Mây gió cuồn cuộn trên mặt biển băng, lớp băng kiên cố vỡ vụn, giữa trời và biển, sự tấn công của hai cổ sức mạnh khiến sóng thần dâng lên.
Mà dưới đáy biển, cư nhiên vẫn yên ắng như thường.
Kỷ Vân Hòa nhìn Hải Linh Chi tỏa ra ánh sáng dìu dịu, thì thầm: Những chuyện quá khứ này, mặc dù đã qua đi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nếu không nhắc, trong lòng vĩnh viễn có một chiếc gai. Nàng sờ Hải Linh Chi, Đợi Trường Ý quay về, ta vẫn nên nói rõ chuyện này với y.
Quyết định xong, nàng lại xoa xoa bụng: Cá đuôi to này, hôm nay về có chút trễ. Chẳng lẽ muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn ư? Nàng bỗng nhớ đến ấn ký trên tai mình. Kỷ Vân Hòa khẽ cong môi, nàng nhắm mắt, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ của Trường Ý, chợt cảm thấy ấn ký trên tai khẽ lành lạnh, từng luồng gió lạnh truyền từ đáy biển sâu truyền đến.
Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình từ trong biển sâu phóng ra ngoài, nàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy rừng cây xanh biếc, lại không nghĩ đến cảnh tượng trong đầu lại là hình ảnh sương mây mịt mù, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng leng keng hỗn tạp, bỗng máu tươi bắn tung tóe từ trong sương mây hỗn độn.
Kỷ Vân Hòa lập tức mở to mắt.
Trường Ý xảy ra chuyện rồi!
Nàng vội đứng dậy, thử ngưng tụ pháp thuật trong tay. Vừa điều động khí tức trong thân thể, nàng liền cảm thấy có một luồng khí nóng thiêu đốt xông ra từ lồng ngực. Khí nóng của Điện Hỏa trong người nàng đã bị đáy biển hút cạn nhưng chút tàn dư vẫn cản trở đến việc nàng điều động nội tức.
Thời gian cấp bách, nàng không dám chậm trễ nữa, cúi người hái hai đóa Hải Linh Chi, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai nát rồi nuốt xuống.
Hải Linh Chi nhất thời áp chế khí nóng Điện Hỏa này, Kỷ Vân Hòa lập tức hạ quyết trong tay, trực tiếp xông ra ngoài từ không gian do pháp thuật Trường Ý tạo ra.
Càng lên trên, bóng tối lui đi càng lúc càng nhanh.
Vẫn chưa lên đến mặt biển, nàng liền cảm nhận được mặt biển bị cơn sóng thần khuấy động.
Trong lòng nàng càng khẩn trương hơn, dưới sự thôi động của pháp thuật, chín chiếc đuôi hồ lập tức xuất hiện trong biển, càng tiến gần mặt biển, ánh sáng chói mắt bên ngoài cứa đau đôi mắt nhiều ngày không thấy mặt trời của nàng.
Nàng nhắm mắt, phá sóng ra ngoài., tung người nhảy lên vực cao mấy chục trượng.
Trên bờ không có người, duy chỉ còn một đống quả mọng cách đó trên xa nằm trên đất, vẫn đang đặt trên một phiến lá, trong cuồng phong và mưa bão, quả mọng cơ hồ cũng bị nước mưa làm cho dập nát.
Kỷ Vân Hòa lần nữa thử thăm dò phương hướng của Trường Ý, chỉ cảm thấy liên kết này vừa yếu vừa xa, hình như trong khoảng thời gian nàng ra ngoài, Trường Ý đã cách xa ngàn vạn dặm vậy.
Hộ pháp! Hộ pháp!
Tiếng kinh hô từ dưới biển truyền đến, Kỷ Vân Hòa đứng trên vực cúi đầu nhìn xuống, Cù Hiểu Tinh chật vật bục trên một tảng băng bị sóng lớn đánh trôi nổi trên mặt biển. Kỷ Vân Hòa lập tức phi người xuống dưới, đem Cù Hiểu Tinh lên: Xảy ra chuyện gì? Nàng hỏi Trường Ý đâu rồi? Biển băng sao lại biến thành thế này?
Xa xa đều là băng vụn. Mây đen trên trời ùn ụt kéo đến, mưa giông ào ào trút xuống, Cù Hiểu Tinh lau mặt, thở hổn hển đáp: Thuận......Thuận Đức công chúa đến rồi......
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhíu chặt mày, nhìn thấy tình cảnh này, thập phần nghi hoặc: Nàng ta? Đại quốc sư cũng đến ư?
Đại quốc sư chưa đến, nhưng không biết vì sao Thuận Đức công chúa lại có một đôi cánh màu xanh cực to, lúc đầu ta còn cho rằng là thanh vũ loan điểu đến đây, nàng ta trở nên vô cùng cường hãn, đấu với người cá, làm cho mây gió đều biến sắc, trên người người cá hình như bị thương. Y......ta bảo Lạc Cẩm Tang về cõi Bắc tìm cứu binh, bản thân muốn xuống biển tìm người, nhưng không xuống được...... Cù Hiểu Tinh tâm phiền ý loạn, nói năng có chút hỗn loạn, Y......Người cá vì cứu ta, bị Thuận Đức đánh lén sau lưng......
Sắc mặt Kỷ Vân Hòa dần trắng bệch, vừa rồi cảnh tượng khắp nơi nhiễm đầy máu tươi thông qua ấn ký xuất hiện, nàng hệt như bản thân hung hăng bị chém một đao, cõi lòng lập tức truyền đến một trận đau đớn.
Cù Hiểu Tinh nhận tội: Y......Y bị đem đi rồi......
Bị đem đi rồi? Trường Ý không...... Nàng dừng chút, cố gắng trấn định bản thân Y chưa chết, chỉ là bị đem đi thôi, đúng không?
Đúng.
Nhận được đáp án khẳng định này, nàng khẽ thở phào một hơi, Thuận Đức đem Trường Ý đi, nhất định là có ý đồ của nàng ta. Biết Trường Ý vẫn còn sống, sự hoảng loạn trong lòng nàng bình ổn lại một nửa, nàng suy tư——
Ban đầu, Thuận Đức chỉ muốn người cá phục tùng nàng ta, sau đó, là nàng nhúng tay vào, thả người cá đi khiến nguyện vọng của Thuận Đức không thể đạt được, sau đó nữa, trong địa lao, nàng hủy đi nửa mặt của nàng ta, Trường Ý đến cứu nàng, cho nên mới thiêu địa lao đó. Thuận Đức hận Trường Ý, nhưng e là nàng ta càng hận nàng hơn.
Mà nay Thuận Đức mang Trường Ý đi nhưng lại không trực tiếp giết chết, nhất định là có dụng ý của nàng ta, có lẽ......nàng ta muốn lợi dụng Trường Ý để dụ nàng đến. Cũng có thể là muốn lợi dụng thân phận hiện giờ của Trường Ý làm vài mưu đồ có lợi cho triều đình, tóm lại là sẽ không dễ dàng giết Trường Ý.
Lúc này có lẽ Trường Ý sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảm xúc trong lòng trào dâng, não đang không ngừng suy nghĩ, Cù Hiểu Tinh lại chìm đắm trong sự tự trách của mình: Đấu với người cá, cuối cùng Thuận Đức cũng kiệt sức, nếu không phải vì ta...... Hắn cắn chặt răng Ta......Ta phải đến Kinh Sư, dù liều cái mạng này, ta cũng phải cứu người cá về.
Cù Hiểu Tinh. Kỷ Vân Hòa kéo hắn lại: Đừng nói những lời này, Trường Ý cứu ngươi, không phải để ngươi lần nữa đi nộp mạng.
Nhưng mà...... Cù Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn nàng, dường như lúc này mới nhận ra nàng và A Kỷ trước đây có gì đó bất đồng, hắn chớp mắt Hộ pháp? Người......người nhớ lại rồi?
Ừ. Ta đều nhớ lại rồi. Nàng nhìn về phía xa, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói Cho nên, người nên đi Kinh Sư là ta, không phải ngươi.
Hộ pháp......
Kỷ Vân Hòa trực tiếp đánh gãy lời hắn: Ngươi có nhiệm vụ của ngươi, ngươi về cõi Bắc, nói chuyện này với Khống Minh, nhưng nhớ căn dặn người cõi Bắc vạn lần không thể hấp tấp. Không biết Thuận Đức vì sao có được sức mạnh này, không thể xem thường được, tình hình trong Kinh Sư hiện không nắm rõ, đại quốc sư vẫn còn ở đấy, cho nên phải bình tĩnh quan sát biến động. Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt tình huống.
Cù Hiểu Tinh nghe đến hốt hoảng: Chuẩn......chuẩn bị cái gì?
Chuẩn bị trường hợp, ta và Trường Ý có thể đều không trở về.
Mà dưới đáy biển, cư nhiên vẫn yên ắng như thường.
Kỷ Vân Hòa nhìn Hải Linh Chi tỏa ra ánh sáng dìu dịu, thì thầm: Những chuyện quá khứ này, mặc dù đã qua đi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nếu không nhắc, trong lòng vĩnh viễn có một chiếc gai. Nàng sờ Hải Linh Chi, Đợi Trường Ý quay về, ta vẫn nên nói rõ chuyện này với y.
Quyết định xong, nàng lại xoa xoa bụng: Cá đuôi to này, hôm nay về có chút trễ. Chẳng lẽ muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn ư? Nàng bỗng nhớ đến ấn ký trên tai mình. Kỷ Vân Hòa khẽ cong môi, nàng nhắm mắt, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ của Trường Ý, chợt cảm thấy ấn ký trên tai khẽ lành lạnh, từng luồng gió lạnh truyền từ đáy biển sâu truyền đến.
Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình từ trong biển sâu phóng ra ngoài, nàng cho rằng mình sẽ nhìn thấy rừng cây xanh biếc, lại không nghĩ đến cảnh tượng trong đầu lại là hình ảnh sương mây mịt mù, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng leng keng hỗn tạp, bỗng máu tươi bắn tung tóe từ trong sương mây hỗn độn.
Kỷ Vân Hòa lập tức mở to mắt.
Trường Ý xảy ra chuyện rồi!
Nàng vội đứng dậy, thử ngưng tụ pháp thuật trong tay. Vừa điều động khí tức trong thân thể, nàng liền cảm thấy có một luồng khí nóng thiêu đốt xông ra từ lồng ngực. Khí nóng của Điện Hỏa trong người nàng đã bị đáy biển hút cạn nhưng chút tàn dư vẫn cản trở đến việc nàng điều động nội tức.
Thời gian cấp bách, nàng không dám chậm trễ nữa, cúi người hái hai đóa Hải Linh Chi, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai nát rồi nuốt xuống.
Hải Linh Chi nhất thời áp chế khí nóng Điện Hỏa này, Kỷ Vân Hòa lập tức hạ quyết trong tay, trực tiếp xông ra ngoài từ không gian do pháp thuật Trường Ý tạo ra.
Càng lên trên, bóng tối lui đi càng lúc càng nhanh.
Vẫn chưa lên đến mặt biển, nàng liền cảm nhận được mặt biển bị cơn sóng thần khuấy động.
Trong lòng nàng càng khẩn trương hơn, dưới sự thôi động của pháp thuật, chín chiếc đuôi hồ lập tức xuất hiện trong biển, càng tiến gần mặt biển, ánh sáng chói mắt bên ngoài cứa đau đôi mắt nhiều ngày không thấy mặt trời của nàng.
Nàng nhắm mắt, phá sóng ra ngoài., tung người nhảy lên vực cao mấy chục trượng.
Trên bờ không có người, duy chỉ còn một đống quả mọng cách đó trên xa nằm trên đất, vẫn đang đặt trên một phiến lá, trong cuồng phong và mưa bão, quả mọng cơ hồ cũng bị nước mưa làm cho dập nát.
Kỷ Vân Hòa lần nữa thử thăm dò phương hướng của Trường Ý, chỉ cảm thấy liên kết này vừa yếu vừa xa, hình như trong khoảng thời gian nàng ra ngoài, Trường Ý đã cách xa ngàn vạn dặm vậy.
Hộ pháp! Hộ pháp!
Tiếng kinh hô từ dưới biển truyền đến, Kỷ Vân Hòa đứng trên vực cúi đầu nhìn xuống, Cù Hiểu Tinh chật vật bục trên một tảng băng bị sóng lớn đánh trôi nổi trên mặt biển. Kỷ Vân Hòa lập tức phi người xuống dưới, đem Cù Hiểu Tinh lên: Xảy ra chuyện gì? Nàng hỏi Trường Ý đâu rồi? Biển băng sao lại biến thành thế này?
Xa xa đều là băng vụn. Mây đen trên trời ùn ụt kéo đến, mưa giông ào ào trút xuống, Cù Hiểu Tinh lau mặt, thở hổn hển đáp: Thuận......Thuận Đức công chúa đến rồi......
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhíu chặt mày, nhìn thấy tình cảnh này, thập phần nghi hoặc: Nàng ta? Đại quốc sư cũng đến ư?
Đại quốc sư chưa đến, nhưng không biết vì sao Thuận Đức công chúa lại có một đôi cánh màu xanh cực to, lúc đầu ta còn cho rằng là thanh vũ loan điểu đến đây, nàng ta trở nên vô cùng cường hãn, đấu với người cá, làm cho mây gió đều biến sắc, trên người người cá hình như bị thương. Y......ta bảo Lạc Cẩm Tang về cõi Bắc tìm cứu binh, bản thân muốn xuống biển tìm người, nhưng không xuống được...... Cù Hiểu Tinh tâm phiền ý loạn, nói năng có chút hỗn loạn, Y......Người cá vì cứu ta, bị Thuận Đức đánh lén sau lưng......
Sắc mặt Kỷ Vân Hòa dần trắng bệch, vừa rồi cảnh tượng khắp nơi nhiễm đầy máu tươi thông qua ấn ký xuất hiện, nàng hệt như bản thân hung hăng bị chém một đao, cõi lòng lập tức truyền đến một trận đau đớn.
Cù Hiểu Tinh nhận tội: Y......Y bị đem đi rồi......
Bị đem đi rồi? Trường Ý không...... Nàng dừng chút, cố gắng trấn định bản thân Y chưa chết, chỉ là bị đem đi thôi, đúng không?
Đúng.
Nhận được đáp án khẳng định này, nàng khẽ thở phào một hơi, Thuận Đức đem Trường Ý đi, nhất định là có ý đồ của nàng ta. Biết Trường Ý vẫn còn sống, sự hoảng loạn trong lòng nàng bình ổn lại một nửa, nàng suy tư——
Ban đầu, Thuận Đức chỉ muốn người cá phục tùng nàng ta, sau đó, là nàng nhúng tay vào, thả người cá đi khiến nguyện vọng của Thuận Đức không thể đạt được, sau đó nữa, trong địa lao, nàng hủy đi nửa mặt của nàng ta, Trường Ý đến cứu nàng, cho nên mới thiêu địa lao đó. Thuận Đức hận Trường Ý, nhưng e là nàng ta càng hận nàng hơn.
Mà nay Thuận Đức mang Trường Ý đi nhưng lại không trực tiếp giết chết, nhất định là có dụng ý của nàng ta, có lẽ......nàng ta muốn lợi dụng Trường Ý để dụ nàng đến. Cũng có thể là muốn lợi dụng thân phận hiện giờ của Trường Ý làm vài mưu đồ có lợi cho triều đình, tóm lại là sẽ không dễ dàng giết Trường Ý.
Lúc này có lẽ Trường Ý sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cảm xúc trong lòng trào dâng, não đang không ngừng suy nghĩ, Cù Hiểu Tinh lại chìm đắm trong sự tự trách của mình: Đấu với người cá, cuối cùng Thuận Đức cũng kiệt sức, nếu không phải vì ta...... Hắn cắn chặt răng Ta......Ta phải đến Kinh Sư, dù liều cái mạng này, ta cũng phải cứu người cá về.
Cù Hiểu Tinh. Kỷ Vân Hòa kéo hắn lại: Đừng nói những lời này, Trường Ý cứu ngươi, không phải để ngươi lần nữa đi nộp mạng.
Nhưng mà...... Cù Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn nàng, dường như lúc này mới nhận ra nàng và A Kỷ trước đây có gì đó bất đồng, hắn chớp mắt Hộ pháp? Người......người nhớ lại rồi?
Ừ. Ta đều nhớ lại rồi. Nàng nhìn về phía xa, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói Cho nên, người nên đi Kinh Sư là ta, không phải ngươi.
Hộ pháp......
Kỷ Vân Hòa trực tiếp đánh gãy lời hắn: Ngươi có nhiệm vụ của ngươi, ngươi về cõi Bắc, nói chuyện này với Khống Minh, nhưng nhớ căn dặn người cõi Bắc vạn lần không thể hấp tấp. Không biết Thuận Đức vì sao có được sức mạnh này, không thể xem thường được, tình hình trong Kinh Sư hiện không nắm rõ, đại quốc sư vẫn còn ở đấy, cho nên phải bình tĩnh quan sát biến động. Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt tình huống.
Cù Hiểu Tinh nghe đến hốt hoảng: Chuẩn......chuẩn bị cái gì?
Chuẩn bị trường hợp, ta và Trường Ý có thể đều không trở về.
/151
|