Mạc Dương đang dè chừng, chợt thấy trước mặt hồng quang chợt lóe, hai gã thích khách Dã Thảo đã té trên mặt đất, da ửng đỏ như lửa đốt, giống như loài cẩu động đực. Mà tác giả Long Điêu Đô Đô lại kinh thường hướng tới bọn chúng làm mặt quỷ kêu chi chit chói tai.
Dù là Kình Ngư đầu óc bã đậu cũng nhìn ra tình thế không ổn đối với phe mình, man lực bản thân phát huy không ra sáu thành. Trong bụng có cỗ dục hỏa thiêu đốt, chỉ muốn nhảy xuống đầm mình dưới ao nước lạnh, à không, tốt nhất có một nữ nhân, không, càng nhiều càng tốt. Hắn chợt phát hiện mình không cách nào tập trung tỉnh táo, tranh thủ thời gian quét nhìn thủ hạ, lại chỉ còn bảy tám tên còn sức đả đấu.
Khi hắn ngẩn ra, Nhạc Nhạc đánh ra một chiêu ‘Manh mục’ như mặt trời chói lòa, chiếu vài mắt Kình Ngư, hai mắt hắn nhất thời làm vào trạng thái mù tạm thời. “A, đây là…”
Lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy vô số kiếm khí bức tới, không thể nhìn rõ đâu mới thật sự là sát chiêu của địch nhân, hắn bối rối huy động song bầu ngăn trước ngực
“Bá bá bá” mấy tiếng trầm đục vang lên rất nhỏ. Kình Ngư chỉ cảm thấy huyết quản chợt lạnh, thầm hô không tốt, liền tung mình lui nhanh ba bốn trượng, lúc này mắt đã có thể nhìn thấy rõ mọi vật.
“Máu, thật là nhiều máu…”
Hắn sợ hãi ngồi bệt xuống đất, cổ tay cùng mấy đại mạch trên đùi toàn bộ bị Nhạc Nhạc cắt đứt, xích huyết như sương phun ra khắp nơi. Cũng may hắn dùng song bầu chặn lại trước ngực, nếu không chiêu ‘Thương ngân này của Nhạc Nhạc’ cũng đủ khiến hắn chảy máu đến chết.
Kình Ngư vội vàng điểm tại mấy đại huyệt, máu đã ngừng tuôn ra, trong mắt tràn ngập kinh sợ nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc
“Ngươi chính là Vương Nhạc Nhạc?”
Lục nữ sớm đã đem bọn thích khách Dã Thảo dâm loạn không chịu nổi giết sạch, nghe thấy câu hỏi của Kình Ngư, đáp:
“Coi như ngươi có chút đầu óc, còn biết đến danh phu quân chúng ta, hừ!”
Kình Ngư nhìn chằm chằm vết thương đang không ngừng chảy máu, cực độ không cam lòng quát:
“Con mẹ nó, đám khốn kiếp kia gạt ta, nói Vương Nhạc Nhạc võ công bất quá cũng chỉ nhất lưu, Kình Ngư ta chính là đặc cấp cao thủ, dưới tay hắn lại không quá trăm chiêu, thật không không nên cùng Dã Lang đoạt…”
Hắn cảm thấy sinh mệnh đang từ từ cạn kiệt, thân thể ngày càng lạnh, cương bầu nặng tựa hồ có cả ngọn núi đè lên, thân thể co giật mấy cái, chậm rãi mềm oặt, nửa quỳ trên mặt đất thống khổ chờ tử thần quang lâm.
Nhạc Nhạc lắc đầu thở dài nói:
“Tình báo của các ngươi quá kém cỏi, ba tháng trước có thể ta còn trình độ nhất lưu, hiện tại thì sai… hắc hắc, xem ngươi rất thống khổ, tiễn ngươi một đoạn đường sao”
Truy Tâm kiếm xẹt qua một đạo hồng quang lưu lại dấu thật sâu trên cổ họng Kình Ngư, hắn lại nhếch miệng cười một cái, tựa hồ rất cảm kích.
“Aizz, giết người còn được cảm kích, sách sách! Con người a…”
Nhạc Nhạc không nhịn được vừa thở dài nói.
“Con người làm sao?”
Cung Như Mộng tò mò hỏi.
Nhạc Nhạc ha ha cười một tiếng:
“Bọn chúng đã chết! đi thôi, mau đi bắt Dương Mãnh lấy lại Nam Lăng trọng quân.”
Mạc Dương lau mồ hôi lạnh, nhìn bảy người bọn họ cùng một con chồn vô cùng dễ thương giết hơn sáu mươi cao thủ nhất lưu, trong lòng rung động không thôi, hồi lâu sau mới ở phía sau đuổi theo gọi:
“Vương công tử… à.. Tiểu vương gia thật lợi hại, chẳng những anh tuấn tiêu sái, võ công lại trác tuyệt bất phàm, có thể hay không chỉ điểm tiểu tướng mấy chiêu?”
Nhạc Nhạc ôm Đô Đô, cười hì hì liếc nhìn Mạc Dương đang cung kính, nói:
“Võ công của ta đều là tự nghĩ ra, sợ rằng không thích hợp Mạc tướng quân tu luyện.”
Thấy vẻ mặt thất vọng của Mạc Dương, lại nói:
“Mấy vị phu nhân của ta võ công đều là nhất lưu, đặc cấp cao thủ cũng có mấy người, nếu hướng các nàng cầu giáo, nói không chừng sẽ có thu hoạch nha.”
Mạc Dương thầm nghĩ cũng đúng, vội chạy đi bái chúng nữ. Nhạc Nhạc ôm Đô Đô, hắc hắc cười mờ ám, thầm nghĩ:
“Cuối cùng cũng có thể thanh tĩnh một chút rồi, oa, phong cảnh tú mỹ tuyệt trần. À, còn chưa có đi biển lần nào, nghe nói trăm dặm phía trước chính là Nam Hải rồi, cách San Hô quốc rất gần, theo sư phụ nói san hô quốc có mỹ nữ vóc người thon dài, ai ai cũng nhiệt tình hào phóng….”
“Nhạc lang chàng đang nghĩ gì đấy? nước miếng nhễu đến mặt đất rồi”
Cung Như Mộng không biết đã thoát khỏi Mạc Dương từ lúc nào, cười hì hì liếc xéo Nhạc Nhạc.
“Nga, cái kia… Đến doanh địa lại được ăn ngon rồi!”
Nhạc Nhạc soạn bậy nói. Dù sao hắn cũng cho rằng Như Mộng tư tưởng đơn thuần, nói dối chút ít cũng gạt được nàng.
“Oa, tốt quá, được ăn ngon rồi!”
Nhạc Nhạc đang đắc ý vì lừa gạt được tiểu Như Mộng chợt nghe nàng nói:
“Bất quá vẻ mặt nhạc lang thật giống lúc chúng ta ở trên giường…”
Nhạc Nhạc ôm lấy nàng một phen, lấp lấy cái miệng nhỏ của nàng, Như Mộng đầu lưỡi thuần thục quấn tới, trong mắt hiện lên thần thái giảo hoạt. Long Điêu Đô Đô giống như phát hiện cái gì, làm mặt quỷ như cười nhạo nàng, lại bị Như Mộng cũng như vô tình nhổ hai sợi lông tơ, nó biết không ổn, vội nhảy ra khỏi lồng ngực Nhạc Nhạc, nhảy lên đầu vai Tiêm Tiêm.
Quân lính thủ vệ tự nhiên nhận ra Mạc Dương, hơn nữa lại có lệnh bài Hổ Phù, không người nào dám ngăn trờ lính liên lạc ân cần cung kính phía trước dẫn đường.
Mạc Dương hỏi:
“Dương tướng quân có thao luyện binh sĩ không?”
Lính liên lạc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mấy ngày hôm trước cũng có diễn luyện, bất quá Dương tướng quân hai ngày nay ngã bệnh không thể ra gió, thao luyện tạm thời gián đoạn.”
“Hả? lại bị bệnh, ha hả, bản thân ta muốn xem hắn sinh bệnh gì?”
Mạc Dương bực tức cười lạnh.
Lính liên lạc nhìn ra chút ít đầu mối, không dám nói tiếp, gia tăng cước bộ, đi về phía đại trướng trung tâm.
“Bẩm Dương tướng quân, Mạc tướng quân muốn gặp… Tương quân..”
Lính liên lạc hô mấy tiếng nhưng không ai đáp lại.
Nhạc Nhạc nói:
“Không cần hô, bên trong không có ai”
Tựa hồ muốn xác minh lời của mình, hắn bổ một kiếm xuống lều, mấy người xông vào, bên trong quả nhiên trống trơn.
Nhạc Nhạc hỏi:
“Dương Mãnh vẫn còn ở đây từ khi nào?”
Tên lính quèn kia suy nghĩ một chút rồi nói:
“Buổi trưa vẫn còn ạ.”
Mạc Dương hướng tên lính quèn kia quát:
“Truyền mệnh lệnh của ta, nổi trống tập hợp toàn quân.”
“Dạ!”
Người nọ đáp ứng một tiếng, vội vã chạy ra, không lâu sau, tiếng trống dồn dập vang lên.
Mười vạn người tập hợp phải cần một khoảng thời gian, trung đẳng tướng lãnh không hiểu ngô khoai cũng chạy tới xem xét tình huống, từ xa thấy đại trướng trung quân bị chém rách, trong lòng khôn khéo cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, liền rối rít chen vào. Chỉ thấy Mạc Dương ngồi trên cạnh bàn chủ soái, mà ngồi thẳng chính giữa lại là một thiếu niên mỹ mạo, đang cười ý vị nhìn chúng tướng khôi giáp không ngay ngắn.
Chúng tướng có chút giật mình, châu đầu thấp giọng nghị luận. Mạc Dương thấy người đến đã đông đủ, đứng lên cất cao giọng nói:
“Vị này chính là nghĩa tử lão Vương gia mới thu Vương Nhạc Nhạc, cũng chính là tiểu Vương Gia Nam Lăng Vương phủ của chúng ta! Đây là Vương gia ấn tín cùng hổ phù!”
Hắn móc ra tín vật trước mặt mọi người, chúng tướng xem xong lập tức im tiếng, biến thành cung kính, nhưng rất nghi hoặc nhìn Hổ Phù. Hổ Phù chỉ có khi chính thức khai chiến mới có thể dùng, hiện tại… chẳng lẽ?..
Mạc Dương nhìn lướt qua mọi người, lại nói:
“Không tệ, Nam Lăng hiện tại quả thật đang thời nhiễu loạn, bị Lũng Tây Vương bao vây. Lần này đại gia điều Dương Mãnh tới luyện binh cũng là có âm mưu, hắn đã sớm bỏ chạy rồi.”
Nói tới đây, phía dưới ông một tiếng hỗn loạn. Nhạc Nhạc trong hoàn cảnh hỗn loạn nơi này, linh thức nhạy cảm thấy một ánh mắt ác độc nhìn về phía mình, liền ngẩng đầu tra xét, quản nhiên thấy một tên phó tướng cúi thấp đầu, làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Vương Nhạc Nhạc hướng Mạc Dương nháy mắt, truyền âm nói:
“Tên phó tướng kia ngươi quen thuộc sao?”
Mạc Dương cau mày suy nghĩ sâu xa, chỉ vào người nọ quát lên:
“Ngươi tới đây. Báo ra danh tự!”
Người nọ thân thể run lên, toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo, chỉ một thoáng đã khôi phục bình thường, có chút chần chừ đi về phía Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cười càng ngọt, giống như một đầu hồ ly đang theo dõi mỗi một bước của hắn.
“Thiên diện quỷ!”
Nhạc Nhạc không khỏi phát ra một tiếng quát mãnh liệt.
Người nọ nghe xong liền lui nhanh nửa bước, lộ ra trạng thái đề phòng, tay phải đã đưa vào ám nang bên hông, hồi lâu mới lúng túng cười nói:
“Ha ha… Hù ta đây nhảy dựng, ta tên Tằng Chính.”
Nhạc Nhạc mới vừa rồi có dùng một ít phương pháp mê hoặc trong giọng nói, đối với phản ứng của hắn đều nằm trong dự liệu, vẫn mang theo nụ cười miễn cương, Truy Tâm Kiếm chậm rãi đến gần.
Những tướng lãnh khác không rõ dụng ý Nhạc Nhạc, có người nói:
“Hắn xác thực gọi là Tằng Chính, bình thường không nói chuyện tình cảm, Tiểu Vương gia không nên làm khó hắn”
Tằng Chính nghe xong cũng gật đầu lia lịa, hèn yếu khom người xuống.
“Tằng Chính?”
Nhạc Nhạc cười quái dị, từ từ rút ra Truy Tâm Kiếm, nhẹ nhàng đặt trên cổ hắn.
Tằng Chính trong mắt hơi có chút do dự, cuối cùng buông tha phản kháng, tùy ý Vương Nhạc Nhạc:
“Ta đây… ta đây không phạm quân lệnh, Tiểu Vương gia… ngươi đây là.. muốn làm gì?”
Động tác của hắn đều bị Nhạc Nhạc thu hết vào mắt càng khiến Nhạc Nhạc khẳng định suy đoán của mình.
Có mấy tướng lãnh ngay thẳng vô cùng bất mãn, cũng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, đối với hành động khi dễ thủ hạ của hắn cảm thấy tức giận, nếu không phải có Mạc Dương ngăn trở đã sớm nhào tới cùng Nhạc Nhạc đối kháng rồi.
Nhạc Nhạc không để ý tới những cảm xúc căm thù khác, kiếm quang đỏ ngầu không chút lung lay chém xuống cánh tay phải Tằng Chính
“A..”
Tiếng kêu thảm bên tai không dứt, từng đạo hung quang trong mắt chợt lóe. Bỗng dung từ khôi giáp nhảy ra một đạo hắc ảnh, che một đoạn tay cụt vọt ra ngoài trướng.
Tốc độ của hắn tuyệt không thấp hơn cao thủ nhất lưu, chằng qua ngoài cửa đã có sáu đạo lệ ảnh yểu điệu đang chờ. Hắn phải dừng bước lại, xoay người cười quái dị nói:
“Khá lắm Vương Nhạc Nhạc, ngươi làm sao nhận ra ta?”
Chúng tướng nhìn vẫn là diện mạo thật thà của Tằng Chính, nhưng vẻ mặt dữ tợn, trong lòng đều run lên, quát:
“Ngươi là ai? Dám giả mạo tướng lãnh quân ta?”
Nhạc Nhạc tự nhiên sẽ không đem bí mật tâm thần linh thức nói ra, chẳng qua nhìn cánh tay cụt của hắn cười nói:
“Ta cũng không xác định, chỉ là xem ngươi không vừa mắt, nghĩ muốn chém một cánh tay của ngươi mà thôi, ai ngờ ngươi chịu không được đau đớn, tự mình bại lộ thân phận.”
Chúng tướng nghe xong trong lòng lạnh buốt, nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc như nhìn quái vật.
“Ngươi…”
Thiên diện quỷ kinh mạch rối loạn, phun ra một ngụm tiên huyết, một kiếm mời vừa rồi của Nhạc Nhạc, chẳng những chặt đứt cánh tay của hắn, chân khí cũng theo vết thương xâm nhập vào kinh mạch, nội ngoại thương đều không nhẹ.
“Ồ, kẻ đáng thương, không nên kích động bởi vì ta còn có việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi chết ta biết hỏi ai?”
“Khụ… Hừ, ta sẽ không nói. A!”
Thiên diện quỷ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, màu hồng đã chiếu vào trong mắt hắn, thần chí nhất thời mơ hồ không rõ.
Nhạc Nhạc rất hài lòng về tiến bộ tinh thần lực của mình, dùng âm thanh Ma Huyễn hỏi:
“Dương Mãnh có phải ngươi giả dạng hay không?”
“Đúng vậy.”
“Dương Mãnh thật đâu? Ngươi đã giả dạng hắn bao lâu?”
“Dương Mãnh chân chính đã chết rồi, chôn trong đại trướng chủ doanh.. Giả dạng hắn đã có hai năm.”
“Vương Vân là chết như thế nào?”
Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện này, thuận miệng hỏi.
“Trúng ‘túy bất tỉnh của ta’, chết rồi!”
Chúng tướng kinh nộ:
“Nguyên lai Tiểu Vương gia bị giết, vì Vương gia báo thù.”
Bọn họ vừa la, thiên diện quỷ cũng thanh tỉnh, kinh ngạc nói:
“Ta mới rồi làm sao vậy, ngươi đã làm gì với ta?”
Nhạc Nhạc thầm mắng những tên tướng lãnh ngu ngốc, thôi miên một người rất khó, vốn còn muốn hỏi chuyện khác, hiện tại khẳng định không xong rồi. Khi thiên diện quỷ còn chưa minh bạch, Truy Tâm kiếm rực lên một đạo xích hồng đỏ rực, đem hắn chém thành hai khúc.
“Điều binh hồi thành!”
Chúng tướng đều bị thủ đoạn của Nhạc Nhạc chấn phục, nghe được mệnh lệnh của hắn lập tức hành động, tiến vào biên đội của mình, lần lượt rút khỏi bồn địa, hướng Nam Lăng cấp hành.
Trước khi trời tối đã đến dưới thành Nam Lăng, gần bốn vạn tinh binh cùng nhân mã Triều Châu hội hợp, phát ra tín hiệu, hai đội nhân mã đồng thời tiến thẳng về Nam Lăng. Thành Nam Lăng bị vây hai ngày rồi, thủ tướng địch quân cũng có hai ngày không chợp mắt, giám sát công sự phòng ngự, hắn mặc dù trước khi bị vây đã phái thám tử thỉnh cứu binh, nhưng đã hai ngày còn chưa có động tĩnh gì, hắn có chút phiền não, đang lúc ấy thì nghe được tiếng hò reo rung trời, cũng nhìn thấy quân đội bên mình.
“Truyền lệnh xuống, nghiêm thủ thành môn, mở cửa Nam môn tiền hậu giáo kích quân địch…”
Binh lính như quân cờ, thuộc loại tiêu hao phẩm, mạng người như cỏ rác, bị lợi khí lạnh như băng thu hoạch, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả đất đá.
Quân đội Lũng Tây Vương hiển nhiên không ngờ tới đại quân Nam Lăng nhanh như vậy đã trở về, ứng phó không kịp, bại cục đã định,.
Nhạc Nhạc cũng không tham gia chiến đấu, hắn đứng trên ngọn núi cao cao, thở dài nói với chúng nữ phía sau nói:
“Giết người trên giang hồ, hoặc thù hoặc oán, mà giết người trên chiến trường vô nguyên vô cớ, cho nên ta không hạ thủ.”
Tiêm Tiêm cười nói:
“Nhạc lang nhất định biết Nam Lăng quân tất thắng đúng không?”
“ha ha, cũng có thể nói như vậy, bất quá ta quả thật không muốn mang binh đánh giặc.”
Nửa câu còn lại nuốt vào bụng ‘Trong quân đội không cho phép mang theo nữ nhân, bảo ta sống thế nào?’
Liễu Tiêm Tiêm dựa vào bên cạnh hắn, thản nhiên nói:
“Nhạc lang, nhưng chàng là nghĩa tử của Nam Lăng Vương, ngày sau hơn mười vạn binh mã cuối cũng cũng thuộc về chàng chưởng quan, đến lúc đó thiên hạ phân loạn, chàng nhẫn tâm bất kể bọn họ sao?”
Nhạc Nhạc cười nói:
“Ta bất kể, làm sao quản cho người khác đây. Ha ha, hiện tại đã loạn rồi, lần này Tư Đồ thế gia dã tâm bại lộ không thể nghi ngờ. Phương Nam lấy Nam Lăng vương cầm đầu, tự thành liên minh. Phương Bắc lấy Lạc Thành cầm đầu, ngay cả Đông Phương Lam Hải thành, Đông Bắc Tuyết Vực, sớm đã thành xu thế liên minh. Mà biên cương thảo nguyên mười vạn thiết kỵ Kim gia cùng Tư Đồ thế gia luôn không bằng mặt bằng lòng, gia nhập phương nào còn chưa chứng thực. Ngoài Tây Bộ Lũng Tây vương Hòa Kiến Nghiệp thành còn có những thành nhỏ khác, đó là cơ nghiệp Tư Đồ thế gia… Sang năm chính là kỳ lên ngôi của ấu hoàng, Tư Đồ Nghiệp khẳng định động thủ tại đại điển đăng cơ, loạn Nam Lăng lần này chính là một mồi lửa, một khi dẫn phát, nếu như Nam Bắc liên hiệp chính là lúc diệt vong của Tư Đồ Nghiệp.”
“Nam Bắc làm sao liên hiệp được, Lạc Vương gia cùng Nam Lăng vương không ai phục ai… Ồ, Nam Phương có Nhạc lang chưởng quản mà nói… Vậy thì tốt quá, hơn nữa Nhạc lang lại là con rể Vương gia”
Liễu Tiêm Tiêm đột nhiên hiểu ra.
Chiến sự đã kết thúc, thực lực sai biệt quá lớn, Lũng Tây quân đội thảm bại mà lui, chết hơn phân nửa, Nam Lăng quân đang quét dọn chiến trường.
“Ha ha, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chúng ta đi xuống xem một chút, đề phòng Dã Thải thừa dịp ám sát Nghĩa phụ, đi thôi.”
Mấy người đi theo Nhạc Nhạc, hướng phía Nam Lăng thành phi thân tới.
Dù là Kình Ngư đầu óc bã đậu cũng nhìn ra tình thế không ổn đối với phe mình, man lực bản thân phát huy không ra sáu thành. Trong bụng có cỗ dục hỏa thiêu đốt, chỉ muốn nhảy xuống đầm mình dưới ao nước lạnh, à không, tốt nhất có một nữ nhân, không, càng nhiều càng tốt. Hắn chợt phát hiện mình không cách nào tập trung tỉnh táo, tranh thủ thời gian quét nhìn thủ hạ, lại chỉ còn bảy tám tên còn sức đả đấu.
Khi hắn ngẩn ra, Nhạc Nhạc đánh ra một chiêu ‘Manh mục’ như mặt trời chói lòa, chiếu vài mắt Kình Ngư, hai mắt hắn nhất thời làm vào trạng thái mù tạm thời. “A, đây là…”
Lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy vô số kiếm khí bức tới, không thể nhìn rõ đâu mới thật sự là sát chiêu của địch nhân, hắn bối rối huy động song bầu ngăn trước ngực
“Bá bá bá” mấy tiếng trầm đục vang lên rất nhỏ. Kình Ngư chỉ cảm thấy huyết quản chợt lạnh, thầm hô không tốt, liền tung mình lui nhanh ba bốn trượng, lúc này mắt đã có thể nhìn thấy rõ mọi vật.
“Máu, thật là nhiều máu…”
Hắn sợ hãi ngồi bệt xuống đất, cổ tay cùng mấy đại mạch trên đùi toàn bộ bị Nhạc Nhạc cắt đứt, xích huyết như sương phun ra khắp nơi. Cũng may hắn dùng song bầu chặn lại trước ngực, nếu không chiêu ‘Thương ngân này của Nhạc Nhạc’ cũng đủ khiến hắn chảy máu đến chết.
Kình Ngư vội vàng điểm tại mấy đại huyệt, máu đã ngừng tuôn ra, trong mắt tràn ngập kinh sợ nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc
“Ngươi chính là Vương Nhạc Nhạc?”
Lục nữ sớm đã đem bọn thích khách Dã Thảo dâm loạn không chịu nổi giết sạch, nghe thấy câu hỏi của Kình Ngư, đáp:
“Coi như ngươi có chút đầu óc, còn biết đến danh phu quân chúng ta, hừ!”
Kình Ngư nhìn chằm chằm vết thương đang không ngừng chảy máu, cực độ không cam lòng quát:
“Con mẹ nó, đám khốn kiếp kia gạt ta, nói Vương Nhạc Nhạc võ công bất quá cũng chỉ nhất lưu, Kình Ngư ta chính là đặc cấp cao thủ, dưới tay hắn lại không quá trăm chiêu, thật không không nên cùng Dã Lang đoạt…”
Hắn cảm thấy sinh mệnh đang từ từ cạn kiệt, thân thể ngày càng lạnh, cương bầu nặng tựa hồ có cả ngọn núi đè lên, thân thể co giật mấy cái, chậm rãi mềm oặt, nửa quỳ trên mặt đất thống khổ chờ tử thần quang lâm.
Nhạc Nhạc lắc đầu thở dài nói:
“Tình báo của các ngươi quá kém cỏi, ba tháng trước có thể ta còn trình độ nhất lưu, hiện tại thì sai… hắc hắc, xem ngươi rất thống khổ, tiễn ngươi một đoạn đường sao”
Truy Tâm kiếm xẹt qua một đạo hồng quang lưu lại dấu thật sâu trên cổ họng Kình Ngư, hắn lại nhếch miệng cười một cái, tựa hồ rất cảm kích.
“Aizz, giết người còn được cảm kích, sách sách! Con người a…”
Nhạc Nhạc không nhịn được vừa thở dài nói.
“Con người làm sao?”
Cung Như Mộng tò mò hỏi.
Nhạc Nhạc ha ha cười một tiếng:
“Bọn chúng đã chết! đi thôi, mau đi bắt Dương Mãnh lấy lại Nam Lăng trọng quân.”
Mạc Dương lau mồ hôi lạnh, nhìn bảy người bọn họ cùng một con chồn vô cùng dễ thương giết hơn sáu mươi cao thủ nhất lưu, trong lòng rung động không thôi, hồi lâu sau mới ở phía sau đuổi theo gọi:
“Vương công tử… à.. Tiểu vương gia thật lợi hại, chẳng những anh tuấn tiêu sái, võ công lại trác tuyệt bất phàm, có thể hay không chỉ điểm tiểu tướng mấy chiêu?”
Nhạc Nhạc ôm Đô Đô, cười hì hì liếc nhìn Mạc Dương đang cung kính, nói:
“Võ công của ta đều là tự nghĩ ra, sợ rằng không thích hợp Mạc tướng quân tu luyện.”
Thấy vẻ mặt thất vọng của Mạc Dương, lại nói:
“Mấy vị phu nhân của ta võ công đều là nhất lưu, đặc cấp cao thủ cũng có mấy người, nếu hướng các nàng cầu giáo, nói không chừng sẽ có thu hoạch nha.”
Mạc Dương thầm nghĩ cũng đúng, vội chạy đi bái chúng nữ. Nhạc Nhạc ôm Đô Đô, hắc hắc cười mờ ám, thầm nghĩ:
“Cuối cùng cũng có thể thanh tĩnh một chút rồi, oa, phong cảnh tú mỹ tuyệt trần. À, còn chưa có đi biển lần nào, nghe nói trăm dặm phía trước chính là Nam Hải rồi, cách San Hô quốc rất gần, theo sư phụ nói san hô quốc có mỹ nữ vóc người thon dài, ai ai cũng nhiệt tình hào phóng….”
“Nhạc lang chàng đang nghĩ gì đấy? nước miếng nhễu đến mặt đất rồi”
Cung Như Mộng không biết đã thoát khỏi Mạc Dương từ lúc nào, cười hì hì liếc xéo Nhạc Nhạc.
“Nga, cái kia… Đến doanh địa lại được ăn ngon rồi!”
Nhạc Nhạc soạn bậy nói. Dù sao hắn cũng cho rằng Như Mộng tư tưởng đơn thuần, nói dối chút ít cũng gạt được nàng.
“Oa, tốt quá, được ăn ngon rồi!”
Nhạc Nhạc đang đắc ý vì lừa gạt được tiểu Như Mộng chợt nghe nàng nói:
“Bất quá vẻ mặt nhạc lang thật giống lúc chúng ta ở trên giường…”
Nhạc Nhạc ôm lấy nàng một phen, lấp lấy cái miệng nhỏ của nàng, Như Mộng đầu lưỡi thuần thục quấn tới, trong mắt hiện lên thần thái giảo hoạt. Long Điêu Đô Đô giống như phát hiện cái gì, làm mặt quỷ như cười nhạo nàng, lại bị Như Mộng cũng như vô tình nhổ hai sợi lông tơ, nó biết không ổn, vội nhảy ra khỏi lồng ngực Nhạc Nhạc, nhảy lên đầu vai Tiêm Tiêm.
Quân lính thủ vệ tự nhiên nhận ra Mạc Dương, hơn nữa lại có lệnh bài Hổ Phù, không người nào dám ngăn trờ lính liên lạc ân cần cung kính phía trước dẫn đường.
Mạc Dương hỏi:
“Dương tướng quân có thao luyện binh sĩ không?”
Lính liên lạc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mấy ngày hôm trước cũng có diễn luyện, bất quá Dương tướng quân hai ngày nay ngã bệnh không thể ra gió, thao luyện tạm thời gián đoạn.”
“Hả? lại bị bệnh, ha hả, bản thân ta muốn xem hắn sinh bệnh gì?”
Mạc Dương bực tức cười lạnh.
Lính liên lạc nhìn ra chút ít đầu mối, không dám nói tiếp, gia tăng cước bộ, đi về phía đại trướng trung tâm.
“Bẩm Dương tướng quân, Mạc tướng quân muốn gặp… Tương quân..”
Lính liên lạc hô mấy tiếng nhưng không ai đáp lại.
Nhạc Nhạc nói:
“Không cần hô, bên trong không có ai”
Tựa hồ muốn xác minh lời của mình, hắn bổ một kiếm xuống lều, mấy người xông vào, bên trong quả nhiên trống trơn.
Nhạc Nhạc hỏi:
“Dương Mãnh vẫn còn ở đây từ khi nào?”
Tên lính quèn kia suy nghĩ một chút rồi nói:
“Buổi trưa vẫn còn ạ.”
Mạc Dương hướng tên lính quèn kia quát:
“Truyền mệnh lệnh của ta, nổi trống tập hợp toàn quân.”
“Dạ!”
Người nọ đáp ứng một tiếng, vội vã chạy ra, không lâu sau, tiếng trống dồn dập vang lên.
Mười vạn người tập hợp phải cần một khoảng thời gian, trung đẳng tướng lãnh không hiểu ngô khoai cũng chạy tới xem xét tình huống, từ xa thấy đại trướng trung quân bị chém rách, trong lòng khôn khéo cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, liền rối rít chen vào. Chỉ thấy Mạc Dương ngồi trên cạnh bàn chủ soái, mà ngồi thẳng chính giữa lại là một thiếu niên mỹ mạo, đang cười ý vị nhìn chúng tướng khôi giáp không ngay ngắn.
Chúng tướng có chút giật mình, châu đầu thấp giọng nghị luận. Mạc Dương thấy người đến đã đông đủ, đứng lên cất cao giọng nói:
“Vị này chính là nghĩa tử lão Vương gia mới thu Vương Nhạc Nhạc, cũng chính là tiểu Vương Gia Nam Lăng Vương phủ của chúng ta! Đây là Vương gia ấn tín cùng hổ phù!”
Hắn móc ra tín vật trước mặt mọi người, chúng tướng xem xong lập tức im tiếng, biến thành cung kính, nhưng rất nghi hoặc nhìn Hổ Phù. Hổ Phù chỉ có khi chính thức khai chiến mới có thể dùng, hiện tại… chẳng lẽ?..
Mạc Dương nhìn lướt qua mọi người, lại nói:
“Không tệ, Nam Lăng hiện tại quả thật đang thời nhiễu loạn, bị Lũng Tây Vương bao vây. Lần này đại gia điều Dương Mãnh tới luyện binh cũng là có âm mưu, hắn đã sớm bỏ chạy rồi.”
Nói tới đây, phía dưới ông một tiếng hỗn loạn. Nhạc Nhạc trong hoàn cảnh hỗn loạn nơi này, linh thức nhạy cảm thấy một ánh mắt ác độc nhìn về phía mình, liền ngẩng đầu tra xét, quản nhiên thấy một tên phó tướng cúi thấp đầu, làm bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Vương Nhạc Nhạc hướng Mạc Dương nháy mắt, truyền âm nói:
“Tên phó tướng kia ngươi quen thuộc sao?”
Mạc Dương cau mày suy nghĩ sâu xa, chỉ vào người nọ quát lên:
“Ngươi tới đây. Báo ra danh tự!”
Người nọ thân thể run lên, toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo, chỉ một thoáng đã khôi phục bình thường, có chút chần chừ đi về phía Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cười càng ngọt, giống như một đầu hồ ly đang theo dõi mỗi một bước của hắn.
“Thiên diện quỷ!”
Nhạc Nhạc không khỏi phát ra một tiếng quát mãnh liệt.
Người nọ nghe xong liền lui nhanh nửa bước, lộ ra trạng thái đề phòng, tay phải đã đưa vào ám nang bên hông, hồi lâu mới lúng túng cười nói:
“Ha ha… Hù ta đây nhảy dựng, ta tên Tằng Chính.”
Nhạc Nhạc mới vừa rồi có dùng một ít phương pháp mê hoặc trong giọng nói, đối với phản ứng của hắn đều nằm trong dự liệu, vẫn mang theo nụ cười miễn cương, Truy Tâm Kiếm chậm rãi đến gần.
Những tướng lãnh khác không rõ dụng ý Nhạc Nhạc, có người nói:
“Hắn xác thực gọi là Tằng Chính, bình thường không nói chuyện tình cảm, Tiểu Vương gia không nên làm khó hắn”
Tằng Chính nghe xong cũng gật đầu lia lịa, hèn yếu khom người xuống.
“Tằng Chính?”
Nhạc Nhạc cười quái dị, từ từ rút ra Truy Tâm Kiếm, nhẹ nhàng đặt trên cổ hắn.
Tằng Chính trong mắt hơi có chút do dự, cuối cùng buông tha phản kháng, tùy ý Vương Nhạc Nhạc:
“Ta đây… ta đây không phạm quân lệnh, Tiểu Vương gia… ngươi đây là.. muốn làm gì?”
Động tác của hắn đều bị Nhạc Nhạc thu hết vào mắt càng khiến Nhạc Nhạc khẳng định suy đoán của mình.
Có mấy tướng lãnh ngay thẳng vô cùng bất mãn, cũng trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, đối với hành động khi dễ thủ hạ của hắn cảm thấy tức giận, nếu không phải có Mạc Dương ngăn trở đã sớm nhào tới cùng Nhạc Nhạc đối kháng rồi.
Nhạc Nhạc không để ý tới những cảm xúc căm thù khác, kiếm quang đỏ ngầu không chút lung lay chém xuống cánh tay phải Tằng Chính
“A..”
Tiếng kêu thảm bên tai không dứt, từng đạo hung quang trong mắt chợt lóe. Bỗng dung từ khôi giáp nhảy ra một đạo hắc ảnh, che một đoạn tay cụt vọt ra ngoài trướng.
Tốc độ của hắn tuyệt không thấp hơn cao thủ nhất lưu, chằng qua ngoài cửa đã có sáu đạo lệ ảnh yểu điệu đang chờ. Hắn phải dừng bước lại, xoay người cười quái dị nói:
“Khá lắm Vương Nhạc Nhạc, ngươi làm sao nhận ra ta?”
Chúng tướng nhìn vẫn là diện mạo thật thà của Tằng Chính, nhưng vẻ mặt dữ tợn, trong lòng đều run lên, quát:
“Ngươi là ai? Dám giả mạo tướng lãnh quân ta?”
Nhạc Nhạc tự nhiên sẽ không đem bí mật tâm thần linh thức nói ra, chẳng qua nhìn cánh tay cụt của hắn cười nói:
“Ta cũng không xác định, chỉ là xem ngươi không vừa mắt, nghĩ muốn chém một cánh tay của ngươi mà thôi, ai ngờ ngươi chịu không được đau đớn, tự mình bại lộ thân phận.”
Chúng tướng nghe xong trong lòng lạnh buốt, nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc như nhìn quái vật.
“Ngươi…”
Thiên diện quỷ kinh mạch rối loạn, phun ra một ngụm tiên huyết, một kiếm mời vừa rồi của Nhạc Nhạc, chẳng những chặt đứt cánh tay của hắn, chân khí cũng theo vết thương xâm nhập vào kinh mạch, nội ngoại thương đều không nhẹ.
“Ồ, kẻ đáng thương, không nên kích động bởi vì ta còn có việc muốn hỏi ngươi, nếu ngươi chết ta biết hỏi ai?”
“Khụ… Hừ, ta sẽ không nói. A!”
Thiên diện quỷ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, màu hồng đã chiếu vào trong mắt hắn, thần chí nhất thời mơ hồ không rõ.
Nhạc Nhạc rất hài lòng về tiến bộ tinh thần lực của mình, dùng âm thanh Ma Huyễn hỏi:
“Dương Mãnh có phải ngươi giả dạng hay không?”
“Đúng vậy.”
“Dương Mãnh thật đâu? Ngươi đã giả dạng hắn bao lâu?”
“Dương Mãnh chân chính đã chết rồi, chôn trong đại trướng chủ doanh.. Giả dạng hắn đã có hai năm.”
“Vương Vân là chết như thế nào?”
Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện này, thuận miệng hỏi.
“Trúng ‘túy bất tỉnh của ta’, chết rồi!”
Chúng tướng kinh nộ:
“Nguyên lai Tiểu Vương gia bị giết, vì Vương gia báo thù.”
Bọn họ vừa la, thiên diện quỷ cũng thanh tỉnh, kinh ngạc nói:
“Ta mới rồi làm sao vậy, ngươi đã làm gì với ta?”
Nhạc Nhạc thầm mắng những tên tướng lãnh ngu ngốc, thôi miên một người rất khó, vốn còn muốn hỏi chuyện khác, hiện tại khẳng định không xong rồi. Khi thiên diện quỷ còn chưa minh bạch, Truy Tâm kiếm rực lên một đạo xích hồng đỏ rực, đem hắn chém thành hai khúc.
“Điều binh hồi thành!”
Chúng tướng đều bị thủ đoạn của Nhạc Nhạc chấn phục, nghe được mệnh lệnh của hắn lập tức hành động, tiến vào biên đội của mình, lần lượt rút khỏi bồn địa, hướng Nam Lăng cấp hành.
Trước khi trời tối đã đến dưới thành Nam Lăng, gần bốn vạn tinh binh cùng nhân mã Triều Châu hội hợp, phát ra tín hiệu, hai đội nhân mã đồng thời tiến thẳng về Nam Lăng. Thành Nam Lăng bị vây hai ngày rồi, thủ tướng địch quân cũng có hai ngày không chợp mắt, giám sát công sự phòng ngự, hắn mặc dù trước khi bị vây đã phái thám tử thỉnh cứu binh, nhưng đã hai ngày còn chưa có động tĩnh gì, hắn có chút phiền não, đang lúc ấy thì nghe được tiếng hò reo rung trời, cũng nhìn thấy quân đội bên mình.
“Truyền lệnh xuống, nghiêm thủ thành môn, mở cửa Nam môn tiền hậu giáo kích quân địch…”
Binh lính như quân cờ, thuộc loại tiêu hao phẩm, mạng người như cỏ rác, bị lợi khí lạnh như băng thu hoạch, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả đất đá.
Quân đội Lũng Tây Vương hiển nhiên không ngờ tới đại quân Nam Lăng nhanh như vậy đã trở về, ứng phó không kịp, bại cục đã định,.
Nhạc Nhạc cũng không tham gia chiến đấu, hắn đứng trên ngọn núi cao cao, thở dài nói với chúng nữ phía sau nói:
“Giết người trên giang hồ, hoặc thù hoặc oán, mà giết người trên chiến trường vô nguyên vô cớ, cho nên ta không hạ thủ.”
Tiêm Tiêm cười nói:
“Nhạc lang nhất định biết Nam Lăng quân tất thắng đúng không?”
“ha ha, cũng có thể nói như vậy, bất quá ta quả thật không muốn mang binh đánh giặc.”
Nửa câu còn lại nuốt vào bụng ‘Trong quân đội không cho phép mang theo nữ nhân, bảo ta sống thế nào?’
Liễu Tiêm Tiêm dựa vào bên cạnh hắn, thản nhiên nói:
“Nhạc lang, nhưng chàng là nghĩa tử của Nam Lăng Vương, ngày sau hơn mười vạn binh mã cuối cũng cũng thuộc về chàng chưởng quan, đến lúc đó thiên hạ phân loạn, chàng nhẫn tâm bất kể bọn họ sao?”
Nhạc Nhạc cười nói:
“Ta bất kể, làm sao quản cho người khác đây. Ha ha, hiện tại đã loạn rồi, lần này Tư Đồ thế gia dã tâm bại lộ không thể nghi ngờ. Phương Nam lấy Nam Lăng vương cầm đầu, tự thành liên minh. Phương Bắc lấy Lạc Thành cầm đầu, ngay cả Đông Phương Lam Hải thành, Đông Bắc Tuyết Vực, sớm đã thành xu thế liên minh. Mà biên cương thảo nguyên mười vạn thiết kỵ Kim gia cùng Tư Đồ thế gia luôn không bằng mặt bằng lòng, gia nhập phương nào còn chưa chứng thực. Ngoài Tây Bộ Lũng Tây vương Hòa Kiến Nghiệp thành còn có những thành nhỏ khác, đó là cơ nghiệp Tư Đồ thế gia… Sang năm chính là kỳ lên ngôi của ấu hoàng, Tư Đồ Nghiệp khẳng định động thủ tại đại điển đăng cơ, loạn Nam Lăng lần này chính là một mồi lửa, một khi dẫn phát, nếu như Nam Bắc liên hiệp chính là lúc diệt vong của Tư Đồ Nghiệp.”
“Nam Bắc làm sao liên hiệp được, Lạc Vương gia cùng Nam Lăng vương không ai phục ai… Ồ, Nam Phương có Nhạc lang chưởng quản mà nói… Vậy thì tốt quá, hơn nữa Nhạc lang lại là con rể Vương gia”
Liễu Tiêm Tiêm đột nhiên hiểu ra.
Chiến sự đã kết thúc, thực lực sai biệt quá lớn, Lũng Tây quân đội thảm bại mà lui, chết hơn phân nửa, Nam Lăng quân đang quét dọn chiến trường.
“Ha ha, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chúng ta đi xuống xem một chút, đề phòng Dã Thải thừa dịp ám sát Nghĩa phụ, đi thôi.”
Mấy người đi theo Nhạc Nhạc, hướng phía Nam Lăng thành phi thân tới.
/123
|