Trong điện phủ công chúa, Lâm Hạo Thanh được tùy tùng đưa đến điện bên: Cốc chủ chờ một lát, công chúa sắp đến rồi. Tùy tùng nói xong liền cung kính rời đi. Lâm Hạo Thanh ngồi trong điện, lẳng lặng uống một ngụm trà.
Hắn nhìn tách trà trong tay, khẽ cười mỉa một tiếng, e rằng bây giờ, trà trong cung này cũng khiến người khác kinh sợ.
Không lâu sau, bóng đỏ từ sau đại điện tiến vào, Lâm Hạo Thanh đứng dậy, vẫn chưa hành lễ, bên trên đã truyền đến một tiếng: Được rồi, miễn lễ, nói đi. Mục đích ngươi đến đây. Nói không xong, bổn cung liền ở đây đem ngươi ra chém.
Lâm Hạo Thanh vốn hơi khom lưng, sau khi thẳng lưng hắn nhìn thẳng Thuận Đức công chúa trong điện, sau lớp khăn đỏ, vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Công chúa, tội thần lần này đến đây là để hóa giải tâm bệnh nhiều năm của công chúa.
Tâm bệnh? Tâm bệnh của bổn cung, ngươi lại biết?
Phủ quốc sư, đại quốc sư.
Thuận Đức công chúa ngồi lên trên ghế, Quốc sư vốn là sư phụ của bổn cung, ngươi lại nói người là tâm bệnh? Nên giết.
Lâm Hạo Thanh cười: Nếu không phải tâm bệnh, mà là chỗ dựa, vậy những ngày gần đây, công chúa cần gì phải dùng tà thuật để hút linh lực của những ngự yêu sư kia?
Phủ công chúa ta vẫn có thám tử của ngươi? Thuận Đức công chúa nheo mắt, Lâm cốc chủ, bổn cung không nghĩ đến, thủ hạ ngự yêu cốc các ngươi lại có thể kéo dài đến như thế.
Là để tự vệ mà thôi. Cũng giống như công chúa, ngự yêu cốc của ta, bốn vùng đất ngự yêu, dưới sự khống chế của đại quốc sư, gắng gượng sinh tồn, có thể sống đến hôm nay, không nói văn vẻ, thì chính là đến cả tính mạng cũng bị hắn tùy ý ném vứt. Triều đình không phải cũng đang như thế sao?
Thuận Đức công chúa khẽ trầm mặc.
Công chúa khát khao sức mạnh, tội thần bất chấp sống chết hồi kinh, chính là vì muốn cung cấp cho công chúa phần sức mạnh này.
Nói ra xem nào.
Luyện người thành yêu.
Thuận Đức nheo mắt, nghĩ đến người nọ, thần sắc nàng ta chợt hung ác: Kỷ Vân Hòa? Nàng ta hừ lạnh Ả ta đã chết rồi, ngươi còn dám đem cách luyện trên người ả đặt lên người bổn cung?
Kỷ Vân Hòa đã chết, nhưng không phải chết vì những viên thuốc này, mà là chết vì nhiều năm bị đày đọa.
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Thuận Đức công chút vẫn có chút oán hận: Chết quá dễ dàng cho ả rồi.
Lâm Hạo Thanh không để ý, chỉ nói: Đan dược lúc còn sống Kỷ Vân Hòa dùng là do phụ thân ta chế ra, không giấu công chúa, đại quốc sư dùng độc Hàn Sương khống chế tộc ngự yêu nhiều năm, vì tìm cơ hội hóa giải, phụ thân ta đã bí mật nghiên cứu đan dược luyện người thành yêu, độc Hàn Sương chỉ đối phó với sức mạnh song mạch của ngự yêu sư, nếu luyện người thành yêu, Hàn Sương đương nhiên không có độc tính với những ngự yêu sư kia. Phụ thân dùng những đan dược đó trên người Kỷ Vân Hòa, để chống lại độc Hàn Sương. Chỉ đáng tiếc chưa có kết quả, phụ thân đã mất sớm.
Ta dựa theo nghiên cứu của phụ thân, tiếp tục tiến hành, cơ hồ đã gần chế tạo ra phương pháp luyện người thành yêu, chỉ là, ta vẫn thiếu một thứ.
Thiếu thứ gì?
Phương thức luyện thuốc của Hàn Sương.
Ồ. Thuận Đức công chúa cười khẽ một tiếng Hóa ra, ban đầu ta tìm ngươi chống Bắc, ngươi đưa ra yêu cầu cần độc Hàn Sương, nói muốn thuận tiện để ngươi khống chế người của bốn vùng đất ngự yêu, hóa ra là dùng thuốc của ta đi làm việc của mình.
Giờ đây không còn như xưa, công chúa, lúc ấy ta thực sự có chuyện che giấu công chúa, chỉ là bây giờ, ta cùng công chúa đều muốn chống lại đại quốc sư, vì sao không liên thủ lại?
Thuận Đức công chúa trầm mặc hồi lâu: Ba ngày. Nàng ta nói Ngươi không làm ra, ta sẽ giao ngươi cho đại quốc sư.
Hắn nhìn tách trà trong tay, khẽ cười mỉa một tiếng, e rằng bây giờ, trà trong cung này cũng khiến người khác kinh sợ.
Không lâu sau, bóng đỏ từ sau đại điện tiến vào, Lâm Hạo Thanh đứng dậy, vẫn chưa hành lễ, bên trên đã truyền đến một tiếng: Được rồi, miễn lễ, nói đi. Mục đích ngươi đến đây. Nói không xong, bổn cung liền ở đây đem ngươi ra chém.
Lâm Hạo Thanh vốn hơi khom lưng, sau khi thẳng lưng hắn nhìn thẳng Thuận Đức công chúa trong điện, sau lớp khăn đỏ, vết sẹo đáng sợ trên mặt nàng ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.
Công chúa, tội thần lần này đến đây là để hóa giải tâm bệnh nhiều năm của công chúa.
Tâm bệnh? Tâm bệnh của bổn cung, ngươi lại biết?
Phủ quốc sư, đại quốc sư.
Thuận Đức công chúa ngồi lên trên ghế, Quốc sư vốn là sư phụ của bổn cung, ngươi lại nói người là tâm bệnh? Nên giết.
Lâm Hạo Thanh cười: Nếu không phải tâm bệnh, mà là chỗ dựa, vậy những ngày gần đây, công chúa cần gì phải dùng tà thuật để hút linh lực của những ngự yêu sư kia?
Phủ công chúa ta vẫn có thám tử của ngươi? Thuận Đức công chúa nheo mắt, Lâm cốc chủ, bổn cung không nghĩ đến, thủ hạ ngự yêu cốc các ngươi lại có thể kéo dài đến như thế.
Là để tự vệ mà thôi. Cũng giống như công chúa, ngự yêu cốc của ta, bốn vùng đất ngự yêu, dưới sự khống chế của đại quốc sư, gắng gượng sinh tồn, có thể sống đến hôm nay, không nói văn vẻ, thì chính là đến cả tính mạng cũng bị hắn tùy ý ném vứt. Triều đình không phải cũng đang như thế sao?
Thuận Đức công chúa khẽ trầm mặc.
Công chúa khát khao sức mạnh, tội thần bất chấp sống chết hồi kinh, chính là vì muốn cung cấp cho công chúa phần sức mạnh này.
Nói ra xem nào.
Luyện người thành yêu.
Thuận Đức nheo mắt, nghĩ đến người nọ, thần sắc nàng ta chợt hung ác: Kỷ Vân Hòa? Nàng ta hừ lạnh Ả ta đã chết rồi, ngươi còn dám đem cách luyện trên người ả đặt lên người bổn cung?
Kỷ Vân Hòa đã chết, nhưng không phải chết vì những viên thuốc này, mà là chết vì nhiều năm bị đày đọa.
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Thuận Đức công chút vẫn có chút oán hận: Chết quá dễ dàng cho ả rồi.
Lâm Hạo Thanh không để ý, chỉ nói: Đan dược lúc còn sống Kỷ Vân Hòa dùng là do phụ thân ta chế ra, không giấu công chúa, đại quốc sư dùng độc Hàn Sương khống chế tộc ngự yêu nhiều năm, vì tìm cơ hội hóa giải, phụ thân ta đã bí mật nghiên cứu đan dược luyện người thành yêu, độc Hàn Sương chỉ đối phó với sức mạnh song mạch của ngự yêu sư, nếu luyện người thành yêu, Hàn Sương đương nhiên không có độc tính với những ngự yêu sư kia. Phụ thân dùng những đan dược đó trên người Kỷ Vân Hòa, để chống lại độc Hàn Sương. Chỉ đáng tiếc chưa có kết quả, phụ thân đã mất sớm.
Ta dựa theo nghiên cứu của phụ thân, tiếp tục tiến hành, cơ hồ đã gần chế tạo ra phương pháp luyện người thành yêu, chỉ là, ta vẫn thiếu một thứ.
Thiếu thứ gì?
Phương thức luyện thuốc của Hàn Sương.
Ồ. Thuận Đức công chúa cười khẽ một tiếng Hóa ra, ban đầu ta tìm ngươi chống Bắc, ngươi đưa ra yêu cầu cần độc Hàn Sương, nói muốn thuận tiện để ngươi khống chế người của bốn vùng đất ngự yêu, hóa ra là dùng thuốc của ta đi làm việc của mình.
Giờ đây không còn như xưa, công chúa, lúc ấy ta thực sự có chuyện che giấu công chúa, chỉ là bây giờ, ta cùng công chúa đều muốn chống lại đại quốc sư, vì sao không liên thủ lại?
Thuận Đức công chúa trầm mặc hồi lâu: Ba ngày. Nàng ta nói Ngươi không làm ra, ta sẽ giao ngươi cho đại quốc sư.
/151
|