Editor: Chi Anh
Được rồi, Tuyền, không cần xúc động, chúng ta mau xuất phát thôi. Cung Minh Giác vung tay lên quyết định rời khỏi nơi không còn vướng bận này nữa, ừ nợ nần đã thanh toán sòng phẳng, nơi này không đáng giá để nàng lưu luyến: Mất bao lâu mới đi qua được rừng rậm.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng một tháng. Tuyền đoán chừng tốc độ của nàng một chút, thân là người không mang hồn lực, nên đừng hy vọng nàng có thể bay qua. Chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất chính là bước từng bước qua đó, huống hồ còn phải tránh né những sinh vật nguy hiểm trong rừng.
Không lâu sau đó, Tuyền hận muốn vả miệng chính mình, cái gì mà nói không có ngoài ý muốn? Cung Minh Giác cái nữ nhân biến thái này mới chính là thứ ngoài ý muốn, thời gian bảy ngày, lộ trình của bọn họ chỉ mới đi được một ngày.
Rốt cuộc ngươi có muốn đi ra ngoài không hả? Hắn đã không nhớ nổi đây là thứ mấy hắn hỏi Cung Minh Giác câu này, chỉ nhớ rõ mỗi lần hỏi âm thanh của hắn càng thêm bất đắc dĩ hơn, đáng thương lại càng thêm đáng thương.
Chớ quấy rầy ta, không thấy ta đang ở trong khoảng thời gian mấu chốt sao. Cung Minh Giác cũng không ngẩng đầu ném cho Tuyền một câu: Ngươi đói thì cũng không có gì ăn đâu, đúng rồi, nếu mà chán quá thì mau ra ngoài tìm cây cỏ cho ta, cái gì cũng được, càng nhiều càng tốt.
Thở dài... lại một lần nữa thở dài, hắn không biết từ khi nào hắn đã trở thành công nhân bốc vác rồi. Tiến vào rừng rậm không lâu, trong mắt Cung Minh Giác lóe sáng, reo hò đánh thẳng về phía mấy hoa hoa thảo thảo tầm thường thấy được, nhánh cây rễ cỏ đều được nàng thu gom lại. Mỗi lần phát bệnh đều bắt hắn ra khỏi không gian, rồi sai hắn đi thu thập những thứ đồ bỏ kia. Còn nàng thì bắt đầu không coi ai ra gì trêu trêu ghẹo ghẹo những thứ phế vật này.
Mãi cho đến khi nàng bôi một ít bột lên vết thương của mình, hơn nữa miệng vết thương rất nhanh đã giảm bớt máu ứ đọng, khi đó hắn mới biết được, thì ra nàng là một đại phu. Được rồi, lấy chút dược để xử lý vết thương của mình thì không có gì đáng nói, nhưng, tận bảy ngày trời đều chìm đắm trong dược thảo thì cũng quá mức rồi đó.
Ha ha... Tuyền, phát tài, phát tài rồi! Thêm vị thuốc cuối cùng vào, Cung Minh Giác hưng phấn vỗ Tuyền, trong mắt nhấp nháy tỏa ánh sáng còn sáng hơn cả trăm vạn lần khi phát hiện được mỏ vàng.
Ngươi làm quân vương? Tuyền tức giận ném cho nàng một câu, cái gì mà phải hưng phấn chứ, một ít dược liệu trị bệnh thông thường mà phải hưng phấn đến vậy sao? Đại phu tùy ý có thể thấy được.
Ngươi thật không có đầu óc. Cung Minh Giác tâm tình rất tốt nên không tính toán với hắn, nhưng miệng vẫn không chịu thiệt thòi: Ngươi muốn xông pha ra thế giới bên ngoài chỉ bằng một phần công lực này của ngươi sao? Có thể bảo đảm không sơ hở tý nào sao? Nàng nhớ rõ, một quyền đánh bay Cung Phấn kia đã tiêu hao gần hết lực lượng của Tuyền.
Ngươi muốn làm đại phu? Tuyền nhíu nhíu mày, gật đầu: Ừm, Nhật Huy Đại Lục rất tôn trọng đại phu, sinh tồn sẽ không có vấn đề gì.
Sai, cho tới bây giờ ta không nói muốn làm một đại phu. Cung Minh Giác giơ ngón trỏ lên quơ quơ trước mặt Tuyền: Ngươi nhìn một chút những vật này, về sau cuộc sống của chúng ta đều dựa vào bảo bối này rồi. Nàng thực không ngờ trong rừng rậm này dược liệu lại phong phú như vậy, hơn nữa, trong đầu của nàng có rất nhiều thông tin về dược liệu.
Cái này là gì? Tuyền nhìn nhìn mấy thứ hôm trước nàng thoa lên vết thương, nó không khác thuốc bột cho lắm: Trị đi tả à?
Đừng có khinh thường người ta như vậy? Cung Minh Giác thận trọng cầm lên, đắc ý giơ lên trước mặt Tuyền: Cái này gọi là kinh sợ thét chói tai.”
Kinh sợ thét chói tai? Vẻ mặt Tuyền nhíu mày chán ghét, cái tên quỷ quái gì thế: Nó dùng để làm gì?
Nếu như người nào đó hít phải thứ này, cảm xúc tâm tình sẽ khuếch trương một cách vô cùng tiêu cực. Ngươi có thể tượng tượng, nếu một người sợ một con bướm nhỏ, đột nhiên con bướm hóa lớn, không, không, là vô cùng to lớn thì thử hỏi xem người đó sẽ sợ hãi đến mức nào? Ha ha... Cung Minh Giác đắc ý chống nạnh cười lớn: Thứ này chính là khuếch đại nỗi sợ đến vô tận!
Kinh sợ thét chói tai? Quả nhiên kinh sợ thét chói tai. Tuyền như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào nụ cười ác ma của Cung Minh Giác, trong lòng rùng mình một cái, nàng không chỉ vô lại, mà còn đặc biệt biến thái. Có đại phu nào nghiên cứu ra mấy thứ này không? Không biết tâm tình tiêu cực bị mở rộng đến cực hạn người ta còn ý thức để thét lên hay không nữa?
Cái này là gì? Đột nhiên Tuyền cảm thấy chính mình vẫn nên phải tìm hiểu thật rõ ràng những thứ thuộc bột của nàng, để tránh khỏi việc xui xẻo đụng phải nó.
Tê tâm liệt phế.
Tác dụng?
Tinh thần sinh ra ảo giác, mọi cảm giác như đặt dưới cối xay bị nghiến ép đến cực hạn, căn bản cũng không có tổn thương gì, chỉ là ảo giác mà thôi.
Thế cái này?
Thịt nát xương tan.
Tác dụng?
Giống như Nhuyễn cốt tán, nhưng, ngoài việc thân thể không nhúc nhích được, xương cốt như bị người đập nát, đau đớn rất đã ghiền.
Còn cái này?
Ruột gan đứt từng khúc.
Tác dụng?
Khóc không ngừng nghỉ, tâm tình rơi vào đáy cốc, mọi hy vọng đều sụp đổ, tuyệt vọng!
Càng hỏi sắc mặt Tuyền càng đen, có ai nói cho hắn biết, hắn đã khế ước với cái thứ biến thái gì không? Bây giờ hắn chỉ ước được quay trở về dưới đáy cốc, hắn thà bị nhốt dưới đó còn hơn.
Cái này thì sao? Vô lực chỉ vào một bình dược thoạt nhìn rất bình thường: Cái này sẽ không phải là món quỷ gì đó chứ?
Cái này gọi là hoạt huyết tán.
Hoạt huyết tán? Tâm tình té xuống đáy vực của Tuyền đã có chút khởi sắc, rốt cuộc đã có thứ thuốc bình thường: Trước đó vài ngày ngươi bôi thứ này để tan máu bầm sao? Khá tốt, khá tốt, nàng cũng không có biến thái, vẫn còn biết điều chế ra một loại dược liệu bình thường.
Đừng vũ nhục trình độ y học của ta được không? Cung Minh Giác lập tức ném cho Tuyền một cái lườm nguýt, ngay sau đó âm âm u u mỉm cười: Ngươi biết không, có đôi khi dược liệu lại chính là dùng máu tươi để làm đấy, chỉ cần có huyết tán này, máu tươi lập tức sẽ chui ra khỏi làn da, tất cả lỗ chân lông đều bị mở rộng để máu được chảy ra một cách nhanh nhất. Cái này chính là thứ ta đắc ý nhất, ngươi ngẫm một chút đi, máu tươi sẽ rất là nhiều, không bị nhiễm bẩn, không...Nè, Tuyền, ngươi làm sao vậy?
Ông trời ơi, van cầu ngài, hãy hạ một thiên lôi đánh chết hắn đi có được không? Tại sao hắn lại đâm đầu đi khế ước với cái thứ biến thái này chứ?
Tuyền sùi bọt mép té ở một bên, suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức chính là - - quả nhiên nàng không phải là đại phu, nàng là ác ma biến thái chính cống.
Nghĩ nàng e ngại Thần mới là lạ đó! Không phải là không hiểu biết mà căn bản chính là tín ngưỡng bất đồng!
Ta đáng sợ như vậy sao? Cung Minh Giác sờ cằm, nàng chỉ làm một chút đồ tốt để phòng thân thôi mà? Nàng đâu có muốn mình trở thành bao cát để mặc mọi người đánh đám. Huống chi... Nàng cũng không biết vì sao, trừ trí nhớ về dược liệu của kiếp trước, hiện tại trong đầu nàng tràn ngập tất cả các loại thảo dược và đặc tính của chúng, có lẽ người bình thường sẽ không biết cách sử dụng chúng, nhưng trong mắt nàng tụi nó chính là bảo bối. Rất là khéo, Lạc Già sâm lâm có rất nhiều thảo dược nàng đang cần.
Dược liệu chính là đồ vật cô nàng quen thuộc nhất, tính rời khỏi Lạc Già sâm lâm, không nói lông tóc không bị tổn thương, ít nhất có thể nó bảo toàn tánh mạng của nàng. Xem ra, thời gian một tháng là không thể được, bởi vì nàng còn rất nhiều đồ vật cần nhặt .
Trong mắt Cung Minh Giác Lạc Già sâm lâm chính là một cái kho báu, mà mặc dù nàng tùy tiện tìm nhặt, nhưng vẫn có một số đồ khiến nàng không thể giải thích được.
Được rồi, Tuyền, không cần xúc động, chúng ta mau xuất phát thôi. Cung Minh Giác vung tay lên quyết định rời khỏi nơi không còn vướng bận này nữa, ừ nợ nần đã thanh toán sòng phẳng, nơi này không đáng giá để nàng lưu luyến: Mất bao lâu mới đi qua được rừng rậm.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng một tháng. Tuyền đoán chừng tốc độ của nàng một chút, thân là người không mang hồn lực, nên đừng hy vọng nàng có thể bay qua. Chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất chính là bước từng bước qua đó, huống hồ còn phải tránh né những sinh vật nguy hiểm trong rừng.
Không lâu sau đó, Tuyền hận muốn vả miệng chính mình, cái gì mà nói không có ngoài ý muốn? Cung Minh Giác cái nữ nhân biến thái này mới chính là thứ ngoài ý muốn, thời gian bảy ngày, lộ trình của bọn họ chỉ mới đi được một ngày.
Rốt cuộc ngươi có muốn đi ra ngoài không hả? Hắn đã không nhớ nổi đây là thứ mấy hắn hỏi Cung Minh Giác câu này, chỉ nhớ rõ mỗi lần hỏi âm thanh của hắn càng thêm bất đắc dĩ hơn, đáng thương lại càng thêm đáng thương.
Chớ quấy rầy ta, không thấy ta đang ở trong khoảng thời gian mấu chốt sao. Cung Minh Giác cũng không ngẩng đầu ném cho Tuyền một câu: Ngươi đói thì cũng không có gì ăn đâu, đúng rồi, nếu mà chán quá thì mau ra ngoài tìm cây cỏ cho ta, cái gì cũng được, càng nhiều càng tốt.
Thở dài... lại một lần nữa thở dài, hắn không biết từ khi nào hắn đã trở thành công nhân bốc vác rồi. Tiến vào rừng rậm không lâu, trong mắt Cung Minh Giác lóe sáng, reo hò đánh thẳng về phía mấy hoa hoa thảo thảo tầm thường thấy được, nhánh cây rễ cỏ đều được nàng thu gom lại. Mỗi lần phát bệnh đều bắt hắn ra khỏi không gian, rồi sai hắn đi thu thập những thứ đồ bỏ kia. Còn nàng thì bắt đầu không coi ai ra gì trêu trêu ghẹo ghẹo những thứ phế vật này.
Mãi cho đến khi nàng bôi một ít bột lên vết thương của mình, hơn nữa miệng vết thương rất nhanh đã giảm bớt máu ứ đọng, khi đó hắn mới biết được, thì ra nàng là một đại phu. Được rồi, lấy chút dược để xử lý vết thương của mình thì không có gì đáng nói, nhưng, tận bảy ngày trời đều chìm đắm trong dược thảo thì cũng quá mức rồi đó.
Ha ha... Tuyền, phát tài, phát tài rồi! Thêm vị thuốc cuối cùng vào, Cung Minh Giác hưng phấn vỗ Tuyền, trong mắt nhấp nháy tỏa ánh sáng còn sáng hơn cả trăm vạn lần khi phát hiện được mỏ vàng.
Ngươi làm quân vương? Tuyền tức giận ném cho nàng một câu, cái gì mà phải hưng phấn chứ, một ít dược liệu trị bệnh thông thường mà phải hưng phấn đến vậy sao? Đại phu tùy ý có thể thấy được.
Ngươi thật không có đầu óc. Cung Minh Giác tâm tình rất tốt nên không tính toán với hắn, nhưng miệng vẫn không chịu thiệt thòi: Ngươi muốn xông pha ra thế giới bên ngoài chỉ bằng một phần công lực này của ngươi sao? Có thể bảo đảm không sơ hở tý nào sao? Nàng nhớ rõ, một quyền đánh bay Cung Phấn kia đã tiêu hao gần hết lực lượng của Tuyền.
Ngươi muốn làm đại phu? Tuyền nhíu nhíu mày, gật đầu: Ừm, Nhật Huy Đại Lục rất tôn trọng đại phu, sinh tồn sẽ không có vấn đề gì.
Sai, cho tới bây giờ ta không nói muốn làm một đại phu. Cung Minh Giác giơ ngón trỏ lên quơ quơ trước mặt Tuyền: Ngươi nhìn một chút những vật này, về sau cuộc sống của chúng ta đều dựa vào bảo bối này rồi. Nàng thực không ngờ trong rừng rậm này dược liệu lại phong phú như vậy, hơn nữa, trong đầu của nàng có rất nhiều thông tin về dược liệu.
Cái này là gì? Tuyền nhìn nhìn mấy thứ hôm trước nàng thoa lên vết thương, nó không khác thuốc bột cho lắm: Trị đi tả à?
Đừng có khinh thường người ta như vậy? Cung Minh Giác thận trọng cầm lên, đắc ý giơ lên trước mặt Tuyền: Cái này gọi là kinh sợ thét chói tai.”
Kinh sợ thét chói tai? Vẻ mặt Tuyền nhíu mày chán ghét, cái tên quỷ quái gì thế: Nó dùng để làm gì?
Nếu như người nào đó hít phải thứ này, cảm xúc tâm tình sẽ khuếch trương một cách vô cùng tiêu cực. Ngươi có thể tượng tượng, nếu một người sợ một con bướm nhỏ, đột nhiên con bướm hóa lớn, không, không, là vô cùng to lớn thì thử hỏi xem người đó sẽ sợ hãi đến mức nào? Ha ha... Cung Minh Giác đắc ý chống nạnh cười lớn: Thứ này chính là khuếch đại nỗi sợ đến vô tận!
Kinh sợ thét chói tai? Quả nhiên kinh sợ thét chói tai. Tuyền như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào nụ cười ác ma của Cung Minh Giác, trong lòng rùng mình một cái, nàng không chỉ vô lại, mà còn đặc biệt biến thái. Có đại phu nào nghiên cứu ra mấy thứ này không? Không biết tâm tình tiêu cực bị mở rộng đến cực hạn người ta còn ý thức để thét lên hay không nữa?
Cái này là gì? Đột nhiên Tuyền cảm thấy chính mình vẫn nên phải tìm hiểu thật rõ ràng những thứ thuộc bột của nàng, để tránh khỏi việc xui xẻo đụng phải nó.
Tê tâm liệt phế.
Tác dụng?
Tinh thần sinh ra ảo giác, mọi cảm giác như đặt dưới cối xay bị nghiến ép đến cực hạn, căn bản cũng không có tổn thương gì, chỉ là ảo giác mà thôi.
Thế cái này?
Thịt nát xương tan.
Tác dụng?
Giống như Nhuyễn cốt tán, nhưng, ngoài việc thân thể không nhúc nhích được, xương cốt như bị người đập nát, đau đớn rất đã ghiền.
Còn cái này?
Ruột gan đứt từng khúc.
Tác dụng?
Khóc không ngừng nghỉ, tâm tình rơi vào đáy cốc, mọi hy vọng đều sụp đổ, tuyệt vọng!
Càng hỏi sắc mặt Tuyền càng đen, có ai nói cho hắn biết, hắn đã khế ước với cái thứ biến thái gì không? Bây giờ hắn chỉ ước được quay trở về dưới đáy cốc, hắn thà bị nhốt dưới đó còn hơn.
Cái này thì sao? Vô lực chỉ vào một bình dược thoạt nhìn rất bình thường: Cái này sẽ không phải là món quỷ gì đó chứ?
Cái này gọi là hoạt huyết tán.
Hoạt huyết tán? Tâm tình té xuống đáy vực của Tuyền đã có chút khởi sắc, rốt cuộc đã có thứ thuốc bình thường: Trước đó vài ngày ngươi bôi thứ này để tan máu bầm sao? Khá tốt, khá tốt, nàng cũng không có biến thái, vẫn còn biết điều chế ra một loại dược liệu bình thường.
Đừng vũ nhục trình độ y học của ta được không? Cung Minh Giác lập tức ném cho Tuyền một cái lườm nguýt, ngay sau đó âm âm u u mỉm cười: Ngươi biết không, có đôi khi dược liệu lại chính là dùng máu tươi để làm đấy, chỉ cần có huyết tán này, máu tươi lập tức sẽ chui ra khỏi làn da, tất cả lỗ chân lông đều bị mở rộng để máu được chảy ra một cách nhanh nhất. Cái này chính là thứ ta đắc ý nhất, ngươi ngẫm một chút đi, máu tươi sẽ rất là nhiều, không bị nhiễm bẩn, không...Nè, Tuyền, ngươi làm sao vậy?
Ông trời ơi, van cầu ngài, hãy hạ một thiên lôi đánh chết hắn đi có được không? Tại sao hắn lại đâm đầu đi khế ước với cái thứ biến thái này chứ?
Tuyền sùi bọt mép té ở một bên, suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức chính là - - quả nhiên nàng không phải là đại phu, nàng là ác ma biến thái chính cống.
Nghĩ nàng e ngại Thần mới là lạ đó! Không phải là không hiểu biết mà căn bản chính là tín ngưỡng bất đồng!
Ta đáng sợ như vậy sao? Cung Minh Giác sờ cằm, nàng chỉ làm một chút đồ tốt để phòng thân thôi mà? Nàng đâu có muốn mình trở thành bao cát để mặc mọi người đánh đám. Huống chi... Nàng cũng không biết vì sao, trừ trí nhớ về dược liệu của kiếp trước, hiện tại trong đầu nàng tràn ngập tất cả các loại thảo dược và đặc tính của chúng, có lẽ người bình thường sẽ không biết cách sử dụng chúng, nhưng trong mắt nàng tụi nó chính là bảo bối. Rất là khéo, Lạc Già sâm lâm có rất nhiều thảo dược nàng đang cần.
Dược liệu chính là đồ vật cô nàng quen thuộc nhất, tính rời khỏi Lạc Già sâm lâm, không nói lông tóc không bị tổn thương, ít nhất có thể nó bảo toàn tánh mạng của nàng. Xem ra, thời gian một tháng là không thể được, bởi vì nàng còn rất nhiều đồ vật cần nhặt .
Trong mắt Cung Minh Giác Lạc Già sâm lâm chính là một cái kho báu, mà mặc dù nàng tùy tiện tìm nhặt, nhưng vẫn có một số đồ khiến nàng không thể giải thích được.
/12
|