Một ông vua hiếm khi cảm nhận được sự thỏa mãn.
Ở thời đại phi cơ giới, ngọn lửa chiến tranh không bao giờ tắt, dẫu chẳng rực cháy cũng âm ỉ chờ ngày bùng phát. Bởi lẽ các vị hoàng đế không bao giờ thỏa mãn với những gì đã có hoặc đang có. Như những kẻ thường xuyên bị cơn đói khát dằn vặt, họ luôn đi tìm kiếm thứ vinh quang mà phải đánh đổi bằng hàng ngàn sinh mạng. Người đời coi họ là lũ điên biến thái, lịch sử coi họ là bạo chúa.
Nhưng có câu “núi cao còn có núi cao hơn”. Bước lên đỉnh núi không phải tận hưởng cảm giác nhìn xuống mà để thấy những đỉnh núi cao hơn. Bước lên để thấy những thứ mà đôi mắt không thể thấy khi ở dưới mặt đất. Các hoàng đế thời phi cơ giới đã sống như vậy.
Đông Hoàng cũng muốn được như thế.
Tòa tháp cao nhất thành phố tọa lạc chính giữa khu sòng bạc, một khu phức hợp giải trí nghỉ dưỡng nổi tiếng chỉ phục vụ những kẻ thừa mứa của cải. Mới nghe thì tưởng ít người vãng lai nhưng nơi này kỳ thực là chốn tấp nập nhất Cửu Long. Các du khách giàu có, hơi giàu có và hơi hơi giàu có từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây để thỏa mãn thú vui tiêu tiền. Hàng đống danh từ vô thực sinh ra như “sang trọng”, “quý phái”, “đế vương”, “đẳng cấp”, vân vân và vân vân; chúng chất chồng đống và ngày càng tôn cao tầng đỉnh tòa tháp – nơi ở của Đông Hoàng. Hãy tưởng tượng cuộc sống của một người như thế này: tỉnh dậy vào buổi sáng với khay thức ăn được dâng tận miệng, nhấm nháp chút đồ uống rồi ngắm nhìn thành phố Cửu Long qua lớp cửa kính và cảm tưởng bàn tay mình có thể chạm bất cứ chỗ nào, xung quanh đầy người đẹp dâng điếu thuốc rót ly rượu, sau đó lắng nghe mấy thằng đại biểu chính quyền khúm núm xin vốn tài trợ dự án. Sống như thế đáng không? Rất đáng, nhất là với gã đàn ông. Đông Hoàng đang hưởng cuộc sống đó. Lão là vua, là hoàng đế không ngai của Cửu Long. Nhưng Đông Hoàng chưa hài lòng.
-Thưa ngài, bữa trưa đã sẵn sàng!
Tiếng gọi vang lên qua máy bộ đàm và Đông Hoàng ừ hữ một cách nhàm chán. Ít giây sau, cánh cửa phòng màu nâu bóng loáng trượt đi trên sàn đá lấp lóa ánh đèn phản chiếu, sau đó một nữ phục vụ xinh đẹp bước vào. Các món thoáng chốc được dọn ra, chỉ một mình Đông Hoàng dùng bữa nhưng bàn ăn đầy ắp của ngon vật lạ trên đời như đại tiệc. Cô gái nọ khi thì rót rượu, khi thì cắt nhỏ miếng thịt nhằm tránh việc hàm răng khổng khểnh của lão già vận động quá nhiều. Đông Hoàng vừa nhai nuốt thức ăn vừa chống cằm ngắm nghía cặp đùi trắng lốp đang lởn vởn trước mắt. Bắt gặp ánh mắt của lão già, cô gái phục vụ vội chụm tay che bớt một phần da thịt lộ thiên. Sự e thẹn đó hoàn toàn tương phản với chiếc váy ngắn cũn cỡn mà cô ta đang mặc. “Bố khỉ! Mày mặc thế để gây tai nạn giao thông à?” – Đông Hoàng cười thầm rồi hỏi:
-Tối nay cô bớt chút thời gian đi dạo cùng tôi, được không?
Lời mời đường đột từ lão già khiến cô gái đứng tim trong giây lát, cô ta ngập ngừng:
-Xin lỗi ngài, buổi tối tôi kẹt chút việc…
-Chỉ vài phút thôi! – Đông Hoàng ngắt lời – Hình như mấy cửa hàng vừa nhập mẫu quần áo mới từ Thượng Cổ lục địa, tôi nghĩ chúng rất hợp với vóc dáng của cô, nếu không phiền…
Đông Hoàng ngừng nói đoạn nhún vai chờ đợi câu trả lời. Cô gái kia khấp khởi vui mừng, đôi môi không thể kìm *** nụ cười sung sướng trước viễn cảnh khoác trên mình những bộ quần áo thời thượng:
-Vâng, tôi sẽ thu xếp công việc, thưa ngài!
-Tốt, phiền cô lấy giùm tôi mấy tờ báo mới!
Cô nàng dạ dạ vâng vâng rồi bước nhanh ra cửa, cặp eo thon đưa đẩy hòng thu hút Đông Hoàng. Nhưng lão già không hề bận tâm. Công việc? – Lão cười khẩy. Với thân hình nảy nở, công việc của con nhỏ đó chỉ là bay lượn tối ngày cùng những thằng đàn ông mù mắt vì mông vì ngực. Song tối nay ả sẽ gạt bỏ hết mấy thằng lằng nhẵng theo đuôi vì ngài Đông Hoàng quá dễ thương!
Đông Hoàng thừa biết màn tán tỉnh vừa rồi chỉ trên mức thô thiển một chút. Tuy nhiên trong mắt của đàn bà, mọi lời lão nói ra đều có cánh, bay được và bay đến tận mây xanh. Nhưng cần lưu ý rằng chỉ riêng Đông Hoàng sở hữu năng lực thần kỳ ấy, nếu là gã trai nào đó thì coi chừng bị tát vỡ mặt. Chẳng thế mà bất cứ nữ phục vụ nào vào đây cũng đều ăn vận quyến rũ nhằm lôi kéo sự chú ý của người giàu có nhất Cửu Long. Nghĩ đến viễn cảnh sau tối nay sẽ có thêm vài thằng thất tình ra đời, lão già nhếch mép cười. Còn gì tức hơn khi cô gái mình theo đuổi tay trong tay với một thằng già lệu khệu đáng tuổi ông nội? Bản thân lão thời trai trẻ từng trải qua chuyện đó nên rất hiểu. Nhưng lão đang chán nản, lão cần thứ gì đấy mới mẻ để cuộc sống này bớt nhàm chán. Dù sao đây cũng là bài học cho những thằng trai tơ ngây thơ tin vào lòng thủy chung từ con đàn bà đẹp.
Tờ báo mới được đưa tới sau khi Đông Hoàng dùng bữa xong. Chình ình giữa trang nhất là tiêu đề “Nghị quyết an ninh mới từ Đại Hội Đồng” kèm theo ảnh chụp một tòa lâu đài khổng lồ lửng lơ giữa không trung. Phải, tòa lâu đài đó chính là Đại Hội Đồng – trung tâm quyền lực thế giới tề danh cùng Thánh Vực – trung tâm tôn giáo thế giới. Đông Hoàng bất giác nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sục sạo tìm kiếm tòa lâu đài ấy một cách bất lực. Nơi lão đang ở cao hơn hết thảy, là đỉnh núi ngự trị Cửu Long. Nhưng Cửu Long bé một mẩu, so với thế giới Tâm Mộng thực chẳng bằng hạt cát. Đông Hoàng không cam tâm.
Đông Hoàng mất non nửa cuộc đời cho việc xây dựng đế chế tại Cửu Long, đáng lý giờ này lão nên nghỉ ngơi, thưởng thức cuộc sống vương giả với thức ăn ngon, gái đẹp và chờ ngày xuống lỗ. Song từ khi giác ngộ đạo lý “được cái nọ mất cái kia”, lão đã sớm ngấy tận cổ dăm ba thứ thành tựu đó. Ừ thì sơn hào hải vị, ừ thì gái đẹp nhưng cái tuổi bảy mươi không cho phép nốc quá nhiều đồ bổ, bổ quá dễ chết; sa vào đàn bà lại càng dễ bất đắc kỳ tử. Hao tâm tổn trí cả đời rốt cục phải nhấm nháp vinh quang theo kiểu ăn ít ngửi nhiều, một cảm giác khó chịu khôn tả. Đông Hoàng không cần vinh quang ở đỉnh núi hiện tại nữa, lão cần nơi nào đó cao hơn thế.
Nhưng liệu có thành công khi tuổi thanh xuân đã tàn?
Lão già lại gần chiếc gương treo tường và ngắm nhìn dung nhan có tuổi đời trên bảy mươi của mình. Một gương mặt dài do lớp da nhăn nheo chảy xệ, gò má phải hơi gồ lên vì phẫu thuật chỉnh hình, tóc trắng lưa thưa không che nổi lốt sẹo dài chạy dọc hộp sọ – những di chứng từ quãng đời thanh xuân khó nhọc, những đối thủ kinh doanh thường **** lão là “thằng đầu sẹo”. Cuộc sống vương giả đem đến cho Đông Hoàng nhiều giả dối hơn sự thật. Những tay đại biểu chính quyền luôn tâng bốc lão lên tận mây xanh, những cô gái ca ngợi lão phong độ song bọn họ sau lưng đều **** lão là “thằng đầu sẹo”. Lão chợt nhận ra chúng là thành phẩm từ cuộc đời đầy mưu mô thủ đoạn của bản thân. Vô số người bon chen trên cùng một con đường tới đỉnh núi, kẻ nọ phải giết bớt kẻ kia để đường đi thông thoáng, cuối cùng chỉ còn duy nhất một người đặt chân lên đỉnh cao. Không có chiến thắng nào trong sạch. Đông Hoàng bước đến vinh quang bằng giả dối và cái lão nhận được cũng giả dối tương đương. Học thuyết tâm linh ở Đông Thổ lục địa gọi nó là “quả báo”.
Đông Hoàng biết chắc ở đỉnh núi mang tên Đại Hội Đồng kia không tồn tại sự thật. Giữa vũ đài chính trị, con người sẽ giả dối hơn nữa và thủ đoạn hơn nữa. Nhưng Đông Hoàng khẳng định rằng nếu tới được đó, lão sẽ tìm thấy sự thật.
-Thưa ngài, ông Bất Vọng đã tới!
Giọng nói từ máy bộ đàm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đông Hoàng. Vừa lúc ấy Bất Vọng bước vào, ánh mắt dừng lại lâu hơn một phần giây trên người cô gái phục vụ trẻ đẹp. Lão già đầu sẹo chạy ra tay bắt mặt mừng, hồ hởi nói:
-Ông bạn xuất hiện đúng lúc quá! Ngồi đây ngồi đây! Chúng ta làm vài chén!
Lão vừa nói vừa kéo Bất Vọng đến bàn tiệc, Bất Vọng từ chối mấy lần chẳng được nên đành thuận ý. Hai người nâng ly chúc tụng hết lượt này tới lượt khác, chai rượu đầy ự giờ trơ đáy không còn một giọt, nhìn qua cứ ngỡ đôi bạn thân hội ngộ sau bao tháng năm cách trở. Đông Hoàng khoanh tay lên bàn đoạn khề khà nói:
-Dạo này thằng Năm “mắt lươn” hay cà khịa lắm! Ta đã nhượng lại vài sòng bạc cho êm chuyện nhưng thằng đó được đà cứ lấn tới. Anh coi xem ta nên xử thế nào?
Bất Vọng xua tay:
-Tôi chỉ làm công tác bảo vệ thôi, mong ngài hiểu.
-Anh hiểu sai rồi! – Đông Hoàng cười lớn – Anh nghĩ rằng ta muốn giết Năm “mắt lươn”? Không, chúng ta đang sống trong kỷ nguyên văn minh, không phải thời đại dã man, anh bạn ạ!
Lão già cười khùng khục, tay cầm dĩa mạnh bạo xiên miếng thịt hầm làm nước sốt đỏ quạch bên trong trào ra. Lão ngắm nghía miếng thịt rồi ăn, nhai thật kỹ và nuốt nó một cách khoan khoái. Nhìn Đông Hoàng thưởng thức đồ ăn, tâm trí Bất Vọng chợt liên tưởng đến loài rắn. Rắn luôn ẩn mình, chờ thời cơ, đớp mồi bằng một cú mổ như chớp giật, sau đó há miệng ngốn kẻ xấu số thật chậm rãi. Và những cú mổ của chúng gần như chính xác tuyệt đối.
-Tôi cần anh quản lý khu phía tây. – Đông Hoàng tiếp lời – Không riêng Năm “mắt lươn”, mấy bọn khác cũng nhăm nhe chiếm chỗ đó. Ta nghe nói gần đây chúng thường sai bọn du thủ du thực phá rối việc kinh doanh của chúng ta, khách hàng phàn nàn nhiều vô kể!
-Ngài có thể nhờ Quạ Đen hoặc Thiên Hải. – Bất Vọng đáp.
Đông Hoàng lắc đầu mệt mỏi:
-Quạ Đen cai quản chung cư số 4, chỉ hắn mới trị nổi lũ khùng ấy. Vả lại Thiên Hải… anh biết đấy, thằng đó ham chơi ưa ăn nhậu, tùm lum tùm la hết cả! Bảo nó trông nom khu phía tây khác nào biếu cỗ cho bọn Năm “mắt lươn”? Coi như ta nhờ vả anh vậy!
Khu sòng bạc phía tây của Đông Hoàng làm ăn cực kỳ phát đạt, do vậy nó như miếng mồi béo bở khiến kẻ khác nhìn vào mà thèm rỏ dãi; trâu buộc ghét trâu ăn, các ông chủ sòng bạc khác như Năm “mắt lươn” thỉnh thoảng đem người tới quậy phá. Cái ghế quản lý an ninh sòng bạc phía tây cũng thay đổi chủ liên xoành xoạch vì đa phần không chịu nổi áp lực công việc. Đông Hoàng thậm chí từng thuê cả đám anh chị giang hồ song tất cả đều bó tay chịu thua, một số gan lỳ hơn chỉ trụ nổi vài tháng rồi bật bãi. Đông Hoàng không thể nhờ cảnh binh vì từ xưa tới nay có luật bất thành văn là chính quyền không can thiệp chuyện đấu đá giữa các ông trùm. Cực chẳng đã, lão đầu sẹo nhiều lần tính nói chuyện phải trái với Năm “mắt lươn”, khổ nỗi hễ đặt lịch hẹn thì y như rằng thằng mắt lươn lại giở trò cáo ốm miễn tiếp khách.
Bất Vọng đăm đăm nhìn ly rượu sóng sánh đỏ. Từ ngày làm việc cho Đông Hoàng đến nay, gã chỉ tham gia công tác bảo vệ, tuyệt đối tránh xa những chuyện đánh giết hay tranh giành địa bàn. Việc quản lý sòng bạc phía tây ít nhiều sẽ dính đến chuyện đổ máu. Bất Vọng định lên tiếng từ chối thì Đông Hoàng cướp lời:
-Không giết ai, không hại ai, ta đảm bảo! Đây là thời đại văn minh, phải không? Chỉ cần anh quét dọn, giống như cầm chổi gạt đám gián ra khỏi nhà vậy. Ta cũng không thích anh cầm chổi đập gián vì chúng hôi lắm, bẩn hết mỹ quan công trình! Còn nữa, ta hứa sẽ tăng gấp năm tiền lương chưa kể thưởng, hài lòng chứ? Cứ suy nghĩ thoải mái, rồi trả lời ta sau!
Đông Hoàng cười khành khạch, tiếng cười nặng trịch mùi tiền bạc. Bất Vọng hơi chột dạ vì gã đang cần tiền. Đông Hoàng đối đãi gã khá hậu, nếu giờ gấp năm lần lương cộng thêm tiền thưởng, con số thực không nhỏ. Phiền nỗi ở đời không có bữa ăn nào miễn phí, gã đã đánh đổi nhiều thứ để có được đồng tiền từ lão già quỷ quái này.
Lão già đầu sẹo cùng Bất Vọng rời phòng, bọn họ bước vào thang máy rồi đi thẳng xuống tầng hầm của tòa tháp. Bất Vọng suy nghĩ mông lung, bàn tay thi thoảng lùa mái tóc rối bù xù như cố gắng tìm kiếm câu trả lời, gương mặt đăm chiêu của gã khiến không khí bên trong thang máy trở nên ngột ngạt. Đông Hoàng vốn ghét không gian bí khí thở nên kiếm chuyện cho đỡ căng thẳng:
-Thanh Nhi dạo này vẫn khỏe chứ? Thằng mắt lươn có gây khó dễ cho nó không?
-Cảm ơn ngài, con bé vẫn ổn. – Bất Vọng đáp.
-Đợi sau khi anh thanh toán hết khoản nợ với thằng mắt lươn, ta sẽ mời Thanh Nhi về làm trợ lý. Thật phí phạm nếu bỏ sót một tài năng như con bé!
Bất Vọng khẽ nhếch mép. Một bộ phận không nhỏ các bậc cha mẹ ở Cửu Long luôn mơ ước rằng con gái mình chen chân vào chức trợ lý của người đàn ông giàu có nhất thành phố. Riêng Bất Vọng không ham. Cứ nhìn con nhỏ phục vụ ban nãy thì biết! Làm việc với Đông Hoàng khá lâu nên Bất Vọng hiểu rõ bản tính thèm hơi đàn bà bất chợt của ông chủ. Gã trả lời:
-Cảm ơn ý tốt. Nhưng tôi tính rồi, sau khi trả hết khoản nợ, tôi sẽ đưa Thanh Nhi sang Phi Thiên quốc. Con bé cũng đồng ý với tôi.
Đông Hoàng cau mặt, lớp da trán già cỗi nhăn nhúm, vết sẹo trên đầu co lại như con rắn thu mình, trong lòng sinh bực bội. Người già khoái nghe lời ngon ngọt dỗ dành chứ chịu sao thấu mấy thằng thẳng tưng ruột ngựa? Dù vậy Đông Hoàng chỉ biết nuốt cục tức rồi cười tươi:
-Một năm nữa mới trả xong khoản nợ, khi đó anh suy nghĩ lại cũng được mà!
Thoáng im lặng trôi qua, rồi hai người họ bỗng cười lớn như thể đã hiểu nhau rất rõ.
Chừng hai phút sau, thang máy mở cửa. Bao quanh hai người là căn phòng rộng cấu thành từ vật liệu hợp kim, những bóng đèn xếp dọc theo phòng tỏa ra ánh sáng màu tím lờ nhờ. Đây là tầng hầm trú ẩn nhằm đề phòng trường hợp động đất hoặc thiên tai bất chợt, thậm chí có thể chống chịu nhiều đợt oanh tạc của phi thuyền. Dạo trước Đông Hoàng vẫn thường cằn nhằn rằng xây cái hầm này chỉ tổ phí tiền và bọn xây dựng rặt một lũ hút máu người lương thiện. Nhưng vài tuần nay ông chủ đầu sẹo hết mực ca ngợi mấy thằng hút máu kia bởi nếu không nhờ cái hầm, lão không thể cất giữ “báu vật” cẩn thận.
Cánh cửa thép phía cuối tầng hầm mở ra lối đi khác, Bất Vọng theo chân Đông Hoàng bước vào trong. Gã để ý vài nữ phục vụ từ đằng xa bước tới, trên tay lích kích đồ chơi trẻ con và tất cả đều vỡ nát, sắc mặt ai nấy xám ngoét như vừa gặp quỷ. Bất Vọng ngoái đầu nhìn đám nữ phục vụ và chắc mẩm nguyên nhân đều do thứ “báu vật” kia gây ra. Riêng Đông Hoàng lại cảm thấy vui thích, lão đầu sẹo rất ưa chuộng các món đồ nguy hiểm như chính mình vậy.
Hai người đi thêm khoảng chục mét nữa thì tới nơi. Tại đây có nhiều người mặc quần áo bảo hộ kín mít, họ là nhóm nghiên cứu được Đông Hoàng thuê. Một số đang thao tác với những cỗ máy tính phức tạp, số khác chăm chú theo dõi qua chiếc cửa kính một chiều – loại kính chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào. Đằng sau tấm cửa kính là một căn phòng mà đứa trẻ con nào cũng mơ ước: đầy ắp đồ chơi, không gian rộng rãi tha hồ chạy nhảy. Đông Hoàng còn cất công nhập cỏ cầu vồng từ vùng thảo nguyên xa xôi của Thượng Cổ lục địa rồi cho người trải thảm khắp phòng, những ngọn cỏ lấp lánh bảy màu hòa quyện khiến cảnh tượng như xứ sở thần tiên. Nhưng tất cả đều không làm một đứa bé gái hài lòng. Đứa bé ấy ngồi thu lu ở góc phòng, mái tóc đỏ rực lơ thơ che đôi mắt vô hồn. Nó – đứa bé đó – là báu vật của lão già đầu sẹo.
Cuộc gặp gỡ với gã vũ công bí ẩn tên Tiếu đã đem đến cho Đông Hoàng đứa trẻ này. Theo lời Tiếu, nó nằm trong kế hoạch phát triển thế lực của Liệt Giả nhưng gã đang bị truy nã rất gắt gao nên phải phân tán bớt lực lượng, đợi đến khi Liệt Giả trốn được tới lục địa Kim Ngân sẽ liền mang đứa trẻ quay về. Hiển nhiên Đông Hoàng đã thỏa thuận với Tiếu rất nhiều thứ trước khi quyết định làm công tác bảo mẫu, có điều Bất Vọng không thể hiểu nổi hành động của lão. Gã biết Đông Hoàng bao năm nay tìm cách len lỏi vào chính quyền đặc khu Cửu Long nhằm đặt chân tới Đại Hội Đồng, giờ lại liên kết cùng Xích Tuyết – một tổ chức khủng bố – khác nào tự tay vả mặt mình? Chẳng ai biết lão đang nghĩ gì. Đông Hoàng sống đủ lâu để biết cách kiềm chế những toan tính trong lòng không bộc lộ lên gương mặt. Song Bất Vọng nhìn ra đôi mắt già cỗi kia tràn đầy khao khát tham vọng trong khi hầu hết đôi mắt của những ông già bảy mươi tuổi chỉ nhăm nhăm tìm nhà vệ sinh.
-Con bé thế nào? – Đông Hoàng ghé đầu hỏi các nhân viên mặc áo bảo hộ, người trưởng nhóm liền trả lời:
-Chúng tôi vừa phát hiện cô bé sở hữu một loại năng lực kỳ lạ! Mời ngài xem…
Nói rồi anh ta mở máy chiếu ba chiều kết nối với hệ thống máy tính, các số liệu phức tạp cùng biểu đồ toán học hiển thị giữa không trung. Một đoạn phim quay lại cảnh tượng trong phòng vừa xảy ra mấy phút sau khi các nhân viên phục vụ mang đồ chơi đến; có lẽ do quá nhiều người lạ vây quanh nên đứa bé tóc đỏ sợ hãi và bị kích động mạnh, đống đồ chơi bất thình lình tự động vỡ nát khiến đám phục vụ sợ hãi chạy ra ngoài. Người nọ tiếp lời:
-Máy tính đã đo đạc thể trạng cô bé lúc đó rất bất thường: tim đập nhanh gấp mười lần, huyết áp tăng đột ngột. Biểu đồ này cho thấy mật độ vật chất tại vùng không gian xung quanh cô bé tăng cường nhanh chóng, tốc độ lưu chuyển không khí…
-Dễ hiểu, anh bạn! – Đông Hoàng ngắt lời – Hãy nói bằng ngôn ngữ dễ hiểu!
-Sóng xung kích, loại sóng phát sinh từ áp lực cực lớn làm thay đổi mật độ vật chất không gian. – Người kia đáp – Chỉ vài giây thôi, nó có thể phá nát một tòa cao ốc!
Đông Hoàng ngẫm nghĩ hồi lâu. Lão thông thạo tiền bạc nhưng hoàn toàn mù tịt mớ kiến thức vật lý. Đông Hoàng hỏi Bất Vọng:
-Liệu cái thứ xung… xin lỗi, anh bạn nói gì nhỉ? – Lão quay sang người mặc đồ bảo hộ – À, xung kích! Liệu thứ xung kích này phải chăng là kiếm thuật?
Bất Vọng lắc đầu:
-Không, thưa ngài. Cái ngài nói là bí kỹ…
-Ồ! Là “bí kỹ”! – Đông Hoàng vỗ tay – Ta từng thấy Quạ Đen, Thiên Hải thi triển bí kỹ, rất ấn tượng! Nghe nói kiếm thuật sâu rộng có rất nhiều loại bí kỹ dị thường, chẳng lẽ nó không thể tạo ra sóng xung kích?
-Về nguyên tắc, bí kỹ phụ thuộc thể chất con người. Song thể chất con người chưa đủ sức tạo ra sóng xung kích. Đó là chuyện bất khả thi.
Lão già đầu sẹo gật gù. Kỳ thực Đông Hoàng không quan tâm quy tắc vật lý hoặc bí kỹ bởi mấy thứ ấy không đẻ ra tiền. Lão cũng bỏ qua luôn tên tuổi của đứa bé. Cái Đông Hoàng cần là con bé sẽ mang lại lợi lộc gì cho mình và cách thức sử dụng mối lợi đó ra sao. Lão liền hỏi đám nhân viên mặc đồ bảo hộ:
-Vậy con bé sẽ phát sóng xung kích khi sợ hãi?
-Chúng tôi không chắc lắm. Vẫn cần thời gian…
-Hãy làm con bé hoảng sợ! – Đông Hoàng cướp lời – Ta muốn tận mắt chứng kiến sóng xung kích!
-Nhưng thưa ngài, tòa tháp sẽ sập mất!
-Ta trả tiển đâu phải nhờ các anh lo lắng giùm ta cái tháp? – Lão già cười khành khạch.
Đám nhân viên nhìn nhau, người này đùn đẩy người kia. Bọn họ nhận cả núi tiền để chăm sóc con bé tóc đỏ nhưng không ai vì tiền mà dám đánh cược mạng sống. Thấy vậy Đông Hoàng bèn đi tới bàn máy tính và bấm loạn xạ. Bất chấp thái độ hoảng hốt cùng lời can ngăn của đám nhân viên, lão nhất quyết đòi xem sóng xung kích bằng được. Đông Hoàng giờ như đứa trẻ sắp sửa gào khóc đến nơi nếu mọi người không làm theo ý nó. Bất Vọng cực chẳng đã phải thì thầm to nhỏ với trưởng nhóm nghiên cứu:
-Cứ làm như ông chủ mong muốn, tôi sẽ có cách.
Nói rồi gã bước vào căn phòng. Con bé tóc đỏ nép mình, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của người lạ. Cùng lúc ấy nhóm nghiên cứu bắt đầu nhập lệnh máy tính, cảnh tượng căn phòng bắt đầu thay đổi. Ánh sáng mờ dần rồi chuyển màu tối đen, nhiều hình ảnh lập thể ba chiều chưa rõ hình thù nhấp nháy ánh sáng khắp không gian. Cô bé co ro sợ hãi, hàm răng nghiến kèn kẹt, hơi thở gấp do bị kích động. Trong khi đó Đông Hoàng chăm chú theo dõi thể trạng đứa nhỏ, bàn tay vân vê hai con xúc xắc liên hồi khi thấy biểu đồ nhịp tim dao động ngày càng lớn. Bất Vọng nhìn con bé đoạn hất hàm hỏi:
-Nhóc con tên gì?
Những khối ảo ảnh lập thể lắp ghép tạo nên vô số bộ mặt quỷ dữ vây quanh đứa bé. Nó rúm người sợ hãi, đôi mắt lưng tròng chực khóc, nhịp tim thoáng chốc tăng vọt gấp mười lần, không gian xung quanh thân thể con bé biến dạng hình thành những khối bán cầu đồng tâm. Các khối bán cầu lan tỏa bao bọc đứa bé tóc đỏ, mọi vật nằm trong tầm bao phủ của nó bỗng dưng vỡ nát. Bất Vọng vội vàng lui bước, lưng toát mồ hôi lạnh vì lần đầu tiên nhìn thấy loại năng lực này.
-Tới mức nguy hiểm rồi, thưa ngài Đông Hoàng! – Trưởng nhóm nghiên cứu nói.
-Không! Thêm nữa! – Đông Hoàng gạt đi – Làm con bé sợ hãi hơn nữa!
-Nhưng thưa ngài…
-Tăng tiền thưởng gấp một trăm lần cho một người! Chịu không? – Lão già cười lớn.
Người nọ lắc đầu, gã không tham tiền nhưng đã nhận tiền. Đông Hoàng muốn theo lao, gã đành phải theo lao. Đám nhân viên nhập lệnh máy tính, căn phòng lập tức bị vô số hình ảnh ma quỷ bao vây, sống động và rợn tóc gáy. Con bé tóc đỏ bịt mắt đoạn la hét ầm ĩ, buồng phổi thở dồn dập, nhịp tim tăng theo cấp số nhân, khối bán cầu nở rộ rồi phát ra những vòng tròn đồng tâm xẻ rách căn phòng. Cột trụ nứt vỡ, hệ thống máy tính bao quanh căn phòng chập cháy, các màn hình nổ tung xập xòe lửa. Toàn bộ tòa tháp rung lắc dữ dội như gặp động đất, các sòng bạc đang hoạt động bỗng dưng mất điện, khách hàng đổ xô chạy trốn như ong vỡ tổ. Chỉ duy Đông Hoàng vẫn cười, tay bóp chặt hai con xúc xắc. Trước sức mạnh khủng khiếp của một Ngục Thánh, lão không hoảng sợ mà còn vui thích. Gã trưởng nhóm nghiên cứu vừa kéo Đông Hoàng ra ngoài vừa nói:
-Đi thôi, ông chủ! Tòa tháp sắp sập rồi!
-Không, còn nữa! Ta muốn thấy nhiều hơn!
Ánh đèn nhập nhoạng, vạn vật chìm trong cơn hỗn loạn, thanh âm rào rào báo hiệu cơn sụp đổ đã tới. Nhưng một phút, hai phút rồi ba phút trôi đi, mọi thứ vẫn yên bình như vốn có. Chẳng có tảng gạch nào rơi vỡ đầu như Đông Hoàng mong đợi. Bất quá thứ mà lão đang thấy còn hay hơn nhiều lần.
Căn phòng đổ nát vù vù tiếng gió như có bão lớn, tâm bão nằm chính giữa bàn tay của Bất Vọng hút sạch những luồng sóng xung kích. Con bé tóc đỏ há hốc mồm, đôi mắt trong veo trân trân nhìn gã. Bất Vọng cúi đầu, mái tóc màu sắt gỉ chạm mái tóc đỏ của đứa nhỏ:
-Ta hỏi lại, nhóc con tên gì?
Một thứ áp lực khủng khiếp đè lên tâm trí đứa bé khiến nó buột mồm nói – lần đầu tiên sau hàng chục ngày im lặng:
-Liệt Trúc!
Ở thời đại phi cơ giới, ngọn lửa chiến tranh không bao giờ tắt, dẫu chẳng rực cháy cũng âm ỉ chờ ngày bùng phát. Bởi lẽ các vị hoàng đế không bao giờ thỏa mãn với những gì đã có hoặc đang có. Như những kẻ thường xuyên bị cơn đói khát dằn vặt, họ luôn đi tìm kiếm thứ vinh quang mà phải đánh đổi bằng hàng ngàn sinh mạng. Người đời coi họ là lũ điên biến thái, lịch sử coi họ là bạo chúa.
Nhưng có câu “núi cao còn có núi cao hơn”. Bước lên đỉnh núi không phải tận hưởng cảm giác nhìn xuống mà để thấy những đỉnh núi cao hơn. Bước lên để thấy những thứ mà đôi mắt không thể thấy khi ở dưới mặt đất. Các hoàng đế thời phi cơ giới đã sống như vậy.
Đông Hoàng cũng muốn được như thế.
Tòa tháp cao nhất thành phố tọa lạc chính giữa khu sòng bạc, một khu phức hợp giải trí nghỉ dưỡng nổi tiếng chỉ phục vụ những kẻ thừa mứa của cải. Mới nghe thì tưởng ít người vãng lai nhưng nơi này kỳ thực là chốn tấp nập nhất Cửu Long. Các du khách giàu có, hơi giàu có và hơi hơi giàu có từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây để thỏa mãn thú vui tiêu tiền. Hàng đống danh từ vô thực sinh ra như “sang trọng”, “quý phái”, “đế vương”, “đẳng cấp”, vân vân và vân vân; chúng chất chồng đống và ngày càng tôn cao tầng đỉnh tòa tháp – nơi ở của Đông Hoàng. Hãy tưởng tượng cuộc sống của một người như thế này: tỉnh dậy vào buổi sáng với khay thức ăn được dâng tận miệng, nhấm nháp chút đồ uống rồi ngắm nhìn thành phố Cửu Long qua lớp cửa kính và cảm tưởng bàn tay mình có thể chạm bất cứ chỗ nào, xung quanh đầy người đẹp dâng điếu thuốc rót ly rượu, sau đó lắng nghe mấy thằng đại biểu chính quyền khúm núm xin vốn tài trợ dự án. Sống như thế đáng không? Rất đáng, nhất là với gã đàn ông. Đông Hoàng đang hưởng cuộc sống đó. Lão là vua, là hoàng đế không ngai của Cửu Long. Nhưng Đông Hoàng chưa hài lòng.
-Thưa ngài, bữa trưa đã sẵn sàng!
Tiếng gọi vang lên qua máy bộ đàm và Đông Hoàng ừ hữ một cách nhàm chán. Ít giây sau, cánh cửa phòng màu nâu bóng loáng trượt đi trên sàn đá lấp lóa ánh đèn phản chiếu, sau đó một nữ phục vụ xinh đẹp bước vào. Các món thoáng chốc được dọn ra, chỉ một mình Đông Hoàng dùng bữa nhưng bàn ăn đầy ắp của ngon vật lạ trên đời như đại tiệc. Cô gái nọ khi thì rót rượu, khi thì cắt nhỏ miếng thịt nhằm tránh việc hàm răng khổng khểnh của lão già vận động quá nhiều. Đông Hoàng vừa nhai nuốt thức ăn vừa chống cằm ngắm nghía cặp đùi trắng lốp đang lởn vởn trước mắt. Bắt gặp ánh mắt của lão già, cô gái phục vụ vội chụm tay che bớt một phần da thịt lộ thiên. Sự e thẹn đó hoàn toàn tương phản với chiếc váy ngắn cũn cỡn mà cô ta đang mặc. “Bố khỉ! Mày mặc thế để gây tai nạn giao thông à?” – Đông Hoàng cười thầm rồi hỏi:
-Tối nay cô bớt chút thời gian đi dạo cùng tôi, được không?
Lời mời đường đột từ lão già khiến cô gái đứng tim trong giây lát, cô ta ngập ngừng:
-Xin lỗi ngài, buổi tối tôi kẹt chút việc…
-Chỉ vài phút thôi! – Đông Hoàng ngắt lời – Hình như mấy cửa hàng vừa nhập mẫu quần áo mới từ Thượng Cổ lục địa, tôi nghĩ chúng rất hợp với vóc dáng của cô, nếu không phiền…
Đông Hoàng ngừng nói đoạn nhún vai chờ đợi câu trả lời. Cô gái kia khấp khởi vui mừng, đôi môi không thể kìm *** nụ cười sung sướng trước viễn cảnh khoác trên mình những bộ quần áo thời thượng:
-Vâng, tôi sẽ thu xếp công việc, thưa ngài!
-Tốt, phiền cô lấy giùm tôi mấy tờ báo mới!
Cô nàng dạ dạ vâng vâng rồi bước nhanh ra cửa, cặp eo thon đưa đẩy hòng thu hút Đông Hoàng. Nhưng lão già không hề bận tâm. Công việc? – Lão cười khẩy. Với thân hình nảy nở, công việc của con nhỏ đó chỉ là bay lượn tối ngày cùng những thằng đàn ông mù mắt vì mông vì ngực. Song tối nay ả sẽ gạt bỏ hết mấy thằng lằng nhẵng theo đuôi vì ngài Đông Hoàng quá dễ thương!
Đông Hoàng thừa biết màn tán tỉnh vừa rồi chỉ trên mức thô thiển một chút. Tuy nhiên trong mắt của đàn bà, mọi lời lão nói ra đều có cánh, bay được và bay đến tận mây xanh. Nhưng cần lưu ý rằng chỉ riêng Đông Hoàng sở hữu năng lực thần kỳ ấy, nếu là gã trai nào đó thì coi chừng bị tát vỡ mặt. Chẳng thế mà bất cứ nữ phục vụ nào vào đây cũng đều ăn vận quyến rũ nhằm lôi kéo sự chú ý của người giàu có nhất Cửu Long. Nghĩ đến viễn cảnh sau tối nay sẽ có thêm vài thằng thất tình ra đời, lão già nhếch mép cười. Còn gì tức hơn khi cô gái mình theo đuổi tay trong tay với một thằng già lệu khệu đáng tuổi ông nội? Bản thân lão thời trai trẻ từng trải qua chuyện đó nên rất hiểu. Nhưng lão đang chán nản, lão cần thứ gì đấy mới mẻ để cuộc sống này bớt nhàm chán. Dù sao đây cũng là bài học cho những thằng trai tơ ngây thơ tin vào lòng thủy chung từ con đàn bà đẹp.
Tờ báo mới được đưa tới sau khi Đông Hoàng dùng bữa xong. Chình ình giữa trang nhất là tiêu đề “Nghị quyết an ninh mới từ Đại Hội Đồng” kèm theo ảnh chụp một tòa lâu đài khổng lồ lửng lơ giữa không trung. Phải, tòa lâu đài đó chính là Đại Hội Đồng – trung tâm quyền lực thế giới tề danh cùng Thánh Vực – trung tâm tôn giáo thế giới. Đông Hoàng bất giác nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sục sạo tìm kiếm tòa lâu đài ấy một cách bất lực. Nơi lão đang ở cao hơn hết thảy, là đỉnh núi ngự trị Cửu Long. Nhưng Cửu Long bé một mẩu, so với thế giới Tâm Mộng thực chẳng bằng hạt cát. Đông Hoàng không cam tâm.
Đông Hoàng mất non nửa cuộc đời cho việc xây dựng đế chế tại Cửu Long, đáng lý giờ này lão nên nghỉ ngơi, thưởng thức cuộc sống vương giả với thức ăn ngon, gái đẹp và chờ ngày xuống lỗ. Song từ khi giác ngộ đạo lý “được cái nọ mất cái kia”, lão đã sớm ngấy tận cổ dăm ba thứ thành tựu đó. Ừ thì sơn hào hải vị, ừ thì gái đẹp nhưng cái tuổi bảy mươi không cho phép nốc quá nhiều đồ bổ, bổ quá dễ chết; sa vào đàn bà lại càng dễ bất đắc kỳ tử. Hao tâm tổn trí cả đời rốt cục phải nhấm nháp vinh quang theo kiểu ăn ít ngửi nhiều, một cảm giác khó chịu khôn tả. Đông Hoàng không cần vinh quang ở đỉnh núi hiện tại nữa, lão cần nơi nào đó cao hơn thế.
Nhưng liệu có thành công khi tuổi thanh xuân đã tàn?
Lão già lại gần chiếc gương treo tường và ngắm nhìn dung nhan có tuổi đời trên bảy mươi của mình. Một gương mặt dài do lớp da nhăn nheo chảy xệ, gò má phải hơi gồ lên vì phẫu thuật chỉnh hình, tóc trắng lưa thưa không che nổi lốt sẹo dài chạy dọc hộp sọ – những di chứng từ quãng đời thanh xuân khó nhọc, những đối thủ kinh doanh thường **** lão là “thằng đầu sẹo”. Cuộc sống vương giả đem đến cho Đông Hoàng nhiều giả dối hơn sự thật. Những tay đại biểu chính quyền luôn tâng bốc lão lên tận mây xanh, những cô gái ca ngợi lão phong độ song bọn họ sau lưng đều **** lão là “thằng đầu sẹo”. Lão chợt nhận ra chúng là thành phẩm từ cuộc đời đầy mưu mô thủ đoạn của bản thân. Vô số người bon chen trên cùng một con đường tới đỉnh núi, kẻ nọ phải giết bớt kẻ kia để đường đi thông thoáng, cuối cùng chỉ còn duy nhất một người đặt chân lên đỉnh cao. Không có chiến thắng nào trong sạch. Đông Hoàng bước đến vinh quang bằng giả dối và cái lão nhận được cũng giả dối tương đương. Học thuyết tâm linh ở Đông Thổ lục địa gọi nó là “quả báo”.
Đông Hoàng biết chắc ở đỉnh núi mang tên Đại Hội Đồng kia không tồn tại sự thật. Giữa vũ đài chính trị, con người sẽ giả dối hơn nữa và thủ đoạn hơn nữa. Nhưng Đông Hoàng khẳng định rằng nếu tới được đó, lão sẽ tìm thấy sự thật.
-Thưa ngài, ông Bất Vọng đã tới!
Giọng nói từ máy bộ đàm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đông Hoàng. Vừa lúc ấy Bất Vọng bước vào, ánh mắt dừng lại lâu hơn một phần giây trên người cô gái phục vụ trẻ đẹp. Lão già đầu sẹo chạy ra tay bắt mặt mừng, hồ hởi nói:
-Ông bạn xuất hiện đúng lúc quá! Ngồi đây ngồi đây! Chúng ta làm vài chén!
Lão vừa nói vừa kéo Bất Vọng đến bàn tiệc, Bất Vọng từ chối mấy lần chẳng được nên đành thuận ý. Hai người nâng ly chúc tụng hết lượt này tới lượt khác, chai rượu đầy ự giờ trơ đáy không còn một giọt, nhìn qua cứ ngỡ đôi bạn thân hội ngộ sau bao tháng năm cách trở. Đông Hoàng khoanh tay lên bàn đoạn khề khà nói:
-Dạo này thằng Năm “mắt lươn” hay cà khịa lắm! Ta đã nhượng lại vài sòng bạc cho êm chuyện nhưng thằng đó được đà cứ lấn tới. Anh coi xem ta nên xử thế nào?
Bất Vọng xua tay:
-Tôi chỉ làm công tác bảo vệ thôi, mong ngài hiểu.
-Anh hiểu sai rồi! – Đông Hoàng cười lớn – Anh nghĩ rằng ta muốn giết Năm “mắt lươn”? Không, chúng ta đang sống trong kỷ nguyên văn minh, không phải thời đại dã man, anh bạn ạ!
Lão già cười khùng khục, tay cầm dĩa mạnh bạo xiên miếng thịt hầm làm nước sốt đỏ quạch bên trong trào ra. Lão ngắm nghía miếng thịt rồi ăn, nhai thật kỹ và nuốt nó một cách khoan khoái. Nhìn Đông Hoàng thưởng thức đồ ăn, tâm trí Bất Vọng chợt liên tưởng đến loài rắn. Rắn luôn ẩn mình, chờ thời cơ, đớp mồi bằng một cú mổ như chớp giật, sau đó há miệng ngốn kẻ xấu số thật chậm rãi. Và những cú mổ của chúng gần như chính xác tuyệt đối.
-Tôi cần anh quản lý khu phía tây. – Đông Hoàng tiếp lời – Không riêng Năm “mắt lươn”, mấy bọn khác cũng nhăm nhe chiếm chỗ đó. Ta nghe nói gần đây chúng thường sai bọn du thủ du thực phá rối việc kinh doanh của chúng ta, khách hàng phàn nàn nhiều vô kể!
-Ngài có thể nhờ Quạ Đen hoặc Thiên Hải. – Bất Vọng đáp.
Đông Hoàng lắc đầu mệt mỏi:
-Quạ Đen cai quản chung cư số 4, chỉ hắn mới trị nổi lũ khùng ấy. Vả lại Thiên Hải… anh biết đấy, thằng đó ham chơi ưa ăn nhậu, tùm lum tùm la hết cả! Bảo nó trông nom khu phía tây khác nào biếu cỗ cho bọn Năm “mắt lươn”? Coi như ta nhờ vả anh vậy!
Khu sòng bạc phía tây của Đông Hoàng làm ăn cực kỳ phát đạt, do vậy nó như miếng mồi béo bở khiến kẻ khác nhìn vào mà thèm rỏ dãi; trâu buộc ghét trâu ăn, các ông chủ sòng bạc khác như Năm “mắt lươn” thỉnh thoảng đem người tới quậy phá. Cái ghế quản lý an ninh sòng bạc phía tây cũng thay đổi chủ liên xoành xoạch vì đa phần không chịu nổi áp lực công việc. Đông Hoàng thậm chí từng thuê cả đám anh chị giang hồ song tất cả đều bó tay chịu thua, một số gan lỳ hơn chỉ trụ nổi vài tháng rồi bật bãi. Đông Hoàng không thể nhờ cảnh binh vì từ xưa tới nay có luật bất thành văn là chính quyền không can thiệp chuyện đấu đá giữa các ông trùm. Cực chẳng đã, lão đầu sẹo nhiều lần tính nói chuyện phải trái với Năm “mắt lươn”, khổ nỗi hễ đặt lịch hẹn thì y như rằng thằng mắt lươn lại giở trò cáo ốm miễn tiếp khách.
Bất Vọng đăm đăm nhìn ly rượu sóng sánh đỏ. Từ ngày làm việc cho Đông Hoàng đến nay, gã chỉ tham gia công tác bảo vệ, tuyệt đối tránh xa những chuyện đánh giết hay tranh giành địa bàn. Việc quản lý sòng bạc phía tây ít nhiều sẽ dính đến chuyện đổ máu. Bất Vọng định lên tiếng từ chối thì Đông Hoàng cướp lời:
-Không giết ai, không hại ai, ta đảm bảo! Đây là thời đại văn minh, phải không? Chỉ cần anh quét dọn, giống như cầm chổi gạt đám gián ra khỏi nhà vậy. Ta cũng không thích anh cầm chổi đập gián vì chúng hôi lắm, bẩn hết mỹ quan công trình! Còn nữa, ta hứa sẽ tăng gấp năm tiền lương chưa kể thưởng, hài lòng chứ? Cứ suy nghĩ thoải mái, rồi trả lời ta sau!
Đông Hoàng cười khành khạch, tiếng cười nặng trịch mùi tiền bạc. Bất Vọng hơi chột dạ vì gã đang cần tiền. Đông Hoàng đối đãi gã khá hậu, nếu giờ gấp năm lần lương cộng thêm tiền thưởng, con số thực không nhỏ. Phiền nỗi ở đời không có bữa ăn nào miễn phí, gã đã đánh đổi nhiều thứ để có được đồng tiền từ lão già quỷ quái này.
Lão già đầu sẹo cùng Bất Vọng rời phòng, bọn họ bước vào thang máy rồi đi thẳng xuống tầng hầm của tòa tháp. Bất Vọng suy nghĩ mông lung, bàn tay thi thoảng lùa mái tóc rối bù xù như cố gắng tìm kiếm câu trả lời, gương mặt đăm chiêu của gã khiến không khí bên trong thang máy trở nên ngột ngạt. Đông Hoàng vốn ghét không gian bí khí thở nên kiếm chuyện cho đỡ căng thẳng:
-Thanh Nhi dạo này vẫn khỏe chứ? Thằng mắt lươn có gây khó dễ cho nó không?
-Cảm ơn ngài, con bé vẫn ổn. – Bất Vọng đáp.
-Đợi sau khi anh thanh toán hết khoản nợ với thằng mắt lươn, ta sẽ mời Thanh Nhi về làm trợ lý. Thật phí phạm nếu bỏ sót một tài năng như con bé!
Bất Vọng khẽ nhếch mép. Một bộ phận không nhỏ các bậc cha mẹ ở Cửu Long luôn mơ ước rằng con gái mình chen chân vào chức trợ lý của người đàn ông giàu có nhất thành phố. Riêng Bất Vọng không ham. Cứ nhìn con nhỏ phục vụ ban nãy thì biết! Làm việc với Đông Hoàng khá lâu nên Bất Vọng hiểu rõ bản tính thèm hơi đàn bà bất chợt của ông chủ. Gã trả lời:
-Cảm ơn ý tốt. Nhưng tôi tính rồi, sau khi trả hết khoản nợ, tôi sẽ đưa Thanh Nhi sang Phi Thiên quốc. Con bé cũng đồng ý với tôi.
Đông Hoàng cau mặt, lớp da trán già cỗi nhăn nhúm, vết sẹo trên đầu co lại như con rắn thu mình, trong lòng sinh bực bội. Người già khoái nghe lời ngon ngọt dỗ dành chứ chịu sao thấu mấy thằng thẳng tưng ruột ngựa? Dù vậy Đông Hoàng chỉ biết nuốt cục tức rồi cười tươi:
-Một năm nữa mới trả xong khoản nợ, khi đó anh suy nghĩ lại cũng được mà!
Thoáng im lặng trôi qua, rồi hai người họ bỗng cười lớn như thể đã hiểu nhau rất rõ.
Chừng hai phút sau, thang máy mở cửa. Bao quanh hai người là căn phòng rộng cấu thành từ vật liệu hợp kim, những bóng đèn xếp dọc theo phòng tỏa ra ánh sáng màu tím lờ nhờ. Đây là tầng hầm trú ẩn nhằm đề phòng trường hợp động đất hoặc thiên tai bất chợt, thậm chí có thể chống chịu nhiều đợt oanh tạc của phi thuyền. Dạo trước Đông Hoàng vẫn thường cằn nhằn rằng xây cái hầm này chỉ tổ phí tiền và bọn xây dựng rặt một lũ hút máu người lương thiện. Nhưng vài tuần nay ông chủ đầu sẹo hết mực ca ngợi mấy thằng hút máu kia bởi nếu không nhờ cái hầm, lão không thể cất giữ “báu vật” cẩn thận.
Cánh cửa thép phía cuối tầng hầm mở ra lối đi khác, Bất Vọng theo chân Đông Hoàng bước vào trong. Gã để ý vài nữ phục vụ từ đằng xa bước tới, trên tay lích kích đồ chơi trẻ con và tất cả đều vỡ nát, sắc mặt ai nấy xám ngoét như vừa gặp quỷ. Bất Vọng ngoái đầu nhìn đám nữ phục vụ và chắc mẩm nguyên nhân đều do thứ “báu vật” kia gây ra. Riêng Đông Hoàng lại cảm thấy vui thích, lão đầu sẹo rất ưa chuộng các món đồ nguy hiểm như chính mình vậy.
Hai người đi thêm khoảng chục mét nữa thì tới nơi. Tại đây có nhiều người mặc quần áo bảo hộ kín mít, họ là nhóm nghiên cứu được Đông Hoàng thuê. Một số đang thao tác với những cỗ máy tính phức tạp, số khác chăm chú theo dõi qua chiếc cửa kính một chiều – loại kính chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào. Đằng sau tấm cửa kính là một căn phòng mà đứa trẻ con nào cũng mơ ước: đầy ắp đồ chơi, không gian rộng rãi tha hồ chạy nhảy. Đông Hoàng còn cất công nhập cỏ cầu vồng từ vùng thảo nguyên xa xôi của Thượng Cổ lục địa rồi cho người trải thảm khắp phòng, những ngọn cỏ lấp lánh bảy màu hòa quyện khiến cảnh tượng như xứ sở thần tiên. Nhưng tất cả đều không làm một đứa bé gái hài lòng. Đứa bé ấy ngồi thu lu ở góc phòng, mái tóc đỏ rực lơ thơ che đôi mắt vô hồn. Nó – đứa bé đó – là báu vật của lão già đầu sẹo.
Cuộc gặp gỡ với gã vũ công bí ẩn tên Tiếu đã đem đến cho Đông Hoàng đứa trẻ này. Theo lời Tiếu, nó nằm trong kế hoạch phát triển thế lực của Liệt Giả nhưng gã đang bị truy nã rất gắt gao nên phải phân tán bớt lực lượng, đợi đến khi Liệt Giả trốn được tới lục địa Kim Ngân sẽ liền mang đứa trẻ quay về. Hiển nhiên Đông Hoàng đã thỏa thuận với Tiếu rất nhiều thứ trước khi quyết định làm công tác bảo mẫu, có điều Bất Vọng không thể hiểu nổi hành động của lão. Gã biết Đông Hoàng bao năm nay tìm cách len lỏi vào chính quyền đặc khu Cửu Long nhằm đặt chân tới Đại Hội Đồng, giờ lại liên kết cùng Xích Tuyết – một tổ chức khủng bố – khác nào tự tay vả mặt mình? Chẳng ai biết lão đang nghĩ gì. Đông Hoàng sống đủ lâu để biết cách kiềm chế những toan tính trong lòng không bộc lộ lên gương mặt. Song Bất Vọng nhìn ra đôi mắt già cỗi kia tràn đầy khao khát tham vọng trong khi hầu hết đôi mắt của những ông già bảy mươi tuổi chỉ nhăm nhăm tìm nhà vệ sinh.
-Con bé thế nào? – Đông Hoàng ghé đầu hỏi các nhân viên mặc áo bảo hộ, người trưởng nhóm liền trả lời:
-Chúng tôi vừa phát hiện cô bé sở hữu một loại năng lực kỳ lạ! Mời ngài xem…
Nói rồi anh ta mở máy chiếu ba chiều kết nối với hệ thống máy tính, các số liệu phức tạp cùng biểu đồ toán học hiển thị giữa không trung. Một đoạn phim quay lại cảnh tượng trong phòng vừa xảy ra mấy phút sau khi các nhân viên phục vụ mang đồ chơi đến; có lẽ do quá nhiều người lạ vây quanh nên đứa bé tóc đỏ sợ hãi và bị kích động mạnh, đống đồ chơi bất thình lình tự động vỡ nát khiến đám phục vụ sợ hãi chạy ra ngoài. Người nọ tiếp lời:
-Máy tính đã đo đạc thể trạng cô bé lúc đó rất bất thường: tim đập nhanh gấp mười lần, huyết áp tăng đột ngột. Biểu đồ này cho thấy mật độ vật chất tại vùng không gian xung quanh cô bé tăng cường nhanh chóng, tốc độ lưu chuyển không khí…
-Dễ hiểu, anh bạn! – Đông Hoàng ngắt lời – Hãy nói bằng ngôn ngữ dễ hiểu!
-Sóng xung kích, loại sóng phát sinh từ áp lực cực lớn làm thay đổi mật độ vật chất không gian. – Người kia đáp – Chỉ vài giây thôi, nó có thể phá nát một tòa cao ốc!
Đông Hoàng ngẫm nghĩ hồi lâu. Lão thông thạo tiền bạc nhưng hoàn toàn mù tịt mớ kiến thức vật lý. Đông Hoàng hỏi Bất Vọng:
-Liệu cái thứ xung… xin lỗi, anh bạn nói gì nhỉ? – Lão quay sang người mặc đồ bảo hộ – À, xung kích! Liệu thứ xung kích này phải chăng là kiếm thuật?
Bất Vọng lắc đầu:
-Không, thưa ngài. Cái ngài nói là bí kỹ…
-Ồ! Là “bí kỹ”! – Đông Hoàng vỗ tay – Ta từng thấy Quạ Đen, Thiên Hải thi triển bí kỹ, rất ấn tượng! Nghe nói kiếm thuật sâu rộng có rất nhiều loại bí kỹ dị thường, chẳng lẽ nó không thể tạo ra sóng xung kích?
-Về nguyên tắc, bí kỹ phụ thuộc thể chất con người. Song thể chất con người chưa đủ sức tạo ra sóng xung kích. Đó là chuyện bất khả thi.
Lão già đầu sẹo gật gù. Kỳ thực Đông Hoàng không quan tâm quy tắc vật lý hoặc bí kỹ bởi mấy thứ ấy không đẻ ra tiền. Lão cũng bỏ qua luôn tên tuổi của đứa bé. Cái Đông Hoàng cần là con bé sẽ mang lại lợi lộc gì cho mình và cách thức sử dụng mối lợi đó ra sao. Lão liền hỏi đám nhân viên mặc đồ bảo hộ:
-Vậy con bé sẽ phát sóng xung kích khi sợ hãi?
-Chúng tôi không chắc lắm. Vẫn cần thời gian…
-Hãy làm con bé hoảng sợ! – Đông Hoàng cướp lời – Ta muốn tận mắt chứng kiến sóng xung kích!
-Nhưng thưa ngài, tòa tháp sẽ sập mất!
-Ta trả tiển đâu phải nhờ các anh lo lắng giùm ta cái tháp? – Lão già cười khành khạch.
Đám nhân viên nhìn nhau, người này đùn đẩy người kia. Bọn họ nhận cả núi tiền để chăm sóc con bé tóc đỏ nhưng không ai vì tiền mà dám đánh cược mạng sống. Thấy vậy Đông Hoàng bèn đi tới bàn máy tính và bấm loạn xạ. Bất chấp thái độ hoảng hốt cùng lời can ngăn của đám nhân viên, lão nhất quyết đòi xem sóng xung kích bằng được. Đông Hoàng giờ như đứa trẻ sắp sửa gào khóc đến nơi nếu mọi người không làm theo ý nó. Bất Vọng cực chẳng đã phải thì thầm to nhỏ với trưởng nhóm nghiên cứu:
-Cứ làm như ông chủ mong muốn, tôi sẽ có cách.
Nói rồi gã bước vào căn phòng. Con bé tóc đỏ nép mình, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của người lạ. Cùng lúc ấy nhóm nghiên cứu bắt đầu nhập lệnh máy tính, cảnh tượng căn phòng bắt đầu thay đổi. Ánh sáng mờ dần rồi chuyển màu tối đen, nhiều hình ảnh lập thể ba chiều chưa rõ hình thù nhấp nháy ánh sáng khắp không gian. Cô bé co ro sợ hãi, hàm răng nghiến kèn kẹt, hơi thở gấp do bị kích động. Trong khi đó Đông Hoàng chăm chú theo dõi thể trạng đứa nhỏ, bàn tay vân vê hai con xúc xắc liên hồi khi thấy biểu đồ nhịp tim dao động ngày càng lớn. Bất Vọng nhìn con bé đoạn hất hàm hỏi:
-Nhóc con tên gì?
Những khối ảo ảnh lập thể lắp ghép tạo nên vô số bộ mặt quỷ dữ vây quanh đứa bé. Nó rúm người sợ hãi, đôi mắt lưng tròng chực khóc, nhịp tim thoáng chốc tăng vọt gấp mười lần, không gian xung quanh thân thể con bé biến dạng hình thành những khối bán cầu đồng tâm. Các khối bán cầu lan tỏa bao bọc đứa bé tóc đỏ, mọi vật nằm trong tầm bao phủ của nó bỗng dưng vỡ nát. Bất Vọng vội vàng lui bước, lưng toát mồ hôi lạnh vì lần đầu tiên nhìn thấy loại năng lực này.
-Tới mức nguy hiểm rồi, thưa ngài Đông Hoàng! – Trưởng nhóm nghiên cứu nói.
-Không! Thêm nữa! – Đông Hoàng gạt đi – Làm con bé sợ hãi hơn nữa!
-Nhưng thưa ngài…
-Tăng tiền thưởng gấp một trăm lần cho một người! Chịu không? – Lão già cười lớn.
Người nọ lắc đầu, gã không tham tiền nhưng đã nhận tiền. Đông Hoàng muốn theo lao, gã đành phải theo lao. Đám nhân viên nhập lệnh máy tính, căn phòng lập tức bị vô số hình ảnh ma quỷ bao vây, sống động và rợn tóc gáy. Con bé tóc đỏ bịt mắt đoạn la hét ầm ĩ, buồng phổi thở dồn dập, nhịp tim tăng theo cấp số nhân, khối bán cầu nở rộ rồi phát ra những vòng tròn đồng tâm xẻ rách căn phòng. Cột trụ nứt vỡ, hệ thống máy tính bao quanh căn phòng chập cháy, các màn hình nổ tung xập xòe lửa. Toàn bộ tòa tháp rung lắc dữ dội như gặp động đất, các sòng bạc đang hoạt động bỗng dưng mất điện, khách hàng đổ xô chạy trốn như ong vỡ tổ. Chỉ duy Đông Hoàng vẫn cười, tay bóp chặt hai con xúc xắc. Trước sức mạnh khủng khiếp của một Ngục Thánh, lão không hoảng sợ mà còn vui thích. Gã trưởng nhóm nghiên cứu vừa kéo Đông Hoàng ra ngoài vừa nói:
-Đi thôi, ông chủ! Tòa tháp sắp sập rồi!
-Không, còn nữa! Ta muốn thấy nhiều hơn!
Ánh đèn nhập nhoạng, vạn vật chìm trong cơn hỗn loạn, thanh âm rào rào báo hiệu cơn sụp đổ đã tới. Nhưng một phút, hai phút rồi ba phút trôi đi, mọi thứ vẫn yên bình như vốn có. Chẳng có tảng gạch nào rơi vỡ đầu như Đông Hoàng mong đợi. Bất quá thứ mà lão đang thấy còn hay hơn nhiều lần.
Căn phòng đổ nát vù vù tiếng gió như có bão lớn, tâm bão nằm chính giữa bàn tay của Bất Vọng hút sạch những luồng sóng xung kích. Con bé tóc đỏ há hốc mồm, đôi mắt trong veo trân trân nhìn gã. Bất Vọng cúi đầu, mái tóc màu sắt gỉ chạm mái tóc đỏ của đứa nhỏ:
-Ta hỏi lại, nhóc con tên gì?
Một thứ áp lực khủng khiếp đè lên tâm trí đứa bé khiến nó buột mồm nói – lần đầu tiên sau hàng chục ngày im lặng:
-Liệt Trúc!
/334
|