Ngay sau đó, tiểu cô nương được xướng tên vô cùng ngạc nhiên, quan sát bốn phía không biết còn có ai trùng tên với mình hay không. Sau một lúc mới biết đúng là gọi mình, nàng hào hứng phóng tới bục giảng, vì quá kích động không cẩn thận lại giẫm phải vạt áo, ngã lăn trên đó, ở trán nổi lên một cục u nhỏ.
Mọi người trong phòng học cười ồ, còn tiểu cô nương vừa khóc vừa nâng vạt áo bước nhanh tới vị trí đứng.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy cảnh ấy thì không nhịn được, lắc đầu cười tươi. Tiểu cô nương này thật vụng về, nhưng thiên phú lại tốt như thế, được trưởng bộ môn Vương Diễm lựa chọn thì không thể bình thường được.
Tuy nhiên, mọi người trong phòng học lại không nghĩ như vậy.
“Chuyện này là sao? Sao nàng ta lại được chọn vậy?”
“Tống Tiểu Quân sao? Có ai nghe được tên nàng ta trước đây chưa?”
“Không sai, tiểu cô nương này không có mặt trong một trăm thứ hạng đầu, sao lại được chọn?”
“A, ta nhớ ra rồi. Tống Tiểu Quân cũng là người của Thanh La thương hội, nhưng chỉ là một người con riêng, thành tích tham gia khảo hạch chỉ xếp thứ bốn trăm mười sáu.”
“Thứ bốn trăm mười sáu? Còn là con riêng? Người như vậy cũng có thể lọt vào danh sách này sao? Chuyện này có nhầm lẫn gì không?”
Các học viên còn lại trần đầy nghi vấn, bàn luận to nhỏ không dứt. Phòng học trở nên huyên náo, mọi người đều hướng câu chuyện về tiểu cô nương Tống Tiểu Quân này, cho rằng nàng hoàn toàn không hề xứng đáng được chọn.
Tiểu cổ nướng đứng trên bục giảng vẫn còn rất hưng phấn nhưng thấy tình hình như vậy thì cũng bị dọa cho kinh sợ, vẻ mặt dần biến đổi, đôi mắt to đen láy hiện lên vẻ ủy khuất. Nàng ngơ ngác cúi đầu không lên tiếng phản bác, đôi bàn tay nhỏ bé chỉ chăm chú vân vê tà áo.
Diệp Thanh Vũ nhíu mày, đang muốn nói thì một thanh âm vang lên.
“Yên lặng.” Bạch Ngọc Khanh cuối cùng cũng mở miệng. Âm thanh vang lên như tiếng sấm, vang động trong tai mỗi học viên có mặt ở đây. Những học viên hơi yếu liền bị âm thanh này làm cho đầu váng mắt hoa. Phòng học đang nhốn nháo lập tức trở nên yên tĩnh. Đám học viên năm nhất kinh hãi nhìn thiếu nữ mặc váy trắng đang đứng trên bục giảng, tinh thần vô cùng chấn động.
“Đây là quyết định của trưởng bộ môn, nếu các ngươi không phục, có thể tìm Vương trưởng bộ môn mà khiếu nại.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, ánh mắt nàng lăng lệ nhìn một lượt phòng học.
Diệp Thanh Vũ nhìn nàng khẽ gật đầu. Hắn phải thừa nhận vị nữ tử Bạch Ngọc Khanh này từ khí chất cho tới tu vi đều là nhất đẳng. Nàng ta đứng đó liền trở thành trung tâm của phòng học, đám học viên năm nhất ngồi quanh phòng so với nàng chẳng khác nào đám gà con mới ra khỏi ổ.
Không biết tại sao, tự nhiên Diệp Thanh Vũ lại nhớ tới nữ tử Tưởng Tiểu Hàm tự cho là thông minh tài giỏi kia. Cũng là nữ nhân mang đầy tham vọng nhưng so với nữ tử đang đứng ở đây thì còn cách quá xa.
Diệp Thanh Vũ lại mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng hắn có một dự cảm, mười người được chọn lần này sẽ không có tên hắn.
Sau đó, lần lượt những người được chọn hào hứng đứng trên bục giảng. Có điều, những cái tên sau này lại khiến cho đám học viên được mấy phen nhốn nháo. Trong mấy người sau, có mấy cái tên có thành tích nhập học rất bình thường, xuất thân cũng vậy. Việc này làm cho đám học viên không khỏi nghi hoặc rốt cuộc tiêu chí lựa chọn của vị Vương trưởng bộ môn này là gì? Có rất nhiều học viên xếp thứ hạng cao, lại là con nhà quyền quý nhưng không được chọn lựa.
Sau một lúc, mười người có tên trong danh sách đã được xướng lên, trong mười người này đúng thực không có tên Diệp Thanh Vũ hắn. Không khí trong phòng học cũng trở nên sôi trào. Một thiếu niên cao gầy ngồi ở hàng thứ nhất phẫn nộ kêu lên. “Kết quả này không công bằng, ta muốn biết tiêu chuẩn lựa chọn mười người này là gì?”
“Ví như Hạ Hầu Vũ,là công tử của phủ chủ thành Nam Binh, lần khảo hạch này xếp thứ tư nhưng vẫn không được chọn vào danh sách. Điều này rất không bình thường. Thực lực và thiên phú của hắn đều không tệ, xuất thân không có vấn đề, hỏi sao chúng ta không đặt ra nghi vấn?”
“Ha ha, tên Hạ Hầu Vũ này tâm cao khí ngạo, lần này không được chọn vào danh sách hắn sẽ tuyệt đối không tiếp nhận nổi.”
“Mượn chuyện của hắn, ta cũng muốn nhân đây mà hỏi, tiêu chuẩn lựa chọn mười người này nhất định là không bình thường.”
Diệp Thanh Vũ giờ mới để ý, thì ra thiếu niên cao gầy da trắng vừa rồi lại có thân phận như vậy. Thành chủ Bạch Lộ quận và Bạch Lộc học viện là hai tổ chức, cá nhân đứng đầu, phía dưới có bốn vị binh chủ quản hạt bốn đại khu trú binh Đông, Tây, Nam, Bắc, những người này đều là quý tộc thượng đẳng, được hoàng thất Tuyết quốc sắc phong tước vị, vô cùng hiển hách.
Bốn vị binh chủ này quản lý sự việc cho thành chủ, địa vị có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Đây là lý do khi Hạ Hầu Vũ vừa lên tiếng là có nhiều người khác đồng loạt phụ họa hùa theo.
“Hạ Hầu công tử nói đúng lắm, chúng ta không phục, nhất định chúng ta phải biết tiêu chuẩn chọn lựa thí sinh lần này.”
Phòng học nhất thời trở nên rối loạn. Nữ nhân đứng trên bục giảng thoáng di chuyển đã đi tới trước hàng ghế thứ nhất, toàn thân phát ra khí thế lăng lệ khiến người ta sợ hãi. Ánh mất nàng rực sáng như có ánh chớp. Nàng nhìn thẳng Hạ Hầu Vũ, nghiêm nghị nói. “Ngươi không phục?”
Hạ Hầu Vũ thấy hô hấp khó khăn, từ tận xương tủy truyền ra cảm giác lạnh lẽo nhưng vẫn cắn răng đáp. “Đúng vậy, ta không phục. Ta nhập học đạt thành tích đứng thứ tư, vì sao không được chọn vào danh sách mười người này?”
“Võ giả chi tâm vốn phải kiên định, không có chuyện thần phục. Dù là quyết định của Vương trưởng bộ môn, nếu không công bằng thì ta đương nhiên không phục.” Hạ Hầu Vũ vẫn nói cứng.
Bạch Ngọc Khanh cười lạnh. Nụ cười chỉ thoáng qua vẫn khiến người khác rung động như một bông hoa nở giữa tiết trời băng giá.
“Ta vốn không muốn vạch trần, nhưng người đã hỏi thì ta sẽ nói rõ. Nếu ngươi không nhờ ngoại lực và đan dược phụ trợ thì có thể tiến vào danh sách mười người đứng đầu hay không? Ngươi cho rằng ở cuộc chiến Thập viện vinh quang này, Vương trưởng bộ môn cũng sẽ giống mấy vị giáo quan ở trường khảo thí, sẽ chấp nhận thỏa hiệp hay sao?”
Nghe tới đây, nét mặt Hạ Hầu Vũ liền cứng lại. Vị trí thứ tư của hắn đích xác đã được hỗ trợ từ nhiều người chứ không chỉ dựa vào thực lực của hắn. Sắc mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, hô hấp khó khăn, cuối cùng thẹn quá hóa giận. Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau một lúc hắn quay người, chỉ tay vào Diệp Thanh Vũ.
“Nếu Hạ Hầu Vũ ta không đủ tư cách thì người này có đủ không? Từ trước tới nay, chỉ có duy nhất Diệp Thanh Vũ hắn chỉ tham gia năm danh mục khảo hạch mà đã được tiến vào học viện. Hắn cũng được coi là một thiên tài, chưa khảo hạch đầy đủ các danh mục đã đứng ở vị trí thứ hai mươi mốt, nếu để hắn tham gia đầy đủ các danh mục, vị trí thứ nhất khó thoát khỏi tay hắn. Theo ta được biết, hắn có xuất thân nghèo nàn, cũng không dựa vào ngoại lực nào để đạt được thành tích đó, vậy tại sao hắn cũng không được lọt vào danh sách kia?”
Lời vừa nói ra đã khiến mọi ánh mắt đều tập trung trên người của Diệp Thanh Vũ. Hắn nhíu mày, dù thế nào thì Hạ Hầu Vũ cũng đã nói được rõ ràng sự mâu thuẫn trong việc này. Nhưng dẫu vậy, việc hắn nói ra đã biến Diệp Thanh Vũ trở thành dịch nhân trong mắt đa số học viên. Mấy người như Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên đều nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện.
“Nếu hắn tham gia đầy đủ các danh mục, vị trí đầu bảng khó thoát khỏi tay hắn, dù là Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên cũng phải xếp sau. Ha ha…, người như vậy có tư cách tiến vào nhóm mười người được chọn hay không?” Hạ Hầu Vũ cười lạnh hỏi lại.
Lúc này, ánh mắt Bạch Ngọc Khanh cũng đặt trên người Diệp Thanh Vũ, ánh mắt trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, không hề kinh ngạc.
“Hắn không được chọn?” Bạch Ngọc Khanh cũng thấy hơi do dự, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Vì nàng nhớ rõ, vì lúc đầu tên người này rõ ràng có trong danh sách của Vương Diễm, vị trưởng bộ môn này cũng không tiếc lời khen ngợi tư chất của Diệp Thanh Vũ nhưng ở thời khắc cuối cùng lại thay tên hắn bằng một cái tên khác.
Lúc còn ở trong Thiên Ý Cư, nàng có từng khinh thường mà đánh giá qua hắn, nhưng xét toàn diện, nàng thừa nhận hắn cũng xứng đáng đứng trong mười người này. Việc này thật khó giải thích, chỉ biết chắc vị Vương Diễm kia hẳn phải có tính toán gì đây.
“Diệp Thanh Vũ năm nay đã mười bốn tuổi, không còn trẻ nữa, lại không được rèn luyện thân thể căn bản từ nhỏ, không có tích lũy võ đạo. Dù thiên phú xuất chúng nhưng trên con đường võ đạo, sẽ tốn rất nhiều thời gian để theo kịp những người khác. Chỉ như vậy cũng đã thua kém so với người khác rồi, cho nên việc bồi dưỡng này với hắn là không cần thiết.” Bạch Ngọc Khanh tùy ý đưa ra một lý do. Bản thân nàng cũng bất ngờ, không nghĩ lại tốn nhiều lời vì chuyện của người khác như vậy. Sau đó, không nhìn Diệp Thanh Vũ, nàng quay người trở lại bục giảng, cầm lấy đồ của mình rồi rời khỏi phòng học.
“Các ngươi có ai còn chưa phục, có thể tìm trưởng bộ môn để hỏi. Tuy nhiên, đây cũng chưa phải là quyết định sau cùng. Cuối mỗi tháng đều có tỷ thí khiêu chiến, nếu các ngươi có thể đánh bại bất kỳ người nào trong mười người này, thì có thể thay thế người đó trong danh sách.”
Trước khi khuất dạng, Bạch Ngọc Khanh còn để lại mấy câu nói trên.
Mọi người trong phòng học cười ồ, còn tiểu cô nương vừa khóc vừa nâng vạt áo bước nhanh tới vị trí đứng.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy cảnh ấy thì không nhịn được, lắc đầu cười tươi. Tiểu cô nương này thật vụng về, nhưng thiên phú lại tốt như thế, được trưởng bộ môn Vương Diễm lựa chọn thì không thể bình thường được.
Tuy nhiên, mọi người trong phòng học lại không nghĩ như vậy.
“Chuyện này là sao? Sao nàng ta lại được chọn vậy?”
“Tống Tiểu Quân sao? Có ai nghe được tên nàng ta trước đây chưa?”
“Không sai, tiểu cô nương này không có mặt trong một trăm thứ hạng đầu, sao lại được chọn?”
“A, ta nhớ ra rồi. Tống Tiểu Quân cũng là người của Thanh La thương hội, nhưng chỉ là một người con riêng, thành tích tham gia khảo hạch chỉ xếp thứ bốn trăm mười sáu.”
“Thứ bốn trăm mười sáu? Còn là con riêng? Người như vậy cũng có thể lọt vào danh sách này sao? Chuyện này có nhầm lẫn gì không?”
Các học viên còn lại trần đầy nghi vấn, bàn luận to nhỏ không dứt. Phòng học trở nên huyên náo, mọi người đều hướng câu chuyện về tiểu cô nương Tống Tiểu Quân này, cho rằng nàng hoàn toàn không hề xứng đáng được chọn.
Tiểu cổ nướng đứng trên bục giảng vẫn còn rất hưng phấn nhưng thấy tình hình như vậy thì cũng bị dọa cho kinh sợ, vẻ mặt dần biến đổi, đôi mắt to đen láy hiện lên vẻ ủy khuất. Nàng ngơ ngác cúi đầu không lên tiếng phản bác, đôi bàn tay nhỏ bé chỉ chăm chú vân vê tà áo.
Diệp Thanh Vũ nhíu mày, đang muốn nói thì một thanh âm vang lên.
“Yên lặng.” Bạch Ngọc Khanh cuối cùng cũng mở miệng. Âm thanh vang lên như tiếng sấm, vang động trong tai mỗi học viên có mặt ở đây. Những học viên hơi yếu liền bị âm thanh này làm cho đầu váng mắt hoa. Phòng học đang nhốn nháo lập tức trở nên yên tĩnh. Đám học viên năm nhất kinh hãi nhìn thiếu nữ mặc váy trắng đang đứng trên bục giảng, tinh thần vô cùng chấn động.
“Đây là quyết định của trưởng bộ môn, nếu các ngươi không phục, có thể tìm Vương trưởng bộ môn mà khiếu nại.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, ánh mắt nàng lăng lệ nhìn một lượt phòng học.
Diệp Thanh Vũ nhìn nàng khẽ gật đầu. Hắn phải thừa nhận vị nữ tử Bạch Ngọc Khanh này từ khí chất cho tới tu vi đều là nhất đẳng. Nàng ta đứng đó liền trở thành trung tâm của phòng học, đám học viên năm nhất ngồi quanh phòng so với nàng chẳng khác nào đám gà con mới ra khỏi ổ.
Không biết tại sao, tự nhiên Diệp Thanh Vũ lại nhớ tới nữ tử Tưởng Tiểu Hàm tự cho là thông minh tài giỏi kia. Cũng là nữ nhân mang đầy tham vọng nhưng so với nữ tử đang đứng ở đây thì còn cách quá xa.
Diệp Thanh Vũ lại mỉm cười rồi khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng hắn có một dự cảm, mười người được chọn lần này sẽ không có tên hắn.
Sau đó, lần lượt những người được chọn hào hứng đứng trên bục giảng. Có điều, những cái tên sau này lại khiến cho đám học viên được mấy phen nhốn nháo. Trong mấy người sau, có mấy cái tên có thành tích nhập học rất bình thường, xuất thân cũng vậy. Việc này làm cho đám học viên không khỏi nghi hoặc rốt cuộc tiêu chí lựa chọn của vị Vương trưởng bộ môn này là gì? Có rất nhiều học viên xếp thứ hạng cao, lại là con nhà quyền quý nhưng không được chọn lựa.
Sau một lúc, mười người có tên trong danh sách đã được xướng lên, trong mười người này đúng thực không có tên Diệp Thanh Vũ hắn. Không khí trong phòng học cũng trở nên sôi trào. Một thiếu niên cao gầy ngồi ở hàng thứ nhất phẫn nộ kêu lên. “Kết quả này không công bằng, ta muốn biết tiêu chuẩn lựa chọn mười người này là gì?”
“Ví như Hạ Hầu Vũ,là công tử của phủ chủ thành Nam Binh, lần khảo hạch này xếp thứ tư nhưng vẫn không được chọn vào danh sách. Điều này rất không bình thường. Thực lực và thiên phú của hắn đều không tệ, xuất thân không có vấn đề, hỏi sao chúng ta không đặt ra nghi vấn?”
“Ha ha, tên Hạ Hầu Vũ này tâm cao khí ngạo, lần này không được chọn vào danh sách hắn sẽ tuyệt đối không tiếp nhận nổi.”
“Mượn chuyện của hắn, ta cũng muốn nhân đây mà hỏi, tiêu chuẩn lựa chọn mười người này nhất định là không bình thường.”
Diệp Thanh Vũ giờ mới để ý, thì ra thiếu niên cao gầy da trắng vừa rồi lại có thân phận như vậy. Thành chủ Bạch Lộ quận và Bạch Lộc học viện là hai tổ chức, cá nhân đứng đầu, phía dưới có bốn vị binh chủ quản hạt bốn đại khu trú binh Đông, Tây, Nam, Bắc, những người này đều là quý tộc thượng đẳng, được hoàng thất Tuyết quốc sắc phong tước vị, vô cùng hiển hách.
Bốn vị binh chủ này quản lý sự việc cho thành chủ, địa vị có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Đây là lý do khi Hạ Hầu Vũ vừa lên tiếng là có nhiều người khác đồng loạt phụ họa hùa theo.
“Hạ Hầu công tử nói đúng lắm, chúng ta không phục, nhất định chúng ta phải biết tiêu chuẩn chọn lựa thí sinh lần này.”
Phòng học nhất thời trở nên rối loạn. Nữ nhân đứng trên bục giảng thoáng di chuyển đã đi tới trước hàng ghế thứ nhất, toàn thân phát ra khí thế lăng lệ khiến người ta sợ hãi. Ánh mất nàng rực sáng như có ánh chớp. Nàng nhìn thẳng Hạ Hầu Vũ, nghiêm nghị nói. “Ngươi không phục?”
Hạ Hầu Vũ thấy hô hấp khó khăn, từ tận xương tủy truyền ra cảm giác lạnh lẽo nhưng vẫn cắn răng đáp. “Đúng vậy, ta không phục. Ta nhập học đạt thành tích đứng thứ tư, vì sao không được chọn vào danh sách mười người này?”
“Võ giả chi tâm vốn phải kiên định, không có chuyện thần phục. Dù là quyết định của Vương trưởng bộ môn, nếu không công bằng thì ta đương nhiên không phục.” Hạ Hầu Vũ vẫn nói cứng.
Bạch Ngọc Khanh cười lạnh. Nụ cười chỉ thoáng qua vẫn khiến người khác rung động như một bông hoa nở giữa tiết trời băng giá.
“Ta vốn không muốn vạch trần, nhưng người đã hỏi thì ta sẽ nói rõ. Nếu ngươi không nhờ ngoại lực và đan dược phụ trợ thì có thể tiến vào danh sách mười người đứng đầu hay không? Ngươi cho rằng ở cuộc chiến Thập viện vinh quang này, Vương trưởng bộ môn cũng sẽ giống mấy vị giáo quan ở trường khảo thí, sẽ chấp nhận thỏa hiệp hay sao?”
Nghe tới đây, nét mặt Hạ Hầu Vũ liền cứng lại. Vị trí thứ tư của hắn đích xác đã được hỗ trợ từ nhiều người chứ không chỉ dựa vào thực lực của hắn. Sắc mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, hô hấp khó khăn, cuối cùng thẹn quá hóa giận. Nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau một lúc hắn quay người, chỉ tay vào Diệp Thanh Vũ.
“Nếu Hạ Hầu Vũ ta không đủ tư cách thì người này có đủ không? Từ trước tới nay, chỉ có duy nhất Diệp Thanh Vũ hắn chỉ tham gia năm danh mục khảo hạch mà đã được tiến vào học viện. Hắn cũng được coi là một thiên tài, chưa khảo hạch đầy đủ các danh mục đã đứng ở vị trí thứ hai mươi mốt, nếu để hắn tham gia đầy đủ các danh mục, vị trí thứ nhất khó thoát khỏi tay hắn. Theo ta được biết, hắn có xuất thân nghèo nàn, cũng không dựa vào ngoại lực nào để đạt được thành tích đó, vậy tại sao hắn cũng không được lọt vào danh sách kia?”
Lời vừa nói ra đã khiến mọi ánh mắt đều tập trung trên người của Diệp Thanh Vũ. Hắn nhíu mày, dù thế nào thì Hạ Hầu Vũ cũng đã nói được rõ ràng sự mâu thuẫn trong việc này. Nhưng dẫu vậy, việc hắn nói ra đã biến Diệp Thanh Vũ trở thành dịch nhân trong mắt đa số học viên. Mấy người như Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên đều nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện.
“Nếu hắn tham gia đầy đủ các danh mục, vị trí đầu bảng khó thoát khỏi tay hắn, dù là Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên cũng phải xếp sau. Ha ha…, người như vậy có tư cách tiến vào nhóm mười người được chọn hay không?” Hạ Hầu Vũ cười lạnh hỏi lại.
Lúc này, ánh mắt Bạch Ngọc Khanh cũng đặt trên người Diệp Thanh Vũ, ánh mắt trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, không hề kinh ngạc.
“Hắn không được chọn?” Bạch Ngọc Khanh cũng thấy hơi do dự, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Vì nàng nhớ rõ, vì lúc đầu tên người này rõ ràng có trong danh sách của Vương Diễm, vị trưởng bộ môn này cũng không tiếc lời khen ngợi tư chất của Diệp Thanh Vũ nhưng ở thời khắc cuối cùng lại thay tên hắn bằng một cái tên khác.
Lúc còn ở trong Thiên Ý Cư, nàng có từng khinh thường mà đánh giá qua hắn, nhưng xét toàn diện, nàng thừa nhận hắn cũng xứng đáng đứng trong mười người này. Việc này thật khó giải thích, chỉ biết chắc vị Vương Diễm kia hẳn phải có tính toán gì đây.
“Diệp Thanh Vũ năm nay đã mười bốn tuổi, không còn trẻ nữa, lại không được rèn luyện thân thể căn bản từ nhỏ, không có tích lũy võ đạo. Dù thiên phú xuất chúng nhưng trên con đường võ đạo, sẽ tốn rất nhiều thời gian để theo kịp những người khác. Chỉ như vậy cũng đã thua kém so với người khác rồi, cho nên việc bồi dưỡng này với hắn là không cần thiết.” Bạch Ngọc Khanh tùy ý đưa ra một lý do. Bản thân nàng cũng bất ngờ, không nghĩ lại tốn nhiều lời vì chuyện của người khác như vậy. Sau đó, không nhìn Diệp Thanh Vũ, nàng quay người trở lại bục giảng, cầm lấy đồ của mình rồi rời khỏi phòng học.
“Các ngươi có ai còn chưa phục, có thể tìm trưởng bộ môn để hỏi. Tuy nhiên, đây cũng chưa phải là quyết định sau cùng. Cuối mỗi tháng đều có tỷ thí khiêu chiến, nếu các ngươi có thể đánh bại bất kỳ người nào trong mười người này, thì có thể thay thế người đó trong danh sách.”
Trước khi khuất dạng, Bạch Ngọc Khanh còn để lại mấy câu nói trên.
/47
|