Kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến nội đô, Hoàng Tử Cát đã bố trí quân lực quanh trung tâm thành phố và những đoạn đường dẫn về đây, thiết lập vòng vây tựa cái túi lớn. Như nhà vua trẻ dự liệu, Ngọn Xám trở thành cái đích, là kết quả phương trình mà hai bên đều nhắm tới. Tuy không phải trận đấu quyết định nhưng nó sẽ ảnh hưởng lớn tới cục diện chiến trường. Ngọn Xám cao nhất tiểu quốc, có được cao điểm này tức là quan sát được toàn bộ Tuyệt Tưởng Thành.
-Và còn bởi ý nghĩa tinh thần. – Hỏa Nghi nói với Vô Phong rồi chỉ lên ngọn tháp – Tuy trông nham nhở khó coi nhưng nó vẫn là biểu tượng trong tâm thức người Tuyệt Tưởng. Hiểu chứ, tóc đỏ? Mất cái tháp đó, chúng ta đi đời hết!
-Ai chẳng biết chứ?! Sao phải nhắc riêng tôi? – Vô Phong tặc lưỡi.
Hỏa Nghi chọc ngón tay lên ngực tên tóc đỏ liên hồi:
-Vì cậu đang giám sát ông thần Đấu Thánh! Nghe này, chắc chắn Liệt Giả sẽ đưa vài cánh quân tấn công quận Tây Chinh Kiếm, cơ sở đầu não của quân thủ vệ. Cậu có thắc mắc tại sao Liệt Giả cứu Tịnh Hoạt trong khi cô ta đã hết giá trị sử dụng? Giờ thì cậu biết câu trả lời đấy!
Vô Phong nhíu mày ngẫm nghĩ sau nói:
-Hệ thống phòng ngự bên Tây Chinh Kiếm có đường thông sang Ngọn Xám. Nhưng nó khá phức tạp và kín kẽ, tôi không nghĩ Tịnh Hoạt sẽ gây đột biến lớn. Tôi biết cô ta mạnh cỡ nào, anh bạn, tôi ăn đủ rồi! Tôi dám chắc Tịnh Hoạt không thể xuyên thủng phòng tuyến. Hay Liệt Giả định nhắm vào Đấu Thánh?
Hỏa Nghi lắc đầu, miệng phả đầy khói thuốc:
-Là vậy đấy! Cậu nghĩ Đấu Thánh đủ tàn nhẫn xuống tay với cô ta không? Nghe này, nếu thấy Tịnh Hoạt, bằng mọi giá phải xử lý ả. Nếu cậu làm không xong, đám bắn tỉa sẽ lo nốt.
Vô Phong gật gật nhưng tâm tình lợn cợn. Hắn chẳng thân thiết với Tịnh Hoạt, chẳng đặt cô ta ở vị trí trang trọng trong tâm thức như người Tuyệt Tưởng, càng không có chuyện suy sụp tinh thần khi biết cô ta phản bội. Nhưng yêu cầu từ Hỏa Nghi làm hắn bối rối. Nhớ lại cuộc trò chuyện chóng vánh với Tịnh Hoạt trên đỉnh Ngọn Xám(*), tên tóc đỏ không khỏi rùng mình khi chứng kiến hàng búi dây kim loại đâm xuyên người thánh nữ. Hắn hiểu cảm giác bị sử dụng như một công cụ. Hắn sẽ giết Tịnh Hoạt nếu tình hình bắt buộc. Nhưng ở khía cạnh nào đó, hắn muốn thánh nữ quay lại hoặc chí ít là hiểu cặn kẽ tại sao cô ta phản bội.
Xa lạ đã vậy, còn như Đấu Thánh – người bạn thơ ấu – vị hôn phu tương lai – người gần gũi nhất với Tịnh Hoạt thì sao? Hắn đau đầu tự vấn. Ngẫm lại, Vô Phong trách bản thân lo chuyện bao đồng. Đáng lẽ hắn nên mặc Đấu Thánh ở phiên điều trần.
…
Cùng lúc, nhà vua trẻ với Tây Minh kiểm tra phòng tuyến trung tâm và đôn đốc quân đội. Mỗi lần đức vua xuất hiện, binh lính đều dang tay cúi lưng thành kính. Tất cả họ đã sẵn sàng tận hiến vì Hoàng Tử Cát, từ những sĩ quan cấp cao tới binh sĩ cấp thấp nhất. Ngay cả cố đức vua Đấu Nhân cũng không có sự ủng hộ lớn như vậy. Đại thánh sứ đã nghĩ về một chiến thắng quân sự cho Tuyệt Tưởng Thành.
Tám giờ tối, nhà vua trẻ cùng Tây Minh nghỉ chân trên đoạn hành lang hoàng cung. Họ trông về đại lộ chính rồi chuyền tay nhau chiếc tẩu thuốc lấn vấn khói đỏ cam. Chưa thấy kẻ địch có động thái, Hoàng Tử Cát lên tiếng:
-Sau chiến tranh, các liên minh sẽ đến đây như kền kền mò xác thối, nói đủ thứ về thiết lập trật tự, gìn giữ hòa bình, sau đó đặt quân đồn trú. Oái oăm thay, chúng tôi đã thỉnh cầu giúp đỡ từ Đại Hội Đồng nên khó lòng từ chối. Giả sử cha tôi còn sống, ông sẵn sàng gạt phắt chuyện này rồi tuyên chiến nếu bất cứ liên minh nào đụng chạm mỏ quang tố! – Nhà vua cười.
-Ngài được phép làm vậy! – Tây Minh nhún vai – Ngài có quyền bảo vệ lợi ích chính đáng.
Nhà vua chống tay lên lan can, ánh mắt xa xăm vượt qua lớp màn mưa bạc đang phủ che bầu trời. Ngẫm ngợi hồi lâu, anh lắc đầu:
-Cha tôi, ông nội, ông cố… hay những vị vua Tuyệt Tưởng ở buổi đầu kỷ nguyên văn minh đều làm thế. Tôi không thể lặp lại giống họ. Tám trăm năm qua(**), Tuyệt Tưởng Thành vẫn tự khép kín trong bức tường cao hai trăm mét và ẩn mình dưới bóng Ngọn Xám. Con gái tôi, thế hệ tương lai của Tuyệt Tưởng Thành không thể sống như thế. Dân tộc tôi có tiềm năng lớn nhưng sẽ chỉ mãi là tiềm năng nếu không vươn ra ngoài mảnh đất này. Tôi không nhường quang tố, tài nguyên hay bất kỳ tấc đất nào cho ai khác, nhưng chia sẻ thì được. Tôi muốn mời vài công ty nước ngoài, chia sẻ công nghệ lẫn cách thức khai thác quang tố. Có thể nó là bước khởi đầu tốt. Ngài thấy sao, đại thánh sứ?
Tây Minh lúc lắc đầu:
-Tôi không chắc. Vị trí địa lý của Tuyệt Tưởng Thành quá đặc biệt. Vấn đề căn bản nhất vẫn là Kim Ngân: các quốc gia chia năm xẻ bảy, chính phủ bù nhìn, sự trì trệ kinh tế… ở đây không có giao thương đúng nghĩa, không cả trao đổi văn hóa. Thứ lỗi nói thẳng, nếu không nhờ quang tố, các liên minh sẽ chẳng bao giờ quan tâm Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng có lẽ “chia sẻ” là giải pháp duy nhất để thế giới bớt cái nhìn tiêu cực về các ngài. Hơn nữa Ngọn Xám đã sụp đổ, các ngài không thể tự thân đứng giữa sa mạc mà cần một liên minh để dựa dẫm, quang tố là bản hợp đồng chấp nhận được.
Nhà vua bật cười:
-Em trai tôi nói y hệt ngài! Đấu Thánh không bao giờ tin vào giải pháp chia sẻ tài nguyên, gọi nó là quan hệ lợi nhuận thiếu bền vững. Thằng nhóc cũng nói vị trí địa lý của Tuyệt Tưởng Thành quá đặc biệt, sớm muộn cũng thành miếng bánh bị xâu xé.
-Có chính kiến tốt! – Đại thánh sứ gật gù – Nhưng cậu ta làm cách nào để giải quyết vấn đề?
-Tôi không rõ. Tôi chưa bao giờ hỏi! Thằng nhóc không dễ chia sẻ. Đấu Thánh luôn khép kín tâm trí, luôn đứng ở vị trí quan sát, tự nhận định hoặc tự đánh giá. Đôi lúc, vì quá thiên kiến hoặc ngang ngạnh nên thằng nhóc trở thành kẻ khó ưa. Nhưng sự thật là giải pháp sử dụng giáo đoàn đánh thuê đều do Đấu Thánh đề xuất. Thử tưởng tượng nếu không có ba giáo đoàn ở đây, chúng tôi thiệt hại đến mức nào?
Tây Minh trầm ngâm:
-Cha ngài đã nói với tôi về Đấu Thánh. Cậu ta kiêu hãnh, ngạo mạn, vô cùng tin tưởng bản thân, không bao giờ chịu nhún nhường. Một dạng tính cách Tuyệt Tưởng rất cổ điển nhưng không phù hợp xu thế hiện đại. Bởi vậy, em trai ngài không bao giờ được chọn làm vua.
Hoàng Tử Cát chống tay nhìn mặt trận đoạn dõi về quận Tây Chinh Kiếm – nơi đầu não đội thủ vệ đóng quân. Nhà vua trẻ trầm ngâm:
-Cha tôi nói vậy? Chà… dù sao ông cũng hiếm khi trò chuyện với Đấu Thánh. Có lẽ việc thằng nhóc không thể kế thừa phép Mộc niệm khiến cha tôi thất vọng. Ông biết đấy, ở Tuyệt Tưởng Thành, Đấu Thánh là thánh sứ duy nhất. Thằng nhóc theo nghiệp thánh sứ vì không thể lĩnh hội phép Mộc niệm chứ không phải tôn sùng Vạn Thế. Vì luôn đóng kín tư tưởng nên thằng nhóc rất khó nắm bắt tâm lý quái vật không trung. Những con quái vật cũng giống người, chúng không thể đồng hành với một đối tác chẳng hiểu chúng.
-Cậu ta luôn “một mình” nhỉ? – Đại thánh sứ nhún vai – Cha ngài đúng, Đấu Thánh không thể làm vua nếu cứ giữ sự “một mình” đó.
Nhà vua trẻ nói:
-Tôi không nghĩ thế. Tôi tin Đấu Thánh đủ phẩm chất làm vua. Thằng nhóc còn trẻ, còn nhiều thời gian cải thiện. “Một mình”? Ngài nghĩ tôi khác em trai mình ở chỗ được nhiều người ủng hộ? Không, tôi cũng chỉ “một mình” như bao người Tuyệt Tưởng khác, như cư dân lục địa này, như chính Kim Ngân. Như ngài thấy, chúng tôi hoàn toàn cô độc và không có nguồn trợ giúp chính thống. Có thể đêm nay chúng tôi sẽ thắng, có thể chúng tôi sẽ mở rộng cửa đón người ngoài trong tương lai nhưng về bản chất, chúng tôi vẫn cô độc, vẫn “một mình” giữa sa mạc bao la bất tận.
-Ngài nghĩ nếu làm vua, Đấu Thánh sẽ tìm ra giải pháp?!
Hoàng Tử Cát rít tẩu thuốc rồi nói trong làn khói đỏ cam:
-Đấu Thánh cô độc thành quen, thằng nhóc hiểu rõ chuyện “một mình”. Em trai tôi… nó đi trong bóng tối quá lâu, chắc hiểu kẻ “một mình” cần điều gì, phải làm gì. Tôi tin Đấu Thánh sẽ tìm được lối thoát cho Tuyệt Tưởng Thành, không phải tôi.
Đại thánh sứ cười:
-Sao vậy? Ngài muốn từ bỏ? Không nên, Đấu Thánh có thể tìm ra đường hướng – như ngài nói, nhưng ngài sẽ là vị vua vĩ đại. Rồi tất cả phải ca tụng ngài là Vua Sa Mạc.
-Tôi? Không, tôi chẳng vĩ đại gì hết! – Nhà vua thở dài – Tôi chỉ muốn làm người tự do, được một lần đặt chân tới vùng trời Cội Gió. Tôi đã lập gia đình, có con cái, là vua một nước, nhưng cuối cùng tôi nhận ra mình vẫn chỉ là đứa trẻ thích chơi đùa với cát.
-Vẫn là Hoàng Tử, phải không? – Đại thánh sứ nhướn mày.
Hai người cười rộ. Vừa lúc ấy có tin báo quân đoàn Liệt Giả xuất trận và đang tiến về đại lộ chính. Trên nóc hành lang, hai con xạ ưng nhào xuống theo nhà vua ra trận. Trên đường đi, đại thánh sứ hỏi câu cuối:
-Ngài tin tưởng Đấu Thánh cỡ nào, thưa đức vua?
-Bằng danh dự của tôi, bằng mạng sống của tôi. – Hoàng Tử Cát trả lời.
Tây Minh thở phù. Nhà vua quyết định dứt khoát và ông chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng.
…
Hơn chín giờ tối, trận chiến ở trung tâm thành phố bắt đầu bằng loạt pháo nổ. Dưới sự chỉ huy của Liệt Giả, hàng trăm phân đội Chó Hoang ồ ạt băng qua đại lộ chính, nhiều phân đội khác tràn vào dãy nhà hai bên rồi ra sức phá vỡ những chốt súng máy đang nã xuống đại lộ. Bằng phép thuật Thổ niệm, các pháp sư Tuyệt Tưởng khiến bề mặt đại lộ lồi lõm lắm chướng ngại, quân phương nam vì thế bị hãm bớt tốc độ. Khi những đội Chó Hoang đầu tiên thoát khỏi đại lộ, chúng bắt gặp quảng trường trung tâm trống trải, cách đó chục bước là hàng trăm bậc thang dẫn lên Ngọn Xám. Trên bậc thang, dàn súng máy mở chốt an toàn đã chực chờ sẵn, vừa thấy bóng Chó Hoang bèn lập tức xả đạn. Cứ thế, cứ thế, mới nửa tiếng trôi qua nhưng dưới bậc thềm đã la liệt xác người.
Người Tuyệt Tưởng thừa đạn nhưng quân phương nam thừa máu thịt. Lợi dụng xác chết đồng đội làm lá chắn, Chó Hoang tiếp tục tràn lên, lớp sau tiếp lớp trước như sóng đánh ngày bão. Tận dụng biển người che chắn, chúng lập chốt lắp pháo. Đoán trước người Tuyệt Tưởng phá hoại đường sá, Liệt Giả lệnh tháo rời từng phần khẩu pháo, đợi lúc vượt qua đại lộ mới lắp ráp lại. Pháo nổ liên tiếp, dàn súng máy của người Tuyệt Tưởng rơi rụng, Chó Hoang được đà tiến lên như triều dâng chực nhấn chìm Ngọn Xám. Bỗng trên cao, bóng xạ ưng xuất hiện cùng tiếng thét, ngay lúc đó quân chủ lực Tuyệt Tưởng tràn xuống tựa lũ quét ập vào quân phương nam. Tiếng kiếm tiếng súng nuốt chửng khoảng trời đẫm mưa bạc, máu đỏ ruộm trên những bậc thang lát đá trắng. Bên quận Tây Chinh Kiếm, Vô Phong cảm nhận rõ chiến trường trung tâm dù không trực tiếp chứng kiến. Chốc chốc xạ ưng báo tin, hắn loáng thoáng nghe Liệt Giả cùng thành viên Thập Kiếm xuất trận. Lát sau hắn lại nghe Hoàng Tử Cát cùng đại thánh sứ Tây Minh dẫn quân đánh thọc sườn, trực tiếp đối đầu bọn Liệt Giả. Hai bên đang sử dụng những quân bài tốt nhất, tất cả vì Ngọn Xám.
Hơn mười giờ đêm, xạ ưng bay đến tổng bộ đội thủ vệ, báo rằng cánh quân phương nam thứ hai đang đánh thẳng vào quận Tây Chinh Kiếm. Quân thủ vệ triển khai thế phòng ngự, các đội đánh thuê ra tiền tuyến, riêng Đội 11 ở lại tổng bộ. Trên mái nhà, Vô Phong thấy Đấu Thánh khoác áo thủ vệ ra trận, ánh mắt đăm đăm trông về những dãy nhà cao tầng nội đô. Xạ ưng liên tiếp đưa tin, gã liền điều động từng đội phản công và không quên buông lời nhục mạ kẻ địch. Đó là Đấu Thánh mà Vô Phong quen thuộc. Lần đầu tiên tên tóc đỏ an tâm trước bộ dạng này của gã.
Mười một giờ, tổng bộ nhận tin cánh quân phương nam đang tiến về tượng đài Thạch Thánh Hoang Hỏa. Chiến sự xảy ra như Đấu Thánh dự liệu. Gã dẫn vài nhóm vệ quân cùng Đội 11 tới khu tượng đài. Tại đó họ bắt gặp quân đoàn phương nam cùng vài gã Sói Chúa, hai bên ngay lập tức ập vào nhau. Hàng trăm thanh kiếm lẫn súng nổ vang dồn dập dưới chân tượng đài. Giữa chiến trường, Vô Phong bỗng chạm mặt Hiệp Dung. Tên Đầu Sói cười:
-Ô, tóc đỏ? Chúng ta lại gặp nhau!
Vô Phong cười gằn. Dù vết thương đã lành và không để lại sẹo, nhưng hắn vẫn nhớ rõ khoảnh khắc Hiệp Dung tráo trở rồi đốt cháy mắt mình ở sa mạc Hồi Đằng(***). Chẳng nói chẳng rằng, tên tóc đỏ bổ tới vung kiếm. Hiệp Dung thoái lui Hai người quần thảo giữa phố phường mịt mùng bóng tối. Tên Đầu Sói phóng kim châm tới tấp, mũi kim bay nửa đường bỗng gia tăng kích cỡ biến thành ngọn lao xuyên tường phá gạch. Vô Phong nhận ra Hiệp Dung mạnh hơn nhiều so với hồi ở núi Dương Hoa Tụ. Hắn không tiếp cận nổi mà phải lẩn lút sau những tòa nhà cao tầng. Trong âm thanh hỗn loạn, Vô Phong bỗng nghe thấy giọng tên Đầu Sói:
-Tôi đoán công chúa Lục Châu ở đây nên cậu cũng có mặt. Nhưng không ngờ chúng ta tái ngộ sớm thế! Sao, một năm qua thế nào, khỏe chứ?
-Vẫn khỏe lắm! Khỏe muốn chết đây nè! – Vô Phong cười.
Hiệp Dung phóng kim châm về nơi phát ra âm thanh. Bức tường thủng lỗ chỗ nhưng Vô Phong không ở đó. Hốt nhiên y thấy bóng tóc đỏ từ ngách hẹp vùn vụt lao ra cùng thanh Bộc Phá. Kiếm nhanh loang loáng, Hiệp Dung không kịp phản ứng liền bị chém xả vai. Nếu không nhờ lớp giáp kim loại giấu dưới áo choàng, thân thể tên Đầu Sói đã đứt đôi. Hiệp Dung ngã ngửa song lập tức bật dậy, dùng dây kim loại kéo mình lên cao tránh xa tầm đánh của Vô Phong. Ôm bả vai rỉ máu, y cười:
-Cậu mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều! Nhưng dễ dụ hơn, dễ nổi điên hơn! Khì khì!
Bấy giờ Vô Phong mới nhớ nhiệm vụ giám sát Đấu Thánh. Hắn định quay lại nhưng Hiệp Dung nhanh tay phóng kim châm đan lưới thép ngáng đường. Tên tóc đỏ nghiến răng, mong sao vẫn kịp sửa chữa sai lầm.
Cùng lúc đó, Đấu Thánh vùng vẫy giữa trận địa. Xung quanh gã ngổn ngang xác Chó Hoang, Đầu Sói hay thậm chí cả Sói Chúa. Gã không cần vệ quân hay hộ vệ thánh sứ bao bọc, gã chiến đấu một mình cùng thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang Hỏa. Gã giẫm đạp xác kẻ thù rồi lừ lừ tiến bước, lũ Chó Hoang cả sợ chùn chân, quân thủ vệ được dịp thừa thắng xông lên. Quân thủ vệ đang đẩy lui kẻ địch đông gấp bội, bởi lẽ họ vô địch ở chiến trường này, quan trọng hơn là họ có một thủ lĩnh đáng tin cậy. Dưới sự chỉ huy của Đấu Thánh, vệ quân chặn đứng quân phương nam ở khu tượng đài rồi chuyển thế phản công. Nếu tình hình thuận lợi, họ đủ khả năng đánh vỗ lưng Liệt Giả và kết thúc chiến tranh ngay đêm nay. Chiến thắng đã ở rất gần người Tuyệt Tưởng.
Nhưng nụ cười mới xuất hiện trên mặt Đấu Thánh hốt nhiên tắt ngấm. Gã phát hiện một người đội mũ trùm bước ra từ đám Chó Hoang. Chỉ cần nhìn vóc dáng lẫn bộ dạng đi đứng, gã nhận ra ngay người nọ:
-Tịnh Hoạt… là cậu phải không?
Người nọ cởi mũ trùm xác nhận lời Đấu Thánh. Dưới ánh lửa chiến tranh, gương mặt Tịnh Hoạt hốc hác nhiều, vùng cổ băng kín những vết thương tổn từ vụ nổ Ngọn Xám. Gã thánh sứ lên tiếng:
-Cậu đầu quân cho Liệt Giả? Tại sao phải như thế?
-Vì tự do. – Tịnh Hoạt trả lời – Thời gian không còn nhiều, mình hỏi một câu được chứ? Đi với mình không? Chúng ta sẽ tự do mãi mãi!
Đấu Thánh không đáp, cổ họng nghẹn như nuốt đầy cát. Tịnh Hoạt chìa tay như lời mời. Chỉ một cái nắm tay, Đấu Thánh sẽ trở về bên vị hôn thê sau đó rời Tuyệt Tưởng Thành mãi mãi. Nhưng ngay thời khắc ấy, gã cảm giác hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình. Ngập lún giữa ranh giới hạnh phúc cá nhân và trách nhiệm tập thể, Đấu Thánh tưởng chừng hóa đá. Thấy vậy, Tịnh Hoạt liền niệm phép, cát dưới chân ầm ầm rung chuyển. Cô ta nói:
-Cậu có hai lựa chọn. Hoặc đi cùng mình, hoặc phải giết mình.
Cát cuồn cuộn sóng trào đổ ập lên Đấu Thánh. Gã thánh sứ vận lực, sau lưng bốc đôi cánh rực lửa vàng chói cùng thần hộ mệnh. Cũng giống công chúa Lục Châu, gã đã đạt đẳng cấp đại thánh sứ. Dùng thần hộ mệnh đỡ làn sóng cát, gã vỗ cánh bay vọt tới, trên tay xuất hiện thánh giới là một thanh kiếm lưỡi thẳng. Tịnh Hoạt niệm phép, cát tràn dồn dập tựa lũ cuốn, khu vực tượng đài rung bần bật như động đất. Đấu Thánh vung kiếm chém bạt tất cả, đôi cánh vàng chói xẻ xuyên bóng tối. Gã lao tới túm cổ Tịnh Hoạt đè xuống đất, kiếm kề sát cổ cô ta. Đấu Thánh thở dốc, cả người run bần bật. Gã hét lớn:
-Tại sao chứ? Tại sao cậu làm thế này? TẠI SAO?
Tịnh Hoạt trả lời gã bằng sự im lặng lẫn đôi mắt trơ lạnh. Đấu Thánh buông thánh giới, đôi cánh lửa sau lưng biến mất, gã ôm vai Tịnh Hoạt:
-Cậu không tự do đâu, Tịnh Hoạt! Cậu chỉ là con rối trong tay Liệt Giả! Trở lại với mình! Tuyệt Tưởng Thành mới là tự do của cậu!
Đáp lại thỉnh cầu của gã, Tịnh Hoạt niệm phép, cát xoáy như cơn lốc thẳng ngực Đấu Thánh tống gã vào chân tượng đài. Nhiều vệ quân chạy đến ngăn cản nhưng tất cả đều bị sóng cát đánh bật, Tịnh Hoạt quá mạnh so với họ. Cô ta tiến đến Đấu Thánh đoạn cất lời:
-Gã kiêu căng ngạo mạn đâu rồi? Kẻ sẵn sàng làm mọi thứ vì mục tiêu đâu rồi? Đây không phải cậu!
-Không, cậu nhầm… – Đấu Thánh ho khạc máu – …đây vẫn là mình. Mình yêu cậu, sao bảo mình giết cậu được chứ?
Tịnh Hoạt chìa tay lần nữa nhưng Đấu Thánh lắc đầu. Đúng lúc đó một tiếng nổ từ cao điểm phía xa vọng tới, một tia lửa đạn xé màn đêm đâm xuyên ngực Tịnh Hoạt. Cô ả đổ gục, dòng máu bạc xám túa khắp trên cát. Tay bắn tỉa của Bán Dạ Giáo Đoàn đã thực hiện đúng như chỉ thị từ Hỏa Nghi: giết Tịnh Hoạt ngay khi có cơ hội. Đấu Thánh sững sờ, gã chẳng màng thương thế mà chồm đến ôm Tịnh Hoạt, mặt thất thần, miệng lắp bắp:
-Không, không, không! Tịnh Hoạt, Tịnh Hoạt! Không, không phải thế này, không phải thế này! Tỉnh dậy đi, mình xin cậu!
Lỗ thủng từ ngực phải Tịnh Hoạt bốc khói lẫn mùi tanh. Cô ả co giật một hồi trước khi nhắm mắt, miệng chảy đầy máu bạc xám. Đấu Thánh siết chặt lưng vị hôn thê và bắt đầu khóc như đứa trẻ, bao nhiêu kiêu hãnh lẫn ngạo mạn bay biến. Nhưng chiến trường khốc liệt đến mức gã chưa kịp chìm xuống hố sâu sầu thảm thì vệ quân thông báo:
-Thủ lĩnh! Kẻ địch ở khu trung tâm đổi hướng! Chúng không đánh Ngọn Xám nữa, chúng đang tiến về đây!
-Kẻ địch đang đánh vòng lại Tây Chinh Kiếm! Chốt chặn của chúng ta không chống nổi!
-Chúng ta phải đánh tiếp, thưa thủ lĩnh! Chúng ta đang bị bao vây! Thủ lĩnh, thủ lĩnh!
Trăm ngàn câu hỏi ập đến, đầu óc Đấu Thánh như muốn vỡ tung. Gã hết lắc đầu lại nhìn quanh như kẻ mất phương hướng. Đạn pháo veo véo cày tung mặt đất, gã vẫn im như phỗng chẳng nói chẳng rằng. Xung quanh khu tượng đài, cánh quân Liệt Giả bắt đầu tràn tới. Các vệ quân buộc phải gỡ Đấu Thánh khỏi cái xác Tịnh Hoạt rồi mở đường máu đưa gã về tuyến phòng thủ. Đằng xa, Vô Phong đã đến nơi song quá trễ. Tên tóc đỏ, Đội 11 cùng hơn sáu trăm vệ quân bị chia cắt với đội của Đấu Thánh; họ chẳng còn lựa chọn nào ngoài phá vòng vây sau trở về trung tâm thành phố.
Đêm ngày 18 tháng 10, người Tuyệt Tưởng thắng lớn. Nhờ Hoàng Tử Cát, họ bảo vệ thành công Ngọn Xám và ép lui quân phương nam. Chỉ cần thiết lập vành đai phòng thủ rồi chờ đội pháp sư sửa chữa xong Ngọn Xám, người Tuyệt Tưởng tất thắng lợi. Nhưng giữa lòng quận Tây Chinh Kiếm, Đấu Thánh cùng một trăm vệ quân đơn độc giữa cả vạn Chó Hoang – họ không còn đường thoát. Cuối trận chiến, Hỏa Nghi gục đầu than thở với đại thánh sứ:
-Chúng ta thua rồi, đáng ra tôi nghe lời ngài. Tôi thua mất rồi! Chỉ tại tôi hiếu thắng! Thằng khốn Hiệp Dung!
Tây Minh lắc đầu thở dài:
-Chúng đánh Ngọn Xám chỉ nhằm che mắt, mục đích chính là dồn Đấu Thánh vào đường cùng. Cứ điểm đó không quá quan trọng, người Tuyệt Tưởng có thể bỏ qua. Nhưng ta không nghĩ nhà vua chịu ngồi yên…
Hỏa Nghi vò đầu:
-Ai mà tin thằng cha Đấu Thánh sụp đổ theo cách như vậy chứ? Xạ ưng báo gã “chập điện” rồi! Gã chẳng quan tâm chuyện chỉ huy hay gì nữa! Một trăm vệ quân ở đó chỉ cầm cự được tối đa hai ngày, mà Ngọn Xám cần dăm hôm nữa mới sửa xong! Làm sao bây giờ?
-Cầu nguyện. – Tây Minh lắc đầu cười khổ – Hãy cầu nguyện nhà vua là kẻ tàn nhẫn.
Hỏa Nghi dộng đầu trên bàn, mồm lổm bổm chửi đổng. Gã chửi mình, chửi luôn cả Đấu Thánh. Gã đã có phương trình hoàn mỹ, khốn thay cuộc sống không phải là những con số cứng nhắc. So với Hiệp Dung, gã chỉ là thằng trẻ nít trong trò chơi tâm lý.
…
Bên kia chiến tuyến, Liệt Giả bí mật đưa Tịnh Hoạt về điều trị. Gã tóc đỏ thức cả đêm phẫu thuật cho cô ta. Bên ngoài phòng mổ, Hiệp Dung khoan khoái tận hưởng bia lạnh. Chợt nghe tiếng chân đi bốt huỳnh huỵch bước tới, gã Đầu Sói cúi đầu chào “Cậu chủ Hệ Tôn!”. Ngó nghiêng vào trong một hồi, Hệ Tôn giật phắt chai bia của Hiệp Dung đoạn hỏi:
-Sao phải cứu con nhỏ tóc trắng? Nó hết giá trị rồi mà?! Mà nó còn sống không?
Hiệp Dung mỉm cười, hồ như chẳng quan tâm chai bia:
-Ai biết? Ngài Liệt Giả luôn có dự tính riêng! Tôi cũng không chắc cô ta qua khỏi. Vết thương khá nặng, cùng lắm là trụ đến sáng mai. Nhưng dù gì tôi cũng cho người loan tin Tịnh Hoạt đã chết, từ nay sẽ chẳng còn thánh nữ Tuyệt Tưởng nào nữa.
Hệ Tôn tu bia ừng ực rồi tiếp lời:
-Vậy chúng ta giết bọn thủ vệ chứ? Tao sẽ cắt đầu thằng Đấu Thánh!
Gã Đầu Sói cười, bộ mặt thẩm mỹ méo mó:
-Ai cần Đấu Thánh? Tốn công tốn sức tốn người chỉ để giết thằng bất tài đó? Không, kiên nhẫn đi cậu chủ, cứ để Đấu Thánh sống dở chết dở rồi chúng ta sẽ gặp Hoàng Tử Cát. Lúc đó cậu chủ chém giết thoải mái!
Hệ Tôn bật cười sằng sặc, đôi mắt khát máu phấn khích như con thú sắp xổ lồng. Hiệp Dung thở phù, chăn nuôi quái vật khó hơn y tưởng.
Ở hoàng cung Tuyệt Tưởng Thành, người ta nói Hoàng Tử Cát ngồi bên cửa sổ và thức suốt đêm ngày 18 sáng ngày 19, tẩu thuốc trên tay không lúc nào ngớt khói. Người ta nói sau một đêm anh già đi nhiều, tóc dài hơn, râu quai nón tô đen chiếc cằm vuông vắn. Người ta nói đêm ấy, hoa Tuyệt Tưởng bay khắp hoàng cung như chuẩn bị đưa tiễn ai đó.
-Và còn bởi ý nghĩa tinh thần. – Hỏa Nghi nói với Vô Phong rồi chỉ lên ngọn tháp – Tuy trông nham nhở khó coi nhưng nó vẫn là biểu tượng trong tâm thức người Tuyệt Tưởng. Hiểu chứ, tóc đỏ? Mất cái tháp đó, chúng ta đi đời hết!
-Ai chẳng biết chứ?! Sao phải nhắc riêng tôi? – Vô Phong tặc lưỡi.
Hỏa Nghi chọc ngón tay lên ngực tên tóc đỏ liên hồi:
-Vì cậu đang giám sát ông thần Đấu Thánh! Nghe này, chắc chắn Liệt Giả sẽ đưa vài cánh quân tấn công quận Tây Chinh Kiếm, cơ sở đầu não của quân thủ vệ. Cậu có thắc mắc tại sao Liệt Giả cứu Tịnh Hoạt trong khi cô ta đã hết giá trị sử dụng? Giờ thì cậu biết câu trả lời đấy!
Vô Phong nhíu mày ngẫm nghĩ sau nói:
-Hệ thống phòng ngự bên Tây Chinh Kiếm có đường thông sang Ngọn Xám. Nhưng nó khá phức tạp và kín kẽ, tôi không nghĩ Tịnh Hoạt sẽ gây đột biến lớn. Tôi biết cô ta mạnh cỡ nào, anh bạn, tôi ăn đủ rồi! Tôi dám chắc Tịnh Hoạt không thể xuyên thủng phòng tuyến. Hay Liệt Giả định nhắm vào Đấu Thánh?
Hỏa Nghi lắc đầu, miệng phả đầy khói thuốc:
-Là vậy đấy! Cậu nghĩ Đấu Thánh đủ tàn nhẫn xuống tay với cô ta không? Nghe này, nếu thấy Tịnh Hoạt, bằng mọi giá phải xử lý ả. Nếu cậu làm không xong, đám bắn tỉa sẽ lo nốt.
Vô Phong gật gật nhưng tâm tình lợn cợn. Hắn chẳng thân thiết với Tịnh Hoạt, chẳng đặt cô ta ở vị trí trang trọng trong tâm thức như người Tuyệt Tưởng, càng không có chuyện suy sụp tinh thần khi biết cô ta phản bội. Nhưng yêu cầu từ Hỏa Nghi làm hắn bối rối. Nhớ lại cuộc trò chuyện chóng vánh với Tịnh Hoạt trên đỉnh Ngọn Xám(*), tên tóc đỏ không khỏi rùng mình khi chứng kiến hàng búi dây kim loại đâm xuyên người thánh nữ. Hắn hiểu cảm giác bị sử dụng như một công cụ. Hắn sẽ giết Tịnh Hoạt nếu tình hình bắt buộc. Nhưng ở khía cạnh nào đó, hắn muốn thánh nữ quay lại hoặc chí ít là hiểu cặn kẽ tại sao cô ta phản bội.
Xa lạ đã vậy, còn như Đấu Thánh – người bạn thơ ấu – vị hôn phu tương lai – người gần gũi nhất với Tịnh Hoạt thì sao? Hắn đau đầu tự vấn. Ngẫm lại, Vô Phong trách bản thân lo chuyện bao đồng. Đáng lẽ hắn nên mặc Đấu Thánh ở phiên điều trần.
…
Cùng lúc, nhà vua trẻ với Tây Minh kiểm tra phòng tuyến trung tâm và đôn đốc quân đội. Mỗi lần đức vua xuất hiện, binh lính đều dang tay cúi lưng thành kính. Tất cả họ đã sẵn sàng tận hiến vì Hoàng Tử Cát, từ những sĩ quan cấp cao tới binh sĩ cấp thấp nhất. Ngay cả cố đức vua Đấu Nhân cũng không có sự ủng hộ lớn như vậy. Đại thánh sứ đã nghĩ về một chiến thắng quân sự cho Tuyệt Tưởng Thành.
Tám giờ tối, nhà vua trẻ cùng Tây Minh nghỉ chân trên đoạn hành lang hoàng cung. Họ trông về đại lộ chính rồi chuyền tay nhau chiếc tẩu thuốc lấn vấn khói đỏ cam. Chưa thấy kẻ địch có động thái, Hoàng Tử Cát lên tiếng:
-Sau chiến tranh, các liên minh sẽ đến đây như kền kền mò xác thối, nói đủ thứ về thiết lập trật tự, gìn giữ hòa bình, sau đó đặt quân đồn trú. Oái oăm thay, chúng tôi đã thỉnh cầu giúp đỡ từ Đại Hội Đồng nên khó lòng từ chối. Giả sử cha tôi còn sống, ông sẵn sàng gạt phắt chuyện này rồi tuyên chiến nếu bất cứ liên minh nào đụng chạm mỏ quang tố! – Nhà vua cười.
-Ngài được phép làm vậy! – Tây Minh nhún vai – Ngài có quyền bảo vệ lợi ích chính đáng.
Nhà vua chống tay lên lan can, ánh mắt xa xăm vượt qua lớp màn mưa bạc đang phủ che bầu trời. Ngẫm ngợi hồi lâu, anh lắc đầu:
-Cha tôi, ông nội, ông cố… hay những vị vua Tuyệt Tưởng ở buổi đầu kỷ nguyên văn minh đều làm thế. Tôi không thể lặp lại giống họ. Tám trăm năm qua(**), Tuyệt Tưởng Thành vẫn tự khép kín trong bức tường cao hai trăm mét và ẩn mình dưới bóng Ngọn Xám. Con gái tôi, thế hệ tương lai của Tuyệt Tưởng Thành không thể sống như thế. Dân tộc tôi có tiềm năng lớn nhưng sẽ chỉ mãi là tiềm năng nếu không vươn ra ngoài mảnh đất này. Tôi không nhường quang tố, tài nguyên hay bất kỳ tấc đất nào cho ai khác, nhưng chia sẻ thì được. Tôi muốn mời vài công ty nước ngoài, chia sẻ công nghệ lẫn cách thức khai thác quang tố. Có thể nó là bước khởi đầu tốt. Ngài thấy sao, đại thánh sứ?
Tây Minh lúc lắc đầu:
-Tôi không chắc. Vị trí địa lý của Tuyệt Tưởng Thành quá đặc biệt. Vấn đề căn bản nhất vẫn là Kim Ngân: các quốc gia chia năm xẻ bảy, chính phủ bù nhìn, sự trì trệ kinh tế… ở đây không có giao thương đúng nghĩa, không cả trao đổi văn hóa. Thứ lỗi nói thẳng, nếu không nhờ quang tố, các liên minh sẽ chẳng bao giờ quan tâm Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng có lẽ “chia sẻ” là giải pháp duy nhất để thế giới bớt cái nhìn tiêu cực về các ngài. Hơn nữa Ngọn Xám đã sụp đổ, các ngài không thể tự thân đứng giữa sa mạc mà cần một liên minh để dựa dẫm, quang tố là bản hợp đồng chấp nhận được.
Nhà vua bật cười:
-Em trai tôi nói y hệt ngài! Đấu Thánh không bao giờ tin vào giải pháp chia sẻ tài nguyên, gọi nó là quan hệ lợi nhuận thiếu bền vững. Thằng nhóc cũng nói vị trí địa lý của Tuyệt Tưởng Thành quá đặc biệt, sớm muộn cũng thành miếng bánh bị xâu xé.
-Có chính kiến tốt! – Đại thánh sứ gật gù – Nhưng cậu ta làm cách nào để giải quyết vấn đề?
-Tôi không rõ. Tôi chưa bao giờ hỏi! Thằng nhóc không dễ chia sẻ. Đấu Thánh luôn khép kín tâm trí, luôn đứng ở vị trí quan sát, tự nhận định hoặc tự đánh giá. Đôi lúc, vì quá thiên kiến hoặc ngang ngạnh nên thằng nhóc trở thành kẻ khó ưa. Nhưng sự thật là giải pháp sử dụng giáo đoàn đánh thuê đều do Đấu Thánh đề xuất. Thử tưởng tượng nếu không có ba giáo đoàn ở đây, chúng tôi thiệt hại đến mức nào?
Tây Minh trầm ngâm:
-Cha ngài đã nói với tôi về Đấu Thánh. Cậu ta kiêu hãnh, ngạo mạn, vô cùng tin tưởng bản thân, không bao giờ chịu nhún nhường. Một dạng tính cách Tuyệt Tưởng rất cổ điển nhưng không phù hợp xu thế hiện đại. Bởi vậy, em trai ngài không bao giờ được chọn làm vua.
Hoàng Tử Cát chống tay nhìn mặt trận đoạn dõi về quận Tây Chinh Kiếm – nơi đầu não đội thủ vệ đóng quân. Nhà vua trẻ trầm ngâm:
-Cha tôi nói vậy? Chà… dù sao ông cũng hiếm khi trò chuyện với Đấu Thánh. Có lẽ việc thằng nhóc không thể kế thừa phép Mộc niệm khiến cha tôi thất vọng. Ông biết đấy, ở Tuyệt Tưởng Thành, Đấu Thánh là thánh sứ duy nhất. Thằng nhóc theo nghiệp thánh sứ vì không thể lĩnh hội phép Mộc niệm chứ không phải tôn sùng Vạn Thế. Vì luôn đóng kín tư tưởng nên thằng nhóc rất khó nắm bắt tâm lý quái vật không trung. Những con quái vật cũng giống người, chúng không thể đồng hành với một đối tác chẳng hiểu chúng.
-Cậu ta luôn “một mình” nhỉ? – Đại thánh sứ nhún vai – Cha ngài đúng, Đấu Thánh không thể làm vua nếu cứ giữ sự “một mình” đó.
Nhà vua trẻ nói:
-Tôi không nghĩ thế. Tôi tin Đấu Thánh đủ phẩm chất làm vua. Thằng nhóc còn trẻ, còn nhiều thời gian cải thiện. “Một mình”? Ngài nghĩ tôi khác em trai mình ở chỗ được nhiều người ủng hộ? Không, tôi cũng chỉ “một mình” như bao người Tuyệt Tưởng khác, như cư dân lục địa này, như chính Kim Ngân. Như ngài thấy, chúng tôi hoàn toàn cô độc và không có nguồn trợ giúp chính thống. Có thể đêm nay chúng tôi sẽ thắng, có thể chúng tôi sẽ mở rộng cửa đón người ngoài trong tương lai nhưng về bản chất, chúng tôi vẫn cô độc, vẫn “một mình” giữa sa mạc bao la bất tận.
-Ngài nghĩ nếu làm vua, Đấu Thánh sẽ tìm ra giải pháp?!
Hoàng Tử Cát rít tẩu thuốc rồi nói trong làn khói đỏ cam:
-Đấu Thánh cô độc thành quen, thằng nhóc hiểu rõ chuyện “một mình”. Em trai tôi… nó đi trong bóng tối quá lâu, chắc hiểu kẻ “một mình” cần điều gì, phải làm gì. Tôi tin Đấu Thánh sẽ tìm được lối thoát cho Tuyệt Tưởng Thành, không phải tôi.
Đại thánh sứ cười:
-Sao vậy? Ngài muốn từ bỏ? Không nên, Đấu Thánh có thể tìm ra đường hướng – như ngài nói, nhưng ngài sẽ là vị vua vĩ đại. Rồi tất cả phải ca tụng ngài là Vua Sa Mạc.
-Tôi? Không, tôi chẳng vĩ đại gì hết! – Nhà vua thở dài – Tôi chỉ muốn làm người tự do, được một lần đặt chân tới vùng trời Cội Gió. Tôi đã lập gia đình, có con cái, là vua một nước, nhưng cuối cùng tôi nhận ra mình vẫn chỉ là đứa trẻ thích chơi đùa với cát.
-Vẫn là Hoàng Tử, phải không? – Đại thánh sứ nhướn mày.
Hai người cười rộ. Vừa lúc ấy có tin báo quân đoàn Liệt Giả xuất trận và đang tiến về đại lộ chính. Trên nóc hành lang, hai con xạ ưng nhào xuống theo nhà vua ra trận. Trên đường đi, đại thánh sứ hỏi câu cuối:
-Ngài tin tưởng Đấu Thánh cỡ nào, thưa đức vua?
-Bằng danh dự của tôi, bằng mạng sống của tôi. – Hoàng Tử Cát trả lời.
Tây Minh thở phù. Nhà vua quyết định dứt khoát và ông chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng.
…
Hơn chín giờ tối, trận chiến ở trung tâm thành phố bắt đầu bằng loạt pháo nổ. Dưới sự chỉ huy của Liệt Giả, hàng trăm phân đội Chó Hoang ồ ạt băng qua đại lộ chính, nhiều phân đội khác tràn vào dãy nhà hai bên rồi ra sức phá vỡ những chốt súng máy đang nã xuống đại lộ. Bằng phép thuật Thổ niệm, các pháp sư Tuyệt Tưởng khiến bề mặt đại lộ lồi lõm lắm chướng ngại, quân phương nam vì thế bị hãm bớt tốc độ. Khi những đội Chó Hoang đầu tiên thoát khỏi đại lộ, chúng bắt gặp quảng trường trung tâm trống trải, cách đó chục bước là hàng trăm bậc thang dẫn lên Ngọn Xám. Trên bậc thang, dàn súng máy mở chốt an toàn đã chực chờ sẵn, vừa thấy bóng Chó Hoang bèn lập tức xả đạn. Cứ thế, cứ thế, mới nửa tiếng trôi qua nhưng dưới bậc thềm đã la liệt xác người.
Người Tuyệt Tưởng thừa đạn nhưng quân phương nam thừa máu thịt. Lợi dụng xác chết đồng đội làm lá chắn, Chó Hoang tiếp tục tràn lên, lớp sau tiếp lớp trước như sóng đánh ngày bão. Tận dụng biển người che chắn, chúng lập chốt lắp pháo. Đoán trước người Tuyệt Tưởng phá hoại đường sá, Liệt Giả lệnh tháo rời từng phần khẩu pháo, đợi lúc vượt qua đại lộ mới lắp ráp lại. Pháo nổ liên tiếp, dàn súng máy của người Tuyệt Tưởng rơi rụng, Chó Hoang được đà tiến lên như triều dâng chực nhấn chìm Ngọn Xám. Bỗng trên cao, bóng xạ ưng xuất hiện cùng tiếng thét, ngay lúc đó quân chủ lực Tuyệt Tưởng tràn xuống tựa lũ quét ập vào quân phương nam. Tiếng kiếm tiếng súng nuốt chửng khoảng trời đẫm mưa bạc, máu đỏ ruộm trên những bậc thang lát đá trắng. Bên quận Tây Chinh Kiếm, Vô Phong cảm nhận rõ chiến trường trung tâm dù không trực tiếp chứng kiến. Chốc chốc xạ ưng báo tin, hắn loáng thoáng nghe Liệt Giả cùng thành viên Thập Kiếm xuất trận. Lát sau hắn lại nghe Hoàng Tử Cát cùng đại thánh sứ Tây Minh dẫn quân đánh thọc sườn, trực tiếp đối đầu bọn Liệt Giả. Hai bên đang sử dụng những quân bài tốt nhất, tất cả vì Ngọn Xám.
Hơn mười giờ đêm, xạ ưng bay đến tổng bộ đội thủ vệ, báo rằng cánh quân phương nam thứ hai đang đánh thẳng vào quận Tây Chinh Kiếm. Quân thủ vệ triển khai thế phòng ngự, các đội đánh thuê ra tiền tuyến, riêng Đội 11 ở lại tổng bộ. Trên mái nhà, Vô Phong thấy Đấu Thánh khoác áo thủ vệ ra trận, ánh mắt đăm đăm trông về những dãy nhà cao tầng nội đô. Xạ ưng liên tiếp đưa tin, gã liền điều động từng đội phản công và không quên buông lời nhục mạ kẻ địch. Đó là Đấu Thánh mà Vô Phong quen thuộc. Lần đầu tiên tên tóc đỏ an tâm trước bộ dạng này của gã.
Mười một giờ, tổng bộ nhận tin cánh quân phương nam đang tiến về tượng đài Thạch Thánh Hoang Hỏa. Chiến sự xảy ra như Đấu Thánh dự liệu. Gã dẫn vài nhóm vệ quân cùng Đội 11 tới khu tượng đài. Tại đó họ bắt gặp quân đoàn phương nam cùng vài gã Sói Chúa, hai bên ngay lập tức ập vào nhau. Hàng trăm thanh kiếm lẫn súng nổ vang dồn dập dưới chân tượng đài. Giữa chiến trường, Vô Phong bỗng chạm mặt Hiệp Dung. Tên Đầu Sói cười:
-Ô, tóc đỏ? Chúng ta lại gặp nhau!
Vô Phong cười gằn. Dù vết thương đã lành và không để lại sẹo, nhưng hắn vẫn nhớ rõ khoảnh khắc Hiệp Dung tráo trở rồi đốt cháy mắt mình ở sa mạc Hồi Đằng(***). Chẳng nói chẳng rằng, tên tóc đỏ bổ tới vung kiếm. Hiệp Dung thoái lui Hai người quần thảo giữa phố phường mịt mùng bóng tối. Tên Đầu Sói phóng kim châm tới tấp, mũi kim bay nửa đường bỗng gia tăng kích cỡ biến thành ngọn lao xuyên tường phá gạch. Vô Phong nhận ra Hiệp Dung mạnh hơn nhiều so với hồi ở núi Dương Hoa Tụ. Hắn không tiếp cận nổi mà phải lẩn lút sau những tòa nhà cao tầng. Trong âm thanh hỗn loạn, Vô Phong bỗng nghe thấy giọng tên Đầu Sói:
-Tôi đoán công chúa Lục Châu ở đây nên cậu cũng có mặt. Nhưng không ngờ chúng ta tái ngộ sớm thế! Sao, một năm qua thế nào, khỏe chứ?
-Vẫn khỏe lắm! Khỏe muốn chết đây nè! – Vô Phong cười.
Hiệp Dung phóng kim châm về nơi phát ra âm thanh. Bức tường thủng lỗ chỗ nhưng Vô Phong không ở đó. Hốt nhiên y thấy bóng tóc đỏ từ ngách hẹp vùn vụt lao ra cùng thanh Bộc Phá. Kiếm nhanh loang loáng, Hiệp Dung không kịp phản ứng liền bị chém xả vai. Nếu không nhờ lớp giáp kim loại giấu dưới áo choàng, thân thể tên Đầu Sói đã đứt đôi. Hiệp Dung ngã ngửa song lập tức bật dậy, dùng dây kim loại kéo mình lên cao tránh xa tầm đánh của Vô Phong. Ôm bả vai rỉ máu, y cười:
-Cậu mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều! Nhưng dễ dụ hơn, dễ nổi điên hơn! Khì khì!
Bấy giờ Vô Phong mới nhớ nhiệm vụ giám sát Đấu Thánh. Hắn định quay lại nhưng Hiệp Dung nhanh tay phóng kim châm đan lưới thép ngáng đường. Tên tóc đỏ nghiến răng, mong sao vẫn kịp sửa chữa sai lầm.
Cùng lúc đó, Đấu Thánh vùng vẫy giữa trận địa. Xung quanh gã ngổn ngang xác Chó Hoang, Đầu Sói hay thậm chí cả Sói Chúa. Gã không cần vệ quân hay hộ vệ thánh sứ bao bọc, gã chiến đấu một mình cùng thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang Hỏa. Gã giẫm đạp xác kẻ thù rồi lừ lừ tiến bước, lũ Chó Hoang cả sợ chùn chân, quân thủ vệ được dịp thừa thắng xông lên. Quân thủ vệ đang đẩy lui kẻ địch đông gấp bội, bởi lẽ họ vô địch ở chiến trường này, quan trọng hơn là họ có một thủ lĩnh đáng tin cậy. Dưới sự chỉ huy của Đấu Thánh, vệ quân chặn đứng quân phương nam ở khu tượng đài rồi chuyển thế phản công. Nếu tình hình thuận lợi, họ đủ khả năng đánh vỗ lưng Liệt Giả và kết thúc chiến tranh ngay đêm nay. Chiến thắng đã ở rất gần người Tuyệt Tưởng.
Nhưng nụ cười mới xuất hiện trên mặt Đấu Thánh hốt nhiên tắt ngấm. Gã phát hiện một người đội mũ trùm bước ra từ đám Chó Hoang. Chỉ cần nhìn vóc dáng lẫn bộ dạng đi đứng, gã nhận ra ngay người nọ:
-Tịnh Hoạt… là cậu phải không?
Người nọ cởi mũ trùm xác nhận lời Đấu Thánh. Dưới ánh lửa chiến tranh, gương mặt Tịnh Hoạt hốc hác nhiều, vùng cổ băng kín những vết thương tổn từ vụ nổ Ngọn Xám. Gã thánh sứ lên tiếng:
-Cậu đầu quân cho Liệt Giả? Tại sao phải như thế?
-Vì tự do. – Tịnh Hoạt trả lời – Thời gian không còn nhiều, mình hỏi một câu được chứ? Đi với mình không? Chúng ta sẽ tự do mãi mãi!
Đấu Thánh không đáp, cổ họng nghẹn như nuốt đầy cát. Tịnh Hoạt chìa tay như lời mời. Chỉ một cái nắm tay, Đấu Thánh sẽ trở về bên vị hôn thê sau đó rời Tuyệt Tưởng Thành mãi mãi. Nhưng ngay thời khắc ấy, gã cảm giác hàng trăm cặp mắt đang nhìn mình. Ngập lún giữa ranh giới hạnh phúc cá nhân và trách nhiệm tập thể, Đấu Thánh tưởng chừng hóa đá. Thấy vậy, Tịnh Hoạt liền niệm phép, cát dưới chân ầm ầm rung chuyển. Cô ta nói:
-Cậu có hai lựa chọn. Hoặc đi cùng mình, hoặc phải giết mình.
Cát cuồn cuộn sóng trào đổ ập lên Đấu Thánh. Gã thánh sứ vận lực, sau lưng bốc đôi cánh rực lửa vàng chói cùng thần hộ mệnh. Cũng giống công chúa Lục Châu, gã đã đạt đẳng cấp đại thánh sứ. Dùng thần hộ mệnh đỡ làn sóng cát, gã vỗ cánh bay vọt tới, trên tay xuất hiện thánh giới là một thanh kiếm lưỡi thẳng. Tịnh Hoạt niệm phép, cát tràn dồn dập tựa lũ cuốn, khu vực tượng đài rung bần bật như động đất. Đấu Thánh vung kiếm chém bạt tất cả, đôi cánh vàng chói xẻ xuyên bóng tối. Gã lao tới túm cổ Tịnh Hoạt đè xuống đất, kiếm kề sát cổ cô ta. Đấu Thánh thở dốc, cả người run bần bật. Gã hét lớn:
-Tại sao chứ? Tại sao cậu làm thế này? TẠI SAO?
Tịnh Hoạt trả lời gã bằng sự im lặng lẫn đôi mắt trơ lạnh. Đấu Thánh buông thánh giới, đôi cánh lửa sau lưng biến mất, gã ôm vai Tịnh Hoạt:
-Cậu không tự do đâu, Tịnh Hoạt! Cậu chỉ là con rối trong tay Liệt Giả! Trở lại với mình! Tuyệt Tưởng Thành mới là tự do của cậu!
Đáp lại thỉnh cầu của gã, Tịnh Hoạt niệm phép, cát xoáy như cơn lốc thẳng ngực Đấu Thánh tống gã vào chân tượng đài. Nhiều vệ quân chạy đến ngăn cản nhưng tất cả đều bị sóng cát đánh bật, Tịnh Hoạt quá mạnh so với họ. Cô ta tiến đến Đấu Thánh đoạn cất lời:
-Gã kiêu căng ngạo mạn đâu rồi? Kẻ sẵn sàng làm mọi thứ vì mục tiêu đâu rồi? Đây không phải cậu!
-Không, cậu nhầm… – Đấu Thánh ho khạc máu – …đây vẫn là mình. Mình yêu cậu, sao bảo mình giết cậu được chứ?
Tịnh Hoạt chìa tay lần nữa nhưng Đấu Thánh lắc đầu. Đúng lúc đó một tiếng nổ từ cao điểm phía xa vọng tới, một tia lửa đạn xé màn đêm đâm xuyên ngực Tịnh Hoạt. Cô ả đổ gục, dòng máu bạc xám túa khắp trên cát. Tay bắn tỉa của Bán Dạ Giáo Đoàn đã thực hiện đúng như chỉ thị từ Hỏa Nghi: giết Tịnh Hoạt ngay khi có cơ hội. Đấu Thánh sững sờ, gã chẳng màng thương thế mà chồm đến ôm Tịnh Hoạt, mặt thất thần, miệng lắp bắp:
-Không, không, không! Tịnh Hoạt, Tịnh Hoạt! Không, không phải thế này, không phải thế này! Tỉnh dậy đi, mình xin cậu!
Lỗ thủng từ ngực phải Tịnh Hoạt bốc khói lẫn mùi tanh. Cô ả co giật một hồi trước khi nhắm mắt, miệng chảy đầy máu bạc xám. Đấu Thánh siết chặt lưng vị hôn thê và bắt đầu khóc như đứa trẻ, bao nhiêu kiêu hãnh lẫn ngạo mạn bay biến. Nhưng chiến trường khốc liệt đến mức gã chưa kịp chìm xuống hố sâu sầu thảm thì vệ quân thông báo:
-Thủ lĩnh! Kẻ địch ở khu trung tâm đổi hướng! Chúng không đánh Ngọn Xám nữa, chúng đang tiến về đây!
-Kẻ địch đang đánh vòng lại Tây Chinh Kiếm! Chốt chặn của chúng ta không chống nổi!
-Chúng ta phải đánh tiếp, thưa thủ lĩnh! Chúng ta đang bị bao vây! Thủ lĩnh, thủ lĩnh!
Trăm ngàn câu hỏi ập đến, đầu óc Đấu Thánh như muốn vỡ tung. Gã hết lắc đầu lại nhìn quanh như kẻ mất phương hướng. Đạn pháo veo véo cày tung mặt đất, gã vẫn im như phỗng chẳng nói chẳng rằng. Xung quanh khu tượng đài, cánh quân Liệt Giả bắt đầu tràn tới. Các vệ quân buộc phải gỡ Đấu Thánh khỏi cái xác Tịnh Hoạt rồi mở đường máu đưa gã về tuyến phòng thủ. Đằng xa, Vô Phong đã đến nơi song quá trễ. Tên tóc đỏ, Đội 11 cùng hơn sáu trăm vệ quân bị chia cắt với đội của Đấu Thánh; họ chẳng còn lựa chọn nào ngoài phá vòng vây sau trở về trung tâm thành phố.
Đêm ngày 18 tháng 10, người Tuyệt Tưởng thắng lớn. Nhờ Hoàng Tử Cát, họ bảo vệ thành công Ngọn Xám và ép lui quân phương nam. Chỉ cần thiết lập vành đai phòng thủ rồi chờ đội pháp sư sửa chữa xong Ngọn Xám, người Tuyệt Tưởng tất thắng lợi. Nhưng giữa lòng quận Tây Chinh Kiếm, Đấu Thánh cùng một trăm vệ quân đơn độc giữa cả vạn Chó Hoang – họ không còn đường thoát. Cuối trận chiến, Hỏa Nghi gục đầu than thở với đại thánh sứ:
-Chúng ta thua rồi, đáng ra tôi nghe lời ngài. Tôi thua mất rồi! Chỉ tại tôi hiếu thắng! Thằng khốn Hiệp Dung!
Tây Minh lắc đầu thở dài:
-Chúng đánh Ngọn Xám chỉ nhằm che mắt, mục đích chính là dồn Đấu Thánh vào đường cùng. Cứ điểm đó không quá quan trọng, người Tuyệt Tưởng có thể bỏ qua. Nhưng ta không nghĩ nhà vua chịu ngồi yên…
Hỏa Nghi vò đầu:
-Ai mà tin thằng cha Đấu Thánh sụp đổ theo cách như vậy chứ? Xạ ưng báo gã “chập điện” rồi! Gã chẳng quan tâm chuyện chỉ huy hay gì nữa! Một trăm vệ quân ở đó chỉ cầm cự được tối đa hai ngày, mà Ngọn Xám cần dăm hôm nữa mới sửa xong! Làm sao bây giờ?
-Cầu nguyện. – Tây Minh lắc đầu cười khổ – Hãy cầu nguyện nhà vua là kẻ tàn nhẫn.
Hỏa Nghi dộng đầu trên bàn, mồm lổm bổm chửi đổng. Gã chửi mình, chửi luôn cả Đấu Thánh. Gã đã có phương trình hoàn mỹ, khốn thay cuộc sống không phải là những con số cứng nhắc. So với Hiệp Dung, gã chỉ là thằng trẻ nít trong trò chơi tâm lý.
…
Bên kia chiến tuyến, Liệt Giả bí mật đưa Tịnh Hoạt về điều trị. Gã tóc đỏ thức cả đêm phẫu thuật cho cô ta. Bên ngoài phòng mổ, Hiệp Dung khoan khoái tận hưởng bia lạnh. Chợt nghe tiếng chân đi bốt huỳnh huỵch bước tới, gã Đầu Sói cúi đầu chào “Cậu chủ Hệ Tôn!”. Ngó nghiêng vào trong một hồi, Hệ Tôn giật phắt chai bia của Hiệp Dung đoạn hỏi:
-Sao phải cứu con nhỏ tóc trắng? Nó hết giá trị rồi mà?! Mà nó còn sống không?
Hiệp Dung mỉm cười, hồ như chẳng quan tâm chai bia:
-Ai biết? Ngài Liệt Giả luôn có dự tính riêng! Tôi cũng không chắc cô ta qua khỏi. Vết thương khá nặng, cùng lắm là trụ đến sáng mai. Nhưng dù gì tôi cũng cho người loan tin Tịnh Hoạt đã chết, từ nay sẽ chẳng còn thánh nữ Tuyệt Tưởng nào nữa.
Hệ Tôn tu bia ừng ực rồi tiếp lời:
-Vậy chúng ta giết bọn thủ vệ chứ? Tao sẽ cắt đầu thằng Đấu Thánh!
Gã Đầu Sói cười, bộ mặt thẩm mỹ méo mó:
-Ai cần Đấu Thánh? Tốn công tốn sức tốn người chỉ để giết thằng bất tài đó? Không, kiên nhẫn đi cậu chủ, cứ để Đấu Thánh sống dở chết dở rồi chúng ta sẽ gặp Hoàng Tử Cát. Lúc đó cậu chủ chém giết thoải mái!
Hệ Tôn bật cười sằng sặc, đôi mắt khát máu phấn khích như con thú sắp xổ lồng. Hiệp Dung thở phù, chăn nuôi quái vật khó hơn y tưởng.
Ở hoàng cung Tuyệt Tưởng Thành, người ta nói Hoàng Tử Cát ngồi bên cửa sổ và thức suốt đêm ngày 18 sáng ngày 19, tẩu thuốc trên tay không lúc nào ngớt khói. Người ta nói sau một đêm anh già đi nhiều, tóc dài hơn, râu quai nón tô đen chiếc cằm vuông vắn. Người ta nói đêm ấy, hoa Tuyệt Tưởng bay khắp hoàng cung như chuẩn bị đưa tiễn ai đó.
/334
|