-Nói thật đi, anh hẹn hò bao nhiêu cô rồi? Đừng tưởng tôi không biết anh là loại người nào. Nếu không phải dì tôi khuyên nhủ… ợ… tôi đã chẳng nói chuyện với anh ở khu xưởng, cũng chẳng thèm tới quán rượu này. Anh nghe tôi nói không, Hỏa Nghi?
Nàng tiểu thư Tô Mỹ cầm cốc rượu chỉ chỉ mặt Hỏa Nghi, bờ má ửng hồng gác lên mu bàn tay trắng trẻo. Hỏa Nghi nhìn thẳng cô gái và từ tốn đáp lại:
-Không hề. Thật đấy! Tôi thừa nhận mình từng chẳng ra gì. Đúng là tôi đi chơi quen biết nhiều cô gái nhưng chưa hẹn hò với ai. Các cô gái dĩ nhiên yêu quý tôi rồi! Con trai trưởng tộc họ Hỏa, thừa kế dòng họ, sinh ra từ nơi không cần quan tâm giá trị đồng tiền, cô gái nào làm ngơ tôi chứ? Họ tự động vồ lấy nên tôi khỏi cần hẹn hò. Nhưng cô khác họ, Tô Mỹ. Cô xinh đẹp, thông minh, tài năng; cô không cần dựa dẫm bọn đàn ông vì cô hơn hẳn lũ đó. Do vậy… tôi rất vui khi cô chấp nhận lời mời. Cô là người đầu tiên. Thật đấy!
Huyên thuyên cả phút nhưng Hỏa Nghi không chớp mắt lần nào. Nàng tiểu thư nhìn gã rồi lườm nguýt, rồi lẳng lặng uống rượu, rồi ngoảnh ra trông khoảng không bên ngoài cửa sổ. Bản năng mách bảo Hỏa Nghi: cá cắn câu. Nàng tiểu thư đang có tâm tình còn Hỏa Nghi tự chửi mình khốn nạn. Gã hẹn hò Thanh Nhi cũng ở quán rượu nhưng cách đây hai tòa tháp. Còn từ chỗ này bước thêm vài trăm mét là nơi gã thề thốt với cô hầu bàn, may sao cô gái đã nghỉ việc. Từng khoảnh đất trong quận Mắt Trắng đều có dấu răng “lần đầu tiên” của Hỏa Nghi, chưa tính quận Trăng Khuyết. Nhưng gã dám thề mình làm thế vì bất đắc dĩ.
Đại thánh sứ Tây Minh không thể hiện toàn bộ ý nguyện trong bản di chúc. Dường như ông đặt mọi nghi vấn vào quyển sổ kế toán và nhờ Hỏa Nghi giải đáp. Nhưng bản thân kẻ thừa kế cũng đặt ra vô số thắc mắc. Tại sao Tây Minh sở hữu cuốn sổ? Trong thời điểm viết di chúc, ông đang bận rộn với cuộc chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, tại sao còn quan tâm một công ty hóa chất hay chỉ vô tình nhận được cuốn sổ? Nếu thực sự là Tây Minh quan tâm thì nhà máy đang che giấu cái gì? Hàng chục câu hỏi lẩn mẩn trong đầu Hỏa Nghi. Gã đã gọi công chúa và Tiểu Hồ nhưng cả hai chẳng biết chuyện dù rất gần gũi đại thánh sứ.
Hỏa Nghi không đủ sức giải quyết mọi chuyện cùng lúc. Phiên điều trần đang gõ cửa, gã không dư thời gian điều tra. Và gã đồng thời nhận ra mình cô độc tới mức nào. Xung quanh gã giờ không còn ai đáng tin kể cả người anh; gã không chấp nhận anh trai qua lại với Hỏa Chính dù chỉ là một cái bắt tay. Bởi thế gã mới nhờ người xa lạ như Tô Mỹ. Nhờ vả phụ nữ khó khăn, nhất là mấy cô nàng học rộng hiểu nhiều lại có lòng tự tôn cao, thành thử Hỏa Nghi phải tốn công mời mọc hẹn hò. Bài vỡ lòng ràng buộc phụ nữ bằng tình cảm luôn tốt hơn tiền bạc, gã thuộc từng chữ.
-Thế cụ thể là anh muốn tôi làm gì ở nhà máy đó? – Cô tiểu thư ngoảnh sang Hỏa Nghi sau một hồi nhìn trời ngó mây – Tôi chỉ là thực tập sinh, người ta bảo gì làm đấy, sao giúp anh được?
-Cô không chỉ là thực tập sinh, cô là người giỏi nhất trong đám thực tập. – Hỏa Nghi nói khẽ – Khu hóa chất sẽ đánh giá cao tài năng của cô. Tôi cần cô theo dõi hoạt động bảo trì và xuất nhập của cái xưởng đó. Nếu cần, hãy viết một báo cáo nhỏ hàng ngày, cứ coi như đây là bí mật giữa hai chúng ta.
-Vậy đổi lại, tôi được gì?
-Thì… tôi sẽ chiếu cố cô nhiều hơn. – Hỏa Nghi giả lả – Chúng ta sẽ cùng ăn tối, uống rượu và hẹn hò.
Nàng tiểu thư khinh khỉnh:
-Anh nghĩ tôi cần anh?
-Nhưng tôi cần tiểu thư, vì… vì… công việc. Họ Hỏa và họ Chân Tâm đang trong cuộc chiến, phải không? Kết đồng minh bao giờ cũng tốt hơn làm kẻ thù.
Hỏa Nghi cố tình ngập ngừng nhằm diễn vai một gã trai không biết lựa lời, rồi lại ngượng ngùng ngó xuống cốc rượu vì lời nói dối tệ hại. Nàng tiểu thư nhìn ngó dò xét như cố tìm một dấu hiệu xạo sự kết tủa trên gương mặt Hỏa Nghi. Đắn đo hồi lâu, nàng đứng dậy thanh toán rồi cùng gã đi dạo trên những cây cầu vắt ngang không trung. Sánh bước cùng Hỏa Nghi qua vài nhịp cầu, Tô Mỹ chợt cất lời:
-Thực sự tôi có xem truyền hình, Hỏa Nghi. Anh làm được nhiều điều mà những gã đàn ông khác chẳng bao giờ làm được. Phải can đảm lắm mới dám đứng trong chiến tranh. Tôi ngưỡng mộ anh. Nhưng ngưỡng mộ và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Tôi là người rõ ràng. Dì tôi kể khá nhiều về anh, nhìn chung… không tốt. Nếu không phải cuộc chiến giữa các pháp quan, dì đã không bảo tôi gặp gỡ anh. “Dì thực lòng không muốn con gần gũi tên đểu cáng đó!”. Dì nói với tôi vậy đấy!
Hỏa Nghi nuốt khan, thầm nghĩ bà dì của Tô Mỹ nhìn người… chuẩn xác. Nàng tiểu thư tiếp tục:
-Nhưng nếu anh muốn một mối quan hệ nghiêm túc, tôi cũng sẽ nghiêm túc. Tôi không ngại thử thách và anh là một thử thách như thế. Anh nghĩ sao? Dì miễn cưỡng đẩy tôi đi, nhưng tôi muốn bước bằng trái tim mình. Tôi sẽ bỏ qua những gì anh từng làm, anh cũng không cần quan tâm trước đây tôi ra sao. Chúng ta bắt đầu một quan hệ mới, nghiêm túc và thẳng thắn. Anh nghĩ thế nào?
Khuôn miệng đánh son của Tô Mỹ phả mùi cồn nhưng lời lẽ không nồng hơi say xỉn. Nàng hoàn toàn tỉnh táo. Ngực Hỏa Nghi đập thùm thụp như đánh trống. Gã còn đó Thanh Nhi và biết rõ phụ nữ Xích Quỷ kinh khủng thế nào khi nổi cơn tam bành. Nhưng nếu tiếp tục làm người đứng đắn, gã e rằng sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật trong sổ kế toán. Nghĩ tới nghĩ lui, Hỏa Nghi tự nhủ “Chị ơi em xin lỗi!” rồi nhắm mắt làm bừa:
-Sẽ như ý cô, tiểu thư. Nếu cô… chấp nhận tôi. Cô biết đấy, tôi không phải người đàng hoàng lắm…
Hỏa Nghi chưa kịp đặt dấu chấm câu, nàng tiểu thư đã ôm vai gã rồi kiễng chân hôn để lại vết son đỏ đậm trên má. Nàng ôm đủ lâu để Hỏa Nghi kịp lùa tay vào mái tóc màu hạt dẻ và buông ra ngay khi gã bắt đầu cảm nhận từng sợi tơ tóc ngấm vào da thịt. Vẫn gương mặt đỏ hồng, Tô Mỹ đấm vai gã trai:
-Vậy từ giờ, chúng ta bắt đầu hẹn hò. Nhiệm vụ đầu tiên của anh: đưa tôi ra trạm tàu điện. Và đừng làm tôi giận, nhớ đấy! Nếu làm tôi giận, tôi sẽ moi ruột anh ra, nhớ chưa?
Nàng tiểu thư cười tươi, đôi mắt xanh lơ tỏa nắng. Hỏa Nghi nuốt khan tập hai. Gã chưa biết lần hẹn hò sắp tới ra sao nhưng đã tính bài chuồn trong tương lai. Đợi khi bí mật ở nhà máy hóa chất sáng tỏ, gã sẽ đóng vai một kẻ tệ bạc vô trách nhiệm. Trước là không trả lời điện thoại, sau tỏ vẻ lười biếng, kế đến viện cớ thời gian eo hẹp rồi luôn mồm kêu mệt mỏi, vân vân… Mỗi lần “sút” một cô gái là gã lại lôi vở kịch này ra xài. Phiền nỗi Tô Mỹ không phải cô gái bình thường, gã phải diễn xuất hay lựa chọn bối cảnh thận trọng hơn. Suốt quãng đường đưa Tô Mỹ ra tàu điện, Hỏa Nghi chỉ nghĩ việc “sút” nàng tiểu thư thế nào cho hợp tình hợp lý.
Oái oăm thay, Vạn Thế luôn để mắt tới những gã lăng nhăng. Tới trạm dừng, nàng tiểu thư lại quay ra hôn Hỏa Nghi lần nữa, chẳng bận tâm môi nhạt màu son. Hỏa Nghi ngay đơ như khúc gỗ. Tô Mỹ gõ gõ ngón trỏ lên môi gã:
-Tôi hứa giúp anh chuyện nhà máy. Trước mặt dì, tôi sẽ nói tốt cho anh. Tôi cũng giữ bí mật hẹn hò, tôi biết anh bận rộn nên mấy chuyện thế này nên ở ngoài lề thì hơn. Nếu cần giúp đỡ, hãy gọi tôi, đừng ngại. Vì chúng ta bắt đầu hẹn hò, đúng không?
Nói rồi nàng dúi một mảnh giấy vào ngực Hỏa Nghi rồi nhanh chân bước lên tàu điện, không quên gửi lại gã trai một nụ cười tình tứ. Mảnh giấy ghi số điện thoại khác của Tô Mỹ, bí mật hơn, riêng tư hơn và có thể trao đổi mấy tin nhắn bậy bạ mà các cặp đôi vẫn làm. Hỏa Nghi bỗng chốc hối hận vì tham gia truyền hình quá nhiều; cô tiểu thư thích thú gã vì hiệu ứng truyền hình, không phải tình cảm thực sự. Chặng đường đến ngày chia tay của gã với Tô Mỹ càng thêm gian nan trắc trở. “Không được để chị biết! Chị biết là chết!” – Hỏa Nghi vừa lẩm bẩm vừa chùi vệt son dính má.
Nỗi lấn cấn tiểu thư Tô Mỹ theo Hỏa Nghi về nhà, nó chỉ biến mất khi gã ngửi thấy mùi đun nấu từ căn bếp. Anh trai luôn chu đáo với gã bất kể anh em cãi nhau to mức nào. Nhưng điều đó chưa đủ khôi phục niềm tin sứt mẻ của Hỏa Nghi dù gã biết ơn rất nhiều. Quẳng giày vào một góc, gã cất lời cụt ngủn:
-Tôi ăn rồi. Mệt quá, ngủ đây!
-Có món súp cậu thích, nhưng ăn rồi thì thôi vậy, tôi ăn một mình.
Nghe tiếng trả lời, gã quay ngoắt lại và nhận ra Thanh Nhi đứng bếp. Gần bốn tháng xa Hỏa Nghi, cô gái thay đổi nhiều: mái tóc đen không còn ngắn mà dài trễ lưng, vóc dáng xem chừng xọp hẳn xuống, làn da trắng mà cô thường lấy làm tự hào giờ sạm đen ít nhiều. Xưởng rèn của họ Hỏa vốn không dành cho nữ giới, đặc biệt là cơ sở ở Đả Thải thành. Nhưng Hỏa Nghi không quan tâm, chỉ biết chị đã về. Chẳng nói chẳng rằng, gã bước tới ôm chầm, bế bổng người chị rồi hôn tới tấp như thể tận thế đang gõ cửa nhà. Bị cưỡng ép, Thanh Nhi rú lên:
-Bỏ tôi xuống… đồ điên! Làm gì thế?! Bỏ tôi xuống!
Bản năng xâm chiếm mọi ngóc ngách cơ thể Hỏa Nghi, Thanh Nhi kêu cứ kêu còn gã làm cứ làm. Hai người vần nhau ở gian bếp, đánh đổ nồi súp đương sôi sùng sục. Hỏa Nghi mặc kệ. Gã khoác Thanh Nhi lên vai như vác đồ, sau nhanh chân bước vào phòng ngủ hành sự. Có tiếng chửi bới, có lời dỗ dành, chửi bới tiếp, được một lúc rồi im bặt. Sau đấy những tiếng thở gấp lớn dần rồi lấp đầy phòng ngủ, lấp đầy trái tim của gã trai chịu đựng bốn tháng cô đơn. Như đứa trẻ lên cơn hờn dỗi, gã vày vò tới nỗi Thanh Nhi chảy nước mắt, khắp người lằn đỏ dấu tay. Cảm thấy có lỗi, gã chuyển qua âu yếm mơn trớn Thanh Nhi tựa nâng niu một thanh kiếm mới ra lò. Sau rốt gã rúc vào lòng Thanh Nhi và để người chị vỗ về, thân thể run rẩy từng chặp mỗi khi được xoa đầu hay vuốt trán. Nhìn Hỏa Nghi mới đây là con thú dữ, giờ lại như đứa trẻ, Thanh Nhi bật cười:
-Nhớ chị thế sao, em trai? Nhớ chị hả?
Hỏa Nghi không trả lời, chỉ dụi đầu sâu hơn vào ngực người chị. Một thoáng trôi đi, gã siết chặt lưng Thanh Nhi, cổ họng nấc cục. Cô gái chải mái tóc xù của Hỏa Nghi bằng ngón tay đoạn hôn lên đỉnh đầu gã. Luật xưng hô “chị em” này hoàn toàn do Hỏa Nghi bày ra chứ không phải Thanh Nhi lên mặt tuổi tác. Ban đầu nó khá kỳ cục nhưng dần trở thành bí mật nho nhỏ giữa hai người. Có bận Thanh Nhi xưng hô ra sao nếu cưới thật, nhưng Hỏa Nghi chỉ nghe và để đấy chứ chưa bao giờ nghĩ giải pháp.
-Sao chị về? – Hỏa Nghi ngẩng đầu – Không phải xưởng rèn bận hết tháng 5 à?
Thanh Nhi ôm bộ mặt đỏ gắt của gã trai, đáp lời:
-Vì chị có cậu em trai không chịu được một mình. Cậu em đó nhắn tin gọi điện suốt ngày, nên chị đành làm việc quá sức rồi xin nghỉ phép sớm. Vì đứa em, chị nấu món súp mà cậu ta thích. Nhưng cậu ta hất đổ nồi súp, không thèm lau dọn, thậm chí lột hết quần áo của người chị. Sao đây, Hỏa Nghi? Em đối xử với chị kiểu này à?
Hai người lặng thinh rồi cùng cười phá. Họ quấn lấy nhau bằng bộ dạng trần truồng, ngôn ngữ trần trụi và khao khát trần tục. Ở đây, Hỏa Nghi được quyền làm nũng kiểu trẻ con mà không xấu hổ, được thấy người chị quyến rũ chiều chuộng đứa em thay vì một bà chị nghiêm khắc ít cười ngoài kia. Ở miền ảo cảnh mà Hỏa Nghi đang xây dựng trong trí óc, gã luôn dành chỗ riêng tư mà đẹp đẽ nhất cho mình và Thanh Nhi.
Nhìn ngắm người chị chán, đứa trẻ Hỏa Nghi lại biến thành con thú giở nanh vuốt lần mò khu nội đô mềm mọng mỡ rồi thò xuống cái bến bờ săn chắc. Cô gái thở mạnh, thanh quản chốc chốc đùn lên âm thanh hỗn hợp giữa đau đớn lẫn khoái cảm. Gã trai được thể càng làm tợn, Thanh Nhi bĩu môi:
-Ngôi sao truyền hình mới nổi đây à? Chị có xem mấy chương trình đó, trông bảnh tỏn đấy, em trai. Vậy đã có cô gái nào muốn cướp em khỏi tay chị chưa?
Cơn đê mê của Hỏa Nghi bỗng ào ạt rút đi và để lại bãi cát hiện thực ngổn ngang những mảnh sắc. Gã thấy xa xa là quan hệ giữa hai dòng họ lớn sứt mẻ, ngay sau gót thì lù lù nàng tiểu thư Tô Mỹ, còn cách đó mươi bước, viễn cảnh gã bị Thanh Nhi và Tô Mỹ xé xác cứ nhá sáng từng hồi như đang phát lời cảnh cáo. Toàn mảnh sắc dễ cứa đứt chân người, Hỏa Nghi ớn rởn tóc gáy. Nhìn gã ngây ngây ngơ ngơ, Thanh Nhi nheo mắt nghi ngờ:
-Sao thế? Vậy là có cô nàng đó thật hả?
Cô gái vừa nói vừa cấu véo Hỏa Nghi. Gã trai cười khành khạch mà bụng lo sốt vó. Giờ đây thủ đô trong mắt gã chỉ rộng bằng một tòa nhà, mọi lối ngả ngã rẽ đều có nguy cơ đưa Thanh Nhi đến chỗ tiểu thư Tô Mỹ. Chiếc điện thoại bỗng trở thành quả bom nổ chậm, chỉ cần gã sơ sẩy một chút là có án mạng. Hỏa Nghi bắt cá hai tay nhiều lần nhưng chưa gặp nhiều nguy hiểm như lần này. Vừa nghĩ chiến lược sống sót, gã vừa huyên thuyên:
-Làm gì có! Em chẳng dư thời gian để thở nữa. Tuần sau là phiên điều trần, em đọc mãi vẫn chưa xong dự án Thần Sấm. Rồi nhiều chuyện linh tinh khác nữa. Lão già Hỏa Chính không để em yên, đám hội đồng ngày nào cũng săm soi, ông anh thì… thôi, đừng nhắc ông anh quý hóa nữa! Rồi con nhỏ Tiểu Hồ đang ở vùng chiến sự, ngày nào em cũng phải gọi điện kiểm tra cô ta. Còn Vô Phong…
Hỏa Nghi đem toàn bộ khổ sở ra giãi bày nhằm đánh lạc hướng Thanh Nhi nhưng thực sự cũng muốn tâm tình nhẹ bớt. Bởi lẽ ngoài người chị, gã chẳng có ai để tâm sự. Thấy gã vò đầu bứt tai, Thanh Nhi liền ôm lấy âu yếm một hồi đoạn hỏi:
-Vô Phong thì sao? Em chưa tìm thấy cậu ta à?-Không có dấu hiệu nào hết. – Hỏa Nghi thở dài – Mà giờ bắt liên lạc với cậu ta cũng nguy hiểm. Đang giai đoạn nhạy cảm, chỉ cần em hở ra mình có quan hệ với tóc đỏ là chập điện! Cả công chúa cũng vậy, cô ấy không còn lựa chọn.
Thanh Nhi gật đầu hiểu cho nỗi khó của gã trai. Cô tựa cằm lên vai Hỏa Nghi, giọng nhỏ nhẹ:
-Nhưng cậu ta là bạn em, đúng không? Một người bạn đúng nghĩa nhất từ trước đến giờ. Em cần biết tình trạng cậu ta thế nào mới yên tâm làm việc, phải chứ?
Lời cảm thông không giải quyết được vấn đề nhưng làm Hỏa Nghi nhẹ nhõm hẳn. Gã không nói chuyện này với anh trai vì biết rõ chỉ nhận được sự phản đối kịch liệt. Anh trai gã quá lý trí. Bởi thế gã thường xuyên tâm sự với chị. Chị lý tính, biết rõ em trai cần điều gì và lấn cấn cái gì.
-Em muốn tìm Vô Phong nhưng chưa có người tin cậy để giao việc. Ông anh không tham gia vụ này đâu, chắc chắn! – Hỏa Nghi nói – Em định tìm một người trong ban cố vấn, nhưng em chưa hiểu họ, họ cũng chưa hiểu em. Có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa…
-Vậy để chị giúp. – Thanh Nhi nói – Việc ở xưởng rèn xong rồi, chị nghỉ từ giờ đến tháng 8. Chị sẽ tới phương bắc một chuyến.
Hỏa Nghi giãy nảy:
-Không được! Phương bắc rất nguy hiểm, cả lục địa đang đánh nhau ì xèo. Em không để chị đi được!
-Nhưng em trai đang gặp khó khăn, chị phải giúp. – Thanh Nhi cười – Đừng tưởng chị theo em về đây để hưởng chữ “họ Hỏa” nhé! Khi em ở Tuyệt Tưởng Thành, chị đã làm việc cật lực và xây dựng nhiều mối quan hệ. Chị có kha khá bạn bè ở phương bắc. Đợi xong phiên điều trần, chị sẽ tìm kiếm Vô Phong. Đừng lo, chị không trẻ con giống em đâu, cậu bé à!
Đôi mắt cô gái phủ đầy kiên định, là thứ ánh mắt mà Hỏa Nghi si mê ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Gã biết chẳng gì có thể lay chuyển người chị nữa. Sự yêu thương của cô gái làm Hỏa Nghi cảm kích bao nhiêu mà cũng dấy lên lo lắng trong gã bấy nhiêu. Suốt buổi tình tứ, gã lo ngay ngáy nàng tiểu thư Tô Mỹ lên cơn say gọi điện thoại lảm nhảm. Nhưng Vạn Thế tạm thời buông tha gã lăng nhăng họ Hỏa, ít nhất là đêm nay. Đêm ấy Hỏa Nghi ngủ gục an lành trên ngực người chị, đầu óc mơ về thành phố tưởng tượng đang xây dựng dở dang. Nơi hạnh phúc ấy chưa hoàn thành, nhưng gã chắc chắn sẽ dành chốn riêng tư mà đẹp đẽ nhất cho mình và Thanh Nhi. Một thế giới chỉ có em trai cùng người chị. Gã chắc chắn như thế.
…
Thế giới thực luôn khắc nghiệt. Nó chẳng ngại ngần rọi nắng thẳng mặt Hỏa Nghi vào sáng hôm sau, đập vỡ giấc mộng đẹp rồi lôi gã đến bàn làm việc chất đống giấy tờ. Mắt nhắm mắt mở chưa xong, gã suýt lên cơn đau tim vì Tô Mỹ nhắn tin. Nàng tiểu thư thông báo rằng vừa đến xưởng hóa chất và bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Nàng muốn Hỏa Nghi biết, đồng thời muốn gã hồi đáp. Tuy là tiểu thư của dòng họ đầy quyền lực nhưng tâm tình Tô Mỹ cũng giống bao cô gái ngoài kia: thích quan tâm và thích được người khác quan tâm. Hỏa Nghi vội vã trả lời tin nhắn, giấu giấu đút đút thì thà thì thụt. Cuộc sống bắt cá hai tay chưa bao giờ dễ thở.
Trách nhiệm ngày càng lớn, vị trí của Hỏa Nghi tự nhiên cũng cao thêm. Hội đồng chủ quản thống nhất rằng Hỏa Nghi không thể một thân một mình xuất hiện ở nơi công cộng, gã cần một vệ sĩ chuyên nghiệp hoặc chí ít là ai đó đủ sức ngăn mấy cô nàng hâm mộ khỏi lao vào xâu xé. Hỏa Dương đã chuẩn bị chuyện này từ sớm.
Sáng hôm đó, tay vệ sĩ đến trình diện trong bộ dạng không thể nghiêm túc hơn với y phục sáng bóng phẳng phiu, mái tóc lưa thưa được tỉa tót chải chuốt cứng đơ, trông như mảng tóc giả gán vào da đầu bằng keo dính. Chúng hoàn toàn lạc điệu với vị chủ nhân có gương mặt bành bạnh, cổ ngắn, râu cằm đeo đầy khoen vòng cùng những ngón tay xăm đầy ký tự. Hỏa Nghi đoán thằng cha râu ria xăm trổ này đã năm chục tuổi, nào ngờ nhìn sơ yếu lý lịch mới thấy hắn ta chưa tới bốn mươi. Hồ sơ cho biết tay vệ sĩ tên Tru Đồ, người Phi Thiên quốc, làm kiếm sĩ gần hai mươi năm, nhiều kinh nghiệm bảo vệ yếu nhân và từng phục vụ họ Hỏa.
Thông tin không viết suông. Tru Đồ tỏ rõ là kẻ am hiểu dòng họ. Bắt tay chào hỏi Hỏa Nghi xong xuôi, hắn bắt đầu công việc bằng một thời gian biểu. Nó ghi rõ Hỏa Nghi đi đâu, gặp gỡ ai, công việc thế nào và nhiệm vụ của Tru Đồ là đảm bảo lịch trình an toàn tuyệt đối:
-Tối nay cậu có chương trình truyền hình. Cậu luôn đi tàu điện, phải không? Phải thay đổi, không được lặp lại quá nhiều. Ngày kia cậu đến khu xưởng hóa chất miền đông, rồi đến tối cậu quay lại thủ đô dùng bữa với ông bộ trưởng Tông Tủy. Chuyến đi xa, tôi sẽ dùng thêm người, phi thuyền và thiết bị phòng trường hợp khẩn cấp. Đầu tuần sau, cậu tham dự phiên điều trần, tôi sẽ bố trí nơi ở bí mật gần tòa quốc hội, cử người bảo vệ suốt hai mươi tư giờ để đảm bảo cậu không trễ giờ, tiện thể tránh đám báo chí. Nếu cần bổ sung tài liệu giấy tờ, tôi sẽ lo. Từ giờ tới lúc đó nếu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, tôi sẽ thông báo ngay lập tức. Giờ chắc cậu chuẩn bị đến Quân Doanh Bờ Tây? Vậy đi thôi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Màn dạo đầu của tay vệ sĩ làm Hỏa Nghi xây xẩm mặt mày. Đó chưa phải là tất cả. Trong mắt Tru Đồ, mọi nguy hiểm luôn trực chờ ngoài kia và chỉ đợi dịp là vồ lấy ăn tươi nuốt sống Hỏa Nghi. Tay vệ sĩ đem tới một mớ đồ công nghệ như máy liên lạc khẩn cấp, thiết bị định vị, máy chiếu ba chiều nhỏ xíu lắp đồng hồ đeo tay; rồi kế đến là vật dụng sinh tồn như thuốc cầm máu gắn cổ áo, băng cứu thương cá nhân gắn dưới đế giày hay viên nén dinh dưỡng. Giả sử xảy ra tận thế, mớ đồ kể trên giúp Hỏa Nghi dư sức giãy đành đạch thêm dăm bữa nửa tháng. Thấy Tru Đồ định khoác thêm áo chống đạn cho mình, gã tá hỏa xin thôi.
Kể từ đấy, Hỏa Nghi bất đắc dĩ có thêm người đồng hành. Trừ lúc đi vệ sinh, còn đâu Tru Đồ theo sát gã như hình với bóng. Mọi bí mật bỗng chốc bị chia sẻ, sự riêng tư trở thành đồ xa xỉ, Hỏa Nghi khó chịu khôn tả. Có lúc gã tin rằng tay vệ sĩ là tai mắt giám sát của ông anh quý hóa. Như nắm rõ tâm lý của kẻ lần đầu dính vụ “vệ sĩ”, Tru Đồ hành xử rất ý tứ. Ở khu xưởng hóa chất, hễ thấy Hỏa Nghi sánh bước cùng tiểu thư Tô Mỹ, tay vệ sĩ lại lảng chỗ khác. Hắn biết quan hệ giữa hai người song không bao giờ đề cập. Nói những điều cần nói, thông báo việc quan trọng hoặc trò chuyện chút ít khi lái phi thuyền – Tru Đồ làm đúng phận sự và chỉ trong phận sự đó. Qua vài ngày đầu bực bội, Hỏa Nghi dần quen mặt gã râu ria xăm trổ. Tru Đồ tinh tế hơn vẻ ngoài lệch lạc của mình.
Dường như tay vệ sĩ là vị cứu tinh cho Hỏa Nghi. Có Tru Đồ sắp xếp địa điểm và cảnh giới bên ngoài, gã có thể thoải mái gặp nàng tiểu thư mà không sợ Thanh Nhi bắt gặp. Trong mọi chuyên mục bắt cá hai tay, gã lăng nhăng luôn cần một kẻ thông đồng, Tru Đồ chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất. Hỏa Nghi thiết nghĩ thằng cha này nên mở dịch vụ bảo kê cho những kẻ lăng nhăng hoặc quý ông thích tòm tem. Nhờ tay vệ sĩ, Hỏa Nghi yên tâm dốc toàn bộ năng khiếu diễn xuất vào buổi hẹn hò với Tô Mỹ.
Đúng ngày nguyện tức là trước phiên điều trần hai ngày, Hỏa Nghi hẹn Tô Mỹ ăn tối. Như gã dự liệu, nàng tiểu thư nhờ tài năng mà nhanh chóng chiếm được cảm tình của ban quản lý khu xưởng. Họ để nàng tiếp cận sâu hơn và có quyền quan sát hoạt động khu xưởng nhiều hơn. Tô Mỹ nói:
-Nhà máy tái chế trông bình thường nhưng không hẳn vậy. Việc bảo trì diễn ra khá dày đặc, bất hợp lý. Đành rằng bảo dưỡng rất quan trọng nhưng nó không đúng quy trình vận hành. Những hôm bảo trì, tôi định vào xưởng nhưng người ta ngăn lại, nói rằng chỉ người có thẩm quyền mới được vào. Trong khi ở những nơi khác, tôi có thể thoải mái quan sát việc sửa chữa bảo dưỡng.
-Vậy mỗi lần như thế, nhà máy có xuất hàng không? – Hỏa Nghi nheo mắt.
-Có, họ vẫn xuất hàng. – Tô Mỹ trả lời – Phần lớn là nguyên liệu mới xử lý qua một nửa quy trình, khá thô. Tôi cảm giác trong lúc bảo dưỡng, nhà máy vẫn hoạt động.
Hỏa Nghi gãi chiếc cằm lún phún râu. Gã biết việc tái chế hóa chất phức tạp hơn so với sản xuất, phải trải qua đầy đủ quy trình mới được phép xuất hàng bán. Nếu không đúng quy trình, sản phẩm dễ trở thành đồ nguy hiểm, nhẹ thì cháy nổ, nặng thì ảnh hưởng môi trường, chưa kể những loại hóa chất lẫn phép thuật mang sức công phá lớn. Nghĩ tới đó, Hỏa Nghi bỗng hiểu ra vấn đề. Gã hỏi dồn:
-Cô biết họ bán chúng đi đâu không?
-Không, tôi không biết. – Tô Mỹ lắc đầu – Nó cũng không thuộc phạm vi mà tôi được phép tìm hiểu.
-Vậy cô biết mấy hợp chất thô đó không? Cô phân tích được chứ?
Tô Mỹ cắn môi, hàm răng trắng nhỏ xinh hơi nghiến bờ môi son đỏ:
-Khó lắm! Tất cả đã qua xử lý, phải thí nghiệm mới biết chúng gồm những chất gì. Tôi là thực tập sinh, không thể tiếp cận mấy thứ đó. Nhưng để xem, nếu có cơ hội… tôi sẽ thử… có thể được. Nhưng tôi cần suy nghĩ…
Chưa đợi nàng tiểu thư nói hết, Hỏa Nghi đã rướn người hôn má cô gái. Tô Mỹ ngỡ ngàng vì không quen bày tỏ tình cảm ở chốn đông người. Nàng dáo dác nhìn quanh, đôi mắt trợn lên nhìn gã trai mà hai má hây hây hồng. Hỏa Nghi nhe răng cười:
-Cảm ơn cô! Cảm ơn cô rất nhiều! Tôi sẽ lấy một ít hóa chất và nhờ cô phân tích. Tôi sẽ trả ơn cô xứng đáng! Mọi việc ở khu xưởng nhờ cô cả! Xin lỗi, tôi… đi vệ sinh một chút!
Nói rồi gã chạy biến vào nhà vệ sinh, bỏ lại Tô Mỹ ngơ ngác nhìn theo. Nàng tiểu thư ngẩn người một lúc rồi ôm mặt cười khùng khục. Có Vạn Thế mới biết Tô Mỹ đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng xoắn lọn tóc hạt dẻ, đôi mắt mơ màng ở khung cảnh sông Vành Đai Xanh bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng vệ sinh, Hỏa Nghi vừa xả nỗi buồn vừa ngẫm nghĩ chuyện vừa rồi. Hẳn rằng có người trong ban quản lý nhà máy đang buôn bán trái phép những lô hàng hóa chất. Sự vụ phải nghiêm trọng tới mức nào đấy mới khiến đại thánh sứ Tây Minh dày công tìm hiểu. Xâu chuỗi các sự kiện, gã đoán rằng lô hàng có thể được đưa tới chợ đen, phân phối cho các công ty đánh thuê hoặc bọn pháp sư thích điều chế những vũ khí điên khùng. Trường hợp xấu nhất là chúng liên quan đến chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Mới nghĩ tới đây mà Hỏa Nghi thót bụng, cơn xả lũ ngắc ngứ giữa chừng.
Đương giải quyết vấn đề thoát nước, Hỏa Nghi chợt nghe phòng vệ sinh bên cạnh có tiếng đập tay “bình bình”. Hỏa Nghi cười:
-Hết giấy hả? Bên tôi vẫn còn nè!
-Ồ, cảm ơn! – Người nọ trả lời với chất giọng mai mái – Nhưng bên này vẫn còn giấy. Ha! Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, Hỏa Nghi. Anh bạn vệ sĩ của cậu gắt quá, nên chúng ta đành nói chuyện ở nhà vệ sinh vậy. Nhân tiện… cô gái đi cùng cậu trông được đấy!
Hỏa Nghi thót bụng lần nữa, lần này đập thủy điện tịt hẳn. Gã ngoảnh sang bức tường trắng láng trơn đoạn hỏi:
-Ai đấy?
-Một người bạn của tóc đỏ. – Kẻ nọ đáp – Chắc cậu cũng biết tôi. Vì tôi từng đến đất Lạc Việt, tham gia chiến tranh Đầu Sói tại sa mạc Hồi Đằng. Nhân tiện, tôi cũng tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, chỉ là ở đó chúng ta không gặp nhau. Tôi vừa trở về từ Băng Hóa quốc, tìm cậu khó quá!
Hỏa Nghi ngờ ngợ một lúc rồi thốt lên:
-Mai Hoa? Phải Mai Hoa không? Anh bạn biết về tóc đỏ? Hắn sao rồi?
Đáp lại gã chỉ có tiếng xả bồn cầu òng ọc. Hỏa Nghi sốt ruột đập tường:
-Này, nghe tôi hỏi không thế, anh bạn? Tóc đỏ sao rồi?
-Nói sao nhỉ? Chà! – Mai Hoa thở dài – Về cơ bản thì anh bạn tóc đỏ của chúng ta đã chết.
Nàng tiểu thư Tô Mỹ cầm cốc rượu chỉ chỉ mặt Hỏa Nghi, bờ má ửng hồng gác lên mu bàn tay trắng trẻo. Hỏa Nghi nhìn thẳng cô gái và từ tốn đáp lại:
-Không hề. Thật đấy! Tôi thừa nhận mình từng chẳng ra gì. Đúng là tôi đi chơi quen biết nhiều cô gái nhưng chưa hẹn hò với ai. Các cô gái dĩ nhiên yêu quý tôi rồi! Con trai trưởng tộc họ Hỏa, thừa kế dòng họ, sinh ra từ nơi không cần quan tâm giá trị đồng tiền, cô gái nào làm ngơ tôi chứ? Họ tự động vồ lấy nên tôi khỏi cần hẹn hò. Nhưng cô khác họ, Tô Mỹ. Cô xinh đẹp, thông minh, tài năng; cô không cần dựa dẫm bọn đàn ông vì cô hơn hẳn lũ đó. Do vậy… tôi rất vui khi cô chấp nhận lời mời. Cô là người đầu tiên. Thật đấy!
Huyên thuyên cả phút nhưng Hỏa Nghi không chớp mắt lần nào. Nàng tiểu thư nhìn gã rồi lườm nguýt, rồi lẳng lặng uống rượu, rồi ngoảnh ra trông khoảng không bên ngoài cửa sổ. Bản năng mách bảo Hỏa Nghi: cá cắn câu. Nàng tiểu thư đang có tâm tình còn Hỏa Nghi tự chửi mình khốn nạn. Gã hẹn hò Thanh Nhi cũng ở quán rượu nhưng cách đây hai tòa tháp. Còn từ chỗ này bước thêm vài trăm mét là nơi gã thề thốt với cô hầu bàn, may sao cô gái đã nghỉ việc. Từng khoảnh đất trong quận Mắt Trắng đều có dấu răng “lần đầu tiên” của Hỏa Nghi, chưa tính quận Trăng Khuyết. Nhưng gã dám thề mình làm thế vì bất đắc dĩ.
Đại thánh sứ Tây Minh không thể hiện toàn bộ ý nguyện trong bản di chúc. Dường như ông đặt mọi nghi vấn vào quyển sổ kế toán và nhờ Hỏa Nghi giải đáp. Nhưng bản thân kẻ thừa kế cũng đặt ra vô số thắc mắc. Tại sao Tây Minh sở hữu cuốn sổ? Trong thời điểm viết di chúc, ông đang bận rộn với cuộc chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, tại sao còn quan tâm một công ty hóa chất hay chỉ vô tình nhận được cuốn sổ? Nếu thực sự là Tây Minh quan tâm thì nhà máy đang che giấu cái gì? Hàng chục câu hỏi lẩn mẩn trong đầu Hỏa Nghi. Gã đã gọi công chúa và Tiểu Hồ nhưng cả hai chẳng biết chuyện dù rất gần gũi đại thánh sứ.
Hỏa Nghi không đủ sức giải quyết mọi chuyện cùng lúc. Phiên điều trần đang gõ cửa, gã không dư thời gian điều tra. Và gã đồng thời nhận ra mình cô độc tới mức nào. Xung quanh gã giờ không còn ai đáng tin kể cả người anh; gã không chấp nhận anh trai qua lại với Hỏa Chính dù chỉ là một cái bắt tay. Bởi thế gã mới nhờ người xa lạ như Tô Mỹ. Nhờ vả phụ nữ khó khăn, nhất là mấy cô nàng học rộng hiểu nhiều lại có lòng tự tôn cao, thành thử Hỏa Nghi phải tốn công mời mọc hẹn hò. Bài vỡ lòng ràng buộc phụ nữ bằng tình cảm luôn tốt hơn tiền bạc, gã thuộc từng chữ.
-Thế cụ thể là anh muốn tôi làm gì ở nhà máy đó? – Cô tiểu thư ngoảnh sang Hỏa Nghi sau một hồi nhìn trời ngó mây – Tôi chỉ là thực tập sinh, người ta bảo gì làm đấy, sao giúp anh được?
-Cô không chỉ là thực tập sinh, cô là người giỏi nhất trong đám thực tập. – Hỏa Nghi nói khẽ – Khu hóa chất sẽ đánh giá cao tài năng của cô. Tôi cần cô theo dõi hoạt động bảo trì và xuất nhập của cái xưởng đó. Nếu cần, hãy viết một báo cáo nhỏ hàng ngày, cứ coi như đây là bí mật giữa hai chúng ta.
-Vậy đổi lại, tôi được gì?
-Thì… tôi sẽ chiếu cố cô nhiều hơn. – Hỏa Nghi giả lả – Chúng ta sẽ cùng ăn tối, uống rượu và hẹn hò.
Nàng tiểu thư khinh khỉnh:
-Anh nghĩ tôi cần anh?
-Nhưng tôi cần tiểu thư, vì… vì… công việc. Họ Hỏa và họ Chân Tâm đang trong cuộc chiến, phải không? Kết đồng minh bao giờ cũng tốt hơn làm kẻ thù.
Hỏa Nghi cố tình ngập ngừng nhằm diễn vai một gã trai không biết lựa lời, rồi lại ngượng ngùng ngó xuống cốc rượu vì lời nói dối tệ hại. Nàng tiểu thư nhìn ngó dò xét như cố tìm một dấu hiệu xạo sự kết tủa trên gương mặt Hỏa Nghi. Đắn đo hồi lâu, nàng đứng dậy thanh toán rồi cùng gã đi dạo trên những cây cầu vắt ngang không trung. Sánh bước cùng Hỏa Nghi qua vài nhịp cầu, Tô Mỹ chợt cất lời:
-Thực sự tôi có xem truyền hình, Hỏa Nghi. Anh làm được nhiều điều mà những gã đàn ông khác chẳng bao giờ làm được. Phải can đảm lắm mới dám đứng trong chiến tranh. Tôi ngưỡng mộ anh. Nhưng ngưỡng mộ và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Tôi là người rõ ràng. Dì tôi kể khá nhiều về anh, nhìn chung… không tốt. Nếu không phải cuộc chiến giữa các pháp quan, dì đã không bảo tôi gặp gỡ anh. “Dì thực lòng không muốn con gần gũi tên đểu cáng đó!”. Dì nói với tôi vậy đấy!
Hỏa Nghi nuốt khan, thầm nghĩ bà dì của Tô Mỹ nhìn người… chuẩn xác. Nàng tiểu thư tiếp tục:
-Nhưng nếu anh muốn một mối quan hệ nghiêm túc, tôi cũng sẽ nghiêm túc. Tôi không ngại thử thách và anh là một thử thách như thế. Anh nghĩ sao? Dì miễn cưỡng đẩy tôi đi, nhưng tôi muốn bước bằng trái tim mình. Tôi sẽ bỏ qua những gì anh từng làm, anh cũng không cần quan tâm trước đây tôi ra sao. Chúng ta bắt đầu một quan hệ mới, nghiêm túc và thẳng thắn. Anh nghĩ thế nào?
Khuôn miệng đánh son của Tô Mỹ phả mùi cồn nhưng lời lẽ không nồng hơi say xỉn. Nàng hoàn toàn tỉnh táo. Ngực Hỏa Nghi đập thùm thụp như đánh trống. Gã còn đó Thanh Nhi và biết rõ phụ nữ Xích Quỷ kinh khủng thế nào khi nổi cơn tam bành. Nhưng nếu tiếp tục làm người đứng đắn, gã e rằng sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật trong sổ kế toán. Nghĩ tới nghĩ lui, Hỏa Nghi tự nhủ “Chị ơi em xin lỗi!” rồi nhắm mắt làm bừa:
-Sẽ như ý cô, tiểu thư. Nếu cô… chấp nhận tôi. Cô biết đấy, tôi không phải người đàng hoàng lắm…
Hỏa Nghi chưa kịp đặt dấu chấm câu, nàng tiểu thư đã ôm vai gã rồi kiễng chân hôn để lại vết son đỏ đậm trên má. Nàng ôm đủ lâu để Hỏa Nghi kịp lùa tay vào mái tóc màu hạt dẻ và buông ra ngay khi gã bắt đầu cảm nhận từng sợi tơ tóc ngấm vào da thịt. Vẫn gương mặt đỏ hồng, Tô Mỹ đấm vai gã trai:
-Vậy từ giờ, chúng ta bắt đầu hẹn hò. Nhiệm vụ đầu tiên của anh: đưa tôi ra trạm tàu điện. Và đừng làm tôi giận, nhớ đấy! Nếu làm tôi giận, tôi sẽ moi ruột anh ra, nhớ chưa?
Nàng tiểu thư cười tươi, đôi mắt xanh lơ tỏa nắng. Hỏa Nghi nuốt khan tập hai. Gã chưa biết lần hẹn hò sắp tới ra sao nhưng đã tính bài chuồn trong tương lai. Đợi khi bí mật ở nhà máy hóa chất sáng tỏ, gã sẽ đóng vai một kẻ tệ bạc vô trách nhiệm. Trước là không trả lời điện thoại, sau tỏ vẻ lười biếng, kế đến viện cớ thời gian eo hẹp rồi luôn mồm kêu mệt mỏi, vân vân… Mỗi lần “sút” một cô gái là gã lại lôi vở kịch này ra xài. Phiền nỗi Tô Mỹ không phải cô gái bình thường, gã phải diễn xuất hay lựa chọn bối cảnh thận trọng hơn. Suốt quãng đường đưa Tô Mỹ ra tàu điện, Hỏa Nghi chỉ nghĩ việc “sút” nàng tiểu thư thế nào cho hợp tình hợp lý.
Oái oăm thay, Vạn Thế luôn để mắt tới những gã lăng nhăng. Tới trạm dừng, nàng tiểu thư lại quay ra hôn Hỏa Nghi lần nữa, chẳng bận tâm môi nhạt màu son. Hỏa Nghi ngay đơ như khúc gỗ. Tô Mỹ gõ gõ ngón trỏ lên môi gã:
-Tôi hứa giúp anh chuyện nhà máy. Trước mặt dì, tôi sẽ nói tốt cho anh. Tôi cũng giữ bí mật hẹn hò, tôi biết anh bận rộn nên mấy chuyện thế này nên ở ngoài lề thì hơn. Nếu cần giúp đỡ, hãy gọi tôi, đừng ngại. Vì chúng ta bắt đầu hẹn hò, đúng không?
Nói rồi nàng dúi một mảnh giấy vào ngực Hỏa Nghi rồi nhanh chân bước lên tàu điện, không quên gửi lại gã trai một nụ cười tình tứ. Mảnh giấy ghi số điện thoại khác của Tô Mỹ, bí mật hơn, riêng tư hơn và có thể trao đổi mấy tin nhắn bậy bạ mà các cặp đôi vẫn làm. Hỏa Nghi bỗng chốc hối hận vì tham gia truyền hình quá nhiều; cô tiểu thư thích thú gã vì hiệu ứng truyền hình, không phải tình cảm thực sự. Chặng đường đến ngày chia tay của gã với Tô Mỹ càng thêm gian nan trắc trở. “Không được để chị biết! Chị biết là chết!” – Hỏa Nghi vừa lẩm bẩm vừa chùi vệt son dính má.
Nỗi lấn cấn tiểu thư Tô Mỹ theo Hỏa Nghi về nhà, nó chỉ biến mất khi gã ngửi thấy mùi đun nấu từ căn bếp. Anh trai luôn chu đáo với gã bất kể anh em cãi nhau to mức nào. Nhưng điều đó chưa đủ khôi phục niềm tin sứt mẻ của Hỏa Nghi dù gã biết ơn rất nhiều. Quẳng giày vào một góc, gã cất lời cụt ngủn:
-Tôi ăn rồi. Mệt quá, ngủ đây!
-Có món súp cậu thích, nhưng ăn rồi thì thôi vậy, tôi ăn một mình.
Nghe tiếng trả lời, gã quay ngoắt lại và nhận ra Thanh Nhi đứng bếp. Gần bốn tháng xa Hỏa Nghi, cô gái thay đổi nhiều: mái tóc đen không còn ngắn mà dài trễ lưng, vóc dáng xem chừng xọp hẳn xuống, làn da trắng mà cô thường lấy làm tự hào giờ sạm đen ít nhiều. Xưởng rèn của họ Hỏa vốn không dành cho nữ giới, đặc biệt là cơ sở ở Đả Thải thành. Nhưng Hỏa Nghi không quan tâm, chỉ biết chị đã về. Chẳng nói chẳng rằng, gã bước tới ôm chầm, bế bổng người chị rồi hôn tới tấp như thể tận thế đang gõ cửa nhà. Bị cưỡng ép, Thanh Nhi rú lên:
-Bỏ tôi xuống… đồ điên! Làm gì thế?! Bỏ tôi xuống!
Bản năng xâm chiếm mọi ngóc ngách cơ thể Hỏa Nghi, Thanh Nhi kêu cứ kêu còn gã làm cứ làm. Hai người vần nhau ở gian bếp, đánh đổ nồi súp đương sôi sùng sục. Hỏa Nghi mặc kệ. Gã khoác Thanh Nhi lên vai như vác đồ, sau nhanh chân bước vào phòng ngủ hành sự. Có tiếng chửi bới, có lời dỗ dành, chửi bới tiếp, được một lúc rồi im bặt. Sau đấy những tiếng thở gấp lớn dần rồi lấp đầy phòng ngủ, lấp đầy trái tim của gã trai chịu đựng bốn tháng cô đơn. Như đứa trẻ lên cơn hờn dỗi, gã vày vò tới nỗi Thanh Nhi chảy nước mắt, khắp người lằn đỏ dấu tay. Cảm thấy có lỗi, gã chuyển qua âu yếm mơn trớn Thanh Nhi tựa nâng niu một thanh kiếm mới ra lò. Sau rốt gã rúc vào lòng Thanh Nhi và để người chị vỗ về, thân thể run rẩy từng chặp mỗi khi được xoa đầu hay vuốt trán. Nhìn Hỏa Nghi mới đây là con thú dữ, giờ lại như đứa trẻ, Thanh Nhi bật cười:
-Nhớ chị thế sao, em trai? Nhớ chị hả?
Hỏa Nghi không trả lời, chỉ dụi đầu sâu hơn vào ngực người chị. Một thoáng trôi đi, gã siết chặt lưng Thanh Nhi, cổ họng nấc cục. Cô gái chải mái tóc xù của Hỏa Nghi bằng ngón tay đoạn hôn lên đỉnh đầu gã. Luật xưng hô “chị em” này hoàn toàn do Hỏa Nghi bày ra chứ không phải Thanh Nhi lên mặt tuổi tác. Ban đầu nó khá kỳ cục nhưng dần trở thành bí mật nho nhỏ giữa hai người. Có bận Thanh Nhi xưng hô ra sao nếu cưới thật, nhưng Hỏa Nghi chỉ nghe và để đấy chứ chưa bao giờ nghĩ giải pháp.
-Sao chị về? – Hỏa Nghi ngẩng đầu – Không phải xưởng rèn bận hết tháng 5 à?
Thanh Nhi ôm bộ mặt đỏ gắt của gã trai, đáp lời:
-Vì chị có cậu em trai không chịu được một mình. Cậu em đó nhắn tin gọi điện suốt ngày, nên chị đành làm việc quá sức rồi xin nghỉ phép sớm. Vì đứa em, chị nấu món súp mà cậu ta thích. Nhưng cậu ta hất đổ nồi súp, không thèm lau dọn, thậm chí lột hết quần áo của người chị. Sao đây, Hỏa Nghi? Em đối xử với chị kiểu này à?
Hai người lặng thinh rồi cùng cười phá. Họ quấn lấy nhau bằng bộ dạng trần truồng, ngôn ngữ trần trụi và khao khát trần tục. Ở đây, Hỏa Nghi được quyền làm nũng kiểu trẻ con mà không xấu hổ, được thấy người chị quyến rũ chiều chuộng đứa em thay vì một bà chị nghiêm khắc ít cười ngoài kia. Ở miền ảo cảnh mà Hỏa Nghi đang xây dựng trong trí óc, gã luôn dành chỗ riêng tư mà đẹp đẽ nhất cho mình và Thanh Nhi.
Nhìn ngắm người chị chán, đứa trẻ Hỏa Nghi lại biến thành con thú giở nanh vuốt lần mò khu nội đô mềm mọng mỡ rồi thò xuống cái bến bờ săn chắc. Cô gái thở mạnh, thanh quản chốc chốc đùn lên âm thanh hỗn hợp giữa đau đớn lẫn khoái cảm. Gã trai được thể càng làm tợn, Thanh Nhi bĩu môi:
-Ngôi sao truyền hình mới nổi đây à? Chị có xem mấy chương trình đó, trông bảnh tỏn đấy, em trai. Vậy đã có cô gái nào muốn cướp em khỏi tay chị chưa?
Cơn đê mê của Hỏa Nghi bỗng ào ạt rút đi và để lại bãi cát hiện thực ngổn ngang những mảnh sắc. Gã thấy xa xa là quan hệ giữa hai dòng họ lớn sứt mẻ, ngay sau gót thì lù lù nàng tiểu thư Tô Mỹ, còn cách đó mươi bước, viễn cảnh gã bị Thanh Nhi và Tô Mỹ xé xác cứ nhá sáng từng hồi như đang phát lời cảnh cáo. Toàn mảnh sắc dễ cứa đứt chân người, Hỏa Nghi ớn rởn tóc gáy. Nhìn gã ngây ngây ngơ ngơ, Thanh Nhi nheo mắt nghi ngờ:
-Sao thế? Vậy là có cô nàng đó thật hả?
Cô gái vừa nói vừa cấu véo Hỏa Nghi. Gã trai cười khành khạch mà bụng lo sốt vó. Giờ đây thủ đô trong mắt gã chỉ rộng bằng một tòa nhà, mọi lối ngả ngã rẽ đều có nguy cơ đưa Thanh Nhi đến chỗ tiểu thư Tô Mỹ. Chiếc điện thoại bỗng trở thành quả bom nổ chậm, chỉ cần gã sơ sẩy một chút là có án mạng. Hỏa Nghi bắt cá hai tay nhiều lần nhưng chưa gặp nhiều nguy hiểm như lần này. Vừa nghĩ chiến lược sống sót, gã vừa huyên thuyên:
-Làm gì có! Em chẳng dư thời gian để thở nữa. Tuần sau là phiên điều trần, em đọc mãi vẫn chưa xong dự án Thần Sấm. Rồi nhiều chuyện linh tinh khác nữa. Lão già Hỏa Chính không để em yên, đám hội đồng ngày nào cũng săm soi, ông anh thì… thôi, đừng nhắc ông anh quý hóa nữa! Rồi con nhỏ Tiểu Hồ đang ở vùng chiến sự, ngày nào em cũng phải gọi điện kiểm tra cô ta. Còn Vô Phong…
Hỏa Nghi đem toàn bộ khổ sở ra giãi bày nhằm đánh lạc hướng Thanh Nhi nhưng thực sự cũng muốn tâm tình nhẹ bớt. Bởi lẽ ngoài người chị, gã chẳng có ai để tâm sự. Thấy gã vò đầu bứt tai, Thanh Nhi liền ôm lấy âu yếm một hồi đoạn hỏi:
-Vô Phong thì sao? Em chưa tìm thấy cậu ta à?-Không có dấu hiệu nào hết. – Hỏa Nghi thở dài – Mà giờ bắt liên lạc với cậu ta cũng nguy hiểm. Đang giai đoạn nhạy cảm, chỉ cần em hở ra mình có quan hệ với tóc đỏ là chập điện! Cả công chúa cũng vậy, cô ấy không còn lựa chọn.
Thanh Nhi gật đầu hiểu cho nỗi khó của gã trai. Cô tựa cằm lên vai Hỏa Nghi, giọng nhỏ nhẹ:
-Nhưng cậu ta là bạn em, đúng không? Một người bạn đúng nghĩa nhất từ trước đến giờ. Em cần biết tình trạng cậu ta thế nào mới yên tâm làm việc, phải chứ?
Lời cảm thông không giải quyết được vấn đề nhưng làm Hỏa Nghi nhẹ nhõm hẳn. Gã không nói chuyện này với anh trai vì biết rõ chỉ nhận được sự phản đối kịch liệt. Anh trai gã quá lý trí. Bởi thế gã thường xuyên tâm sự với chị. Chị lý tính, biết rõ em trai cần điều gì và lấn cấn cái gì.
-Em muốn tìm Vô Phong nhưng chưa có người tin cậy để giao việc. Ông anh không tham gia vụ này đâu, chắc chắn! – Hỏa Nghi nói – Em định tìm một người trong ban cố vấn, nhưng em chưa hiểu họ, họ cũng chưa hiểu em. Có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa…
-Vậy để chị giúp. – Thanh Nhi nói – Việc ở xưởng rèn xong rồi, chị nghỉ từ giờ đến tháng 8. Chị sẽ tới phương bắc một chuyến.
Hỏa Nghi giãy nảy:
-Không được! Phương bắc rất nguy hiểm, cả lục địa đang đánh nhau ì xèo. Em không để chị đi được!
-Nhưng em trai đang gặp khó khăn, chị phải giúp. – Thanh Nhi cười – Đừng tưởng chị theo em về đây để hưởng chữ “họ Hỏa” nhé! Khi em ở Tuyệt Tưởng Thành, chị đã làm việc cật lực và xây dựng nhiều mối quan hệ. Chị có kha khá bạn bè ở phương bắc. Đợi xong phiên điều trần, chị sẽ tìm kiếm Vô Phong. Đừng lo, chị không trẻ con giống em đâu, cậu bé à!
Đôi mắt cô gái phủ đầy kiên định, là thứ ánh mắt mà Hỏa Nghi si mê ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Gã biết chẳng gì có thể lay chuyển người chị nữa. Sự yêu thương của cô gái làm Hỏa Nghi cảm kích bao nhiêu mà cũng dấy lên lo lắng trong gã bấy nhiêu. Suốt buổi tình tứ, gã lo ngay ngáy nàng tiểu thư Tô Mỹ lên cơn say gọi điện thoại lảm nhảm. Nhưng Vạn Thế tạm thời buông tha gã lăng nhăng họ Hỏa, ít nhất là đêm nay. Đêm ấy Hỏa Nghi ngủ gục an lành trên ngực người chị, đầu óc mơ về thành phố tưởng tượng đang xây dựng dở dang. Nơi hạnh phúc ấy chưa hoàn thành, nhưng gã chắc chắn sẽ dành chốn riêng tư mà đẹp đẽ nhất cho mình và Thanh Nhi. Một thế giới chỉ có em trai cùng người chị. Gã chắc chắn như thế.
…
Thế giới thực luôn khắc nghiệt. Nó chẳng ngại ngần rọi nắng thẳng mặt Hỏa Nghi vào sáng hôm sau, đập vỡ giấc mộng đẹp rồi lôi gã đến bàn làm việc chất đống giấy tờ. Mắt nhắm mắt mở chưa xong, gã suýt lên cơn đau tim vì Tô Mỹ nhắn tin. Nàng tiểu thư thông báo rằng vừa đến xưởng hóa chất và bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Nàng muốn Hỏa Nghi biết, đồng thời muốn gã hồi đáp. Tuy là tiểu thư của dòng họ đầy quyền lực nhưng tâm tình Tô Mỹ cũng giống bao cô gái ngoài kia: thích quan tâm và thích được người khác quan tâm. Hỏa Nghi vội vã trả lời tin nhắn, giấu giấu đút đút thì thà thì thụt. Cuộc sống bắt cá hai tay chưa bao giờ dễ thở.
Trách nhiệm ngày càng lớn, vị trí của Hỏa Nghi tự nhiên cũng cao thêm. Hội đồng chủ quản thống nhất rằng Hỏa Nghi không thể một thân một mình xuất hiện ở nơi công cộng, gã cần một vệ sĩ chuyên nghiệp hoặc chí ít là ai đó đủ sức ngăn mấy cô nàng hâm mộ khỏi lao vào xâu xé. Hỏa Dương đã chuẩn bị chuyện này từ sớm.
Sáng hôm đó, tay vệ sĩ đến trình diện trong bộ dạng không thể nghiêm túc hơn với y phục sáng bóng phẳng phiu, mái tóc lưa thưa được tỉa tót chải chuốt cứng đơ, trông như mảng tóc giả gán vào da đầu bằng keo dính. Chúng hoàn toàn lạc điệu với vị chủ nhân có gương mặt bành bạnh, cổ ngắn, râu cằm đeo đầy khoen vòng cùng những ngón tay xăm đầy ký tự. Hỏa Nghi đoán thằng cha râu ria xăm trổ này đã năm chục tuổi, nào ngờ nhìn sơ yếu lý lịch mới thấy hắn ta chưa tới bốn mươi. Hồ sơ cho biết tay vệ sĩ tên Tru Đồ, người Phi Thiên quốc, làm kiếm sĩ gần hai mươi năm, nhiều kinh nghiệm bảo vệ yếu nhân và từng phục vụ họ Hỏa.
Thông tin không viết suông. Tru Đồ tỏ rõ là kẻ am hiểu dòng họ. Bắt tay chào hỏi Hỏa Nghi xong xuôi, hắn bắt đầu công việc bằng một thời gian biểu. Nó ghi rõ Hỏa Nghi đi đâu, gặp gỡ ai, công việc thế nào và nhiệm vụ của Tru Đồ là đảm bảo lịch trình an toàn tuyệt đối:
-Tối nay cậu có chương trình truyền hình. Cậu luôn đi tàu điện, phải không? Phải thay đổi, không được lặp lại quá nhiều. Ngày kia cậu đến khu xưởng hóa chất miền đông, rồi đến tối cậu quay lại thủ đô dùng bữa với ông bộ trưởng Tông Tủy. Chuyến đi xa, tôi sẽ dùng thêm người, phi thuyền và thiết bị phòng trường hợp khẩn cấp. Đầu tuần sau, cậu tham dự phiên điều trần, tôi sẽ bố trí nơi ở bí mật gần tòa quốc hội, cử người bảo vệ suốt hai mươi tư giờ để đảm bảo cậu không trễ giờ, tiện thể tránh đám báo chí. Nếu cần bổ sung tài liệu giấy tờ, tôi sẽ lo. Từ giờ tới lúc đó nếu phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, tôi sẽ thông báo ngay lập tức. Giờ chắc cậu chuẩn bị đến Quân Doanh Bờ Tây? Vậy đi thôi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Màn dạo đầu của tay vệ sĩ làm Hỏa Nghi xây xẩm mặt mày. Đó chưa phải là tất cả. Trong mắt Tru Đồ, mọi nguy hiểm luôn trực chờ ngoài kia và chỉ đợi dịp là vồ lấy ăn tươi nuốt sống Hỏa Nghi. Tay vệ sĩ đem tới một mớ đồ công nghệ như máy liên lạc khẩn cấp, thiết bị định vị, máy chiếu ba chiều nhỏ xíu lắp đồng hồ đeo tay; rồi kế đến là vật dụng sinh tồn như thuốc cầm máu gắn cổ áo, băng cứu thương cá nhân gắn dưới đế giày hay viên nén dinh dưỡng. Giả sử xảy ra tận thế, mớ đồ kể trên giúp Hỏa Nghi dư sức giãy đành đạch thêm dăm bữa nửa tháng. Thấy Tru Đồ định khoác thêm áo chống đạn cho mình, gã tá hỏa xin thôi.
Kể từ đấy, Hỏa Nghi bất đắc dĩ có thêm người đồng hành. Trừ lúc đi vệ sinh, còn đâu Tru Đồ theo sát gã như hình với bóng. Mọi bí mật bỗng chốc bị chia sẻ, sự riêng tư trở thành đồ xa xỉ, Hỏa Nghi khó chịu khôn tả. Có lúc gã tin rằng tay vệ sĩ là tai mắt giám sát của ông anh quý hóa. Như nắm rõ tâm lý của kẻ lần đầu dính vụ “vệ sĩ”, Tru Đồ hành xử rất ý tứ. Ở khu xưởng hóa chất, hễ thấy Hỏa Nghi sánh bước cùng tiểu thư Tô Mỹ, tay vệ sĩ lại lảng chỗ khác. Hắn biết quan hệ giữa hai người song không bao giờ đề cập. Nói những điều cần nói, thông báo việc quan trọng hoặc trò chuyện chút ít khi lái phi thuyền – Tru Đồ làm đúng phận sự và chỉ trong phận sự đó. Qua vài ngày đầu bực bội, Hỏa Nghi dần quen mặt gã râu ria xăm trổ. Tru Đồ tinh tế hơn vẻ ngoài lệch lạc của mình.
Dường như tay vệ sĩ là vị cứu tinh cho Hỏa Nghi. Có Tru Đồ sắp xếp địa điểm và cảnh giới bên ngoài, gã có thể thoải mái gặp nàng tiểu thư mà không sợ Thanh Nhi bắt gặp. Trong mọi chuyên mục bắt cá hai tay, gã lăng nhăng luôn cần một kẻ thông đồng, Tru Đồ chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất. Hỏa Nghi thiết nghĩ thằng cha này nên mở dịch vụ bảo kê cho những kẻ lăng nhăng hoặc quý ông thích tòm tem. Nhờ tay vệ sĩ, Hỏa Nghi yên tâm dốc toàn bộ năng khiếu diễn xuất vào buổi hẹn hò với Tô Mỹ.
Đúng ngày nguyện tức là trước phiên điều trần hai ngày, Hỏa Nghi hẹn Tô Mỹ ăn tối. Như gã dự liệu, nàng tiểu thư nhờ tài năng mà nhanh chóng chiếm được cảm tình của ban quản lý khu xưởng. Họ để nàng tiếp cận sâu hơn và có quyền quan sát hoạt động khu xưởng nhiều hơn. Tô Mỹ nói:
-Nhà máy tái chế trông bình thường nhưng không hẳn vậy. Việc bảo trì diễn ra khá dày đặc, bất hợp lý. Đành rằng bảo dưỡng rất quan trọng nhưng nó không đúng quy trình vận hành. Những hôm bảo trì, tôi định vào xưởng nhưng người ta ngăn lại, nói rằng chỉ người có thẩm quyền mới được vào. Trong khi ở những nơi khác, tôi có thể thoải mái quan sát việc sửa chữa bảo dưỡng.
-Vậy mỗi lần như thế, nhà máy có xuất hàng không? – Hỏa Nghi nheo mắt.
-Có, họ vẫn xuất hàng. – Tô Mỹ trả lời – Phần lớn là nguyên liệu mới xử lý qua một nửa quy trình, khá thô. Tôi cảm giác trong lúc bảo dưỡng, nhà máy vẫn hoạt động.
Hỏa Nghi gãi chiếc cằm lún phún râu. Gã biết việc tái chế hóa chất phức tạp hơn so với sản xuất, phải trải qua đầy đủ quy trình mới được phép xuất hàng bán. Nếu không đúng quy trình, sản phẩm dễ trở thành đồ nguy hiểm, nhẹ thì cháy nổ, nặng thì ảnh hưởng môi trường, chưa kể những loại hóa chất lẫn phép thuật mang sức công phá lớn. Nghĩ tới đó, Hỏa Nghi bỗng hiểu ra vấn đề. Gã hỏi dồn:
-Cô biết họ bán chúng đi đâu không?
-Không, tôi không biết. – Tô Mỹ lắc đầu – Nó cũng không thuộc phạm vi mà tôi được phép tìm hiểu.
-Vậy cô biết mấy hợp chất thô đó không? Cô phân tích được chứ?
Tô Mỹ cắn môi, hàm răng trắng nhỏ xinh hơi nghiến bờ môi son đỏ:
-Khó lắm! Tất cả đã qua xử lý, phải thí nghiệm mới biết chúng gồm những chất gì. Tôi là thực tập sinh, không thể tiếp cận mấy thứ đó. Nhưng để xem, nếu có cơ hội… tôi sẽ thử… có thể được. Nhưng tôi cần suy nghĩ…
Chưa đợi nàng tiểu thư nói hết, Hỏa Nghi đã rướn người hôn má cô gái. Tô Mỹ ngỡ ngàng vì không quen bày tỏ tình cảm ở chốn đông người. Nàng dáo dác nhìn quanh, đôi mắt trợn lên nhìn gã trai mà hai má hây hây hồng. Hỏa Nghi nhe răng cười:
-Cảm ơn cô! Cảm ơn cô rất nhiều! Tôi sẽ lấy một ít hóa chất và nhờ cô phân tích. Tôi sẽ trả ơn cô xứng đáng! Mọi việc ở khu xưởng nhờ cô cả! Xin lỗi, tôi… đi vệ sinh một chút!
Nói rồi gã chạy biến vào nhà vệ sinh, bỏ lại Tô Mỹ ngơ ngác nhìn theo. Nàng tiểu thư ngẩn người một lúc rồi ôm mặt cười khùng khục. Có Vạn Thế mới biết Tô Mỹ đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng xoắn lọn tóc hạt dẻ, đôi mắt mơ màng ở khung cảnh sông Vành Đai Xanh bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng vệ sinh, Hỏa Nghi vừa xả nỗi buồn vừa ngẫm nghĩ chuyện vừa rồi. Hẳn rằng có người trong ban quản lý nhà máy đang buôn bán trái phép những lô hàng hóa chất. Sự vụ phải nghiêm trọng tới mức nào đấy mới khiến đại thánh sứ Tây Minh dày công tìm hiểu. Xâu chuỗi các sự kiện, gã đoán rằng lô hàng có thể được đưa tới chợ đen, phân phối cho các công ty đánh thuê hoặc bọn pháp sư thích điều chế những vũ khí điên khùng. Trường hợp xấu nhất là chúng liên quan đến chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Mới nghĩ tới đây mà Hỏa Nghi thót bụng, cơn xả lũ ngắc ngứ giữa chừng.
Đương giải quyết vấn đề thoát nước, Hỏa Nghi chợt nghe phòng vệ sinh bên cạnh có tiếng đập tay “bình bình”. Hỏa Nghi cười:
-Hết giấy hả? Bên tôi vẫn còn nè!
-Ồ, cảm ơn! – Người nọ trả lời với chất giọng mai mái – Nhưng bên này vẫn còn giấy. Ha! Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, Hỏa Nghi. Anh bạn vệ sĩ của cậu gắt quá, nên chúng ta đành nói chuyện ở nhà vệ sinh vậy. Nhân tiện… cô gái đi cùng cậu trông được đấy!
Hỏa Nghi thót bụng lần nữa, lần này đập thủy điện tịt hẳn. Gã ngoảnh sang bức tường trắng láng trơn đoạn hỏi:
-Ai đấy?
-Một người bạn của tóc đỏ. – Kẻ nọ đáp – Chắc cậu cũng biết tôi. Vì tôi từng đến đất Lạc Việt, tham gia chiến tranh Đầu Sói tại sa mạc Hồi Đằng. Nhân tiện, tôi cũng tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, chỉ là ở đó chúng ta không gặp nhau. Tôi vừa trở về từ Băng Hóa quốc, tìm cậu khó quá!
Hỏa Nghi ngờ ngợ một lúc rồi thốt lên:
-Mai Hoa? Phải Mai Hoa không? Anh bạn biết về tóc đỏ? Hắn sao rồi?
Đáp lại gã chỉ có tiếng xả bồn cầu òng ọc. Hỏa Nghi sốt ruột đập tường:
-Này, nghe tôi hỏi không thế, anh bạn? Tóc đỏ sao rồi?
-Nói sao nhỉ? Chà! – Mai Hoa thở dài – Về cơ bản thì anh bạn tóc đỏ của chúng ta đã chết.
/334
|