Mảnh đất Lạc Việt dần chìm trong bóng tối. Đằng chân trời, mây nặng trĩu những váng nắng đỏ thẫm. Bóng mây in xuống sông, hút lấy ánh mắt của Lộc Tục. Ông già đang ngồi trên thuyền, ánh mắt đăm đăm trên làn nước thẫm đỏ. Như máu vậy. – Ông tự nhủ.
Lộc Tục đã ngồi đây cả ngày, toàn thân bất động như đá tảng, con thuyền cũng không hề suy suyển trước dòng chảy của sông. Ông già đương lắng nghe những âm thanh vọng lại từ núi rừng. Tiếng lửa cháy, tiếng thú dữ kêu gào, tiếng chân người hối hả… tất cả mọi thứ, Lộc Tục đều nghe thấy. Căng tai thêm một lúc, thần sắc ông bỗng tái nhợt, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Phía sau ông già, Mẫu Cơ bước tới, tay xách một chùm cá khô cùng vò rượu nhỏ. Bà bước lên thuyền rồi đặt đồ ăn thức uống trước mặt Lộc Tục:
-Cha, xin hãy nghỉ chút. Từ sáng tới giờ, cha chẳng ăn gì cả.
Ông già chẹp miệng đoạn lắc đầu:
-Còn tâm trạng nào mà ăn nữa đây? La Bình thức giấc rồi, bọn trẻ Phi Thiên khéo không qua nổi mất!
Mẫu Cơ mỉm cười:
-Nhưng trước hết, cha cần phải khỏe mới giúp được bọn họ chứ.
Lộc Tục thở dài rồi gật gật đầu. Ông già nắm lấy một miếng cá, thịt cá trong lòng bàn tay cháy xèo xèo tỏa hương thơm phức. Vốn rất khoái món này, nhưng giờ ông cảm thấy nó dai nhoách và vô vị hơn bao giờ hết. Sáu người Phi Thiên đang thập tử nhất sinh với vô nhãn, ngồi đây nhắm rượu thực chẳng hợp lẽ chút nào! – Lộc Tục thở dài lần hai đoạn nói:
-Còn nhớ thời đại phi cơ giới không, con dâu? Hầu hết những kẻ hùng mạnh thời ấy đều phấn đấu để trở thành “thần”. Ôi, thần có gì hay chứ?
-Như Sơn Thần, như Đồng Tử lão, như Hạnh Liễu của Tam Thánh, họ trở thành thần để bảo vệ chúng ta, vậy không tốt sao cha? – Mẫu Cơ cười.
-Nhưng giống La Bình, Thủy Thánh hay Huyết Thiên Thiết Giáp thì sao? La Bình… con bé ấy đã chẳng thể phân biệt đúng sai, chỉ chăm chăm gìn giữ cái gọi là “cân bằng tự nhiên”. Ta là thầy nó, nhưng nó sẽ giết luôn ta nếu đụng vào cái mớ cân bằng ấy!
Mẫu Cơ không nói năng gì, chỉ khẽ cười. Lộc Tục nhíu mày:
-Này con dâu, ta biết con là người lạc quan. Nhưng bọn nhỏ Phi Thiên đang đối đầu vô nhãn đấy!
-Cha rất cẩn thận, và cha không bao giờ để họ đi tay không. Cha đã đưa cho Vô Phong cây sáo Xương Cuồng, đúng không?
Lộc Tục gãi đầu:
-Tất nhiên là vậy. Nhưng muốn sáo Xương Cuồng phát huy tác dụng phải thổi đúng luật. Trời ạ, gã tóc đỏ chẳng có tí khiếu âm nhạc nào hết!
…
Cùng lúc ấy tại đường mòn, không gian bị cày nát bởi những tràng âm thanh hỗn loạn. Quái vật gào thét, Hỏa Nghi nã súng liên hồi. Sáu người Phi Thiên chia nhau trấn giữ bốn mặt, một mình Hỏa Nghi trấn giữ cánh trái. Bọn vô nhãn từ nãy đến giờ chỉ dám quanh quẩn vòng ngoài vì sợ súng cùng thuốc nổ của hắn. Nhưng mùi thịt người quá hấp dẫn, chúng cứ tiến bước, bước sau dài hơn bước trước, vòng vây càng thêm khép chặt. Hỏa Nghi ước rằng mình đã mang theo vài quả tên lửa xách tay. Cái gì mà làm kinh động nữ thần rừng? Hắn cười nhạt. Thâm tâm hắn muốn nướng luôn cả vị nữ thần đáng kính cùng đám quái vật.
Lũ vô nhãn rền rĩ thở. Như không thể chịu đựng thêm, một vài con nhào ra tấn công mặt trước, nhưng bằng phép Lôi niệm, Lục Châu liên tục đẩy lui chúng. Vô nhãn bèn dùng số đông áp đảo, bọn đi trước như lũ thiêu thân lao vào luồng sét nóng bỏng, để một vài con phía sau dâng lên áp sát công chúa. Song chúng ngay lập tức bị chặn đứng bởi Tử Thiết của Vô Phong. Ba người Tiểu Hồ, Mai Hoa và Tàn Thi thay phiên nhau giữ cánh trái phải rồi liên tục đẩy lên. Tuy vậy, vô nhãn quá đông, bọn họ cố gắng lắm mới nhích được thêm hai mươi mét. Sức người có hạn, sức thú vô hạn, nếu không tìm cách khác, cả sáu người sẽ nhanh chóng kiệt lực.
Bọn vô nhãn bỗng dồn lực đánh thộc cánh trái. Tình thế nguy cấp, Tiểu Hồ buộc phải dùng phép Huyết Hồn triệu hồi Rahtri. Linh hồn máu xuất hiện, song đao đánh phăng lũ quái vật. Nhưng giữa đường đao cường hoành, một con vô nhãn vẫn thoát được. Nó nhằm thẳng lưng Hỏa Nghi mà lao tới. Tiểu Hồ hét lớn:
-Nghi! Cúi xuống!
Hỏa Nghi vội hụp người, vừa lúc cái miệng nham nhở răng của vô nhãn lao qua. Bọn vô nhãn khác lập tức tấn công mạn sau. Hỏa Nghi nhổm người bắn nhưng quái vật chạy lắt léo, đường đạn toàn đâm hụt. Trong nháy mắt, chúng chỉ còn cách Hỏa Nghi vài bước chân. Như biết viễn cảnh con mồi sắp lên đĩa, lũ vô nhãn gầm gào khoái trá. Tiểu Hồ muốn cứu mà lực bất tòng tâm, cô gái gào lên tuyệt vọng:
-Không!
Hỏa Nghi quờ tay vớ cặp sắt. Nhưng đó không phải là hành động tuyệt vọng. Chiếc cặp bỗng lách cách bật mở, tiếng kim loại cọ xát rền vang chát chúa. Một cỗ máy nổi lên, người máy – có thể gọi nó như thế, bất quá thứ người máy này dị hợm hơn cả bọn vô nhãn. Nó cao hơn hai mét và sở hữu hai cánh tay to bè, cái đầu hình đầu lâu với cặp mắt nhấp nháy đèn, hai chân to tổ bố nện những bước nặng nề xuống đất, tấm thân dày cui ngồn ngộn kim loại. Cảm nhận được đối thủ mới, bọn vô nhãn dừng bước, cái đầu ngó nghiêng nghe ngóng tiếng động cơ từ gã người máy. Hỏa Nghi cười:
-Mọi người, hãy chiêm ngưỡng tuyệt tác mới của tôi! Tôi gọi nó là “tiểu tiên nữ”!
Không gian chợt im bặt. Mọi người á khẩu còn bọn vô nhãn cũng không dám ho he. Tiểu tiên nữ? Bộ thằng này thích chọc cười chắc? – Vô Phong nghĩ.
Nhờ bảng điện tử gắn trên tay, Hỏa Nghi điều khiển gã người máy. Cỗ máy rùng mình, cái đầu lật ngửa về phía sau để lộ nòng súng chĩa thẳng lên trời. Hỏa Nghi nói lớn:
-Tất cả lùi lại!
Nghe lời hắn, mọi người liền tập trung gần chỗ Hỏa Nghi. Đúng lúc đó, súng phát hỏa như đài phun nước, hàng chục quả đạn đỏ rực lao lên không trung rồi rơi xuống trong bán kính mười mét. Mặt đất bùng cháy, hàng cây hai bên đường mòn bị thiêu đốt, ánh lửa bừng sáng cả góc trời. Tường lửa bao bọc đoàn người và đẩy lùi vô nhãn. Bầy quái vật hoảng hốt lánh vào rừng, vòng vây tạm thời bị phá vỡ. Hỏa Nghi cười sằng sặc:
-Mọi người thấy sao hả? Thế nào, thần rừng? – Hắn ngửa cổ hét – Tôi đốt trụi nhà của bà rồi nhé, ưng ý chưa?
Ngay khi hắn dứt lời, một tiếng thét ghê rợn vang lên át cả tiếng lửa cháy. Dường như nó phát ra từ cổ họng của một người phụ nữ. Và rồi một tràng âm thanh lớn hơn nữa thổi bạt không gian: lá rừng xào xạc, thú dữ gầm rít, những bước chân rầm rập như thể có đoàn kỵ binh sắp lao ra từ hai bên cánh rừng. Mọi người quay ra nhìn hỏa Nghi. Mới đây hắn là người hùng, giờ chẳng khác nào tên tội đồ chết tiệt. Lục Châu vội lên tiếng:
-Chạy! Đừng dừng lại! Thần rừng La Bình thức giấc!
Tiểu Hồ dùng Hỏa niệm tách đôi màn lửa. Sáu người hộc tốc chạy, cỗ máy “tiểu tiên nữ” lặc lè chạy theo với vận tốc chẳng thua gì gã chủ nhân ham sống sợ chết của mình. Bên hai cánh rừng, bóng vô nhãn dày đặc, ước chừng đã vượt qua số trăm. Lục Châu nhóng cổ về phía trước và nhác thấy điểm tận cùng của đường mòn. Từ đây tới đó ước chừng ba cây số, song nàng cảm tưởng quãng đường dài tới ba vạn dặm. Sức người không thể chạy đua với vô nhãn, phải làm sao đây? – Nàng tự hỏi. Khi Chiến Tử ở bên, Lục Châu chưa bao giờ rối trí giống lúc này.
Và đoàn người lại dừng bước. Vô nhãn đã đuổi kịp bọn họ. Chúng không chơi trò mèo vờn chuột nữa mà liên tục tấn công tứ phía. Mỗi đợt dăm ba con, đôi khi hàng chục con cùng tập kích. Ở cánh trái, Tiểu Hồ cố gắng dùng phép Hỏa niệm ngăn bước quái thú song chẳng ăn thua mấy. Vô nhãn cứ liều mình lao qua bất chấp xương thịt cháy rụi. Cánh phải cũng không khá hơn, Tàn Thi và Mai Hoa không phải chiến binh đúng nghĩa, báo hại Vô Phong chạy tới chạy lui tiếp viện. Vừa đỡ được cánh phải, tên tóc đỏ lại vọt lên tuyến đầu vì thấy công chúa đơn độc chống quái vật. Hắn chạy hết tốc lực, thanh “bộc phá” kích hoạt thuốc nổ thổi đám vô nhãn đông đảo. Tuýp thuốc nổ hết, hắn lắp tuýp khác, chiến đấu không ngừng nghỉ. Bất quá do sử dụng Tử Thiết quá nhiều cùng lực phản chấn của thuốc nổ, cơ thể Vô Phong bắt đầu tê liệt.
-Cẩn thận, Phong! – Lục Châu hét.
Vô Phong không kịp phản ứng. Một con vô nhãn đã lao trúng hắn, bộ vuốt cắm sâu cánh tay, máu túa ào ạt. Lục Châu niệm phép bắn luồng điện đẩy văng con thú. Vài ba con khác xồ đến, nàng tiếp tục niệm Lôi Thành bảo vệ tên tóc đỏ. Nhưng quái vật lấy số đông tông thẳng vào lá chắn điện, đám sau dồn đám trước, lớp màng điện bị phản kích tới tấp. Công chúa thở không ra hơi mà vẫn cố duy trì lá chắn, pháp trượng xập xòe lửa như sắp nứt rạn.
Hốt nhiên một tấm đĩa kim loại bay lên không trung và rơi xuống đỉnh khối bán cầu điện. Lôi Thành bỗng mở rộng hơn, điện thế đột ngột tăng vọt, cả chục con vô nhãn bị hất bay. Lá chắn biến mất, tấm đĩa lướt xuống quay về tay của Tàn Thi. Lục Châu nhận ra tấm đĩa ấy thực chất là hai thanh liềm bán nguyệt ghép lại. Công chúa thở dốc:
-Bí kỹ phải không?
-Vâng, thưa công chúa. Bí kỹ của tôi là “lưu trữ” và “khuếch đại”. Hãy tiết kiệm nội lực, tôi sẽ khuếch đại chúng!
Tàn Thi nhanh chân chạy đến băng bó vết thương cho tên tóc đỏ. Vô Phong chẳng hiểu gã dùng thủ thuật gì mà chỉ tra thuốc, băng băng bó bó, vết thương đã liền miệng. Tàn Thi nói gấp:
-Tạm thời sẽ không đau, nhưng một tiếng nữa sẽ dau đớn gấp đôi, cố chịu vậy!
Ở phía sau, Hỏa Nghi tiếp tục công cuộc phá hoại ngôi nhà của thần rừng. Hai cánh tay “tiểu tiên nữ” mở súng đại liên xả đạn như mưa, chưa hết, nó còn phóng tên lửa từ sau lưng cày nát mặt đất. Nhưng đạn dược hữu hạn mà quái vật vô hạn, thấy không ổn, Hỏa Nghi bèn quay lại nói với công chúa:
-Phải liều thôi công chúa! Hết cách rồi!
-Cậu định làm gì?
-He he! “Tiểu tiên nữ” của tôi có thể biến thành xe vượt địa hình!
-Vạn Thế ơi, sao bây giờ cậu mới nói? – Lục Châu gắt.
-Làm vậy hao điện năng lắm! Chỉ sử dụng khi thật cần thiết!
Hỏa Nghi mở bảng điều khiển ba chiều trên tay và thay đổi tính năng của “tiểu tiên nữ”. Gã người máy rùng mình, đầu co rút, hai chân thu vào, hai cánh tay ngoặt về phía sau thành ống xả, toàn thân lắp ráp biến ra khung xe cỡ lớn có thể chở cả sáu người. Hỏa Nghi cười khà khà:
-Nhà phát minh đại tài là ta! Thần rừng ơi, hãy mở mắt xem ta giày xéo khu rừng chết tiệt của bà! Ta sẽ…
Chiếc xe sắp sửa hoàn thiện thì động cơ tắc nghẽn, không hoạt động được. Mọi người ngơ ngẩn nhìn sản phẩm của nhà phát minh thiên tài, còn lũ quái thú cũng dỏng tai nghe ngóng xem thứ quái quỷ gì mới xuất hiện. Hỏa Nghi ba chân bốn cẳng lao đến sửa chữa, bản mặt mới đây tinh tướng giờ cười gượng:
-Bảo vệ tôi tí nhé, sẽ xong ngay!
-Cậu là tên phá hoại! – Vô Phong nổi quạu.
-Tôi dám cá đây là cái xe tốt nhất! Trục trặc chút đỉnh thôi!
Bầy vô nhãn hùng hổ dồn đánh khu vực trung tâm. Tiểu Hồ tiếp tục dùng thuật dẫn lửa tạo vòng tròn ngăn quái thú nhưng chúng quá đông, đám sau xô đẩy đám trước. Vài con dợm chân định vượt bức tường nóng hừng hực. Lục Châu giật đống thuốc nổ bên thắt lưng Hỏa Nghi, ném cho mỗi người một khối. Nàng chẳng cần quan tâm thần rừng sẽ nổi giận ra sao nữa. Theo lệnh nàng, cả đám quăng thuốc nổ tứ phía. Công chúa hét:
-Nằm xuống!
Vừa chạm đất, những khối thuốc nổ bùng phát. Sức ép nén chặt nền đất, những hợp chất hóa học nổ tung mang theo sức phá hoại khôn cùng. Áp khí tứ bề đập vào nhau nghiền nát đàn vô nhãn, da bị thiêu, xương trắng tróc lở, tiếng rú đau đớn của quái vật thốc màng nhĩ, vang dậy cả cánh rừng. Hàng trăm con vô nhãn hoặc tan xác, hoặc bị thiêu trong lửa. Hỏa Nghi không xạo ke, đồ chơi của hắn đủ rức đốt trụi Hoành Sơn chứ đừng nói một khoảnh rừng bé bé con con.
Nhưng quái thú đông vô hạn. Số này chết, số khác xuất hiện, đông gấp mười lần! Ngõ ngách tràn ngập vết cào cấu, những đôi tay to khỏe rầm rập tiến về đường mòn, tiếng hét từ ngàn vạn cổ họng ngấu nghiến đói ăn như hồi chuông báo tử. Tiểu Hồ gào:
-Xong chưa hả đồ ngốc?
Hỏa Nghi mải miết sửa chữa, thái dương lằn rõ những mạch máu căng thẳng tột độ:
-Chút nữa thôi! Ráng chút nữa!
Tiểu Hồ vận nội lực mở tường lửa. Tàn Thi tung chiếc đĩa kim loại vào tường lửa, nhiệt năng tăng gấp đôi, bức màn Hỏa niệm mở rộng thêm nhiều lần. Vô nhãn chết cháy vô số, tưởng như ai đó đang tổ chức tiệc thịt nướng ngoài trời. Nhưng quái vật chưa hết còn Tiểu Hồ đã cạn nội lực. Tường lửa biến mất, Tiểu Hồ thở dốc, cơ thể nàng đang phản ứng ngược vì sử dụng Hỏa thuật liên tục. Tàn Thi trở nên vô dụng, gã chỉ hữu dụng khi ai đấy thi triển kỹ năng mà thôi. Đàn quái vật nhảy lên không trung, một bóng đêm khác, một bóng đêm được tạo ra từ vô số cái bóng quái vật từ trên cao đổ ụp xuống. Lục Châu cũng cạn sức, không thể vận dụng thêm phép thuật nào nữa.
Làm gì đây Lục Châu?
Làm gì đây? – Công chúa tự hỏi.
Lục Châu chống thanh pháp trượng, ánh mắt hướng về Vô Phong. Nàng chẳng muốn chứng tỏ với hắn rằng mình tài giỏi hay có trách nhiệm.
Nàng chỉ muốn nói với hắn rằng nàng là chim trong lồng, nhưng biết hót và hót rất hay.
Pháp trượng xập xòe tia lửa khai mở Lôi Thành bao bọc cả sáu người. Bức tường điện nở bung vừa kịp đón đầu bầy vô nhãn. Lũ khác bị đánh văng, đám sau đã thế chỗ, số lượng khủng khiếp đè bẹp mặt đất. Lôi Thành là phép phòng ngự tuyệt đối nhưng chỉ chịu được áp lực giới hạn. Thấy lá chắn yếu dần, Lục Châu tiếp thêm nội lực, đôi mắt rỉ máu vì cơ thể phải gồng mình quá sức. May sao Tàn Thi đã thi triển bí kỹ, gã tung chiếc đĩa lên đỉnh lá chắn. Công chúa vận nội lực thêm lần nữa, điện xập xòe lửa tạo nên lá chắn thứ hai bên ngoài lá chắn cũ. Lá chắn bên trong đẩy ra, lá chắn bên ngoài đẩy vào, hai mặt kết hợp cùng bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi biến khoảng không xung quanh đàn vô nhãn thành môi trường tích điện hỗn loạn. Sét nổ thấu nội tạng, tia lửa thiêu rụi xương, máu bốc hơi, xác hóa tro, đàn quái vật rơi rớt lả tả.
Lục Châu khuỵu chân. Đôi mắt nàng đã không nhìn rõ đâu là địch, đâu là bạn. Tất cả những gì nàng thấy chỉ là một không gian lờ mờ đỏ. Vô Phong vội đỡ lấy nàng. Đúng lúc ấy, Hỏa Nghi vừa sửa xong chiếc xe, động cơ gầm rít như bò rống. Tên tóc đỏ đưa công chúa lên xe rồi ngồi vào vị trí tay lái. Gã cú vọ Mai Hoa toát mồ hôi hột, hỏi:
-Biết lái không thế?
Tên tóc đỏ nhe răng cười. Ngày mới vào Thổ Hành, gã đội phó Độc Trùng đã dạy hắn lái bất cứ thứ gì có thể chuyển động (*). Vô Phong khởi động bảng điền khiển rồi vặn tay hết cỡ. Hai ống phản lực phụt khói xanh, chiếc xe bắn vọt đi như quả tên lửa rời bệ phóng. Bằng công nghệ đệm không khí, chiếc xe luôn cách mặt đất nửa mét và có thể vượt qua mọi địa hình. Thấy con mồi đào thoát, vô nhãn điên cuồng truy đuổi. Hàng ngàn cái bóng đen vun vút lao theo đường mòn, chạy lắt léo trong rừng cây, hoặc nhảy trên tán lá như chim bay. Hỏa Nghi giương súng bắn đoạn hậu, vỏ kim loại văng vãi, loạt đạn phần nào làm chậm bước chân quái thú. Gã cười hô hố:
-Thần rừng à, có quà kỷ niệm cho bà nè!
Gã quăng một khối thuốc nổ. Thanh âm điếc màng nhĩ bùng nổ hất văng quái vật, áp khí từ phía sau trào đến hất đuôi xe. Vô Phong cố gắng lắm mới giữ xe khỏi chệch đường mòn, vừa lái vừa rủa gã Hỏa Nghi khốn kiếp.
Trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, Vô Phong bỗng để ý ven rừng có bóng người. Một người phụ nữ. Bà ta tóc đen xõa vai, y phục xanh hờ hững bao bọc cơ thể, đôi mắt dõi theo với sát khí đáng sợ. Nhưng cảnh tượng trôi quá nhanh nên Vô Phong không kịp nhìn rõ hơn, hắn nói:
-Này, này! Hình như tôi vừa thấy nữ thần rừng!
Mọi người nghĩ hắn nói xạo. Nhưng một tiếng thét vang lên khiến họ giật mình. Toàn bộ cây cối hai bên đường oằn mình nghiêng xuống, tán lá đan nhau, hàng vạn cành cây chĩa mũi nhọn như vạn mũi giáo đâm xuống chiếc xe. Con đường thoáng chốc bị cây cối che khuất, gần như không lọt một kẽ hở nào. Thần rừng La Bình đã ra tay và chẳng thứ phép thuật nào đủ sức cứu nhóm công chúa nữa. Sực nhớ tới cây sáo, Vô Phong bảo Tiểu Hồ:
-Lái giùm tôi một chút!
Cô gái vội vươn người ra phía trước giữ tay lái. Thấy Vô Phong rút cây sáo, Tiểu Hồ ngỡ ngàng:
-Vạn Thế ơi, anh làm gì thế?
Vô Phong lặng thinh. Hắn đang cố nhớ lời dặn dò của Lộc Tục. Đầu tiên là bấm lỗ thứ hai, rồi bấm lỗ thứ năm, rồi… Hắn điên tiết vì chẳng nhớ nổi âm luật ra sao. Trong khi đó, giàn cây rừng sắp đổ sập, những cành cây nhọn hoắt đã tiến sát đầu, Tiểu Hồ la thất thanh:
-Vạn Thế ơi, làm cái gì đi chứ, đồ cà tẩm!
Tên tóc đỏ nhắm mắt thổi, ngón tay đưa theo cảm tính, lòng cầu Vạn Thế xin nữ thần tiên tri phù hộ. Tiếng sáo cất lên, nghe “tịch, tịch, tè, tè”, chua lè và chẳng mang tí âm điệu nào hết. Nó quá nhỏ nhoi so với tình cảnh hỗn loạn bây giờ. Nhưng lạ thay, tiếng sáo vừa dứt, toàn bộ khu rừng rung chuyển. Những cành cây đứng khựng lại, gió ngừng rung, cây không xào xạc. Chỉ còn tiếng động cơ của chiếc xe vượt địa hình vun vút lao đi, đâm thủng bức tường cây cỏ. Một cách khó hiểu và khó tin, bọn họ đã thoát khỏi bàn tay của thần rừng La Bình.
Nhưng vừa thoát khỏi đường mòn, họ chợt thấy cách đó vài chục mét là bờ vực. Vô Phong vội cầm tay lái bẻ ngoặt sang, tay siết thắng. Chiếc xe xoay ngang, lớp đệm không khí mất tác dụng do đổi hướng quá đột ngột, thân xe kéo lê trên mặt đất kéo vệt lửa. Hỏa Nghi một tay tóm Mai Hoa, một tay ôm Tàn Thi, miệng lảm nhảm:
-Vạn Thế ơi, con không muốn chết! Con còn phải lấy vợ!
Chiếc xe lê sát mép vực, thân xe long sòng sọc. Vô Phong đã làm hết sức.
Đất đá rơi tứ tung.
Và may mắn vẫn ở bên họ.
Chiếc xe nóng ran, nằm bấp bênh giữa sự sống và cái chết. Chỉ một chút nữa thôi, cả sáu người sẽ có vé về Tụ Hồn Hải. Mọi người lao ra khỏi xe, thở hồng hộc. Họ không tin rằng mình còn sống. Họ cũng chợt nhận ra mạng sống bản thân lại quý giá nhường vậy.
Tiểu Hồ bất giác ngửi thấy mùi mặn bao trùm không gian, bên tai ì oạp tiếng nước xô đá. Nàng lên tiếng:
-Này, hình như… chúng ta đang gần biển!
Nơi họ đang đứng là một rẻo đồi đơn côi trước biển khơi. Đàn lạc điểu quần thảo không trung. Những đôi cánh xám lao mình dọc theo vách núi, hạ thân trên những mỏm đá đã bảo vệ nước Xích Quỷ từ thời lập quốc. Sóng tung bọt gào thét như muốn lao lên bờ tìm lại những gì thuộc về biển. Phía bắc rẻo đồi án ngữ một cây cầu đá khổng lồ thô ráp xù xì dẫn tới một nơi vô định sau làn mây hư ảo. Cuối cùng, sáu người đã tới Cây Cầu Vĩ Đại.
Lục Châu gượng dậy nhưng bị Vô Phong ấn xuống:
-Lúc này cô cần nghỉ ngơi.
-Tôi…
-Nghỉ đi! – Vô Phong cười – Cô đã làm tốt, rất tốt! He he!
Lục Châu chẳng còn hơi sức mà tranh cãi với hắn. Mái tóc rối của nàng lao xao trước gió trời, nàng muốn ngủ…
Ít nhất, cơn gió đã yên bình.
Lộc Tục đã ngồi đây cả ngày, toàn thân bất động như đá tảng, con thuyền cũng không hề suy suyển trước dòng chảy của sông. Ông già đương lắng nghe những âm thanh vọng lại từ núi rừng. Tiếng lửa cháy, tiếng thú dữ kêu gào, tiếng chân người hối hả… tất cả mọi thứ, Lộc Tục đều nghe thấy. Căng tai thêm một lúc, thần sắc ông bỗng tái nhợt, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Phía sau ông già, Mẫu Cơ bước tới, tay xách một chùm cá khô cùng vò rượu nhỏ. Bà bước lên thuyền rồi đặt đồ ăn thức uống trước mặt Lộc Tục:
-Cha, xin hãy nghỉ chút. Từ sáng tới giờ, cha chẳng ăn gì cả.
Ông già chẹp miệng đoạn lắc đầu:
-Còn tâm trạng nào mà ăn nữa đây? La Bình thức giấc rồi, bọn trẻ Phi Thiên khéo không qua nổi mất!
Mẫu Cơ mỉm cười:
-Nhưng trước hết, cha cần phải khỏe mới giúp được bọn họ chứ.
Lộc Tục thở dài rồi gật gật đầu. Ông già nắm lấy một miếng cá, thịt cá trong lòng bàn tay cháy xèo xèo tỏa hương thơm phức. Vốn rất khoái món này, nhưng giờ ông cảm thấy nó dai nhoách và vô vị hơn bao giờ hết. Sáu người Phi Thiên đang thập tử nhất sinh với vô nhãn, ngồi đây nhắm rượu thực chẳng hợp lẽ chút nào! – Lộc Tục thở dài lần hai đoạn nói:
-Còn nhớ thời đại phi cơ giới không, con dâu? Hầu hết những kẻ hùng mạnh thời ấy đều phấn đấu để trở thành “thần”. Ôi, thần có gì hay chứ?
-Như Sơn Thần, như Đồng Tử lão, như Hạnh Liễu của Tam Thánh, họ trở thành thần để bảo vệ chúng ta, vậy không tốt sao cha? – Mẫu Cơ cười.
-Nhưng giống La Bình, Thủy Thánh hay Huyết Thiên Thiết Giáp thì sao? La Bình… con bé ấy đã chẳng thể phân biệt đúng sai, chỉ chăm chăm gìn giữ cái gọi là “cân bằng tự nhiên”. Ta là thầy nó, nhưng nó sẽ giết luôn ta nếu đụng vào cái mớ cân bằng ấy!
Mẫu Cơ không nói năng gì, chỉ khẽ cười. Lộc Tục nhíu mày:
-Này con dâu, ta biết con là người lạc quan. Nhưng bọn nhỏ Phi Thiên đang đối đầu vô nhãn đấy!
-Cha rất cẩn thận, và cha không bao giờ để họ đi tay không. Cha đã đưa cho Vô Phong cây sáo Xương Cuồng, đúng không?
Lộc Tục gãi đầu:
-Tất nhiên là vậy. Nhưng muốn sáo Xương Cuồng phát huy tác dụng phải thổi đúng luật. Trời ạ, gã tóc đỏ chẳng có tí khiếu âm nhạc nào hết!
…
Cùng lúc ấy tại đường mòn, không gian bị cày nát bởi những tràng âm thanh hỗn loạn. Quái vật gào thét, Hỏa Nghi nã súng liên hồi. Sáu người Phi Thiên chia nhau trấn giữ bốn mặt, một mình Hỏa Nghi trấn giữ cánh trái. Bọn vô nhãn từ nãy đến giờ chỉ dám quanh quẩn vòng ngoài vì sợ súng cùng thuốc nổ của hắn. Nhưng mùi thịt người quá hấp dẫn, chúng cứ tiến bước, bước sau dài hơn bước trước, vòng vây càng thêm khép chặt. Hỏa Nghi ước rằng mình đã mang theo vài quả tên lửa xách tay. Cái gì mà làm kinh động nữ thần rừng? Hắn cười nhạt. Thâm tâm hắn muốn nướng luôn cả vị nữ thần đáng kính cùng đám quái vật.
Lũ vô nhãn rền rĩ thở. Như không thể chịu đựng thêm, một vài con nhào ra tấn công mặt trước, nhưng bằng phép Lôi niệm, Lục Châu liên tục đẩy lui chúng. Vô nhãn bèn dùng số đông áp đảo, bọn đi trước như lũ thiêu thân lao vào luồng sét nóng bỏng, để một vài con phía sau dâng lên áp sát công chúa. Song chúng ngay lập tức bị chặn đứng bởi Tử Thiết của Vô Phong. Ba người Tiểu Hồ, Mai Hoa và Tàn Thi thay phiên nhau giữ cánh trái phải rồi liên tục đẩy lên. Tuy vậy, vô nhãn quá đông, bọn họ cố gắng lắm mới nhích được thêm hai mươi mét. Sức người có hạn, sức thú vô hạn, nếu không tìm cách khác, cả sáu người sẽ nhanh chóng kiệt lực.
Bọn vô nhãn bỗng dồn lực đánh thộc cánh trái. Tình thế nguy cấp, Tiểu Hồ buộc phải dùng phép Huyết Hồn triệu hồi Rahtri. Linh hồn máu xuất hiện, song đao đánh phăng lũ quái vật. Nhưng giữa đường đao cường hoành, một con vô nhãn vẫn thoát được. Nó nhằm thẳng lưng Hỏa Nghi mà lao tới. Tiểu Hồ hét lớn:
-Nghi! Cúi xuống!
Hỏa Nghi vội hụp người, vừa lúc cái miệng nham nhở răng của vô nhãn lao qua. Bọn vô nhãn khác lập tức tấn công mạn sau. Hỏa Nghi nhổm người bắn nhưng quái vật chạy lắt léo, đường đạn toàn đâm hụt. Trong nháy mắt, chúng chỉ còn cách Hỏa Nghi vài bước chân. Như biết viễn cảnh con mồi sắp lên đĩa, lũ vô nhãn gầm gào khoái trá. Tiểu Hồ muốn cứu mà lực bất tòng tâm, cô gái gào lên tuyệt vọng:
-Không!
Hỏa Nghi quờ tay vớ cặp sắt. Nhưng đó không phải là hành động tuyệt vọng. Chiếc cặp bỗng lách cách bật mở, tiếng kim loại cọ xát rền vang chát chúa. Một cỗ máy nổi lên, người máy – có thể gọi nó như thế, bất quá thứ người máy này dị hợm hơn cả bọn vô nhãn. Nó cao hơn hai mét và sở hữu hai cánh tay to bè, cái đầu hình đầu lâu với cặp mắt nhấp nháy đèn, hai chân to tổ bố nện những bước nặng nề xuống đất, tấm thân dày cui ngồn ngộn kim loại. Cảm nhận được đối thủ mới, bọn vô nhãn dừng bước, cái đầu ngó nghiêng nghe ngóng tiếng động cơ từ gã người máy. Hỏa Nghi cười:
-Mọi người, hãy chiêm ngưỡng tuyệt tác mới của tôi! Tôi gọi nó là “tiểu tiên nữ”!
Không gian chợt im bặt. Mọi người á khẩu còn bọn vô nhãn cũng không dám ho he. Tiểu tiên nữ? Bộ thằng này thích chọc cười chắc? – Vô Phong nghĩ.
Nhờ bảng điện tử gắn trên tay, Hỏa Nghi điều khiển gã người máy. Cỗ máy rùng mình, cái đầu lật ngửa về phía sau để lộ nòng súng chĩa thẳng lên trời. Hỏa Nghi nói lớn:
-Tất cả lùi lại!
Nghe lời hắn, mọi người liền tập trung gần chỗ Hỏa Nghi. Đúng lúc đó, súng phát hỏa như đài phun nước, hàng chục quả đạn đỏ rực lao lên không trung rồi rơi xuống trong bán kính mười mét. Mặt đất bùng cháy, hàng cây hai bên đường mòn bị thiêu đốt, ánh lửa bừng sáng cả góc trời. Tường lửa bao bọc đoàn người và đẩy lùi vô nhãn. Bầy quái vật hoảng hốt lánh vào rừng, vòng vây tạm thời bị phá vỡ. Hỏa Nghi cười sằng sặc:
-Mọi người thấy sao hả? Thế nào, thần rừng? – Hắn ngửa cổ hét – Tôi đốt trụi nhà của bà rồi nhé, ưng ý chưa?
Ngay khi hắn dứt lời, một tiếng thét ghê rợn vang lên át cả tiếng lửa cháy. Dường như nó phát ra từ cổ họng của một người phụ nữ. Và rồi một tràng âm thanh lớn hơn nữa thổi bạt không gian: lá rừng xào xạc, thú dữ gầm rít, những bước chân rầm rập như thể có đoàn kỵ binh sắp lao ra từ hai bên cánh rừng. Mọi người quay ra nhìn hỏa Nghi. Mới đây hắn là người hùng, giờ chẳng khác nào tên tội đồ chết tiệt. Lục Châu vội lên tiếng:
-Chạy! Đừng dừng lại! Thần rừng La Bình thức giấc!
Tiểu Hồ dùng Hỏa niệm tách đôi màn lửa. Sáu người hộc tốc chạy, cỗ máy “tiểu tiên nữ” lặc lè chạy theo với vận tốc chẳng thua gì gã chủ nhân ham sống sợ chết của mình. Bên hai cánh rừng, bóng vô nhãn dày đặc, ước chừng đã vượt qua số trăm. Lục Châu nhóng cổ về phía trước và nhác thấy điểm tận cùng của đường mòn. Từ đây tới đó ước chừng ba cây số, song nàng cảm tưởng quãng đường dài tới ba vạn dặm. Sức người không thể chạy đua với vô nhãn, phải làm sao đây? – Nàng tự hỏi. Khi Chiến Tử ở bên, Lục Châu chưa bao giờ rối trí giống lúc này.
Và đoàn người lại dừng bước. Vô nhãn đã đuổi kịp bọn họ. Chúng không chơi trò mèo vờn chuột nữa mà liên tục tấn công tứ phía. Mỗi đợt dăm ba con, đôi khi hàng chục con cùng tập kích. Ở cánh trái, Tiểu Hồ cố gắng dùng phép Hỏa niệm ngăn bước quái thú song chẳng ăn thua mấy. Vô nhãn cứ liều mình lao qua bất chấp xương thịt cháy rụi. Cánh phải cũng không khá hơn, Tàn Thi và Mai Hoa không phải chiến binh đúng nghĩa, báo hại Vô Phong chạy tới chạy lui tiếp viện. Vừa đỡ được cánh phải, tên tóc đỏ lại vọt lên tuyến đầu vì thấy công chúa đơn độc chống quái vật. Hắn chạy hết tốc lực, thanh “bộc phá” kích hoạt thuốc nổ thổi đám vô nhãn đông đảo. Tuýp thuốc nổ hết, hắn lắp tuýp khác, chiến đấu không ngừng nghỉ. Bất quá do sử dụng Tử Thiết quá nhiều cùng lực phản chấn của thuốc nổ, cơ thể Vô Phong bắt đầu tê liệt.
-Cẩn thận, Phong! – Lục Châu hét.
Vô Phong không kịp phản ứng. Một con vô nhãn đã lao trúng hắn, bộ vuốt cắm sâu cánh tay, máu túa ào ạt. Lục Châu niệm phép bắn luồng điện đẩy văng con thú. Vài ba con khác xồ đến, nàng tiếp tục niệm Lôi Thành bảo vệ tên tóc đỏ. Nhưng quái vật lấy số đông tông thẳng vào lá chắn điện, đám sau dồn đám trước, lớp màng điện bị phản kích tới tấp. Công chúa thở không ra hơi mà vẫn cố duy trì lá chắn, pháp trượng xập xòe lửa như sắp nứt rạn.
Hốt nhiên một tấm đĩa kim loại bay lên không trung và rơi xuống đỉnh khối bán cầu điện. Lôi Thành bỗng mở rộng hơn, điện thế đột ngột tăng vọt, cả chục con vô nhãn bị hất bay. Lá chắn biến mất, tấm đĩa lướt xuống quay về tay của Tàn Thi. Lục Châu nhận ra tấm đĩa ấy thực chất là hai thanh liềm bán nguyệt ghép lại. Công chúa thở dốc:
-Bí kỹ phải không?
-Vâng, thưa công chúa. Bí kỹ của tôi là “lưu trữ” và “khuếch đại”. Hãy tiết kiệm nội lực, tôi sẽ khuếch đại chúng!
Tàn Thi nhanh chân chạy đến băng bó vết thương cho tên tóc đỏ. Vô Phong chẳng hiểu gã dùng thủ thuật gì mà chỉ tra thuốc, băng băng bó bó, vết thương đã liền miệng. Tàn Thi nói gấp:
-Tạm thời sẽ không đau, nhưng một tiếng nữa sẽ dau đớn gấp đôi, cố chịu vậy!
Ở phía sau, Hỏa Nghi tiếp tục công cuộc phá hoại ngôi nhà của thần rừng. Hai cánh tay “tiểu tiên nữ” mở súng đại liên xả đạn như mưa, chưa hết, nó còn phóng tên lửa từ sau lưng cày nát mặt đất. Nhưng đạn dược hữu hạn mà quái vật vô hạn, thấy không ổn, Hỏa Nghi bèn quay lại nói với công chúa:
-Phải liều thôi công chúa! Hết cách rồi!
-Cậu định làm gì?
-He he! “Tiểu tiên nữ” của tôi có thể biến thành xe vượt địa hình!
-Vạn Thế ơi, sao bây giờ cậu mới nói? – Lục Châu gắt.
-Làm vậy hao điện năng lắm! Chỉ sử dụng khi thật cần thiết!
Hỏa Nghi mở bảng điều khiển ba chiều trên tay và thay đổi tính năng của “tiểu tiên nữ”. Gã người máy rùng mình, đầu co rút, hai chân thu vào, hai cánh tay ngoặt về phía sau thành ống xả, toàn thân lắp ráp biến ra khung xe cỡ lớn có thể chở cả sáu người. Hỏa Nghi cười khà khà:
-Nhà phát minh đại tài là ta! Thần rừng ơi, hãy mở mắt xem ta giày xéo khu rừng chết tiệt của bà! Ta sẽ…
Chiếc xe sắp sửa hoàn thiện thì động cơ tắc nghẽn, không hoạt động được. Mọi người ngơ ngẩn nhìn sản phẩm của nhà phát minh thiên tài, còn lũ quái thú cũng dỏng tai nghe ngóng xem thứ quái quỷ gì mới xuất hiện. Hỏa Nghi ba chân bốn cẳng lao đến sửa chữa, bản mặt mới đây tinh tướng giờ cười gượng:
-Bảo vệ tôi tí nhé, sẽ xong ngay!
-Cậu là tên phá hoại! – Vô Phong nổi quạu.
-Tôi dám cá đây là cái xe tốt nhất! Trục trặc chút đỉnh thôi!
Bầy vô nhãn hùng hổ dồn đánh khu vực trung tâm. Tiểu Hồ tiếp tục dùng thuật dẫn lửa tạo vòng tròn ngăn quái thú nhưng chúng quá đông, đám sau xô đẩy đám trước. Vài con dợm chân định vượt bức tường nóng hừng hực. Lục Châu giật đống thuốc nổ bên thắt lưng Hỏa Nghi, ném cho mỗi người một khối. Nàng chẳng cần quan tâm thần rừng sẽ nổi giận ra sao nữa. Theo lệnh nàng, cả đám quăng thuốc nổ tứ phía. Công chúa hét:
-Nằm xuống!
Vừa chạm đất, những khối thuốc nổ bùng phát. Sức ép nén chặt nền đất, những hợp chất hóa học nổ tung mang theo sức phá hoại khôn cùng. Áp khí tứ bề đập vào nhau nghiền nát đàn vô nhãn, da bị thiêu, xương trắng tróc lở, tiếng rú đau đớn của quái vật thốc màng nhĩ, vang dậy cả cánh rừng. Hàng trăm con vô nhãn hoặc tan xác, hoặc bị thiêu trong lửa. Hỏa Nghi không xạo ke, đồ chơi của hắn đủ rức đốt trụi Hoành Sơn chứ đừng nói một khoảnh rừng bé bé con con.
Nhưng quái thú đông vô hạn. Số này chết, số khác xuất hiện, đông gấp mười lần! Ngõ ngách tràn ngập vết cào cấu, những đôi tay to khỏe rầm rập tiến về đường mòn, tiếng hét từ ngàn vạn cổ họng ngấu nghiến đói ăn như hồi chuông báo tử. Tiểu Hồ gào:
-Xong chưa hả đồ ngốc?
Hỏa Nghi mải miết sửa chữa, thái dương lằn rõ những mạch máu căng thẳng tột độ:
-Chút nữa thôi! Ráng chút nữa!
Tiểu Hồ vận nội lực mở tường lửa. Tàn Thi tung chiếc đĩa kim loại vào tường lửa, nhiệt năng tăng gấp đôi, bức màn Hỏa niệm mở rộng thêm nhiều lần. Vô nhãn chết cháy vô số, tưởng như ai đó đang tổ chức tiệc thịt nướng ngoài trời. Nhưng quái vật chưa hết còn Tiểu Hồ đã cạn nội lực. Tường lửa biến mất, Tiểu Hồ thở dốc, cơ thể nàng đang phản ứng ngược vì sử dụng Hỏa thuật liên tục. Tàn Thi trở nên vô dụng, gã chỉ hữu dụng khi ai đấy thi triển kỹ năng mà thôi. Đàn quái vật nhảy lên không trung, một bóng đêm khác, một bóng đêm được tạo ra từ vô số cái bóng quái vật từ trên cao đổ ụp xuống. Lục Châu cũng cạn sức, không thể vận dụng thêm phép thuật nào nữa.
Làm gì đây Lục Châu?
Làm gì đây? – Công chúa tự hỏi.
Lục Châu chống thanh pháp trượng, ánh mắt hướng về Vô Phong. Nàng chẳng muốn chứng tỏ với hắn rằng mình tài giỏi hay có trách nhiệm.
Nàng chỉ muốn nói với hắn rằng nàng là chim trong lồng, nhưng biết hót và hót rất hay.
Pháp trượng xập xòe tia lửa khai mở Lôi Thành bao bọc cả sáu người. Bức tường điện nở bung vừa kịp đón đầu bầy vô nhãn. Lũ khác bị đánh văng, đám sau đã thế chỗ, số lượng khủng khiếp đè bẹp mặt đất. Lôi Thành là phép phòng ngự tuyệt đối nhưng chỉ chịu được áp lực giới hạn. Thấy lá chắn yếu dần, Lục Châu tiếp thêm nội lực, đôi mắt rỉ máu vì cơ thể phải gồng mình quá sức. May sao Tàn Thi đã thi triển bí kỹ, gã tung chiếc đĩa lên đỉnh lá chắn. Công chúa vận nội lực thêm lần nữa, điện xập xòe lửa tạo nên lá chắn thứ hai bên ngoài lá chắn cũ. Lá chắn bên trong đẩy ra, lá chắn bên ngoài đẩy vào, hai mặt kết hợp cùng bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi biến khoảng không xung quanh đàn vô nhãn thành môi trường tích điện hỗn loạn. Sét nổ thấu nội tạng, tia lửa thiêu rụi xương, máu bốc hơi, xác hóa tro, đàn quái vật rơi rớt lả tả.
Lục Châu khuỵu chân. Đôi mắt nàng đã không nhìn rõ đâu là địch, đâu là bạn. Tất cả những gì nàng thấy chỉ là một không gian lờ mờ đỏ. Vô Phong vội đỡ lấy nàng. Đúng lúc ấy, Hỏa Nghi vừa sửa xong chiếc xe, động cơ gầm rít như bò rống. Tên tóc đỏ đưa công chúa lên xe rồi ngồi vào vị trí tay lái. Gã cú vọ Mai Hoa toát mồ hôi hột, hỏi:
-Biết lái không thế?
Tên tóc đỏ nhe răng cười. Ngày mới vào Thổ Hành, gã đội phó Độc Trùng đã dạy hắn lái bất cứ thứ gì có thể chuyển động (*). Vô Phong khởi động bảng điền khiển rồi vặn tay hết cỡ. Hai ống phản lực phụt khói xanh, chiếc xe bắn vọt đi như quả tên lửa rời bệ phóng. Bằng công nghệ đệm không khí, chiếc xe luôn cách mặt đất nửa mét và có thể vượt qua mọi địa hình. Thấy con mồi đào thoát, vô nhãn điên cuồng truy đuổi. Hàng ngàn cái bóng đen vun vút lao theo đường mòn, chạy lắt léo trong rừng cây, hoặc nhảy trên tán lá như chim bay. Hỏa Nghi giương súng bắn đoạn hậu, vỏ kim loại văng vãi, loạt đạn phần nào làm chậm bước chân quái thú. Gã cười hô hố:
-Thần rừng à, có quà kỷ niệm cho bà nè!
Gã quăng một khối thuốc nổ. Thanh âm điếc màng nhĩ bùng nổ hất văng quái vật, áp khí từ phía sau trào đến hất đuôi xe. Vô Phong cố gắng lắm mới giữ xe khỏi chệch đường mòn, vừa lái vừa rủa gã Hỏa Nghi khốn kiếp.
Trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, Vô Phong bỗng để ý ven rừng có bóng người. Một người phụ nữ. Bà ta tóc đen xõa vai, y phục xanh hờ hững bao bọc cơ thể, đôi mắt dõi theo với sát khí đáng sợ. Nhưng cảnh tượng trôi quá nhanh nên Vô Phong không kịp nhìn rõ hơn, hắn nói:
-Này, này! Hình như tôi vừa thấy nữ thần rừng!
Mọi người nghĩ hắn nói xạo. Nhưng một tiếng thét vang lên khiến họ giật mình. Toàn bộ cây cối hai bên đường oằn mình nghiêng xuống, tán lá đan nhau, hàng vạn cành cây chĩa mũi nhọn như vạn mũi giáo đâm xuống chiếc xe. Con đường thoáng chốc bị cây cối che khuất, gần như không lọt một kẽ hở nào. Thần rừng La Bình đã ra tay và chẳng thứ phép thuật nào đủ sức cứu nhóm công chúa nữa. Sực nhớ tới cây sáo, Vô Phong bảo Tiểu Hồ:
-Lái giùm tôi một chút!
Cô gái vội vươn người ra phía trước giữ tay lái. Thấy Vô Phong rút cây sáo, Tiểu Hồ ngỡ ngàng:
-Vạn Thế ơi, anh làm gì thế?
Vô Phong lặng thinh. Hắn đang cố nhớ lời dặn dò của Lộc Tục. Đầu tiên là bấm lỗ thứ hai, rồi bấm lỗ thứ năm, rồi… Hắn điên tiết vì chẳng nhớ nổi âm luật ra sao. Trong khi đó, giàn cây rừng sắp đổ sập, những cành cây nhọn hoắt đã tiến sát đầu, Tiểu Hồ la thất thanh:
-Vạn Thế ơi, làm cái gì đi chứ, đồ cà tẩm!
Tên tóc đỏ nhắm mắt thổi, ngón tay đưa theo cảm tính, lòng cầu Vạn Thế xin nữ thần tiên tri phù hộ. Tiếng sáo cất lên, nghe “tịch, tịch, tè, tè”, chua lè và chẳng mang tí âm điệu nào hết. Nó quá nhỏ nhoi so với tình cảnh hỗn loạn bây giờ. Nhưng lạ thay, tiếng sáo vừa dứt, toàn bộ khu rừng rung chuyển. Những cành cây đứng khựng lại, gió ngừng rung, cây không xào xạc. Chỉ còn tiếng động cơ của chiếc xe vượt địa hình vun vút lao đi, đâm thủng bức tường cây cỏ. Một cách khó hiểu và khó tin, bọn họ đã thoát khỏi bàn tay của thần rừng La Bình.
Nhưng vừa thoát khỏi đường mòn, họ chợt thấy cách đó vài chục mét là bờ vực. Vô Phong vội cầm tay lái bẻ ngoặt sang, tay siết thắng. Chiếc xe xoay ngang, lớp đệm không khí mất tác dụng do đổi hướng quá đột ngột, thân xe kéo lê trên mặt đất kéo vệt lửa. Hỏa Nghi một tay tóm Mai Hoa, một tay ôm Tàn Thi, miệng lảm nhảm:
-Vạn Thế ơi, con không muốn chết! Con còn phải lấy vợ!
Chiếc xe lê sát mép vực, thân xe long sòng sọc. Vô Phong đã làm hết sức.
Đất đá rơi tứ tung.
Và may mắn vẫn ở bên họ.
Chiếc xe nóng ran, nằm bấp bênh giữa sự sống và cái chết. Chỉ một chút nữa thôi, cả sáu người sẽ có vé về Tụ Hồn Hải. Mọi người lao ra khỏi xe, thở hồng hộc. Họ không tin rằng mình còn sống. Họ cũng chợt nhận ra mạng sống bản thân lại quý giá nhường vậy.
Tiểu Hồ bất giác ngửi thấy mùi mặn bao trùm không gian, bên tai ì oạp tiếng nước xô đá. Nàng lên tiếng:
-Này, hình như… chúng ta đang gần biển!
Nơi họ đang đứng là một rẻo đồi đơn côi trước biển khơi. Đàn lạc điểu quần thảo không trung. Những đôi cánh xám lao mình dọc theo vách núi, hạ thân trên những mỏm đá đã bảo vệ nước Xích Quỷ từ thời lập quốc. Sóng tung bọt gào thét như muốn lao lên bờ tìm lại những gì thuộc về biển. Phía bắc rẻo đồi án ngữ một cây cầu đá khổng lồ thô ráp xù xì dẫn tới một nơi vô định sau làn mây hư ảo. Cuối cùng, sáu người đã tới Cây Cầu Vĩ Đại.
Lục Châu gượng dậy nhưng bị Vô Phong ấn xuống:
-Lúc này cô cần nghỉ ngơi.
-Tôi…
-Nghỉ đi! – Vô Phong cười – Cô đã làm tốt, rất tốt! He he!
Lục Châu chẳng còn hơi sức mà tranh cãi với hắn. Mái tóc rối của nàng lao xao trước gió trời, nàng muốn ngủ…
Ít nhất, cơn gió đã yên bình.
/334
|