Với Vô Phong, sự xuất hiện của công chúa là một liều thuốc kích thích, nguồn năng lượng mà nó mang lại còn nhiều hơn cả chiếc bánh tăng lực màu đen. Vì công chúa, hắn sẽ dũng cảm hơn hoặc ngu dần đi, tùy hoàn cảnh. Tuy nhiên, ngay lúc này, khi mà Lục Châu ở rất gần và chỉ cách nàng một hơi thở, tinh thần gã tóc đỏ chẳng phấn chấn hơn chút nào. Bởi cách đấy vài chục bước chân, Chiến Tử đang âm thầm theo dõi cả hai. Gã như một cục băng hình người tỏa ra những cái nhìn lạnh lẽo. Công chúa coi đó là sự tận tụy, còn Vô Phong cho rằng gã tồn tại để đánh tụt cảm xúc của người khác. “Khi tao còn ở đây, mày đừng nghĩ chuyện động vào công chúa, dù chỉ một sợi tóc!” – Tên tóc đỏ có thể đọc điều ấy trong đôi mắt gườm gườm của Chiến Tử.
Nhiều ngày nay, công chúa và Chiến Tử thường xuyên ghé qua phòng luyện tập – điều mà trước đây họ hiếm khi làm. Lục Châu nhận ra kiến thức sách vở sẽ chẳng giúp được gì tại một nơi đầy bạo lực như Kim Ngân, sức mạnh và mạnh hơn thế mới là điều nàng cần. Ngoài ra, nàng muốn toàn đội vận hành như cỗ máy được lập trình sẵn. Không hỏng hóc, không trục trặc, cỗ máy vận hành trơn tru bao nhiêu, cơ hội sống sót của họ tăng cao bấy nhiêu. Cỗ máy chỉ thiếu duy nhất một mảnh ghép mang tên Thú, gã Thổ Hành không tập cùng họ vì còn bận xử lý nhiệm vụ của Thổ Hành. Nhưng nó không phải vấn đề lớn vì chiến binh Thổ Hành có khả năng thích ứng mọi hoàn cảnh, mà Thú lại là kẻ thích ứng hoàn cảnh giỏi nhất trung đội.
-Khi đánh đội hình, tôi cần anh đứng chếch về góc mười giờ… – Lục Châu nói với Vô Phong – …lần trước, trên đỉnh Hoành Sơn, anh hay di chuyển vào hướng mười một, mười hai giờ và cản tầm nhìn của tôi.
-Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý. – Tên tóc đỏ đáp.
-Nếu tôi triệu hồi thần hộ mệnh, tôi cần anh bảo vệ từ góc chín giờ trở xuống. – Lục Châu tiếp lời – Đừng vượt qua góc chín giờ khi không cần thiết. Tầm đánh của A Sát Ca rất rộng, tôi có thể làm anh bị thương. Hãy tập lại, lần này tôi sẽ di chuyển A Sát Ca liên tục, hãy nhớ: các sóng năng lượng của thần hộ mệnh sẽ phát ra theo bốn chiều vuông góc, cảm nhận chúng và anh sẽ tính được cách thức di chuyển.
-Sao tôi có thể cảm nhận được?
Lục Châu chỉ lên tay, cười:
-Dấu xăm hộ vệ thánh sứ, nhớ chứ? Nó sẽ nhói lên khi anh đứng trong tầm ảnh hưởng của sóng năng lượng.
Sau đó, công chúa và Vô Phong bắt đầu bài tập di chuyển đội hình. Lục Châu niệm chú triệu hồi thần hộ mệnh, đó là lần thứ mười trong ngày nàng làm như vậy. Gương mặt nàng ướt đẫm, mồ hôi vương trên mí mắt, trên tóc, trên cánh mũi, như thể một trận mưa rào vừa tạt qua. Bàn tay nàng đỏ tấy vì vận nội lực quá nhiều và vì sức nóng từ những tia lửa điện của phép Lôi niệm. Song chừng ấy chẳng thể ngăn cản Lục Châu tiếp tục luyện tập. Trong mọi việc, công chúa luôn cố gắng gấp nhiều lần so với người khác. Nhưng còn một lý do nữa khiến nàng hăng hái gấp bội: chuyến đi sắp tới chắc chắn không có Bất Vọng.
Bạch Dương đệ thập rốt cục đã đặt lợi ích quốc gia lên trên sự an toàn của con gái mình. Vì những mỏ quang tố trung tầng, ông đành phải nhìn Lục Châu tiến vào Kim Ngân mà không có Bất Vọng bảo vệ. Về phần Đông Hoàng, lão biết Tư Ngang bị tóm và để thoát khỏi tội trạng, lão chấp nhận đề nghị của Phi Thiên, không kì kèo bớt một thêm hai dù chỉ một lời. Mất công ty khai thác quang tố, Đông Hoàng có tiếc? Dĩ nhiên lão tiếc đứt ruột, vừa tiếc vừa đau, tựa như tim gan phèo phổi bị móc ra mà không được tiêm thuốc gây mê. Với lão, đây rõ ràng là thương vụ lỗ vốn, nhưng sẽ chẳng bao giờ có chuyện lão đánh đổi sự tự do với tiền bạc. Thử thách độ dẻo dai của thân xác có tuổi đời trên bảy mươi với nhà tù không trung ở Đại Hội Đồng? – Đông Hoàng không điên. Điều quan trọng là lão có tự do. Còn tự do, lão còn làm được nhiều điều.
Mất sự phục vụ của Bất Vọng, ngài đệ thập tính việc sử dụng đội Thổ Hành để bảo vệ Lục Châu. Nhưng nguyên tắc tác chiến không cho phép dồn toàn bộ lực lượng đặc biệt vào một nhiệm vụ duy nhất, trừ phi đó là nhiệm vụ cấp quốc gia. Mà sứ mệnh của Lục Châu lại chưa đạt tới tầm hệ trọng như vậy. Ngài đệ thập có thể sử dụng “quyền tuyệt đối” – một quyền cho phép ông ra quyết định mà không cần ý kiến của quốc hội hay Hội đồng pháp quan. Nhưng hoàng đế không muốn vậy. Hơn ai hết, ngài hiểu rõ “quyền tuyệt đối” sẽ gây nên hậu quả nhiều hơn hiệu quả.
Mọi gánh nặng vì thế dồn xuống Lục Châu. Giờ đây, công chúa cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nàng đang bước trên một con đường đầy sương mà chỉ giắt theo bên mình lời tiên tri mơ hồ của tộc trưởng tộc Lạc Việt. Tình báo Phi Thiên ở Kim Ngân đông như kiến cỏ song chẳng có nổi một tin tức về Ác Lạc Điểu. Rồi còn đống thư từ khiển trách đến từ Đại Hội Đồng lẫn Thánh Vực như muốn nhấn chìm Lục Châu. Nhưng càng khó khăn, công chúa càng cứng rắn, đến mức nàng khắc nghiệt với chính bản thân. Thấy công chúa tự ép mình thái quá, Vô Phong định lên tiếng song nghĩ sao lại thôi. Ngay cả Chiến Tử - cận vệ gần gũi nhất với công chúa còn im lặng, cớ gì hắn phải lên tiếng? Vả lại, giữa thời điểm khó khăn này, tên tóc đỏ hiểu rằng muốn làm công chúa an lòng, hắn phải trở thành người mà nàng có thể tin tưởng. Vô Phong sẽ làm thế, với điều kiện Chiến Tử phải biến khỏi đây, càng xa càng tốt.
Tiếng chạy, tiếng thở rồi tiếng vỗ cánh của thần hộ mệnh cứ thế nối tiếp nhau trong phòng luyện tập, chừng nửa tiếng sau mới dứt. Vô Phong mệt đứt hơi, nằm duỗi thẳng cẳng trên sàn và muốn đánh một giấc đến chiều. Nhưng công chúa thì chẳng ngáp dài như hắn, nàng vẫn dư sức vẽ sơ đồ chiến thuật lên giấy trắng, sau đưa cho tên tóc đỏ, đoạn giảng giải:
-Ban nãy anh có một bước lỗi. Khi tôi chuyển sang cánh trái, anh đi lên góc mười giờ, lọt vào tầm đánh của A Sát Ca. Nhìn này, các sóng năng lượng của thần hộ mệnh luôn phát ra theo bốn chiều vuông góc với nhau, khi thần hộ mệnh thay đổi góc tấn công, sóng năng lượng sẽ dịch chuyển theo, hãy để ý điều đó…
Vô Phong đã mệt, công chúa nói gì, hắn chỉ gật gật ra vẻ hiểu biết chứ đầu chẳng hấp thụ được mấy chữ. Trong lúc mải gật với gù, hắn bất giác trông thấy dung diện của Lục Châu. Cô gái tuy mạnh mẽ nhưng hai gò má đã tái xanh, tinh thần kiên trì vẫn còn đó song đôi mắt xáo động như mặt hồ giữa ngày gió bão. Tên tóc đỏ tự nhủ nếu ở vị trí của công chúa, mỗi sáng hắn sẽ dùng la bàn xác định vị trí của Thánh Vực và Đại Hội Đồng, sau đó chĩa ngón tay thối về hai nơi ấy, mỗi lần khoảng năm phút. Hắn tin rằng nếu công chúa làm vậy, tinh thần nàng sẽ thoải mái hơn nhiều. Và hắn cũng biết công chúa sẽ không bao giờ làm như thế.
-Anh nhớ hết rồi chứ? Nhớ lời tôi chứ – Lục Châu hỏi.
Vô Phong gật đầu ra vẻ đã tường năm rõ mười. Hắn cười:
-Tôi nhớ. Nhưng mà công chúa à, cái bụng của tôi đang nhớ bữa trưa hơn. Gần một giờ chiều rồi đấy, cô cũng nên thương bụng dạ mình chứ hả?
Trước lời đùa cợt của hắn, Lục Châu nhoẻn miệng cười. Biểu hiện của nàng lập tức lọt vào mắt Chiến Tử. Gã hết nhìn công chúa lại quay ra nhìn Vô Phong, như thể đây là sự việc lạ lùng với gã vậy. Chỉ là trò chuyện bình thường, cần thiết phải nhìn ngó ghê vậy không? – Vô Phong tự nhủ rồi tiếp lời với Lục Châu:
-Tôi nghe nói mỗi ngày cô phải trả lời thư của Đại Hội Đồng và Thánh Vực? Sao không để việc đó cho người khác làm?
Công chúa lấy khăn lau mồ hôi trên gương mặt, vừa sắp xếp đồ đạc vừa lắc đầu:
-Thánh Vực rất coi trọng biểu hiện của Thánh Sứ, kể cả nhỏ nhất. Chúng sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi Tổng Lãnh năm sau. Tôi không thể lơi là được.
-Thi thố thì thi thố, chẳng phải người thắng cuộc sẽ trở thành Tổng Lãnh hay sao?
-Không đơn giản vậy đâu. – Lục Châu cười – Rồi anh sẽ hiểu thôi. Ăn trưa cùng tôi không?
-Hả? Cô nói gì?
-Tôi hỏi là anh muốn ăn trưa cùng tôi không?
Dĩ nhiên là Vô Phong đồng ý. Không có nhiều dịp để hắn gần gũi công chúa, nay cơ hội đến, lẽ nào hắn lại chối từ?
Bất quá, bữa trưa không thực sự thoải mái như Vô Phong tưởng. Trước mặt hắn là Lục Châu, còn gã Chiến Tử ngồi một góc riêng, đôi mắt bám sát công chúa như hình với bóng, thi thoảng lại đảo qua mái đầu đỏ. Tình cảnh này khiến Vô Phong khó chịu, như thể đang thưởng lãm bức tranh đẹp dưới sự giám sát của một con ác thú. Thật may, bức tranh đẹp Lục Châu vẫn đủ sức cuốn hút hắn, dù những điều nàng nói trong bữa ăn không phải chủ đề mà hắn ưa thích:
-Khoảng sáu mươi nước trong liên minh sẽ cử một đại diện thánh sứ và thi đấu với nhau. Người thắng dĩ nhiên có nhiều khả năng làm Tổng Lãnh, nhưng nó còn tùy thuộc ý muốn của hội đồng. Đôi khi, họ không muốn một nước vốn rất mạnh trong liên minh có thêm đặc quyền Tổng Lãnh. Đại khái thế…
Vô Phong ngoảnh đầu ngó Chiến Tử, sau quay ra đáp lời:
-Vậy sao? Ờm… Phi Thiên là nước mạnh nhất, trong trường hợp cô thắng thì hội đồng sẽ không bao giờ cho cô làm Tổng Lãnh đâu!
Lục Châu cười:
-Thế nên tôi muốn tạo ấn tượng tốt với họ.
-Nhưng rõ ràng là trong mắt họ bây giờ, cô chỉ gây ấn tượng xấu. Quỷ Vương thứ hai, thứ ba, thứ năm, họ đổ lỗi cho cô; và Quỷ Vương thứ tư, nghe chừng họ cũng muốn đổ lỗi cho cô nốt.
Khuôn mặt Lục Châu vừa vui vẻ được chút ít nay lại chùng xuống, tựa cánh chim đương hiên ngang bay lượn bỗng gặp cơn mưa rào. Nói về an ủi động viên thì Vô Phong mù tịt, nhưng luận chuyện lôi người khác xuống bùn, hắn lại có năng khiếu. Trong những thời điểm này, đáng ra hắn phải buông lời khích lệ công chúa mới phải. Nhưng hay lỡ mồm là đặc tính khó sửa của Vô Phong. Không biết là thật hay tưởng tượng mà hắn cảm giác nồng độ nguy hiểm trong ánh mắt Chiến Tử đang tăng dần. Tên tóc đỏ vừa tưởng tượng cảnh con chó dữ Chiến Tử tợp mình ra sao, vừa lựa lời xốc lại tinh thần công chúa. Riêng khoản lấp liếm che đậy tội lỗi, hắn thuộc hàng thiên tài.
-Cô đừng hiểu nhầm, tôi nói vậy là vì muốn cô tập trung luyện tập thay vì tốn thời gian cho việc trả lời thư từ. – Vô Phong khoa chân múa tay – Cô sẽ đến phòng tập nhiều hơn, tôi có thể gặp cô nhiều hơn … ý tôi là chúng ta có nhiều thời gian tập tác chiến hơn! Hãy để chuyện thư từ cho người khác, Tiểu Hồ chẳng hạn. Con nhỏ đó đang rỗi phỏng? Cô ta không đi Kim Ngân chứ gì? Giao cho cổ, và cô sẽ dễ thở hơn, tin tôi đi!
Lục Châu chống cằm nghe gã tóc đỏ kiến giải. Nàng gật gù, sau lại lắc đầu, vừa cười vừa xua tay. Vô Phong không nghĩ ý kiến của mình chứa nhiều tính chất khôi hài đến vậy, hắn hỏi:
-Tôi nói sai à?
-Không, không sai! Nhưng mà… – Công chúa bụm miệng cười – …dăm hôm trước, tôi nhờ Tiểu Hồ trả lời thư cho Đại Hội Đồng. Trong số các thư phúc đáp có một bức với lời lẽ không tốt đẹp cho lắm, Tiểu Hồ nói là gửi nhầm, nhưng tôi không nghĩ thế…
-Cô ta viết cái gì?
Lục Châu ngẫm nghĩ rồi mở miệng toan nói song lại thôi. Dường như lời lẽ trong bức thư phúc đáp nọ không phù hợp để một người có địa vị như nàng nói ra. Sau cùng, công chúa bèn tháo vòng đeo tay; chiếc vòng này không phải đồ trang sức, nó gồm những hạt kim loại tròn dính với nhau. Khi công chúa trải nó trên mặt bàn, các hạt kim loại tự động tách rời và xếp thành khối hình trụ rỗng ruột. Từ bên trong khối trụ bắn ra một chùm sáng màu xanh dương vào khoảng không ở giữa Vô Phong và công chúa, đồng thời hiển thị những văn bản số hóa. Đây là máy chiếu ba chiều cá nhân của Lục Châu, nàng luôn mang nó bên mình để tiện xử lý công việc. Cô gái gạt tay, đống văn bản theo tay nàng trượt dài trên chùm sáng màu xanh rồi biến mất vào không khí.
-Người của Đại Hội Đồng đã hỏi tôi về bức thư đó. Thực sự là rắc rối! Vậy nên tôi không dám để Tiểu Hồ trả lời thư nữa… À, đây rồi!
Công chúa đã tìm thấy bức thư phúc đáp nọ, nàng liền đẩy nó về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ phóng to văn bản rồi lẩm nhẩm đọc. Càng đọc, cái miệng của hắn càng thêm toe toét.
“Tôi sẽ không nói gì thêm nữa vì các người là một lũ phiền nhiễu. Biết không? Các người như một đám ruồi nhặng vo ve quanh tôi, bốc mùi, kinh tởm và khiến tôi không thể tập trung làm việc. Vì vậy, để tốt cho cả đôi bên, tôi đề nghị các người im miệng và tập trung vào chuyên môn của mình. Bởi vì để ý người khác quá nhiều, soi mói quá nhiều nên các người chưa bao giờ làm được chuyện gì ra hồn. Liệu đường mà cư xử! Nếu còn gửi thư tới với nội dung cằn nhằn hay lảm nhảm, tôi sẽ tống tất cả vào sọt rác mà khỏi cần nghĩ ngợi nhiều. Thế nhé!”.
Vô Phong chống cằm cười khanh khách. Tiểu Hồ nổi tiếng đanh đá, viết được mấy lời lẽ kiểu này cũng chẳng lạ. Tên tóc đỏ nói:
-Tôi cá mấy vị quan chức Đại Hội Đồng tức lộn ruột vì cái này!
Công chúa cười mếu:
-Ừ, họ tức tốc gửi thư yêu cầu tôi giải thích. Tiểu Hồ viết thư phúc đáp là có đám quý tộc ở Phi Thiên thành gửi thư cho tôi, trả lời vội quá nên gửi nhầm.
Vô Phong lặp lại:
-Gửi nhầm á? Con nhỏ đó mà cũng biết nhầm nhọt hả?
Lục Châu nhún vai cười gượng, sau nói:
-Do vậy tôi không dám để Tiểu Hồ trả lời thư nữa.
-Vậy thì để tôi! – Vô Phong nói.
-Không, anh lại càng không! – Lục Châu cười lớn – Nói thật, Tiểu Hồ và anh khá giống nhau, hai người mà trả lời thư, tôi sẽ rắc rối gấp đôi mất!
-Giống nhau? Công chúa bảo tôi giống con thú dữ… à nhầm, Tiểu Hồ á?
Lục Châu mỉm cười, như thể đã biết trước thái độ của Vô Phong. Nàng bắt đầu sinh cảm giác thú vị ở cái tật hay lỡ mồm của hắn. Mới cách đây mấy tháng, nàng chỉ coi cái gã tóc đỏ lắm mồm này là hộ vệ. Dần dà, thời gian trôi đi, giá trị tồn tại của hắn trong lòng nàng cứ âm thầm tăng lên. Để lúc này, với Lục Châu, Vô Phong không hẳn là hộ vệ, cũng chưa phải là người nào đấy có thể gán chữ “quan trọng”, nhưng nếu hắn cần giúp đỡ, nàng sẽ giúp, nếu hắn gặp vấn đề, nàng sẽ quan tâm hơn thường lệ. Nghĩ tới đây, Lục Châu chợt nhớ trong chuyến đi tới Hoành Sơn vừa rồi, nàng đã nghĩ về hắn rất nhiều. Nàng đã trải qua những giờ phút lo lắng, sợ hãi rồi lại vui mừng khi thấy hắn trở về. Tất nhiên trong chuỗi cảm xúc ấy của Lục Châu, Tiểu Hồ xuất hiện nhiều hơn. Nói gì thì nói, Tiểu Hồ là người thân của nàng và nàng quan tâm Tiểu Hồ hơn.
Nhưng Lục Châu không phủ nhận rằng nàng đã để ý gã tóc đỏ nhiều hơn trước.
Đôi lúc, nghĩ về một ai đó khiến con người ta cảm thấy khác lạ.
Mải mê với tâm sự, Lục Châu không nhận ra trên màn hình màu xanh dương xuất hiện thư báo. Đến khi Vô Phong nhắc nhở, nàng mới nhận ra đó là thư của Thánh Vực. Công chúa bèn nói:
-Anh nghỉ ngơi chút đi, tới chiều chúng ta tập tiếp, tầm ba giờ nhé!
Nói rồi nàng khẽ búng vào chiếc máy chiếu hình trụ, từng hạt kim loại tròn rơi lạch tạch xuống bàn rồi sắp xếp thành vòng tay như cũ. Công chúa mang nó rời đi, gã Chiến Tử cũng đứng dậy. Vô Phong nhìn theo cô gái, đoạn nói:
-Lại viết thư phúc đáp sao?
-Việc phải làm mà. – Lục Châu nói.
Tên tóc đỏ thở dài:
-Cô nên nghỉ ngơi và giao việc đó cho người khác. Cô là công chúa, phải ra dáng công chúa chứ? Cô có thể ra lệnh, đúng không?
Hắn vừa nói vừa nháy mắt. Lục Châu mỉm cười:
-Vậy phiền anh dọn dẹp bữa trưa giùm tôi.
Vô Phong vui vẻ cúi đầu “tuân lệnh”. Hắn vui không phải vì được sai bảo, hắn vui vì Lục Châu đang thay đổi. Vẫn là nàng công chúa “chim trong lồng”, vẫn là người cầu toàn thích ôm đồm công việc và không muốn làm phiền người khác, nhưng Vô Phong có thể cảm nhận được nàng đang thay đổi. Tuy rằng sự thay đổi ấy diễn ra chậm chạp, nhưng Lục Châu giờ giống một bông hoa đẹp khi được chăm tưới đầy đủ và sẽ úa tàn khi đứng dưới mưa rào hay ánh nắng quá lâu, không còn là thứ hoa giấy với thứ vẻ đẹp nhân tạo nữa. Dù vậy, công chúa là công chúa, hắn không mong nàng sẽ biến thành Tiểu Hồ thứ hai. Một con thú dữ là quá đủ rồi! – Hắn lẩm bẩm.
Nói mới nhớ, mấy ngày gần đây, hắn chưa gặp Tiểu Hồ. Cô gái vẫn đang dưỡng thương, nhất thời chưa thể đi lại nhiều.
Vô Phong nghĩ mình nên quan tâm Tiểu Hồ một chút.
Đúng ba giờ chiều, công chúa và Vô Phong lại cùng nhau luyện tập. Đến khi mặt trời ngáy khò khò trong tấm chăn bóng đêm và hầu hết mọi người trên Thần Sấm dùng xong bữa tối, hai người họ vẫn chưa nghỉ. Sau hàng tiếng đồng hồ, Vô Phong đã quen với sự cảm ứng sóng năng lượng từ thần hộ mệnh. Giờ đây, hắn có thể tiến lên góc mười giờ hoặc lui xuống góc chín giờ nhịp nhàng theo sự di chuyển của A Sát Ca, thay vì lỡ nhịp liên tục như hồi sáng. Về cơ bản, hắn vừa hoàn thành phần luyện tập đội hình.
Nhưng với phần tập luyện cá nhân, Vô Phong chẳng hề hài lòng. Thế kiếm mới tên gọi Suy Thiết khó hơn hắn tưởng. Nó là một thế kiếm có cách vận sức giống Tử Thiết, lại hãm nội lực trên lưỡi kiếm như Trọng Thiết. Nguyên tắc là vậy nhưng thực hiện khó khăn vô cùng; mỗi lần Vô Phong vận sức, nội lực lại bung ra và hắn không thể kiểm soát chúng. Gã hình nhân gỗ – đối tượng tập dượt của Vô Phong – đã xơ xác và tan hoang vì bị đâm, bị chém, song nó lại chẳng như thứ mà hắn từng nhìn thấy từ Hắc Hùng. Gã đội trưởng Thổ Hành chỉ đâm một nhát kiếm rất nông vào hình nhân gỗ, rồi từ vết đâm ấy, toàn bộ phần bên trong của hình nhân mủn rục như thể có đàn mối háu đói tràn qua, trong khi bên ngoài vẫn y nguyên. Thấy hắn gặp khó, công chúa bèn hỏi han, hắn liền kể sự tình. Nghe xong, Lục Châu đáp lời:
-Tôi không hiểu kiếm thuật lắm… Nhưng tôi cảm giác Suy Thiết có phần nào giống bí kỹ của tạo băng của Chiến Tử. Thử hỏi Chiến Tử xem, anh ấy sẽ chỉ cho anh!
Vô Phong cảm ơn Lục Châu quan tâm, hứa sẽ làm theo lời nàng và… hứa rồi để đấy. Đến gặp Chiến Tử rồi nói “Ê, anh bạn, tôi cóc hiểu Suy Thiết là cái gì, chỉ dạy hộ tôi nhé?”, sau đó Chiến Tử đáp “Tôi không ưa cậu, nhưng vì công chúa nhờ vả nên tôi sẽ giúp!” – Vô Phong đã mường tượng cảnh đối thoại trên và hắn không thể hiểu tại sao mình có thể nghĩ ra một kịch bản ngu học như thế. Trò chuyện với thằng tóc đen mặt lạnh cả ngày không cười không nói đó? Điên! – Tên tóc đỏ nghĩ thầm. Dù sao thanh Bộc phá hiện thời của Vô Phong chỉ là đồ sơ cua, hắn cho rằng bộ thu và phát nội lực bên trong kiếm có vấn đề nên không thể dùng nội lực đúng cách. Hỏa Nghi đang chế tạo thanh Bộc phá mới, Vô Phong nghĩ nó sẽ giải quyết được vấn đề Suy Thiết.
Nhưng thực tế thì Hỏa Nghi không bao giờ tạo ra một sản phẩm lỗi, kể cả đó là đồ sơ cua. Thanh kiếm mà Vô Phong đang dùng vẫn tốt, chẳng khác mấy so với những thanh Bộc phá phiên bản cũ. Còn thanh kiếm mới – thứ Hỏa Nghi quảng cáo là uy lực hơn, mạnh mẽ hơn vẫn chưa ra lò. Trở về từ tộc Lạc Việt, ngày nào Hỏa Nghi cũng nghiên cứu và rèn kiếm, nhưng mỗi lần Vô Phong qua hỏi thanh kiếm mới, hắn đều lắc đầu. Tên tóc đỏ nghi ngờ gã này đương mải “rèn” Thanh Nhi, con gái Bất Vọng, thay vì rèn kiếm. Chuyện nam nữ, Vô Phong không rành. Bất quá hắn tin rằng phải là loại người đầu óc thiếu bình thường lắm mới làm con rể Bất Vọng. Hài hước thay, ông bạn Hỏa Nghi của hắn vốn sở hữu bộ não không giống người thường.
Sau buổi tập, Vô Phong tới phòng nghiên cứu của Hỏa Nghi. Như thường lệ, hắn lại bắt gặp cảnh Hỏa Nghi đang buông lời trêu chọc Thanh Nhi, còn cô gái cặm cụi rèn kiếm, hầu như chẳng để tâm lời bông đùa. Trông thấy Vô Phong, nàng ta khẽ cúi đầu chào sau rời đi, song không quên ngoảnh lại nói với Hỏa Nghi:
-Tôi nói rồi, không thể rèn máy đâu, phải rèn tay thôi. Có lẽ chúng ta nên đến Tuyệt Tưởng Thành một chuyến.
-Nghe rồi, cưng à. Nghỉ đi, đừng thức khuya, cẩn thận tổn hại nhan sắc! – Hỏa Nghi cười toe.
Nói rồi tên này tru mỏ hôn chụt chụt, còn Thanh Nhi chỉ biết lắc đầu trước điệu bộ tởm đời của gã. Vô Phong miễn ý kiến. Người thường khi yêu sẽ điên điên một chút, còn Hỏa Nghi điên… ở đẳng cấp khác. Tên tóc đỏ bèn hỏi:
-Cái gì mà Tuyệt Tưởng Thành vậy?
-Tuyệt Tưởng Thành là cái nôi của nghề rèn kiếm. Nơi đó còn rất nhiều thợ rèn theo phái “truyền thống”. Tôi và Thanh Nhi muốn đến Tuyệt Tưởng Thành một chuyến.
Vô Phong chặc lưỡi:
-Đã tính chuyện trăng mật rồi cơ à? Nhưng mà rèn cho tôi thanh Bộc phá mới đã, rồi hai người tha hồ hú hí với nhau!
-Không phải trăng mật, mà vì Bộc phá của cậu. Mấy ngày nay, tôi và Thanh Nhi đang tìm cách chế tạo Bộc phá kiểu mới. Chúng tôi thấy rèn kiếm theo kiểu “tân kỳ” sẽ chẳng đâu vào đâu hết! Có những phương thức mà chỉ rèn kiếm theo kiểu “truyền thống” mới được.
Dứt lời, Hỏa Nghi tiến về chiếc bàn làm việc bừa bộn những mảnh sắt thép cùng bộ vi mạch điện tử. Từ trong đống bừa bộn ấy, hắn lôi ra một khay kim loại, trên khay có thanh Bộc phá cùng hai dị vật: một khúc xương động vật trắng muốt và một đôi nanh cong vút bén nhọn. Chúng có xuất xứ từ loài giao long, con quái vật đặc trưng ở mảnh đất Lạc Việt, riêng khúc xương là xương của giao long chúa. Khi rời khỏi Lạc Việt, Mạc Dung và Khánh Dư đã tặng Vô Phong hai vật này. Tên tóc đỏ nghĩ chúng chỉ là đồ lưu niệm, mang ra chợ đen khéo chừng vớt được cả trăm thùng vàng. Nhưng Hỏa Nghi không nghĩ thế, gã có đầu óc bất thường và thấy điều mà Vô Phong không thấy:
-Tôi đã kiểm tra thành phần cấu tạo của xương và nanh. Chúng có một số hợp chất tương tự kim loại, nhưng tốt hơn nhiều! Cái này… – Hỏa Nghi vung vẩy khúc xương – …rất nhạy cảm với nội lực. Nó làm dòng chảy nội lực xuyên suốt và dễ điều khiển hơn. Còn răng nanh lại có vài hợp chất khiến lưỡi kiếm sắc bén và bền gấp nhiều lần, đồng thời có cả độ dẻo nữa. Nếu có thể kết hợp chúng vào Bộc phá, tôi tin đó sẽ là thanh kiếm tuyệt vời nhất do tôi… không, phải nói là do loài người chế tạo ra.
Vô Phong xem xét hai thứ trên, thấy khúc xương dường như ngắn hơn trước, một chiếc nanh cũng kém sắc đi nhiều. Hỏa Nghi lắc đầu:
-Tôi đã tách được hợp chất, nhưng khi rèn thì lưỡi kiếm không trộn được với hợp chất. Chúng cứ đẩy nhau ra, như hai cục nam châm đồng cực vậy! Vậy là phí phạm cả đống nguyên liệu! May mà Thanh Nhi phát hiện khúc xương với chiếc nanh có đặc tính phép thuật.
-Đặc tính phép thuật ảnh hưởng gì?
-Thì không thể rèn theo kiểu “tân kỳ” được. Chỉ những người thợ rèn “truyền thống” mới biết cách kết hợp sức mạnh phép thuật vào lưỡi kiếm. Đáng tiếc, tôi và Thanh Nhi chẳng hiểu chút gì về nghề rèn “truyền thống”, vì vậy chúng tôi muốn đến Tuyệt Tưởng Thành. Hy vọng là tìm được thông tin hữu ích.
Vô Phong gãi đầu:
-Thế nghĩa là tôi không có kiếm mới và phải xài đồ sơ cua à?
-Anh bạn, tôi chưa bao giờ để cậu dùng đồ cũ hết!
Hỏa Nghi đưa thanh Bộc phá trên khay kim loại cho Vô Phong. Một cách tổng thể, thanh kiếm này không có nhiều khác biệt so với phiên bản trước: siêu nhẹ, lưỡi kiếm có thể tách làm ba mảnh và kéo dài khoảng cách, sử dụng thuốc nổ dạng lỏng, dĩ nhiên không thể thiếu cơ chế lưỡi kiếm tàng hình (chỉ hoạt động trong trường hợp Vô Phong phá vỡ giới hạn tốc độ). Tuy vậy, phần thuốc nổ có chút cải tiến. Hỏa Nghi đã thay đổi thành phần nguyên liệu, khiến uy lực nổ giữ nguyên còn thời gian khói mù tồn tại tăng lên, khá phù hợp với lối chiến đấu hiện tại của tên tóc đỏ.
Nhưng thanh Bộc phá phiên bản mới chưa phải là tất cả. Hỏa Nghi đi về góc phòng, nơi đặt một cỗ máy hình tam giác. Hắn đọc mật khẩu, tức thì cỗ máy tách đôi. Khi các khớp kim loại rời nhau, những cuộn khói mỏng manh tràn ra ngoài mang theo mùi nồng của chất hóa học và làn hơi lạnh ngắt. Sau màn khói, Vô Phong nhìn thấy một bộ áo giáp bạc lơ lửng, phần ngực và hai bên sườn có màu xanh xám. Hỏa Nghi đeo găng tay đoạn nắm lấy chiếc áo. Kỳ lạ thay, chiếc áo mềm nhũn trên tay Hỏa Nghi tựa dải lụa, hoàn toàn không có dáng vẻ thô ráp của cái gọi là “áo giáp”.
-Nó đã cứu tôi lúc đánh nhau với Quạ Đen ở Quận 4. – Hỏa Nghi vừa nói vừa vỗ vỗ tấm áo – Tôi cải tiến nó với vài miếng vảy giao long. Cần nhiều cú đâm chính xác vào một điểm có thể phá hủy nó, trừ phi cậu đánh đấm tệ đến mức để đối phương đánh vào một chỗ liên tục.
Vô Phong nheo mắt nhìn chiếc áo, mãi một lúc mới nhận ra những phần màu xanh xám của áo chính là vảy giao long. Trong số những món quà từ mảnh đất Lạc Việt, hắn gần như quên khuấy thứ này. Không mất công nghiên cứu hay tách hợp chất như món xương và răng nanh, tất cả những gì Hỏa Nghi làm với bộ vảy là ghép chúng với áo giáp bằng vài thủ thuật rèn thông thường.
-Cái áo đắt lắm, đem ra chợ đen bán phải được năm trăm thùng vàng! – Hỏa Nghi tiếc hùi hụi – Nhưng vì tình bạn cao cả giữa hai ta, tôi sẽ tặng nó cho cậu. Đổi lại là kiếm được món gì hay hay thì hãy đưa cho tôi. À quên, sau này phải làm phù rể cho tôi nữa. Nhớ đấy!
Với tên tóc đỏ, đây rõ ràng là một món quà tuyệt vời. Nhưng chiếc áo giáp là vật phòng thân của Hỏa Nghi, không có nó, tên bắng nhắng này chẳng khác nào tấm bia thịt di động. Vả lại, nguyên liệu chế tạo chiếc áo vừa hiếm vừa đắt, trao nó cho người khác, Hỏa Nghi hẳn tiếc đứt ruột. “Tình bạn cao cả” chắc chắn không phải lý do chính để giải thích hành động của hắn.
-Có nhất thiết phải xài cái áo không? – Vô Phong hỏi.
-Nên, bạn của tôi à, nên lắm! Hãy cười thoải mái, rồi đến Kim Ngân, cậu sẽ chẳng cười được nữa đâu.
Lần đầu tiên trong đời, Vô Phong thấy ông bạn mình nghiêm túc đến vậy. Không hề có một điểm khôi hài nào trên gương mặt Hỏa Nghi, và điều đó làm Vô Phong thêm bồn chồn.
Rốt cục thì lục địa Kim Ngân là nơi như thế nào?
…
Cuộc sống bên trong Thần Sấm vẫn diễn ra bình thường. Có người miệt mài luyện tập, có người mải nghĩ cách rèn kiếm, có người thấp thỏm mong chờ tin tức Quỷ Vương. Sau ba ngày, một tin tức ập đến khiến mọi người bừng tỉnh: nhóm công chúa được phép tiến nhập Kim Ngân. Cuộc đàm phán giữa Phi Thiên và các nước tại Kim Ngân đã kết thúc, dù đáng lẽ nó phải kết thúc sớm hơn thế. Vừa nhận tin, bốn người Lục Châu, Chiến Tử, Vô Phong và Thú lập tức lên đường. Riêng Vô Phong bận rộn hơn mọi người vì hắn còn phải gặp Tây Minh. Dù chưa biết tại sao ngài đại thánh sứ yêu cầu gặp riêng, nhưng Vô Phong phỏng đoán câu chuyện có liên quan tới Lục Châu, không ít thì nhiều.
Chiều hôm ấy, trước lúc khởi hành khoảng hai tiếng, sau khi chuẩn bị xong vũ khí tư trang, Vô Phong đến phòng của Tây Minh. Lần đầu gặp gỡ ngài đại thánh sứ khiến hắn hồi hộp và đôi chút lo lắng. Trong mắt hắn, ngài Tây Minh có phần giống như những linh hồn của Bát Đại Hộ Vệ bảo vệ Vạn Thế, đầy uy nghiêm cùng sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng của con người. Một đại thánh sứ với những phẩm chất vượt xa đại đa số người khác sẽ nói chuyện gì, nói như thế nào?
Đương bận rộn với những suy nghi, Vô Phong chợt thấy một cánh cửa ở ngay trước mặt. Hắn vội vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo khoác đồng phục thánh sứ và cài khuy cẩn thận, hắng giọng cho thanh quản thông suốt rồi gõ cửa:
-Thưa ngài, tôi là Vô Phong.
Nói vừa dứt, một giọng già nua từ trong phòng đáp lại tên tóc đỏ:
-A, đến rồi hả? Vào đi!
Vô Phong liền đẩy cửa bước vào. Ấn tượng đầu tiên của hắn về phòng riêng của ngài đại thánh sứ là nó… không có ấn tượng gì. Một chút cũng không. Ấn tượng sao được khi căn phòng chỉ có một giường ngủ và một bàn làm việc, ngoài ra là không khí cùng bụi bặm lơ thơ dưới nắng chiều? Vô Phong để ý căn phòng chẳng có lấy một mảnh giấy, hoàn toàn tương phản với nơi mà bước tới đâu cũng thấy sách của Lục Châu. Vô Phong là kẻ lười đọc mà phòng riêng đã chứa vài quyển sách, không đến nỗi trống hơ trống hoác như chốn này. Và nếu so sánh nơi đây với căn phòng đầy rẫy huân chương lóa mắt của thuyền trưởng Nhất Long, hẳn ngài thuyền trưởng sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Vô Phong ngồi đối diện ngài Tây Minh qua bàn làm việc. Hắn nhác thấy ngài đại thánh sứ đang vân vê một chiếc hoa tai đính lông vũ màu đỏ rực, trông rất giống chiếc hoa tai của Lục Châu. Nhận ra cái nhìn chăm chú của hắn, Tây Minh liền giấu nó phía sau mu bàn tay già nua, cất vào túi áo một cách kín đáo và lịch sự. Ông lên tiếng:
-Chuẩn bị xong cả rồi chứ?
-Vâng, thưa ngài. Xong hết rồi, chỉ còn chờ khởi hành thôi.
Ngài đại thánh sứ gật gù:
-Đừng quá căng thẳng, nhưng đừng bao giờ mất cảnh giác, nhất là ở Kim Ngân.
-Tôi đã hiểu, thưa ngài.
-Có lẽ đây là câu hỏi thừa, đặc biệt là với thành viên Thổ Hành, đừng cười nhé! Cậu đã giết người chưa?
Một thoáng ngạc nhiên hiện hình trong ánh mắt Vô Phong. Hắn không hiểu tại sao Tây Minh lại hỏi thế. Dù vậy, hắn vẫn trả lời:
-Thưa, rồi.
-Lâu chưa?
-Mới đây thôi, ở Quận 4. Tôi bị băng đảng bao vây, bất đắc dĩ phải giết người.
-Cảm giác thế nào?
-Rất khó chịu.
-Tốt. Như vậy cậu sẽ bớt bỡ ngỡ hơn khi tới Kim Ngân.
Đại thánh sứ không cười, song lời nói của ông lại hàm chứa chút khôi hài. Và nó càng khiến Vô Phong thêm tò mò lẫn thấp thỏm về miền đất Kim Ngân “tiếng lành đồn xa” nọ. Ngài Tây Minh hỏi tiếp:
-Cậu luyện tập kiếm thuật tới đâu rồi? Đủ sức bảo vệ Lục Châu chứ?
“Vậy ra đây là lý do ổng gọi mình tới!” – Vô Phong cười thầm. Tưởng chuyện gì to tát chứ riêng việc bảo vệ công chúa, tên tóc đỏ có thừa tự tin. Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột:
-Tôi nghĩ là đủ và còn hơn thế nữa, thưa ngài.
-“Hơn thế nữa” cơ à? – Tây Minh cười – Vậy có thể đánh tay đôi với Chiến Tử không?
Một vết rạn lớn xuất hiện trên bộ mặt đầy tự tin của Vô Phong, vết rạn lớn dần và kéo khuôn mặt từ vui vẻ chuyển sang ngượng ngùng. Hắn lúng túng:
-Tôi không chắc, thưa ngài…
-Chỉ cần trả lời: có hay không?
Vô Phong thở hắt ra:
-Không, thưa ngài.
Ngài đại thánh sứ gật gù. Ông nhìn mặt bàn, thần tình tựa hồ đang hướng về một nơi cách xa căn phòng này hàng ngàn dặm, dòng suy nghĩ trĩu nặng kéo dài những nếp nhăn trên gương mặt ông, khiến nó đã già lại càng thêm già. Vô Phong bèn nói:
-Tôi có thể giúp ngài điều gì? Tôi không hứa sẽ hoàn thành, nhưng tôi hứa sẽ làm tốt.
-Làm tốt chưa đủ, ta muốn cậu “hoàn thành”.
-Vậy cụ thể là việc gì, thưa ngài?
-Giám sát Chiến Tử, cậu làm được không?
Vô Phong nhăn trán:
-Tại sao phải giám sát hắn? Hắn là hộ vệ của công chúa mà?
Ngài Tây Minh chống cằm, hơi thở của ông ngắt quãng từng đợt vì thanh quản đang dồn ứ từ ngữ. Ông sở hữu nhiều phẩm chất vượt xa người thường, nhưng ông cũng có chuyện khó nói. Như bao kẻ tầm thường khác khi gặp chuyện khó nói, ông gặp vấn đề trong cách biểu đạt ý tứ:
-Nói sao nhỉ? Hừm… ta không tin… không hẳn thế, ý ta là “một chút nghi ngờ”. Cậu biết đấy, “một chút nghi ngờ” khác hẳn không tin. Phải, ta có “một chút nghi ngờ” với Chiến Tử. Hẳn cậu đã nghe chuyện về dòng họ Chiến Tử?
Vô Phong gật đầu. Trước đây, qua lời kể của Lục Thiên, hắn biết được dòng họ Chiến Tử từng tham gia vụ chính biến nhằm lật đổ Bạch Dương đệ thập. Cuộc chính biến thất bại, rất nhiều người thuộc dòng họ bị tử hình hoặc lĩnh án tù chung thân. Chiến Tử khi ấy còn nhỏ tuổi nên nằm ngoài cuộc chiến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Sau này, trong nỗ lực xoa dịu hiềm khích giữa dòng họ và Phi Thiên quốc, ngài đệ thập đã mời hắn làm ngự lâm quân và làm hộ vệ cho công chúa. Một số người không ủng hộ cách làm của đệ thập, tiêu biểu như đại thánh sứ Tây Minh. Ông tham gia hành trình cùng công chúa chỉ là phụ, giám sát Chiến Tử mới là chính. Ông không bao giờ để Lục Châu đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của mình. Nếu việc ấy xảy ra, ông sẽ tách Chiến Tử khỏi công chúa mà chuyến đi tới Lạc Việt là ví dụ điển hình.
Nhưng tình thế hiện tại đã đổi khác, lục địa Kim Ngân quá nguy hiểm, Chiến Tử bắt buộc phải có mặt trong đội hộ vệ công chúa. Ngài Tây Minh lại không thể đi cùng do vướng nhiệm vụ khác. Vì vậy, ông muốn Vô Phong thay mình giám sát Chiến Tử. Phiền nỗi, trong các hộ vệ thánh sứ, Chiến Tử là kẻ mạnh nhất, đồng thời là kiếm sĩ mạnh nhất Phi Thiên quốc. Một gã Vô Phong to mồm hoàn toàn không phải là đối thủ của gã.
-Tại sao ngài không nhờ Thú? – Vô Phong hỏi.
-Thú là kẻ không đáng tin nhất trong số những thành viên Thổ Hành. Cậu đáng tin hơn hắn, nên ta muốn nhờ cậu. Nhưng có lẽ không được rồi, phải nhờ người khác thôi!
Tây Minh định đứng dậy song Vô Phong nói:
-Thưa ngài… xin hãy giao cho tôi. Tôi không chắc có thể đánh được Chiến Tử, nhưng tôi chắc chắn có thể bảo vệ công chúa.
Ngài đại thánh sứ tần ngần hồi lâu. Ông có thể nhờ một người khác đáng tin cậy hơn, nhưng trong giây phút cuối cùng, ông chọn gã tóc đỏ. Tây Minh cười, đoạn đưa cho Vô Phong một mảnh giấy nhỏ:
-Vậy thì ta yên tâm. Tờ giấy có ghi số máy bộ đàm của ta, hàng ngày hãy thông báo biểu hiện của Chiến Tử cho ta. Và hãy gọi khi có chuyện khẩn cấp. Xong rồi, cậu có thể đi!
Vô Phong hơi bất ngờ trước lời tiễn khách có phần vội vã của Tây Minh. Hắn vớ lấy mảnh giấy, cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Trên đường đi, tâm trí hắn suy nghĩ khá nhiều về gã mặt lạnh Chiến Tử. Hắn không ưa Chiến Tử, nhưng chưa bao giờ nghĩ con người này sẽ gây hại cho công chúa như cái cách mà ngài Tây Minh lo lắng.
Rốt cục, vị đại thánh sứ vẫn có những phẩm chất đầy tính con người.
Vô Phong nhận ra cuộc sống là một vòng lặp. Cách đây năm năm, hắn là hộ vệ trong bóng tối của công chúa, kiêm luôn việc giám sát Chiến Tử. Năm năm sau, như một định mệnh, hắn lại quay về với công việc cũ.
Và hắn nhận ra những bánh xe trong vòng lặp ấy đang bắt đầu di chuyển.
Nhiều ngày nay, công chúa và Chiến Tử thường xuyên ghé qua phòng luyện tập – điều mà trước đây họ hiếm khi làm. Lục Châu nhận ra kiến thức sách vở sẽ chẳng giúp được gì tại một nơi đầy bạo lực như Kim Ngân, sức mạnh và mạnh hơn thế mới là điều nàng cần. Ngoài ra, nàng muốn toàn đội vận hành như cỗ máy được lập trình sẵn. Không hỏng hóc, không trục trặc, cỗ máy vận hành trơn tru bao nhiêu, cơ hội sống sót của họ tăng cao bấy nhiêu. Cỗ máy chỉ thiếu duy nhất một mảnh ghép mang tên Thú, gã Thổ Hành không tập cùng họ vì còn bận xử lý nhiệm vụ của Thổ Hành. Nhưng nó không phải vấn đề lớn vì chiến binh Thổ Hành có khả năng thích ứng mọi hoàn cảnh, mà Thú lại là kẻ thích ứng hoàn cảnh giỏi nhất trung đội.
-Khi đánh đội hình, tôi cần anh đứng chếch về góc mười giờ… – Lục Châu nói với Vô Phong – …lần trước, trên đỉnh Hoành Sơn, anh hay di chuyển vào hướng mười một, mười hai giờ và cản tầm nhìn của tôi.
-Hiểu rồi, tôi sẽ chú ý. – Tên tóc đỏ đáp.
-Nếu tôi triệu hồi thần hộ mệnh, tôi cần anh bảo vệ từ góc chín giờ trở xuống. – Lục Châu tiếp lời – Đừng vượt qua góc chín giờ khi không cần thiết. Tầm đánh của A Sát Ca rất rộng, tôi có thể làm anh bị thương. Hãy tập lại, lần này tôi sẽ di chuyển A Sát Ca liên tục, hãy nhớ: các sóng năng lượng của thần hộ mệnh sẽ phát ra theo bốn chiều vuông góc, cảm nhận chúng và anh sẽ tính được cách thức di chuyển.
-Sao tôi có thể cảm nhận được?
Lục Châu chỉ lên tay, cười:
-Dấu xăm hộ vệ thánh sứ, nhớ chứ? Nó sẽ nhói lên khi anh đứng trong tầm ảnh hưởng của sóng năng lượng.
Sau đó, công chúa và Vô Phong bắt đầu bài tập di chuyển đội hình. Lục Châu niệm chú triệu hồi thần hộ mệnh, đó là lần thứ mười trong ngày nàng làm như vậy. Gương mặt nàng ướt đẫm, mồ hôi vương trên mí mắt, trên tóc, trên cánh mũi, như thể một trận mưa rào vừa tạt qua. Bàn tay nàng đỏ tấy vì vận nội lực quá nhiều và vì sức nóng từ những tia lửa điện của phép Lôi niệm. Song chừng ấy chẳng thể ngăn cản Lục Châu tiếp tục luyện tập. Trong mọi việc, công chúa luôn cố gắng gấp nhiều lần so với người khác. Nhưng còn một lý do nữa khiến nàng hăng hái gấp bội: chuyến đi sắp tới chắc chắn không có Bất Vọng.
Bạch Dương đệ thập rốt cục đã đặt lợi ích quốc gia lên trên sự an toàn của con gái mình. Vì những mỏ quang tố trung tầng, ông đành phải nhìn Lục Châu tiến vào Kim Ngân mà không có Bất Vọng bảo vệ. Về phần Đông Hoàng, lão biết Tư Ngang bị tóm và để thoát khỏi tội trạng, lão chấp nhận đề nghị của Phi Thiên, không kì kèo bớt một thêm hai dù chỉ một lời. Mất công ty khai thác quang tố, Đông Hoàng có tiếc? Dĩ nhiên lão tiếc đứt ruột, vừa tiếc vừa đau, tựa như tim gan phèo phổi bị móc ra mà không được tiêm thuốc gây mê. Với lão, đây rõ ràng là thương vụ lỗ vốn, nhưng sẽ chẳng bao giờ có chuyện lão đánh đổi sự tự do với tiền bạc. Thử thách độ dẻo dai của thân xác có tuổi đời trên bảy mươi với nhà tù không trung ở Đại Hội Đồng? – Đông Hoàng không điên. Điều quan trọng là lão có tự do. Còn tự do, lão còn làm được nhiều điều.
Mất sự phục vụ của Bất Vọng, ngài đệ thập tính việc sử dụng đội Thổ Hành để bảo vệ Lục Châu. Nhưng nguyên tắc tác chiến không cho phép dồn toàn bộ lực lượng đặc biệt vào một nhiệm vụ duy nhất, trừ phi đó là nhiệm vụ cấp quốc gia. Mà sứ mệnh của Lục Châu lại chưa đạt tới tầm hệ trọng như vậy. Ngài đệ thập có thể sử dụng “quyền tuyệt đối” – một quyền cho phép ông ra quyết định mà không cần ý kiến của quốc hội hay Hội đồng pháp quan. Nhưng hoàng đế không muốn vậy. Hơn ai hết, ngài hiểu rõ “quyền tuyệt đối” sẽ gây nên hậu quả nhiều hơn hiệu quả.
Mọi gánh nặng vì thế dồn xuống Lục Châu. Giờ đây, công chúa cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nàng đang bước trên một con đường đầy sương mà chỉ giắt theo bên mình lời tiên tri mơ hồ của tộc trưởng tộc Lạc Việt. Tình báo Phi Thiên ở Kim Ngân đông như kiến cỏ song chẳng có nổi một tin tức về Ác Lạc Điểu. Rồi còn đống thư từ khiển trách đến từ Đại Hội Đồng lẫn Thánh Vực như muốn nhấn chìm Lục Châu. Nhưng càng khó khăn, công chúa càng cứng rắn, đến mức nàng khắc nghiệt với chính bản thân. Thấy công chúa tự ép mình thái quá, Vô Phong định lên tiếng song nghĩ sao lại thôi. Ngay cả Chiến Tử - cận vệ gần gũi nhất với công chúa còn im lặng, cớ gì hắn phải lên tiếng? Vả lại, giữa thời điểm khó khăn này, tên tóc đỏ hiểu rằng muốn làm công chúa an lòng, hắn phải trở thành người mà nàng có thể tin tưởng. Vô Phong sẽ làm thế, với điều kiện Chiến Tử phải biến khỏi đây, càng xa càng tốt.
Tiếng chạy, tiếng thở rồi tiếng vỗ cánh của thần hộ mệnh cứ thế nối tiếp nhau trong phòng luyện tập, chừng nửa tiếng sau mới dứt. Vô Phong mệt đứt hơi, nằm duỗi thẳng cẳng trên sàn và muốn đánh một giấc đến chiều. Nhưng công chúa thì chẳng ngáp dài như hắn, nàng vẫn dư sức vẽ sơ đồ chiến thuật lên giấy trắng, sau đưa cho tên tóc đỏ, đoạn giảng giải:
-Ban nãy anh có một bước lỗi. Khi tôi chuyển sang cánh trái, anh đi lên góc mười giờ, lọt vào tầm đánh của A Sát Ca. Nhìn này, các sóng năng lượng của thần hộ mệnh luôn phát ra theo bốn chiều vuông góc với nhau, khi thần hộ mệnh thay đổi góc tấn công, sóng năng lượng sẽ dịch chuyển theo, hãy để ý điều đó…
Vô Phong đã mệt, công chúa nói gì, hắn chỉ gật gật ra vẻ hiểu biết chứ đầu chẳng hấp thụ được mấy chữ. Trong lúc mải gật với gù, hắn bất giác trông thấy dung diện của Lục Châu. Cô gái tuy mạnh mẽ nhưng hai gò má đã tái xanh, tinh thần kiên trì vẫn còn đó song đôi mắt xáo động như mặt hồ giữa ngày gió bão. Tên tóc đỏ tự nhủ nếu ở vị trí của công chúa, mỗi sáng hắn sẽ dùng la bàn xác định vị trí của Thánh Vực và Đại Hội Đồng, sau đó chĩa ngón tay thối về hai nơi ấy, mỗi lần khoảng năm phút. Hắn tin rằng nếu công chúa làm vậy, tinh thần nàng sẽ thoải mái hơn nhiều. Và hắn cũng biết công chúa sẽ không bao giờ làm như thế.
-Anh nhớ hết rồi chứ? Nhớ lời tôi chứ – Lục Châu hỏi.
Vô Phong gật đầu ra vẻ đã tường năm rõ mười. Hắn cười:
-Tôi nhớ. Nhưng mà công chúa à, cái bụng của tôi đang nhớ bữa trưa hơn. Gần một giờ chiều rồi đấy, cô cũng nên thương bụng dạ mình chứ hả?
Trước lời đùa cợt của hắn, Lục Châu nhoẻn miệng cười. Biểu hiện của nàng lập tức lọt vào mắt Chiến Tử. Gã hết nhìn công chúa lại quay ra nhìn Vô Phong, như thể đây là sự việc lạ lùng với gã vậy. Chỉ là trò chuyện bình thường, cần thiết phải nhìn ngó ghê vậy không? – Vô Phong tự nhủ rồi tiếp lời với Lục Châu:
-Tôi nghe nói mỗi ngày cô phải trả lời thư của Đại Hội Đồng và Thánh Vực? Sao không để việc đó cho người khác làm?
Công chúa lấy khăn lau mồ hôi trên gương mặt, vừa sắp xếp đồ đạc vừa lắc đầu:
-Thánh Vực rất coi trọng biểu hiện của Thánh Sứ, kể cả nhỏ nhất. Chúng sẽ ảnh hưởng tới cuộc thi Tổng Lãnh năm sau. Tôi không thể lơi là được.
-Thi thố thì thi thố, chẳng phải người thắng cuộc sẽ trở thành Tổng Lãnh hay sao?
-Không đơn giản vậy đâu. – Lục Châu cười – Rồi anh sẽ hiểu thôi. Ăn trưa cùng tôi không?
-Hả? Cô nói gì?
-Tôi hỏi là anh muốn ăn trưa cùng tôi không?
Dĩ nhiên là Vô Phong đồng ý. Không có nhiều dịp để hắn gần gũi công chúa, nay cơ hội đến, lẽ nào hắn lại chối từ?
Bất quá, bữa trưa không thực sự thoải mái như Vô Phong tưởng. Trước mặt hắn là Lục Châu, còn gã Chiến Tử ngồi một góc riêng, đôi mắt bám sát công chúa như hình với bóng, thi thoảng lại đảo qua mái đầu đỏ. Tình cảnh này khiến Vô Phong khó chịu, như thể đang thưởng lãm bức tranh đẹp dưới sự giám sát của một con ác thú. Thật may, bức tranh đẹp Lục Châu vẫn đủ sức cuốn hút hắn, dù những điều nàng nói trong bữa ăn không phải chủ đề mà hắn ưa thích:
-Khoảng sáu mươi nước trong liên minh sẽ cử một đại diện thánh sứ và thi đấu với nhau. Người thắng dĩ nhiên có nhiều khả năng làm Tổng Lãnh, nhưng nó còn tùy thuộc ý muốn của hội đồng. Đôi khi, họ không muốn một nước vốn rất mạnh trong liên minh có thêm đặc quyền Tổng Lãnh. Đại khái thế…
Vô Phong ngoảnh đầu ngó Chiến Tử, sau quay ra đáp lời:
-Vậy sao? Ờm… Phi Thiên là nước mạnh nhất, trong trường hợp cô thắng thì hội đồng sẽ không bao giờ cho cô làm Tổng Lãnh đâu!
Lục Châu cười:
-Thế nên tôi muốn tạo ấn tượng tốt với họ.
-Nhưng rõ ràng là trong mắt họ bây giờ, cô chỉ gây ấn tượng xấu. Quỷ Vương thứ hai, thứ ba, thứ năm, họ đổ lỗi cho cô; và Quỷ Vương thứ tư, nghe chừng họ cũng muốn đổ lỗi cho cô nốt.
Khuôn mặt Lục Châu vừa vui vẻ được chút ít nay lại chùng xuống, tựa cánh chim đương hiên ngang bay lượn bỗng gặp cơn mưa rào. Nói về an ủi động viên thì Vô Phong mù tịt, nhưng luận chuyện lôi người khác xuống bùn, hắn lại có năng khiếu. Trong những thời điểm này, đáng ra hắn phải buông lời khích lệ công chúa mới phải. Nhưng hay lỡ mồm là đặc tính khó sửa của Vô Phong. Không biết là thật hay tưởng tượng mà hắn cảm giác nồng độ nguy hiểm trong ánh mắt Chiến Tử đang tăng dần. Tên tóc đỏ vừa tưởng tượng cảnh con chó dữ Chiến Tử tợp mình ra sao, vừa lựa lời xốc lại tinh thần công chúa. Riêng khoản lấp liếm che đậy tội lỗi, hắn thuộc hàng thiên tài.
-Cô đừng hiểu nhầm, tôi nói vậy là vì muốn cô tập trung luyện tập thay vì tốn thời gian cho việc trả lời thư từ. – Vô Phong khoa chân múa tay – Cô sẽ đến phòng tập nhiều hơn, tôi có thể gặp cô nhiều hơn … ý tôi là chúng ta có nhiều thời gian tập tác chiến hơn! Hãy để chuyện thư từ cho người khác, Tiểu Hồ chẳng hạn. Con nhỏ đó đang rỗi phỏng? Cô ta không đi Kim Ngân chứ gì? Giao cho cổ, và cô sẽ dễ thở hơn, tin tôi đi!
Lục Châu chống cằm nghe gã tóc đỏ kiến giải. Nàng gật gù, sau lại lắc đầu, vừa cười vừa xua tay. Vô Phong không nghĩ ý kiến của mình chứa nhiều tính chất khôi hài đến vậy, hắn hỏi:
-Tôi nói sai à?
-Không, không sai! Nhưng mà… – Công chúa bụm miệng cười – …dăm hôm trước, tôi nhờ Tiểu Hồ trả lời thư cho Đại Hội Đồng. Trong số các thư phúc đáp có một bức với lời lẽ không tốt đẹp cho lắm, Tiểu Hồ nói là gửi nhầm, nhưng tôi không nghĩ thế…
-Cô ta viết cái gì?
Lục Châu ngẫm nghĩ rồi mở miệng toan nói song lại thôi. Dường như lời lẽ trong bức thư phúc đáp nọ không phù hợp để một người có địa vị như nàng nói ra. Sau cùng, công chúa bèn tháo vòng đeo tay; chiếc vòng này không phải đồ trang sức, nó gồm những hạt kim loại tròn dính với nhau. Khi công chúa trải nó trên mặt bàn, các hạt kim loại tự động tách rời và xếp thành khối hình trụ rỗng ruột. Từ bên trong khối trụ bắn ra một chùm sáng màu xanh dương vào khoảng không ở giữa Vô Phong và công chúa, đồng thời hiển thị những văn bản số hóa. Đây là máy chiếu ba chiều cá nhân của Lục Châu, nàng luôn mang nó bên mình để tiện xử lý công việc. Cô gái gạt tay, đống văn bản theo tay nàng trượt dài trên chùm sáng màu xanh rồi biến mất vào không khí.
-Người của Đại Hội Đồng đã hỏi tôi về bức thư đó. Thực sự là rắc rối! Vậy nên tôi không dám để Tiểu Hồ trả lời thư nữa… À, đây rồi!
Công chúa đã tìm thấy bức thư phúc đáp nọ, nàng liền đẩy nó về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ phóng to văn bản rồi lẩm nhẩm đọc. Càng đọc, cái miệng của hắn càng thêm toe toét.
“Tôi sẽ không nói gì thêm nữa vì các người là một lũ phiền nhiễu. Biết không? Các người như một đám ruồi nhặng vo ve quanh tôi, bốc mùi, kinh tởm và khiến tôi không thể tập trung làm việc. Vì vậy, để tốt cho cả đôi bên, tôi đề nghị các người im miệng và tập trung vào chuyên môn của mình. Bởi vì để ý người khác quá nhiều, soi mói quá nhiều nên các người chưa bao giờ làm được chuyện gì ra hồn. Liệu đường mà cư xử! Nếu còn gửi thư tới với nội dung cằn nhằn hay lảm nhảm, tôi sẽ tống tất cả vào sọt rác mà khỏi cần nghĩ ngợi nhiều. Thế nhé!”.
Vô Phong chống cằm cười khanh khách. Tiểu Hồ nổi tiếng đanh đá, viết được mấy lời lẽ kiểu này cũng chẳng lạ. Tên tóc đỏ nói:
-Tôi cá mấy vị quan chức Đại Hội Đồng tức lộn ruột vì cái này!
Công chúa cười mếu:
-Ừ, họ tức tốc gửi thư yêu cầu tôi giải thích. Tiểu Hồ viết thư phúc đáp là có đám quý tộc ở Phi Thiên thành gửi thư cho tôi, trả lời vội quá nên gửi nhầm.
Vô Phong lặp lại:
-Gửi nhầm á? Con nhỏ đó mà cũng biết nhầm nhọt hả?
Lục Châu nhún vai cười gượng, sau nói:
-Do vậy tôi không dám để Tiểu Hồ trả lời thư nữa.
-Vậy thì để tôi! – Vô Phong nói.
-Không, anh lại càng không! – Lục Châu cười lớn – Nói thật, Tiểu Hồ và anh khá giống nhau, hai người mà trả lời thư, tôi sẽ rắc rối gấp đôi mất!
-Giống nhau? Công chúa bảo tôi giống con thú dữ… à nhầm, Tiểu Hồ á?
Lục Châu mỉm cười, như thể đã biết trước thái độ của Vô Phong. Nàng bắt đầu sinh cảm giác thú vị ở cái tật hay lỡ mồm của hắn. Mới cách đây mấy tháng, nàng chỉ coi cái gã tóc đỏ lắm mồm này là hộ vệ. Dần dà, thời gian trôi đi, giá trị tồn tại của hắn trong lòng nàng cứ âm thầm tăng lên. Để lúc này, với Lục Châu, Vô Phong không hẳn là hộ vệ, cũng chưa phải là người nào đấy có thể gán chữ “quan trọng”, nhưng nếu hắn cần giúp đỡ, nàng sẽ giúp, nếu hắn gặp vấn đề, nàng sẽ quan tâm hơn thường lệ. Nghĩ tới đây, Lục Châu chợt nhớ trong chuyến đi tới Hoành Sơn vừa rồi, nàng đã nghĩ về hắn rất nhiều. Nàng đã trải qua những giờ phút lo lắng, sợ hãi rồi lại vui mừng khi thấy hắn trở về. Tất nhiên trong chuỗi cảm xúc ấy của Lục Châu, Tiểu Hồ xuất hiện nhiều hơn. Nói gì thì nói, Tiểu Hồ là người thân của nàng và nàng quan tâm Tiểu Hồ hơn.
Nhưng Lục Châu không phủ nhận rằng nàng đã để ý gã tóc đỏ nhiều hơn trước.
Đôi lúc, nghĩ về một ai đó khiến con người ta cảm thấy khác lạ.
Mải mê với tâm sự, Lục Châu không nhận ra trên màn hình màu xanh dương xuất hiện thư báo. Đến khi Vô Phong nhắc nhở, nàng mới nhận ra đó là thư của Thánh Vực. Công chúa bèn nói:
-Anh nghỉ ngơi chút đi, tới chiều chúng ta tập tiếp, tầm ba giờ nhé!
Nói rồi nàng khẽ búng vào chiếc máy chiếu hình trụ, từng hạt kim loại tròn rơi lạch tạch xuống bàn rồi sắp xếp thành vòng tay như cũ. Công chúa mang nó rời đi, gã Chiến Tử cũng đứng dậy. Vô Phong nhìn theo cô gái, đoạn nói:
-Lại viết thư phúc đáp sao?
-Việc phải làm mà. – Lục Châu nói.
Tên tóc đỏ thở dài:
-Cô nên nghỉ ngơi và giao việc đó cho người khác. Cô là công chúa, phải ra dáng công chúa chứ? Cô có thể ra lệnh, đúng không?
Hắn vừa nói vừa nháy mắt. Lục Châu mỉm cười:
-Vậy phiền anh dọn dẹp bữa trưa giùm tôi.
Vô Phong vui vẻ cúi đầu “tuân lệnh”. Hắn vui không phải vì được sai bảo, hắn vui vì Lục Châu đang thay đổi. Vẫn là nàng công chúa “chim trong lồng”, vẫn là người cầu toàn thích ôm đồm công việc và không muốn làm phiền người khác, nhưng Vô Phong có thể cảm nhận được nàng đang thay đổi. Tuy rằng sự thay đổi ấy diễn ra chậm chạp, nhưng Lục Châu giờ giống một bông hoa đẹp khi được chăm tưới đầy đủ và sẽ úa tàn khi đứng dưới mưa rào hay ánh nắng quá lâu, không còn là thứ hoa giấy với thứ vẻ đẹp nhân tạo nữa. Dù vậy, công chúa là công chúa, hắn không mong nàng sẽ biến thành Tiểu Hồ thứ hai. Một con thú dữ là quá đủ rồi! – Hắn lẩm bẩm.
Nói mới nhớ, mấy ngày gần đây, hắn chưa gặp Tiểu Hồ. Cô gái vẫn đang dưỡng thương, nhất thời chưa thể đi lại nhiều.
Vô Phong nghĩ mình nên quan tâm Tiểu Hồ một chút.
Đúng ba giờ chiều, công chúa và Vô Phong lại cùng nhau luyện tập. Đến khi mặt trời ngáy khò khò trong tấm chăn bóng đêm và hầu hết mọi người trên Thần Sấm dùng xong bữa tối, hai người họ vẫn chưa nghỉ. Sau hàng tiếng đồng hồ, Vô Phong đã quen với sự cảm ứng sóng năng lượng từ thần hộ mệnh. Giờ đây, hắn có thể tiến lên góc mười giờ hoặc lui xuống góc chín giờ nhịp nhàng theo sự di chuyển của A Sát Ca, thay vì lỡ nhịp liên tục như hồi sáng. Về cơ bản, hắn vừa hoàn thành phần luyện tập đội hình.
Nhưng với phần tập luyện cá nhân, Vô Phong chẳng hề hài lòng. Thế kiếm mới tên gọi Suy Thiết khó hơn hắn tưởng. Nó là một thế kiếm có cách vận sức giống Tử Thiết, lại hãm nội lực trên lưỡi kiếm như Trọng Thiết. Nguyên tắc là vậy nhưng thực hiện khó khăn vô cùng; mỗi lần Vô Phong vận sức, nội lực lại bung ra và hắn không thể kiểm soát chúng. Gã hình nhân gỗ – đối tượng tập dượt của Vô Phong – đã xơ xác và tan hoang vì bị đâm, bị chém, song nó lại chẳng như thứ mà hắn từng nhìn thấy từ Hắc Hùng. Gã đội trưởng Thổ Hành chỉ đâm một nhát kiếm rất nông vào hình nhân gỗ, rồi từ vết đâm ấy, toàn bộ phần bên trong của hình nhân mủn rục như thể có đàn mối háu đói tràn qua, trong khi bên ngoài vẫn y nguyên. Thấy hắn gặp khó, công chúa bèn hỏi han, hắn liền kể sự tình. Nghe xong, Lục Châu đáp lời:
-Tôi không hiểu kiếm thuật lắm… Nhưng tôi cảm giác Suy Thiết có phần nào giống bí kỹ của tạo băng của Chiến Tử. Thử hỏi Chiến Tử xem, anh ấy sẽ chỉ cho anh!
Vô Phong cảm ơn Lục Châu quan tâm, hứa sẽ làm theo lời nàng và… hứa rồi để đấy. Đến gặp Chiến Tử rồi nói “Ê, anh bạn, tôi cóc hiểu Suy Thiết là cái gì, chỉ dạy hộ tôi nhé?”, sau đó Chiến Tử đáp “Tôi không ưa cậu, nhưng vì công chúa nhờ vả nên tôi sẽ giúp!” – Vô Phong đã mường tượng cảnh đối thoại trên và hắn không thể hiểu tại sao mình có thể nghĩ ra một kịch bản ngu học như thế. Trò chuyện với thằng tóc đen mặt lạnh cả ngày không cười không nói đó? Điên! – Tên tóc đỏ nghĩ thầm. Dù sao thanh Bộc phá hiện thời của Vô Phong chỉ là đồ sơ cua, hắn cho rằng bộ thu và phát nội lực bên trong kiếm có vấn đề nên không thể dùng nội lực đúng cách. Hỏa Nghi đang chế tạo thanh Bộc phá mới, Vô Phong nghĩ nó sẽ giải quyết được vấn đề Suy Thiết.
Nhưng thực tế thì Hỏa Nghi không bao giờ tạo ra một sản phẩm lỗi, kể cả đó là đồ sơ cua. Thanh kiếm mà Vô Phong đang dùng vẫn tốt, chẳng khác mấy so với những thanh Bộc phá phiên bản cũ. Còn thanh kiếm mới – thứ Hỏa Nghi quảng cáo là uy lực hơn, mạnh mẽ hơn vẫn chưa ra lò. Trở về từ tộc Lạc Việt, ngày nào Hỏa Nghi cũng nghiên cứu và rèn kiếm, nhưng mỗi lần Vô Phong qua hỏi thanh kiếm mới, hắn đều lắc đầu. Tên tóc đỏ nghi ngờ gã này đương mải “rèn” Thanh Nhi, con gái Bất Vọng, thay vì rèn kiếm. Chuyện nam nữ, Vô Phong không rành. Bất quá hắn tin rằng phải là loại người đầu óc thiếu bình thường lắm mới làm con rể Bất Vọng. Hài hước thay, ông bạn Hỏa Nghi của hắn vốn sở hữu bộ não không giống người thường.
Sau buổi tập, Vô Phong tới phòng nghiên cứu của Hỏa Nghi. Như thường lệ, hắn lại bắt gặp cảnh Hỏa Nghi đang buông lời trêu chọc Thanh Nhi, còn cô gái cặm cụi rèn kiếm, hầu như chẳng để tâm lời bông đùa. Trông thấy Vô Phong, nàng ta khẽ cúi đầu chào sau rời đi, song không quên ngoảnh lại nói với Hỏa Nghi:
-Tôi nói rồi, không thể rèn máy đâu, phải rèn tay thôi. Có lẽ chúng ta nên đến Tuyệt Tưởng Thành một chuyến.
-Nghe rồi, cưng à. Nghỉ đi, đừng thức khuya, cẩn thận tổn hại nhan sắc! – Hỏa Nghi cười toe.
Nói rồi tên này tru mỏ hôn chụt chụt, còn Thanh Nhi chỉ biết lắc đầu trước điệu bộ tởm đời của gã. Vô Phong miễn ý kiến. Người thường khi yêu sẽ điên điên một chút, còn Hỏa Nghi điên… ở đẳng cấp khác. Tên tóc đỏ bèn hỏi:
-Cái gì mà Tuyệt Tưởng Thành vậy?
-Tuyệt Tưởng Thành là cái nôi của nghề rèn kiếm. Nơi đó còn rất nhiều thợ rèn theo phái “truyền thống”. Tôi và Thanh Nhi muốn đến Tuyệt Tưởng Thành một chuyến.
Vô Phong chặc lưỡi:
-Đã tính chuyện trăng mật rồi cơ à? Nhưng mà rèn cho tôi thanh Bộc phá mới đã, rồi hai người tha hồ hú hí với nhau!
-Không phải trăng mật, mà vì Bộc phá của cậu. Mấy ngày nay, tôi và Thanh Nhi đang tìm cách chế tạo Bộc phá kiểu mới. Chúng tôi thấy rèn kiếm theo kiểu “tân kỳ” sẽ chẳng đâu vào đâu hết! Có những phương thức mà chỉ rèn kiếm theo kiểu “truyền thống” mới được.
Dứt lời, Hỏa Nghi tiến về chiếc bàn làm việc bừa bộn những mảnh sắt thép cùng bộ vi mạch điện tử. Từ trong đống bừa bộn ấy, hắn lôi ra một khay kim loại, trên khay có thanh Bộc phá cùng hai dị vật: một khúc xương động vật trắng muốt và một đôi nanh cong vút bén nhọn. Chúng có xuất xứ từ loài giao long, con quái vật đặc trưng ở mảnh đất Lạc Việt, riêng khúc xương là xương của giao long chúa. Khi rời khỏi Lạc Việt, Mạc Dung và Khánh Dư đã tặng Vô Phong hai vật này. Tên tóc đỏ nghĩ chúng chỉ là đồ lưu niệm, mang ra chợ đen khéo chừng vớt được cả trăm thùng vàng. Nhưng Hỏa Nghi không nghĩ thế, gã có đầu óc bất thường và thấy điều mà Vô Phong không thấy:
-Tôi đã kiểm tra thành phần cấu tạo của xương và nanh. Chúng có một số hợp chất tương tự kim loại, nhưng tốt hơn nhiều! Cái này… – Hỏa Nghi vung vẩy khúc xương – …rất nhạy cảm với nội lực. Nó làm dòng chảy nội lực xuyên suốt và dễ điều khiển hơn. Còn răng nanh lại có vài hợp chất khiến lưỡi kiếm sắc bén và bền gấp nhiều lần, đồng thời có cả độ dẻo nữa. Nếu có thể kết hợp chúng vào Bộc phá, tôi tin đó sẽ là thanh kiếm tuyệt vời nhất do tôi… không, phải nói là do loài người chế tạo ra.
Vô Phong xem xét hai thứ trên, thấy khúc xương dường như ngắn hơn trước, một chiếc nanh cũng kém sắc đi nhiều. Hỏa Nghi lắc đầu:
-Tôi đã tách được hợp chất, nhưng khi rèn thì lưỡi kiếm không trộn được với hợp chất. Chúng cứ đẩy nhau ra, như hai cục nam châm đồng cực vậy! Vậy là phí phạm cả đống nguyên liệu! May mà Thanh Nhi phát hiện khúc xương với chiếc nanh có đặc tính phép thuật.
-Đặc tính phép thuật ảnh hưởng gì?
-Thì không thể rèn theo kiểu “tân kỳ” được. Chỉ những người thợ rèn “truyền thống” mới biết cách kết hợp sức mạnh phép thuật vào lưỡi kiếm. Đáng tiếc, tôi và Thanh Nhi chẳng hiểu chút gì về nghề rèn “truyền thống”, vì vậy chúng tôi muốn đến Tuyệt Tưởng Thành. Hy vọng là tìm được thông tin hữu ích.
Vô Phong gãi đầu:
-Thế nghĩa là tôi không có kiếm mới và phải xài đồ sơ cua à?
-Anh bạn, tôi chưa bao giờ để cậu dùng đồ cũ hết!
Hỏa Nghi đưa thanh Bộc phá trên khay kim loại cho Vô Phong. Một cách tổng thể, thanh kiếm này không có nhiều khác biệt so với phiên bản trước: siêu nhẹ, lưỡi kiếm có thể tách làm ba mảnh và kéo dài khoảng cách, sử dụng thuốc nổ dạng lỏng, dĩ nhiên không thể thiếu cơ chế lưỡi kiếm tàng hình (chỉ hoạt động trong trường hợp Vô Phong phá vỡ giới hạn tốc độ). Tuy vậy, phần thuốc nổ có chút cải tiến. Hỏa Nghi đã thay đổi thành phần nguyên liệu, khiến uy lực nổ giữ nguyên còn thời gian khói mù tồn tại tăng lên, khá phù hợp với lối chiến đấu hiện tại của tên tóc đỏ.
Nhưng thanh Bộc phá phiên bản mới chưa phải là tất cả. Hỏa Nghi đi về góc phòng, nơi đặt một cỗ máy hình tam giác. Hắn đọc mật khẩu, tức thì cỗ máy tách đôi. Khi các khớp kim loại rời nhau, những cuộn khói mỏng manh tràn ra ngoài mang theo mùi nồng của chất hóa học và làn hơi lạnh ngắt. Sau màn khói, Vô Phong nhìn thấy một bộ áo giáp bạc lơ lửng, phần ngực và hai bên sườn có màu xanh xám. Hỏa Nghi đeo găng tay đoạn nắm lấy chiếc áo. Kỳ lạ thay, chiếc áo mềm nhũn trên tay Hỏa Nghi tựa dải lụa, hoàn toàn không có dáng vẻ thô ráp của cái gọi là “áo giáp”.
-Nó đã cứu tôi lúc đánh nhau với Quạ Đen ở Quận 4. – Hỏa Nghi vừa nói vừa vỗ vỗ tấm áo – Tôi cải tiến nó với vài miếng vảy giao long. Cần nhiều cú đâm chính xác vào một điểm có thể phá hủy nó, trừ phi cậu đánh đấm tệ đến mức để đối phương đánh vào một chỗ liên tục.
Vô Phong nheo mắt nhìn chiếc áo, mãi một lúc mới nhận ra những phần màu xanh xám của áo chính là vảy giao long. Trong số những món quà từ mảnh đất Lạc Việt, hắn gần như quên khuấy thứ này. Không mất công nghiên cứu hay tách hợp chất như món xương và răng nanh, tất cả những gì Hỏa Nghi làm với bộ vảy là ghép chúng với áo giáp bằng vài thủ thuật rèn thông thường.
-Cái áo đắt lắm, đem ra chợ đen bán phải được năm trăm thùng vàng! – Hỏa Nghi tiếc hùi hụi – Nhưng vì tình bạn cao cả giữa hai ta, tôi sẽ tặng nó cho cậu. Đổi lại là kiếm được món gì hay hay thì hãy đưa cho tôi. À quên, sau này phải làm phù rể cho tôi nữa. Nhớ đấy!
Với tên tóc đỏ, đây rõ ràng là một món quà tuyệt vời. Nhưng chiếc áo giáp là vật phòng thân của Hỏa Nghi, không có nó, tên bắng nhắng này chẳng khác nào tấm bia thịt di động. Vả lại, nguyên liệu chế tạo chiếc áo vừa hiếm vừa đắt, trao nó cho người khác, Hỏa Nghi hẳn tiếc đứt ruột. “Tình bạn cao cả” chắc chắn không phải lý do chính để giải thích hành động của hắn.
-Có nhất thiết phải xài cái áo không? – Vô Phong hỏi.
-Nên, bạn của tôi à, nên lắm! Hãy cười thoải mái, rồi đến Kim Ngân, cậu sẽ chẳng cười được nữa đâu.
Lần đầu tiên trong đời, Vô Phong thấy ông bạn mình nghiêm túc đến vậy. Không hề có một điểm khôi hài nào trên gương mặt Hỏa Nghi, và điều đó làm Vô Phong thêm bồn chồn.
Rốt cục thì lục địa Kim Ngân là nơi như thế nào?
…
Cuộc sống bên trong Thần Sấm vẫn diễn ra bình thường. Có người miệt mài luyện tập, có người mải nghĩ cách rèn kiếm, có người thấp thỏm mong chờ tin tức Quỷ Vương. Sau ba ngày, một tin tức ập đến khiến mọi người bừng tỉnh: nhóm công chúa được phép tiến nhập Kim Ngân. Cuộc đàm phán giữa Phi Thiên và các nước tại Kim Ngân đã kết thúc, dù đáng lẽ nó phải kết thúc sớm hơn thế. Vừa nhận tin, bốn người Lục Châu, Chiến Tử, Vô Phong và Thú lập tức lên đường. Riêng Vô Phong bận rộn hơn mọi người vì hắn còn phải gặp Tây Minh. Dù chưa biết tại sao ngài đại thánh sứ yêu cầu gặp riêng, nhưng Vô Phong phỏng đoán câu chuyện có liên quan tới Lục Châu, không ít thì nhiều.
Chiều hôm ấy, trước lúc khởi hành khoảng hai tiếng, sau khi chuẩn bị xong vũ khí tư trang, Vô Phong đến phòng của Tây Minh. Lần đầu gặp gỡ ngài đại thánh sứ khiến hắn hồi hộp và đôi chút lo lắng. Trong mắt hắn, ngài Tây Minh có phần giống như những linh hồn của Bát Đại Hộ Vệ bảo vệ Vạn Thế, đầy uy nghiêm cùng sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng của con người. Một đại thánh sứ với những phẩm chất vượt xa đại đa số người khác sẽ nói chuyện gì, nói như thế nào?
Đương bận rộn với những suy nghi, Vô Phong chợt thấy một cánh cửa ở ngay trước mặt. Hắn vội vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo khoác đồng phục thánh sứ và cài khuy cẩn thận, hắng giọng cho thanh quản thông suốt rồi gõ cửa:
-Thưa ngài, tôi là Vô Phong.
Nói vừa dứt, một giọng già nua từ trong phòng đáp lại tên tóc đỏ:
-A, đến rồi hả? Vào đi!
Vô Phong liền đẩy cửa bước vào. Ấn tượng đầu tiên của hắn về phòng riêng của ngài đại thánh sứ là nó… không có ấn tượng gì. Một chút cũng không. Ấn tượng sao được khi căn phòng chỉ có một giường ngủ và một bàn làm việc, ngoài ra là không khí cùng bụi bặm lơ thơ dưới nắng chiều? Vô Phong để ý căn phòng chẳng có lấy một mảnh giấy, hoàn toàn tương phản với nơi mà bước tới đâu cũng thấy sách của Lục Châu. Vô Phong là kẻ lười đọc mà phòng riêng đã chứa vài quyển sách, không đến nỗi trống hơ trống hoác như chốn này. Và nếu so sánh nơi đây với căn phòng đầy rẫy huân chương lóa mắt của thuyền trưởng Nhất Long, hẳn ngài thuyền trưởng sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Vô Phong ngồi đối diện ngài Tây Minh qua bàn làm việc. Hắn nhác thấy ngài đại thánh sứ đang vân vê một chiếc hoa tai đính lông vũ màu đỏ rực, trông rất giống chiếc hoa tai của Lục Châu. Nhận ra cái nhìn chăm chú của hắn, Tây Minh liền giấu nó phía sau mu bàn tay già nua, cất vào túi áo một cách kín đáo và lịch sự. Ông lên tiếng:
-Chuẩn bị xong cả rồi chứ?
-Vâng, thưa ngài. Xong hết rồi, chỉ còn chờ khởi hành thôi.
Ngài đại thánh sứ gật gù:
-Đừng quá căng thẳng, nhưng đừng bao giờ mất cảnh giác, nhất là ở Kim Ngân.
-Tôi đã hiểu, thưa ngài.
-Có lẽ đây là câu hỏi thừa, đặc biệt là với thành viên Thổ Hành, đừng cười nhé! Cậu đã giết người chưa?
Một thoáng ngạc nhiên hiện hình trong ánh mắt Vô Phong. Hắn không hiểu tại sao Tây Minh lại hỏi thế. Dù vậy, hắn vẫn trả lời:
-Thưa, rồi.
-Lâu chưa?
-Mới đây thôi, ở Quận 4. Tôi bị băng đảng bao vây, bất đắc dĩ phải giết người.
-Cảm giác thế nào?
-Rất khó chịu.
-Tốt. Như vậy cậu sẽ bớt bỡ ngỡ hơn khi tới Kim Ngân.
Đại thánh sứ không cười, song lời nói của ông lại hàm chứa chút khôi hài. Và nó càng khiến Vô Phong thêm tò mò lẫn thấp thỏm về miền đất Kim Ngân “tiếng lành đồn xa” nọ. Ngài Tây Minh hỏi tiếp:
-Cậu luyện tập kiếm thuật tới đâu rồi? Đủ sức bảo vệ Lục Châu chứ?
“Vậy ra đây là lý do ổng gọi mình tới!” – Vô Phong cười thầm. Tưởng chuyện gì to tát chứ riêng việc bảo vệ công chúa, tên tóc đỏ có thừa tự tin. Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột:
-Tôi nghĩ là đủ và còn hơn thế nữa, thưa ngài.
-“Hơn thế nữa” cơ à? – Tây Minh cười – Vậy có thể đánh tay đôi với Chiến Tử không?
Một vết rạn lớn xuất hiện trên bộ mặt đầy tự tin của Vô Phong, vết rạn lớn dần và kéo khuôn mặt từ vui vẻ chuyển sang ngượng ngùng. Hắn lúng túng:
-Tôi không chắc, thưa ngài…
-Chỉ cần trả lời: có hay không?
Vô Phong thở hắt ra:
-Không, thưa ngài.
Ngài đại thánh sứ gật gù. Ông nhìn mặt bàn, thần tình tựa hồ đang hướng về một nơi cách xa căn phòng này hàng ngàn dặm, dòng suy nghĩ trĩu nặng kéo dài những nếp nhăn trên gương mặt ông, khiến nó đã già lại càng thêm già. Vô Phong bèn nói:
-Tôi có thể giúp ngài điều gì? Tôi không hứa sẽ hoàn thành, nhưng tôi hứa sẽ làm tốt.
-Làm tốt chưa đủ, ta muốn cậu “hoàn thành”.
-Vậy cụ thể là việc gì, thưa ngài?
-Giám sát Chiến Tử, cậu làm được không?
Vô Phong nhăn trán:
-Tại sao phải giám sát hắn? Hắn là hộ vệ của công chúa mà?
Ngài Tây Minh chống cằm, hơi thở của ông ngắt quãng từng đợt vì thanh quản đang dồn ứ từ ngữ. Ông sở hữu nhiều phẩm chất vượt xa người thường, nhưng ông cũng có chuyện khó nói. Như bao kẻ tầm thường khác khi gặp chuyện khó nói, ông gặp vấn đề trong cách biểu đạt ý tứ:
-Nói sao nhỉ? Hừm… ta không tin… không hẳn thế, ý ta là “một chút nghi ngờ”. Cậu biết đấy, “một chút nghi ngờ” khác hẳn không tin. Phải, ta có “một chút nghi ngờ” với Chiến Tử. Hẳn cậu đã nghe chuyện về dòng họ Chiến Tử?
Vô Phong gật đầu. Trước đây, qua lời kể của Lục Thiên, hắn biết được dòng họ Chiến Tử từng tham gia vụ chính biến nhằm lật đổ Bạch Dương đệ thập. Cuộc chính biến thất bại, rất nhiều người thuộc dòng họ bị tử hình hoặc lĩnh án tù chung thân. Chiến Tử khi ấy còn nhỏ tuổi nên nằm ngoài cuộc chiến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Sau này, trong nỗ lực xoa dịu hiềm khích giữa dòng họ và Phi Thiên quốc, ngài đệ thập đã mời hắn làm ngự lâm quân và làm hộ vệ cho công chúa. Một số người không ủng hộ cách làm của đệ thập, tiêu biểu như đại thánh sứ Tây Minh. Ông tham gia hành trình cùng công chúa chỉ là phụ, giám sát Chiến Tử mới là chính. Ông không bao giờ để Lục Châu đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của mình. Nếu việc ấy xảy ra, ông sẽ tách Chiến Tử khỏi công chúa mà chuyến đi tới Lạc Việt là ví dụ điển hình.
Nhưng tình thế hiện tại đã đổi khác, lục địa Kim Ngân quá nguy hiểm, Chiến Tử bắt buộc phải có mặt trong đội hộ vệ công chúa. Ngài Tây Minh lại không thể đi cùng do vướng nhiệm vụ khác. Vì vậy, ông muốn Vô Phong thay mình giám sát Chiến Tử. Phiền nỗi, trong các hộ vệ thánh sứ, Chiến Tử là kẻ mạnh nhất, đồng thời là kiếm sĩ mạnh nhất Phi Thiên quốc. Một gã Vô Phong to mồm hoàn toàn không phải là đối thủ của gã.
-Tại sao ngài không nhờ Thú? – Vô Phong hỏi.
-Thú là kẻ không đáng tin nhất trong số những thành viên Thổ Hành. Cậu đáng tin hơn hắn, nên ta muốn nhờ cậu. Nhưng có lẽ không được rồi, phải nhờ người khác thôi!
Tây Minh định đứng dậy song Vô Phong nói:
-Thưa ngài… xin hãy giao cho tôi. Tôi không chắc có thể đánh được Chiến Tử, nhưng tôi chắc chắn có thể bảo vệ công chúa.
Ngài đại thánh sứ tần ngần hồi lâu. Ông có thể nhờ một người khác đáng tin cậy hơn, nhưng trong giây phút cuối cùng, ông chọn gã tóc đỏ. Tây Minh cười, đoạn đưa cho Vô Phong một mảnh giấy nhỏ:
-Vậy thì ta yên tâm. Tờ giấy có ghi số máy bộ đàm của ta, hàng ngày hãy thông báo biểu hiện của Chiến Tử cho ta. Và hãy gọi khi có chuyện khẩn cấp. Xong rồi, cậu có thể đi!
Vô Phong hơi bất ngờ trước lời tiễn khách có phần vội vã của Tây Minh. Hắn vớ lấy mảnh giấy, cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Trên đường đi, tâm trí hắn suy nghĩ khá nhiều về gã mặt lạnh Chiến Tử. Hắn không ưa Chiến Tử, nhưng chưa bao giờ nghĩ con người này sẽ gây hại cho công chúa như cái cách mà ngài Tây Minh lo lắng.
Rốt cục, vị đại thánh sứ vẫn có những phẩm chất đầy tính con người.
Vô Phong nhận ra cuộc sống là một vòng lặp. Cách đây năm năm, hắn là hộ vệ trong bóng tối của công chúa, kiêm luôn việc giám sát Chiến Tử. Năm năm sau, như một định mệnh, hắn lại quay về với công việc cũ.
Và hắn nhận ra những bánh xe trong vòng lặp ấy đang bắt đầu di chuyển.
/334
|