Muông thú sống với rừng, riêng con người thì không. Rừng và con người luôn đến với nhau bằng ánh mắt dè chừng. Quan hệ giữa hai kẻ đó không hẳn là đối địch, nhưng không thể gọi bằng hai từ “bạn tốt”.
Người ngoài mô tả Hoành Sơn là “núi”, tộc Lạc Việt nói nó là “đường rừng”. Kẻ quên gốc chê nó "mọi rợ", tộc Lạc Việt nói nó "nguyên thủy". Người sùng bái tổ tiên ca tụng nó như “bồng lai tiên cảnh”, tộc Lạc Việt nói nó là “nơi dẫn về cực lạc”. Người trong tộc chưa bao giờ dám vỗ ngực rằng mình hiểu Hoành Sơn như lòng bàn tay. Những con đường mà người Lạc Việt biết tập hợp thành một tấm bản đồ. Tấm bản đồ ấy với bộ tộc quý giá hơn sinh mạng họ, nhưng Lộc Tục buộc phải đưa bản sao cho Lục Châu vì không ai muốn đưa nhóm công chúa lên đỉnh Hoành Sơn. Rốt cục tháng cô hồn đã ngăn cản sự nhiệt tình của dân chúng bộ tộc. Nguyễn Lữ cũng tuân theo tập tục, thành ra chỉ còn đoàn người Phi Thiên đơn độc trên đường mòn phía đông dãy Hoành Sơn. Họ khởi hành từ sáng sớm, sau đó đi liền một mạch bốn tiếng đồng hồ. Theo tấm bản đồ, nếu vượt qua con đường này, họ sẽ gặp Cây Cầu Vĩ Đại.
Nhưng đã bốn tiếng đồng hồ, cảnh vật vẫn đặc màu xanh và không có dấu hiệu phai bớt. Giống rừng Quỷ, nơi này không hề tồn tại khái niệm “thời gian”, đâu đâu cũng lờ mờ màu tối. Tiếng thú dữ lẩn quất như bàn tay thần chết sờ soạng chực bóp cổ những vị khách lạ. Lá rợp tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời dừng chân đâu đó mãi tít đỉnh tán cổ thụ. Cả đoàn người Phi Thiên sùm sụp trong áo cao cổ với nón lá rộng vành đề phòng đám đỉa rừng. Họ bắt đầu xuống sức trước những con đường trơn trượt, mồ hôi lạnh ướt sống lưng. Ai nấy mỏi mệt mà Lục Châu vẫn rất sung sức, nguồn cơn sức mạnh ấy có lẽ từ sự nóng lòng truy tìm Quỷ Vương.
Đi thêm một quãng nữa, cả đoàn bèn dừng lại. Phía trước họ, không gian thu hẹp, bụi rậm chen chúc, lá mục che khuất lối mòn. Mắt người chẳng còn phân biệt được đâu là lối sống, đâu là ngõ chết. Nàng mở bản đồ coi lại đường đi nước bước, phiền nỗi nét vẽ xấu quá thể, mắt nàng muốn nhảy loạn. Rõ ràng khiếu hội họa của Lộc Tục còn dở hơn khả năng ca hát của ông ta. Cô gái liền quay lại hỏi Hỏa Nghi:
-Chúng ta đi bao lâu rồi?
-Bốn tiếng, thưa công chúa. Gần trưa rồi, chúng ta nghỉ chút được không?
Công chúa gật đầu đồng ý. Rừng sâu lắm thú dữ, đoàn người cần giữ sức và sự tỉnh táo. Cả nhóm nghỉ chân dưới một cây cổ thụ cao vút, rễ mọc thành tầng lan khắp mặt đất. Họ ăn trưa rồi tranh thủ chợp mắt, riêng Vô Phong làm nhiệm vụ cảnh giới. Nhân lúc rảnh rỗi, hắn bèn lôi ra một viên đá nhỏ. Hắn đặt nó trên phiến lá, ánh mắt chăm chú, bàn tay vận nội lực. Nhìn có vẻ kỳ quặc song kỳ thực hắn đang tập luyện Phong kỹ.
Vài ngày trước, tên tóc đỏ đã tìm Thanh Nhi. Hắn nghĩ cô gái chắc biết ít nhiều món bí kỹ của cha mình. Bất quá Thanh Nhi chẳng biết gì ngoài tên gọi “Phong kỹ”, tuy nhiên nàng kể rằng mỗi ngày, cha mình thường xuyên tập luyện với một hòn đá nhỏ. Bằng bí kỹ, Bất Vọng có thể khiến hòn đá bay xung quanh nhà hoặc bắn vỡ mặt những thằng ma cô định ăn trộm. Nghe thế, tên tóc đỏ liền sử dụng một hòn đá nhỏ, đi đâu cũng mang theo và giữ như của báu. Nhưng nghiến răng nghiến lợi mãi mấy ngày sau đó, của báu vẫn không nhúc nhích. Vô Phong thôi vận nội lực đoạn cúi đầu ngẫm ngợi. Bí mật nằm ở đâu? Phải chăng hắn chưa lưu chuyển nội lực đủ nhanh? Hay sai kỹ thuật?
Hắc Hùng khuyên hắn nên hỏi Tiểu Hồ bởi bí kỹ và phép thuật có nhiều điểm tương đồng. Nhưng Vô Phong không đời nào làm vậy. Mở mồm hỏi thú dữ, khéo bị ăn thịt luôn không biết chừng! – Hắn nghĩ, đoạn nghển cổ dòm dòm Tiểu Hồ. Cô gái đang say ngủ, hoặc cố tình tỏ ra say giấc.
Nhiều ngày không nói chuyện với Tiểu Hồ, tên tóc đỏ cảm thấy thiếu thiếu. Nó đại loại như từ bỏ một thói quen cố hữu vậy. Thực ra cách giải quyết khá đơn giản, chỉ cần hắn xin lỗi cô gái, nịnh đầm một tí, tâng bốc một tí, dỗ dành một tí là xong. Đàn bà vốn sống bằng đôi tai. Nhưng Vô Phong nghĩ làm vậy là… mất thể diện. Thể diện của đàn ông to lắm, chắc so với bầu trời mênh mông chỉ kém đôi chút. Vậy làm thế nào để con nhỏ hết giận dỗi đây? Tại sao đàn bà rắc rối thế?
Nghĩ mãi chẳng thông, hắn bỗng thấy Lục Châu xem xét bản đồ rồi dấn thân vào bụi rậm. Vô Phong hỏi:
-Cô đi đâu vậy, công chúa?
-Tôi tìm lối đi.
-Để tôi đi cùng! – Vô Phong nói.
-Không cần đâu! – Công chúa lắc đầu – Anh cứ nghỉ ngơi đi!
Công chúa rất nghiêm túc, Vô Phong không dám lèo nhèo thêm. Khi Lục Châu nói “không cần” tức là nàng thực sự không cần. Vô Phong tự hỏi nếu hắn là Chiến Tử thì nàng sẽ trả lời thế nào?
Trong khi đó, Lục Châu cầm dao quắm chặt bớt cây rừng. La bàn vẫn chỉ đúng hướng, bản đồ vẫn soi đúng đường nhưng thực sự có cái gì đấy không ổn. Dường như điểm này là ngõ cụt. Trực giác cho nàng biết còn xa mới đến Cây Cầu Vĩ Đại. Cô gái hiểu cả nhóm cần thoát khỏi đường mòn trước lúc hoàng hôn. Một khi lũ săn đêm thức giấc, sáu người Phi Thiên cầm chắc cái chết. Vậy phải làm sao đây? Ngay lúc này, nàng cần một chỗ dựa, một người giúp nàng đưa ra lời khuyên đúng đắn. Và từ trước tới nay, Chiến Tử đã thực hiện nhiệm vụ ấy rất tốt. Nàng cần y hơn bao giờ hết.
Nói thế, khác nào nàng phủ nhận Vô Phong?
Bỏ qua bản tính chắc muốn mếch lòng ai của mình, nàng thực sự đang ghét tên tóc đỏ.
Hắn là cơn gió đến từ miền đất lạ. Đã có lúc Lục Châu thực sự muốn tìm hiểu cơn gió ấy, nhưng nàng ghét cơn gió khi nó chen ngang giữa nàng và Chiến Tử. Lục Châu nợ hắn mạng sống, nhưng hắn không thể lợi dụng chuyện ấy mà thay thế Chiến Tử. Hai con người đó hoàn toàn khác biệt. Đáng nói là chính nàng quyết định đi cùng Vô Phong. Hắn chẳng hề xin xỏ hay phá bĩnh Lục Châu. Sự ghét bỏ mà nàng dành cho hắn là hết sức vô lý.
Mâu thuẫn ở chỗ: phụ nữ vốn vô lý. Người con gái vẫn cần chỗ dựa. Và trực giác phụ nữ mách bảo Lục Châu rằng Vô Phong không phải chỗ dựa vững chắc.
Mải chìm trong tâm sự, Lục Châu quên bẵng mình đã đi bao xa. Nàng sực nhớ hiện tại rồi tiếp tục công việc, dao quắm liên tục gạt cành cây tìm đường. Bất quá cái gọi đường mòn vẫn chẳng thấy đâu. Nàng quạt dao gạt cành chắn lối, bỗng dưng hàng giàn dây leo trổ hoa màu tím ngắt ập xuống, chúng tỏa hương thơm nhưng nồng gắt.
“Man dược!” – Lục Châu nghĩ đoạn nhanh chóng bịt mũi. Thứ thực vật này chỉ sinh trưởng ở Đông Thổ, hương thơm của nó khiến người ta mụ mị và mất tự chủ. Công chúa bèn vội vã quay trở lại chỗ cũ. Nhưng trong mắt nàng, khắp nơi đều là màu xanh chết chóc, lá lùa tai người, cây cản mắt người, mùi mục nát ngập buồng phổi, miệng lờ lợ đắng, tay đẫm mồ hôi lạnh; năm giác quan liên tục bị khí rừng đảo lộn. Chân người loạn, tinh thần loạn, lý trí loạn. Lục Châu đã hít không ít man dược, thân thể bắt đầu chùng xuống, đôi chân mỏi mệt khôn cùng. Chợt nghe tiếng động lạ từ phía sau, nàng bèn quay lại nói lớn:
-Ai đấy?
Một quãng im lặng dài, rất dài trả lời nàng. Lục Châu hỏi lại:
-Ai đấy?
Vẫn không tiếng hồi đáp, cô gái liền rút pháp trượng. Cây gậy tiếp nhận nội lực rồi phát điện tí tách. Nhưng càng vận nội lực, Lục Châu càng đuối. Mùi hương man dược len lỏi khắp đầu óc nàng, quấy phá từng dây thần kinh.
Đừng đùa với rừng.
Vì ngoài muông thú, thần chết cũng coi nơi đây là nhà.
Hốt nhiên, những tiếng cào cấu ập tới. Lục Châu dựng pháp trượng, chiêu Lôi Thành khởi phát. Từ pháp trượng, một khối bán cầu điện bao quanh nàng và xoay như bông vụ, tia lửa thiêu trụi lá, cây cối xung quanh nghiêng ngả. Song ngay lúc đó, Lục Châu tự biết mình đã phạm sai lầm. Giữa rừng rậm tươi tốt này, mọi kỹ năng Lôi niệm đều vô dụng bởi thực vật thuộc tính Mộc, Mộc lại là khắc tinh của Lôi. Qua bức màn điện, Lục Châu thấy rõ bóng dáng hung thú lẩn quất sau bụi lá um tùm. Dường như nó chờ nàng động thủ trước rồi mới phản công. Đó, đích thực là kẻ đi săn.
Lá chắn điện biến mất nhanh chóng vì bị cây cối hấp thụ. Từ bụi rậm, hung thú lập tức nhảy xồ ra, bộ vuốt sắc lẻm xé gió vồ tới Lục Châu. Cô gái lui bước, gót chân vấp phải dây leo ngáng đường. Nàng ngã ngửa, đôi mắt luống cuống nhận ra bả vai mình thấm đẫm máu tươi, đau đớn vô cùng. Phía trước nàng, địch thủ đã lộ diện. Đó là một con quái vật, đôi chân bé và ngắn cũn trái ngược với đôi tay to khỏe gân guốc đầy cơ bắp. Cái đầu nó trọc lốc và không có mắt, hai bên cổ có những khe hở thu nhận âm thanh, hàm răng sứt sẹo lởm chởm nhễu dãi vẻ đói ăn. Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhớ lời dặn dò của Lộc Tục.
“Đừng tự ý đi một mình. Trong rừng có vô nhãn – chúng rất đông, rất thông minh và rất khỏe.”.
Lục Châu sợ hãi, cổ họng ấm ớ những thanh âm hoảng sợ. Con vô nhãn nhỏng đầu nghe ngóng đoạn lao về phía nàng, cổ họng khào khào bản năng đói khát. Thân người tê cứng vì man dược, bả vai bị thương nặng, Lục Châu hét theo bản năng:
-Chiến Tử!
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng khác nhanh như chớp lao thẳng vào vô nhãn. Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn hất văng con thú. Nó lăn lóc trên mặt đất, nửa người dưới bị thổi bay, nội tạng xèo xèo mùi thịt cháy. Lục Châu ngước nhìn người cứu mạng mình. Hắn có mái tóc đỏ, không phải mái tóc đen của Chiến Tử, hắn cầm thanh “bộc phá”, không phải “thiết giáp hạm”. Hắn sốt sắng hỏi han:
-Cô bị thương rồi! Có sao không?
-Phong…
-Đừng cử động! Để tôi xem!
Hắn cầm máu vết thương đoạn gọi bộ đàm gọi mọi người. Lát sau, cả đám đã tới. Thấy công chúa bị thương, Tiểu Hồ xanh mặt:
-Vạn Thế ơi, công chúa không sao chứ?
Tàn Thi sà xuống xem xét vết thương như kền kền ngửi thấy xác thối. Gã nói:
-Vết thương khá sâu. Cô sẽ không thể vận nội lực được.
Lời phán của gã khiến mọi người lo sợ. Lục Châu là sức mạnh chính yếu, mất nàng, cả đội coi như vô dụng. Nhưng có vẻ Tàn Thi biết cách giải quyết vấn đề. Gã nhỏ nhẹ với công chúa:
-Sẽ hơi vô lễ một chút, nhưng nếu công chúa không phiền…
Lục Châu gật đầu tỏ ý không phiền. Tàn Thi liền cúi đầu rồi há miệng cắn vết thương. Mọi người kinh ngạc vì tưởng hắn là gã biến thái thích hút máu người. Song họ còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy vết thương đang dần khép miệng. Cuối cùng, cánh tay công chúa hoàn toàn lành lặn như chưa từng có vết thương nào. Con cú vọ Mai Hoa mở giấy bút điên cuồng ghi ghi chép chép. Làm xong việc, Tàn Thi hơi tái mặt, giọng nói thều thào:
-Nên hạn chế các vết thương nghiêm trọng… tôi không thể sử dụng năng lực này nhiều lần…
Lục Châu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nàng đứng dậy, sau cúi đầu cảm ơn Tàn Thi:
-Cảm ơn anh, tôi rất xin lỗi!
-Không cần xin lỗi đâu, công chúa! – Hỏa Nghi lên tiếng – Ít nhất cô đã tìm đúng đường!
Phía sau cái xác vô nhãn, đám cây cối bị Lôi Thành phạt gần hết, để lộ một con đường nhỏ phía dưới giàn man dược. Suy cho cùng, Lục Châu không làm việc vô nghĩa. Cả bọn lấy khăn bịt mặt tránh mùi man dược rồi tức tốc lên đường. Lộc Tục từng nói ban ngày, vô nhãn săn đơn lẻ nhưng sẽ tập hợp thành đàn khi trời tối. Sáu người Phi Thiên cần đến Cây Cầu Vĩ Đại trước lúc hoàng hôn.
Vô Phong đi trước mở đường, thần tình hăng hái, tưởng chừng nếu con vô nhãn khác xuất hiện, hắn sẽ biết nó thành thịt nướng. Lục Châu nhìn hắn từ phía sau, ánh mắt nặng bầu tâm sự. Nàng chưa cảm ơn hắn.
Thôi, để lúc khác vậy! – Nàng tự nhủ.
Và Lục Châu nhận ra mình đang hành xử như một cô gái bình thường, không hề giống “công chúa”.
Người ngoài mô tả Hoành Sơn là “núi”, tộc Lạc Việt nói nó là “đường rừng”. Kẻ quên gốc chê nó "mọi rợ", tộc Lạc Việt nói nó "nguyên thủy". Người sùng bái tổ tiên ca tụng nó như “bồng lai tiên cảnh”, tộc Lạc Việt nói nó là “nơi dẫn về cực lạc”. Người trong tộc chưa bao giờ dám vỗ ngực rằng mình hiểu Hoành Sơn như lòng bàn tay. Những con đường mà người Lạc Việt biết tập hợp thành một tấm bản đồ. Tấm bản đồ ấy với bộ tộc quý giá hơn sinh mạng họ, nhưng Lộc Tục buộc phải đưa bản sao cho Lục Châu vì không ai muốn đưa nhóm công chúa lên đỉnh Hoành Sơn. Rốt cục tháng cô hồn đã ngăn cản sự nhiệt tình của dân chúng bộ tộc. Nguyễn Lữ cũng tuân theo tập tục, thành ra chỉ còn đoàn người Phi Thiên đơn độc trên đường mòn phía đông dãy Hoành Sơn. Họ khởi hành từ sáng sớm, sau đó đi liền một mạch bốn tiếng đồng hồ. Theo tấm bản đồ, nếu vượt qua con đường này, họ sẽ gặp Cây Cầu Vĩ Đại.
Nhưng đã bốn tiếng đồng hồ, cảnh vật vẫn đặc màu xanh và không có dấu hiệu phai bớt. Giống rừng Quỷ, nơi này không hề tồn tại khái niệm “thời gian”, đâu đâu cũng lờ mờ màu tối. Tiếng thú dữ lẩn quất như bàn tay thần chết sờ soạng chực bóp cổ những vị khách lạ. Lá rợp tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời dừng chân đâu đó mãi tít đỉnh tán cổ thụ. Cả đoàn người Phi Thiên sùm sụp trong áo cao cổ với nón lá rộng vành đề phòng đám đỉa rừng. Họ bắt đầu xuống sức trước những con đường trơn trượt, mồ hôi lạnh ướt sống lưng. Ai nấy mỏi mệt mà Lục Châu vẫn rất sung sức, nguồn cơn sức mạnh ấy có lẽ từ sự nóng lòng truy tìm Quỷ Vương.
Đi thêm một quãng nữa, cả đoàn bèn dừng lại. Phía trước họ, không gian thu hẹp, bụi rậm chen chúc, lá mục che khuất lối mòn. Mắt người chẳng còn phân biệt được đâu là lối sống, đâu là ngõ chết. Nàng mở bản đồ coi lại đường đi nước bước, phiền nỗi nét vẽ xấu quá thể, mắt nàng muốn nhảy loạn. Rõ ràng khiếu hội họa của Lộc Tục còn dở hơn khả năng ca hát của ông ta. Cô gái liền quay lại hỏi Hỏa Nghi:
-Chúng ta đi bao lâu rồi?
-Bốn tiếng, thưa công chúa. Gần trưa rồi, chúng ta nghỉ chút được không?
Công chúa gật đầu đồng ý. Rừng sâu lắm thú dữ, đoàn người cần giữ sức và sự tỉnh táo. Cả nhóm nghỉ chân dưới một cây cổ thụ cao vút, rễ mọc thành tầng lan khắp mặt đất. Họ ăn trưa rồi tranh thủ chợp mắt, riêng Vô Phong làm nhiệm vụ cảnh giới. Nhân lúc rảnh rỗi, hắn bèn lôi ra một viên đá nhỏ. Hắn đặt nó trên phiến lá, ánh mắt chăm chú, bàn tay vận nội lực. Nhìn có vẻ kỳ quặc song kỳ thực hắn đang tập luyện Phong kỹ.
Vài ngày trước, tên tóc đỏ đã tìm Thanh Nhi. Hắn nghĩ cô gái chắc biết ít nhiều món bí kỹ của cha mình. Bất quá Thanh Nhi chẳng biết gì ngoài tên gọi “Phong kỹ”, tuy nhiên nàng kể rằng mỗi ngày, cha mình thường xuyên tập luyện với một hòn đá nhỏ. Bằng bí kỹ, Bất Vọng có thể khiến hòn đá bay xung quanh nhà hoặc bắn vỡ mặt những thằng ma cô định ăn trộm. Nghe thế, tên tóc đỏ liền sử dụng một hòn đá nhỏ, đi đâu cũng mang theo và giữ như của báu. Nhưng nghiến răng nghiến lợi mãi mấy ngày sau đó, của báu vẫn không nhúc nhích. Vô Phong thôi vận nội lực đoạn cúi đầu ngẫm ngợi. Bí mật nằm ở đâu? Phải chăng hắn chưa lưu chuyển nội lực đủ nhanh? Hay sai kỹ thuật?
Hắc Hùng khuyên hắn nên hỏi Tiểu Hồ bởi bí kỹ và phép thuật có nhiều điểm tương đồng. Nhưng Vô Phong không đời nào làm vậy. Mở mồm hỏi thú dữ, khéo bị ăn thịt luôn không biết chừng! – Hắn nghĩ, đoạn nghển cổ dòm dòm Tiểu Hồ. Cô gái đang say ngủ, hoặc cố tình tỏ ra say giấc.
Nhiều ngày không nói chuyện với Tiểu Hồ, tên tóc đỏ cảm thấy thiếu thiếu. Nó đại loại như từ bỏ một thói quen cố hữu vậy. Thực ra cách giải quyết khá đơn giản, chỉ cần hắn xin lỗi cô gái, nịnh đầm một tí, tâng bốc một tí, dỗ dành một tí là xong. Đàn bà vốn sống bằng đôi tai. Nhưng Vô Phong nghĩ làm vậy là… mất thể diện. Thể diện của đàn ông to lắm, chắc so với bầu trời mênh mông chỉ kém đôi chút. Vậy làm thế nào để con nhỏ hết giận dỗi đây? Tại sao đàn bà rắc rối thế?
Nghĩ mãi chẳng thông, hắn bỗng thấy Lục Châu xem xét bản đồ rồi dấn thân vào bụi rậm. Vô Phong hỏi:
-Cô đi đâu vậy, công chúa?
-Tôi tìm lối đi.
-Để tôi đi cùng! – Vô Phong nói.
-Không cần đâu! – Công chúa lắc đầu – Anh cứ nghỉ ngơi đi!
Công chúa rất nghiêm túc, Vô Phong không dám lèo nhèo thêm. Khi Lục Châu nói “không cần” tức là nàng thực sự không cần. Vô Phong tự hỏi nếu hắn là Chiến Tử thì nàng sẽ trả lời thế nào?
Trong khi đó, Lục Châu cầm dao quắm chặt bớt cây rừng. La bàn vẫn chỉ đúng hướng, bản đồ vẫn soi đúng đường nhưng thực sự có cái gì đấy không ổn. Dường như điểm này là ngõ cụt. Trực giác cho nàng biết còn xa mới đến Cây Cầu Vĩ Đại. Cô gái hiểu cả nhóm cần thoát khỏi đường mòn trước lúc hoàng hôn. Một khi lũ săn đêm thức giấc, sáu người Phi Thiên cầm chắc cái chết. Vậy phải làm sao đây? Ngay lúc này, nàng cần một chỗ dựa, một người giúp nàng đưa ra lời khuyên đúng đắn. Và từ trước tới nay, Chiến Tử đã thực hiện nhiệm vụ ấy rất tốt. Nàng cần y hơn bao giờ hết.
Nói thế, khác nào nàng phủ nhận Vô Phong?
Bỏ qua bản tính chắc muốn mếch lòng ai của mình, nàng thực sự đang ghét tên tóc đỏ.
Hắn là cơn gió đến từ miền đất lạ. Đã có lúc Lục Châu thực sự muốn tìm hiểu cơn gió ấy, nhưng nàng ghét cơn gió khi nó chen ngang giữa nàng và Chiến Tử. Lục Châu nợ hắn mạng sống, nhưng hắn không thể lợi dụng chuyện ấy mà thay thế Chiến Tử. Hai con người đó hoàn toàn khác biệt. Đáng nói là chính nàng quyết định đi cùng Vô Phong. Hắn chẳng hề xin xỏ hay phá bĩnh Lục Châu. Sự ghét bỏ mà nàng dành cho hắn là hết sức vô lý.
Mâu thuẫn ở chỗ: phụ nữ vốn vô lý. Người con gái vẫn cần chỗ dựa. Và trực giác phụ nữ mách bảo Lục Châu rằng Vô Phong không phải chỗ dựa vững chắc.
Mải chìm trong tâm sự, Lục Châu quên bẵng mình đã đi bao xa. Nàng sực nhớ hiện tại rồi tiếp tục công việc, dao quắm liên tục gạt cành cây tìm đường. Bất quá cái gọi đường mòn vẫn chẳng thấy đâu. Nàng quạt dao gạt cành chắn lối, bỗng dưng hàng giàn dây leo trổ hoa màu tím ngắt ập xuống, chúng tỏa hương thơm nhưng nồng gắt.
“Man dược!” – Lục Châu nghĩ đoạn nhanh chóng bịt mũi. Thứ thực vật này chỉ sinh trưởng ở Đông Thổ, hương thơm của nó khiến người ta mụ mị và mất tự chủ. Công chúa bèn vội vã quay trở lại chỗ cũ. Nhưng trong mắt nàng, khắp nơi đều là màu xanh chết chóc, lá lùa tai người, cây cản mắt người, mùi mục nát ngập buồng phổi, miệng lờ lợ đắng, tay đẫm mồ hôi lạnh; năm giác quan liên tục bị khí rừng đảo lộn. Chân người loạn, tinh thần loạn, lý trí loạn. Lục Châu đã hít không ít man dược, thân thể bắt đầu chùng xuống, đôi chân mỏi mệt khôn cùng. Chợt nghe tiếng động lạ từ phía sau, nàng bèn quay lại nói lớn:
-Ai đấy?
Một quãng im lặng dài, rất dài trả lời nàng. Lục Châu hỏi lại:
-Ai đấy?
Vẫn không tiếng hồi đáp, cô gái liền rút pháp trượng. Cây gậy tiếp nhận nội lực rồi phát điện tí tách. Nhưng càng vận nội lực, Lục Châu càng đuối. Mùi hương man dược len lỏi khắp đầu óc nàng, quấy phá từng dây thần kinh.
Đừng đùa với rừng.
Vì ngoài muông thú, thần chết cũng coi nơi đây là nhà.
Hốt nhiên, những tiếng cào cấu ập tới. Lục Châu dựng pháp trượng, chiêu Lôi Thành khởi phát. Từ pháp trượng, một khối bán cầu điện bao quanh nàng và xoay như bông vụ, tia lửa thiêu trụi lá, cây cối xung quanh nghiêng ngả. Song ngay lúc đó, Lục Châu tự biết mình đã phạm sai lầm. Giữa rừng rậm tươi tốt này, mọi kỹ năng Lôi niệm đều vô dụng bởi thực vật thuộc tính Mộc, Mộc lại là khắc tinh của Lôi. Qua bức màn điện, Lục Châu thấy rõ bóng dáng hung thú lẩn quất sau bụi lá um tùm. Dường như nó chờ nàng động thủ trước rồi mới phản công. Đó, đích thực là kẻ đi săn.
Lá chắn điện biến mất nhanh chóng vì bị cây cối hấp thụ. Từ bụi rậm, hung thú lập tức nhảy xồ ra, bộ vuốt sắc lẻm xé gió vồ tới Lục Châu. Cô gái lui bước, gót chân vấp phải dây leo ngáng đường. Nàng ngã ngửa, đôi mắt luống cuống nhận ra bả vai mình thấm đẫm máu tươi, đau đớn vô cùng. Phía trước nàng, địch thủ đã lộ diện. Đó là một con quái vật, đôi chân bé và ngắn cũn trái ngược với đôi tay to khỏe gân guốc đầy cơ bắp. Cái đầu nó trọc lốc và không có mắt, hai bên cổ có những khe hở thu nhận âm thanh, hàm răng sứt sẹo lởm chởm nhễu dãi vẻ đói ăn. Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhớ lời dặn dò của Lộc Tục.
“Đừng tự ý đi một mình. Trong rừng có vô nhãn – chúng rất đông, rất thông minh và rất khỏe.”.
Lục Châu sợ hãi, cổ họng ấm ớ những thanh âm hoảng sợ. Con vô nhãn nhỏng đầu nghe ngóng đoạn lao về phía nàng, cổ họng khào khào bản năng đói khát. Thân người tê cứng vì man dược, bả vai bị thương nặng, Lục Châu hét theo bản năng:
-Chiến Tử!
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng khác nhanh như chớp lao thẳng vào vô nhãn. Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn hất văng con thú. Nó lăn lóc trên mặt đất, nửa người dưới bị thổi bay, nội tạng xèo xèo mùi thịt cháy. Lục Châu ngước nhìn người cứu mạng mình. Hắn có mái tóc đỏ, không phải mái tóc đen của Chiến Tử, hắn cầm thanh “bộc phá”, không phải “thiết giáp hạm”. Hắn sốt sắng hỏi han:
-Cô bị thương rồi! Có sao không?
-Phong…
-Đừng cử động! Để tôi xem!
Hắn cầm máu vết thương đoạn gọi bộ đàm gọi mọi người. Lát sau, cả đám đã tới. Thấy công chúa bị thương, Tiểu Hồ xanh mặt:
-Vạn Thế ơi, công chúa không sao chứ?
Tàn Thi sà xuống xem xét vết thương như kền kền ngửi thấy xác thối. Gã nói:
-Vết thương khá sâu. Cô sẽ không thể vận nội lực được.
Lời phán của gã khiến mọi người lo sợ. Lục Châu là sức mạnh chính yếu, mất nàng, cả đội coi như vô dụng. Nhưng có vẻ Tàn Thi biết cách giải quyết vấn đề. Gã nhỏ nhẹ với công chúa:
-Sẽ hơi vô lễ một chút, nhưng nếu công chúa không phiền…
Lục Châu gật đầu tỏ ý không phiền. Tàn Thi liền cúi đầu rồi há miệng cắn vết thương. Mọi người kinh ngạc vì tưởng hắn là gã biến thái thích hút máu người. Song họ còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy vết thương đang dần khép miệng. Cuối cùng, cánh tay công chúa hoàn toàn lành lặn như chưa từng có vết thương nào. Con cú vọ Mai Hoa mở giấy bút điên cuồng ghi ghi chép chép. Làm xong việc, Tàn Thi hơi tái mặt, giọng nói thều thào:
-Nên hạn chế các vết thương nghiêm trọng… tôi không thể sử dụng năng lực này nhiều lần…
Lục Châu cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Nàng đứng dậy, sau cúi đầu cảm ơn Tàn Thi:
-Cảm ơn anh, tôi rất xin lỗi!
-Không cần xin lỗi đâu, công chúa! – Hỏa Nghi lên tiếng – Ít nhất cô đã tìm đúng đường!
Phía sau cái xác vô nhãn, đám cây cối bị Lôi Thành phạt gần hết, để lộ một con đường nhỏ phía dưới giàn man dược. Suy cho cùng, Lục Châu không làm việc vô nghĩa. Cả bọn lấy khăn bịt mặt tránh mùi man dược rồi tức tốc lên đường. Lộc Tục từng nói ban ngày, vô nhãn săn đơn lẻ nhưng sẽ tập hợp thành đàn khi trời tối. Sáu người Phi Thiên cần đến Cây Cầu Vĩ Đại trước lúc hoàng hôn.
Vô Phong đi trước mở đường, thần tình hăng hái, tưởng chừng nếu con vô nhãn khác xuất hiện, hắn sẽ biết nó thành thịt nướng. Lục Châu nhìn hắn từ phía sau, ánh mắt nặng bầu tâm sự. Nàng chưa cảm ơn hắn.
Thôi, để lúc khác vậy! – Nàng tự nhủ.
Và Lục Châu nhận ra mình đang hành xử như một cô gái bình thường, không hề giống “công chúa”.
/334
|