Lần này, Diệp Thanh Vũ không né tránh nữa, hắn đứng yên tại chỗ, đánh ra một quyền.
Trong chớp mắt, hai nắm quyền va chạm.
“Ha ha…., trực tiếp ngạnh kháng sao? Tốt lắm, ta coi thường loại quý tộc ngu si như ngươi, để xem sau quyền này, ai mới xứng là tạp ngư?” Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lóe lên môt tia hung dữ như của mãnh thú. Đối mặt với quyền này, đồng tử Lưu Lệ đột nhiên co rút, rất nhanh sau đó máu tươi bay tung tóe bên ngoài nắm quyền của Diệp Thanh Vũ, tiếp đó là tiếng xương rạn nứt vang lên từ cánh tay Lưu Lệ. Đám học viên đứng quanh trợn mắt. Từ trên cánh tay Lưu Lệ lòi ra một đoạn xương trắng khiến người khác nhìn thấy mà thất kinh.
“Aaa……!” Tiếng thét thảm thiết vang lên, thân hình Lưu Lệ bắn ngược trở lại.
Cảm giác này Lưu Lệ hắn chưa bao giờ trải qua trước đây. Giờ phút này, hắn phun ra một búng máu tươi rồi ngã xuống ngất đi. Bốn phía xung quanh, mọi người đều hít vào một ngụm hàn khí.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thanh Vũ thu nắm đấm lại, từ đầu nắm đấm của hắn, lớp ra bên ngoài bị xé tung, mơ hồ thấy được xương cốt. Hắn thở nhẹ một hơi, thử co duỗi nắm tay thì thấy ngón tay không hề bị gãy. Thương thế như này rõ ràng đã nằm trong dự đoán của hắn. Tuy nhiên, tâm tư hắn cũng không tốt lắm. Xem ra, hắn phải tranh thủ thời gian sớm hoàn thành cảnh giới Phàm Võ Cảnh, nâng cao tu vi bởi vì lực lượng rõ ràng không đủ nên khi va chạm với Lưu Lệ mới bị thương như vậy. Hắn thầm nghĩ, nếu có thể rèn luyện tới Phàm Võ đệ lục cảnh, một quyền vừa rồi nhất định có thể đoạn đi cảnh tay đối phương chứ không chỉ gãy xương như vậy. Dù sao, sau trận chiến vừa rồi, hắn cũng nắm rõ sức chiến đấu và khả năng chịu đựng của bản thân. Rõ ràng, nếu phải đối đầu với dám người Tần Vô Song đã bước nửa bước vào cảnh giới Linh Tuyền thì hắn không có một chút hy vọng thắng nào.
“Nghe nói, vừa hôm qua thôi tên Lưu Lệ này còn đánh trọng thương một học viên khác. Xem ra, thật đúng là báo ứng! Hắn bị thương như vậy, chắc sẽ phải nằm trên giường không dưới hai, ba tháng rồi.”
Đám người đứng quanh liền xôn xao bàn luận, giọng hả hê.
“Ngươi…, ngươi….!” Lưu Diệp lắp bắp, còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, chỉ vào Diệp Thanh Vũ. “Ngươi dám đánh bị thương Lưu Lệ sư huynh, ngươi điên rồi! Ngươi…”
Diệp Thanh Vũ nhìn hắn mỉm cười, bước từng bước về phía hắn.
“Ngươi xem kìa, hình như lần trước ta giáo huấn ngươi còn quá nhẹ nhàng rồi.”
Lưu Diệp nghe vậy thì run rẩy, hắn lui lại phía sau rồi hét lên. “Ngươi định làm gì? Ngươi không được qua đây.”
“Ta muốn luận bàn cùng ngươi một chút không được sao? Đấy không phải mục đích đến đây của các ngươi sao?”
“Không, ta…” Lưu Diệp sợ hãi, quay ngươi tính chạy trốn.
“Bây giờ mới định chạy thì đã muộn rồi!” Diệp Thanh Vũ bước nhanh tới, không hề nhân từ, bàn tay hóa thành trảo nắm lấy bả vai Lưu Diệp.
“Aaaa….” Lưu Diệp liền hét thảm như lợn bị chọc tiết, cả người trên đau như có đao cắt.
Diệp Thanh Vũ đưa bàn tay còn lại lên, chỉ nghe ‘Chát’ một tiếng, trong mắt Lưu Diệp nổi lên đom đóm, sau đó mọi thứ tối sầm, ngất đi.
“Sao vậy? Ngất rồi sao? Chỉ là luận bàn một chút thôi mà…” Diệp Thanh Vũ thả Lưu Diệp xuống, liếc mắt nhìn mấy thiếu niên khác, cười cười bảo. “Quên mất không nhớ tới các ngươi, không biết trong các ngươi có ai muốn cùng ta luận bàn không?”
Đám thiếu niên này nhất thời chỉ biết ngây ngốc nhìn nhau. Bọn chúng xem ra, lần này Lưu Lệ đã đụng phải đá tảng rồi. Biểu hiện vừa rồi của Diệp Thanh Vũ khiến bọn chúng sợ từ tâm can, nào dám đứng ra đối chiến.
“Không! Không! Chúng ta đâu xứng làm đối thủ của ngươi.”
“Chúng ta chỉ vô tình đi qua đây rồi nhân tiện xem xét mà thôi, không phải tới để luận bàn.”
“Các ngươi đang bận học, bọn ta hình như đã làm phiền rồi.”
Cả đám đều cười lấy lòng, ý chí chiến đấu không còn chút nào, sau đó quay người lẩn mất. Được một đoạn, không biết nghĩ gì mới quay lại nhìn Lưu Lệ thêm một lần nữa rồi mới cúp đuôi chạy thẳng.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Đám này đi theo Lưu Diệp thì hiển nhiên không thể tốt đẹp được. Diệp Thanh Vũ nhủ thầm.
“Thắng rồi!”
“Thật là thống khoái mà!”
“Một quyền của Thanh Vũ sư huynh thật là thống khoái mà. Ha ha…!”
“Ta có Kim Sang Dược đây này, sư huynh mau băng bó vết thương vào đi.”
Đám học viên vừa luyện tập cùng Diệp Thanh Vũ hoan hô, vẻ mặt hưng phấn vây lấy Diệp Thanh Vũ vào giữa, luôn mồm bàn luận. Ánh mắt nhìn Diệp Thanh Vũ muôn phần kính nể.
“Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi. Các ngươi có thể về rồi, có chuyện gì có thể hỏi sau.” Vị giáo quan vỗ tay mỉm cười, tuyên bố tan học sau đó hướng Diệp Thanh Vũ hất đầu. “Tiểu tử, đi theo ta.”
***
Một lúc sau, trong một căn chòi bên bờ hồ.
“Vừa rồi ngươi gia tay hình như hơi quá. Gia tộc của Lưu Lệ không phải là một gia tộc nhỏ, không dễ trêu chọc đâu.” Vị giáo quan chắp tay sau lưng, nhìn từng sóng nước lăn tăn phía xa khẽ bảo.
“Ta phải làm sao chứ? Chính là hắn bức ta phải làm thế. Hắn là một tên điên cuồng, rõ ràng muốn cùng ta không chết không thôi.” Diệp Thanh Vũ tức giận đáp. “Chẳng lẽ ra phải đứng đó cho hắn đánh chết mới được?”
Vị giáo quan im lặng, khẽ thờ dài.
“Những năm gần đây, học viện đã bị mấy tên tiểu tử thế gia này ăn mòn rồi. Lưu Lệ mới gia nhập học viện vài ngày đã kiêu ngạo như vậy, cũng nên giáo huấn một chút. Nhưng ngươi cũng không nên ra tay mới phải. Dù sao ngươi cũng thân cô thế cô, không giông Lưu Lệ và Lưu Diệp đều xuất thân quý tộc.”
Diệp Thanh Vũ chỉ im lặng không nói. Sau một lúc, vị giáo quan nhu chợt nhớ ra điều gì đó liền bảo hắn. “Ngay từ đầu ngươi đã biết Lưu Lệ không phải la đối thủ của ngươi đúng không? Trong cơ thể ngươi có một cỗ thần lực rất kỳ quái… Việc đánh thắng hắn không khó, sao ngươi còn muốn dây dưa một lúc lâu như vậy?”
“À, vì đã lâu quá rồi ta không động chân tay nên muốn vận động thêm một chút đó mà.” Diệp Thanh Vũ thản nhiên đáp.
“Ngươi…, cái tên tiểu tử này, ngươi thật nghĩ rằng ta không nhin ra nguyên nhân vì sao? Ngươi muốn học trộm bản lĩnh của đối phương đúng không?”
Diệp Thanh Vũ hơi lắc đầu, mỉm cười nói. “Nói như vậy hơi quá, chỉ la ta thấy chiêu thức của hắn có chút ý tứ nên mới để hắn thoai mái thi triển, ta quan sát và suy ngẫm một chút mà thôi, ha ha...”
“Quyền trảo Đoạt Phách Cửu Thức tuy không phải là chiến kỹ cao siêu gì nhưng tại cảnh giới Phàm Võ Cảnh cũng đáng được gọi là thượng phẩm. Lưu Lệ mới thi triển hai lần, ngươi không những nhớ kỹ, còn dùng công pháp căn bản Hùng Bão Quyết kia phá giải rất dễ dàng. Trước kia ta thật không tin lắm, nhưng hiện giờ mới biết thế giới này thật rộng lớn, thiên tài quả thực là có tồn tại.”
“Ha ha, giáo quan chớ khen ta như vậy, sẽ làm ta sinh kiêu ngạo đó.” Diệp Thanh Vũ cười lớn.
“Xem mồm mép ngươi kìa…” Vị giáo quan hơi có ý khiển trách, rồi hỏi hắn. “Quyền trảo Đoạt Phách Cửu Thức, ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu?”
“Cũng được bảy, tám phần trong đó.” Diệp Thanh Vũ tùy ý đáp.
“Nói như vậy, căn bản la ngươi đã nắm giữ được rồi. Ngươi hãy nhớ, bộ chiến kỹ đó quan trọng nhất chính là ‘nhất vãng vô tiền, xuất thủ vô hồi’.”
Diệp Thanh Vũ chắp tay cảm tạ. “Đa tạ Ôn giáo quan đã chỉ điểm.”
Ôn giáo quan gật đầu. “Tiểu tử ngươi hay tự lo cho tốt, trừ người của Lưu gia, những người muốn đối phó với ngươi sợ rằng không ít. Hà…, ai bảo ngươi mang họ Diệp cơ chứ… Nếu có gì phiền toái không ứng phó được, ngươi có thể tới tìm Ôn Văn ta.”
Vị giáo quan hạ nói xong thì quay người bước đi, trong chớp mắt đã cách ngoài trăm thước.
“Trận chiến thủ thành năm đó, ta đã từng kề vai sát cánh bên cha mẹ ngươi ngăn địch.”
Từ xa xa truyền tới âm thanh của Ôn Văn vọng lại, nhưng bóng người hắn thì đã biến mất.
Diệp Thanh Vũ đang muốn hỏi một số việc thì thấy vị giáo quan đã đi khuất. Hắn hơi ngạc nhiên thấy vị giáo quan này rõ ràng đối xử rất tốt với hắn. Trận chiến năm đó của cha mẹ hắn vị giáo quan này chắc cũng biết, nhưng hiện giờ hắn còn chưa muốn hỏi vì hắn biết, thực lực của hăn còn chưa đủ.
***
Mấy ngày sau đó, Diệp Thanh Vũ ít lên lớp học ly thuyết mà toàn lực tu luyện Bát Bộ Thần Quyết cùng với giáo quan Ôn Văn, cuối cùng cũng đột phá Cơ Nhục Cảnh. Trong cơ thể, tạp chất cùng máu huyết ứ đọng bị đào thải, thân thể mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần làm cho khả năng khống chế thần lực trong cơ thể hắn mạnh mẽ hơn nhiều.
Tất nhiên, so với yêu cầu, mục đích hắn hướng tới thì còn xa mới đủ.
Trong chớp mắt, hai nắm quyền va chạm.
“Ha ha…., trực tiếp ngạnh kháng sao? Tốt lắm, ta coi thường loại quý tộc ngu si như ngươi, để xem sau quyền này, ai mới xứng là tạp ngư?” Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lóe lên môt tia hung dữ như của mãnh thú. Đối mặt với quyền này, đồng tử Lưu Lệ đột nhiên co rút, rất nhanh sau đó máu tươi bay tung tóe bên ngoài nắm quyền của Diệp Thanh Vũ, tiếp đó là tiếng xương rạn nứt vang lên từ cánh tay Lưu Lệ. Đám học viên đứng quanh trợn mắt. Từ trên cánh tay Lưu Lệ lòi ra một đoạn xương trắng khiến người khác nhìn thấy mà thất kinh.
“Aaa……!” Tiếng thét thảm thiết vang lên, thân hình Lưu Lệ bắn ngược trở lại.
Cảm giác này Lưu Lệ hắn chưa bao giờ trải qua trước đây. Giờ phút này, hắn phun ra một búng máu tươi rồi ngã xuống ngất đi. Bốn phía xung quanh, mọi người đều hít vào một ngụm hàn khí.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thanh Vũ thu nắm đấm lại, từ đầu nắm đấm của hắn, lớp ra bên ngoài bị xé tung, mơ hồ thấy được xương cốt. Hắn thở nhẹ một hơi, thử co duỗi nắm tay thì thấy ngón tay không hề bị gãy. Thương thế như này rõ ràng đã nằm trong dự đoán của hắn. Tuy nhiên, tâm tư hắn cũng không tốt lắm. Xem ra, hắn phải tranh thủ thời gian sớm hoàn thành cảnh giới Phàm Võ Cảnh, nâng cao tu vi bởi vì lực lượng rõ ràng không đủ nên khi va chạm với Lưu Lệ mới bị thương như vậy. Hắn thầm nghĩ, nếu có thể rèn luyện tới Phàm Võ đệ lục cảnh, một quyền vừa rồi nhất định có thể đoạn đi cảnh tay đối phương chứ không chỉ gãy xương như vậy. Dù sao, sau trận chiến vừa rồi, hắn cũng nắm rõ sức chiến đấu và khả năng chịu đựng của bản thân. Rõ ràng, nếu phải đối đầu với dám người Tần Vô Song đã bước nửa bước vào cảnh giới Linh Tuyền thì hắn không có một chút hy vọng thắng nào.
“Nghe nói, vừa hôm qua thôi tên Lưu Lệ này còn đánh trọng thương một học viên khác. Xem ra, thật đúng là báo ứng! Hắn bị thương như vậy, chắc sẽ phải nằm trên giường không dưới hai, ba tháng rồi.”
Đám người đứng quanh liền xôn xao bàn luận, giọng hả hê.
“Ngươi…, ngươi….!” Lưu Diệp lắp bắp, còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, chỉ vào Diệp Thanh Vũ. “Ngươi dám đánh bị thương Lưu Lệ sư huynh, ngươi điên rồi! Ngươi…”
Diệp Thanh Vũ nhìn hắn mỉm cười, bước từng bước về phía hắn.
“Ngươi xem kìa, hình như lần trước ta giáo huấn ngươi còn quá nhẹ nhàng rồi.”
Lưu Diệp nghe vậy thì run rẩy, hắn lui lại phía sau rồi hét lên. “Ngươi định làm gì? Ngươi không được qua đây.”
“Ta muốn luận bàn cùng ngươi một chút không được sao? Đấy không phải mục đích đến đây của các ngươi sao?”
“Không, ta…” Lưu Diệp sợ hãi, quay ngươi tính chạy trốn.
“Bây giờ mới định chạy thì đã muộn rồi!” Diệp Thanh Vũ bước nhanh tới, không hề nhân từ, bàn tay hóa thành trảo nắm lấy bả vai Lưu Diệp.
“Aaaa….” Lưu Diệp liền hét thảm như lợn bị chọc tiết, cả người trên đau như có đao cắt.
Diệp Thanh Vũ đưa bàn tay còn lại lên, chỉ nghe ‘Chát’ một tiếng, trong mắt Lưu Diệp nổi lên đom đóm, sau đó mọi thứ tối sầm, ngất đi.
“Sao vậy? Ngất rồi sao? Chỉ là luận bàn một chút thôi mà…” Diệp Thanh Vũ thả Lưu Diệp xuống, liếc mắt nhìn mấy thiếu niên khác, cười cười bảo. “Quên mất không nhớ tới các ngươi, không biết trong các ngươi có ai muốn cùng ta luận bàn không?”
Đám thiếu niên này nhất thời chỉ biết ngây ngốc nhìn nhau. Bọn chúng xem ra, lần này Lưu Lệ đã đụng phải đá tảng rồi. Biểu hiện vừa rồi của Diệp Thanh Vũ khiến bọn chúng sợ từ tâm can, nào dám đứng ra đối chiến.
“Không! Không! Chúng ta đâu xứng làm đối thủ của ngươi.”
“Chúng ta chỉ vô tình đi qua đây rồi nhân tiện xem xét mà thôi, không phải tới để luận bàn.”
“Các ngươi đang bận học, bọn ta hình như đã làm phiền rồi.”
Cả đám đều cười lấy lòng, ý chí chiến đấu không còn chút nào, sau đó quay người lẩn mất. Được một đoạn, không biết nghĩ gì mới quay lại nhìn Lưu Lệ thêm một lần nữa rồi mới cúp đuôi chạy thẳng.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Đám này đi theo Lưu Diệp thì hiển nhiên không thể tốt đẹp được. Diệp Thanh Vũ nhủ thầm.
“Thắng rồi!”
“Thật là thống khoái mà!”
“Một quyền của Thanh Vũ sư huynh thật là thống khoái mà. Ha ha…!”
“Ta có Kim Sang Dược đây này, sư huynh mau băng bó vết thương vào đi.”
Đám học viên vừa luyện tập cùng Diệp Thanh Vũ hoan hô, vẻ mặt hưng phấn vây lấy Diệp Thanh Vũ vào giữa, luôn mồm bàn luận. Ánh mắt nhìn Diệp Thanh Vũ muôn phần kính nể.
“Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi. Các ngươi có thể về rồi, có chuyện gì có thể hỏi sau.” Vị giáo quan vỗ tay mỉm cười, tuyên bố tan học sau đó hướng Diệp Thanh Vũ hất đầu. “Tiểu tử, đi theo ta.”
***
Một lúc sau, trong một căn chòi bên bờ hồ.
“Vừa rồi ngươi gia tay hình như hơi quá. Gia tộc của Lưu Lệ không phải là một gia tộc nhỏ, không dễ trêu chọc đâu.” Vị giáo quan chắp tay sau lưng, nhìn từng sóng nước lăn tăn phía xa khẽ bảo.
“Ta phải làm sao chứ? Chính là hắn bức ta phải làm thế. Hắn là một tên điên cuồng, rõ ràng muốn cùng ta không chết không thôi.” Diệp Thanh Vũ tức giận đáp. “Chẳng lẽ ra phải đứng đó cho hắn đánh chết mới được?”
Vị giáo quan im lặng, khẽ thờ dài.
“Những năm gần đây, học viện đã bị mấy tên tiểu tử thế gia này ăn mòn rồi. Lưu Lệ mới gia nhập học viện vài ngày đã kiêu ngạo như vậy, cũng nên giáo huấn một chút. Nhưng ngươi cũng không nên ra tay mới phải. Dù sao ngươi cũng thân cô thế cô, không giông Lưu Lệ và Lưu Diệp đều xuất thân quý tộc.”
Diệp Thanh Vũ chỉ im lặng không nói. Sau một lúc, vị giáo quan nhu chợt nhớ ra điều gì đó liền bảo hắn. “Ngay từ đầu ngươi đã biết Lưu Lệ không phải la đối thủ của ngươi đúng không? Trong cơ thể ngươi có một cỗ thần lực rất kỳ quái… Việc đánh thắng hắn không khó, sao ngươi còn muốn dây dưa một lúc lâu như vậy?”
“À, vì đã lâu quá rồi ta không động chân tay nên muốn vận động thêm một chút đó mà.” Diệp Thanh Vũ thản nhiên đáp.
“Ngươi…, cái tên tiểu tử này, ngươi thật nghĩ rằng ta không nhin ra nguyên nhân vì sao? Ngươi muốn học trộm bản lĩnh của đối phương đúng không?”
Diệp Thanh Vũ hơi lắc đầu, mỉm cười nói. “Nói như vậy hơi quá, chỉ la ta thấy chiêu thức của hắn có chút ý tứ nên mới để hắn thoai mái thi triển, ta quan sát và suy ngẫm một chút mà thôi, ha ha...”
“Quyền trảo Đoạt Phách Cửu Thức tuy không phải là chiến kỹ cao siêu gì nhưng tại cảnh giới Phàm Võ Cảnh cũng đáng được gọi là thượng phẩm. Lưu Lệ mới thi triển hai lần, ngươi không những nhớ kỹ, còn dùng công pháp căn bản Hùng Bão Quyết kia phá giải rất dễ dàng. Trước kia ta thật không tin lắm, nhưng hiện giờ mới biết thế giới này thật rộng lớn, thiên tài quả thực là có tồn tại.”
“Ha ha, giáo quan chớ khen ta như vậy, sẽ làm ta sinh kiêu ngạo đó.” Diệp Thanh Vũ cười lớn.
“Xem mồm mép ngươi kìa…” Vị giáo quan hơi có ý khiển trách, rồi hỏi hắn. “Quyền trảo Đoạt Phách Cửu Thức, ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu?”
“Cũng được bảy, tám phần trong đó.” Diệp Thanh Vũ tùy ý đáp.
“Nói như vậy, căn bản la ngươi đã nắm giữ được rồi. Ngươi hãy nhớ, bộ chiến kỹ đó quan trọng nhất chính là ‘nhất vãng vô tiền, xuất thủ vô hồi’.”
Diệp Thanh Vũ chắp tay cảm tạ. “Đa tạ Ôn giáo quan đã chỉ điểm.”
Ôn giáo quan gật đầu. “Tiểu tử ngươi hay tự lo cho tốt, trừ người của Lưu gia, những người muốn đối phó với ngươi sợ rằng không ít. Hà…, ai bảo ngươi mang họ Diệp cơ chứ… Nếu có gì phiền toái không ứng phó được, ngươi có thể tới tìm Ôn Văn ta.”
Vị giáo quan hạ nói xong thì quay người bước đi, trong chớp mắt đã cách ngoài trăm thước.
“Trận chiến thủ thành năm đó, ta đã từng kề vai sát cánh bên cha mẹ ngươi ngăn địch.”
Từ xa xa truyền tới âm thanh của Ôn Văn vọng lại, nhưng bóng người hắn thì đã biến mất.
Diệp Thanh Vũ đang muốn hỏi một số việc thì thấy vị giáo quan đã đi khuất. Hắn hơi ngạc nhiên thấy vị giáo quan này rõ ràng đối xử rất tốt với hắn. Trận chiến năm đó của cha mẹ hắn vị giáo quan này chắc cũng biết, nhưng hiện giờ hắn còn chưa muốn hỏi vì hắn biết, thực lực của hăn còn chưa đủ.
***
Mấy ngày sau đó, Diệp Thanh Vũ ít lên lớp học ly thuyết mà toàn lực tu luyện Bát Bộ Thần Quyết cùng với giáo quan Ôn Văn, cuối cùng cũng đột phá Cơ Nhục Cảnh. Trong cơ thể, tạp chất cùng máu huyết ứ đọng bị đào thải, thân thể mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần làm cho khả năng khống chế thần lực trong cơ thể hắn mạnh mẽ hơn nhiều.
Tất nhiên, so với yêu cầu, mục đích hắn hướng tới thì còn xa mới đủ.
/47
|