Vô Phong thấy mình đứng trong đường hầm sũng nước, không gian mờ mờ tối tối. Hắn giật mình. Hắn biết nơi này, biết chuyện gì sắp xảy ra. Hắn hộc tốc chạy, chân bì bõm lội, tiếng ùng ục dội vang. Nhưng rồi mọi việc vẫn như cũ. Vô Phong không tìm được lối thoát, mê cung đường hầm như vô tận, nước nhanh chóng dâng lên nuốt trọn tên tóc đỏ. Hắn trôi nổi, ngũ quan ù đi, tay chân cứng ngắc, cổ họng muốn gào thét mà không thể thét gào. Khoảng không quanh hắn chuyển sắc đỏ quạch, và rồi sinh thể đỏ máu xuất hiện. Nó nhìn Vô Phong bằng hai hốc mắt tối thui, sau đột ngột cất lời:
“Sao mày trốn tao, anh bạn? Chúng ta xa lạ vậy à? Tại sao mỗi lần gặp mặt, mày đều trốn tránh?”
Vô Phong không hiểu nó nói gì. Bất chợt sinh thể đỏ rùng mình biến hóa thành con người. Tên tóc đỏ kinh ngạc bởi nó giống hắn như đúc – một Vô Phong thứ hai. Hắn nghiêng đầu, nó nghiêng đầu. Hắn giơ tay, nó giơ tay, ngỡ như đang nhìn vào gương. Nhưng hắn giật thót khi ảnh chiếu nhe răng cười. Nó nhạo báng:
“Chúng ta là một, là chính chúng ta! Tại sao mày chạy trốn?”
Vô Phong vùng vẫy trong bất lực. Bản thể “Vô Phong” kia tiến đến, miệng không ngừng cười cợt nhe nhởn:
“Nhớ tao đã nói gì không? Chúng ta sẽ gặp bạn cũ, chúng ta sẽ trở về nhà! Đến lúc rồi!”
Dứt lời, bản thể nọ vỡ tung tóe thành chất lỏng bỏng rát đổ ập lên Vô Phong. Hắn gào lên, cảm giác da thịt tan vụn, chỉ còn khung xương lênh đênh theo dòng nước đỏ. Kỳ lạ thay, đôi mắt vẫn còn nguyên, như thể nó ép hắn phải chứng kiến cảnh tượng này.
*
* *
Vô Phong tỉnh giấc, không ngừng la hét. Hắn thở hồng hộc, người vã mồ hôi. Ác mộng! – Hắn tự nhủ.
Nhưng ít giây sau, Vô Phong nhận ra thực tại khủng khiếp hơn thế. Hắn đương nằm trên bàn mổ, tứ chi bị trói chặt trong dây đai, bàn tay trái còn nguyên vết thủng dao đâm, rỏ máu tí tách. Cạnh bàn mổ, các dụng cụ phẫu thuật yên vị trên khay. Chúng nhìn Vô Phong bằng vẻ sáng choang và sạch sẽ đến bệnh hoạn,kiên nhẫn đợi chờ khoảnh khắc cắt xẻ thân thể hắn. Đèn tám bóng rọi đầu hắn, xa xa máy đo nhịp tim “tít…tít…” từng hồi. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi người giải phẫu.
Như sự sắp đặt, ánh mắt Vô Phong chợt trông về góc phòng. Ở đó, Thày Dạy Học đang ăn bánh mì và uống bia. Ăn uống xong, lão rửa tay, đeo găng rồi chậm rãi bước tới. Vô Phong lên tiếng:
-Lão già… ông… ông muốn làm gì tôi?
-Cắt chỗ này một tí, nối chỗ kia một tí! – Thày Dạy Học cười – Chú mày đóng vai Vô Phong quá lâu rồi, về đúng thân phận 117 thôi!
-Tại sao ông biết tôi là 117?
-Vì Trần Độ nói thế. – Thày Dạy Học đáp – Bộ chú mày nghĩ vào chợ rác là thoát khỏi tay Trần Độ sao? Nhầm rồi nhóc!
Lão già lựa dao mổ, kẹp và kéo, chừng như đã chuẩn bị việc này từ lâu. Vô Phong không biết lão mổ phanh mình ra để làm gì, hay Trần Độ biết hắn vào chợ rác từ khi nào. Tên tóc đỏ nghiến răng:
-Đợi đã, hãy nói cho tôi về đề án! Chúng dùng để làm gì? Ông biết những Ngục Thánh khác hay không? Trả lời tôi!
Thày Dạy Học lắc đầu cười thương hại. Lão chỉnh ánh sáng bóng đèn lớn hơn một chút, kiểm tra máy đo nhịp tim, lôi ra nào kim tiêm nào uống thuốc. Xong xuôi đâu đấy, lão kéo ghế ngồi cạnh tên tóc đỏ đoạn cất lời:
-Chú mày biết sản xuất công nghiệp không? Ở đấy, hàng hóa được đánh mã số, sau đó đẩy ra thị trường phân phối, thi thoảng khuyến mãi! Hồ! Đề Án Ngục Thánh cũng vậy, tiêu tốn hàng tấn nguyên liệu chỉ để tạo ra mười sản phẩm. Vậy chú mày biết điểm giống nhau giữa đề án và sản xuất công nghiệp không? Đó là “hàng hóa”! Chú mày là sản phẩm, sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau của chính phủ. Đó là điểm chung thứ nhất, còn điểm chung thứ hai? Ấy là “hàng hóa” không biết nói. Chẳng sản phẩm nào hỏi rằng nó sinh ra từ đâu, như thế nào, ai là chủ. Chúng chỉ biết phục vụ, tiêu thụ và nằm sọt rác khi quá hạn sử dụng.
Lão già chọc kim tiêm, rút chất lỏng màu vàng từ ống thuốc. Vô Phong gồng mình giãy giụa, bàn mổ rung lắc dữ dội. Thày Dạy Học liền chỉnh vài nút bấm trên máy đo nhịp tim. Dưới nền đất, những dòng nội lực xanh lam cuốn chân bàn mổ rồi trườn lên Vô Phong, tơ nhọn đâm xuyên da thịt hắn. Tên tóc đỏ cứng họng, mắt mở lớn. Não hắn vùng vẫy nhưng thân thể mềm oặt. Lão già tiếp tục:
-Hỏi nhiều làm chi, tóc đỏ? Sau hôm nay, chú mày sẽ trở về thân phận 117, tiếp tục phục vụ chính phủ như chú mày đã từng.
Thày Dạy Học tiêm thuốc tê vào người Vô Phong. Tên tóc đỏ lịm dần, đầu óc mơ loáng choáng. Hắn nhớ Hỏa Nghi, gã sẽ mò xuống đây tìm hắn. Hắn nhớ Liệt Trúc, con bé sẽ khóc. Hắn nhớ Tiểu Hồ, nàng sẽ liều mình xuống Tầng 14 chợ rác. Hắn nhớ công chúa, nàng sẽ tìm hiểu và biết cội nguồn của hắn. Lão già tiêm thuốc lần hai, Vô Phong mê sảng. Hắn thoáng thấy sinh thể màu đỏ xuất hiện cùng nụ cười nhớp nhúa. Trở lại làm 117? Làm cỗ máy giết người lần nữa? Nghĩ tới đó, hắn vùng dậy, gào thét bằng mọi ý chí hiện có. Nhưng khi lão già tiêm mũi thuốc thứ ba, Vô Phong lịm hẳn. Hắn trơ mắt nhìn bóng đèn, nhìn lưỡi dao mổ chậm rãi tứa ngực mình. Hắn thấy lồng ngực bị phanh ra, quả tim run rẩy phập phồng như đứa trẻ lần đầu chứng kiến thế giới. Tiếc thay, thế giới quá tàn ác với đứa trẻ.
...
Với Hỏa Nghi, mọi lời khuyên của mẹ đều xác đáng. Vô Phong bây giờ và Vô Phong “117” hoàn toàn khác nhau. Tuy chưa rõ ràng, nhưng gã có thể hình dung “117” là kẻ nguy hiểm. Chuyện gì xảy ra nếu Vô Phong phục hồi trí nhớ? – Hỏa Nghi không tưởng tượng nổi. Nhưng trong câu chuyện hiện tại, Hỏa Nghi có ý chí riêng, niềm tin riêng. Gã cười với mẹ mình:
-Con biết phải làm gì mà! Đừng lo! He he!
Gia Áo nhíu mày nhìn con trai:
-Đang giấu mẹ chuyện gì phải không? Lại kết thân đứa lêu lổng nào hả? Này nhóc, con không thể như vậy mãi được! Tương lai con ở họ Hỏa, mấy đứa bạn như vậy chỉ hại con thôi!
-Không, không phải lũ bạn ngày trước! – Hỏa Nghi xua tay cười – Tên này hoàn toàn khác! Hắn không lêu lổng, cũng chẳng đầu trộm đuôi cướp. À, trước đây hắn từng chôm chỉa, nhưng giờ thôi rồi! Giờ hắn đang làm việc trong chính phủ. Một hộ vệ thánh sứ!
-Hắn đến từ đâu?
Hỏa Nghi nhún vai:
-Con không rõ! Nhưng nơi ở cuối cùng của hắn là chợ rác Uất Hận Thành, một cư dân Thượng Tầng.
Gia Áo ôm mặt. Bà chẳng ngờ câu trả lời của con trai tồi tệ thế. Hỏa Nghi cười khùng khục, xoa vai mẹ mình an ủi. Gia Áo thở dài:
-Nhìn gương mẹ này, nhóc! Chỉ vì tin nhầm người mà thành ra thế này đây! Vì tuổi trẻ, vì chưa già nên được quyền sai lầm ư? Không đâu nhóc, có những sai lầm không bao giờ sửa chữa nổi, điển hình nhất là “niềm tin”. Một kẻ từ trộm cắp mà trở thành hộ vệ thánh sứ, liệu có phải người đơn giản? Con đang chơi dao đấy nhóc!
Hỏa Nghi cười:
-Con là thợ rèn, không chơi dao kiếm thì chơi cái gì? Mẹ nói đúng, con chưa hiểu hết tên đó. Chính hắn cũng chẳng hiểu mình! Nhưng con tin hắn bởi hắn tin tưởng con tuyệt đối. He he, con từng dí súng vào đầu hắn mà(*)!
-Có những kẻ biết cách lấy niềm tin người khác đấy, nhóc!
-Vậy nghi ngờ có làm mọi thứ tốt đẹp hơn? Con chẳng muốn sống như đám họ Hỏa! Thôi thì trách mẹ sinh ra đứa con ngờ ngệch vậy!
Gia Áo vỗ đầu con trai. Hỏa Nghi la oai oái, vừa la vừa cười. Gã thấy mẹ nhìn mình, đôi mắt ầng ậng tâm sự. Bà vuốt tóc gã, thủ thỉ:
-Đừng tin quá, nhóc! Nghe lời mẹ, không được tin ai quá mức, trừ gia đình mình!
-Nhưng ít nhất vẫn phải tin tưởng, nếu không người ta chẳng có chữ “bạn”! – Hỏa Nghi cười.
...
Vô Phong mở mắt, nôn khan. Hắn cảm giác đã sống hàng thế kỷ, nhưng suốt quãng thời gian ấy chỉ có bóng đêm ngự trị. Hắn lơ ngơ, cố định hình đây là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Bỗng thấy đèn tám bóng trên đầu, Vô Phong giật mình bật dậy. Hắn nằm trên bàn mổ nhưng không bị trói, xung quanh cũng chẳng có máy đo nhịp tim hay dụng cụ phẫu thuật. Xong hết rồi ư? – Vô Phong hoảng sợ, vội vã ngó xuống. Ngực hắn trắng trơn, không vết mổ hoặc chỉ khâu. Hắn tự hỏi cảnh tượng khủng khiếp ban nãy là mơ hay thực?
-Là trạng thái ảo giác liên hoàn. – Một giọng nói bất ngờ cất lên – Thế nào, ác mộng đẹp chứ?
Tên tóc đỏ nhổm đầu, thấy Thày Dạy Học ăn bánh mì, tay nâng chai bia mừng hắn tỉnh giấc. Vô Phong nghiến răng ken két, lần túi áo rút ra Bộc Phá rồi lao tới. Lão già phẩy tay niệm chú ngữ, đám rễ nội lực dưới nền đất bất thình lình vọt lên đâm xuyên cơ thể hắn. Vô Phong gục ngã, người bải hoải vô lực. Thày Dạy Học cúi người ngó nghiêng đoạn cười:
-Nói chuyện đàng hoàng tử tế hay dùng vũ lực? Vừa nói vừa chĩa kiếm vào mặt người khác, bộ chú mày thấy thế là lịch sự?
Trước tình cảnh này, Vô Phong buộc phải nghe lời. Hắn buông kiếm bày tỏ thành ý. Lão già niệm chú ngữ, đám rễ nội lực rút đi, sức lực của tên tóc đỏ dần hồi phục. Vô Phong ngó quanh, nhận ra đây là căn phòng trong khu tổ hợp phẫu thuật – nơi duy nhất còn nguyên vẹn. Máy chiếu trên bàn đã tua bài hát Thế Giới Này Thật Lạ hơn hai chục lần, tiếng nhạc vang vọng khắp khu thí nghiệm. Hắn đoán mình đã mất ý thức cả tiếng đồng hồ.
Vô Phong tắt bản nhạc rồi quay về phía Thày Dạy Học. Lão già bình thản nhìn hắn, sẵn sàng đón nhận những câu hỏi. Tên tóc đỏ ôm đầu, sắp xếp lại từng chi tiết, sau hỏi:
-Chuyện vừa nãy... ông đã làm gì tôi?
Thày Dạy Học lắc đầu cười, tay chìa ra miếng giấy bạc đựng chất bột màu tím than:
-Nguyên liệu chính là phấn anh túc, thường được gọi là “cây thuốc phiện”, một thứ từng khuynh đảo Tâm Mộng, giờ chỉ mọc lác đác trong những cánh rừng sâu thẳm của Đông Thổ. Trộn nó với bột nấm độc, thêm chút phấn man dược từ Xích Quỷ(**), chúng ta có thứ này, tên là Mị Hoặc Dược, người Đông Thổ gọi thế. Người Hoa Thổ gọi nó là Bột Khoan Não. Trước tiên gây vết thương sâu, sau dùng thuốc mê làm bất tỉnh đối tượng, trộn Bột Khoan Não với nước rồi tiêm nó vào người nạn nhân. Mị Hoặc Dược, hay Bột Khoan Não đào sâu trí óc đối tượng, tạo dựng những ác mộng dựa trên nỗi sợ hãi lớn nhất của họ. Liều lượng nặng hơn có thể khiến nạn nhân chết trong mơ. Khi cây thuốc phiện còn nhiều, thứ bột này thường được dùng để tra khảo và tẩy não. Nhờ nó, ta có thể thâm nhập trí não chú mày, tạo nhiều ảo cảnh, thậm chí thao túng ý thức. Vậy ra... chú mày sợ nhất đường hầm ngập nước?
Vô Phong không gật cũng chẳng phản đối. Lão già đã tìm ra nỗi sợ lớn nhất trong lòng hắn. Tên tóc đỏ ngó vết thương trên bàn tay trái, há hốc mồm:
-Ông... ông đâm tôi thiệt hả?
-Cần có vết thương sâu mà! Đã khuyến mãi cho chú mày thuốc trị thương cấp tốc! – Thày Dạy Học nói – Hai ngày nữa sẽ lành, không để lại sẹo!
-Ông nhìn thấy giấc mơ của tôi? Vậy ông biết cái sinh vật màu đỏ kia là gì không?
-Ta không chắc. Nhưng đó có thể là chính chú mày – một con người khác ở quá khứ. Gặp gỡ hoặc “thấy” bản thể khác của mình trong mơ không phải chuyện hiếm. Nó thường xảy ra ở người tâm thần phân liệt.
Tên tóc đỏ nghiến răng kèn kẹt. Thày Dạy Học cười sằng sặc. Lão già nốc chai bia, sau tiếp lời:
-Trước khi chú mày đặt câu hỏi, chúng ta cần làm rõ vài chuyện. Đầu tiên, ta chẳng biết gì về Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe, ta mới tới đây lần đầu. Tiếp theo, ta là pháp sư chuyên dùng Mộc niệm; đám dây nội lực ở chốn này sắp xếp kiểu hình “rễ cây”, thế nên ta điều khiển được chúng. Hiểu rồi chứ?
Nghe lão già nói vậy, Vô Phong cảm giác lơ mơ khó hiểu. Hắn hỏi:
-Ông là người của Trần Độ, ông biết tôi là 117, tại sao lại không biết khu thí nghiệm hay Đề Án? Khoan, ban nãy tôi mơ? Ông nói dối, phải không?
-Không, là thật. Có điều ta không phải người hay cấp dưới của Trần Độ. Ta là bạn lão.
Vô Phong ngạc nhiên:
-Bạn? Lão già đó có bạn?
-Ai chẳng có bạn? Nhưng làm bạn với Trần Độ thì cần vài nguyên tắc. Thứ nhất: không được coi lão là bạn bè. Thứ hai: Trần Độ làm việc dựa trên lợi ích. Thứ ba: chưa chắc nắm thóp được Trần Độ nhưng chắc chắn bị lão nắm thóp.
Lão già tu bia, trầm ngâm ít phút rồi tiếp tục:
-Nhiều năm trước, Trần Độ nhờ ta giám sát chú mày. Ta không thích nhưng Trần Độ dọa nếu từ chối, lão sẽ “xì” bí mật của ta. Hồ, chẳng ai từ chối nổi Trần Độ! Sau đấy ta chủ động tiếp cận, theo dõi chú mày dưới danh nghĩa “bạn bè”. Nhớ lần đầu tiên gặp gỡ chứ? Chúng ta tranh giành bánh mì, chú mày cầm gạch chọi đầu ta, ta cho chú mày bẹp dí cả tuần. Hồ!
Vô Phong ngẫm chuyện cũ, thấy nó xảy đến ngẫu nhiên và không giống sắp đặt. Nhưng thực tế Thày Dạy Học đã bày mọi sự. Tên tóc đỏ hỏi:
-Ông biết gì về Đề Án Ngục Thánh? Những bản thể thí nghiệm?
-Ta chẳng biết Ngục Thánh là con chi chi cho tới khi đến đây. Thực tế ta vẫn không hiểu nó. Nhưng dựa vào biểu hiện của chú mày và những thứ ở đây, ta đoán Đề Án Ngục Thánh là thí nghiệm của chính phủ, còn chú mày sinh ra từ mấy chiếc quan tài kia. Sao? Chuẩn hả? Hồ, vậy là ta suy luận đúng! Trần Độ chẳng tiết lộ điều gì. À! Không hẳn thế! Lão cũng nói đôi chút về chú mày.
Thày Dạy Học lắc lắc chai bia trước mặt Vô Phong, tỏ ý mời mọc. Sợ bị chuốc độc dược hay thứ gì đấy đại loại Bột Khoan Não, tên tóc đỏ lắc đầu nguầy nguậy. Lão già cười vang, tu bia một chặp sau nói:
-Khoảng hai, ba năm trước... Xem nào, tầm năm 7513, Trần Độ tới nói chuyện với ta. Lão nói chú mày không tên tuổi, chỉ có mã số 117, một sát thủ phục vụ Phi Thiên. Lão nói chú mày là thành phần nguy hiểm, nhiều khả năng gây hại an ninh quốc gia. Kể từ đó ta theo dõi chú mày, ghi chép, gửi báo cáo hàng tuần cho Trần Độ. Kể cả việc chú mày rời bỏ chợ rác, ta cũng cho lão biết.
Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ. Năm 7511 Bất Vọng ném Vô Phong vào chợ rác, nhưng mãi năm 7513 Trần Độ mới cử người giám sát. Như vậy trong khoảng 7511 – 7513, lão già không hề biết Vô Phong sống ngay dưới mũi mình. Cảm giác kỳ lạ, Vô Phong thắc mắc:
-Tại sao Trần Độ không cử người giết tôi? Tại sao phải giám sát? Ông ta thừa sức làm vậy mà?
-Ta không rõ. Vì chú mày quan trọng? Ta đoán thế! Tính cách Trần Độ, ta cũng hiểu kha khá. Lão chẳng giữ thứ gì nếu chúng không có ích. Có lẽ chú mày nên tự hỏi lão!
Vô Phong vò tóc thở dài, hỏi được Trần Độ khéo trời sập. Thày Dạy Học chặc lưỡi:
-Ta không thích giám sát nhưng tò mò về chú mày. Ta hỏi Trần Độ khá nhiều, lão rốt cục chỉ nhỉ ra rằng chú mày là sản phẩm thí nghiệm. Nhiều năm qua, thi thoảng ta cũng tìm hiểu nhưng tốn công vô ích. Mãi khi chú mày nói muốn xuống Hạ Tầng, ta mới có cơ hội biết thêm chút ít. Đề Án Ngục Thánh hả? Ta đoán nó không phải thứ dễ chịu!
-Chuyện hôm nay... ông sẽ nói cho Trần Độ?
Lão già lắc đầu:
-Có thể trong lúc cà kê rượu bia, ta sẽ nói với Trần Độ. Nhưng từ giờ tới bữa rượu bia đó còn xa lắm! Hồ! Ta giúp Trần Độ nhiều rồi, giờ ta phải đòi hỏi lão chứ! Nửa năm trước, khi chú mày rời đi, Trần Độ nhờ ta dạy dỗ thằng ôn Xích Vân và đưa nó làm ông vua chợ rác. Lão sắp xếp mọi thứ, tóc đỏ à!
Vô Phong ngó Thày Dạy Học ít lâu rồi hỏi:
-Vậy những chuyện vừa rồi... tại sao ông làm thế?
-Ta là Thày Dạy Học, ta đang dạy dỗ chú mày. Nghĩ sao mà một thân một mình xuống Hạ Tầng, tóc đỏ? Nếu chẳng phải ta mà là cấp dưới của Trần Độ, nếu không có những lá bùa phép, liệu chú mày còn đứng mà hỏi han? Chỗ này toàn kẻ ăn thịt người, sẽ ra sao nếu chú mày đặt niềm tin nhầm chỗ?
Vô Phong im lặng như thể đứa học sinh bị thày giáo quở phạt. Thày Dạy Học cười nhạt:
-Ta chẳng dạy dỗ chú mày được như Xích Vân, nhưng có thể cho vài lời khuyên. Xuống đây mà không chuẩn bị, không người đi cùng, không trợ giúp, chú mày quá liều lĩnh! Chỉ vì ta là Thày Dạy Học mà ta sẽ cư xử tốt hơn lũ cặn bã Hạ Tầng? Chú mày nghĩ thế? Không đâu tóc đỏ. Tại chợ rác, chẳng ai khác ai, kể cả thiên tử! Nhớ lấy! Chú mày đang dấn thân vào con đường nguy hiểm. Cuộc đời chú mày là những chuyến đi, Chú mày sẽ đi tiếp, sẽ gặp gỡ nhiều người, và ở ngoài đó còn vô khối nơi giống Uất Hận Thành. Tiếp tục liều lĩnh như hôm nay sao, tóc đỏ?
Vô Phong lặng thinh, bất giác nhớ lời dặn của cô ả tóc hồng và Tiểu Hồ. Thày Dạy Học tiếp lời:
-Thế giới này hoạt động theo nguyên tắc “nghi ngờ”. Chúng ta nghi ngờ nhau, quốc gia này nghi ngờ quốc gia kia, bởi thế mới sinh ra những thứ như chính trị, quân sự, học thuyết, quyền lợi, pháp luật, vân vân. Con người là vậy, sẽ như vậy và mãi như vậy. Ta quý tính vô tư của chú mày, nhưng kể từ hôm nay, mọi sự đổi khác, tóc đỏ à! Chú mày phải biết cách nghi ngờ kẻ khác.
Vô Phong gãi đầu, sau nói:
-Nó giúp mọi thứ tốt đẹp hơn không?
-Không chắc. Nhưng ít nhất nó giúp chú mày sống sót. – Thày Dạy Học cười – Trên thế gian, hai loại người chết trước tiên là thằng ngu, kế đến là thằng khờ. Khổ nỗi kết cục của thằng khờ luôn bi thảm hơn thằng ngu. Chú mày muốn vậy chứ?
Tên tóc đỏ thở phù. Hắn có ý chí riêng. Nhưng trước kẻ già như Thày Dạy Học, những ý chí ấy bỗng chốc nực cười và ngu ngốc khôn tả.
Lát sau, Vô Phong và Thày Dạy Học tiếp tục kiểm tra khu thí nghiệm. Ngoài những căn phòng rỗng, máy móc bám bụi, bàn mổ và tủ sắt trống rỗng, họ chẳng tìm được thứ nào mới mẻ. Hai người rời khu thí nghiệm, quay lại tầng 6 tắt máy phát nội lực. Ở đó, Thày Dạy Học tháo máy phát, lấy ra một hộp thủy tinh đựng não bộ.
-Trên thế giới, không nhiều tổ chức bán loại “pin” này, Uất Hận Thành là một trong số đó. Nếu tra tìm, có thể chú mày sẽ biết ai mua nó.
Vô Phong bọc nó trong vải. Hắn không muốn diễu qua diễu lại đường phố thủ đô với hộp thủy tinh đựng não. Hắn cũng mang theo mang máy chiếu lưu trữ bài hát Thế Giới Này Thật Lạ. Lên tàu điện, hắn cố gắng nhìn tòa nhà lần cuối qua làn khói bụi. Cùng lúc hệ thống lọc khổng lồ trên trần Tầng 14 bật mở, hàng chục cửa tròn và quạt thông gió xoáy vù vù. Không gian thoáng đãng hơn, Vô Phong thấy Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe cũ kỹ hoang tàn, lọt thỏm giữa những đường ray và tháp chế biến quang tố. Sau chuyến đi hôm nay, hắn không nghĩ mình tiếp tục ở Phi Thiên thành, phát triển sự nghiệp và sống cuộc đời thanh bình như từng hứa với Tiểu Hồ.
-Quên chưa hỏi... – Vô Phong lên tiếng – Trần Độ dọa sẽ “xì” bí mật gì của ông vậy?
Thày Dạy Học ngó quanh, thấy tàu điện không bóng người mới nhỏ giọng nói:
-Nể chú mày là bạn, ta sẽ nói. Thế giới Tâm Mộng không chỉ có Bảy người mạnh nhất, Ngũ Pháp Sư hay Thập Kiếm mà còn nhiều nhân vật khác. Ta cũng nằm trong số đó, cũng gọi là có tiếng. Chuyện này lâu rồi, chắc chú mày không biết... Đại khái khoảng bốn, năm thập kỷ trước, ta hành nghề chôm chỉa. Ta trộm mọi thứ, khi vì tiền, khi vì muốn chơi trội. Chôm nhiều quá, ta bị truy nã, lắm khi cái đầu bị treo giải cao hơn cả Bất Vọng – người mạnh nhất thế giới. Có khi cùng cực quá, ta phải chạy về Đại Lộ Đỏ. Sau đấy hết tiền, ta đành chạy về chợ rác. Chuyện lâu rồi, nhưng giờ cái đầu ta vẫn có giá. Trần Độ dọa sẽ treo đầu ta ra chợ đen. Vậy đó!
Tên tóc đỏ nhíu mày ngẫm nghĩ. Hắn từng nghe Mai Hoa kể về tay trộm lẩn trốn ở Đại Lộ Đỏ, mỗi năm biếu một thùng quang tố cho ông chủ Đại Lộ để đổi lấy sự an toàn(***). Vô Phong ngờ ngợ:
-Không lẽ... ông là Ma Xó, tên đạo chính giỏi nhất thế giới?
-Hồ! Chú mày cũng biết? Thế đó, ta tồn tại tới bây giờ nhờ nghi ngờ. Nếu không nghi ngờ, liệu ta còn sống và làm Thày Dạy Học?
Vô Phong thừa nhận lão già nói đúng, bất quá lòng lợn cợn chẳng yên. Đúng là một chuyện, nhưng sống thế nào lại là chuyện khác.
Thày Dạy Học đưa Vô Phong trở lại Tầng 9, từ đây tên tóc đỏ có thể tự lo cho mình. Trên cầu thang giao lộ giữa Thượng Tầng và Hạ Tầng, hai người chia tay. Thày Dạy Học nói:
-Nếu khó khăn, cứ tới đây, có thể ta sẽ giúp. Nhưng nhớ đấy, chợ rác là chợ rác, chẳng ai khác ai. Ngoài kia cũng thế, đừng tin ai cả! Chú mày chỉ có một mình, chỉ được tin vào chính mình, hiểu chứ?
Vô Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, sau hỏi:
-Chắc ông từng tin ai đó rồi nhận quả đắng?
-Quá khứ của một đứa học sinh giỏi là đứa học dốt, thường là vậy. – Lão già nhún vai.
-Ông có nghĩ cuộc đời mình sẽ khác nếu tin tưởng người khác thêm lần nữa? Ý tôi là chiều hướng tốt đẹp hơn?
-Chuyện cổ tích chỉ dành cho một số kẻ. Ta không nằm trong số ấy.
Tên tóc đỏ cười:
-Cảm ơn vì lời khuyên. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ sống như ông. Tôi cũng không tin lắm thế giới này xây dựng từ “nghi ngờ”. Tôi sẽ đi tìm câu trả lời, khi gặp lại, chúng ta sẽ tranh luận sau. Và một điều nữa: trẻ không bao giờ nghe già đâu, Thày Dạy Học à!
Lão già toan nói điều gì, bỗng Vô Phong chỉ tay về phía sau lão, mặt đờ ra như gặp ma. Thày Dạy Học quay lại song chẳng thấy gì. Vừa lúc ấy, tên tóc đỏ tung quả đấm thẳng mặt lão. Ông già lăn lông lốc hàng chục bậc mới dừng lại. Lão ôm lưng, gào thét:
-Thằng tóc đỏ... tóc đỏ! Tao sẽ giết mày! Ôi cái lưng tôi!
Đứng trên đầu cầu thang, Vô Phong nói vọng xuống:
-Trả thù vụ đâm ban nãy! Chúng ta là người chợ rác, có vay phải có trả, he he he! Ông vừa nói phải nghi ngờ, sao tin tôi dễ thế?
-Mày... mày... tóc đỏ... ôi cái lưng tôi! – Thày Dạy Học rên rỉ.
Vô Phong cười sằng sặc, sau tiếp lời:
-Hy vọng sẽ gặp lại ông, bạn già. Ông có thế giới của ông, tôi có thế giới của tôi. Chúng ta sẽ ngồi với nhau, cùng kể, cùng lắng nghe, cùng chia sẻ những câu chuyện về thế giới của mình. Vậy nhé! Tạm biệt! À, tôi chẳng có nhiều tiền, nhưng đủ để ông uống bia và ăn bánh mì!
Dứt lời, hắn ném một cọc tiền cho Thày Dạy Học. Hắn không bố thí và Thày Dạy Học cũng chẳng cần mớ tiền đó. Vô Phong chỉ muốn thể hiện sự biết ơn. Tên tóc đỏ giơ tay chào rồi bỏ đi, bóng dáng khuất sau cầu thang. Thày Dạy Học dòm mớ tiền, sau bật cười.
“Để kể cho nhau nghe những câu chuyện à? Ngây thơ quá, tóc đỏ! Nhưng... hay đấy chứ!”
Trên đường rời chợ rác, Vô Phong gọi điện cho Hỏa Nghi, được biết gã này vừa trở về từ Phù Hoa thành. Hắn kể cho Hỏa Nghi chuyện xảy ra ở khu thí nghiệm. Nghe xong, Hỏa Nghi nhếch mép:
-Thế giới này thật lạ, chẳng nơi nào có nhà. Hề hề, cậu tìm được manh mối khá đấy! Ông già Hỏa Phu còn sống, chúng ta phải tìm lão
“Sao mày trốn tao, anh bạn? Chúng ta xa lạ vậy à? Tại sao mỗi lần gặp mặt, mày đều trốn tránh?”
Vô Phong không hiểu nó nói gì. Bất chợt sinh thể đỏ rùng mình biến hóa thành con người. Tên tóc đỏ kinh ngạc bởi nó giống hắn như đúc – một Vô Phong thứ hai. Hắn nghiêng đầu, nó nghiêng đầu. Hắn giơ tay, nó giơ tay, ngỡ như đang nhìn vào gương. Nhưng hắn giật thót khi ảnh chiếu nhe răng cười. Nó nhạo báng:
“Chúng ta là một, là chính chúng ta! Tại sao mày chạy trốn?”
Vô Phong vùng vẫy trong bất lực. Bản thể “Vô Phong” kia tiến đến, miệng không ngừng cười cợt nhe nhởn:
“Nhớ tao đã nói gì không? Chúng ta sẽ gặp bạn cũ, chúng ta sẽ trở về nhà! Đến lúc rồi!”
Dứt lời, bản thể nọ vỡ tung tóe thành chất lỏng bỏng rát đổ ập lên Vô Phong. Hắn gào lên, cảm giác da thịt tan vụn, chỉ còn khung xương lênh đênh theo dòng nước đỏ. Kỳ lạ thay, đôi mắt vẫn còn nguyên, như thể nó ép hắn phải chứng kiến cảnh tượng này.
*
* *
Vô Phong tỉnh giấc, không ngừng la hét. Hắn thở hồng hộc, người vã mồ hôi. Ác mộng! – Hắn tự nhủ.
Nhưng ít giây sau, Vô Phong nhận ra thực tại khủng khiếp hơn thế. Hắn đương nằm trên bàn mổ, tứ chi bị trói chặt trong dây đai, bàn tay trái còn nguyên vết thủng dao đâm, rỏ máu tí tách. Cạnh bàn mổ, các dụng cụ phẫu thuật yên vị trên khay. Chúng nhìn Vô Phong bằng vẻ sáng choang và sạch sẽ đến bệnh hoạn,kiên nhẫn đợi chờ khoảnh khắc cắt xẻ thân thể hắn. Đèn tám bóng rọi đầu hắn, xa xa máy đo nhịp tim “tít…tít…” từng hồi. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi người giải phẫu.
Như sự sắp đặt, ánh mắt Vô Phong chợt trông về góc phòng. Ở đó, Thày Dạy Học đang ăn bánh mì và uống bia. Ăn uống xong, lão rửa tay, đeo găng rồi chậm rãi bước tới. Vô Phong lên tiếng:
-Lão già… ông… ông muốn làm gì tôi?
-Cắt chỗ này một tí, nối chỗ kia một tí! – Thày Dạy Học cười – Chú mày đóng vai Vô Phong quá lâu rồi, về đúng thân phận 117 thôi!
-Tại sao ông biết tôi là 117?
-Vì Trần Độ nói thế. – Thày Dạy Học đáp – Bộ chú mày nghĩ vào chợ rác là thoát khỏi tay Trần Độ sao? Nhầm rồi nhóc!
Lão già lựa dao mổ, kẹp và kéo, chừng như đã chuẩn bị việc này từ lâu. Vô Phong không biết lão mổ phanh mình ra để làm gì, hay Trần Độ biết hắn vào chợ rác từ khi nào. Tên tóc đỏ nghiến răng:
-Đợi đã, hãy nói cho tôi về đề án! Chúng dùng để làm gì? Ông biết những Ngục Thánh khác hay không? Trả lời tôi!
Thày Dạy Học lắc đầu cười thương hại. Lão chỉnh ánh sáng bóng đèn lớn hơn một chút, kiểm tra máy đo nhịp tim, lôi ra nào kim tiêm nào uống thuốc. Xong xuôi đâu đấy, lão kéo ghế ngồi cạnh tên tóc đỏ đoạn cất lời:
-Chú mày biết sản xuất công nghiệp không? Ở đấy, hàng hóa được đánh mã số, sau đó đẩy ra thị trường phân phối, thi thoảng khuyến mãi! Hồ! Đề Án Ngục Thánh cũng vậy, tiêu tốn hàng tấn nguyên liệu chỉ để tạo ra mười sản phẩm. Vậy chú mày biết điểm giống nhau giữa đề án và sản xuất công nghiệp không? Đó là “hàng hóa”! Chú mày là sản phẩm, sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau của chính phủ. Đó là điểm chung thứ nhất, còn điểm chung thứ hai? Ấy là “hàng hóa” không biết nói. Chẳng sản phẩm nào hỏi rằng nó sinh ra từ đâu, như thế nào, ai là chủ. Chúng chỉ biết phục vụ, tiêu thụ và nằm sọt rác khi quá hạn sử dụng.
Lão già chọc kim tiêm, rút chất lỏng màu vàng từ ống thuốc. Vô Phong gồng mình giãy giụa, bàn mổ rung lắc dữ dội. Thày Dạy Học liền chỉnh vài nút bấm trên máy đo nhịp tim. Dưới nền đất, những dòng nội lực xanh lam cuốn chân bàn mổ rồi trườn lên Vô Phong, tơ nhọn đâm xuyên da thịt hắn. Tên tóc đỏ cứng họng, mắt mở lớn. Não hắn vùng vẫy nhưng thân thể mềm oặt. Lão già tiếp tục:
-Hỏi nhiều làm chi, tóc đỏ? Sau hôm nay, chú mày sẽ trở về thân phận 117, tiếp tục phục vụ chính phủ như chú mày đã từng.
Thày Dạy Học tiêm thuốc tê vào người Vô Phong. Tên tóc đỏ lịm dần, đầu óc mơ loáng choáng. Hắn nhớ Hỏa Nghi, gã sẽ mò xuống đây tìm hắn. Hắn nhớ Liệt Trúc, con bé sẽ khóc. Hắn nhớ Tiểu Hồ, nàng sẽ liều mình xuống Tầng 14 chợ rác. Hắn nhớ công chúa, nàng sẽ tìm hiểu và biết cội nguồn của hắn. Lão già tiêm thuốc lần hai, Vô Phong mê sảng. Hắn thoáng thấy sinh thể màu đỏ xuất hiện cùng nụ cười nhớp nhúa. Trở lại làm 117? Làm cỗ máy giết người lần nữa? Nghĩ tới đó, hắn vùng dậy, gào thét bằng mọi ý chí hiện có. Nhưng khi lão già tiêm mũi thuốc thứ ba, Vô Phong lịm hẳn. Hắn trơ mắt nhìn bóng đèn, nhìn lưỡi dao mổ chậm rãi tứa ngực mình. Hắn thấy lồng ngực bị phanh ra, quả tim run rẩy phập phồng như đứa trẻ lần đầu chứng kiến thế giới. Tiếc thay, thế giới quá tàn ác với đứa trẻ.
...
Với Hỏa Nghi, mọi lời khuyên của mẹ đều xác đáng. Vô Phong bây giờ và Vô Phong “117” hoàn toàn khác nhau. Tuy chưa rõ ràng, nhưng gã có thể hình dung “117” là kẻ nguy hiểm. Chuyện gì xảy ra nếu Vô Phong phục hồi trí nhớ? – Hỏa Nghi không tưởng tượng nổi. Nhưng trong câu chuyện hiện tại, Hỏa Nghi có ý chí riêng, niềm tin riêng. Gã cười với mẹ mình:
-Con biết phải làm gì mà! Đừng lo! He he!
Gia Áo nhíu mày nhìn con trai:
-Đang giấu mẹ chuyện gì phải không? Lại kết thân đứa lêu lổng nào hả? Này nhóc, con không thể như vậy mãi được! Tương lai con ở họ Hỏa, mấy đứa bạn như vậy chỉ hại con thôi!
-Không, không phải lũ bạn ngày trước! – Hỏa Nghi xua tay cười – Tên này hoàn toàn khác! Hắn không lêu lổng, cũng chẳng đầu trộm đuôi cướp. À, trước đây hắn từng chôm chỉa, nhưng giờ thôi rồi! Giờ hắn đang làm việc trong chính phủ. Một hộ vệ thánh sứ!
-Hắn đến từ đâu?
Hỏa Nghi nhún vai:
-Con không rõ! Nhưng nơi ở cuối cùng của hắn là chợ rác Uất Hận Thành, một cư dân Thượng Tầng.
Gia Áo ôm mặt. Bà chẳng ngờ câu trả lời của con trai tồi tệ thế. Hỏa Nghi cười khùng khục, xoa vai mẹ mình an ủi. Gia Áo thở dài:
-Nhìn gương mẹ này, nhóc! Chỉ vì tin nhầm người mà thành ra thế này đây! Vì tuổi trẻ, vì chưa già nên được quyền sai lầm ư? Không đâu nhóc, có những sai lầm không bao giờ sửa chữa nổi, điển hình nhất là “niềm tin”. Một kẻ từ trộm cắp mà trở thành hộ vệ thánh sứ, liệu có phải người đơn giản? Con đang chơi dao đấy nhóc!
Hỏa Nghi cười:
-Con là thợ rèn, không chơi dao kiếm thì chơi cái gì? Mẹ nói đúng, con chưa hiểu hết tên đó. Chính hắn cũng chẳng hiểu mình! Nhưng con tin hắn bởi hắn tin tưởng con tuyệt đối. He he, con từng dí súng vào đầu hắn mà(*)!
-Có những kẻ biết cách lấy niềm tin người khác đấy, nhóc!
-Vậy nghi ngờ có làm mọi thứ tốt đẹp hơn? Con chẳng muốn sống như đám họ Hỏa! Thôi thì trách mẹ sinh ra đứa con ngờ ngệch vậy!
Gia Áo vỗ đầu con trai. Hỏa Nghi la oai oái, vừa la vừa cười. Gã thấy mẹ nhìn mình, đôi mắt ầng ậng tâm sự. Bà vuốt tóc gã, thủ thỉ:
-Đừng tin quá, nhóc! Nghe lời mẹ, không được tin ai quá mức, trừ gia đình mình!
-Nhưng ít nhất vẫn phải tin tưởng, nếu không người ta chẳng có chữ “bạn”! – Hỏa Nghi cười.
...
Vô Phong mở mắt, nôn khan. Hắn cảm giác đã sống hàng thế kỷ, nhưng suốt quãng thời gian ấy chỉ có bóng đêm ngự trị. Hắn lơ ngơ, cố định hình đây là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Bỗng thấy đèn tám bóng trên đầu, Vô Phong giật mình bật dậy. Hắn nằm trên bàn mổ nhưng không bị trói, xung quanh cũng chẳng có máy đo nhịp tim hay dụng cụ phẫu thuật. Xong hết rồi ư? – Vô Phong hoảng sợ, vội vã ngó xuống. Ngực hắn trắng trơn, không vết mổ hoặc chỉ khâu. Hắn tự hỏi cảnh tượng khủng khiếp ban nãy là mơ hay thực?
-Là trạng thái ảo giác liên hoàn. – Một giọng nói bất ngờ cất lên – Thế nào, ác mộng đẹp chứ?
Tên tóc đỏ nhổm đầu, thấy Thày Dạy Học ăn bánh mì, tay nâng chai bia mừng hắn tỉnh giấc. Vô Phong nghiến răng ken két, lần túi áo rút ra Bộc Phá rồi lao tới. Lão già phẩy tay niệm chú ngữ, đám rễ nội lực dưới nền đất bất thình lình vọt lên đâm xuyên cơ thể hắn. Vô Phong gục ngã, người bải hoải vô lực. Thày Dạy Học cúi người ngó nghiêng đoạn cười:
-Nói chuyện đàng hoàng tử tế hay dùng vũ lực? Vừa nói vừa chĩa kiếm vào mặt người khác, bộ chú mày thấy thế là lịch sự?
Trước tình cảnh này, Vô Phong buộc phải nghe lời. Hắn buông kiếm bày tỏ thành ý. Lão già niệm chú ngữ, đám rễ nội lực rút đi, sức lực của tên tóc đỏ dần hồi phục. Vô Phong ngó quanh, nhận ra đây là căn phòng trong khu tổ hợp phẫu thuật – nơi duy nhất còn nguyên vẹn. Máy chiếu trên bàn đã tua bài hát Thế Giới Này Thật Lạ hơn hai chục lần, tiếng nhạc vang vọng khắp khu thí nghiệm. Hắn đoán mình đã mất ý thức cả tiếng đồng hồ.
Vô Phong tắt bản nhạc rồi quay về phía Thày Dạy Học. Lão già bình thản nhìn hắn, sẵn sàng đón nhận những câu hỏi. Tên tóc đỏ ôm đầu, sắp xếp lại từng chi tiết, sau hỏi:
-Chuyện vừa nãy... ông đã làm gì tôi?
Thày Dạy Học lắc đầu cười, tay chìa ra miếng giấy bạc đựng chất bột màu tím than:
-Nguyên liệu chính là phấn anh túc, thường được gọi là “cây thuốc phiện”, một thứ từng khuynh đảo Tâm Mộng, giờ chỉ mọc lác đác trong những cánh rừng sâu thẳm của Đông Thổ. Trộn nó với bột nấm độc, thêm chút phấn man dược từ Xích Quỷ(**), chúng ta có thứ này, tên là Mị Hoặc Dược, người Đông Thổ gọi thế. Người Hoa Thổ gọi nó là Bột Khoan Não. Trước tiên gây vết thương sâu, sau dùng thuốc mê làm bất tỉnh đối tượng, trộn Bột Khoan Não với nước rồi tiêm nó vào người nạn nhân. Mị Hoặc Dược, hay Bột Khoan Não đào sâu trí óc đối tượng, tạo dựng những ác mộng dựa trên nỗi sợ hãi lớn nhất của họ. Liều lượng nặng hơn có thể khiến nạn nhân chết trong mơ. Khi cây thuốc phiện còn nhiều, thứ bột này thường được dùng để tra khảo và tẩy não. Nhờ nó, ta có thể thâm nhập trí não chú mày, tạo nhiều ảo cảnh, thậm chí thao túng ý thức. Vậy ra... chú mày sợ nhất đường hầm ngập nước?
Vô Phong không gật cũng chẳng phản đối. Lão già đã tìm ra nỗi sợ lớn nhất trong lòng hắn. Tên tóc đỏ ngó vết thương trên bàn tay trái, há hốc mồm:
-Ông... ông đâm tôi thiệt hả?
-Cần có vết thương sâu mà! Đã khuyến mãi cho chú mày thuốc trị thương cấp tốc! – Thày Dạy Học nói – Hai ngày nữa sẽ lành, không để lại sẹo!
-Ông nhìn thấy giấc mơ của tôi? Vậy ông biết cái sinh vật màu đỏ kia là gì không?
-Ta không chắc. Nhưng đó có thể là chính chú mày – một con người khác ở quá khứ. Gặp gỡ hoặc “thấy” bản thể khác của mình trong mơ không phải chuyện hiếm. Nó thường xảy ra ở người tâm thần phân liệt.
Tên tóc đỏ nghiến răng kèn kẹt. Thày Dạy Học cười sằng sặc. Lão già nốc chai bia, sau tiếp lời:
-Trước khi chú mày đặt câu hỏi, chúng ta cần làm rõ vài chuyện. Đầu tiên, ta chẳng biết gì về Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe, ta mới tới đây lần đầu. Tiếp theo, ta là pháp sư chuyên dùng Mộc niệm; đám dây nội lực ở chốn này sắp xếp kiểu hình “rễ cây”, thế nên ta điều khiển được chúng. Hiểu rồi chứ?
Nghe lão già nói vậy, Vô Phong cảm giác lơ mơ khó hiểu. Hắn hỏi:
-Ông là người của Trần Độ, ông biết tôi là 117, tại sao lại không biết khu thí nghiệm hay Đề Án? Khoan, ban nãy tôi mơ? Ông nói dối, phải không?
-Không, là thật. Có điều ta không phải người hay cấp dưới của Trần Độ. Ta là bạn lão.
Vô Phong ngạc nhiên:
-Bạn? Lão già đó có bạn?
-Ai chẳng có bạn? Nhưng làm bạn với Trần Độ thì cần vài nguyên tắc. Thứ nhất: không được coi lão là bạn bè. Thứ hai: Trần Độ làm việc dựa trên lợi ích. Thứ ba: chưa chắc nắm thóp được Trần Độ nhưng chắc chắn bị lão nắm thóp.
Lão già tu bia, trầm ngâm ít phút rồi tiếp tục:
-Nhiều năm trước, Trần Độ nhờ ta giám sát chú mày. Ta không thích nhưng Trần Độ dọa nếu từ chối, lão sẽ “xì” bí mật của ta. Hồ, chẳng ai từ chối nổi Trần Độ! Sau đấy ta chủ động tiếp cận, theo dõi chú mày dưới danh nghĩa “bạn bè”. Nhớ lần đầu tiên gặp gỡ chứ? Chúng ta tranh giành bánh mì, chú mày cầm gạch chọi đầu ta, ta cho chú mày bẹp dí cả tuần. Hồ!
Vô Phong ngẫm chuyện cũ, thấy nó xảy đến ngẫu nhiên và không giống sắp đặt. Nhưng thực tế Thày Dạy Học đã bày mọi sự. Tên tóc đỏ hỏi:
-Ông biết gì về Đề Án Ngục Thánh? Những bản thể thí nghiệm?
-Ta chẳng biết Ngục Thánh là con chi chi cho tới khi đến đây. Thực tế ta vẫn không hiểu nó. Nhưng dựa vào biểu hiện của chú mày và những thứ ở đây, ta đoán Đề Án Ngục Thánh là thí nghiệm của chính phủ, còn chú mày sinh ra từ mấy chiếc quan tài kia. Sao? Chuẩn hả? Hồ, vậy là ta suy luận đúng! Trần Độ chẳng tiết lộ điều gì. À! Không hẳn thế! Lão cũng nói đôi chút về chú mày.
Thày Dạy Học lắc lắc chai bia trước mặt Vô Phong, tỏ ý mời mọc. Sợ bị chuốc độc dược hay thứ gì đấy đại loại Bột Khoan Não, tên tóc đỏ lắc đầu nguầy nguậy. Lão già cười vang, tu bia một chặp sau nói:
-Khoảng hai, ba năm trước... Xem nào, tầm năm 7513, Trần Độ tới nói chuyện với ta. Lão nói chú mày không tên tuổi, chỉ có mã số 117, một sát thủ phục vụ Phi Thiên. Lão nói chú mày là thành phần nguy hiểm, nhiều khả năng gây hại an ninh quốc gia. Kể từ đó ta theo dõi chú mày, ghi chép, gửi báo cáo hàng tuần cho Trần Độ. Kể cả việc chú mày rời bỏ chợ rác, ta cũng cho lão biết.
Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ. Năm 7511 Bất Vọng ném Vô Phong vào chợ rác, nhưng mãi năm 7513 Trần Độ mới cử người giám sát. Như vậy trong khoảng 7511 – 7513, lão già không hề biết Vô Phong sống ngay dưới mũi mình. Cảm giác kỳ lạ, Vô Phong thắc mắc:
-Tại sao Trần Độ không cử người giết tôi? Tại sao phải giám sát? Ông ta thừa sức làm vậy mà?
-Ta không rõ. Vì chú mày quan trọng? Ta đoán thế! Tính cách Trần Độ, ta cũng hiểu kha khá. Lão chẳng giữ thứ gì nếu chúng không có ích. Có lẽ chú mày nên tự hỏi lão!
Vô Phong vò tóc thở dài, hỏi được Trần Độ khéo trời sập. Thày Dạy Học chặc lưỡi:
-Ta không thích giám sát nhưng tò mò về chú mày. Ta hỏi Trần Độ khá nhiều, lão rốt cục chỉ nhỉ ra rằng chú mày là sản phẩm thí nghiệm. Nhiều năm qua, thi thoảng ta cũng tìm hiểu nhưng tốn công vô ích. Mãi khi chú mày nói muốn xuống Hạ Tầng, ta mới có cơ hội biết thêm chút ít. Đề Án Ngục Thánh hả? Ta đoán nó không phải thứ dễ chịu!
-Chuyện hôm nay... ông sẽ nói cho Trần Độ?
Lão già lắc đầu:
-Có thể trong lúc cà kê rượu bia, ta sẽ nói với Trần Độ. Nhưng từ giờ tới bữa rượu bia đó còn xa lắm! Hồ! Ta giúp Trần Độ nhiều rồi, giờ ta phải đòi hỏi lão chứ! Nửa năm trước, khi chú mày rời đi, Trần Độ nhờ ta dạy dỗ thằng ôn Xích Vân và đưa nó làm ông vua chợ rác. Lão sắp xếp mọi thứ, tóc đỏ à!
Vô Phong ngó Thày Dạy Học ít lâu rồi hỏi:
-Vậy những chuyện vừa rồi... tại sao ông làm thế?
-Ta là Thày Dạy Học, ta đang dạy dỗ chú mày. Nghĩ sao mà một thân một mình xuống Hạ Tầng, tóc đỏ? Nếu chẳng phải ta mà là cấp dưới của Trần Độ, nếu không có những lá bùa phép, liệu chú mày còn đứng mà hỏi han? Chỗ này toàn kẻ ăn thịt người, sẽ ra sao nếu chú mày đặt niềm tin nhầm chỗ?
Vô Phong im lặng như thể đứa học sinh bị thày giáo quở phạt. Thày Dạy Học cười nhạt:
-Ta chẳng dạy dỗ chú mày được như Xích Vân, nhưng có thể cho vài lời khuyên. Xuống đây mà không chuẩn bị, không người đi cùng, không trợ giúp, chú mày quá liều lĩnh! Chỉ vì ta là Thày Dạy Học mà ta sẽ cư xử tốt hơn lũ cặn bã Hạ Tầng? Chú mày nghĩ thế? Không đâu tóc đỏ. Tại chợ rác, chẳng ai khác ai, kể cả thiên tử! Nhớ lấy! Chú mày đang dấn thân vào con đường nguy hiểm. Cuộc đời chú mày là những chuyến đi, Chú mày sẽ đi tiếp, sẽ gặp gỡ nhiều người, và ở ngoài đó còn vô khối nơi giống Uất Hận Thành. Tiếp tục liều lĩnh như hôm nay sao, tóc đỏ?
Vô Phong lặng thinh, bất giác nhớ lời dặn của cô ả tóc hồng và Tiểu Hồ. Thày Dạy Học tiếp lời:
-Thế giới này hoạt động theo nguyên tắc “nghi ngờ”. Chúng ta nghi ngờ nhau, quốc gia này nghi ngờ quốc gia kia, bởi thế mới sinh ra những thứ như chính trị, quân sự, học thuyết, quyền lợi, pháp luật, vân vân. Con người là vậy, sẽ như vậy và mãi như vậy. Ta quý tính vô tư của chú mày, nhưng kể từ hôm nay, mọi sự đổi khác, tóc đỏ à! Chú mày phải biết cách nghi ngờ kẻ khác.
Vô Phong gãi đầu, sau nói:
-Nó giúp mọi thứ tốt đẹp hơn không?
-Không chắc. Nhưng ít nhất nó giúp chú mày sống sót. – Thày Dạy Học cười – Trên thế gian, hai loại người chết trước tiên là thằng ngu, kế đến là thằng khờ. Khổ nỗi kết cục của thằng khờ luôn bi thảm hơn thằng ngu. Chú mày muốn vậy chứ?
Tên tóc đỏ thở phù. Hắn có ý chí riêng. Nhưng trước kẻ già như Thày Dạy Học, những ý chí ấy bỗng chốc nực cười và ngu ngốc khôn tả.
Lát sau, Vô Phong và Thày Dạy Học tiếp tục kiểm tra khu thí nghiệm. Ngoài những căn phòng rỗng, máy móc bám bụi, bàn mổ và tủ sắt trống rỗng, họ chẳng tìm được thứ nào mới mẻ. Hai người rời khu thí nghiệm, quay lại tầng 6 tắt máy phát nội lực. Ở đó, Thày Dạy Học tháo máy phát, lấy ra một hộp thủy tinh đựng não bộ.
-Trên thế giới, không nhiều tổ chức bán loại “pin” này, Uất Hận Thành là một trong số đó. Nếu tra tìm, có thể chú mày sẽ biết ai mua nó.
Vô Phong bọc nó trong vải. Hắn không muốn diễu qua diễu lại đường phố thủ đô với hộp thủy tinh đựng não. Hắn cũng mang theo mang máy chiếu lưu trữ bài hát Thế Giới Này Thật Lạ. Lên tàu điện, hắn cố gắng nhìn tòa nhà lần cuối qua làn khói bụi. Cùng lúc hệ thống lọc khổng lồ trên trần Tầng 14 bật mở, hàng chục cửa tròn và quạt thông gió xoáy vù vù. Không gian thoáng đãng hơn, Vô Phong thấy Trung Tâm Chăm Sóc Sức Khỏe cũ kỹ hoang tàn, lọt thỏm giữa những đường ray và tháp chế biến quang tố. Sau chuyến đi hôm nay, hắn không nghĩ mình tiếp tục ở Phi Thiên thành, phát triển sự nghiệp và sống cuộc đời thanh bình như từng hứa với Tiểu Hồ.
-Quên chưa hỏi... – Vô Phong lên tiếng – Trần Độ dọa sẽ “xì” bí mật gì của ông vậy?
Thày Dạy Học ngó quanh, thấy tàu điện không bóng người mới nhỏ giọng nói:
-Nể chú mày là bạn, ta sẽ nói. Thế giới Tâm Mộng không chỉ có Bảy người mạnh nhất, Ngũ Pháp Sư hay Thập Kiếm mà còn nhiều nhân vật khác. Ta cũng nằm trong số đó, cũng gọi là có tiếng. Chuyện này lâu rồi, chắc chú mày không biết... Đại khái khoảng bốn, năm thập kỷ trước, ta hành nghề chôm chỉa. Ta trộm mọi thứ, khi vì tiền, khi vì muốn chơi trội. Chôm nhiều quá, ta bị truy nã, lắm khi cái đầu bị treo giải cao hơn cả Bất Vọng – người mạnh nhất thế giới. Có khi cùng cực quá, ta phải chạy về Đại Lộ Đỏ. Sau đấy hết tiền, ta đành chạy về chợ rác. Chuyện lâu rồi, nhưng giờ cái đầu ta vẫn có giá. Trần Độ dọa sẽ treo đầu ta ra chợ đen. Vậy đó!
Tên tóc đỏ nhíu mày ngẫm nghĩ. Hắn từng nghe Mai Hoa kể về tay trộm lẩn trốn ở Đại Lộ Đỏ, mỗi năm biếu một thùng quang tố cho ông chủ Đại Lộ để đổi lấy sự an toàn(***). Vô Phong ngờ ngợ:
-Không lẽ... ông là Ma Xó, tên đạo chính giỏi nhất thế giới?
-Hồ! Chú mày cũng biết? Thế đó, ta tồn tại tới bây giờ nhờ nghi ngờ. Nếu không nghi ngờ, liệu ta còn sống và làm Thày Dạy Học?
Vô Phong thừa nhận lão già nói đúng, bất quá lòng lợn cợn chẳng yên. Đúng là một chuyện, nhưng sống thế nào lại là chuyện khác.
Thày Dạy Học đưa Vô Phong trở lại Tầng 9, từ đây tên tóc đỏ có thể tự lo cho mình. Trên cầu thang giao lộ giữa Thượng Tầng và Hạ Tầng, hai người chia tay. Thày Dạy Học nói:
-Nếu khó khăn, cứ tới đây, có thể ta sẽ giúp. Nhưng nhớ đấy, chợ rác là chợ rác, chẳng ai khác ai. Ngoài kia cũng thế, đừng tin ai cả! Chú mày chỉ có một mình, chỉ được tin vào chính mình, hiểu chứ?
Vô Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, sau hỏi:
-Chắc ông từng tin ai đó rồi nhận quả đắng?
-Quá khứ của một đứa học sinh giỏi là đứa học dốt, thường là vậy. – Lão già nhún vai.
-Ông có nghĩ cuộc đời mình sẽ khác nếu tin tưởng người khác thêm lần nữa? Ý tôi là chiều hướng tốt đẹp hơn?
-Chuyện cổ tích chỉ dành cho một số kẻ. Ta không nằm trong số ấy.
Tên tóc đỏ cười:
-Cảm ơn vì lời khuyên. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ sống như ông. Tôi cũng không tin lắm thế giới này xây dựng từ “nghi ngờ”. Tôi sẽ đi tìm câu trả lời, khi gặp lại, chúng ta sẽ tranh luận sau. Và một điều nữa: trẻ không bao giờ nghe già đâu, Thày Dạy Học à!
Lão già toan nói điều gì, bỗng Vô Phong chỉ tay về phía sau lão, mặt đờ ra như gặp ma. Thày Dạy Học quay lại song chẳng thấy gì. Vừa lúc ấy, tên tóc đỏ tung quả đấm thẳng mặt lão. Ông già lăn lông lốc hàng chục bậc mới dừng lại. Lão ôm lưng, gào thét:
-Thằng tóc đỏ... tóc đỏ! Tao sẽ giết mày! Ôi cái lưng tôi!
Đứng trên đầu cầu thang, Vô Phong nói vọng xuống:
-Trả thù vụ đâm ban nãy! Chúng ta là người chợ rác, có vay phải có trả, he he he! Ông vừa nói phải nghi ngờ, sao tin tôi dễ thế?
-Mày... mày... tóc đỏ... ôi cái lưng tôi! – Thày Dạy Học rên rỉ.
Vô Phong cười sằng sặc, sau tiếp lời:
-Hy vọng sẽ gặp lại ông, bạn già. Ông có thế giới của ông, tôi có thế giới của tôi. Chúng ta sẽ ngồi với nhau, cùng kể, cùng lắng nghe, cùng chia sẻ những câu chuyện về thế giới của mình. Vậy nhé! Tạm biệt! À, tôi chẳng có nhiều tiền, nhưng đủ để ông uống bia và ăn bánh mì!
Dứt lời, hắn ném một cọc tiền cho Thày Dạy Học. Hắn không bố thí và Thày Dạy Học cũng chẳng cần mớ tiền đó. Vô Phong chỉ muốn thể hiện sự biết ơn. Tên tóc đỏ giơ tay chào rồi bỏ đi, bóng dáng khuất sau cầu thang. Thày Dạy Học dòm mớ tiền, sau bật cười.
“Để kể cho nhau nghe những câu chuyện à? Ngây thơ quá, tóc đỏ! Nhưng... hay đấy chứ!”
Trên đường rời chợ rác, Vô Phong gọi điện cho Hỏa Nghi, được biết gã này vừa trở về từ Phù Hoa thành. Hắn kể cho Hỏa Nghi chuyện xảy ra ở khu thí nghiệm. Nghe xong, Hỏa Nghi nhếch mép:
-Thế giới này thật lạ, chẳng nơi nào có nhà. Hề hề, cậu tìm được manh mối khá đấy! Ông già Hỏa Phu còn sống, chúng ta phải tìm lão
/334
|