Loạn Lâm Tập, Vạn Thông thương hội.
Lúc này, Vân Mộ đang ngồi nhập định bên trong nhã thất, về phần tiểu Tố Vấn, sau khi ăn no, nàng liền yên tĩnh nằm bên cạnh Vân Mộ, biểu hiện cực kì ngoan ngoãn.
Chỉ có ở thời điểm này, Vân Mộ mới cảm thấy an lòng.
. . .
Này Mộc Đầu, ngươi có thể mở miệng nói chuyện được không hả? Nãy giờ cũng đã được một lúc lâu, bên cạnh ngươi còn có một đại mỹ nữ như thế này, ngươi lại chỉ tập trung tu luyện, thật không biết liệu ngươi có đúng là một nam nhân hay không?”
Một thanh âm tràn đầy oán niệm bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Thì ra trong nhã thất này không chỉ có Vân Mộ cùng tiểu Tố Vấn, còn có một đại mỹ nữ Hoa Do Liên.
Nàng là tiếp tân cấp cao nhất ở đây, hôm nay Vạn Thông thương hội đóng cửa từ chối tiếp khách, đương nhiên nàng phải ngồi đây đón tiếp vị khách quý duy nhất trong thương hội.
Vân Mộ dịu dàng vuốt ve mái tóc của tiểu Tố Vấn, bình tĩnh trả lời: Ta đương nhiên không phải là nam nhân, ta mới mười ba tuổi, miễn cưỡng có thể xem như một thiếu niên. . . Hoa đại tỷ, ta vẫn còn bé lắm, ngươi cứ trêu chọc ta như vậy, thật không hay lắm a?
Phốc!
Hoa Do Liên vốn đang uống trà, nghe Vân Mộ nói xong, trà trong miệng đều phun hết ra ngoài, không ngừng ho sặc sụa.
Trêu chọc ngươi? Ngươi nói lão nương trêu chọc ngươi?
Hoa Do Liên nhất thời cảm thấy hưng phấn, hai má đỏ hồng, tay khẽ chống eo nói: Không sai! Lão nương trêu chọc ngươi thì sao nào? Có bản lĩnh thì ngươi cũng trêu chọc lão nương đi a?
Không có hứng thú!
Vân Mộ thản nhiên liếc đối phương, rồi không do dự khép mắt lại.
Không thể phủ nhận, Hoa Do Liên thực sự là một vưu vật hiếm thấy, nhưng hiện tại Vân Mộ phải suy tính rất nhiều việc, căn bản không có hơi sức đi đùa giỡn với đối phương.
Đối mặt Vân Mộ dầu muối không thấm, Hoa Do Liên cực kì tức tối, cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Tiếng ồn khiến cho tiểu Tố Vấn tỉnh giấc, đôi chân mài nho nhỏ khẽ nhíu lại, trong mắt còn mang theo vẻ mơ hồ.
Ăn ăn. . .
Quả nhiên như Vân Mộ đoán trước, ý niệm đầu tiên trong đầu tiểu Tố Vấn sau khi tỉnh lại là ăn, thế là hắn lần lượt cầm lấy hoa quả trên bàn đưa cho nàng, tiểu cô nương không hề khách khí bắt đầu thưởng thức mỹ thực trong lòng.
Nhìn thấy Vân Mộ quan tâm tiểu Tố Vấn như vậy, con ngươi Hoa Do Liền liền đảo một vòng, sau đó chậm rãi tới gần tiểu Tố Vấn hỏi: Tiểu nha đầu, ngươi hẳn là muội muội của Mộc Đầu a? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Ăn. . .
Không phải muốn đòi đồ ăn của ngươi, là hỏi ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Không ăn?
. . .
Hoa Do Liên im lặng rồi, trong lòng nàng cảm thấy khá mệt mỏi.
Nàng cảm giác bản thân không thể nào giao tiếp được với đôi huynh muội này, điều này khiến nàng cảm thấy cực kì thất bại. Bản thân nàng đã tung hoành trong thương giới hơn mười năm trường, loại người nào nàng con chưa gặp qua, thế mà hết lần này tới lần khác nàng lại phải bó tay trước hai đứa bé tuổi còn choai choai này.
Nàng thầm nghĩ Phạm Trọng Văn đã sai rồi khi gọi nàng ra tiếp hai vị khách quý này, có lẽ nhờ đến một vú em còn hữu hiệu hơn.
Đang lúc Hoa Do Liên chìm đắm trong những suy nghĩ lung tung, như cảm giác được điều gì, Vân Mộ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ: Dựa theo thời gian thì bọn hắn cũng sắp đến rồi a?
Cái gì sắp đến? Ngươi hẹn bằng hữu của ngươi ở đây à?
Hoa Do Liên tò mò hỏi, Vân Mộ nhìn đối phương cười nói: Đương nhiên là những người đến đây tìm phiền toái, Hoa đại tỷ sẽ không nghĩ rằng Đỗ gia cứ như vậy cho qua chứ hả?
Hoa Do Linh khinh bỉ trừng mắt nhìn Vân Mộ, hừ lạnh nói: Ta biết ngay, tiểu tử ngươi đã xem thương hội chúng ta thành nơi tránh nạn rồi!
Không phải ngươi muốn đuổi bọn ta ra khỏi cửa ngay bây giờ đấy chứ?
Nghe Vân Mộ hỏi như vậy, Hoa Do Liên nghiến răng nghiến lợi nói: Đương nhiên là muốn, tốt nhất là cho ngươi một cước bay ra khỏi cửa, mông chổng lên trời.
Vân Mộ lơ đễnh, lại hỏi: Vậy cuộc mua bán này các ngươi có muốn tiến hành nữa hay không?
Muốn! Đương nhiên muốn!
Trong lòng Hoa Do Liên lúc này tựa như núi lửa sục sôi: Đỗ gia là cái thá gì! Bọn hắn nếu dám đến làm loạn, lão nương sẽ cho bọn hắn nát mông mà về.
Trong giọng nói của Hoa Do Liên dường như mang theo hơi nóng, hiện tại nàng chỉ hận không thể xông lên điên cuồng đánh cho Vân Mộ một trận.
Cuộc mua bán này không chỉ liên quan đến tiền đồ mà còn liên quan đến cả thực lực của nàng nữa. Phạm Trọng Văn đã hứa sẽ đưa cho nàng một quả trứng Bách Linh Tước có phẩm chất trác tuyệt, cho nên nàng chỉ ước giao dịch được tiến hành càng nhanh càng tốt, tốt nhất là làm luôn bây giờ!
Vào lúc này, nếu kẻ nào dám xông ra cản trở, Hoa Do Liên chắc chắn sẽ đem đối phương đập chết.
. . .
Vân Mộ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về con đường ở phía xa.
Hoa Do Liên sẽ không ngờ được rằng, người mà Vân Mộ đang đợi không chỉ có Đỗ gia, mà còn có cả Vân gia.
Đối với Vân gia, Vân Mộ luôn tràn đầy hận ý, chẳng qua cũng chưa đến mức đem bọn chúng để trong lòng, nếu không phải đã hứa với mẫu thân sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về hai mẹ con, Vân Mộ cũng không muốn lại có bất cứ quan hệ gì với Vân gia.
Ân oán tựa như nước chảy, theo thời gian sẽ dần trôi xa, lòng của hắn cũng không đặt tại bút ân oán này, còn rất nhiều thứ quan trọng hơn đang chờ đợi hắn phía trước.
Tùng tùng tùng!
Bỗng nhiên, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên: Hoa thủ tịch, Phạm chủ sự mời ngài qua gặp mặt, bên ngoài có mấy vị khách nhân, chỉ mặt gọi tên muốn gặp vị thiếu gia Vân Mộ này.
Cái gì!? Bọn hắn quả thực có gan đến Vạn Thông Thương Hội làm loạn? Đi, xem cô nãi nãi trừng trị bọn hắn như thế nào, hừ hừ.
Hoa Do Liên đùng đùng nổi giận muốn xông ra ngoài, không ngờ Vân Mộ lại tiến lên phía trước nói: Bọn hắn đã đến rồi có trốn cũng không hết chuyện, ta sẽ ra ngoài cùng với Hoa đại tỷ.
A? Theo ta ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị đám người Đỗ gia đánh chết? Nếu ngươi đã chết rồi, những vật mà ngươi giao dịch sẽ tặng không cho chúng ta a.”
Hoa Do Liên tâm tình đã bình phục trở lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Mộ, cảm xúc của nàng thay đổi cũng không khỏi quá nhanh đi a.
Vân Mộ đem tiểu Tố Vấn đặt vào giỏ trúc sau lưng, cực kì thất vọng trả lời: Nếu thực sự ta phải chết ở chỗ này, vậy Vạn Thông Thương Hội cũng nên đóng cửa đi thôi, ngay cả khách nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn làm cái gì sinh ý, nói cái gì mua bán.
Hừ!
Đột nhiên Hoa Do Liên phát hiện ra, mình và Vân Mộ đấu võ mồm, dường như chưa bao giờ chiếm được chút tiện nghi nào.
Trong lúc trầm mặc, hai người đã ra khỏi nhã thất, hướng phía dưới lầu đi đến.
. . .
Bên ngoài Vạn Thông Thương Hội lúc này bị vây đến nước chảy cũng khó lọt.
Hai nhà Đỗ - Vân tuy không muốn rêu rao, thế nhưng không ít người lại cực kì thích náo nhiệt, muốn đến xem cho rõ ngọn ngành.
Vân Chính Kỳ cùng với Đỗ Viễn mang theo vài tên vãn bối đứng ở trước cửa, nhìn về Phạm Trọng Văn đứng ở đối diện, biểu hiện khá là ôn hòa, tuy nhiên cũng thể hiện nhất quyết sẽ không giảng hòa, chỉ hy vọng Vạn Thông thương hội có thể giao ra Vân Mộ.
Đối với mục đích của hai nhà khi đến đây, Phạm Trọng Văn đương nhiên đã sớm nhìn thấu, chẳng qua trong tình huống hiện tại, làm sao hắn có thể giao người ra đây?
Chưa nói tới việc Vân Mộ là khách khanh của thương hội bọn họ, dù cho không có thân phận này, khi tiến vào trong thương hội đã là khách nhân, nếu như để mặc cho kẻ khác đe dọa, uy hiếp mang đi, như vậy khác gì đã đem bảng hiệu của thương hội đập phá chứ.
Thấy Phạm Trọng Văn cố ý kéo dài thời gian, Vân Chính Kỳ đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Lúc này, Đỗ Viễn ngữ khí uyển chuyển nói: Phạm lão bản, mong ngài hiểu rõ, chúng ta cũng không có ý khiến cho quý thương hội khó xử, thế nhưng thiếu niên gọi là Vân Mộ kia xác thực đã tính toán hai nhà chúng ta, nếu không thể đem hắn trị tội ắt sẽ làm gương cho các Huyền giả khác ở Loạn Lâm Tập noi theo, điều này chắc chắn sẽ khiến cho Loạn Lâm Tập trở nên hỗn loạn, là một người làm ăn, chắc hẳn Phạm lão bản cũng không muốn nhìn thấy cảnh bất ổn a?
Ngươi nói không sai!
Phạm Trọng Văn khẽ vuốt càm. Câu nói này của ông khiến cho đám người Đỗ Viễn hết sức vui mừng, nhưng khi câu nói kế tiếp cất lên, cả đám bọn họ liền lập tức xầm mặt lại.
Lão hủ quả thực là một người làm ăn, tại trong buôn bán nói chuyện làm ăn, hiện tại Vân Mộ là khách quý của thương hội bọn ta, đương nhiên không có khả năng cho phép các ngươi mang người đi …”
Dừng một lát, Phạm Trọng Văn lại nói: Hơn nữa, ta có thể nói cho các ngươi biết, bây giờ Vân Mộ là khách khanh của Vạn Thông Thương Hội, được thương hội bảo hộ, bất luận kẻ nào muốn cùng hắn gây khó dễ, đều là địch nhân của thương hội chúng ta, nếu như cố ý gây ra hậu quả nghiêm trọng, nói không chừng lão hủ sẽ treo thưởng trên Hắc bảng a.
Cái gì!? Hắn là khách khanh của các ngươi, làm sao có thể!?
Vân Minh Hiên thốt lên sợ hãi, trên mặt tràn đầy biểu tình khó tin. Vân Mộ mới bị đuổi khỏi Vân gia khoảng nửa năm, làm sao có thể bám được vào bắp đùi của Vạn Thông Thương Hội này? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Không có gì là không thể!
Một giọng nói nhàn nhạt từ bên trong thương hội truyền tới, mọi người nghe xong không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, lưng mang theo giỏ trúc đi đến bên người Phạm Trọng Văn, vậy mà trực tiếp đối mặt hai nhà Đỗ - Vân.
Lúc này, Vân Mộ đang ngồi nhập định bên trong nhã thất, về phần tiểu Tố Vấn, sau khi ăn no, nàng liền yên tĩnh nằm bên cạnh Vân Mộ, biểu hiện cực kì ngoan ngoãn.
Chỉ có ở thời điểm này, Vân Mộ mới cảm thấy an lòng.
. . .
Này Mộc Đầu, ngươi có thể mở miệng nói chuyện được không hả? Nãy giờ cũng đã được một lúc lâu, bên cạnh ngươi còn có một đại mỹ nữ như thế này, ngươi lại chỉ tập trung tu luyện, thật không biết liệu ngươi có đúng là một nam nhân hay không?”
Một thanh âm tràn đầy oán niệm bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Thì ra trong nhã thất này không chỉ có Vân Mộ cùng tiểu Tố Vấn, còn có một đại mỹ nữ Hoa Do Liên.
Nàng là tiếp tân cấp cao nhất ở đây, hôm nay Vạn Thông thương hội đóng cửa từ chối tiếp khách, đương nhiên nàng phải ngồi đây đón tiếp vị khách quý duy nhất trong thương hội.
Vân Mộ dịu dàng vuốt ve mái tóc của tiểu Tố Vấn, bình tĩnh trả lời: Ta đương nhiên không phải là nam nhân, ta mới mười ba tuổi, miễn cưỡng có thể xem như một thiếu niên. . . Hoa đại tỷ, ta vẫn còn bé lắm, ngươi cứ trêu chọc ta như vậy, thật không hay lắm a?
Phốc!
Hoa Do Liên vốn đang uống trà, nghe Vân Mộ nói xong, trà trong miệng đều phun hết ra ngoài, không ngừng ho sặc sụa.
Trêu chọc ngươi? Ngươi nói lão nương trêu chọc ngươi?
Hoa Do Liên nhất thời cảm thấy hưng phấn, hai má đỏ hồng, tay khẽ chống eo nói: Không sai! Lão nương trêu chọc ngươi thì sao nào? Có bản lĩnh thì ngươi cũng trêu chọc lão nương đi a?
Không có hứng thú!
Vân Mộ thản nhiên liếc đối phương, rồi không do dự khép mắt lại.
Không thể phủ nhận, Hoa Do Liên thực sự là một vưu vật hiếm thấy, nhưng hiện tại Vân Mộ phải suy tính rất nhiều việc, căn bản không có hơi sức đi đùa giỡn với đối phương.
Đối mặt Vân Mộ dầu muối không thấm, Hoa Do Liên cực kì tức tối, cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Tiếng ồn khiến cho tiểu Tố Vấn tỉnh giấc, đôi chân mài nho nhỏ khẽ nhíu lại, trong mắt còn mang theo vẻ mơ hồ.
Ăn ăn. . .
Quả nhiên như Vân Mộ đoán trước, ý niệm đầu tiên trong đầu tiểu Tố Vấn sau khi tỉnh lại là ăn, thế là hắn lần lượt cầm lấy hoa quả trên bàn đưa cho nàng, tiểu cô nương không hề khách khí bắt đầu thưởng thức mỹ thực trong lòng.
Nhìn thấy Vân Mộ quan tâm tiểu Tố Vấn như vậy, con ngươi Hoa Do Liền liền đảo một vòng, sau đó chậm rãi tới gần tiểu Tố Vấn hỏi: Tiểu nha đầu, ngươi hẳn là muội muội của Mộc Đầu a? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Ăn. . .
Không phải muốn đòi đồ ăn của ngươi, là hỏi ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Không ăn?
. . .
Hoa Do Liên im lặng rồi, trong lòng nàng cảm thấy khá mệt mỏi.
Nàng cảm giác bản thân không thể nào giao tiếp được với đôi huynh muội này, điều này khiến nàng cảm thấy cực kì thất bại. Bản thân nàng đã tung hoành trong thương giới hơn mười năm trường, loại người nào nàng con chưa gặp qua, thế mà hết lần này tới lần khác nàng lại phải bó tay trước hai đứa bé tuổi còn choai choai này.
Nàng thầm nghĩ Phạm Trọng Văn đã sai rồi khi gọi nàng ra tiếp hai vị khách quý này, có lẽ nhờ đến một vú em còn hữu hiệu hơn.
Đang lúc Hoa Do Liên chìm đắm trong những suy nghĩ lung tung, như cảm giác được điều gì, Vân Mộ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ: Dựa theo thời gian thì bọn hắn cũng sắp đến rồi a?
Cái gì sắp đến? Ngươi hẹn bằng hữu của ngươi ở đây à?
Hoa Do Liên tò mò hỏi, Vân Mộ nhìn đối phương cười nói: Đương nhiên là những người đến đây tìm phiền toái, Hoa đại tỷ sẽ không nghĩ rằng Đỗ gia cứ như vậy cho qua chứ hả?
Hoa Do Linh khinh bỉ trừng mắt nhìn Vân Mộ, hừ lạnh nói: Ta biết ngay, tiểu tử ngươi đã xem thương hội chúng ta thành nơi tránh nạn rồi!
Không phải ngươi muốn đuổi bọn ta ra khỏi cửa ngay bây giờ đấy chứ?
Nghe Vân Mộ hỏi như vậy, Hoa Do Liên nghiến răng nghiến lợi nói: Đương nhiên là muốn, tốt nhất là cho ngươi một cước bay ra khỏi cửa, mông chổng lên trời.
Vân Mộ lơ đễnh, lại hỏi: Vậy cuộc mua bán này các ngươi có muốn tiến hành nữa hay không?
Muốn! Đương nhiên muốn!
Trong lòng Hoa Do Liên lúc này tựa như núi lửa sục sôi: Đỗ gia là cái thá gì! Bọn hắn nếu dám đến làm loạn, lão nương sẽ cho bọn hắn nát mông mà về.
Trong giọng nói của Hoa Do Liên dường như mang theo hơi nóng, hiện tại nàng chỉ hận không thể xông lên điên cuồng đánh cho Vân Mộ một trận.
Cuộc mua bán này không chỉ liên quan đến tiền đồ mà còn liên quan đến cả thực lực của nàng nữa. Phạm Trọng Văn đã hứa sẽ đưa cho nàng một quả trứng Bách Linh Tước có phẩm chất trác tuyệt, cho nên nàng chỉ ước giao dịch được tiến hành càng nhanh càng tốt, tốt nhất là làm luôn bây giờ!
Vào lúc này, nếu kẻ nào dám xông ra cản trở, Hoa Do Liên chắc chắn sẽ đem đối phương đập chết.
. . .
Vân Mộ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về con đường ở phía xa.
Hoa Do Liên sẽ không ngờ được rằng, người mà Vân Mộ đang đợi không chỉ có Đỗ gia, mà còn có cả Vân gia.
Đối với Vân gia, Vân Mộ luôn tràn đầy hận ý, chẳng qua cũng chưa đến mức đem bọn chúng để trong lòng, nếu không phải đã hứa với mẫu thân sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về hai mẹ con, Vân Mộ cũng không muốn lại có bất cứ quan hệ gì với Vân gia.
Ân oán tựa như nước chảy, theo thời gian sẽ dần trôi xa, lòng của hắn cũng không đặt tại bút ân oán này, còn rất nhiều thứ quan trọng hơn đang chờ đợi hắn phía trước.
Tùng tùng tùng!
Bỗng nhiên, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên: Hoa thủ tịch, Phạm chủ sự mời ngài qua gặp mặt, bên ngoài có mấy vị khách nhân, chỉ mặt gọi tên muốn gặp vị thiếu gia Vân Mộ này.
Cái gì!? Bọn hắn quả thực có gan đến Vạn Thông Thương Hội làm loạn? Đi, xem cô nãi nãi trừng trị bọn hắn như thế nào, hừ hừ.
Hoa Do Liên đùng đùng nổi giận muốn xông ra ngoài, không ngờ Vân Mộ lại tiến lên phía trước nói: Bọn hắn đã đến rồi có trốn cũng không hết chuyện, ta sẽ ra ngoài cùng với Hoa đại tỷ.
A? Theo ta ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị đám người Đỗ gia đánh chết? Nếu ngươi đã chết rồi, những vật mà ngươi giao dịch sẽ tặng không cho chúng ta a.”
Hoa Do Liên tâm tình đã bình phục trở lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Mộ, cảm xúc của nàng thay đổi cũng không khỏi quá nhanh đi a.
Vân Mộ đem tiểu Tố Vấn đặt vào giỏ trúc sau lưng, cực kì thất vọng trả lời: Nếu thực sự ta phải chết ở chỗ này, vậy Vạn Thông Thương Hội cũng nên đóng cửa đi thôi, ngay cả khách nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn làm cái gì sinh ý, nói cái gì mua bán.
Hừ!
Đột nhiên Hoa Do Liên phát hiện ra, mình và Vân Mộ đấu võ mồm, dường như chưa bao giờ chiếm được chút tiện nghi nào.
Trong lúc trầm mặc, hai người đã ra khỏi nhã thất, hướng phía dưới lầu đi đến.
. . .
Bên ngoài Vạn Thông Thương Hội lúc này bị vây đến nước chảy cũng khó lọt.
Hai nhà Đỗ - Vân tuy không muốn rêu rao, thế nhưng không ít người lại cực kì thích náo nhiệt, muốn đến xem cho rõ ngọn ngành.
Vân Chính Kỳ cùng với Đỗ Viễn mang theo vài tên vãn bối đứng ở trước cửa, nhìn về Phạm Trọng Văn đứng ở đối diện, biểu hiện khá là ôn hòa, tuy nhiên cũng thể hiện nhất quyết sẽ không giảng hòa, chỉ hy vọng Vạn Thông thương hội có thể giao ra Vân Mộ.
Đối với mục đích của hai nhà khi đến đây, Phạm Trọng Văn đương nhiên đã sớm nhìn thấu, chẳng qua trong tình huống hiện tại, làm sao hắn có thể giao người ra đây?
Chưa nói tới việc Vân Mộ là khách khanh của thương hội bọn họ, dù cho không có thân phận này, khi tiến vào trong thương hội đã là khách nhân, nếu như để mặc cho kẻ khác đe dọa, uy hiếp mang đi, như vậy khác gì đã đem bảng hiệu của thương hội đập phá chứ.
Thấy Phạm Trọng Văn cố ý kéo dài thời gian, Vân Chính Kỳ đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Lúc này, Đỗ Viễn ngữ khí uyển chuyển nói: Phạm lão bản, mong ngài hiểu rõ, chúng ta cũng không có ý khiến cho quý thương hội khó xử, thế nhưng thiếu niên gọi là Vân Mộ kia xác thực đã tính toán hai nhà chúng ta, nếu không thể đem hắn trị tội ắt sẽ làm gương cho các Huyền giả khác ở Loạn Lâm Tập noi theo, điều này chắc chắn sẽ khiến cho Loạn Lâm Tập trở nên hỗn loạn, là một người làm ăn, chắc hẳn Phạm lão bản cũng không muốn nhìn thấy cảnh bất ổn a?
Ngươi nói không sai!
Phạm Trọng Văn khẽ vuốt càm. Câu nói này của ông khiến cho đám người Đỗ Viễn hết sức vui mừng, nhưng khi câu nói kế tiếp cất lên, cả đám bọn họ liền lập tức xầm mặt lại.
Lão hủ quả thực là một người làm ăn, tại trong buôn bán nói chuyện làm ăn, hiện tại Vân Mộ là khách quý của thương hội bọn ta, đương nhiên không có khả năng cho phép các ngươi mang người đi …”
Dừng một lát, Phạm Trọng Văn lại nói: Hơn nữa, ta có thể nói cho các ngươi biết, bây giờ Vân Mộ là khách khanh của Vạn Thông Thương Hội, được thương hội bảo hộ, bất luận kẻ nào muốn cùng hắn gây khó dễ, đều là địch nhân của thương hội chúng ta, nếu như cố ý gây ra hậu quả nghiêm trọng, nói không chừng lão hủ sẽ treo thưởng trên Hắc bảng a.
Cái gì!? Hắn là khách khanh của các ngươi, làm sao có thể!?
Vân Minh Hiên thốt lên sợ hãi, trên mặt tràn đầy biểu tình khó tin. Vân Mộ mới bị đuổi khỏi Vân gia khoảng nửa năm, làm sao có thể bám được vào bắp đùi của Vạn Thông Thương Hội này? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Không có gì là không thể!
Một giọng nói nhàn nhạt từ bên trong thương hội truyền tới, mọi người nghe xong không khỏi nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, lưng mang theo giỏ trúc đi đến bên người Phạm Trọng Văn, vậy mà trực tiếp đối mặt hai nhà Đỗ - Vân.
/67
|