Sau khi Thương Tình đi rồi, giữa hai người vẫn trầm lặng một lúc lâu. Hoa Liên cảm thấy, từ đầu tới cuối mình đã làm sai một việc. Nếu đã biết sớm muộn cũng sẽ có kết cục như vậy, tội gì phải bắt đầu cơ chứ?
Ân Mạc không thể nào bước vào cuộc sống của nàng, thế giới của nàng, cũng giống như nàng không thể nào dung nhập vào cuộc sống của Ân Mạc vậy. Bọn họ vẫn luôn khác biệt, thứ duy nhất gắn kết hai người cũng chỉ có tình cảm mơ hồ của Ân Mạc với nàng, có lẽ cũng có thể là của nàng, nhưng, điều đó quan trọng sao?
Chuyện này, nàng không có tư cách chỉ trích bất cứ ai, bởi vì Ân Mạc không tất yếu nhất định phải giúp nàng, vô luận chuyện này có vì ai mà thành, từ đầu đến cuối, vẫn là thù oán giữa nàng và Thương Tình.
Thời gian quen biết giữa Thương Tình và Ân Mạc rất dài, có lẽ lúc bọn họ quen biết, nàng còn chẳng biết đang ở chỗ nào. Giữa hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, Hoa Liên không có hứng thú, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ không canh cánh trong lòng chuyện đó. Hoặc có lẽ, nàng đã thực sự thích Ân Mạc, cho nên mới có những tâm trạng này.
Nàng không cần nhiều, chỉ là một lời giải thích mà thôi, nhưng Ân Mạc lại không thể cho nàng.
“Tiểu Liên…” Khi tất cả những tình cảm trong mắt Hoa Liên đều trở nên bình lặng, lần đầu tiên Ân Mạc cảm thấy như sắp mất nàng, điều này khiến cho hắn không thể không hoảng hốt.
“Ngươi có gì muốn nói với ta không?” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn hắn, cười hỏi.
Ân Mạc dõi mắt về phía nàng, trong đôi mắt u ám kia có quá nhiều tâm tình, nhưng cuối cùng, hắn vẫn một câu cũng không nói ra miệng.
Hoa Liên đè nén nỗi thất vọng trong lòng, cuối cùng quay đầu, giãy khỏi tầm mắt nối liền của hai người, “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Ân Mạc do dự một chút, gật đầu, bước ra khỏi Lưu Ly đường. Hắn vừa mới đi, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, không đợi nàng mở miệng đã bốc lên cuồn cuộn, Hoa Liên liền biến mất ngay tại chỗ.
Không lâu sau khi bọn họ đi, Băng Long và Liệt Nam Khê cùng đuổi tới đây, hai người tìm cả nửa ngày cũng không thấy được hơi thở của Lạc Lâm Cửu, tức đến hỏng người phá tan cả Lưu Ly đường.
Chân trước vừa ra khỏi Lưu Ly đường, chân sau nơi này đã bị phá hủy, Ân Mạc bất ngờ không kịp đề phòng xoay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Liệt Nam Khê và Băng Long bước từ bên trong ra.
Hai người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Ân Mạc, có điều cũng không tiến lên hỏi thăm, quay đầu bỏ đi thẳng. Ân Mạc dù chưa đủ để gây uy hiếp nhưng sư phụ của hắn cũng là một kẻ không dễ chọc, không ai lại vô duyên vô cớ mà đi chọc đến Kiến Tuệ cả.
Hoa Liên mất tích, lần này, ngay cả Ân Mạc cũng không thể tìm được nàng. Những nơi nàng từng đi qua, Ân Mạc đều đã tìm đến, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của nàng.
Cũng mất tích theo nàng, còn có cả Lạc Lâm Cửu. Bởi vì Liệt Nam Khê đã tìm thấy Khô lâu kim thân (*bộ xương khô bằng vàng) của Lạc Lâm Cửu ở Đại Hoang sơn, mà lửa linh hồn của ông lại không hề trở về vị trí cũ.
Khô lâu kim thân xuất hiện, khiến cho Yêu tộc náo động không nhỏ, Liệt Nam Khê cuối cùng cũng không được làm chủ nhân của Khô lâu kim thân, bộ xương kia lại bị một vị lão tổ tông của tộc Khổng Tước cướp được.
Cuộc đại chiến Chính Ma vẫn kéo dài như trước, tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, thế lực ba phương cũng nhanh chóng thay đổi trong cuộc chiến này. Trong cuộc đại chiến Chính Ma này, có rất nhiều lớp người trẻ tuổi quật khởi.
Trong đó, lấy Tề Hàn của Luân Hồi điện, Khổng Uyên con trai Khổng Tước Hoàng và Phong Biệt Tình con trai của Ma Tôn đứng đầu.
Gần như đã chẳng ai còn nhớ đến Hoa Liên đã từng giết Ngọc Ẩn Tình, cũng thiếu chút nữa giết luôn cả Thương Tình đó. Nàng giống như một đóa phù dung, sớm nở tối tàn, đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhanh chóng biến mất. Trong Tu Chân giới, những người giống như nàng cũng không hiếm.
Trừ một số người ra, có rất ít kẻ còn nhớ đến cái tên Hoa Liên này, dù sao, bất tri bất giác đã qua mười năm, đủ để bọn họ quên lãng một người. Mười năm đối với tu sĩ mà nói, chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt, cuộc chiến này vẫn không có ý dừng lại.
Ma đạo lấy thực lực của bản thân mà đối đầu với hai đạo Chính Yêu, vậy mà có thể duy trì đến tận hôm nay, không thể không thừa nhận là vị Ma Tôn kia rất lợi hại. Ông ta mượn cơ hội này tập hợp các thế lực đang phân tán của Ma đạo lại, không kẻ nào dám không theo.
Trong khoảng thời gian mười năm này, Hoa Liên hiểu rất rõ về vị Ma Tôn kia, bởi vì không ai ngờ nổi, hiện giờ nàng lại đang sống trong đại bản doanh của Ma Tu.
Ngày đó, Lạc Lâm Cửu bị hai kẻ Băng Long và Liệt Nam Khê dùng kế làm cho trọng thương, đến cuối cùng, ông ấy chỉ theo bản năng mà đưa Hoa Liên ra khỏi thành Nam Khê sơn, về phần rốt cuộc đưa đi đâu, chính bản thân ông cũng không biết.
Kết quả, nàng vậy mà lại vô cùng trùng hợp tiến vào địa bàn của Ma Tu, lại vừa hay bị Phong Biệt Tình nhặt về.
Vậy nên, nàng cứ thế ở lại địa bàn của Phong Biệt Tình. Hoa Liên không biết Phong Biệt Tình đã nói gì với vị Ma Tôn phụ thân hắn, ông ta lại không hề phản đối nàng ở lại, thậm chí còn truyền dạy phương pháp tu luyện cho nàng.
Hoa Liên cũng không hề quên giao ước bằng miệng giữa Ân Mạc và Thương Tình, mặc dù không phải do nàng chính miệng đáp ứng, nhưng nàng sẽ tuân thủ. Trên người Hoa Liên, thứ có thể dùng để đối phó với Thương Tình thì chỉ có tên Xạ Nhật. Nhưng muốn huyễn hóa ra một cây cung xứng với tên Xạ Nhật đâu có dễ như vậy. Nếu tu luyện đúng theo từng bước một, trong vòng trăm năm tuyệt đối không thể thành.
Cho nên, nàng biết rõ công pháp mà Ma tôn dạy nàng có nguy hiểm nhất định, nhưng nàng vẫn học. Mười năm trước Lạc Lâm Cửu đã chìm vào giấc ngủ say, lửa linh hồn vẫn bám trong lò luyện đan, không có lấy một tia dao động. Dù Hoa Liên có lo lắng cho ông nhưng vẫn không dám để cho Ma tôn biết đến sự hiện hữu của ông.
Thời gian mười năm, Hoa Liên vốn từ Yêu Soái kỳ sau đã vọt tới Yêu Vương kỳ sau. Cho dù có là tuyệt thế thiên tài cũng chưa thấy ai có thể trong vòng mười năm mà thăng liền liên tiếp ba cảnh giới. Có hôm trong lúc tán gẫu với nàng, Ma tôn đã chính miệng cam kết, nếu Hoa Liên chịu nhập Ma đạo bái ông ta làm thầy, ông ta sẽ tự mình giúp Hoa Liên hủy diệt Linh Lung cung, nhưng Hoa Liên uyển chuyển cự tuyệt.
Mối thù của nàng, nàng chỉ muốn tự mình đi báo.
Nửa đêm, trong U Lan điện một mảnh yên lặng. Cánh cửa sắt đen thẫm của đại điện bị người ta dùng tay đẩy ra, sau một tiếng ken két, một bóng người cao to theo ánh trăng lách người bước vào trong điện.
Mới vừa bước vào đại điện, mùi máu tươi gay mũi đã ùa ra từ bên trong. Trong điện U Lan có một cái ao máu, bên trong chứa huyết dịch của vô số những Ma Tu cường đại từ xưa đến nay, nhưng có rất ít người có tư cách tiến vào nơi này.
Giờ phút này, bên trên Huyết trì, một đóa sen máu đỏ tươi đang nở rực rỡ, một nữ tử khoác chiếc áo bằng lụa đen mỏng manh đang nhắm mắt khoanh chân ngồi bên trên.
Theo sự biến hóa của thủ ấn giữa hai tay nữ tử, Huyết trì cũng dần dần từ phẳng lặng mà trở nên sôi trào. Từng luồng sương mù màu đen bay vọt lên trong huyết dịch sôi sục, dung nhập vào đóa sen huyết sắc kia.
Đột nhiên, nữ tử ngồi trên đóa sen chợt mở mắt, một ánh lửa thoáng qua, dưới đóa hồng liên kia liệt hỏa bỗng bốc lên, đồng thời bao bọc lấy nàng.
Sau khi ngọn lửa thiêu hủy hết những đường hoa văn màu đen trên đóa sen thì từ từ lụi dần.
“Hoa Liên…”
“Đột nhiên tới tìm ta, có chuyện gì vậy?” Nữ tử áo đen trên đài sen đứng dậy, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi. Nàng, chính là Hoa Liên, giờ nếu nàng xuất hiện trở lại, sợ rằng sẽ khiến rất nhiều người kinh ngạc.
“Bên phía Trung Châu truyền tin đến.” Phong Biệt Tình tựa vào cánh cửa, không hề bước vào phạm vi của Huyết trì.
Hắn không phải là Huyết Tu trong Ma đạo, Huyết trì này khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái.
Hoa Liên ngẩng đầu, chờ Phong Biệt Tình nói tiếp.
“Tiểu Chỉ chết rồi.”
Kể từ mười năm trước khi Tiểu Chỉ bị bắt đi ở thành Nam Khê sơn, chưa từng được thả ra. Mới đầu, Hoa Liên còn cho rằng là bởi vì mình, mãi cho đến khi Liệt Nam Khê xuất hiện lần đó, nàng mới hiểu được, đó là một cuộc giao dịch giữa Chính đạo và Yêu tộc.
Hoặc có thể nói là giao dịch giữa Liệt Nam Khê và Băng Long.
Liệt Nam Khê sao có thể dễ dàng cho phép Quân Hầu lãng phí thời gian trên người một nữ nhân nửa yêu nửa ma lại không có bất cứ giá trị lợi dụng nào, huống chi, tuổi thọ của nàng chẳng còn mấy.
Lại thêm thân phận của Tiểu Chỉ, cùng với quan hệ của nàng và Hoa Liên, khiến cho vận mệnh của nàng ấy cứ như vậy mà bị định đoạt.
Sau khi Hoa Liên mất tích, Thương Tình thấy không thể dùng Tiểu Chỉ để uy hiếp Hoa Liên được nữa liền nhốt nàng ấy trong Linh Lung cung, cũng không có kẻ nào phản đối.
Ai mà ngờ được, lần từ biệt vội vã trước kia của hai người, cũng là lần từ biệt mãi mãi.
Hoa Liên cúi đầu, trầm mặc không nói gì. Tiểu Chỉ là người bạn đầu tiên của nàng khi nàng đến với cõi đời này. Lúc nàng mắc vào phiền phức đã chạy đến tìm Tiểu Chỉ, sau đó được nàng ấy giữ lại Lưu Ly đường.
Không biết từ bao giờ, Lưu Ly đường đã trở thành nhà của nàng, mỗi lần, theo bản năng nàng đều muốn quay lại nơi đó. Bởi vì ở đó có người mỉm cười với nàng, có người nói chuyện với nàng, có người sẽ vào lúc nàng đi ra ngoài tản bộ, cầm mai rùa mà nghiêm túc nói với nàng, hôm nay phía Nam đại hung, phải đi về phía Bắc. Người đó chính là bằng hữu của nàng.
Nàng tu đạo, rốt cuộc là vì cái gì đây? Trơ mắt nhìn Tiểu Chỉ chết lại chỉ có thể bất lực. Nàng cuối cùng cũng chỉ là chút bụi bặm trong Thiên đạo Luân hồi, không ảnh hưởng được đến bất cứ thứ gì.
Thực sự, rất không cam lòng.
“Quân Hầu đâu?” Để khiến cho Quân Hầu hết hy vọng, Liệt Nam Khê thậm chí đã tự hao tổn tu vi của mình, khóa chặt tất cả mọi trí nhớ về Tiểu Chỉ, nếu tu vi của Quân Hầu không vượt qua ông ta, hắn vĩnh viễn sẽ không biết đến sự tồn tại của Tiểu Chỉ.
Ông ta cho rằng, cho dù có một ngày Quân Hầu biết được, cũng đã là mấy ngàn năm sau, thời gian là công cụ tốt nhất để quên lãng, khi đó, có lẽ hắn cũng chẳng còn thương tâm nữa.
“Không biết, hắn mất tích rồi.”
“Vậy sao…” Cố tình lại mất tích vào lúc này, hắn thực sự, không còn nhớ gì cả sao?
“Nàng định làm thế nào đây?” Phong Biệt Tình nhìn Hoa Liên, không hề che giấu cảm xúc trong mắt. Hắn thích Hoa Liên, năm đầu tiên Hoa Liên sống ở đây, Phong Biệt Tình đã nói ra rồi.
Thậm chí Ma tôn cũng từng ám chỉ với nàng, nếu nàng lấy Phong Biệt Tình, tương lai, Ma đạo chính là thiên hạ của Phong Biệt Tình và nàng. Hoa Liên không cự tuyệt, chỉ cho Phong Biệt Tình một câu trả lời im lặng.
Phong Biệt Tình là người thông minh, cho nên từ đó về sau không hề nhắc đến chuyện này nữa. Trong một lần hắn say rượu, Hoa Liên mới biết được những sâu xa giữa bọn họ từ miệng hắn.
Nàng đã từng cứu Phong Biệt Tình một mạng, khi ấy, hắn mới bước vào tu hành, huyết thống nửa yêu nửa ma trong cơ thể khiến cho hắn chịu rất nhiều đau đớn, lúc bị người ta đuổi giết thiếu chút nữa chết ở Liên Hành sơn, hắn đã gặp được Hoa Liên.
Chẳng qua là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là vào mùa đông, lúc đó, đúng là lúc hắn Yêu hóa, cho nên, Hoa Liên chỉ nhìn thấy một con hồ ly.
Nếu như bọn họ gặp hình dáng thực của nhau, kết quả liệu có như thế này không? Nàng không biết, bởi vì những chuyện đã xảy ra rồi, vĩnh viễn sẽ không thể bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian thực ra không phải là một công cụ tốt để lãng quên, cũng có lẽ là do thời gian quá ngắn. Mười năm, nàng chẳng những không hề quên Ân Mạc, trái lại, bóng dáng của hắn lại càng in sâu hơn trong lòng nàng, phảng phất như đã dung hợp cùng với huyết mạch. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là đã có thể phác ra dung mạo của hắn.
Ân Mạc không thể nào bước vào cuộc sống của nàng, thế giới của nàng, cũng giống như nàng không thể nào dung nhập vào cuộc sống của Ân Mạc vậy. Bọn họ vẫn luôn khác biệt, thứ duy nhất gắn kết hai người cũng chỉ có tình cảm mơ hồ của Ân Mạc với nàng, có lẽ cũng có thể là của nàng, nhưng, điều đó quan trọng sao?
Chuyện này, nàng không có tư cách chỉ trích bất cứ ai, bởi vì Ân Mạc không tất yếu nhất định phải giúp nàng, vô luận chuyện này có vì ai mà thành, từ đầu đến cuối, vẫn là thù oán giữa nàng và Thương Tình.
Thời gian quen biết giữa Thương Tình và Ân Mạc rất dài, có lẽ lúc bọn họ quen biết, nàng còn chẳng biết đang ở chỗ nào. Giữa hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, Hoa Liên không có hứng thú, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ không canh cánh trong lòng chuyện đó. Hoặc có lẽ, nàng đã thực sự thích Ân Mạc, cho nên mới có những tâm trạng này.
Nàng không cần nhiều, chỉ là một lời giải thích mà thôi, nhưng Ân Mạc lại không thể cho nàng.
“Tiểu Liên…” Khi tất cả những tình cảm trong mắt Hoa Liên đều trở nên bình lặng, lần đầu tiên Ân Mạc cảm thấy như sắp mất nàng, điều này khiến cho hắn không thể không hoảng hốt.
“Ngươi có gì muốn nói với ta không?” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn hắn, cười hỏi.
Ân Mạc dõi mắt về phía nàng, trong đôi mắt u ám kia có quá nhiều tâm tình, nhưng cuối cùng, hắn vẫn một câu cũng không nói ra miệng.
Hoa Liên đè nén nỗi thất vọng trong lòng, cuối cùng quay đầu, giãy khỏi tầm mắt nối liền của hai người, “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Ân Mạc do dự một chút, gật đầu, bước ra khỏi Lưu Ly đường. Hắn vừa mới đi, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, không đợi nàng mở miệng đã bốc lên cuồn cuộn, Hoa Liên liền biến mất ngay tại chỗ.
Không lâu sau khi bọn họ đi, Băng Long và Liệt Nam Khê cùng đuổi tới đây, hai người tìm cả nửa ngày cũng không thấy được hơi thở của Lạc Lâm Cửu, tức đến hỏng người phá tan cả Lưu Ly đường.
Chân trước vừa ra khỏi Lưu Ly đường, chân sau nơi này đã bị phá hủy, Ân Mạc bất ngờ không kịp đề phòng xoay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Liệt Nam Khê và Băng Long bước từ bên trong ra.
Hai người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Ân Mạc, có điều cũng không tiến lên hỏi thăm, quay đầu bỏ đi thẳng. Ân Mạc dù chưa đủ để gây uy hiếp nhưng sư phụ của hắn cũng là một kẻ không dễ chọc, không ai lại vô duyên vô cớ mà đi chọc đến Kiến Tuệ cả.
Hoa Liên mất tích, lần này, ngay cả Ân Mạc cũng không thể tìm được nàng. Những nơi nàng từng đi qua, Ân Mạc đều đã tìm đến, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của nàng.
Cũng mất tích theo nàng, còn có cả Lạc Lâm Cửu. Bởi vì Liệt Nam Khê đã tìm thấy Khô lâu kim thân (*bộ xương khô bằng vàng) của Lạc Lâm Cửu ở Đại Hoang sơn, mà lửa linh hồn của ông lại không hề trở về vị trí cũ.
Khô lâu kim thân xuất hiện, khiến cho Yêu tộc náo động không nhỏ, Liệt Nam Khê cuối cùng cũng không được làm chủ nhân của Khô lâu kim thân, bộ xương kia lại bị một vị lão tổ tông của tộc Khổng Tước cướp được.
Cuộc đại chiến Chính Ma vẫn kéo dài như trước, tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, thế lực ba phương cũng nhanh chóng thay đổi trong cuộc chiến này. Trong cuộc đại chiến Chính Ma này, có rất nhiều lớp người trẻ tuổi quật khởi.
Trong đó, lấy Tề Hàn của Luân Hồi điện, Khổng Uyên con trai Khổng Tước Hoàng và Phong Biệt Tình con trai của Ma Tôn đứng đầu.
Gần như đã chẳng ai còn nhớ đến Hoa Liên đã từng giết Ngọc Ẩn Tình, cũng thiếu chút nữa giết luôn cả Thương Tình đó. Nàng giống như một đóa phù dung, sớm nở tối tàn, đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhanh chóng biến mất. Trong Tu Chân giới, những người giống như nàng cũng không hiếm.
Trừ một số người ra, có rất ít kẻ còn nhớ đến cái tên Hoa Liên này, dù sao, bất tri bất giác đã qua mười năm, đủ để bọn họ quên lãng một người. Mười năm đối với tu sĩ mà nói, chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt, cuộc chiến này vẫn không có ý dừng lại.
Ma đạo lấy thực lực của bản thân mà đối đầu với hai đạo Chính Yêu, vậy mà có thể duy trì đến tận hôm nay, không thể không thừa nhận là vị Ma Tôn kia rất lợi hại. Ông ta mượn cơ hội này tập hợp các thế lực đang phân tán của Ma đạo lại, không kẻ nào dám không theo.
Trong khoảng thời gian mười năm này, Hoa Liên hiểu rất rõ về vị Ma Tôn kia, bởi vì không ai ngờ nổi, hiện giờ nàng lại đang sống trong đại bản doanh của Ma Tu.
Ngày đó, Lạc Lâm Cửu bị hai kẻ Băng Long và Liệt Nam Khê dùng kế làm cho trọng thương, đến cuối cùng, ông ấy chỉ theo bản năng mà đưa Hoa Liên ra khỏi thành Nam Khê sơn, về phần rốt cuộc đưa đi đâu, chính bản thân ông cũng không biết.
Kết quả, nàng vậy mà lại vô cùng trùng hợp tiến vào địa bàn của Ma Tu, lại vừa hay bị Phong Biệt Tình nhặt về.
Vậy nên, nàng cứ thế ở lại địa bàn của Phong Biệt Tình. Hoa Liên không biết Phong Biệt Tình đã nói gì với vị Ma Tôn phụ thân hắn, ông ta lại không hề phản đối nàng ở lại, thậm chí còn truyền dạy phương pháp tu luyện cho nàng.
Hoa Liên cũng không hề quên giao ước bằng miệng giữa Ân Mạc và Thương Tình, mặc dù không phải do nàng chính miệng đáp ứng, nhưng nàng sẽ tuân thủ. Trên người Hoa Liên, thứ có thể dùng để đối phó với Thương Tình thì chỉ có tên Xạ Nhật. Nhưng muốn huyễn hóa ra một cây cung xứng với tên Xạ Nhật đâu có dễ như vậy. Nếu tu luyện đúng theo từng bước một, trong vòng trăm năm tuyệt đối không thể thành.
Cho nên, nàng biết rõ công pháp mà Ma tôn dạy nàng có nguy hiểm nhất định, nhưng nàng vẫn học. Mười năm trước Lạc Lâm Cửu đã chìm vào giấc ngủ say, lửa linh hồn vẫn bám trong lò luyện đan, không có lấy một tia dao động. Dù Hoa Liên có lo lắng cho ông nhưng vẫn không dám để cho Ma tôn biết đến sự hiện hữu của ông.
Thời gian mười năm, Hoa Liên vốn từ Yêu Soái kỳ sau đã vọt tới Yêu Vương kỳ sau. Cho dù có là tuyệt thế thiên tài cũng chưa thấy ai có thể trong vòng mười năm mà thăng liền liên tiếp ba cảnh giới. Có hôm trong lúc tán gẫu với nàng, Ma tôn đã chính miệng cam kết, nếu Hoa Liên chịu nhập Ma đạo bái ông ta làm thầy, ông ta sẽ tự mình giúp Hoa Liên hủy diệt Linh Lung cung, nhưng Hoa Liên uyển chuyển cự tuyệt.
Mối thù của nàng, nàng chỉ muốn tự mình đi báo.
Nửa đêm, trong U Lan điện một mảnh yên lặng. Cánh cửa sắt đen thẫm của đại điện bị người ta dùng tay đẩy ra, sau một tiếng ken két, một bóng người cao to theo ánh trăng lách người bước vào trong điện.
Mới vừa bước vào đại điện, mùi máu tươi gay mũi đã ùa ra từ bên trong. Trong điện U Lan có một cái ao máu, bên trong chứa huyết dịch của vô số những Ma Tu cường đại từ xưa đến nay, nhưng có rất ít người có tư cách tiến vào nơi này.
Giờ phút này, bên trên Huyết trì, một đóa sen máu đỏ tươi đang nở rực rỡ, một nữ tử khoác chiếc áo bằng lụa đen mỏng manh đang nhắm mắt khoanh chân ngồi bên trên.
Theo sự biến hóa của thủ ấn giữa hai tay nữ tử, Huyết trì cũng dần dần từ phẳng lặng mà trở nên sôi trào. Từng luồng sương mù màu đen bay vọt lên trong huyết dịch sôi sục, dung nhập vào đóa sen huyết sắc kia.
Đột nhiên, nữ tử ngồi trên đóa sen chợt mở mắt, một ánh lửa thoáng qua, dưới đóa hồng liên kia liệt hỏa bỗng bốc lên, đồng thời bao bọc lấy nàng.
Sau khi ngọn lửa thiêu hủy hết những đường hoa văn màu đen trên đóa sen thì từ từ lụi dần.
“Hoa Liên…”
“Đột nhiên tới tìm ta, có chuyện gì vậy?” Nữ tử áo đen trên đài sen đứng dậy, trên trán còn rịn một tầng mồ hôi. Nàng, chính là Hoa Liên, giờ nếu nàng xuất hiện trở lại, sợ rằng sẽ khiến rất nhiều người kinh ngạc.
“Bên phía Trung Châu truyền tin đến.” Phong Biệt Tình tựa vào cánh cửa, không hề bước vào phạm vi của Huyết trì.
Hắn không phải là Huyết Tu trong Ma đạo, Huyết trì này khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái.
Hoa Liên ngẩng đầu, chờ Phong Biệt Tình nói tiếp.
“Tiểu Chỉ chết rồi.”
Kể từ mười năm trước khi Tiểu Chỉ bị bắt đi ở thành Nam Khê sơn, chưa từng được thả ra. Mới đầu, Hoa Liên còn cho rằng là bởi vì mình, mãi cho đến khi Liệt Nam Khê xuất hiện lần đó, nàng mới hiểu được, đó là một cuộc giao dịch giữa Chính đạo và Yêu tộc.
Hoặc có thể nói là giao dịch giữa Liệt Nam Khê và Băng Long.
Liệt Nam Khê sao có thể dễ dàng cho phép Quân Hầu lãng phí thời gian trên người một nữ nhân nửa yêu nửa ma lại không có bất cứ giá trị lợi dụng nào, huống chi, tuổi thọ của nàng chẳng còn mấy.
Lại thêm thân phận của Tiểu Chỉ, cùng với quan hệ của nàng và Hoa Liên, khiến cho vận mệnh của nàng ấy cứ như vậy mà bị định đoạt.
Sau khi Hoa Liên mất tích, Thương Tình thấy không thể dùng Tiểu Chỉ để uy hiếp Hoa Liên được nữa liền nhốt nàng ấy trong Linh Lung cung, cũng không có kẻ nào phản đối.
Ai mà ngờ được, lần từ biệt vội vã trước kia của hai người, cũng là lần từ biệt mãi mãi.
Hoa Liên cúi đầu, trầm mặc không nói gì. Tiểu Chỉ là người bạn đầu tiên của nàng khi nàng đến với cõi đời này. Lúc nàng mắc vào phiền phức đã chạy đến tìm Tiểu Chỉ, sau đó được nàng ấy giữ lại Lưu Ly đường.
Không biết từ bao giờ, Lưu Ly đường đã trở thành nhà của nàng, mỗi lần, theo bản năng nàng đều muốn quay lại nơi đó. Bởi vì ở đó có người mỉm cười với nàng, có người nói chuyện với nàng, có người sẽ vào lúc nàng đi ra ngoài tản bộ, cầm mai rùa mà nghiêm túc nói với nàng, hôm nay phía Nam đại hung, phải đi về phía Bắc. Người đó chính là bằng hữu của nàng.
Nàng tu đạo, rốt cuộc là vì cái gì đây? Trơ mắt nhìn Tiểu Chỉ chết lại chỉ có thể bất lực. Nàng cuối cùng cũng chỉ là chút bụi bặm trong Thiên đạo Luân hồi, không ảnh hưởng được đến bất cứ thứ gì.
Thực sự, rất không cam lòng.
“Quân Hầu đâu?” Để khiến cho Quân Hầu hết hy vọng, Liệt Nam Khê thậm chí đã tự hao tổn tu vi của mình, khóa chặt tất cả mọi trí nhớ về Tiểu Chỉ, nếu tu vi của Quân Hầu không vượt qua ông ta, hắn vĩnh viễn sẽ không biết đến sự tồn tại của Tiểu Chỉ.
Ông ta cho rằng, cho dù có một ngày Quân Hầu biết được, cũng đã là mấy ngàn năm sau, thời gian là công cụ tốt nhất để quên lãng, khi đó, có lẽ hắn cũng chẳng còn thương tâm nữa.
“Không biết, hắn mất tích rồi.”
“Vậy sao…” Cố tình lại mất tích vào lúc này, hắn thực sự, không còn nhớ gì cả sao?
“Nàng định làm thế nào đây?” Phong Biệt Tình nhìn Hoa Liên, không hề che giấu cảm xúc trong mắt. Hắn thích Hoa Liên, năm đầu tiên Hoa Liên sống ở đây, Phong Biệt Tình đã nói ra rồi.
Thậm chí Ma tôn cũng từng ám chỉ với nàng, nếu nàng lấy Phong Biệt Tình, tương lai, Ma đạo chính là thiên hạ của Phong Biệt Tình và nàng. Hoa Liên không cự tuyệt, chỉ cho Phong Biệt Tình một câu trả lời im lặng.
Phong Biệt Tình là người thông minh, cho nên từ đó về sau không hề nhắc đến chuyện này nữa. Trong một lần hắn say rượu, Hoa Liên mới biết được những sâu xa giữa bọn họ từ miệng hắn.
Nàng đã từng cứu Phong Biệt Tình một mạng, khi ấy, hắn mới bước vào tu hành, huyết thống nửa yêu nửa ma trong cơ thể khiến cho hắn chịu rất nhiều đau đớn, lúc bị người ta đuổi giết thiếu chút nữa chết ở Liên Hành sơn, hắn đã gặp được Hoa Liên.
Chẳng qua là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là vào mùa đông, lúc đó, đúng là lúc hắn Yêu hóa, cho nên, Hoa Liên chỉ nhìn thấy một con hồ ly.
Nếu như bọn họ gặp hình dáng thực của nhau, kết quả liệu có như thế này không? Nàng không biết, bởi vì những chuyện đã xảy ra rồi, vĩnh viễn sẽ không thể bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian thực ra không phải là một công cụ tốt để lãng quên, cũng có lẽ là do thời gian quá ngắn. Mười năm, nàng chẳng những không hề quên Ân Mạc, trái lại, bóng dáng của hắn lại càng in sâu hơn trong lòng nàng, phảng phất như đã dung hợp cùng với huyết mạch. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là đã có thể phác ra dung mạo của hắn.
/192
|