Một buổi chiều Té nước đi qua, mọi người ai về nhà nấy mẹ ai người ấy tìm, được rồi, thật ra là phải về thay đổi y phục đã ướt nhẹp, rồi sau đó tham gia đốt lửa trại ban đêm.
Thang Mộ đối với lần này bày tỏ không có áp lực chút nào, y phục từ đầu tới đuôi đều rất khô ráo có được hay không!
Chỉ là nàng vẫn là rất ngoan ngoãn cùng đệ đệ mình trở về đổi một y phục.
Buổi tối, nàng và Jarrett vẫn mặc bộ quần áo trên người như lúc ban ngày.
Nghi thức cụ thể rất đơn giản, nàng dẫn đầu đem cây đuốc vứt xuống trên người một con bù nhìn đen như mực, rồi sau đó la to một tiếng "Đốt cháy bọn Ma tộc ghê tởm này đi!", là xong rồi.
Chân chính đáng để mong chờ, chính là sau đó có thể há rộng mồm mà ăn thịt uống rượu nha.
Cho nên nói, nướng thịt tập thể gì đó, thật là quá tốt đẹp!
"Tối nay nhất định phải ăn đến nửa năm cũng không muốn ăn đồ nướng nữa!"
Bên đống lửa hừng hực, Thang Mộ phát ra hùng tâm tráng chí như thế.
". . . . . . Tỷ tỷ, nếu ăn quá nhiều mà ngã bệnh sẽ không tốt."
"Làm sao có thể?" Thang Mộ hất đầu, rất có khí thế ''nhìn đời bằng nữa con mắt'', "Đời này của tỷ sẽ không vì ăn quá nhiều mà bi kịch đâu, hừ, Jerry, đệ quá ngây thơ rồi, nữ nhân trời sanh có hai dạ dày, một dùng để ăn cơm, một dùng để ăn điểm tâm ngọt."
"Mà tỷ tỷ nhà đệ có ba dạ dày, một cái còn lại dùng để chứa đồ nướng!"
". . . . . ." Loại chuyện không ma pháp này chưa nghe nói qua bao giờ được chứ?
"Nói thẳng ra, cô hoàn toàn chỉ là ham ăn thôi chứ gì?" Kirsten rốt cuộc phun ra điều mà Jarrett không dám nói.
Rồi sau đó bị một nữ nhân hoàn toàn bị thèm ăn khống chế đấm cho một quyền bay đến tận cùng thế giới!
Thông thường khi cùng nhiều người ăn cơm, chính là mọi người cùng nhau tranh giành mới tạo nên hương vị ngọt ngào, nhưng mà, tình huống tối nay hình như có chút kỳ quái.
Bởi vì, mỗi khi bàn tay Thang Mộ đưa ra thì bên cạnh món ăn mà nàng nhìn trúng liền hoàn toàn không có người nào. . . . . . Khi nàng kỳ quái ngẩng đầu lên, luôn có thể thấy một cô gái hoặc nóng bừng hoặc ngượng ngùng hoặc nghiêng đầu . . . . . . Tình huống này, hơi kỳ quái à.
Thang Mộ sờ cằm, chỉ là, không có người giành ăn với nàng thật sự là quá tốt!
Lại hoàn toàn không có chú ý tới cảnh ngộ của mình, đệ đệ lần nữa mặt đen rồi.
Ăn tới một nửa, rốt cuộc có cô gái lấy dũng khí đi tới bên cạnh của nàng, giọng nói nhu mềm truyền đến: "Cái đó. . . . . ."
"Hả?" Thang Mộ xoa xoa miệng đầy mỡ, nghi ngờ nhìn về phía người tới, "Cô có chuyện gì không?"
"Cái này, cho cô." Cô gái không dám ngẩng đầu lên yếu ớt đưa lên một cái mâm, trong đó để một trái cây hình dáng có chút kỳ quái, màu hồng, giống như là hình trái tim?
"Cho ta ăn?" Thang Mộ nhìn hai bên, rồi chỉ chỉ mình.
"Ừ," cô gái nhanh chóng gật đầu, tầm mắt như mông lung, "Cô có đồng ý ăn không?"
Có người đưa đồ ăn tới cửa, không ăn mới là ngu đó? Hơn nữa nhìn qua hệ thống, hình như chỉ là thức ăn thông thường, cũng không có nguy hiểm gì.
"Ta đương. . . . . ." Thang Mộ vừa nói, vừa theo bản năng giơ tay lên, rồi sau đó. . . . . .
"Pằng" một tiếng nhỏ vang lên, tay của nàng bị nắm lại.
Người có thể làm cho nàng không phòng bị chút nào, trên đời này chỉ có một.
Trong mắt Thang Mộ tràn đầy nghi vấn nhìn về phía đệ đệ mình: "Jarrett, làm sao vậy?"
". . . . . ." Hắn biết sẽ như thế này mà.
Jarrett im lặng thở dài, nhìn cô gái vì hành động của hắn mà đã bắt đầu run rẩy, cuối cùng vẫn mở miệng nói trong kênh trò chuyện tổ đội.
Trong đầu Thang Mộ ngất xỉu một lúc, thật lâu mới tỉnh lại, "ực" một tiếng nuốt nước miếng.
Đây mới thật là Dị Giới sao?
Hoàn toàn là thế giới bách hợp được chứ? !
Khẩu vị nặng như vậy là muốn chơi kiểu nào? ! !
Bách Hợp gì đó, thật là quá đáng ghét!
Vì vậy Thang Mộ quả quyết xoay đầu, cự tuyệt nói: "Xin lỗi, cô cho người khác ăn đi."
". . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Cô gái khóc chạy đi.
Thang Mộ xoa xoa mồ hôi trên đầu, thở phào một cái: "Làm tỷ sợ muốn chết, Jarrett, may nhờ có đệ, nếu không một đời lẫy lững của tỷ sẽ bị hủy trong chốc lát rồi."
"Tỷ tỷ thật sự có loại lừng lẫy này sao?" Jarrett rốt cuộc ức chế không được muốn châm chọc, đỡ trán, đưa ngón tay ra chỉ bên cạnh, "tỷ tự nhìn đi!"
Nhìn. . . . . . Gì?
Không nghiêng đầu thì thôi, vừa nghiêng đầu kinh người!
Một nhóm các cô gái mắt toả ánh sáng xanh biếc tay nâng mâm là chuyện gì xảy ra?
Vạn. . . . . . Vạn muội sát di chứng?
Cứu mạng! ! !
Nàng cũng không dám chơi danh hiệu bậy bạ nữa qaq
Này này này tình huống như thế này phải làm sao?
Rối rắm, Thang Mộ đột nhiên linh cơ chợt động, một bóng đèn khổng ''đinh đinh'' lồ lộ ra trên đầu.
Không thể không nói, nguy cơ thật sự có hiệu quả kích thích tiềm năng con người.
Vì vậy nàng quyết định thật nhanh, không chút do dự đoạt lấy cái mâm trong tay của vị đại thúc mập mạp bên cạnh, rồi một cước đá văng đi, nàng dứt khoát đem cái mâm đưa tới trước mặt đệ đệ mình --
"Jarrett, mời ăn cái này đi! ! !"
". . . . . ."
Tầm mắt xanh biếc, nhất thời toàn bộ bắn phá trên mâm trong tay của Jarrett và Thang Mộ.
Thế nhưng những điều này, Jarrett cũng không có bận tâm.
Giờ phút này hắn duy nhất có thể chú ý tới, chỉ có cô gái tay nâng mâm đáng thương, hai mắt tràn ngập cảm giác van xin nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt nàng lập lòe ánh lửa bất định, trong nháy mắt này, cơ hồ hoàn toàn thiêu rụi hắn.
Nhưng cho dù chỉ là ngụy trang, chỉ là lời nói dối, chỉ là giấc mộng ngắn ngủi.
Hắn vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.
Jarrett rũ mắt, chậm rãi nâng ngón tay dài nhọn lên, cầm lầy trái cây nho nhỏ trong mâm, không chút do dự mà đút vào trong miệng.
"Hít. . . . . ."
Tiếng hút khí thật dài vang lên bốn phía.
Rồi sau đó, lần lượt vang lên tiếng khay rơi xuống đất, tiếng khóc cùng tiếng chạy đi.
Trong đó thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng hô giận dữ --"Tự sản từ tiêu cái gì đó là ghê tởm nhất rồi !"
"Phù. . . . . ." Thang Mộ rốt cuộc nhanh chóng yên tâm, nàng cảm kích nói, "Thật là làm phiền đệ, Jarrett."
"Không, cái này không có gì." Jarrett mỉm cười, rồi sau đó, hắn không biết từ nơi nào cầm lấy một cái mâm khác, đưa tới trước mặt của Thang Mộ, "Đổi lại, tỷ tỷ nguyện ý ăn cái này sao?"
". . . . . . Hả?" Thang Mộ nghi ngờ chớp mắt một cái, rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là hắn cũng bị dây dưa nha.
Rốt cuộc cũng là đệ đệ nhà nàng, thật là được hoan nghênh!
Thang Mộ quả quyết gật đầu một cái: "Có thể chứ."
Rồi sau đó nàng không chút khách khí cầm trái cây hình trái tim trong mâm lên, nhai nhai, nuốt vào, sau đó nàng thở dài nói: "Chua chua ngọt ngọt, mùi vị của mối tình đầu nha!"
". . . . . ."
"Thật đúng là ăn ngon."
Thang Mộ vừa nói xong, vừa vô ý nhìn về phía đệ đệ mình, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm trầm như biển của hắn.
"Đùng!"
Ở nơi này trong nháy mắt.
Bốn phía hình như yên tĩnh lại, có thể thấy rõ, giống như chỉ có ánh mắt của Jarrett.
Thang Mộ rõ ràng nghe được tiếng tim đập.
Hơi có chút nhanh.
Thậm chí nhịp đập của mạch máu, cũng có thể cảm thấy.
Hơi có chút sôi trào.
Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?
Một giây kế tiếp, tiếng huyên náo lần nữa truyền đến.
Chợt hồi hồn, Thang Mộ nhìn chung quanh, vừa nhìn về phía sắc mặt như bình thường của đệ đệ mình. . . . . . Quả nhiên, mới vừa rồi là ảo giác sao?
Thang Mộ đối với lần này bày tỏ không có áp lực chút nào, y phục từ đầu tới đuôi đều rất khô ráo có được hay không!
Chỉ là nàng vẫn là rất ngoan ngoãn cùng đệ đệ mình trở về đổi một y phục.
Buổi tối, nàng và Jarrett vẫn mặc bộ quần áo trên người như lúc ban ngày.
Nghi thức cụ thể rất đơn giản, nàng dẫn đầu đem cây đuốc vứt xuống trên người một con bù nhìn đen như mực, rồi sau đó la to một tiếng "Đốt cháy bọn Ma tộc ghê tởm này đi!", là xong rồi.
Chân chính đáng để mong chờ, chính là sau đó có thể há rộng mồm mà ăn thịt uống rượu nha.
Cho nên nói, nướng thịt tập thể gì đó, thật là quá tốt đẹp!
"Tối nay nhất định phải ăn đến nửa năm cũng không muốn ăn đồ nướng nữa!"
Bên đống lửa hừng hực, Thang Mộ phát ra hùng tâm tráng chí như thế.
". . . . . . Tỷ tỷ, nếu ăn quá nhiều mà ngã bệnh sẽ không tốt."
"Làm sao có thể?" Thang Mộ hất đầu, rất có khí thế ''nhìn đời bằng nữa con mắt'', "Đời này của tỷ sẽ không vì ăn quá nhiều mà bi kịch đâu, hừ, Jerry, đệ quá ngây thơ rồi, nữ nhân trời sanh có hai dạ dày, một dùng để ăn cơm, một dùng để ăn điểm tâm ngọt."
"Mà tỷ tỷ nhà đệ có ba dạ dày, một cái còn lại dùng để chứa đồ nướng!"
". . . . . ." Loại chuyện không ma pháp này chưa nghe nói qua bao giờ được chứ?
"Nói thẳng ra, cô hoàn toàn chỉ là ham ăn thôi chứ gì?" Kirsten rốt cuộc phun ra điều mà Jarrett không dám nói.
Rồi sau đó bị một nữ nhân hoàn toàn bị thèm ăn khống chế đấm cho một quyền bay đến tận cùng thế giới!
Thông thường khi cùng nhiều người ăn cơm, chính là mọi người cùng nhau tranh giành mới tạo nên hương vị ngọt ngào, nhưng mà, tình huống tối nay hình như có chút kỳ quái.
Bởi vì, mỗi khi bàn tay Thang Mộ đưa ra thì bên cạnh món ăn mà nàng nhìn trúng liền hoàn toàn không có người nào. . . . . . Khi nàng kỳ quái ngẩng đầu lên, luôn có thể thấy một cô gái hoặc nóng bừng hoặc ngượng ngùng hoặc nghiêng đầu . . . . . . Tình huống này, hơi kỳ quái à.
Thang Mộ sờ cằm, chỉ là, không có người giành ăn với nàng thật sự là quá tốt!
Lại hoàn toàn không có chú ý tới cảnh ngộ của mình, đệ đệ lần nữa mặt đen rồi.
Ăn tới một nửa, rốt cuộc có cô gái lấy dũng khí đi tới bên cạnh của nàng, giọng nói nhu mềm truyền đến: "Cái đó. . . . . ."
"Hả?" Thang Mộ xoa xoa miệng đầy mỡ, nghi ngờ nhìn về phía người tới, "Cô có chuyện gì không?"
"Cái này, cho cô." Cô gái không dám ngẩng đầu lên yếu ớt đưa lên một cái mâm, trong đó để một trái cây hình dáng có chút kỳ quái, màu hồng, giống như là hình trái tim?
"Cho ta ăn?" Thang Mộ nhìn hai bên, rồi chỉ chỉ mình.
"Ừ," cô gái nhanh chóng gật đầu, tầm mắt như mông lung, "Cô có đồng ý ăn không?"
Có người đưa đồ ăn tới cửa, không ăn mới là ngu đó? Hơn nữa nhìn qua hệ thống, hình như chỉ là thức ăn thông thường, cũng không có nguy hiểm gì.
"Ta đương. . . . . ." Thang Mộ vừa nói, vừa theo bản năng giơ tay lên, rồi sau đó. . . . . .
"Pằng" một tiếng nhỏ vang lên, tay của nàng bị nắm lại.
Người có thể làm cho nàng không phòng bị chút nào, trên đời này chỉ có một.
Trong mắt Thang Mộ tràn đầy nghi vấn nhìn về phía đệ đệ mình: "Jarrett, làm sao vậy?"
". . . . . ." Hắn biết sẽ như thế này mà.
Jarrett im lặng thở dài, nhìn cô gái vì hành động của hắn mà đã bắt đầu run rẩy, cuối cùng vẫn mở miệng nói trong kênh trò chuyện tổ đội.
Trong đầu Thang Mộ ngất xỉu một lúc, thật lâu mới tỉnh lại, "ực" một tiếng nuốt nước miếng.
Đây mới thật là Dị Giới sao?
Hoàn toàn là thế giới bách hợp được chứ? !
Khẩu vị nặng như vậy là muốn chơi kiểu nào? ! !
Bách Hợp gì đó, thật là quá đáng ghét!
Vì vậy Thang Mộ quả quyết xoay đầu, cự tuyệt nói: "Xin lỗi, cô cho người khác ăn đi."
". . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Cô gái khóc chạy đi.
Thang Mộ xoa xoa mồ hôi trên đầu, thở phào một cái: "Làm tỷ sợ muốn chết, Jarrett, may nhờ có đệ, nếu không một đời lẫy lững của tỷ sẽ bị hủy trong chốc lát rồi."
"Tỷ tỷ thật sự có loại lừng lẫy này sao?" Jarrett rốt cuộc ức chế không được muốn châm chọc, đỡ trán, đưa ngón tay ra chỉ bên cạnh, "tỷ tự nhìn đi!"
Nhìn. . . . . . Gì?
Không nghiêng đầu thì thôi, vừa nghiêng đầu kinh người!
Một nhóm các cô gái mắt toả ánh sáng xanh biếc tay nâng mâm là chuyện gì xảy ra?
Vạn. . . . . . Vạn muội sát di chứng?
Cứu mạng! ! !
Nàng cũng không dám chơi danh hiệu bậy bạ nữa qaq
Này này này tình huống như thế này phải làm sao?
Rối rắm, Thang Mộ đột nhiên linh cơ chợt động, một bóng đèn khổng ''đinh đinh'' lồ lộ ra trên đầu.
Không thể không nói, nguy cơ thật sự có hiệu quả kích thích tiềm năng con người.
Vì vậy nàng quyết định thật nhanh, không chút do dự đoạt lấy cái mâm trong tay của vị đại thúc mập mạp bên cạnh, rồi một cước đá văng đi, nàng dứt khoát đem cái mâm đưa tới trước mặt đệ đệ mình --
"Jarrett, mời ăn cái này đi! ! !"
". . . . . ."
Tầm mắt xanh biếc, nhất thời toàn bộ bắn phá trên mâm trong tay của Jarrett và Thang Mộ.
Thế nhưng những điều này, Jarrett cũng không có bận tâm.
Giờ phút này hắn duy nhất có thể chú ý tới, chỉ có cô gái tay nâng mâm đáng thương, hai mắt tràn ngập cảm giác van xin nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt nàng lập lòe ánh lửa bất định, trong nháy mắt này, cơ hồ hoàn toàn thiêu rụi hắn.
Nhưng cho dù chỉ là ngụy trang, chỉ là lời nói dối, chỉ là giấc mộng ngắn ngủi.
Hắn vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.
Jarrett rũ mắt, chậm rãi nâng ngón tay dài nhọn lên, cầm lầy trái cây nho nhỏ trong mâm, không chút do dự mà đút vào trong miệng.
"Hít. . . . . ."
Tiếng hút khí thật dài vang lên bốn phía.
Rồi sau đó, lần lượt vang lên tiếng khay rơi xuống đất, tiếng khóc cùng tiếng chạy đi.
Trong đó thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng hô giận dữ --"Tự sản từ tiêu cái gì đó là ghê tởm nhất rồi !"
"Phù. . . . . ." Thang Mộ rốt cuộc nhanh chóng yên tâm, nàng cảm kích nói, "Thật là làm phiền đệ, Jarrett."
"Không, cái này không có gì." Jarrett mỉm cười, rồi sau đó, hắn không biết từ nơi nào cầm lấy một cái mâm khác, đưa tới trước mặt của Thang Mộ, "Đổi lại, tỷ tỷ nguyện ý ăn cái này sao?"
". . . . . . Hả?" Thang Mộ nghi ngờ chớp mắt một cái, rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là hắn cũng bị dây dưa nha.
Rốt cuộc cũng là đệ đệ nhà nàng, thật là được hoan nghênh!
Thang Mộ quả quyết gật đầu một cái: "Có thể chứ."
Rồi sau đó nàng không chút khách khí cầm trái cây hình trái tim trong mâm lên, nhai nhai, nuốt vào, sau đó nàng thở dài nói: "Chua chua ngọt ngọt, mùi vị của mối tình đầu nha!"
". . . . . ."
"Thật đúng là ăn ngon."
Thang Mộ vừa nói xong, vừa vô ý nhìn về phía đệ đệ mình, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm trầm như biển của hắn.
"Đùng!"
Ở nơi này trong nháy mắt.
Bốn phía hình như yên tĩnh lại, có thể thấy rõ, giống như chỉ có ánh mắt của Jarrett.
Thang Mộ rõ ràng nghe được tiếng tim đập.
Hơi có chút nhanh.
Thậm chí nhịp đập của mạch máu, cũng có thể cảm thấy.
Hơi có chút sôi trào.
Đây là. . . . . . Chuyện gì xảy ra?
Một giây kế tiếp, tiếng huyên náo lần nữa truyền đến.
Chợt hồi hồn, Thang Mộ nhìn chung quanh, vừa nhìn về phía sắc mặt như bình thường của đệ đệ mình. . . . . . Quả nhiên, mới vừa rồi là ảo giác sao?
/118
|