Thái Âm song sát võ công bất quá cũng là nhất lưu thượng đẳng, trên giang hồ tuy nói cao thủ, nhưng trước mặt Nhạc Nhạc cùng Huyết Ảnh thì chưa tính là gì cả. Nhạc Nhạc võ công đã là biệt cấp cao thủ chỉ kém một chút là bước vào hàng ngũ tông sư. Mà Huyết Ảnh lại là cao thủ chính tông, cộng thêm sát khí rất nặng khí thế không nhỏ.
Hoa gian vũ bộ như hồ điệp, Truy Tâm kiếm tựa như lưu tinh. Quang mang kỳ huyễn vẫy gọi tử thần tới, chỉ mới hai mươi chiêu dùng một thức ‘Thương ngân’ ngược sát đối thủ, huyết vụ phun thành cầu vồng. Vương Nhạc Nhạc thu hồi xích kiếm, khóe miệng mang theo nụ cười không đổi nhìn về phía Diệu Duyên, nàng chỉ dùng kiếm chống đỡ thânt hểm trong mắt tràn đầy yêu thương vô hạn, chẳng qua trong ánh mắt trong suốt vẫn còn chút mê mang. Linh thức Nhạc Nhạc cảm giác được nàng đang phản kháng, mặc dù không mãnh liệt nhưng đã chậm lại mười phần.
Nhạc Nhạc ngẩn ra, không nghĩ tới trong tiềm thức của nàng còn có tia chống cự, nghĩ lại nàng là đệ tử tuyệt tình trai thuở nhỏ đã tu tập tĩnh tâm thanh thần công pháp, đối với mê tâm thuật có chút kháng tính cũng bình thường, muốn hoàn toàn thu phục nàng, còn cần…
Tên Thái Âm giáo kia thấy Nhạc Nhạc trong thời gian nửa khắc thu thập sư huynh, hắn hoảng sợ tuyệt vọng, trong ba mươi mấy chiêu tuyệt sát thân thể bị cắt mười mấy nhát. Huyết Ảnh thu đao nói:
“Hừ, lại để ta cho ta ra tới ba mấy chiêu, ta muốn đem ngươi chia làm ba mươi mấy mảnh…”
Thì ra nàng cùng Nhạc Nhạc âm thầm so sánh, phát hiện công lực của nàng quả thật không bằng hắn mới buồn bực trút lên đầu địch nhân.
Nhạc Nhạc đã sớm ôm Diệu Duyến vào lồng ngực, tặc thủ xoa xoa bụng nàng, làm bộ như vô tình trêu chọc mấy điểm nhạy cảm của nữ nhân, ánh mắt trong suốt lập tức bị tình dục thiêu đậu, thân thể mềm mại run rẩy nựng nựng Nhạc Nhạc. Ngửi thấy mùi hương cơ thể gã, cảm giác thân thể đã ẩm ướt, hai cánh tay ôm hắn càng thêm dùng lực, chẳng qua lại không biết nên làm cái gì.
Vương Nhạc Nhạc quan sát phản ứng của nàng, âm thầm cười dâm đãng ‘Hắc hắc, dâm nữ trăm năm khó gặp bị ta gặp được, làm sao có thể thả nàng đi được, rồi lại nói, là Ngự Nữ Tâm Kinh của ta mê đắm nàng, mặc kệ Nhạc Nhạc ta làm chuyện gì, chẳng qua là vô ý dùng thôi miên thuật với nàng, linh thức của ta chắc chắn bị thương, chỉ cần đem nàng đoạt tới tay, dùng khoái cảm đem nàng chinh phục đây mới là phương pháp vẹn toàn.’
“Vương Nhạc Nhạc, ngươi… ngươi có thật ngay cả ni cô cũng không bỏ qua sao? Nhưng nàng là người Nam Hải tuyệt tình trai, đụng vào nàng ngươi sẽ rất phiền toái!”
Huyết Ảnh dùng khẩu âm quái dị khuyên nhủ, thấy Nhạc Nhạc từ chối cho ý kiến, đột nhiên đem cái khăn che mặt lại nói lí nhí:
“Ta… ta không thể so sánh với nàng sao? Ngươi thả nàng ra, ta với ngươi… ”
Sau lại xấu hổ thanh âm như muỗi kêu, nhưng trong lòng đầy hy vọng khóe mắt liếc liếc Nhạc Nhạc.
Vương Nhạc Nhạc đang leo lên đỉnh lôi phong, thấy dung mạo Huyết Ảnh tâm thần không khỏi run lên, hung hăng nhéo Diệu Duyên một cái, nàng đau đớn thoải mái hừ một tiếng, nhưng không có giãy dụa, chẳng qua hơi thở dồn dập hút hồn chờ đợi Nhạc Nhạc.
“Thật là đẹp, lạnh quá, giống như băng sơn vậy. Nếu như Chung Nhược Tuyết lãnh diễm, Huyết Ảnh chính là băng hàn như băng sơn trên tuyết liên cao cao tại thượng, có phong thái cao vời vợi không cách nào với tới, nam nhân chỉ có thể vọng theo mà không thể làm gì!”
Nhạc Nhạc trong lòng âm thầm thở dài nói:
“Hiện tại nàng lại vì một ni cô xa lạ tủi thân với mình, cái này… Thật là bất khả tư nghị.”
Long điêu Đô Đô núp dưới bóng cây, lè lưỡi kinh dị nhìn vẻ thùy mị của Nhạc Nhạc, không biết có cùng tư tưởng với Nhạc Nhạc không?
« Ngươi… nhìn đủ chưa ? vẫn chưa trả lời ta đấy ?«
Huyết Ảnh ngượng ngùng thúc dục.
« Xem không đủ, bất quá… Hai người các nàng cùng ta, ta sẽ càng thêm thích«
Không đợi Huyết Ảnh tức giận, Nhạc Nhạc lại nói :
« Nàng xem ta bị thương nặng quá, thậm chí thần trí đã có chút mơ hồ, chỉ có cùng ta song tu đạo pháp mới có thể nhanh chóng chữa khỏi cho nàng, hơn nữa võ công còn có thể gia tăng mười năm. Nàng chắc chắn không đồng ý, nàng làm thế không phải là bài xích nàng…«
“Ai nào ghen tỵ với nàng, ta chỉ là không ưa ngươi, ngay cả ni cô cũng… làm.”
“A, Huyết Ảnh, khẩu khí của nàng càng ngày càng giống lão bà của ta rồi, giờ lại rảnh rỗi quản chuyện của ta.”
Nhạc Nhạc đã đem tay đút vào áo bào Diệu Duyên, da thịt mềm mại, nhơm nhớp, hai nhũ phong lại càng co dãn kinh người, hai hạt châu đã cứng lên, nhẹ nhàng vê vê, toàn thân run rẩy ngã vào lòng Nhạc Nhạc, hai tròng mắt mang theo hơi nước, nóng hổi mà kiều diễm.
“Ngươi… Tay của ngươi… ngươi không đồng ý? Chẳng lẽ ta còn không bằng một ni cô?”
Huyết Ảnh lại đem cái khăn che mặt lại, giọng nói tràn đầy đau thương u oán.
“Tỷ tỷ, ngươi cũng thích hăn, không bằng chúng ta có thể cùng nhau nha...”
Diệu Duyên mỵ thanh cất lên, nhưng mềm nhũn không một tia khí lực.
« Hừ, ta không lạ gì. Vương Nhạc Nhạc ngươi là đồ khốn kiếp, đại ngu ngốc…«
Huyết Ảnh mắng nhiếc vài câu, hướng bìa rừng phóng đi.
« Ui… Huyết Ảnh…«
Nhạc Nhạc la nàng một tiếng, nhưng không đuổi theo, thầm nghĩ :
« Dù sao nàng còn muốn máu Long Điêu, cũng không tin nàng không trở lại, ai.. mặc dù nàng là nhất lưu mỹ nữ, nhưng lại quá băng lãnh rồi. ta… đề không nổi một tia ‘thú tính’, hay là trước tiên đem dâm nữ thu phục đi.«
« Ngươi tên là gì ?«
Vương Nhạc Nhạc ôm Diệu Duyên hướng vào sâu trong cánh rừng, Long điêu Đô Đô do dự rồi cũng hạ xuống lặng lẽ đi theo.
« Diệu Duyên, nga, tên rất hay, ngọc thể tuyệt đẹp, duyên phận kỳ dị, sư phụ nàng quả thật là thiên tài, cư nhiên ta và nàng lần này lại có kỳ duyên.«
Diệu Duyên đã vô pháp mở miệng, cánh môi anh đào nhỏ nhắn bị Nhạc Nhạc phủ lên, đầu lưỡi như tiểu xà len lách mở hàm răng của nàng, nhẹ nhàng trêu chọc cái lưỡi trúc trắc thơm tho, nàng cảm thấy trong cơ thể một tia lý trí cơ hồ bị triệt để phá hủy, ngọc thể căng cứng có một chút trơn nhớt xuất ra.
Nhạc Nhạc xé mở y phục của nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt từ cơ thể nàng, dọc theo cái cổ phấn nộn, một đường hôn đến khe rãnh sâu thăm thẳm, vui mừng nhìn thấy chất lỏng màu bạc giống như tiên lộ chảy xuôi theo chân ngọc, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, Ngự Nữ Tâm Kinh lại không có phương pháp khống chế, gầm lên một tiếng…
Sau mấy pha mất hồn, Nhạc Nhạc thoải mái xuất ra tinh hoa, không có trải qua bất kỳ xử lý nào, hắn cảm thấy tình yêu không có bất kỳ khống chế nào mới là ngọt ngào thoải mái nhất. Mà Diệu Duyên sau khi dục tiên dục tử đã lâm vào trạng thái ngủ đông, toàn thân có mùi thơm lạ lùng, có ngân bạch khí thể quấn quanh bốn phía thân thể, càng tụ càng nhiều, càng ngày càng thơm. Ngọc thể phát ra một loại quang mang huyền diệu, Đô Đô núp ở một bên nhìn lén, đột nhiên vui sướng kêu lên, phóng tới nửa ngồi ngay bên cạnh Diệu Duyên, nhắm hai mắt lại, đột nhiên khẽ khom người, phun ra một đoàn cầu như một đám sương mù dày đặc kết thành thật thể.
Nhạc Nhạc không hiểu ra sao, thầm nghĩ đây là dâm nữ sau khi phá thân lột xác sao ? Đô Đô này vừa làm gì vậy ?
Một hồng một ngân quyện lại một thể, sinh ra thất thải thần quang, hương vị cũng trung hòa. Thân thể Diệu Duyên càng thêm tán phát ánh sáng, dần dần thành hình dạng trong suốt, cái đầu trọc sinh ra những sợi trắng nhạt nhỏ như sợi tóc, chậm rãi biến thành màu hồng. Đô Đô xuất ra một đoàn khí thể đậm đặc nhưng ảm đạm vô sắc, chẳng qua là bộ lông của nó càng trở nên tiên diễm vô cùng, bị mồ hôi thấm ướt lộ ra thân thể thon dài.
Nhạc Nhạc nhìn Long điêu Đô Đô có chút lay động có sức, bỗng nhiên nghĩ đến nó thích khí thể của mình khi ân ái, cho nên điều tra tiến điều tra một chút, một cỗ chia cho Diệu Duyên, một cỗ chia cho Đô Đô làm hoa hồng. Hắn không biết tại sao lại như vậy, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy làm như vậy đối với bọn họ đều có chỗ tốt.
Đột nhiên phản ứng kỳ dị này cũng ảnh hưởng đến Nhạc Nhạc, thôi tình chân khí đã tiếp cận bọn họ, một cỗ hấp lực cường đại như dòng nước xoáy tựa hồ muốn lấy hết chân khí trong cơ thể của hắn, Nhạc Nhạc tâm tần kinh hoảng, vừa định triệt lực, nhưng đã phát hiện ra cỗ hấp lực đã biến mất không thấy, mà chân khí trong cơ thể mình đã hầu như trống rỗng, chẳng qua vẫn chưa tiêu tán, ở trong không khí còn lại một quả cầu, trên người mình cũng phát ra hồng quang chói mắt, linh thức trong cơ thể cùng với Diệu Duyên và Đô Đô cũng thành lập một mối liên hệ vi diệu, nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác nhịp tim và tâm tình của bọn họ.
Ba loại chân khí trong cơ thể Nhạc Nhạc vận hành ba vòng hắn mới có thể mở mắt, thân thể không thể động đậy, chẳng qua là chân khí giảm mạnh, tốc độ lưu thông cũng biến thành chậm chạp, hắn ngầm cười khổ ‘Ở chỗ này không thiết lập bất kỳ bảo hộ nào, nếu chẳng may bọn nhân vật tam lưu đến cũng có thể giết tam chẳng lẽ Đô Đô cũng đã học được phương pháp vận hành chân khí?’
Chân khí hỗn hợp rốt cục cũng trở về thân thể của mình, Nhạc Nhạc kinh ngạc phát hiện, chân khí tăng thêm không chỉ một lần.‘ Tại sao lại có thể như vậy?’
Đô Đô thu hồi hình cầu màu phấn vừa mới tăng gấp đôi, đem nó nuốt trở lại trong bụng, thoải mái kêu ‘chít chít’ không ngừng, màu lông càng thêm sáng rõ, lười biếng bò tới bãi cỏ không nhúc nhích, đôi mắt to đầy cảm kích và trung thành nhìn Nhạc Nhạc.
« A, đây là Diệu Duyên sao?«
Nhạc Nhạc nhìn như phát ngốc, như trên trời rơi xuống một cô gái xinh đẹp, ánh mắt cũng không cách nào rời đi nữa. Nàng toàn thân như ngọc không chút bụi trần, phát ra ánh huỳnh quang lóa mắt, Ngọc phong ngạo nghễ dựng thẳng, tiên thần vẫn còn treo một nụ cười ngọt ngào khêu gợi, hàng mi dài đen nhánh khẽ lay động, vẻ mặt vừa thánh khiết vừa vô cùng dâm mỵ. Nhạc Nhạc từ từ bò qua, thấy giữa chân ngọc có dịch thể màu trắng chảy ra, dục hỏa lại lần nữa bốc lên, trường thương hùng dũng lao lên chiến tuyến.
« A, chàng lại muốn hành hạ nhân gia nữa ?«
Thanh âm kiều mỵ cực kỳ êm tai vang lên nỉ non, mị nhãn hé ra một khe hở, vui sướng nói :
« Nha, Công tử sao lại tuấn tú thế này, ta liếc một cái là toàn thân phát nóng.«
Nhạc Nhạc hôn đôi môi gợi cảm của nàng, cho là nàng đang khen ngợi mình, không cho là đúng cười tà nói:
«Rốt cuộc ta cũng ở trên người nàng hiểu được hàm nghĩa thế nào là khunh quốc khuynh thành rồi, ôm nàng, ta nguyện ý buông tha mọi chuyện thiên hạ. »
Trong lòng cũng âm thầm chốt thêm một câu ‘Cũng không vì mình nàng mà buông tha các lão bà kia của ta.’
« Ân, công tử giễu cợt nhân gia đấy, trên người ta làm gì có nơi đó ?«
Nàng cười híp mắt, không tiếng động tự tách hai chân ra, quấn lấy eo Nhạc Nhạc thở hổn hển nhìn Nhạc Nhạc trân trối.
Nhạc Nhạc đề hống một tiếng, rất nhanh tiến vào, thoải mái nói :
« Nơi này đã sớm nóng bỏng rồi đây này…«
Nhạc Nhạc phát hiện nàng đã mất đi cảm giác đau đớn lúc ban đầu, lần kỳ ngộc mới vừa rồi đã vô tình chữa trị toàn bộ vết thương trên người nàng, động tác càng thêm mãnh liệt, tiếng rên rỉ phiêu đãng khắp khu rừng. Sau bốn năm lần cao trào, Nhạc Nhạc lần nữa bị lạc trong hương thơm lạ lùng ở nàngm hưởng thụ Diệu Duyên phấn phát nhu tình.
Nhạc Nhạc đem Diệu Duyên đặt ở trên đùi, một tay bỡn cợt ngọn tú phong xinh đẹp, một tay du hí mái tóc phấn hồng dài mượt, Diệu Duyên lúc này mới giật mình nói :
« A, đây là tóc của ta sao ? Không phải là ta trọc… đầu trọc ư, tại sao lại có mái tóc màu hồng dài như vậy ?«
Mới trải qua lần kỳ ngộ kia, Nhạc Nhạc nói với nàng một lần, Diệu Duyên như có điều suy nghĩ u uất, thở dài nói :
« Ta trước kia là ni cô xuất gia, nhưng vừa mới nhìn thấy công tử đã… cùng chàng làm chuyện kia rồi, chàng có thể coi thường Diệu Duyên không ?«
Nhạc Nhạc dĩ nhiên không dám nói cho Diệu Duyên Ngự Nữ Tâm Kinh trong cơ thể hắn giở trò quỷ, nghe xong lại cười nói :
« Diệu Duyên yên tâm, ta thích nàng còn không kịp làm sao lại trách nàng được. thật ra lần đầu tiên ta thấy nàng đã đem lòng yêu thương, cho nên mới khắp nơi trêu chọc dụ dỗ nàng. Cho nên đều là ta không tốt, ngàn vạn nàng đừng để trong lòng…«
Nhạc Nhạc một phen chém gió vừa lừa tình vừa an ủi, cuối cùng khiến nàng vui vẻ trở lại, hoàn toàn yên tâm bỏ đi gánh nặng trong lòng, làm một tuyệt sắc dâm nữ chỉ thuộc về Nhạc Nhạc.
« Các ngươi thân mật đã đủ chưa ? Thiếu ta thủ hộ một ngày, ngay cả câu cám ơn cũng không có, thật là kiếp trước thiếu nợ ngươi mà !«
Trên một cành cây to cách đó mười trượng, truyền đến thanh âm băng lanh của Huyết Ảnh.
Thì ra là đêm đã khuya, hai người bởi vì công lực tiến nhanh, nhãn lực cực kỳ tốt, đã không còn bị bóng tối ảnh hưởng, Diệu Duyên nghe vậy cười khanh khách, dùng thanh âm cực kỳ kiều mỵ nói:
“Cảm ơn tỷ tỷ nha, tỷ xuống đây đi, chúng ta hảo hảo”.
Thanh âm cực kỳ rõ ràng truyền đến tai Huyết Ảnh lại giống như kề sát bên cạnh, nàng giật mình thầm nghĩ: ‘Công lực của nàng sao đột nhiên gia tăng nhiều như vậy? chẳng lẽ công pháp song tu của Vương Nhạc Nhạc lại lợi hại như thế?’
Huyết Ảnh thấy cảnh tượng chân khí hỗn hợp kỳ dỵ của Nhạc Nhạc cùng Diệu Duyên còn có Đô Đô, cho là họ ở trong đó luyện công… mới cảm thán một hồi.
Diệu Duyên tìm được bọc y phục của mình, cẩm lấy một ni bào sạch sẽ khoác lên người, lọn tóc màu phấn hồng dài đến thắt lưng. Nàng mặc ni phục của kẻ xuất gia, áo choàng mộc mạc nhưng lại sức hấp dẫn cực lớn, không có áo lót nên có thể nhìn xuyên ngọn phong châu nhú ra, Nhạc Nhạc xoa xoa tấm eo mảnh khảnh của nàng, da thịt không ngăn trở tản mát sự mềm mại ra ngoài, Nhạc Nhạc tâm thần rung động tay đã trượt lên phong kiều, Diệu Duyên hô to một tiếng, mềm nhũn trong lòng Nhạc Nhạc, bất mãn sẵng giọng:
“Nhân gia đã không còn chút khí lực gì nữa rồi, chờ ta ăn chút gì, lại hảo hảo hầu hạ chàng mà.. Nhạc lang…”
Nhạc Nhạc bị thanh âm ngọt lịm mê mẩn cả người, âm thầm cả kinh nghĩ: ‘Ta nghĩ hôn quân cổ đại vì sao mỗi người đều đoản mệnh sớm già, hoang phế triều cương, có tuyệt sắc ngần này làm sao ta có thể kìm nổi… hắc hắc nếu ta không có kỳ công Ngự Nữ Tâm Kinh hỗ trợ nói không chừng đã mềm nhùn trên ngừoi nàng không cách nào đứng lên được.’
Huyết Ảnh trợn mắt nhìn Vương Nhạc Nhạc một cái, bất mãn nói:
“Không được coi ta như không khí, ta đây cũng là người lớn!”
Nói xong ưỡn ngực lên, như thể ta còn chỗ tốt ít nhất cũng chứng minh ta là nữ nhân.
“Hắc hắc..”
Nhạc Nhạc cười quái dị nhìn nàng một cái nói:
“Để đáp tạ công nàng thủ hộ, ta sẽ làm chút món ăn dân dã, cho các nàng thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ta.”
“hừ… ai thèm…” Bất quá nàng vẫn đứng im một chỗ không chờ đợi, tựa hồ đang chờ đợi…
Diệu Duyên khẽ mỉm cười nói:
“Nhạc lang, nhân gia sắp chết đói rồi, mau chuẩn bị đi!”
Nhạc Nhạc cười khoái chí nói:
“Nàng không ăn, tiểu nương tử của ta đói bụng đấy, tới đây, theo ta đi bắt thỏ hoang gà rừng đi.”
Long điêu Đô Đô cũng đã nghỉ ngơi đủ, thấy Nhạc Nhạc vẫy vẫy, nhoáng cái đã nhảy vào trong ngực hắn, ngoe nguẩy cái đuôi làm nũng. Nhạc Nhạc phát hiện tốc độ long điêu so ra đã đề cao gấp mấy lần cơ hồ không nhìn thấy thân ảnh của nó, Nhạc Nhạc thầm nghĩ:
“Chiêu kiếm của ta nếu có thể bắt kịp tốc độ của Đô Đô vậy còn ai có thể tránh được?”
Đô Đô quả nhiên không khiến Nhạc Nhạc thất vọng, thời gian nửa chén trà đã bắt được ba con thỏ, hai con gà núi. Bộ dáng rất khoe khoang, lại còn kéo cả một con dã lang, mặc dù phí sức nhưng động tác vẫn mau lệ, chỉ vào con mồi khổng lồ, nó kích động hướng Nhạc Nhạc kể công. Hắn cười thầm, nghĩ ‘Đô đô hôm nay cũng thật kỳ quái, bình thường muốn sai nó làm cái gì cũng biếng nhác hôm nay lại một hơi săn nhiều mồi như vậy, hơn nữa lại còn can tâm tình nguyện, thật là chuyện lạ..’
Vừa nghĩ tới Diệu Duyên vẫn còn đói bụng, vội mang theo con mồi trở về.
Trở lại thì ngạc nhiên thấy Huyết Ảnh đang len lén cùng Diệu Duyên thì thầm to nhỏ gì đó, thái độ hết sức ôn thuần, còn bất chợt cúi đầu cười xấu hổ.
Nhạc Nhạc quay lại thấy vậy liền nhảy tót ra xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường.
Hoa gian vũ bộ như hồ điệp, Truy Tâm kiếm tựa như lưu tinh. Quang mang kỳ huyễn vẫy gọi tử thần tới, chỉ mới hai mươi chiêu dùng một thức ‘Thương ngân’ ngược sát đối thủ, huyết vụ phun thành cầu vồng. Vương Nhạc Nhạc thu hồi xích kiếm, khóe miệng mang theo nụ cười không đổi nhìn về phía Diệu Duyên, nàng chỉ dùng kiếm chống đỡ thânt hểm trong mắt tràn đầy yêu thương vô hạn, chẳng qua trong ánh mắt trong suốt vẫn còn chút mê mang. Linh thức Nhạc Nhạc cảm giác được nàng đang phản kháng, mặc dù không mãnh liệt nhưng đã chậm lại mười phần.
Nhạc Nhạc ngẩn ra, không nghĩ tới trong tiềm thức của nàng còn có tia chống cự, nghĩ lại nàng là đệ tử tuyệt tình trai thuở nhỏ đã tu tập tĩnh tâm thanh thần công pháp, đối với mê tâm thuật có chút kháng tính cũng bình thường, muốn hoàn toàn thu phục nàng, còn cần…
Tên Thái Âm giáo kia thấy Nhạc Nhạc trong thời gian nửa khắc thu thập sư huynh, hắn hoảng sợ tuyệt vọng, trong ba mươi mấy chiêu tuyệt sát thân thể bị cắt mười mấy nhát. Huyết Ảnh thu đao nói:
“Hừ, lại để ta cho ta ra tới ba mấy chiêu, ta muốn đem ngươi chia làm ba mươi mấy mảnh…”
Thì ra nàng cùng Nhạc Nhạc âm thầm so sánh, phát hiện công lực của nàng quả thật không bằng hắn mới buồn bực trút lên đầu địch nhân.
Nhạc Nhạc đã sớm ôm Diệu Duyến vào lồng ngực, tặc thủ xoa xoa bụng nàng, làm bộ như vô tình trêu chọc mấy điểm nhạy cảm của nữ nhân, ánh mắt trong suốt lập tức bị tình dục thiêu đậu, thân thể mềm mại run rẩy nựng nựng Nhạc Nhạc. Ngửi thấy mùi hương cơ thể gã, cảm giác thân thể đã ẩm ướt, hai cánh tay ôm hắn càng thêm dùng lực, chẳng qua lại không biết nên làm cái gì.
Vương Nhạc Nhạc quan sát phản ứng của nàng, âm thầm cười dâm đãng ‘Hắc hắc, dâm nữ trăm năm khó gặp bị ta gặp được, làm sao có thể thả nàng đi được, rồi lại nói, là Ngự Nữ Tâm Kinh của ta mê đắm nàng, mặc kệ Nhạc Nhạc ta làm chuyện gì, chẳng qua là vô ý dùng thôi miên thuật với nàng, linh thức của ta chắc chắn bị thương, chỉ cần đem nàng đoạt tới tay, dùng khoái cảm đem nàng chinh phục đây mới là phương pháp vẹn toàn.’
“Vương Nhạc Nhạc, ngươi… ngươi có thật ngay cả ni cô cũng không bỏ qua sao? Nhưng nàng là người Nam Hải tuyệt tình trai, đụng vào nàng ngươi sẽ rất phiền toái!”
Huyết Ảnh dùng khẩu âm quái dị khuyên nhủ, thấy Nhạc Nhạc từ chối cho ý kiến, đột nhiên đem cái khăn che mặt lại nói lí nhí:
“Ta… ta không thể so sánh với nàng sao? Ngươi thả nàng ra, ta với ngươi… ”
Sau lại xấu hổ thanh âm như muỗi kêu, nhưng trong lòng đầy hy vọng khóe mắt liếc liếc Nhạc Nhạc.
Vương Nhạc Nhạc đang leo lên đỉnh lôi phong, thấy dung mạo Huyết Ảnh tâm thần không khỏi run lên, hung hăng nhéo Diệu Duyên một cái, nàng đau đớn thoải mái hừ một tiếng, nhưng không có giãy dụa, chẳng qua hơi thở dồn dập hút hồn chờ đợi Nhạc Nhạc.
“Thật là đẹp, lạnh quá, giống như băng sơn vậy. Nếu như Chung Nhược Tuyết lãnh diễm, Huyết Ảnh chính là băng hàn như băng sơn trên tuyết liên cao cao tại thượng, có phong thái cao vời vợi không cách nào với tới, nam nhân chỉ có thể vọng theo mà không thể làm gì!”
Nhạc Nhạc trong lòng âm thầm thở dài nói:
“Hiện tại nàng lại vì một ni cô xa lạ tủi thân với mình, cái này… Thật là bất khả tư nghị.”
Long điêu Đô Đô núp dưới bóng cây, lè lưỡi kinh dị nhìn vẻ thùy mị của Nhạc Nhạc, không biết có cùng tư tưởng với Nhạc Nhạc không?
« Ngươi… nhìn đủ chưa ? vẫn chưa trả lời ta đấy ?«
Huyết Ảnh ngượng ngùng thúc dục.
« Xem không đủ, bất quá… Hai người các nàng cùng ta, ta sẽ càng thêm thích«
Không đợi Huyết Ảnh tức giận, Nhạc Nhạc lại nói :
« Nàng xem ta bị thương nặng quá, thậm chí thần trí đã có chút mơ hồ, chỉ có cùng ta song tu đạo pháp mới có thể nhanh chóng chữa khỏi cho nàng, hơn nữa võ công còn có thể gia tăng mười năm. Nàng chắc chắn không đồng ý, nàng làm thế không phải là bài xích nàng…«
“Ai nào ghen tỵ với nàng, ta chỉ là không ưa ngươi, ngay cả ni cô cũng… làm.”
“A, Huyết Ảnh, khẩu khí của nàng càng ngày càng giống lão bà của ta rồi, giờ lại rảnh rỗi quản chuyện của ta.”
Nhạc Nhạc đã đem tay đút vào áo bào Diệu Duyên, da thịt mềm mại, nhơm nhớp, hai nhũ phong lại càng co dãn kinh người, hai hạt châu đã cứng lên, nhẹ nhàng vê vê, toàn thân run rẩy ngã vào lòng Nhạc Nhạc, hai tròng mắt mang theo hơi nước, nóng hổi mà kiều diễm.
“Ngươi… Tay của ngươi… ngươi không đồng ý? Chẳng lẽ ta còn không bằng một ni cô?”
Huyết Ảnh lại đem cái khăn che mặt lại, giọng nói tràn đầy đau thương u oán.
“Tỷ tỷ, ngươi cũng thích hăn, không bằng chúng ta có thể cùng nhau nha...”
Diệu Duyên mỵ thanh cất lên, nhưng mềm nhũn không một tia khí lực.
« Hừ, ta không lạ gì. Vương Nhạc Nhạc ngươi là đồ khốn kiếp, đại ngu ngốc…«
Huyết Ảnh mắng nhiếc vài câu, hướng bìa rừng phóng đi.
« Ui… Huyết Ảnh…«
Nhạc Nhạc la nàng một tiếng, nhưng không đuổi theo, thầm nghĩ :
« Dù sao nàng còn muốn máu Long Điêu, cũng không tin nàng không trở lại, ai.. mặc dù nàng là nhất lưu mỹ nữ, nhưng lại quá băng lãnh rồi. ta… đề không nổi một tia ‘thú tính’, hay là trước tiên đem dâm nữ thu phục đi.«
« Ngươi tên là gì ?«
Vương Nhạc Nhạc ôm Diệu Duyên hướng vào sâu trong cánh rừng, Long điêu Đô Đô do dự rồi cũng hạ xuống lặng lẽ đi theo.
« Diệu Duyên, nga, tên rất hay, ngọc thể tuyệt đẹp, duyên phận kỳ dị, sư phụ nàng quả thật là thiên tài, cư nhiên ta và nàng lần này lại có kỳ duyên.«
Diệu Duyên đã vô pháp mở miệng, cánh môi anh đào nhỏ nhắn bị Nhạc Nhạc phủ lên, đầu lưỡi như tiểu xà len lách mở hàm răng của nàng, nhẹ nhàng trêu chọc cái lưỡi trúc trắc thơm tho, nàng cảm thấy trong cơ thể một tia lý trí cơ hồ bị triệt để phá hủy, ngọc thể căng cứng có một chút trơn nhớt xuất ra.
Nhạc Nhạc xé mở y phục của nàng, ngửi mùi thơm đặc biệt từ cơ thể nàng, dọc theo cái cổ phấn nộn, một đường hôn đến khe rãnh sâu thăm thẳm, vui mừng nhìn thấy chất lỏng màu bạc giống như tiên lộ chảy xuôi theo chân ngọc, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, Ngự Nữ Tâm Kinh lại không có phương pháp khống chế, gầm lên một tiếng…
Sau mấy pha mất hồn, Nhạc Nhạc thoải mái xuất ra tinh hoa, không có trải qua bất kỳ xử lý nào, hắn cảm thấy tình yêu không có bất kỳ khống chế nào mới là ngọt ngào thoải mái nhất. Mà Diệu Duyên sau khi dục tiên dục tử đã lâm vào trạng thái ngủ đông, toàn thân có mùi thơm lạ lùng, có ngân bạch khí thể quấn quanh bốn phía thân thể, càng tụ càng nhiều, càng ngày càng thơm. Ngọc thể phát ra một loại quang mang huyền diệu, Đô Đô núp ở một bên nhìn lén, đột nhiên vui sướng kêu lên, phóng tới nửa ngồi ngay bên cạnh Diệu Duyên, nhắm hai mắt lại, đột nhiên khẽ khom người, phun ra một đoàn cầu như một đám sương mù dày đặc kết thành thật thể.
Nhạc Nhạc không hiểu ra sao, thầm nghĩ đây là dâm nữ sau khi phá thân lột xác sao ? Đô Đô này vừa làm gì vậy ?
Một hồng một ngân quyện lại một thể, sinh ra thất thải thần quang, hương vị cũng trung hòa. Thân thể Diệu Duyên càng thêm tán phát ánh sáng, dần dần thành hình dạng trong suốt, cái đầu trọc sinh ra những sợi trắng nhạt nhỏ như sợi tóc, chậm rãi biến thành màu hồng. Đô Đô xuất ra một đoàn khí thể đậm đặc nhưng ảm đạm vô sắc, chẳng qua là bộ lông của nó càng trở nên tiên diễm vô cùng, bị mồ hôi thấm ướt lộ ra thân thể thon dài.
Nhạc Nhạc nhìn Long điêu Đô Đô có chút lay động có sức, bỗng nhiên nghĩ đến nó thích khí thể của mình khi ân ái, cho nên điều tra tiến điều tra một chút, một cỗ chia cho Diệu Duyên, một cỗ chia cho Đô Đô làm hoa hồng. Hắn không biết tại sao lại như vậy, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy làm như vậy đối với bọn họ đều có chỗ tốt.
Đột nhiên phản ứng kỳ dị này cũng ảnh hưởng đến Nhạc Nhạc, thôi tình chân khí đã tiếp cận bọn họ, một cỗ hấp lực cường đại như dòng nước xoáy tựa hồ muốn lấy hết chân khí trong cơ thể của hắn, Nhạc Nhạc tâm tần kinh hoảng, vừa định triệt lực, nhưng đã phát hiện ra cỗ hấp lực đã biến mất không thấy, mà chân khí trong cơ thể mình đã hầu như trống rỗng, chẳng qua vẫn chưa tiêu tán, ở trong không khí còn lại một quả cầu, trên người mình cũng phát ra hồng quang chói mắt, linh thức trong cơ thể cùng với Diệu Duyên và Đô Đô cũng thành lập một mối liên hệ vi diệu, nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác nhịp tim và tâm tình của bọn họ.
Ba loại chân khí trong cơ thể Nhạc Nhạc vận hành ba vòng hắn mới có thể mở mắt, thân thể không thể động đậy, chẳng qua là chân khí giảm mạnh, tốc độ lưu thông cũng biến thành chậm chạp, hắn ngầm cười khổ ‘Ở chỗ này không thiết lập bất kỳ bảo hộ nào, nếu chẳng may bọn nhân vật tam lưu đến cũng có thể giết tam chẳng lẽ Đô Đô cũng đã học được phương pháp vận hành chân khí?’
Chân khí hỗn hợp rốt cục cũng trở về thân thể của mình, Nhạc Nhạc kinh ngạc phát hiện, chân khí tăng thêm không chỉ một lần.‘ Tại sao lại có thể như vậy?’
Đô Đô thu hồi hình cầu màu phấn vừa mới tăng gấp đôi, đem nó nuốt trở lại trong bụng, thoải mái kêu ‘chít chít’ không ngừng, màu lông càng thêm sáng rõ, lười biếng bò tới bãi cỏ không nhúc nhích, đôi mắt to đầy cảm kích và trung thành nhìn Nhạc Nhạc.
« A, đây là Diệu Duyên sao?«
Nhạc Nhạc nhìn như phát ngốc, như trên trời rơi xuống một cô gái xinh đẹp, ánh mắt cũng không cách nào rời đi nữa. Nàng toàn thân như ngọc không chút bụi trần, phát ra ánh huỳnh quang lóa mắt, Ngọc phong ngạo nghễ dựng thẳng, tiên thần vẫn còn treo một nụ cười ngọt ngào khêu gợi, hàng mi dài đen nhánh khẽ lay động, vẻ mặt vừa thánh khiết vừa vô cùng dâm mỵ. Nhạc Nhạc từ từ bò qua, thấy giữa chân ngọc có dịch thể màu trắng chảy ra, dục hỏa lại lần nữa bốc lên, trường thương hùng dũng lao lên chiến tuyến.
« A, chàng lại muốn hành hạ nhân gia nữa ?«
Thanh âm kiều mỵ cực kỳ êm tai vang lên nỉ non, mị nhãn hé ra một khe hở, vui sướng nói :
« Nha, Công tử sao lại tuấn tú thế này, ta liếc một cái là toàn thân phát nóng.«
Nhạc Nhạc hôn đôi môi gợi cảm của nàng, cho là nàng đang khen ngợi mình, không cho là đúng cười tà nói:
«Rốt cuộc ta cũng ở trên người nàng hiểu được hàm nghĩa thế nào là khunh quốc khuynh thành rồi, ôm nàng, ta nguyện ý buông tha mọi chuyện thiên hạ. »
Trong lòng cũng âm thầm chốt thêm một câu ‘Cũng không vì mình nàng mà buông tha các lão bà kia của ta.’
« Ân, công tử giễu cợt nhân gia đấy, trên người ta làm gì có nơi đó ?«
Nàng cười híp mắt, không tiếng động tự tách hai chân ra, quấn lấy eo Nhạc Nhạc thở hổn hển nhìn Nhạc Nhạc trân trối.
Nhạc Nhạc đề hống một tiếng, rất nhanh tiến vào, thoải mái nói :
« Nơi này đã sớm nóng bỏng rồi đây này…«
Nhạc Nhạc phát hiện nàng đã mất đi cảm giác đau đớn lúc ban đầu, lần kỳ ngộc mới vừa rồi đã vô tình chữa trị toàn bộ vết thương trên người nàng, động tác càng thêm mãnh liệt, tiếng rên rỉ phiêu đãng khắp khu rừng. Sau bốn năm lần cao trào, Nhạc Nhạc lần nữa bị lạc trong hương thơm lạ lùng ở nàngm hưởng thụ Diệu Duyên phấn phát nhu tình.
Nhạc Nhạc đem Diệu Duyên đặt ở trên đùi, một tay bỡn cợt ngọn tú phong xinh đẹp, một tay du hí mái tóc phấn hồng dài mượt, Diệu Duyên lúc này mới giật mình nói :
« A, đây là tóc của ta sao ? Không phải là ta trọc… đầu trọc ư, tại sao lại có mái tóc màu hồng dài như vậy ?«
Mới trải qua lần kỳ ngộ kia, Nhạc Nhạc nói với nàng một lần, Diệu Duyên như có điều suy nghĩ u uất, thở dài nói :
« Ta trước kia là ni cô xuất gia, nhưng vừa mới nhìn thấy công tử đã… cùng chàng làm chuyện kia rồi, chàng có thể coi thường Diệu Duyên không ?«
Nhạc Nhạc dĩ nhiên không dám nói cho Diệu Duyên Ngự Nữ Tâm Kinh trong cơ thể hắn giở trò quỷ, nghe xong lại cười nói :
« Diệu Duyên yên tâm, ta thích nàng còn không kịp làm sao lại trách nàng được. thật ra lần đầu tiên ta thấy nàng đã đem lòng yêu thương, cho nên mới khắp nơi trêu chọc dụ dỗ nàng. Cho nên đều là ta không tốt, ngàn vạn nàng đừng để trong lòng…«
Nhạc Nhạc một phen chém gió vừa lừa tình vừa an ủi, cuối cùng khiến nàng vui vẻ trở lại, hoàn toàn yên tâm bỏ đi gánh nặng trong lòng, làm một tuyệt sắc dâm nữ chỉ thuộc về Nhạc Nhạc.
« Các ngươi thân mật đã đủ chưa ? Thiếu ta thủ hộ một ngày, ngay cả câu cám ơn cũng không có, thật là kiếp trước thiếu nợ ngươi mà !«
Trên một cành cây to cách đó mười trượng, truyền đến thanh âm băng lanh của Huyết Ảnh.
Thì ra là đêm đã khuya, hai người bởi vì công lực tiến nhanh, nhãn lực cực kỳ tốt, đã không còn bị bóng tối ảnh hưởng, Diệu Duyên nghe vậy cười khanh khách, dùng thanh âm cực kỳ kiều mỵ nói:
“Cảm ơn tỷ tỷ nha, tỷ xuống đây đi, chúng ta hảo hảo”.
Thanh âm cực kỳ rõ ràng truyền đến tai Huyết Ảnh lại giống như kề sát bên cạnh, nàng giật mình thầm nghĩ: ‘Công lực của nàng sao đột nhiên gia tăng nhiều như vậy? chẳng lẽ công pháp song tu của Vương Nhạc Nhạc lại lợi hại như thế?’
Huyết Ảnh thấy cảnh tượng chân khí hỗn hợp kỳ dỵ của Nhạc Nhạc cùng Diệu Duyên còn có Đô Đô, cho là họ ở trong đó luyện công… mới cảm thán một hồi.
Diệu Duyên tìm được bọc y phục của mình, cẩm lấy một ni bào sạch sẽ khoác lên người, lọn tóc màu phấn hồng dài đến thắt lưng. Nàng mặc ni phục của kẻ xuất gia, áo choàng mộc mạc nhưng lại sức hấp dẫn cực lớn, không có áo lót nên có thể nhìn xuyên ngọn phong châu nhú ra, Nhạc Nhạc xoa xoa tấm eo mảnh khảnh của nàng, da thịt không ngăn trở tản mát sự mềm mại ra ngoài, Nhạc Nhạc tâm thần rung động tay đã trượt lên phong kiều, Diệu Duyên hô to một tiếng, mềm nhũn trong lòng Nhạc Nhạc, bất mãn sẵng giọng:
“Nhân gia đã không còn chút khí lực gì nữa rồi, chờ ta ăn chút gì, lại hảo hảo hầu hạ chàng mà.. Nhạc lang…”
Nhạc Nhạc bị thanh âm ngọt lịm mê mẩn cả người, âm thầm cả kinh nghĩ: ‘Ta nghĩ hôn quân cổ đại vì sao mỗi người đều đoản mệnh sớm già, hoang phế triều cương, có tuyệt sắc ngần này làm sao ta có thể kìm nổi… hắc hắc nếu ta không có kỳ công Ngự Nữ Tâm Kinh hỗ trợ nói không chừng đã mềm nhùn trên ngừoi nàng không cách nào đứng lên được.’
Huyết Ảnh trợn mắt nhìn Vương Nhạc Nhạc một cái, bất mãn nói:
“Không được coi ta như không khí, ta đây cũng là người lớn!”
Nói xong ưỡn ngực lên, như thể ta còn chỗ tốt ít nhất cũng chứng minh ta là nữ nhân.
“Hắc hắc..”
Nhạc Nhạc cười quái dị nhìn nàng một cái nói:
“Để đáp tạ công nàng thủ hộ, ta sẽ làm chút món ăn dân dã, cho các nàng thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ta.”
“hừ… ai thèm…” Bất quá nàng vẫn đứng im một chỗ không chờ đợi, tựa hồ đang chờ đợi…
Diệu Duyên khẽ mỉm cười nói:
“Nhạc lang, nhân gia sắp chết đói rồi, mau chuẩn bị đi!”
Nhạc Nhạc cười khoái chí nói:
“Nàng không ăn, tiểu nương tử của ta đói bụng đấy, tới đây, theo ta đi bắt thỏ hoang gà rừng đi.”
Long điêu Đô Đô cũng đã nghỉ ngơi đủ, thấy Nhạc Nhạc vẫy vẫy, nhoáng cái đã nhảy vào trong ngực hắn, ngoe nguẩy cái đuôi làm nũng. Nhạc Nhạc phát hiện tốc độ long điêu so ra đã đề cao gấp mấy lần cơ hồ không nhìn thấy thân ảnh của nó, Nhạc Nhạc thầm nghĩ:
“Chiêu kiếm của ta nếu có thể bắt kịp tốc độ của Đô Đô vậy còn ai có thể tránh được?”
Đô Đô quả nhiên không khiến Nhạc Nhạc thất vọng, thời gian nửa chén trà đã bắt được ba con thỏ, hai con gà núi. Bộ dáng rất khoe khoang, lại còn kéo cả một con dã lang, mặc dù phí sức nhưng động tác vẫn mau lệ, chỉ vào con mồi khổng lồ, nó kích động hướng Nhạc Nhạc kể công. Hắn cười thầm, nghĩ ‘Đô đô hôm nay cũng thật kỳ quái, bình thường muốn sai nó làm cái gì cũng biếng nhác hôm nay lại một hơi săn nhiều mồi như vậy, hơn nữa lại còn can tâm tình nguyện, thật là chuyện lạ..’
Vừa nghĩ tới Diệu Duyên vẫn còn đói bụng, vội mang theo con mồi trở về.
Trở lại thì ngạc nhiên thấy Huyết Ảnh đang len lén cùng Diệu Duyên thì thầm to nhỏ gì đó, thái độ hết sức ôn thuần, còn bất chợt cúi đầu cười xấu hổ.
Nhạc Nhạc quay lại thấy vậy liền nhảy tót ra xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ thường.
/123
|