rồi ư, ngươi nói ta là lợn rừng, ngươi cũng là lợn rừng, nhưng ngươi là lợn rừng có truy cầu, chúng ta đều không khác nhau mấy.
Ngươi ngươi ngươi. . .
Dù cho miệng lưỡi Trương Nhiên bén nhọn thì giây phút này cũng á khẩu không đáp lời được.
Tuy vậy trải qua phen đại náo này, lòng hai người liền nhẹ nhõm đi không ít, vì vậy bước nhanh theo Vân Mộ tiến vào Vạn Thông Thương Hành.
. . .
Thương hội đặc biệt rộng rãi, mặc dù trang trí phong cách cổ xưa, nhưng lại phù hợp khí thế mạnh mẽ thanh lịch, không giống nơi mua bán một chút nào.
Đứng trong đại sảnh thương hội, trong đầu Vân Mộ lại hiện về những điều đã trải qua.
Vân Mộ nhớ rõ ở kiếp trước, hắn thức tỉnh linh khiếu ở nơi đây, cũng coi như là duyên phận. Đương nhiên, bởi vì chi phí tương đối mắc nên Vân Mộ dùng gần thời gian hai năm mới tích lũy đủ chi phí để thuê Khải Linh đài.
Thấy Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn cũng tiến vào thương hội, hai gã sai vặt canh cửa muốn ngăn nhưng lại không dám, chỉ có thể để hai người đi vào. Một cái gã sai vặt ở bên trong ngược lại là khá lanh lợi, lặng lẽ chạy về phía hậu đường thương hội, dường như muốn mật báo cho chủ sự.
. . .
Không lâu sau, một cô gái ăn mặc kiểu cách trang trọng từ hậu đường đi ra, thẳng hướng phía trong đại sảnh mà đi.
Nhìn thấy người tới, lông mày Vân Mộ nhíu nhíu chút chút.
Cô gái này đẹp đẽ động lòng người, đuôi lông mày điểm nốt ruồi, nhìn qua tăng thêm vài phần cảm giác dễ thương.
Nhưng mà Vân Mộ không có chú ý đến dung mạo trang điểm của nàng, chỉ là ánh mắt hắn rơi lên trên cổ tay nàng, nàng cũng đeo một chỉ tàng giới luân, nhưng nó hiện lên màu đen như mực, nhìn qua so với tàng giới luân Vân Mộ đeo thì muốn tinh xảo hơn nhiều lắm.
Đây là tàng giới luân luyện chế bằng mặc đồng, vô luận là không gian hay công hiệu đều so với tàng giới luân thanh đồng Vân Mộ đeo thì cao hơn hẳn một cấp bậc. Hai nhà Đỗ Vân cũng chỉ có gia chủ mới có tư cách đeo, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện có được.
Bởi vậy có thể thấy thân phận của cô gái này có lẽ không bình thường, ít nhất cũng là nhân vật cùng cấp bậc với gia chủ hai nhà Đỗ Vân.
Mà khiến Vân Mộ cảm thấy kỳ quái chính là cô gái này chưa bao giờ xuất hiện trong ấn tượng của hắn, có lẽ nàng không thuộc về nơi đây mới đúng.
. . .
Chư vị khách quý, đến Vạn Thông Thương Hành ta có chuyện gì vậy?
Cô gái quả nhiên đẹp đẽ vô cùng, một cái nhăn mày một nụ cười thôi đã khiến Trương Nhiên cùng Chu Đại Bàn si dại không thôi.
Chỉ có Vân Mộ giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: Vị đại tỷ này, ngươi cũng lớn tuổi rồi, lại thi triển mị thuật với tiểu hài tử như ta, thật là tốt a?
Đại tỷ. . . Lớn tuổi. . .
Cô gái xinh đẹp cứng ngắc người tại chỗ, lời Vân Mộ nói như là lời niệm chú đầy ma mị vậy, nó quanh quẩn vang vọng bên tai nàng mãi không thôi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nàng đột nhiên phát điên, hét lên một tiếng sợ hãi đinh tai nhức óc, trong tiếng hét mang theo vài phần cảm xúc kinh hoàng cùng hổn hển.
Xú tiểu tử, ngươi. . . Ngươi vậy mà lại nói ta lớn tuổi! ? Ngươi. . . Tin hay không lão nương thiến ngươi ngay tại đây!
Nghe cô gái xinh đẹp dọa dẫm, Vân Mộ chẳng hề để ý, nhún nhún vai nói: Ta đến để mua bán, Vạn Thông Thương Hành các ngươi đến cùng có làm hay không?
Ngươi. . .
Nữ tử thở gấp, ngực phập phồng dữ dội, lại thấy những người làm việc xung quanh trợn mắt há hốc mồm, có người thậm chí chảy cả nước miếng.
Nhìn cái gì, tất cả làm việc ngay cho lão nương, không làm lão nương khấu trừ tiền công các ngươi! Khấu trừ hết toàn bộ!!!
Một tiếng rống phát ra, cô gái đại phát nữ uy, người làm việc xung quanh không khỏi rùng cả mình, vội vàng cúi đầu, ra sức làm chuyện của mình.
Qua một lát, cô gái rốt cục ổn định tâm tình xuống, nàng từ trong lòng lấy ra một mặt kính trang điểm, sửa sang lại dung nhan thoáng chút, lại chuyển thành khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nói với Vân Mộ : Thất lễ thất lễ, tiểu nữ tử Hoa Do Liên, vừa mới nghe được khách quý gọi một tiếng đại tỷ, trong lòng sướng điên không kìm nổi nên có chút thất lễ, ngược lại đã quấy nhiễu khách quý rồi, thật có lỗi thật có lỗi, hi hi hi hi hi. . .
Nàng nói xong, lại nhõng nhẽo cười một trận, mọi người nghe đến run rẩy con tim yếu đuối.
Ách! Trở mặt cũng quá là nhanh đi?
Chu Đại Bàn oán thầm trong bụng, Trương Nhiên dùng ánh mắt trao đổi với hắn: Ngươi biết cái quái gì, người ta thế nhưng mà rất là chuyên nghiệp đấy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, lão luyện đó, hiểu không?
Con buôn lớn chính là con buôn lớn, quả nhiên là lợi hại!
Chu Đại Bàn bừng tỉnh đại ngộ, lén lút dựng thẳng ngón cái.
Khục khục khục!
Hoa Do Liên ho khan liên tục, xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, liền hỏi: Không biết khách quý đến Vạn Thông Thương Hành ta, muốn thực hiện mua bán gì? Không phải Hoa Do Liên ta khoe khoang chứ Vạn Thông Thương Hành chúng ta trải rộng toàn bộ Đại Lương, ủy thác vận chuyển, buôn bán, mua sắm, đổi chác. . . Cái gì cũng làm, hơn nữa dùng danh dự ra cam đoan, nam đến bắc qua, không có thực lực nào không cho thương hội chúng ta vài phần mặt mũi cả. Chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi trả hơn giá tiền, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra giúp ngươi.
Nói xong hơi dài, nét tươi cười trên mặt Hoa Do Liên vẫn không giảm chút nào.
Ngươi là chủ sự ở đây sao?
Vân Mộ nhẹ hỏi một câu, Hoa Do Liên đang tươi cười liền cứng lại lần nữa rồi, chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi mỉm cười nói: A. . . Hi hi, không phải, ta là thủ tịch tiếp đãi ở đây.
A, thủ tịch tiếp đãi cũng là tiếp khách a?
Lời này không phải Vân Mộ hỏi, mà là Chu Đại Bàn ở bên nói, hắn thật sự không hiểu, cho nên hiếu kỳ hỏi một câu, thế nhưng mà tại Hoa Do Liên nghe tới, đây rõ ràng là trần trụi trào phúng khiêu khích nàng.
Trương Nhiên nghe không nổi nữa, lại tát cho Chu Đại Bàn một cái, tức giận nói: Ngươi đồ đần này, thủ tịch tiếp đãi đương nhiên là tiếp khách, bình thường bảo ngươi học thêm chút kiến thức ngươi không chịu, đáng đời bị người ta xem thường.
Nhưng nàng ấy vì sao không đi bưng trà rót nước?
Ách, nàng ấy là thủ tịch nha, thủ tịch tất nhiên không cần bưng trà rót nước, ngươi cái gì cũng đều không hiểu sao?
Hai người tự do nói chuyện hoàn toàn không có để ý đến con mắt Hoa Do Liên sắp phun lửa đến nơi.
Vân Mộ không khỏi thầm thở dài, đây thật sự là hoàn toàn đắc tội chết người rồi, lại còn là đắc tội đàn bà a.
/67
|