Kinh thành, phủ công chúa.
Băng gạc quấn trên mặt của Thuận Đức công chúa đã gỡ xuống, chỉ là dung mạo nàng ta vẫn không thể giống như trước kia, nàng ta ngồi sau rèm trúc, trên mặt vẫn mang một tầng vải sa. Chu Lăng toàn thân mặc áo giáp nặng nề, cũng đứng sau rèm trúc, thủ sau lưng Thuận Đức công chúa.
Trên tay hắn cầm hoa quả tươi non.
Mùa đông, có thể có hoa quả tươi non như vậy, thập phần không dễ, Thuận Đức công chúa cầm lấy một quả, ném xuống đất, sau đó lại dùng bàn chân trầm giẫm lên, đến khi giẫm nát quả mọng* kia, mới nâng chân lên, để hạ nhân dùng nước ấm để lau sạch sẽ, sau đó nàng ta lại cầm một quả khác, ném xuống đất, lần nữa giẫm lên.
(* quả cherry)
Nước hoa quả trào ra, chảy đến dưới giày của người ngoài rèm trúc.
Lâm Hạo Thanh nhìn lưng giày, khóm người hành lễ: Công chúa.
Lâm cốc chủ đến muộn rồi.
Tùy tùng lần nữa lau sạch chân cho nàng ta, Thuận Đức công chúa lại cầm thêm một quả mọng ném ra ngoài rèm trúc. Quả mọng lăn đến trước mặt Lâm Hạo Thanh, chạm vào mũi giày của hắn liền dừng lại.
Quả này tuy nhỏ, nhưng ăn vào không giống với loại hoa quả khác, hơn nữa giẫm lên cũng rất thú vị, nhìn bề ngoài có vẻ kiên cố nhưng vừa giẫm một phát, bên trong lập tức nát ra, dịch quả trào ra, cảm giác rất thống khoái, Lâm cốc chủ, không bằng cũng thử chơi đi?
Một chân Lâm Hạo Thanh giẫm nát quả mọng kia: Lệnh triệu hồi của công chúa, ngàn dặm gọi thần đến kinh thành, dám hỏi là có nhiệm vụ gì?
Là muốn ngươi giẫm nát hoa quả.
Lâm Hạo Thanh bất động thanh sắc, không nói lời nào.
Thuận Đức công chúa ở sau rèm đứng dậy, nàng ta vứt hết hoa quả trên tay Chu Lăng xuống đất, từng bước giẫm nát, tiếng quả mọng vỡ nát liên tục vang lên bên tai, nàng ta càng giẫm càng khoa trương, cuối cùng, hận sau đó không thể giẫm nát được nữa, lần nữa nghiền quả mọng thành tương.
Sau khi giẫm nát tất cả hoa quả, nàng ta mới thở ra một hơi, dừng lại: Hoa quả trong điện đã giẫm xong rồi, ngoài điện vẫn còn. Nàng ta đứng gần rèm trúc, sa che mặt lay động, tóc trên trán hơi hỗn loạn rũ xuống: Kỷ Vân Hòa cõi Bắc, ta nhớ hình như ngươi cùng nàng ta cùng nhau lớn lên?
Lâm Hạo Thanh cung kính đáp: Vâng.
Mà nay, ngươi đã làm chủ ngự yêu cốc sáu năm rồi, quản lý ngự yêu cốc rất ổn thỏa, danh tiếng của ngươi trong giới ngự yêu sư cũng ngày càng vang dội.
Chức trách sở tại.
Lâm cốc chủ quản lý tốt ngự yêu cốc, là một phần trong chức trách của ngươi, vì triều đình phân ưu mới là việc ngươi thực sự cần làm. Thuận Đức công chúa đi về chỗ ngồi của mình, tùy tùng lại bắt đầu giúp nàng ta lau chân, Những năm nay, trong chiến tranh với cõi Bắc, ngoại trừ đệ tử phủ quốc sư, những vùng đất ngự yêu các ngươi, ngoài mặt xem như là giúp triều đình, nhưng thực tế......thực tế thế nào, trong lòng ngươi tất rõ.
Lâm Hạo Thanh khẽ nhíu mày, lập tức một chân quỳ xuống: Công chúa......
Thuận Đức công chúa khoát tay: Bỏ đi, hôm nay ngươi không cần nói với ta những lời này. Ta lệnh ngươi đến đây cũng không phải để nghe những thứ này. Nàng ta tiếp Cõi bắc trở thành tâm bệnh nhiều năm của triều đình, mấy vùng đất ngự yêu, không toàn lực chống lại phản tặc, vốn là sai lầm, ta vốn muốn đem độc Hàn Sương kia bỏ vào núi sông giang hà......
Sau rèm trúc, dưới tấm sa che mặt, khóe môi nàng ta mang theo ý cười, ánh mắt lại như rắn độc.
Bàn tay trong tay áo Lâm Hạo Thanh khẽ cuộn chặt thành quyền.
Độc Hàn Sương, ngươi cũng biết rồi, vô hại với người, vô hại với yêu, chỉ có thể giết chết kẻ có song mạch.
Lâm Hạo Thanh ngẩng đầu, nhìn nàng ta: Công chúa, bản thân người cũng là kẻ có song mạch, tất cả người trong phủ quốc sư đều có song mạch......
Hoàng thành cung thành, con sông Kinh Sư bảo hộ, còn không bảo vệ được ta và phủ quốc sư sao? Nhưng những ngự yêu sư khác nhiều như vậy, ta không mong giết tận, chỉ muốn giết một người, là một......
Ánh mắt Lâm Hạo Thanh khẽ lạnh: Công chúa......
Aiz, không vội. Đây vốn dĩ là cách nghĩ của ta, ta gọi ngươi đến, thực tế là muốn thưởng cho ngươi. Nàng ta tiếp Những năm nay ngươi làm rất tốt, được các ngự yêu sư tín nhiệm, cho nên, ta muốn ngươi lãnh đạo ba vùng đất ngự yêu, cùng chống cõi Bắc, ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần thu được cõi Bắc, triều đình sẽ không giam giữ tự do của các ngự yêu sư. Ừm, đương nhiên nếu ngươi không cần thưởng, ta chỉ đành nói, sẽ phạt ngươi rồi. Nàng ta cười cười:
Lâm cốc chủ, ta thấy được, ta và ngươi là cùng một loại người, tràn đầy khát vọng đối với quyền lợi.
Trong điện, không khí yên ắng, rất lâu sau, Lâm Hạo Thanh hỏi: Công chúa vì sao lại tìm ta?
Ban đầu, chỉ muốn diệt phản tặc. Mà nay, muốn trước khi diệt phải tặc, bắt một người đến đây, mà ngươi lại là người quen thuộc nhất trong tất cả ngự yêu sư.
Công chúa muốn bắt Kỷ Vân Hòa?
Phải. Thuận Đức công chúa tự xoa gò má sau tấm sa che mặt Ta muốn làm một việc với nàng ta, ta muốn móc mắt nàng ta ra, xem như quả mọng kia mà chơi.
Lâm Hạo Thanh trầm mặc.
Thế nào Lâm cốc chủ?
Lâm Hạo Thanh cuối đầu, nhìn mặt đất đầy quả mọng, nước quả mọng vẫn chưa lau sạch, màu đỏ đậm tựa như từng khối thịt nát bị ném trên đất, trông rất buồn nôn.
......
Băng gạc quấn trên mặt của Thuận Đức công chúa đã gỡ xuống, chỉ là dung mạo nàng ta vẫn không thể giống như trước kia, nàng ta ngồi sau rèm trúc, trên mặt vẫn mang một tầng vải sa. Chu Lăng toàn thân mặc áo giáp nặng nề, cũng đứng sau rèm trúc, thủ sau lưng Thuận Đức công chúa.
Trên tay hắn cầm hoa quả tươi non.
Mùa đông, có thể có hoa quả tươi non như vậy, thập phần không dễ, Thuận Đức công chúa cầm lấy một quả, ném xuống đất, sau đó lại dùng bàn chân trầm giẫm lên, đến khi giẫm nát quả mọng* kia, mới nâng chân lên, để hạ nhân dùng nước ấm để lau sạch sẽ, sau đó nàng ta lại cầm một quả khác, ném xuống đất, lần nữa giẫm lên.
(* quả cherry)
Nước hoa quả trào ra, chảy đến dưới giày của người ngoài rèm trúc.
Lâm Hạo Thanh nhìn lưng giày, khóm người hành lễ: Công chúa.
Lâm cốc chủ đến muộn rồi.
Tùy tùng lần nữa lau sạch chân cho nàng ta, Thuận Đức công chúa lại cầm thêm một quả mọng ném ra ngoài rèm trúc. Quả mọng lăn đến trước mặt Lâm Hạo Thanh, chạm vào mũi giày của hắn liền dừng lại.
Quả này tuy nhỏ, nhưng ăn vào không giống với loại hoa quả khác, hơn nữa giẫm lên cũng rất thú vị, nhìn bề ngoài có vẻ kiên cố nhưng vừa giẫm một phát, bên trong lập tức nát ra, dịch quả trào ra, cảm giác rất thống khoái, Lâm cốc chủ, không bằng cũng thử chơi đi?
Một chân Lâm Hạo Thanh giẫm nát quả mọng kia: Lệnh triệu hồi của công chúa, ngàn dặm gọi thần đến kinh thành, dám hỏi là có nhiệm vụ gì?
Là muốn ngươi giẫm nát hoa quả.
Lâm Hạo Thanh bất động thanh sắc, không nói lời nào.
Thuận Đức công chúa ở sau rèm đứng dậy, nàng ta vứt hết hoa quả trên tay Chu Lăng xuống đất, từng bước giẫm nát, tiếng quả mọng vỡ nát liên tục vang lên bên tai, nàng ta càng giẫm càng khoa trương, cuối cùng, hận sau đó không thể giẫm nát được nữa, lần nữa nghiền quả mọng thành tương.
Sau khi giẫm nát tất cả hoa quả, nàng ta mới thở ra một hơi, dừng lại: Hoa quả trong điện đã giẫm xong rồi, ngoài điện vẫn còn. Nàng ta đứng gần rèm trúc, sa che mặt lay động, tóc trên trán hơi hỗn loạn rũ xuống: Kỷ Vân Hòa cõi Bắc, ta nhớ hình như ngươi cùng nàng ta cùng nhau lớn lên?
Lâm Hạo Thanh cung kính đáp: Vâng.
Mà nay, ngươi đã làm chủ ngự yêu cốc sáu năm rồi, quản lý ngự yêu cốc rất ổn thỏa, danh tiếng của ngươi trong giới ngự yêu sư cũng ngày càng vang dội.
Chức trách sở tại.
Lâm cốc chủ quản lý tốt ngự yêu cốc, là một phần trong chức trách của ngươi, vì triều đình phân ưu mới là việc ngươi thực sự cần làm. Thuận Đức công chúa đi về chỗ ngồi của mình, tùy tùng lại bắt đầu giúp nàng ta lau chân, Những năm nay, trong chiến tranh với cõi Bắc, ngoại trừ đệ tử phủ quốc sư, những vùng đất ngự yêu các ngươi, ngoài mặt xem như là giúp triều đình, nhưng thực tế......thực tế thế nào, trong lòng ngươi tất rõ.
Lâm Hạo Thanh khẽ nhíu mày, lập tức một chân quỳ xuống: Công chúa......
Thuận Đức công chúa khoát tay: Bỏ đi, hôm nay ngươi không cần nói với ta những lời này. Ta lệnh ngươi đến đây cũng không phải để nghe những thứ này. Nàng ta tiếp Cõi bắc trở thành tâm bệnh nhiều năm của triều đình, mấy vùng đất ngự yêu, không toàn lực chống lại phản tặc, vốn là sai lầm, ta vốn muốn đem độc Hàn Sương kia bỏ vào núi sông giang hà......
Sau rèm trúc, dưới tấm sa che mặt, khóe môi nàng ta mang theo ý cười, ánh mắt lại như rắn độc.
Bàn tay trong tay áo Lâm Hạo Thanh khẽ cuộn chặt thành quyền.
Độc Hàn Sương, ngươi cũng biết rồi, vô hại với người, vô hại với yêu, chỉ có thể giết chết kẻ có song mạch.
Lâm Hạo Thanh ngẩng đầu, nhìn nàng ta: Công chúa, bản thân người cũng là kẻ có song mạch, tất cả người trong phủ quốc sư đều có song mạch......
Hoàng thành cung thành, con sông Kinh Sư bảo hộ, còn không bảo vệ được ta và phủ quốc sư sao? Nhưng những ngự yêu sư khác nhiều như vậy, ta không mong giết tận, chỉ muốn giết một người, là một......
Ánh mắt Lâm Hạo Thanh khẽ lạnh: Công chúa......
Aiz, không vội. Đây vốn dĩ là cách nghĩ của ta, ta gọi ngươi đến, thực tế là muốn thưởng cho ngươi. Nàng ta tiếp Những năm nay ngươi làm rất tốt, được các ngự yêu sư tín nhiệm, cho nên, ta muốn ngươi lãnh đạo ba vùng đất ngự yêu, cùng chống cõi Bắc, ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần thu được cõi Bắc, triều đình sẽ không giam giữ tự do của các ngự yêu sư. Ừm, đương nhiên nếu ngươi không cần thưởng, ta chỉ đành nói, sẽ phạt ngươi rồi. Nàng ta cười cười:
Lâm cốc chủ, ta thấy được, ta và ngươi là cùng một loại người, tràn đầy khát vọng đối với quyền lợi.
Trong điện, không khí yên ắng, rất lâu sau, Lâm Hạo Thanh hỏi: Công chúa vì sao lại tìm ta?
Ban đầu, chỉ muốn diệt phản tặc. Mà nay, muốn trước khi diệt phải tặc, bắt một người đến đây, mà ngươi lại là người quen thuộc nhất trong tất cả ngự yêu sư.
Công chúa muốn bắt Kỷ Vân Hòa?
Phải. Thuận Đức công chúa tự xoa gò má sau tấm sa che mặt Ta muốn làm một việc với nàng ta, ta muốn móc mắt nàng ta ra, xem như quả mọng kia mà chơi.
Lâm Hạo Thanh trầm mặc.
Thế nào Lâm cốc chủ?
Lâm Hạo Thanh cuối đầu, nhìn mặt đất đầy quả mọng, nước quả mọng vẫn chưa lau sạch, màu đỏ đậm tựa như từng khối thịt nát bị ném trên đất, trông rất buồn nôn.
......
/151
|