Ở Kim Ngân có nhiều nghề nghiệp kỳ quái. “Người Thương Lượng” là một nghề như thế.
Xét bề ngoài, Người Thương Lượng cũng giống như nghề Môi Giới: tìm kiếm đối tác làm ăn, sắp xếp cuộc gặp giữa người mua – người bán và hưởng lợi nhuận tùy mức độ thành công của hợp đồng. Nhưng ở Kim Ngân, câu chuyện không đơn giản vậy.
Người ta nói Kim Ngân tồn tại hai dạng người. Một là bọn nguy hiểm nhất: Đầu Sói, hai là đám khốn nạn nhất: thương nhân. Người thường hay kẻ từ phương xa sẽ chẳng bao giờ biết cách thức tiếp cận hai thành phần kể trên. Và vấn đề phát sinh khi những thằng nguy hiểm muốn làm ăn với những thằng khốn nạn. Thằng nguy hiểm sẽ hỏi: đâu là thằng ít đểu cáng nhất để nó bớt giở quẻ? Còn thằng khốn nạn sẽ hỏi: đâu là thằng máu chó nhất để sinh nhiều lời lãi? Nghề Người Thương Lượng ra đời nhằm đáp ứng những yêu cầu đó. Họ sở hữu mạng lưới thông tin dày đặc, thân quen nhiều gã Chó Hoang nhưng hơn hết thảy là biết điều hành giao dịch. Không như Người Môi Giới đứng ngoài cuộc (trừ phi được ủy thác), Người Thương Lượng sẽ tham gia cuộc mặc cả giữa đôi bên. Bởi lẽ với những thằng khốn nạn và nguy hiểm, điều chúng cần đôi khi không phải tiền bạc.
Chuột Chù làm Người Thương Lượng đã nhiều năm, trải qua rất nhiều hợp đồng nhưng vẫn ngán nhất công đoạn mặc cả. Bọn Đầu Sói nổi tiếng quái đản trong mọi thứ, nhất là chuyện chia chác hoa hồng. Hiệp Dung cũng vậy. Sau khi thống nhất giá cả vận chuyển, nhân lực, phí đường bộ và những khoản linh tinh, y nói với Mai Hoa thế này:
-Tôi hiểu vấn đề của ngài. Anh bạn đây… – Y chỉ vào Chuột Chù – …cũng nói qua về thứ mà các ngài đang tìm. Một con quái vật trên đỉnh Dương Hoa Tụ, đúng không? Tôi biết nghề nghiệp của các ngài. Đạo chích không trung, phải chứ? Có thể bên nước ngài gọi là gì đấy, nhưng cứ gọi là “đạo chích không trung” cho tiện. Thế này nhé, Dương Hoa Tụ hiện nằm trong khu vực tranh chấp của Đầu Sói. Ở Hồi Đằng có tất cả hai mươi tư (24) Đầu Sói nếu tính cả tôi, Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Ba người chúng tôi đã phân định lãnh thổ riêng, không nói. Nhưng tại khu tây nam, tức là cái chỗ Dương Hoa Tụ đó, hai mươi mốt (21) thằng Đầu Sói khác đang đập nhau tơi bời. Trong số ấy, có đứa là đàn em của tôi, một số của Quỷ Nhãn, của Đạt Ba… cũng có thằng hoạt động độc lập, không theo ai. Tóm lại là hỗn loạn. Chuyển hàng qua khu đó vừa mất thời gian, vừa nguy hiểm. Thế nên ngoài tiền công, tôi muốn tính thêm phụ phí. Ngài thấy sao?
Mai Hoa nhìn sang Chuột Chù, chừng như muốn hỏi ý kiến. Người Thương Lượng khẽ nghiêng đầu, ý bảo Mai Hoa cứ đáp ứng yêu cầu. Gã bốn mắt gật gù trả lời:
-Tôi hiểu. Tôi sẽ trả thêm tiền.
-Ồ không, không! – Hiệp Dung xua tay – Ngài không hiểu rồi. Phụ phí ở đây không phải tiền cộng thêm như kiểu thuế hay phí dịch vụ, không phải. Khoản phụ phí hoàn toàn khác, nó không liên quan đến tiền bạc.
Gã bốn mắt nâng cặp kính, hỏi:
-Vậy… ông muốn gì?
-Tôi muốn ngài chia cho tôi một phần món hàng.
Mai Hoa nhíu mày:
-Một phần món hàng… tôi không hiểu?!
-Tức là con quái vật đó. – Hiệp Dung mỉm cười – Tôi muốn thưởng thức hương vị của nó. Một phần nhỏ thôi. Ngài đồng ý chứ?
Mai Hoa lắc đầu, chậm rãi nói:
-Về phần này, tôi e… không được, thưa ông. Ông biết đấy, ở những phiên đấu giá, người ta yêu cầu hàng hóa phải nguyên vẹn, không sứt mẻ. Riêng thực phẩm cao cấp, họ yêu cầu chúng còn sống chứ không phải bày ra một miếng thịt rồi quảng cáo “thưa quý ông quý bà, đây là nguyên liệu bổ dưỡng nhất thế giới!”. Nếu có thể xẻ thịt, chúng tôi đã chặt con quái vật từ lâu chứ không phải cất công đến lục địa này. À, còn điều này nữa… vì từng là đầu bếp nên tôi cam đoan với ông con quái vật này chẳng ngon lành gì hết. Dù tẩm ướp bao nhiêu gia vị hay chế biến kỳ công kiểu gì cũng không ăn thua. Nó như phế phẩm vậy!
Hiệp Dung mỉm cười:
-Tuy không phải dân thượng lưu hay quý tộc, nhưng tôi dám khẳng định mình thưởng thức những món ăn xuất xứ từ không trung không thua gã lắm tiền nhiều của nào. Tôi biết kẻ giàu nghĩ gì khi thưởng thức chúng. Để tôi nói ngài nghe, một nửa số thực phẩm không trung ấy mà, chúng như rác rưởi. Xin được nhấn mạnh, như – rác – rưởi. Không phải loài nào cũng tuyệt vời như thiên tặc, long pha hay đồ tác đâu. Nhưng tôi vẫn ăn mấy món rác rưởi ấy, thậm chí khá thích. Tại sao? Khi nhu cầu cơ bản và nhu cầu vượt quá cơ bản được đáp ứng, người ta tìm đến thứ khác, tôi gọi nó là “nhu cầu quái lạ”. Lưỡi con người kỳ lắm, ăn mấy thứ rác rưởi đó, ta ban đầu buồn nôn, nhưng ăn mãi ăn mãi, tự dưng thấy nó thú vị và… ngon. Ngon vì thỏa mãn cảm giác khác biệt so với đại đa số, vì có thể nói rằng “thứ này ngon tuyệt, đám nghèo mạt rệp sẽ chẳng bao giờ hiểu nó ngon thế nào!”. Ngon vì được tận hưởng cảm giác tiêu xài một đống tiền mà không ai dám tiêu. Và đó là lý do tôi muốn thử cái thứ phế phẩm của ngài có mùi vị ra sao.
Trước sở thích kỳ lạ của Hiệp Dung, hết thảy mọi người bên nhóm công chúa đều nhăn trán nhíu mày. Con Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương, khí đen độc hại lan tràn khắp cơ thể và sẽ lây nhiễm vật thể khác nếu tiếp xúc quá lâu. Đằng này nấu nướng nó rồi tọng vào bụng, khác nào tự biến thành Quỷ Vương mới? Trước đòi hỏi của gã Đầu Sói, Mai Hoa lắc đầu:
-Về khoản phụ phí, chúng tôi không đáp ứng được. Ông hiểu cho, phiên đấu giá cần sản phẩm nguyên vẹn, không sứt mẻ. Tôi không thể trưng bày một con chim mất cánh, mất đùi hoặc sứt sẹo đâu đấy. Ông nên biết ở sàn giao dịch, người ta kiểm tra hàng rất kỹ, một chút tì vết thôi cũng giảm giá trị sản phẩm.
Hiệp Dung ưỡn môi nhướn mày, đoạn quay ra nhìn Người Thương Lượng, ý chừng nói “yêu cầu của tao không được đáp ứng, mày tính sao?”. Chuột Chù bèn nói:
-Ông biết đấy, phiên đấu giá của giới siêu giàu đều do chợ rác Phi Thiên thành, hay còn gọi là Uất Hận Thành tổ chức. Chắc ông nghe tên nơi ấy rồi, không ít thì nhiều. Tất cả phải tuân theo luật chơi của Uất Hận Thành, Thập Kiếm hay bảy người mạnh nhất thế giới cũng vậy. Huống hồ ông Mai Hoa đây… – Chuột Chù nghiêng đầu sang gã bốn mắt – …chỉ là thương nhân, có cái khó riêng. Ông thông cảm!
Hiệp Dung cười khanh khách. Y gắp thức ăn, nhai nhai cho có lệ, sau lên tiếng:
-Xem ra ngài Mai Hoa phải tìm người khác rồi. Không có khoản phụ phí thì tôi chịu thôi!
Không gian căn phòng bỗng tĩnh lặng khác thường, như thể một bức tường vô hình vừa hạ xuống, cắt đứt mọi liên lạc giữa hai bên. Hiệp Dung chẳng nhìn gã bốn mắt, chỉ chú mục gắp thức ăn. Mai Hoa không ngó gã Đầu Sói, nhãn quang phập phùng những suy tính. Chuột Chù nhìn hai bên, lòng than khổ kêu sở. Anh ta biết rõ phía công chúa không đời nào chia một cọng lông Ác Lạc Điểu cho Hiệp Dung, ngược lại Hiệp Dung quyết không để miếng mồi ngon vuột tầm tay. Trong một nỗ lực cứu vãn hợp đồng, Người Thương Lượng liền đề nghị:
-Tôi có ý này, ông Hiệp Dung thử xem thế nào. Chợ rác yêu cầu vật phẩm nguyên vẹn, nhưng đấy là trước khi diễn ra phiên đấu giá. Đợi phiên chợ kết thúc, ông Mai Hoa sẽ chuyển phần thịt quái vật mà ông yêu cầu.
Chuột Chù chỉ đang cố xoa dịu Hiệp Dung chứ không hề có phiên đấu giá hay phần thịt nào. Một khi Ác Lạc Điểu được đưa khỏi Kim Ngân, nhóm công chúa sẽ cắt đứt liên lạc với gã Đầu Sói. Cái giá phải trả là chính mạng sống Chuột Chù nhưng anh ta chẳng còn cách nào khác. Cứu hợp đồng trong mọi khả năng kể cả đánh cược sinh mạng, đó là nguyên tắc của Người Thương Lượng.
Đáp lại anh ta, gã Đầu Sói chỉ mỉm cười. Môi y khẽ cong, gò má nhô cao khiến da mặt căng ra, trơn láng tuồn tuột, tựa tấm phên che mưa hất phăng toàn bộ lời khuyên giải của Chuột Chù. Y nói:
-Anh bạn đi chợ bao giờ chưa nhỉ? Mua con gà chẳng hạn? Người ta bán nguyên cánh gà, đùi gà hoặc nửa con gà. Không ai bán “miếng thịt từ đùi gà” hay “miếng thịt từ cánh gà”. Con quái vật kia cũng vậy thôi. Nó là con chim khổng lồ, đúng không? Đem nó ra đấu giá, người ta sẽ bán cặp đùi, cặp cánh, mỗi cặp đủ hai chiếc, nhé! Cái giống chim ngon nhất hai phần ấy, không được ăn thì còn gì là thưởng thức? Còn nữa, tôi đâu thể bỏ nơi này mà đi? Địa bàn của tôi kẹp giữa Đạt Ba và Quỷ Nhãn, vắng mặt một ngày, lúc về khéo chẳng còn chỗ mà đi vệ sinh chứ đừng nói Đầu Sói hay thủ lĩnh gì gì đấy! Tất nhiên tôi sẽ không làm khó các vị, chỉ cần để lại một miếng thịt đùi và một miếng thịt cánh, mỏng thôi. Quái thú lành vết thương nhanh lắm, các vị có thể chờ nó hồi phục mà!
Mai Hoa ngẫm nghĩ hồi lâu. Bất chợt hắn ngộ ra Hiệp Dung vốn là người Bắc Thần quốc, người Đông Thổ lục địa. Dân Đông Thổ từ xưa tới nay luôn thích nói vòng vèo. Gã bốn mắt cười:
-Quả thực tôi không đáp ứng được yêu cầu của ông. Nhưng tôi có thể chuyển đổi khoản phụ phí thành thứ khác không? Một hợp đồng lâu dài chẳng hạn?
Với Đầu Sói, không gì quan trọng hơn việc mở rộng lãnh thổ. Nhiều năm nay, Hiệp Dung luôn tránh giao chiến vì nhân lực giới hạn, tài nguyên trên địa bàn ít ỏi hơn nhiều so với Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Thay vào đó, y chủ động tìm gặp đám thương nhân – những nhà đầu tư tiềm năng và chờ đợi thời cơ thích hợp. Quan hệ hòa bình giữa y và Quỷ Nhãn chỉ là tạm thời, bất cứ lúc nào cũng trở mặt được. Mai Hoa tin chắc Hiệp Dung không thể từ chối lời đề nghị này.
Nhưng sự đời nhiều chuyện không diễn ra theo cái cách mà nó phải như thế. Mai Hoa nghĩ mình đã nắm thóp Hiệp Dung, chẳng dè gã Đầu Sói đáp lại thế này:
-Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi không tìm kiếm thương nhân bên ngoài Kim Ngân. Ngài nên biết một điều, hệ thống ngân hàng ở Kim Ngân rất nhỏ và vô cùng hạn chế. Trừ bọn quý tộc hoàng gia, chẳng ai có thể mở tài khoản hết. Vậy phiến quân và khủng bố nhận tài trợ từ bên ngoài bằng cách nào? Xin thưa, họ nhận bằng tiền mặt hoặc hiện vật. Nhà tài trợ phải mang cặp tiền tới đây. Ở một số nơi như miền nam Kim Ngân, tiền giấy gần như vô giá trị và nhà tài trợ phải mang phi thuyền chở vàng tới. Vàng thật! Từng thỏi, từng thỏi xếp chồng lên nhau, nặng trịch thế này này! – Hiệp Dung nâng nâng bàn tay diễn tả độ nặng của thỏi vàng – Ngài làm được vậy chứ? Tôi không dám bình luận khả năng tài chính của ngài, nhưng tôi dám cá ngài không có mối quan hệ vững mạnh để vượt qua trạm kiểm soát liên quân. Còn nữa, thời xưa tôi đã gặp vài tên thương nhân ngoại quốc hứa lươn hứa lẹo và ăn nhiều quả đắng lắm rồi! Tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu. Khi con quái vật được đưa tới nơi an toàn, tôi muốn phần phụ phí ngay lập tức.
Mai Hoa quay đầu nhìn công chúa, công chúa liếc sang bọn Vô Phong, Chiến Tử. Rồi cả bốn người nhìn nhau bằng ánh mắt ngán ngẩm. Ngay lúc này, công chúa hối hận vô cùng. Nếu chọn Đạt Ba hay Quỷ Nhãn, nàng chỉ tốn thêm tiền chứ không phải chịu khoản phụ phí quái gở cho Hiệp Dung. Nhưng giờ hối cũng chẳng kịp, Lục Châu chỉ còn biết đợi chờ Người Thương Lượng xoay chuyển tình thế. Bất quá việc này nằm ngoài khả năng của Chuột Chù. Anh ta biết dù dẻo miệng cỡ nào cũng chẳng thể lay chuyển gã Đầu Sói.
-Có lẽ các ngài đường xa mệt mỏi nên nghĩ ngợi chưa thông, hãy nghỉ ngơi chút rồi chúng ta bàn bạc sau. – Hiệp Dung cười cười nói nói – Nghe này, hợp đồng tính từ hôm nay có giới hạn ba ngày. Nếu các vị không ưng tôi, hãy chờ hết ba ngày rồi tìm Đầu Sói khác, chỉ sợ con quái vật của các vị chuồn đi thôi. Thế nên hãy suy nghĩ kỹ và trả lời tôi trước năm giờ chiều. Hôm nay tôi còn tiếp đón vài vị thương nhân khác nên vẫn ở thị trấn, quán này luôn! A, còn bữa ăn, ngài Mai Hoa và mọi người dùng thêm nhé? Tôi mời!
Nhóm công chúa chẳng còn lòng dạ nào mà nuốt, bèn đứng dậy xin về trước. Chuột Chù cũng đi theo họ. Cả đám rời quán ăn và nhanh chóng tìm nhà nghỉ. Trên đường đi, Lục Châu phàn nàn với Chuột Chù:
-Sao lại có khoản phụ phí kỳ lạ thế chứ? Trước đây ông ta cũng đòi hỏi vậy à?
Chuột Chù nhăn trán, đầu lắc lắc liên hồi như không thể tin chuyện vừa xảy ra. Anh ta đáp:
-Tôi chỉ tổng hợp số lượng nhiệm vụ mà Hiệp Dung đã làm chứ không thể biết chi tiết từng loại hợp đồng. Nhưng mà… đòi hỏi của ông ta thực sự hơi quá.
-Hơi quá gì chứ? – Công chúa bức xúc – Đấy là quá đáng! Tôi chưa thấy kiểu chia lợi nhuận nào như vậy hết! Mà khoan, ông ta nói giới hạn hợp đồng ba ngày là sao?
Chuột Chù đáp:
-Tức là tính từ ngày hôm nay, hợp đồng duy trì hiệu lực trong ba ngày. Trong ba ngày ấy, cô không được tìm Đầu Sói khác.
-Luật gì kỳ khôi thế? Tôi chưa nghe bao giờ! – Công chúa kêu lên.
Anh chàng người Âm Giới chép miệng, chẳng biết giải thích sao, sau trấn an công chúa:
-Luật ở Kim Ngân là thế, thưa cô. Vậy nên mới sinh ra nghề “Người Thương Lượng”. Có thể Hiệp Dung đang bực bội nên cố tình làm khó chúng ta. Chắc đến chiều, ông ta sẽ dễ tính hơn.
Mấy lời đó chẳng khiến Lục Châu bình tâm. Vì con Ác Lạc Điểu, nàng đã nóng ruột sẵn. Giờ thêm chuyện Hiệp Dung, tâm tình cô gái như lò nung sôi sùng sục có thể nấu chảy bất cứ kim loại nào. Hơi nóng từ cái lò vô hình ấy lan khắp, tạo một luồng khí bỏng rãy bao bọc thân thể nàng. Như cảm nhận được luồng khí, mấy gã đàn ông tự động lùi ra xa, mặc công chúa suy tính.
Chẳng rõ vô tình hay hữu ý mà nhóm công chúa thuê được một phòng nghỉ rất tiện nghi, nếu không muốn nói là khang trang nhất Thây Thi Hẻm. Căn phòng rất rộng, chia thành phòng khách phòng ngủ đàng hoàng, không gian thoáng đãng và sạch sẽ, có giường nệm êm ái, có nhà vệ sinh riêng, có hẳn ban công nhỏ để tiện việc hút thuốc lẫn ngắm cảnh. Lâu ngày sống trong những nơi chật chội nên khi bước vào đây, Vô Phong ngây ngẩn mặt mày tựa người tối cổ vừa được khai hóa văn minh. Hắn chỉ muốn hạ lưng xuống sàn và ngáy một giấc đã đời. Nhưng chừng ấy không làm Lục Châu khá hơn. Nàng gọi mọi người cùng bàn bạc, hy vọng có thể tìm cách đối phó Hiệp Dung. Tên tóc đỏ chẳng biết chuyện hợp đồng hợp điếc song vẫn phải ngồi nghe cho vừa lòng cô gái.
Mang tiếng thảo luận nhưng suốt buổi, cả nhóm hầu như im lặng. Bỏ hết những giải pháp bất khả thi, họ chỉ còn hai lựa chọn: hoặc theo Hiệp Dung, hoặc hủy hợp đồng và tìm Đầu Sói khác. Nếu theo phương án đầu tiên, họ phải thanh toán khoản phụ phí và Lục Châu không đời nào đồng ý. Nếu theo phương án hai, họ sẽ mất thêm ba ngày nữa mà rõ ràng con Ác Lạc Điểu chẳng đợi họ đến bắt nó. Đằng nào cũng dở như nhau. Mà Vùng An Toàn gần nhất lại cách đây quá xa nên họ không thể trông cậy liên quân. Cuối cùng Chuột Chù phải ra ngoài dò la tin tức, hóng xem Hiệp Dung mấy ngày nay có phải vì khó ở mà trái tính đổi nết hay không. Trước lúc đi, Chuột Chù và công chúa bàn bạc riêng tư. Họ nói khá nhỏ, Vô Phong hầu như không hóng được gì, chỉ loáng thoáng nghe Chuột Chù nói vậy:
-Không sao đâu, thưa cô. Nếu được, cứ làm theo ý cô. Là Người Thương Lượng, tôi sẽ cứu hợp đồng bằng mọi giá.
Chuột Chù đi khỏi, nhóm công chúa cũng thôi bàn luận. Ngó đồng hồ đã hơn 12 giờ, họ bảo nhau ăn trưa. Nghĩ đến mấy món đồ khô, Vô Phong ớn tận cổ. Vừa hay lúc ấy có tiếng gõ cửa phòng, tên tóc đỏ chạy ra thì thấy một đám Chó Hoang mang xe đẩy chở đầy thức ăn nóng sốt. Hắn hỏi thứ này dành cho ai thì bọn họ trả lời:
-Ông chủ Quỷ Nhãn chúng tôi rất trọng thị thương nhân nên muốn mời các vị. Dùng bữa xong, xin hãy để ngoài cửa, sẽ có người mang đi. Đây là tấm lòng của thủ lĩnh! Xin hãy nhận cho!
Nói xong họ lại cúi rạp xuống, hệt như đám Chó Hoang mà Vô Phong gặp ngoài thị trấn. Đầu Sói có lòng, tên tóc đỏ… có dạ, chẳng hỏi thêm nữa mà cứ vô tư nhận. Lúc Vô Phong mang chiếc xe đẩy vô phòng, mọi người nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Mai Hoa gãi đầu:
-Chẳng biết chúng nó bỏ gì vào thức ăn không nữa… Mà lỡ nhận rồi, không ăn thì phiền lắm!
Vô Phong ngẫn mặt tự trách mình bất cẩn. Hắn hấp tấp sửa sai:
-Để tôi đổ đi!
-Đổ còn dở hơn. Quỷ Nhãn mà biết thì khéo chẳng ai toàn mạng ra khỏi đây. – Mai Hoa thở dài – Đổ ngoài ban công thì chúng nó thấy, đổ vào bồn cầu chúng nó cũng biết. Thôi, chủ nhà đã mời, chúng ta cứ ăn vậy. Tôi không nghĩ Quỷ Nhãn muốn hạ độc chúng ta. Hắn chỉ đang tìm kiếm nhà đầu tư thôi.
Gã bốn mắt cười, đoạn nếm thử vài món. Thấy không vấn đề, gã nếm tợn hơn. Đúng như Mai Hoa nói, Quỷ Nhãn chẳng có ý đồ gì ngoài việc lấy lòng thương nhân. Sau rốt cả đám cùng ăn, những món ở đây tuy chưa bằng thịt thiên tặc nhưng cũng khiến mọi người tấm tắc. Công chúa ăn vài miếng, thần tình như lửa đốt dịu bớt ít nhiều, bèn hỏi Mai Hoa:
-Sao Quỷ Nhãn không trực tiếp gặp mặt chúng ta?
-Lòng tự tôn. Đầu Sói là những kẻ như thế. Họ hiếm khi hạ thấp mình. Cũng có một số Đầu Sói chủ động gặp thương nhân, nhưng ít lắm! Thương nhân sẽ đánh giá cách đối đãi, hài lòng thì chủ động gặp Đầu Sói, không thì thôi. Đại khái luật là như thế!
-Có khi nào một thương nhân hợp tác với hai Đầu Sói không?
-Tùy trường hợp. Cô có thể đầu tư cho hai, ba, thậm chí hàng trăm Đầu Sói. Nhưng phải là những Đầu Sói không có tranh chấp lãnh thổ. Nếu làm hợp đồng, cô cũng có thể làm với nhiều Đầu Sói, miễn sao không mâu thuẫn quyền lợi. Đại khái lý thuyết là thế! Nhưng sao cô hỏi vậy?
Lục Châu xua tay:
-Tôi hỏi để biết thôi!
Cô gái tiếp tục bữa ăn, coi như chuyện vừa nói chỉ là tán gẫu. Nhưng Mai Hoa không nghĩ thế. Tên cú vọ nhìn thấy trong mắt công chúa xuất hiện vài tia khác lạ. Gã chắc chắn điều đó.
Sau bữa trưa, mỗi người trong nhóm tự tìm chỗ nghỉ ngơi. Như một lẽ tất yếu, cái nệm êm ái được dành cho Lục Châu, còn ba gã đàn ông ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Vô Phong chưa ngủ vội, hắn định tìm nơi thoáng đãng hít khí trời khí gió. Không may cho hắn, nơi thoáng nhất ở đây là ban công thì Mai Hoa đã chiếm dụng từ trước. Gã bốn mắt đang hút thuốc, tay dựa lan can, gương mặt đăm chiêu nhìn chiếc máy chiếu ba chiều đeo tay. Những dòng chữ nhấp nháy từ máy chiếu khiến gã phân vân, chân phải muốn quay vào phòng nhưng chân trái cứ níu lại.
Chợt thấy tên tóc đỏ đương ngó ra, Mai Hoa liền vẫy vẫy tay gọi hắn. Tuy chẳng ưa gã cú vọ nhưng vốn bản tính tò mò, Vô Phong liền bước ra ngoài. Gã bốn mắt chìa bao thuốc, Vô Phong từ chối. Gã bốn mắt đưa máy chiếu, Vô Phong nhận lấy. Trên màn hình máy chiếu là một bức thư từ Đại Hội Đồng, nội dung viết rằng nhiều nước đã gửi thánh sứ tới trợ giúp Lục Châu. Hiện thời, họ cư trú tại những vùng đất xung quanh Dương Hoa Tụ nhưng chưa ai xâm nhập ngọn núi. Vô Phong mở cờ trong bụng, bèn nói:
-Tin tốt! Chúng ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
Mai Hoa cười, miệng thở những làn khói mỏng mảnh như tia khói phụt ra từ lỗ thông hơi lò áp suất:
-Nếu dễ dàng thế thì tôi còn đứng đây làm chi?
-Không nhờ vả được à? – Vô Phong ngạc nhiên.
-Tất nhiên là nhờ được. Nhưng tôi nghĩ nàng công chúa của cậu sẽ không làm vậy đâu. Kỳ thi Tổng Lãnh thánh sứ sắp đến rồi, cô ta đâu thể trao cơ hội vào tay người khác chứ?
-Tôi không hiểu?
Mai Hoa nhún vai:
-Lục Châu được chọn để làm công – việc – thần – thánh, đúng không? Nhưng “người được chọn” đã để sổng hai Quỷ Vương. Quỷ Vương thứ tư mất tích. Giờ chỉ còn con Ác Lạc Điểu là tấm vé gây ấn tượng với đám già khú ở Thánh Vực, cô công chúa của cậu đâu thể để người khác “hớt” mất? Ở cuộc thi Tổng Lãnh, không phải kẻ mạnh nhất mà người gây ấn tượng nhất mới được trao chức Tổng Lãnh.
-Nhưng Lục Châu làm việc từ đầu đến cuối mà?! Người khác sao “hớt” được?
-Lục Châu đang là đối tượng bị đổ lỗi ở Thánh Vực. Các thánh sứ khác biết điều đó, họ sẽ tận dụng mọi cơ hội nhằm hạ bệ cô ấy. – Mai Hoa nói – Bất cứ ai đem con Ác Lạc Điểu về và trình diện nó tại Thánh Vực sẽ được mấy ông già trưởng lão tung hô nhiệt liệt, đồng thời có sẵn vốn liếng ở kỳ thi Tổng Lãnh. Cô công chúa của cậu sao để vinh dự ấy vào tay kẻ khác?
Vô Phong khoanh tay ngẫm nghĩ. Tuần trước, trông Lục Châu bận bịu trả lời thư từ cho Đại Hội Đồng và Thánh Vực, lại nghe nàng nói chuyện xoay quanh kỳ thi Tổng Lãnh, hắn đã oải (*). Giờ nghe thêm tin này, hắn thấy phức tạp quá thể. Nhưng mọi chuyện vốn đã thế, Mai Hoa không hề làm nó phức tạp thêm mà chỉ giúp Vô Phong nhìn rõ bản chất vấn đề.
-Tại sao lại cho tôi biết chuyện này? – Vô Phong hỏi – Chẳng phải anh là…?
-Là người của Đại Hội Đồng chứ gì? Biết vậy, nhưng mà… tôi thích cậu nên cho cậu biết. Đại khái thế! Vấn đề gì không?
Gã bốn mắt nở nụ cười duyên dáng. Vô Phong sởn gai ốc, vội vã chui vào phòng.
…
Từ sau bữa trưa, nhóm công chúa không hề trò chuyện thêm lần nào nữa. Không khí yên ắng nhưng lẩn quẩn đâu đây có tiếng thở dài, tiếng cựa mình trên ghế sô pha và tiếng gãi tóc sột soạt. Dư âm thất bại từ vụ thương thảo làm họ không ngủ nổi. Ai nấy đều có cảm giác một tuần lăn lộn trên sa mạc là phí công vô ích. Không có Hiệp Dung bảo trợ, họ đừng hòng băng qua vùng đất hỗn loạn phía trước Dương Hoa Tụ chứ chưa nói chuyện đưa con Ác Lạc Điểu xuống núi. Nhưng nếu nhờ cậy Hiệp Dung thì khoản phụ phí tính thế nào?
Vô Phong đã cố nghĩ giùm công chúa, mà tính mãi chẳng tìm được phương án khả dĩ. Đầu óc hắn khá nhanh nhạy, nhưng trong những chuyện thế này, chỉ “nhanh nhạy” thôi vẫn chưa đủ. Nó cần một bộ óc biết tổ chức, sắp xếp dữ liệu, chút liều lĩnh, niềm tin tuyệt đối vào bản thân và thủ đoạn. Hỏa Nghi là kẻ sở hữu tất cả các yếu tố trên, mà cuộc chiến ở Quận 4 Cửu Long là ví dụ điển hình. Vô Phong tin rằng nếu tên đó ở đây, mọi sự sẽ đơn giản hơn. Những lúc thế này, hắn vừa nhớ ông bạn vừa cảm giác mình vô dụng khó tả.
Tất cả cứ yên tĩnh cho tới giữa chiều, đám Chó Hoang của Quỷ Nhãn gõ cửa lần hai. Vừa mở cửa, Vô Phong được phen trố mắt vì đi cùng bọn họ là bảy tám cô gái điếm. Ngó mấy cô ả vú vê áo quần phong phanh, tên tóc đỏ ngu ngu đần đần một lúc mới hỏi nguyên cớ sự tình. Đám Chó Hoang trả lời:
-Ông chủ Quỷ Nhãn của chúng tôi rất trọng thị thương nhân nên muốn tặng các vị vài “món quà”! Xin hãy nhận cho!
Nói xong lại cúi rạp người rồi đồng thanh hô “Xin hãy ủng hộ chúng tôi!”. Vô Phong chưa kịp phản ứng, hai cô nàng đã ôm chặt lấy hắn, số khác túa vào, cười nói náo loạn khắp nơi. Họ suýt nữa đã lẻn vô phòng ngủ của Lục Châu nếu Chiến Tử không kịp thời ngăn cản. Gã này chắn trước phòng như hộ pháp canh cửa và sẵn sàng mạnh tay với những cô gái nếu họ cố tình xông vào. Các cô nàng xụ mặt rồi quay ra vui vẻ với tên tóc đỏ cùng Mai Hoa. Vô Phong mặc dù rất hớn hở trong lòng nhưng có mặt công chúa ở đây nên phải nhịn, đành xua các cô gái điếm về trong nỗi tiếc rẻ. Tuy nhiên, hắn để ý ngay lúc ấy, Lục Châu từ trong phòng dõi theo đám gái điếm, ánh mắt đăm đăm đầy tính toán.
Gần 4 giờ chiều, Chuột Chù trở về với tin xấu. Hiệp Dung chẳng hề trái tính đổi nết hay mắc bệnh khó ở, y vẫn yêu cầu khoản phụ phí như cũ. Song trái với dự đoán, công chúa không hề giận dữ hay thất vọng. Nàng bình thản lắng nghe Chuột Chù, sau nói:
-Nếu đã vậy… chúng ta phải dùng cách khác thôi.
Mọi người ngạc nhiên, còn Mai Hoa lắc đầu như thể đã biết Lục Châu sắp nói gì. Những câu hỏi trong bữa ăn và thái độ khi nhìn đám gái điếm của công chúa đã tố cáo tất cả. Gã bốn mắt cất lời:
-Tôi đoán cô muốn hủy hợp đồng với Hiệp Dung và làm hợp đồng mới với Quỷ Nhãn? Không kịp đâu. Ba ngày nữa, hợp đồng với Hiệp Dung mới hết hiệu lực. Nếu cô đơn phương phá vỡ, gã sẽ tính sổ với cô.
Công chúa không đáp mà chỉ chìa ra một mảnh giấy nhỏ. Mai Hoa nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Gã nhận mảnh giấy và bắt đầu đọc. Càng đọc, khuôn mặt gã càng dãn ra như tấm ni lông bị kéo căng, cơ hồ sắp đứt phựt tới nơi. Gã cú vọ vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm như sợ ai nghe thấy:
-Không được đâu, công chúa ơi, không được đâu… Cô đang chơi dao hai lưỡi đấy! Không được… Làm thế này, anh bạn Chuột Chù của chúng ta sẽ hết đất sống. Thật đấy!
Gã thậm chí quên béng luật ngầm là không được phép nói từ “công chúa”. Lục Châu tiếp lời:
-Tôi biết. Nhưng anh ấy đồng ý rồi. Quỷ Nhãn không tự nhiên đối đãi tốt với chúng ta vậy. Tôi biết ông ta muốn gì.
Nhãn quang cô gái đầy kiên định và tin tưởng tuyệt đối vào bản thân. Vô Phong đã từng thấy ánh mắt tương tự ở Hỏa Nghi khi tên này bày ra cuộc chiến Quận 4 Cửu Long. Mai Hoa liền quay sang Chuột Chù nhằm xác nhận thông tin. Anh chàng người Âm Giới gật đầu:
-Cứ làm theo cô ấy. Sau chuyến này, tôi hết đất sống ở Hồi Đằng rồi. Phải đi chỗ khác thôi, chắc là miền nam Kim Ngân.
Cuối cùng, Lục Châu cũng thuyết phục được Mai Hoa nhận công việc đàm phán. Nàng lại nhờ Chuột Chù tìm cách gặp Quỷ Nhãn. Do thân quen đám Chó Hoang ở Thây Thi Hẻm, Chuột Chù biết gã Đầu Sói đang có mặt ngay trong thị trấn. Anh chàng Người Thương Lượng lập tức liên lạc ngay. Nói chuyện một hồi, Quỷ Nhãn đồng ý gặp nhóm công chúa. Tuy nhiên, vì sợ người của Hiệp Dung do thám nên cuộc gặp được tiến hành qua máy chiếu ba chiều. Trong thời gian chờ đợi cuộc gọi, Mai Hoa cứ gỡ kính ra lại đeo kính vào, tay không ngừng bóp trán. Trông biểu hiện bối rối của gã, Vô Phong đoán nội dung mảnh giấy kia hẳn phải quái dị lắm.
Đúng 3 giờ, điện thoại của Mai Hoa giãy đành đạch trên bàn cùng tiếng chuông reo inh ỏi. Hết thảy mọi người đều nhìn chiếc điện thoại, sau ngó sang Mai Hoa và chờ đợi gã phản ứng. Tên cú vọ thở phù, mọi bối rối trên gương mặt gã lập tức tiêu biến, tựa làn khói mỏng manh tan vào không khí. Gã kết nối chiếc điện thoại với máy chiếu, những tia sáng xanh lục từ cỗ máy xuất hiện, bao trùm căn phòng, tạo nên màn hình ảo lơ lửng. Giữa màn hình ấy là Quỷ Nhãn. Gã bịt mặt bằng tấm khăn thêu hình đầu chó sói, tay xỏ túi áo, đầu nghiêng nghiêng ngắm nghía Mai Hoa, đoạn hỏi:
-Ngài là Mai Hoa?
Gã bốn mắt đáp lời, phong thái đĩnh đạc:
-Vâng, đúng thế.
-Ngài muốn gặp tôi?
-Vâng. Đúng vậy.
-Ngài cần gì?
-Tôi mang tới cho ông một món quà. Đổi lại, ông hãy giúp tôi một việc.
-Quà gì?
-Hãy để tôi nói về công việc trước, được chứ? – Mai Hoa cười.
Quỷ Nhãn nhíu mày, con ngươi màu trắng nhìn chòng chọc tựa muốn chọc thủng suy nghĩ của Mai Hoa. Nhìn mắt gã Đầu Sói, Vô Phong nhận ra một tia lạnh ngắt đang chạy dọc xương sống mình. Quỷ Nhãn trả lời:
-Nói coi.
Mai Hoa bắt đầu trình bày cuộc thương thảo giữa gã và Hiệp Dung. Gã nói vì khoản phụ phí nên công việc không thể tiến hành. Gã than thở rất có nghề, y hệt một nhà kinh doanh lương thiện bị thằng khốn nạn bắt chẹt. Nghe xong, Quỷ Nhãn gật gù:
-Tôi hiểu. Đợi ba ngày nữa, khi hợp đồng giữa ngài và Hiệp Dung hết hạn, hãy tìm tôi. Tôi hứa sẽ không đòi hỏi phụ phí, nhưng sẽ nâng giá. Hiệp Dung lấy của ngài bao nhiêu? Một trăm thùng vàng? Tôi muốn gấp đôi, không mặc cả, đồng ý chứ?
-Tiền với chúng tôi không vấn đề. Nhưng tôi không thể đợi được. Ba ngày nữa, có thể con quái vật của tôi đã bỏ đi nơi khác rồi. Tôi muốn ông làm một hợp đồng mới.
-Như thế nào?
-Ngay khi hàng được chuyển đến nơi, tôi muốn ông trở thành người bảo vệ tiếp theo. Tôi sẽ không trả khoản phụ phí cho Hiệp Dung, ông hiểu đấy…
Quỷ Nhãn nhướn mày, đôi mắt quỷ quái xoáy vào Mai Hoa:
-Ngài không trả phụ phí, Hiệp Dung sẽ trở mặt và ngài muốn tôi đối phó Hiệp Dung?
-Phải. Chính xác là thế. – Tên bốn mắt trả lời.
Nghe cuộc đối thoại, Vô Phong toát mồ hôi hột. Hắn không nghĩ công chúa dám bày ra kế hoạch như thế. Mai Hoa nói đúng, công chúa đang chơi con dao hai lưỡi. Nhưng ngay lúc này, hắn chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc tiếp tục lắng nghe cuộc thương thảo:
-Ngài đang chơi trò nguy hiểm đấy! – Quỷ Nhãn nói – Phá vỡ hợp đồng với Đầu Sói là chuyện cuối cùng ngài nên làm trên đời.
-Nhưng không có nghĩa Đầu Sói được quyền bắt ép thương nhân. Chúng tôi đã theo đuổi con chim, ý tôi là con quái vật, quá lâu. Chúng tôi cần thu hồi vốn. Đằng này Hiệp Dung đòi miếng thịt quái vật để thỏa mãn thú ăn uống của ông ta, sao được? Chúng tôi sẽ phải chờ nhiều tháng để con quái thú hồi phục, vậy còn gì là làm ăn?
-Đấy là chuyện của ngài và Hiệp Dung. Hoặc đợi ba ngày hoặc không gì cả. Tôi cũng chẳng hứng thú với quái vật. Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây.
Gã Đầu Sói đưa tay định tắt máy chiếu song Mai Hoa kịp cản lại:
-Khoan, ông còn chưa nghe món quà cơ mà?
Nghe chữ “món quà”, Quỷ Nhãn ngừng tay, sau nói:
-Nói thử xem.
-Tôi không những sẽ trả phí nhiệm vụ, mà còn tài trợ cho ông. Tài trợ kỳ hạn bốn năm, mỗi năm ba trăm (300) thùng vàng, ông thấy sao?
Đôi mắt Quỷ Nhãn hơi mở lớn, lông mày nhướn cao. Ở sa mạc Hồi Đằng, ba trăm thùng vàng là con số rất lớn, không những đủ tiền phân phát cho lũ đàn em mà còn thừa ra một khoản để mua vũ khí. Trong số ba Đầu Sói, gã sở hữu ít nhà đầu tư nhất dù diện tích lãnh thổ đứng thứ hai. Vì không dẻo miệng lắm chiêu trò như Hiệp Dung, không sở hữu nhiều tài nguyên như Đạt Ba, Quỷ Nhãn nhiều năm nay vẫn giậm chân tại chỗ. Lục Châu nắm bắt được tình hình này nên mới chủ động liên hệ với gã. Ba trăm thùng vàng với công chúa bé như cái mắt muỗi, không hơn.
-Tôi và Hiệp Dung đang hòa bình. Nếu tôi làm theo hợp đồng, tất xảy ra chiến tranh. Ngài phải hiểu điều đó. – Quỷ Nhãn tiếp lời.
-Ba trăm năm mươi (350) thùng vàng một năm, được chứ? Gọi là bù thêm chi phí chiến tranh. – Mai Hoa cười.
-Vậy thì ba trăm năm mươi. Nhưng làm sao tôi tin có thể tin ngài khi ngài lật lọng Hiệp Dung? Vả lại, ngài là thương nhân ngoại quốc. Xong việc, ngài có thể chuồn khỏi đây vĩnh viễn và cắt đứt liên lạc, đúng không? Mà ngài có thể trả một ít tiền rồi ỉm đi, tôi vẫn lỗ nặng. Thế này nhé, bốn năm là một nghìn bốn trăm (1400) thùng vàng, trả trước cho tôi một nửa là bảy trăm (700). Được chứ?
Mai Hoa mỉm cười. Gã không cười vì Quỷ Nhãn đòi nhiều tiền mà cười vì Lục Châu đã tính đến chuyện này. Tất nhiên công chúa đã có đối sách, Mai Hoa chỉ việc nói theo như cái máy:
-Được thôi. Tiền mặt sẽ đến sa mạc ngay đêm nay, ông có thể cho người đi lấy. Nếu ông cần hiện vật thì phải chờ đến rạng sáng mai.
-Tôi muốn hiện vật. Bảy trăm thỏi vàng, không lấy tiền giấy.
-Như ý ông. Nhưng làm sao để tôi chắc chắn rằng ông không thông đồng với Hiệp Dung? Ông có thể lấy tiền rồi thông báo cho hắn rồi sau đó… đại khái vậy! – Mai Hoa nhún vai.
-Nếu tôi làm thế, giờ này ngài đã tan xác rồi chứ chẳng đứng đấy mà múa mép. Nhưng tôi không phải loại ăn xổi.
-Vậy chúng ta bàn lại hợp đồng nhé?
Mai Hoa ngoài mặt tỉnh bơ song trong lòng nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi gánh nặng. Không riêng gã, tất cả mọi người trong phòng, kể cả Lục Châu đều thở phào. Công chúa đã vượt qua cửa ải đầu tiên. Nhưng chơi dao có ngày đứt tay. Lục Châu biết rõ điều đó. Người đầu tiên chắc chắn đã đứt tay là Chuột Chù.
Ở Kim Ngân có nhiều nghề nghiệp nguy hiểm, mạng sống mong manh như nến trước gió.
“Người Thương Lượng” là một nghề như thế.
Xét bề ngoài, Người Thương Lượng cũng giống như nghề Môi Giới: tìm kiếm đối tác làm ăn, sắp xếp cuộc gặp giữa người mua – người bán và hưởng lợi nhuận tùy mức độ thành công của hợp đồng. Nhưng ở Kim Ngân, câu chuyện không đơn giản vậy.
Người ta nói Kim Ngân tồn tại hai dạng người. Một là bọn nguy hiểm nhất: Đầu Sói, hai là đám khốn nạn nhất: thương nhân. Người thường hay kẻ từ phương xa sẽ chẳng bao giờ biết cách thức tiếp cận hai thành phần kể trên. Và vấn đề phát sinh khi những thằng nguy hiểm muốn làm ăn với những thằng khốn nạn. Thằng nguy hiểm sẽ hỏi: đâu là thằng ít đểu cáng nhất để nó bớt giở quẻ? Còn thằng khốn nạn sẽ hỏi: đâu là thằng máu chó nhất để sinh nhiều lời lãi? Nghề Người Thương Lượng ra đời nhằm đáp ứng những yêu cầu đó. Họ sở hữu mạng lưới thông tin dày đặc, thân quen nhiều gã Chó Hoang nhưng hơn hết thảy là biết điều hành giao dịch. Không như Người Môi Giới đứng ngoài cuộc (trừ phi được ủy thác), Người Thương Lượng sẽ tham gia cuộc mặc cả giữa đôi bên. Bởi lẽ với những thằng khốn nạn và nguy hiểm, điều chúng cần đôi khi không phải tiền bạc.
Chuột Chù làm Người Thương Lượng đã nhiều năm, trải qua rất nhiều hợp đồng nhưng vẫn ngán nhất công đoạn mặc cả. Bọn Đầu Sói nổi tiếng quái đản trong mọi thứ, nhất là chuyện chia chác hoa hồng. Hiệp Dung cũng vậy. Sau khi thống nhất giá cả vận chuyển, nhân lực, phí đường bộ và những khoản linh tinh, y nói với Mai Hoa thế này:
-Tôi hiểu vấn đề của ngài. Anh bạn đây… – Y chỉ vào Chuột Chù – …cũng nói qua về thứ mà các ngài đang tìm. Một con quái vật trên đỉnh Dương Hoa Tụ, đúng không? Tôi biết nghề nghiệp của các ngài. Đạo chích không trung, phải chứ? Có thể bên nước ngài gọi là gì đấy, nhưng cứ gọi là “đạo chích không trung” cho tiện. Thế này nhé, Dương Hoa Tụ hiện nằm trong khu vực tranh chấp của Đầu Sói. Ở Hồi Đằng có tất cả hai mươi tư (24) Đầu Sói nếu tính cả tôi, Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Ba người chúng tôi đã phân định lãnh thổ riêng, không nói. Nhưng tại khu tây nam, tức là cái chỗ Dương Hoa Tụ đó, hai mươi mốt (21) thằng Đầu Sói khác đang đập nhau tơi bời. Trong số ấy, có đứa là đàn em của tôi, một số của Quỷ Nhãn, của Đạt Ba… cũng có thằng hoạt động độc lập, không theo ai. Tóm lại là hỗn loạn. Chuyển hàng qua khu đó vừa mất thời gian, vừa nguy hiểm. Thế nên ngoài tiền công, tôi muốn tính thêm phụ phí. Ngài thấy sao?
Mai Hoa nhìn sang Chuột Chù, chừng như muốn hỏi ý kiến. Người Thương Lượng khẽ nghiêng đầu, ý bảo Mai Hoa cứ đáp ứng yêu cầu. Gã bốn mắt gật gù trả lời:
-Tôi hiểu. Tôi sẽ trả thêm tiền.
-Ồ không, không! – Hiệp Dung xua tay – Ngài không hiểu rồi. Phụ phí ở đây không phải tiền cộng thêm như kiểu thuế hay phí dịch vụ, không phải. Khoản phụ phí hoàn toàn khác, nó không liên quan đến tiền bạc.
Gã bốn mắt nâng cặp kính, hỏi:
-Vậy… ông muốn gì?
-Tôi muốn ngài chia cho tôi một phần món hàng.
Mai Hoa nhíu mày:
-Một phần món hàng… tôi không hiểu?!
-Tức là con quái vật đó. – Hiệp Dung mỉm cười – Tôi muốn thưởng thức hương vị của nó. Một phần nhỏ thôi. Ngài đồng ý chứ?
Mai Hoa lắc đầu, chậm rãi nói:
-Về phần này, tôi e… không được, thưa ông. Ông biết đấy, ở những phiên đấu giá, người ta yêu cầu hàng hóa phải nguyên vẹn, không sứt mẻ. Riêng thực phẩm cao cấp, họ yêu cầu chúng còn sống chứ không phải bày ra một miếng thịt rồi quảng cáo “thưa quý ông quý bà, đây là nguyên liệu bổ dưỡng nhất thế giới!”. Nếu có thể xẻ thịt, chúng tôi đã chặt con quái vật từ lâu chứ không phải cất công đến lục địa này. À, còn điều này nữa… vì từng là đầu bếp nên tôi cam đoan với ông con quái vật này chẳng ngon lành gì hết. Dù tẩm ướp bao nhiêu gia vị hay chế biến kỳ công kiểu gì cũng không ăn thua. Nó như phế phẩm vậy!
Hiệp Dung mỉm cười:
-Tuy không phải dân thượng lưu hay quý tộc, nhưng tôi dám khẳng định mình thưởng thức những món ăn xuất xứ từ không trung không thua gã lắm tiền nhiều của nào. Tôi biết kẻ giàu nghĩ gì khi thưởng thức chúng. Để tôi nói ngài nghe, một nửa số thực phẩm không trung ấy mà, chúng như rác rưởi. Xin được nhấn mạnh, như – rác – rưởi. Không phải loài nào cũng tuyệt vời như thiên tặc, long pha hay đồ tác đâu. Nhưng tôi vẫn ăn mấy món rác rưởi ấy, thậm chí khá thích. Tại sao? Khi nhu cầu cơ bản và nhu cầu vượt quá cơ bản được đáp ứng, người ta tìm đến thứ khác, tôi gọi nó là “nhu cầu quái lạ”. Lưỡi con người kỳ lắm, ăn mấy thứ rác rưởi đó, ta ban đầu buồn nôn, nhưng ăn mãi ăn mãi, tự dưng thấy nó thú vị và… ngon. Ngon vì thỏa mãn cảm giác khác biệt so với đại đa số, vì có thể nói rằng “thứ này ngon tuyệt, đám nghèo mạt rệp sẽ chẳng bao giờ hiểu nó ngon thế nào!”. Ngon vì được tận hưởng cảm giác tiêu xài một đống tiền mà không ai dám tiêu. Và đó là lý do tôi muốn thử cái thứ phế phẩm của ngài có mùi vị ra sao.
Trước sở thích kỳ lạ của Hiệp Dung, hết thảy mọi người bên nhóm công chúa đều nhăn trán nhíu mày. Con Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương, khí đen độc hại lan tràn khắp cơ thể và sẽ lây nhiễm vật thể khác nếu tiếp xúc quá lâu. Đằng này nấu nướng nó rồi tọng vào bụng, khác nào tự biến thành Quỷ Vương mới? Trước đòi hỏi của gã Đầu Sói, Mai Hoa lắc đầu:
-Về khoản phụ phí, chúng tôi không đáp ứng được. Ông hiểu cho, phiên đấu giá cần sản phẩm nguyên vẹn, không sứt mẻ. Tôi không thể trưng bày một con chim mất cánh, mất đùi hoặc sứt sẹo đâu đấy. Ông nên biết ở sàn giao dịch, người ta kiểm tra hàng rất kỹ, một chút tì vết thôi cũng giảm giá trị sản phẩm.
Hiệp Dung ưỡn môi nhướn mày, đoạn quay ra nhìn Người Thương Lượng, ý chừng nói “yêu cầu của tao không được đáp ứng, mày tính sao?”. Chuột Chù bèn nói:
-Ông biết đấy, phiên đấu giá của giới siêu giàu đều do chợ rác Phi Thiên thành, hay còn gọi là Uất Hận Thành tổ chức. Chắc ông nghe tên nơi ấy rồi, không ít thì nhiều. Tất cả phải tuân theo luật chơi của Uất Hận Thành, Thập Kiếm hay bảy người mạnh nhất thế giới cũng vậy. Huống hồ ông Mai Hoa đây… – Chuột Chù nghiêng đầu sang gã bốn mắt – …chỉ là thương nhân, có cái khó riêng. Ông thông cảm!
Hiệp Dung cười khanh khách. Y gắp thức ăn, nhai nhai cho có lệ, sau lên tiếng:
-Xem ra ngài Mai Hoa phải tìm người khác rồi. Không có khoản phụ phí thì tôi chịu thôi!
Không gian căn phòng bỗng tĩnh lặng khác thường, như thể một bức tường vô hình vừa hạ xuống, cắt đứt mọi liên lạc giữa hai bên. Hiệp Dung chẳng nhìn gã bốn mắt, chỉ chú mục gắp thức ăn. Mai Hoa không ngó gã Đầu Sói, nhãn quang phập phùng những suy tính. Chuột Chù nhìn hai bên, lòng than khổ kêu sở. Anh ta biết rõ phía công chúa không đời nào chia một cọng lông Ác Lạc Điểu cho Hiệp Dung, ngược lại Hiệp Dung quyết không để miếng mồi ngon vuột tầm tay. Trong một nỗ lực cứu vãn hợp đồng, Người Thương Lượng liền đề nghị:
-Tôi có ý này, ông Hiệp Dung thử xem thế nào. Chợ rác yêu cầu vật phẩm nguyên vẹn, nhưng đấy là trước khi diễn ra phiên đấu giá. Đợi phiên chợ kết thúc, ông Mai Hoa sẽ chuyển phần thịt quái vật mà ông yêu cầu.
Chuột Chù chỉ đang cố xoa dịu Hiệp Dung chứ không hề có phiên đấu giá hay phần thịt nào. Một khi Ác Lạc Điểu được đưa khỏi Kim Ngân, nhóm công chúa sẽ cắt đứt liên lạc với gã Đầu Sói. Cái giá phải trả là chính mạng sống Chuột Chù nhưng anh ta chẳng còn cách nào khác. Cứu hợp đồng trong mọi khả năng kể cả đánh cược sinh mạng, đó là nguyên tắc của Người Thương Lượng.
Đáp lại anh ta, gã Đầu Sói chỉ mỉm cười. Môi y khẽ cong, gò má nhô cao khiến da mặt căng ra, trơn láng tuồn tuột, tựa tấm phên che mưa hất phăng toàn bộ lời khuyên giải của Chuột Chù. Y nói:
-Anh bạn đi chợ bao giờ chưa nhỉ? Mua con gà chẳng hạn? Người ta bán nguyên cánh gà, đùi gà hoặc nửa con gà. Không ai bán “miếng thịt từ đùi gà” hay “miếng thịt từ cánh gà”. Con quái vật kia cũng vậy thôi. Nó là con chim khổng lồ, đúng không? Đem nó ra đấu giá, người ta sẽ bán cặp đùi, cặp cánh, mỗi cặp đủ hai chiếc, nhé! Cái giống chim ngon nhất hai phần ấy, không được ăn thì còn gì là thưởng thức? Còn nữa, tôi đâu thể bỏ nơi này mà đi? Địa bàn của tôi kẹp giữa Đạt Ba và Quỷ Nhãn, vắng mặt một ngày, lúc về khéo chẳng còn chỗ mà đi vệ sinh chứ đừng nói Đầu Sói hay thủ lĩnh gì gì đấy! Tất nhiên tôi sẽ không làm khó các vị, chỉ cần để lại một miếng thịt đùi và một miếng thịt cánh, mỏng thôi. Quái thú lành vết thương nhanh lắm, các vị có thể chờ nó hồi phục mà!
Mai Hoa ngẫm nghĩ hồi lâu. Bất chợt hắn ngộ ra Hiệp Dung vốn là người Bắc Thần quốc, người Đông Thổ lục địa. Dân Đông Thổ từ xưa tới nay luôn thích nói vòng vèo. Gã bốn mắt cười:
-Quả thực tôi không đáp ứng được yêu cầu của ông. Nhưng tôi có thể chuyển đổi khoản phụ phí thành thứ khác không? Một hợp đồng lâu dài chẳng hạn?
Với Đầu Sói, không gì quan trọng hơn việc mở rộng lãnh thổ. Nhiều năm nay, Hiệp Dung luôn tránh giao chiến vì nhân lực giới hạn, tài nguyên trên địa bàn ít ỏi hơn nhiều so với Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Thay vào đó, y chủ động tìm gặp đám thương nhân – những nhà đầu tư tiềm năng và chờ đợi thời cơ thích hợp. Quan hệ hòa bình giữa y và Quỷ Nhãn chỉ là tạm thời, bất cứ lúc nào cũng trở mặt được. Mai Hoa tin chắc Hiệp Dung không thể từ chối lời đề nghị này.
Nhưng sự đời nhiều chuyện không diễn ra theo cái cách mà nó phải như thế. Mai Hoa nghĩ mình đã nắm thóp Hiệp Dung, chẳng dè gã Đầu Sói đáp lại thế này:
-Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi không tìm kiếm thương nhân bên ngoài Kim Ngân. Ngài nên biết một điều, hệ thống ngân hàng ở Kim Ngân rất nhỏ và vô cùng hạn chế. Trừ bọn quý tộc hoàng gia, chẳng ai có thể mở tài khoản hết. Vậy phiến quân và khủng bố nhận tài trợ từ bên ngoài bằng cách nào? Xin thưa, họ nhận bằng tiền mặt hoặc hiện vật. Nhà tài trợ phải mang cặp tiền tới đây. Ở một số nơi như miền nam Kim Ngân, tiền giấy gần như vô giá trị và nhà tài trợ phải mang phi thuyền chở vàng tới. Vàng thật! Từng thỏi, từng thỏi xếp chồng lên nhau, nặng trịch thế này này! – Hiệp Dung nâng nâng bàn tay diễn tả độ nặng của thỏi vàng – Ngài làm được vậy chứ? Tôi không dám bình luận khả năng tài chính của ngài, nhưng tôi dám cá ngài không có mối quan hệ vững mạnh để vượt qua trạm kiểm soát liên quân. Còn nữa, thời xưa tôi đã gặp vài tên thương nhân ngoại quốc hứa lươn hứa lẹo và ăn nhiều quả đắng lắm rồi! Tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu. Khi con quái vật được đưa tới nơi an toàn, tôi muốn phần phụ phí ngay lập tức.
Mai Hoa quay đầu nhìn công chúa, công chúa liếc sang bọn Vô Phong, Chiến Tử. Rồi cả bốn người nhìn nhau bằng ánh mắt ngán ngẩm. Ngay lúc này, công chúa hối hận vô cùng. Nếu chọn Đạt Ba hay Quỷ Nhãn, nàng chỉ tốn thêm tiền chứ không phải chịu khoản phụ phí quái gở cho Hiệp Dung. Nhưng giờ hối cũng chẳng kịp, Lục Châu chỉ còn biết đợi chờ Người Thương Lượng xoay chuyển tình thế. Bất quá việc này nằm ngoài khả năng của Chuột Chù. Anh ta biết dù dẻo miệng cỡ nào cũng chẳng thể lay chuyển gã Đầu Sói.
-Có lẽ các ngài đường xa mệt mỏi nên nghĩ ngợi chưa thông, hãy nghỉ ngơi chút rồi chúng ta bàn bạc sau. – Hiệp Dung cười cười nói nói – Nghe này, hợp đồng tính từ hôm nay có giới hạn ba ngày. Nếu các vị không ưng tôi, hãy chờ hết ba ngày rồi tìm Đầu Sói khác, chỉ sợ con quái vật của các vị chuồn đi thôi. Thế nên hãy suy nghĩ kỹ và trả lời tôi trước năm giờ chiều. Hôm nay tôi còn tiếp đón vài vị thương nhân khác nên vẫn ở thị trấn, quán này luôn! A, còn bữa ăn, ngài Mai Hoa và mọi người dùng thêm nhé? Tôi mời!
Nhóm công chúa chẳng còn lòng dạ nào mà nuốt, bèn đứng dậy xin về trước. Chuột Chù cũng đi theo họ. Cả đám rời quán ăn và nhanh chóng tìm nhà nghỉ. Trên đường đi, Lục Châu phàn nàn với Chuột Chù:
-Sao lại có khoản phụ phí kỳ lạ thế chứ? Trước đây ông ta cũng đòi hỏi vậy à?
Chuột Chù nhăn trán, đầu lắc lắc liên hồi như không thể tin chuyện vừa xảy ra. Anh ta đáp:
-Tôi chỉ tổng hợp số lượng nhiệm vụ mà Hiệp Dung đã làm chứ không thể biết chi tiết từng loại hợp đồng. Nhưng mà… đòi hỏi của ông ta thực sự hơi quá.
-Hơi quá gì chứ? – Công chúa bức xúc – Đấy là quá đáng! Tôi chưa thấy kiểu chia lợi nhuận nào như vậy hết! Mà khoan, ông ta nói giới hạn hợp đồng ba ngày là sao?
Chuột Chù đáp:
-Tức là tính từ ngày hôm nay, hợp đồng duy trì hiệu lực trong ba ngày. Trong ba ngày ấy, cô không được tìm Đầu Sói khác.
-Luật gì kỳ khôi thế? Tôi chưa nghe bao giờ! – Công chúa kêu lên.
Anh chàng người Âm Giới chép miệng, chẳng biết giải thích sao, sau trấn an công chúa:
-Luật ở Kim Ngân là thế, thưa cô. Vậy nên mới sinh ra nghề “Người Thương Lượng”. Có thể Hiệp Dung đang bực bội nên cố tình làm khó chúng ta. Chắc đến chiều, ông ta sẽ dễ tính hơn.
Mấy lời đó chẳng khiến Lục Châu bình tâm. Vì con Ác Lạc Điểu, nàng đã nóng ruột sẵn. Giờ thêm chuyện Hiệp Dung, tâm tình cô gái như lò nung sôi sùng sục có thể nấu chảy bất cứ kim loại nào. Hơi nóng từ cái lò vô hình ấy lan khắp, tạo một luồng khí bỏng rãy bao bọc thân thể nàng. Như cảm nhận được luồng khí, mấy gã đàn ông tự động lùi ra xa, mặc công chúa suy tính.
Chẳng rõ vô tình hay hữu ý mà nhóm công chúa thuê được một phòng nghỉ rất tiện nghi, nếu không muốn nói là khang trang nhất Thây Thi Hẻm. Căn phòng rất rộng, chia thành phòng khách phòng ngủ đàng hoàng, không gian thoáng đãng và sạch sẽ, có giường nệm êm ái, có nhà vệ sinh riêng, có hẳn ban công nhỏ để tiện việc hút thuốc lẫn ngắm cảnh. Lâu ngày sống trong những nơi chật chội nên khi bước vào đây, Vô Phong ngây ngẩn mặt mày tựa người tối cổ vừa được khai hóa văn minh. Hắn chỉ muốn hạ lưng xuống sàn và ngáy một giấc đã đời. Nhưng chừng ấy không làm Lục Châu khá hơn. Nàng gọi mọi người cùng bàn bạc, hy vọng có thể tìm cách đối phó Hiệp Dung. Tên tóc đỏ chẳng biết chuyện hợp đồng hợp điếc song vẫn phải ngồi nghe cho vừa lòng cô gái.
Mang tiếng thảo luận nhưng suốt buổi, cả nhóm hầu như im lặng. Bỏ hết những giải pháp bất khả thi, họ chỉ còn hai lựa chọn: hoặc theo Hiệp Dung, hoặc hủy hợp đồng và tìm Đầu Sói khác. Nếu theo phương án đầu tiên, họ phải thanh toán khoản phụ phí và Lục Châu không đời nào đồng ý. Nếu theo phương án hai, họ sẽ mất thêm ba ngày nữa mà rõ ràng con Ác Lạc Điểu chẳng đợi họ đến bắt nó. Đằng nào cũng dở như nhau. Mà Vùng An Toàn gần nhất lại cách đây quá xa nên họ không thể trông cậy liên quân. Cuối cùng Chuột Chù phải ra ngoài dò la tin tức, hóng xem Hiệp Dung mấy ngày nay có phải vì khó ở mà trái tính đổi nết hay không. Trước lúc đi, Chuột Chù và công chúa bàn bạc riêng tư. Họ nói khá nhỏ, Vô Phong hầu như không hóng được gì, chỉ loáng thoáng nghe Chuột Chù nói vậy:
-Không sao đâu, thưa cô. Nếu được, cứ làm theo ý cô. Là Người Thương Lượng, tôi sẽ cứu hợp đồng bằng mọi giá.
Chuột Chù đi khỏi, nhóm công chúa cũng thôi bàn luận. Ngó đồng hồ đã hơn 12 giờ, họ bảo nhau ăn trưa. Nghĩ đến mấy món đồ khô, Vô Phong ớn tận cổ. Vừa hay lúc ấy có tiếng gõ cửa phòng, tên tóc đỏ chạy ra thì thấy một đám Chó Hoang mang xe đẩy chở đầy thức ăn nóng sốt. Hắn hỏi thứ này dành cho ai thì bọn họ trả lời:
-Ông chủ Quỷ Nhãn chúng tôi rất trọng thị thương nhân nên muốn mời các vị. Dùng bữa xong, xin hãy để ngoài cửa, sẽ có người mang đi. Đây là tấm lòng của thủ lĩnh! Xin hãy nhận cho!
Nói xong họ lại cúi rạp xuống, hệt như đám Chó Hoang mà Vô Phong gặp ngoài thị trấn. Đầu Sói có lòng, tên tóc đỏ… có dạ, chẳng hỏi thêm nữa mà cứ vô tư nhận. Lúc Vô Phong mang chiếc xe đẩy vô phòng, mọi người nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Mai Hoa gãi đầu:
-Chẳng biết chúng nó bỏ gì vào thức ăn không nữa… Mà lỡ nhận rồi, không ăn thì phiền lắm!
Vô Phong ngẫn mặt tự trách mình bất cẩn. Hắn hấp tấp sửa sai:
-Để tôi đổ đi!
-Đổ còn dở hơn. Quỷ Nhãn mà biết thì khéo chẳng ai toàn mạng ra khỏi đây. – Mai Hoa thở dài – Đổ ngoài ban công thì chúng nó thấy, đổ vào bồn cầu chúng nó cũng biết. Thôi, chủ nhà đã mời, chúng ta cứ ăn vậy. Tôi không nghĩ Quỷ Nhãn muốn hạ độc chúng ta. Hắn chỉ đang tìm kiếm nhà đầu tư thôi.
Gã bốn mắt cười, đoạn nếm thử vài món. Thấy không vấn đề, gã nếm tợn hơn. Đúng như Mai Hoa nói, Quỷ Nhãn chẳng có ý đồ gì ngoài việc lấy lòng thương nhân. Sau rốt cả đám cùng ăn, những món ở đây tuy chưa bằng thịt thiên tặc nhưng cũng khiến mọi người tấm tắc. Công chúa ăn vài miếng, thần tình như lửa đốt dịu bớt ít nhiều, bèn hỏi Mai Hoa:
-Sao Quỷ Nhãn không trực tiếp gặp mặt chúng ta?
-Lòng tự tôn. Đầu Sói là những kẻ như thế. Họ hiếm khi hạ thấp mình. Cũng có một số Đầu Sói chủ động gặp thương nhân, nhưng ít lắm! Thương nhân sẽ đánh giá cách đối đãi, hài lòng thì chủ động gặp Đầu Sói, không thì thôi. Đại khái luật là như thế!
-Có khi nào một thương nhân hợp tác với hai Đầu Sói không?
-Tùy trường hợp. Cô có thể đầu tư cho hai, ba, thậm chí hàng trăm Đầu Sói. Nhưng phải là những Đầu Sói không có tranh chấp lãnh thổ. Nếu làm hợp đồng, cô cũng có thể làm với nhiều Đầu Sói, miễn sao không mâu thuẫn quyền lợi. Đại khái lý thuyết là thế! Nhưng sao cô hỏi vậy?
Lục Châu xua tay:
-Tôi hỏi để biết thôi!
Cô gái tiếp tục bữa ăn, coi như chuyện vừa nói chỉ là tán gẫu. Nhưng Mai Hoa không nghĩ thế. Tên cú vọ nhìn thấy trong mắt công chúa xuất hiện vài tia khác lạ. Gã chắc chắn điều đó.
Sau bữa trưa, mỗi người trong nhóm tự tìm chỗ nghỉ ngơi. Như một lẽ tất yếu, cái nệm êm ái được dành cho Lục Châu, còn ba gã đàn ông ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Vô Phong chưa ngủ vội, hắn định tìm nơi thoáng đãng hít khí trời khí gió. Không may cho hắn, nơi thoáng nhất ở đây là ban công thì Mai Hoa đã chiếm dụng từ trước. Gã bốn mắt đang hút thuốc, tay dựa lan can, gương mặt đăm chiêu nhìn chiếc máy chiếu ba chiều đeo tay. Những dòng chữ nhấp nháy từ máy chiếu khiến gã phân vân, chân phải muốn quay vào phòng nhưng chân trái cứ níu lại.
Chợt thấy tên tóc đỏ đương ngó ra, Mai Hoa liền vẫy vẫy tay gọi hắn. Tuy chẳng ưa gã cú vọ nhưng vốn bản tính tò mò, Vô Phong liền bước ra ngoài. Gã bốn mắt chìa bao thuốc, Vô Phong từ chối. Gã bốn mắt đưa máy chiếu, Vô Phong nhận lấy. Trên màn hình máy chiếu là một bức thư từ Đại Hội Đồng, nội dung viết rằng nhiều nước đã gửi thánh sứ tới trợ giúp Lục Châu. Hiện thời, họ cư trú tại những vùng đất xung quanh Dương Hoa Tụ nhưng chưa ai xâm nhập ngọn núi. Vô Phong mở cờ trong bụng, bèn nói:
-Tin tốt! Chúng ta có thể nhờ họ giúp đỡ.
Mai Hoa cười, miệng thở những làn khói mỏng mảnh như tia khói phụt ra từ lỗ thông hơi lò áp suất:
-Nếu dễ dàng thế thì tôi còn đứng đây làm chi?
-Không nhờ vả được à? – Vô Phong ngạc nhiên.
-Tất nhiên là nhờ được. Nhưng tôi nghĩ nàng công chúa của cậu sẽ không làm vậy đâu. Kỳ thi Tổng Lãnh thánh sứ sắp đến rồi, cô ta đâu thể trao cơ hội vào tay người khác chứ?
-Tôi không hiểu?
Mai Hoa nhún vai:
-Lục Châu được chọn để làm công – việc – thần – thánh, đúng không? Nhưng “người được chọn” đã để sổng hai Quỷ Vương. Quỷ Vương thứ tư mất tích. Giờ chỉ còn con Ác Lạc Điểu là tấm vé gây ấn tượng với đám già khú ở Thánh Vực, cô công chúa của cậu đâu thể để người khác “hớt” mất? Ở cuộc thi Tổng Lãnh, không phải kẻ mạnh nhất mà người gây ấn tượng nhất mới được trao chức Tổng Lãnh.
-Nhưng Lục Châu làm việc từ đầu đến cuối mà?! Người khác sao “hớt” được?
-Lục Châu đang là đối tượng bị đổ lỗi ở Thánh Vực. Các thánh sứ khác biết điều đó, họ sẽ tận dụng mọi cơ hội nhằm hạ bệ cô ấy. – Mai Hoa nói – Bất cứ ai đem con Ác Lạc Điểu về và trình diện nó tại Thánh Vực sẽ được mấy ông già trưởng lão tung hô nhiệt liệt, đồng thời có sẵn vốn liếng ở kỳ thi Tổng Lãnh. Cô công chúa của cậu sao để vinh dự ấy vào tay kẻ khác?
Vô Phong khoanh tay ngẫm nghĩ. Tuần trước, trông Lục Châu bận bịu trả lời thư từ cho Đại Hội Đồng và Thánh Vực, lại nghe nàng nói chuyện xoay quanh kỳ thi Tổng Lãnh, hắn đã oải (*). Giờ nghe thêm tin này, hắn thấy phức tạp quá thể. Nhưng mọi chuyện vốn đã thế, Mai Hoa không hề làm nó phức tạp thêm mà chỉ giúp Vô Phong nhìn rõ bản chất vấn đề.
-Tại sao lại cho tôi biết chuyện này? – Vô Phong hỏi – Chẳng phải anh là…?
-Là người của Đại Hội Đồng chứ gì? Biết vậy, nhưng mà… tôi thích cậu nên cho cậu biết. Đại khái thế! Vấn đề gì không?
Gã bốn mắt nở nụ cười duyên dáng. Vô Phong sởn gai ốc, vội vã chui vào phòng.
…
Từ sau bữa trưa, nhóm công chúa không hề trò chuyện thêm lần nào nữa. Không khí yên ắng nhưng lẩn quẩn đâu đây có tiếng thở dài, tiếng cựa mình trên ghế sô pha và tiếng gãi tóc sột soạt. Dư âm thất bại từ vụ thương thảo làm họ không ngủ nổi. Ai nấy đều có cảm giác một tuần lăn lộn trên sa mạc là phí công vô ích. Không có Hiệp Dung bảo trợ, họ đừng hòng băng qua vùng đất hỗn loạn phía trước Dương Hoa Tụ chứ chưa nói chuyện đưa con Ác Lạc Điểu xuống núi. Nhưng nếu nhờ cậy Hiệp Dung thì khoản phụ phí tính thế nào?
Vô Phong đã cố nghĩ giùm công chúa, mà tính mãi chẳng tìm được phương án khả dĩ. Đầu óc hắn khá nhanh nhạy, nhưng trong những chuyện thế này, chỉ “nhanh nhạy” thôi vẫn chưa đủ. Nó cần một bộ óc biết tổ chức, sắp xếp dữ liệu, chút liều lĩnh, niềm tin tuyệt đối vào bản thân và thủ đoạn. Hỏa Nghi là kẻ sở hữu tất cả các yếu tố trên, mà cuộc chiến ở Quận 4 Cửu Long là ví dụ điển hình. Vô Phong tin rằng nếu tên đó ở đây, mọi sự sẽ đơn giản hơn. Những lúc thế này, hắn vừa nhớ ông bạn vừa cảm giác mình vô dụng khó tả.
Tất cả cứ yên tĩnh cho tới giữa chiều, đám Chó Hoang của Quỷ Nhãn gõ cửa lần hai. Vừa mở cửa, Vô Phong được phen trố mắt vì đi cùng bọn họ là bảy tám cô gái điếm. Ngó mấy cô ả vú vê áo quần phong phanh, tên tóc đỏ ngu ngu đần đần một lúc mới hỏi nguyên cớ sự tình. Đám Chó Hoang trả lời:
-Ông chủ Quỷ Nhãn của chúng tôi rất trọng thị thương nhân nên muốn tặng các vị vài “món quà”! Xin hãy nhận cho!
Nói xong lại cúi rạp người rồi đồng thanh hô “Xin hãy ủng hộ chúng tôi!”. Vô Phong chưa kịp phản ứng, hai cô nàng đã ôm chặt lấy hắn, số khác túa vào, cười nói náo loạn khắp nơi. Họ suýt nữa đã lẻn vô phòng ngủ của Lục Châu nếu Chiến Tử không kịp thời ngăn cản. Gã này chắn trước phòng như hộ pháp canh cửa và sẵn sàng mạnh tay với những cô gái nếu họ cố tình xông vào. Các cô nàng xụ mặt rồi quay ra vui vẻ với tên tóc đỏ cùng Mai Hoa. Vô Phong mặc dù rất hớn hở trong lòng nhưng có mặt công chúa ở đây nên phải nhịn, đành xua các cô gái điếm về trong nỗi tiếc rẻ. Tuy nhiên, hắn để ý ngay lúc ấy, Lục Châu từ trong phòng dõi theo đám gái điếm, ánh mắt đăm đăm đầy tính toán.
Gần 4 giờ chiều, Chuột Chù trở về với tin xấu. Hiệp Dung chẳng hề trái tính đổi nết hay mắc bệnh khó ở, y vẫn yêu cầu khoản phụ phí như cũ. Song trái với dự đoán, công chúa không hề giận dữ hay thất vọng. Nàng bình thản lắng nghe Chuột Chù, sau nói:
-Nếu đã vậy… chúng ta phải dùng cách khác thôi.
Mọi người ngạc nhiên, còn Mai Hoa lắc đầu như thể đã biết Lục Châu sắp nói gì. Những câu hỏi trong bữa ăn và thái độ khi nhìn đám gái điếm của công chúa đã tố cáo tất cả. Gã bốn mắt cất lời:
-Tôi đoán cô muốn hủy hợp đồng với Hiệp Dung và làm hợp đồng mới với Quỷ Nhãn? Không kịp đâu. Ba ngày nữa, hợp đồng với Hiệp Dung mới hết hiệu lực. Nếu cô đơn phương phá vỡ, gã sẽ tính sổ với cô.
Công chúa không đáp mà chỉ chìa ra một mảnh giấy nhỏ. Mai Hoa nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Gã nhận mảnh giấy và bắt đầu đọc. Càng đọc, khuôn mặt gã càng dãn ra như tấm ni lông bị kéo căng, cơ hồ sắp đứt phựt tới nơi. Gã cú vọ vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm như sợ ai nghe thấy:
-Không được đâu, công chúa ơi, không được đâu… Cô đang chơi dao hai lưỡi đấy! Không được… Làm thế này, anh bạn Chuột Chù của chúng ta sẽ hết đất sống. Thật đấy!
Gã thậm chí quên béng luật ngầm là không được phép nói từ “công chúa”. Lục Châu tiếp lời:
-Tôi biết. Nhưng anh ấy đồng ý rồi. Quỷ Nhãn không tự nhiên đối đãi tốt với chúng ta vậy. Tôi biết ông ta muốn gì.
Nhãn quang cô gái đầy kiên định và tin tưởng tuyệt đối vào bản thân. Vô Phong đã từng thấy ánh mắt tương tự ở Hỏa Nghi khi tên này bày ra cuộc chiến Quận 4 Cửu Long. Mai Hoa liền quay sang Chuột Chù nhằm xác nhận thông tin. Anh chàng người Âm Giới gật đầu:
-Cứ làm theo cô ấy. Sau chuyến này, tôi hết đất sống ở Hồi Đằng rồi. Phải đi chỗ khác thôi, chắc là miền nam Kim Ngân.
Cuối cùng, Lục Châu cũng thuyết phục được Mai Hoa nhận công việc đàm phán. Nàng lại nhờ Chuột Chù tìm cách gặp Quỷ Nhãn. Do thân quen đám Chó Hoang ở Thây Thi Hẻm, Chuột Chù biết gã Đầu Sói đang có mặt ngay trong thị trấn. Anh chàng Người Thương Lượng lập tức liên lạc ngay. Nói chuyện một hồi, Quỷ Nhãn đồng ý gặp nhóm công chúa. Tuy nhiên, vì sợ người của Hiệp Dung do thám nên cuộc gặp được tiến hành qua máy chiếu ba chiều. Trong thời gian chờ đợi cuộc gọi, Mai Hoa cứ gỡ kính ra lại đeo kính vào, tay không ngừng bóp trán. Trông biểu hiện bối rối của gã, Vô Phong đoán nội dung mảnh giấy kia hẳn phải quái dị lắm.
Đúng 3 giờ, điện thoại của Mai Hoa giãy đành đạch trên bàn cùng tiếng chuông reo inh ỏi. Hết thảy mọi người đều nhìn chiếc điện thoại, sau ngó sang Mai Hoa và chờ đợi gã phản ứng. Tên cú vọ thở phù, mọi bối rối trên gương mặt gã lập tức tiêu biến, tựa làn khói mỏng manh tan vào không khí. Gã kết nối chiếc điện thoại với máy chiếu, những tia sáng xanh lục từ cỗ máy xuất hiện, bao trùm căn phòng, tạo nên màn hình ảo lơ lửng. Giữa màn hình ấy là Quỷ Nhãn. Gã bịt mặt bằng tấm khăn thêu hình đầu chó sói, tay xỏ túi áo, đầu nghiêng nghiêng ngắm nghía Mai Hoa, đoạn hỏi:
-Ngài là Mai Hoa?
Gã bốn mắt đáp lời, phong thái đĩnh đạc:
-Vâng, đúng thế.
-Ngài muốn gặp tôi?
-Vâng. Đúng vậy.
-Ngài cần gì?
-Tôi mang tới cho ông một món quà. Đổi lại, ông hãy giúp tôi một việc.
-Quà gì?
-Hãy để tôi nói về công việc trước, được chứ? – Mai Hoa cười.
Quỷ Nhãn nhíu mày, con ngươi màu trắng nhìn chòng chọc tựa muốn chọc thủng suy nghĩ của Mai Hoa. Nhìn mắt gã Đầu Sói, Vô Phong nhận ra một tia lạnh ngắt đang chạy dọc xương sống mình. Quỷ Nhãn trả lời:
-Nói coi.
Mai Hoa bắt đầu trình bày cuộc thương thảo giữa gã và Hiệp Dung. Gã nói vì khoản phụ phí nên công việc không thể tiến hành. Gã than thở rất có nghề, y hệt một nhà kinh doanh lương thiện bị thằng khốn nạn bắt chẹt. Nghe xong, Quỷ Nhãn gật gù:
-Tôi hiểu. Đợi ba ngày nữa, khi hợp đồng giữa ngài và Hiệp Dung hết hạn, hãy tìm tôi. Tôi hứa sẽ không đòi hỏi phụ phí, nhưng sẽ nâng giá. Hiệp Dung lấy của ngài bao nhiêu? Một trăm thùng vàng? Tôi muốn gấp đôi, không mặc cả, đồng ý chứ?
-Tiền với chúng tôi không vấn đề. Nhưng tôi không thể đợi được. Ba ngày nữa, có thể con quái vật của tôi đã bỏ đi nơi khác rồi. Tôi muốn ông làm một hợp đồng mới.
-Như thế nào?
-Ngay khi hàng được chuyển đến nơi, tôi muốn ông trở thành người bảo vệ tiếp theo. Tôi sẽ không trả khoản phụ phí cho Hiệp Dung, ông hiểu đấy…
Quỷ Nhãn nhướn mày, đôi mắt quỷ quái xoáy vào Mai Hoa:
-Ngài không trả phụ phí, Hiệp Dung sẽ trở mặt và ngài muốn tôi đối phó Hiệp Dung?
-Phải. Chính xác là thế. – Tên bốn mắt trả lời.
Nghe cuộc đối thoại, Vô Phong toát mồ hôi hột. Hắn không nghĩ công chúa dám bày ra kế hoạch như thế. Mai Hoa nói đúng, công chúa đang chơi con dao hai lưỡi. Nhưng ngay lúc này, hắn chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc tiếp tục lắng nghe cuộc thương thảo:
-Ngài đang chơi trò nguy hiểm đấy! – Quỷ Nhãn nói – Phá vỡ hợp đồng với Đầu Sói là chuyện cuối cùng ngài nên làm trên đời.
-Nhưng không có nghĩa Đầu Sói được quyền bắt ép thương nhân. Chúng tôi đã theo đuổi con chim, ý tôi là con quái vật, quá lâu. Chúng tôi cần thu hồi vốn. Đằng này Hiệp Dung đòi miếng thịt quái vật để thỏa mãn thú ăn uống của ông ta, sao được? Chúng tôi sẽ phải chờ nhiều tháng để con quái thú hồi phục, vậy còn gì là làm ăn?
-Đấy là chuyện của ngài và Hiệp Dung. Hoặc đợi ba ngày hoặc không gì cả. Tôi cũng chẳng hứng thú với quái vật. Có lẽ chúng ta nên dừng ở đây.
Gã Đầu Sói đưa tay định tắt máy chiếu song Mai Hoa kịp cản lại:
-Khoan, ông còn chưa nghe món quà cơ mà?
Nghe chữ “món quà”, Quỷ Nhãn ngừng tay, sau nói:
-Nói thử xem.
-Tôi không những sẽ trả phí nhiệm vụ, mà còn tài trợ cho ông. Tài trợ kỳ hạn bốn năm, mỗi năm ba trăm (300) thùng vàng, ông thấy sao?
Đôi mắt Quỷ Nhãn hơi mở lớn, lông mày nhướn cao. Ở sa mạc Hồi Đằng, ba trăm thùng vàng là con số rất lớn, không những đủ tiền phân phát cho lũ đàn em mà còn thừa ra một khoản để mua vũ khí. Trong số ba Đầu Sói, gã sở hữu ít nhà đầu tư nhất dù diện tích lãnh thổ đứng thứ hai. Vì không dẻo miệng lắm chiêu trò như Hiệp Dung, không sở hữu nhiều tài nguyên như Đạt Ba, Quỷ Nhãn nhiều năm nay vẫn giậm chân tại chỗ. Lục Châu nắm bắt được tình hình này nên mới chủ động liên hệ với gã. Ba trăm thùng vàng với công chúa bé như cái mắt muỗi, không hơn.
-Tôi và Hiệp Dung đang hòa bình. Nếu tôi làm theo hợp đồng, tất xảy ra chiến tranh. Ngài phải hiểu điều đó. – Quỷ Nhãn tiếp lời.
-Ba trăm năm mươi (350) thùng vàng một năm, được chứ? Gọi là bù thêm chi phí chiến tranh. – Mai Hoa cười.
-Vậy thì ba trăm năm mươi. Nhưng làm sao tôi tin có thể tin ngài khi ngài lật lọng Hiệp Dung? Vả lại, ngài là thương nhân ngoại quốc. Xong việc, ngài có thể chuồn khỏi đây vĩnh viễn và cắt đứt liên lạc, đúng không? Mà ngài có thể trả một ít tiền rồi ỉm đi, tôi vẫn lỗ nặng. Thế này nhé, bốn năm là một nghìn bốn trăm (1400) thùng vàng, trả trước cho tôi một nửa là bảy trăm (700). Được chứ?
Mai Hoa mỉm cười. Gã không cười vì Quỷ Nhãn đòi nhiều tiền mà cười vì Lục Châu đã tính đến chuyện này. Tất nhiên công chúa đã có đối sách, Mai Hoa chỉ việc nói theo như cái máy:
-Được thôi. Tiền mặt sẽ đến sa mạc ngay đêm nay, ông có thể cho người đi lấy. Nếu ông cần hiện vật thì phải chờ đến rạng sáng mai.
-Tôi muốn hiện vật. Bảy trăm thỏi vàng, không lấy tiền giấy.
-Như ý ông. Nhưng làm sao để tôi chắc chắn rằng ông không thông đồng với Hiệp Dung? Ông có thể lấy tiền rồi thông báo cho hắn rồi sau đó… đại khái vậy! – Mai Hoa nhún vai.
-Nếu tôi làm thế, giờ này ngài đã tan xác rồi chứ chẳng đứng đấy mà múa mép. Nhưng tôi không phải loại ăn xổi.
-Vậy chúng ta bàn lại hợp đồng nhé?
Mai Hoa ngoài mặt tỉnh bơ song trong lòng nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi gánh nặng. Không riêng gã, tất cả mọi người trong phòng, kể cả Lục Châu đều thở phào. Công chúa đã vượt qua cửa ải đầu tiên. Nhưng chơi dao có ngày đứt tay. Lục Châu biết rõ điều đó. Người đầu tiên chắc chắn đã đứt tay là Chuột Chù.
Ở Kim Ngân có nhiều nghề nghiệp nguy hiểm, mạng sống mong manh như nến trước gió.
“Người Thương Lượng” là một nghề như thế.
/334
|