Diệp Thanh Vũ rất kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì. Chuyện không được vào danh sách mười người kia quả thực có khiến hắn hơi hoang mang nhưng trên thực tế, hắn cũng không mấy quan tâm tới chuyện này. Càng nhiều trách nhiệm thì càng nhiều ràng buộc, hắn không muốn đánh mất tự do ở học viện này.
Diệp Thanh Vũ vốn rất tự tin vào thiên phú của mình. Hắn tin rằng, dù không thể lọt vào tốp mười người này thì thành tựu sau này cũng nhất định không thua kém bọn họ. Nói cách khác, hắn chưa từng coi đám người Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên là đối thủ của mình.
Hắn không muốn tiêu phí bốn năm ở học viện chỉ để tu luyện võ đạo căn bản, hắn muốn dùng một năm để học hết những thứ đó.
“Thực tế, ngay từ đầu ta đã chọn ngươi vào danh sách ấy, một phần vì tư chất của ngươi, một phần vì sự tiến cử hết lòng của Khổng đại giáo quan. Ta cũng đã nghe những giáo quan tại trường khảo hạch kể về ngươi và những đánh giá của họ. Nói thật, nếu phải chọn chỉ một người trong mười người đó thì ngươi cũng hoàn toàn xứng đáng.” Vương Diễm thở dài nói.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, gật đầu cung kính. “Cảm ơn.”
“Tay nhiên, ngay trước khi tuyên bố danh sách cuối cùng này, không hiểu vì nguyên nhân gì mà viện trưởng truyền âm cho ta, nói ngươi không thể tiến vào danh sách này được.” Nói xong, Vương Diễm ngừng lại quan sát Diệp Thanh Vũ.
Sau một lúc vẫn không thấy Diệp Thanh Vũ có biểu hiện gì như là phẫn nộ hay kích động, mà chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ thì nàng tự nhủ, có vẻ như mình vẫn còn xem thường thiếu niên này rồi.
“Để đền bù cho ngươi, ta có thể cho ngươi một ít lợi ích nhỏ.” Vương Diễm mỉm cười nói tiếp. Vừa thấy hắn định lắc đầu từ chối, Vương Diễm đã khoát tay ngăn cản. “Ngươi đừng vội từ chối, đây là một khỏa Minh Bài giúp ngươi có thể tiến vào khu vực của năm thứ hai, thậm chí là năm thứ ba. Ngươi có thể dựa vào nó để tới Đồ Thư Quán mà mượn sách võ đạo về đọc.”
Diệp Thanh Vũ giật mình. Nếu là vậy, hắn sẽ không cự tuyệt, vì quyền lợi này là thứ mà hắn cần nhất.
“Đa tạ Vương trưởng bộ môn.” Diệp Thanh Vũ cung kính hành lễ, sau đó nhận lấy Minh Bài thông hàng này.
Vương Diễm tươi cười, quay người định đi nhưng lại nói. “Ngươi biết vì sao ta lại coi trọng ngươi như vậy chứ?”
Diệp Thanh Vũ vội vàng gật đầu.
“Về sau ngươi sẽ biết.” Vương Diễm mỉm cười, trong lúc sắc mặt Diệp Thanh Vũ vẫn còn đang chưa thông suốt lời này thì thân ảnh của nàng đã biến mất không để lại dấu hiệu gì. Quang ảnh ngưng kết xung quanh hắn cũng tiêu tán, mọi thứ trở lại như thường. Đám lá rụng đang dừng giữa không trung tiếp tục rơi xuống.
“Đã là trưởng bộ môn còn muốn đùa giỡn học viên sao chứ? Hừ hừ, vừa rồi chính là lực lượng của cường giả trên Tiên Thiên sao? Có thể phong tỏa phạm vi trăm mét không gian bằng nguyên khí?” Diệp Thanh Vũ dở khóc dở cười, trong đầu hiện lên rất nhiều thắc mắc.
Chứng kiến thực lực của con người này, võ đạo chi tâm của hắn càng trở nên kiên định hơn. Chỉ có năm giữ lực lượng trong tay mới có thể trả lời cho những câu hỏi hắn vẫn luôn ấp ủ từ khi cha mẹ qua đời. Chỉ có nắm thực lực trong tay, hắn mới không bị người khác điều khiển, mới có thể đòi lại công bằng, sự thực mới được đưa ra ánh sáng.
***
Buổi chiều.
Tại Diễn Võ Trường.
“Cái gọi là đệ nhất Bì Cảnh chính là có thể làm cho da thịt cứng rắn, đao kiếm bất xâm. Việc tu luyện nó phụ thuộc chính vào công phu ngoại gia, chỉ có chuyên tâm cần cù khổ luyện mới từng bước đạt được kết quả…”
Trong giờ học, một vị võ giáo quan đang dốc lòng giảng giải cho đám học viên pháp môn tu luyện Phàm Võ Cảnh.
Bạch Lộc học viện làm việc hiệu quả, nhanh chóng. Buổi sáng trưởng bộ môn Vương Diễm mới nói muốn chia đám đệ tử có trụ cột căn bản yếu kém chia thành lớp để giảng giải, buổi chiều việc này đã được giải quyết xong. Diệp Thanh Vu cùng hơn tám mươi học viên khác được đưa tới một chỗ, cùng nghe giáo quan giảng giải tường tận. Đám đệ tử có thiên phú, lại đã tu luyện qua những pháp môn căn bản này, đạt được chút thành tựu tất nhiên sẽ không phải có mặt ở đây.
Vị giáo quan này có khuôn mặt khôi ngô, chậm rãi nói từng chữ, thanh âm vang lên như sấm.
“Phàm Võ Cảnh có sáu cảnh giới nhỏ. Tu luyện ngoài da, cốt cách, cơ bắp có ba tầng, tu luyện không cần phải có trước có sau, có thể cùng lúc đồng thời tu luyện…”
“Nhưng sau này, việc tu luyện tới lục phủ ngũ tạng thì phải có thứ tự, bởi vì về sau tu luyện chính là máu huyết, các cơ quan nội tạng. Giai đoạn này cũng chia ra ba tầng. Đối với võ giả, việc tu luyện ở thời điểm này có ảnh hưởng rất nhiều tới việc tiến lên Hậu Thiên hay Tiên Thiên. Tu luyện sai lầm thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.”
“Bây giờ, ta truyền thụ cho các ngươi pháp môn khẩu quyết để tu luyện, các ngươi không cần phải hiểu, trước tiên cứ ghi nhớ, sau này sẽ từ từ lý giải, có chỗ nào không hiểu có thể tới tìm ta.” Vị giáo quan khôi ngô này nhiệt tình nói.
“Rõ.” Đám học viên hào hứng hét lớn.
“Tốt lắm, các ngươi nghe cho kỹ đây. Việc chuyên tâm tu luyện mới là trọng yếu, phải làm sao để các bộ phận đều có thể liên hợp, trong ngoài như một. Làm được như vậy là không dễ dàng gì.”
Đám học viên lại sôi nổi dạ ran. Dù sao, trên con đường tu luyện thì khí thế chính là thứ tối quan trọng, nó cũng góp phần tạo ra Huyết Khí. Diệp Thanh Vũ đứng lẫn trong đám bạn, cũng lớn tiếng kêu to. Hắn vốn tự tin vào thiên phú của mình, nhưng thiên phú tốt cũng cần phải khổ luyện, bản thân hắn còn phải khổ luyện hơn người khác gấp trăm lần.
“Tiếp theo đây, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi Bát Hình Quyền trong Xà Hình Quyết. Đây là công pháp thích hợp nhất cho những người có tu vi Phàm Võ Cảnh luyện thể, được các cường giả thiên tài của học viên ta đúc kết mà thành. Môn Xà Hình Quyết này là đệ nhất pháp môn dùng để luyện da, cực kỳ tinh diệu.”
Vị giáo quan nói xong liền hét lên thành tiếng, thân hình khẽ động, bắt đầu thi triển Xà Hình Quyết.
“Thức thứ nhất, Kim Xà Khởi Lục!”
Thân hình vị giáo quan chuyển động, cả cơ thể vốn cường tráng đột nhiên trở nên mềm mại khác thường, thân trên nghiêng về phía trước, hai bàn tay như hai đầu rắn vô cùng linh hoạt. Toàn thân giống như thân thể của một con thần mãng cực lớn.
Trong không khí mơ hồ có tiếng ‘xuy xuy’ như tiếng lưỡi của thần xà không ngừng thò ra thụt vào, khiến cho đám học viên không rét mà run. Mỗi người trong bọn chúng đều mở tròn mắt cẩn thận quan sát, nhớ kỹ từng động tác.
“Thức thứ hai, Đằng Xà Tẩu Vụ!”
Hơn nữa thân hình của vị giáo quan đã dán trên mặt đất, di chuyển giống như đầu con mãng xà đang lướt đi rất nhanh, xung quanh như có sương mù lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Thanh Vũ vừa quan sát vừa suy nghĩ, đánh giá. Pháp môn này quả nhiên thích hợp để tu luyện lớp da bên ngoài, cũng giống như loài rắn kia, thân thể không ngừng di chuyển, cọ sát với mặt đất làm cho thân thể dần trở nên cứng cỏi hơn nhiều loại động vật khác.
“Thức thứ ba, Giác Xà Ứng Vĩ!”
“ Thức thứ tu, Huyền Xà Bàn Thạch.”
“Thức thứ năm, Bạch Xà Thổ Tín.”
“Thức thứ sáu, Phong Xà Nhiễu Thụ.”
“Thức thứ bảy, Độc Xà Phún Mạt.”
“Thức thứ tám, Thần Xà Luyện Nguyệt.”
Lần lượt diễn luyện từng thức, thân thể vị giáo quan không ngừng biến hóa.
Không biết đã qua bao lâu, trong mắt Diệp Thanh Vũ, thân ảnh vị giáo quan dần trở nên mờ nhòe, thay vào đó là hình ảnh một cự xà to lớn đang di chuyển, không ngừng thể hiện ra các tư thế và động tác.
“Tốt lắm, hôm nay các ngươi hãy ghi nhớ tám thức Xà Hình Quyết này. Các ngươi chớ có xem thường chúng, vì trong đó ẩn chứa hàm ý võ đạo không đơn giản. Cái gọi là Đại đạo chí giản chính là đạo lý này. Đám tiểu gia hỏa các ngươi nếu có thể trong vòng nửa tháng nắm giữ thuần thục tinh túy của tám thức này là có thể đạt tới cảnh giới đệ nhất Bì Cảnh rồi.”
Vị giáo quan nói xong, đưa mắt nhìn qua một lượt đám học viên đang vây quanh, thấy khuôn mặt ai cũng ưu tư suy nghĩ, lại có một số người đang muốn bắt chước làm theo thì mỉm cười gật đầu.
“Ồ!” Ánh mắt vị giáo quan nhìn tới Diệp Thanh Vũ thì khẽ giật mình, hô lên trầm thấp.
Lúc này, thân hình Diệp Thanh Vũ đang dán sát dưới mặt đất, chầm chậm di chuyển theo từng thế của Xà Hình Quyết. Dưới ánh mặt trời, thân hình của hắn đổ bóng dài, rất nhanh đã hoàn thành thức thứ nhất Kim Xà Khởi Lục, mỗi động tác đều rất đúng tư thế và thuần thục như của người đã nắm rõ toàn bộ yếu lĩnh của chiêu thức này.
“Có ý tứ lắm. Thời gian ngắn như vậy đã có thể nắm giữ chiêu thức này rồi….” Vị giáo quan âm thầm gật đầu. Tên học viên Diệp Thanh Vũ này tất nhiên đã sớm nằm trong sự quan sát và chú ý của hắn.
Diệp Thanh Vũ vốn rất tự tin vào thiên phú của mình. Hắn tin rằng, dù không thể lọt vào tốp mười người này thì thành tựu sau này cũng nhất định không thua kém bọn họ. Nói cách khác, hắn chưa từng coi đám người Tần Vô Song hay Yến Hành Thiên là đối thủ của mình.
Hắn không muốn tiêu phí bốn năm ở học viện chỉ để tu luyện võ đạo căn bản, hắn muốn dùng một năm để học hết những thứ đó.
“Thực tế, ngay từ đầu ta đã chọn ngươi vào danh sách ấy, một phần vì tư chất của ngươi, một phần vì sự tiến cử hết lòng của Khổng đại giáo quan. Ta cũng đã nghe những giáo quan tại trường khảo hạch kể về ngươi và những đánh giá của họ. Nói thật, nếu phải chọn chỉ một người trong mười người đó thì ngươi cũng hoàn toàn xứng đáng.” Vương Diễm thở dài nói.
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, gật đầu cung kính. “Cảm ơn.”
“Tay nhiên, ngay trước khi tuyên bố danh sách cuối cùng này, không hiểu vì nguyên nhân gì mà viện trưởng truyền âm cho ta, nói ngươi không thể tiến vào danh sách này được.” Nói xong, Vương Diễm ngừng lại quan sát Diệp Thanh Vũ.
Sau một lúc vẫn không thấy Diệp Thanh Vũ có biểu hiện gì như là phẫn nộ hay kích động, mà chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ thì nàng tự nhủ, có vẻ như mình vẫn còn xem thường thiếu niên này rồi.
“Để đền bù cho ngươi, ta có thể cho ngươi một ít lợi ích nhỏ.” Vương Diễm mỉm cười nói tiếp. Vừa thấy hắn định lắc đầu từ chối, Vương Diễm đã khoát tay ngăn cản. “Ngươi đừng vội từ chối, đây là một khỏa Minh Bài giúp ngươi có thể tiến vào khu vực của năm thứ hai, thậm chí là năm thứ ba. Ngươi có thể dựa vào nó để tới Đồ Thư Quán mà mượn sách võ đạo về đọc.”
Diệp Thanh Vũ giật mình. Nếu là vậy, hắn sẽ không cự tuyệt, vì quyền lợi này là thứ mà hắn cần nhất.
“Đa tạ Vương trưởng bộ môn.” Diệp Thanh Vũ cung kính hành lễ, sau đó nhận lấy Minh Bài thông hàng này.
Vương Diễm tươi cười, quay người định đi nhưng lại nói. “Ngươi biết vì sao ta lại coi trọng ngươi như vậy chứ?”
Diệp Thanh Vũ vội vàng gật đầu.
“Về sau ngươi sẽ biết.” Vương Diễm mỉm cười, trong lúc sắc mặt Diệp Thanh Vũ vẫn còn đang chưa thông suốt lời này thì thân ảnh của nàng đã biến mất không để lại dấu hiệu gì. Quang ảnh ngưng kết xung quanh hắn cũng tiêu tán, mọi thứ trở lại như thường. Đám lá rụng đang dừng giữa không trung tiếp tục rơi xuống.
“Đã là trưởng bộ môn còn muốn đùa giỡn học viên sao chứ? Hừ hừ, vừa rồi chính là lực lượng của cường giả trên Tiên Thiên sao? Có thể phong tỏa phạm vi trăm mét không gian bằng nguyên khí?” Diệp Thanh Vũ dở khóc dở cười, trong đầu hiện lên rất nhiều thắc mắc.
Chứng kiến thực lực của con người này, võ đạo chi tâm của hắn càng trở nên kiên định hơn. Chỉ có năm giữ lực lượng trong tay mới có thể trả lời cho những câu hỏi hắn vẫn luôn ấp ủ từ khi cha mẹ qua đời. Chỉ có nắm thực lực trong tay, hắn mới không bị người khác điều khiển, mới có thể đòi lại công bằng, sự thực mới được đưa ra ánh sáng.
***
Buổi chiều.
Tại Diễn Võ Trường.
“Cái gọi là đệ nhất Bì Cảnh chính là có thể làm cho da thịt cứng rắn, đao kiếm bất xâm. Việc tu luyện nó phụ thuộc chính vào công phu ngoại gia, chỉ có chuyên tâm cần cù khổ luyện mới từng bước đạt được kết quả…”
Trong giờ học, một vị võ giáo quan đang dốc lòng giảng giải cho đám học viên pháp môn tu luyện Phàm Võ Cảnh.
Bạch Lộc học viện làm việc hiệu quả, nhanh chóng. Buổi sáng trưởng bộ môn Vương Diễm mới nói muốn chia đám đệ tử có trụ cột căn bản yếu kém chia thành lớp để giảng giải, buổi chiều việc này đã được giải quyết xong. Diệp Thanh Vu cùng hơn tám mươi học viên khác được đưa tới một chỗ, cùng nghe giáo quan giảng giải tường tận. Đám đệ tử có thiên phú, lại đã tu luyện qua những pháp môn căn bản này, đạt được chút thành tựu tất nhiên sẽ không phải có mặt ở đây.
Vị giáo quan này có khuôn mặt khôi ngô, chậm rãi nói từng chữ, thanh âm vang lên như sấm.
“Phàm Võ Cảnh có sáu cảnh giới nhỏ. Tu luyện ngoài da, cốt cách, cơ bắp có ba tầng, tu luyện không cần phải có trước có sau, có thể cùng lúc đồng thời tu luyện…”
“Nhưng sau này, việc tu luyện tới lục phủ ngũ tạng thì phải có thứ tự, bởi vì về sau tu luyện chính là máu huyết, các cơ quan nội tạng. Giai đoạn này cũng chia ra ba tầng. Đối với võ giả, việc tu luyện ở thời điểm này có ảnh hưởng rất nhiều tới việc tiến lên Hậu Thiên hay Tiên Thiên. Tu luyện sai lầm thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.”
“Bây giờ, ta truyền thụ cho các ngươi pháp môn khẩu quyết để tu luyện, các ngươi không cần phải hiểu, trước tiên cứ ghi nhớ, sau này sẽ từ từ lý giải, có chỗ nào không hiểu có thể tới tìm ta.” Vị giáo quan khôi ngô này nhiệt tình nói.
“Rõ.” Đám học viên hào hứng hét lớn.
“Tốt lắm, các ngươi nghe cho kỹ đây. Việc chuyên tâm tu luyện mới là trọng yếu, phải làm sao để các bộ phận đều có thể liên hợp, trong ngoài như một. Làm được như vậy là không dễ dàng gì.”
Đám học viên lại sôi nổi dạ ran. Dù sao, trên con đường tu luyện thì khí thế chính là thứ tối quan trọng, nó cũng góp phần tạo ra Huyết Khí. Diệp Thanh Vũ đứng lẫn trong đám bạn, cũng lớn tiếng kêu to. Hắn vốn tự tin vào thiên phú của mình, nhưng thiên phú tốt cũng cần phải khổ luyện, bản thân hắn còn phải khổ luyện hơn người khác gấp trăm lần.
“Tiếp theo đây, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi Bát Hình Quyền trong Xà Hình Quyết. Đây là công pháp thích hợp nhất cho những người có tu vi Phàm Võ Cảnh luyện thể, được các cường giả thiên tài của học viên ta đúc kết mà thành. Môn Xà Hình Quyết này là đệ nhất pháp môn dùng để luyện da, cực kỳ tinh diệu.”
Vị giáo quan nói xong liền hét lên thành tiếng, thân hình khẽ động, bắt đầu thi triển Xà Hình Quyết.
“Thức thứ nhất, Kim Xà Khởi Lục!”
Thân hình vị giáo quan chuyển động, cả cơ thể vốn cường tráng đột nhiên trở nên mềm mại khác thường, thân trên nghiêng về phía trước, hai bàn tay như hai đầu rắn vô cùng linh hoạt. Toàn thân giống như thân thể của một con thần mãng cực lớn.
Trong không khí mơ hồ có tiếng ‘xuy xuy’ như tiếng lưỡi của thần xà không ngừng thò ra thụt vào, khiến cho đám học viên không rét mà run. Mỗi người trong bọn chúng đều mở tròn mắt cẩn thận quan sát, nhớ kỹ từng động tác.
“Thức thứ hai, Đằng Xà Tẩu Vụ!”
Hơn nữa thân hình của vị giáo quan đã dán trên mặt đất, di chuyển giống như đầu con mãng xà đang lướt đi rất nhanh, xung quanh như có sương mù lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Thanh Vũ vừa quan sát vừa suy nghĩ, đánh giá. Pháp môn này quả nhiên thích hợp để tu luyện lớp da bên ngoài, cũng giống như loài rắn kia, thân thể không ngừng di chuyển, cọ sát với mặt đất làm cho thân thể dần trở nên cứng cỏi hơn nhiều loại động vật khác.
“Thức thứ ba, Giác Xà Ứng Vĩ!”
“ Thức thứ tu, Huyền Xà Bàn Thạch.”
“Thức thứ năm, Bạch Xà Thổ Tín.”
“Thức thứ sáu, Phong Xà Nhiễu Thụ.”
“Thức thứ bảy, Độc Xà Phún Mạt.”
“Thức thứ tám, Thần Xà Luyện Nguyệt.”
Lần lượt diễn luyện từng thức, thân thể vị giáo quan không ngừng biến hóa.
Không biết đã qua bao lâu, trong mắt Diệp Thanh Vũ, thân ảnh vị giáo quan dần trở nên mờ nhòe, thay vào đó là hình ảnh một cự xà to lớn đang di chuyển, không ngừng thể hiện ra các tư thế và động tác.
“Tốt lắm, hôm nay các ngươi hãy ghi nhớ tám thức Xà Hình Quyết này. Các ngươi chớ có xem thường chúng, vì trong đó ẩn chứa hàm ý võ đạo không đơn giản. Cái gọi là Đại đạo chí giản chính là đạo lý này. Đám tiểu gia hỏa các ngươi nếu có thể trong vòng nửa tháng nắm giữ thuần thục tinh túy của tám thức này là có thể đạt tới cảnh giới đệ nhất Bì Cảnh rồi.”
Vị giáo quan nói xong, đưa mắt nhìn qua một lượt đám học viên đang vây quanh, thấy khuôn mặt ai cũng ưu tư suy nghĩ, lại có một số người đang muốn bắt chước làm theo thì mỉm cười gật đầu.
“Ồ!” Ánh mắt vị giáo quan nhìn tới Diệp Thanh Vũ thì khẽ giật mình, hô lên trầm thấp.
Lúc này, thân hình Diệp Thanh Vũ đang dán sát dưới mặt đất, chầm chậm di chuyển theo từng thế của Xà Hình Quyết. Dưới ánh mặt trời, thân hình của hắn đổ bóng dài, rất nhanh đã hoàn thành thức thứ nhất Kim Xà Khởi Lục, mỗi động tác đều rất đúng tư thế và thuần thục như của người đã nắm rõ toàn bộ yếu lĩnh của chiêu thức này.
“Có ý tứ lắm. Thời gian ngắn như vậy đã có thể nắm giữ chiêu thức này rồi….” Vị giáo quan âm thầm gật đầu. Tên học viên Diệp Thanh Vũ này tất nhiên đã sớm nằm trong sự quan sát và chú ý của hắn.
/47
|