Ngày cuối cùng năm 7517, Phi Thiên thành trở lại dáng vẻ rực rỡ vốn có. Mới tầm chiều nhưng người dân lẫn khách du lịch chen chân đổ về quận Mắt Trắng vui chơi chờ đón đêm giao thừa, hoa Bạch Tuyết rộ từng khóm điểm trắng đôi bờ sông Vành Đai Xanh, từng nóc thánh đường cứ hai tiếng lại điểm chuông âm vang khắp quận Trăng Khuyết. Cả thành phố sáng bừng xua tan khí sắc ảm đạm đã ngự trị suốt tháng 12. Thủ đô trở lại dáng vẻ rực rỡ, Phi Thiên quốc vẫn hùng mạnh, cảnh tượng diễn ra đúng theo Đệ Thập mong chờ. Hoàng đế muốn những giờ phút của mình được trọn vẹn. Ông đã toại nguyện.
Trong căn phòng Bạch Quang, hoàng đế soi gương kiểm tra mặt mũi. Đệ Thập có bài phát biểu lúc giao thừa, ông quyết không để bất cứ con mắt tọc mạch nào phát giác làn da xám ngoét nứt nẻ ẩn dưới lớp phấn trang điểm. Ngay sau đấy ông sẽ lên phi thuyền đến Thánh Vực. Sức mạnh Quỷ Vương đã ngấm sâu lục phủ ngũ tạng rồi ăn mòn linh hồn hoàng đế, ông có thể gây nguy hiểm cho người khác nếu tiếp tục ở lại. Thấy dung mạo không vấn đề, hoàng đế tiếp tục chỉnh trang y phục rồi nắn cổ áo. Trước lần xuất hiện cuối cùng trước công chúng, ông muốn bản thân hoàn hảo vô khuyết.
Cửa phòng mở, Đệ Thập ngoảnh sang và thấy Lục Thiên bước vào cùng tách trà thiết mộc. Gã Thống Lĩnh cúi đầu, hoàng đế hơi chào trả, sau đấy họ ngồi đối diện nhau qua tách trà lơ vơ khói mỏng dính. Người này là hoàng đế, quanh năm đối mặt quốc hội hay Đại Hội Đồng; người kia là ứng cử viên hoàng đế tương lai, ngày ngày gặp gỡ hàng chục nhân vật chính trị. “Đối thoại” là công việc của họ. Nhưng giờ hai cha con im lặng, mỗi người nhìn một hướng như thể hai hành khách xa lạ đang cùng chờ đợi chuyến tàu. Cha và con trai vốn chẳng dễ bắt đầu câu chuyện, huống hồ đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng.
-Việc bầu cử thế nào? Thuận lợi chứ? – Đệ Thập chợt hỏi.
Lục Thiên đáp:
-Thưa, cũng hơi rắc rối. Bên Liên Hiệp Bờ Tây không ưa con lắm…
Hoàng đế vừa uống trà vừa nghe Lục Thiên trình bày. Nhiều năm nay, giữa họ chỉ còn công việc và nó là thứ duy nhất kết nối hai cha con. Nhưng cũng chỉ khi bàn luận công việc, họ mới trò chuyện bình thường. Như bao lần khác, từng lời đối thoại của họ tự động dẫn dắt nhau về Lục Châu.
-Con chưa biết nói với em thế nào. – Lục Thiên lắc đầu – Bầu cử lại sắp đến, sợ rằng con bé không chịu nổi. Cha biết tính cách em nó đấy…
-Cứ để con bé đón năm mới vui vẻ nhưng đừng giấu quá lâu. Lục Châu phải học cách đối mặt sự thật và tiếp tục chiến đấu. “Cạnh tranh” là bản sắc họ Bạch Dương, chúng ta cạnh tranh ngay trong thời khắc đau buồn nhất. Tất cả vì Phi Thiên quốc hùng mạnh.
Lục Thiên chép miệng:
-Cha chỉ muốn Phi Thiên “hùng mạnh” chứ chưa bao giờ nghĩ chuyện “hữu nghị”.
Hoàng đế nhấp ngụm trà, giọng khàn khàn:
-Ta luôn tin “hùng mạnh” là chìa khóa cốt lõi trong ngoại giao. Ta hùng mạnh, ta có quyền hữu nghị với bất cứ ai và bất cứ ai cũng hữu nghị với ta. Ít nhất là nó đúng trong quá khứ lẫn hiện tại. Tương lai thay đổi thế nào tùy thuộc anh hoặc Lục Châu, nếu cần thiết, hãy thay đổi nó. Nếu di sản của ta ngáng đường Phi Thiên, hãy đập bỏ chúng, đừng do dự. Nhưng chẳng phải anh đang làm rất tốt đó sao?
Đệ Thập đẩy tách trà ra trước mặt con trai, lá thiết mộc đỏ au lắc lư trên mặt chất lỏng xanh biếc. Lục Thiên thở dài, ánh mắt lang thang giữa bầu trời tuyết ngoài ô cửa sổ. Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng. Nó chỉ tiếp tục khi hoàng đế đề cập chuyện công việc:
-Nếu anh trở thành Đệ Thập Nhất, hãy mai mối Lục Châu với hoàng tử Vi Hàn của Lưu Vân quốc. Để con bé tránh xa chính trường Phi Thiên, cũng tiện cho việc cải thiện quan hệ giữa hai nước. Ý kiến của ta là vậy, làm thế nào tùy anh. Nếu con bé trở thành Nữ Hoàng, hãy trở lại là anh trai và giúp đỡ con bé hết mức có thể; một mình Lục Châu không thể chống lại Hội Đồng Pháp Quan. Đừng lặp lại câu chuyện của ta bốn mươi năm trước, hiểu chứ?
-Cha muốn nhắn gì với Lục Châu không? Con sẽ chuyển lời.
-“Mừng con gái sang tuổi hai mươi hai, ta không quên đâu!”, bảo với con bé như thế(*)!
Lục Thiên gật đầu. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn những bức ảnh treo tường, tâm trí du hành thời gian. Ông ngắm nghía bức ảnh gia đình hồi còn đủ bốn người, lúc ấy Lục Châu vẫn ẵm ngửa trong tay hoàng hậu. Ông chuyển sang bức ảnh kế bên khi hoàng hậu đã qua đời; hoàng đế già hơn, cô bé Lục Châu bảy tuổi dáng điệu rụt rè, Lục Thiên vào tuổi dở hơi ăn mặc nổi loạn, ba cha con chụp ảnh chung nhưng rời rạc. Năm năm sau, ngày Lục Châu bước vào con đường thánh sứ, ảnh chụp gia đình hoàng đế xuất hiện nhiều cái ôm hơn, nhiều nụ cười hơn. Rồi đến bức ảnh năm ngoái, cả ba người gần gũi gắn bó và chắc chắn trọn vẹn nếu có người mẹ - người vợ. Một cách vô tình, đôi mắt Đệ Thập chú mục chân dung hoàng hậu, tâm tình lưu lạc nơi nào đấy ở miền đất quá khứ.
Trong một thoáng, Đệ Thập bỗng liếc về góc tường. Tại đó đặt tấm ảnh nhỏ chụp ngài, Trần Độ và Tây Minh. Ảnh ố vàng cũ kỹ chụp ba người khi còn trẻ măng. Hoàng đế hỏi:
-Tuyệt Tưởng Thành thế nào? Ta nghe nói nhà vua của họ ở lại?
-Vâng, nhà vua Đấu Thánh ở lại, cả ngài Tây Minh nữa. – Lục Thiên trả lời.
Hoàng đế chống cằm nhìn tấm ảnh, nói bâng quơ:
-Ta là ai?
-Dạ…? Cha nói gì? – Lục Thiên ngạc nhiên.
-Ta là ai? – Đệ Thập lặp lại – Đã bao giờ anh tự hỏi mình như thế chưa?
-Con không hiểu lắm, thưa cha. – Lục Thiên lắc đầu – Cha nói rõ hơn được không?
Hoàng đế im lặng. Ông ngắm nghía bức ảnh lâu thật lâu, hồ như đã quên bẵng thực tại, quên luôn cuộc trò chuyện lẫn tách trà thiết mộc. Nhưng thay vì thắc mắc hay nhắc nhở, Lục Thiên để hoàng đế tự do tản bộ trên con phố ký ức và gõ cửa thăm hỏi những câu chuyện xưa cũ nằm dọc hai bên đường. Mỗi phút trôi qua, gương mặt hoàng đế càng biểu lộ nhiều sắc thái. Đệ Thập thi thoảng đỏ mắt nhưng không khóc, khóe miệng đôi lúc cười mỉm song không vui sướng, cánh mũi lắm khi phập phồng bồi hồi nhưng không sụt sùi níu kéo, bởi lẽ ông từng trải qua tất cả những cảm xúc đó và thay vì biến mất, chúng yên vị ở con phố ký ức. Gặp lại chúng, Đệ Thập cảm giác tái ngộ đám bạn cũ.
Mà gặp bạn cũ, dù từng ghét nhau đến đâu, người ta vẫn nở nụ cười.
-Có lẽ ông bạn Tây Minh muốn tìm lời giải đáp, nhưng ta không mong cậu ta tìm được. – Đệ Thập nói – Cuộc sống còn gì thú vị khi hết sạch những thắc mắc?
-Cha đang nói chuyện gì vậy? – Lục Thiên hỏi.
Hoàng đế hớp nốt chỗ trà thiết mộc. Trà đắng khắp cuống họng, ký ức vui ít buồn nhiều, nhưng rốt cục Đệ Thập chỉ cười:
-Chuyện người già. Nói thì dông dài, nghe thì nhàm tai…
…
Trước giờ đón giao thừa, thế giới Tâm Mộng tạm ngừng tranh đấu. Xung đột tạm lắng, tranh cãi tạm chấm dứt, năm lục địa lặng lẽ chờ đợi thời khắc chuyển giao năm mới. Chỉ riêng Kim Ngân im lặng vì lý do khác, tất cả hướng về trung tâm lục địa, nơi hoa Tuyệt Tưởng trổ bông rực rỡ lần cuối.
Giữa thời khắc đó, Vô Phong nhận thức thế giới một cách mơ hồ. Cơn mưa bạc lẫn hoa Tuyệt Tưởng, thanh Hoa Sa Tấu trên tay, kẻ địch trước mặt đến đồng đội bên cạnh – tất cả trong mắt hắn mờ mờ sắc đỏ. Màu đỏ từ mái tóc của chính hắn, màu đỏ máu, màu đỏ lửa chiến tranh – hết thảy quện dính, đặc quánh, chảy rần rật khắp cơ thể tựa dung nham sôi sục. Mất khái niệm không gian lẫn thời gian, toàn bộ sức lực và tâm trí Vô Phong dồn về mã tấu. Hắn không quan tâm đã giết ai mà chỉ cần biết đó là kẻ thù. Hắn không quan tâm diễn biến thế cục mà chỉ cần biết kẻ thù xuất hiện tới đâu, hắn sẽ giết tới đó. Lý trí bảo hắn đang trở nên tàn bạo đồ tể như lũ Chó Hoang nhưng cơ thể không hề ngừng lại. Hoặc buông xuôi hoặc tiếp tục chiến đấu, Vô Phong chẳng có nhiều lựa chọn.
Mỏi mệt cộng thêm chút sơ ý, tên tóc đỏ trượt chân ngã dúi. Hắn suýt táng mạng dưới kiếm Chó Hoang nếu đồng đội không tràn lên chống đỡ. Bấy giờ Vô Phong mới được dịp mục kích toàn bộ chiến trường. Dưới gầm trời đầy hoa Tuyệt Tưởng, xác người xác kiếm chồng chất như núi thịt, đại lộ lát đá đẫm hơi tanh ngòm. Ở đây không có tình yêu, không lời ngợi ca, không nước mắt, không xót thương. Đây là chiến tranh. Nó chẳng đẹp như người ta thường hát, tồi tệ hơn cả những gì mà người đời vẫn nghe kể. Tại nơi này, năm giác quan bị bóp chặt thành một khối rồi liên tục bị giã nát dưới sức nặng của giận dữ và sợ hãi. Cảnh tượng chiến tranh thời phi cơ giới là thế, thời đại tàn bạo nhất lịch sử Tâm Mộng đã diễn ra như thế. Vô Phong nhận ra chẳng có vinh quang nào cho người chết.
Tại sao ta phải chiến đấu cho những giá trị vô hình? – Hắn tự hỏi.
Nhưng thay vì trốn chạy hay bỏ cuộc, người Tuyệt Tưởng tiếp tục lăn xả vào quân đoàn phương nam. Vô Phong chợt hiểu tấm vải cuốn quanh bụng không chỉ giúp họ luyện tập kỹ thuật đà đao, nó còn cầm máu nếu chẳng may trúng vết thương ở bụng. Nó cho họ thêm nhiều thời gian chiến đấu hơn trước khi gục ngã. Họ vẫn chiến đấu dù rằng cánh cửa phía cuối đại lộ là cái chết thảm khốc. Kẻ địch ào ạt xông đến Vô Phong, người Tuyệt Tưởng lập rào chắn bảo vệ hắn, họ liều thân chiến đấu cho gã ngoại quốc xa lạ mới làm thủ lĩnh của mình chưa lâu. Một cánh tay vươn tới kéo tên tóc đỏ trở dậy, giữa khói bụi mịt mù lẫn sắc đỏ, hắn nhận ra người đó là Hạ Cư. Anh chàng vệ quân trẻ tuổi bị thương nặng nhưng ánh mắt vẫn hừng hực như bễ lửa lò rèn:
-Thủ lĩnh?! Thủ lĩnh! Xin ngài đứng dậy! Hãy bảo vệ nhà vua!
Như phản xạ vô điều kiện, tên tóc đỏ ngoái đầu tìm Đấu Thánh. Hắn dễ dàng phát hiện đôi cánh lửa vàng cam cùng thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang. Từ đây tới đó chỉ hai trăm mét nhưng ken đặc ở giữa là hàng nghìn Chó Hoang cùng rừng đao kiếm tua tủa. Tên tóc đỏ chợt nhớ Hoàng Tử Cát, đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt và năm trăm con người đã cúi đầu gọi hắn là “thủ lĩnh”. Hắn chợt hiểu giữa những con người xa lạ nhất vẫn có mối liên kết mơ hồ nào đấy. Nó không phải tiền bạc hay quang tố, nó là những thứ vô hình khó hiểu mà Vô Phong vẫn luôn thắc mắc. Tên tóc đỏ giơ cao mã tấu:
-Bảo vệ nhà vua!
Nghe lệnh Vô Phong, kẻ bị thương đứng dậy, kẻ đang chiến đấu rời vị trí, hết thảy người còn sống tập hợp quanh hắn rồi triển khai đội hình mũi dùi đâm xuyên quân đoàn phương nam. Họ theo thủ lĩnh tóc đỏ, họ xông pha bóng tối, Hoa Sa Tấu đong nặng cát bổ đôi kẻ thù, chất đầy niềm kiêu hãnh và trung thành mở đường máu tìm đến đức vua đang nguy khốn. Đội hình mũi dùi điên cuồng công phá đánh dạt quân phương nam.
Trong khi ấy, Đấu Thánh một mình vùng vẫy giữa vòng vây, hộ vệ của gã chỉ còn vài người, binh lính chưa quá hai chục. Họ dùng mọi phép thuật lẫn bí kỹ bảo vệ nhà vua nhưng tất cả đuối sức trước kẻ địch quá đông đảo. Tình hình càng khó khăn khi Liệt Giả cùng hai kẻ mạnh nhất Gã Phì Lủ và Con Sâu Ngủ xuất hiện. Vừa thấy đám này, Đấu Thánh rùng mình lạnh gáy, dần thấu hiểu thứ áp lực khủng khiếp mà anh trai mình từng trải qua. Gã vứt bỏ mã tấu, bàn tay xập xòe tia sét lẫn lửa vàng cam triệu hồi thánh giới. Đó là một thanh kiếm bản rộng, dọc lưỡi có dải gân xanh tím của loài ngoại giới cước đồng thời làm môn giới, cuối lưỡi và trước đốc kiếm gắn bộ đôi xi-lanh làm hãm giới. Nó được gọi là Ngoại Vân Binh. Đấu Thánh vận sức, đôi cánh sau lưng nở rộng, tia sét lẫn lửa vàng bao bọc kiếm sáng rực, trông chẳng khác nào vị thần. Nhưng vị thần quá cô độc trước kẻ thù hùng mạnh, ánh lửa hừng hực chỉ như ngọn nến le lói giữa đêm trường.
Rồi Liệt Giả cùng hai kẻ mạnh nhất đồng loạt tấn công. Nhưng trước khi chạm tới nhà vua, cả đám bị hất bay bởi đôi cánh trắng của Tây Minh. Ngài đại thánh sứ xuất hiện vừa kịp lúc. Dáng vẻ bình hòa, điệu lúc lắc đầu vô tư lự, cái cười luôn đơn giản hóa mọi chuyện – những điều mà người ta biết về đại thánh sứ đều biến mất. Nay gương mặt Tây Minh xõa tung râu tóc vì điện, nghiêm trang tựa vị quan tòa sắp phán xử kẻ có tội. Bằng cây thương với ba thần hộ mệnh, ông đẩy lui Liệt Giả lẫn hai kẻ mạnh nhất, khí thế mạnh mẽ đến mức Liệt Giả phải gầm lên lấy tinh thần phản kháng. Thế giới này chỉ còn duy nhất Tây Minh đủ sức khiến gã tóc đỏ khốn đốn.
Đấu Thánh tạm qua cơn nguy hiểm song chẳng an toàn được lâu. Giữa bầy Chó Hoang hung dữ, con quỷ Hệ Tôn giẫm xác chết lội biển người, miệng gào lớn, mắt long sòng sọc:
-Thằng Đấu Thánh là của tao! Nó đâu rồi? NÓ ĐÂU? THẰNG VUA ĐÓ Ở ĐÂU?!
Bọn lính lác phương nam vội vã dạt sang vì sợ gã nổi khùng chém giết bừa bãi. Đường quang hè rộng, Hệ Tôn lập tức phát hiện nhà vua. Gã cười khoái trá, tay kéo lê thanh kiếm đen chen màu bạc, lưỡi chia thành nhiều mảnh nhỏ hình bình hành, giữa mỗi mảnh thòi dây xích nhỏ kêu lách cách. Vô số chiến binh Tuyệt Tưởng Thành mạnh mẽ đã chết dưới thanh kiếm xích này, đầu Hoàng Tử Cát và đầu Triệt Phạt cũng rơi vì nó. Trông thấy con quỷ, Đấu Thánh nắm chắc thánh giới. Hai bên chậm rãi bước rồi gia tăng tốc độ, cuối cùng đâm bổ vào nhau trong âm thanh kim loại rền rĩ. Kiếm va kiếm, âm thanh lồng dội màng nhĩ, sét xòe lung tung lửa văng tứ tán. Thanh kiếm xích đè xuống thánh giới, nhà vua khuỵu chân, đôi mắt ngầu đỏ trước sức mạnh khủng khiếp từ địch thủ, pít-tông trên bộ xi-lanh thánh giới hoạt động hết công suất. Mặc cho ngọn lửa liếm rát mặt, Hệ Tôn cười gằn:
-Nhà vua đáng kính! Muốn gặp anh trai ngài ở Tụ Hồn Hải không, ta sẽ giúp ngài!
Cán thánh giới nghiến chặt tay nhà vua rỉ máu, mồ hôi rịn vào càng thêm xót. Nhưng đau đớn chỉ làm Đấu Thánh giận dữ. Nhà vua vận hết sức bình sinh đẩy lui kẻ địch rồi nhanh chóng chuyển thế tấn công, thánh giới xé mưa bạc bổ xuống. Hệ Tôn lách người tránh né, lưỡi kiếm dộng tia sét lẫn lửa vàng cày tung nền đá. Chưa kịp phản công, Hệ Tôn bỗng thấy chiếc búa khổng lồ của thần hộ mệnh phủ bóng. Búa đập nát đại lộ nhưng gã kịp thoát trong gang tấc. Gã không lùi bước mà đâm thẳng tới vừa né tránh thần hộ mệnh vừa tấn công Đấu Thánh, điên cuồng như loài dã thú. Mồ hôi túa đầy lưng, thân thể bị gạch đá cào rách và chỉ còn một tay đánh kiếm nhưng Hệ Tôn không dừng lại. Gã hết chiến đấu lại cười, thậm chí còn dư sức chế nhạo nhà vua:
-Mày không biết anh trai mày hèn hạ thế nào đâu, Đấu Thánh! Hắn quỳ xuống cầu xin tao tha chết, giống như lúc mày quỳ xuống cầu xin Liệt Giả! Nhưng tao khác sếp (Liệt Giả), tao không có bia chai cho Hoàng Tử Cát, tao chỉ có bia mộ thôi!
Dứt lời, gã cười hô hố khoái trá. Đấu Thánh nổi điên quyết ăn thua đủ nhưng hàng trăm Chó Hoang tràn đến cản đường. Chúng hết lớp này đến lớp khác dồn dập tấn công nhà vua, thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang Hỏa vung búa mở đường mà không sao dẹp hết. Giữa lúc đó, Hệ Tôn lẩn giữa đám hỗn loạn đoạn âm thầm tiếp cận nhà vua, tay vung thanh kiếm xích. Nhà vua giật mình, đôi mắt chỉ kịp thấy thanh kiếm quỷ quái bật mở thành vô số mảnh kim loại nối nhau bằng giàn xích, kêu rủng roẻng tựa cái mồm quái vật đầy răng. Nhà vua không kịp lui, giàn kim loại vồ trúng người kéo rách áo, xé nát cánh tay lẫn nửa người, cơ thể gục xuống. Hệ Tôn cười lớn, gã thu giàn xích về đoạn rầm rập lao đi như sói vồ mồi. Nhưng khi gã vừa đến, nhà vua bất ngờ phản công, thánh giới hực lửa mang theo điện năng chém tạt xẻ ngang mưa bạc. Bằng phản xạ kinh người, Hệ Tôn đỡ được đường kiếm song dính trọn lửa điện, người ám khói văng đi. Thánh giới của nhà vua quá tải, bộ xi-lanh nhả khói đen đặc, lưỡi kiếm mẻ quá nửa.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhà vua vận nội lực đoạn nâng cao Ngoại Vân Binh. Thần hộ mệnh gõ búa xuống cùng ngọn lửa vàng, thánh giới vốn chảy rữa vì lửa điện nay lại hồi phục nguyên vẹn. Trong tám mươi mốt loại lửa phép thuật, Đấu Thánh sở hữu Hỏa Kiến Thiết – thứ lửa khai sáng trí tuệ cho loài người, nguồn gốc của kiếm, được các thợ rèn tôn thờ và có khả năng tái sinh kim loại(**).
Bất quá Hỏa Kiến Thiết không thể tái sinh con người. Đấu Thánh nhìn quanh, nhận ra người Tuyệt Tưởng đang ngã dần còn hoa rơi mỗi lúc một nhiều. Đằng xa, đại thánh sứ Tây Minh đang yếu thế trước những con quái vật mạnh nhất thế giới chiến binh. Giờ khắc tàn lụi sắp đến, gã sắp bước vào điểm kết cuộc đời. Ngay thời khắc ấy, gã có chút hối hận, không phải vì ở lại mà bởi quá nhiều người chết theo mình. Họ dũng cảm, ưu tú nhưng mắc kẹt trong thời đại cũ như nhà vua của họ. Một chút tự vấn thoáng qua, Đấu Thánh phân vân không biết mình là cái gì. Là vua? Là quạ? Là kẻ bị nguyền rủa? Hay người mở thời đại mới cho Tuyệt Tưởng Thành?
Ta là ai? – Đấu Thánh tự hỏi.
Tâm trí nhà vua bị cắt ngang khi nhận ra Hệ Tôn đang rầm rập chạy tới. Gã cháy sém người, da thịt bốc mùi khét lẹt nhưng nụ cười điên rồ còn nguyên, khí thế hung bạo hơn trước gấp nhiều lần. Đấu Thánh nghiến răng dồn nội lực vào Ngoại Vân Binh quyết một lần dứt điểm con quỷ. Nhà vua lao đến, hốt nhiên Hệ Tôn dùng cánh tay cụt quẳng một vật từ sau hông. Giữa khoảnh khắc, nhà vua phát hiện đó là thủ cấp của một hộ vệ vẫn luôn trung thành với mình. Thâm tâm phân tán, nhà vua không kịp đỡ nhát chém bổ sườn. Đấu Thánh gục ngã, máu xòe vòng cung trên mặt đất, thần trí hỗn loạn không điều khiển nổi Thạch Thánh Hoang Hỏa bao bọc mình. Gã đã đạt đẳng cấp đại thánh sứ nhưng chưa chạm vào cảnh giới mà thần hộ mệnh có thể tự do hành động giống Tây Minh.
Hệ Tôn cười gằn đoạn quay lại nhìn nhà vua nằm trên vũng máu bằng nụ cười khoái trá. Gã bỏ kiếm, đạp lên vai Đấu Thánh và dùng hết sức lực bẻ gãy tay nhà vua. Gã trả lại những gì mà Hoàng Tử Cát gây ra cho mình. Gã thù dai, tính nợ cả với người chết. Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, tay phải Đấu Thánh gập khúc, nhà vua chảy bọt trắng đầy miệng:
-Mày… không phải chiến binh… mày không chiến đấu…
Con quỷ Hệ Tôn nhếch mép vừa mỉa mai vừa đểu cáng. Gã thu kiếm, bước vòng quanh nhà vua như ngắm nghía con mồi lên cơn giãy chết trước khi đánh chén:
-Tao đâu tự nhận mình là chiến binh? Nhưng mày nói đúng, tao không chiến đấu! Tao đi săn!
Dứt lời, gã nâng kiếm nhằm thẳng cổ nhà vua, xích kêu lách cách khát máu. Đấu Thánh không còn sức phản kháng, nhà vua chấp nhận kết cục đời mình. Con quạ đã gục ngã dưới ánh nắng mặt trời. Bất quá dưới bóng mặt trời vẫn còn con quạ khác, Tuyệt Tưởng Thành vẫn còn ngự lâm quân. Thanh kiếm xích sắp sửa chặt xuống thì cái bóng tóc đỏ Vô Phong nhào tới ngăn cản. Nguy hiểm vừa xuất hiện, Hệ Tôn lập tức phản xạ cản đòn. Tên tóc đỏ đẩy lui con quỷ trong khi binh lính Tuyệt Tưởng lập vành đai bảo vệ Đấu Thánh. Một người chạy đến sơ cứu vết thương cho nhà vua, nói gấp:
-Đừng lo, chúng tôi sẽ đưa ngài ra khỏi đây!
Đấu Thánh đau đớn tột cùng song vấn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là Suất Tề – người từng là đại thống lĩnh, người phản đối Đấu Thánh dữ dội nhất nhưng cũng là người đầu tiên quay về khi nghe tin nhà vua ở lại. Đấu Thánh nghiến răng:
-Thế là sao…? Không! Ta phải chiến đấu! Ta không còn danh dự… thằng khốn Hệ Tôn … ta phải giết thằng đó…
-Ngài chiến đấu đủ rồi! Đây không phải lúc trả thù! – Suất Tề cắt ngang – Ngài đã có danh dự! Thạch Thánh Hoang Hỏa, tổ tiên họ Hoang Vệ, cha và anh trai ngài, người dân, hoa Tuyệt Tưởng - tất cả đều chứng kiến! Sẽ không có lời nguyền rủa hay trừng phạt nào hết! Ngài còn trẻ, ngài sẽ sống tiếp!
Đấu Thánh nhận ra nếp nhăn xô đầy quanh mắt người chiến binh già song mục quang rực cháy như có đốm lửa, thậm chí cả quyền uy nhà vua cũng không thể lay chuyển hay dập tắt. Suất Tề tiếp lời:-Thủ lĩnh tóc đỏ chỉ đường cho chúng tôi. Cậu ấy nói nền cộng hòa mà ngài lập ra quá phiêu lưu, công chúa Dã Thố quá cô độc, cô bé cần người chỉ lối. Chúng tôi vinh hạnh khi chết theo ngài, nhưng chúng tôi sẽ vinh dự hơn nếu có thể giúp ngài sống tiếp! Ngài còn trẻ, ngài chưa cần phải trả lời “ta là ai?”! Hãy để việc đó cho chúng tôi!
Nhà vua thở hồng hộc trông về phía xa nơi Vô Phong chiến đấu tay đôi với Hệ Tôn. Dưới cơn mưa bạc, tên tóc đỏ oằn mình chống đỡ vô số nhát chém bổ củi của đối phương, Hoa Sa Tấu trong tay rung bần bật. Thấy tình hình bất lợi, hắn liền vận Phong kỹ, gió nổi ào ạt cuốn cát bụi che tầm mắt kẻ địch. Hệ Tôn tung đòn chém tạt nhưng chỉ chặt đôi dòng cát, xích vỗ kiếm loảng xoảng. Vô Phong đã rời vị trí từ bao giờ. Chợt nhớ cánh tay tàn phế của mình, gã lập tức quay đầu thì bắt gặp cái bóng tóc đỏ đổ người lao tới cùng thanh mã tấu xé gió bổ đòn đà đao, hệt như cách chiến đấu của Hoàng Tử Cát. Nhờ sức phản xạ kinh hồn, Hệ Tôn vẫn kịp đỡ nhưng thế đà đao mạnh như xe thiết giáp húc. Mã tấu chặt kiếm xích, Hệ Tôn sụm người và phải dùng cả cánh tay cụt đỡ kiếm mới chống nổi. Thấy tên tóc đỏ, Hệ Tôn cười:
-À… à… chúng ta từng gặp nhau! Vậy mày muốn báo thù cho Hoàng Tử Cát hả?
Vô Phong chẳng đáp, chỉ dồn sức lên mã tấu. Hệ Tôn đạp hắn ra rồi tiếp tục tấn công. Gã đánh đơn giản nhưng mỗi đòn mạnh khủng khiếp khiến Vô Phong vất vả vô cùng. Tự thấy mình không thể so sức mạnh cơ bắp với đối phương, hắn liền né tránh thay vì chống đỡ. Chợt phát hiện đống cát lớn dồn tụ dưới chân, Vô Phong xoay cổ tay vận Phong kỹ thổi gió ào ạt che mắt kẻ địch. Hắn lẩn vào không gian hỗn loạn, kéo lẫy bơm đầy cát vào Hoa Sa Tấu đoạn xác định vị trí kẻ thù(***). Nhiều tháng rèn luyện, hắn đã gia tăng phạm vi vùng tác động của Phong kỹ và khả năng cảm nhận âm thanh trong vùng tác động, nhờ vậy có thể phán đoán bao nhiêu kẻ địch xung quanh mình(****). Chợt nghe tiếng xích lách xách, tên tóc đỏ liền lao vút tựa tên bắn, tay vung đà đao xẻ cát rẽ gió. Nhưng sau bức màn mưa bạc, con quỷ Hệ Tôn đã chờ sẵn cùng cú chém tạt nặng nề. Vô Phong lỡ trớn, tay vung mã tấu nhưng thiếu lực. Hoa Sa Tấu gãy đôi, tên tóc đỏ bị đánh bay, thân thể trượt dài trên đất như chiếc xe bị đâm, thần trí lẫn cơ bắp tê bại.
Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy nhưng chưa kịp định thần, Hệ Tôn đã đâm kiếm tới. Vô Phong tránh không kịp, ngực phải bị kiếm xuyên thủng rồi kéo lê trên nền đại lộ. Hệ Tôn đâm mạnh hơn, kiếm đục thịt xuyên xương, tên tóc đỏ gào lên đau đớn. Con quỷ Hệ Tôn cười sằng sặc đoạn đạp giày lên mặt Vô Phong:
-Muốn trả thù cho Hoàng Tử Cát?! Mày yếu đuối như đám súc vật, trả thù kiểu gì đây? Tao mạnh hơn mày nhiều lần! Vì tao là kẻ mạnh nhất, hiểu chưa? HIỂU CHƯA HẢ?
Thanh kiếm xích sục sâu, Vô Phong gầm lớn. Tên tóc đỏ nổi điên, máu trong huyết quản sôi lục bục, giọng nói “Giết nó! Giết chết nó!” vang vọng khắp tâm trí. Hắn bóp chặt lưỡi kiếm xích rồi đẩy ra khỏi lồng ngực trước sự ngạc nhiên của Hệ Tôn. Vừa thoát khỏi thanh kiếm xích, hắn vùng dậy đấm lật mặt kẻ thù bằng bàn tay đẫm máu. Vô Phong cười khanh khách:
-Mạnh? So với Quỷ Nhãn của Hồi Đằng, mày chẳng là cái đinh gì!
Dứt lời, tên tóc đỏ rút thanh Bộc Phá. Hệ Tôn nhận ra vết thương trên cơ thể tên tóc đỏ sôi sủi máu và dần hồi phục, cảnh tượng kinh dị nhưng gã khoái trá vô cùng. Hai bên mặt đối mặt giữa mưa bạc, hai tấm lưng trần đầy mồ hôi hòa cát lẫn máu, hai hàm răng nghiến kèn kẹt nở nụ cười man dại. Rồi một khoảnh khắc mưa bạc che mắt, cả hai cùng đâm bổ đến. Kiếm xích bật mở hàng chục lưỡi thép như mồm quái vật, Bộc Phá xẻ đường gió với tốc độ mười ba mét một giây. Những lưỡi thép ngoạm vai Vô Phong xé thịt, lưỡi Bộc Phá rẽ gió chặt tung sườn Hệ Tôn cùng vết cắt sâu hoắm. Kiếm rơi khỏi tay, cả hai đều gục ngã nhưng lập tức đứng dậy và lao vào cuộc chiến của những cú đấm. Vô Phong đấm mạnh, Hệ Tôn đấm mạnh hơn. Tên tóc đỏ đấm mạnh gấp bội, con quỷ Hệ Tôn đấm mạnh hơn nữa. Xương tay nứt rạn, da thịt trầy trụa nhưng không kẻ nào dừng lại. Những gã đàn ông xưa nay vẫn đánh nhau như thế.
Đất cát trơn, Vô Phong trượt chân ngã ngửa. Hệ Tôn nhào đến đè ngửa tên tóc đỏ đấm xối xả, máu lẫn tóc đỏ hòa làm một. Nhưng càng đánh, Hệ Tôn càng mệt, bấy giờ gã mới nhận ra vết thương bên sườn đang lan rộng. Lưỡi kiếm Bộc Phá đã nhồi nội lực Suy Thiết, một vết cắt nhỏ cũng gây tổn hại gấp nhiều lần. Thấy vậy, Vô Phong vùng dậy vật ngửa kẻ địch. Hai bên giằng co một hồi rồi đẩy nhau ra, lưng trần dính đầy cát. Vô Phong nghiến răng, vết thương cơ thể tự động chữa lành. Hắn lừ lừ bước tới, bàn tay đẫm máu nắm chặt:
-Mày yếu đuối, thằng đầu mào gà! Mày chẳng là gì với Quỷ Nhãn hay Hoàng Tử Cát, vì mày không có phẩm giá! Quỳ xuống!
Dứt lời, hắn đấm tung mặt Hệ Tôn nhưng con quỷ vẫn đứng vững. Vô Phong đấm tiếp, vừa đấm vừa gào:
-QUỲ XUỐNG! THẰNG MÀO GÀ! QUỲ XUỐNG!
Bị hàng chục cú đấm nện mặt lẫn vết thương do Suy Thiết, con quỷ Hệ Tôn rốt cục cũng đổ vật trên đất. Vô Phong túm cổ gã đấm liên tiếp, được một lúc thì dừng lại để coi kẻ thù thảm hại đến mức nào. Nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn, Hệ Tôn chỉ nhăn răng cười rinh rích:
-Đây… là tóc bờm ngựa… không phải mào gà… thằng ngu…
Vô Phong điên tiết đấm tiếp nhưng cơ thể Hệ Tôn hốt nhiên thoát làn khí trắng rồi phát nổ. Tên tóc đỏ bị hất bay, khắp mình mẩy đầy vết cắt xé như trúng lựu đạn. Vô Phong đau đớn bò dậy, mắt ngầu đỏ, tế bào Ngục Thánh nhanh chóng sửa chữa thương tích. Hắn cảm giác mình có thể chiến đấu đến ngày tận cùng của thế giới. Trước mắt hắn chỉ còn màu đỏ. Nhưng Vô Phong vừa cất bước, một cái bóng trắng sà xuống xua tan màu đỏ cùng cái vỗ vai:
-Vô Phong?! Vô Phong! Nghe tôi nói gì không?
Vô Phong bừng tỉnh và nhận ra đó là ngài đại thánh sứ. Đại thánh sứ vồn vã:
-Không sao chứ, con trai? Ra khỏi đây, nhanh lên, không còn thời gian nữa!
Tên tóc đỏ gật gật đầu đoạn dùng Phong kỹ thu lại kiếm. Thanh Bộc Phá ở phía xa rùng mình quay lại tay hắn. Dưới sự bảo hộ của binh lính Tuyệt Tưởng, tên tóc đỏ cùng Tây Minh rời khỏi chiến trường. Vô Phong thoáng thấy anh chàng vệ quân trẻ tuổi Hạ Cư đang chỉ đạo đồng đội tạo vành đai tử thủ trước hàng nghìn quân thù. Người Tuyệt Tưởng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi lớp vải trắng cuốn bụng không thể cầm máu được lâu hơn nữa.
Trên đường chạy, hai người bắt kịp nhóm hộ tống nhà vua. Họ nhập hội rồi cùng hướng về cổng thành bắc. Nhưng hàng ngàn kẻ địch từ bốn phương tám hướng dồn lại bao vây, họ liền chuyển hướng chạy sang khu tị nạn. Hàng vạn Chó Hoang tràn vào truy đuổi nhưng đụng độ một nhóm khoảng hai chục người Tuyệt Tưởng, hầu hết là chiến binh già đời và lão luyện như Tẩu Già. Suất Tề rời nhóm hộ tống, đưa nhà vua cho Vô Phong rồi nói:
-Nhờ cậu đấy, tóc đỏ! Rất vui vì quen biết!
Suất Tề nắm tay Vô Phong thật chặt trước lúc từ biệt. Những người lính già ở lại, tạo bức tường phòng thủ ngăn chặn kẻ địch. Đó là lần cuối cùng Vô Phong trông thấy họ. Những người Tuyệt Tưởng cuối cùng đã ra đi, giờ chỉ còn tên tóc đỏ khoác vác Đấu Thánh chạy cùng ngài đại thánh sứ. Tây Minh mở bộ đàm:
-Bạn già?! Bạn già! Nghe tôi nói không? Bạn già? Đội Thổ Hành đâu?
Đáp lại đại thánh sứ là giọng nói trầm đục của Trần Độ xác nhận Thổ Hành đang tới. Trước trận chiến cuối cùng, đại thánh sứ đã nhờ Trần Độ giúp đỡ và lão pháp quan chấp thuận. Đại thánh sứ gật đầu, giọng hơi thều thào. Bấy giờ tên tóc đỏ mới nhận ra Tây Minh bị thương khá nặng ở bụng, áo trắng thấm đẫm máu. Vậy nên đại thánh không thể dùng đôi cánh như trước. Thấy ánh mắt lo lắng của hắn, ông già cười:
-Còn đi được! Ta còn đi được, con trai! Chúng ta cùng về Phi Thiên quốc!
Chạy tới cổng thành tây bắc, bọn Vô Phong bắt gặp đội Thổ Hành chờ sẵn cùng chiếc thăng vân tàu trên đỉnh tường thành. Ngay lúc này đám Chó Hoang xuất hiện. Chúng như lũ quét ầm ầm tràn tới nhưng lập tức đụng phải những cạm bẫy. Thuốc nổ lẫn địa lôi thổi tung từng khoảnh đất cát cùng quân phương nam. Nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ sức ngăn chặn bọn Chó Hoang, đại thánh sứ phải bọc hậu cho Vô Phong chạy. Dưới ngọn thương của ông, hàng trăm Chó Hoang gục ngã hoặc bị lôi điện đánh bật. Tên tóc đỏ đưa nhà vua cho anh em Lôi Quân – Lôi Vũ rồi quay lại hét:
-Đi thôi, đại thánh sứ! Chúng ta biến khỏi đây!
Tây Minh gật đầu, gương mặt già nua tái đi vì mệt. Nhưng vừa quay lưng, một loạt đạn nổ liên tiếp trúng lưng đại thánh sứ. Ông già thấp bé đổ gục trên cát. Phía sau ông, con quỷ Hệ Tôn lảo đảo bước, tay cầm súng nhắm bắn liên tiếp, dăm ba viên đạn tiếp tục găm trúng người đại thánh sứ. Vô Phong gào lớn định chạy tới nhưng Bạch Điểu đã túm cổ hắn dằn xuống:
-Không còn thời gian nữa! Chúng ta phải đi!
-Bỏ ra! Tôi phải cứu ông ấy! – Vô Phong gầm lên – Bỏ tôi ra, bọn khốn các người! BỎ RA!
-Không kịp nữa! – Bạch Điểu nói – Liệt Giả đuổi kịp là chúng ta xong đời!
Tên tóc đỏ dùng dằng, sau rốt phải chạy theo đội Thổ Hành vào bức tường. Chạy nửa đường, họ bắt gặp Liệt Giả từ đằng xa vỗ cánh bay tới. Sáu người Thổ Hành rút kiếm nhào đến, nhưng họ chưa kịp đụng độ thì đại thánh sứ Tây Minh từ phía sau lao vọt lên đâm bổ vào Liệt Giả. Nguyên Thủy Diệm xoắn chặt Oán Hồn Dạ Hỏa, lửa trắng cuồn cuộn lửa đen xoáy tung không gian, mạnh đến nỗi bức tường phép thuật của Tuyệt Tưởng Thành liên tiếp nứt rạn. Trúng hơn chục phát đạn, áo trắng rũ ướt sắc đỏ nhưng đại thánh sứ vẫn trụ vững trước kẻ mạnh hơn tất cả. Ông ngoái lại nói:
-Đưa nhà vua ra khỏi đây!
-Đi cùng chúng tôi, đại thánh sứ! Chúng ta cùng về Phi Thiên quốc!
Giữa thời khắc ấy, đại thánh sứ trút bỏ dáng vẻ nghiêm nghị, ông mỉm cười cùng cái lúc lắc đầu quen thuộc. Ông vận nội lực, từ hư không xuất hiện cánh tay bọc giáp của Thần Cơ Pháo tung cú đấm tông thẳng Liệt Giả. Gã tóc đỏ văng đi như quả đạn pháo, đâm vỡ bức tường thành rồi rơi xuống dưới. Từ hai phía hành lang, Gã Phì Lủ và Con Sâu Ngủ xuất hiện cùng hàng trăm lính lác. Tây Minh vung thương đánh phép Lôi niệm phá sập trần ngăn cản bọn chúng, bọn Vô Phong có thêm thời gian chạy trốn. Vô Phong muốn quay lại nhưng đại thánh sứ phẩy tay:
-Đi đi… con trai… đi khỏi đây…
Sức lực cạn kiệt, Tây Minh đổ gục trên đất, đôi cánh trắng run rẩy vương máu đỏ. Ông thở dốc, chân đứng không vững, phải bám lên tường lết đi rồi mở bộ đàm:
-Bạn già… bạn già… có đó không…?
“Tôi đây!” – Trần Độ trả lời – “Ông ở đâu rồi?”
Hai bên hành lang, quân phương nam điên cuồng xô đổ đống gạch vụn đá tảng chắn đường. Đại thánh sứ thở hồng hộc, bàn tay già nua kéo lê vệt máu:
-Tôi không xong rồi… Hứa với tôi một chuyện: hãy để yên cho Vô Phong, được chứ?
Bên kia bộ đàm, lão pháp quan im lặng ít giây, sau đáp:
“Thời đại mới đang đến, Vô Phong khó lòng sống tiếp. Tôi không hứa được đâu, ông bạn.”
Tây Minh thổ máu. Chướng ngại hai bên hành lang đang đổ rào rào, đại thánh sứ tiếp lời:
-Giúp thì cho trót, bạn già! Hôm nay Đấu Thánh sống, ngày mai Tuyệt Tưởng Thành rực rỡ. Hôm nay Vô Phong sống, ngày mai cậu ta sẽ làm được nhiều điều… nhiều chuyện tuyệt vời…
“Tại sao phải như thế, ông bạn?” – Trần Độ nói.
Đại thánh sứ cười tươi:
-Vì tôi tin chuyện cổ tích, ông bạn. “Ta là ai?”, chúng ta vẫn hỏi vậy, nhỉ? Tôi đã trả lời được… tôi là cậu bé chưa lớn… tôi vẫn tin… chuyện cổ tích… vẫn tin điều kỳ diệu… Tôi vẫn đọc những câu chuyện về Bát Đại Hộ Vệ, về những anh hùng thời xưa cũ… Chúng ta từng say mê chúng, phải không?
Lão pháp quan lặng đi ít lâu, sau bỗng cười:
“Và bên cạnh người hùng luôn có một tên khốn kiếp luôn châm chọc gây sự, nhỉ?”
-Phải… luôn có một gã như thế! – Tây Minh cười khanh khách – Nhưng gã khó ưa nọ chưa bao giờ bỏ mặc người hùng, vì họ là bạn, là chiến hữu, là đồng đội, phải không?
“Ông còn căm ghét thằng khốn đó không, bạn già?” – Trần Độ hỏi.
-Luôn luôn! – Tây Minh đáp – Nhưng gặp lại bạn cũ, người ta vẫn nở nụ cười, tôi cũng vậy.
“Đến phút cuối cùng, ông vẫn làm người tốt sao? Vẫn lo nghĩ cho người khác?”
Hai đống gạch vụn sập xuống, quân Chó Hoang tràn vào hành lang. Phía trước ngài đại thánh sứ, Liệt Giả trở lại cùng đôi cánh ngùn ngụt lửa đen. Ông già chống gối đứng dậy, đôi cánh sau lưng dang rộng nhưng mạnh mẽ. Bên vai ông, thần hộ mệnh Cổ Nhi xuất hiện. Nhìn vị thần với hình hài đứa bé, Tây Minh đáp lời người bạn:
-Bảy mươi năm qua… tôi vẫn chỉ là cậu bé, bạn già à… mấy thằng nhóc con thì khoái chuyện cổ tích phiêu lưu lắm…
Dứt lời, đại thánh sứ tung cánh dấn thân vào trận chiến cuối cùng. Đó là những lời cuối cùng mà Trần Độ nghe thấy về người bạn già.
Cùng lúc, Thổ Hành đưa Vô Phong và nhà vua Đấu Thánh lên thăng vân tàu. Từ trên boong, Vô Phong chứng kiến đại thánh sứ như thiên thần quần thảo giữa hàng vạn bóng đen ác quỷ. Liệt Giả cùng ba kẻ mạnh nhất đánh ông tới tấp, đám Chó Hoang tấn công dồn dập như sóng thần chực nuốt chửng đại thánh sứ. Thăng vân tàu bay lên cao, cao mãi nhưng tên tóc đỏ vẫn thấy đại thánh sứ chiến đấu. Giữa mưa bạc đầy hoa Tuyệt Tưởng, đôi cánh Tây Minh rực rỡ như trong chuyện kể về những vị thánh sứ luôn cống hiến vì đức hạnh, vì lẽ phải, vì những điều đúng đắn. Lũ trẻ nhỏ Tâm Mộng vẫn luôn say mê những câu chuyện như thế.
Thăng vân tàu rời đi, Vô Phong thấy đại thánh sứ đuối dần, cuối cùng gục ngã trước làn đạn của Hệ Tôn. Con quỷ Hệ Tôn không chiến đấu, gã đi săn. Gã ngước nhìn chiếc thăng vân tàu, cười khoái trá rồi tiến đến bẻ gãy đôi cánh của đại thánh sứ. Hai đôi cánh trắng muốt bị rứt khỏi lưng Tây Minh, máu tươi lẫn dòng nội lực xanh lam văng tung tóe. Gã muốn Vô Phong mục kích cảnh tượng này.
Thăng vân tàu căng buồm vọt qua vùng trời lợp rợp hoa Tuyệt Tưởng, Vô Phong chỉ kịp thấy Hệ Tôn chuẩn bị vung kiếm xích chặt đầu đại thánh sứ, sau đấy không nhìn được gì nữa. Tên tóc đỏ gục đầu, bàn tay bóp chặt nửa mặt để không ai nhận ra mình yếu đuối. Nhưng nước mắt cứ chảy qua kẽ tay hắn. Nước mắt chảy theo ngọn tóc đỏ rơi theo gió, rơi xuống bầu trời rợp hoa, rơi xuống ngày tàn của Tuyệt Tưởng Thành, rơi cho đoạn kết của một câu chuyện cổ tích.
Có những gã đàn ông chưa lớn, vẫn là cậu bé, vẫn yêu truyện cổ tích, vẫn say mê những chuyện kể phiêu lưu của người hùng.
(*) Đệ Thập từng quên sinh nhật của Lục Châu, xem lại Quyển 1 Chương 3
(**) thế giới Tâm Mộng có 81 ngọn lửa. Ngọn lửa của Tiểu Hồ nằm trong số đó, gọi là Hỏa Địa Hạ - ngọn lửa từ lòng đất có màu đỏ cam sậm. Oán Hồn Dạ Hỏa không nằm trong số này, Liệt Giả gọi nó là ngọn lửa thứ 82, xem lại Quyển 3 Chương 1
(***) Hoa Sa Tấu có thanh lẫy giúp nhồi cát, xem lại Quyển 3 Chương 106
(****) mỗi bí kỹ có phạm vi sử dụng nhất định, gọi là vùng tác động, Chiến Tử từng dạy Vô Phong chuyện này, xem lại Quyển 3 Chương 22
Trong căn phòng Bạch Quang, hoàng đế soi gương kiểm tra mặt mũi. Đệ Thập có bài phát biểu lúc giao thừa, ông quyết không để bất cứ con mắt tọc mạch nào phát giác làn da xám ngoét nứt nẻ ẩn dưới lớp phấn trang điểm. Ngay sau đấy ông sẽ lên phi thuyền đến Thánh Vực. Sức mạnh Quỷ Vương đã ngấm sâu lục phủ ngũ tạng rồi ăn mòn linh hồn hoàng đế, ông có thể gây nguy hiểm cho người khác nếu tiếp tục ở lại. Thấy dung mạo không vấn đề, hoàng đế tiếp tục chỉnh trang y phục rồi nắn cổ áo. Trước lần xuất hiện cuối cùng trước công chúng, ông muốn bản thân hoàn hảo vô khuyết.
Cửa phòng mở, Đệ Thập ngoảnh sang và thấy Lục Thiên bước vào cùng tách trà thiết mộc. Gã Thống Lĩnh cúi đầu, hoàng đế hơi chào trả, sau đấy họ ngồi đối diện nhau qua tách trà lơ vơ khói mỏng dính. Người này là hoàng đế, quanh năm đối mặt quốc hội hay Đại Hội Đồng; người kia là ứng cử viên hoàng đế tương lai, ngày ngày gặp gỡ hàng chục nhân vật chính trị. “Đối thoại” là công việc của họ. Nhưng giờ hai cha con im lặng, mỗi người nhìn một hướng như thể hai hành khách xa lạ đang cùng chờ đợi chuyến tàu. Cha và con trai vốn chẳng dễ bắt đầu câu chuyện, huống hồ đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng.
-Việc bầu cử thế nào? Thuận lợi chứ? – Đệ Thập chợt hỏi.
Lục Thiên đáp:
-Thưa, cũng hơi rắc rối. Bên Liên Hiệp Bờ Tây không ưa con lắm…
Hoàng đế vừa uống trà vừa nghe Lục Thiên trình bày. Nhiều năm nay, giữa họ chỉ còn công việc và nó là thứ duy nhất kết nối hai cha con. Nhưng cũng chỉ khi bàn luận công việc, họ mới trò chuyện bình thường. Như bao lần khác, từng lời đối thoại của họ tự động dẫn dắt nhau về Lục Châu.
-Con chưa biết nói với em thế nào. – Lục Thiên lắc đầu – Bầu cử lại sắp đến, sợ rằng con bé không chịu nổi. Cha biết tính cách em nó đấy…
-Cứ để con bé đón năm mới vui vẻ nhưng đừng giấu quá lâu. Lục Châu phải học cách đối mặt sự thật và tiếp tục chiến đấu. “Cạnh tranh” là bản sắc họ Bạch Dương, chúng ta cạnh tranh ngay trong thời khắc đau buồn nhất. Tất cả vì Phi Thiên quốc hùng mạnh.
Lục Thiên chép miệng:
-Cha chỉ muốn Phi Thiên “hùng mạnh” chứ chưa bao giờ nghĩ chuyện “hữu nghị”.
Hoàng đế nhấp ngụm trà, giọng khàn khàn:
-Ta luôn tin “hùng mạnh” là chìa khóa cốt lõi trong ngoại giao. Ta hùng mạnh, ta có quyền hữu nghị với bất cứ ai và bất cứ ai cũng hữu nghị với ta. Ít nhất là nó đúng trong quá khứ lẫn hiện tại. Tương lai thay đổi thế nào tùy thuộc anh hoặc Lục Châu, nếu cần thiết, hãy thay đổi nó. Nếu di sản của ta ngáng đường Phi Thiên, hãy đập bỏ chúng, đừng do dự. Nhưng chẳng phải anh đang làm rất tốt đó sao?
Đệ Thập đẩy tách trà ra trước mặt con trai, lá thiết mộc đỏ au lắc lư trên mặt chất lỏng xanh biếc. Lục Thiên thở dài, ánh mắt lang thang giữa bầu trời tuyết ngoài ô cửa sổ. Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng. Nó chỉ tiếp tục khi hoàng đế đề cập chuyện công việc:
-Nếu anh trở thành Đệ Thập Nhất, hãy mai mối Lục Châu với hoàng tử Vi Hàn của Lưu Vân quốc. Để con bé tránh xa chính trường Phi Thiên, cũng tiện cho việc cải thiện quan hệ giữa hai nước. Ý kiến của ta là vậy, làm thế nào tùy anh. Nếu con bé trở thành Nữ Hoàng, hãy trở lại là anh trai và giúp đỡ con bé hết mức có thể; một mình Lục Châu không thể chống lại Hội Đồng Pháp Quan. Đừng lặp lại câu chuyện của ta bốn mươi năm trước, hiểu chứ?
-Cha muốn nhắn gì với Lục Châu không? Con sẽ chuyển lời.
-“Mừng con gái sang tuổi hai mươi hai, ta không quên đâu!”, bảo với con bé như thế(*)!
Lục Thiên gật đầu. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn những bức ảnh treo tường, tâm trí du hành thời gian. Ông ngắm nghía bức ảnh gia đình hồi còn đủ bốn người, lúc ấy Lục Châu vẫn ẵm ngửa trong tay hoàng hậu. Ông chuyển sang bức ảnh kế bên khi hoàng hậu đã qua đời; hoàng đế già hơn, cô bé Lục Châu bảy tuổi dáng điệu rụt rè, Lục Thiên vào tuổi dở hơi ăn mặc nổi loạn, ba cha con chụp ảnh chung nhưng rời rạc. Năm năm sau, ngày Lục Châu bước vào con đường thánh sứ, ảnh chụp gia đình hoàng đế xuất hiện nhiều cái ôm hơn, nhiều nụ cười hơn. Rồi đến bức ảnh năm ngoái, cả ba người gần gũi gắn bó và chắc chắn trọn vẹn nếu có người mẹ - người vợ. Một cách vô tình, đôi mắt Đệ Thập chú mục chân dung hoàng hậu, tâm tình lưu lạc nơi nào đấy ở miền đất quá khứ.
Trong một thoáng, Đệ Thập bỗng liếc về góc tường. Tại đó đặt tấm ảnh nhỏ chụp ngài, Trần Độ và Tây Minh. Ảnh ố vàng cũ kỹ chụp ba người khi còn trẻ măng. Hoàng đế hỏi:
-Tuyệt Tưởng Thành thế nào? Ta nghe nói nhà vua của họ ở lại?
-Vâng, nhà vua Đấu Thánh ở lại, cả ngài Tây Minh nữa. – Lục Thiên trả lời.
Hoàng đế chống cằm nhìn tấm ảnh, nói bâng quơ:
-Ta là ai?
-Dạ…? Cha nói gì? – Lục Thiên ngạc nhiên.
-Ta là ai? – Đệ Thập lặp lại – Đã bao giờ anh tự hỏi mình như thế chưa?
-Con không hiểu lắm, thưa cha. – Lục Thiên lắc đầu – Cha nói rõ hơn được không?
Hoàng đế im lặng. Ông ngắm nghía bức ảnh lâu thật lâu, hồ như đã quên bẵng thực tại, quên luôn cuộc trò chuyện lẫn tách trà thiết mộc. Nhưng thay vì thắc mắc hay nhắc nhở, Lục Thiên để hoàng đế tự do tản bộ trên con phố ký ức và gõ cửa thăm hỏi những câu chuyện xưa cũ nằm dọc hai bên đường. Mỗi phút trôi qua, gương mặt hoàng đế càng biểu lộ nhiều sắc thái. Đệ Thập thi thoảng đỏ mắt nhưng không khóc, khóe miệng đôi lúc cười mỉm song không vui sướng, cánh mũi lắm khi phập phồng bồi hồi nhưng không sụt sùi níu kéo, bởi lẽ ông từng trải qua tất cả những cảm xúc đó và thay vì biến mất, chúng yên vị ở con phố ký ức. Gặp lại chúng, Đệ Thập cảm giác tái ngộ đám bạn cũ.
Mà gặp bạn cũ, dù từng ghét nhau đến đâu, người ta vẫn nở nụ cười.
-Có lẽ ông bạn Tây Minh muốn tìm lời giải đáp, nhưng ta không mong cậu ta tìm được. – Đệ Thập nói – Cuộc sống còn gì thú vị khi hết sạch những thắc mắc?
-Cha đang nói chuyện gì vậy? – Lục Thiên hỏi.
Hoàng đế hớp nốt chỗ trà thiết mộc. Trà đắng khắp cuống họng, ký ức vui ít buồn nhiều, nhưng rốt cục Đệ Thập chỉ cười:
-Chuyện người già. Nói thì dông dài, nghe thì nhàm tai…
…
Trước giờ đón giao thừa, thế giới Tâm Mộng tạm ngừng tranh đấu. Xung đột tạm lắng, tranh cãi tạm chấm dứt, năm lục địa lặng lẽ chờ đợi thời khắc chuyển giao năm mới. Chỉ riêng Kim Ngân im lặng vì lý do khác, tất cả hướng về trung tâm lục địa, nơi hoa Tuyệt Tưởng trổ bông rực rỡ lần cuối.
Giữa thời khắc đó, Vô Phong nhận thức thế giới một cách mơ hồ. Cơn mưa bạc lẫn hoa Tuyệt Tưởng, thanh Hoa Sa Tấu trên tay, kẻ địch trước mặt đến đồng đội bên cạnh – tất cả trong mắt hắn mờ mờ sắc đỏ. Màu đỏ từ mái tóc của chính hắn, màu đỏ máu, màu đỏ lửa chiến tranh – hết thảy quện dính, đặc quánh, chảy rần rật khắp cơ thể tựa dung nham sôi sục. Mất khái niệm không gian lẫn thời gian, toàn bộ sức lực và tâm trí Vô Phong dồn về mã tấu. Hắn không quan tâm đã giết ai mà chỉ cần biết đó là kẻ thù. Hắn không quan tâm diễn biến thế cục mà chỉ cần biết kẻ thù xuất hiện tới đâu, hắn sẽ giết tới đó. Lý trí bảo hắn đang trở nên tàn bạo đồ tể như lũ Chó Hoang nhưng cơ thể không hề ngừng lại. Hoặc buông xuôi hoặc tiếp tục chiến đấu, Vô Phong chẳng có nhiều lựa chọn.
Mỏi mệt cộng thêm chút sơ ý, tên tóc đỏ trượt chân ngã dúi. Hắn suýt táng mạng dưới kiếm Chó Hoang nếu đồng đội không tràn lên chống đỡ. Bấy giờ Vô Phong mới được dịp mục kích toàn bộ chiến trường. Dưới gầm trời đầy hoa Tuyệt Tưởng, xác người xác kiếm chồng chất như núi thịt, đại lộ lát đá đẫm hơi tanh ngòm. Ở đây không có tình yêu, không lời ngợi ca, không nước mắt, không xót thương. Đây là chiến tranh. Nó chẳng đẹp như người ta thường hát, tồi tệ hơn cả những gì mà người đời vẫn nghe kể. Tại nơi này, năm giác quan bị bóp chặt thành một khối rồi liên tục bị giã nát dưới sức nặng của giận dữ và sợ hãi. Cảnh tượng chiến tranh thời phi cơ giới là thế, thời đại tàn bạo nhất lịch sử Tâm Mộng đã diễn ra như thế. Vô Phong nhận ra chẳng có vinh quang nào cho người chết.
Tại sao ta phải chiến đấu cho những giá trị vô hình? – Hắn tự hỏi.
Nhưng thay vì trốn chạy hay bỏ cuộc, người Tuyệt Tưởng tiếp tục lăn xả vào quân đoàn phương nam. Vô Phong chợt hiểu tấm vải cuốn quanh bụng không chỉ giúp họ luyện tập kỹ thuật đà đao, nó còn cầm máu nếu chẳng may trúng vết thương ở bụng. Nó cho họ thêm nhiều thời gian chiến đấu hơn trước khi gục ngã. Họ vẫn chiến đấu dù rằng cánh cửa phía cuối đại lộ là cái chết thảm khốc. Kẻ địch ào ạt xông đến Vô Phong, người Tuyệt Tưởng lập rào chắn bảo vệ hắn, họ liều thân chiến đấu cho gã ngoại quốc xa lạ mới làm thủ lĩnh của mình chưa lâu. Một cánh tay vươn tới kéo tên tóc đỏ trở dậy, giữa khói bụi mịt mù lẫn sắc đỏ, hắn nhận ra người đó là Hạ Cư. Anh chàng vệ quân trẻ tuổi bị thương nặng nhưng ánh mắt vẫn hừng hực như bễ lửa lò rèn:
-Thủ lĩnh?! Thủ lĩnh! Xin ngài đứng dậy! Hãy bảo vệ nhà vua!
Như phản xạ vô điều kiện, tên tóc đỏ ngoái đầu tìm Đấu Thánh. Hắn dễ dàng phát hiện đôi cánh lửa vàng cam cùng thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang. Từ đây tới đó chỉ hai trăm mét nhưng ken đặc ở giữa là hàng nghìn Chó Hoang cùng rừng đao kiếm tua tủa. Tên tóc đỏ chợt nhớ Hoàng Tử Cát, đội trưởng ngự lâm Triệt Phạt và năm trăm con người đã cúi đầu gọi hắn là “thủ lĩnh”. Hắn chợt hiểu giữa những con người xa lạ nhất vẫn có mối liên kết mơ hồ nào đấy. Nó không phải tiền bạc hay quang tố, nó là những thứ vô hình khó hiểu mà Vô Phong vẫn luôn thắc mắc. Tên tóc đỏ giơ cao mã tấu:
-Bảo vệ nhà vua!
Nghe lệnh Vô Phong, kẻ bị thương đứng dậy, kẻ đang chiến đấu rời vị trí, hết thảy người còn sống tập hợp quanh hắn rồi triển khai đội hình mũi dùi đâm xuyên quân đoàn phương nam. Họ theo thủ lĩnh tóc đỏ, họ xông pha bóng tối, Hoa Sa Tấu đong nặng cát bổ đôi kẻ thù, chất đầy niềm kiêu hãnh và trung thành mở đường máu tìm đến đức vua đang nguy khốn. Đội hình mũi dùi điên cuồng công phá đánh dạt quân phương nam.
Trong khi ấy, Đấu Thánh một mình vùng vẫy giữa vòng vây, hộ vệ của gã chỉ còn vài người, binh lính chưa quá hai chục. Họ dùng mọi phép thuật lẫn bí kỹ bảo vệ nhà vua nhưng tất cả đuối sức trước kẻ địch quá đông đảo. Tình hình càng khó khăn khi Liệt Giả cùng hai kẻ mạnh nhất Gã Phì Lủ và Con Sâu Ngủ xuất hiện. Vừa thấy đám này, Đấu Thánh rùng mình lạnh gáy, dần thấu hiểu thứ áp lực khủng khiếp mà anh trai mình từng trải qua. Gã vứt bỏ mã tấu, bàn tay xập xòe tia sét lẫn lửa vàng cam triệu hồi thánh giới. Đó là một thanh kiếm bản rộng, dọc lưỡi có dải gân xanh tím của loài ngoại giới cước đồng thời làm môn giới, cuối lưỡi và trước đốc kiếm gắn bộ đôi xi-lanh làm hãm giới. Nó được gọi là Ngoại Vân Binh. Đấu Thánh vận sức, đôi cánh sau lưng nở rộng, tia sét lẫn lửa vàng bao bọc kiếm sáng rực, trông chẳng khác nào vị thần. Nhưng vị thần quá cô độc trước kẻ thù hùng mạnh, ánh lửa hừng hực chỉ như ngọn nến le lói giữa đêm trường.
Rồi Liệt Giả cùng hai kẻ mạnh nhất đồng loạt tấn công. Nhưng trước khi chạm tới nhà vua, cả đám bị hất bay bởi đôi cánh trắng của Tây Minh. Ngài đại thánh sứ xuất hiện vừa kịp lúc. Dáng vẻ bình hòa, điệu lúc lắc đầu vô tư lự, cái cười luôn đơn giản hóa mọi chuyện – những điều mà người ta biết về đại thánh sứ đều biến mất. Nay gương mặt Tây Minh xõa tung râu tóc vì điện, nghiêm trang tựa vị quan tòa sắp phán xử kẻ có tội. Bằng cây thương với ba thần hộ mệnh, ông đẩy lui Liệt Giả lẫn hai kẻ mạnh nhất, khí thế mạnh mẽ đến mức Liệt Giả phải gầm lên lấy tinh thần phản kháng. Thế giới này chỉ còn duy nhất Tây Minh đủ sức khiến gã tóc đỏ khốn đốn.
Đấu Thánh tạm qua cơn nguy hiểm song chẳng an toàn được lâu. Giữa bầy Chó Hoang hung dữ, con quỷ Hệ Tôn giẫm xác chết lội biển người, miệng gào lớn, mắt long sòng sọc:
-Thằng Đấu Thánh là của tao! Nó đâu rồi? NÓ ĐÂU? THẰNG VUA ĐÓ Ở ĐÂU?!
Bọn lính lác phương nam vội vã dạt sang vì sợ gã nổi khùng chém giết bừa bãi. Đường quang hè rộng, Hệ Tôn lập tức phát hiện nhà vua. Gã cười khoái trá, tay kéo lê thanh kiếm đen chen màu bạc, lưỡi chia thành nhiều mảnh nhỏ hình bình hành, giữa mỗi mảnh thòi dây xích nhỏ kêu lách cách. Vô số chiến binh Tuyệt Tưởng Thành mạnh mẽ đã chết dưới thanh kiếm xích này, đầu Hoàng Tử Cát và đầu Triệt Phạt cũng rơi vì nó. Trông thấy con quỷ, Đấu Thánh nắm chắc thánh giới. Hai bên chậm rãi bước rồi gia tăng tốc độ, cuối cùng đâm bổ vào nhau trong âm thanh kim loại rền rĩ. Kiếm va kiếm, âm thanh lồng dội màng nhĩ, sét xòe lung tung lửa văng tứ tán. Thanh kiếm xích đè xuống thánh giới, nhà vua khuỵu chân, đôi mắt ngầu đỏ trước sức mạnh khủng khiếp từ địch thủ, pít-tông trên bộ xi-lanh thánh giới hoạt động hết công suất. Mặc cho ngọn lửa liếm rát mặt, Hệ Tôn cười gằn:
-Nhà vua đáng kính! Muốn gặp anh trai ngài ở Tụ Hồn Hải không, ta sẽ giúp ngài!
Cán thánh giới nghiến chặt tay nhà vua rỉ máu, mồ hôi rịn vào càng thêm xót. Nhưng đau đớn chỉ làm Đấu Thánh giận dữ. Nhà vua vận hết sức bình sinh đẩy lui kẻ địch rồi nhanh chóng chuyển thế tấn công, thánh giới xé mưa bạc bổ xuống. Hệ Tôn lách người tránh né, lưỡi kiếm dộng tia sét lẫn lửa vàng cày tung nền đá. Chưa kịp phản công, Hệ Tôn bỗng thấy chiếc búa khổng lồ của thần hộ mệnh phủ bóng. Búa đập nát đại lộ nhưng gã kịp thoát trong gang tấc. Gã không lùi bước mà đâm thẳng tới vừa né tránh thần hộ mệnh vừa tấn công Đấu Thánh, điên cuồng như loài dã thú. Mồ hôi túa đầy lưng, thân thể bị gạch đá cào rách và chỉ còn một tay đánh kiếm nhưng Hệ Tôn không dừng lại. Gã hết chiến đấu lại cười, thậm chí còn dư sức chế nhạo nhà vua:
-Mày không biết anh trai mày hèn hạ thế nào đâu, Đấu Thánh! Hắn quỳ xuống cầu xin tao tha chết, giống như lúc mày quỳ xuống cầu xin Liệt Giả! Nhưng tao khác sếp (Liệt Giả), tao không có bia chai cho Hoàng Tử Cát, tao chỉ có bia mộ thôi!
Dứt lời, gã cười hô hố khoái trá. Đấu Thánh nổi điên quyết ăn thua đủ nhưng hàng trăm Chó Hoang tràn đến cản đường. Chúng hết lớp này đến lớp khác dồn dập tấn công nhà vua, thần hộ mệnh Thạch Thánh Hoang Hỏa vung búa mở đường mà không sao dẹp hết. Giữa lúc đó, Hệ Tôn lẩn giữa đám hỗn loạn đoạn âm thầm tiếp cận nhà vua, tay vung thanh kiếm xích. Nhà vua giật mình, đôi mắt chỉ kịp thấy thanh kiếm quỷ quái bật mở thành vô số mảnh kim loại nối nhau bằng giàn xích, kêu rủng roẻng tựa cái mồm quái vật đầy răng. Nhà vua không kịp lui, giàn kim loại vồ trúng người kéo rách áo, xé nát cánh tay lẫn nửa người, cơ thể gục xuống. Hệ Tôn cười lớn, gã thu giàn xích về đoạn rầm rập lao đi như sói vồ mồi. Nhưng khi gã vừa đến, nhà vua bất ngờ phản công, thánh giới hực lửa mang theo điện năng chém tạt xẻ ngang mưa bạc. Bằng phản xạ kinh người, Hệ Tôn đỡ được đường kiếm song dính trọn lửa điện, người ám khói văng đi. Thánh giới của nhà vua quá tải, bộ xi-lanh nhả khói đen đặc, lưỡi kiếm mẻ quá nửa.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhà vua vận nội lực đoạn nâng cao Ngoại Vân Binh. Thần hộ mệnh gõ búa xuống cùng ngọn lửa vàng, thánh giới vốn chảy rữa vì lửa điện nay lại hồi phục nguyên vẹn. Trong tám mươi mốt loại lửa phép thuật, Đấu Thánh sở hữu Hỏa Kiến Thiết – thứ lửa khai sáng trí tuệ cho loài người, nguồn gốc của kiếm, được các thợ rèn tôn thờ và có khả năng tái sinh kim loại(**).
Bất quá Hỏa Kiến Thiết không thể tái sinh con người. Đấu Thánh nhìn quanh, nhận ra người Tuyệt Tưởng đang ngã dần còn hoa rơi mỗi lúc một nhiều. Đằng xa, đại thánh sứ Tây Minh đang yếu thế trước những con quái vật mạnh nhất thế giới chiến binh. Giờ khắc tàn lụi sắp đến, gã sắp bước vào điểm kết cuộc đời. Ngay thời khắc ấy, gã có chút hối hận, không phải vì ở lại mà bởi quá nhiều người chết theo mình. Họ dũng cảm, ưu tú nhưng mắc kẹt trong thời đại cũ như nhà vua của họ. Một chút tự vấn thoáng qua, Đấu Thánh phân vân không biết mình là cái gì. Là vua? Là quạ? Là kẻ bị nguyền rủa? Hay người mở thời đại mới cho Tuyệt Tưởng Thành?
Ta là ai? – Đấu Thánh tự hỏi.
Tâm trí nhà vua bị cắt ngang khi nhận ra Hệ Tôn đang rầm rập chạy tới. Gã cháy sém người, da thịt bốc mùi khét lẹt nhưng nụ cười điên rồ còn nguyên, khí thế hung bạo hơn trước gấp nhiều lần. Đấu Thánh nghiến răng dồn nội lực vào Ngoại Vân Binh quyết một lần dứt điểm con quỷ. Nhà vua lao đến, hốt nhiên Hệ Tôn dùng cánh tay cụt quẳng một vật từ sau hông. Giữa khoảnh khắc, nhà vua phát hiện đó là thủ cấp của một hộ vệ vẫn luôn trung thành với mình. Thâm tâm phân tán, nhà vua không kịp đỡ nhát chém bổ sườn. Đấu Thánh gục ngã, máu xòe vòng cung trên mặt đất, thần trí hỗn loạn không điều khiển nổi Thạch Thánh Hoang Hỏa bao bọc mình. Gã đã đạt đẳng cấp đại thánh sứ nhưng chưa chạm vào cảnh giới mà thần hộ mệnh có thể tự do hành động giống Tây Minh.
Hệ Tôn cười gằn đoạn quay lại nhìn nhà vua nằm trên vũng máu bằng nụ cười khoái trá. Gã bỏ kiếm, đạp lên vai Đấu Thánh và dùng hết sức lực bẻ gãy tay nhà vua. Gã trả lại những gì mà Hoàng Tử Cát gây ra cho mình. Gã thù dai, tính nợ cả với người chết. Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, tay phải Đấu Thánh gập khúc, nhà vua chảy bọt trắng đầy miệng:
-Mày… không phải chiến binh… mày không chiến đấu…
Con quỷ Hệ Tôn nhếch mép vừa mỉa mai vừa đểu cáng. Gã thu kiếm, bước vòng quanh nhà vua như ngắm nghía con mồi lên cơn giãy chết trước khi đánh chén:
-Tao đâu tự nhận mình là chiến binh? Nhưng mày nói đúng, tao không chiến đấu! Tao đi săn!
Dứt lời, gã nâng kiếm nhằm thẳng cổ nhà vua, xích kêu lách cách khát máu. Đấu Thánh không còn sức phản kháng, nhà vua chấp nhận kết cục đời mình. Con quạ đã gục ngã dưới ánh nắng mặt trời. Bất quá dưới bóng mặt trời vẫn còn con quạ khác, Tuyệt Tưởng Thành vẫn còn ngự lâm quân. Thanh kiếm xích sắp sửa chặt xuống thì cái bóng tóc đỏ Vô Phong nhào tới ngăn cản. Nguy hiểm vừa xuất hiện, Hệ Tôn lập tức phản xạ cản đòn. Tên tóc đỏ đẩy lui con quỷ trong khi binh lính Tuyệt Tưởng lập vành đai bảo vệ Đấu Thánh. Một người chạy đến sơ cứu vết thương cho nhà vua, nói gấp:
-Đừng lo, chúng tôi sẽ đưa ngài ra khỏi đây!
Đấu Thánh đau đớn tột cùng song vấn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là Suất Tề – người từng là đại thống lĩnh, người phản đối Đấu Thánh dữ dội nhất nhưng cũng là người đầu tiên quay về khi nghe tin nhà vua ở lại. Đấu Thánh nghiến răng:
-Thế là sao…? Không! Ta phải chiến đấu! Ta không còn danh dự… thằng khốn Hệ Tôn … ta phải giết thằng đó…
-Ngài chiến đấu đủ rồi! Đây không phải lúc trả thù! – Suất Tề cắt ngang – Ngài đã có danh dự! Thạch Thánh Hoang Hỏa, tổ tiên họ Hoang Vệ, cha và anh trai ngài, người dân, hoa Tuyệt Tưởng - tất cả đều chứng kiến! Sẽ không có lời nguyền rủa hay trừng phạt nào hết! Ngài còn trẻ, ngài sẽ sống tiếp!
Đấu Thánh nhận ra nếp nhăn xô đầy quanh mắt người chiến binh già song mục quang rực cháy như có đốm lửa, thậm chí cả quyền uy nhà vua cũng không thể lay chuyển hay dập tắt. Suất Tề tiếp lời:-Thủ lĩnh tóc đỏ chỉ đường cho chúng tôi. Cậu ấy nói nền cộng hòa mà ngài lập ra quá phiêu lưu, công chúa Dã Thố quá cô độc, cô bé cần người chỉ lối. Chúng tôi vinh hạnh khi chết theo ngài, nhưng chúng tôi sẽ vinh dự hơn nếu có thể giúp ngài sống tiếp! Ngài còn trẻ, ngài chưa cần phải trả lời “ta là ai?”! Hãy để việc đó cho chúng tôi!
Nhà vua thở hồng hộc trông về phía xa nơi Vô Phong chiến đấu tay đôi với Hệ Tôn. Dưới cơn mưa bạc, tên tóc đỏ oằn mình chống đỡ vô số nhát chém bổ củi của đối phương, Hoa Sa Tấu trong tay rung bần bật. Thấy tình hình bất lợi, hắn liền vận Phong kỹ, gió nổi ào ạt cuốn cát bụi che tầm mắt kẻ địch. Hệ Tôn tung đòn chém tạt nhưng chỉ chặt đôi dòng cát, xích vỗ kiếm loảng xoảng. Vô Phong đã rời vị trí từ bao giờ. Chợt nhớ cánh tay tàn phế của mình, gã lập tức quay đầu thì bắt gặp cái bóng tóc đỏ đổ người lao tới cùng thanh mã tấu xé gió bổ đòn đà đao, hệt như cách chiến đấu của Hoàng Tử Cát. Nhờ sức phản xạ kinh hồn, Hệ Tôn vẫn kịp đỡ nhưng thế đà đao mạnh như xe thiết giáp húc. Mã tấu chặt kiếm xích, Hệ Tôn sụm người và phải dùng cả cánh tay cụt đỡ kiếm mới chống nổi. Thấy tên tóc đỏ, Hệ Tôn cười:
-À… à… chúng ta từng gặp nhau! Vậy mày muốn báo thù cho Hoàng Tử Cát hả?
Vô Phong chẳng đáp, chỉ dồn sức lên mã tấu. Hệ Tôn đạp hắn ra rồi tiếp tục tấn công. Gã đánh đơn giản nhưng mỗi đòn mạnh khủng khiếp khiến Vô Phong vất vả vô cùng. Tự thấy mình không thể so sức mạnh cơ bắp với đối phương, hắn liền né tránh thay vì chống đỡ. Chợt phát hiện đống cát lớn dồn tụ dưới chân, Vô Phong xoay cổ tay vận Phong kỹ thổi gió ào ạt che mắt kẻ địch. Hắn lẩn vào không gian hỗn loạn, kéo lẫy bơm đầy cát vào Hoa Sa Tấu đoạn xác định vị trí kẻ thù(***). Nhiều tháng rèn luyện, hắn đã gia tăng phạm vi vùng tác động của Phong kỹ và khả năng cảm nhận âm thanh trong vùng tác động, nhờ vậy có thể phán đoán bao nhiêu kẻ địch xung quanh mình(****). Chợt nghe tiếng xích lách xách, tên tóc đỏ liền lao vút tựa tên bắn, tay vung đà đao xẻ cát rẽ gió. Nhưng sau bức màn mưa bạc, con quỷ Hệ Tôn đã chờ sẵn cùng cú chém tạt nặng nề. Vô Phong lỡ trớn, tay vung mã tấu nhưng thiếu lực. Hoa Sa Tấu gãy đôi, tên tóc đỏ bị đánh bay, thân thể trượt dài trên đất như chiếc xe bị đâm, thần trí lẫn cơ bắp tê bại.
Tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy nhưng chưa kịp định thần, Hệ Tôn đã đâm kiếm tới. Vô Phong tránh không kịp, ngực phải bị kiếm xuyên thủng rồi kéo lê trên nền đại lộ. Hệ Tôn đâm mạnh hơn, kiếm đục thịt xuyên xương, tên tóc đỏ gào lên đau đớn. Con quỷ Hệ Tôn cười sằng sặc đoạn đạp giày lên mặt Vô Phong:
-Muốn trả thù cho Hoàng Tử Cát?! Mày yếu đuối như đám súc vật, trả thù kiểu gì đây? Tao mạnh hơn mày nhiều lần! Vì tao là kẻ mạnh nhất, hiểu chưa? HIỂU CHƯA HẢ?
Thanh kiếm xích sục sâu, Vô Phong gầm lớn. Tên tóc đỏ nổi điên, máu trong huyết quản sôi lục bục, giọng nói “Giết nó! Giết chết nó!” vang vọng khắp tâm trí. Hắn bóp chặt lưỡi kiếm xích rồi đẩy ra khỏi lồng ngực trước sự ngạc nhiên của Hệ Tôn. Vừa thoát khỏi thanh kiếm xích, hắn vùng dậy đấm lật mặt kẻ thù bằng bàn tay đẫm máu. Vô Phong cười khanh khách:
-Mạnh? So với Quỷ Nhãn của Hồi Đằng, mày chẳng là cái đinh gì!
Dứt lời, tên tóc đỏ rút thanh Bộc Phá. Hệ Tôn nhận ra vết thương trên cơ thể tên tóc đỏ sôi sủi máu và dần hồi phục, cảnh tượng kinh dị nhưng gã khoái trá vô cùng. Hai bên mặt đối mặt giữa mưa bạc, hai tấm lưng trần đầy mồ hôi hòa cát lẫn máu, hai hàm răng nghiến kèn kẹt nở nụ cười man dại. Rồi một khoảnh khắc mưa bạc che mắt, cả hai cùng đâm bổ đến. Kiếm xích bật mở hàng chục lưỡi thép như mồm quái vật, Bộc Phá xẻ đường gió với tốc độ mười ba mét một giây. Những lưỡi thép ngoạm vai Vô Phong xé thịt, lưỡi Bộc Phá rẽ gió chặt tung sườn Hệ Tôn cùng vết cắt sâu hoắm. Kiếm rơi khỏi tay, cả hai đều gục ngã nhưng lập tức đứng dậy và lao vào cuộc chiến của những cú đấm. Vô Phong đấm mạnh, Hệ Tôn đấm mạnh hơn. Tên tóc đỏ đấm mạnh gấp bội, con quỷ Hệ Tôn đấm mạnh hơn nữa. Xương tay nứt rạn, da thịt trầy trụa nhưng không kẻ nào dừng lại. Những gã đàn ông xưa nay vẫn đánh nhau như thế.
Đất cát trơn, Vô Phong trượt chân ngã ngửa. Hệ Tôn nhào đến đè ngửa tên tóc đỏ đấm xối xả, máu lẫn tóc đỏ hòa làm một. Nhưng càng đánh, Hệ Tôn càng mệt, bấy giờ gã mới nhận ra vết thương bên sườn đang lan rộng. Lưỡi kiếm Bộc Phá đã nhồi nội lực Suy Thiết, một vết cắt nhỏ cũng gây tổn hại gấp nhiều lần. Thấy vậy, Vô Phong vùng dậy vật ngửa kẻ địch. Hai bên giằng co một hồi rồi đẩy nhau ra, lưng trần dính đầy cát. Vô Phong nghiến răng, vết thương cơ thể tự động chữa lành. Hắn lừ lừ bước tới, bàn tay đẫm máu nắm chặt:
-Mày yếu đuối, thằng đầu mào gà! Mày chẳng là gì với Quỷ Nhãn hay Hoàng Tử Cát, vì mày không có phẩm giá! Quỳ xuống!
Dứt lời, hắn đấm tung mặt Hệ Tôn nhưng con quỷ vẫn đứng vững. Vô Phong đấm tiếp, vừa đấm vừa gào:
-QUỲ XUỐNG! THẰNG MÀO GÀ! QUỲ XUỐNG!
Bị hàng chục cú đấm nện mặt lẫn vết thương do Suy Thiết, con quỷ Hệ Tôn rốt cục cũng đổ vật trên đất. Vô Phong túm cổ gã đấm liên tiếp, được một lúc thì dừng lại để coi kẻ thù thảm hại đến mức nào. Nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn, Hệ Tôn chỉ nhăn răng cười rinh rích:
-Đây… là tóc bờm ngựa… không phải mào gà… thằng ngu…
Vô Phong điên tiết đấm tiếp nhưng cơ thể Hệ Tôn hốt nhiên thoát làn khí trắng rồi phát nổ. Tên tóc đỏ bị hất bay, khắp mình mẩy đầy vết cắt xé như trúng lựu đạn. Vô Phong đau đớn bò dậy, mắt ngầu đỏ, tế bào Ngục Thánh nhanh chóng sửa chữa thương tích. Hắn cảm giác mình có thể chiến đấu đến ngày tận cùng của thế giới. Trước mắt hắn chỉ còn màu đỏ. Nhưng Vô Phong vừa cất bước, một cái bóng trắng sà xuống xua tan màu đỏ cùng cái vỗ vai:
-Vô Phong?! Vô Phong! Nghe tôi nói gì không?
Vô Phong bừng tỉnh và nhận ra đó là ngài đại thánh sứ. Đại thánh sứ vồn vã:
-Không sao chứ, con trai? Ra khỏi đây, nhanh lên, không còn thời gian nữa!
Tên tóc đỏ gật gật đầu đoạn dùng Phong kỹ thu lại kiếm. Thanh Bộc Phá ở phía xa rùng mình quay lại tay hắn. Dưới sự bảo hộ của binh lính Tuyệt Tưởng, tên tóc đỏ cùng Tây Minh rời khỏi chiến trường. Vô Phong thoáng thấy anh chàng vệ quân trẻ tuổi Hạ Cư đang chỉ đạo đồng đội tạo vành đai tử thủ trước hàng nghìn quân thù. Người Tuyệt Tưởng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi lớp vải trắng cuốn bụng không thể cầm máu được lâu hơn nữa.
Trên đường chạy, hai người bắt kịp nhóm hộ tống nhà vua. Họ nhập hội rồi cùng hướng về cổng thành bắc. Nhưng hàng ngàn kẻ địch từ bốn phương tám hướng dồn lại bao vây, họ liền chuyển hướng chạy sang khu tị nạn. Hàng vạn Chó Hoang tràn vào truy đuổi nhưng đụng độ một nhóm khoảng hai chục người Tuyệt Tưởng, hầu hết là chiến binh già đời và lão luyện như Tẩu Già. Suất Tề rời nhóm hộ tống, đưa nhà vua cho Vô Phong rồi nói:
-Nhờ cậu đấy, tóc đỏ! Rất vui vì quen biết!
Suất Tề nắm tay Vô Phong thật chặt trước lúc từ biệt. Những người lính già ở lại, tạo bức tường phòng thủ ngăn chặn kẻ địch. Đó là lần cuối cùng Vô Phong trông thấy họ. Những người Tuyệt Tưởng cuối cùng đã ra đi, giờ chỉ còn tên tóc đỏ khoác vác Đấu Thánh chạy cùng ngài đại thánh sứ. Tây Minh mở bộ đàm:
-Bạn già?! Bạn già! Nghe tôi nói không? Bạn già? Đội Thổ Hành đâu?
Đáp lại đại thánh sứ là giọng nói trầm đục của Trần Độ xác nhận Thổ Hành đang tới. Trước trận chiến cuối cùng, đại thánh sứ đã nhờ Trần Độ giúp đỡ và lão pháp quan chấp thuận. Đại thánh sứ gật đầu, giọng hơi thều thào. Bấy giờ tên tóc đỏ mới nhận ra Tây Minh bị thương khá nặng ở bụng, áo trắng thấm đẫm máu. Vậy nên đại thánh không thể dùng đôi cánh như trước. Thấy ánh mắt lo lắng của hắn, ông già cười:
-Còn đi được! Ta còn đi được, con trai! Chúng ta cùng về Phi Thiên quốc!
Chạy tới cổng thành tây bắc, bọn Vô Phong bắt gặp đội Thổ Hành chờ sẵn cùng chiếc thăng vân tàu trên đỉnh tường thành. Ngay lúc này đám Chó Hoang xuất hiện. Chúng như lũ quét ầm ầm tràn tới nhưng lập tức đụng phải những cạm bẫy. Thuốc nổ lẫn địa lôi thổi tung từng khoảnh đất cát cùng quân phương nam. Nhưng chừng ấy vẫn chưa đủ sức ngăn chặn bọn Chó Hoang, đại thánh sứ phải bọc hậu cho Vô Phong chạy. Dưới ngọn thương của ông, hàng trăm Chó Hoang gục ngã hoặc bị lôi điện đánh bật. Tên tóc đỏ đưa nhà vua cho anh em Lôi Quân – Lôi Vũ rồi quay lại hét:
-Đi thôi, đại thánh sứ! Chúng ta biến khỏi đây!
Tây Minh gật đầu, gương mặt già nua tái đi vì mệt. Nhưng vừa quay lưng, một loạt đạn nổ liên tiếp trúng lưng đại thánh sứ. Ông già thấp bé đổ gục trên cát. Phía sau ông, con quỷ Hệ Tôn lảo đảo bước, tay cầm súng nhắm bắn liên tiếp, dăm ba viên đạn tiếp tục găm trúng người đại thánh sứ. Vô Phong gào lớn định chạy tới nhưng Bạch Điểu đã túm cổ hắn dằn xuống:
-Không còn thời gian nữa! Chúng ta phải đi!
-Bỏ ra! Tôi phải cứu ông ấy! – Vô Phong gầm lên – Bỏ tôi ra, bọn khốn các người! BỎ RA!
-Không kịp nữa! – Bạch Điểu nói – Liệt Giả đuổi kịp là chúng ta xong đời!
Tên tóc đỏ dùng dằng, sau rốt phải chạy theo đội Thổ Hành vào bức tường. Chạy nửa đường, họ bắt gặp Liệt Giả từ đằng xa vỗ cánh bay tới. Sáu người Thổ Hành rút kiếm nhào đến, nhưng họ chưa kịp đụng độ thì đại thánh sứ Tây Minh từ phía sau lao vọt lên đâm bổ vào Liệt Giả. Nguyên Thủy Diệm xoắn chặt Oán Hồn Dạ Hỏa, lửa trắng cuồn cuộn lửa đen xoáy tung không gian, mạnh đến nỗi bức tường phép thuật của Tuyệt Tưởng Thành liên tiếp nứt rạn. Trúng hơn chục phát đạn, áo trắng rũ ướt sắc đỏ nhưng đại thánh sứ vẫn trụ vững trước kẻ mạnh hơn tất cả. Ông ngoái lại nói:
-Đưa nhà vua ra khỏi đây!
-Đi cùng chúng tôi, đại thánh sứ! Chúng ta cùng về Phi Thiên quốc!
Giữa thời khắc ấy, đại thánh sứ trút bỏ dáng vẻ nghiêm nghị, ông mỉm cười cùng cái lúc lắc đầu quen thuộc. Ông vận nội lực, từ hư không xuất hiện cánh tay bọc giáp của Thần Cơ Pháo tung cú đấm tông thẳng Liệt Giả. Gã tóc đỏ văng đi như quả đạn pháo, đâm vỡ bức tường thành rồi rơi xuống dưới. Từ hai phía hành lang, Gã Phì Lủ và Con Sâu Ngủ xuất hiện cùng hàng trăm lính lác. Tây Minh vung thương đánh phép Lôi niệm phá sập trần ngăn cản bọn chúng, bọn Vô Phong có thêm thời gian chạy trốn. Vô Phong muốn quay lại nhưng đại thánh sứ phẩy tay:
-Đi đi… con trai… đi khỏi đây…
Sức lực cạn kiệt, Tây Minh đổ gục trên đất, đôi cánh trắng run rẩy vương máu đỏ. Ông thở dốc, chân đứng không vững, phải bám lên tường lết đi rồi mở bộ đàm:
-Bạn già… bạn già… có đó không…?
“Tôi đây!” – Trần Độ trả lời – “Ông ở đâu rồi?”
Hai bên hành lang, quân phương nam điên cuồng xô đổ đống gạch vụn đá tảng chắn đường. Đại thánh sứ thở hồng hộc, bàn tay già nua kéo lê vệt máu:
-Tôi không xong rồi… Hứa với tôi một chuyện: hãy để yên cho Vô Phong, được chứ?
Bên kia bộ đàm, lão pháp quan im lặng ít giây, sau đáp:
“Thời đại mới đang đến, Vô Phong khó lòng sống tiếp. Tôi không hứa được đâu, ông bạn.”
Tây Minh thổ máu. Chướng ngại hai bên hành lang đang đổ rào rào, đại thánh sứ tiếp lời:
-Giúp thì cho trót, bạn già! Hôm nay Đấu Thánh sống, ngày mai Tuyệt Tưởng Thành rực rỡ. Hôm nay Vô Phong sống, ngày mai cậu ta sẽ làm được nhiều điều… nhiều chuyện tuyệt vời…
“Tại sao phải như thế, ông bạn?” – Trần Độ nói.
Đại thánh sứ cười tươi:
-Vì tôi tin chuyện cổ tích, ông bạn. “Ta là ai?”, chúng ta vẫn hỏi vậy, nhỉ? Tôi đã trả lời được… tôi là cậu bé chưa lớn… tôi vẫn tin… chuyện cổ tích… vẫn tin điều kỳ diệu… Tôi vẫn đọc những câu chuyện về Bát Đại Hộ Vệ, về những anh hùng thời xưa cũ… Chúng ta từng say mê chúng, phải không?
Lão pháp quan lặng đi ít lâu, sau bỗng cười:
“Và bên cạnh người hùng luôn có một tên khốn kiếp luôn châm chọc gây sự, nhỉ?”
-Phải… luôn có một gã như thế! – Tây Minh cười khanh khách – Nhưng gã khó ưa nọ chưa bao giờ bỏ mặc người hùng, vì họ là bạn, là chiến hữu, là đồng đội, phải không?
“Ông còn căm ghét thằng khốn đó không, bạn già?” – Trần Độ hỏi.
-Luôn luôn! – Tây Minh đáp – Nhưng gặp lại bạn cũ, người ta vẫn nở nụ cười, tôi cũng vậy.
“Đến phút cuối cùng, ông vẫn làm người tốt sao? Vẫn lo nghĩ cho người khác?”
Hai đống gạch vụn sập xuống, quân Chó Hoang tràn vào hành lang. Phía trước ngài đại thánh sứ, Liệt Giả trở lại cùng đôi cánh ngùn ngụt lửa đen. Ông già chống gối đứng dậy, đôi cánh sau lưng dang rộng nhưng mạnh mẽ. Bên vai ông, thần hộ mệnh Cổ Nhi xuất hiện. Nhìn vị thần với hình hài đứa bé, Tây Minh đáp lời người bạn:
-Bảy mươi năm qua… tôi vẫn chỉ là cậu bé, bạn già à… mấy thằng nhóc con thì khoái chuyện cổ tích phiêu lưu lắm…
Dứt lời, đại thánh sứ tung cánh dấn thân vào trận chiến cuối cùng. Đó là những lời cuối cùng mà Trần Độ nghe thấy về người bạn già.
Cùng lúc, Thổ Hành đưa Vô Phong và nhà vua Đấu Thánh lên thăng vân tàu. Từ trên boong, Vô Phong chứng kiến đại thánh sứ như thiên thần quần thảo giữa hàng vạn bóng đen ác quỷ. Liệt Giả cùng ba kẻ mạnh nhất đánh ông tới tấp, đám Chó Hoang tấn công dồn dập như sóng thần chực nuốt chửng đại thánh sứ. Thăng vân tàu bay lên cao, cao mãi nhưng tên tóc đỏ vẫn thấy đại thánh sứ chiến đấu. Giữa mưa bạc đầy hoa Tuyệt Tưởng, đôi cánh Tây Minh rực rỡ như trong chuyện kể về những vị thánh sứ luôn cống hiến vì đức hạnh, vì lẽ phải, vì những điều đúng đắn. Lũ trẻ nhỏ Tâm Mộng vẫn luôn say mê những câu chuyện như thế.
Thăng vân tàu rời đi, Vô Phong thấy đại thánh sứ đuối dần, cuối cùng gục ngã trước làn đạn của Hệ Tôn. Con quỷ Hệ Tôn không chiến đấu, gã đi săn. Gã ngước nhìn chiếc thăng vân tàu, cười khoái trá rồi tiến đến bẻ gãy đôi cánh của đại thánh sứ. Hai đôi cánh trắng muốt bị rứt khỏi lưng Tây Minh, máu tươi lẫn dòng nội lực xanh lam văng tung tóe. Gã muốn Vô Phong mục kích cảnh tượng này.
Thăng vân tàu căng buồm vọt qua vùng trời lợp rợp hoa Tuyệt Tưởng, Vô Phong chỉ kịp thấy Hệ Tôn chuẩn bị vung kiếm xích chặt đầu đại thánh sứ, sau đấy không nhìn được gì nữa. Tên tóc đỏ gục đầu, bàn tay bóp chặt nửa mặt để không ai nhận ra mình yếu đuối. Nhưng nước mắt cứ chảy qua kẽ tay hắn. Nước mắt chảy theo ngọn tóc đỏ rơi theo gió, rơi xuống bầu trời rợp hoa, rơi xuống ngày tàn của Tuyệt Tưởng Thành, rơi cho đoạn kết của một câu chuyện cổ tích.
Có những gã đàn ông chưa lớn, vẫn là cậu bé, vẫn yêu truyện cổ tích, vẫn say mê những chuyện kể phiêu lưu của người hùng.
(*) Đệ Thập từng quên sinh nhật của Lục Châu, xem lại Quyển 1 Chương 3
(**) thế giới Tâm Mộng có 81 ngọn lửa. Ngọn lửa của Tiểu Hồ nằm trong số đó, gọi là Hỏa Địa Hạ - ngọn lửa từ lòng đất có màu đỏ cam sậm. Oán Hồn Dạ Hỏa không nằm trong số này, Liệt Giả gọi nó là ngọn lửa thứ 82, xem lại Quyển 3 Chương 1
(***) Hoa Sa Tấu có thanh lẫy giúp nhồi cát, xem lại Quyển 3 Chương 106
(****) mỗi bí kỹ có phạm vi sử dụng nhất định, gọi là vùng tác động, Chiến Tử từng dạy Vô Phong chuyện này, xem lại Quyển 3 Chương 22
/334
|