Giống Hoàng Hôn Cảng ở bên kia Đồng Gió, Khẩu Lỗ thành cũng phớt lờ tình hình thế giới và tiếp tục cuộc sống nhộn nhịp sầm uất của một đặc khu kinh tế - thương mại. Rời thuyền cạn rồi đi tàu vào nội đô, Vô Phong chưa hề thấy một con phố vắng người hay một tòa cao ốc tắt ngúm đèn điện. Những cơ sở thiết yếu như trường học, bệnh viện, công sở, cơ quan hành chính… chúng bị đẩy ra rìa thành phố hoặc bị tiêu hóa trong vòng vây của khách sạn, hộp đêm, sòng bạc hoặc công viên giải trí. Có hai kiểu người đặc trưng ở Khẩu Lỗ thành: người làm việc như điên quên tháng ngày và kẻ ăn chơi rồ dại quên ngày tháng. Vô Phong sẽ chẳng ngạc nhiên nếu Thát Khan chọn nơi này để sống, y thừa tiềm năng trở thành loại người thứ nhất.
Tin tình báo cho biết Thát Khan từng sống ở Khẩu Lỗ thành, còn thời gian bao lâu hay sống thế nào thì chưa rõ. Trước ngày bỏ nhà, Thát Khan rút toàn bộ tiền mặt trong ngân hàng đồng thời xóa bỏ mọi danh tính lẫn thông tin cá nhân. Trên giấy tờ, cuộc đời y đã kết thúc tại Hoàng Hôn Cảng, muốn điều tra tiếp phải bắt đầu lại từ Khẩu Lỗ thành. Hồ Quy ngỏ ý gửi điệp viên giúp đỡ nhưng Vô Phong từ chối khéo. Tên tóc đỏ không muốn cuộc hành trình có thêm người can dự bởi một mình Mi Kha đã quá đủ. Lúc này cô ả ngồi cạnh Vô Phong và nhìn hắn bằng đôi mắt tình tứ lẫn giễu cợt. Tên tóc đỏ lảng đi làm bộ vô tội. Mi Kha nhếch mép:
-Tôi cứ nghĩ mình biết nhiều nhưng hóa ra chẳng biết gì. Ai mà tin anh chàng tóc đỏ đáng yêu này hung dữ vậy chứ? Anh làm như thế với mọi cô gái à? Đáng sợ đấy, nhưng tôi thích! Này, nhìn đâu thế, tôi đây cơ mà, tóc đỏ?! Anh trốn tránh sau khi “hành hạ” tôi? Muốn phủi hết trách nhiệm? Đồ đểu!
Cô nàng vừa nói vừa lần mò đầu Vô Phong, ngón tay xoắn những sợi đỏ rực chực tháo dây buộc tóc. Gã trai vội đẩy tay Mi Kha đoạn lùi một quãng, chỉ sợ lặp lại tình cảnh trên thuyền cạn. Mùi thơm hoang dã, mái tóc vàng óng, đôi môi, cặp bánh kem mềm mọng cùng khối bơ bỏng rãy giữa hai bắp đùi mịn, cả những dẻ sườn… hắn nhớ mọi thứ về Mi Kha. Nhưng giống con chuột đã chết hụt một lần, hắn chỉ dám đứng từ xa ngắm nghía, tuyệt không có ý định nhảy vào. Khốn thay chuột không tìm bẫy mà bẫy tự tìm chuột. Mi Kha xán tới, tên tóc đỏ co rúm một góc. Cô ả gác tay thành ghế, Vô Phong cảnh giác đề phòng. Mi Kha cười:
-Tại sao hôm trước anh không làm tới? Bỏ lỡ một đêm tuyệt vời như thế sao? Này, tôi đáng sợ vậy à? Hay chưa đúng gu thưởng thức của anh? Nói nghe xem! Đừng nhìn thế, Mi Kha sợ…
Vô Phong nghẹt họng, cảm giác như có vật chẹn thanh quản. Hắn nhớ rõ cái “Mi Kha sợ” nhẹ nhàng thế nào và ẩn chứa sức mạnh kinh khiếp ra sao. Hắn lắc đầu:
-Tôi và cô không có chuyện gì với nhau cả. Tôi nghĩ làm vậy là không phải.
-Chưa có gì thì sẽ có. – Mi Kha cười – Càng gần gũi, chúng ta càng hiểu nhau, người này sẽ hiểu thế giới của người kia. Anh hiểu ý tôi chứ?
Vô Phong hơi ngạc nhiên song im lặng. Mi Kha tiếp lời:
-Đàn ông và phụ nữ là hai thế giới riêng biệt. Nếu chẳng có “làm tình”, họ đã chia thành hai quốc gia độc lập, chém giết nhau hết năm này qua tháng khác. Có gì sai nếu chúng ta làm với nhau chứ?
-Không, đó không phải yêu.
Mi Kha cười ngất:
-Ôi Vạn Thế ơi, anh sống ở thời đại nào thế?! Nhưng tình yêu ấy à? Được thôi, cứ làm tình trước rồi anh sẽ thấy tình yêu.
Vô Phong nheo mắt nghi ngờ:
-Cô muốn biết gì về tôi?
-Tôi muốn biết đàn ông thực sự muốn gì và nghĩ gì.
-Lý do?
-Bí mật.
-Cô đem tôi ra làm đối tượng thí nghiệm à?
-Bí mật. – Mi Kha nháy mắt.
-Mà cô ngủ với bao nhiêu người rồi?
Mi Kha cười tươi:
-Muốn biết phải tìm hiểu chứ?! Khám phá đi, tôi đâu cấm?
Vô Phong nhíu mày, thấy rằng nên ngừng bàn luận chủ đề này vì càng nói càng sa vào cái bẫy mà Mi Kha giăng sẵn. Một khi bẫy sập, con chuột tóc đỏ đừng hòng trốn thoát thêm lần nữa. Mi Kha không giỡn, cô ả có thừa quyền năng xoay chuyển tâm lý của hắn. Trong định nghĩa “con người”, đàn ông gần từ “con” hơn cả, mà điều khiển “con” bao giờ cũng dễ hơn điều khiển “người”.
Sau ít phút, tàu điện dừng ở trạm nam thành phố. Bọn Vô Phong bước xuống rồi cuốc bộ tiến vào quận Bạch Thiệt, nơi ở của Thát Khan nằm trong quận này. Họ men theo đại lộ chính, đi chừng nửa tiếng thì ngoặt vào những cung đường nhỏ cạnh bờ sông. Sông ở đây phân nhánh đâm vào các quận, tạo nên vô số kênh mương chằng chịt băm nhỏ địa thế mà Bạch Thiệt là ví dụ điển hình. Cá biệt người ta phải dựng cầu tạm để vào những “đảo” nằm đơn độc giữa dòng kênh, đến mùa nước cạn mới có đường vào ra. Chốn này thực sự là mê cung, ngay cả dân bản xứ còn nhớ nhớ quên quên, Quận 4 Cửu Long hay Thiên Kỷ thành ở Xích Quỷ chẳng thể so sánh. Bọn Vô Phong mất cả tiếng mới tìm ra tòa chung cư D-287, món hàng áo cưới từ Hoàng Hôn Cảng được chuyển về địa chỉ này. Vô Phong không mong gặp Thát Khan, chỉ hy vọng tìm được chút manh mối.
Đầu cầu thang tầng trệt có một máy chiếu hiển thị bản đồ tòa nhà, bọn Vô Phong dễ dàng tìm thấy căn hộ số 692 – nơi ở cũ của Thát Khan. Nhìn tổng thể, tòa chung cư nằm trên một khoảnh đất nhô ra sông, gần cây cầu dẫn sang quận kế bên; nom nó sạch sẽ và tươi mới, chẳng có tí gì là cũ nát như tên tóc đỏ mường tượng. Từng bậc cầu thang hoặc sàn gạch hành lang được lau chùi kỹ càng, bóng loáng. Đám Vô Phong đoán tòa chung cư vừa được cải tạo vì đằng cuối hành lang còn dang dở vài hộp vôi vữa cùng mảng tường chưa quét.
Tới phòng 692, hai người bắt gặp tấm biển Chờ bán treo ngoài cửa cùng số điện thoại liên hệ. Họ bước vào và nhận ra ngoài ít thùng các-tông đựng đồ lặt vặt, căn hộ hoàn toàn trống rỗng. Họ kiểm tra từng phòng, phát hiện bụi bẩn xếp thành đống thẳng thớm trên sàn gạch, có vài vết bụi kéo lê rồi lốt đế giày bước ra cửa. Vô Phong mường tượng trên những đống bụi ấy từng đặt tủ, ngăn kệ, giường… dường như người chủ căn hộ chuyển đi chưa lâu. Tiếp tục kiểm tra vài phút song không thấy dấu hiệu nào của Thát Khan, tên tóc đỏ rút điện thoại liên lạc người chủ. Bỗng ở phía cửa, một nữ nhân viên vệ sinh chung cư xuất hiện:
-Hai người làm gì thế? Muốn mua căn hộ à?
Vô Phong chưa kịp mở khẩu, Mi Kha đã ôm tay hắn rồi tươi cười:
-Vâng!! Chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật, tiện thể tìm nơi ở. Khẩu Lỗ thành đẹp quá mà!
Tên tóc đỏ đần mặt ngu người, lưỡi thụt xuống tận dạ dày. Người nữ nhân viên cười:
-Vậy à? Đẹp đôi đấy! Nhưng này hai cô cậu, tìm phòng khác mà mua, hoặc tốt nhất là đi tìm chung cư khác. Gần đây có vài nơi được lắm, đừng đến chỗ này.
-Sao vậy thưa cô? – Mi Kha nhíu mày.
Người nọ bước vào phòng, chốc chốc lại thò đầu ra cửa ngó nghiêng như sợ ai trông thấy hay nghe được. Bà ta cất lời, khua chân múa tay tỏ vẻ hiểu biết:
-Cô cậu không biết chứ chung cư từng cháy lớn, hồi cuối năm kia. Người ta bảo lửa phát ra từ căn phòng này rồi lan khắp tòa nhà, không ai chết trừ đôi vợ chồng nhà này!
Vô Phong nhăn trán, quên luôn cả chuyện Mi Kha đang ôm tay mình:
-Họ chết sao?
-Tôi không chắc… – Bà nhân viên vệ sinh thò đầu ra cửa rồi tiếp lời – …đội cứu hỏa không tìm được xác của họ. Nhưng lúc ấy hai vợ chồng ở nhà mà! Chắc là cháy hết cả xương!
-Bà làm việc ở chung cư này từ lâu rồi à? Trước cả khi nó được cải tạo? Vậy bà biết vợ chồng nhà này không?
-Không! – Người phụ nữ nọ lắc đầu – Chỉ biết đó là một cặp vợ chồng trẻ. Họ không hay ở đây, vài ba năm mới về một lần.
Nói đoạn bà nhân viên vệ sinh rời đi và tiếp tục công việc. Vô Phong mở cuốn Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản, lần mục “Tam Thủy Khu – xứ Mù Thủy”. Tại đó hắn đã ghi chú chi tiết giấc mơ của Tập Lâm khi bị tiêm thuốc. Tập Lâm gặp Mạt Lã vào một ngày tháng 2 năm 7516, còn vụ hỏa hoạn chung cư xảy ra cuối năm kia tức 7515. Hai sự kiện trên khá gần nhau, vậy chúng chứng tỏ điều gì? – Vô Phong tự hỏi. Tuy nhiên hắn biết chắc Thát Khan và nhân tình Mục Á vẫn sống vì nếu chết cháy, họ phải để lại di cốt. Xương người vô cùng bền chắc, họa nung chảy ở nhiệt độ cực cao mới làm chúng bốc hơi, mà lửa hỏa hoạn chưa nóng đến mức đó.
-Tại sao cháy nhỉ? – Vô Phong gãi gãi đầu – Chập điện à? Hay mâu thuẫn gia đình?
-Mâu thuẫn gia đình thường dẫn tới bạo lực chân tay hoặc đâm chém, hiếm khi hỏa hoạn. – Mi Kha nói – Trừ phi đốt nhà có chủ đích, nhưng người ta dùng sơn chống cháy và vật liệu chịu nhiệt từ lâu, tưới xăng đốt đâu dễ?
Tên tóc đỏ gật gù cho rằng Mi Kha nói phải. Hắn mở máy chiếu, truy cập mạng rồi tìm thông tin liên quan đến vụ cháy. Báo chí Khẩu Lỗ thành xác nhận chung cư D-287 cháy đêm 25 tháng 10 năm 7515 song không có thông tin nào về cặp vợ chồng ở căn hộ 692. Dường như vụ cháy chẳng khiến thành phố tấp nập đèn hoa này bận tâm. Vô Phong đành gọi điện liên hệ số điện thoại treo ngoài cửa.
Người bán căn hộ đến sau nửa tiếng. Ông ta là người Đông Thổ, trung tuổi, vai to bè lắc lư trên mỗi bước đi cùng dáng dấp lùn đậm, mặt khoằm khoặm nhẵn thín không một cọng râu, hoàn toàn khác một Thát Khan gầy nhỏng tóp má với cặp kính cận vĩ đại. Biết bọn Vô Phong không mua căn hộ mà chỉ muốn hỏi chuyện, người đàn ông khá bực bội, thậm chí nổi xung khi nghe tên tóc đỏ hứa trả tiền cho việc cung cấp thông tin:
-Cậu làm mất thì giờ của tôi, anh bạn phương tây! Cậu nghĩ mấy đồng bạc lẻ của cậu báu lắm phỏng?
Vô Phong cau mày, cảm giác khó hiểu trước cách hành xử ở xứ sở này. Mi Kha vội dùng giọng điệu ngọt ngào đỡ lời giùm tên tóc đỏ, y hệt đứa nhỏ đang thành tâm hối lỗi trước người lớn. Và đứa nhỏ Mi Kha không quên cúi người để lộ khe vực tối thẳm dưới cổ áo đã tháo một cúc. Cởi lúc nào nhanh vậy ta? – Vô Phong tự hỏi. Vừa êm tai vừa êm mắt, người đàn ông nọ mới dịu đi rồi bắt đầu nói chuyện.
-Nửa năm trước tôi mua căn hộ này. Mua giá rẻ! – Người đàn ông nói, giọng oang oang – Thực ra tôi đề nghị mua nó hồi đầu năm kia… năm 7515? Phải, năm 7515! Nhà này rao bán, tôi tìm đến, vậy thôi! Nhà này có một đôi vợ chồng, họ thường xuyên ra nước ngoài, họa hoằn lắm mới quay về đây. Mà tôi chỉ làm việc với cô vợ. Chồng? À có, nhưng tôi chỉ gặp anh ta một lần. Trông họ không xứng đôi lắm, cô cậu biết đấy, vợ thì trẻ đẹp mà chồng… như đôi đũa lệch vậy! Hiểu ý tôi chứ? Trông anh ta cứ ngờ nghệch thế nào! Tóm lại tôi chỉ làm việc với cô vợ thôi! Tên cô ta? Mục Á! Đầy đủ là Mục Ngỗ Á!
-Vậy tên người chồng? – Vô Phong hỏi.
-Hình như là… – Người đàn ông trả lời – …Mạt Lã. Phải, tên anh chồng là Mạt Lã, Mục Á nói vậy!
Vô Phong mở to mắt. Vậy Thát Khan chính là Mạt Lã và đã nằm sâu dưới ba tấc đất, bức thư của bà Thát Hãn sẽ không bao giờ đến tay con trai(*). Nén cái thở dài, hắn hỏi tiếp:
-Thế vụ hỏa hoạn là thế nào? Ông biết không?
-Nghe đâu là chập điện! – Người đàn ông trả lời – Chung cư cháy gần nửa, sau đó người ta mất vài tháng tu sửa. Sau vụ đấy, vợ chồng Mục Á mất tích, tôi không thể liên lạc với họ trong khi đã trả tiền đặt cọc. Sau đấy tôi nhờ luật sư. Theo luật mua bán ở Khẩu Lỗ thành, tôi được mua rẻ, trả thêm một ít nữa cộng thêm tiền đặt cọc.
-Họ mất tích?
-Tôi không rõ, nghe bên cứu hỏa nói vậy, nhưng dân chung cư đồn họ cháy mất xác. Anh bạn biết đấy, chết cháy không phải chuyện tốt lành. Dân tầng này lũ lượt bỏ đi hết, tôi bám trụ đến giờ cũng là kiên trì lắm!
Lần này Vô Phong thở hắt một hơi dài thay vì kìm nén như trước. Mọi chuyện vừa rõ ràng vừa mịt mùng. Thát Khan và Mục Á kết hôn, đổi tên thành Mạt Lã rồi sử dụng cái tên này để giao dịch với Tập Lâm, cuối cùng bị giết bởi Cao Khánh. Nhưng những nghiên cứu của y ở đâu? Tại sao y tìm thấy chiếc đĩa vàng? Rốt cục y và Hỏa Phu đã làm những gì? Liệu y có theo Hỏa Phu về Phi Thiên thành năm 7507? – Vô Phong đau đầu suy ngẫm.
Người đàn ông rời đi, Vô Phong quay lại căn hộ mong lần ra manh mối nhưng bất khả. Ngọn lửa cuối năm 7515 đã thiêu trụi tất cả và mọi thứ đều được xây mới. Tên tóc đỏ dợm nghĩ nên kiểm tra tài khoản ngân hàng của Mục Á hoặc Mạt Lã (hay Thát Khan), các khoản chi trả sẽ cho biết họ đi đâu hay làm gì. Mi Kha nghĩ ngợi chốc lát đoạn nói:
-Điều tra vậy thì cùng lắm chỉ xác định khi nào họ ra nước ngoài thôi. Ở Khẩu Lỗ thành, trừ thương nhân thì dân chúng khoái dùng tiền mặt để chi trả, họ không ưa thẻ ngân hàng. Người Đông Thổ thích che giấu tài sản riêng. Sao anh không thử hỏi người quản lý chung cư? Có thể người đó sẽ biết chuyện.
Cho rằng Mi Kha nói phải, Vô Phong bèn gọi điện liên lạc người quản lý. Đôi bên thống nhất gặp mặt sáng mai. Đêm buông, bọn Vô Phong tìm nơi trú chân. Giá thuê khách sạn ở Khẩu Lỗ thành lênh đênh trên trời, hai người không thể phung phí vì chưa biết sẽ ở đây bao lâu. Mi Kha bèn dẫn tên tóc đỏ vào khu vui chơi nội đô, đến một chỗ gọi là Trạm Lãng Mạn song thực chất là nhà nghỉ cho các đôi tình nhân. Nhà nghỉ có hàng chục phòng, mỗi phòng bé tin hin nằm san sát nhau, chỉ đủ cho hai người hành sự. Vô Phong lắc đầu nguầy nguậy không chịu nhưng Mi Kha cứ đường hoàng bước vào. Lạ nước lạ cái lại đang mệt sẵn, hắn đành theo chân cô ả.
Khốn khổ cho tên tóc đỏ, hắn trằn trọc suốt. Mi Kha chẳng quấy nhiễu như trước, chỉ quay mặt vô tường thiu thiu ngủ. Trong không gian hẹp, cái mùi của Mi Kha nồng đậm như con sói ám mùi cái ổ của nó. Nhưng sói hôi hám còn Mi Kha… thơm, thành thử Vô Phong muốn chợp mắt cũng khó. Bất thình lình Mi Kha tỉnh giấc, trông hắn ngọ ngoạy bèn thì thầm:
-Sao thế, muốn “làm” không? Tiếp tục chuyện hôm trước nhé?
Vô Phong nép sát người, chỉ mong bức tường nuốt chửng mình. Mi Kha mơn trớn tóc Vô Phong, thấy gã trai không phản ứng thì cười rồi ngủ tiếp. Tên tóc đỏ dợm hỏi:
-Tôi hỏi nhé?! Cô còn gia đình không?
Một phút trôi qua, trả lời hắn chỉ có sự im lặng. Hắn đoán Mi Kha đã ngủ hoặc nghe thấy cũng không đáp. Vô Phong gác tay lên trán ngủ tiếp. Hắn đương gờ gờ, Mi Kha chợt lên tiếng:
-Còn.
Vô Phong định hỏi tiếp nhưng hắn nghĩ tốt nhất nên để Mi Kha tự giãi bày. Được một lát, cô ả nói, giọng điệu hơi hướm Băng Thổ:
-Ba mế tôi là những người tham vọng. Bởi tham vọng nên họ kỳ vọng tôi rất nhiều. Cuộc sống của tôi là chuỗi ngày chạy theo ý muốn của họ.
-Cô là con duy nhất trong nhà?
-Không, tôi còn một anh trai.
Một khoảng lặng nữa tiếp tục trôi qua. Vì quá đỗi tò mò, Vô Phong dợm hỏi:
-Anh trai…? Tôi không ngờ đấy!
Mi Kha gật gật, vẻ mặt nhớ nhung. Lần đầu thấy biểu hiện này của cô ả, Vô Phong ngạc nhiên vô cùng:
-Anh trai tốt với cô lắm hả?
-Tốt? Có thể… đúng hơn là “tốt” theo khía cạnh của anh ấy. Trước đây tôi sợ hãi, căm thù, thậm chí khinh bỉ anh trai như mọi người trong gia đình, có lúc muốn giết anh ấy. Anh trai yêu thương tôi bằng tình yêu của con sói và tôi chỉ nhận ra điều đó khi anh ấy ra đi.
-Con sói…?
-Sói con khi đẻ ra rất hung dữ, chúng đánh nhau để tranh giành bầu vú nhiều sữa nhất của sói mẹ. Chúng chơi đùa để tập cách săn mồi, không phải biểu lộ tình cảm. Anh trai tôi còn hơn thế. Ba mế không ưa anh ấy, gọi anh là “sản phẩm thất bại”. Anh căm thù tôi – tôi nhận ra điều đó trong mắt anh khi cùng nhau luyện tập, khi phải hứng chịu cách huấn luyện khắc nghiệt của anh. Tôi là người được kỳ vọng, còn anh là “sản phẩm thất bại”, bởi thế chúng tôi căm ghét nhau.
Thêm một tràng im lặng khác tiếp tục trôi qua. Mi Kha ngửa mặt nhìn mái trần thấp, bỗng bật cười:
-Nhưng khi tôi bị bắt nạt hoặc bị ba mế quát mắng, anh luôn bảo vệ tôi, hung dữ như con sói. Thay vì cảm thấy an toàn, tôi sợ anh. Mãi lúc anh bỏ đi, tôi mới hiểu cái cách anh yêu thương mình.
-Tại sao anh trai cô bỏ đi? Mâu thuẫn gia đình?
-Không. – Mi Kha lắc đầu – Anh trai tôi chẳng bao giờ mâu thuẫn với ba mế dù họ dè bỉu, thực ra anh ấy chẳng quan tâm. Anh nói ra đi để tìm vinh quang, kiêu hãnh và phẩm giá của chính mình. Anh ấy chiến đấu cho sự ích kỷ.
-Tôi không hiểu lắm… Cô nói rõ được không?
Mi Kha nghiêng đầu cười:
-Tìm hiểu đi chứ? Bộ hỏi tôi mãi mà được à? Anh được cho phép kia mà?!
Cô ả chống thái dương nhìn Vô Phong bằng đôi mắt tình tứ. Trông cổ áo sâu hun hút của Mi Kha, tên tóc đỏ quay đi lén nuốt nước miếng, sau hỏi:
-Bộ không còn cách nào khác?
Mi Kha thở dài rồi nháy mắt:
-Có, nhưng lâu lắm đấy! Anh đủ kiên nhẫn không?
Dứt lời, cô ả rúc vào chăn nhưng vẫn chừa tấm lưng trần mời gọi. Vô Phong nhắm nghiền mắt nghiến chặt răng, cố xua hình ảnh mảng lưng trắng ra khỏi đầu. Nghĩ tới đó, Vô Phong chợt nhớ đêm ở thuyền cạn chưa thăm hỏi vòng ba của Mi Kha, mà hắn lại đang tính gửi thư cho ông bạn quý hóa. Không báo cáo số liệu đầy đủ, ông thần Hỏa Nghi sẽ gào lên ở thư hồi đáp – hắn tin chắc vậy.
-À, về chuyện Thát Khan… – Mi Kha chợt nói – …tôi đoán anh ta có cuộc hôn nhân kém hạnh phúc. Anh nghĩ đúng, có thể vụ hỏa hoạn chung cư xuất phát từ mâu thuẫn gia đình.
-Sao cô nghĩ vậy?
-Đoán thế, trực giác phụ nữ mà! – Mi Kha đáp – Nhớ “quà tạ ơn” của Mục Á chứ(**)? Những bức thư của Thát Khan, chúng bị vo viên và vứt bỏ. Sau này thành vợ chồng, họ có thể xem chúng như kỷ niệm vui. Đúng không? Vậy tại sao cô ta vứt bỏ mấy kỷ niệm hay ho đó?
-Cô ta lợi dụng Thát Khan?
Mi Kha cười khùng khục đoạn quay ra nhìn tên tóc đỏ:
-Lúc rảnh rỗi tôi thường tán gẫu với chị em Si Thăng – Si Giáng. Biết hai con bé nói gì không? Chúng bảo nếu kiếm được tấm chồng thì thà lấy một gã ngu còn hơn lấy tên khờ.
Vô Phong quay mặt vào tường và mường tượng mạch chuyện của Thát Khan. Rồi hắn suy nghĩ về sói, về sự ích kỷ, cố giải nghĩa ý tứ Mi Kha trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng mị, đôi lần hắn nhận ra con sói Quỷ Nhãn xuất hiện. Con sói không xồ tới mà chỉ gầm gừ đe dọa, thành thử suốt đêm ấy hắn ngủ chập chờn không yên giấc.
…
Sáng hôm sau, bọn Vô Phong dậy sớm và quay lại chung cư D-287 gặp bà giám đốc tòa nhà. Bà ta béo ụ, chân lung lủng thịt nâng đỡ cơ thể xồ xề, chiếc áo vét luôn ở trạng thái căng vải thẳng chỉ nhằm gồng gánh bộ ngực quá khổ. Bà giám đốc tỏ rõ sự phẫn nộ khi bắt gặp cái nhìn mang tên “dị nghị người béo” từ Vô Phong. Tên tóc đỏ vội phân bua rằng mình bị thu hút bởi gu thời trang tinh tế của bả, đồng thời nhắc nhở cô vợ Mi Kha nên học tập bà giám đốc. Được mấy lời đường mật rót tồng tộc vào tai, bà béo tươi tỉnh hẳn dù hơi cộc cằn:
-Tôi bận lắm, các cô cậu hỏi gì thì hỏi nhanh lên!
-Chúng tôi muốn hỏi về vợ chồng Mục Á từng sống ở căn hộ 692. Bà biết gì về họ không?
-À! Vợ chồng Mục Á… – Bà giám đốc gật gù – Tôi biết họ một chút! Nói chung họ khá kín đáo, đi nước ngoài nhiều, hầu như không ở chung cư. Thi thoảng một, hai năm mới về một lần. Lần gần đây nhất là cuối năm 7515, họ về để bán căn hộ cho người khác. Đúng ngày 25 tháng 10 thì chung cư cháy rụi. Xui vậy đấy!
-Bà biết hôm họ về đã xảy ra chuyện gì không?
-Không rõ. – Bà giám đốc lắc đầu – Mấy người hàng xóm kể lại họ cãi nhau rất dữ dội, tường cách âm còn nghe thấy, rồi cả tiếng đánh lộn chi đó. Nhưng hàng xóm biết thế thôi. Chuyện mỗi nhà, ai rảnh mà giúp chứ? Rồi lửa bắt đầu bùng phát từ căn hộ, cuối cùng lan khắp tòa nhà.
Mi Kha lên tiếng:
-Bên cứu hỏa nói không tìm thấy xác, đúng vậy không thưa bà?
-Phải. – Bà giám đốc nói – Họ “mất tích” chứ không phải chết. Có lẽ hai người đã rời căn hộ trước khi hỏa hoạn xảy ra. Mấy lời đồn đại toàn hù dọa người ta để ép giá mua căn hộ thôi! Chớ tin!
Vô Phong gật gù đoạn hỏi tiếp:
-Vậy bà biết vợ chồng Mục Á làm nghề gì không?
-Tôi không rõ cô vợ, nhưng anh chồng Mạt Lã thì tôi biết. Anh ta làm việc cho Đổng Ngư – doanh nhân nổi tiếng nhất ở Khẩu Lỗ thành. Ông ta có tới đây thăm Mạt Lã đôi lần, cả chung cư đều biết chuyện.
Đó là tất cả những gì mà bà giám đốc biết về vợ chồng Mục Á. Rõ ràng Thát Khan không phải kẻ khờ, y biết số tiền rút ra từ Hoàng Hôn Cảng không đủ chi trả cho cuộc sống đắt đỏ ở Khẩu Lỗ thành. Bằng cách nào đó, Thát Khan đã liên lạc với kẻ giàu có nhất xứ này và xin được tiền tài trợ. Nhưng bọn Vô Phong chẳng nghĩ Thát Khan khéo mồm khéo miệng tới mức đó, trừ phi tay Đổng Ngư nọ tìm ra cái gì đấy thú vị trên mặt y.
Đổng Ngư chẳng phải doanh nhân tầm thường. Hỏi mấy người trong chung cư, bọn Vô Phong được biết Đổng Ngư vừa kinh doanh vừa kiêm ông trùm xã hội đen. Một nửa khu giải trí gồm sòng bạc và nhà thổ bất hợp pháp thuộc về ông ta. Nói cách khác, ông ta giống Đông Hoàng – ông chủ đặc khu Cửu Long. Bọn Vô Phong cố nhiên không thể tới hỏi chuyện loại người này. Sau nhiều đắn đo, tên tóc đỏ quyết định nhấc máy gọi Mai Hoa. Ở đầu dây bên kia, con cú vọ xởi lởi:
-A, chào tóc đỏ! Cuối cùng cũng nhớ tôi sao? Sao, cậu muốn nhờ tôi điều tra một người tên Đổng Ngư hả? Để tôi xem… chà, mệt đấy! Tay này không đùa được đâu, thế nên tôi sẽ tính phí. Ba mươi thùng vàng(30) nhé?! Yên tâm, giá cả hữu nghị lắm, tôi không cắt cổ cậu đâu!
Tin tình báo cho biết Thát Khan từng sống ở Khẩu Lỗ thành, còn thời gian bao lâu hay sống thế nào thì chưa rõ. Trước ngày bỏ nhà, Thát Khan rút toàn bộ tiền mặt trong ngân hàng đồng thời xóa bỏ mọi danh tính lẫn thông tin cá nhân. Trên giấy tờ, cuộc đời y đã kết thúc tại Hoàng Hôn Cảng, muốn điều tra tiếp phải bắt đầu lại từ Khẩu Lỗ thành. Hồ Quy ngỏ ý gửi điệp viên giúp đỡ nhưng Vô Phong từ chối khéo. Tên tóc đỏ không muốn cuộc hành trình có thêm người can dự bởi một mình Mi Kha đã quá đủ. Lúc này cô ả ngồi cạnh Vô Phong và nhìn hắn bằng đôi mắt tình tứ lẫn giễu cợt. Tên tóc đỏ lảng đi làm bộ vô tội. Mi Kha nhếch mép:
-Tôi cứ nghĩ mình biết nhiều nhưng hóa ra chẳng biết gì. Ai mà tin anh chàng tóc đỏ đáng yêu này hung dữ vậy chứ? Anh làm như thế với mọi cô gái à? Đáng sợ đấy, nhưng tôi thích! Này, nhìn đâu thế, tôi đây cơ mà, tóc đỏ?! Anh trốn tránh sau khi “hành hạ” tôi? Muốn phủi hết trách nhiệm? Đồ đểu!
Cô nàng vừa nói vừa lần mò đầu Vô Phong, ngón tay xoắn những sợi đỏ rực chực tháo dây buộc tóc. Gã trai vội đẩy tay Mi Kha đoạn lùi một quãng, chỉ sợ lặp lại tình cảnh trên thuyền cạn. Mùi thơm hoang dã, mái tóc vàng óng, đôi môi, cặp bánh kem mềm mọng cùng khối bơ bỏng rãy giữa hai bắp đùi mịn, cả những dẻ sườn… hắn nhớ mọi thứ về Mi Kha. Nhưng giống con chuột đã chết hụt một lần, hắn chỉ dám đứng từ xa ngắm nghía, tuyệt không có ý định nhảy vào. Khốn thay chuột không tìm bẫy mà bẫy tự tìm chuột. Mi Kha xán tới, tên tóc đỏ co rúm một góc. Cô ả gác tay thành ghế, Vô Phong cảnh giác đề phòng. Mi Kha cười:
-Tại sao hôm trước anh không làm tới? Bỏ lỡ một đêm tuyệt vời như thế sao? Này, tôi đáng sợ vậy à? Hay chưa đúng gu thưởng thức của anh? Nói nghe xem! Đừng nhìn thế, Mi Kha sợ…
Vô Phong nghẹt họng, cảm giác như có vật chẹn thanh quản. Hắn nhớ rõ cái “Mi Kha sợ” nhẹ nhàng thế nào và ẩn chứa sức mạnh kinh khiếp ra sao. Hắn lắc đầu:
-Tôi và cô không có chuyện gì với nhau cả. Tôi nghĩ làm vậy là không phải.
-Chưa có gì thì sẽ có. – Mi Kha cười – Càng gần gũi, chúng ta càng hiểu nhau, người này sẽ hiểu thế giới của người kia. Anh hiểu ý tôi chứ?
Vô Phong hơi ngạc nhiên song im lặng. Mi Kha tiếp lời:
-Đàn ông và phụ nữ là hai thế giới riêng biệt. Nếu chẳng có “làm tình”, họ đã chia thành hai quốc gia độc lập, chém giết nhau hết năm này qua tháng khác. Có gì sai nếu chúng ta làm với nhau chứ?
-Không, đó không phải yêu.
Mi Kha cười ngất:
-Ôi Vạn Thế ơi, anh sống ở thời đại nào thế?! Nhưng tình yêu ấy à? Được thôi, cứ làm tình trước rồi anh sẽ thấy tình yêu.
Vô Phong nheo mắt nghi ngờ:
-Cô muốn biết gì về tôi?
-Tôi muốn biết đàn ông thực sự muốn gì và nghĩ gì.
-Lý do?
-Bí mật.
-Cô đem tôi ra làm đối tượng thí nghiệm à?
-Bí mật. – Mi Kha nháy mắt.
-Mà cô ngủ với bao nhiêu người rồi?
Mi Kha cười tươi:
-Muốn biết phải tìm hiểu chứ?! Khám phá đi, tôi đâu cấm?
Vô Phong nhíu mày, thấy rằng nên ngừng bàn luận chủ đề này vì càng nói càng sa vào cái bẫy mà Mi Kha giăng sẵn. Một khi bẫy sập, con chuột tóc đỏ đừng hòng trốn thoát thêm lần nữa. Mi Kha không giỡn, cô ả có thừa quyền năng xoay chuyển tâm lý của hắn. Trong định nghĩa “con người”, đàn ông gần từ “con” hơn cả, mà điều khiển “con” bao giờ cũng dễ hơn điều khiển “người”.
Sau ít phút, tàu điện dừng ở trạm nam thành phố. Bọn Vô Phong bước xuống rồi cuốc bộ tiến vào quận Bạch Thiệt, nơi ở của Thát Khan nằm trong quận này. Họ men theo đại lộ chính, đi chừng nửa tiếng thì ngoặt vào những cung đường nhỏ cạnh bờ sông. Sông ở đây phân nhánh đâm vào các quận, tạo nên vô số kênh mương chằng chịt băm nhỏ địa thế mà Bạch Thiệt là ví dụ điển hình. Cá biệt người ta phải dựng cầu tạm để vào những “đảo” nằm đơn độc giữa dòng kênh, đến mùa nước cạn mới có đường vào ra. Chốn này thực sự là mê cung, ngay cả dân bản xứ còn nhớ nhớ quên quên, Quận 4 Cửu Long hay Thiên Kỷ thành ở Xích Quỷ chẳng thể so sánh. Bọn Vô Phong mất cả tiếng mới tìm ra tòa chung cư D-287, món hàng áo cưới từ Hoàng Hôn Cảng được chuyển về địa chỉ này. Vô Phong không mong gặp Thát Khan, chỉ hy vọng tìm được chút manh mối.
Đầu cầu thang tầng trệt có một máy chiếu hiển thị bản đồ tòa nhà, bọn Vô Phong dễ dàng tìm thấy căn hộ số 692 – nơi ở cũ của Thát Khan. Nhìn tổng thể, tòa chung cư nằm trên một khoảnh đất nhô ra sông, gần cây cầu dẫn sang quận kế bên; nom nó sạch sẽ và tươi mới, chẳng có tí gì là cũ nát như tên tóc đỏ mường tượng. Từng bậc cầu thang hoặc sàn gạch hành lang được lau chùi kỹ càng, bóng loáng. Đám Vô Phong đoán tòa chung cư vừa được cải tạo vì đằng cuối hành lang còn dang dở vài hộp vôi vữa cùng mảng tường chưa quét.
Tới phòng 692, hai người bắt gặp tấm biển Chờ bán treo ngoài cửa cùng số điện thoại liên hệ. Họ bước vào và nhận ra ngoài ít thùng các-tông đựng đồ lặt vặt, căn hộ hoàn toàn trống rỗng. Họ kiểm tra từng phòng, phát hiện bụi bẩn xếp thành đống thẳng thớm trên sàn gạch, có vài vết bụi kéo lê rồi lốt đế giày bước ra cửa. Vô Phong mường tượng trên những đống bụi ấy từng đặt tủ, ngăn kệ, giường… dường như người chủ căn hộ chuyển đi chưa lâu. Tiếp tục kiểm tra vài phút song không thấy dấu hiệu nào của Thát Khan, tên tóc đỏ rút điện thoại liên lạc người chủ. Bỗng ở phía cửa, một nữ nhân viên vệ sinh chung cư xuất hiện:
-Hai người làm gì thế? Muốn mua căn hộ à?
Vô Phong chưa kịp mở khẩu, Mi Kha đã ôm tay hắn rồi tươi cười:
-Vâng!! Chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật, tiện thể tìm nơi ở. Khẩu Lỗ thành đẹp quá mà!
Tên tóc đỏ đần mặt ngu người, lưỡi thụt xuống tận dạ dày. Người nữ nhân viên cười:
-Vậy à? Đẹp đôi đấy! Nhưng này hai cô cậu, tìm phòng khác mà mua, hoặc tốt nhất là đi tìm chung cư khác. Gần đây có vài nơi được lắm, đừng đến chỗ này.
-Sao vậy thưa cô? – Mi Kha nhíu mày.
Người nọ bước vào phòng, chốc chốc lại thò đầu ra cửa ngó nghiêng như sợ ai trông thấy hay nghe được. Bà ta cất lời, khua chân múa tay tỏ vẻ hiểu biết:
-Cô cậu không biết chứ chung cư từng cháy lớn, hồi cuối năm kia. Người ta bảo lửa phát ra từ căn phòng này rồi lan khắp tòa nhà, không ai chết trừ đôi vợ chồng nhà này!
Vô Phong nhăn trán, quên luôn cả chuyện Mi Kha đang ôm tay mình:
-Họ chết sao?
-Tôi không chắc… – Bà nhân viên vệ sinh thò đầu ra cửa rồi tiếp lời – …đội cứu hỏa không tìm được xác của họ. Nhưng lúc ấy hai vợ chồng ở nhà mà! Chắc là cháy hết cả xương!
-Bà làm việc ở chung cư này từ lâu rồi à? Trước cả khi nó được cải tạo? Vậy bà biết vợ chồng nhà này không?
-Không! – Người phụ nữ nọ lắc đầu – Chỉ biết đó là một cặp vợ chồng trẻ. Họ không hay ở đây, vài ba năm mới về một lần.
Nói đoạn bà nhân viên vệ sinh rời đi và tiếp tục công việc. Vô Phong mở cuốn Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản, lần mục “Tam Thủy Khu – xứ Mù Thủy”. Tại đó hắn đã ghi chú chi tiết giấc mơ của Tập Lâm khi bị tiêm thuốc. Tập Lâm gặp Mạt Lã vào một ngày tháng 2 năm 7516, còn vụ hỏa hoạn chung cư xảy ra cuối năm kia tức 7515. Hai sự kiện trên khá gần nhau, vậy chúng chứng tỏ điều gì? – Vô Phong tự hỏi. Tuy nhiên hắn biết chắc Thát Khan và nhân tình Mục Á vẫn sống vì nếu chết cháy, họ phải để lại di cốt. Xương người vô cùng bền chắc, họa nung chảy ở nhiệt độ cực cao mới làm chúng bốc hơi, mà lửa hỏa hoạn chưa nóng đến mức đó.
-Tại sao cháy nhỉ? – Vô Phong gãi gãi đầu – Chập điện à? Hay mâu thuẫn gia đình?
-Mâu thuẫn gia đình thường dẫn tới bạo lực chân tay hoặc đâm chém, hiếm khi hỏa hoạn. – Mi Kha nói – Trừ phi đốt nhà có chủ đích, nhưng người ta dùng sơn chống cháy và vật liệu chịu nhiệt từ lâu, tưới xăng đốt đâu dễ?
Tên tóc đỏ gật gù cho rằng Mi Kha nói phải. Hắn mở máy chiếu, truy cập mạng rồi tìm thông tin liên quan đến vụ cháy. Báo chí Khẩu Lỗ thành xác nhận chung cư D-287 cháy đêm 25 tháng 10 năm 7515 song không có thông tin nào về cặp vợ chồng ở căn hộ 692. Dường như vụ cháy chẳng khiến thành phố tấp nập đèn hoa này bận tâm. Vô Phong đành gọi điện liên hệ số điện thoại treo ngoài cửa.
Người bán căn hộ đến sau nửa tiếng. Ông ta là người Đông Thổ, trung tuổi, vai to bè lắc lư trên mỗi bước đi cùng dáng dấp lùn đậm, mặt khoằm khoặm nhẵn thín không một cọng râu, hoàn toàn khác một Thát Khan gầy nhỏng tóp má với cặp kính cận vĩ đại. Biết bọn Vô Phong không mua căn hộ mà chỉ muốn hỏi chuyện, người đàn ông khá bực bội, thậm chí nổi xung khi nghe tên tóc đỏ hứa trả tiền cho việc cung cấp thông tin:
-Cậu làm mất thì giờ của tôi, anh bạn phương tây! Cậu nghĩ mấy đồng bạc lẻ của cậu báu lắm phỏng?
Vô Phong cau mày, cảm giác khó hiểu trước cách hành xử ở xứ sở này. Mi Kha vội dùng giọng điệu ngọt ngào đỡ lời giùm tên tóc đỏ, y hệt đứa nhỏ đang thành tâm hối lỗi trước người lớn. Và đứa nhỏ Mi Kha không quên cúi người để lộ khe vực tối thẳm dưới cổ áo đã tháo một cúc. Cởi lúc nào nhanh vậy ta? – Vô Phong tự hỏi. Vừa êm tai vừa êm mắt, người đàn ông nọ mới dịu đi rồi bắt đầu nói chuyện.
-Nửa năm trước tôi mua căn hộ này. Mua giá rẻ! – Người đàn ông nói, giọng oang oang – Thực ra tôi đề nghị mua nó hồi đầu năm kia… năm 7515? Phải, năm 7515! Nhà này rao bán, tôi tìm đến, vậy thôi! Nhà này có một đôi vợ chồng, họ thường xuyên ra nước ngoài, họa hoằn lắm mới quay về đây. Mà tôi chỉ làm việc với cô vợ. Chồng? À có, nhưng tôi chỉ gặp anh ta một lần. Trông họ không xứng đôi lắm, cô cậu biết đấy, vợ thì trẻ đẹp mà chồng… như đôi đũa lệch vậy! Hiểu ý tôi chứ? Trông anh ta cứ ngờ nghệch thế nào! Tóm lại tôi chỉ làm việc với cô vợ thôi! Tên cô ta? Mục Á! Đầy đủ là Mục Ngỗ Á!
-Vậy tên người chồng? – Vô Phong hỏi.
-Hình như là… – Người đàn ông trả lời – …Mạt Lã. Phải, tên anh chồng là Mạt Lã, Mục Á nói vậy!
Vô Phong mở to mắt. Vậy Thát Khan chính là Mạt Lã và đã nằm sâu dưới ba tấc đất, bức thư của bà Thát Hãn sẽ không bao giờ đến tay con trai(*). Nén cái thở dài, hắn hỏi tiếp:
-Thế vụ hỏa hoạn là thế nào? Ông biết không?
-Nghe đâu là chập điện! – Người đàn ông trả lời – Chung cư cháy gần nửa, sau đó người ta mất vài tháng tu sửa. Sau vụ đấy, vợ chồng Mục Á mất tích, tôi không thể liên lạc với họ trong khi đã trả tiền đặt cọc. Sau đấy tôi nhờ luật sư. Theo luật mua bán ở Khẩu Lỗ thành, tôi được mua rẻ, trả thêm một ít nữa cộng thêm tiền đặt cọc.
-Họ mất tích?
-Tôi không rõ, nghe bên cứu hỏa nói vậy, nhưng dân chung cư đồn họ cháy mất xác. Anh bạn biết đấy, chết cháy không phải chuyện tốt lành. Dân tầng này lũ lượt bỏ đi hết, tôi bám trụ đến giờ cũng là kiên trì lắm!
Lần này Vô Phong thở hắt một hơi dài thay vì kìm nén như trước. Mọi chuyện vừa rõ ràng vừa mịt mùng. Thát Khan và Mục Á kết hôn, đổi tên thành Mạt Lã rồi sử dụng cái tên này để giao dịch với Tập Lâm, cuối cùng bị giết bởi Cao Khánh. Nhưng những nghiên cứu của y ở đâu? Tại sao y tìm thấy chiếc đĩa vàng? Rốt cục y và Hỏa Phu đã làm những gì? Liệu y có theo Hỏa Phu về Phi Thiên thành năm 7507? – Vô Phong đau đầu suy ngẫm.
Người đàn ông rời đi, Vô Phong quay lại căn hộ mong lần ra manh mối nhưng bất khả. Ngọn lửa cuối năm 7515 đã thiêu trụi tất cả và mọi thứ đều được xây mới. Tên tóc đỏ dợm nghĩ nên kiểm tra tài khoản ngân hàng của Mục Á hoặc Mạt Lã (hay Thát Khan), các khoản chi trả sẽ cho biết họ đi đâu hay làm gì. Mi Kha nghĩ ngợi chốc lát đoạn nói:
-Điều tra vậy thì cùng lắm chỉ xác định khi nào họ ra nước ngoài thôi. Ở Khẩu Lỗ thành, trừ thương nhân thì dân chúng khoái dùng tiền mặt để chi trả, họ không ưa thẻ ngân hàng. Người Đông Thổ thích che giấu tài sản riêng. Sao anh không thử hỏi người quản lý chung cư? Có thể người đó sẽ biết chuyện.
Cho rằng Mi Kha nói phải, Vô Phong bèn gọi điện liên lạc người quản lý. Đôi bên thống nhất gặp mặt sáng mai. Đêm buông, bọn Vô Phong tìm nơi trú chân. Giá thuê khách sạn ở Khẩu Lỗ thành lênh đênh trên trời, hai người không thể phung phí vì chưa biết sẽ ở đây bao lâu. Mi Kha bèn dẫn tên tóc đỏ vào khu vui chơi nội đô, đến một chỗ gọi là Trạm Lãng Mạn song thực chất là nhà nghỉ cho các đôi tình nhân. Nhà nghỉ có hàng chục phòng, mỗi phòng bé tin hin nằm san sát nhau, chỉ đủ cho hai người hành sự. Vô Phong lắc đầu nguầy nguậy không chịu nhưng Mi Kha cứ đường hoàng bước vào. Lạ nước lạ cái lại đang mệt sẵn, hắn đành theo chân cô ả.
Khốn khổ cho tên tóc đỏ, hắn trằn trọc suốt. Mi Kha chẳng quấy nhiễu như trước, chỉ quay mặt vô tường thiu thiu ngủ. Trong không gian hẹp, cái mùi của Mi Kha nồng đậm như con sói ám mùi cái ổ của nó. Nhưng sói hôi hám còn Mi Kha… thơm, thành thử Vô Phong muốn chợp mắt cũng khó. Bất thình lình Mi Kha tỉnh giấc, trông hắn ngọ ngoạy bèn thì thầm:
-Sao thế, muốn “làm” không? Tiếp tục chuyện hôm trước nhé?
Vô Phong nép sát người, chỉ mong bức tường nuốt chửng mình. Mi Kha mơn trớn tóc Vô Phong, thấy gã trai không phản ứng thì cười rồi ngủ tiếp. Tên tóc đỏ dợm hỏi:
-Tôi hỏi nhé?! Cô còn gia đình không?
Một phút trôi qua, trả lời hắn chỉ có sự im lặng. Hắn đoán Mi Kha đã ngủ hoặc nghe thấy cũng không đáp. Vô Phong gác tay lên trán ngủ tiếp. Hắn đương gờ gờ, Mi Kha chợt lên tiếng:
-Còn.
Vô Phong định hỏi tiếp nhưng hắn nghĩ tốt nhất nên để Mi Kha tự giãi bày. Được một lát, cô ả nói, giọng điệu hơi hướm Băng Thổ:
-Ba mế tôi là những người tham vọng. Bởi tham vọng nên họ kỳ vọng tôi rất nhiều. Cuộc sống của tôi là chuỗi ngày chạy theo ý muốn của họ.
-Cô là con duy nhất trong nhà?
-Không, tôi còn một anh trai.
Một khoảng lặng nữa tiếp tục trôi qua. Vì quá đỗi tò mò, Vô Phong dợm hỏi:
-Anh trai…? Tôi không ngờ đấy!
Mi Kha gật gật, vẻ mặt nhớ nhung. Lần đầu thấy biểu hiện này của cô ả, Vô Phong ngạc nhiên vô cùng:
-Anh trai tốt với cô lắm hả?
-Tốt? Có thể… đúng hơn là “tốt” theo khía cạnh của anh ấy. Trước đây tôi sợ hãi, căm thù, thậm chí khinh bỉ anh trai như mọi người trong gia đình, có lúc muốn giết anh ấy. Anh trai yêu thương tôi bằng tình yêu của con sói và tôi chỉ nhận ra điều đó khi anh ấy ra đi.
-Con sói…?
-Sói con khi đẻ ra rất hung dữ, chúng đánh nhau để tranh giành bầu vú nhiều sữa nhất của sói mẹ. Chúng chơi đùa để tập cách săn mồi, không phải biểu lộ tình cảm. Anh trai tôi còn hơn thế. Ba mế không ưa anh ấy, gọi anh là “sản phẩm thất bại”. Anh căm thù tôi – tôi nhận ra điều đó trong mắt anh khi cùng nhau luyện tập, khi phải hứng chịu cách huấn luyện khắc nghiệt của anh. Tôi là người được kỳ vọng, còn anh là “sản phẩm thất bại”, bởi thế chúng tôi căm ghét nhau.
Thêm một tràng im lặng khác tiếp tục trôi qua. Mi Kha ngửa mặt nhìn mái trần thấp, bỗng bật cười:
-Nhưng khi tôi bị bắt nạt hoặc bị ba mế quát mắng, anh luôn bảo vệ tôi, hung dữ như con sói. Thay vì cảm thấy an toàn, tôi sợ anh. Mãi lúc anh bỏ đi, tôi mới hiểu cái cách anh yêu thương mình.
-Tại sao anh trai cô bỏ đi? Mâu thuẫn gia đình?
-Không. – Mi Kha lắc đầu – Anh trai tôi chẳng bao giờ mâu thuẫn với ba mế dù họ dè bỉu, thực ra anh ấy chẳng quan tâm. Anh nói ra đi để tìm vinh quang, kiêu hãnh và phẩm giá của chính mình. Anh ấy chiến đấu cho sự ích kỷ.
-Tôi không hiểu lắm… Cô nói rõ được không?
Mi Kha nghiêng đầu cười:
-Tìm hiểu đi chứ? Bộ hỏi tôi mãi mà được à? Anh được cho phép kia mà?!
Cô ả chống thái dương nhìn Vô Phong bằng đôi mắt tình tứ. Trông cổ áo sâu hun hút của Mi Kha, tên tóc đỏ quay đi lén nuốt nước miếng, sau hỏi:
-Bộ không còn cách nào khác?
Mi Kha thở dài rồi nháy mắt:
-Có, nhưng lâu lắm đấy! Anh đủ kiên nhẫn không?
Dứt lời, cô ả rúc vào chăn nhưng vẫn chừa tấm lưng trần mời gọi. Vô Phong nhắm nghiền mắt nghiến chặt răng, cố xua hình ảnh mảng lưng trắng ra khỏi đầu. Nghĩ tới đó, Vô Phong chợt nhớ đêm ở thuyền cạn chưa thăm hỏi vòng ba của Mi Kha, mà hắn lại đang tính gửi thư cho ông bạn quý hóa. Không báo cáo số liệu đầy đủ, ông thần Hỏa Nghi sẽ gào lên ở thư hồi đáp – hắn tin chắc vậy.
-À, về chuyện Thát Khan… – Mi Kha chợt nói – …tôi đoán anh ta có cuộc hôn nhân kém hạnh phúc. Anh nghĩ đúng, có thể vụ hỏa hoạn chung cư xuất phát từ mâu thuẫn gia đình.
-Sao cô nghĩ vậy?
-Đoán thế, trực giác phụ nữ mà! – Mi Kha đáp – Nhớ “quà tạ ơn” của Mục Á chứ(**)? Những bức thư của Thát Khan, chúng bị vo viên và vứt bỏ. Sau này thành vợ chồng, họ có thể xem chúng như kỷ niệm vui. Đúng không? Vậy tại sao cô ta vứt bỏ mấy kỷ niệm hay ho đó?
-Cô ta lợi dụng Thát Khan?
Mi Kha cười khùng khục đoạn quay ra nhìn tên tóc đỏ:
-Lúc rảnh rỗi tôi thường tán gẫu với chị em Si Thăng – Si Giáng. Biết hai con bé nói gì không? Chúng bảo nếu kiếm được tấm chồng thì thà lấy một gã ngu còn hơn lấy tên khờ.
Vô Phong quay mặt vào tường và mường tượng mạch chuyện của Thát Khan. Rồi hắn suy nghĩ về sói, về sự ích kỷ, cố giải nghĩa ý tứ Mi Kha trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng mị, đôi lần hắn nhận ra con sói Quỷ Nhãn xuất hiện. Con sói không xồ tới mà chỉ gầm gừ đe dọa, thành thử suốt đêm ấy hắn ngủ chập chờn không yên giấc.
…
Sáng hôm sau, bọn Vô Phong dậy sớm và quay lại chung cư D-287 gặp bà giám đốc tòa nhà. Bà ta béo ụ, chân lung lủng thịt nâng đỡ cơ thể xồ xề, chiếc áo vét luôn ở trạng thái căng vải thẳng chỉ nhằm gồng gánh bộ ngực quá khổ. Bà giám đốc tỏ rõ sự phẫn nộ khi bắt gặp cái nhìn mang tên “dị nghị người béo” từ Vô Phong. Tên tóc đỏ vội phân bua rằng mình bị thu hút bởi gu thời trang tinh tế của bả, đồng thời nhắc nhở cô vợ Mi Kha nên học tập bà giám đốc. Được mấy lời đường mật rót tồng tộc vào tai, bà béo tươi tỉnh hẳn dù hơi cộc cằn:
-Tôi bận lắm, các cô cậu hỏi gì thì hỏi nhanh lên!
-Chúng tôi muốn hỏi về vợ chồng Mục Á từng sống ở căn hộ 692. Bà biết gì về họ không?
-À! Vợ chồng Mục Á… – Bà giám đốc gật gù – Tôi biết họ một chút! Nói chung họ khá kín đáo, đi nước ngoài nhiều, hầu như không ở chung cư. Thi thoảng một, hai năm mới về một lần. Lần gần đây nhất là cuối năm 7515, họ về để bán căn hộ cho người khác. Đúng ngày 25 tháng 10 thì chung cư cháy rụi. Xui vậy đấy!
-Bà biết hôm họ về đã xảy ra chuyện gì không?
-Không rõ. – Bà giám đốc lắc đầu – Mấy người hàng xóm kể lại họ cãi nhau rất dữ dội, tường cách âm còn nghe thấy, rồi cả tiếng đánh lộn chi đó. Nhưng hàng xóm biết thế thôi. Chuyện mỗi nhà, ai rảnh mà giúp chứ? Rồi lửa bắt đầu bùng phát từ căn hộ, cuối cùng lan khắp tòa nhà.
Mi Kha lên tiếng:
-Bên cứu hỏa nói không tìm thấy xác, đúng vậy không thưa bà?
-Phải. – Bà giám đốc nói – Họ “mất tích” chứ không phải chết. Có lẽ hai người đã rời căn hộ trước khi hỏa hoạn xảy ra. Mấy lời đồn đại toàn hù dọa người ta để ép giá mua căn hộ thôi! Chớ tin!
Vô Phong gật gù đoạn hỏi tiếp:
-Vậy bà biết vợ chồng Mục Á làm nghề gì không?
-Tôi không rõ cô vợ, nhưng anh chồng Mạt Lã thì tôi biết. Anh ta làm việc cho Đổng Ngư – doanh nhân nổi tiếng nhất ở Khẩu Lỗ thành. Ông ta có tới đây thăm Mạt Lã đôi lần, cả chung cư đều biết chuyện.
Đó là tất cả những gì mà bà giám đốc biết về vợ chồng Mục Á. Rõ ràng Thát Khan không phải kẻ khờ, y biết số tiền rút ra từ Hoàng Hôn Cảng không đủ chi trả cho cuộc sống đắt đỏ ở Khẩu Lỗ thành. Bằng cách nào đó, Thát Khan đã liên lạc với kẻ giàu có nhất xứ này và xin được tiền tài trợ. Nhưng bọn Vô Phong chẳng nghĩ Thát Khan khéo mồm khéo miệng tới mức đó, trừ phi tay Đổng Ngư nọ tìm ra cái gì đấy thú vị trên mặt y.
Đổng Ngư chẳng phải doanh nhân tầm thường. Hỏi mấy người trong chung cư, bọn Vô Phong được biết Đổng Ngư vừa kinh doanh vừa kiêm ông trùm xã hội đen. Một nửa khu giải trí gồm sòng bạc và nhà thổ bất hợp pháp thuộc về ông ta. Nói cách khác, ông ta giống Đông Hoàng – ông chủ đặc khu Cửu Long. Bọn Vô Phong cố nhiên không thể tới hỏi chuyện loại người này. Sau nhiều đắn đo, tên tóc đỏ quyết định nhấc máy gọi Mai Hoa. Ở đầu dây bên kia, con cú vọ xởi lởi:
-A, chào tóc đỏ! Cuối cùng cũng nhớ tôi sao? Sao, cậu muốn nhờ tôi điều tra một người tên Đổng Ngư hả? Để tôi xem… chà, mệt đấy! Tay này không đùa được đâu, thế nên tôi sẽ tính phí. Ba mươi thùng vàng(30) nhé?! Yên tâm, giá cả hữu nghị lắm, tôi không cắt cổ cậu đâu!
/334
|