Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Nhạc Nhạc phát hiện ngọc thể lỏa lồ của Yến Vô Song đang nằm phục trên người gã. Những vết thương tím bầm trên thân thể của nàng giờ không còn nữa. Nó vận trắng nỏn như tuyết khi xưa, hơn nữa lại khoát thêm một vòng hào quang yêu mị. Bờ môi khóe mắt của nàng đang mỉm cười hạnh phúc. Gò ngực mềm mại đàn hồi đang áp chặt lấy người gã. Những nữ nhân khác cũng để ngọc thể phô bày, sóng xoài tại một chỗ, khiến cho Nhạc Nhạc không khỏi nổi lòng xuân. Tuy nhiên, vừa lúc đó phía ngoài đã vang lên tiếng gõ của, nguyên đó là thị nữ mang bữa sáng đến.
Nhạc Nhạc mặc y phục, để họ tiến vào. Hàng chục tiểu nha đầu khoảng chừng mười sáu tuổi vừa bày biện thức ăn, vừa lén nhìn Nhạc Nhạc. Cảm giác được ánh mắt của họ, gã mỉm cười nhìn lại. Các nha đầu giống như điện giật chết điếng tại đương trường, để rơi bể liên tiếp hết mấy cái đĩa, liền hoảng kinh thối lui ra ngoài.
Các nữ nhân đã sớm bị âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc. Họ vui vẻ trêu chọc ngắt nhéo nhau cả buổi mới bước xuống giường. Nhạc Nhạc thấy vậy cười nói: “Còn không đứng dậy, ta đã ăn sáng rồi. Các nàng ăn trước đi rồi hãy mặc quần áo!” Các nàng hứ yêu, trách gã không chịu chờ họ ăn cùng. Yến Vô Song ngồi cạnh Nhạc Nhạc, bắt đầu ăn như lốc cuốn. Kể từ khi có được sự tiếp xúc thân mật với Nhạc Nhạc từ qua đến giờ, Vô Song thập phần mê luyến gã. Tuy nàng vẫn còn chưa biết rõ những chuyện liên quan đến nam nữ, nhưng có rất nhiều chuyện không cần được chỉ dạy, người ta cũng biết được một cách rất tự nhiên. Nhạc Nhạc cũng thầm phục khả năng khôi phục của nàng. Hôm qua nàng bị gã dày vò đến thảm như vậy, thế mà hôm nay lại trông giống như một người chẳng có chuyện gì.
Trong khi mọi người đang ăn, Dương Mai - Dương Hạnh chợt đẩy cửa bước vào, cười nói: “Không dám làm phiền các vị, sau khi mọi người ăn xong, phụ thân của chúng ta thỉnh mọi người đến có việc thương lượng.Tiên Vu công tử hiện ở đó đang chờ các vị.”
Nhạc Nhạc đã ăn xong, không có chuyện gì làm, liền hỏi “Người của Lưỡng Hà bang vẫn chưa rút lui à?”
Hai tỷ muội đáp: “Chính phải, so với mấy ngày trước còn hung mãnh hơn, lại còn bắn đá tảng vào trong sơn trang, mắng chửi yêu cầu chúng ta đi ra chịu chết.”
“Đang buồn không có chuyện gì làm, tiêu khiển chút với bọn chúng xem ra cũng không có gì quá đáng. Các bảo bối của ta ơi, mau mang theo binh khí, chúng ta ra ngoài tản bộ, giết, giết người”
Trong mắt Nhạc Nhạc, tản bộ so với giết người không có gì khác nhau, một thứ phải động chân, một thứ phải động tay, không khác biệt nhiều lắm, vì đều phải động đậy.
Ánh mắt Dương Mai - Dương Hạnh lộ vẻ kinh hoảng, thoáng nhìn nhau rồi nói: “Bang chủ của Lưỡng Hà bang rất lợi hại. Hôm qua huynh giết hết của họ hơn một trăm người, tên bang chủ này nhất định là tức giận huynh lắm, huynh cần phải cẩn thận đấy!”
“Ôi chao, sao hai nàng quan tâm đến ta quá vậy, còn hơn các vị phu nhân của ta nữa!” Nhạc Nhạc cười hì hì giương mắt nhìn Dương gia tỷ muội, nhìn đến nổi mặt của hai người đỏ ửng lên. Hai người đồng thời nói: “Tự tác đa tình, cùng một rứa với mấy tên xú nam nhân khác, hừm…” Hai người quay ngoắc đầu bỏ đi, không thèm trả lời Nhạc Nhạc.
Các nữ nhân của Nhạc Nhạc đương nhiên là không đồng ý với câu nói vừa rồi của gã: “Ca ca, chúng muội có quan tâm mà, bất quá, có chúng muội ở bên cạnh bảo vệ huynh, nên không cần lo lắng. Võ công của bọn muội quá lợi hại mà!” …. “Đúng vậy, chúng muội sẽ bảo vệ cho huynh, không ai lo cho huynh hơn chúng muội đâu” …. “Các nàng ai cũng quan tâm huynh hết, ca ca à, Kỳ Kỳ quan tâm đến huynh nhất nè!” Nhạc Nhạc toát mồ hôi hột, lần này tựa mình đưa mình lên thớt rồi! Gã vội đính chính “Ha ha, vừa rồi ca ca chỉ nói chơi thôi, đừng có tin là thiệt chớ.”
“A, thì ra là huynh nói chơi, chúng tôi lại tưởng thật”
Dương Mai - Dương Hạnh nghe thế liền chán nản thở dài, hai mắt lóe lên nổi mất mác không nói nên lời.
“A, các nàng không phải …. khụa khụa … cái đó…., ăn xong rồi chúng ta đi thôi, ta đi trước à nghe” Nhạc Nhạc chưa chạy khỏi cửa, ở sau các nàng đã lấy binh khí vội đuổi theo: “Ca ca, chờ bọn muội với!”
Vào đến đại sảnh dành cho nghị sự, trang chủ Dương Kế, Dương Thừa, Tiên Vu Thác, Quan Thái đều chờ đợi ở đó đã lâu. Nhạc Nhạc cười nói “Các vị đến sớm thế!” Những người ngồi đó nghe thế đều lên cơn, gần giữa trưa rồi mà sớm à? Giờ này mà không sớm gặp, trời dám tối thui luôn ấy chứ.
Tiên Vu Thác nào dám nói ra, vội đứng lên thốt: “Nhạc NHạc ca đến sáng càng tốt, hãy ngồi ở bên này. Tối qua đến tìm huynh, nghe nói huynh bị thương ngũ mê man, hôm nay rốt cuộc cũng vời được huynh đến đây.”
Dương Kế cũng cười nói: “Phải rồi, không có ngươi, chúng ta không thương lượng ra được cái gì cả. Bị vây mấy ngày, cũng muốn ra ngoài xem sao. Mọi sinh ý đều bị cắt đứt hết, mỗi ngày mất rất nhiều ngân lượng”
Nhạc Nhạc cười nói “Cái này có gì mà thương lượng, vài trăm tên tiểu cường đạo kia chả đáng là vấn đề, chỉ là gã Chu Hạo kia võ công cao cường, nếu đánh ngang tài với hắn, những tên khác coi như ở đó chờ gặp tử thần!”
Dương Gia tỷ muội dẫn các nữ nhân của Nhạc Nhạc cũng vừa chạy tới, một trận hương phong ùa đến, khắp phòng đầy xuân sắc. Tiên Vu Thác liếc khẽ Yến Vô Song, lòng đau như cắt, thầm nghĩ “Nha đầu kiều diễm này lại bị Nhạc Nhạc khai hoa rồi, con mẹ nó, đẹp mê tít người đi, lại thay đổi càng trở nên yêu mỵ. Ai, Trữ Huyên của ta coi như không làm sao so sánh với ả này được!”
Dương kế nghi ngờ hỏi: “Vương thiếu hiệp, ngươi không dùng mưu kế đối phó với chúng à? Cứ bộ dạng như vậy mà trực tiếp đi chém giết sao?”
Nhạc Nhạc thầm chửi um cả lên, lão tử ta cân gì đến mưu với kế, giết người thì cứ giết người, chẳng lẻ lại muốn lão tử đưa nữ nhân đi cống nộp rồi đánh lén giết chúng hơn trăm người một lần nữa à. Nhưng gã lại đáp:
- Dương trang chủ, ngài nói xem nên dùng kế gì hay đây? Bọn chúng chỉ có hơn năm trăm người. Ngài cứ mở của trang ra là bọn chúng nhào đến. Trước là cho cung tiễn bắn giết, sau đó hỗn chiến, chém giết cho chúng sạch sành sanh, vậy không phải là dứt điểm rồi sao?
- Ha ha…, trước mắt cứ làm như thế, trong trang của ta có hơn ba trăm hảo thủ, lại còn có hơn hai trăm hai mươi cung thủ, có thêm các vị, xem ra là có thể được”
Dương Kế đã sớm tập hợp được hơn bốn trăm người. Nhạc Nhạc dẫn đầu mọi người đến trước cửa trang, bảo bọn giữ cửa thả điếu kiều xuống. Trong tiếng “keng két” do thạch bản phát ra mọi người nắm chặt binh khí hơn và sẳn sàng chiến đấu.
Nhạc Nhạc lại nói:
- Nếu người của Lưỡng Hà bang tiến đến, cung thủ cứ xạ tiễn trước, chờ cho bang chủ hộ pháp của chúng ra mặt, thì vài vị có võ công giỏi lại tràn đến xé xác chúng. Dương trang chủ tọa trận chỉ huy thủ hạ của ngài,không cho địch nhân hỗn tiến vào trong trang.”
- Vương thiếu hiệp yên tâm, các cửa vào còn có vài trăm trang vệ thông thường bảo vệ, bảo đảm sẽ không cho địch nhân tiến vào trong trang.
Thạch bản kia vừa hạ xuống,người của Lưỡng Hà bang lập tức báo cáo Chu Hạo. Hơn năm trăm người lập tức tụ tập đến trước cửa trang. Chu Hạo cầm Trượng nhị trường thương thét lớn: “Giết cho ta, giết sạch những người trong đó!”
Hắn bị cừu hận kích thích mù quáng, nhưng thủ hạ của hắn bình sinh cướp của giết người rất nhiều nên dũng khí không nhỏ. Chúng nghe hắn thét, đầu óc liền nóng lên, hung hãn tràn vào trong trang. Nghênh tiếp chúng chính là cung tên. Hơn hai trăm cung thủ được xếp thành một đoàn, hợp thành từng cặp, nhắm mắt lại cũng có thể bắn. Bên tấn công vừa vọt lên hai ba trượng đã ngã hết hơn trăm người. Phía sau chúng không nhìn thấy được tình hình, nên vẫn có người hô to: “Giết, giết sạch bọn chúng!” Người phía trước cho dù có sợ, cũng bị những người phía sau đẩy đi lên. Chúng chạy lên, để rồi ngã xuống, khắp người cắm đầy Bạch Vũ Trúc Tiễn, giống như những con nhím đầy lông.
Dương Kế mừng rỡ vỗ đùi, không ngờ Lưỡng Hà bang dễ dàng đối phó như vậy. Miệng lão không ngừng la to “Bắn, bắn! Bắn chết bọn chúng, bắn sạch bọn chúng!” Giờ khắc này, mọi người đều muốn thấy máu, hận không được giằng lấy trường cung của người khác mà tự mình bắn giết.
Chu Hạo mang theo hai hộ pháp, đứng ở cuối cùng, tưởng rằng nhường cho người của hắn chém giết trước, quậy tưng một hhồi, rồi mới mang theo hai hộ pháp chứng tỏ uy phong. Một lúc lâu sao, lão cảm thấy dường như có điều gì không phải, lão không nghe được tiếng binh khí chạm nhau, chỉ thấy người của mình giống như đi vào tổ ong rồi bị giết, rốt cuộc rồi không còn động tĩnh gì. Chờ đến khi chỉ còn lại bảy tám mươi người sắc mặt tái nhợt co lại trước điếu kiều, không dám tiến lên, thì lão mới phát hiện người của Lưỡng Hà bang bị tên bắn chết gần hết rồi. Đối phương không thương vong người nào, hắn theo thói quen rống lên một tiếng “sát!”. Bảy tám chục người còn lại ương ngạnh tiến lên,trong nháy mắt đều ngã lăn xuống hết,chỉ còn hơn mười người nằm bẹp trên mặt đất giả chết.
Nhạc Nhạc không ngờ giết chết trên năm trăm người lại dễ dàng như vậy. Cao thủ chờ người ta chết hết rồi mới xuất hiện, nhưng họ cũng giống như gã, đứng ngơ ngác bên cạnh. Gã im lìm cả nửa ngày mới có thể lên tiếng: “Dương trang chủ, người cho thủ hạ lui lại đi thôi, đã đến lúc chúng tôi ra gặp chúng rồi!”
Dương Kế thấy địch nhân chỉ còn lại ba cao thủ, thủ hạ của mình cũng không thể giúp gì, bèn rất hưng phấn dẫn người lui ra sau quan chiến. Lão vừa rút lui vừa cười quát tháo “Giết, giết sạch!”
Chu Hạo kinh sợ mang theo hai hộ pháp, giẩm chân lên cả các thi thể đầy tên, hét lớn “Thô bỉ! Quả nhiên dùng tên đánh lén, làm thịt sạch bọn chúng, giết!”
Võ công của Yến Vô Song giờ đã tăng vượt bậc, thấy Chu Hạo chạy đến, không thèm nói một tiếng, vung kiếm ngăn lại. Trường kiếm mềm nhỏ đối kháng với trường thương dài mạnh. Quan Thái thấy vậy liền cầm đao sẳn sàng cứu ứng. Thái Vân vốn muốn tìm người để giết, đột nhiên thấy mọi người đều chết sạch, chỉ còn biết chọn đối tượng đang cầm ngọn câu, chính là Lục Côn.
Nhạc Nhạc nhàn nhả nhìn trận đả đấu, nói “Thái Vân đánh có chút cật lực, saong câu của người nọ có thể khắc chế kiếm của nàng. Tiểu Vi, mau tới giúp nàng!” Giang Tiểu Vi ứng tiếng đáp lời, rút bán nguyệt loan đao ra, phóng lên chém giết.
Mộ Dung Kỳ ở một bên hỏi “Ca ca, sao võ công Vô Song đột nhiên gia tăng nhiều như vậy a!”
Nhạc Nhạc sao dám nói thật với nàng, chỉ biết vờ đáp cho qua: “Trước đó nàng ấy có nội lực bất túc, nhiều chiêu sử dụng không được, bây giờ nội lực gia tăng, chiêu thức cũng lợi hại hơn. Nàng ấy còn chưa dùng đến tuyệt chiêu đấy, chiêu số đó kinh khủng lắm!”
Thải Vân cùng Tiểu Vi là những người đầu tiên giải quyết trận đấu. Thái Vân chém Lục Côn đứt một cánh tay. Bán nguyệt loan đao của Tiểu Vi nhanh như chớp tiện lên yết hầu của hắn. Thái Vân tra kiếm vào vỏ, xoa tay hưng phấn nói với Nhạc Nhạc bằng âm thanh kiều mỵ: “Ca ca, ta giết chết được một tên!”
Nhạc Nhạc chùi nhẹ mồ hôi trên chóp mũi nàng, cười nói “Hình như Tiểu Vi giết hắn, mất một cánh tay chưa chết được đâu!”
Thái Vân không đồng ý: “Rỏ ràng là muội lấy trước,Tiểu Vi tỷ chỉ hổ trợ thôi!”
Tiểu Vi cười nói “Ta không có cho ngươi hưởng công đâu, biết ngươi thích giết người như vậy, lần sau ta sẽ chém đứt cánh tay, ngươi chém cổ hắn, vậy là được chứ gì!” Thái Vân cười nói “Ha ha, Tiểu Vi tỷ đối rất tốt với ta!”
Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Sao mấy mỹ nữ này thích thấy máu thế nhỉ? Giết người mà cũng giành giựt, giống như hủy đi đồ chơi vậy. Nhưng mà ta cũng thích.”
Sắt mặt của Mộ Dung Kỳ thì trắng bệch, nói “Ca ca, sát nhân ác lắm, máu chảy nhiều như vậy. Nhìn kìa, những người này chết thật là khó coi!” Vào lúc này, nàng ta còn hiềm chuyện người ta chết “cái tướng” khó coi như thế nào…
Nhạc Nhạc mặc y phục, để họ tiến vào. Hàng chục tiểu nha đầu khoảng chừng mười sáu tuổi vừa bày biện thức ăn, vừa lén nhìn Nhạc Nhạc. Cảm giác được ánh mắt của họ, gã mỉm cười nhìn lại. Các nha đầu giống như điện giật chết điếng tại đương trường, để rơi bể liên tiếp hết mấy cái đĩa, liền hoảng kinh thối lui ra ngoài.
Các nữ nhân đã sớm bị âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc. Họ vui vẻ trêu chọc ngắt nhéo nhau cả buổi mới bước xuống giường. Nhạc Nhạc thấy vậy cười nói: “Còn không đứng dậy, ta đã ăn sáng rồi. Các nàng ăn trước đi rồi hãy mặc quần áo!” Các nàng hứ yêu, trách gã không chịu chờ họ ăn cùng. Yến Vô Song ngồi cạnh Nhạc Nhạc, bắt đầu ăn như lốc cuốn. Kể từ khi có được sự tiếp xúc thân mật với Nhạc Nhạc từ qua đến giờ, Vô Song thập phần mê luyến gã. Tuy nàng vẫn còn chưa biết rõ những chuyện liên quan đến nam nữ, nhưng có rất nhiều chuyện không cần được chỉ dạy, người ta cũng biết được một cách rất tự nhiên. Nhạc Nhạc cũng thầm phục khả năng khôi phục của nàng. Hôm qua nàng bị gã dày vò đến thảm như vậy, thế mà hôm nay lại trông giống như một người chẳng có chuyện gì.
Trong khi mọi người đang ăn, Dương Mai - Dương Hạnh chợt đẩy cửa bước vào, cười nói: “Không dám làm phiền các vị, sau khi mọi người ăn xong, phụ thân của chúng ta thỉnh mọi người đến có việc thương lượng.Tiên Vu công tử hiện ở đó đang chờ các vị.”
Nhạc Nhạc đã ăn xong, không có chuyện gì làm, liền hỏi “Người của Lưỡng Hà bang vẫn chưa rút lui à?”
Hai tỷ muội đáp: “Chính phải, so với mấy ngày trước còn hung mãnh hơn, lại còn bắn đá tảng vào trong sơn trang, mắng chửi yêu cầu chúng ta đi ra chịu chết.”
“Đang buồn không có chuyện gì làm, tiêu khiển chút với bọn chúng xem ra cũng không có gì quá đáng. Các bảo bối của ta ơi, mau mang theo binh khí, chúng ta ra ngoài tản bộ, giết, giết người”
Trong mắt Nhạc Nhạc, tản bộ so với giết người không có gì khác nhau, một thứ phải động chân, một thứ phải động tay, không khác biệt nhiều lắm, vì đều phải động đậy.
Ánh mắt Dương Mai - Dương Hạnh lộ vẻ kinh hoảng, thoáng nhìn nhau rồi nói: “Bang chủ của Lưỡng Hà bang rất lợi hại. Hôm qua huynh giết hết của họ hơn một trăm người, tên bang chủ này nhất định là tức giận huynh lắm, huynh cần phải cẩn thận đấy!”
“Ôi chao, sao hai nàng quan tâm đến ta quá vậy, còn hơn các vị phu nhân của ta nữa!” Nhạc Nhạc cười hì hì giương mắt nhìn Dương gia tỷ muội, nhìn đến nổi mặt của hai người đỏ ửng lên. Hai người đồng thời nói: “Tự tác đa tình, cùng một rứa với mấy tên xú nam nhân khác, hừm…” Hai người quay ngoắc đầu bỏ đi, không thèm trả lời Nhạc Nhạc.
Các nữ nhân của Nhạc Nhạc đương nhiên là không đồng ý với câu nói vừa rồi của gã: “Ca ca, chúng muội có quan tâm mà, bất quá, có chúng muội ở bên cạnh bảo vệ huynh, nên không cần lo lắng. Võ công của bọn muội quá lợi hại mà!” …. “Đúng vậy, chúng muội sẽ bảo vệ cho huynh, không ai lo cho huynh hơn chúng muội đâu” …. “Các nàng ai cũng quan tâm huynh hết, ca ca à, Kỳ Kỳ quan tâm đến huynh nhất nè!” Nhạc Nhạc toát mồ hôi hột, lần này tựa mình đưa mình lên thớt rồi! Gã vội đính chính “Ha ha, vừa rồi ca ca chỉ nói chơi thôi, đừng có tin là thiệt chớ.”
“A, thì ra là huynh nói chơi, chúng tôi lại tưởng thật”
Dương Mai - Dương Hạnh nghe thế liền chán nản thở dài, hai mắt lóe lên nổi mất mác không nói nên lời.
“A, các nàng không phải …. khụa khụa … cái đó…., ăn xong rồi chúng ta đi thôi, ta đi trước à nghe” Nhạc Nhạc chưa chạy khỏi cửa, ở sau các nàng đã lấy binh khí vội đuổi theo: “Ca ca, chờ bọn muội với!”
Vào đến đại sảnh dành cho nghị sự, trang chủ Dương Kế, Dương Thừa, Tiên Vu Thác, Quan Thái đều chờ đợi ở đó đã lâu. Nhạc Nhạc cười nói “Các vị đến sớm thế!” Những người ngồi đó nghe thế đều lên cơn, gần giữa trưa rồi mà sớm à? Giờ này mà không sớm gặp, trời dám tối thui luôn ấy chứ.
Tiên Vu Thác nào dám nói ra, vội đứng lên thốt: “Nhạc NHạc ca đến sáng càng tốt, hãy ngồi ở bên này. Tối qua đến tìm huynh, nghe nói huynh bị thương ngũ mê man, hôm nay rốt cuộc cũng vời được huynh đến đây.”
Dương Kế cũng cười nói: “Phải rồi, không có ngươi, chúng ta không thương lượng ra được cái gì cả. Bị vây mấy ngày, cũng muốn ra ngoài xem sao. Mọi sinh ý đều bị cắt đứt hết, mỗi ngày mất rất nhiều ngân lượng”
Nhạc Nhạc cười nói “Cái này có gì mà thương lượng, vài trăm tên tiểu cường đạo kia chả đáng là vấn đề, chỉ là gã Chu Hạo kia võ công cao cường, nếu đánh ngang tài với hắn, những tên khác coi như ở đó chờ gặp tử thần!”
Dương Gia tỷ muội dẫn các nữ nhân của Nhạc Nhạc cũng vừa chạy tới, một trận hương phong ùa đến, khắp phòng đầy xuân sắc. Tiên Vu Thác liếc khẽ Yến Vô Song, lòng đau như cắt, thầm nghĩ “Nha đầu kiều diễm này lại bị Nhạc Nhạc khai hoa rồi, con mẹ nó, đẹp mê tít người đi, lại thay đổi càng trở nên yêu mỵ. Ai, Trữ Huyên của ta coi như không làm sao so sánh với ả này được!”
Dương kế nghi ngờ hỏi: “Vương thiếu hiệp, ngươi không dùng mưu kế đối phó với chúng à? Cứ bộ dạng như vậy mà trực tiếp đi chém giết sao?”
Nhạc Nhạc thầm chửi um cả lên, lão tử ta cân gì đến mưu với kế, giết người thì cứ giết người, chẳng lẻ lại muốn lão tử đưa nữ nhân đi cống nộp rồi đánh lén giết chúng hơn trăm người một lần nữa à. Nhưng gã lại đáp:
- Dương trang chủ, ngài nói xem nên dùng kế gì hay đây? Bọn chúng chỉ có hơn năm trăm người. Ngài cứ mở của trang ra là bọn chúng nhào đến. Trước là cho cung tiễn bắn giết, sau đó hỗn chiến, chém giết cho chúng sạch sành sanh, vậy không phải là dứt điểm rồi sao?
- Ha ha…, trước mắt cứ làm như thế, trong trang của ta có hơn ba trăm hảo thủ, lại còn có hơn hai trăm hai mươi cung thủ, có thêm các vị, xem ra là có thể được”
Dương Kế đã sớm tập hợp được hơn bốn trăm người. Nhạc Nhạc dẫn đầu mọi người đến trước cửa trang, bảo bọn giữ cửa thả điếu kiều xuống. Trong tiếng “keng két” do thạch bản phát ra mọi người nắm chặt binh khí hơn và sẳn sàng chiến đấu.
Nhạc Nhạc lại nói:
- Nếu người của Lưỡng Hà bang tiến đến, cung thủ cứ xạ tiễn trước, chờ cho bang chủ hộ pháp của chúng ra mặt, thì vài vị có võ công giỏi lại tràn đến xé xác chúng. Dương trang chủ tọa trận chỉ huy thủ hạ của ngài,không cho địch nhân hỗn tiến vào trong trang.”
- Vương thiếu hiệp yên tâm, các cửa vào còn có vài trăm trang vệ thông thường bảo vệ, bảo đảm sẽ không cho địch nhân tiến vào trong trang.
Thạch bản kia vừa hạ xuống,người của Lưỡng Hà bang lập tức báo cáo Chu Hạo. Hơn năm trăm người lập tức tụ tập đến trước cửa trang. Chu Hạo cầm Trượng nhị trường thương thét lớn: “Giết cho ta, giết sạch những người trong đó!”
Hắn bị cừu hận kích thích mù quáng, nhưng thủ hạ của hắn bình sinh cướp của giết người rất nhiều nên dũng khí không nhỏ. Chúng nghe hắn thét, đầu óc liền nóng lên, hung hãn tràn vào trong trang. Nghênh tiếp chúng chính là cung tên. Hơn hai trăm cung thủ được xếp thành một đoàn, hợp thành từng cặp, nhắm mắt lại cũng có thể bắn. Bên tấn công vừa vọt lên hai ba trượng đã ngã hết hơn trăm người. Phía sau chúng không nhìn thấy được tình hình, nên vẫn có người hô to: “Giết, giết sạch bọn chúng!” Người phía trước cho dù có sợ, cũng bị những người phía sau đẩy đi lên. Chúng chạy lên, để rồi ngã xuống, khắp người cắm đầy Bạch Vũ Trúc Tiễn, giống như những con nhím đầy lông.
Dương Kế mừng rỡ vỗ đùi, không ngờ Lưỡng Hà bang dễ dàng đối phó như vậy. Miệng lão không ngừng la to “Bắn, bắn! Bắn chết bọn chúng, bắn sạch bọn chúng!” Giờ khắc này, mọi người đều muốn thấy máu, hận không được giằng lấy trường cung của người khác mà tự mình bắn giết.
Chu Hạo mang theo hai hộ pháp, đứng ở cuối cùng, tưởng rằng nhường cho người của hắn chém giết trước, quậy tưng một hhồi, rồi mới mang theo hai hộ pháp chứng tỏ uy phong. Một lúc lâu sao, lão cảm thấy dường như có điều gì không phải, lão không nghe được tiếng binh khí chạm nhau, chỉ thấy người của mình giống như đi vào tổ ong rồi bị giết, rốt cuộc rồi không còn động tĩnh gì. Chờ đến khi chỉ còn lại bảy tám mươi người sắc mặt tái nhợt co lại trước điếu kiều, không dám tiến lên, thì lão mới phát hiện người của Lưỡng Hà bang bị tên bắn chết gần hết rồi. Đối phương không thương vong người nào, hắn theo thói quen rống lên một tiếng “sát!”. Bảy tám chục người còn lại ương ngạnh tiến lên,trong nháy mắt đều ngã lăn xuống hết,chỉ còn hơn mười người nằm bẹp trên mặt đất giả chết.
Nhạc Nhạc không ngờ giết chết trên năm trăm người lại dễ dàng như vậy. Cao thủ chờ người ta chết hết rồi mới xuất hiện, nhưng họ cũng giống như gã, đứng ngơ ngác bên cạnh. Gã im lìm cả nửa ngày mới có thể lên tiếng: “Dương trang chủ, người cho thủ hạ lui lại đi thôi, đã đến lúc chúng tôi ra gặp chúng rồi!”
Dương Kế thấy địch nhân chỉ còn lại ba cao thủ, thủ hạ của mình cũng không thể giúp gì, bèn rất hưng phấn dẫn người lui ra sau quan chiến. Lão vừa rút lui vừa cười quát tháo “Giết, giết sạch!”
Chu Hạo kinh sợ mang theo hai hộ pháp, giẩm chân lên cả các thi thể đầy tên, hét lớn “Thô bỉ! Quả nhiên dùng tên đánh lén, làm thịt sạch bọn chúng, giết!”
Võ công của Yến Vô Song giờ đã tăng vượt bậc, thấy Chu Hạo chạy đến, không thèm nói một tiếng, vung kiếm ngăn lại. Trường kiếm mềm nhỏ đối kháng với trường thương dài mạnh. Quan Thái thấy vậy liền cầm đao sẳn sàng cứu ứng. Thái Vân vốn muốn tìm người để giết, đột nhiên thấy mọi người đều chết sạch, chỉ còn biết chọn đối tượng đang cầm ngọn câu, chính là Lục Côn.
Nhạc Nhạc nhàn nhả nhìn trận đả đấu, nói “Thái Vân đánh có chút cật lực, saong câu của người nọ có thể khắc chế kiếm của nàng. Tiểu Vi, mau tới giúp nàng!” Giang Tiểu Vi ứng tiếng đáp lời, rút bán nguyệt loan đao ra, phóng lên chém giết.
Mộ Dung Kỳ ở một bên hỏi “Ca ca, sao võ công Vô Song đột nhiên gia tăng nhiều như vậy a!”
Nhạc Nhạc sao dám nói thật với nàng, chỉ biết vờ đáp cho qua: “Trước đó nàng ấy có nội lực bất túc, nhiều chiêu sử dụng không được, bây giờ nội lực gia tăng, chiêu thức cũng lợi hại hơn. Nàng ấy còn chưa dùng đến tuyệt chiêu đấy, chiêu số đó kinh khủng lắm!”
Thải Vân cùng Tiểu Vi là những người đầu tiên giải quyết trận đấu. Thái Vân chém Lục Côn đứt một cánh tay. Bán nguyệt loan đao của Tiểu Vi nhanh như chớp tiện lên yết hầu của hắn. Thái Vân tra kiếm vào vỏ, xoa tay hưng phấn nói với Nhạc Nhạc bằng âm thanh kiều mỵ: “Ca ca, ta giết chết được một tên!”
Nhạc Nhạc chùi nhẹ mồ hôi trên chóp mũi nàng, cười nói “Hình như Tiểu Vi giết hắn, mất một cánh tay chưa chết được đâu!”
Thái Vân không đồng ý: “Rỏ ràng là muội lấy trước,Tiểu Vi tỷ chỉ hổ trợ thôi!”
Tiểu Vi cười nói “Ta không có cho ngươi hưởng công đâu, biết ngươi thích giết người như vậy, lần sau ta sẽ chém đứt cánh tay, ngươi chém cổ hắn, vậy là được chứ gì!” Thái Vân cười nói “Ha ha, Tiểu Vi tỷ đối rất tốt với ta!”
Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Sao mấy mỹ nữ này thích thấy máu thế nhỉ? Giết người mà cũng giành giựt, giống như hủy đi đồ chơi vậy. Nhưng mà ta cũng thích.”
Sắt mặt của Mộ Dung Kỳ thì trắng bệch, nói “Ca ca, sát nhân ác lắm, máu chảy nhiều như vậy. Nhìn kìa, những người này chết thật là khó coi!” Vào lúc này, nàng ta còn hiềm chuyện người ta chết “cái tướng” khó coi như thế nào…
/123
|