Người khác nhập thế, đều tùy tiện tìm một thành trấn nhỏ ít tu sĩ mà ngây ngốc, qua mấy chục năm, cảm nhận được sinh tử luân hồi là xong. Hiềm nỗi Hoa Liên dù có ý tưởng này, nhưng lại luôn có người không muốn để nàng yên.
Nàng vừa mới tìm được chỗ dừng chân, đã có người tìm đến.
“Các vị đại sư đến tìm ta không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ?” Nàng không biết mấy hòa thượng này tìm đến bằng cách nào, có điều nhìn kiểu cách này, hình như không giống đến để đánh nhau. Với tu vi này của nàng, sợ rằng chẳng cản nổi một ngón tay của đối phương.
Tăng nhân đi đầu, coi như cũng từng gặp mặt Hoa Liên một lần. Dĩ nhiên là không biết hôm đó hắn có nhìn thấy Hoa Liên hay không. Còn một hòa thượng nữa, cũng là người quen, nói ra, Hoa Liên còn thiếu hòa thượng kia một ân tình.
Một là Diệt Thiên hòa thượng đã đi cùng với Thương Tình ngày hôm đó, người còn lại là vị hòa thượng đã từng chứa chấp nàng, giúp nàng bình an vượt qua Thiên Kiếp, Phạm Thiên hòa thượng, tu vi của hai người này cũng không phân cao thấp với Ân Mạc, cho dù nàng muốn chạy, chỉ e cũng không có lấy một tia phần thắng.
“A Di Đà Phật, thí chủ quả nhiên hữu duyên với ngã Phật.” Câu đầu tiên Phạm Thiên hòa thượng thốt ra đã khiến cho Hoa Liên có nỗi xúc động muốn hộc máu.
“Đại sư, ngài không phải cũng muốn độ ta tin Phật đấy chứ?” Đối với vị Phạm Thiên hòa thượng này, Hoa Liên vẫn rất có hảo cảm, hơn nữa ánh mắt của ông ta khi nhìn mọi người đều giống nhau, thực sự đã đạt đến cảnh giới vạn vật ngang hàng.
Tâm cảnh của lão hòa thượng này, sợ rằng cả Kim Luân tự cũng chẳng có mấy người có thể sánh bằng. Tuy nói vậy, Hoa Liên cũng không lơi lỏng quá mức, dù sao, mọi người chung quy vẫn không đi cùng một con đường.
“Lão nạp chẳng qua là theo thỉnh cầu của sư đệ, đến bảo hộ ngươi đoạn đường này được bình an, không cần căng thẳng không cần căng thẳng, ha ha…” Phạm Thiên hòa thượng cười tít mắt nói.
Mà vẻ mặt của hòa thượng Diệt Thiên đứng bên cạnh ông ta lại không ổn chút nào, “Lúc sư huynh tới, không phải nói như vậy.” Sư đệ trong miệng Phạm Thiên hòa thượng, trừ Ân Mạc ra, làm gì có người thứ hai.
“Aiz, sư đệ việc gì phải so đo nhiều vậy chớ, ta nghĩ chắc Phật tổ lão nhân gia người sẽ tha thứ cho lời nói dối nho nhỏ này của ta.”
”…” Hoa Liên nghe Phạm Thiên hòa thượng nói vậy mà dở khóc dở cười, ông ta thật đúng là sư huynh đệ với Ân Mạc, may mà Phật tổ lão nhân gia người đủ bận rộn, nếu không nhất định sẽ bị hai sư huynh đệ này làm cho tức đến phát bệnh tim. Phật gia Bát giới, hai người này thực đúng là phạm giới mà không ngại ngùng một chút nào.
Sắc mặt Diệt Thiên mặc dù xám xịt, nhưng cũng không nói gì. Vị sư huynh này, hắn không chọc nổi. Phạm Thiên hòa thượng tu vi không cao bằng hắn, nhưng tâm cảnh lại cao nhất trong thế hệ bọn họ. Hơn nữa, lại còn là một kẻ điên.
Năm đó, để đột phá tâm cảnh, hắn lại dẫn mấy ngàn tâm ma vào người, đứng giữa sống chết, giúp hắn đột phá được cảnh bỏ sống quên chết, được vài vị Đại tăng đã lánh đời của Kim Luân tự cho là người có khả năng phi thăng Cực lạc nhất trong vòng ba ngàn năm tới.
Mà Ân Mạc, lại bị cho là người không có khả năng phi thăng nhất, trong cái nhìn của chúng tăng ở Kim Luân tự, tâm tình của hắn không yên, mặc dù rất có tiềm lực trong phương diện tu luyện, nhưng sớm muộn gì cũng bị hủy trong Thiên kiếp. Dĩ nhiên, có vài người lại có suy nghĩ khác hẳn.
“Như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải tìm ta đây?”
“Bởi vì cây Nhân Sinh quả.” Giọng nói của Diệt Thiên hòa thượng lạnh như muốn khiến người ta chết rét vậy.
Hoa Liên nhíu mày, chẳng trách chuyện Thương Tình giết đệ tử và trưởng lão của Luân Hồi điện bị người ta lên án, hóa ra là vị Diệt Thiên hòa thượng này làm. Hôm đó hắn còn tỏ ra không có tí hứng thú nào, mà giờ, gốc cây Nhân Sinh quả kia đã lọt vào tay hắn, còn có thể cắn ngược lại Thương Tình một phát, đủ ngoan độc.
Hơn nữa xong chuyện rồi, dù Thương Tình có không phục trong lòng cũng không thể xoay chuyển. Dù sao, một Linh Lung cung cũng không thể nào đối nghịch được với Kim Luân tự.
Cho dù Kim Luân tự có lấy được thứ bảo bối như cây Nhân Sinh quả, những môn phái Đại Tu khác cũng sẽ không liên kết lại mà áp bức, chỉ riêng Luân Hồi điện thôi thì không thể làm được việc này.
“Sư đệ, ngươi phải giải thích thêm mấy câu chớ, ngươi nói có mấy chữ thế, nữ thí chủ nghe không hiểu thì làm sao.” Phạm Thiên hòa thượng thở dài, dùng ánh mắt trẻ con không thể dạy dỗ nhìn Diệt Thiên hòa thượng.
Hoa Liên liếc Diệt Thiên một cái, phát hiện sắc mặt của hắn lại đen thêm mấy phần.
Hoa Liên có thể khẳng định, Phạm Thiên hòa thượng này đến đây chính là để khủng bố tâm lý Diệt Thiên hòa thượng. Mặc dù nghĩ đến Ân Mạc, lòng vẫn đầy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, những người hắn quen biết đều rất thú vị.
Hắn không tự mình đến, lại bảo sư huynh hắn đến, là vì cảm thấy mình vẫn còn giận hắn sao? Hoa Liên nghĩ đến đây, khóe miệng mấp máy một chút, hiện giờ nàng cũng không phân biệt nổi đó là thứ cảm giác gì, rõ ràng chưa từng nghe bất cứ lời giải thích nào của hắn, lại vẫn tin tưởng hắn sẽ không làm mình thương tổn. Nhưng nàng vẫn không muốn gặp lại Ân Mạc, tại sao lại thế?
Diệt Thiên hòa thượng hít sâu một hơi, lại lên tiếng, “Thí chủ, trụ trì của bản tự hy vọng thí chủ có thể đi một chuyến, giúp chúng ta giải độc trên cây Nhân Sinh quả kia.”
Ánh mắt của Hoa Liên chợt lóe lên, biết câu này của người ta là cho mình bậc thang để bước xuống, có đồng ý hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì đối phương căn bản không định để mình đi.
Thôi, nàng cũng không có ý định bỏ đi, Kim Luân tự đối với nàng mà nói cũng chẳng phải địa ngục trần gian hay gì cả, đám hòa thượng kia, mặc dù có nhiều người không có ý tốt với nàng, nhưng cũng có mấy người quen, nàng cũng coi như an tâm. Quan trọng nhất là, biết đó là sư môn của Ân Mạc, trong lòng nàng không khỏi bình tĩnh xuống.
Vậy nên, Hoa Liên cứ thế mà đi theo một đám hòa thượng. Ngày thứ hai sau khi nàng đi, một nam tử thanh niên mặc đồ đen đến nơi nàng từng ở, tìm một vòng, lại không phát hiện ra bất cứ ai, mặt âm trầm bỏ đi.
…
Trên đường quay về Kim Luân tự, Hoa Liên không hề cảm thấy tịch mịch một chút nào, Phạm Thiên hòa thượng kia, mới đầu nhìn còn cảm thấy rất nghiêm túc, kết quả sau khi quen thuộc, nàng phát hiện ra vị cao tăng này dường như rất hay chuyện.
“Hoa thí chủ ở trong tòa thành nhỏ đó, là định nhập thế sao?” Phạm Thiên hòa thượng cười hỏi.
Hoa Liên gật đầu, nhập thế đối với tu sĩ mà nói là chuyện rất bình thường, có điều thường là tu sĩ khi gặp phải cảnh lặng mới làm như vậy.
“Thí chủ gặp vấn đề khi tu luyện sao?” Lời của ông ta, khiến cho Hoa Liên hơi sửng sốt, ý tứ của ông ta, dường như là muốn giúp nàng, làm vậy sẽ không chọc phải phiền phức sao?
Hoa Liên nghi ngờ liếc nhìn Phạm Thiên, quả nhiên, Diệt Thiên đã lên tiếng, “Sư huynh.” Trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.
“Phật viết phổ độ chúng sinh, sư đệ à, tâm cảnh như ngươi sợ là chỉ dừng mà không tiến được.”
Diệt Thiên lại một lần nữa bị nói cho á khẩu không trả lời được, dứt khoát nghiêng đầu, không nghe hai người nói chuyện phiếm nữa.
“Cũng không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua là, tu vi không thể tăng lên được thôi.”
“Chỉ sợ có liên quan đến tâm cảnh, thí chủ, gần đây có xảy ra chuyện gì khiến ngươi không thể quên được chăng?”
Hoa Liên trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, “Coi như là có đi, có người làm một việc khiến cho ta thấy không thoải mái trong lòng.” Thực ra thì nàng cũng không muốn nói ra, chẳng qua là cứ chôn mãi trong lòng cảm thấy thật không ổn, nói ra, có người lắng nghe, trái lại làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Chuyện này cũng dễ thôi, giết người đã khiến cho tâm cảnh của ngươi đình trệ đi là được.” Phạm Thiên hòa thượng cười híp mắt nói, Hoa Liên phát hiện mấy gã đệ tử Phật môn xung quanh đều bắt tay chữ thập bắt đầu niệm A Di Đà Phật. Mà Diệt Thiên hòa thượng đi đằng trước, thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất.
Khóe miệng Hoa Liên giật giật mấy cái, “Có cách nào khác không?” Giờ nàng rất muốn biết, hòa thượng Kim Luân tự đều tu luyện như vậy sao? Ai ngăn trở đường đi của mình thì giết người đó? Thế này thực sự còn Ma Tu hơn cả Ma Tu.
Thực ra thì, với tu vi tâm cảnh hiện nay của Phạm Thiên, cho dù có giết nhiều người hơn nữa, đối với hắn mà nói cũng chẳng tạo ra ma chướng gì. Cái gọi là chúng sinh ngang hàng của hắn, là tính luôn cả súc sinh. Nói cách khác, trong mắt hắn, người, súc vật cũng đều ngang hàng.
Kể ra, trên đời này, thực sự đáng sợ phải là Phật Tu mới đúng. Một khi Phật đạo của bọn họ thành công, sự từ bi trong lòng họ cũng đáng sợ như một lưỡi dao giết người sắc bén.
“Thí chủ có thể nói chuyện tử tế với người nọ một lần, có lẽ có thể giải được khúc mắc của ngươi.”
“Nếu nói rồi cũng vô dụng thì sao?” Chuyện nàng khó quên nhất là, những vấn đề nàng muốn hỏi, Ân Mạc không bao giờ chịu trả lời thẳng thắn.
“Như vậy… nếu thí chủ chịu hao phí vài chục năm luyện thuật Vong tình thì cũng được.”
“Thuật Vong tình?”
Phạm Thiên mỉm cười, “Thứ thuật pháp này chính là bí thuật của Linh Lung cung, một khi tu thành, sẽ không động tình với bất cứ sự vật gì.”
“Rất thần kỳ, có điều…” Hoa Liên đột nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt không khỏi có chút quái dị, “Nhưng ta thấy, Thương Tình dường như…”
“Thí chủ thật tinh mắt, Thương Tình cung chủ kia, thuật Vong tình chưa tu thành đã bị phá.”
“Phá?”
“Phật viết không thể nói, không thể nói.” Phạm Thiên mỉm cười, không chịu nói tiếp về đề tài này với Hoa Liên nữa. Nhưng Hoa Liên lại mơ hồ cảm thấy, chuyện này, sợ rằng khó mà không liên quan đến Ân Mạc.
Đã đến Kim Luân tự một lần rồi, cho nên lần thứ hai đến đây, nàng cũng không cảm thấy căng thẳng mấy.
Tiếp đón nàng, vẫn là sư điệt của Ân Mạc, Thiên Luân, Thiên Luân này lại vẫn còn nhớ Hoa Liên thiếu hắn một ván cờ còn chưa đánh, nếu không phải có Diệt Thiên mặt âm u đứng một bên, chắc Hoa Liên sớm đã bị Thiên Luân kéo đi rồi.
Vốn nàng cho là đến Kim Luân tự rồi, trụ trì Ấn Thiên sẽ lập tức bảo nàng giải độc trên cây Nhân Sinh quả, kết quả nàng chẳng qua chỉ được sắp xếp chỗ ở, trụ trì Ấn Thiên tạm thời chưa có ý định gặp nàng.
Chỗ ở của nàng, vẫn là ở trên đỉnh Hành Hỏa. Hoa Liên có chút khó hiểu với sự sắp xếp này. Ân Mạc không có ở đây, tại sao nàng phải ở chỗ này?
…
“Sư huynh, dọc đường đã làm phiền sư huynh rồi.” Trên đại điện của Kim Luân tự, trừ Phạm Thiên hòa thượng ra thì không có ai khác, thanh âm này không biết là vọng tới từ đâu.
“Trụ trì sư đệ đặc biệt đưa người về đây, không sợ tiểu sư đệ tức giận sao?”
“Sợ, sao lại không sợ chứ, aiz, ta đây làm trụ trì dễ dàng lắm sao, muốn mời hắn về, còn phải dùng cả mỹ nhân kế.” Thanh âm kia có vài phần oán giận.
“Ràng buộc giữa cô nương này với sư đệ ngày càng sâu, vì nghĩ cho sư đệ…. Aiz…” Phạm Thiên hòa thượng chưa dứt lời đã thở dài, “Thôi thôi, hòa thượng ta lại lắm mồm rồi.”
“Vì nàng, Kim Luân tự ta đã đắc tội Linh Lung cung triệt để rồi, chuyện này, vẫn là giao cho hắn tự xử lý đi.” Thanh âm của Ấn Thiên vang lên.
“Vận số của Linh Lung cung kia đã hết, trong vòng trăm năm tất gặp phải nạn lớn, nếu như không vượt qua được, chắc chắn phải biến mất từ đây.” Phạm Thiên trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng. Có điều lần này, khi ông ta nói chuyện, trong miệng lại nhả ra từng đám chữ vàng.
“Sư huynh có tính ra được kiếp số của Linh Lung cung từ đâu mà đến không?”
“Chưa từng tính được, đây cũng là chỗ kỳ quái, mỗi lần đến đây, Thiên cơ đều bị che kín.”
Nàng vừa mới tìm được chỗ dừng chân, đã có người tìm đến.
“Các vị đại sư đến tìm ta không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ?” Nàng không biết mấy hòa thượng này tìm đến bằng cách nào, có điều nhìn kiểu cách này, hình như không giống đến để đánh nhau. Với tu vi này của nàng, sợ rằng chẳng cản nổi một ngón tay của đối phương.
Tăng nhân đi đầu, coi như cũng từng gặp mặt Hoa Liên một lần. Dĩ nhiên là không biết hôm đó hắn có nhìn thấy Hoa Liên hay không. Còn một hòa thượng nữa, cũng là người quen, nói ra, Hoa Liên còn thiếu hòa thượng kia một ân tình.
Một là Diệt Thiên hòa thượng đã đi cùng với Thương Tình ngày hôm đó, người còn lại là vị hòa thượng đã từng chứa chấp nàng, giúp nàng bình an vượt qua Thiên Kiếp, Phạm Thiên hòa thượng, tu vi của hai người này cũng không phân cao thấp với Ân Mạc, cho dù nàng muốn chạy, chỉ e cũng không có lấy một tia phần thắng.
“A Di Đà Phật, thí chủ quả nhiên hữu duyên với ngã Phật.” Câu đầu tiên Phạm Thiên hòa thượng thốt ra đã khiến cho Hoa Liên có nỗi xúc động muốn hộc máu.
“Đại sư, ngài không phải cũng muốn độ ta tin Phật đấy chứ?” Đối với vị Phạm Thiên hòa thượng này, Hoa Liên vẫn rất có hảo cảm, hơn nữa ánh mắt của ông ta khi nhìn mọi người đều giống nhau, thực sự đã đạt đến cảnh giới vạn vật ngang hàng.
Tâm cảnh của lão hòa thượng này, sợ rằng cả Kim Luân tự cũng chẳng có mấy người có thể sánh bằng. Tuy nói vậy, Hoa Liên cũng không lơi lỏng quá mức, dù sao, mọi người chung quy vẫn không đi cùng một con đường.
“Lão nạp chẳng qua là theo thỉnh cầu của sư đệ, đến bảo hộ ngươi đoạn đường này được bình an, không cần căng thẳng không cần căng thẳng, ha ha…” Phạm Thiên hòa thượng cười tít mắt nói.
Mà vẻ mặt của hòa thượng Diệt Thiên đứng bên cạnh ông ta lại không ổn chút nào, “Lúc sư huynh tới, không phải nói như vậy.” Sư đệ trong miệng Phạm Thiên hòa thượng, trừ Ân Mạc ra, làm gì có người thứ hai.
“Aiz, sư đệ việc gì phải so đo nhiều vậy chớ, ta nghĩ chắc Phật tổ lão nhân gia người sẽ tha thứ cho lời nói dối nho nhỏ này của ta.”
”…” Hoa Liên nghe Phạm Thiên hòa thượng nói vậy mà dở khóc dở cười, ông ta thật đúng là sư huynh đệ với Ân Mạc, may mà Phật tổ lão nhân gia người đủ bận rộn, nếu không nhất định sẽ bị hai sư huynh đệ này làm cho tức đến phát bệnh tim. Phật gia Bát giới, hai người này thực đúng là phạm giới mà không ngại ngùng một chút nào.
Sắc mặt Diệt Thiên mặc dù xám xịt, nhưng cũng không nói gì. Vị sư huynh này, hắn không chọc nổi. Phạm Thiên hòa thượng tu vi không cao bằng hắn, nhưng tâm cảnh lại cao nhất trong thế hệ bọn họ. Hơn nữa, lại còn là một kẻ điên.
Năm đó, để đột phá tâm cảnh, hắn lại dẫn mấy ngàn tâm ma vào người, đứng giữa sống chết, giúp hắn đột phá được cảnh bỏ sống quên chết, được vài vị Đại tăng đã lánh đời của Kim Luân tự cho là người có khả năng phi thăng Cực lạc nhất trong vòng ba ngàn năm tới.
Mà Ân Mạc, lại bị cho là người không có khả năng phi thăng nhất, trong cái nhìn của chúng tăng ở Kim Luân tự, tâm tình của hắn không yên, mặc dù rất có tiềm lực trong phương diện tu luyện, nhưng sớm muộn gì cũng bị hủy trong Thiên kiếp. Dĩ nhiên, có vài người lại có suy nghĩ khác hẳn.
“Như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải tìm ta đây?”
“Bởi vì cây Nhân Sinh quả.” Giọng nói của Diệt Thiên hòa thượng lạnh như muốn khiến người ta chết rét vậy.
Hoa Liên nhíu mày, chẳng trách chuyện Thương Tình giết đệ tử và trưởng lão của Luân Hồi điện bị người ta lên án, hóa ra là vị Diệt Thiên hòa thượng này làm. Hôm đó hắn còn tỏ ra không có tí hứng thú nào, mà giờ, gốc cây Nhân Sinh quả kia đã lọt vào tay hắn, còn có thể cắn ngược lại Thương Tình một phát, đủ ngoan độc.
Hơn nữa xong chuyện rồi, dù Thương Tình có không phục trong lòng cũng không thể xoay chuyển. Dù sao, một Linh Lung cung cũng không thể nào đối nghịch được với Kim Luân tự.
Cho dù Kim Luân tự có lấy được thứ bảo bối như cây Nhân Sinh quả, những môn phái Đại Tu khác cũng sẽ không liên kết lại mà áp bức, chỉ riêng Luân Hồi điện thôi thì không thể làm được việc này.
“Sư đệ, ngươi phải giải thích thêm mấy câu chớ, ngươi nói có mấy chữ thế, nữ thí chủ nghe không hiểu thì làm sao.” Phạm Thiên hòa thượng thở dài, dùng ánh mắt trẻ con không thể dạy dỗ nhìn Diệt Thiên hòa thượng.
Hoa Liên liếc Diệt Thiên một cái, phát hiện sắc mặt của hắn lại đen thêm mấy phần.
Hoa Liên có thể khẳng định, Phạm Thiên hòa thượng này đến đây chính là để khủng bố tâm lý Diệt Thiên hòa thượng. Mặc dù nghĩ đến Ân Mạc, lòng vẫn đầy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, những người hắn quen biết đều rất thú vị.
Hắn không tự mình đến, lại bảo sư huynh hắn đến, là vì cảm thấy mình vẫn còn giận hắn sao? Hoa Liên nghĩ đến đây, khóe miệng mấp máy một chút, hiện giờ nàng cũng không phân biệt nổi đó là thứ cảm giác gì, rõ ràng chưa từng nghe bất cứ lời giải thích nào của hắn, lại vẫn tin tưởng hắn sẽ không làm mình thương tổn. Nhưng nàng vẫn không muốn gặp lại Ân Mạc, tại sao lại thế?
Diệt Thiên hòa thượng hít sâu một hơi, lại lên tiếng, “Thí chủ, trụ trì của bản tự hy vọng thí chủ có thể đi một chuyến, giúp chúng ta giải độc trên cây Nhân Sinh quả kia.”
Ánh mắt của Hoa Liên chợt lóe lên, biết câu này của người ta là cho mình bậc thang để bước xuống, có đồng ý hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì đối phương căn bản không định để mình đi.
Thôi, nàng cũng không có ý định bỏ đi, Kim Luân tự đối với nàng mà nói cũng chẳng phải địa ngục trần gian hay gì cả, đám hòa thượng kia, mặc dù có nhiều người không có ý tốt với nàng, nhưng cũng có mấy người quen, nàng cũng coi như an tâm. Quan trọng nhất là, biết đó là sư môn của Ân Mạc, trong lòng nàng không khỏi bình tĩnh xuống.
Vậy nên, Hoa Liên cứ thế mà đi theo một đám hòa thượng. Ngày thứ hai sau khi nàng đi, một nam tử thanh niên mặc đồ đen đến nơi nàng từng ở, tìm một vòng, lại không phát hiện ra bất cứ ai, mặt âm trầm bỏ đi.
…
Trên đường quay về Kim Luân tự, Hoa Liên không hề cảm thấy tịch mịch một chút nào, Phạm Thiên hòa thượng kia, mới đầu nhìn còn cảm thấy rất nghiêm túc, kết quả sau khi quen thuộc, nàng phát hiện ra vị cao tăng này dường như rất hay chuyện.
“Hoa thí chủ ở trong tòa thành nhỏ đó, là định nhập thế sao?” Phạm Thiên hòa thượng cười hỏi.
Hoa Liên gật đầu, nhập thế đối với tu sĩ mà nói là chuyện rất bình thường, có điều thường là tu sĩ khi gặp phải cảnh lặng mới làm như vậy.
“Thí chủ gặp vấn đề khi tu luyện sao?” Lời của ông ta, khiến cho Hoa Liên hơi sửng sốt, ý tứ của ông ta, dường như là muốn giúp nàng, làm vậy sẽ không chọc phải phiền phức sao?
Hoa Liên nghi ngờ liếc nhìn Phạm Thiên, quả nhiên, Diệt Thiên đã lên tiếng, “Sư huynh.” Trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.
“Phật viết phổ độ chúng sinh, sư đệ à, tâm cảnh như ngươi sợ là chỉ dừng mà không tiến được.”
Diệt Thiên lại một lần nữa bị nói cho á khẩu không trả lời được, dứt khoát nghiêng đầu, không nghe hai người nói chuyện phiếm nữa.
“Cũng không phải là vấn đề gì lớn, chẳng qua là, tu vi không thể tăng lên được thôi.”
“Chỉ sợ có liên quan đến tâm cảnh, thí chủ, gần đây có xảy ra chuyện gì khiến ngươi không thể quên được chăng?”
Hoa Liên trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, “Coi như là có đi, có người làm một việc khiến cho ta thấy không thoải mái trong lòng.” Thực ra thì nàng cũng không muốn nói ra, chẳng qua là cứ chôn mãi trong lòng cảm thấy thật không ổn, nói ra, có người lắng nghe, trái lại làm cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Chuyện này cũng dễ thôi, giết người đã khiến cho tâm cảnh của ngươi đình trệ đi là được.” Phạm Thiên hòa thượng cười híp mắt nói, Hoa Liên phát hiện mấy gã đệ tử Phật môn xung quanh đều bắt tay chữ thập bắt đầu niệm A Di Đà Phật. Mà Diệt Thiên hòa thượng đi đằng trước, thiếu chút nữa đã cắm đầu xuống đất.
Khóe miệng Hoa Liên giật giật mấy cái, “Có cách nào khác không?” Giờ nàng rất muốn biết, hòa thượng Kim Luân tự đều tu luyện như vậy sao? Ai ngăn trở đường đi của mình thì giết người đó? Thế này thực sự còn Ma Tu hơn cả Ma Tu.
Thực ra thì, với tu vi tâm cảnh hiện nay của Phạm Thiên, cho dù có giết nhiều người hơn nữa, đối với hắn mà nói cũng chẳng tạo ra ma chướng gì. Cái gọi là chúng sinh ngang hàng của hắn, là tính luôn cả súc sinh. Nói cách khác, trong mắt hắn, người, súc vật cũng đều ngang hàng.
Kể ra, trên đời này, thực sự đáng sợ phải là Phật Tu mới đúng. Một khi Phật đạo của bọn họ thành công, sự từ bi trong lòng họ cũng đáng sợ như một lưỡi dao giết người sắc bén.
“Thí chủ có thể nói chuyện tử tế với người nọ một lần, có lẽ có thể giải được khúc mắc của ngươi.”
“Nếu nói rồi cũng vô dụng thì sao?” Chuyện nàng khó quên nhất là, những vấn đề nàng muốn hỏi, Ân Mạc không bao giờ chịu trả lời thẳng thắn.
“Như vậy… nếu thí chủ chịu hao phí vài chục năm luyện thuật Vong tình thì cũng được.”
“Thuật Vong tình?”
Phạm Thiên mỉm cười, “Thứ thuật pháp này chính là bí thuật của Linh Lung cung, một khi tu thành, sẽ không động tình với bất cứ sự vật gì.”
“Rất thần kỳ, có điều…” Hoa Liên đột nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt không khỏi có chút quái dị, “Nhưng ta thấy, Thương Tình dường như…”
“Thí chủ thật tinh mắt, Thương Tình cung chủ kia, thuật Vong tình chưa tu thành đã bị phá.”
“Phá?”
“Phật viết không thể nói, không thể nói.” Phạm Thiên mỉm cười, không chịu nói tiếp về đề tài này với Hoa Liên nữa. Nhưng Hoa Liên lại mơ hồ cảm thấy, chuyện này, sợ rằng khó mà không liên quan đến Ân Mạc.
Đã đến Kim Luân tự một lần rồi, cho nên lần thứ hai đến đây, nàng cũng không cảm thấy căng thẳng mấy.
Tiếp đón nàng, vẫn là sư điệt của Ân Mạc, Thiên Luân, Thiên Luân này lại vẫn còn nhớ Hoa Liên thiếu hắn một ván cờ còn chưa đánh, nếu không phải có Diệt Thiên mặt âm u đứng một bên, chắc Hoa Liên sớm đã bị Thiên Luân kéo đi rồi.
Vốn nàng cho là đến Kim Luân tự rồi, trụ trì Ấn Thiên sẽ lập tức bảo nàng giải độc trên cây Nhân Sinh quả, kết quả nàng chẳng qua chỉ được sắp xếp chỗ ở, trụ trì Ấn Thiên tạm thời chưa có ý định gặp nàng.
Chỗ ở của nàng, vẫn là ở trên đỉnh Hành Hỏa. Hoa Liên có chút khó hiểu với sự sắp xếp này. Ân Mạc không có ở đây, tại sao nàng phải ở chỗ này?
…
“Sư huynh, dọc đường đã làm phiền sư huynh rồi.” Trên đại điện của Kim Luân tự, trừ Phạm Thiên hòa thượng ra thì không có ai khác, thanh âm này không biết là vọng tới từ đâu.
“Trụ trì sư đệ đặc biệt đưa người về đây, không sợ tiểu sư đệ tức giận sao?”
“Sợ, sao lại không sợ chứ, aiz, ta đây làm trụ trì dễ dàng lắm sao, muốn mời hắn về, còn phải dùng cả mỹ nhân kế.” Thanh âm kia có vài phần oán giận.
“Ràng buộc giữa cô nương này với sư đệ ngày càng sâu, vì nghĩ cho sư đệ…. Aiz…” Phạm Thiên hòa thượng chưa dứt lời đã thở dài, “Thôi thôi, hòa thượng ta lại lắm mồm rồi.”
“Vì nàng, Kim Luân tự ta đã đắc tội Linh Lung cung triệt để rồi, chuyện này, vẫn là giao cho hắn tự xử lý đi.” Thanh âm của Ấn Thiên vang lên.
“Vận số của Linh Lung cung kia đã hết, trong vòng trăm năm tất gặp phải nạn lớn, nếu như không vượt qua được, chắc chắn phải biến mất từ đây.” Phạm Thiên trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng. Có điều lần này, khi ông ta nói chuyện, trong miệng lại nhả ra từng đám chữ vàng.
“Sư huynh có tính ra được kiếp số của Linh Lung cung từ đâu mà đến không?”
“Chưa từng tính được, đây cũng là chỗ kỳ quái, mỗi lần đến đây, Thiên cơ đều bị che kín.”
/192
|