Editor: Chi Anh
Tôi rất muốn biết. Người đàn ông nghi hoặc nói, sớm đã có người treo giải thưởng với số tiền cực lớn để lấy mạng Diệp Vũ Tường, nhưng vẫn không có ám dám tiếp nhận nhiệm vụ. Một bác sĩ y thuật cao tới đâu cũng không đến mức khiến người ta cố kỵ, chẳng lẽ như lời đồn sau lưng nàng thực sự có thế lực bí ẩn?
Có cái gì phải tò mò, rất đơn giản. Diệp Vũ Tường nhún nhún vai không ra sao nói: Không có ai muốn chết không minh bạch đúng không?
Là sao? Người đàn ông không hiểu.
Chỉ cần tôi rảo bước tiến lên trong phạm vị của người ta, thì chắc chắn suốt đời sẽ bị tôi quản chế.
Suốt đời bị quản chế? Người đàn ông nghi hoặc nhìn Diệp Vũ Tường một chút, ánh mắt bị châm nhỏ trong tay nàng hấp dẫn, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng: Cô dùng độc? Có loại độc lợi hại đến như thế sao?
Nhìn nụ cười treo trên môi của Diệp Vũ Tường, đồng tử của hắn hơi hơi co rút lại, không ngờ cô ta có bản lãnh như vậy? Nhưng mà...
Xạ kích tầm xa đây, quả boom đấy? Hiện đại không giống với cổ đại, vũ khí tân tiến nên giết người sẽ dễ dàng hơn.
Tôi chết đi sẽ rất tốt rồi. Diệp Vũ Tường cả cười, nhíu mày: Cái người thuê sát thủ kia mau chuẩn bị hậu sự rồi, chờ bị mấy thế lực lớn đuổi giết đi!
Nhìn người đàn ông không có biểu lộ, Diệp Vũ Tường hảo tâm cười: Đến chỗ của tôi xem bệnh, làm sao sẽ không để lại chút di chứng gì?
Người đàn ông hoảng sợ: Cô hạ độc lên trên người bệnh nhân? Quá độc ác?
Theo hắn biết, tay nàng đã trị liệu không biết bao nhiêu thế lực, nếu tất cả đều bị nàng hạ độc, há chẳng phải những người kia đều bị cô ta khống chế hết hay sao?
Như thế nào, sợ? Diệp Vũ Tường cười, cực kỳ vô lại: Anh bây giờ cũng là bệnh nhân của tôi rồi.
Cô vẫn rất đang yêu. Hắn cười nhẹ: Vì cái gì mà cô lại muốn chết? Kết quả của việc làm như vậy chỉ có thể gây thêm thù chuốc oán càng ngày càng nhiều, cuối cùng, khó bảo toàn được rằng sẽ có người nảy sinh ác độc liệu lĩnh đối phó với cô.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày cứ bốn giờ đến chỗ tôi, tôi sẽ cho người kê đơn thuốc, dùng đúng hạn. Ba ngày sau, anh có thể đi gặp bác sĩ rồi. Diệp Vũ Tường không để ý tới lời nói của người đàn ông, sinh mệnh của cô vốn đã kết thúc ngay khi thời khắc mẹ cô chết, nếu không phải cố đáp ứng mẹ phải sống sót, cô đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Mười năm rồi, mẹ có biết con sống trong đau khổ thế nào không? Tại sao lại để cô lẻ loi trên cõi đời này? Mẹ có biết không, nguyện vọng lớn nhất của con chính là ở chung một chỗ với mẹ.
Bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, bất cứ tình huống như thế nào!
Người đàn ông sững sờ: Tôi còn muốn đi khám bác sĩ làm gì?
Khoa tâm thần. Diệp Vũ Tường nghiêm trang nói.
Cô thật đáng yêu! Người đàn ông cười cong đôi mắt, rung động nhè nhẹ, kéo theo sự rung động của những cây châm nhỏ, đau nhức thoáng kéo đến khiến hắn phải nhíu mày.
Diệp Vũ Tường ném cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.
Loại người bệnh như thế này cô không bao giờ thèm nghĩ tiếp, cô lại một lần nữa hối hận về quyết định của mình, một tháng trước cứu được lão đại Đoạt Phách làm cho cuộc sống tẻ nhạt của cô càng thêm nhàm chán.
Diệp Vũ Tường nhìn một phòng hoa hồng, than thở, cô đã trêu chọc tới ai? Vì cái gì mà một phòng nhỉ của cô lại biến thành một vườn hoa? Không phải hôm qua đã để cô trợ lý quét dọn sạch sẽ rồi sao?
Diệp tiểu thư, có người tặng quà cho tiểu thư. Cô trợ lý tiến đến, trong tay bưng lấy một cái hộp.
Vẫn như cũ! Diệp Vũ Tường liếc cũng không thèm liếc, không cần phải hỏi, cái kia chính là do tên đàn ông ấy mang đến!
Được. Cô trợ lý có chút đáng tiếc nói, mỗi ngày đều là một biển hoa hồng, có cô gái nào mà không sớm động tâm, sớm trưa tối đều có nhân viên của nhà hàng cao cấp đến đưa thức ăn nóng hổi đến, mỗi món ăn đều chưa từng lặp lại, cộng thêm tình ý mỗi ngày đều gọi điện thoại quan tâm. Cho dù là người có tâm địa sắt đá thì cũng nên rung động, thế mà hết lần này tới lần khác Diệp tiểu thư vẫn luôn thờ ơ, đừng nói là cảm động, ngay cả kinh hỉ đều không có! Hơn nữa phương thức xử lý của Diệp tiểu thư người bình thường khó có thể làm được.
Hoa tươi bán cho tiện bán hoa, toàn bộ đồ ăn đều đưa cho người làm. Toàn độ số quà tặng đều được bán cho các cửa hàng, tình ý điện thoại cũng bị thu phí cứ một phút đồng hồ sẽ có giá là một nghìn đồng, thế là cô trở thành cố điện thoại, trong ngân hàng con số hàng nghìn không ngừng tăng lên, Diệp tiểu thư tươi cười đùa bỡn, cô triệt để im lặng.
Ôm quà tặng vừa mới bước chân đến cửa, đột nhiên bị gọi lại: Chờ một chút, cái này cứ để đây trước đi, em ra ngoài mua cho tôi một quyển tạp chí.
Dạ. Cô trợ lý buông đống quà xuống, xoay người đi ra ngoài.
Này, cô khỏe. Cô trợ lý vừa mới mua quyển tạp chí đang muốn trở về thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Cô có ở văn phòng không? Lão đại Đoạt Phách vội vàng hỏi, hắn đã gọi vô số lần đều không có ai nhấc máy, Diệp đại tiểu thư chưa bao giờ phải chính mình nhận điện thoại. Đều là đám trợ lý nhanh chóng nhận điện thoại của hắn.
Diệp tiểu thư muốn xem tạp chí, tôi đi ra ngoài mua. Cô trợ lý trả lời, thực sự cô cảm thấy rất đáng tiếc, một người đàn ông tốt như vậy sao Diệp tiểu thư lại không thích nhỉ?
Mới tặng một món đồ tuyệt đối không được hủy đi, phải mau ném đi, có nghe không phải ném càng xa càng tốt? Trong điện thoại giọng nói của người đàn ông rất vội vàng.
Món quà màu lam? Cô trợ lý hỏi.
Đáng chết, nhận được rồi sao? Tuyệt đối không được đụng vào, hai phút nữa tôi sẽ tới! Người đàn ông tắt điện thoại, thúc giục lái xe: Nhanh lên!
Trong phòng, Diệp Vũ Tường nhìn chiếc hộp đặt trên bàn, nghe không nổi âm thanh tích tắc, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên.
Mẹ, con đã giữ lời hứa, tuyệt đối sẽ không tự sát, mà lần này, hoàn toàn -- bị giết!
Một luồng ánh sáng màu đỏ rực rỡ đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt san bằng toàn bộ ngôi nhà.
Diệp! Hai mắt người đàn ông cách cửa sổ xe đỏ ngầu trừng mắt nhìn căn phòng của Diệp Vũ Tường san bằng thành bình địa, phẫn nộ đấm cửa xe.
Tôi rất muốn biết. Người đàn ông nghi hoặc nói, sớm đã có người treo giải thưởng với số tiền cực lớn để lấy mạng Diệp Vũ Tường, nhưng vẫn không có ám dám tiếp nhận nhiệm vụ. Một bác sĩ y thuật cao tới đâu cũng không đến mức khiến người ta cố kỵ, chẳng lẽ như lời đồn sau lưng nàng thực sự có thế lực bí ẩn?
Có cái gì phải tò mò, rất đơn giản. Diệp Vũ Tường nhún nhún vai không ra sao nói: Không có ai muốn chết không minh bạch đúng không?
Là sao? Người đàn ông không hiểu.
Chỉ cần tôi rảo bước tiến lên trong phạm vị của người ta, thì chắc chắn suốt đời sẽ bị tôi quản chế.
Suốt đời bị quản chế? Người đàn ông nghi hoặc nhìn Diệp Vũ Tường một chút, ánh mắt bị châm nhỏ trong tay nàng hấp dẫn, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng: Cô dùng độc? Có loại độc lợi hại đến như thế sao?
Nhìn nụ cười treo trên môi của Diệp Vũ Tường, đồng tử của hắn hơi hơi co rút lại, không ngờ cô ta có bản lãnh như vậy? Nhưng mà...
Xạ kích tầm xa đây, quả boom đấy? Hiện đại không giống với cổ đại, vũ khí tân tiến nên giết người sẽ dễ dàng hơn.
Tôi chết đi sẽ rất tốt rồi. Diệp Vũ Tường cả cười, nhíu mày: Cái người thuê sát thủ kia mau chuẩn bị hậu sự rồi, chờ bị mấy thế lực lớn đuổi giết đi!
Nhìn người đàn ông không có biểu lộ, Diệp Vũ Tường hảo tâm cười: Đến chỗ của tôi xem bệnh, làm sao sẽ không để lại chút di chứng gì?
Người đàn ông hoảng sợ: Cô hạ độc lên trên người bệnh nhân? Quá độc ác?
Theo hắn biết, tay nàng đã trị liệu không biết bao nhiêu thế lực, nếu tất cả đều bị nàng hạ độc, há chẳng phải những người kia đều bị cô ta khống chế hết hay sao?
Như thế nào, sợ? Diệp Vũ Tường cười, cực kỳ vô lại: Anh bây giờ cũng là bệnh nhân của tôi rồi.
Cô vẫn rất đang yêu. Hắn cười nhẹ: Vì cái gì mà cô lại muốn chết? Kết quả của việc làm như vậy chỉ có thể gây thêm thù chuốc oán càng ngày càng nhiều, cuối cùng, khó bảo toàn được rằng sẽ có người nảy sinh ác độc liệu lĩnh đối phó với cô.
Liên tục ba ngày, mỗi ngày cứ bốn giờ đến chỗ tôi, tôi sẽ cho người kê đơn thuốc, dùng đúng hạn. Ba ngày sau, anh có thể đi gặp bác sĩ rồi. Diệp Vũ Tường không để ý tới lời nói của người đàn ông, sinh mệnh của cô vốn đã kết thúc ngay khi thời khắc mẹ cô chết, nếu không phải cố đáp ứng mẹ phải sống sót, cô đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Mười năm rồi, mẹ có biết con sống trong đau khổ thế nào không? Tại sao lại để cô lẻ loi trên cõi đời này? Mẹ có biết không, nguyện vọng lớn nhất của con chính là ở chung một chỗ với mẹ.
Bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, bất cứ tình huống như thế nào!
Người đàn ông sững sờ: Tôi còn muốn đi khám bác sĩ làm gì?
Khoa tâm thần. Diệp Vũ Tường nghiêm trang nói.
Cô thật đáng yêu! Người đàn ông cười cong đôi mắt, rung động nhè nhẹ, kéo theo sự rung động của những cây châm nhỏ, đau nhức thoáng kéo đến khiến hắn phải nhíu mày.
Diệp Vũ Tường ném cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.
Loại người bệnh như thế này cô không bao giờ thèm nghĩ tiếp, cô lại một lần nữa hối hận về quyết định của mình, một tháng trước cứu được lão đại Đoạt Phách làm cho cuộc sống tẻ nhạt của cô càng thêm nhàm chán.
Diệp Vũ Tường nhìn một phòng hoa hồng, than thở, cô đã trêu chọc tới ai? Vì cái gì mà một phòng nhỉ của cô lại biến thành một vườn hoa? Không phải hôm qua đã để cô trợ lý quét dọn sạch sẽ rồi sao?
Diệp tiểu thư, có người tặng quà cho tiểu thư. Cô trợ lý tiến đến, trong tay bưng lấy một cái hộp.
Vẫn như cũ! Diệp Vũ Tường liếc cũng không thèm liếc, không cần phải hỏi, cái kia chính là do tên đàn ông ấy mang đến!
Được. Cô trợ lý có chút đáng tiếc nói, mỗi ngày đều là một biển hoa hồng, có cô gái nào mà không sớm động tâm, sớm trưa tối đều có nhân viên của nhà hàng cao cấp đến đưa thức ăn nóng hổi đến, mỗi món ăn đều chưa từng lặp lại, cộng thêm tình ý mỗi ngày đều gọi điện thoại quan tâm. Cho dù là người có tâm địa sắt đá thì cũng nên rung động, thế mà hết lần này tới lần khác Diệp tiểu thư vẫn luôn thờ ơ, đừng nói là cảm động, ngay cả kinh hỉ đều không có! Hơn nữa phương thức xử lý của Diệp tiểu thư người bình thường khó có thể làm được.
Hoa tươi bán cho tiện bán hoa, toàn bộ đồ ăn đều đưa cho người làm. Toàn độ số quà tặng đều được bán cho các cửa hàng, tình ý điện thoại cũng bị thu phí cứ một phút đồng hồ sẽ có giá là một nghìn đồng, thế là cô trở thành cố điện thoại, trong ngân hàng con số hàng nghìn không ngừng tăng lên, Diệp tiểu thư tươi cười đùa bỡn, cô triệt để im lặng.
Ôm quà tặng vừa mới bước chân đến cửa, đột nhiên bị gọi lại: Chờ một chút, cái này cứ để đây trước đi, em ra ngoài mua cho tôi một quyển tạp chí.
Dạ. Cô trợ lý buông đống quà xuống, xoay người đi ra ngoài.
Này, cô khỏe. Cô trợ lý vừa mới mua quyển tạp chí đang muốn trở về thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Cô có ở văn phòng không? Lão đại Đoạt Phách vội vàng hỏi, hắn đã gọi vô số lần đều không có ai nhấc máy, Diệp đại tiểu thư chưa bao giờ phải chính mình nhận điện thoại. Đều là đám trợ lý nhanh chóng nhận điện thoại của hắn.
Diệp tiểu thư muốn xem tạp chí, tôi đi ra ngoài mua. Cô trợ lý trả lời, thực sự cô cảm thấy rất đáng tiếc, một người đàn ông tốt như vậy sao Diệp tiểu thư lại không thích nhỉ?
Mới tặng một món đồ tuyệt đối không được hủy đi, phải mau ném đi, có nghe không phải ném càng xa càng tốt? Trong điện thoại giọng nói của người đàn ông rất vội vàng.
Món quà màu lam? Cô trợ lý hỏi.
Đáng chết, nhận được rồi sao? Tuyệt đối không được đụng vào, hai phút nữa tôi sẽ tới! Người đàn ông tắt điện thoại, thúc giục lái xe: Nhanh lên!
Trong phòng, Diệp Vũ Tường nhìn chiếc hộp đặt trên bàn, nghe không nổi âm thanh tích tắc, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên.
Mẹ, con đã giữ lời hứa, tuyệt đối sẽ không tự sát, mà lần này, hoàn toàn -- bị giết!
Một luồng ánh sáng màu đỏ rực rỡ đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt san bằng toàn bộ ngôi nhà.
Diệp! Hai mắt người đàn ông cách cửa sổ xe đỏ ngầu trừng mắt nhìn căn phòng của Diệp Vũ Tường san bằng thành bình địa, phẫn nộ đấm cửa xe.
/12
|