Sang tháng 12, chiến sự leo thang dữ dội. Quân Tuyệt Tưởng liên tiếp đụng độ tập đoàn phương nam ở các cứ điểm quanh Ngọn Xám, bom đạn vần vũ quần thảo hàng tiếng đồng hồ, giao tranh ác liệt biến vùng nội đô trước tòa tháp thành bình địa. Ngày vừa hết, tiếng pháo từ hướng bắc lại nã vào bóng tối và hắt ngược lên trời đêm vô số chảo sáng chói lòa như chẳng muốn người ta chợp mắt. Tuyệt Tưởng Thành vừa bảo vệ tài nguyên vừa cố chiếm lại những mỏ quang tố đã mất dù nhân lực thua thiệt hơn đối phương, chỉ thị của nhà vua buộc họ phải đánh bằng bất cứ giá nào. Chiến tranh dữ dội, khó khăn muôn trùng, người Tuyệt Tưởng thậm chí chẳng còn thời gian cầu nguyện cây mẹ năm lần một ngày như vẫn làm.
Dù vậy, Tuyệt Tưởng Thành vẫn tổ chức hội nghị. Ngày 4 tháng 12, toàn bộ Thống Lĩnh cùng một nửa số Thủ Lĩnh, tổng cộng khoảng tám chục người tập trung về sảnh tòa điện chính. Cạnh bục ngai vàng, nội các chính phủ cùng vài nhân vật có ảnh hưởng như công nương Tha Xuân cũng tham dự. Đại thánh sứ Tây Minh, nhóm công chúa Lục Châu, thánh sứ Thôn Tàng, sếp Khôi Ngột của giáo đoàn Bán Dạ đứng ở tầng lửng tòa sảnh với tư cách dự khán; vấn đề Tuyệt Tưởng Thành do người Tuyệt Tưởng quyết định, họ chỉ được phép quan sát. Người duy nhất có quyền can dự là Vô Phong vì hắn đã trở thành Thủ Lĩnh chính thức. Nhưng ngài đại thánh sứ ngó khắp sảnh mà chẳng thấy cái bóng tóc đỏ. Ngoảnh sang Tiểu Hồ, ông nhận được cái lắc đầu lẫn ánh mắt mỏi mệt của cô gái. Vô Phong khủng hoảng lâu hơn ông nghĩ.
Nhưng dẫu tên tóc đỏ có mặt thì một mình hắn cũng chẳng thể thay đổi bầu không khí ngột ngạt dưới sảnh. Trong tiếng rù rì bàn tán, đại thánh sứ nghe được vô số lời lẽ miệt thị Đấu Thánh. “Ông vua con”, “kẻ hèn nhát”, “con quạ”… đủ loại ngôn từ xúc xiểm gã vua trẻ cứ thế tuôn ra, thậm chí kẻ nào đấy còn loan tin gã bán rẻ tiểu quốc nhằm đổi lấy sự an toàn cho bản thân. Đám nội các bất đồng chính kiến đang tìm mọi cách hạ bệ Đấu Thánh, chiến dịch bôi nhọ nhà vua vẫn ngấm ngầm diễn ra ngay tại hội nghị. Hỏa Nghi ghé đầu hỏi đại thánh sứ:
-Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây. Tôi sợ họ nội chiến, tiểu quốc sẽ tiêu đời cả nút! Đấu Thánh phải biết chuyện này chứ?!
Tây Minh đáp lời:
-Đấu Thánh có cái lý riêng, nói đúng hơn là cậu ta khá khôn ngoan. Nội chiến sẽ không xảy ra vì không một Thống Lĩnh hay Thủ Lĩnh nào cầm quân chống đối nhà vua; đám nội các cũng không thể khơi mào nội chiến, họ chỉ muốn nhà vua thay đổi quyết định. Bản thân họ biết rằng nếu xé lẻ nhau thì tiểu quốc… như cậu nói, tiêu đời cả nút! Tuyệt Tưởng Thành là nước nhỏ, quân lực không nhiều và các thế lực chính trị không quá phức tạp để xảy ra nội chiến, chưa kể họ có truyền thống tôn sùng đức vua. Mà nếu Đấu Thánh bị hạ bệ thì ai lên ngai vàng? Công chúa Dã Thố mười tuổi chăng? Đừng quên người Tuyệt Tưởng không chấp nhận nữ hoàng! Thế nên Đấu Thánh lợi dụng tất cả điểm này để ra quyết định độc đoán, vả lại điều khoản hiến pháp có lợi cho cậu ta. Cậu ta nắm rõ Tuyệt Tưởng Thành hơn bất cứ ai.
-Nhưng hiến pháp chẳng thể so với người dân! – Hỏa Nghi thì thào – Đấu Thánh sẽ làm gì nếu dân chúng phản đối? Còn nữa, tại sao hắn phải tị nạn ở Thượng Cổ xa xôi cho một kế hoạch bốn mươi năm viển vông nào đấy? Tại sao không phải là bốn mươi năm ngay trên mảnh đất này?
Đại thánh sứ định giải thích nhưng lại thôi, ông nghĩ rằng để gã vua trẻ trả lời là hợp hơn cả.
Vừa lúc ấy Đấu Thánh xuất hiện, mọi sự chú ý tại nghị trường đổ dồn về cửa sảnh. “Nhà vua đến!” – Lính ngự lâm hô to nhưng không sĩ quan Tuyệt Tưởng nào cúi đầu tỏ lòng thành kính như với đức vua Đấu Nhân hay Hoàng Tử Cát. Họ đón tiếp Đấu Thánh bằng nghi ngờ, oán giận lẫn thù hằn. Không gian im phăng phắc, sự câm lặng như cơn thủy triều chậm rãi tràn qua tòa sảnh chực chấn chìm gã vua trẻ. Đáp lại tất cả, Đấu Thánh cất bước. Vẫn đôi chân gấp gáp chạy đua cùng thời gian, vẫn cái nhìn ngạo mạn chẳng thèm quan tâm kẻ khác, Đấu Thánh băng qua cái bể đầy lời thì thầm nguyền rủa rồi tiến đến bục ngai vàng. Gã không ngồi xuống chiếc ghế quyền lực mà đứng trên bậc thềm đoạn dang tay:
-Cảm ơn mọi người đã tới! Vì Vạn Thế vĩ đại, vì Kim Ngân vinh quang, vì Tuyệt Tưởng Thành trường tồn! Ta tập trung mọi người tại đây vì vận mệnh quốc gia. Ta lắng nghe các vị, vậy nên các vị cũng cần lắng nghe ta, đừng chen lời nhau nếu không cần thiết! Kẻ thù đang rình rập ngoài kia, thời gian không nhiều đâu!
Gã vua trẻ quả thực không dông dài. Mào đầu hội nghị, gã nói về dự thảo hiệp ước giữa Tuyệt Tưởng Thành và Phi Thiên quốc, những điều khoản trong hiệp ước, những cái được hay mất mà người Tuyệt Tưởng sắp đón nhận. Gã công bố việc bán mỏ quang tố nhưng ém nhẹm chuyện chia sẻ công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm. Gã biết rõ đâu là giới hạn chịu đựng của người Tuyệt Tưởng. Nhưng riêng vụ đổi chác quang tố cũng đủ khiến nghị trường sôi sục. Mỗi lời của gã vua trẻ như lít dầu tưới vào đống lửa nghị trường, hết một lượt lại thêm tiếng la ó phản đối. Đợi Đấu Thánh nói hết, một Thống Lĩnh lên tiếng:
-Tổ tiên chúng ta chinh phạt suốt thời phi cơ giới, đánh đổi máu mới sở hữu được mỏ quang tố. Bán mỏ khác nào bán máu thịt người Tuyệt Tưởng, thưa đức vua? Còn nữa, nhờ quang tố mà chúng ta thịnh vượng, nay ngài ép chúng tôi rời khỏi đây, người dân sống bằng gì? Nghề rèn của Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng vì quang tố gân xanh, không có nó, chúng ta chẳng còn nguồn thu nữa!
-Chúng ta có thể trông mong gì ở dải đất chết phía tây lục địa Thượng Cổ, thưa đức vua? – Một Thống Lĩnh khác cất lời – Nơi đó bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh, đất đai hoang hóa không thể trồng trọt, tệ nhất là không có nổi một mỏ quang tố! Người Thượng Cổ từng nói nếu có một con dao khổng lồ, họ sẽ cắt dải đất phía tây khỏi lục địa rồi để nó chìm sâu dưới biển! Nó thậm chí không có nổi một cái tên ngoài “dải đất chết”! Phi Thiên quốc từng mua nó nhằm làm bàn đạp kinh tế nhưng thất bại, họ rao bán nó nhiều năm nay song chẳng ai hứng thú. Tôi hy vọng kế hoạch tị nạn chỉ là tạm thời, thưa ngài!
-Trên đời này không có chuyện một đất nước chạy trốn, thưa đức vua! – Một Thống Lĩnh lớn giọng – “Quân đội” không tự dưng sinh ra, danh từ “tổ quốc” không tự dưng mà có! Những đế chế thời phi cơ giới thà tàn lụi còn hơn rời bỏ đất nước! Huống hồ chúng ta chưa tàn lụi, chúng ta thừa sức chống đỡ kẻ địch, chưa kể Đại Hội Đồng sẽ đưa quân tới! Tại sao ngài vội vã bỏ cuộc đến thế? Các liên minh không thể làm ngơ mãi, quy chế Đại Hội Đồng không phải trò đùa, họ phải thực hiện nghĩa vụ!
Các sĩ quan hưởng ứng vị Thống Lĩnh nọ rồi toàn thể nghị trường trông về bục ngai vàng, trăm ánh mắt tựa cơn sóng đổ ập lên Đấu Thánh. Dưới áp lực đó, gã vua trẻ nhìn quanh, đầu lắc lắc vẻ thương hại cùng cái nhếch mép đầy ngạo mạn khiến người người sôi máu. Khi sự giận dữ trong nghị trường đạt cực điểm, gã vua trẻ mới mở miệng:
-Nếu tiếp tục chiến tranh, Tuyệt Tưởng Thành sẽ thắng, ta không nghi ngờ điều đó. Nhưng cái giá phải trả quá lớn! Bốn liên minh chỉ giúp Tuyệt Tưởng Thành khi chúng ta chịu bán đứt quyền sở hữu mỏ quang tố. Họ thèm khát quang tố hơn bất cứ thứ gì! Nhưng vì biết vua Đấu Nhân, Hoàng Tử Cát và tất cả những người trong tòa sảnh này không bao giờ đồng ý bán nên họ bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành! Tệ hơn nữa là họ đang âm thầm đầu tư cho Liệt Giả nhằm hạ gục chúng ta, vì nhờ cách đó, họ sẽ đến đây chiếm mỏ quang tố dưới danh nghĩa “gìn giữ hòa bình”. Quy chế Đại Hội Đồng? – Gã vua trẻ nhếch mép – Cuộc chiến tranh giành tài nguyên hai mươi năm trước suýt nữa trở thành đại chiến thế giới, vậy thứ quy chế đó ở đâu, giải quyết được gì?
-Chẳng cần Đại Hội Đồng, chúng ta vẫn có thể cầm cự thêm nhiều năm! – Một Thủ Lĩnh nói.
Đấu Thánh nhún vai:
-Phải, chúng ta thừa sức cầm chân kẻ địch, thậm chí chiến thắng cũng chẳng phải chuyện viển vông. Nhưng giả sử thắng Liệt Giả, chúng ta sẽ tiếp tục sống như cũ? Không đâu! Đừng quên Ngọn Xám đã sụp đổ, chúng ta chẳng còn Bách Quang Lam Thuẫn, đám khủng bố lẫn phiến quân có thể tấn công tiểu quốc bất cứ lúc nào. Còn bốn liên minh nữa, liệu họ để chúng ta yên? Không! Bằng cách này hay cách khác, họ chắc chắn đặt chân lên mảnh đất này để áp đặt ảnh hưởng như từng làm với vô số nước khác ở Kim Ngân. Đó là viễn cảnh mà chúng ta sắp đối mặt! Thế hệ mới của Tuyệt Tưởng Thành – những cậu trai sắp trưởng thành, những đứa trẻ đang đi học, những đứa bé chưa rời bụng mẹ – chúng sẽ hứng chịu cuộc sống đầy hiểm nguy lẫn tương lai bất định. Chúng không còn lựa chọn nào ngoài cầm thanh Hoa Sa Tấu, chiến đấu và sống cuộc đời đầy bạo lực. Các vị muốn con cái mình sống như thế? Các vị chỉ chiến đấu vì lòng kiêu hãnh bản thân mà chẳng lo nghĩ cho thế hệ tương lai! Các vị chỉ chiến đấu vì niềm vinh quang cá nhân mà quên người khác! Ngày hôm nay các vị tự gọi mình là người hùng, nhưng tin ta đi, bốn mươi năm nữa thế hệ tương lai sẽ gọi các vị là “đám mất trí”!
Tòa sảnh thoáng chốc im lặng. Đấu Thánh nhìn quanh đoạn tiếp lời:
-Đây không phải thời đại phi cơ giới. Chinh phạt, vinh quang hay niềm vui chiến trận không phải giá trị sống ở kỷ nguyên hiện đại. Chúng ta không thể tiêm nhiễm niềm kiêu hãnh cũ kỹ vào đầu thế hệ tương lai, càng không thể nuôi dưỡng chúng bằng sự cổ hủ đó!
Một Thủ Lĩnh ở phía xa giận dữ:
-Đó không phải là lý do để biện hộ, thưa đức vua! Tuy sống trong hiểm họa suốt tám trăm năm nhưng chúng ta không phải đám khát máu miền nam!
Đấu Thánh chỉ tay về người đó, ngữ điệu gay gắt:
-Bởi vì suốt tám trăm năm nay chúng ta có những thánh nữ họ Tịnh Sa, có Ngọn Xám, có Bách Quang Lam Thuẫn! Vì tấm lá chắn mà chúng ta hưởng yên bình! Chúng ta sở dĩ chưa biến thành lũ khát máu là vì Ngọn Xám chứ không phải sự giàu có, lòng dũng cảm hay niềm kiêu hãnh! Đó là sự thật, đừng ngụy biện! Tòa tháp đã sập, thánh nữ phản bội, chúng ta không còn an toàn, cuộc sống tiểu quốc này sẽ từ từ biến đổi vì bạo lực lẫn chiến tranh! Bất luận chúng ta hay Liệt Giả thắng thì Tuyệt Tưởng Thành cũng không có tương lai!
Một Thống Lĩnh già lắc đầu:
-Nhưng ngài không thể lấy lý do đó để rời khỏi đây! Khó khăn sau chiến tranh là chuyện bình thường, chúng ta phải chung sức gây dựng lại quốc gia! Chúng ta sẽ lao động nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn, thay đổi chính sách chứ không phải chạy trốn một cách hèn nhát!
Đấu Thánh quay sang đáp trả:
-Đúng, chúng ta sẽ lao động, cố gắng thay đổi nhưng không phải ở mảnh đất này! Sau chiến tranh, nó là miếng mồi béo bở thu hút phiến quân, khủng bố, thế giới ngầm và những nước lớn. Mảnh đất này quá nhiều tài nguyên, quá nhiều lợi lộc, quá nhiều ưu đãi khiến kẻ khác ghen ghét lẫn thèm muốn. Mảnh đất này là tai họa, nếu không có Ngọn Xám, nó đã bị xâm chiếm từ lâu! Nhìn lại bản đồ, Tuyệt Tưởng Thành trơ trọi ở Kim Ngân lại cách quá xa những lục địa khác, vây quanh chúng ta là chiến tranh cùng hỗn loạn. Bên cạnh chúng ta có ai ngoài mấy chính phủ bù nhìn? Đám đó sẽ lên tiếng bảo vệ Tuyệt Tưởng Thành trước sự xâm lấn của bốn liên minh?! Không đâu, không bao giờ, tuyệt đối không! Cũng bởi địa thế này, chúng ta vô giá trị về mặt quân sự nên không thể gia nhập bất cứ liên minh nào. Rời khỏi đây là cách duy nhất!
-Ngài luôn nói về thời hạn “bốn mươi năm”, vậy rốt cục nó là cái gì? – Một Thủ Lĩnh hỏi.
-Sự chuyển giao thời đại. – Đấu Thánh nói – Các vị đều biết các nước giàu có ở Thượng Cổ đang dự thảo kế hoạch sử dụng nhiều loại tiền tệ mới. Quang tố đang suy kiệt mà cuộc chiến giành tài nguyên hai mươi năm trước là ví dụ, vì vậy Thượng Cổ muốn dùng những đồng tiền mới thay thế. Nhưng trên tất cả, họ muốn làm sống dậy những học thuyết kinh tế nhằm khống chế cục diện, các nước lớn phải thận trọng hơn trong ngoại giao nếu không muốn xảy ra chiến tranh. Họ ấp ủ ý tưởng đó rất nhiều năm và thực hiện nó bằng bất cứ giá nào, những xung đột hiện tại chỉ làm chậm chứ không thể ngăn chặn kế hoạch của Thượng Cổ. Chủ nghĩa bạo lực sẽ biến mất, vai trò chiến binh đi xuống. Sẽ chẳng còn Thập Kiếm, Ngũ Pháp Sư hay Bảy Người Mạnh Nhất. Chúng ta, tàn dư cuối cùng thời phi cơ giới cũng biến mất nếu tiếp tục ở lại đây! Chúng ta cần thay đổi từ bây giờ! Chúng ta mục ruỗng vì chính mảnh đất thừa mứa quang tố này! Chúng ta ỷ vào tài nguyên, ỷ vào Bách Quang Lam Thuẫn mà từ chối giao lưu thế giới bên ngoài và chỉ mở cửa hòa nhập từ thời vua Đấu Nhân. Quang tố làm chúng ta kiêu căng, ngạo mạn nhưng dễ tổn thương chỉ vì những mất mát hay sự phản bội! Chẳng còn kiêu hãnh nào nữa, các vị, từ ngày Ngọn Xám sụp đổ, chúng ta chẳng còn kiêu hãnh nữa!
Đám sĩ quan xôn xao bàn tán, vài ý kiến trái chiều bắt đầu xuất hiện dù rằng vẫn ít ỏi. Cạnh bục ngai vàng, thành viên nội các lên tiếng:
-Vậy ngài tin người Tuyệt Tưởng sẽ lấy lại kiêu hãnh ở dải đất chết miền tây Thượng Cổ? Đó không phải là tái thiết, đó là xây dựng cuộc sống mới hoàn toàn! Nó cần một lượng tiền của khổng lồ, chắc chắn chúng ta phải nhờ đến bàn tay Phi Thiên quốc! Nếu vậy thì khác gì khi ở lại đây? Đằng nào chúng ta cũng trở thành kẻ lệ thuộc! Kẻ lệ thuộc không có kiêu hãnh!
-Lệ thuộc nhưng không mãi mãi! – Đấu Thánh đáp – Chúng ta đã mất kiêu hãnh nhưng còn phẩm giá! Chừng nào chúng ta còn gìn giữ được phẩm giá, chúng ta sẽ thoát khỏi lệ thuộc! Nhưng phẩm giá chỉ còn khi chúng ta sống trong sự yên bình! Tiếp tục ở lại đây, từng người các vị sẽ tan nát vì chiến tranh lẫn bạo lực, lúc ấy phẩm giá ở chỗ nào? Hãy nhìn Kim Ngân, nhìn xem cả lục địa này biến thành cái gì? Tại sao các người sợ mảnh đất mới? Vì chúng không có tài nguyên, không thể trồng trọt hay khan hiếm nguồn nước? Đừng quên nền đất của Tuyệt Tưởng Thành vốn là nơi khắc nghiệt nhất Kim Ngân, vậy mà đã có thời nó trải đầy màu xanh, tất cả đều nhờ bàn tay tổ tiên chúng ta kiến tạo! Các vị chấp nhận thua kém tổ tiên hay sao? Mảnh đất khô cằn nhưng ít nhất là không chiến tranh. Nếu các người còn nhớ thân phận, còn nhớ phẩm giá, còn đoàn kết xây dựng cuộc sống mới, chúng ta sẽ làm được nhiều điều hơn cả Tuyệt Tưởng Thành của quá khứ lẫn hiện tại!
Toàn thể nghị trường nhìn nhau bằng ánh mắt bối rối. Người Tuyệt Tưởng đang kẹt giữa ngã ba đường; truyền thống Tuyệt Tưởng Thành khiến họ phản đối Đấu Thánh. Nhưng khi bình tĩnh bàn luận, họ nhận ra gã vua trẻ không hề khoác lác hoặc ngụy biện. Người trong cuộc đã thế mà kẻ đứng ngoài cũng chẳng thấu đáo hơn, ngay cả Hỏa Nghi cũng không biết nên xử lý thế nào. Lịch sử Tâm Mộng từng ghi nhận vài cuộc tị nạn thời phi cơ giới nhưng kỷ nguyên hiện đại thì chưa bao giờ.
Sau rốt hội nghị tiến hành biểu quyết. Những người phản đối nhà vua đứng bên trái, người ủng hộ đứng bên phải. Tất cả Thống Lĩnh và đa số Thủ Lĩnh cao tuổi nhanh chóng di chuyển về phía trái, đám người trẻ hơn thì phân hóa nội bộ nửa nọ nửa kia. Kết quả cuối cùng cũng không khó đoán, bên phản đối đông gấp mười số ủng hộ nhưng Đấu Thánh sử dụng điều khoản hiến pháp để ra quyết định tuyệt đối. Tức giận vì nhà vua bỏ qua biểu quyết, đám bất đồng lớn tiếng tranh cãi, không khí tòa sảnh lại nóng lên như lúc mới bắt đầu.
Kết thúc cuộc họp, Đấu Thánh rời tòa điện chính rồi ra chiến trường, Tây Minh cùng đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt cũng cất bước ngay sau đó. Bên ngoài hoàng cung, dân chúng tập trung hai bên đường dõi theo gã vua trẻ. Kết quả lẫn nội dung cuộc họp được thông báo từ trước, Đấu Thánh muốn toàn thể tiểu quốc hiểu rõ lý do dẫn đến quyết định tị nạn. Nhưng trái mong đợi của gã, người dân chẳng hề đồng tình. Họ chen chân cố lao qua hàng rào binh lính và không ngừng hò hét:
-Tại sao phải rời khỏi đây, đức vua? Nhà chúng tôi ở đây, tổ tiên chúng tôi ở đây, mộ phần cha mẹ chúng tôi đều ở đây! Tại sao ngài bắt chúng tôi đi?! Không phải tổ tiên họ Hoang Vệ cũng ở đây? Ngài bỏ lại cả rẻo Mạn Đà hay sao?
Trước đám đông hỗn loạn, Đấu Thánh giơ tay vãn hồi trật tự. Đợi âm thanh tạm lắng, gã nói lớn:
-Bởi vì mảnh đất này không phù hợp nữa! Chúng ta cần lo cho người sống, không phải người chết! Mọi người hãy lo cho bọn trẻ! Thế hệ tương lai không thể sống mãi dưới bức tường thành cao hai trăm mét và Ngọn Xám! Chúng ta đơn độc! Chúng ta chỉ có một mình giữa bóng tối! Chúng ta không thể ở lại đây! Câu chuyện Tuyệt Tưởng Thành không kết thúc khi chúng ta ở lại đây, bởi sự kết thúc của chúng ta bị kẻ khác định đoạt, bởi đau khổ và bóng tối sẽ kéo dài bất tận! Câu chuyện chỉ kết thúc khi chúng ta bước tiếp, Tuyệt Tưởng Thành tiếp tục sống hay tàn lụi ở dải đất chết miền tây Thượng Cổ, chúng ta sẽ tự định đoạt, chúng ta tự tìm kết thúc cho mình! Anh trai ta đã chết, cha ta đã chết, tổ tiên ta chỉ còn là nắm xương khô, người chết không thể giúp người sống! Rẻo Mạn Đà hay mấy thứ vinh quang lỗi thời rồi! Không ai cứu chúng ta, không ai giúp chúng ta, chỉ chính chúng ta thôi! Mọi người hiểu không?
Đám đông trông về Đấu Thánh trong bầu không khí câm lặng. Một thoáng trôi qua, vài tiếng rào rạo nổi lên rồi sỏi đá bay đến gã vua trẻ tới tấp. Dân chúng Tuyệt Tưởng thi nhau ném sỏi đá, gạch vụn cùng vô vàn thứ dơ dáy nhất vào nhà vua của họ, binh lính không sao cản nổi. Rác rưởi thoáng chốc tràn ngập dưới chân gã vua trẻ, vài viên gạch to bằng nắm tay đập trúng mặt Đấu Thánh, thái dương chảy ròng ròng máu. Hàng vạn con người giận dữ la hét náo động cả khoảng trời. “Đồ hèn nhát!”, “Cút đi con quạ!”, “Con quạ Tuyệt Tưởng Thành!”, “Kẻ phản bội!”… lời chửi rủa dội xuống đầu Đấu Thánh như mưa trút. Nhà vua gần như gục ngã nhưng Triệt Phạt cùng đội ngự lâm không hề có động thái, đại thánh sứ gắt:
-Đưa nhà vua ra khỏi đây! Đội trưởng! Triệt Phạt, nghe tôi nói gì không? Đưa nhà vua ra khỏi đây!
Triệt Phạt im như phỗng, thần sắc bối rối vô cùng. Giữa lúc đó, Vô Phong từ đâu nhào ra đoạn dùng khiên nội lực che chắn hộ gã vua trẻ. Tên tóc đỏ quay về đội ngự lâm, gầm lớn:
-BẢO VỆ NHÀ VUA! CÁC NGƯỜI LÀM GÌ THẾ HẢ?
Một cách chậm chạp và khó xử, Triệt Phạt và ngự lâm quân dẫn nhà vua đi nơi khác, bỏ lại sau lưng tiếng chửi bới của dân chúng Tuyệt Tưởng Thành. Đại thánh sứ thở dài, lòng chẳng biết nhà vua đúng đắn hay người dân sai lầm. Ông chưa từng gặp chuyện nào như thế.
Bị phản đối và chửi rủa nhưng Đấu Thánh vẫn tiếp tục công việc di dời cơ sở vật chất. Năm ngày sau tức ngày 9 tháng 12, Phi Thiên quốc đồng ý ký kết bản hiệp ước. Tuyệt Tưởng Thành bước vào cuộc tị nạn lớn nhất lịch sử nhưng cũng bị chia rẽ đến tận cùng vì phe ủng hộ, phe phản đối nhà vua và cả những người lạc lối giữa đôi dòng như đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt.
Bầu trời Tuyệt Tưởng Thành suốt mấy ngày ấy chẳng có hoa bay. Người ghét quạ, thánh thần cũng không tiếc thương quạ.
Dù vậy, Tuyệt Tưởng Thành vẫn tổ chức hội nghị. Ngày 4 tháng 12, toàn bộ Thống Lĩnh cùng một nửa số Thủ Lĩnh, tổng cộng khoảng tám chục người tập trung về sảnh tòa điện chính. Cạnh bục ngai vàng, nội các chính phủ cùng vài nhân vật có ảnh hưởng như công nương Tha Xuân cũng tham dự. Đại thánh sứ Tây Minh, nhóm công chúa Lục Châu, thánh sứ Thôn Tàng, sếp Khôi Ngột của giáo đoàn Bán Dạ đứng ở tầng lửng tòa sảnh với tư cách dự khán; vấn đề Tuyệt Tưởng Thành do người Tuyệt Tưởng quyết định, họ chỉ được phép quan sát. Người duy nhất có quyền can dự là Vô Phong vì hắn đã trở thành Thủ Lĩnh chính thức. Nhưng ngài đại thánh sứ ngó khắp sảnh mà chẳng thấy cái bóng tóc đỏ. Ngoảnh sang Tiểu Hồ, ông nhận được cái lắc đầu lẫn ánh mắt mỏi mệt của cô gái. Vô Phong khủng hoảng lâu hơn ông nghĩ.
Nhưng dẫu tên tóc đỏ có mặt thì một mình hắn cũng chẳng thể thay đổi bầu không khí ngột ngạt dưới sảnh. Trong tiếng rù rì bàn tán, đại thánh sứ nghe được vô số lời lẽ miệt thị Đấu Thánh. “Ông vua con”, “kẻ hèn nhát”, “con quạ”… đủ loại ngôn từ xúc xiểm gã vua trẻ cứ thế tuôn ra, thậm chí kẻ nào đấy còn loan tin gã bán rẻ tiểu quốc nhằm đổi lấy sự an toàn cho bản thân. Đám nội các bất đồng chính kiến đang tìm mọi cách hạ bệ Đấu Thánh, chiến dịch bôi nhọ nhà vua vẫn ngấm ngầm diễn ra ngay tại hội nghị. Hỏa Nghi ghé đầu hỏi đại thánh sứ:
-Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây. Tôi sợ họ nội chiến, tiểu quốc sẽ tiêu đời cả nút! Đấu Thánh phải biết chuyện này chứ?!
Tây Minh đáp lời:
-Đấu Thánh có cái lý riêng, nói đúng hơn là cậu ta khá khôn ngoan. Nội chiến sẽ không xảy ra vì không một Thống Lĩnh hay Thủ Lĩnh nào cầm quân chống đối nhà vua; đám nội các cũng không thể khơi mào nội chiến, họ chỉ muốn nhà vua thay đổi quyết định. Bản thân họ biết rằng nếu xé lẻ nhau thì tiểu quốc… như cậu nói, tiêu đời cả nút! Tuyệt Tưởng Thành là nước nhỏ, quân lực không nhiều và các thế lực chính trị không quá phức tạp để xảy ra nội chiến, chưa kể họ có truyền thống tôn sùng đức vua. Mà nếu Đấu Thánh bị hạ bệ thì ai lên ngai vàng? Công chúa Dã Thố mười tuổi chăng? Đừng quên người Tuyệt Tưởng không chấp nhận nữ hoàng! Thế nên Đấu Thánh lợi dụng tất cả điểm này để ra quyết định độc đoán, vả lại điều khoản hiến pháp có lợi cho cậu ta. Cậu ta nắm rõ Tuyệt Tưởng Thành hơn bất cứ ai.
-Nhưng hiến pháp chẳng thể so với người dân! – Hỏa Nghi thì thào – Đấu Thánh sẽ làm gì nếu dân chúng phản đối? Còn nữa, tại sao hắn phải tị nạn ở Thượng Cổ xa xôi cho một kế hoạch bốn mươi năm viển vông nào đấy? Tại sao không phải là bốn mươi năm ngay trên mảnh đất này?
Đại thánh sứ định giải thích nhưng lại thôi, ông nghĩ rằng để gã vua trẻ trả lời là hợp hơn cả.
Vừa lúc ấy Đấu Thánh xuất hiện, mọi sự chú ý tại nghị trường đổ dồn về cửa sảnh. “Nhà vua đến!” – Lính ngự lâm hô to nhưng không sĩ quan Tuyệt Tưởng nào cúi đầu tỏ lòng thành kính như với đức vua Đấu Nhân hay Hoàng Tử Cát. Họ đón tiếp Đấu Thánh bằng nghi ngờ, oán giận lẫn thù hằn. Không gian im phăng phắc, sự câm lặng như cơn thủy triều chậm rãi tràn qua tòa sảnh chực chấn chìm gã vua trẻ. Đáp lại tất cả, Đấu Thánh cất bước. Vẫn đôi chân gấp gáp chạy đua cùng thời gian, vẫn cái nhìn ngạo mạn chẳng thèm quan tâm kẻ khác, Đấu Thánh băng qua cái bể đầy lời thì thầm nguyền rủa rồi tiến đến bục ngai vàng. Gã không ngồi xuống chiếc ghế quyền lực mà đứng trên bậc thềm đoạn dang tay:
-Cảm ơn mọi người đã tới! Vì Vạn Thế vĩ đại, vì Kim Ngân vinh quang, vì Tuyệt Tưởng Thành trường tồn! Ta tập trung mọi người tại đây vì vận mệnh quốc gia. Ta lắng nghe các vị, vậy nên các vị cũng cần lắng nghe ta, đừng chen lời nhau nếu không cần thiết! Kẻ thù đang rình rập ngoài kia, thời gian không nhiều đâu!
Gã vua trẻ quả thực không dông dài. Mào đầu hội nghị, gã nói về dự thảo hiệp ước giữa Tuyệt Tưởng Thành và Phi Thiên quốc, những điều khoản trong hiệp ước, những cái được hay mất mà người Tuyệt Tưởng sắp đón nhận. Gã công bố việc bán mỏ quang tố nhưng ém nhẹm chuyện chia sẻ công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm. Gã biết rõ đâu là giới hạn chịu đựng của người Tuyệt Tưởng. Nhưng riêng vụ đổi chác quang tố cũng đủ khiến nghị trường sôi sục. Mỗi lời của gã vua trẻ như lít dầu tưới vào đống lửa nghị trường, hết một lượt lại thêm tiếng la ó phản đối. Đợi Đấu Thánh nói hết, một Thống Lĩnh lên tiếng:
-Tổ tiên chúng ta chinh phạt suốt thời phi cơ giới, đánh đổi máu mới sở hữu được mỏ quang tố. Bán mỏ khác nào bán máu thịt người Tuyệt Tưởng, thưa đức vua? Còn nữa, nhờ quang tố mà chúng ta thịnh vượng, nay ngài ép chúng tôi rời khỏi đây, người dân sống bằng gì? Nghề rèn của Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng vì quang tố gân xanh, không có nó, chúng ta chẳng còn nguồn thu nữa!
-Chúng ta có thể trông mong gì ở dải đất chết phía tây lục địa Thượng Cổ, thưa đức vua? – Một Thống Lĩnh khác cất lời – Nơi đó bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh, đất đai hoang hóa không thể trồng trọt, tệ nhất là không có nổi một mỏ quang tố! Người Thượng Cổ từng nói nếu có một con dao khổng lồ, họ sẽ cắt dải đất phía tây khỏi lục địa rồi để nó chìm sâu dưới biển! Nó thậm chí không có nổi một cái tên ngoài “dải đất chết”! Phi Thiên quốc từng mua nó nhằm làm bàn đạp kinh tế nhưng thất bại, họ rao bán nó nhiều năm nay song chẳng ai hứng thú. Tôi hy vọng kế hoạch tị nạn chỉ là tạm thời, thưa ngài!
-Trên đời này không có chuyện một đất nước chạy trốn, thưa đức vua! – Một Thống Lĩnh lớn giọng – “Quân đội” không tự dưng sinh ra, danh từ “tổ quốc” không tự dưng mà có! Những đế chế thời phi cơ giới thà tàn lụi còn hơn rời bỏ đất nước! Huống hồ chúng ta chưa tàn lụi, chúng ta thừa sức chống đỡ kẻ địch, chưa kể Đại Hội Đồng sẽ đưa quân tới! Tại sao ngài vội vã bỏ cuộc đến thế? Các liên minh không thể làm ngơ mãi, quy chế Đại Hội Đồng không phải trò đùa, họ phải thực hiện nghĩa vụ!
Các sĩ quan hưởng ứng vị Thống Lĩnh nọ rồi toàn thể nghị trường trông về bục ngai vàng, trăm ánh mắt tựa cơn sóng đổ ập lên Đấu Thánh. Dưới áp lực đó, gã vua trẻ nhìn quanh, đầu lắc lắc vẻ thương hại cùng cái nhếch mép đầy ngạo mạn khiến người người sôi máu. Khi sự giận dữ trong nghị trường đạt cực điểm, gã vua trẻ mới mở miệng:
-Nếu tiếp tục chiến tranh, Tuyệt Tưởng Thành sẽ thắng, ta không nghi ngờ điều đó. Nhưng cái giá phải trả quá lớn! Bốn liên minh chỉ giúp Tuyệt Tưởng Thành khi chúng ta chịu bán đứt quyền sở hữu mỏ quang tố. Họ thèm khát quang tố hơn bất cứ thứ gì! Nhưng vì biết vua Đấu Nhân, Hoàng Tử Cát và tất cả những người trong tòa sảnh này không bao giờ đồng ý bán nên họ bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành! Tệ hơn nữa là họ đang âm thầm đầu tư cho Liệt Giả nhằm hạ gục chúng ta, vì nhờ cách đó, họ sẽ đến đây chiếm mỏ quang tố dưới danh nghĩa “gìn giữ hòa bình”. Quy chế Đại Hội Đồng? – Gã vua trẻ nhếch mép – Cuộc chiến tranh giành tài nguyên hai mươi năm trước suýt nữa trở thành đại chiến thế giới, vậy thứ quy chế đó ở đâu, giải quyết được gì?
-Chẳng cần Đại Hội Đồng, chúng ta vẫn có thể cầm cự thêm nhiều năm! – Một Thủ Lĩnh nói.
Đấu Thánh nhún vai:
-Phải, chúng ta thừa sức cầm chân kẻ địch, thậm chí chiến thắng cũng chẳng phải chuyện viển vông. Nhưng giả sử thắng Liệt Giả, chúng ta sẽ tiếp tục sống như cũ? Không đâu! Đừng quên Ngọn Xám đã sụp đổ, chúng ta chẳng còn Bách Quang Lam Thuẫn, đám khủng bố lẫn phiến quân có thể tấn công tiểu quốc bất cứ lúc nào. Còn bốn liên minh nữa, liệu họ để chúng ta yên? Không! Bằng cách này hay cách khác, họ chắc chắn đặt chân lên mảnh đất này để áp đặt ảnh hưởng như từng làm với vô số nước khác ở Kim Ngân. Đó là viễn cảnh mà chúng ta sắp đối mặt! Thế hệ mới của Tuyệt Tưởng Thành – những cậu trai sắp trưởng thành, những đứa trẻ đang đi học, những đứa bé chưa rời bụng mẹ – chúng sẽ hứng chịu cuộc sống đầy hiểm nguy lẫn tương lai bất định. Chúng không còn lựa chọn nào ngoài cầm thanh Hoa Sa Tấu, chiến đấu và sống cuộc đời đầy bạo lực. Các vị muốn con cái mình sống như thế? Các vị chỉ chiến đấu vì lòng kiêu hãnh bản thân mà chẳng lo nghĩ cho thế hệ tương lai! Các vị chỉ chiến đấu vì niềm vinh quang cá nhân mà quên người khác! Ngày hôm nay các vị tự gọi mình là người hùng, nhưng tin ta đi, bốn mươi năm nữa thế hệ tương lai sẽ gọi các vị là “đám mất trí”!
Tòa sảnh thoáng chốc im lặng. Đấu Thánh nhìn quanh đoạn tiếp lời:
-Đây không phải thời đại phi cơ giới. Chinh phạt, vinh quang hay niềm vui chiến trận không phải giá trị sống ở kỷ nguyên hiện đại. Chúng ta không thể tiêm nhiễm niềm kiêu hãnh cũ kỹ vào đầu thế hệ tương lai, càng không thể nuôi dưỡng chúng bằng sự cổ hủ đó!
Một Thủ Lĩnh ở phía xa giận dữ:
-Đó không phải là lý do để biện hộ, thưa đức vua! Tuy sống trong hiểm họa suốt tám trăm năm nhưng chúng ta không phải đám khát máu miền nam!
Đấu Thánh chỉ tay về người đó, ngữ điệu gay gắt:
-Bởi vì suốt tám trăm năm nay chúng ta có những thánh nữ họ Tịnh Sa, có Ngọn Xám, có Bách Quang Lam Thuẫn! Vì tấm lá chắn mà chúng ta hưởng yên bình! Chúng ta sở dĩ chưa biến thành lũ khát máu là vì Ngọn Xám chứ không phải sự giàu có, lòng dũng cảm hay niềm kiêu hãnh! Đó là sự thật, đừng ngụy biện! Tòa tháp đã sập, thánh nữ phản bội, chúng ta không còn an toàn, cuộc sống tiểu quốc này sẽ từ từ biến đổi vì bạo lực lẫn chiến tranh! Bất luận chúng ta hay Liệt Giả thắng thì Tuyệt Tưởng Thành cũng không có tương lai!
Một Thống Lĩnh già lắc đầu:
-Nhưng ngài không thể lấy lý do đó để rời khỏi đây! Khó khăn sau chiến tranh là chuyện bình thường, chúng ta phải chung sức gây dựng lại quốc gia! Chúng ta sẽ lao động nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn, thay đổi chính sách chứ không phải chạy trốn một cách hèn nhát!
Đấu Thánh quay sang đáp trả:
-Đúng, chúng ta sẽ lao động, cố gắng thay đổi nhưng không phải ở mảnh đất này! Sau chiến tranh, nó là miếng mồi béo bở thu hút phiến quân, khủng bố, thế giới ngầm và những nước lớn. Mảnh đất này quá nhiều tài nguyên, quá nhiều lợi lộc, quá nhiều ưu đãi khiến kẻ khác ghen ghét lẫn thèm muốn. Mảnh đất này là tai họa, nếu không có Ngọn Xám, nó đã bị xâm chiếm từ lâu! Nhìn lại bản đồ, Tuyệt Tưởng Thành trơ trọi ở Kim Ngân lại cách quá xa những lục địa khác, vây quanh chúng ta là chiến tranh cùng hỗn loạn. Bên cạnh chúng ta có ai ngoài mấy chính phủ bù nhìn? Đám đó sẽ lên tiếng bảo vệ Tuyệt Tưởng Thành trước sự xâm lấn của bốn liên minh?! Không đâu, không bao giờ, tuyệt đối không! Cũng bởi địa thế này, chúng ta vô giá trị về mặt quân sự nên không thể gia nhập bất cứ liên minh nào. Rời khỏi đây là cách duy nhất!
-Ngài luôn nói về thời hạn “bốn mươi năm”, vậy rốt cục nó là cái gì? – Một Thủ Lĩnh hỏi.
-Sự chuyển giao thời đại. – Đấu Thánh nói – Các vị đều biết các nước giàu có ở Thượng Cổ đang dự thảo kế hoạch sử dụng nhiều loại tiền tệ mới. Quang tố đang suy kiệt mà cuộc chiến giành tài nguyên hai mươi năm trước là ví dụ, vì vậy Thượng Cổ muốn dùng những đồng tiền mới thay thế. Nhưng trên tất cả, họ muốn làm sống dậy những học thuyết kinh tế nhằm khống chế cục diện, các nước lớn phải thận trọng hơn trong ngoại giao nếu không muốn xảy ra chiến tranh. Họ ấp ủ ý tưởng đó rất nhiều năm và thực hiện nó bằng bất cứ giá nào, những xung đột hiện tại chỉ làm chậm chứ không thể ngăn chặn kế hoạch của Thượng Cổ. Chủ nghĩa bạo lực sẽ biến mất, vai trò chiến binh đi xuống. Sẽ chẳng còn Thập Kiếm, Ngũ Pháp Sư hay Bảy Người Mạnh Nhất. Chúng ta, tàn dư cuối cùng thời phi cơ giới cũng biến mất nếu tiếp tục ở lại đây! Chúng ta cần thay đổi từ bây giờ! Chúng ta mục ruỗng vì chính mảnh đất thừa mứa quang tố này! Chúng ta ỷ vào tài nguyên, ỷ vào Bách Quang Lam Thuẫn mà từ chối giao lưu thế giới bên ngoài và chỉ mở cửa hòa nhập từ thời vua Đấu Nhân. Quang tố làm chúng ta kiêu căng, ngạo mạn nhưng dễ tổn thương chỉ vì những mất mát hay sự phản bội! Chẳng còn kiêu hãnh nào nữa, các vị, từ ngày Ngọn Xám sụp đổ, chúng ta chẳng còn kiêu hãnh nữa!
Đám sĩ quan xôn xao bàn tán, vài ý kiến trái chiều bắt đầu xuất hiện dù rằng vẫn ít ỏi. Cạnh bục ngai vàng, thành viên nội các lên tiếng:
-Vậy ngài tin người Tuyệt Tưởng sẽ lấy lại kiêu hãnh ở dải đất chết miền tây Thượng Cổ? Đó không phải là tái thiết, đó là xây dựng cuộc sống mới hoàn toàn! Nó cần một lượng tiền của khổng lồ, chắc chắn chúng ta phải nhờ đến bàn tay Phi Thiên quốc! Nếu vậy thì khác gì khi ở lại đây? Đằng nào chúng ta cũng trở thành kẻ lệ thuộc! Kẻ lệ thuộc không có kiêu hãnh!
-Lệ thuộc nhưng không mãi mãi! – Đấu Thánh đáp – Chúng ta đã mất kiêu hãnh nhưng còn phẩm giá! Chừng nào chúng ta còn gìn giữ được phẩm giá, chúng ta sẽ thoát khỏi lệ thuộc! Nhưng phẩm giá chỉ còn khi chúng ta sống trong sự yên bình! Tiếp tục ở lại đây, từng người các vị sẽ tan nát vì chiến tranh lẫn bạo lực, lúc ấy phẩm giá ở chỗ nào? Hãy nhìn Kim Ngân, nhìn xem cả lục địa này biến thành cái gì? Tại sao các người sợ mảnh đất mới? Vì chúng không có tài nguyên, không thể trồng trọt hay khan hiếm nguồn nước? Đừng quên nền đất của Tuyệt Tưởng Thành vốn là nơi khắc nghiệt nhất Kim Ngân, vậy mà đã có thời nó trải đầy màu xanh, tất cả đều nhờ bàn tay tổ tiên chúng ta kiến tạo! Các vị chấp nhận thua kém tổ tiên hay sao? Mảnh đất khô cằn nhưng ít nhất là không chiến tranh. Nếu các người còn nhớ thân phận, còn nhớ phẩm giá, còn đoàn kết xây dựng cuộc sống mới, chúng ta sẽ làm được nhiều điều hơn cả Tuyệt Tưởng Thành của quá khứ lẫn hiện tại!
Toàn thể nghị trường nhìn nhau bằng ánh mắt bối rối. Người Tuyệt Tưởng đang kẹt giữa ngã ba đường; truyền thống Tuyệt Tưởng Thành khiến họ phản đối Đấu Thánh. Nhưng khi bình tĩnh bàn luận, họ nhận ra gã vua trẻ không hề khoác lác hoặc ngụy biện. Người trong cuộc đã thế mà kẻ đứng ngoài cũng chẳng thấu đáo hơn, ngay cả Hỏa Nghi cũng không biết nên xử lý thế nào. Lịch sử Tâm Mộng từng ghi nhận vài cuộc tị nạn thời phi cơ giới nhưng kỷ nguyên hiện đại thì chưa bao giờ.
Sau rốt hội nghị tiến hành biểu quyết. Những người phản đối nhà vua đứng bên trái, người ủng hộ đứng bên phải. Tất cả Thống Lĩnh và đa số Thủ Lĩnh cao tuổi nhanh chóng di chuyển về phía trái, đám người trẻ hơn thì phân hóa nội bộ nửa nọ nửa kia. Kết quả cuối cùng cũng không khó đoán, bên phản đối đông gấp mười số ủng hộ nhưng Đấu Thánh sử dụng điều khoản hiến pháp để ra quyết định tuyệt đối. Tức giận vì nhà vua bỏ qua biểu quyết, đám bất đồng lớn tiếng tranh cãi, không khí tòa sảnh lại nóng lên như lúc mới bắt đầu.
Kết thúc cuộc họp, Đấu Thánh rời tòa điện chính rồi ra chiến trường, Tây Minh cùng đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt cũng cất bước ngay sau đó. Bên ngoài hoàng cung, dân chúng tập trung hai bên đường dõi theo gã vua trẻ. Kết quả lẫn nội dung cuộc họp được thông báo từ trước, Đấu Thánh muốn toàn thể tiểu quốc hiểu rõ lý do dẫn đến quyết định tị nạn. Nhưng trái mong đợi của gã, người dân chẳng hề đồng tình. Họ chen chân cố lao qua hàng rào binh lính và không ngừng hò hét:
-Tại sao phải rời khỏi đây, đức vua? Nhà chúng tôi ở đây, tổ tiên chúng tôi ở đây, mộ phần cha mẹ chúng tôi đều ở đây! Tại sao ngài bắt chúng tôi đi?! Không phải tổ tiên họ Hoang Vệ cũng ở đây? Ngài bỏ lại cả rẻo Mạn Đà hay sao?
Trước đám đông hỗn loạn, Đấu Thánh giơ tay vãn hồi trật tự. Đợi âm thanh tạm lắng, gã nói lớn:
-Bởi vì mảnh đất này không phù hợp nữa! Chúng ta cần lo cho người sống, không phải người chết! Mọi người hãy lo cho bọn trẻ! Thế hệ tương lai không thể sống mãi dưới bức tường thành cao hai trăm mét và Ngọn Xám! Chúng ta đơn độc! Chúng ta chỉ có một mình giữa bóng tối! Chúng ta không thể ở lại đây! Câu chuyện Tuyệt Tưởng Thành không kết thúc khi chúng ta ở lại đây, bởi sự kết thúc của chúng ta bị kẻ khác định đoạt, bởi đau khổ và bóng tối sẽ kéo dài bất tận! Câu chuyện chỉ kết thúc khi chúng ta bước tiếp, Tuyệt Tưởng Thành tiếp tục sống hay tàn lụi ở dải đất chết miền tây Thượng Cổ, chúng ta sẽ tự định đoạt, chúng ta tự tìm kết thúc cho mình! Anh trai ta đã chết, cha ta đã chết, tổ tiên ta chỉ còn là nắm xương khô, người chết không thể giúp người sống! Rẻo Mạn Đà hay mấy thứ vinh quang lỗi thời rồi! Không ai cứu chúng ta, không ai giúp chúng ta, chỉ chính chúng ta thôi! Mọi người hiểu không?
Đám đông trông về Đấu Thánh trong bầu không khí câm lặng. Một thoáng trôi qua, vài tiếng rào rạo nổi lên rồi sỏi đá bay đến gã vua trẻ tới tấp. Dân chúng Tuyệt Tưởng thi nhau ném sỏi đá, gạch vụn cùng vô vàn thứ dơ dáy nhất vào nhà vua của họ, binh lính không sao cản nổi. Rác rưởi thoáng chốc tràn ngập dưới chân gã vua trẻ, vài viên gạch to bằng nắm tay đập trúng mặt Đấu Thánh, thái dương chảy ròng ròng máu. Hàng vạn con người giận dữ la hét náo động cả khoảng trời. “Đồ hèn nhát!”, “Cút đi con quạ!”, “Con quạ Tuyệt Tưởng Thành!”, “Kẻ phản bội!”… lời chửi rủa dội xuống đầu Đấu Thánh như mưa trút. Nhà vua gần như gục ngã nhưng Triệt Phạt cùng đội ngự lâm không hề có động thái, đại thánh sứ gắt:
-Đưa nhà vua ra khỏi đây! Đội trưởng! Triệt Phạt, nghe tôi nói gì không? Đưa nhà vua ra khỏi đây!
Triệt Phạt im như phỗng, thần sắc bối rối vô cùng. Giữa lúc đó, Vô Phong từ đâu nhào ra đoạn dùng khiên nội lực che chắn hộ gã vua trẻ. Tên tóc đỏ quay về đội ngự lâm, gầm lớn:
-BẢO VỆ NHÀ VUA! CÁC NGƯỜI LÀM GÌ THẾ HẢ?
Một cách chậm chạp và khó xử, Triệt Phạt và ngự lâm quân dẫn nhà vua đi nơi khác, bỏ lại sau lưng tiếng chửi bới của dân chúng Tuyệt Tưởng Thành. Đại thánh sứ thở dài, lòng chẳng biết nhà vua đúng đắn hay người dân sai lầm. Ông chưa từng gặp chuyện nào như thế.
Bị phản đối và chửi rủa nhưng Đấu Thánh vẫn tiếp tục công việc di dời cơ sở vật chất. Năm ngày sau tức ngày 9 tháng 12, Phi Thiên quốc đồng ý ký kết bản hiệp ước. Tuyệt Tưởng Thành bước vào cuộc tị nạn lớn nhất lịch sử nhưng cũng bị chia rẽ đến tận cùng vì phe ủng hộ, phe phản đối nhà vua và cả những người lạc lối giữa đôi dòng như đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt.
Bầu trời Tuyệt Tưởng Thành suốt mấy ngày ấy chẳng có hoa bay. Người ghét quạ, thánh thần cũng không tiếc thương quạ.
/334
|