Sáu giờ bốn mươi lăm phút, Mồ Ma Khẩu
Dưới ánh lân tinh mờ mờ dọc đường hầm trong đồi cát, Mai Hoa lẩn núp, cố giữ bản mặt không chườn ra quá nhiều. Chó Hoang đánh nhau khắp nơi, máu tóe rợp mắt, đao kiếm rợp trời. Mai Hoa than khổ không ngớt. Cái giá của lật lọng hợp đồng luôn đắt. Gã gặp bọn Quỷ Nhãn thì chết, mà gặp bọn Đạt Ba càng chết. Nhưng chôn chân ở đây cũng có ngày tan xác! – Mai Hoa nghĩ. Ngó thấy đường tạm thông, gã hít thật sâu rồi chạy một mạch. Gã chạy bằng mũi chân và cúi đầu thật thấp, hy vọng không ai để ý. Vừa chạy, gã vừa nghĩ tới công chúa.
Lục Châu đang trong tay Quỷ Nhãn. Gã cú vọ tự hỏi sao công chúa thoát Bãi Lầy Chết mà Phi Thiên chưa có động tĩnh? Câu trả lời rất rõ ràng: vòng đeo tay của công chúa đã hỏng. Không có nó, Phi Thiên không thể xác định vị trí của Lục Châu. Thần Sấm không thể điều quân, Mai Hoa cũng không thể nhờ các thánh sứ trợ giúp.
Có thể Quỷ Nhãn sẽ tiết lộ tên kẻ thuê, nhưng gã không từ bỏ công chúa – Mai Hoa khẳng định. Nắm giữ công chúa, Quỷ Nhãn làm được vô khối việc. Gã có thể trao đổi cô gái cho kẻ thuê. Hoặc không, gã chỉ đơn giản là uy hiếp Phi Thiên đòi tiền chuộc. Hơn bao giờ hết, Mai Hoa cần một đội can thiệp ngay lập tức. Nhưng biết tìm ai? Mai Hoa nghĩ đến Thú. Nhưng con quái vật kính râm đâu? Thú biến mất kể từ lúc trận chiến bắt đầu. Ngay cả Thần Sấm cũng không dò ra hành tung của gã.
Mai Hoa không còn thời gian đoán xem Thú đi đâu. Gã chạy phăm phăm, rời khỏi đường hầm, quay lại thị trấn. Gã tránh quân chi viện của Đạt Ba, lẩn vào dãy nhà còn lành lặn sau trận pháo kích. Tìm được nơi kín đáo, Mai Hoa mở máy chiếu, tay gõ bàn phím ảo viết một tin nhắn. Tình hình đến nước này, Mai Hoa bất đắc dĩ mới làm vậy. Suy nghĩ một hồi, gã ấn nút “gửi”. Thông điệp tin nhắn rõ ràng, ngắn gọn và dễ hiểu:
“Quỷ Nhãn đã có con bé mắt xanh”.
...
Sáu giờ bốn mươi tám phút, Kha La Trại
Đúng như Hiệp Dung dự tính, Quỷ Nhãn bố trí rất ít quân ở Kha La Trại. Nơi này không nhiều giá trị nên Quỷ Nhãn chẳng mặn mà. Nói cách khác, gã biếu thị trấn cho kẻ địch. Quân Hiệp Dung chóng chiếm lại thị trấn, hầu như không tốn công sức. Tuy vậy, bọn Đầu Sói và Chó Hoang từ Làng Vui Vẻ không vui vẻ chút nào. Đánh nhau chưa đã tay, lại bị Hiệp Dung cấm cướp bóc, bản mặt chúng ỉu như bánh ngâm nước. Nhưng tất cả đều háo hức đánh tiếp – điều Hiệp Dung cần đã có. Y liền điều động quân đánh Măng Man Dải, dự định chiếm năm thị trấn cũ trước nửa đêm.
-Tao nghĩ không đến nửa đêm, có khi mười, mười một giờ là xong rồi. – Hiệp Dung nói với tay đàn em thân tín – Cho chúng nó nghỉ ngơi sớm, chiều mai đánh Hoàng Hôn Đỉnh. Chỗ ấy có hai đồng măng man, một hồ nước nhỏ. Nhưng thị trấn nằm trên đỉnh đồi cát, quân Quỷ Nhãn tập trung đông, đánh không dễ đâu. Tao định thuê vài băng trộm cướp, mà nghe đâu chúng nó đầu quân cho Đạt Ba rồi.
-Ở vùng đông nam còn nhiều. – Tên đàn em nói – Em có thể tìm bốn trăm(400) thằng nữa.
-Vậy mày khỏi cần đánh nhau, tìm bọn cướp vùng đông nam. Tao kiếm năm trăm(500) thằng đánh thuê, các nhà tài trợ sẽ giúp.
-Nếu Đạt Ba thua, chúng ta sẽ thế nào, thủ lĩnh?
Hiệp Dung châm lửa rít thuốc, trả lời:
-Vậy thì càng phải nhanh hơn. Quỷ Nhãn sẽ chiếm cả phía bắc sa mạc trong một tuần. Nhưng tao không nghĩ thằng béo sẽ thua.
Hai người chia nhau làm việc. Hiệp Dung dẫn quân đánh Măng Man Dải, tên đàn em đi về hướng đông nam tìm nhân lực. Nhưng Hiệp Dung mới bước lên xe, gã đàn em đã quay trở lại cùng máy chiếu:
-Thủ lĩnh, có tin nhắn!
Hiệp Dung nheo mắt thấy lạ. Y cầm máy chiếu, đọc tin nhắn. Hàng chữ “Quỷ Nhãn đã có công chúa” đập vào mắt y. Tin nhắn không đề người gửi, cũng không đề nơi gửi. Giữa chiến trường khốc liệt, ai biết được tin tức quan trọng như thế? Y đoán là Mai Hoa. Nhưng nội dung tin nhắn không hề giống phong cách của gã bốn mắt. Mai Hoa sẽ viết tử tế hơn chứ không ba trợn kiểu này! – Hiệp Dung nghĩ. Nhưng ai gửi tin chẳng quan trọng. Vấn đề là Quỷ Nhãn có công chúa và Hiệp Dung không muốn vậy. Y nói nhỏ với tên đàn em:
-Tìm mấy thằng lanh lẹ nhất, lập hai đội đi hướng tây nam và đông nam. Công chúa Lục Châu xuất hiện rồi, cô ta còn sống.
-Còn sống thật sao? – Gã đàn em ngạc nhiên – Con nhỏ đó thoát khỏi Bãi Lầy Chết?
-Tao không nghĩ thế. Có thể nó lẩn trốn hoặc lạc đường. Chẳng ai thoát khỏi Bãi Lầy hết.
-Nhỡ đâu đấy là cái bẫy?
-Bẫy cũng phải lao vào! – Hiệp Dung gằn giọng – Quỷ Nhãn mà thương lượng xong với kẻ thuê, chúng ta tàn đời! Nhanh lên!
...
Sáu giờ năm mươi mốt phút, Mồ Ma Khẩu
Viện quân của Đạt Ba dồn về Mồ Ma Khẩu ngày càng đông, quân số thoáng chốc tăng vọt. Chúng bao vây hai đầu, ngăn chặn mọi đường thoát. Nhưng bọn Quỷ Nhãn không có ý rút lui mà co cụm tử thủ, chúng vừa đánh vừa lùi vào rặng đồi cát. Mặt trận chuyển hướng, từng toán quân Đạt Ba tiến về đồi cát bên phải. Con đường lớn dần vãn, chỉ còn hai kẻ vẫn hăng say chiến đấu. Bên này là Đạt Ba, bên kia là Chiến Tử. Chiến Tử yếu thế hơn, tay áo rỏ máu, vai bị cưa máy cắt. Đạt Ba không dính thương tích song cánh tay tím bầm vì hơi lạnh Băng kỹ. Cả hai đã đánh nhau năm phút, quá lâu cho một trận đấu tay đôi nhưng kết cục chưa ngã ngũ.
Đạt Ba vận sức, cánh tay tím bầm bốc khói, da thịt dần chuyển màu đỏ lựng. Chiến Tử đoán gã béo dùng nội lực đốt mỡ tạo nhiệt năng. Thấy vậy, Chiến Tử lập tức lao tới, tay kéo lê Thiết Giáp Hạm rẽ mặt cát. Gã béo vung Chặt Xương, nhưng tay rét cóng nên chậm một nhịp so với đối thủ. Thanh đao đen bổ xuống, đè lên thanh đao máy cưa. Chiến Tử vừa đè đao vừa dùng sức đẩy. Đạt Ba loạng choạng lùi gấp. Nhưng khi sắp ngã ngửa, gã béo kịp trụ mũi chân phải. Lợi dụng chiều cao và thể hình vượt trội, Đạt Ba đẩy ngược lại. Chiến Tử run tay, vết thương trên vai bật máu. Người chạm mặt người thở phì phò, đao chạm đao thét điếc tai.
Đương giằng co, Chiến Tử chợt xoay người. Đạt Ba bị hẫng, ngã chúi về phía trước. Lựa đà xoay, Chiến Tử vung đao bổ thẳng lưng gã béo. Đao vừa đến, da thịt gã béo lún xuống, từng lớp cơ núc mỡ xô dồn, ép chặt lưỡi đao, Chiến Tử không rút nổi. Khóa được Thiết Giáp Hạm, gã béo vung đao chặt ngang thân đối thủ. Lưỡi đao nặng nề phang trúng mạng sườn Chiến Tử. Hắn buông Thiết Giáp Hạm, người văng mấy mét. Dính đòn ấy, hắn không đứt lìa thân cũng gãy hết xương.
Lăn mấy vòng trên cát, Chiến Tử bỗng trở dậy, không hề hấn gì. Dưới ánh lửa và ánh đèn pha nhập nhoạng, Đạt Ba thấy áo Chiến Tử rách bươm, để lộ một mảng băng đá nứt vỡ bám sườn. “Áo giáp băng à?” – Gã béo nhíu mày, đoạn mở lẫy trên cán Chặt Xương, tháo ngạnh cưa cũ, thay ngạnh cưa mới. Thoáng nhận ra lưỡi cưa óng ánh bất thường, Chiến Tử đoán nó làm từ kim cương. Để lưỡi cưa đó chém trúng, băng dày cỡ nào cũng không chịu nổi. Đạt Ba tiếp tục vận lực, toàn thân đổi màu đỏ lựng, xì khói như đầu tàu xe lửa. Băng kỹ hay gió lạnh sa mạc không còn tác dụng với gã. Chiến Tử thủ thế, không dám lại gần. Không còn vũ khí, hắn gặp bất lợi khoảng cách, nhỡ chân sai một bước là tàn đời với Chặt Xương.
Ngưng lặng một lúc, Đạt Ba lao tới, không quá nhanh nhưng khí thế hung hãn, chân nện đất rầm rập. Gã vung đao, cưa máy rồ rồ xé gió. Chiến Tử kịp đổ người trước khi bị xẻ đôi, ngạnh cưa kim cương sát vai, da thịt thoáng chốc nổi gai ốc. Hắn cúi thấp đầu, hộc tốc chạy đến thanh Thiết Giáp Hạm đang cắm trên đất. Đạt Ba bất thình lình quay lại, tay bổ đao, đòn này nhanh gấp đôi đòn trước. Gã biết đối phương sẽ mò tới Thiết Giáp Hạm. Bị bất ngờ, Chiến Tử chỉ kịp lách sang trái. Đao chém trúng vạt áo, kéo toạc, cuốn rách, nghiền nát từng sợi chỉ. Đạt Ba vung đao chém tiếp. Chiến Tử lăn người, đao bổ hụt cắt ngọt mặt đất. Hắn vội vã lùi ra xa, thở hồng hộc, thiếu chút nữa là táng mạng dưới thanh Chặt Xương.
Bằng mọi giá, Chiến Tử phải đoạt lại vũ khí. Sau nửa phút tính toán, hắn di chuyển, tốc độ vừa phải, sẵn sàng một pha tránh né. Đạt Ba vụt đao từ trên xuống. Chiến Tử lách người, đao chém hụt. Hắn chống tay, lấy đà, bất ngờ tăng tốc, thẳng hướng đến Thiết Giáp Hạm. Nhưng mới chạy bước thứ hai, bàn tay Đạt Ba đã tóm chặt cổ hắn. Gã béo biết Chiến Tử hãm tốc độ để né đòn. Gã vung đao chỉ nhằm dọa rồ, giờ mới là xuất chiêu đích thực. Bắt được mồi, con ác quỷ Đạt Ba gầm lên:
-Chết đi, thằng đẹp trai!
Gã béo nhấc bổng địch thủ và dộng xuống. Hết lần một, gã tiếp tục nhấc Chiến Tử lên, dộng lần hai, lần ba rồi lần bốn. Mặt Chiến Tử mài cát, đầu óc choáng váng. Mặt cát mềm nên hắn chưa vỡ đầu. Thấy vậy, Đạt Ba thả đao, một tay xách cổ áo, tay kia đấm liên hồi vào mặt Chiến Tử. Gã vừa đấm vừa cười sằng sặc, đũng quần gồ lên. Địch thủ sắp vỡ đầu và dương vật của gã đang cương cứng. Mặt Chiến Tử chảy đầy máu, nhãn cầu căng ra, cảm giác sọ não bị búa tạ giáng liên hồi. Hắn chuẩn bị đón nhận kết cục như tay Thợ Săn ở Ô Lô Vực(*).
Bỗng nhiên Chiến Tử chộp nắm đấm của Đạt Ba, gã béo rút không được. Từ bàn tay Chiến Tử, hơi lạnh Băng kỹ xả như thác lũ. Khí buốt thẩm thấu da thịt Đạt Ba, hóa đông từng bó cơ lẫn huyết mạch. Gã béo cóng tay, buộc phải thả đối phương, đoạn đốt mỡ ngăn khí lạnh. Nhân cơ hội, Chiến Tử vận bí kỹ vào hai nắm đấm, băng tuyết bao bọc bàn tay như đôi găng. Dùng Băng kỹ lên chính mình, bản thân Chiến Tử cũng bị ảnh hưởng. Nhưng giá lạnh không ngăn được cơn điên cuồng trong đầu hắn. Chiến Tử lao đến đấm tung mặt gã béo, găng tay băng nứt rạn. Hắn chồm tới đấm liên tiếp, găng tay vỡ, từng mảnh băng văng lào rào.
Bị đánh tối tăm mặt mũi, Đạt Ba vung tay bừa phứa song chậm chạp vô cùng. Băng kỹ đang siết chặt cơ thể gã. Chiến Tử né tránh, tung đòn thẳng bụng kẻ địch. Nắm đấm xuyên sâu lớp thịt lầy mỡ, lực đánh công phá nội tạng. Đạt Ba khuỵu chân, miệng tứa máu. Chiến Tử đánh không nghỉ, hết móc hàm rồi đấm trực diện, găng tay băng vỡ gần hết. Hắn quên hết nhiệm vụ, quên cả công chúa. Hắn đánh chỉ vì muốn trả đũa. Thằng béo đấm hắn gần vỡ mặt, hắn phải trả lại tương đương thậm chí hơn thế. Máu ròng ròng khắp mặt hai gã đàn ông, che mờ lý trí. Khoảnh khắc ấy, những kẻ giận dữ gặp nhau, kẻ này thấy mình trong mắt kẻ kia. Và rồi cả hai đều chung một nghi vấn, một câu hỏi.
Tại sao chúng ta đánh nhau?
Không thể chịu đựng hơn nữa, Đạt Ba chồm người tóm Chiến Tử, quẳng đi chỗ khác. Hai gã thở hồng hộc, lau bớt máu dính mắt rồi vớ lấy vũ khí. Không hẹn mà gặp, Chiến Tử và Đạt Ba cùng lao tới, hai thanh đao nặng nề bổ nhau. Ngạnh cưa Chặt Xương gào rú điếc tai, sương phun từ mặt Thiết Giáp Hạm rít xì xì(**). Đạt Ba nghiến xuống, Chiến Tử dồn lên, đôi bên cân sức, bất phân thắng bại. Họ lại đẩy nhau, xoay đao đánh tiếp. Một tiếng vỡ dội vang, cát sa mạc rung bần bật. Chặt Xương vỡ vài ngạnh cưa, Thiết Giáp Hạm mẻ một mảng. Đao mỏi. Nhưng người chưa mỏi. Chừng nào chưa giết được đối phương, người còn đánh tiếp. Câu hỏi đã có câu trả lời.
Bởi vì đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, lấy khát vọng làm mục tiêu.
Đánh một lúc, Đạt Ba chợt thấy sương phun vây quanh mình. Chiến Tử liền vận bí kỹ, màn sương hạ nhiệt, băng tuyết xuất hiện trên da thịt gã béo. Đạt Ba vừa lùi vừa đốt mỡ. Chiến Tử truy đuổi, vung đao chém xả vai. Theo lẽ thường, Đạt Ba chẳng cần tránh né hay chống đỡ. Nhưng lần này gã quật đao phản đòn. Không ngẫu nhiên mà Đạt Ba phòng thủ, cũng không ngẫu nhiên mà Chiến Tử có thể đấm vào bụng gã. Chiến Tử hiểu ngay vấn đề: gã béo không thể vừa đốt nội lực vừa dùng bí kỹ Đàn Hồi.
Nắm được chìa khóa chiến thắng, Chiến Tử tấn công dồn dập. Bị khí lạnh khống chế, Đạt Ba cử động khó khăn, cố lắm mới chống đỡ nổi. Cứ đà này, gã sẽ như con heo bị cắt tiết. Đạt Ba buộc phải vận nội lực vào bí kỹ. Nhưng dùng bí kỹ Đàn Hồi, cơ thể gã bị xâm lạnh nhanh hơn. Chiến Tử tăng tốc, chân nhanh hơn, đao mạnh hơn. Thiết Giáp Hạm liên tục giã xuống Chặt Xương, đao mẻ, ngạnh cưa gãy, kim loại rền vang, thanh âm rung động khắp con đường. Trong một thoáng, Đạt Ba gầm lớn, vung đao chặt ngang đầu kẻ thù. Chiến Tử thả đao, hụp đầu, dồn toàn sức vào tay phải. Hắn nhổm người, nắm đấm bọc băng như tên lửa rời bệ phóng đâm vào mặt gã béo. Băng vỡ tan, Đạt Ba vỡ mũi, máu chảy ồng ộc. Dù vậy, gã béo vẫn đứng vững, không đổ gục như Chiến Tử dự liệu.
Tuy nhiên, Thiết Giáp Hạm đã phủ sương khắp không gian, độ ẩm tăng cao, Chiến Tử có thể dùng Băng kỹ bất cứ lúc nào. Không bỏ qua cơ hội, hắn liền vận bí kỹ. Nhưng Chiến Tử bỗng nhận ra dòng nội lực tản mác, không tập trung được. Rồi hắn quỳ xuống, mắt nổ đom đóm. Tới giờ, Chiến Tử mới thấm đòn. Dư chấn từ những cú đấm của Đạt Ba loạy ngoạy trong đầu hắn, công kích bộ não. Não sản sinh nội lực, nội lực sinh bí kỹ. Não có vấn đề, bí kỹ bị ảnh hưởng. Đạt Ba thích đập vỡ đầu đối thủ vì nguyên nhân ấy chứ không hoàn toàn là sở thích bệnh hoạn.
Chiến Tử khó, Đạt Ba cười. Gã béo đốt mỡ, tống hết khí lạnh ra khỏi cơ thể. Trong lúc đó, thần trí Chiến Tử vẫn lơ mơ. Đạt Ba gồng mình, Chặt Xương bốc nội lực trắng xóa kết hình thập tự. Gã béo lao đi, lá chắn thập tự rực sáng cả khoảng không. Chiến Tử muốn chạy nhưng tay chân không nghe lời. Cỗ xe Đạt Ba đâm sầm vào hắn, lá chắn phát nổ. Luồng nội lực trắng nuốt chửng Chiến Tử. Hắn văng đi như diều đứt dây, toàn thân mài tung cát. Chiến Tử lồm cồm bò dậy rồi lại ngã xuống. Hắn cảm giác xương cốt lẫn nội tạng tan nhừ như sắp hóa lỏng. Hắn thổ máu, máu tràn miệng, tràn qua mũi. Vị tanh xộc óc, hắn buồn nôn. Thập Tự phái điên cuồng, Chiến Tử đã nghe và giờ được nếm trải toàn diện. Giận dữ cùng adrenaline không thể giúp hắn bớt đau. Đã lâu lắm rồi, hắn mới đau thế này.
Đứng từ xa, gã béo mắt tròn mắt dẹt nhìn kẻ thù. Đòn Thập Tự Khiên của gã, ngay Quỷ Nhãn còn ớn. Đằng này Chiến Tử lãnh trọn chiêu mà vẫn sống. Nhưng kinh ngạc hơn cả là Chiến Tử vẫn nắm chặt Thiết Giáp Hạm; Đạt Ba chưa từng gặp kẻ nào lì lợm đến thế. Gã ngẩn ngơ một hồi, sau cười sằng sặc. Gã từng nghĩ đây chỉ là trận đấu tập dợt trước khi gặp Quỷ Nhãn. Nhưng gã lầm to. Ngay thời khắc này, ngay nơi này, cái chết ở gần Đạt Ba hơn bao giờ hết. Gặp lại cái chết, Đạt Ba khoái trá. Gã chỉ tiếc Chiến Tử không phải Đầu Sói. Song chút tiếc nuối không làm Đạt Ba bớt hưng phấn.
Làm Đầu Sói vì cái gì?
Gã béo vận lực, từng bắp thịt đỏ au bốc khói. Nhiệt lượng từ người gã đun không khí, hơi nóng hầm hập. Phía bên kia, Chiến Tử trở dậy, trông thấy Đạt Ba dần teo nhỏ. Hắn ngỡ mình hoa mắt nhưng sự thật đúng là vậy. Bộ mặt Đạt Ba hóp lại, đôi tay đôi chân ụ ị teo tóp, cái bụng thồi lồi mỡ co rút như bóng bay xì hơi. Đạt Ba bỗng chốc biến thành kẻ khác: cao lớn, thon gọn và cân đối. Chỉ duy cái đầu trọc bóng lưỡng mồ hôi cùng đôi mắt khát máu vẫn không đổi. Đạt Ba ăn nhiều, tích trữ mỡ thừa nhiều năm chỉ dành cho những thời khắc như lúc này. Đây mới là bí kỹ Đàn Hồi thực sự. Thâm tâm Chiến Tử không gọi “thằng béo” nữa. Trước mặt hắn là Đạt Ba, là con sói sa mạc. Và hắn là người đầu tiên trông thấy hình dạng này của Đạt Ba. Chiến Tử thở phù. Hắn nhìn Đạt Ba, nhìn vào mắt gã.
Tại sao mày trở thành Đầu Sói?
Đạt Ba lừ lừ bước, sau nhanh dần. Không còn dáng chạy lặc lè, không còn tư thế khệ nệ, gã đổ người lao vút như tên bắn. Gã vung đao, Chặt Xương lao xuống, gầm rống đòi mạng người. Bản năng trỗi dậy, Chiến Tử vung đao trong khi lý trí hắn chưa kịp hiểu chuyện. Lưỡi cưa bổ nghiến, ngạnh kim cương rồ rồ xoay, nghiền thanh đao đen. Thiết Giáp Hạm liên tục nứt vỡ, mảnh kim loại tóe lửa vung vãi như mưa, tựa thể chiến hạm sắp chìm. Lực đánh nặng khủng khiếp, Chiến Tử sụm bà chè, ngạnh cưa dí sát mặt. Gần như cùng lúc, cả hai vung quyền. Hai nắm đấm tay trái đâm đầu nhau. Xương nứt. Thịt đứt. Người đã mệt, nhưng điên cuồng vẫn chưa nghỉ. Hai gã co tay đấm tiếp. Chiến Tử yếu thế, nắm đấm run rẩy, xương cổ tay đã gãy. Đạt Ba túm cổ, vật ngửa, giã hai cánh tay búa tạ xuống kẻ địch. Chiến Tử lún sâu trong cát, miệng chảy máu không ngớt. Nhưng Đạt Ba đấm không ngừng. Gã không nguyền rủa, không mạt sát, không nói tiếng người, chỉ gào thét bằng ngôn ngữ dã thú. Đây là lý do gã trở thành Đầu Sói.
Làm con sói để tìm bản ngã.
Chiến Tử vận lực, không gian hốt nhiên lạnh cóng. Đạt Ba rùng mình, cơn điên tạm dứt. Chiến Tử chớp thời cơ tung một đấm giữa hàm tên Đầu Sói. Đạt Ba ngửa người, ngã uỵch xuống. Chiến Tử tóm đao, bổ xuống vai địch thủ. Hắn nghĩ Đạt Ba đốt hết mỡ nên không thể dùng bí kỹ Đàn Hồi. Song khi Thiết Giáp Hạm chặt xuống, vai Đạt Ba chỉ rách tựa vết cứa sâu, máu chảy song không nhiều. Lớp mỡ tuy biến mất nhưng chuyển hóa năng lượng, gia cố xương thịt gã Đầu Sói thêm bền chắc. Đạt Ba tóm đao, lôi Chiến Tử trở lại, đấm tung mặt hắn. Chiến Tử loạng choạng. Đạt Ba xồ đến, ôm nửa thân dưới Chiến Tử quăng lên rồi quật xuống. Gã nắm tay, bổ giữa ngực địch thủ như búa đóng cọc. Mỗi cú giã là mỗi lần Chiến Tử thổ máu. Sức mạnh nguyên thủy và kinh khủng này không thuộc về loài người. Hiệp Dung tinh quái nhất, Quỷ Nhãn thông minh nhất, nhưng nói về đơn đả độc đấu, Đạt Ba đứng số một sa mạc. Gã là con sói mạnh nhất Hồi Đằng.
Làm con sói để tìm thế giới của riêng mình.
Như đã thỏa mãn, Đạt Ba ngừng đánh. Dưới chân gã, Chiến Tử bất động, không cục cựa nổi. Gã Đầu Sói nhặt Thiết Giáp Hạm, chẳng nói chẳng rằng đâm thẳng ngực đối phương. Nhưng mũi đao không hề xuyên qua người Chiến Tử. Lúc này, khi cơn điên tạm lắng và não ngừng bơm adrenaline, Đạt Ba mới để ý áo khoác của kẻ thù hơi gồ lên. Chiến Tử bỗng mở bừng mắt, nhổm dậy húc đầu vào mặt Đạt Ba. Gã Đầu Sói không hề gì, còn dộng đầu ngược lại. Máu từ trán Chiến Tử nhỏ tí tách nhưng hắn không chùn bước. Chiến Tử dộng đầu vào trán Đạt Ba, như chẳng hề quan tâm xương sọ nứt hay không. Gã Đầu Sói nhăn mặt. Chiến Tử dộng đầu lần nữa. Đạt Ba choáng váng, tay buông đao đoạn lùi ra xa.
Chiến Tử thở dốc, nôn hết đống máu tắc ứ cổ họng. Hắn lột áo ngoài, lộ ra áo giáp băng phủ kín thân trên. Chiến Tử tạo ra nó trước lúc đánh Quỷ Nhãn và khoác từ đó đến giờ. Không nhờ áo giáp, hắn đã tan xác dưới tay Đạt Ba. Bộ giáp nứt vỡ hết, từng mảnh lạnh toát nặng trịch tuôn rơi, để lộ cơ thể đầy sẹo. Gương mặt Chiến Tử đẹp bao nhiêu, thân thể hắn đáng sợ bấy nhiêu. Sẹo ngang dọc chi chít như kênh lạch, những vết bỏng phủ khắp sườn, vết thâm tím đầy rẫy bên hông. Như thể ghen tức với người thợ tạo hóa, tên thợ số phận trút giận lên Chiến Tử, đày đọa và tra tấn cơ thể hắn hết mức có thể. Bức Chiến Tử đến mức lộ ra thân thể này, Đạt Ba là người đầu tiên. Nhìn bộ dạng hắn, gã Đầu Sói hơi rợn, cười:
-Mày mạnh đấy! Sao không làm Đầu Sói?
Sao không tìm thế giới của riêng mình?
Chiến Tử vận bí kỹ, cả một khoảng không bỗng buốt lạnh, nhiệt độ hạ quá mức âm và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Chính Chiến Tử cũng bị ảnh hưởng. Hắn thở phù phù, miệng đầy khói trắng, thân thể run rẩy mỗi khi gió quất qua, cảm giác như bị ngàn dao cứa xắt. Chiến Tử định thần, giữ hơi thở đều, sau dồn toàn lực vào Thiết Giáp Hạm. Thanh đao mẻ nhiều, cũng như hắn gãy kha khá xương sườn. Nhưng đau đớn không làm hắn lùi bước. Không phải giận dữ hay adrenaline mà tại thế giới lạnh lẽo cùng cực này, Chiến Tử mới chính là hắn.
Ta không làm Đầu Sói, vì ta đã có con đường của mình.
Phía bên kia, Đạt Ba vận lực, thân người bốc khói nhiều hơn, lượng mỡ tiêu thụ tăng gấp mấy lần. Gã chỉ có thể duy trì trạng thái này thêm hai phút. Đạt Ba tiến bước, Chiến Tử tiến bước. Đạt Ba vung đao, Chiến Tử vung đao. Ngạnh cưa rồ rồ chạy, đao đen thổi sương ẩm. Hai con người đâm vào nhau, đao chém liên hoàn. Những âm thanh chói tai rền vang, tia lửa chưa kịp rơi xuống đất đã cuồn cuộn với gió. Dưới đường lớn dẫn vào Mồ Ma Khẩu, có hai kẻ dồn hết sức mà chiến đấu. Kẻ này thấy mình giống kẻ kia và ngược lại.
Sói nhận ra đồng loại.
Không gian buốt giá đông lạnh, từ trên cao, những cọc băng trút rào rào xuống đầu Đạt Ba. Gã quơ đao, nội lực bùng phát kết khiên thập tự. Cọc băng gặp khiên liền vỡ nát. Đạt Ba giương khiên, hùng hục lao đến như xe ủi, nhanh như tên lửa. Nhưng Chiến Tử còn nhanh hơn. Trút bỏ áo giáp băng, Chiến Tử lanh lẹ né đòn, một đao quật trúng sườn kẻ địch. Lưỡi đao kéo rách sườn Đạt Ba, nhưng gã chẳng quan tâm, chỉ vung đao quật lại. Chiến Tử vội giương đao đỡ đòn. Ngạnh cưa kim cương xẻ sâu Thiết Giáp Hạm, sắp phá nát hệ thống phun sương. Chiến Tử thoái bước, cứu lấy thanh đao. Đạt Ba đuổi theo, tay vung Chặt Xương, ngạnh cưa kim cương bổ tung mặt cát. Chiến Tử hoa mắt, chưa kịp bình tĩnh, lại thấy đòn Thập Tự Khiên đâm tới. Hết cách, Chiến Tử phải chống đao đỡ đòn. Tấm khiên đâm sầm Thiết Giáp Hạm, nội lực tóe tỏa đốt không gian giá rét. Giữa màn nội lực ngùn ngụt, kẻ điên cuồng gặp kẻ trơ lạnh.
Nhưng dù là đồng loại, sói vẫn phải giết nhau.
Đạt Ba gầm lớn, khiên thập tự xoay tròn. Áp lực khủng khiếp nuốt trọn Thiết Giáp Hạm và Chiến Tử. Tiếng nổ bung tràn, Chiến Tử bắn về phía sau, người ám khói. Hắn gãy thêm một xương sườn, gãy xương vai, toàn bộ tay trái thành đồ phế thải. Phía xa, Thiết Giáp Hạm vỡ gần hết. Không bỏ lỡ cơ hội, Đạt Ba chạy đến, Chặt Xương gầm rú, xích kêu lộc rộc, cưa máy xé màng nhĩ. Chiến Tử thở dốc, chợt thấy những mảnh băng gần đấy, gã vùng dậy. Đạt Ba bổ đao. Chiến Tử né người, Chặt Xương chém sát sạt vai, ngạnh cưa róc mảng thịt xé máu. Nhưng Chiến Tử vẫn kịp tóm những cọc băng. Hắn vòng ra sau Đạt Ba, đâm cọc băng vào khớp, mắt cá và gót chân tên Đầu Sói. Đạt Ba lập tức đổ quỵ, mắt vằn máu. Ba vị trí mà Chiến Tử đâm vào chứa ít mỡ nhất, đồng thời là điểm yếu nhất của Đạt Ba. Nếu còn sức, Chiến Tử đã đâm cọc băng lên đỉnh đầu gã. Nhưng đó là tất cả những gì Chiến Tử có thể làm.
Đạt Ba nghiến răng. Gã cười. Gã khoái trá. Gã đứng thẳng dậy, chậm rãi bước tới Chiến Tử. Hai chân cắm đầy cọc băng nhưng gã vẫn bước, tay xách Chặt Xương. Gã đau thấu óc, nhưng không thể giết kẻ thù còn làm gã đau hơn. Thấy thế, Chiến Tử vội vàng dùng chút sức tàn vận bí kỹ rồi bò lết tới Thiết Giáp Hạm. Đạt Ba xổ tới, bổ Chặt Xương. Chiến Tử quay người vung Thiết Giáp Hạm. Ngạnh cưa kim cương cắt đôi thanh đao đen, nghiền nát từng bộ phận, tia lửa rơi rào rào trên mặt Chiến Tử. Đạt Ba gào lớn, Chiến Tử cắn răng. Sói sắp giết sói.
Không gian bất thình lình xoắn tụ, hơi lạnh tứ phía tập trung về không gian hẹp bao quanh Đạt Ba. Thấy biến, gã Đầu Sói vội lui bước. Nhưng tay phải gã cùng Chặt Xương nằm trọn trong khoảng không buốt giá. Nó tím tái, đông cứng rồi lập tức hóa băng. Đây là Độ Không Tuyệt Đối – hình thái mạnh nhất của Băng kỹ, làm vạn vật ngừng hoạt động, kể cả cấp độ nguyên tử. Chiến Tử vung Thiết Giáp Hạm. Lưỡi đao tơi tả đập nát cánh tay bị băng hóa. Đạt Ba gầm như sấm nổ, vang dội khắp Mồ Ma Khẩu. Gã đổ vật xuống, thở hồng hộc, mắt trân trân nhìn cánh tay cụt. Nhưng giận dữ và adrenaline không thể giúp gã. Con quỷ Đạt Ba đã chạm ngưỡng giới hạn.
Chiến Tử gượng dậy, nắm thanh Chặt Xương, lê bước về phía Đạt Ba. Gã Đầu Sói bất lực nhìn cái chết chậm rãi ngoạm lấy mình, vết thương của gã quá nặng. Nhưng vận số Đạt Ba xem chừng chưa tuyệt. Mai Hoa từ đâu bỗng xuất hiện, ngăn cản Chiến Tử. Gã cú vọ xì xầm nhỏ to một lúc rồi quay sang Đạt Ba:
-Xin lỗi ông Đạt Ba, chúng tôi làm vậy vì bất đắc dĩ. Mong ông đừng để bụng.
Nói rồi gã khoác vai Chiến Tử rời đi. Đợi họ đi khuất, Đạt Ba mới thở hắt một hơi nặng nề, gã nhổm dậy tìm đàn em. Tình hình đã thay đổi, gã phải bỏ Mồ Ma Khẩu, không còn cách nào khác.
...
Bảy giờ mười sáu phút, trước ngưỡng cửa Măng Man Dải
Đứng trên đồi cát, Hiệp Dung xua quân đánh Măng Man Dải. Được một lúc, đàn em chạy tới thông báo cho y:
-Thủ lĩnh, Đạt Ba thua rồi! Nó thương nặng lắm, hình như mất một tay!
Hiệp Dung nhíu mày. Y căn bản không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Đạt Ba thua? Mất một tay? Không lẽ Quỷ Nhãn mạnh đến thế? Y hỏi lại:
-Chắc chắn chứ?
-Chắc! – Tên đàn em khẳng định – Người của ta trông thấy rõ ràng! Quân Đạt Ba đang rút khỏi Mồ Ma Khẩu!
Hiệp Dung cúi đầu suy nghĩ, sau vớ lấy bộ đàm. Y cần một cuộc gọi.
...
Bảy giờ bốn mươi phút, trên đường về Lục Mục Trại
Ba chục đàn em hộ tống Đạt Ba lên xe cơ giới chạy về Lục Mục Trại. Đại quân của gã vẫn chiến đấu ở Mồ Ma Khẩu. Gã muốn Quỷ Nhãn tiêu hao binh lực càng nhiều càng tốt. Theo đà này, Quỷ Nhãn sẽ không còn sức đánh phương bắc. Tình thế biến đổi, Đạt Ba chỉ làm được đến vậy. Gã đã thua, nhưng chưa hẳn là mất tất cả.
Bất chợt từ màn đêm, những tiếng rồ ga xuất hiện. Chúng ầm ầm lao tới, tông thẳng vào đoàn xe Đạt Ba. Gã Đầu Sói lăn xuống đất, thần tình choáng váng. Gã nghe thấy lũ đàn em hô hào bảo vệ mình, tiếng chửi rủa, tiếng chém giết... Không gian đen tối, đèn pha loáng quáng hoa mắt, Đạt Ba chẳng thấy gì. Nhưng gã dự cảm mình đang đi tới đoạn kết cuộc đời.
Sói đã lâm đường cùng.
Ồn ào dần vãn, toàn bộ đàn em Đạt Ba gục ngã. Một toán khoảng mười người lạ mặt bao vây Đạt Ba. Bọn họ là Thợ Săn – những kẻ săn Đầu Sói. Đạt Ba nhìn cả đám, thở dài:
-Đứa nào chỉ điểm cho bọn bay?
-Hiệp Dung gửi lời tạm biệt cho mày. – Một tay Thợ Săn đáp – Có muốn nhắn gì với Hiệp Dung không?
...
Bảy giờ bốn mươi hai phút, phía sau những triền cát gần Mồ Ma Khẩu
Khó khăn lắm Mai Hoa mới băng bó xong cánh tay của Chiến Tử. Còn một lố xương sườn gãy đang chờ đợi và Mai Hoa chưa biết xử lý sao. Chiến Tử hỏi:
-Sao không giết Đạt Ba?
-Không cần thiết phải gây thêm thù hằn với Đạt Ba và đàn em của hắn. Dù gì, Hiệp Dung sẽ xử thằng béo.
-Tại sao? Hiệp Dung và Đạt Ba đang liên minh mà?
Mai Hoa lắc đầu:
-Trước thì đúng, giờ thì không. Hiệp Dung chỉ có lợi khi Đạt Ba chiến thắng. Nhưng Đạt Ba đã thua, thằng béo sẽ cố thủ phương bắc. Quỷ Nhãn vừa sắm pháo tự hành, tiền tài hao hụt, giờ đánh lên một phương bắc cố thủ, hắn đào đâu quân phí?
-Và Quỷ Nhãn phải quay về Sương Sa Đồi... – Chiến Tử nói.
-Đúng, khi ấy Quỷ Nhãn sẽ tập trung mặt trận phía nam, và Hiệp Dung chẳng còn cơ hội nào nữa. – Gã cú vọ tiếp lời – Thế nên Hiệp Dung phải xử Đạt Ba. Thằng béo chết, Quỷ Nhãn sẽ tiếp tục đánh phương bắc. Nhưng với quân lực hiện giờ cùng gánh nặng quân phí, Quỷ Nhãn sẽ mất rất nhiều công sức.
-Và Hiệp Dung sẽ có thêm thời gian đánh phía nam, phải không?
Mai Hoa gật đầu. Kỳ thực ngoài nguyên nhân ấy còn một lý do khác: Hiệp Dung cần thêm thời gian để chiếm đoạt công chúa từ tay Quỷ Nhãn. Nhưng gã cú vọ im lặng. Gã mà nói những lời ấy ra, Chiến Tử sẽ truy vấn và bóp cổ gã.
...
Bảy giờ bốn mươi ba phút, trên đường về Lục Mục Trại
Đạt Ba nôn cả đống máu. Gã vơ đại mấy thanh kiếm của Chó Hoang, một thanh trên tay, vài thanh dắt sau hông. Hai chân gã không thể cử động, toàn thân cóng lạnh bởi Băng kỹ, máu từ tay cụt rỏng thành dòng. Gã không còn là kẻ mạnh nhất. Con sói đã đi đến đoạn kết cuộc đời nó. Đám Thợ Săn nắm chắc tay kiếm. Trước mắt họ là con sói tàn phế.
Nhưng sói muôn đời vẫn là sói.
Trên thi thể bọn Chó Hoang, những chiếc bộ đàm liên tục réo gọi Đạt Ba. “Thủ lĩnh!”, “thủ lĩnh đang ở đâu?” – đàn em đang gọi gã. Gã hung bạo, khát máu, nhưng dưới trướng gã còn vô số đàn em trung thành. Đạt Ba chợt hiểu rằng khi mình chết ở đây, mọi tội lỗi sẽ đổ vấy cho Quỷ Nhãn. Tên bịt mặt sẽ lún sâu vào cuộc chinh phạt phương bắc. Và người hưởng lợi không ai khác ngoài Hiệp Dung – kẻ đang chinh phạt phương nam. Mày tinh ranh lắm, Hiệp Dung! – Đạt Ba cười. Cho đến phút cuối, gã chẳng thù hận Hiệp Dung hay Quỷ Nhãn nữa. Đầu Sói là phải như thế. Sói hiểu sói.
Làm Đầu Sói vì cái gì?
-Nhắn với Hiệp Dung... – Đạt Ba thở – ...làm sói, thường chết không đàng hoàng.
Đám Thợ Săn không hiểu ý tứ gã. Đạt Ba cũng chẳng hơi đâu giải thích. Gã lao vào đám đông đánh giết. Gã sắp chết. Nhưng gã cười. Gã khoái trá. Kể từ lúc ấy, Đạt Ba không thốt ra bất cứ ngữ âm nào của loài người nữa.
Bởi đơn giản ta không thuộc về thời đại này.
Sinh ra là sói, vốn dĩ không thuộc về thế giới loài người.
...
Tám giờ đúng
Một cơn gió lớn bất thường tràn qua Hồi Đằng. Gần như cùng lúc, Hiệp Dung và Quỷ Nhãn cùng ngước lên bầu trời đen đặc. Có cái gì đấy khiến cả hai chú ý. Không cần tin thám báo hay lời đồn đại, cả hai gã Đầu Sói đều hiểu chuyện.
Con sói mạnh nhất sa mạc đã chết.
Tiêu diệt được kẻ thù khó chịu nhất, nhưng hai con sói không cười. Bởi một ngày nào đó, kết cục của Đạt Ba sẽ là kết cục của Quỷ Nhãn hoặc Hiệp Dung. Lục địa Kim Ngân không chia đều quyền lực hay tiền tài, nhưng chia đều cái chết cho mỗi người.
Tại sao bốn nghìn Đầu Sói của Kim Ngân hầu hết là đàn ông?
Quỷ Nhãn chẳng biết con sói ấy đến từ đâu, từng làm gì, từng là ai. Hiệp Dung cũng vậy. Nhưng cả hai đều biết rằng sẽ rất lâu nữa mới bắt gặp một con sói như Đạt Ba, hoặc thậm chí không bao giờ. Xuất phát điểm không quan trọng, quan trọng là đi như thế nào. Đó là cách Đầu Sói sinh tồn. Rốt cục Đạt Ba đã tìm thấy thế giới của riêng gã.
Bởi vì đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, khát vọng làm mục tiêu.
Gió lớn ngừng thổi, hai con sói quay đi. Kẻ đánh Măng Man Dải, công phá phương nam. Kẻ đánh Mồ Ma Khẩu, tiến quân lên phía bắc. Kẻ chết đã chết, kẻ sống tiếp tục sống. Sẽ không có bài ca, không có câu chuyện hay tiếc thương nào cho con sói đã chết.
Vì sói không biết khóc.
Dưới ánh lân tinh mờ mờ dọc đường hầm trong đồi cát, Mai Hoa lẩn núp, cố giữ bản mặt không chườn ra quá nhiều. Chó Hoang đánh nhau khắp nơi, máu tóe rợp mắt, đao kiếm rợp trời. Mai Hoa than khổ không ngớt. Cái giá của lật lọng hợp đồng luôn đắt. Gã gặp bọn Quỷ Nhãn thì chết, mà gặp bọn Đạt Ba càng chết. Nhưng chôn chân ở đây cũng có ngày tan xác! – Mai Hoa nghĩ. Ngó thấy đường tạm thông, gã hít thật sâu rồi chạy một mạch. Gã chạy bằng mũi chân và cúi đầu thật thấp, hy vọng không ai để ý. Vừa chạy, gã vừa nghĩ tới công chúa.
Lục Châu đang trong tay Quỷ Nhãn. Gã cú vọ tự hỏi sao công chúa thoát Bãi Lầy Chết mà Phi Thiên chưa có động tĩnh? Câu trả lời rất rõ ràng: vòng đeo tay của công chúa đã hỏng. Không có nó, Phi Thiên không thể xác định vị trí của Lục Châu. Thần Sấm không thể điều quân, Mai Hoa cũng không thể nhờ các thánh sứ trợ giúp.
Có thể Quỷ Nhãn sẽ tiết lộ tên kẻ thuê, nhưng gã không từ bỏ công chúa – Mai Hoa khẳng định. Nắm giữ công chúa, Quỷ Nhãn làm được vô khối việc. Gã có thể trao đổi cô gái cho kẻ thuê. Hoặc không, gã chỉ đơn giản là uy hiếp Phi Thiên đòi tiền chuộc. Hơn bao giờ hết, Mai Hoa cần một đội can thiệp ngay lập tức. Nhưng biết tìm ai? Mai Hoa nghĩ đến Thú. Nhưng con quái vật kính râm đâu? Thú biến mất kể từ lúc trận chiến bắt đầu. Ngay cả Thần Sấm cũng không dò ra hành tung của gã.
Mai Hoa không còn thời gian đoán xem Thú đi đâu. Gã chạy phăm phăm, rời khỏi đường hầm, quay lại thị trấn. Gã tránh quân chi viện của Đạt Ba, lẩn vào dãy nhà còn lành lặn sau trận pháo kích. Tìm được nơi kín đáo, Mai Hoa mở máy chiếu, tay gõ bàn phím ảo viết một tin nhắn. Tình hình đến nước này, Mai Hoa bất đắc dĩ mới làm vậy. Suy nghĩ một hồi, gã ấn nút “gửi”. Thông điệp tin nhắn rõ ràng, ngắn gọn và dễ hiểu:
“Quỷ Nhãn đã có con bé mắt xanh”.
...
Sáu giờ bốn mươi tám phút, Kha La Trại
Đúng như Hiệp Dung dự tính, Quỷ Nhãn bố trí rất ít quân ở Kha La Trại. Nơi này không nhiều giá trị nên Quỷ Nhãn chẳng mặn mà. Nói cách khác, gã biếu thị trấn cho kẻ địch. Quân Hiệp Dung chóng chiếm lại thị trấn, hầu như không tốn công sức. Tuy vậy, bọn Đầu Sói và Chó Hoang từ Làng Vui Vẻ không vui vẻ chút nào. Đánh nhau chưa đã tay, lại bị Hiệp Dung cấm cướp bóc, bản mặt chúng ỉu như bánh ngâm nước. Nhưng tất cả đều háo hức đánh tiếp – điều Hiệp Dung cần đã có. Y liền điều động quân đánh Măng Man Dải, dự định chiếm năm thị trấn cũ trước nửa đêm.
-Tao nghĩ không đến nửa đêm, có khi mười, mười một giờ là xong rồi. – Hiệp Dung nói với tay đàn em thân tín – Cho chúng nó nghỉ ngơi sớm, chiều mai đánh Hoàng Hôn Đỉnh. Chỗ ấy có hai đồng măng man, một hồ nước nhỏ. Nhưng thị trấn nằm trên đỉnh đồi cát, quân Quỷ Nhãn tập trung đông, đánh không dễ đâu. Tao định thuê vài băng trộm cướp, mà nghe đâu chúng nó đầu quân cho Đạt Ba rồi.
-Ở vùng đông nam còn nhiều. – Tên đàn em nói – Em có thể tìm bốn trăm(400) thằng nữa.
-Vậy mày khỏi cần đánh nhau, tìm bọn cướp vùng đông nam. Tao kiếm năm trăm(500) thằng đánh thuê, các nhà tài trợ sẽ giúp.
-Nếu Đạt Ba thua, chúng ta sẽ thế nào, thủ lĩnh?
Hiệp Dung châm lửa rít thuốc, trả lời:
-Vậy thì càng phải nhanh hơn. Quỷ Nhãn sẽ chiếm cả phía bắc sa mạc trong một tuần. Nhưng tao không nghĩ thằng béo sẽ thua.
Hai người chia nhau làm việc. Hiệp Dung dẫn quân đánh Măng Man Dải, tên đàn em đi về hướng đông nam tìm nhân lực. Nhưng Hiệp Dung mới bước lên xe, gã đàn em đã quay trở lại cùng máy chiếu:
-Thủ lĩnh, có tin nhắn!
Hiệp Dung nheo mắt thấy lạ. Y cầm máy chiếu, đọc tin nhắn. Hàng chữ “Quỷ Nhãn đã có công chúa” đập vào mắt y. Tin nhắn không đề người gửi, cũng không đề nơi gửi. Giữa chiến trường khốc liệt, ai biết được tin tức quan trọng như thế? Y đoán là Mai Hoa. Nhưng nội dung tin nhắn không hề giống phong cách của gã bốn mắt. Mai Hoa sẽ viết tử tế hơn chứ không ba trợn kiểu này! – Hiệp Dung nghĩ. Nhưng ai gửi tin chẳng quan trọng. Vấn đề là Quỷ Nhãn có công chúa và Hiệp Dung không muốn vậy. Y nói nhỏ với tên đàn em:
-Tìm mấy thằng lanh lẹ nhất, lập hai đội đi hướng tây nam và đông nam. Công chúa Lục Châu xuất hiện rồi, cô ta còn sống.
-Còn sống thật sao? – Gã đàn em ngạc nhiên – Con nhỏ đó thoát khỏi Bãi Lầy Chết?
-Tao không nghĩ thế. Có thể nó lẩn trốn hoặc lạc đường. Chẳng ai thoát khỏi Bãi Lầy hết.
-Nhỡ đâu đấy là cái bẫy?
-Bẫy cũng phải lao vào! – Hiệp Dung gằn giọng – Quỷ Nhãn mà thương lượng xong với kẻ thuê, chúng ta tàn đời! Nhanh lên!
...
Sáu giờ năm mươi mốt phút, Mồ Ma Khẩu
Viện quân của Đạt Ba dồn về Mồ Ma Khẩu ngày càng đông, quân số thoáng chốc tăng vọt. Chúng bao vây hai đầu, ngăn chặn mọi đường thoát. Nhưng bọn Quỷ Nhãn không có ý rút lui mà co cụm tử thủ, chúng vừa đánh vừa lùi vào rặng đồi cát. Mặt trận chuyển hướng, từng toán quân Đạt Ba tiến về đồi cát bên phải. Con đường lớn dần vãn, chỉ còn hai kẻ vẫn hăng say chiến đấu. Bên này là Đạt Ba, bên kia là Chiến Tử. Chiến Tử yếu thế hơn, tay áo rỏ máu, vai bị cưa máy cắt. Đạt Ba không dính thương tích song cánh tay tím bầm vì hơi lạnh Băng kỹ. Cả hai đã đánh nhau năm phút, quá lâu cho một trận đấu tay đôi nhưng kết cục chưa ngã ngũ.
Đạt Ba vận sức, cánh tay tím bầm bốc khói, da thịt dần chuyển màu đỏ lựng. Chiến Tử đoán gã béo dùng nội lực đốt mỡ tạo nhiệt năng. Thấy vậy, Chiến Tử lập tức lao tới, tay kéo lê Thiết Giáp Hạm rẽ mặt cát. Gã béo vung Chặt Xương, nhưng tay rét cóng nên chậm một nhịp so với đối thủ. Thanh đao đen bổ xuống, đè lên thanh đao máy cưa. Chiến Tử vừa đè đao vừa dùng sức đẩy. Đạt Ba loạng choạng lùi gấp. Nhưng khi sắp ngã ngửa, gã béo kịp trụ mũi chân phải. Lợi dụng chiều cao và thể hình vượt trội, Đạt Ba đẩy ngược lại. Chiến Tử run tay, vết thương trên vai bật máu. Người chạm mặt người thở phì phò, đao chạm đao thét điếc tai.
Đương giằng co, Chiến Tử chợt xoay người. Đạt Ba bị hẫng, ngã chúi về phía trước. Lựa đà xoay, Chiến Tử vung đao bổ thẳng lưng gã béo. Đao vừa đến, da thịt gã béo lún xuống, từng lớp cơ núc mỡ xô dồn, ép chặt lưỡi đao, Chiến Tử không rút nổi. Khóa được Thiết Giáp Hạm, gã béo vung đao chặt ngang thân đối thủ. Lưỡi đao nặng nề phang trúng mạng sườn Chiến Tử. Hắn buông Thiết Giáp Hạm, người văng mấy mét. Dính đòn ấy, hắn không đứt lìa thân cũng gãy hết xương.
Lăn mấy vòng trên cát, Chiến Tử bỗng trở dậy, không hề hấn gì. Dưới ánh lửa và ánh đèn pha nhập nhoạng, Đạt Ba thấy áo Chiến Tử rách bươm, để lộ một mảng băng đá nứt vỡ bám sườn. “Áo giáp băng à?” – Gã béo nhíu mày, đoạn mở lẫy trên cán Chặt Xương, tháo ngạnh cưa cũ, thay ngạnh cưa mới. Thoáng nhận ra lưỡi cưa óng ánh bất thường, Chiến Tử đoán nó làm từ kim cương. Để lưỡi cưa đó chém trúng, băng dày cỡ nào cũng không chịu nổi. Đạt Ba tiếp tục vận lực, toàn thân đổi màu đỏ lựng, xì khói như đầu tàu xe lửa. Băng kỹ hay gió lạnh sa mạc không còn tác dụng với gã. Chiến Tử thủ thế, không dám lại gần. Không còn vũ khí, hắn gặp bất lợi khoảng cách, nhỡ chân sai một bước là tàn đời với Chặt Xương.
Ngưng lặng một lúc, Đạt Ba lao tới, không quá nhanh nhưng khí thế hung hãn, chân nện đất rầm rập. Gã vung đao, cưa máy rồ rồ xé gió. Chiến Tử kịp đổ người trước khi bị xẻ đôi, ngạnh cưa kim cương sát vai, da thịt thoáng chốc nổi gai ốc. Hắn cúi thấp đầu, hộc tốc chạy đến thanh Thiết Giáp Hạm đang cắm trên đất. Đạt Ba bất thình lình quay lại, tay bổ đao, đòn này nhanh gấp đôi đòn trước. Gã biết đối phương sẽ mò tới Thiết Giáp Hạm. Bị bất ngờ, Chiến Tử chỉ kịp lách sang trái. Đao chém trúng vạt áo, kéo toạc, cuốn rách, nghiền nát từng sợi chỉ. Đạt Ba vung đao chém tiếp. Chiến Tử lăn người, đao bổ hụt cắt ngọt mặt đất. Hắn vội vã lùi ra xa, thở hồng hộc, thiếu chút nữa là táng mạng dưới thanh Chặt Xương.
Bằng mọi giá, Chiến Tử phải đoạt lại vũ khí. Sau nửa phút tính toán, hắn di chuyển, tốc độ vừa phải, sẵn sàng một pha tránh né. Đạt Ba vụt đao từ trên xuống. Chiến Tử lách người, đao chém hụt. Hắn chống tay, lấy đà, bất ngờ tăng tốc, thẳng hướng đến Thiết Giáp Hạm. Nhưng mới chạy bước thứ hai, bàn tay Đạt Ba đã tóm chặt cổ hắn. Gã béo biết Chiến Tử hãm tốc độ để né đòn. Gã vung đao chỉ nhằm dọa rồ, giờ mới là xuất chiêu đích thực. Bắt được mồi, con ác quỷ Đạt Ba gầm lên:
-Chết đi, thằng đẹp trai!
Gã béo nhấc bổng địch thủ và dộng xuống. Hết lần một, gã tiếp tục nhấc Chiến Tử lên, dộng lần hai, lần ba rồi lần bốn. Mặt Chiến Tử mài cát, đầu óc choáng váng. Mặt cát mềm nên hắn chưa vỡ đầu. Thấy vậy, Đạt Ba thả đao, một tay xách cổ áo, tay kia đấm liên hồi vào mặt Chiến Tử. Gã vừa đấm vừa cười sằng sặc, đũng quần gồ lên. Địch thủ sắp vỡ đầu và dương vật của gã đang cương cứng. Mặt Chiến Tử chảy đầy máu, nhãn cầu căng ra, cảm giác sọ não bị búa tạ giáng liên hồi. Hắn chuẩn bị đón nhận kết cục như tay Thợ Săn ở Ô Lô Vực(*).
Bỗng nhiên Chiến Tử chộp nắm đấm của Đạt Ba, gã béo rút không được. Từ bàn tay Chiến Tử, hơi lạnh Băng kỹ xả như thác lũ. Khí buốt thẩm thấu da thịt Đạt Ba, hóa đông từng bó cơ lẫn huyết mạch. Gã béo cóng tay, buộc phải thả đối phương, đoạn đốt mỡ ngăn khí lạnh. Nhân cơ hội, Chiến Tử vận bí kỹ vào hai nắm đấm, băng tuyết bao bọc bàn tay như đôi găng. Dùng Băng kỹ lên chính mình, bản thân Chiến Tử cũng bị ảnh hưởng. Nhưng giá lạnh không ngăn được cơn điên cuồng trong đầu hắn. Chiến Tử lao đến đấm tung mặt gã béo, găng tay băng nứt rạn. Hắn chồm tới đấm liên tiếp, găng tay vỡ, từng mảnh băng văng lào rào.
Bị đánh tối tăm mặt mũi, Đạt Ba vung tay bừa phứa song chậm chạp vô cùng. Băng kỹ đang siết chặt cơ thể gã. Chiến Tử né tránh, tung đòn thẳng bụng kẻ địch. Nắm đấm xuyên sâu lớp thịt lầy mỡ, lực đánh công phá nội tạng. Đạt Ba khuỵu chân, miệng tứa máu. Chiến Tử đánh không nghỉ, hết móc hàm rồi đấm trực diện, găng tay băng vỡ gần hết. Hắn quên hết nhiệm vụ, quên cả công chúa. Hắn đánh chỉ vì muốn trả đũa. Thằng béo đấm hắn gần vỡ mặt, hắn phải trả lại tương đương thậm chí hơn thế. Máu ròng ròng khắp mặt hai gã đàn ông, che mờ lý trí. Khoảnh khắc ấy, những kẻ giận dữ gặp nhau, kẻ này thấy mình trong mắt kẻ kia. Và rồi cả hai đều chung một nghi vấn, một câu hỏi.
Tại sao chúng ta đánh nhau?
Không thể chịu đựng hơn nữa, Đạt Ba chồm người tóm Chiến Tử, quẳng đi chỗ khác. Hai gã thở hồng hộc, lau bớt máu dính mắt rồi vớ lấy vũ khí. Không hẹn mà gặp, Chiến Tử và Đạt Ba cùng lao tới, hai thanh đao nặng nề bổ nhau. Ngạnh cưa Chặt Xương gào rú điếc tai, sương phun từ mặt Thiết Giáp Hạm rít xì xì(**). Đạt Ba nghiến xuống, Chiến Tử dồn lên, đôi bên cân sức, bất phân thắng bại. Họ lại đẩy nhau, xoay đao đánh tiếp. Một tiếng vỡ dội vang, cát sa mạc rung bần bật. Chặt Xương vỡ vài ngạnh cưa, Thiết Giáp Hạm mẻ một mảng. Đao mỏi. Nhưng người chưa mỏi. Chừng nào chưa giết được đối phương, người còn đánh tiếp. Câu hỏi đã có câu trả lời.
Bởi vì đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, lấy khát vọng làm mục tiêu.
Đánh một lúc, Đạt Ba chợt thấy sương phun vây quanh mình. Chiến Tử liền vận bí kỹ, màn sương hạ nhiệt, băng tuyết xuất hiện trên da thịt gã béo. Đạt Ba vừa lùi vừa đốt mỡ. Chiến Tử truy đuổi, vung đao chém xả vai. Theo lẽ thường, Đạt Ba chẳng cần tránh né hay chống đỡ. Nhưng lần này gã quật đao phản đòn. Không ngẫu nhiên mà Đạt Ba phòng thủ, cũng không ngẫu nhiên mà Chiến Tử có thể đấm vào bụng gã. Chiến Tử hiểu ngay vấn đề: gã béo không thể vừa đốt nội lực vừa dùng bí kỹ Đàn Hồi.
Nắm được chìa khóa chiến thắng, Chiến Tử tấn công dồn dập. Bị khí lạnh khống chế, Đạt Ba cử động khó khăn, cố lắm mới chống đỡ nổi. Cứ đà này, gã sẽ như con heo bị cắt tiết. Đạt Ba buộc phải vận nội lực vào bí kỹ. Nhưng dùng bí kỹ Đàn Hồi, cơ thể gã bị xâm lạnh nhanh hơn. Chiến Tử tăng tốc, chân nhanh hơn, đao mạnh hơn. Thiết Giáp Hạm liên tục giã xuống Chặt Xương, đao mẻ, ngạnh cưa gãy, kim loại rền vang, thanh âm rung động khắp con đường. Trong một thoáng, Đạt Ba gầm lớn, vung đao chặt ngang đầu kẻ thù. Chiến Tử thả đao, hụp đầu, dồn toàn sức vào tay phải. Hắn nhổm người, nắm đấm bọc băng như tên lửa rời bệ phóng đâm vào mặt gã béo. Băng vỡ tan, Đạt Ba vỡ mũi, máu chảy ồng ộc. Dù vậy, gã béo vẫn đứng vững, không đổ gục như Chiến Tử dự liệu.
Tuy nhiên, Thiết Giáp Hạm đã phủ sương khắp không gian, độ ẩm tăng cao, Chiến Tử có thể dùng Băng kỹ bất cứ lúc nào. Không bỏ qua cơ hội, hắn liền vận bí kỹ. Nhưng Chiến Tử bỗng nhận ra dòng nội lực tản mác, không tập trung được. Rồi hắn quỳ xuống, mắt nổ đom đóm. Tới giờ, Chiến Tử mới thấm đòn. Dư chấn từ những cú đấm của Đạt Ba loạy ngoạy trong đầu hắn, công kích bộ não. Não sản sinh nội lực, nội lực sinh bí kỹ. Não có vấn đề, bí kỹ bị ảnh hưởng. Đạt Ba thích đập vỡ đầu đối thủ vì nguyên nhân ấy chứ không hoàn toàn là sở thích bệnh hoạn.
Chiến Tử khó, Đạt Ba cười. Gã béo đốt mỡ, tống hết khí lạnh ra khỏi cơ thể. Trong lúc đó, thần trí Chiến Tử vẫn lơ mơ. Đạt Ba gồng mình, Chặt Xương bốc nội lực trắng xóa kết hình thập tự. Gã béo lao đi, lá chắn thập tự rực sáng cả khoảng không. Chiến Tử muốn chạy nhưng tay chân không nghe lời. Cỗ xe Đạt Ba đâm sầm vào hắn, lá chắn phát nổ. Luồng nội lực trắng nuốt chửng Chiến Tử. Hắn văng đi như diều đứt dây, toàn thân mài tung cát. Chiến Tử lồm cồm bò dậy rồi lại ngã xuống. Hắn cảm giác xương cốt lẫn nội tạng tan nhừ như sắp hóa lỏng. Hắn thổ máu, máu tràn miệng, tràn qua mũi. Vị tanh xộc óc, hắn buồn nôn. Thập Tự phái điên cuồng, Chiến Tử đã nghe và giờ được nếm trải toàn diện. Giận dữ cùng adrenaline không thể giúp hắn bớt đau. Đã lâu lắm rồi, hắn mới đau thế này.
Đứng từ xa, gã béo mắt tròn mắt dẹt nhìn kẻ thù. Đòn Thập Tự Khiên của gã, ngay Quỷ Nhãn còn ớn. Đằng này Chiến Tử lãnh trọn chiêu mà vẫn sống. Nhưng kinh ngạc hơn cả là Chiến Tử vẫn nắm chặt Thiết Giáp Hạm; Đạt Ba chưa từng gặp kẻ nào lì lợm đến thế. Gã ngẩn ngơ một hồi, sau cười sằng sặc. Gã từng nghĩ đây chỉ là trận đấu tập dợt trước khi gặp Quỷ Nhãn. Nhưng gã lầm to. Ngay thời khắc này, ngay nơi này, cái chết ở gần Đạt Ba hơn bao giờ hết. Gặp lại cái chết, Đạt Ba khoái trá. Gã chỉ tiếc Chiến Tử không phải Đầu Sói. Song chút tiếc nuối không làm Đạt Ba bớt hưng phấn.
Làm Đầu Sói vì cái gì?
Gã béo vận lực, từng bắp thịt đỏ au bốc khói. Nhiệt lượng từ người gã đun không khí, hơi nóng hầm hập. Phía bên kia, Chiến Tử trở dậy, trông thấy Đạt Ba dần teo nhỏ. Hắn ngỡ mình hoa mắt nhưng sự thật đúng là vậy. Bộ mặt Đạt Ba hóp lại, đôi tay đôi chân ụ ị teo tóp, cái bụng thồi lồi mỡ co rút như bóng bay xì hơi. Đạt Ba bỗng chốc biến thành kẻ khác: cao lớn, thon gọn và cân đối. Chỉ duy cái đầu trọc bóng lưỡng mồ hôi cùng đôi mắt khát máu vẫn không đổi. Đạt Ba ăn nhiều, tích trữ mỡ thừa nhiều năm chỉ dành cho những thời khắc như lúc này. Đây mới là bí kỹ Đàn Hồi thực sự. Thâm tâm Chiến Tử không gọi “thằng béo” nữa. Trước mặt hắn là Đạt Ba, là con sói sa mạc. Và hắn là người đầu tiên trông thấy hình dạng này của Đạt Ba. Chiến Tử thở phù. Hắn nhìn Đạt Ba, nhìn vào mắt gã.
Tại sao mày trở thành Đầu Sói?
Đạt Ba lừ lừ bước, sau nhanh dần. Không còn dáng chạy lặc lè, không còn tư thế khệ nệ, gã đổ người lao vút như tên bắn. Gã vung đao, Chặt Xương lao xuống, gầm rống đòi mạng người. Bản năng trỗi dậy, Chiến Tử vung đao trong khi lý trí hắn chưa kịp hiểu chuyện. Lưỡi cưa bổ nghiến, ngạnh kim cương rồ rồ xoay, nghiền thanh đao đen. Thiết Giáp Hạm liên tục nứt vỡ, mảnh kim loại tóe lửa vung vãi như mưa, tựa thể chiến hạm sắp chìm. Lực đánh nặng khủng khiếp, Chiến Tử sụm bà chè, ngạnh cưa dí sát mặt. Gần như cùng lúc, cả hai vung quyền. Hai nắm đấm tay trái đâm đầu nhau. Xương nứt. Thịt đứt. Người đã mệt, nhưng điên cuồng vẫn chưa nghỉ. Hai gã co tay đấm tiếp. Chiến Tử yếu thế, nắm đấm run rẩy, xương cổ tay đã gãy. Đạt Ba túm cổ, vật ngửa, giã hai cánh tay búa tạ xuống kẻ địch. Chiến Tử lún sâu trong cát, miệng chảy máu không ngớt. Nhưng Đạt Ba đấm không ngừng. Gã không nguyền rủa, không mạt sát, không nói tiếng người, chỉ gào thét bằng ngôn ngữ dã thú. Đây là lý do gã trở thành Đầu Sói.
Làm con sói để tìm bản ngã.
Chiến Tử vận lực, không gian hốt nhiên lạnh cóng. Đạt Ba rùng mình, cơn điên tạm dứt. Chiến Tử chớp thời cơ tung một đấm giữa hàm tên Đầu Sói. Đạt Ba ngửa người, ngã uỵch xuống. Chiến Tử tóm đao, bổ xuống vai địch thủ. Hắn nghĩ Đạt Ba đốt hết mỡ nên không thể dùng bí kỹ Đàn Hồi. Song khi Thiết Giáp Hạm chặt xuống, vai Đạt Ba chỉ rách tựa vết cứa sâu, máu chảy song không nhiều. Lớp mỡ tuy biến mất nhưng chuyển hóa năng lượng, gia cố xương thịt gã Đầu Sói thêm bền chắc. Đạt Ba tóm đao, lôi Chiến Tử trở lại, đấm tung mặt hắn. Chiến Tử loạng choạng. Đạt Ba xồ đến, ôm nửa thân dưới Chiến Tử quăng lên rồi quật xuống. Gã nắm tay, bổ giữa ngực địch thủ như búa đóng cọc. Mỗi cú giã là mỗi lần Chiến Tử thổ máu. Sức mạnh nguyên thủy và kinh khủng này không thuộc về loài người. Hiệp Dung tinh quái nhất, Quỷ Nhãn thông minh nhất, nhưng nói về đơn đả độc đấu, Đạt Ba đứng số một sa mạc. Gã là con sói mạnh nhất Hồi Đằng.
Làm con sói để tìm thế giới của riêng mình.
Như đã thỏa mãn, Đạt Ba ngừng đánh. Dưới chân gã, Chiến Tử bất động, không cục cựa nổi. Gã Đầu Sói nhặt Thiết Giáp Hạm, chẳng nói chẳng rằng đâm thẳng ngực đối phương. Nhưng mũi đao không hề xuyên qua người Chiến Tử. Lúc này, khi cơn điên tạm lắng và não ngừng bơm adrenaline, Đạt Ba mới để ý áo khoác của kẻ thù hơi gồ lên. Chiến Tử bỗng mở bừng mắt, nhổm dậy húc đầu vào mặt Đạt Ba. Gã Đầu Sói không hề gì, còn dộng đầu ngược lại. Máu từ trán Chiến Tử nhỏ tí tách nhưng hắn không chùn bước. Chiến Tử dộng đầu vào trán Đạt Ba, như chẳng hề quan tâm xương sọ nứt hay không. Gã Đầu Sói nhăn mặt. Chiến Tử dộng đầu lần nữa. Đạt Ba choáng váng, tay buông đao đoạn lùi ra xa.
Chiến Tử thở dốc, nôn hết đống máu tắc ứ cổ họng. Hắn lột áo ngoài, lộ ra áo giáp băng phủ kín thân trên. Chiến Tử tạo ra nó trước lúc đánh Quỷ Nhãn và khoác từ đó đến giờ. Không nhờ áo giáp, hắn đã tan xác dưới tay Đạt Ba. Bộ giáp nứt vỡ hết, từng mảnh lạnh toát nặng trịch tuôn rơi, để lộ cơ thể đầy sẹo. Gương mặt Chiến Tử đẹp bao nhiêu, thân thể hắn đáng sợ bấy nhiêu. Sẹo ngang dọc chi chít như kênh lạch, những vết bỏng phủ khắp sườn, vết thâm tím đầy rẫy bên hông. Như thể ghen tức với người thợ tạo hóa, tên thợ số phận trút giận lên Chiến Tử, đày đọa và tra tấn cơ thể hắn hết mức có thể. Bức Chiến Tử đến mức lộ ra thân thể này, Đạt Ba là người đầu tiên. Nhìn bộ dạng hắn, gã Đầu Sói hơi rợn, cười:
-Mày mạnh đấy! Sao không làm Đầu Sói?
Sao không tìm thế giới của riêng mình?
Chiến Tử vận bí kỹ, cả một khoảng không bỗng buốt lạnh, nhiệt độ hạ quá mức âm và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Chính Chiến Tử cũng bị ảnh hưởng. Hắn thở phù phù, miệng đầy khói trắng, thân thể run rẩy mỗi khi gió quất qua, cảm giác như bị ngàn dao cứa xắt. Chiến Tử định thần, giữ hơi thở đều, sau dồn toàn lực vào Thiết Giáp Hạm. Thanh đao mẻ nhiều, cũng như hắn gãy kha khá xương sườn. Nhưng đau đớn không làm hắn lùi bước. Không phải giận dữ hay adrenaline mà tại thế giới lạnh lẽo cùng cực này, Chiến Tử mới chính là hắn.
Ta không làm Đầu Sói, vì ta đã có con đường của mình.
Phía bên kia, Đạt Ba vận lực, thân người bốc khói nhiều hơn, lượng mỡ tiêu thụ tăng gấp mấy lần. Gã chỉ có thể duy trì trạng thái này thêm hai phút. Đạt Ba tiến bước, Chiến Tử tiến bước. Đạt Ba vung đao, Chiến Tử vung đao. Ngạnh cưa rồ rồ chạy, đao đen thổi sương ẩm. Hai con người đâm vào nhau, đao chém liên hoàn. Những âm thanh chói tai rền vang, tia lửa chưa kịp rơi xuống đất đã cuồn cuộn với gió. Dưới đường lớn dẫn vào Mồ Ma Khẩu, có hai kẻ dồn hết sức mà chiến đấu. Kẻ này thấy mình giống kẻ kia và ngược lại.
Sói nhận ra đồng loại.
Không gian buốt giá đông lạnh, từ trên cao, những cọc băng trút rào rào xuống đầu Đạt Ba. Gã quơ đao, nội lực bùng phát kết khiên thập tự. Cọc băng gặp khiên liền vỡ nát. Đạt Ba giương khiên, hùng hục lao đến như xe ủi, nhanh như tên lửa. Nhưng Chiến Tử còn nhanh hơn. Trút bỏ áo giáp băng, Chiến Tử lanh lẹ né đòn, một đao quật trúng sườn kẻ địch. Lưỡi đao kéo rách sườn Đạt Ba, nhưng gã chẳng quan tâm, chỉ vung đao quật lại. Chiến Tử vội giương đao đỡ đòn. Ngạnh cưa kim cương xẻ sâu Thiết Giáp Hạm, sắp phá nát hệ thống phun sương. Chiến Tử thoái bước, cứu lấy thanh đao. Đạt Ba đuổi theo, tay vung Chặt Xương, ngạnh cưa kim cương bổ tung mặt cát. Chiến Tử hoa mắt, chưa kịp bình tĩnh, lại thấy đòn Thập Tự Khiên đâm tới. Hết cách, Chiến Tử phải chống đao đỡ đòn. Tấm khiên đâm sầm Thiết Giáp Hạm, nội lực tóe tỏa đốt không gian giá rét. Giữa màn nội lực ngùn ngụt, kẻ điên cuồng gặp kẻ trơ lạnh.
Nhưng dù là đồng loại, sói vẫn phải giết nhau.
Đạt Ba gầm lớn, khiên thập tự xoay tròn. Áp lực khủng khiếp nuốt trọn Thiết Giáp Hạm và Chiến Tử. Tiếng nổ bung tràn, Chiến Tử bắn về phía sau, người ám khói. Hắn gãy thêm một xương sườn, gãy xương vai, toàn bộ tay trái thành đồ phế thải. Phía xa, Thiết Giáp Hạm vỡ gần hết. Không bỏ lỡ cơ hội, Đạt Ba chạy đến, Chặt Xương gầm rú, xích kêu lộc rộc, cưa máy xé màng nhĩ. Chiến Tử thở dốc, chợt thấy những mảnh băng gần đấy, gã vùng dậy. Đạt Ba bổ đao. Chiến Tử né người, Chặt Xương chém sát sạt vai, ngạnh cưa róc mảng thịt xé máu. Nhưng Chiến Tử vẫn kịp tóm những cọc băng. Hắn vòng ra sau Đạt Ba, đâm cọc băng vào khớp, mắt cá và gót chân tên Đầu Sói. Đạt Ba lập tức đổ quỵ, mắt vằn máu. Ba vị trí mà Chiến Tử đâm vào chứa ít mỡ nhất, đồng thời là điểm yếu nhất của Đạt Ba. Nếu còn sức, Chiến Tử đã đâm cọc băng lên đỉnh đầu gã. Nhưng đó là tất cả những gì Chiến Tử có thể làm.
Đạt Ba nghiến răng. Gã cười. Gã khoái trá. Gã đứng thẳng dậy, chậm rãi bước tới Chiến Tử. Hai chân cắm đầy cọc băng nhưng gã vẫn bước, tay xách Chặt Xương. Gã đau thấu óc, nhưng không thể giết kẻ thù còn làm gã đau hơn. Thấy thế, Chiến Tử vội vàng dùng chút sức tàn vận bí kỹ rồi bò lết tới Thiết Giáp Hạm. Đạt Ba xổ tới, bổ Chặt Xương. Chiến Tử quay người vung Thiết Giáp Hạm. Ngạnh cưa kim cương cắt đôi thanh đao đen, nghiền nát từng bộ phận, tia lửa rơi rào rào trên mặt Chiến Tử. Đạt Ba gào lớn, Chiến Tử cắn răng. Sói sắp giết sói.
Không gian bất thình lình xoắn tụ, hơi lạnh tứ phía tập trung về không gian hẹp bao quanh Đạt Ba. Thấy biến, gã Đầu Sói vội lui bước. Nhưng tay phải gã cùng Chặt Xương nằm trọn trong khoảng không buốt giá. Nó tím tái, đông cứng rồi lập tức hóa băng. Đây là Độ Không Tuyệt Đối – hình thái mạnh nhất của Băng kỹ, làm vạn vật ngừng hoạt động, kể cả cấp độ nguyên tử. Chiến Tử vung Thiết Giáp Hạm. Lưỡi đao tơi tả đập nát cánh tay bị băng hóa. Đạt Ba gầm như sấm nổ, vang dội khắp Mồ Ma Khẩu. Gã đổ vật xuống, thở hồng hộc, mắt trân trân nhìn cánh tay cụt. Nhưng giận dữ và adrenaline không thể giúp gã. Con quỷ Đạt Ba đã chạm ngưỡng giới hạn.
Chiến Tử gượng dậy, nắm thanh Chặt Xương, lê bước về phía Đạt Ba. Gã Đầu Sói bất lực nhìn cái chết chậm rãi ngoạm lấy mình, vết thương của gã quá nặng. Nhưng vận số Đạt Ba xem chừng chưa tuyệt. Mai Hoa từ đâu bỗng xuất hiện, ngăn cản Chiến Tử. Gã cú vọ xì xầm nhỏ to một lúc rồi quay sang Đạt Ba:
-Xin lỗi ông Đạt Ba, chúng tôi làm vậy vì bất đắc dĩ. Mong ông đừng để bụng.
Nói rồi gã khoác vai Chiến Tử rời đi. Đợi họ đi khuất, Đạt Ba mới thở hắt một hơi nặng nề, gã nhổm dậy tìm đàn em. Tình hình đã thay đổi, gã phải bỏ Mồ Ma Khẩu, không còn cách nào khác.
...
Bảy giờ mười sáu phút, trước ngưỡng cửa Măng Man Dải
Đứng trên đồi cát, Hiệp Dung xua quân đánh Măng Man Dải. Được một lúc, đàn em chạy tới thông báo cho y:
-Thủ lĩnh, Đạt Ba thua rồi! Nó thương nặng lắm, hình như mất một tay!
Hiệp Dung nhíu mày. Y căn bản không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Đạt Ba thua? Mất một tay? Không lẽ Quỷ Nhãn mạnh đến thế? Y hỏi lại:
-Chắc chắn chứ?
-Chắc! – Tên đàn em khẳng định – Người của ta trông thấy rõ ràng! Quân Đạt Ba đang rút khỏi Mồ Ma Khẩu!
Hiệp Dung cúi đầu suy nghĩ, sau vớ lấy bộ đàm. Y cần một cuộc gọi.
...
Bảy giờ bốn mươi phút, trên đường về Lục Mục Trại
Ba chục đàn em hộ tống Đạt Ba lên xe cơ giới chạy về Lục Mục Trại. Đại quân của gã vẫn chiến đấu ở Mồ Ma Khẩu. Gã muốn Quỷ Nhãn tiêu hao binh lực càng nhiều càng tốt. Theo đà này, Quỷ Nhãn sẽ không còn sức đánh phương bắc. Tình thế biến đổi, Đạt Ba chỉ làm được đến vậy. Gã đã thua, nhưng chưa hẳn là mất tất cả.
Bất chợt từ màn đêm, những tiếng rồ ga xuất hiện. Chúng ầm ầm lao tới, tông thẳng vào đoàn xe Đạt Ba. Gã Đầu Sói lăn xuống đất, thần tình choáng váng. Gã nghe thấy lũ đàn em hô hào bảo vệ mình, tiếng chửi rủa, tiếng chém giết... Không gian đen tối, đèn pha loáng quáng hoa mắt, Đạt Ba chẳng thấy gì. Nhưng gã dự cảm mình đang đi tới đoạn kết cuộc đời.
Sói đã lâm đường cùng.
Ồn ào dần vãn, toàn bộ đàn em Đạt Ba gục ngã. Một toán khoảng mười người lạ mặt bao vây Đạt Ba. Bọn họ là Thợ Săn – những kẻ săn Đầu Sói. Đạt Ba nhìn cả đám, thở dài:
-Đứa nào chỉ điểm cho bọn bay?
-Hiệp Dung gửi lời tạm biệt cho mày. – Một tay Thợ Săn đáp – Có muốn nhắn gì với Hiệp Dung không?
...
Bảy giờ bốn mươi hai phút, phía sau những triền cát gần Mồ Ma Khẩu
Khó khăn lắm Mai Hoa mới băng bó xong cánh tay của Chiến Tử. Còn một lố xương sườn gãy đang chờ đợi và Mai Hoa chưa biết xử lý sao. Chiến Tử hỏi:
-Sao không giết Đạt Ba?
-Không cần thiết phải gây thêm thù hằn với Đạt Ba và đàn em của hắn. Dù gì, Hiệp Dung sẽ xử thằng béo.
-Tại sao? Hiệp Dung và Đạt Ba đang liên minh mà?
Mai Hoa lắc đầu:
-Trước thì đúng, giờ thì không. Hiệp Dung chỉ có lợi khi Đạt Ba chiến thắng. Nhưng Đạt Ba đã thua, thằng béo sẽ cố thủ phương bắc. Quỷ Nhãn vừa sắm pháo tự hành, tiền tài hao hụt, giờ đánh lên một phương bắc cố thủ, hắn đào đâu quân phí?
-Và Quỷ Nhãn phải quay về Sương Sa Đồi... – Chiến Tử nói.
-Đúng, khi ấy Quỷ Nhãn sẽ tập trung mặt trận phía nam, và Hiệp Dung chẳng còn cơ hội nào nữa. – Gã cú vọ tiếp lời – Thế nên Hiệp Dung phải xử Đạt Ba. Thằng béo chết, Quỷ Nhãn sẽ tiếp tục đánh phương bắc. Nhưng với quân lực hiện giờ cùng gánh nặng quân phí, Quỷ Nhãn sẽ mất rất nhiều công sức.
-Và Hiệp Dung sẽ có thêm thời gian đánh phía nam, phải không?
Mai Hoa gật đầu. Kỳ thực ngoài nguyên nhân ấy còn một lý do khác: Hiệp Dung cần thêm thời gian để chiếm đoạt công chúa từ tay Quỷ Nhãn. Nhưng gã cú vọ im lặng. Gã mà nói những lời ấy ra, Chiến Tử sẽ truy vấn và bóp cổ gã.
...
Bảy giờ bốn mươi ba phút, trên đường về Lục Mục Trại
Đạt Ba nôn cả đống máu. Gã vơ đại mấy thanh kiếm của Chó Hoang, một thanh trên tay, vài thanh dắt sau hông. Hai chân gã không thể cử động, toàn thân cóng lạnh bởi Băng kỹ, máu từ tay cụt rỏng thành dòng. Gã không còn là kẻ mạnh nhất. Con sói đã đi đến đoạn kết cuộc đời nó. Đám Thợ Săn nắm chắc tay kiếm. Trước mắt họ là con sói tàn phế.
Nhưng sói muôn đời vẫn là sói.
Trên thi thể bọn Chó Hoang, những chiếc bộ đàm liên tục réo gọi Đạt Ba. “Thủ lĩnh!”, “thủ lĩnh đang ở đâu?” – đàn em đang gọi gã. Gã hung bạo, khát máu, nhưng dưới trướng gã còn vô số đàn em trung thành. Đạt Ba chợt hiểu rằng khi mình chết ở đây, mọi tội lỗi sẽ đổ vấy cho Quỷ Nhãn. Tên bịt mặt sẽ lún sâu vào cuộc chinh phạt phương bắc. Và người hưởng lợi không ai khác ngoài Hiệp Dung – kẻ đang chinh phạt phương nam. Mày tinh ranh lắm, Hiệp Dung! – Đạt Ba cười. Cho đến phút cuối, gã chẳng thù hận Hiệp Dung hay Quỷ Nhãn nữa. Đầu Sói là phải như thế. Sói hiểu sói.
Làm Đầu Sói vì cái gì?
-Nhắn với Hiệp Dung... – Đạt Ba thở – ...làm sói, thường chết không đàng hoàng.
Đám Thợ Săn không hiểu ý tứ gã. Đạt Ba cũng chẳng hơi đâu giải thích. Gã lao vào đám đông đánh giết. Gã sắp chết. Nhưng gã cười. Gã khoái trá. Kể từ lúc ấy, Đạt Ba không thốt ra bất cứ ngữ âm nào của loài người nữa.
Bởi đơn giản ta không thuộc về thời đại này.
Sinh ra là sói, vốn dĩ không thuộc về thế giới loài người.
...
Tám giờ đúng
Một cơn gió lớn bất thường tràn qua Hồi Đằng. Gần như cùng lúc, Hiệp Dung và Quỷ Nhãn cùng ngước lên bầu trời đen đặc. Có cái gì đấy khiến cả hai chú ý. Không cần tin thám báo hay lời đồn đại, cả hai gã Đầu Sói đều hiểu chuyện.
Con sói mạnh nhất sa mạc đã chết.
Tiêu diệt được kẻ thù khó chịu nhất, nhưng hai con sói không cười. Bởi một ngày nào đó, kết cục của Đạt Ba sẽ là kết cục của Quỷ Nhãn hoặc Hiệp Dung. Lục địa Kim Ngân không chia đều quyền lực hay tiền tài, nhưng chia đều cái chết cho mỗi người.
Tại sao bốn nghìn Đầu Sói của Kim Ngân hầu hết là đàn ông?
Quỷ Nhãn chẳng biết con sói ấy đến từ đâu, từng làm gì, từng là ai. Hiệp Dung cũng vậy. Nhưng cả hai đều biết rằng sẽ rất lâu nữa mới bắt gặp một con sói như Đạt Ba, hoặc thậm chí không bao giờ. Xuất phát điểm không quan trọng, quan trọng là đi như thế nào. Đó là cách Đầu Sói sinh tồn. Rốt cục Đạt Ba đã tìm thấy thế giới của riêng gã.
Bởi vì đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, khát vọng làm mục tiêu.
Gió lớn ngừng thổi, hai con sói quay đi. Kẻ đánh Măng Man Dải, công phá phương nam. Kẻ đánh Mồ Ma Khẩu, tiến quân lên phía bắc. Kẻ chết đã chết, kẻ sống tiếp tục sống. Sẽ không có bài ca, không có câu chuyện hay tiếc thương nào cho con sói đã chết.
Vì sói không biết khóc.
/334
|