"Ngươi cũng biết nữa à? !"
". . . . . ." Cho nên nói, có vài tên khốn kiếp vĩnh viễn không hiểu được không khí cùng riêng tư là cái gì.
Mặc kệ nội tâm Thang Mộ khó chịu đến cỡ nào, tên thần cặn bã vẫn cáu kỉnh thao thao bất tuyệt như cũ --
"Ta cho ngươi tới là để ngươi giúp nam chủ mở hậu cung mà! Không phải để cho ngươi tán rồi đem hắn vào hậu cung đâu! Ngươi rốt cuộc làm cái gì ở đây thế!"
"Ha ha." Thấy trong phòng không còn người nào, Thang Mộ dứt khoát phát ra một tiếng cười thật, rồi sau đó ở trong đầu phản kích nói,"Như thế nào đi nữa cũng còn hơn là đi làm gay chứ?"
"Còn không bằng đi làm gay !"
Rất rõ ràng, tên nào đó đã giận đến không lựa lời rồi.
"Làm gay dầu gì còn có một hạng mục lựa chọn là np, bị ngươi đùa như vậy làm cho hắn ngược lại thành một trong np của ngươi, có lầm hay không chứ!"
". . . . . . Ngươi nói nữa ta liền kiện ngươi tội vu cáo đó!" Thang Mộ giận dữ, "Ta làm người trong sạch, ngươi còn dám xuyên tạc nữa hả?"
". . . . . ." Luôn yên lặng quan sát tiến triển câu chuyện, Ngựa đực đại thần giờ phút này là thật có chút đồng tình với nam chủ của mình . . . . . Khổ sở đến tình trạng này thật vẫn được coi là nam chủ sao!
"Tóm lại! Tình huống bây giờ ngươi định làm thế nào?"
"Không biết."
"Này!"
"Thế nào?" Thang Mộ lại phát ra mấy tiếng cười lạnh, trên mặt tuy không biểu cảm, lại khó tránh khỏi cắn răng nghiến lợi, "Ngươi dự định lại ném ta trở về chứ gì?"
"Tất cả nói. . . . . ."
"Coi như ngươi sẽ đưa ta trở về, có tin vị kia sẽ đến xách ta quay lại hay không?"
". . . . . ."
"Chỉ cần ngươi không dễ chịu, hắn liền sảng khoái, không phải sao?"
"Ngươi muốn như thế nào?"
Thang Mộ kéo kéo chăn, một lát sau mới lên tiếng: "Ta không có hứng thú với ân oán rối rắm giữa các ngươi, cũng không rõ ràng cái nào là ngươi làm, cái nào là hắn làm, hơn nữa, ta cuối cùng có một ngày là phải trở về."
". . . . . ."
"Dù sao, ta còn có người nhà đó."
". . . . . . Cho nên?"
"Cho nên ngươi bây giờ câm miệng đi! Ta cũng cần hảo hảo mà suy tính một chút!"
". . . . . ."
Rồi sau đó, tên này lại thật sự ngậm miệng.
Thang Mộ mấp máy môi, rồi sau đó lật người, vẻ mặt trầm trầm -- nàng thật không biết nên làm sao mới phải.
Nhưng, có một thứ có thể xác định, đó chính là, trước khi đi, nhất định không thể để cho số mạng của Jarrett trở thành trò chơi trong tay người khác, mà biện pháp tốt nhất -- đừng cùng hắn đi đến kết thúc của câu chuyện này, khi đó, hắn chắc là tự do đi?
Nhưng mà, tất cả những thứ bọn hắn trải qua bây giờ đây, thật vẫn còn là câu chuyện ban đầu kia sao?
Nàng cần hảo hảo suy nghĩ một chút.
Song, hiện tại. . . . . . Vẫn là làm bộ cái gì cũng không biết đi.
Như vậy, là tốt nhất.
Ừ, không sai.
Đây chính là tốt nhất.
Quyết định xong, Thang Mộ nhắm hai mắt lại, cố gắng ngủ, nhưng mà nàng thất bại.
Cả đêm nay, nàng đều không ngủ.
Cho tới ngày thứ hai rời giường thì sắc mặt của nàng tương đối khó coi.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Động tác xoa mặt của Thang Mộ dừng một chút, từ trong lực độ cùng tiết tấu quen thuộc này, nàng đã biết người tới là người nào -- hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng để cho mình bình tâm tĩnh khí xuống -- giờ phút này nàng cũng cảm kích là mình mặt than.
"Vào đi."
Trong tay nâng một cái khay, Jarrett đi vào, hắn bây giờ đã đổi lại áo bào ma pháp mặc lúc bình thường, mái tóc dài đen nhánh cũng dùng một sợi ruy băng màu xanh đậm buộc lại, buông ở sau lưng.
"Tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ rất khó coi, có muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa hay không?"
Thang Mộ nhìn chăm chú lên khuôn mặt tràn đầy thần sắc quan tâm của đối phương, không hiểu sao có chút cảm thấy không cách nào nhìn thẳng, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay, tựa như thường ngày hồi đáp: "Không cần đâu! Đây chính là hậu quả của thức đêm đó chàng trai, ngàn vạn lần không được học tập tỷ nhé."
". . . . . ." Jarrett thở dài, "Biết uống rượu say không tốt lần sau cũng đừng như vậy nữa," rồi sau đó đem khay trong tay đặt lên bàn, "Mau tới ăn sáng, vẫn còn nóng đó."
". . . . . . Ừ."
Cảm giác làm bộ như không biết gì cả tiếp tục hưởng thụ sự dịu dàng như vậy có chút vô sỉ.
"Tỷ tỷ?"
"Hả?"
"Làm sao vậy? tỷ xem ra có chút kỳ quái. . . . . ." Jarrett nhìn chăm chú vào tỷ tỷ hôm nay thường rơi vào trạng thái đờ đẫn, lo lắng hỏi.
"Ặc, không có gì đâu..., chỉ là, " Thang Mộ xoa xoa cổ, duỗi người nói: " ngày hôm qua uống rượu nha, phản ứng tự nhiên có chút chậm, chờ qua một thời gian là tốt rồi."
"Như vậy, tỷ tỷ ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút đi." Jarrett hết sức tự nhiên tiến lên trước kéo tay cô gái, muốn dìu tới bên cạnh bàn.
Tay của Thang Mộ bất giác run rẩy, rồi sau đó trong lòng nàng cả kinh, gần như là lập tức, cả người cũng run rẩy, ngã về một bên.
"Tỷ tỷ!" Jarrett hoảng sợ đón được thân thể của nàng, "Tỷ rốt cuộc là làm sao thế?"
Dứt lời, ma pháp chữa khỏi liều mạng quét trên người nàng.
". . . . . ." Luôn cảm thấy, vô sỉ hơi quá tay rồi.
Lừa gạt gì đó. . . . . .
Thang mộ ức chế không được có xúc động muốn che mặt, lòng hổ thẹn còn sót lại hầu như bao trùm lấy nàng, vì vậy nàng kéo tay đệ đệ lại: "Đừng dùng nữa, ta hình như tốt hơn nhiều rồi."
"Thật chứ?" Jarrett vẫn cứ không yên tâm lại dùng hai lượt ma pháp, mới cẩn thận đỡ đầu vai Thang Mộ giúp nàng đứng vững, "Còn choáng váng đầu sao?"
"Không còn, không còn nữa!" Thang Mộ giọng điệu vui vẻ nói, cùng lúc đó, nàng tận lực lơ đãng thoát khỏi cánh tay Jarrett, đi chậm tới bên cạnh bàn, một hớp ngậm cái bánh mì mềm còn bốc hơi nóng trên bàn, nhai nhai, "Thật là nóng!"
"Cẩn thận . . . . . . Từ từ ăn."
"Không có việc gì không có việc gì." Thang Mộ vừa quạt gió vào miệng vừa nói, "Ừ, ăn thật ngon."
Một bữa ăn sáng, Thang Mộ dưới tình huống vô cùng rối rắm cứ như vậy đã vượt qua.
Thời điểm chưa có nhận ra thì không sao, một khi nhận thấy được. . . . . . ngay cả ánh mắt dịu dàng của Jarrett vẫn luôn nhìn về phía nàng. . . . . . Thật sự là quá rõ ràng rồi, tại sao trước đây không có chú ý tới hả?
Nàng thật là quá ngu ngốc!
Bây giờ kéo phanh phần cảm tình này lại, còn kịp sao?
"Ăn xong rồi?"
"Ừ." Lòng có suy nghĩ nên Thang Mộ theo bản năng gật đầu, rồi sau đó bên môi ấm áp, bàn tay tinh tế đã lau khóe miệng dính vụn bánh của nàng, xoay đầu sang , trong con ngươi xanh thẳm của chàng trai rõ ràng có ý cười mềm mại, "Tỷ tỷ thật là quá không cẩn thận, dính vào bên miệng rồi."
". . . . . ." Khoảng cách này, thật sự là quá mập mờ.
A a a a!
Tiếp tục như vậy nữa nàng thật muốn điên rồi!
Thời điểm không có chú ý tới còn đỡ, một khi chú ý tới, mỗi một hành động của đối phương hình như đều đang ám chỉ gì đó!
Ai tới cho nàng một gậy đi?
Nàng tình nguyện ngất đi cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy nữa!
"Tỷ tỷ, tỷ lại ngẩn người. . . . . . Quả nhiên vẫn nên nghỉ ngơi một lát nữa đi?"
Mặc dù cũng không nghĩ ban ngày còn nằm ở trên giường, nhưng bây giờ đây tựa hồ là phương pháp duy nhất có thể trốn Jarrett, vì vậy Thang Mộ biết nghe lời phải gật gật đầu, ngoan ngoãn thay xong áo ngủ bò đến trên giường, một bộ dạng "Ta rất ngoan rất nghe lời, sẽ ngủ thật tốt cho nên ngươi cứ an tâm rời đi đi".
Lại không nghĩ rằng, chuyện lại một lần nữa vượt ra khỏi của mong đợi nàng.
Sau khi nàng nằm vật xuống, Jarrett cũng không có rời đi như nàng nghĩ, ngược lại đi tới ghế dựa bên mép giường ngồi xuống, ngón tay khẽ động, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quyển sách rất nặng, rồi sau đó hai tay hắn nâng quyển sách, lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn: "Tỷ tỷ, đệ đọc chuyện xưa trước lúc ngủ cho tỷ có được hay không?"
". . . . . ."
Cứu, cứu mạng!
Ai tới cứu cứu nàng đi! ! !
Có lẽ là nàng chần chờ quá lâu, nụ cười của Jarrett dần dần không giữ được, đầu vai rũ xuống, khuôn mặt thất vọng: "Không được sao? Xin lỗi. . . . . . đệ cũng không muốn ầm ĩ đến tỷ."
"Đệ hiện tại liền rời. . . . . ."
"Không, không có ầm ĩ đến tỷ." Có lẽ là vẻ mặt khổ sở của đối phương đâm trúng địa phương mềm mại nhất trong lòng nàng, Thang Mộ theo bản năng nói, "đệ đọc đi, lúc nãy tỷ chỉ là quá vui mừng nên mới ngớ ra thôi ha ha ha."
Mặc dù nói xong nàng rất muốn hung hăng vả miệng mình một cái, nhưng thấy Jarrett nở nụ cười sung sướng từ nội tâm, Thang Mộ lại cảm thấy, câu nói kia nói không có sai.
Nếu như chỉ một câu nói có thể làm cho hắn vui vẻ.
Nàng cứ nói một chút cũng không có chuyện gì.
Nhưng mà, Jarrett, đệ có thể lùi lại hay không?
Con đường này tuyệt đối không nên bước lên.
"Lúc ban đầu, trên đời vốn là không ánh sáng, cũng không có bóng tối, tất cả mọi thứ, giống như thời kỳ hỗn mang. . . . . ."
Jarrett đọc chuyện xưa, hình như là nguồn gốc của thế giới này.
"Thần Ánh Sáng xuất hiện mang ánh sáng tới cho mọi người, với đối lập với nó, Thần Bóng tối đúng thời cơ mà sinh ra, ánh sáng cùng bóng tối, tướng. . . . . ."
"Cả vùng đất dần dần xuất hiện đông đảo sinh linh. . . . . ."
"Một ngày nào đó, loài người vì muốn sống sót tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này, bắt đầu van xin thần linh ban sức mạnh. . . . . ."
Tiếng đọc sách, cứ như vậy chậm rãi truyền đến.
Âm thanh dịu dàng mà êm ái giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, rất nhanh khiến Thang Mộ rơi vào không khí ấm áp lại khoan khoái, trong thoáng chốc, nàng cảm giác mình giống như đang nằm trên bãi cỏ giữa trưa tháng tư, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, một con cá nhỏ vẫy đuôi bơi lội phát ra tiếng nước chảy lăn tan, phun bong bóng nhỏ, vẫy vẫy đuôi, vui sướng bơi lội.
Cứ như vậy, nàng dần dần tiến vào trong giấc mộng.
Một đêm không có nghỉ ngơi, nàng cuối cùng vẫn không thể thành công chống cự lại sự mê hoặc của giấc ngủ .
Chẳng biết lúc nào, tiếng đọc sách ngừng lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trên giường, cũng không sai lệch chiếu trên người chàng trai bên giường, phác hoạ cho dung nhan tuấn mỹ của hắn thêm mấy phần sắc màu ấm áp.
Hắn nhìn chăm chú vào cô gái ngủ thật say trên giường, hơi cong môi, đóng quyển sách trong tay lại, sau một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói --
"Chúc tỷ có giất mộng đẹp, tỷ tỷ."
". . . . . ." Cho nên nói, có vài tên khốn kiếp vĩnh viễn không hiểu được không khí cùng riêng tư là cái gì.
Mặc kệ nội tâm Thang Mộ khó chịu đến cỡ nào, tên thần cặn bã vẫn cáu kỉnh thao thao bất tuyệt như cũ --
"Ta cho ngươi tới là để ngươi giúp nam chủ mở hậu cung mà! Không phải để cho ngươi tán rồi đem hắn vào hậu cung đâu! Ngươi rốt cuộc làm cái gì ở đây thế!"
"Ha ha." Thấy trong phòng không còn người nào, Thang Mộ dứt khoát phát ra một tiếng cười thật, rồi sau đó ở trong đầu phản kích nói,"Như thế nào đi nữa cũng còn hơn là đi làm gay chứ?"
"Còn không bằng đi làm gay !"
Rất rõ ràng, tên nào đó đã giận đến không lựa lời rồi.
"Làm gay dầu gì còn có một hạng mục lựa chọn là np, bị ngươi đùa như vậy làm cho hắn ngược lại thành một trong np của ngươi, có lầm hay không chứ!"
". . . . . . Ngươi nói nữa ta liền kiện ngươi tội vu cáo đó!" Thang Mộ giận dữ, "Ta làm người trong sạch, ngươi còn dám xuyên tạc nữa hả?"
". . . . . ." Luôn yên lặng quan sát tiến triển câu chuyện, Ngựa đực đại thần giờ phút này là thật có chút đồng tình với nam chủ của mình . . . . . Khổ sở đến tình trạng này thật vẫn được coi là nam chủ sao!
"Tóm lại! Tình huống bây giờ ngươi định làm thế nào?"
"Không biết."
"Này!"
"Thế nào?" Thang Mộ lại phát ra mấy tiếng cười lạnh, trên mặt tuy không biểu cảm, lại khó tránh khỏi cắn răng nghiến lợi, "Ngươi dự định lại ném ta trở về chứ gì?"
"Tất cả nói. . . . . ."
"Coi như ngươi sẽ đưa ta trở về, có tin vị kia sẽ đến xách ta quay lại hay không?"
". . . . . ."
"Chỉ cần ngươi không dễ chịu, hắn liền sảng khoái, không phải sao?"
"Ngươi muốn như thế nào?"
Thang Mộ kéo kéo chăn, một lát sau mới lên tiếng: "Ta không có hứng thú với ân oán rối rắm giữa các ngươi, cũng không rõ ràng cái nào là ngươi làm, cái nào là hắn làm, hơn nữa, ta cuối cùng có một ngày là phải trở về."
". . . . . ."
"Dù sao, ta còn có người nhà đó."
". . . . . . Cho nên?"
"Cho nên ngươi bây giờ câm miệng đi! Ta cũng cần hảo hảo mà suy tính một chút!"
". . . . . ."
Rồi sau đó, tên này lại thật sự ngậm miệng.
Thang Mộ mấp máy môi, rồi sau đó lật người, vẻ mặt trầm trầm -- nàng thật không biết nên làm sao mới phải.
Nhưng, có một thứ có thể xác định, đó chính là, trước khi đi, nhất định không thể để cho số mạng của Jarrett trở thành trò chơi trong tay người khác, mà biện pháp tốt nhất -- đừng cùng hắn đi đến kết thúc của câu chuyện này, khi đó, hắn chắc là tự do đi?
Nhưng mà, tất cả những thứ bọn hắn trải qua bây giờ đây, thật vẫn còn là câu chuyện ban đầu kia sao?
Nàng cần hảo hảo suy nghĩ một chút.
Song, hiện tại. . . . . . Vẫn là làm bộ cái gì cũng không biết đi.
Như vậy, là tốt nhất.
Ừ, không sai.
Đây chính là tốt nhất.
Quyết định xong, Thang Mộ nhắm hai mắt lại, cố gắng ngủ, nhưng mà nàng thất bại.
Cả đêm nay, nàng đều không ngủ.
Cho tới ngày thứ hai rời giường thì sắc mặt của nàng tương đối khó coi.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Động tác xoa mặt của Thang Mộ dừng một chút, từ trong lực độ cùng tiết tấu quen thuộc này, nàng đã biết người tới là người nào -- hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng để cho mình bình tâm tĩnh khí xuống -- giờ phút này nàng cũng cảm kích là mình mặt than.
"Vào đi."
Trong tay nâng một cái khay, Jarrett đi vào, hắn bây giờ đã đổi lại áo bào ma pháp mặc lúc bình thường, mái tóc dài đen nhánh cũng dùng một sợi ruy băng màu xanh đậm buộc lại, buông ở sau lưng.
"Tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ rất khó coi, có muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa hay không?"
Thang Mộ nhìn chăm chú lên khuôn mặt tràn đầy thần sắc quan tâm của đối phương, không hiểu sao có chút cảm thấy không cách nào nhìn thẳng, nhưng cuối cùng vẫn nắm chặt tay, tựa như thường ngày hồi đáp: "Không cần đâu! Đây chính là hậu quả của thức đêm đó chàng trai, ngàn vạn lần không được học tập tỷ nhé."
". . . . . ." Jarrett thở dài, "Biết uống rượu say không tốt lần sau cũng đừng như vậy nữa," rồi sau đó đem khay trong tay đặt lên bàn, "Mau tới ăn sáng, vẫn còn nóng đó."
". . . . . . Ừ."
Cảm giác làm bộ như không biết gì cả tiếp tục hưởng thụ sự dịu dàng như vậy có chút vô sỉ.
"Tỷ tỷ?"
"Hả?"
"Làm sao vậy? tỷ xem ra có chút kỳ quái. . . . . ." Jarrett nhìn chăm chú vào tỷ tỷ hôm nay thường rơi vào trạng thái đờ đẫn, lo lắng hỏi.
"Ặc, không có gì đâu..., chỉ là, " Thang Mộ xoa xoa cổ, duỗi người nói: " ngày hôm qua uống rượu nha, phản ứng tự nhiên có chút chậm, chờ qua một thời gian là tốt rồi."
"Như vậy, tỷ tỷ ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút đi." Jarrett hết sức tự nhiên tiến lên trước kéo tay cô gái, muốn dìu tới bên cạnh bàn.
Tay của Thang Mộ bất giác run rẩy, rồi sau đó trong lòng nàng cả kinh, gần như là lập tức, cả người cũng run rẩy, ngã về một bên.
"Tỷ tỷ!" Jarrett hoảng sợ đón được thân thể của nàng, "Tỷ rốt cuộc là làm sao thế?"
Dứt lời, ma pháp chữa khỏi liều mạng quét trên người nàng.
". . . . . ." Luôn cảm thấy, vô sỉ hơi quá tay rồi.
Lừa gạt gì đó. . . . . .
Thang mộ ức chế không được có xúc động muốn che mặt, lòng hổ thẹn còn sót lại hầu như bao trùm lấy nàng, vì vậy nàng kéo tay đệ đệ lại: "Đừng dùng nữa, ta hình như tốt hơn nhiều rồi."
"Thật chứ?" Jarrett vẫn cứ không yên tâm lại dùng hai lượt ma pháp, mới cẩn thận đỡ đầu vai Thang Mộ giúp nàng đứng vững, "Còn choáng váng đầu sao?"
"Không còn, không còn nữa!" Thang Mộ giọng điệu vui vẻ nói, cùng lúc đó, nàng tận lực lơ đãng thoát khỏi cánh tay Jarrett, đi chậm tới bên cạnh bàn, một hớp ngậm cái bánh mì mềm còn bốc hơi nóng trên bàn, nhai nhai, "Thật là nóng!"
"Cẩn thận . . . . . . Từ từ ăn."
"Không có việc gì không có việc gì." Thang Mộ vừa quạt gió vào miệng vừa nói, "Ừ, ăn thật ngon."
Một bữa ăn sáng, Thang Mộ dưới tình huống vô cùng rối rắm cứ như vậy đã vượt qua.
Thời điểm chưa có nhận ra thì không sao, một khi nhận thấy được. . . . . . ngay cả ánh mắt dịu dàng của Jarrett vẫn luôn nhìn về phía nàng. . . . . . Thật sự là quá rõ ràng rồi, tại sao trước đây không có chú ý tới hả?
Nàng thật là quá ngu ngốc!
Bây giờ kéo phanh phần cảm tình này lại, còn kịp sao?
"Ăn xong rồi?"
"Ừ." Lòng có suy nghĩ nên Thang Mộ theo bản năng gật đầu, rồi sau đó bên môi ấm áp, bàn tay tinh tế đã lau khóe miệng dính vụn bánh của nàng, xoay đầu sang , trong con ngươi xanh thẳm của chàng trai rõ ràng có ý cười mềm mại, "Tỷ tỷ thật là quá không cẩn thận, dính vào bên miệng rồi."
". . . . . ." Khoảng cách này, thật sự là quá mập mờ.
A a a a!
Tiếp tục như vậy nữa nàng thật muốn điên rồi!
Thời điểm không có chú ý tới còn đỡ, một khi chú ý tới, mỗi một hành động của đối phương hình như đều đang ám chỉ gì đó!
Ai tới cho nàng một gậy đi?
Nàng tình nguyện ngất đi cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy nữa!
"Tỷ tỷ, tỷ lại ngẩn người. . . . . . Quả nhiên vẫn nên nghỉ ngơi một lát nữa đi?"
Mặc dù cũng không nghĩ ban ngày còn nằm ở trên giường, nhưng bây giờ đây tựa hồ là phương pháp duy nhất có thể trốn Jarrett, vì vậy Thang Mộ biết nghe lời phải gật gật đầu, ngoan ngoãn thay xong áo ngủ bò đến trên giường, một bộ dạng "Ta rất ngoan rất nghe lời, sẽ ngủ thật tốt cho nên ngươi cứ an tâm rời đi đi".
Lại không nghĩ rằng, chuyện lại một lần nữa vượt ra khỏi của mong đợi nàng.
Sau khi nàng nằm vật xuống, Jarrett cũng không có rời đi như nàng nghĩ, ngược lại đi tới ghế dựa bên mép giường ngồi xuống, ngón tay khẽ động, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quyển sách rất nặng, rồi sau đó hai tay hắn nâng quyển sách, lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn: "Tỷ tỷ, đệ đọc chuyện xưa trước lúc ngủ cho tỷ có được hay không?"
". . . . . ."
Cứu, cứu mạng!
Ai tới cứu cứu nàng đi! ! !
Có lẽ là nàng chần chờ quá lâu, nụ cười của Jarrett dần dần không giữ được, đầu vai rũ xuống, khuôn mặt thất vọng: "Không được sao? Xin lỗi. . . . . . đệ cũng không muốn ầm ĩ đến tỷ."
"Đệ hiện tại liền rời. . . . . ."
"Không, không có ầm ĩ đến tỷ." Có lẽ là vẻ mặt khổ sở của đối phương đâm trúng địa phương mềm mại nhất trong lòng nàng, Thang Mộ theo bản năng nói, "đệ đọc đi, lúc nãy tỷ chỉ là quá vui mừng nên mới ngớ ra thôi ha ha ha."
Mặc dù nói xong nàng rất muốn hung hăng vả miệng mình một cái, nhưng thấy Jarrett nở nụ cười sung sướng từ nội tâm, Thang Mộ lại cảm thấy, câu nói kia nói không có sai.
Nếu như chỉ một câu nói có thể làm cho hắn vui vẻ.
Nàng cứ nói một chút cũng không có chuyện gì.
Nhưng mà, Jarrett, đệ có thể lùi lại hay không?
Con đường này tuyệt đối không nên bước lên.
"Lúc ban đầu, trên đời vốn là không ánh sáng, cũng không có bóng tối, tất cả mọi thứ, giống như thời kỳ hỗn mang. . . . . ."
Jarrett đọc chuyện xưa, hình như là nguồn gốc của thế giới này.
"Thần Ánh Sáng xuất hiện mang ánh sáng tới cho mọi người, với đối lập với nó, Thần Bóng tối đúng thời cơ mà sinh ra, ánh sáng cùng bóng tối, tướng. . . . . ."
"Cả vùng đất dần dần xuất hiện đông đảo sinh linh. . . . . ."
"Một ngày nào đó, loài người vì muốn sống sót tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này, bắt đầu van xin thần linh ban sức mạnh. . . . . ."
Tiếng đọc sách, cứ như vậy chậm rãi truyền đến.
Âm thanh dịu dàng mà êm ái giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, rất nhanh khiến Thang Mộ rơi vào không khí ấm áp lại khoan khoái, trong thoáng chốc, nàng cảm giác mình giống như đang nằm trên bãi cỏ giữa trưa tháng tư, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, một con cá nhỏ vẫy đuôi bơi lội phát ra tiếng nước chảy lăn tan, phun bong bóng nhỏ, vẫy vẫy đuôi, vui sướng bơi lội.
Cứ như vậy, nàng dần dần tiến vào trong giấc mộng.
Một đêm không có nghỉ ngơi, nàng cuối cùng vẫn không thể thành công chống cự lại sự mê hoặc của giấc ngủ .
Chẳng biết lúc nào, tiếng đọc sách ngừng lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trên giường, cũng không sai lệch chiếu trên người chàng trai bên giường, phác hoạ cho dung nhan tuấn mỹ của hắn thêm mấy phần sắc màu ấm áp.
Hắn nhìn chăm chú vào cô gái ngủ thật say trên giường, hơi cong môi, đóng quyển sách trong tay lại, sau một lúc lâu, hắn nhỏ giọng nói --
"Chúc tỷ có giất mộng đẹp, tỷ tỷ."
/118
|