Ngay đêm ấy bọn Vô Phong rời Khẩu Lỗ thành. Trên đường đi, Vô Phong nín thở gọi điện cho Tiểu Hồ và chỉ nhẹ nhõm khi cô gái nhấc máy. Mấy hôm trước, cuộc gọi bất thường từ Tiểu Hồ khiến ngài Tây Minh sốt ruột âu lo; ông liền nhờ Hỏa Nghi tới Thiên Kỷ thành xem xét tình hình(*). Không có sự lo lắng của cha nuôi, Tiểu Hồ đã bỏ mạng ở Khu Chuồng Cọp.
Nhưng nghe tin Thẩm Tháo chết, lòng tên tóc đỏ chùng xuống. Hắn rất cần Thẩm Tháo giải thích những kiến thức mới về mộng lưu và Tế Bào 7 Mạch. Quan trọng hơn cả, hắn cần người giúp mình mở khóa hộp bảo mật. Mục Á để lại lời nhắn nhưng Vô Phong luận mãi chẳng ra. Nhà – sách – nhẫn, tên tóc đỏ không thể liên hệ ba chữ ấy thành chín con số. Nhưng thay vì cầu viện người khác, Vô Phong phải tự mình tìm câu trả lời.
Rạng sáng ngày 22 tháng 4, Hồ Quy lái phi thuyền đến trạm tình báo Phi Thiên ở Bắc Thần quốc. Vừa tới nơi, cả đám lăn ra ngủ, chỉ duy Vô Phong vẫn thức. Hắn ngó đăm đăm hộp bảo mật và nghĩ lại những hình ảnh bên trong ký ức Mục Á. Nhà. Sách. Nhẫn. Tâm trí hắn lặp đi lặp lại ba từ ấy. Sau một hồi phân tích, Vô Phong đoan chắc “nhẫn” là chiếc nhẫn cưới của Mục Á, số hiệu 707. Bởi vậy ba số cuối mật khẩu sẽ là “707”. Nhưng sáu số đầu gồm “nhà” và “sách”, hắn không tìm được bất cứ manh mối nào.
“Nếu là cậu, cậu sẽ nghĩ thế nào, ông bạn?” – Vô Phong tự hỏi. Hắn không ao ước mình sở hữu trí thông minh như Hỏa Nghi mà cố gắng nghĩ theo kiểu “Hỏa Nghi”. Hắn để ý mỗi lần phá mật khẩu, Hỏa Nghi không đi sâu vào chi tiết mà tìm điểm chung giữa chúng. Nói cách khác, hắn phải tóm gọn ba chữ “nhà – sách – nhẫn” về một mối.
Theo ký ức Mục Á, hộp bảo mật vốn thuộc về Hỏa Phu. Nhưng từ năm 7507 trở đi, nó trở thành tài sản của Thát Khan. Thời gian rất lâu và nhiều khả năng Thát Khan đã đổi mật khẩu. Người đặt mật khẩu thường dùng những con số có ý nghĩa với họ, Thát Khan yêu vợ mình nên chọn số hiệu nhẫn cưới. Mặt khác, nó chứng tỏ rằng Mục Á quan trọng thế nào với cuộc đời y. Đoán rằng bộ ba “nhà – sách – nhẫn” phải liên quan tới Mục Á, Vô Phong khẳng định người phụ nữ đó chính là chủ đề của chín chữ số.
Dựa theo lập luận trên, Vô Phong phân tích chữ “nhà”. Nó không thể là nơi nào khác ngoài căn hộ mà vợ chồng Thát Khan sinh sống, số hiệu 692. Đối với Mục Á, căn hộ càng quan trọng vì nàng vẫn luôn ở đó chờ Thát Khan trở về. Nhưng khi phân tích chữ “sách”, tên tóc đỏ không tìm thấy mối liên quan. Mục Á thông minh song không dành nhiều quan tâm cho sách vở trừ khoảng thời gian cuối đời. Vô Phong dợm nghĩ vì vết thương quá nặng nên nàng không thể nói rõ ràng, chỉ thốt được chữ “sách” mà ý tứ thực sự là bản danh sách. Tuy nhiên bản danh sách nằm trong hộp bảo mật.
Tên tóc đỏ bóp trán nghĩ ngợi. Trong ký ức Mục Á, quyển sách duy nhất xuất hiện là Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch được viết bởi giáo sư Vân Tụy, song giữa nó và Mục Á chẳng hề có điểm chung. Vô Phong bèn gọi cho Tiểu Hồ. Cô gái trả lời:
-Cuốn sách đó? Tôi đọc nó ở thư viện quốc gia Xích Quỷ, vẫn đang lưu trữ trong máy, anh lấy chứ?
Ít phút sau, Vô Phong nhận được cuốn sách bản số hóa. Nghiên cứu suốt buổi sáng, hắn chẳng thấy con số đặc biệt hay manh mối liên quan tới Mục Á. Mệt mỏi, đau đầu, Vô Phong ngủ gục ngay trên bàn, chẳng buồn ăn trưa.
Mãi xẩm tối Vô Phong mới tỉnh giấc. Tên tóc đỏ nuốt vội bữa ăn rồi tiếp tục công việc. Hắn quay lại giả thuyết “sách” chính là bản danh sách thành viên Đề Án Ngục Thánh. Trong ký ức Mục Á, đó là tập hồ sơ dày khoảng hai mươi trang không có bìa. Vô Phong tin lớp bìa chính là thứ mà hắn tìm thấy ở căn nhà cũ(**), cũng bởi nó mà hắn lặn lội tới Băng Thổ. Hắn nhớ rằng tập bìa chỉ đề tên những nhân vật chủ chốt của Đề Án cùng ngày nhập kho. Vả lại Thát Khan chưa từng tiếp xúc tập bìa, y không thể dùng nó làm mật khẩu.
Vô Phong nghĩ đến giả thuyết cuối cùng: con số nằm trong bản danh sách. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra sự phi lý. Mục Á muốn hắn mở chiếc hộp, nàng không thể đưa ra một manh mối bị khóa chặt “bên trong” hộp. Nói cách khác, manh mối phải nằm “bên ngoài”. Khốn thay càng suy luận, Vô Phong càng lún sâu vào mê cung số má. Hắn e lời trăng trối của Mục Á không đầy đủ. Đã thiếu thông tin, dù Hỏa Nghi thông minh gấp mười lần cũng không giải nổi.
Thời tiết chuyển lạnh, Mi Kha đem cho Vô Phong tách trà thiết mộc. Vô Phong thầm cảm ơn cô nàng tâm lý đoạn khoan khoái hớp ngụm trà. Mi Kha nói:
-Mai Hoa vừa gọi điện. Anh ta đã tuyển thêm vài thành viên mới, tôi cần gặp họ, tiện đường đến thẳng Tuyệt Tưởng Thành. Giờ là cuối tháng 4, tôi cần thăm dò địa hình và kiểm tra vật tư. Kim Ngân đang chuyển biến nhanh lắm! Người ta sợ Liệt Giả sẽ đánh Tuyệt Tưởng tháng 7, thậm chí ngay tháng 6. Nhớ lời đề nghị của tôi chứ? Nếu tham gia, anh sẽ có một nghìn (1000) thùng vàng(***). Thế nào?
Vô Phong vốn không muốn can dự chiến tranh, thậm chí tính cả việc lật lọng giao kèo với Đấu Thánh. Tuy vậy sự thể đã khác. Ký ức Mục Á cho biết một thành viên của Đề Án Ngục Thánh đang sống ở Tuyệt Tưởng Thành, tên tóc đỏ buộc phải tới dù mở được hộp bảo mật hay không. Trong trường hợp người nọ đã chuyển đi nơi khác sống, Vô Phong mới mong thoát vụ này song khả năng ấy rất, rất nhỏ.
-Tôi cần suy nghĩ thêm… – Tên tóc đỏ lừng khừng.
Mi Kha nhìn hắn hồi lâu đoạn ngó sang hộp bảo mật:
-Hình như anh đang gặp rắc rối? Mục Á thế nào? Khai thác được gì không?
Mục Á cần được trả lại danh dự. Nhưng Vô Phong nghĩ mấy lời nói suông sẽ chẳng giải quyết được gì và giờ cũng không phải lúc thích hợp. Thay vì thuật lại cuộc đời Mục Á, tên tóc đỏ chỉ nói về Thát Khan, lược bớt những chi tiết tối quan trọng như chiếc đĩa vàng hay 117. Nghe hết chuyện, Mi Kha nói:
-Nói vậy là Thát Khan đã hiểu rõ bản chất nội lực mà không nói cho Đổng Ngư. Anh ta coi trọng Tế Bào 7 Mạch hơn mọi thứ, nhỉ? Nhưng Ngụy Mã đã bán Tế Bào 7 Mạch cho Lực Lượng Mù Thủy, e rằng công anh ta thành công cốc rồi.
-Không hẳn. – Vô Phong lắc đầu – Bọn Mù Thủy đưa người đến Khẩu Lỗ thành bắt cóc các nghiên cứu sinh, chứng tỏ chúng chưa hiểu hết Tế Bào 7 Mạch.
-Giả sử chúng cấy ghép tế bào lên người sống thành công, chuyện gì sẽ xảy ra?
Vô Phong im lặng vì không muốn cô ta biết “Ngục Thánh” và chính hắn cũng là một phần của nó. Mi Kha hất hàm về phía hộp bảo mật:
-Nó sẽ cho anh câu trả lời?
-Hy vọng thế. – Vô Phong đáp – Nhưng có thể nó sẽ dẫn tới chuyến đi khác. Tôi không chắc.
Mi Kha gật gù:
-Vậy hãy trả lời tôi trước chiều mai. Chiến tranh gần lắm rồi, và anh chỉ còn tối nay để giải quyết chuyện với tôi. Nào, tên tóc đỏ đểu cáng… – Mi Kha kéo ghế lại gần Vô Phong – …chuyện ở Đồng Gió chưa kết thúc, làm nốt đi chứ? Chúng ta đi với nhau hơn một tháng rồi, bộ anh vẫn như vậy sao? Vẫn muốn làm người đàn ông tốt? Thôi nào tóc đỏ, anh khoái tôi mà! Làm đàn ông phải cứng rắn và kiên quyết chứ?!
Cô ả kéo ghế lại gần, ánh mắt lả lơi đưa tình. Vô Phong vội quay mặt hớp ngụm trà, thực tâm chẳng muốn khuấy chung trà với hai miếng bánh kem. Hắn không hảo ngọt càng không phải loại ăn tạp. Thấy vậy, Mi Kha chỉ cười rồi bỏ đi. Tên tóc đỏ thở phào, tự khen bản thân vĩ đại khôn tả. Nhưng cả tối trôi qua, Vô Phong vẫn tắc tị ở “sách”, hộp bảo mật cứ trơ trơ như đá tảng. Tới nửa đêm, tên tóc đỏ díp mắt ngủ gục. Trong mơ màng hắn tự trách mình quá thận trọng, chẳng thà cứ ăn bánh kem uống lon sữa, khéo chừng lại thông suốt đầu óc.
Đang chìm giữa bóng tối, Vô Phong chợt hẫng mình và rơi xuống đường hầm sũng nước. Bất ngờ rồi hoảng sợ, hắn dằn lòng tự trấn an. Hắn biết đường hầm này không có lối thoát và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vô Phong không chạy trốn mà đứng chờ đợi. Tên tóc đỏ không phải đợi lâu. Nước từ các ngõ ngách tràn ra, thoáng chốc nuốt chửng Vô Phong. Trong cơn ì oạp, hắn lại thấy cái xác màu đỏ quạch xuất hiện, mồm ngoác ra cười:
“Chào Vô Phong, mày không trốn tránh tao nữa à? Thế nào, gặp lại bạn cũ vui không? Tao nói rồi mà, chúng ta sẽ gặp lại bạn cũ(****)! Nhưng Vạn Thế ơi, họ chết cả rồi! Và mày chỉ còn một mình! Há há há!”
Vô Phong không thể nói vì nước đã bịt kín thanh quản. Cái xác đỏ bơi quanh hắn, mồm nhểu máu lẫn dãi dớt, nó cười khành khạch:
“Nhưng mày còn có tao, Vô Phong à! Mày không cô đơn! Chỉ là mày bỏ quên tao quá lâu thôi! Nhưng đừng lo, chúng ta đã gặp bạn cũ, vì thế ngày chúng ta tái ngộ đã rất gần rồi! Gần lắm! Há há!”
Ngay lúc ấy Vô Phong choàng tỉnh. Hắn thở hồng hộc. Mới ba giờ sáng, trời Bắc Thần quốc vừa lạnh vừa mưa. Đã từ lâu lắm, giấc mơ kinh hoàng nọ mới quay lại quấy nhiễu hắn. Nhưng nó là ảo giác hay sự thật? Và những người “bạn cũ” là ai? – Vô Phong đau đầu suy nghĩ. Kể từ lúc ấy hắn ngủ chập chờn, thi thoảng bật dậy vì tiếng sấm rồi ngủ tiếp. Gần bí mật bao nhiêu, hắn càng thấp thỏm bất an bấy nhiêu.
…
Sáng hôm sau, tâm trí Vô Phong đấu tranh dữ dội giữa “gọi” hay “không gọi” cho Hỏa Nghi. Mật khẩu quá hóc búa, những tư tưởng lười biếng được dịp trỗi dậy khắp đầu óc hắn. Cuối cùng Vô Phong chọn “không gọi”, hắn muốn tự giải quyết vấn đề. Nhưng non nửa ngày mà câu trả lời cho “sách” vẫn mơ hồ, tên tóc đỏ thực sự nản.
Tầm trưa, Mi Kha mang cho hắn trà thiết mộc và không quên mời gọi tình tứ. Không rõ do trà thiết mộc hay bởi cặp bánh kem của cô ả mà đầu óc Vô Phong thông suốt hơn. Hắn nhận thấy mình quá sa đà tiểu tiết mà quên đi điểm chung giữa chúng. “Nhẫn” là thứ khiến hắn nghĩ rằng “Mục Á” là chủ đề mật khẩu, nhưng liệu nó đúng?
Xét cho cùng, người sở hữu hộp bảo mật là Thát Khan. Y đặt mật khẩu dựa trên những điều có ý nghĩa với bản thân, Mục Á chỉ là một trong số đó. Tất nhiên Mục Á vô cùng quan trọng nhưng không phải tất cả với y. Đàn ông không bao giờ chọn phụ nữ làm mục tiêu cuộc đời – mãi mãi và luôn như vậy. Cuộc nói chuyện đêm qua giúp Vô Phong hiểu rằng sự nghiệp nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch mới là lẽ sống của Thát Khan. Chữ “sách” nhiều khả năng không liên quan tới Mục Á mà ám chỉ Thát Khan. Dường như y đã lựa chọn một cuốn sách hàm chứa thông tin Tế Bào 7 Mạch hoặc đơn giản là khơi gợi cảm hứng làm việc.
Chiều xuống, Mi Kha và Si Giáng gói ghém đồ đạc. Mi Kha hỏi lại lần nữa về vụ Tuyệt Tưởng Thành, Vô Phong từ chối tham gia. Hắn cần quay về Phi Thiên tiếp tục nghiên cứu hộp bảo mật. Cô ả gật gù:
-Vậy là chúng ta phải chia tay nhau. Mà Thẩm Tháo chết rồi hả?
Tên tóc đỏ gật đầu xác nhận. Mi Kha thở dài đoạn lấy bi-đông rượu rót hai ly, đưa cho Vô Phong rồi cùng uống cho người đã khuất. Cô ả hôn lên má Vô Phong, bóp cằm của hắn và cười:
-Đừng nghĩ thoát khỏi tôi nhé, đồ đểu cáng!
Cô nàng rời đi sau đó cùng Si Giáng đến cảng hàng không. Men rượu làm Vô Phong nhớ lại cuộc gặp gỡ Thẩm Tháo. Hắn nhớ Thẩm Tháo bù xù lôi thôi như người rừng, uống rượu như uống nước lã, hơi cù lần nhưng đặc biệt thông minh trong lĩnh vực chuyên môn. Hắn không thể quên căn gác xép ẩm thấp ám bụi bẩn của ông ta ở Tây Vực Châu. Nghĩ tới đó, Vô Phong bất thình lình bật dậy, lục lọi ba lô và lôi ra cuốn sách cũ kỹ có tựa đề Những kẻ tâm thần của Tâm Mộng.
Lần đầu gặp gỡ, Thẩm Tháo đã cho Vô Phong xem cuốn sách này. Nó vốn thuộc về Thát Khan, Thẩm Tháo mượn mà quên không trả(*****). Tên tóc đỏ lật những trang giấy chi chít chữ nghĩa lẫn công thức số má, nhớ rằng cuốn sách có dòng ghi chú kỳ lạ. Mãi khi lật bìa cuối, hắn mới thấy dòng chữ viết tay “Lưu ý trang 567” to đùng, nét mực tô đi tô lại như muốn hút ánh mắt người nhìn. Giở trang 567, Vô Phong bắt gặp hình minh họa chân dung Trí Uẩn – nhà giả kim, người khởi nguồn ý tưởng sáng tạo thế giới mới từ bảy mảnh ghép. Hầu hết nhân vật trong sách bị Thát Khan tô vẽ bậy bạ, riêng Trí Uẩn thì không; mặt khác thuyết cải tạo Trí Uẩn là xương sống của đề án Tế Bào 7 Mạch, cố nhiên Thát Khan rất tôn trọng con người này. Vô Phong nghĩ dòng ghi chú không chỉ đề cập Trí Uẩn mà còn nhắc nhở về số “567”.
Tên tóc đỏ mừng húm. “Nhà” là 692, “sách” là 567, “nhẫn” là 707 – mật khẩu hoàn thành. Hắn liền bấm số trên hộp bảo mật, chậm rãi và tỉ mẩn. Dòng số hoàn thành, hắn coi đi coi lại rồi mới ấn nút xác nhận. Bảng điện tử thông báo:
Sai mật khẩu. Xin nhập lại. Còn 4 lần nhập.
Vô Phong há mồm nghệt mặt như vừa ăn tát. Mật khẩu mà hắn kỳ công xây dựng đổ bể hoàn toàn.
Nhưng thay vì thất vọng, tên tóc đỏ ngả lưng ngẫm nghĩ tiếp. Hắn dò lại các dữ kiện, thấy mình suy luận có cơ sở. Vậy nguyên nhân ở đâu? – Hắn tự vấn. Đọc lại dòng mật khẩu, hắn nhận ra “692” có phần lạc lõng với “567” hay “707”. Hắn đăm đăm ngó các con số, thoáng chốc bần thần như sực nhớ chuyện quan trọng. Vô Phong gọi điện hỏi Tiểu Hồ về sự vụ ở Khu Chuồng Cọp. Cô gái kể một hồi, sau bàn cách chế tạo Tế Bào 7 Mạch:
-Họ(Vân Tụy, Thát Khan, Lưu Thắng) dùng máy phát nội lực chạy qua năm điểm. Hơi khó giải thích, nhưng đại khái thế! Nội lực chạy qua năm điểm bao nhiêu vòng sẽ có dạng tế bào tương ứng. Nhưng họ gặp vấn đề với Vòng Bốn, Vòng Tám và Vòng Mười. Họ chưa bao giờ tạo ra được chúng.
Vô Phong lẩm nhẩm, chợt ngắt lời:
-Khoan, cô nói là Vòng Bốn, Vòng Tám, Vòng Mười? Tính ra là 287, 567, 707. Là chúng hả?
-Phải, là chúng! – Tiểu Hồ xác nhận.
Vô Phong hồi tưởng đoạn ký ức của Mục Á. Khi tới Khẩu Lỗ thành, Thát Khan đã lựa chọn tòa chung cư D-287 mà không cần suy nghĩ nhiều. Nếu nói Thát Khan coi tòa chung cư là “nhà” thì quá khiên cưỡng, nhưng có thể y lựa chọn vì con số 287. Việc này cũng giống lần mua nhẫn cưới, y quyết lấy chiếc nhẫn 707 làm quà cho Mục Á. Nó không ngẫu nhiên mà dựa trên những hành động có chủ đích. Với hộp bảo mật, không mật khẩu nào thích hợp hơn là những con số từ Tế Bào 7 Mạch. Nếu quả thực nó là 287-567-707, dường như Thát Khan muốn tự nhắc nhở về những điều chưa đạt được trong nghiên cứu. Quan trọng hơn, nó vô cùng ý nghĩa với y.
Tên tóc đỏ nín thở bấm bảng số, nhập dòng 287-567-707. Bảng điện tử xoay một hồi rồi chiếc hộp rùng mình tách đôi phần nắp. Vô Phong đã đúng. Bồi hồi mừng rỡ đan xen, hắn mở nắp hộp. Rốt cục Vô Phong không thất vọng: bên trong là tập hồ sơ không bìa – chính là thứ mà Mục Á dày công nghiên cứu. Hắn đã đoán đúng mật khẩu.
Lật qua lật lại, Vô Phong thấy hồ sơ tổng cộng hai mươi trang. Tuy nhiên các trang 8, 13 và 15 đã bị xé. Mỗi trang ghi danh tính của mười người kèm theo thông tin cá nhân. Nó cho thấy Đề Án Ngục Thánh có hai trăm thành viên. Hầu hết những người trong bản danh sách bị gạch ngang, bên phải ghi trạng thái gồm “chết bệnh”, “mất tích”, “tai nạn” hoặc “mất trí”. Tất cả đều do Mục Á điều tra. Trong bản danh sách chỉ duy nhất một người còn sống, hiện đang ở Tuyệt Tưởng Thành. Đó là một người đàn ông tên Chu Thịnh, tuổi gần sáu mươi. Ông ta hiện làm bác sĩ tâm lý, ẩn danh dưới cái tên Liêu Hóa. Thấy số điện thoại kế bên, Vô Phong bèn bấm số gọi. Hắn nửa mong Chu Thịnh nhấc máy, nửa mong ông ta đi vắng. Càng gần bí mật, hắn càng thấp thỏm. Được nửa phút, bỗng một giọng lên tiếng:
-Xin chào, bác sĩ Liêu Hóa xin nghe?
-Chào, ông có phải Chu Thịnh hay không?
Đáp lại Vô Phong là tiếng im lặng. Sợ người nọ dập máy, Vô Phong nói ngay:
-Tôi là bạn Mục Á. Nếu tôi không nhầm thì Mục Á hẹn gặp ông ở Tuyệt Tưởng Thành? Nhưng giờ không được nữa, Mục Á gặp chuyện, tôi đi thay cô ấy.
Người đàn ông vẫn im lặng. Vô Phong tiếp lời:
-Tôi biết ông đang nghi ngờ. Nhưng chuyện rất phức tạp. Tôi có thể gặp ông không? Tôi sẽ kể mọi chuyện.
-Lấy cái gì để tin tưởng? – Bấy giờ Chu Thịnh mới lên tiếng.
-Tôi là 117.
Một tràng im lặng tràn qua. Vô Phong nghe tiếng Chu Thịnh rảo bước vào phòng kín rồi khóa trái cửa. Xong xuôi, ông ta tiếp lời:
-Cậu biết những gì?
-Đề Án Ngục Thánh, Liệt Giả là vật chủ, các bản thể Ngục Thánh. Tôi mới tìm được ba người giống mình. – Vô Phong trả lời – Tôi đã tới khu nghiên cứu ở Tầng 14 chợ rác. Tôi đã tìm Hỏa Phu. Tôi có trong tay bản danh sách.
Chu Thịnh thở gấp như người sắp lên cơn hen suyễn. Vô Phong bất giác chộn rộn chẳng yên. Lát sau ông già nói:
-Cậu đã biết… cậu đã biết… Vậy chuyện gì đã xảy ra với Mục Á?
-Cô ấy chết rồi. – Vô Phong thở dài – Một tai nạn. Giá như cô ấy biết tôi là 117, mọi chuyện đã dễ dàng hơn.
Chu Thịnh chép miệng như lời tiếc thương:
-Người phụ nữ đó… chà… Không ngờ Mục Á gặp chuyện. Hỏi lại lần nữa, cậu không làm việc cho ai chứ?
-Không. Tôi làm một mình. Nhưng tại sao ông nói thế?
-Ai từng làm việc cho Đề Án Ngục Thánh cũng phải trả giá. – Chu Thịnh cười chua chát – Cậu nghĩ bản danh sách là thứ gì? Bảng tính công để trả lương nhân viên? Hà hà! Không, không đâu!
-Nói thế tức là…?
-Đến đây, 117. Đến Tuyệt Tưởng Thành, tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi thứ trong tầm hiểu biết của mình.
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc. Vô Phong bần thần ít phút, sau ào ào thu xếp hành lý. Hắn nói với Kh’srak cùng giáo sư Y Man rằng sẽ tới Tuyệt Tưởng Thành. Hai người đồng ý đi theo. Tuy vậy, theo lời Hồ Quy thì liên quân Đại Hội Đồng đang tăng cường kiểm soát Kim Ngân, người không có công vụ không thể đến Tuyệt Tưởng Thành. Tên tóc đỏ liền gọi điện nhờ vả Lục Thiên. Tay thống lĩnh đáp lời:
-Có tin tức sao? Đáng mừng! Nhưng chuyến này hơi khó, anh bạn à! Tôi quan hệ rộng nhưng không phải tất cả. Cậu biết đấy, tôi mới nhậm chức nên chưa biết toàn bộ thống lĩnh, nhất là các thống lĩnh bên viễn chinh Kim Ngân. Hay thế này, cậu chờ ba tháng nữa, lúc ấy có đợt điều quân tới Lằn Ranh Đỏ, cậu có thể đi cùng. Thế nào?
Ba tháng với kẻ đứng trước ngưỡng cửa bí mật quá dài, Vô Phong chịu không nổi. Hắn cảm ơn Lục Thiên đoạn suy nghĩ cách khác. Ngó đồng hồ chỉ năm giờ chiều, Vô Phong nhấc máy gọi Mi Kha, giọng tần ngần:
-Cô đi chưa vậy? Chưa hả? Tôi có thể bám càng tới Tuyệt Tưởng Thành không?
-Được, nhưng anh phải làm ăn với tôi! Hi hi! – Mi Kha cười khanh khách – Giờ tình hình Kim Ngân phức tạp lắm, vượt biên giới không dễ. Bộ tôi phải lo vé hai chiều cho anh sao?
Vô Phong nghiến răng, cảm giác mình đang hiến mạng vào hàm con sói Mi Kha. Chiến tranh không phải chuyện giỡn. Hắn sợ chiến tranh. Nhưng không biết mình là ai còn khiến tên tóc đỏ sợ hơn. Đắn đo hồi lâu, hắn trả lời:
-Tôi theo, cả anh bạn Khọt Khẹt nữa. Lần này có tiền bảo hiểm không?
-Dĩ nhiên là không. – Mi Kha đáp.
Vô Phong cười mếu. Lát sau hắn cùng Kh’srak và Y Man tới cảng hàng không nhập bọn với đám Mi Kha. Chiến tranh sắp đến, tên tóc đỏ đang bước vào chuyến du lịch một chiều.
Nhưng nghe tin Thẩm Tháo chết, lòng tên tóc đỏ chùng xuống. Hắn rất cần Thẩm Tháo giải thích những kiến thức mới về mộng lưu và Tế Bào 7 Mạch. Quan trọng hơn cả, hắn cần người giúp mình mở khóa hộp bảo mật. Mục Á để lại lời nhắn nhưng Vô Phong luận mãi chẳng ra. Nhà – sách – nhẫn, tên tóc đỏ không thể liên hệ ba chữ ấy thành chín con số. Nhưng thay vì cầu viện người khác, Vô Phong phải tự mình tìm câu trả lời.
Rạng sáng ngày 22 tháng 4, Hồ Quy lái phi thuyền đến trạm tình báo Phi Thiên ở Bắc Thần quốc. Vừa tới nơi, cả đám lăn ra ngủ, chỉ duy Vô Phong vẫn thức. Hắn ngó đăm đăm hộp bảo mật và nghĩ lại những hình ảnh bên trong ký ức Mục Á. Nhà. Sách. Nhẫn. Tâm trí hắn lặp đi lặp lại ba từ ấy. Sau một hồi phân tích, Vô Phong đoan chắc “nhẫn” là chiếc nhẫn cưới của Mục Á, số hiệu 707. Bởi vậy ba số cuối mật khẩu sẽ là “707”. Nhưng sáu số đầu gồm “nhà” và “sách”, hắn không tìm được bất cứ manh mối nào.
“Nếu là cậu, cậu sẽ nghĩ thế nào, ông bạn?” – Vô Phong tự hỏi. Hắn không ao ước mình sở hữu trí thông minh như Hỏa Nghi mà cố gắng nghĩ theo kiểu “Hỏa Nghi”. Hắn để ý mỗi lần phá mật khẩu, Hỏa Nghi không đi sâu vào chi tiết mà tìm điểm chung giữa chúng. Nói cách khác, hắn phải tóm gọn ba chữ “nhà – sách – nhẫn” về một mối.
Theo ký ức Mục Á, hộp bảo mật vốn thuộc về Hỏa Phu. Nhưng từ năm 7507 trở đi, nó trở thành tài sản của Thát Khan. Thời gian rất lâu và nhiều khả năng Thát Khan đã đổi mật khẩu. Người đặt mật khẩu thường dùng những con số có ý nghĩa với họ, Thát Khan yêu vợ mình nên chọn số hiệu nhẫn cưới. Mặt khác, nó chứng tỏ rằng Mục Á quan trọng thế nào với cuộc đời y. Đoán rằng bộ ba “nhà – sách – nhẫn” phải liên quan tới Mục Á, Vô Phong khẳng định người phụ nữ đó chính là chủ đề của chín chữ số.
Dựa theo lập luận trên, Vô Phong phân tích chữ “nhà”. Nó không thể là nơi nào khác ngoài căn hộ mà vợ chồng Thát Khan sinh sống, số hiệu 692. Đối với Mục Á, căn hộ càng quan trọng vì nàng vẫn luôn ở đó chờ Thát Khan trở về. Nhưng khi phân tích chữ “sách”, tên tóc đỏ không tìm thấy mối liên quan. Mục Á thông minh song không dành nhiều quan tâm cho sách vở trừ khoảng thời gian cuối đời. Vô Phong dợm nghĩ vì vết thương quá nặng nên nàng không thể nói rõ ràng, chỉ thốt được chữ “sách” mà ý tứ thực sự là bản danh sách. Tuy nhiên bản danh sách nằm trong hộp bảo mật.
Tên tóc đỏ bóp trán nghĩ ngợi. Trong ký ức Mục Á, quyển sách duy nhất xuất hiện là Tế bào gốc – chìa khóa của sự chuyển dịch được viết bởi giáo sư Vân Tụy, song giữa nó và Mục Á chẳng hề có điểm chung. Vô Phong bèn gọi cho Tiểu Hồ. Cô gái trả lời:
-Cuốn sách đó? Tôi đọc nó ở thư viện quốc gia Xích Quỷ, vẫn đang lưu trữ trong máy, anh lấy chứ?
Ít phút sau, Vô Phong nhận được cuốn sách bản số hóa. Nghiên cứu suốt buổi sáng, hắn chẳng thấy con số đặc biệt hay manh mối liên quan tới Mục Á. Mệt mỏi, đau đầu, Vô Phong ngủ gục ngay trên bàn, chẳng buồn ăn trưa.
Mãi xẩm tối Vô Phong mới tỉnh giấc. Tên tóc đỏ nuốt vội bữa ăn rồi tiếp tục công việc. Hắn quay lại giả thuyết “sách” chính là bản danh sách thành viên Đề Án Ngục Thánh. Trong ký ức Mục Á, đó là tập hồ sơ dày khoảng hai mươi trang không có bìa. Vô Phong tin lớp bìa chính là thứ mà hắn tìm thấy ở căn nhà cũ(**), cũng bởi nó mà hắn lặn lội tới Băng Thổ. Hắn nhớ rằng tập bìa chỉ đề tên những nhân vật chủ chốt của Đề Án cùng ngày nhập kho. Vả lại Thát Khan chưa từng tiếp xúc tập bìa, y không thể dùng nó làm mật khẩu.
Vô Phong nghĩ đến giả thuyết cuối cùng: con số nằm trong bản danh sách. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra sự phi lý. Mục Á muốn hắn mở chiếc hộp, nàng không thể đưa ra một manh mối bị khóa chặt “bên trong” hộp. Nói cách khác, manh mối phải nằm “bên ngoài”. Khốn thay càng suy luận, Vô Phong càng lún sâu vào mê cung số má. Hắn e lời trăng trối của Mục Á không đầy đủ. Đã thiếu thông tin, dù Hỏa Nghi thông minh gấp mười lần cũng không giải nổi.
Thời tiết chuyển lạnh, Mi Kha đem cho Vô Phong tách trà thiết mộc. Vô Phong thầm cảm ơn cô nàng tâm lý đoạn khoan khoái hớp ngụm trà. Mi Kha nói:
-Mai Hoa vừa gọi điện. Anh ta đã tuyển thêm vài thành viên mới, tôi cần gặp họ, tiện đường đến thẳng Tuyệt Tưởng Thành. Giờ là cuối tháng 4, tôi cần thăm dò địa hình và kiểm tra vật tư. Kim Ngân đang chuyển biến nhanh lắm! Người ta sợ Liệt Giả sẽ đánh Tuyệt Tưởng tháng 7, thậm chí ngay tháng 6. Nhớ lời đề nghị của tôi chứ? Nếu tham gia, anh sẽ có một nghìn (1000) thùng vàng(***). Thế nào?
Vô Phong vốn không muốn can dự chiến tranh, thậm chí tính cả việc lật lọng giao kèo với Đấu Thánh. Tuy vậy sự thể đã khác. Ký ức Mục Á cho biết một thành viên của Đề Án Ngục Thánh đang sống ở Tuyệt Tưởng Thành, tên tóc đỏ buộc phải tới dù mở được hộp bảo mật hay không. Trong trường hợp người nọ đã chuyển đi nơi khác sống, Vô Phong mới mong thoát vụ này song khả năng ấy rất, rất nhỏ.
-Tôi cần suy nghĩ thêm… – Tên tóc đỏ lừng khừng.
Mi Kha nhìn hắn hồi lâu đoạn ngó sang hộp bảo mật:
-Hình như anh đang gặp rắc rối? Mục Á thế nào? Khai thác được gì không?
Mục Á cần được trả lại danh dự. Nhưng Vô Phong nghĩ mấy lời nói suông sẽ chẳng giải quyết được gì và giờ cũng không phải lúc thích hợp. Thay vì thuật lại cuộc đời Mục Á, tên tóc đỏ chỉ nói về Thát Khan, lược bớt những chi tiết tối quan trọng như chiếc đĩa vàng hay 117. Nghe hết chuyện, Mi Kha nói:
-Nói vậy là Thát Khan đã hiểu rõ bản chất nội lực mà không nói cho Đổng Ngư. Anh ta coi trọng Tế Bào 7 Mạch hơn mọi thứ, nhỉ? Nhưng Ngụy Mã đã bán Tế Bào 7 Mạch cho Lực Lượng Mù Thủy, e rằng công anh ta thành công cốc rồi.
-Không hẳn. – Vô Phong lắc đầu – Bọn Mù Thủy đưa người đến Khẩu Lỗ thành bắt cóc các nghiên cứu sinh, chứng tỏ chúng chưa hiểu hết Tế Bào 7 Mạch.
-Giả sử chúng cấy ghép tế bào lên người sống thành công, chuyện gì sẽ xảy ra?
Vô Phong im lặng vì không muốn cô ta biết “Ngục Thánh” và chính hắn cũng là một phần của nó. Mi Kha hất hàm về phía hộp bảo mật:
-Nó sẽ cho anh câu trả lời?
-Hy vọng thế. – Vô Phong đáp – Nhưng có thể nó sẽ dẫn tới chuyến đi khác. Tôi không chắc.
Mi Kha gật gù:
-Vậy hãy trả lời tôi trước chiều mai. Chiến tranh gần lắm rồi, và anh chỉ còn tối nay để giải quyết chuyện với tôi. Nào, tên tóc đỏ đểu cáng… – Mi Kha kéo ghế lại gần Vô Phong – …chuyện ở Đồng Gió chưa kết thúc, làm nốt đi chứ? Chúng ta đi với nhau hơn một tháng rồi, bộ anh vẫn như vậy sao? Vẫn muốn làm người đàn ông tốt? Thôi nào tóc đỏ, anh khoái tôi mà! Làm đàn ông phải cứng rắn và kiên quyết chứ?!
Cô ả kéo ghế lại gần, ánh mắt lả lơi đưa tình. Vô Phong vội quay mặt hớp ngụm trà, thực tâm chẳng muốn khuấy chung trà với hai miếng bánh kem. Hắn không hảo ngọt càng không phải loại ăn tạp. Thấy vậy, Mi Kha chỉ cười rồi bỏ đi. Tên tóc đỏ thở phào, tự khen bản thân vĩ đại khôn tả. Nhưng cả tối trôi qua, Vô Phong vẫn tắc tị ở “sách”, hộp bảo mật cứ trơ trơ như đá tảng. Tới nửa đêm, tên tóc đỏ díp mắt ngủ gục. Trong mơ màng hắn tự trách mình quá thận trọng, chẳng thà cứ ăn bánh kem uống lon sữa, khéo chừng lại thông suốt đầu óc.
Đang chìm giữa bóng tối, Vô Phong chợt hẫng mình và rơi xuống đường hầm sũng nước. Bất ngờ rồi hoảng sợ, hắn dằn lòng tự trấn an. Hắn biết đường hầm này không có lối thoát và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vô Phong không chạy trốn mà đứng chờ đợi. Tên tóc đỏ không phải đợi lâu. Nước từ các ngõ ngách tràn ra, thoáng chốc nuốt chửng Vô Phong. Trong cơn ì oạp, hắn lại thấy cái xác màu đỏ quạch xuất hiện, mồm ngoác ra cười:
“Chào Vô Phong, mày không trốn tránh tao nữa à? Thế nào, gặp lại bạn cũ vui không? Tao nói rồi mà, chúng ta sẽ gặp lại bạn cũ(****)! Nhưng Vạn Thế ơi, họ chết cả rồi! Và mày chỉ còn một mình! Há há há!”
Vô Phong không thể nói vì nước đã bịt kín thanh quản. Cái xác đỏ bơi quanh hắn, mồm nhểu máu lẫn dãi dớt, nó cười khành khạch:
“Nhưng mày còn có tao, Vô Phong à! Mày không cô đơn! Chỉ là mày bỏ quên tao quá lâu thôi! Nhưng đừng lo, chúng ta đã gặp bạn cũ, vì thế ngày chúng ta tái ngộ đã rất gần rồi! Gần lắm! Há há!”
Ngay lúc ấy Vô Phong choàng tỉnh. Hắn thở hồng hộc. Mới ba giờ sáng, trời Bắc Thần quốc vừa lạnh vừa mưa. Đã từ lâu lắm, giấc mơ kinh hoàng nọ mới quay lại quấy nhiễu hắn. Nhưng nó là ảo giác hay sự thật? Và những người “bạn cũ” là ai? – Vô Phong đau đầu suy nghĩ. Kể từ lúc ấy hắn ngủ chập chờn, thi thoảng bật dậy vì tiếng sấm rồi ngủ tiếp. Gần bí mật bao nhiêu, hắn càng thấp thỏm bất an bấy nhiêu.
…
Sáng hôm sau, tâm trí Vô Phong đấu tranh dữ dội giữa “gọi” hay “không gọi” cho Hỏa Nghi. Mật khẩu quá hóc búa, những tư tưởng lười biếng được dịp trỗi dậy khắp đầu óc hắn. Cuối cùng Vô Phong chọn “không gọi”, hắn muốn tự giải quyết vấn đề. Nhưng non nửa ngày mà câu trả lời cho “sách” vẫn mơ hồ, tên tóc đỏ thực sự nản.
Tầm trưa, Mi Kha mang cho hắn trà thiết mộc và không quên mời gọi tình tứ. Không rõ do trà thiết mộc hay bởi cặp bánh kem của cô ả mà đầu óc Vô Phong thông suốt hơn. Hắn nhận thấy mình quá sa đà tiểu tiết mà quên đi điểm chung giữa chúng. “Nhẫn” là thứ khiến hắn nghĩ rằng “Mục Á” là chủ đề mật khẩu, nhưng liệu nó đúng?
Xét cho cùng, người sở hữu hộp bảo mật là Thát Khan. Y đặt mật khẩu dựa trên những điều có ý nghĩa với bản thân, Mục Á chỉ là một trong số đó. Tất nhiên Mục Á vô cùng quan trọng nhưng không phải tất cả với y. Đàn ông không bao giờ chọn phụ nữ làm mục tiêu cuộc đời – mãi mãi và luôn như vậy. Cuộc nói chuyện đêm qua giúp Vô Phong hiểu rằng sự nghiệp nghiên cứu Tế Bào 7 Mạch mới là lẽ sống của Thát Khan. Chữ “sách” nhiều khả năng không liên quan tới Mục Á mà ám chỉ Thát Khan. Dường như y đã lựa chọn một cuốn sách hàm chứa thông tin Tế Bào 7 Mạch hoặc đơn giản là khơi gợi cảm hứng làm việc.
Chiều xuống, Mi Kha và Si Giáng gói ghém đồ đạc. Mi Kha hỏi lại lần nữa về vụ Tuyệt Tưởng Thành, Vô Phong từ chối tham gia. Hắn cần quay về Phi Thiên tiếp tục nghiên cứu hộp bảo mật. Cô ả gật gù:
-Vậy là chúng ta phải chia tay nhau. Mà Thẩm Tháo chết rồi hả?
Tên tóc đỏ gật đầu xác nhận. Mi Kha thở dài đoạn lấy bi-đông rượu rót hai ly, đưa cho Vô Phong rồi cùng uống cho người đã khuất. Cô ả hôn lên má Vô Phong, bóp cằm của hắn và cười:
-Đừng nghĩ thoát khỏi tôi nhé, đồ đểu cáng!
Cô nàng rời đi sau đó cùng Si Giáng đến cảng hàng không. Men rượu làm Vô Phong nhớ lại cuộc gặp gỡ Thẩm Tháo. Hắn nhớ Thẩm Tháo bù xù lôi thôi như người rừng, uống rượu như uống nước lã, hơi cù lần nhưng đặc biệt thông minh trong lĩnh vực chuyên môn. Hắn không thể quên căn gác xép ẩm thấp ám bụi bẩn của ông ta ở Tây Vực Châu. Nghĩ tới đó, Vô Phong bất thình lình bật dậy, lục lọi ba lô và lôi ra cuốn sách cũ kỹ có tựa đề Những kẻ tâm thần của Tâm Mộng.
Lần đầu gặp gỡ, Thẩm Tháo đã cho Vô Phong xem cuốn sách này. Nó vốn thuộc về Thát Khan, Thẩm Tháo mượn mà quên không trả(*****). Tên tóc đỏ lật những trang giấy chi chít chữ nghĩa lẫn công thức số má, nhớ rằng cuốn sách có dòng ghi chú kỳ lạ. Mãi khi lật bìa cuối, hắn mới thấy dòng chữ viết tay “Lưu ý trang 567” to đùng, nét mực tô đi tô lại như muốn hút ánh mắt người nhìn. Giở trang 567, Vô Phong bắt gặp hình minh họa chân dung Trí Uẩn – nhà giả kim, người khởi nguồn ý tưởng sáng tạo thế giới mới từ bảy mảnh ghép. Hầu hết nhân vật trong sách bị Thát Khan tô vẽ bậy bạ, riêng Trí Uẩn thì không; mặt khác thuyết cải tạo Trí Uẩn là xương sống của đề án Tế Bào 7 Mạch, cố nhiên Thát Khan rất tôn trọng con người này. Vô Phong nghĩ dòng ghi chú không chỉ đề cập Trí Uẩn mà còn nhắc nhở về số “567”.
Tên tóc đỏ mừng húm. “Nhà” là 692, “sách” là 567, “nhẫn” là 707 – mật khẩu hoàn thành. Hắn liền bấm số trên hộp bảo mật, chậm rãi và tỉ mẩn. Dòng số hoàn thành, hắn coi đi coi lại rồi mới ấn nút xác nhận. Bảng điện tử thông báo:
Sai mật khẩu. Xin nhập lại. Còn 4 lần nhập.
Vô Phong há mồm nghệt mặt như vừa ăn tát. Mật khẩu mà hắn kỳ công xây dựng đổ bể hoàn toàn.
Nhưng thay vì thất vọng, tên tóc đỏ ngả lưng ngẫm nghĩ tiếp. Hắn dò lại các dữ kiện, thấy mình suy luận có cơ sở. Vậy nguyên nhân ở đâu? – Hắn tự vấn. Đọc lại dòng mật khẩu, hắn nhận ra “692” có phần lạc lõng với “567” hay “707”. Hắn đăm đăm ngó các con số, thoáng chốc bần thần như sực nhớ chuyện quan trọng. Vô Phong gọi điện hỏi Tiểu Hồ về sự vụ ở Khu Chuồng Cọp. Cô gái kể một hồi, sau bàn cách chế tạo Tế Bào 7 Mạch:
-Họ(Vân Tụy, Thát Khan, Lưu Thắng) dùng máy phát nội lực chạy qua năm điểm. Hơi khó giải thích, nhưng đại khái thế! Nội lực chạy qua năm điểm bao nhiêu vòng sẽ có dạng tế bào tương ứng. Nhưng họ gặp vấn đề với Vòng Bốn, Vòng Tám và Vòng Mười. Họ chưa bao giờ tạo ra được chúng.
Vô Phong lẩm nhẩm, chợt ngắt lời:
-Khoan, cô nói là Vòng Bốn, Vòng Tám, Vòng Mười? Tính ra là 287, 567, 707. Là chúng hả?
-Phải, là chúng! – Tiểu Hồ xác nhận.
Vô Phong hồi tưởng đoạn ký ức của Mục Á. Khi tới Khẩu Lỗ thành, Thát Khan đã lựa chọn tòa chung cư D-287 mà không cần suy nghĩ nhiều. Nếu nói Thát Khan coi tòa chung cư là “nhà” thì quá khiên cưỡng, nhưng có thể y lựa chọn vì con số 287. Việc này cũng giống lần mua nhẫn cưới, y quyết lấy chiếc nhẫn 707 làm quà cho Mục Á. Nó không ngẫu nhiên mà dựa trên những hành động có chủ đích. Với hộp bảo mật, không mật khẩu nào thích hợp hơn là những con số từ Tế Bào 7 Mạch. Nếu quả thực nó là 287-567-707, dường như Thát Khan muốn tự nhắc nhở về những điều chưa đạt được trong nghiên cứu. Quan trọng hơn, nó vô cùng ý nghĩa với y.
Tên tóc đỏ nín thở bấm bảng số, nhập dòng 287-567-707. Bảng điện tử xoay một hồi rồi chiếc hộp rùng mình tách đôi phần nắp. Vô Phong đã đúng. Bồi hồi mừng rỡ đan xen, hắn mở nắp hộp. Rốt cục Vô Phong không thất vọng: bên trong là tập hồ sơ không bìa – chính là thứ mà Mục Á dày công nghiên cứu. Hắn đã đoán đúng mật khẩu.
Lật qua lật lại, Vô Phong thấy hồ sơ tổng cộng hai mươi trang. Tuy nhiên các trang 8, 13 và 15 đã bị xé. Mỗi trang ghi danh tính của mười người kèm theo thông tin cá nhân. Nó cho thấy Đề Án Ngục Thánh có hai trăm thành viên. Hầu hết những người trong bản danh sách bị gạch ngang, bên phải ghi trạng thái gồm “chết bệnh”, “mất tích”, “tai nạn” hoặc “mất trí”. Tất cả đều do Mục Á điều tra. Trong bản danh sách chỉ duy nhất một người còn sống, hiện đang ở Tuyệt Tưởng Thành. Đó là một người đàn ông tên Chu Thịnh, tuổi gần sáu mươi. Ông ta hiện làm bác sĩ tâm lý, ẩn danh dưới cái tên Liêu Hóa. Thấy số điện thoại kế bên, Vô Phong bèn bấm số gọi. Hắn nửa mong Chu Thịnh nhấc máy, nửa mong ông ta đi vắng. Càng gần bí mật, hắn càng thấp thỏm. Được nửa phút, bỗng một giọng lên tiếng:
-Xin chào, bác sĩ Liêu Hóa xin nghe?
-Chào, ông có phải Chu Thịnh hay không?
Đáp lại Vô Phong là tiếng im lặng. Sợ người nọ dập máy, Vô Phong nói ngay:
-Tôi là bạn Mục Á. Nếu tôi không nhầm thì Mục Á hẹn gặp ông ở Tuyệt Tưởng Thành? Nhưng giờ không được nữa, Mục Á gặp chuyện, tôi đi thay cô ấy.
Người đàn ông vẫn im lặng. Vô Phong tiếp lời:
-Tôi biết ông đang nghi ngờ. Nhưng chuyện rất phức tạp. Tôi có thể gặp ông không? Tôi sẽ kể mọi chuyện.
-Lấy cái gì để tin tưởng? – Bấy giờ Chu Thịnh mới lên tiếng.
-Tôi là 117.
Một tràng im lặng tràn qua. Vô Phong nghe tiếng Chu Thịnh rảo bước vào phòng kín rồi khóa trái cửa. Xong xuôi, ông ta tiếp lời:
-Cậu biết những gì?
-Đề Án Ngục Thánh, Liệt Giả là vật chủ, các bản thể Ngục Thánh. Tôi mới tìm được ba người giống mình. – Vô Phong trả lời – Tôi đã tới khu nghiên cứu ở Tầng 14 chợ rác. Tôi đã tìm Hỏa Phu. Tôi có trong tay bản danh sách.
Chu Thịnh thở gấp như người sắp lên cơn hen suyễn. Vô Phong bất giác chộn rộn chẳng yên. Lát sau ông già nói:
-Cậu đã biết… cậu đã biết… Vậy chuyện gì đã xảy ra với Mục Á?
-Cô ấy chết rồi. – Vô Phong thở dài – Một tai nạn. Giá như cô ấy biết tôi là 117, mọi chuyện đã dễ dàng hơn.
Chu Thịnh chép miệng như lời tiếc thương:
-Người phụ nữ đó… chà… Không ngờ Mục Á gặp chuyện. Hỏi lại lần nữa, cậu không làm việc cho ai chứ?
-Không. Tôi làm một mình. Nhưng tại sao ông nói thế?
-Ai từng làm việc cho Đề Án Ngục Thánh cũng phải trả giá. – Chu Thịnh cười chua chát – Cậu nghĩ bản danh sách là thứ gì? Bảng tính công để trả lương nhân viên? Hà hà! Không, không đâu!
-Nói thế tức là…?
-Đến đây, 117. Đến Tuyệt Tưởng Thành, tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi thứ trong tầm hiểu biết của mình.
Tiếng cúp máy vang lên khô khốc. Vô Phong bần thần ít phút, sau ào ào thu xếp hành lý. Hắn nói với Kh’srak cùng giáo sư Y Man rằng sẽ tới Tuyệt Tưởng Thành. Hai người đồng ý đi theo. Tuy vậy, theo lời Hồ Quy thì liên quân Đại Hội Đồng đang tăng cường kiểm soát Kim Ngân, người không có công vụ không thể đến Tuyệt Tưởng Thành. Tên tóc đỏ liền gọi điện nhờ vả Lục Thiên. Tay thống lĩnh đáp lời:
-Có tin tức sao? Đáng mừng! Nhưng chuyến này hơi khó, anh bạn à! Tôi quan hệ rộng nhưng không phải tất cả. Cậu biết đấy, tôi mới nhậm chức nên chưa biết toàn bộ thống lĩnh, nhất là các thống lĩnh bên viễn chinh Kim Ngân. Hay thế này, cậu chờ ba tháng nữa, lúc ấy có đợt điều quân tới Lằn Ranh Đỏ, cậu có thể đi cùng. Thế nào?
Ba tháng với kẻ đứng trước ngưỡng cửa bí mật quá dài, Vô Phong chịu không nổi. Hắn cảm ơn Lục Thiên đoạn suy nghĩ cách khác. Ngó đồng hồ chỉ năm giờ chiều, Vô Phong nhấc máy gọi Mi Kha, giọng tần ngần:
-Cô đi chưa vậy? Chưa hả? Tôi có thể bám càng tới Tuyệt Tưởng Thành không?
-Được, nhưng anh phải làm ăn với tôi! Hi hi! – Mi Kha cười khanh khách – Giờ tình hình Kim Ngân phức tạp lắm, vượt biên giới không dễ. Bộ tôi phải lo vé hai chiều cho anh sao?
Vô Phong nghiến răng, cảm giác mình đang hiến mạng vào hàm con sói Mi Kha. Chiến tranh không phải chuyện giỡn. Hắn sợ chiến tranh. Nhưng không biết mình là ai còn khiến tên tóc đỏ sợ hơn. Đắn đo hồi lâu, hắn trả lời:
-Tôi theo, cả anh bạn Khọt Khẹt nữa. Lần này có tiền bảo hiểm không?
-Dĩ nhiên là không. – Mi Kha đáp.
Vô Phong cười mếu. Lát sau hắn cùng Kh’srak và Y Man tới cảng hàng không nhập bọn với đám Mi Kha. Chiến tranh sắp đến, tên tóc đỏ đang bước vào chuyến du lịch một chiều.
/334
|