Lùi lại bốn ngày, khoảng ba tiếng trước khi nhóm công chúa tới Thây Thi Hẻm...
Hiệp Dung đứng trước gương, chỉnh sửa áo quần, vuốt phẳng từng nếp nhăn, xức chút nước hoa. Ở cái xứ đói ăn đầy rẫy những kẻ hôi hám này, y phải khác biệt. Nhờ khác biệt mà y thu hút nhiều nhà đầu tư nhất. Y tự hào mình đứng đắn và “có học” nhất trong ba Đầu Sói. Quỷ Nhãn? Đạt Ba? Toàn thằng đầu đường xó chợ! – Y cười thầm.
Rồi sao nữa?
Hiệp Dung bất giác nhìn quanh, cánh mũi phập phồng. Y nhớ ngày đầu tới Kha La Trại đã ngửi thấy một mùi cũ kỹ khô khốc như thể bụi bặm lấp đầy khí quản, khó chịu vô cùng. Nhưng thời gian trôi đi, nỗi khó chịu biến mất lúc nào chẳng hay và Hiệp Dung nhận ra mình ở đây quá lâu. Y hơn bọn Quỷ Nhãn – Đạt Ba nhiều thứ song thứ quan trọng nhất của Đầu Sói là nhân lực – địa bàn thì y thua xa, thua đứt đuôi, xách dép chạy theo còn không kịp. Mang tiếng mua bán trao đổi, bỏ ra cả nghìn thùng vàng nhưng cái Hiệp Dung nhận được là năm thị trấn chó chê đá gà chê sỏi. Không mỏ khai thác, không xưởng, không chợ búa, may được nguồn nước dùng tạm. “Của bố thí không bao giờ là của tốt!” – Hiệp Dung thở dài. Nghĩ tới đó, y vuốt áo phẳng phiu hơn, lòng mong đợi giá hời từ cuộc thương lượng. Y cần tiền. Nhiều tiền.
Khi Hiệp Dung chuẩn bị rời thị trấn, đàn em của y thông báo có người lạ gọi tới. Hiệp Dung không bỏ qua. Biết đâu có thêm cơ hội kiếm tiền? – Y cười, mở máy chiếu. Dưới ánh sáng xanh, một người xuất hiện, nửa thân chìm trong bóng tối. Hiệp Dung mỉm cười:
-Xin chào, tôi là Hiệp Dung, chẳng hay ông...
Kẻ lạ mặt cắt ngang:
-Dài dòng quá, vào chủ đề chính đi! Tao muốn thuê mày làm một việc. Trả giá một nghìn thùng vàng. Làm hay không?
Hiệp Dung nén cái khịt mũi. Giọng kẻ nọ còn trẻ. Y ghét cay ghét đắng những thằng ôn con không biết phép tắc, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ:
-Vậy sao? Tôi không biết, xin thứ lỗi! Thực tình, tôi thích người thẳng thắn! Nhưng tôi cần biết công việc gì đã?!
-Đơn giản thôi. Tìm một đứa con gái, giữ nó lại. Tao sẽ tới lấy nó về. Ảnh đây!
Người nọ dí sát tấm ảnh vào màn hình. Hiệp Dung nhận ra đó là một cô gái trẻ, tóc dài ngang lưng, áo quần kiểu cách quý tộc, đặc biệt là đôi mắt màu xanh thẫm. Gã Đầu Sói ngắm nhìn hồi lâu, bộ mặt phẫu thuật thẩm mỹ co dãn những đường quái đản, nụ cười trên môi dần tắt. Hiệp Dung lắc đầu:
-Tôi từ chối. Vụ này không chơi được.
-Vì sao? – Kẻ nọ hỏi.
Hiệp Dung cười nhạt:
-Tôi mới đến Kim Ngân bốn năm và vẫn nhớ rõ thế giới bên ngoài Kim Ngân, ông bạn à! Tôi từng đến Thánh Vực, trông thấy những người nổi tiếng. Và tôi chưa quên công chúa Lục Châu. Cô ta bình thường thôi. Trừ đôi mắt! Không ai gặp Lục Châu mà quên được cô ta, tất cả là vì đôi mắt. Nó rất đặc biệt, thật khó tả!
Người nọ nói:
-Dông dài quá! Tóm lại mày không làm?
-Phải. Ai muốn đối đầu Phi Thiên chứ? Ông bạn tìm người khác vậy. – Hiệp Dung giơ tay.
Hiệp Dung nghĩ cuộc nói chuyện kết thúc nhưng kẻ lạ mặt không ngắt liên lạc. Gã khoanh tay, cười cười nói nói:
-Tao có xem qua tình hình Hồi Đằng. Tao biết mày cần tiền để phát triển địa bàn. Thế này nhé, một nghìn rưỡi thùng vàng, chơi chứ?
-Không. – Hiệp Dung lắc đầu – Tôi không dại đối đầu Phi Thiên.
-Một nghìn bảy, chơi không?
Hiệp Dung vẫn lắc đầu, kẻ nọ phẩy tay:
-Hai nghìn, giá chót!
Gã Đầu Sói tặc lưỡi. Hai nghìn thùng vàng rất, rất lớn. Nhờ nó, y có thể chiêu mộ đàn em, mở rộng địa bàn trong thời gian ngắn. Trước đây y từng thảo hàng đống kế hoạch, hàng trăm phương án, phiền nỗi cái nào cũng cần tiền. Giờ cơ hội đang mở ra trước mắt y. Nhưng lấy hai nghìn thùng vàng, đổi lại bị Phi Thiên săn đuổi suốt đời, liệu có đáng?
-Ông bạn biết cô công chúa này đang ở đâu không? – Hiệp Dung hỏi.
-Dĩ nhiên là ở Hồi Đằng! – Người nọ cười – Nếu không biết, tao thuê mày làm gì?
-Vị trí chính xác. – Hiệp Dung mỉm cười – Tôi cần vị trí chính xác, ông bạn à.
Kẻ lạ mặt im lặng ít giây, sau nói:
-Tao chỉ biết con nhỏ Lục Châu đang loanh quanh ở Hồi Đằng. Việc của mày là tìm ra nó. Coi bộ vất vả, nhưng hai nghìn thùng vàng chắc xứng đáng, nhỉ?
Hiệp Dung vuốt cằm:
-Ông bạn nắm rõ tình hình Hồi Đằng, vậy chắc cũng biết Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Bọn họ lắm tai mắt hơn, địa bàn rộng hơn, sao ông bạn không thuê họ mà tìm đến tôi? Hay là... ồ! Hi hi! Tôi đoán nhé, ông bạn thuê hai thằng đó rồi hả?
-Tao mới thương lượng với Đạt Ba, chưa gặp Quỷ Nhãn. – Kẻ nọ cười – Nhưng thương lượng với mày xong, tao sẽ tìm thằng Quỷ Nhãn. Sa mạc rộng lớn, càng nhiều người tìm càng tốt. Ai giao hàng trước tiên, tao sẽ trả tiền cho thằng đó. Đạt Ba chơi rồi, mày chơi chứ?
-Ông trả Đạt Ba bao nhiêu?
-Một nghìn tư.
-Thằng béo biết ông bạn sẽ thuê cả tôi và Quỷ Nhãn?
-Hắn biết, dù tao không nói. Hắn béo mập, nhưng là con sói béo mập. – Kẻ nọ cười lớn.
-Ông trả tôi nhiều hơn Đạt Ba?
-Phải, nói đúng hơn, tao trả mày cao nhất trong ba thằng. Rủi ro cao, lợi nhuận cao. Tao hiểu luật mà!
Hiệp Dung cúi đầu ngẫm nghĩ. Hồi Đằng bề ngoài hòa bình nhưng bản chất hoàn toàn trái ngược. Quỷ Nhãn đang tập trung nguồn lực đánh Sương Sa Đồi, để triệt hạ pháo đài ấy, gã cần bình định hậu phương tức là xử lý Hiệp Dung. Đạt Ba cũng luôn nhòm ngó sang Thây Thi Hẻm và muốn làm vậy, gã cần nuốt năm thị trấn nhỏ vùng đông nam tức địa bàn của Hiệp Dung, sau mới tạo được thế gọng kìm. Nói tóm lại, Hiệp Dung kiểu gì cũng chết đầu nước. Thứ duy nhất kìm hãm Quỷ Nhãn và Đạt Ba là tiền. Quân phí chưa đủ nên cả hai không muốn mạo hiểm. Nhưng nếu hai kẻ đó được rót hơn một nghìn thùng vàng, tình hình sẽ thay đổi. Và thay đổi kiểu gì cũng bắt đầu với mệnh đề đầu tiên: Hiệp Dung phải chết.
-Tôi không chơi đâu. Chuyện này quá tầm. Mà coi bộ phải đi về miền nam Kim Ngân, chỗ này hết đất sống rồi! – Hiệp Dung nói – Tôi có nợ với Đạt Ba, chừng nào còn loắng quắng ở miền bắc, hắn sẽ thịt tôi. Sói luôn trả thù mà!
Kẻ nọ lắc đầu:
-Miền nam hết chỗ chơi rồi, phí công thôi. “Tự do” ngày càng ít, “luật lệ” ngày càng nhiều. Mày đến Kim Ngân để sống tiếp trong luật lệ hả?
-Có vấn đề gì ở miền nam à?
-Biết Liệt Giả, “kẻ mạnh hơn tất cả” không? Hắn đang chinh phạt miền nam. Kim Ngân có bốn nghìn(4000) chiếc khăn Đầu Sói, nhưng mới ba tháng, Liệt Giả đã có năm trăm(500) chiếc. Nhanh không tưởng! Hai trong số bảy người mạnh nhất đang tập hợp quân chống lại gã. Mọi thứ đang là “chiến tranh”, không phải “hỗn loạn”.
-Năm trăm... nhiều quá, ngần ấy lãnh thổ là cả một đất nước. Liệt Giả sao phải làm thế?
Kẻ nọ nhún vai:
-Ai biết?! Hắn muốn làm hoàng đế chăng? Thằng nào chẳng muốn làm hoàng đế chứ? Hê! Mà thôi, quay lại chủ đề chính, mày chơi không?
Hiệp Dung ngẫm nghĩ. Y đến Kim Ngân để tìm tự do, để vùng vẫy. Y muốn tự tạo ra luật lệ chứ không phải sống trong luật lệ của kẻ khác. Suy tính hồi lâu, Hiệp Dung mỉm cười:
-Hồi Đằng thiếu phần tôi chắc kém vui, nhỉ? Được thôi, tôi chơi. Thanh toán cho tôi nửa tiền trước.
-Không đặt cọc. Tao không thích vậy. Đem con nhỏ về, tao sẽ trả tiền đầy đủ.
Hiệp Dung trề môi vẻ không tin tưởng. Kẻ lạ mặt liền bước ra khỏi bóng tối:
-Tao lấy cái mặt tao làm tiền đặt cọc, vừa ý chưa?
Nhìn dung diện kẻ nọ, Hiệp Dung ngẫn mặt một lúc vì không nghĩ loại người này sẽ tìm đến mình. Gã Đầu Sói ngay tức thì niềm nở, không ngại ngần sử ra chút công phu thổi đít. Gì chứ thổi đít là nghề của Hiệp Dung:
-Nếu là người của Thập Kiếm thì được! Được! Rất vui khi làm việc với ông bạn! Biết không, tôi thích ông bạn lâu rồi, trẻ vậy đã vào Thập Kiếm. Ngưỡng một quá! Chúng ta bàn việc nhé...
...
Bốn ngày sau cuộc gặp, Hiệp Dung đã có Lục Châu. Y chơi hết mình và chơi rất giỏi. Lần gặp ở Thây Thi Hẻm, vì không thấy gương mặt Lục Châu nên y dùng chiêu phụ phí. Nhìn thái độ cự tuyệt khoản phụ phí của Mai Hoa, y biết ngay Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương, đồng thời xác nhận cô gái mắt xanh là công chúa Lục Châu.
-Tại sao... tại sao... ông không bắt tôi... ngay lúc đến Dương Hoa Tụ? – Công chúa thở hổn hển, người dính bệt trên đất, không sao cử động nổi.
Hiệp Dung vén tóc công chúa, tay vân vê gương mặt nàng, cười:
-Vì thời cơ chưa chín, như trái táo xanh còn hăng. Tôi không điên mà đấu cả Vô Phong, Chiến Tử, Mai Hoa, chưa kể con quái vật đeo kính râm của cô. Làm vậy chắc tôi “xanh mả” rồi! Vả lại, tôi cũng muốn đóng vai một người trách nhiệm, một kẻ có thể tin tưởng. Các vị đã tin tôi, đúng không? Phải, tôi định bắt cô ở Kha La Trại với lý do không được nhận phụ phí. Nhưng điều tôi không ngờ là cô bắt tay với Quỷ Nhãn. Tôi đành chui vào nhà, tự trách mình ngu vì phí công bắt Ác Lạc Điểu mà chẳng được gì. Nhưng hóa ra không phí chút nào! Hi hi! Nhờ con Ác Lạc Điểu, cả Hồi Đằng này hỗn loạn. Giờ chẳng còn ai bên cạnh cô, tôi chỉ tiện tay “hớt bọt” thôi! Hi hi!
Lục Châu ngước mắt nhìn gã Đầu Sói, thở dốc:
-Tôi... là công chúa Phi Thiên. Phi Thiên... chúng tôi...
-Ồ, phải, phải! – Hiệp Dung cười to, bàn tay vày vò gương mặt cô gái – Rồi Phi Thiên sẽ cho người tới truy bắt tôi, ý cô là vậy? Tiểu Đoàn Kiếm Sắt, nổi tiếng quá phải không? Nghe đâu còn có trung đội Thổ Hành, nếu tôi không nhầm? Nhưng chắc cô hiểu bản chất của Kim Ngân. Khắp miền bắc này là thuộc địa, Âm Giới là thuộc địa của Lưu Vân quốc. Cô nghĩ Lưu Vân sẽ để người Phi Thiên vào cứu cô? À, tất nhiên Lưu Vân “sẽ”, nhưng trong tương lai... hơi hơi xa. Quan hệ giữa hai nước các người vẫn như trò hề suốt bao năm nay mà! Đợi khi người Phi Thiên vào đây, cô đã biến mất lâu rồi.
Công chúa thở gấp, cố chống chọi màn đêm buông xuống mắt mình. Lục Châu cảm giác bóng đêm ấy xuất phát từ sau gáy, nơi mà Hiệp Dung gọi là huyệt Á Môn. Gã Đầu Sói ngắm nghía nàng, cười cợt:
-Thực tình... tôi rất muốn lên giường với cô. Nhưng khách hàng yêu cầu phải giữ cô nguyên vẹn, thế nên cứ ngủ thoải mái, không cần lo lắng. Đằng nào tôi cũng không muốn mất hai nghìn thùng vàng. Hi hi!
Lục Châu gắng gượng nhìn khung cảnh sa mạc lần cuối. Cách nàng vài bước chân, thân xác Chuột Chù tan nát trong vũng máu. Phía xa, Vô Phong vẫn ôm khuôn mặt bị thiêu cháy và không ngừng la hét. Lục Châu cần làm gì đó, nhưng cơ thể không chịu nghe lời nàng. Công chúa lịm dần, tâm trí lún vào bóng tối. Đợi Lục Châu bất tỉnh, Hiệp Dung đưa nàng lên xe, sau trở ra chỗ Vô Phong. Gã Đầu Sói gãi gãi cằm, ngắm nghía như đang thẩm định món hàng. Đàn em Hiệp Dung lên tiếng:
-Xử lý thằng đó sao, thủ lĩnh?
-Đem nó về Làng Vui Vẻ đã, tính sau. Bảo mấy thằng ở Sương Sa Đồi nhanh tay nhanh chân lên! Vét vừa đủ thôi, đừng tham!
Lũ Chó Hoang gật đầu dạ ran, đoạn trói nghiến Vô Phong, quẳng lên xe. Hiệp Dung nhìn Vô Phong, cười:
-Nể tình ông bạn chịu nghe tôi nói chuyện, tôi sẽ cho ông bạn sống lâu hơn tí. Thông cảm nhé, Kim Ngân mà! Hi hi!
Vô Phong không để ý lời Hiệp Dung dù hắn nghe thấy rõ ràng. Hắn gào thét, không hẳn vì đau, mà vì hắn đã mù. Nói đúng hơn, ở nơi từng là mắt của hắn giờ chỉ còn đống thịt chảy rữa và cháy khét. Hắn không thấy gì ngoài bóng đêm. Và Vô Phong cảm giác bóng đêm này sẽ kéo dài mãi mãi.
Đoàn xe lăn bánh, thẳng hướng đến Thây Thi Hẻm. Bọn Hiệp Dung không hề biết có một cái bóng đang theo đuôi mình. Cái bóng chạy bằng bốn chân, vừa chạy vừa gầm gừ như dã thú đói mồi.
...
Tại Thây Thi Hẻm, trong lòng rặng núi trái, quân Đạt Ba điên cuồng tháo chạy. Sương Sa Đồi đang cháy, chúng chẳng còn lòng dạ chiến đấu tiếp. Nhưng bọn Quỷ Nhãn chia người chặn trên chặn dưới, hai đường dồn lại khiến quân Đạt Ba kẹt cứng như dòng lũ gặp vật cản. Mỗi phút trôi đi, tình hình Sương Sa Đồi báo về thêm tồi tệ. Kho vũ khí bị đốt, xưởng đãi vàng bị đánh sập, nhà dân bị cướp phá, đàn bà bị cưỡng hiếp... đủ tin xấu làm gã béo tức lộn ruột. Gã trút giận lên lũ lính lác Quỷ Nhãn, thanh đao Chặt Xương váng máu. Song gã càng hung mãnh, quân Quỷ Nhãn tràn ra càng nhiều. Gã phải làm gì đó, bằng không sẽ thành chó mất nhà.
Trong khoảnh khắc, Đạt Ba chợt nhớ mình là Đầu Sói, là thủ lĩnh. Con sói đầu đàn luôn phải điềm tĩnh. Nghĩ vậy, Đạt Ba ngừng đánh, tạm rời vòng chiến, tìm một góc ít hỗn loạn và suy nghĩ. Gã gãi gãi bụng, mặt mỡ phình to, miệng thở phì phò, tựa cái lò áp suất chực chờ phát nổ. Lát sau, gã gọi thằng đàn em thân tín nhất và nói thế này:
-Gọi tới Thủy Tháp Đảo, Tinh Minh Trại, Lục Mục Trại, Bích Ba Động; bảo chúng nó đưa quân đến “mỏ”, càng nhiều càng tốt. Nội trong hai tiếng nữa phải có mặt, kể cả mấy thằng ở Bích Ba Động! Tao đếch quan tâm chúng nó đi bằng gì, tẹo nữa thiếu mặt thằng nào, tao bẻ cổ thằng đó! Gọi thêm mấy nơi xa hơn như Xa Xác Đồng, Ô Lô Vực... bảo chúng nó hành quân ngay, nửa đêm phải có mặt ở “mỏ”. Chúng ta sẽ đánh với Quỷ Nhãn, lâu đấy!
Đạt Ba, đàn em và người dân sinh sống dưới quyền gã thường gọi Sương Sa Đồi là “mỏ”. Tên đàn em nghe vậy thì ngạc nhiên:
-Sao lại đánh Quỷ Nhãn, thủ lĩnh? Hiệp Dung đang chiếm “mỏ” cơ mà?
-Thằng chó đó chỉ đến cướp phá vét tiền thôi, nó ngu gì mà ở lại “mỏ”? Nó mà cố tình chiếm “mỏ”, tao với Quỷ Nhãn đập hai đầu là nó lòi phều! Đáng lo là Quỷ Nhãn kia kìa! Thằng ấy sẽ đánh “mỏ”, chắc chắn!
-Thế còn Hiệp Dung? Nó quay về Kha La Trại sao?
-Kha La Trại thằng bố mày! – Đạt Ba vỗ đầu đàn em – Hiệp Dung cướp một đống tiền vàng chỉ để quay về Kha La Trại? Ngu vừa chứ! Ngu hết cả phần giác cầu!
-Em không hiểu, thủ lĩnh à! – Tên đàn em xoa xoa đầu – Thằng Hiệp Dung đi đâu được chứ?
Đạt Ba gằn giọng:
-Còn chỗ nào ngoài nơi bẩn thỉu nhất Hồi Đằng?
...
-Làng Vui Vẻ. – Quỷ Nhãn nói với đàn em – Thằng Hiệp Dung sẽ đến đó. Nó vào Sương Sa Đồi cướp ít vàng, không ở lại đâu. Nó sẽ dùng vàng chiêu mộ quân ở Làng Vui Vẻ.
Quỷ Nhãn đang đứng trên hành lang tòa nhà trung tâm, nhìn sang rặng núi bên trái (trong mắt gã thì nó nằm bên phải). Vì biến sự tại Sương Sa Đồi nên Đạt Ba rút khỏi cuộc đấu, Chiến Tử cũng biến mất, Quỷ Nhãn quay về điều binh khiển tướng. Đứng ở chỗ này, gã nghe tiếng hét của Đạt Ba vang dội khắp lòng núi. Tên Đầu Sói béo mập đang mở đường máu. Đạt Ba sẽ thoát ra được, Quỷ Nhãn tin chắc điều đó. Nhưng gã chẳng bận tâm, chỉ chú ý vào Sương Sa Đồi. Khu mỏ ăm ắp vàng mới là mục tiêu của gã.
Ban đầu Quỷ Nhãn dùng công chúa làm mồi nhử bọn Vô Phong. Gã biết bọn Vô Phong sẽ nhờ Hiệp Dung. Hiệp Dung đánh Thây Thi Hẻm, Đạt Ba tất không thiếu phần. Gã muốn dụ hai tên Đầu Sói ấy tới rồi xử một thể. Nhưng gã không lường được có tới ba thánh sứ bên phe Vô Phong. Một mình Quỷ Nhãn không thể chống lại tất cả. Thay vào đó, gã tùy biến, xoay chuyển tình huống bằng cách cho Hiệp Dung tiếp cận công chúa. Và rõ ràng Hiệp Dung không làm gã thất vọng.
-Ở Làng Vui Vẻ có nhiều Đầu Sói theo chúng ta, thủ lĩnh à. Thằng Hiệp Dung không thể làm gì đâu! – Bọn đàn em nói với Quỷ Nhãn.
-Thế mày nghĩ chúng nó yêu tiền hơn hay yêu tao hơn? – Quỷ Nhãn hỏi.
Lũ đàn em cứng họng. Một tên đề xuất:
-Cho em vài trăm thằng đến Làng Vui Vẻ, em sẽ xử thằng mặt giặc Hiệp Dung!
Quỷ Nhãn lắc đầu:
-Mày đến đó hiến máu nhân đạo à? Bỏ đi! Cái mồm dẻo quẹo của Hiệp Dung sẽ thuyết phục được bọn Làng Vui Vẻ, nó sẽ chiếm được nơi ấy, không tránh được. Giờ tập trung đánh Sương Sa Đồi. Quân đến đủ chưa? Đủ rồi hả? Lấy một đội khoảng hai trăm đứa đuổi đánh Đạt Ba, hãm nó chậm lại. Còn tất cả theo tao đến Sương Sa Đồi, tao muốn đêm nay phải có mỏ vàng.
-Có sợ Hiệp Dung đánh sau lưng không, thủ lĩnh? – Một tên Chó Hoang hỏi.
Quỷ Nhãn cười:
-Thuyết phục bọn Làng Vui Vẻ mất kha khá thời gian, Hiệp Dung chưa có quân ngay. Hơn nữa, nó phải ở đó để giao con bé mắt xanh cho khách hàng. Mấy nghìn thùng vàng, nó bỏ sao được? Vả lại con nhỏ mắt xanh vẫn đeo máy phát tín hiệu, bọn Mai Hoa sẽ lần ra sớm thôi. Thông báo mấy thằng ở thị trấn khác: cứ để bọn Mai Hoa đi thoải mái, cho chúng nó tới Làng Vui Vẻ quậy phá Hiệp Dung. Chúng ta rảnh tay đánh Sương Sa Đồi.
-Nhưng liệu bọn Mai Hoa có tới Làng Vui Vẻ?
Quỷ Nhãn bật cười, không trả lời. Gã tin Mai Hoa đủ thông minh để biết mình đang nghĩ gì.
...
Mọi chuyện vượt quá dự liệu của Mai Hoa. Gã biết Hiệp Dung sẽ trở mặt song không ngờ tên Đầu Sói làm vậy ngay tại Thây Thi Hẻm, càng không nghĩ Quỷ Nhãn tạo điều kiện cho Hiệp Dung. Nhưng sự đã rồi, Mai Hoa không bận tâm quá lâu. Chẳng kế hoạch nào hoàn hảo, lâu lâu bị chơi một vố đau cũng bình thường. Điều gã cần làm là đưa công chúa trở về.
Sau biến sự, Mai Hoa cùng Chiến Tử và các thánh sứ nhanh chóng rút lui. Họ cướp vài xe cơ giới, đào thoát khỏi thị trấn, sau tập trung tại một địa điểm cách Thây Thi Hẻm hai mươi cây số về hướng đông bắc. Ai nấy mệt mỏi vì cuộc chiến, trừ Chiến Tử. Câu hỏi đầu tiên của gã là “Công chúa đâu?”. Nghe Mai Hoa nói công chúa đang nằm trong tay Hiệp Dung, mặt gã đanh lại như khối băng sắc cạnh, sẵn sàng cắt nát tay kẻ nào lỡ động chạm. Gã im lặng, sự im lặng chết chóc và lạnh lẽo hơn cả Băng kỹ của gã, mọi người tại đương trường khó thở. Mai Hoa gỡ kính gãi đầu, chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời chửi rủa. Nhưng Chiến Tử chỉ nói:
-Chúng ta cần kế hoạch mới.
Mai Hoa thở phào đoạn nhìn quanh hỏi ba thánh sứ:
-Chúng tôi sẽ đuổi theo công chúa, ai trong ba người đi cùng?
Không đợi Mai Hoa hỏi tiếp, Vi Hàn đồng ý ngay lập tức. Thôn Tàng bàn bạc với đám hộ vệ một hồi, sau cũng gật đầu. Đấu Thánh đợi hai người kia trả lời rõ ràng mới tham gia dù hơi miễn cưỡng, như không muốn lạc đàn. Mai Hoa thở phào lần hai, tình hình chưa quá tệ hại, gã vẫn giải quyết được.
-Tổn thất lớn. Ba điệp viên Phi Thiên của chúng tôi đã chết. – Mai Hoa thông báo – Chuột Chù không rõ nhưng tôi nghĩ anh ta đã chết. Mấy từ cuối cùng anh ta nói với tôi chỉ toàn chửi Hiệp Dung. Vô Phong mất liên lạc, nhiều khả năng cũng đi theo Chuột Chù.
-Chuột Chù là người chu đáo. Đáng tiếc! – Vi Hàn thở phù.
Đấu Thánh không tỏ lời thông cảm, chỉ thấy mắt gã chớp ít hơn bình thường, tròng mắt đảo lên rồi chậm rãi đảo xuống, lông mày hơi nhướn. Mai Hoa làm nghề tra khảo lâu năm, nhìn mặt Đấu Thánh đã biết tên đó có ý vui mừng. Gã cú vọ hơi nhếch mép, sau tiếp lời:
-Điệp viên thông báo Quỷ Nhãn đang xua quân đánh Sương Sa Đồi, quân Đạt Ba từ khắp nơi đổ về cứu viện. Hai tên ấy bận rộn rồi, chúng ta phải tự lực thôi. Máy phát tín hiệu của công chúa cho thấy Hiệp Dung hướng tới Làng Vui Vẻ.
-Hắn giao công chúa cho kẻ thuê ở Làng Vui Vẻ? – Vi Hàn hỏi.
-Tôi không chắc. Nhưng phải nhanh lên! Hiệp Dung đến Sương Sa Đồi cướp bóc tiền vàng để chiêu mộ quân ở Làng Vui Vẻ. Chúng ta phải đến trước khi cả “làng” trở thành địa bàn của hắn.
Vi Hàn ngạc nhiên:
-Trước lúc đến đây, tôi cũng nghiên cứu Hồi Đằng chút ít. Đa số Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ là đàn em của Quỷ Nhãn và Đạt Ba, Hiệp Dung làm gì được chứ?
-Trông thì vậy nhưng thực tình không phải vậy. – Mai Hoa cười – Làng Vui Vẻ đánh nhau liên miên vì một nguyên nhân: không có tiền. Quỷ Nhãn và Đạt Ba bắt các Đầu Sói ở đấy quy phục bằng vũ lực, trong khi Hiệp Dung chủ yếu dùng tiền. Giờ hắn mang một đống tiền vàng đến, lũ Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ còn nghe lời Quỷ Nhãn và Đạt Ba? Tất nhiên là có thằng chống đối, nhưng không nhiều. Từ giờ đến sáng mai, Làng Vui Vẻ sẽ thuộc về Hiệp Dung.
Nghe vậy, cả đám lên xe, thẳng tiến đến Làng Vui Vẻ. Đi một quãng, Thôn Tàng chợt nhổm lưng như vừa nhớ ra chuyện gì:
-Từ đây tới Làng Vui Vẻ phải đi qua địa phận của hai thị trấn của Quỷ Nhãn. Chúng ta nên đi đường vòng.
-Không cần, cứ đi thẳng. – Mai Hoa khẳng định – Quỷ Nhãn giờ đang dồn sức đánh Sương Sa Đồi. Gã cần chúng ta đánh Hiệp Dung để khỏi lo mặt sau lưng.
Thôn Tàng và Vi Hàn nhìn nhau. Bọn họ đã nghe Kim Ngân nổi tiếng tráo trở và hai mặt, nhưng họ không tưởng tượng nó lại quá thể như vậy. Chỉ duy Đấu Thánh không bất ngờ, gã nhún vai lắc đầu:
-Kim Ngân mà! Kim Ngân mà...
...
Nhiều năm nay, Hồi Đằng bình yên theo cách của riêng mình. Nhưng rồi những ngày cuối tháng 9 năm 7516, nó cháy dữ dội. Lửa lan khắp sa mạc, đỏ rực trong mắt người. Dân chúng sợ hãi, giao thương đình trệ. Người đóng cửa nằm nhà, cầu nguyện Vạn Thế, mong loạn lạc chóng qua. Người chuẩn bị hành lý, sẵn sàng rời đi nếu cần thiết. Số khác ngóng tin chiến sự; họ vẫn cầu nguyện, nhưng không chờ đợi các bậc thần thánh. “Vạn Thế bỏ rơi Kim Ngân lâu rồi!” – Ai đấy nói vậy.
Đêm ấy, ngày 22 tháng 9, Quỷ Nhãn dẫn tám trăm quân đánh Sương Sa Đồi. Do chuẩn bị trước lại chia quân kìm hãm Đạt Ba, gã dễ dàng xâm nhập thị trấn. Đàn em Đạt Ba đến cứu viện song chưa thấy mặt thủ lĩnh, lại gặp Quỷ Nhãn ngay trận đầu nên nhanh chóng bị đẩy lùi. Khi Đạt Ba trở về thì Quỷ Nhãn đã chiếm hơn nửa Sương Sa Đồi. Hai bên giao chiến dữ dội, tranh giành từng phân xưởng, từng mỏ vàng, từng ngôi nhà tấc đất. Đêm ấy, lũ Chó Hoang không cướp phá hay hãm hiếp phụ nữ, chỉ chém giết, giết đến say máu và không tỉnh. Giữa trường đỏ máu, kẻ say chỉ tỉnh khi bị giết hoặc không còn gì để giết.
Tới nửa đêm, Quỷ Nhãn chiếm được hai phần ba thị trấn, nắm giữ xưởng lẫn mỏ vàng quan trọng nhất. Đạt Ba cố thủ phần còn lại. Một đường giới tuyến được thiết lập, cắt ngang dãy đồi, rộng chừng một trăm mét. Trên giới tuyến ngổn ngang xác người, Chó Hoang hai bên bờ nhìn nhau, ánh mắt gườm gườm, đao kiếm trên tay còn váng máu nóng chưa kịp nguội. Dù không muốn nhưng Đạt Ba buộc phải thừa nhận thất bại. Quỷ Nhãn đã thắng. Hai pháo đài lớn nhất Hồi Đằng coi như thuộc về gã. Cục diện chuyển biến nhanh chưa từng có: mười bốn nhà đầu tư bên Đạt Ba chạy sang Quỷ Nhãn, mười nhà đầu tư khác đánh tiếng với gã. Bánh dâng tận miệng, Quỷ Nhãn chỉ việc ăn. Sau một đêm, gã trở thành kẻ mạnh nhất với bốn mươi hai nhà đầu tư chống lưng. Đạt Ba rớt xuống hạng hai, chỉ còn ba mươi sáu người(*).
Cùng lúc ở tây nam sa mạc, Hiệp Dung từng bước thống nhất Làng Vui Vẻ. Cướp được tiền vàng từ Sương Sa Đồi, Hiệp Dung đem nửa số đó chiêu mộ quân, hầu như không xài vũ lực. Y thức trắng đêm, đi lại, thương lượng, gặp gỡ từng Đầu Sói. Tới một giờ sáng ngày 23, mười hai Đầu Sói quy thuận, sáu người ngần ngừ, chỉ còn ba người nhất quyết chống đối. Ba người đó tin tưởng vào lòng trung thành, danh dự và sức mạnh; đồng thời là những kẻ mạnh nhất. Phải thu phục họ, Hiệp Dung mới hoàn toàn làm chủ Làng Vui Vẻ song kết quả này đã vượt quá mong đợi của Hiệp Dung. Ngay khi tin từ Làng Vui Vẻ lan ra, lập tức bảy nhà đầu tư liên hệ với Hiệp Dung, nâng số nhà tài trợ lên ba mươi chín người.
Cũng một giờ sáng ngày 23, đội Mai Hoa tới Làng Vui Vẻ. Họ không gặp bất cứ cản trở nào vì Quỷ Nhãn muốn họ tới Làng Vui Vẻ đánh Hiệp Dung giùm gã. Họ dừng chân tại một đồi cát cách thị trấn khoảng mười cây số. Mai Hoa nói với cả đám:
-Thứ nhất, Hiệp Dung biết chúng ta sẽ đến. Thứ hai, hắn biết cái vòng đeo tay là máy phát tín hiệu hay không, tôi chịu. Thứ ba, các vị đang đi vào một lãnh thổ rộng lớn chứa những thành phần cặn bã nhất trong các loại cặn bã. Thứ tư, anh bạn Chuột Chù tuy đã chết nhưng có để lại cho chúng ta bản đồ Làng Vui Vẻ, cái này giá trị lắm, không phải ai cũng vẽ được chi tiết vậy đâu.
Mai Hoa mở bản đồ, bàn phương án tác chiến. Gọi “phương án” cho oai chứ việc duy nhất gã làm được là leo lên đỉnh đồi, dùng ống nhòm quan sát vị trí cần đến. Giờ gã không có điệp viên đưa tin, không đủ trang thiết bị, không đủ người chiến đấu. Gã có ba thánh sứ, mười sáu hộ vệ và Chiến Tử. Ai cũng giỏi, ai cũng mạnh, ai cũng là nhân tài quốc gia. Nhưng nhân tài hữu hạn mà lũ máu chó vô học ở Làng Vui Vẻ đông vô kể, mỗi thằng nhổ một bãi là đủ dìm chết nhân tài! Làm sao đây? – Mai Hoa gãi đầu kêu khó. Đương bí bách, gã chợt thấy bộ đàm vang giọng nam giới:
-Mai Hoa phải không? Xin chào, tôi là A1 của tổ Ưng Xám.
-A1? – Gã cú vọ ngạc nhiên – Phi thuyền nổ, tôi tưởng mấy người chết rồi?
Một giọng nữ chen ngang:
-Phi thuyền điều khiển từ xa. Chúng tôi không sao cả, chỉ là phải đổi phi thuyền mới. Xin chào, tôi là A2. Chúng tôi sẽ giúp anh. Hy vọng Làng Vui Vẻ không có pháo phòng không.
Mai Hoa mỉm cười. Nhân tài không thể chống lại lũ vô học, nhưng một phi thuyền đầy ắp đạn dược tên lửa thì dư sức.
...
Trong khi bọn Mai Hoa sắp tấn công Làng Vui Vẻ, Lục Châu bất ngờ tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ. Đập vào mắt nàng là bóng tối, thứ bóng tối tham lam nuốt chửng tất cả, vạn vật bị tiêu hóa trong dạ dày đen đặc của nó kể cả thời gian. Không còn ý niệm thực tại, Lục Châu chợt nhớ chuyện cách đây vài tiếng. Chuột Chù tan xác giữa vũng máu, Vô Phong ôm khuôn mặt đỏ lửa, mọi thứ vẫn rõ ràng như vừa xảy ra. Phong? Phong đâu? – Nàng tự hỏi đoạn trở dậy. Nhưng nàng không dậy nổi. Nàng nhận ra toàn thân bị trói chặt. Nàng thử vận lực song bất khả. Hiệp Dung đã tác động vào huyệt đạo của Lục Châu, nàng giờ chỉ là cô gái yếu đuối không sức chống cự.
Bất thình lình một tiếng động nặng nề vang lên, không gian đen đúa nứt ra khe sáng vàng vọt. Khe sáng mở toang, ánh sáng lẫn âm thanh từ bên ngoài ùa đến Lục Châu. Một người bước vào cùng nụ cười đắc ý:
-Tỉnh rồi hả, công chúa Lục Châu?
Đèn điện bật sáng. Kẻ đứng trước mặt Lục Châu không phải ai khác ngoài Hiệp Dung. Công chúa hỏi:
-Đây là đâu?
-Làng Vui Vẻ. – Hiệp Dung cười – Tôi đang tính đặt cho nó cái tên khác. Nó sắp trở thành của tôi mà! Cô nghĩ tôi nên đặt tên nào cho hay? Hi hi!
Gã Đầu Sói vực Lục Châu dậy rồi đặt nàng lên ghế. Y ngồi đối diện, ngắm nghía công chúa mãi không biết chán. Hai người im lặng, Lục Châu tránh nhìn Hiệp Dung, còn tên Đầu Sói cố kìm nén nỗi dục vọng. Được một hồi, Hiệp Dung châm lửa hút thuốc, nói:
-Nhiều năm trước, tôi tới Thánh Vực và không thể rời mắt khỏi cô, dù khi ấy cô mới mười lăm tuổi. Hô! Biết đâu, cái tật “hiếp dâm trẻ con” của tôi xuất phát từ cô, công chúa à! Nhưng vài tiếng nữa, chúng ta sẽ chia tay. Tôi muốn ngắm nhìn cô lâu hơn chút nữa.
Hiệp Dung cười, bộ mặt thẩm mỹ kẻ những đường nét quái đản. Công chúa nhìn y, càng lúc càng thấy gớm. “Chả trách Phong nói ghét những kẻ phẫu thuật thẩm mỹ.” – Công chúa thầm nghĩ rồi lên tiếng:
-Người thuê trả ông bao nhiêu? Tôi có thể trả gấp đôi số đó!
-Tôi chưa từng nghi ngờ tài lực của cô. – Hiệp Dung giơ tay – Nhưng đây là chuyện khác. Người thuê tôi không phải người thường. Tôi có thể lẩn trốn Phi Thiên một năm, nhiều năm, thậm chí cả đời. Nhưng nếu lật lọng kẻ đó, tôi sớm muộn cũng chết. Hắn trẻ, khỏe và cực kỳ máu chó. Tôi không dại. Vả lại Hồi Đằng đang thay đổi từng giây từng phút, tôi cần hai nghìn thùng vàng của hắn ngay. Thông cảm nhé công chúa!
-Phong đâu? Ông đã làm gì Phong? – Lục Châu hỏi.
-Anh bạn tóc đỏ vẫn sống. Tôi thích hắn mà, hi hi! Chỉ có gương mặt bớt đẹp trai một tí. – Hiệp Dung cười – Tôi nên làm gì hắn đây? Chà, chà, nhiều phương án quá! Bán nội tạng cũng kiếm được ít tiền. Hay bán hắn cho mỏ quang tố? Tuy mù nhưng hắn còn khỏe lắm, bán cũng được giá. Hoặc không tôi có thể biến hắn thành chó-người, giống mấy đứa tôi dắt vào núi Dương Hoa Tụ ấy. Nói để cô hay, chó-người không hẳn là nạn nhân của chiến tranh hóa học(**). Ở Kim Ngân có trang trại chỉ chuyên “sản xuất” và nuôi những sinh vật này. Cô biết họ sản xuất thế nào không? Muốn nghe chứ?
Lục Châu nghiến răng:
-Phi Thiên sẽ bắt ông phải trả giá.
Hiệp Dung mở miệng toan đáp lời, bỗng nhiên Làng Vui Vẻ vang dội những tiếng nổ, tiếp theo là tiếng súng nổ lạch tạch. Hiệp Dung chạy ra ngoài, hỏi đàn em chuyện gì đang xảy ra rồi quay vào, nở nụ cười với công chúa:
-Cô nói đúng. Phi Thiên đòi tôi trả giá nhanh thật! Nhưng chúng ta từng làm việc, chắc cô biết tôi không bao giờ để khách hàng thất vọng.
Dứt lời, y đóng rầm cửa, chỉ đạo đàn em tác chiến. Trong phòng, Lục Châu đoán bọn Mai Hoa theo máy phát tín hiệu mà tới. Nhưng Chó Hoang ở Làng Vui Vẻ đông khủng khiếp, nàng không nghĩ họ đủ sức chống lại tất cả, nàng cần làm gì đó.
Công chúa nhìn quanh, tìm xem có điểm tựa hay vật sắc nhọn nào hay không. Bất quá căn phòng hoàn toàn rỗng, như thể nó tồn tại chỉ để giam giữ nàng. Lục Châu cựa quậy, cố gắng luồn tay qua hông nhưng không được. Nàng vùng vẫy, đổ kềnh ra đất như cây bị đốn gốc. Bên ngoài, âm thanh mỗi lúc một lớn, giờ thêm cả tiếng tên lửa rít. Lục Châu lo lắng vô cùng vì không biết tên lửa xuất phát từ bên nào. Mọi người ổn không? Chiến Tử thế nào? – Nàng tự hỏi. Rồi nàng lại nghĩ đến Vô Phong, nghĩ đến những kết cục đang chờ đợi hắn. Phải thoát khỏi đây! – Nàng cắn răng.
Lục Châu đương vật lộn với dây trói, ngoài phòng chợt ầm ầm âm thanh chém giết. Nàng nghe thấy bọn Chó Hoang chửi bới, lát sau lại nghe thấy chúng la hét chạy trốn. Có tiếng gầm gừ như của con chó dại, có tiếng nhai thịt rau ráu như máy nghiền. Cuối cùng, tiếng gầm gừ dừng lại trước căn phòng. Cánh cửa mở ra lần nữa, nhưng lần này không phải Hiệp Dung mà là một con quái vật cao lêu nghêu đeo kính râm, tóc nhờn bết, người đẫm máu. Con quái vật nhìn Lục Châu, cười:
-Cô chủ ổn chứ?
Lục Châu sợ cứng người. Nàng được cứu, nhưng nàng không mong đợi con quái vật Thú xuất hiện. Thú cắt dây trói, đỡ nàng trở dậy. Gã dúi vào tay nàng miếng thịt khô:
-Lần trước cô chủ không ăn, tôi rất buồn và khổ sở, cô chủ biết không? Lần này cô phải ăn, nhớ đấy!
Công chúa nhìn miếng thịt dính đất cát, bụng dạ nhộn nhạo. Nàng đành nhắm mắt nhắm mũi cắn một miếng rồi nhai. Vị thịt mặn chát, rào rạo cát sỏi, mùi hôi hôi như bị thiu. Với công chúa, đó là nỗi cực hình. Nhưng thứ thịt bẩn thỉu này hữu dụng hơn nàng tưởng. Lục Châu cảm thấy thoải mái, cơ khớp bớt đau nhức, tinh thần phấn chấn hơn. Tuy nhiên nàng vẫn không thể dùng nội lực. Nàng hỏi Thú:
-Anh đã ở đâu?
-À, bị thương chút đỉnh, hơi khó đi lại, tôi phải dưỡng thương. Đi thôi cô chủ! – Thú nói – Con chó ngoan của cô chủ sẽ dẫn đường!
Thú đưa công chúa ra khỏi phòng. Một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt Lục Châu: khắp hành lang ngổn ngang cơ thể người, không cái xác nào lành lặn, mặt sàn lõng bõng máu lẫn nội tạng như ai vừa đánh đổ nồi súp thịt khổng lồ. Mùi tanh xộc mũi, Lục Châu ôm miệng ngăn cơn buồn nôn. Thú cứu nàng, nhưng không có nghĩa nàng biết ơn gã.
-Chúng ta đi đâu đây? – Công chúa hỏi.
-Điểm an toàn. Phi thuyền sẽ đón cô chủ. – Thú đáp.
-Khoan đã, thế còn Phong?
-Phong nào? À, à, Vô Phong, thằng tóc đỏ! Bỏ nó lại chứ sao nữa? Ai rảnh hơi cứu nó chứ?
Lục Châu dừng bước:
-Không, chúng ta phải cứu Phong!
Thú cũng dừng bước. Gã quay lại, cười toe lộ hàm răng bịt sắt nhễu máu:
-Cô chủ à, tôi nhận lệnh cứu cô chủ, không phải thằng tóc đỏ.
-Không! Tôi sẽ không đi nếu không có Vô Phong! – Lục Châu kiên quyết.
Thú vươn đôi tay dài ngoẵng đấm vào tường, chắn hai bên Lục Châu như gông cùm. Gã cúi đầu, miệng phả hơi tanh lòm vào mặt cô gái:
-Cô chủ à, mạng người ai cũng quý giá, chỉ là... có mạng người quý giá hơn. Thằng tóc đỏ thuộc vế đầu, còn cô thuộc vế sau. Nếu cứ dây dưa, sẽ có thêm nhiều người chết vì cô. Nghĩ xem, chết một thằng tóc đỏ mà cứu được chục người khác, đáng lắm chứ?
Lục Châu lặng thinh. Bên ngoài kia, chiến trường dữ dội hơn bao giờ hết. Bọn Mai Hoa đang quyết tử vì nàng. Nếu Lục Châu còn lần khân ở đây, cả đám sẽ chết hết. Thú cười:
-Đấy, đấy! Cô chủ hiểu rồi đấy! Nào, đi thôi!
Lục Châu nhắm mắt, chừng như đã hạ quyết tâm. Nàng bất thình lình gạt tay Thú, bước theo hướng ngược lại, tiến vào hành lang tối tăm. Gã kính râm lắc đầu:
-Cô chủ à, thế này không hay đâu. Không hay chút nào đâu!
-Xin lỗi, tôi là người, không phải “thú”. – Lục Châu mỉm cười.
Hiệp Dung đứng trước gương, chỉnh sửa áo quần, vuốt phẳng từng nếp nhăn, xức chút nước hoa. Ở cái xứ đói ăn đầy rẫy những kẻ hôi hám này, y phải khác biệt. Nhờ khác biệt mà y thu hút nhiều nhà đầu tư nhất. Y tự hào mình đứng đắn và “có học” nhất trong ba Đầu Sói. Quỷ Nhãn? Đạt Ba? Toàn thằng đầu đường xó chợ! – Y cười thầm.
Rồi sao nữa?
Hiệp Dung bất giác nhìn quanh, cánh mũi phập phồng. Y nhớ ngày đầu tới Kha La Trại đã ngửi thấy một mùi cũ kỹ khô khốc như thể bụi bặm lấp đầy khí quản, khó chịu vô cùng. Nhưng thời gian trôi đi, nỗi khó chịu biến mất lúc nào chẳng hay và Hiệp Dung nhận ra mình ở đây quá lâu. Y hơn bọn Quỷ Nhãn – Đạt Ba nhiều thứ song thứ quan trọng nhất của Đầu Sói là nhân lực – địa bàn thì y thua xa, thua đứt đuôi, xách dép chạy theo còn không kịp. Mang tiếng mua bán trao đổi, bỏ ra cả nghìn thùng vàng nhưng cái Hiệp Dung nhận được là năm thị trấn chó chê đá gà chê sỏi. Không mỏ khai thác, không xưởng, không chợ búa, may được nguồn nước dùng tạm. “Của bố thí không bao giờ là của tốt!” – Hiệp Dung thở dài. Nghĩ tới đó, y vuốt áo phẳng phiu hơn, lòng mong đợi giá hời từ cuộc thương lượng. Y cần tiền. Nhiều tiền.
Khi Hiệp Dung chuẩn bị rời thị trấn, đàn em của y thông báo có người lạ gọi tới. Hiệp Dung không bỏ qua. Biết đâu có thêm cơ hội kiếm tiền? – Y cười, mở máy chiếu. Dưới ánh sáng xanh, một người xuất hiện, nửa thân chìm trong bóng tối. Hiệp Dung mỉm cười:
-Xin chào, tôi là Hiệp Dung, chẳng hay ông...
Kẻ lạ mặt cắt ngang:
-Dài dòng quá, vào chủ đề chính đi! Tao muốn thuê mày làm một việc. Trả giá một nghìn thùng vàng. Làm hay không?
Hiệp Dung nén cái khịt mũi. Giọng kẻ nọ còn trẻ. Y ghét cay ghét đắng những thằng ôn con không biết phép tắc, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ:
-Vậy sao? Tôi không biết, xin thứ lỗi! Thực tình, tôi thích người thẳng thắn! Nhưng tôi cần biết công việc gì đã?!
-Đơn giản thôi. Tìm một đứa con gái, giữ nó lại. Tao sẽ tới lấy nó về. Ảnh đây!
Người nọ dí sát tấm ảnh vào màn hình. Hiệp Dung nhận ra đó là một cô gái trẻ, tóc dài ngang lưng, áo quần kiểu cách quý tộc, đặc biệt là đôi mắt màu xanh thẫm. Gã Đầu Sói ngắm nhìn hồi lâu, bộ mặt phẫu thuật thẩm mỹ co dãn những đường quái đản, nụ cười trên môi dần tắt. Hiệp Dung lắc đầu:
-Tôi từ chối. Vụ này không chơi được.
-Vì sao? – Kẻ nọ hỏi.
Hiệp Dung cười nhạt:
-Tôi mới đến Kim Ngân bốn năm và vẫn nhớ rõ thế giới bên ngoài Kim Ngân, ông bạn à! Tôi từng đến Thánh Vực, trông thấy những người nổi tiếng. Và tôi chưa quên công chúa Lục Châu. Cô ta bình thường thôi. Trừ đôi mắt! Không ai gặp Lục Châu mà quên được cô ta, tất cả là vì đôi mắt. Nó rất đặc biệt, thật khó tả!
Người nọ nói:
-Dông dài quá! Tóm lại mày không làm?
-Phải. Ai muốn đối đầu Phi Thiên chứ? Ông bạn tìm người khác vậy. – Hiệp Dung giơ tay.
Hiệp Dung nghĩ cuộc nói chuyện kết thúc nhưng kẻ lạ mặt không ngắt liên lạc. Gã khoanh tay, cười cười nói nói:
-Tao có xem qua tình hình Hồi Đằng. Tao biết mày cần tiền để phát triển địa bàn. Thế này nhé, một nghìn rưỡi thùng vàng, chơi chứ?
-Không. – Hiệp Dung lắc đầu – Tôi không dại đối đầu Phi Thiên.
-Một nghìn bảy, chơi không?
Hiệp Dung vẫn lắc đầu, kẻ nọ phẩy tay:
-Hai nghìn, giá chót!
Gã Đầu Sói tặc lưỡi. Hai nghìn thùng vàng rất, rất lớn. Nhờ nó, y có thể chiêu mộ đàn em, mở rộng địa bàn trong thời gian ngắn. Trước đây y từng thảo hàng đống kế hoạch, hàng trăm phương án, phiền nỗi cái nào cũng cần tiền. Giờ cơ hội đang mở ra trước mắt y. Nhưng lấy hai nghìn thùng vàng, đổi lại bị Phi Thiên săn đuổi suốt đời, liệu có đáng?
-Ông bạn biết cô công chúa này đang ở đâu không? – Hiệp Dung hỏi.
-Dĩ nhiên là ở Hồi Đằng! – Người nọ cười – Nếu không biết, tao thuê mày làm gì?
-Vị trí chính xác. – Hiệp Dung mỉm cười – Tôi cần vị trí chính xác, ông bạn à.
Kẻ lạ mặt im lặng ít giây, sau nói:
-Tao chỉ biết con nhỏ Lục Châu đang loanh quanh ở Hồi Đằng. Việc của mày là tìm ra nó. Coi bộ vất vả, nhưng hai nghìn thùng vàng chắc xứng đáng, nhỉ?
Hiệp Dung vuốt cằm:
-Ông bạn nắm rõ tình hình Hồi Đằng, vậy chắc cũng biết Quỷ Nhãn và Đạt Ba. Bọn họ lắm tai mắt hơn, địa bàn rộng hơn, sao ông bạn không thuê họ mà tìm đến tôi? Hay là... ồ! Hi hi! Tôi đoán nhé, ông bạn thuê hai thằng đó rồi hả?
-Tao mới thương lượng với Đạt Ba, chưa gặp Quỷ Nhãn. – Kẻ nọ cười – Nhưng thương lượng với mày xong, tao sẽ tìm thằng Quỷ Nhãn. Sa mạc rộng lớn, càng nhiều người tìm càng tốt. Ai giao hàng trước tiên, tao sẽ trả tiền cho thằng đó. Đạt Ba chơi rồi, mày chơi chứ?
-Ông trả Đạt Ba bao nhiêu?
-Một nghìn tư.
-Thằng béo biết ông bạn sẽ thuê cả tôi và Quỷ Nhãn?
-Hắn biết, dù tao không nói. Hắn béo mập, nhưng là con sói béo mập. – Kẻ nọ cười lớn.
-Ông trả tôi nhiều hơn Đạt Ba?
-Phải, nói đúng hơn, tao trả mày cao nhất trong ba thằng. Rủi ro cao, lợi nhuận cao. Tao hiểu luật mà!
Hiệp Dung cúi đầu ngẫm nghĩ. Hồi Đằng bề ngoài hòa bình nhưng bản chất hoàn toàn trái ngược. Quỷ Nhãn đang tập trung nguồn lực đánh Sương Sa Đồi, để triệt hạ pháo đài ấy, gã cần bình định hậu phương tức là xử lý Hiệp Dung. Đạt Ba cũng luôn nhòm ngó sang Thây Thi Hẻm và muốn làm vậy, gã cần nuốt năm thị trấn nhỏ vùng đông nam tức địa bàn của Hiệp Dung, sau mới tạo được thế gọng kìm. Nói tóm lại, Hiệp Dung kiểu gì cũng chết đầu nước. Thứ duy nhất kìm hãm Quỷ Nhãn và Đạt Ba là tiền. Quân phí chưa đủ nên cả hai không muốn mạo hiểm. Nhưng nếu hai kẻ đó được rót hơn một nghìn thùng vàng, tình hình sẽ thay đổi. Và thay đổi kiểu gì cũng bắt đầu với mệnh đề đầu tiên: Hiệp Dung phải chết.
-Tôi không chơi đâu. Chuyện này quá tầm. Mà coi bộ phải đi về miền nam Kim Ngân, chỗ này hết đất sống rồi! – Hiệp Dung nói – Tôi có nợ với Đạt Ba, chừng nào còn loắng quắng ở miền bắc, hắn sẽ thịt tôi. Sói luôn trả thù mà!
Kẻ nọ lắc đầu:
-Miền nam hết chỗ chơi rồi, phí công thôi. “Tự do” ngày càng ít, “luật lệ” ngày càng nhiều. Mày đến Kim Ngân để sống tiếp trong luật lệ hả?
-Có vấn đề gì ở miền nam à?
-Biết Liệt Giả, “kẻ mạnh hơn tất cả” không? Hắn đang chinh phạt miền nam. Kim Ngân có bốn nghìn(4000) chiếc khăn Đầu Sói, nhưng mới ba tháng, Liệt Giả đã có năm trăm(500) chiếc. Nhanh không tưởng! Hai trong số bảy người mạnh nhất đang tập hợp quân chống lại gã. Mọi thứ đang là “chiến tranh”, không phải “hỗn loạn”.
-Năm trăm... nhiều quá, ngần ấy lãnh thổ là cả một đất nước. Liệt Giả sao phải làm thế?
Kẻ nọ nhún vai:
-Ai biết?! Hắn muốn làm hoàng đế chăng? Thằng nào chẳng muốn làm hoàng đế chứ? Hê! Mà thôi, quay lại chủ đề chính, mày chơi không?
Hiệp Dung ngẫm nghĩ. Y đến Kim Ngân để tìm tự do, để vùng vẫy. Y muốn tự tạo ra luật lệ chứ không phải sống trong luật lệ của kẻ khác. Suy tính hồi lâu, Hiệp Dung mỉm cười:
-Hồi Đằng thiếu phần tôi chắc kém vui, nhỉ? Được thôi, tôi chơi. Thanh toán cho tôi nửa tiền trước.
-Không đặt cọc. Tao không thích vậy. Đem con nhỏ về, tao sẽ trả tiền đầy đủ.
Hiệp Dung trề môi vẻ không tin tưởng. Kẻ lạ mặt liền bước ra khỏi bóng tối:
-Tao lấy cái mặt tao làm tiền đặt cọc, vừa ý chưa?
Nhìn dung diện kẻ nọ, Hiệp Dung ngẫn mặt một lúc vì không nghĩ loại người này sẽ tìm đến mình. Gã Đầu Sói ngay tức thì niềm nở, không ngại ngần sử ra chút công phu thổi đít. Gì chứ thổi đít là nghề của Hiệp Dung:
-Nếu là người của Thập Kiếm thì được! Được! Rất vui khi làm việc với ông bạn! Biết không, tôi thích ông bạn lâu rồi, trẻ vậy đã vào Thập Kiếm. Ngưỡng một quá! Chúng ta bàn việc nhé...
...
Bốn ngày sau cuộc gặp, Hiệp Dung đã có Lục Châu. Y chơi hết mình và chơi rất giỏi. Lần gặp ở Thây Thi Hẻm, vì không thấy gương mặt Lục Châu nên y dùng chiêu phụ phí. Nhìn thái độ cự tuyệt khoản phụ phí của Mai Hoa, y biết ngay Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương, đồng thời xác nhận cô gái mắt xanh là công chúa Lục Châu.
-Tại sao... tại sao... ông không bắt tôi... ngay lúc đến Dương Hoa Tụ? – Công chúa thở hổn hển, người dính bệt trên đất, không sao cử động nổi.
Hiệp Dung vén tóc công chúa, tay vân vê gương mặt nàng, cười:
-Vì thời cơ chưa chín, như trái táo xanh còn hăng. Tôi không điên mà đấu cả Vô Phong, Chiến Tử, Mai Hoa, chưa kể con quái vật đeo kính râm của cô. Làm vậy chắc tôi “xanh mả” rồi! Vả lại, tôi cũng muốn đóng vai một người trách nhiệm, một kẻ có thể tin tưởng. Các vị đã tin tôi, đúng không? Phải, tôi định bắt cô ở Kha La Trại với lý do không được nhận phụ phí. Nhưng điều tôi không ngờ là cô bắt tay với Quỷ Nhãn. Tôi đành chui vào nhà, tự trách mình ngu vì phí công bắt Ác Lạc Điểu mà chẳng được gì. Nhưng hóa ra không phí chút nào! Hi hi! Nhờ con Ác Lạc Điểu, cả Hồi Đằng này hỗn loạn. Giờ chẳng còn ai bên cạnh cô, tôi chỉ tiện tay “hớt bọt” thôi! Hi hi!
Lục Châu ngước mắt nhìn gã Đầu Sói, thở dốc:
-Tôi... là công chúa Phi Thiên. Phi Thiên... chúng tôi...
-Ồ, phải, phải! – Hiệp Dung cười to, bàn tay vày vò gương mặt cô gái – Rồi Phi Thiên sẽ cho người tới truy bắt tôi, ý cô là vậy? Tiểu Đoàn Kiếm Sắt, nổi tiếng quá phải không? Nghe đâu còn có trung đội Thổ Hành, nếu tôi không nhầm? Nhưng chắc cô hiểu bản chất của Kim Ngân. Khắp miền bắc này là thuộc địa, Âm Giới là thuộc địa của Lưu Vân quốc. Cô nghĩ Lưu Vân sẽ để người Phi Thiên vào cứu cô? À, tất nhiên Lưu Vân “sẽ”, nhưng trong tương lai... hơi hơi xa. Quan hệ giữa hai nước các người vẫn như trò hề suốt bao năm nay mà! Đợi khi người Phi Thiên vào đây, cô đã biến mất lâu rồi.
Công chúa thở gấp, cố chống chọi màn đêm buông xuống mắt mình. Lục Châu cảm giác bóng đêm ấy xuất phát từ sau gáy, nơi mà Hiệp Dung gọi là huyệt Á Môn. Gã Đầu Sói ngắm nghía nàng, cười cợt:
-Thực tình... tôi rất muốn lên giường với cô. Nhưng khách hàng yêu cầu phải giữ cô nguyên vẹn, thế nên cứ ngủ thoải mái, không cần lo lắng. Đằng nào tôi cũng không muốn mất hai nghìn thùng vàng. Hi hi!
Lục Châu gắng gượng nhìn khung cảnh sa mạc lần cuối. Cách nàng vài bước chân, thân xác Chuột Chù tan nát trong vũng máu. Phía xa, Vô Phong vẫn ôm khuôn mặt bị thiêu cháy và không ngừng la hét. Lục Châu cần làm gì đó, nhưng cơ thể không chịu nghe lời nàng. Công chúa lịm dần, tâm trí lún vào bóng tối. Đợi Lục Châu bất tỉnh, Hiệp Dung đưa nàng lên xe, sau trở ra chỗ Vô Phong. Gã Đầu Sói gãi gãi cằm, ngắm nghía như đang thẩm định món hàng. Đàn em Hiệp Dung lên tiếng:
-Xử lý thằng đó sao, thủ lĩnh?
-Đem nó về Làng Vui Vẻ đã, tính sau. Bảo mấy thằng ở Sương Sa Đồi nhanh tay nhanh chân lên! Vét vừa đủ thôi, đừng tham!
Lũ Chó Hoang gật đầu dạ ran, đoạn trói nghiến Vô Phong, quẳng lên xe. Hiệp Dung nhìn Vô Phong, cười:
-Nể tình ông bạn chịu nghe tôi nói chuyện, tôi sẽ cho ông bạn sống lâu hơn tí. Thông cảm nhé, Kim Ngân mà! Hi hi!
Vô Phong không để ý lời Hiệp Dung dù hắn nghe thấy rõ ràng. Hắn gào thét, không hẳn vì đau, mà vì hắn đã mù. Nói đúng hơn, ở nơi từng là mắt của hắn giờ chỉ còn đống thịt chảy rữa và cháy khét. Hắn không thấy gì ngoài bóng đêm. Và Vô Phong cảm giác bóng đêm này sẽ kéo dài mãi mãi.
Đoàn xe lăn bánh, thẳng hướng đến Thây Thi Hẻm. Bọn Hiệp Dung không hề biết có một cái bóng đang theo đuôi mình. Cái bóng chạy bằng bốn chân, vừa chạy vừa gầm gừ như dã thú đói mồi.
...
Tại Thây Thi Hẻm, trong lòng rặng núi trái, quân Đạt Ba điên cuồng tháo chạy. Sương Sa Đồi đang cháy, chúng chẳng còn lòng dạ chiến đấu tiếp. Nhưng bọn Quỷ Nhãn chia người chặn trên chặn dưới, hai đường dồn lại khiến quân Đạt Ba kẹt cứng như dòng lũ gặp vật cản. Mỗi phút trôi đi, tình hình Sương Sa Đồi báo về thêm tồi tệ. Kho vũ khí bị đốt, xưởng đãi vàng bị đánh sập, nhà dân bị cướp phá, đàn bà bị cưỡng hiếp... đủ tin xấu làm gã béo tức lộn ruột. Gã trút giận lên lũ lính lác Quỷ Nhãn, thanh đao Chặt Xương váng máu. Song gã càng hung mãnh, quân Quỷ Nhãn tràn ra càng nhiều. Gã phải làm gì đó, bằng không sẽ thành chó mất nhà.
Trong khoảnh khắc, Đạt Ba chợt nhớ mình là Đầu Sói, là thủ lĩnh. Con sói đầu đàn luôn phải điềm tĩnh. Nghĩ vậy, Đạt Ba ngừng đánh, tạm rời vòng chiến, tìm một góc ít hỗn loạn và suy nghĩ. Gã gãi gãi bụng, mặt mỡ phình to, miệng thở phì phò, tựa cái lò áp suất chực chờ phát nổ. Lát sau, gã gọi thằng đàn em thân tín nhất và nói thế này:
-Gọi tới Thủy Tháp Đảo, Tinh Minh Trại, Lục Mục Trại, Bích Ba Động; bảo chúng nó đưa quân đến “mỏ”, càng nhiều càng tốt. Nội trong hai tiếng nữa phải có mặt, kể cả mấy thằng ở Bích Ba Động! Tao đếch quan tâm chúng nó đi bằng gì, tẹo nữa thiếu mặt thằng nào, tao bẻ cổ thằng đó! Gọi thêm mấy nơi xa hơn như Xa Xác Đồng, Ô Lô Vực... bảo chúng nó hành quân ngay, nửa đêm phải có mặt ở “mỏ”. Chúng ta sẽ đánh với Quỷ Nhãn, lâu đấy!
Đạt Ba, đàn em và người dân sinh sống dưới quyền gã thường gọi Sương Sa Đồi là “mỏ”. Tên đàn em nghe vậy thì ngạc nhiên:
-Sao lại đánh Quỷ Nhãn, thủ lĩnh? Hiệp Dung đang chiếm “mỏ” cơ mà?
-Thằng chó đó chỉ đến cướp phá vét tiền thôi, nó ngu gì mà ở lại “mỏ”? Nó mà cố tình chiếm “mỏ”, tao với Quỷ Nhãn đập hai đầu là nó lòi phều! Đáng lo là Quỷ Nhãn kia kìa! Thằng ấy sẽ đánh “mỏ”, chắc chắn!
-Thế còn Hiệp Dung? Nó quay về Kha La Trại sao?
-Kha La Trại thằng bố mày! – Đạt Ba vỗ đầu đàn em – Hiệp Dung cướp một đống tiền vàng chỉ để quay về Kha La Trại? Ngu vừa chứ! Ngu hết cả phần giác cầu!
-Em không hiểu, thủ lĩnh à! – Tên đàn em xoa xoa đầu – Thằng Hiệp Dung đi đâu được chứ?
Đạt Ba gằn giọng:
-Còn chỗ nào ngoài nơi bẩn thỉu nhất Hồi Đằng?
...
-Làng Vui Vẻ. – Quỷ Nhãn nói với đàn em – Thằng Hiệp Dung sẽ đến đó. Nó vào Sương Sa Đồi cướp ít vàng, không ở lại đâu. Nó sẽ dùng vàng chiêu mộ quân ở Làng Vui Vẻ.
Quỷ Nhãn đang đứng trên hành lang tòa nhà trung tâm, nhìn sang rặng núi bên trái (trong mắt gã thì nó nằm bên phải). Vì biến sự tại Sương Sa Đồi nên Đạt Ba rút khỏi cuộc đấu, Chiến Tử cũng biến mất, Quỷ Nhãn quay về điều binh khiển tướng. Đứng ở chỗ này, gã nghe tiếng hét của Đạt Ba vang dội khắp lòng núi. Tên Đầu Sói béo mập đang mở đường máu. Đạt Ba sẽ thoát ra được, Quỷ Nhãn tin chắc điều đó. Nhưng gã chẳng bận tâm, chỉ chú ý vào Sương Sa Đồi. Khu mỏ ăm ắp vàng mới là mục tiêu của gã.
Ban đầu Quỷ Nhãn dùng công chúa làm mồi nhử bọn Vô Phong. Gã biết bọn Vô Phong sẽ nhờ Hiệp Dung. Hiệp Dung đánh Thây Thi Hẻm, Đạt Ba tất không thiếu phần. Gã muốn dụ hai tên Đầu Sói ấy tới rồi xử một thể. Nhưng gã không lường được có tới ba thánh sứ bên phe Vô Phong. Một mình Quỷ Nhãn không thể chống lại tất cả. Thay vào đó, gã tùy biến, xoay chuyển tình huống bằng cách cho Hiệp Dung tiếp cận công chúa. Và rõ ràng Hiệp Dung không làm gã thất vọng.
-Ở Làng Vui Vẻ có nhiều Đầu Sói theo chúng ta, thủ lĩnh à. Thằng Hiệp Dung không thể làm gì đâu! – Bọn đàn em nói với Quỷ Nhãn.
-Thế mày nghĩ chúng nó yêu tiền hơn hay yêu tao hơn? – Quỷ Nhãn hỏi.
Lũ đàn em cứng họng. Một tên đề xuất:
-Cho em vài trăm thằng đến Làng Vui Vẻ, em sẽ xử thằng mặt giặc Hiệp Dung!
Quỷ Nhãn lắc đầu:
-Mày đến đó hiến máu nhân đạo à? Bỏ đi! Cái mồm dẻo quẹo của Hiệp Dung sẽ thuyết phục được bọn Làng Vui Vẻ, nó sẽ chiếm được nơi ấy, không tránh được. Giờ tập trung đánh Sương Sa Đồi. Quân đến đủ chưa? Đủ rồi hả? Lấy một đội khoảng hai trăm đứa đuổi đánh Đạt Ba, hãm nó chậm lại. Còn tất cả theo tao đến Sương Sa Đồi, tao muốn đêm nay phải có mỏ vàng.
-Có sợ Hiệp Dung đánh sau lưng không, thủ lĩnh? – Một tên Chó Hoang hỏi.
Quỷ Nhãn cười:
-Thuyết phục bọn Làng Vui Vẻ mất kha khá thời gian, Hiệp Dung chưa có quân ngay. Hơn nữa, nó phải ở đó để giao con bé mắt xanh cho khách hàng. Mấy nghìn thùng vàng, nó bỏ sao được? Vả lại con nhỏ mắt xanh vẫn đeo máy phát tín hiệu, bọn Mai Hoa sẽ lần ra sớm thôi. Thông báo mấy thằng ở thị trấn khác: cứ để bọn Mai Hoa đi thoải mái, cho chúng nó tới Làng Vui Vẻ quậy phá Hiệp Dung. Chúng ta rảnh tay đánh Sương Sa Đồi.
-Nhưng liệu bọn Mai Hoa có tới Làng Vui Vẻ?
Quỷ Nhãn bật cười, không trả lời. Gã tin Mai Hoa đủ thông minh để biết mình đang nghĩ gì.
...
Mọi chuyện vượt quá dự liệu của Mai Hoa. Gã biết Hiệp Dung sẽ trở mặt song không ngờ tên Đầu Sói làm vậy ngay tại Thây Thi Hẻm, càng không nghĩ Quỷ Nhãn tạo điều kiện cho Hiệp Dung. Nhưng sự đã rồi, Mai Hoa không bận tâm quá lâu. Chẳng kế hoạch nào hoàn hảo, lâu lâu bị chơi một vố đau cũng bình thường. Điều gã cần làm là đưa công chúa trở về.
Sau biến sự, Mai Hoa cùng Chiến Tử và các thánh sứ nhanh chóng rút lui. Họ cướp vài xe cơ giới, đào thoát khỏi thị trấn, sau tập trung tại một địa điểm cách Thây Thi Hẻm hai mươi cây số về hướng đông bắc. Ai nấy mệt mỏi vì cuộc chiến, trừ Chiến Tử. Câu hỏi đầu tiên của gã là “Công chúa đâu?”. Nghe Mai Hoa nói công chúa đang nằm trong tay Hiệp Dung, mặt gã đanh lại như khối băng sắc cạnh, sẵn sàng cắt nát tay kẻ nào lỡ động chạm. Gã im lặng, sự im lặng chết chóc và lạnh lẽo hơn cả Băng kỹ của gã, mọi người tại đương trường khó thở. Mai Hoa gỡ kính gãi đầu, chuẩn bị tinh thần đón nhận những lời chửi rủa. Nhưng Chiến Tử chỉ nói:
-Chúng ta cần kế hoạch mới.
Mai Hoa thở phào đoạn nhìn quanh hỏi ba thánh sứ:
-Chúng tôi sẽ đuổi theo công chúa, ai trong ba người đi cùng?
Không đợi Mai Hoa hỏi tiếp, Vi Hàn đồng ý ngay lập tức. Thôn Tàng bàn bạc với đám hộ vệ một hồi, sau cũng gật đầu. Đấu Thánh đợi hai người kia trả lời rõ ràng mới tham gia dù hơi miễn cưỡng, như không muốn lạc đàn. Mai Hoa thở phào lần hai, tình hình chưa quá tệ hại, gã vẫn giải quyết được.
-Tổn thất lớn. Ba điệp viên Phi Thiên của chúng tôi đã chết. – Mai Hoa thông báo – Chuột Chù không rõ nhưng tôi nghĩ anh ta đã chết. Mấy từ cuối cùng anh ta nói với tôi chỉ toàn chửi Hiệp Dung. Vô Phong mất liên lạc, nhiều khả năng cũng đi theo Chuột Chù.
-Chuột Chù là người chu đáo. Đáng tiếc! – Vi Hàn thở phù.
Đấu Thánh không tỏ lời thông cảm, chỉ thấy mắt gã chớp ít hơn bình thường, tròng mắt đảo lên rồi chậm rãi đảo xuống, lông mày hơi nhướn. Mai Hoa làm nghề tra khảo lâu năm, nhìn mặt Đấu Thánh đã biết tên đó có ý vui mừng. Gã cú vọ hơi nhếch mép, sau tiếp lời:
-Điệp viên thông báo Quỷ Nhãn đang xua quân đánh Sương Sa Đồi, quân Đạt Ba từ khắp nơi đổ về cứu viện. Hai tên ấy bận rộn rồi, chúng ta phải tự lực thôi. Máy phát tín hiệu của công chúa cho thấy Hiệp Dung hướng tới Làng Vui Vẻ.
-Hắn giao công chúa cho kẻ thuê ở Làng Vui Vẻ? – Vi Hàn hỏi.
-Tôi không chắc. Nhưng phải nhanh lên! Hiệp Dung đến Sương Sa Đồi cướp bóc tiền vàng để chiêu mộ quân ở Làng Vui Vẻ. Chúng ta phải đến trước khi cả “làng” trở thành địa bàn của hắn.
Vi Hàn ngạc nhiên:
-Trước lúc đến đây, tôi cũng nghiên cứu Hồi Đằng chút ít. Đa số Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ là đàn em của Quỷ Nhãn và Đạt Ba, Hiệp Dung làm gì được chứ?
-Trông thì vậy nhưng thực tình không phải vậy. – Mai Hoa cười – Làng Vui Vẻ đánh nhau liên miên vì một nguyên nhân: không có tiền. Quỷ Nhãn và Đạt Ba bắt các Đầu Sói ở đấy quy phục bằng vũ lực, trong khi Hiệp Dung chủ yếu dùng tiền. Giờ hắn mang một đống tiền vàng đến, lũ Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ còn nghe lời Quỷ Nhãn và Đạt Ba? Tất nhiên là có thằng chống đối, nhưng không nhiều. Từ giờ đến sáng mai, Làng Vui Vẻ sẽ thuộc về Hiệp Dung.
Nghe vậy, cả đám lên xe, thẳng tiến đến Làng Vui Vẻ. Đi một quãng, Thôn Tàng chợt nhổm lưng như vừa nhớ ra chuyện gì:
-Từ đây tới Làng Vui Vẻ phải đi qua địa phận của hai thị trấn của Quỷ Nhãn. Chúng ta nên đi đường vòng.
-Không cần, cứ đi thẳng. – Mai Hoa khẳng định – Quỷ Nhãn giờ đang dồn sức đánh Sương Sa Đồi. Gã cần chúng ta đánh Hiệp Dung để khỏi lo mặt sau lưng.
Thôn Tàng và Vi Hàn nhìn nhau. Bọn họ đã nghe Kim Ngân nổi tiếng tráo trở và hai mặt, nhưng họ không tưởng tượng nó lại quá thể như vậy. Chỉ duy Đấu Thánh không bất ngờ, gã nhún vai lắc đầu:
-Kim Ngân mà! Kim Ngân mà...
...
Nhiều năm nay, Hồi Đằng bình yên theo cách của riêng mình. Nhưng rồi những ngày cuối tháng 9 năm 7516, nó cháy dữ dội. Lửa lan khắp sa mạc, đỏ rực trong mắt người. Dân chúng sợ hãi, giao thương đình trệ. Người đóng cửa nằm nhà, cầu nguyện Vạn Thế, mong loạn lạc chóng qua. Người chuẩn bị hành lý, sẵn sàng rời đi nếu cần thiết. Số khác ngóng tin chiến sự; họ vẫn cầu nguyện, nhưng không chờ đợi các bậc thần thánh. “Vạn Thế bỏ rơi Kim Ngân lâu rồi!” – Ai đấy nói vậy.
Đêm ấy, ngày 22 tháng 9, Quỷ Nhãn dẫn tám trăm quân đánh Sương Sa Đồi. Do chuẩn bị trước lại chia quân kìm hãm Đạt Ba, gã dễ dàng xâm nhập thị trấn. Đàn em Đạt Ba đến cứu viện song chưa thấy mặt thủ lĩnh, lại gặp Quỷ Nhãn ngay trận đầu nên nhanh chóng bị đẩy lùi. Khi Đạt Ba trở về thì Quỷ Nhãn đã chiếm hơn nửa Sương Sa Đồi. Hai bên giao chiến dữ dội, tranh giành từng phân xưởng, từng mỏ vàng, từng ngôi nhà tấc đất. Đêm ấy, lũ Chó Hoang không cướp phá hay hãm hiếp phụ nữ, chỉ chém giết, giết đến say máu và không tỉnh. Giữa trường đỏ máu, kẻ say chỉ tỉnh khi bị giết hoặc không còn gì để giết.
Tới nửa đêm, Quỷ Nhãn chiếm được hai phần ba thị trấn, nắm giữ xưởng lẫn mỏ vàng quan trọng nhất. Đạt Ba cố thủ phần còn lại. Một đường giới tuyến được thiết lập, cắt ngang dãy đồi, rộng chừng một trăm mét. Trên giới tuyến ngổn ngang xác người, Chó Hoang hai bên bờ nhìn nhau, ánh mắt gườm gườm, đao kiếm trên tay còn váng máu nóng chưa kịp nguội. Dù không muốn nhưng Đạt Ba buộc phải thừa nhận thất bại. Quỷ Nhãn đã thắng. Hai pháo đài lớn nhất Hồi Đằng coi như thuộc về gã. Cục diện chuyển biến nhanh chưa từng có: mười bốn nhà đầu tư bên Đạt Ba chạy sang Quỷ Nhãn, mười nhà đầu tư khác đánh tiếng với gã. Bánh dâng tận miệng, Quỷ Nhãn chỉ việc ăn. Sau một đêm, gã trở thành kẻ mạnh nhất với bốn mươi hai nhà đầu tư chống lưng. Đạt Ba rớt xuống hạng hai, chỉ còn ba mươi sáu người(*).
Cùng lúc ở tây nam sa mạc, Hiệp Dung từng bước thống nhất Làng Vui Vẻ. Cướp được tiền vàng từ Sương Sa Đồi, Hiệp Dung đem nửa số đó chiêu mộ quân, hầu như không xài vũ lực. Y thức trắng đêm, đi lại, thương lượng, gặp gỡ từng Đầu Sói. Tới một giờ sáng ngày 23, mười hai Đầu Sói quy thuận, sáu người ngần ngừ, chỉ còn ba người nhất quyết chống đối. Ba người đó tin tưởng vào lòng trung thành, danh dự và sức mạnh; đồng thời là những kẻ mạnh nhất. Phải thu phục họ, Hiệp Dung mới hoàn toàn làm chủ Làng Vui Vẻ song kết quả này đã vượt quá mong đợi của Hiệp Dung. Ngay khi tin từ Làng Vui Vẻ lan ra, lập tức bảy nhà đầu tư liên hệ với Hiệp Dung, nâng số nhà tài trợ lên ba mươi chín người.
Cũng một giờ sáng ngày 23, đội Mai Hoa tới Làng Vui Vẻ. Họ không gặp bất cứ cản trở nào vì Quỷ Nhãn muốn họ tới Làng Vui Vẻ đánh Hiệp Dung giùm gã. Họ dừng chân tại một đồi cát cách thị trấn khoảng mười cây số. Mai Hoa nói với cả đám:
-Thứ nhất, Hiệp Dung biết chúng ta sẽ đến. Thứ hai, hắn biết cái vòng đeo tay là máy phát tín hiệu hay không, tôi chịu. Thứ ba, các vị đang đi vào một lãnh thổ rộng lớn chứa những thành phần cặn bã nhất trong các loại cặn bã. Thứ tư, anh bạn Chuột Chù tuy đã chết nhưng có để lại cho chúng ta bản đồ Làng Vui Vẻ, cái này giá trị lắm, không phải ai cũng vẽ được chi tiết vậy đâu.
Mai Hoa mở bản đồ, bàn phương án tác chiến. Gọi “phương án” cho oai chứ việc duy nhất gã làm được là leo lên đỉnh đồi, dùng ống nhòm quan sát vị trí cần đến. Giờ gã không có điệp viên đưa tin, không đủ trang thiết bị, không đủ người chiến đấu. Gã có ba thánh sứ, mười sáu hộ vệ và Chiến Tử. Ai cũng giỏi, ai cũng mạnh, ai cũng là nhân tài quốc gia. Nhưng nhân tài hữu hạn mà lũ máu chó vô học ở Làng Vui Vẻ đông vô kể, mỗi thằng nhổ một bãi là đủ dìm chết nhân tài! Làm sao đây? – Mai Hoa gãi đầu kêu khó. Đương bí bách, gã chợt thấy bộ đàm vang giọng nam giới:
-Mai Hoa phải không? Xin chào, tôi là A1 của tổ Ưng Xám.
-A1? – Gã cú vọ ngạc nhiên – Phi thuyền nổ, tôi tưởng mấy người chết rồi?
Một giọng nữ chen ngang:
-Phi thuyền điều khiển từ xa. Chúng tôi không sao cả, chỉ là phải đổi phi thuyền mới. Xin chào, tôi là A2. Chúng tôi sẽ giúp anh. Hy vọng Làng Vui Vẻ không có pháo phòng không.
Mai Hoa mỉm cười. Nhân tài không thể chống lại lũ vô học, nhưng một phi thuyền đầy ắp đạn dược tên lửa thì dư sức.
...
Trong khi bọn Mai Hoa sắp tấn công Làng Vui Vẻ, Lục Châu bất ngờ tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ. Đập vào mắt nàng là bóng tối, thứ bóng tối tham lam nuốt chửng tất cả, vạn vật bị tiêu hóa trong dạ dày đen đặc của nó kể cả thời gian. Không còn ý niệm thực tại, Lục Châu chợt nhớ chuyện cách đây vài tiếng. Chuột Chù tan xác giữa vũng máu, Vô Phong ôm khuôn mặt đỏ lửa, mọi thứ vẫn rõ ràng như vừa xảy ra. Phong? Phong đâu? – Nàng tự hỏi đoạn trở dậy. Nhưng nàng không dậy nổi. Nàng nhận ra toàn thân bị trói chặt. Nàng thử vận lực song bất khả. Hiệp Dung đã tác động vào huyệt đạo của Lục Châu, nàng giờ chỉ là cô gái yếu đuối không sức chống cự.
Bất thình lình một tiếng động nặng nề vang lên, không gian đen đúa nứt ra khe sáng vàng vọt. Khe sáng mở toang, ánh sáng lẫn âm thanh từ bên ngoài ùa đến Lục Châu. Một người bước vào cùng nụ cười đắc ý:
-Tỉnh rồi hả, công chúa Lục Châu?
Đèn điện bật sáng. Kẻ đứng trước mặt Lục Châu không phải ai khác ngoài Hiệp Dung. Công chúa hỏi:
-Đây là đâu?
-Làng Vui Vẻ. – Hiệp Dung cười – Tôi đang tính đặt cho nó cái tên khác. Nó sắp trở thành của tôi mà! Cô nghĩ tôi nên đặt tên nào cho hay? Hi hi!
Gã Đầu Sói vực Lục Châu dậy rồi đặt nàng lên ghế. Y ngồi đối diện, ngắm nghía công chúa mãi không biết chán. Hai người im lặng, Lục Châu tránh nhìn Hiệp Dung, còn tên Đầu Sói cố kìm nén nỗi dục vọng. Được một hồi, Hiệp Dung châm lửa hút thuốc, nói:
-Nhiều năm trước, tôi tới Thánh Vực và không thể rời mắt khỏi cô, dù khi ấy cô mới mười lăm tuổi. Hô! Biết đâu, cái tật “hiếp dâm trẻ con” của tôi xuất phát từ cô, công chúa à! Nhưng vài tiếng nữa, chúng ta sẽ chia tay. Tôi muốn ngắm nhìn cô lâu hơn chút nữa.
Hiệp Dung cười, bộ mặt thẩm mỹ kẻ những đường nét quái đản. Công chúa nhìn y, càng lúc càng thấy gớm. “Chả trách Phong nói ghét những kẻ phẫu thuật thẩm mỹ.” – Công chúa thầm nghĩ rồi lên tiếng:
-Người thuê trả ông bao nhiêu? Tôi có thể trả gấp đôi số đó!
-Tôi chưa từng nghi ngờ tài lực của cô. – Hiệp Dung giơ tay – Nhưng đây là chuyện khác. Người thuê tôi không phải người thường. Tôi có thể lẩn trốn Phi Thiên một năm, nhiều năm, thậm chí cả đời. Nhưng nếu lật lọng kẻ đó, tôi sớm muộn cũng chết. Hắn trẻ, khỏe và cực kỳ máu chó. Tôi không dại. Vả lại Hồi Đằng đang thay đổi từng giây từng phút, tôi cần hai nghìn thùng vàng của hắn ngay. Thông cảm nhé công chúa!
-Phong đâu? Ông đã làm gì Phong? – Lục Châu hỏi.
-Anh bạn tóc đỏ vẫn sống. Tôi thích hắn mà, hi hi! Chỉ có gương mặt bớt đẹp trai một tí. – Hiệp Dung cười – Tôi nên làm gì hắn đây? Chà, chà, nhiều phương án quá! Bán nội tạng cũng kiếm được ít tiền. Hay bán hắn cho mỏ quang tố? Tuy mù nhưng hắn còn khỏe lắm, bán cũng được giá. Hoặc không tôi có thể biến hắn thành chó-người, giống mấy đứa tôi dắt vào núi Dương Hoa Tụ ấy. Nói để cô hay, chó-người không hẳn là nạn nhân của chiến tranh hóa học(**). Ở Kim Ngân có trang trại chỉ chuyên “sản xuất” và nuôi những sinh vật này. Cô biết họ sản xuất thế nào không? Muốn nghe chứ?
Lục Châu nghiến răng:
-Phi Thiên sẽ bắt ông phải trả giá.
Hiệp Dung mở miệng toan đáp lời, bỗng nhiên Làng Vui Vẻ vang dội những tiếng nổ, tiếp theo là tiếng súng nổ lạch tạch. Hiệp Dung chạy ra ngoài, hỏi đàn em chuyện gì đang xảy ra rồi quay vào, nở nụ cười với công chúa:
-Cô nói đúng. Phi Thiên đòi tôi trả giá nhanh thật! Nhưng chúng ta từng làm việc, chắc cô biết tôi không bao giờ để khách hàng thất vọng.
Dứt lời, y đóng rầm cửa, chỉ đạo đàn em tác chiến. Trong phòng, Lục Châu đoán bọn Mai Hoa theo máy phát tín hiệu mà tới. Nhưng Chó Hoang ở Làng Vui Vẻ đông khủng khiếp, nàng không nghĩ họ đủ sức chống lại tất cả, nàng cần làm gì đó.
Công chúa nhìn quanh, tìm xem có điểm tựa hay vật sắc nhọn nào hay không. Bất quá căn phòng hoàn toàn rỗng, như thể nó tồn tại chỉ để giam giữ nàng. Lục Châu cựa quậy, cố gắng luồn tay qua hông nhưng không được. Nàng vùng vẫy, đổ kềnh ra đất như cây bị đốn gốc. Bên ngoài, âm thanh mỗi lúc một lớn, giờ thêm cả tiếng tên lửa rít. Lục Châu lo lắng vô cùng vì không biết tên lửa xuất phát từ bên nào. Mọi người ổn không? Chiến Tử thế nào? – Nàng tự hỏi. Rồi nàng lại nghĩ đến Vô Phong, nghĩ đến những kết cục đang chờ đợi hắn. Phải thoát khỏi đây! – Nàng cắn răng.
Lục Châu đương vật lộn với dây trói, ngoài phòng chợt ầm ầm âm thanh chém giết. Nàng nghe thấy bọn Chó Hoang chửi bới, lát sau lại nghe thấy chúng la hét chạy trốn. Có tiếng gầm gừ như của con chó dại, có tiếng nhai thịt rau ráu như máy nghiền. Cuối cùng, tiếng gầm gừ dừng lại trước căn phòng. Cánh cửa mở ra lần nữa, nhưng lần này không phải Hiệp Dung mà là một con quái vật cao lêu nghêu đeo kính râm, tóc nhờn bết, người đẫm máu. Con quái vật nhìn Lục Châu, cười:
-Cô chủ ổn chứ?
Lục Châu sợ cứng người. Nàng được cứu, nhưng nàng không mong đợi con quái vật Thú xuất hiện. Thú cắt dây trói, đỡ nàng trở dậy. Gã dúi vào tay nàng miếng thịt khô:
-Lần trước cô chủ không ăn, tôi rất buồn và khổ sở, cô chủ biết không? Lần này cô phải ăn, nhớ đấy!
Công chúa nhìn miếng thịt dính đất cát, bụng dạ nhộn nhạo. Nàng đành nhắm mắt nhắm mũi cắn một miếng rồi nhai. Vị thịt mặn chát, rào rạo cát sỏi, mùi hôi hôi như bị thiu. Với công chúa, đó là nỗi cực hình. Nhưng thứ thịt bẩn thỉu này hữu dụng hơn nàng tưởng. Lục Châu cảm thấy thoải mái, cơ khớp bớt đau nhức, tinh thần phấn chấn hơn. Tuy nhiên nàng vẫn không thể dùng nội lực. Nàng hỏi Thú:
-Anh đã ở đâu?
-À, bị thương chút đỉnh, hơi khó đi lại, tôi phải dưỡng thương. Đi thôi cô chủ! – Thú nói – Con chó ngoan của cô chủ sẽ dẫn đường!
Thú đưa công chúa ra khỏi phòng. Một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt Lục Châu: khắp hành lang ngổn ngang cơ thể người, không cái xác nào lành lặn, mặt sàn lõng bõng máu lẫn nội tạng như ai vừa đánh đổ nồi súp thịt khổng lồ. Mùi tanh xộc mũi, Lục Châu ôm miệng ngăn cơn buồn nôn. Thú cứu nàng, nhưng không có nghĩa nàng biết ơn gã.
-Chúng ta đi đâu đây? – Công chúa hỏi.
-Điểm an toàn. Phi thuyền sẽ đón cô chủ. – Thú đáp.
-Khoan đã, thế còn Phong?
-Phong nào? À, à, Vô Phong, thằng tóc đỏ! Bỏ nó lại chứ sao nữa? Ai rảnh hơi cứu nó chứ?
Lục Châu dừng bước:
-Không, chúng ta phải cứu Phong!
Thú cũng dừng bước. Gã quay lại, cười toe lộ hàm răng bịt sắt nhễu máu:
-Cô chủ à, tôi nhận lệnh cứu cô chủ, không phải thằng tóc đỏ.
-Không! Tôi sẽ không đi nếu không có Vô Phong! – Lục Châu kiên quyết.
Thú vươn đôi tay dài ngoẵng đấm vào tường, chắn hai bên Lục Châu như gông cùm. Gã cúi đầu, miệng phả hơi tanh lòm vào mặt cô gái:
-Cô chủ à, mạng người ai cũng quý giá, chỉ là... có mạng người quý giá hơn. Thằng tóc đỏ thuộc vế đầu, còn cô thuộc vế sau. Nếu cứ dây dưa, sẽ có thêm nhiều người chết vì cô. Nghĩ xem, chết một thằng tóc đỏ mà cứu được chục người khác, đáng lắm chứ?
Lục Châu lặng thinh. Bên ngoài kia, chiến trường dữ dội hơn bao giờ hết. Bọn Mai Hoa đang quyết tử vì nàng. Nếu Lục Châu còn lần khân ở đây, cả đám sẽ chết hết. Thú cười:
-Đấy, đấy! Cô chủ hiểu rồi đấy! Nào, đi thôi!
Lục Châu nhắm mắt, chừng như đã hạ quyết tâm. Nàng bất thình lình gạt tay Thú, bước theo hướng ngược lại, tiến vào hành lang tối tăm. Gã kính râm lắc đầu:
-Cô chủ à, thế này không hay đâu. Không hay chút nào đâu!
-Xin lỗi, tôi là người, không phải “thú”. – Lục Châu mỉm cười.
/334
|