"Éc. . . . . ."
Không thể không nói, cái vấn đề này của Jarrett thật là quá sắc bén.
Thế cho nên Thang Mộ hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào mới phải.
Nói là không đi nữa? Đó là không thể nào, so với máy tính thân yêu, đương nhiên Jarrett là quan trọng hơn rồi, nhưng mà. . . . . . Bên kia còn có cha mẹ khổ cực nuôi lớn nàng nữa mà, mặc dù bình thường các cụ cứ nói nàng hết ăn lại nằm cho nên bắt nàng cút ra ngoài tự lực cánh sinh, thế nhưng Thang Mộ vẫn phân rõ tốt xấu, biết bọn họ chẳng qua cũng chỉ nói như vậy, thế là nàng cũng liền yên tâm thoải mái một bên giao nộp tiền lương một bên ăn bám.
Nói là đi sao? Đối với đệ đệ mới vừa gặp lại có phải có chút quá tàn nhẫn hay không?
Lừa gạt, hay là không lừa gạt, đây là một vấn đề.
Cuối cùng, nàng vẫn là quyết định uyển chuyển trả lời.
"An tâm đi, Jarrett, tỷ còn phải nhìn đệ cưới. . . . . ." Vốn là muốn nói một đống em gái, Thang Mộ đột nhiên nhớ tới cái tên Ngựa đực đại thần đáng ghê tởm đó, vì vậy theo bản năng đổi lời một chút, "Ừ, cưới cô gái mình thích, sau đó sinh một đống cục cưng cho tỷ đấy."
". . . . . ."
Thang Mộ cảm giác đôi tay đang ôm lấy mình lại xiết thật chặt, mặc dù không đến nổi làm cho nàng khó thở, nhưng cũng không phải là vô cùng thư thái, đang muốn nói chuyện, cánh tay lại đột nhiên nới lỏng, lại khôi phục lại sức lực như trước, cùng lúc đó, âm thanh của đệ đệ nhà nàng cũng tự truyền tới bên tai: "Trước mắt, tỷ tỷ sẽ không đi phải không?"
Có thể là vì thân thế, Thang Mộ nhận thấy, Jarrett thuộc về kiểu người vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, thời điểm mới vừa gặp nhau, thỉnh thoảng ban đêmnàng giúp hắn đắp chăn cũng sẽ làm hắn thức giấc, rồi sau đó giống như động vật nhỏ gặp kẻ địch, cả người xù lông căng thẳng, sau đó nữa, ở chung lâu ngày, thỉnh thoảng giữa lúc mơ mơ màng màng hắn còn có thể cọ cọ bàn tay của nàng.
Vốn nàng cho rằng có thể từ từ nuôi hắn lớn lên, kết quả giữa chừng lại bị gài bẫy, chỉ cần nghĩ tới thằng bé tìm kiếm mình nhiều năm như vậy, Thang Mộ đã cảm thấy lòng chua xót lại áy náy.
Dù sao thời gian bên này chậm hơn bên kia nhiều, coi như ở lại thêm vài năm thì bên kia cũng chẳng qua chỉ mới mấy ngày, cho nên, đồng ý với hắn cũng là không sao đâu nhỉ?
Dù sao, Jarrett cũng mười chín tuổi rồi.
Gặp được người trong lòng, sau đó lập gia đình, sau đó nữa thì sinh thêm mấy đứa bé đáng yêu -- chờ hắn chính thức có được người thân có liên hệ huyết thống với mình, cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa phải không?
Khi đó, nàng cũng thật sự có thể an tâm rời đi.
Trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, Thang Mộ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
"Nếu tỷ tỷ nói như vậy, ta tin tưởng tỷ tỷ." Jarrett lần nữa mỉm cười , ''Tạm thời, tỷ tỷ nhất định không thể đi đâu."
"Đều nói ‘ ừ ’ hết!" Thang Mộ vỗ vỗ mặt của hắn, bất mãn nói, "Người lớn nói thì phải tin tưởng, tin tưởng biết không? !"
"Ừ."
"A, đúng rồi!" Thang Mộ đột nhiên lại nhớ tới, trừ vị thiếu gia ngốc nghếchté xỉu trước mặt này, còn một vị té xỉu trong phòng nữa đâu rồi, nàng vội vã xoay đầu sang chỗ khác, chỉ về phía thiếu nữ tóc hai bên đang nằm ngửa mặt, "Cô gái kia. . . . . . Gọi là Shaluen đúng không? Là em dâu tương lai của tỷ sao?"
"Tỷ tỷ người nghĩ quá nhiều rồi, đệ và nàng ta chỉ là quen biết mà thôi."
"Có thật không?" Nhìn chằm chằm hoài nghi .
"Thật." Cười dịu dàng chết người.
". . . . . . Được rồi." Thang Mộ đỡ trán, "Nếu như thực là cô gái đệ thích, hẳn là đệ cũng không cam lòng để nàng ta nằm trên mặt đất vậy được."
"Chỉ là, " Thang Mộ lại hỏi, "Hôm nay đệ và nàng ta cùng đi nơi này là muốn làm gì?" Không phải cũng là lý do cẩu huyết giả trang vị hôn phu vị hôn thê gì đó chứ?
"Tỷ tỷ là vì hắn ta mới trở về được đúng không?"
Thang Mộ sửng sốt chốc lát, mới phản ứng được, ý Jarrett nói là thiếu gia ngốc, vì vậy gật đầu: "Ừ, đúng, ah? Ý của đệ là. . . . . ."
"Đệ đã từng thấy trong sách cổ ở thư viện quốc gia ghi chép lại, trong trận chiến hai trăm năm trước đây, một gia tộc Ma Pháp Sư đã đầu quân vào Ma tộc, đạt được tư cách giao ước cùng Ma tộc."
"Cuối cùng cuộc chiến đấu này vẫn là lấy thất bại của Ma tộc để chấm dứt, mà gia tộc kia, cũng bởi vì những người còn lại vùng dậy mà biến mất ở trong dòng chảy lịch sử."
"Gia tộc này. . . . . ."
"Không sai, chính là gia tộc sa sút Barker đó ." Jarrett gật đầu khẳng định, "Có vị Hắc Ám Ma Pháp Sư sau khi đánh bại các thành viên của gia tộc này, đem hài cốt làm thành con rối, đệ tình cờ có được một con rối này, sau đó sử dụng phép thuật theo dõi mà tìm thấy nơi này, người này, đích xác là hậu nhân của gia tộc tội lỗi đó."
"Cho nên, trong tay của hắn nhất định còn có, có phương thức, vật phẩm nào đó mở ra thông đạo Ma tộc."
". . . . . ." Mặc dù Jarrett nói có vẻ qua loa, nhưng trong lòng Thang Mộ vô cùng hiểu rõ, con đường đi tới nơi này nhất định rất khó khăn, nàng không khỏi cố chấp xoay người, nhón chân lên đối mặt với đệ đệ mình, vỗ vỗ đầu, "Ừ, thật thông minh."
". . . . . . Tỷ tỷ, " Jarrett cười khổ, "Đệ đã trưởng thành, đừng mãi coi đệ như đứa bé nữa."
"Ha ha ha, " Thang Mộ chống nạnh mặt than cười quỷ dị, "Đệ coi như tám mươi tuổi thì ở trong lòng tỷ tỷ đệ cũng là thiếu niên mềm mại, chết tâm đi!"
". . . . . ." Theo một ý nghĩa nào đó, sự cố chấp của tỷ tỷ thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
"Chỉ là nói đến cái vật phẩm đó, ta lại biết." Thang Mộ vừa nói vừa thẳng thừng rời khỏi mình vòng tay đệ đệ mình, hết sức tự nhiên kéo tay của hắn đi, "Đi theo ta."
"A, đúng rồi." Thang Mộ dừng bước lại, "Bọn họ sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ."
"Sẽ không." Jarrett mỉm cười, "Mới vừa rồi đệ đã bày ra ma pháp ru ngủ diện rộng ở gian phòng này."
"Tốc độ!"
Thang Mộ lại thèm không hỏi "Sao tỷ lại không có việc gì?" Loại vấn đề nông cạn này, mặc dù nàng thật sự muốn hỏi, nhưng cứ có cảm giác vừa hỏi sẽ kéo thấp thông minh của mình nha, cho nên. . . . . . Tạm thời không nhìn đến cái vấn đề này đi!
Chỗ mà nàng mang Jarrett đi, dĩ nhiên là tầng hầm bên dưới phòng ngủ của thiếu niên đang nằm đó.
Ánh nến đã tắt lúc rời đi bị lần nữa được thắp sáng, Ma Pháp Trận còn sót lại trên đấtvẫn cònnhàn nhạt mùi máu tanh do Thông đạo Ma tộc truyền tới, một quyển sách ma pháp đen nhánh bị ném trên mặt đất không người ai quan tâm.
"Chính là cái này." Thang Mộ cúi người xuống nhặt quyển sách ma pháp trên đất lên, "Hắn chính là thông qua cái này mở ra Thông đạo Ma."
"Như vậy tỷ tỷ, người và hắn ký kết khế ước rồi sao?" bàn tay Jarrett ẩn ở dưới tay áo đã khẽ siết chặt, nếu như đã ký kết. . . . . .
"Chắc là không có." Thang Mộ cẩn thận kiểm tra trạng thái của mình, xác định mình không ở trạng thái làm sủng vật của người khác, thậm chí không có cùng tổ đội với thiếu gia ngốc, "Tỷ không cảm thấy bất kỳ liên kết khế ước nào với hắn cả, quyển sách này hình như chỉ có thể mở ra thông đạo, hơn nữa địa điểm đang ở cạnh cửa, ta chỉ là vừa đúng lúc đứng ở nơi đó, cho nên bị truyền tống tới đây."
". . . . . . Thật sao?"
"Ừ." Thang Mộ suy nghĩ một chút, lại có chút không yên tâm tiếp tục nói, "Nếu quyển sách này nguy hiểm như vậy, chúng ta cứ mang nó điluôn thôi?"
"Đệ cũng cho là như thế." Jarrett cong khóe miệng, lật bàn tay lấy ra một quyển sách ma pháp màu vàng sẫm khác, rồi sau đó tay trái tay phải đồng thời nâng quyển sách ma pháp lên, trong miệng lần nữa bắt đầu trầm thấp ngâm xướng.
Theo những tiết tấu âm luật thần bí mà vô cùng tuyệt vời bay ra, kỳ tích xuất hiện -- trên tay phải hắn xuất hiện một quyển sách ma pháp khác, lại cư nhiên giống như đúc với quyển sách ma pháp hắc ám kia.
"Cái này là. . . . . ."
"Ma pháp ảogiác hệ quang đơn giản." Jarrett đem bản sách ma pháp giả ném về trên mặt đất lần nữa, đúng ngay vị trí lúc trước, "Chỉ là, trừ phi hắn đạt tới cảnh giới Đại Ma đạo sư, nếu không tuyệt đối không thể nào nhìn thấu."
"A nha. . . . . ." Đợi chút. . . . . . Thang Mộ cứng ngắc, Đại Ma đạo sư. . . . . . Đại Ma đạo sư. . . . . . Cảnh giới Đại Ma đạo sư mới có thể nhìn thấu ma pháp của đệ đệ mình? Như vậy cấp bậc đệ đệ nhà mình bây giờ là?
Trong lòng nước mắt tràn ngập mở hệ thống ra, Thang Mộ nhìn chăm chú vào Jarrett 51 cấp, lại lặng lẽ nhìn cấp 32 của mình, hộc ba lít máu.
Lừa bịp a a a! ! !
Không nên như vậy, dù là nam chủ thăng cấp cũng đừng nhanh như vậy được chứ, nàng áp lực lớn vô cùng nha!
Hơn nữa. . . . . . Đệ đệ nhà nàng cấp bậc cao như vậy, này ý nghĩa cấp bậc người mà hắn hiện tại gặp phải cũng sẽ không thấp, như vậy, chỉ có cấp32 như nàng nên làm thế nào để bảo vệ đệ đệ nhà mình từ trong tay đồng tính đây!
Cứu mạng a a a! ! !
"Muốn gói thăng cấp sao? Miễn phí giao hàng nha thân ái."
". . . . . ."
Cái âm thanh này. . . . . . Không phải là . . . . .
Không thể không nói, cái vấn đề này của Jarrett thật là quá sắc bén.
Thế cho nên Thang Mộ hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào mới phải.
Nói là không đi nữa? Đó là không thể nào, so với máy tính thân yêu, đương nhiên Jarrett là quan trọng hơn rồi, nhưng mà. . . . . . Bên kia còn có cha mẹ khổ cực nuôi lớn nàng nữa mà, mặc dù bình thường các cụ cứ nói nàng hết ăn lại nằm cho nên bắt nàng cút ra ngoài tự lực cánh sinh, thế nhưng Thang Mộ vẫn phân rõ tốt xấu, biết bọn họ chẳng qua cũng chỉ nói như vậy, thế là nàng cũng liền yên tâm thoải mái một bên giao nộp tiền lương một bên ăn bám.
Nói là đi sao? Đối với đệ đệ mới vừa gặp lại có phải có chút quá tàn nhẫn hay không?
Lừa gạt, hay là không lừa gạt, đây là một vấn đề.
Cuối cùng, nàng vẫn là quyết định uyển chuyển trả lời.
"An tâm đi, Jarrett, tỷ còn phải nhìn đệ cưới. . . . . ." Vốn là muốn nói một đống em gái, Thang Mộ đột nhiên nhớ tới cái tên Ngựa đực đại thần đáng ghê tởm đó, vì vậy theo bản năng đổi lời một chút, "Ừ, cưới cô gái mình thích, sau đó sinh một đống cục cưng cho tỷ đấy."
". . . . . ."
Thang Mộ cảm giác đôi tay đang ôm lấy mình lại xiết thật chặt, mặc dù không đến nổi làm cho nàng khó thở, nhưng cũng không phải là vô cùng thư thái, đang muốn nói chuyện, cánh tay lại đột nhiên nới lỏng, lại khôi phục lại sức lực như trước, cùng lúc đó, âm thanh của đệ đệ nhà nàng cũng tự truyền tới bên tai: "Trước mắt, tỷ tỷ sẽ không đi phải không?"
Có thể là vì thân thế, Thang Mộ nhận thấy, Jarrett thuộc về kiểu người vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, thời điểm mới vừa gặp nhau, thỉnh thoảng ban đêmnàng giúp hắn đắp chăn cũng sẽ làm hắn thức giấc, rồi sau đó giống như động vật nhỏ gặp kẻ địch, cả người xù lông căng thẳng, sau đó nữa, ở chung lâu ngày, thỉnh thoảng giữa lúc mơ mơ màng màng hắn còn có thể cọ cọ bàn tay của nàng.
Vốn nàng cho rằng có thể từ từ nuôi hắn lớn lên, kết quả giữa chừng lại bị gài bẫy, chỉ cần nghĩ tới thằng bé tìm kiếm mình nhiều năm như vậy, Thang Mộ đã cảm thấy lòng chua xót lại áy náy.
Dù sao thời gian bên này chậm hơn bên kia nhiều, coi như ở lại thêm vài năm thì bên kia cũng chẳng qua chỉ mới mấy ngày, cho nên, đồng ý với hắn cũng là không sao đâu nhỉ?
Dù sao, Jarrett cũng mười chín tuổi rồi.
Gặp được người trong lòng, sau đó lập gia đình, sau đó nữa thì sinh thêm mấy đứa bé đáng yêu -- chờ hắn chính thức có được người thân có liên hệ huyết thống với mình, cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa phải không?
Khi đó, nàng cũng thật sự có thể an tâm rời đi.
Trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, Thang Mộ gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừ."
"Nếu tỷ tỷ nói như vậy, ta tin tưởng tỷ tỷ." Jarrett lần nữa mỉm cười , ''Tạm thời, tỷ tỷ nhất định không thể đi đâu."
"Đều nói ‘ ừ ’ hết!" Thang Mộ vỗ vỗ mặt của hắn, bất mãn nói, "Người lớn nói thì phải tin tưởng, tin tưởng biết không? !"
"Ừ."
"A, đúng rồi!" Thang Mộ đột nhiên lại nhớ tới, trừ vị thiếu gia ngốc nghếchté xỉu trước mặt này, còn một vị té xỉu trong phòng nữa đâu rồi, nàng vội vã xoay đầu sang chỗ khác, chỉ về phía thiếu nữ tóc hai bên đang nằm ngửa mặt, "Cô gái kia. . . . . . Gọi là Shaluen đúng không? Là em dâu tương lai của tỷ sao?"
"Tỷ tỷ người nghĩ quá nhiều rồi, đệ và nàng ta chỉ là quen biết mà thôi."
"Có thật không?" Nhìn chằm chằm hoài nghi .
"Thật." Cười dịu dàng chết người.
". . . . . . Được rồi." Thang Mộ đỡ trán, "Nếu như thực là cô gái đệ thích, hẳn là đệ cũng không cam lòng để nàng ta nằm trên mặt đất vậy được."
"Chỉ là, " Thang Mộ lại hỏi, "Hôm nay đệ và nàng ta cùng đi nơi này là muốn làm gì?" Không phải cũng là lý do cẩu huyết giả trang vị hôn phu vị hôn thê gì đó chứ?
"Tỷ tỷ là vì hắn ta mới trở về được đúng không?"
Thang Mộ sửng sốt chốc lát, mới phản ứng được, ý Jarrett nói là thiếu gia ngốc, vì vậy gật đầu: "Ừ, đúng, ah? Ý của đệ là. . . . . ."
"Đệ đã từng thấy trong sách cổ ở thư viện quốc gia ghi chép lại, trong trận chiến hai trăm năm trước đây, một gia tộc Ma Pháp Sư đã đầu quân vào Ma tộc, đạt được tư cách giao ước cùng Ma tộc."
"Cuối cùng cuộc chiến đấu này vẫn là lấy thất bại của Ma tộc để chấm dứt, mà gia tộc kia, cũng bởi vì những người còn lại vùng dậy mà biến mất ở trong dòng chảy lịch sử."
"Gia tộc này. . . . . ."
"Không sai, chính là gia tộc sa sút Barker đó ." Jarrett gật đầu khẳng định, "Có vị Hắc Ám Ma Pháp Sư sau khi đánh bại các thành viên của gia tộc này, đem hài cốt làm thành con rối, đệ tình cờ có được một con rối này, sau đó sử dụng phép thuật theo dõi mà tìm thấy nơi này, người này, đích xác là hậu nhân của gia tộc tội lỗi đó."
"Cho nên, trong tay của hắn nhất định còn có, có phương thức, vật phẩm nào đó mở ra thông đạo Ma tộc."
". . . . . ." Mặc dù Jarrett nói có vẻ qua loa, nhưng trong lòng Thang Mộ vô cùng hiểu rõ, con đường đi tới nơi này nhất định rất khó khăn, nàng không khỏi cố chấp xoay người, nhón chân lên đối mặt với đệ đệ mình, vỗ vỗ đầu, "Ừ, thật thông minh."
". . . . . . Tỷ tỷ, " Jarrett cười khổ, "Đệ đã trưởng thành, đừng mãi coi đệ như đứa bé nữa."
"Ha ha ha, " Thang Mộ chống nạnh mặt than cười quỷ dị, "Đệ coi như tám mươi tuổi thì ở trong lòng tỷ tỷ đệ cũng là thiếu niên mềm mại, chết tâm đi!"
". . . . . ." Theo một ý nghĩa nào đó, sự cố chấp của tỷ tỷ thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
"Chỉ là nói đến cái vật phẩm đó, ta lại biết." Thang Mộ vừa nói vừa thẳng thừng rời khỏi mình vòng tay đệ đệ mình, hết sức tự nhiên kéo tay của hắn đi, "Đi theo ta."
"A, đúng rồi." Thang Mộ dừng bước lại, "Bọn họ sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ."
"Sẽ không." Jarrett mỉm cười, "Mới vừa rồi đệ đã bày ra ma pháp ru ngủ diện rộng ở gian phòng này."
"Tốc độ!"
Thang Mộ lại thèm không hỏi "Sao tỷ lại không có việc gì?" Loại vấn đề nông cạn này, mặc dù nàng thật sự muốn hỏi, nhưng cứ có cảm giác vừa hỏi sẽ kéo thấp thông minh của mình nha, cho nên. . . . . . Tạm thời không nhìn đến cái vấn đề này đi!
Chỗ mà nàng mang Jarrett đi, dĩ nhiên là tầng hầm bên dưới phòng ngủ của thiếu niên đang nằm đó.
Ánh nến đã tắt lúc rời đi bị lần nữa được thắp sáng, Ma Pháp Trận còn sót lại trên đấtvẫn cònnhàn nhạt mùi máu tanh do Thông đạo Ma tộc truyền tới, một quyển sách ma pháp đen nhánh bị ném trên mặt đất không người ai quan tâm.
"Chính là cái này." Thang Mộ cúi người xuống nhặt quyển sách ma pháp trên đất lên, "Hắn chính là thông qua cái này mở ra Thông đạo Ma."
"Như vậy tỷ tỷ, người và hắn ký kết khế ước rồi sao?" bàn tay Jarrett ẩn ở dưới tay áo đã khẽ siết chặt, nếu như đã ký kết. . . . . .
"Chắc là không có." Thang Mộ cẩn thận kiểm tra trạng thái của mình, xác định mình không ở trạng thái làm sủng vật của người khác, thậm chí không có cùng tổ đội với thiếu gia ngốc, "Tỷ không cảm thấy bất kỳ liên kết khế ước nào với hắn cả, quyển sách này hình như chỉ có thể mở ra thông đạo, hơn nữa địa điểm đang ở cạnh cửa, ta chỉ là vừa đúng lúc đứng ở nơi đó, cho nên bị truyền tống tới đây."
". . . . . . Thật sao?"
"Ừ." Thang Mộ suy nghĩ một chút, lại có chút không yên tâm tiếp tục nói, "Nếu quyển sách này nguy hiểm như vậy, chúng ta cứ mang nó điluôn thôi?"
"Đệ cũng cho là như thế." Jarrett cong khóe miệng, lật bàn tay lấy ra một quyển sách ma pháp màu vàng sẫm khác, rồi sau đó tay trái tay phải đồng thời nâng quyển sách ma pháp lên, trong miệng lần nữa bắt đầu trầm thấp ngâm xướng.
Theo những tiết tấu âm luật thần bí mà vô cùng tuyệt vời bay ra, kỳ tích xuất hiện -- trên tay phải hắn xuất hiện một quyển sách ma pháp khác, lại cư nhiên giống như đúc với quyển sách ma pháp hắc ám kia.
"Cái này là. . . . . ."
"Ma pháp ảogiác hệ quang đơn giản." Jarrett đem bản sách ma pháp giả ném về trên mặt đất lần nữa, đúng ngay vị trí lúc trước, "Chỉ là, trừ phi hắn đạt tới cảnh giới Đại Ma đạo sư, nếu không tuyệt đối không thể nào nhìn thấu."
"A nha. . . . . ." Đợi chút. . . . . . Thang Mộ cứng ngắc, Đại Ma đạo sư. . . . . . Đại Ma đạo sư. . . . . . Cảnh giới Đại Ma đạo sư mới có thể nhìn thấu ma pháp của đệ đệ mình? Như vậy cấp bậc đệ đệ nhà mình bây giờ là?
Trong lòng nước mắt tràn ngập mở hệ thống ra, Thang Mộ nhìn chăm chú vào Jarrett 51 cấp, lại lặng lẽ nhìn cấp 32 của mình, hộc ba lít máu.
Lừa bịp a a a! ! !
Không nên như vậy, dù là nam chủ thăng cấp cũng đừng nhanh như vậy được chứ, nàng áp lực lớn vô cùng nha!
Hơn nữa. . . . . . Đệ đệ nhà nàng cấp bậc cao như vậy, này ý nghĩa cấp bậc người mà hắn hiện tại gặp phải cũng sẽ không thấp, như vậy, chỉ có cấp32 như nàng nên làm thế nào để bảo vệ đệ đệ nhà mình từ trong tay đồng tính đây!
Cứu mạng a a a! ! !
"Muốn gói thăng cấp sao? Miễn phí giao hàng nha thân ái."
". . . . . ."
Cái âm thanh này. . . . . . Không phải là . . . . .
/118
|