Hơn nửa tháng trôi qua.
Hoa hạnh trong viện cũng đã rụng không ít, trên cành bắt đầu mọc ra mầm mới. A Kỷ rốt cuộc cũng không điên cuồng ăn nữa, có thể khống chế tốt thuật biến ảo của mình rồi.
Nhưng A Kỷ không nghĩ đến, khi nàng có thể dùng thuật biến ảo hóa thành một mỹ nam tử đứng trước mặt Lâm Hạo Thanh, câu đầu tiên hắn nói cư nhiên là: Cũng tốt, nên rời khỏi đây rồi.
Thế nên Ân Ngữ không nói lời nào, xoay người thu dọn đồ đạc, lập tức đưa một bao phục cho A Kỷ, nói: A Kỷ, ngươi nên đi xuống phương nam.
A Kỷ tiếp nhận bao phục trong tay Ân Ngữ, có chút buồn bã, nàng nhìn bao phục lại ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Thanh cùng Ân Ngữ, lập tức biến lại dáng vẻ của bản thân, vẫn chưa nói lời nào, liền nhìn thấy Lâm Hạo Thanh nhíu mày, nàng biết ý, biến về dáng vẻ nam tử, gật đầu có chút khó hiểu:
Sư phụ, hai người không đi cùng con ư?
Ta vẫn còn chuyện chưa làm xong. Sau này, sẽ không đi cùng ngươi nữa. Lâm Hạo Thanh nhìn gương mặt thẩn thờ của A Kỷ, tiếp Nhớ kĩ lời ta nói, cõi Bắc, Kinh Sư đều không được đi, không được lộ mặt thật trước mặt người khác, không được sử dụng sức mạnh của ngự yêu sư.
A Kỷ gật đầu: Con đều nhớ rồi, nhưng mà......sư phụ......tại sao lại không để con đi cùng hai người vậy?
A Kỷ ngoan. Ân Ngữ khẽ xoa đầu nàng, Bọn ta không phải muốn bỏ mặc ngươi, chỉ là nơi bọn ta phải đi, ngươi không thể đi được.
A Kỷ khó hiểu: Muội không thể đi ư? Hai người muốn đi cõi Bắc? Hay là Kinh Sư?
Không đợi Ân Ngữ đáp nàng, Lâm Hạo Thanh liền nói: Ngươi không cần biết, cầm lấy hành lí, xuống nam đi.
Con...... A Kỷ ôm bao phục càng thêm mơ hồ Nhưng con nên đi đâu......nên làm gì đây......
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, im lặng một lúc, hắn tiến về phía trước, bắt lấy vai nàng, đẩy nàng ra ngoài, cửa lớn trước mặt, Lâm Hạo Thanh ở sau lưng nàng đẩy nàng tiến về phía trước cho đến khi đến bên cửa, sau đó, không nói lời nào, bàn tay sau lưng nàng vừa dùng sức, khẽ vang lên một tiếng, nàng bị đẩy ra ngoài, mà cũng trong giây phút ấy, A Kỷ nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp bên tai nàng:
Ngươi sẽ tìm được nơi mình muốn đi, việc mình muốn làm.
Thanh sắc không trầm bổng, giọng điệu vẫn nghiêm túc như thường ngày nhưng nàng bỗng cảm nhận được vài phần ý vị ấm áp.
Khi nàng quay đầu lại, muốn nhìn Lâm Hạo Thanh thêm lần nữa, sau lưng vang lên một tiếng sầm , cửa đã đóng lại.
Chóp mũi nàng đụng vào cánh cửa bụi bẩn, khiến cho cả mũi đều là bụi.
Nàng ôm bao phục, ngây ngốc đứng trước cửa hồi lâu, trong lòng nàng vẫn có chút bất an, cố gắng suy nghĩ, chẳng lẽ gần đây bản thân đã làm chuyện gì sai trái khiến Lâm Hạo Thanh không vui chăng?
Nàng ngồi xổm ngoài cửa nửa ngày, nhưng sau đó, gõ cửa lần nữa, trong nhà cũng không còn tiếng đáp lại. Nàng mặt dày, đẩy cửa tiến vào trong......
Trong viện hoàn toàn yên ắng, cánh hoa hạnh rơi trên đất không người quét, trong đình viện là một mảnh tiêu điều.
Chưa qua nửa ngày, trong viện đã không có ai.
Nàng ngây ngốc trong viện một lúc, chỉ đành xoay người rời đi, đi ra tiểu viện, băng qua rừng hạnh, khoảnh khắc nàng bước ra rừng hạnh, rừng hạnh sau lưng đột nhiên hóa thành cơn mưa hoa, chầm chậm rơi xuống, bị gió thổi đi, xuyên qua tóc nàng, xoay chuyển trong không trung, lập tức hóa vô hình, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, sau lưng không còn rừng hoa hạnh nào nữa, ánh mặt trời chiếu xuống, nơi này chẳng qua chỉ là một mảnh cỏ dại bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đột nhiên, trong lòng A Kỷ trống rỗng như mọc lên mấy tấc cỏ dại, nàng bỗng cảm thấy bản thân biến thành lục bình không rễ, không biết phải trôi về đâu, không có phụ mẫu, một thân bí mật không có cách nào giải đáp, trên thế gian này, nàng vô danh mà đến, vô danh lớn lên lại vô danh quay về thành một người cô tịch......
Lần nữa không có người để dựa dẫm, nàng cắn cắn răng, chỉ đành một mình bước trên con đường xuống nam.
Trên một đường xuống nam này, vẫn có thể nhìn thấy càng nhiều phồn hoa.
... Rosenychungchung......
Hoa hạnh trong viện cũng đã rụng không ít, trên cành bắt đầu mọc ra mầm mới. A Kỷ rốt cuộc cũng không điên cuồng ăn nữa, có thể khống chế tốt thuật biến ảo của mình rồi.
Nhưng A Kỷ không nghĩ đến, khi nàng có thể dùng thuật biến ảo hóa thành một mỹ nam tử đứng trước mặt Lâm Hạo Thanh, câu đầu tiên hắn nói cư nhiên là: Cũng tốt, nên rời khỏi đây rồi.
Thế nên Ân Ngữ không nói lời nào, xoay người thu dọn đồ đạc, lập tức đưa một bao phục cho A Kỷ, nói: A Kỷ, ngươi nên đi xuống phương nam.
A Kỷ tiếp nhận bao phục trong tay Ân Ngữ, có chút buồn bã, nàng nhìn bao phục lại ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Thanh cùng Ân Ngữ, lập tức biến lại dáng vẻ của bản thân, vẫn chưa nói lời nào, liền nhìn thấy Lâm Hạo Thanh nhíu mày, nàng biết ý, biến về dáng vẻ nam tử, gật đầu có chút khó hiểu:
Sư phụ, hai người không đi cùng con ư?
Ta vẫn còn chuyện chưa làm xong. Sau này, sẽ không đi cùng ngươi nữa. Lâm Hạo Thanh nhìn gương mặt thẩn thờ của A Kỷ, tiếp Nhớ kĩ lời ta nói, cõi Bắc, Kinh Sư đều không được đi, không được lộ mặt thật trước mặt người khác, không được sử dụng sức mạnh của ngự yêu sư.
A Kỷ gật đầu: Con đều nhớ rồi, nhưng mà......sư phụ......tại sao lại không để con đi cùng hai người vậy?
A Kỷ ngoan. Ân Ngữ khẽ xoa đầu nàng, Bọn ta không phải muốn bỏ mặc ngươi, chỉ là nơi bọn ta phải đi, ngươi không thể đi được.
A Kỷ khó hiểu: Muội không thể đi ư? Hai người muốn đi cõi Bắc? Hay là Kinh Sư?
Không đợi Ân Ngữ đáp nàng, Lâm Hạo Thanh liền nói: Ngươi không cần biết, cầm lấy hành lí, xuống nam đi.
Con...... A Kỷ ôm bao phục càng thêm mơ hồ Nhưng con nên đi đâu......nên làm gì đây......
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, im lặng một lúc, hắn tiến về phía trước, bắt lấy vai nàng, đẩy nàng ra ngoài, cửa lớn trước mặt, Lâm Hạo Thanh ở sau lưng nàng đẩy nàng tiến về phía trước cho đến khi đến bên cửa, sau đó, không nói lời nào, bàn tay sau lưng nàng vừa dùng sức, khẽ vang lên một tiếng, nàng bị đẩy ra ngoài, mà cũng trong giây phút ấy, A Kỷ nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp bên tai nàng:
Ngươi sẽ tìm được nơi mình muốn đi, việc mình muốn làm.
Thanh sắc không trầm bổng, giọng điệu vẫn nghiêm túc như thường ngày nhưng nàng bỗng cảm nhận được vài phần ý vị ấm áp.
Khi nàng quay đầu lại, muốn nhìn Lâm Hạo Thanh thêm lần nữa, sau lưng vang lên một tiếng sầm , cửa đã đóng lại.
Chóp mũi nàng đụng vào cánh cửa bụi bẩn, khiến cho cả mũi đều là bụi.
Nàng ôm bao phục, ngây ngốc đứng trước cửa hồi lâu, trong lòng nàng vẫn có chút bất an, cố gắng suy nghĩ, chẳng lẽ gần đây bản thân đã làm chuyện gì sai trái khiến Lâm Hạo Thanh không vui chăng?
Nàng ngồi xổm ngoài cửa nửa ngày, nhưng sau đó, gõ cửa lần nữa, trong nhà cũng không còn tiếng đáp lại. Nàng mặt dày, đẩy cửa tiến vào trong......
Trong viện hoàn toàn yên ắng, cánh hoa hạnh rơi trên đất không người quét, trong đình viện là một mảnh tiêu điều.
Chưa qua nửa ngày, trong viện đã không có ai.
Nàng ngây ngốc trong viện một lúc, chỉ đành xoay người rời đi, đi ra tiểu viện, băng qua rừng hạnh, khoảnh khắc nàng bước ra rừng hạnh, rừng hạnh sau lưng đột nhiên hóa thành cơn mưa hoa, chầm chậm rơi xuống, bị gió thổi đi, xuyên qua tóc nàng, xoay chuyển trong không trung, lập tức hóa vô hình, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, sau lưng không còn rừng hoa hạnh nào nữa, ánh mặt trời chiếu xuống, nơi này chẳng qua chỉ là một mảnh cỏ dại bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đột nhiên, trong lòng A Kỷ trống rỗng như mọc lên mấy tấc cỏ dại, nàng bỗng cảm thấy bản thân biến thành lục bình không rễ, không biết phải trôi về đâu, không có phụ mẫu, một thân bí mật không có cách nào giải đáp, trên thế gian này, nàng vô danh mà đến, vô danh lớn lên lại vô danh quay về thành một người cô tịch......
Lần nữa không có người để dựa dẫm, nàng cắn cắn răng, chỉ đành một mình bước trên con đường xuống nam.
Trên một đường xuống nam này, vẫn có thể nhìn thấy càng nhiều phồn hoa.
... Rosenychungchung......
/151
|