Mười hai tiếng trước khi nhóm công chúa đặt chân lên đỉnh Hoành Sơn
Lộc Tục đã ngồi trước bàn thờ hàng tiếng đồng hồ, đôi mắt thi thoảng máy động. Xung quanh ông già, những mảnh bùa xếp thành vòng tròn bay lơ lửng, chốc chốc khẽ lay động bởi những cơn gió tốc qua cửa lều. Bên cạnh ông, Mẫu Cơ kiên nhẫn chờ đợi còn Lạc Long xem chừng sốt ruột hơn. Ngài tộc trưởng theo dõi từng cử chỉ của Lộc Tục, đợi khi những lá bùa rơi xuống đất và ông già mở mắt thì hỏi ngay:
-Sao rồi, cha? Có được không? Ác Lạc Điểu có trả lời không?
Ông già lắc đầu. Sở dĩ Lộc Tục cố gắng kêu gọi Ác Lạc Điểu vì chỉ duy nhất con chim đó dám bay vào “đất chết”. Ông hy vọng nó sẽ đưa bọn Vô Phong ra khỏi tử địa an toàn. Nhưng suốt một ngày dùng phép Đồng Tử lão, Ác Lạc Điểu vẫn chẳng hồi đáp.
Cuộc sống của tộc Lạc Việt gắn liền với lạc điểu. Mối quan hệ ấy càng thêm khăng khít sau khi linh hồn Đồng Tử lão hòa hợp thế giới tự nhiên, đồng nhất cùng chim lạc. Hết thảy bọn chúng đều nghe lời Lộc Tục, ngoại trừ Ác Lạc Điểu. Hai ngàn năm trước, Lộc Tục phải dùng hết sức lực mới trấn áp được con dị thú ấy. Ác Lạc Điểu chỉ tuân lệnh ông nhưng cũng chẳng phải dạng vẫy đuôi răm rắp chiều ý chủ nhân. Triều đại Kinh Dương Vương suy tàn, nó cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng. Cả một vùng trời quanh đỉnh Hoành Sơn nghiễm nhiên trở thành “tổ” của nó, không con thú nào dám bén mảng.
Lộc Tục cúi đầu ngẫm nghĩ, sau lại thử niệm phép, những lá bùa vàng bay lên không trung rồi xoay tròn. Nửa tiếng trôi đi mà gương mặt ông già vẫn khó đăm đăm, xem chừng mọi nỗ lực đều thất bại. Lộc Tục thở hắt một hơi mệt mỏi:
-Ác Lạc Điểu không trả lời. Có lẽ nào… nó đã chết? Hai trăm năm qua ta chưa hề gặp nó! Khéo thành nắm xương rồi!
Lạc Long lắc đầu:
-Ác Lạc Điểu được ban cho một cuộc sống vĩnh hằng, trừ phi nó bị giết. Nhưng ai giết được nào? Trừ phi đó là Huyết Thiên Thiết Giáp!
Ba người im lặng hồi lâu, ai nấy cố tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Mẫu Cơ liền lên tiếng sau một hồi suy nghĩ thấu đáo:
-Có lẽ nào nó là Quỷ Vương? Hãy để ý lời tiên tri: “An giấc ngàn thu, bên bờ đại hải, Hoành Sơn một dải, vạn đại dung thân”. Lẽ nào nó ám chỉ Ác Lạc Điểu? Con quái vật ấy tuy hung dữ, nhưng nó vẫn giữ mối liên kết sâu sắc với chúng ta bất kể thời gian thay đổi ra sao, nên không lý nào lại thờ ơ với phép Đồng Tử lão. Phải là một sức mạnh nào đấy hơn cả phép Đồng Tử lão đã khống chế nó.
Lộc Tục gật gù cho rằng Mẫu Cơ nói phải. Lạc Long nheo mắt nghi ngờ:
-Tại sao không phải Huyết Thiên Thiết Giáp mà là Ác Lạc Điểu?
-Huyết Thiên Thiết Giáp quá mạnh và quá kiêu hãnh, không thứ sức mạnh nào trên đời đủ sức ngự trị linh hồn gã. Nếu Quỷ Vương chọn Ác Lạc Điểu thì cũng không bất ngờ. Một ngàn năm trước, khi chiến đấu cùng Bát Đại Hộ Vệ, ta đã từng gặp nhiều quái thú bị nhiễm sức mạnh của Quỷ Vương. Dù sao đây cũng là phỏng đoán mà thôi! Nhỡ đâu linh hồn Quỷ Vương có thể xâm nhập Huyết Thiên Thiết Giáp! Ta thật không dám tưởng tượng!
-Vậy chúng ta nên làm gì đây? – Mẫu Cơ hỏi – Chờ đợi hay giúp họ?
Cha con Lộc Tục im lặng. “Đất chết” hay đỉnh Hoành Sơn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, chỉ còn một cách là đích thân tới đó trợ giúp nhóm công chúa. Nhưng theo tục lệ, không người Lạc Việt nào được phép tới Hoành Sơn trong tháng cô hồn. Phong tục tín ngưỡng luôn là thứ ám ảnh con người, đối với người Lạc Việt lại càng nặng nề. Tộc trưởng Lạc Long lắm lúc phát ngán trước những niềm tin mơ hồ ấy, ngài nói:
-Con nghĩ chúng ta phải đến Hoành Sơn một chuyến.
Lộc Tục nghiêm giọng:
-Không được! Chúng ta không thể phá luật! Anh không nhớ sao, mỗi lần chúng ta đi ngược luật lệ, mọi điều tai ương đều đổ xuống đất nước này!
Lạc Long cười:
-Chỉ là sự trùng hợp thôi, cha à! Tại sao cứ phải gán những tai họa vào những luật lệ hay quy tắc? Vả lại, hơn một nghìn năm trước, chẳng phải chính cha đã phá luật khi tự mình xông vào “đất chết”?
Ông già lắc đầu thở phì phì như không muốn gợi chuyện quá khứ. Rốt cục thì Lộc Tục vẫn là một ông già Lạc Việt điển hình với ám ảnh tâm linh. Sống càng lâu, ông càng nhận ra lắm điều chỉ có thể giải thích bằng những câu trả lời mơ hồ.
Giữa lúc bàn bạc, ba người bỗng nghe thấy một người nói vọng vào:
-Thưa tộc trưởng, có khách muốn gặp người!
Nghe cái giọng cung kính quá mức này, Lạc Long đoán ngay ra là Nguyễn Lữ. Ngài tộc trưởng rời khỏi lều, ông nhận thấy phía sau Nguyễn Lữ là hai vị khách lạ: một gã thanh niên tóc nâu dài buộc đuôi ngựa, người kia đen trũi cao to chẳng kém Lạc Long. Hai người họ ướt như chuột, xem chừng vừa trải qua một cuộc trầm mình trên dòng sông dẫn vào làng. Người thanh niên bắt tay tộc trưởng rồi tự giới thiệu:
-Ngài là tộc trưởng Lạc Việt? Thật hân hạnh! Tôi là Lục Thiên, con trai hoàng đế Bạch Dương đệ thập và anh trai công chúa Lục Châu. Còn đây là Hắc Hùng… – Lục Thiên chỉ sang người cao to đứng cạnh – …thư ký giúp việc.
Lục Thiên không muốn khai rõ thân phận của Hắc Hùng, tránh để người khác nghi kỵ vì cái tên “Thổ Hành”. Lạc Long nhíu chân mày trước gã thư ký giúp việc, lòng tự nhủ thằng cha này giống con gấu hơn. Bỏ qua chi tiết kỳ cục đó, ngài tộc trưởng mời hai người vào trong bàn chuyện.
Vì quá lo lắng cho con gái, ngài đệ thập đã lệnh Lục Thiên và đội trưởng Thổ Hành tới tộc Lạc Việt. Sau một hồi trình bày lý do, Lục Thiên xin tộc trưởng cho phép gã và Hắc Hùng lên đỉnh Hoành Sơn. Lạc Long đáp lời:
-Được thôi, nhưng chúng ta chỉ có bản đồ. Sẽ không ai dẫn hai người đi cả, các vị phải tự tìm đường lấy!
-Tôi hiểu, thưa ngài. – Lục Thiên đáp.
Lộc Tục lắc đầu:
-Tốn công vô ích thôi! Tới Hoành Sơn mất ít nhất ba ngày, các anh lên đến nơi cũng chẳng kịp!
-Chúng tôi sẽ cố nhanh hết mức có thể. – Lục Thiên nói – Vả lại, chúng tôi có động lực thôi thúc đôi chân của mình. Xin các ngài hãy xem thứ này!
Nói đoạn gã trải ra bốn bức ảnh chụp bốn người khác nhau, Lạc Long liền cầm lấy chúng xem xét. Những bức ảnh chụp một ông già với bộ ria vĩ đại tỉa hình lưỡi rìu, một cô ả tóc bạch kim, một người không rõ nam hay nữ đeo khẩu trang và một cô gái tóc đen. Trông ả tóc đen, ngài tộc trưởng kinh ngạc vô cùng, vẻ mặt như muốn xâm nhập vào không gian lẫn thời gian của bức ảnh. Ngài chuyển nó qua Lộc Tục thì ông già há hốc mồm, đôi mắt mở to sắp sánh ngang mắt cú vọ. Mẫu Cơ nghến đầu ngó qua, gương mặt vốn điềm tĩnh bỗng biến sắc, bà hỏi:
-Cậu lấy bức ảnh này từ đâu?
-Các máy quay tại phi trường ở Thiên Kỷ thành đã ghi lại. Bốn người đã sử dụng hộ chiếu giả để nhập cảnh Xích Quỷ. Ông già tên Vạn Thù, một trong mười kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, đối tượng bị truy nã đặc biệt. Cô gái tóc bạch kim là Tang Nguyên, thủy tinh thánh sứ, một thánh sứ đã mất tích cách đây nhiều năm, người duy nhất trên thế giới biết sử dụng nguyên tố “thủy tinh”. Người đeo khẩu trang là Quạ Đen, đối tượng đang bị truy nã, một kẻ giết người không gớm tay, nhiều nhân chứng nói hắn từng giết hàng trăm người ở Quận 4 chỉ trong một ngày. Còn cô gái tóc đen, tình báo cho chúng tôi biết rằng cô ta là Tà, thành viên tổ chức Xích Tuyết, ở ngoài đời, ả làm công việc viết sách với cái tên “Diễm”. Hình như… các vị quen biết cô ả này?
Gia đình Lộc Tục nhìn nhau. Mẫu Cơ nhíu mày vẻ không tin:
-Hơn một nghìn năm trước, một cô gái tên Diễm Tà đã tới tộc chúng tôi. Gương mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả đều giống hệt cô gái trong ảnh. Lẽ nào trên đời có hai người giống nhau đến thế?
Lục Thiên nhăn trán, trong lòng bỗng lo lắng cho em gái gấp bội. Rõ ràng Lục Châu đang phải đối mặt với những quái vật chứ không phải con người.
…
Lúc này, trên đỉnh Hoành Sơn, Ác Lạc Điểu đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Nó rùng mình rũ sạch bụi bám rồi thoăn thoắt leo trèo quanh tượng Huyết Thiên Thiết Giáp. Nó ngó chằm chặp đám người bé tí bên dưới bằng cặp mắt to cộ đỏ ké, hai túm lông dài ngoẵng trên trán đung đưa liên hồi. Quan sát chán chê, nó bèn giang cánh hạ thân xuống, hai cánh gấp khúc chống trên đất, cái mỏ dài khò khè thở chực muốn tợp gọn đám người kia. Trông con Ác Lạc Điểu to bằng phi thuyền hạng trung, bọn Diễm Tà và công chúa vừa ngán vừa kinh sợ. Rõ ràng họ nên hợp sức thay vì vừa đấu đá nhau vừa tranh đoạt con quái thú. Lão già Vạn Thù nói oang oang:
-Trước tiên đánh nó mềm xương ra, rồi chúng ta quay lại xử nhau sau, nhỉ? Lẹ lẹ lên, bọn bay!
Nói là làm, lão vác “tàu tốc hành” chạy một mạch tới con chim khổng lồ. Hung thú lập tức vươn cổ, mỏ dài mổ nhanh như chảo chớp. Nhưng Vạn Thù nhanh chẳng kém, lão lách người né cú mổ rồi xoay người vung đao nhằm thẳng cổ quái vật. Nhưng đao bật ra ngay khi vừa chạm vào lớp lông vũ cứng như sắt thép của Ác Lạc Điểu. “Tàu tốc hành” không vỡ song lực phản chấn khiến cánh tay Vạn Thù tê rần. Con chim quay thân mổ tiếp lần hai, Vạn Thù tiếp tục tránh được, cái mỏ đâm trượt sục thủng mặt đất. Vạn Thù gào to:
-Còn đợi cái gì nữa hả bọn ranh? Đánh nó!
Nghe vậy, cả bọn liền xông vào quây lấy Ác Lạc Điểu. Nhân lúc con chim chưa kịp rút mỏ, Diễm Tà nhún người lao đến, nắm đấm thép đâm thẳng đỉnh đầu quái vật khiến nó choáng váng. Con chim dùng chi trước bấu víu mặt đất nhằm giữ thăng bằng. Trong lúc ấy, Quạ Đen từ lúc nào đã chạy băng băng trên lưng quái vật, ả di chuyển tới gần cổ con thú rồi vận bí kỹ, thanh “muỗi vằn” xoáy thẳng vào phần đỉnh cột sống của Ác Lạc Điểu. Toàn bộ áp lực tập trung tại mũi kiếm xuyên qua lớp lông vũ dày cui và bắt đâm da thịt. Với con quái vật, “muỗi vằn” chỉ như cây kim, nhưng kim đâm thì đau thấu trời, nó liền vùng vằng hất Quạ Đen khiến cô ả rơi xuống đất. Trông thấy kẻ quấy rối, con thú liền mổ liên hồi, cái mỏ đục khoét mặt đất thủng lỗ chỗ. Quạ Đen đảo người né những cú mổ, cố gắng câu kéo thời gian để Tang Nguyên và Tiểu Hồ có thời gian niệm phép thuật. Tang Nguyên hét lớn:
-Con quạ tránh ra!
Quạ Đen liền nhào người thoát ra. Cùng lúc ấy, Tang Nguyên giang cánh, Tiểu Hồ niệm Huyết Hồn cùng phép Hỏa Địa Hạ gọi Rahtri trong hình hài con báo lửa. Cả hai đồng thời xuất chiêu, những mảnh vụn thủy tinh từ đôi cánh của Tang Nguyên cuộn vào cơn lốc từ Phong kỹ của Vạn Thù; con báo lửa khạc hỏa cầu bay qua thanh “nhật thực” đã vận bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi. Mưa thủy tinh rào rào bay bên trái, đạn lửa bắn bên phải, Ác Lạc Điểu bèn lấy cánh che đầu. Những tiếng vỡ vụn pha lẫn mùi khét rung chuyển không gian, lớp lông vũ của Ác Lạc Điểu bị cày xéo bởi thủy tinh và bốc mùi khét vì lửa thiêu. Phía ngoài, Lục Châu dồn Lôi niệm lên pháp trượng, cây gậy chuyển màu trắng xóa chói mắt. Công chúa niệm phép, một khối bán cầu sét bao vây Ác Lạc Điểu rồi liên tục phóng điện. Con quái vật gào thét dữ dội, nó có thể chống chịu lửa và thủy tinh song không thể chống lại những cơn sốc điện. Vạn Thù gào lớn:
-Giết con gà đó, phanh thây nó ra!
Quái thú bỗng vùng dậy mạnh mẽ, đôi cánh vung vẩy phá vỡ bán cầu điện rồi vỗ phành phạch bay lên. Nó rùng mình rũ vụn thủy tinh bám trên thân, cái mỏ gầm rú những tiếng thét sốc óc. Vừa tỉnh ngủ đã bị một đám ruồi muỗi quấy rối, Ác Lạc Điểu trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Nó lượn quanh đỉnh núi, đôi mắt đỏ ké quan sát đám người. Vạn Thù nói:
-Tản ra, đừng túm tụm lại, chết cả nút bây giờ!
Con chim bỗng lướt xuống, cánh ép thân, mỏ vươn thẳng, người xoay tròn như mũi khoan lao xuống với tốc độ tên lửa. Đám người lập tức dạt ra tránh đường, mũi khoan Ác Lạc Điểu đục đất phá đá xuyên thủng mặt đất thành một lỗ sâu hoắm. Rất nhanh sau đó, quái thú từ cái hố vỗ cánh bay vút lên, toàn thân ám bụi trắng xóa. Nó chao cánh bay tới bay lui rồi lại xoáy tròn đâm thẳng xuống Tang Nguyên. Cô ả tóc bạch kim liền niệm phép, đôi cánh sau lưng tuôn chảy dòng thủy tinh cuộn thành lá chắn pha lê. Ác Lạc Điểu không né tránh mà vẫn lao vào, cái mỏ khoan lá chắn ầm ầm điếc lỗ tai, lớp pha lê liên tục rạn nứt. Thấy không ổn, Tang Nguyên bèn vỗ cánh bay lùi lại đúng lúc quái thú phá tan lá chắn, mỏ dài đâm nát đất đào hố sâu bốc khói mù. Lão già Vạn Thù hò hét:
-Làm cái gì đi chứ chúng bay? Này, thằng tóc đỏ không đánh à? Mày nhát gan vậy sao?
Vô Phong không phải không muốn đánh, mà bởi hắn không có kỹ năng càn quét một thứ khổng lồ như Ác Lạc Điểu. Nếu buộc phải đánh, hắn chỉ còn biết sử dụng Tử Thiết. Nhưng Tử Thiết tổn hại thể lực vô cùng, dùng nó đôi co với quái vật là điều bất khả.
Trong lúc ấy, Ác Lạc Điểu liên tục nhào mình công kích đám người, những cú mổ xẻ tanh banh mặt đất. Con chim tấn công khá nhanh, lại luôn giữ vị trí trên không trung nên rất khó bắt được nó. Chỉ có một cách là Lục Châu sử dụng Lôi niệm cỡ lớn áp chế quái thú, bất quá nàng cần nhiều thời gian và sự bảo vệ vững chắc tuyệt đối. Thấy tình hình không ổn, Vạn Thù bèn nói:
-Ai đó phải thịt con gà đó! Này thằng tóc đỏ, theo ta!
Nghĩ lão già có nhiều kinh nghiệm hơn, Vô Phong bất đắc dĩ nghe lời. Một già một trẻ ban nãy đánh nhau chí tử giờ thành đồng đội, tên tóc đỏ bất giác khó chịu. Lão già thì chẳng chấp nhặt mấy chuyện linh tinh ấy, chỉ nói liến thoắng:
-Khi nào con gà ấy bay xuống, ta sẽ dùng Phong kỹ cố giữ nó lại, còn chú mày chỉ việc lao ra đánh nát cái mặt nó! Hiểu chưa hả?
Vô Phong gật gật, những người khác liền vào vị trí chờ đợi. Nhận thấy đám người thay đổi đội hình, Ác Lạc Điểu không vội tấn công mà bay lòng vòng kiểm tra. Bỗng nhiên nó chao cánh lặn xuống biển mây bao quanh đỉnh núi, bóng dáng hoàn toàn biến mất. Không gian trở về trạng thái yên tĩnh nhưng nó chỉ là khúc dạo đầu của một cơn bão sắp ập đến. Chẳng ai bảo ai, chín người liền tỏa ra các hướng khác nhau, ánh mắt chăm chú nhìn biển mây rộng lớn. Ai nấy đều cảm thấy một nỗi sợ hãi đang cào lưng mình. Vạn Thù hô hào:
-Thấy con gà đó xuất hiện thì phải hét to lên, nghe rõ chưa bọn bay?
Ả Tang Nguyên tức mình đốp chát:
-Này, ông đang chỉ huy bọn này đấy hả?
-Nghe ta thì sống, cãi ta thì chết, hiểu chưa bé con?
Cô nàng tóc bạch kim định mở miệng thì chợt nghe tiếng vỗ phành phạch vọng tới. Trước mặt ả, Ác Lạc Điểu từ biển mây vọt lên, nó xoáy tròn thân rồi đâm tới Tang Nguyên, cái mỏ xoay như bông vụ cuộn tung cát bụi. Nhanh như chớp, Quạ Đen quờ tay tóm cổ áo Tang Nguyên lẳng sang một bên. Con ác thú giang cánh hạ thân và bắt đầu chạy bằng bốn chi, nó hùng hục đâm đầu về phía Hỏa Nghi. Gã này cùng “tiểu tiên nữ” cong mông mà chạy, chẳng dè tên người máy chạy nhanh hơn mình, Hỏa Nghi gào thét:
-Vạn Thế ơi, tao tạo ra mày để mày lủi nhanh hơn tao à?!
Hỏa Nghi liền đổi hướng, Ác Lạc Điểu phân vân không biết nên đuổi theo hắn hay “tiểu tiên nữ”. Vạn Thù nhân cơ hội vận Phong kỹ tạo một vùng gió xoáy xung quanh con chim. Nhưng quái thú nhận ra ngay sự khác lạ, nó liền rời khỏi vùng nguy hiểm trước khi bãi gió xoáy biến thành cơn lốc. Ác Lạc Điểu sống quá lâu nên có thừa tinh quái, nó lại lặn xuống biển mây và gieo rắc nỗi sợ hãi cho đám người. Ngay cả Diễm Tà – kẻ luôn giữ được sự bình tĩnh cũng rùng mình trước sức mạnh của quái vật. Thấy cả bọn xuống tinh thần, Vạn Thù kêu gào:
-Chúng bay làm cái gì thế hả? Mẹ kiếp! Nó chỉ là con gà làm đồ nhậu thôi, thịt xẻ ra chắc ăn tới sáng mai!
Câu nói đùa khiến vài người nhếch mép cười, ít nhất họ vẫn có thể an tâm khi lão già này vẫn khỏe. Nhưng Lục Châu thì không. Bởi lẽ lão càng khỏe, khả năng tranh giành linh hồn Quỷ Vương với lão càng thấp. Nhóm công chúa cần hạ gục quái thú trước khi thuốc tăng lực hết công hiệu. Nàng quay sang Vô Phong rồi khẽ nói:
-Phong, dùng Phong kỹ đi!
-Ý cô là làm cái gì đó giống Vạn Thù? Tôi vẫn chưa luyện tập thành thục, công chúa à! – Tên tóc đỏ cười mếu.
-Bí kỹ cũng giống phép thuật có nhiều hình thái khác nhau, nó phản ánh bản chất con người. Anh là anh, Vạn Thù là Vạn Thù, sao anh phải trở nên giống người khác? Anh nói rằng “hãy là chính mình”, đúng không? Giờ là lúc anh cần thể hiện bản thân đó!
Lục Châu vừa dứt lời thì ngay trước mặt nàng, Ác Lạc Điểu từ tầng mây vọt ra. Nó xoay tròn đâm tới, công chúa và Vô Phong vội tản ra hai bên tránh đường. Bay được nửa đường, con chim chợt hạ thân xuống, cái mỏ vung vẩy càn quét mặt đất loạn xà ngầu, đất đá văng ào ào trúng người Lục Châu khiến nàng bị choáng. Công chúa gục ngã, quái thú liền vồ đến, tứ chi rầm rập nện mặt đất. Không ai ở gần đó để cứu Lục Châu, chỉ một lát nữa thôi, nàng sẽ nát thành cám dưới cú mổ của Ác Lạc Điểu. Như phản xạ không điều kiện, Vô Phong đổ người lao đi, thanh “bộc phá” mở sẵn chốt lựu đạn. Hắn sợ con quái thú, nhưng nếu công chúa có mệnh hệ gì, nó sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời hắn. Vì quá chú ý công chúa, Vô Phong không hề để ý rằng một làn gió xuất hiện sau lưng và đẩy hắn đi nhanh hơn. Hắn chạy cắt mặt quái vật, tay vung kiếm đoạn gào thét:
-Ăn đi, con điên này!
Làn nội lực trắng xóa mang tên Tử Thiết đối kháng cái mỏ khổng lồ. Trong khoảnh khắc, tên tóc đỏ cố vận thêm Phong kỹ, nội lực bỗng chốc trải rộng gấp bội, lan qua cái mỏ đập thẳng mặt quái vật. Ác Lạc Điểu lật ngửa đầu, toàn thân hơi loạng choạng. Sức công phá của Tử Thiết lẫn lựu đạn làm nó tối tăm mặt mũi. Hỏa Nghi và Tiểu Hồ kinh ngạc vô cùng, họ chưa từng thấy Tử Thiết mạnh đến thế. Phía xa, Vạn Thù còn ngạc nhiên hơn song không phải vì Tử Thiết mà bởi lão vừa chứng kiến sự ra đời của một thứ Phong kỹ hoàn toàn mới. “Dùng gió đẩy nhanh tốc độ bản thân, mở rộng phạm vi nội lực, trên đời có thứ Phong kỹ này sao?” – Lão lẩm bẩm.
Ác Lạc Điểu vẫn chưa kịp hồi tỉnh, Diễm Tà bèn nhảy lên tung một cú đấm trời giáng giữa trán nó. Quái vật gục người, Vạn Thù vận Phong kỹ, râu tóc phừng phừng dựng ngược, một cơn gió lớn từ thinh không dội xuống ép chặt lưng Ác Lạc Điểu. Con chim ghì chân, đôi cánh vùng vẫy toàn thân bộc phát khí đen đặc quánh. Thấy sức mạnh Quỷ Vương trỗi dậy, Lục Châu lầm rầm chú ngữ triệu hồi thần hộ mệnh. A Sát Ca xuất hiện đoạn giang cánh vút bay, tay vung thương đâm xuyên lưng Ác Lạc Điểu, dòng sét tích tụ đầu mũi thương lan tràn khắp nội tạng quái thú. Con chim đau đớn rít tiếng chói tay, nó vùng vằng hất tung cây thương, đôi cánh khua loạn đánh tới tấp vào A Sát Ca. Nữ thần giương khiên chống đỡ, móng vuốt cào tấm khiên vang rền tiếng kim loại. Thấy nữ thần, ả Tang Nguyên hết sức hào hứng:
-Là A Sát Ca nổi tiếng đấy chăng? Thật đẹp! Nhưng ta sẽ cho cô thấy ai mới là người đẹp nhất ở đây!
Cô ả niệm chú ngữ, đôi cánh thủy tinh rơi rụng vô số mảnh thủy tinh. Những mảnh vụn ấy xoắn cuộn với nhau, tập kết thành hình một nữ thần với gương mặt pha lê diễm lệ mà vô cảm, toàn thân trong suốt lấp lánh bảy màu do khúc xạ ánh sáng. Đó là Tế Ti – vị thần hộ mệnh mà Lục Châu chỉ biết tới qua những chuyện kể. Truyền thuyết của Thánh Vực nói rằng trước khi trở thành thần, Tế Ti sở hữu một dáng vẻ tuyệt mĩ đến nỗi không người đàn ông nào được phép chạm tới.
Thần hộ mệnh Tế Ti vỗ cánh thủy tinh bay vút lên rồi lơ lửng giữa không trung. Tang Nguyên niệm phép, nữ thần liền huơ tay vẽ vòng tròn, thủy tinh chạy theo vòng tròn ấy, gắn kết với nhau tạo ra một tấm gương cầu lồi hai mặt. Ánh nắng chiếu qua gương, hội tụ tại một điểm chói mắt nhỏ tí trên đất. Tang Nguyên nói:
-Đây là đòn quyết định, nhưng ta cần thời gian, mấy người cầm chân con thú giùm ta!
Đám người liền bu vào khống chế Ác Lạc Điểu. Hỏa Nghi điều khiển “tiểu tiên nữ” phun khạc một đống dầu nhớt lên quái thú, Tiểu Hồ niệm phép thổi lửa, lửa bắt dầu cháy dữ dội, một khoảng vai Ác Lạc Điểu bị thiêu đốt. Con chim gào thét điếc tai và quẫy đạp với cơn giận dữ tột cùng. Công chúa vung pháp trượng, A Sát Ca tung cánh bay lên rồi nhào xuống như đại bàng vồ mồi, tay đâm thương xuyên thẳng lưng Ác Lạc Điểu rồi ghìm chặt xuống. Quái vật không chịu thua, nó gồng mình lăn lộn, đôi cánh vung loạn xạ vô tình quật trúng A Sát Ca. Nữ thần đổ ập, đôi cánh nhuốm bụi. A Sát Ca không vấn đề bởi các đòn đánh vật lý miễn nhiễm với thần, nhưng Lục Châu thì có. Đôi mắt công chúa rỉ máu, thần trí hỗn loạn. Cú đánh của Ác Lạc Điểu gây một phần ảnh hưởng lên nàng do sự tương thông linh hồn giữa thánh sứ và thần hộ mệnh.
Trong khi đó, Phong kỹ của Vạn Thù yếu dần, Ác Lạc Điểu dần thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cơn gió. Lão già ria lưỡi rìu hét lớn:
-Đứa nào đánh con gà này đi! Ta không thể giữ lâu hơn nữa!
Ba người Vô Phong, Quạ Đen và Diễm Tà buộc phải tiếp cận quái thú. Tên tóc đỏ cùng Diễm Tà tiến ra phía trước làm mồi nhử. Trông thấy họ, Ác Lạc Điểu thở phì phì đoạn vươn cổ mổ như con gà mổ đám giun dế. Hai người họ lạng lách tránh những cú mổ hiểm hóc, mặt đất thủng lỗ chỗ như hố bom. Lợi dụng quái thú bị phân tán, Quạ Đen nhanh chóng trèo lên cổ Ác Lạc Điểu, ả tóm từng cọng lông của nó để giữ mình khỏi bị gió của Vạn Thù thổi bay. Cô ả lầm lũi bò đến vị trí mà thanh “muỗi vằn” đâm trúng ban nãy rồi vận bí kỹ lên thanh kiếm. Dây xích lanh canh, lưỡi kiếm xoay tít, “muỗi vằn” xoáy mạnh khoan thủng da thịt quái thú. Ác Lạc Điểu đau thấu tâm can, mỏ thép ộc máu ướt đẫm lông ức. Hốt nhiên nó lộn ngược cổ về phía sau rồi quơ mỏ. Quạ Đen giật mình buông tay, ả bị gió lốc cuốn phăng, người văng như diều đứt dây. May sao Hỏa Nghi kịp thời vươn tay đỡ lấy cô ả, hai người ngã dúi trên đất. Hỏa Nghi nhe răng cười:
-Cưng thật liều lĩnh và khó bảo!
Quạ Đen đạp hắn lui ra và chẳng nói lời nào. Ngay lúc ấy, phép thuật của Tang Nguyên hoàn tất. Tấm gương trên tay nữ thần Tế Ti rọi một tia nắng vàng rực mảnh mai thiêu cháy mặt đất. Cô ả niệm phép, nữ thần xoay gương, tia nắng lướt qua thanh “nhật thực” với bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi tạo nên một cột sáng cỡ lớn, nó lướt qua quái thú, tạo một dải sáng chói lòa nổ liên hoàn. Đỉnh Hoành Sơn chấn động như thể đang hứng chịu hàng loạt quả tên lửa. Sức ép đè nén, áp khí lèn nhau ép vỡ đất đá, sức nổ công phá lòng đất tưởng chừng khoan thẳng xuống tận chân núi. Con quái thú mất hút trong làn ánh sáng hủy diệt.
Âm thanh vãn hồi, ánh sáng nọ tiêu biến, để lại một con Ác Lạc Điểu xơ xác lông cánh trên mặt đất, mỏ há hốc thở phì phò yếu ớt. Nhưng đám người chẳng khá hơn con quái thú là mấy. Phía này, do tập trung quá nhiều năng lượng vào đòn đánh nên Tang Nguyên đã kiệt sức, cô ta rũ người ngồi thụp xuống. Bên kia, Lục Châu cũng rã rời sau cú đập trời giáng của quái thú lên A Sát Ca. Cả hai thánh sứ lúc này đều không thể thực hiện phép Ảo Trận. Bọn Diễm Tà và Vô Phong nhìn nhau. Liên minh đã chấm dứt, giờ là lúc phân rõ thắng bại. Quạ Đen cười:
-Các người thua rồi!
-Thua? – Hỏa Nghi nhại lại – Chưa rõ mỉu nào cắn mèo nào đâu cưng à (*)!
-Thật à? Vậy thuốc đã hết tác dụng chưa?
Hỏa Nghi ngớ mặt. Ngay lúc ấy, một cơn đau quặn ruột xâm lấn đầu óc hắn, Hỏa Nghi gục xuống không thở nổi. Chẳng riêng gì hắn, thuốc tăng lực bắt đầu gây phản ứng phụ lên những người khác. Phải nói rằng chính Quạ Đen đã cố tình câu kéo thời gian, ả biết rõ thuốc tăng lực nguy hại thế nào khi hết tác dụng. Xui xẻo thay, bên Diễm Tà vẫn còn một người khỏe mạnh: Diễm Tà. Cô ta chẳng có vẻ gì là vừa trải qua một trường ác chiến khốc liệt. Ả lừ lừ bước về phía Lục Châu. Tên tóc đỏ cố gượng dậy nhưng toàn thân tê cứng, chỉ còn cái miệng vẫn động đậy:
-Dừng lại! Tôi sẽ giết cô!
Diễm Tà phớt lờ bởi ả chẳng việc gì phải ngại một gã mồm to. Ả túm áo công chúa, cánh tay thép siết chặt cổ nàng. Lục Châu nghẹn giọng nói:
-Sao… cô làm thế?
-Xin lỗi, nhưng tôi phải làm thế! – Diễm Tà đáp – Dù sao tôi từng cứu cô một mạng, giờ tôi lấy lại cái mạng ấy, công bằng phải không?
Cánh tay Diễm Tà siết chặt hơn, Lục Châu không thở nổi, gương mặt tím tái. Trông nàng sắp chết, Vô Phong nghiến răng kèn kẹt, cánh tay cố gắng với lấy thanh “bộc phá”. Tên tóc đỏ biết rằng ngoài hắn ra, không ai có thể cứu nàng. Hắn quờ tay sang phía Tàn Thi đoạn thì thào:
-Cho tôi xin một viên tăng lực!
-Không, cậu sẽ chết! – Tàn Thi nói.
-Kệ mẹ nó, giờ không quan trọng!
Thấy Vô Phong quyết ý, Tàn Thi bèn đưa cho hắn một viên. Tên tóc đỏ nhai nuốt viên thuốc, cơ thể lập tức tràn trề sinh lực. Hắn vùng dậy lao đi, tay vung kiếm đâm tới Diễm Tà. Ả tóc đen buộc phải buông tay thả công chúa, nhưng cô ả ngay lập tức quay trở lại đối kháng với tên tóc đỏ. Vô Phong vung kiếm chém ngang, Diễm Tà xoay chân đá tạt. Cú đá nhanh hơn đường kiếm, va thẳng mặt Vô Phong. Hắn trượt dài trên đất, đầu óc choáng váng. Diễm Tà lao theo đoạn cười lớn:
-Anh chỉ có thế thôi sao? Tóc đỏ?
Vô Phong vươn mình bật dậy. Tà nhảy tới, hông vặn mạnh rồi tung cú đấm. Vô Phong giương “bộc phá” chống đỡ cú đấm, cảm giác như một cây búa tạ ngàn cân giáng vào. Hắn sụm người, tức thì Tà vung chân đá tạt trúng mặt hắn lần hai. Tên tóc đỏ văng đi như diều đứt dây, bất quá hắn vẫn trở dậy dù gương mặt đã bê bết máu. Công chúa vội nói:
-Dừng lại đi, Phong! Đừng đánh nữa!
Hai tai tên tóc đỏ ù đi, cơ thể lịm dần do tác dụng phụ của viên thuốc tăng lực. Hắn không biết tại sao Diễm Tà có thể đấm nhanh và mạnh như thế. Nhưng hắn biết một điều rằng nếu mình bỏ cuộc, công chúa sẽ chết. Vô Phong nâng kiếm, đôi chân sẵn sàng bước lần cuối. Hắn quay lại nhìn công chúa đoạn nhe răng cười:
-Ai bảo công chúa xuất hiện giữa đời tôi làm chi?
Và rồi hắn chạy, mái tóc đỏ vun vút theo gió. Diễm Tà chẳng ngần ngại lao thẳng vào hắn, tóc đen mềm mại cuộn sóng. Chỉ một cái chớp mắt nữa, thắng thua sẽ được phân định. Rõ ràng Vô Phong không có cửa thắng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhớ lời của Hỏa Nghi khi giới thiệu thanh “bộc phá” phiên bản mới:
“Nghe nói cao thủ kiếm thuật ra đòn với tốc độ mười ba mét một giây (13m/s), đây là giới hạn của con người. Nếu cậu vượt qua cực hạn này, lưỡi kiếm sẽ tàng hình!”. (**)
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, hắn bèn vận Phong kỹ cùng thanh kiếm. Lưỡi “bộc phá” bỗng chốc nhạt nhòa dưới ánh mặt trời rồi vô hình, Diễm Tà đột ngột khựng lại rồi vội vàng thoái lui. Cô ả bất giác sờ lên người và nhận ra găng tay thép tràn ngập máu đỏ, áo bị xẻ rách từ vai phải xuống hông bên trái. Diễm Tà gục xuống, miệng thổ máu tươi, cô ta không thể tin mình vừa trúng đòn. Cả đám bên ngoài sững sờ trước cảnh tượng ấy, họ không nghĩ Vô Phong sẽ thắng, nhưng tên tóc đỏ làm được, thậm chí còn tặng Diễm Tà một đòn chí tử. Hỏa Nghi ngoác mồm cười sằng sặc:
-Tàng hình rồi! Đúng là lưỡi kiếm có thể tàng hình! Cậu vượt qua giới hạn rồi, tóc đỏ!
Bất thình lình một làn hắc khí lan tràn khắp đỉnh Hoành Sơn. Mọi người phát hiện chúng bắt nguồn từ Ác Lạc Điểu. Con quái thú lồm cồm bò dậy, những vết thương trên cơ thể được hắc khí lấp đầy. Tiếp nạp thêm sức mạnh Quỷ Vương, giờ đây nó khỏe và hung bạo hơn trước gấp bội. Quái thú giang cánh bay rồi trầm mình xuống biển mây vô tận. Tiếp sau đó, một loạt những âm thanh cắt gọt vọng lên khiến ai nấy rợn tóc gáy. Im lặng một hồi, con chim bỗng quay trở lại, nó vượt qua làn mây, đôi chân to khỏe cắp theo… một chóp núi. Chóp núi so với nó là hơi to, so với con người là khổng lồ. Chẳng ai biết con quái thú ấy đã làm gì và làm như thế nào. Bóng đêm bao phủ đỉnh núi dù mặt trời chưa hề lặn mà do khối đá to khủng khiếp kia đã che khuất ánh nắng. Hỏa Nghi vô thức lảm nhảm:
-Phen này hết lấy vợ!
Ác Lạc Điểu bay cao, gầm rú những tiếng man rợ rồi buông móng, Đỉnh núi áp xuống đỉnh núi, đám người chẳng thể chạy trốn, họ chỉ như bầy kiến chờ đợi cái chết. Nhưng ở thời khắc tuyệt vọng ấy, bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp chợt cử động. Chiến mã tung vó, chiến thần vung gậy sắt, đánh thẳng chóp núi đang rơi. Thanh âm tựa cả tấn thuốc nổ khai hỏa. Đất rung, gió loạn, biển khơi dậy sóng. Áp khí như bão ào ào gạt phăng đất đá, con người như cát bụi bị cuốn theo. Chóp núi văng xuống dưới, mài nát sườn Hoành Sơn, mang theo cơn động đất lay chuyển mảnh đất Lạc Việt. Đôi mắt Lục Châu khép dần, chìm vào chốn vô định.
…
Công chúa chẳng nhớ mình đã thiếp đi bao lâu. Nàng tỉnh dậy, đầu óc choáng váng. Nàng mơ hồ thấy ánh tóc đỏ đang lơ phơ thổi theo gió, cánh tay vô thức ôm lấy, miệng gọi:
-Phong?
-Không, là ta đây. Em ổn chứ?
Ánh nắng trở lại với đôi mắt của công chúa. Nàng nhận ra người đang đỡ mình dậy là Lục Thiên, nàng thốt lên:
-Anh? Sao anh lại ở đây?
-Một câu chuyện dài, ta sẽ kể sau.
-Ác Lạc Điểu đâu?
-Nó bỏ trốn rồi, bọn Tân đảng và Diễm Tà cũng thế. – Lục Thiên trả lời – Ta và đội trưởng Thổ Hành tới nơi thì đụng ngay Huyết Thiên Thiết Giáp. Hai ta sẽ chết chắc nếu ông ấy không xuất hiện kịp thời.
Lục Châu nhìn theo hướng chỉ tay của anh trai. Phía xa, Lộc Tục đang ngồi xếp bằng trước tượng Huyết Thiên Thiết Giáp, tay vỗ một chiếc trống làm bằng đồng tạo nên những âm điệu kỳ lạ. Lục Thiên nói:
-Nghe nói không gì có thể cản Huyết Thiên Thiết Giáp, ngoại trừ tiếng trống đó. Lộc Tục… ông ta đã phải phá bỏ tục lệ và tới đây giúp chúng ta.
Công chúa ngó quanh, thấy khắp nơi vương vãi đất đá, cảnh vật tiêu điều như vừa trải qua một trận hủy diệt. Gã đội trưởng Hắc Hùng đang mải chăm sóc cho Hỏa Nghi và Tàn Thi. Chẳng biết gã làm gì mà Hỏa Nghi cứ kêu la chết cha chết mẹ. Lục Châu bỗng thảng thốt:
-Vô Phong và Tiểu Hồ đâu?
Lục Thiên lắc đầu:
-Ta không biết, lúc tới đây thì chẳng thấy bọn họ nữa. Lộc Tục đã cho người tìm kiếm rồi, chớ lo! Nhưng có việc này quan trọng hơn, theo ta!
Công chúa lật đật bước theo anh trai, tâm trí lẫn lộn giữa lo lắng và sự bối rối. Lục Thiên dẫn nàng tới chân tượng Huyết Thiên Thiết Giáp. Phía dưới chân tượng có một huyệt mộ đặt chiếc quan tài đá màu trắng. Một điều kỳ lạ là chiếc quan tài phát ra rất nhiều hắc khí của Quỷ Vương. Ông già Lộc Tục ngừng vỗ trống đoạn cất lời:
-Ban đầu ta nghĩ Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương. Nhưng ta nhận ra linh hồn ác quỷ xuất hiện cả trên Huyết Thiên Thiết Giáp. Nguồn gốc hắc khí có lẽ xuất phát từ chiếc quan tài này!
-Nhưng quan tài này của ai? – Lục Châu hỏi.
Ông già nhìn nàng bằng con mắt ái ngại, sau tiếp lời:
-Dòng họ Bạch Dương của cô có một hủ tục truyền đời: đó là mỗi vị vua sau khi chết phải được chôn cất ở những ngọn núi cao nhất thế giới. Cha cô cũng không ngoại lệ. Rất lâu về trước, ông ta tới đây và đề nghị với ta chuyện này. Lúc đầu ta phản đối, nhưng ông ta hứa sẽ giúp đỡ Xích Quỷ thoát khỏi chiến tranh và nhiều ưu đãi chính trị có hời. Vì vậy ta đã chấp thuận. Mộ phần này liên hệ sâu sắc với cha cô, nói cách khác, hiện giờ nó thế nào, cha cô sẽ như vậy.
Công chúa run rẩy nhìn xuống. Hắc khí tan bớt, để lại một dòng chữ khắc trên nắp quan tài. Chúng như những bóng ma đang nhìn nàng và cười khoái trá.
Mộ phần Bạch Dương đệ thập.
Lộc Tục đã ngồi trước bàn thờ hàng tiếng đồng hồ, đôi mắt thi thoảng máy động. Xung quanh ông già, những mảnh bùa xếp thành vòng tròn bay lơ lửng, chốc chốc khẽ lay động bởi những cơn gió tốc qua cửa lều. Bên cạnh ông, Mẫu Cơ kiên nhẫn chờ đợi còn Lạc Long xem chừng sốt ruột hơn. Ngài tộc trưởng theo dõi từng cử chỉ của Lộc Tục, đợi khi những lá bùa rơi xuống đất và ông già mở mắt thì hỏi ngay:
-Sao rồi, cha? Có được không? Ác Lạc Điểu có trả lời không?
Ông già lắc đầu. Sở dĩ Lộc Tục cố gắng kêu gọi Ác Lạc Điểu vì chỉ duy nhất con chim đó dám bay vào “đất chết”. Ông hy vọng nó sẽ đưa bọn Vô Phong ra khỏi tử địa an toàn. Nhưng suốt một ngày dùng phép Đồng Tử lão, Ác Lạc Điểu vẫn chẳng hồi đáp.
Cuộc sống của tộc Lạc Việt gắn liền với lạc điểu. Mối quan hệ ấy càng thêm khăng khít sau khi linh hồn Đồng Tử lão hòa hợp thế giới tự nhiên, đồng nhất cùng chim lạc. Hết thảy bọn chúng đều nghe lời Lộc Tục, ngoại trừ Ác Lạc Điểu. Hai ngàn năm trước, Lộc Tục phải dùng hết sức lực mới trấn áp được con dị thú ấy. Ác Lạc Điểu chỉ tuân lệnh ông nhưng cũng chẳng phải dạng vẫy đuôi răm rắp chiều ý chủ nhân. Triều đại Kinh Dương Vương suy tàn, nó cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng. Cả một vùng trời quanh đỉnh Hoành Sơn nghiễm nhiên trở thành “tổ” của nó, không con thú nào dám bén mảng.
Lộc Tục cúi đầu ngẫm nghĩ, sau lại thử niệm phép, những lá bùa vàng bay lên không trung rồi xoay tròn. Nửa tiếng trôi đi mà gương mặt ông già vẫn khó đăm đăm, xem chừng mọi nỗ lực đều thất bại. Lộc Tục thở hắt một hơi mệt mỏi:
-Ác Lạc Điểu không trả lời. Có lẽ nào… nó đã chết? Hai trăm năm qua ta chưa hề gặp nó! Khéo thành nắm xương rồi!
Lạc Long lắc đầu:
-Ác Lạc Điểu được ban cho một cuộc sống vĩnh hằng, trừ phi nó bị giết. Nhưng ai giết được nào? Trừ phi đó là Huyết Thiên Thiết Giáp!
Ba người im lặng hồi lâu, ai nấy cố tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Mẫu Cơ liền lên tiếng sau một hồi suy nghĩ thấu đáo:
-Có lẽ nào nó là Quỷ Vương? Hãy để ý lời tiên tri: “An giấc ngàn thu, bên bờ đại hải, Hoành Sơn một dải, vạn đại dung thân”. Lẽ nào nó ám chỉ Ác Lạc Điểu? Con quái vật ấy tuy hung dữ, nhưng nó vẫn giữ mối liên kết sâu sắc với chúng ta bất kể thời gian thay đổi ra sao, nên không lý nào lại thờ ơ với phép Đồng Tử lão. Phải là một sức mạnh nào đấy hơn cả phép Đồng Tử lão đã khống chế nó.
Lộc Tục gật gù cho rằng Mẫu Cơ nói phải. Lạc Long nheo mắt nghi ngờ:
-Tại sao không phải Huyết Thiên Thiết Giáp mà là Ác Lạc Điểu?
-Huyết Thiên Thiết Giáp quá mạnh và quá kiêu hãnh, không thứ sức mạnh nào trên đời đủ sức ngự trị linh hồn gã. Nếu Quỷ Vương chọn Ác Lạc Điểu thì cũng không bất ngờ. Một ngàn năm trước, khi chiến đấu cùng Bát Đại Hộ Vệ, ta đã từng gặp nhiều quái thú bị nhiễm sức mạnh của Quỷ Vương. Dù sao đây cũng là phỏng đoán mà thôi! Nhỡ đâu linh hồn Quỷ Vương có thể xâm nhập Huyết Thiên Thiết Giáp! Ta thật không dám tưởng tượng!
-Vậy chúng ta nên làm gì đây? – Mẫu Cơ hỏi – Chờ đợi hay giúp họ?
Cha con Lộc Tục im lặng. “Đất chết” hay đỉnh Hoành Sơn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, chỉ còn một cách là đích thân tới đó trợ giúp nhóm công chúa. Nhưng theo tục lệ, không người Lạc Việt nào được phép tới Hoành Sơn trong tháng cô hồn. Phong tục tín ngưỡng luôn là thứ ám ảnh con người, đối với người Lạc Việt lại càng nặng nề. Tộc trưởng Lạc Long lắm lúc phát ngán trước những niềm tin mơ hồ ấy, ngài nói:
-Con nghĩ chúng ta phải đến Hoành Sơn một chuyến.
Lộc Tục nghiêm giọng:
-Không được! Chúng ta không thể phá luật! Anh không nhớ sao, mỗi lần chúng ta đi ngược luật lệ, mọi điều tai ương đều đổ xuống đất nước này!
Lạc Long cười:
-Chỉ là sự trùng hợp thôi, cha à! Tại sao cứ phải gán những tai họa vào những luật lệ hay quy tắc? Vả lại, hơn một nghìn năm trước, chẳng phải chính cha đã phá luật khi tự mình xông vào “đất chết”?
Ông già lắc đầu thở phì phì như không muốn gợi chuyện quá khứ. Rốt cục thì Lộc Tục vẫn là một ông già Lạc Việt điển hình với ám ảnh tâm linh. Sống càng lâu, ông càng nhận ra lắm điều chỉ có thể giải thích bằng những câu trả lời mơ hồ.
Giữa lúc bàn bạc, ba người bỗng nghe thấy một người nói vọng vào:
-Thưa tộc trưởng, có khách muốn gặp người!
Nghe cái giọng cung kính quá mức này, Lạc Long đoán ngay ra là Nguyễn Lữ. Ngài tộc trưởng rời khỏi lều, ông nhận thấy phía sau Nguyễn Lữ là hai vị khách lạ: một gã thanh niên tóc nâu dài buộc đuôi ngựa, người kia đen trũi cao to chẳng kém Lạc Long. Hai người họ ướt như chuột, xem chừng vừa trải qua một cuộc trầm mình trên dòng sông dẫn vào làng. Người thanh niên bắt tay tộc trưởng rồi tự giới thiệu:
-Ngài là tộc trưởng Lạc Việt? Thật hân hạnh! Tôi là Lục Thiên, con trai hoàng đế Bạch Dương đệ thập và anh trai công chúa Lục Châu. Còn đây là Hắc Hùng… – Lục Thiên chỉ sang người cao to đứng cạnh – …thư ký giúp việc.
Lục Thiên không muốn khai rõ thân phận của Hắc Hùng, tránh để người khác nghi kỵ vì cái tên “Thổ Hành”. Lạc Long nhíu chân mày trước gã thư ký giúp việc, lòng tự nhủ thằng cha này giống con gấu hơn. Bỏ qua chi tiết kỳ cục đó, ngài tộc trưởng mời hai người vào trong bàn chuyện.
Vì quá lo lắng cho con gái, ngài đệ thập đã lệnh Lục Thiên và đội trưởng Thổ Hành tới tộc Lạc Việt. Sau một hồi trình bày lý do, Lục Thiên xin tộc trưởng cho phép gã và Hắc Hùng lên đỉnh Hoành Sơn. Lạc Long đáp lời:
-Được thôi, nhưng chúng ta chỉ có bản đồ. Sẽ không ai dẫn hai người đi cả, các vị phải tự tìm đường lấy!
-Tôi hiểu, thưa ngài. – Lục Thiên đáp.
Lộc Tục lắc đầu:
-Tốn công vô ích thôi! Tới Hoành Sơn mất ít nhất ba ngày, các anh lên đến nơi cũng chẳng kịp!
-Chúng tôi sẽ cố nhanh hết mức có thể. – Lục Thiên nói – Vả lại, chúng tôi có động lực thôi thúc đôi chân của mình. Xin các ngài hãy xem thứ này!
Nói đoạn gã trải ra bốn bức ảnh chụp bốn người khác nhau, Lạc Long liền cầm lấy chúng xem xét. Những bức ảnh chụp một ông già với bộ ria vĩ đại tỉa hình lưỡi rìu, một cô ả tóc bạch kim, một người không rõ nam hay nữ đeo khẩu trang và một cô gái tóc đen. Trông ả tóc đen, ngài tộc trưởng kinh ngạc vô cùng, vẻ mặt như muốn xâm nhập vào không gian lẫn thời gian của bức ảnh. Ngài chuyển nó qua Lộc Tục thì ông già há hốc mồm, đôi mắt mở to sắp sánh ngang mắt cú vọ. Mẫu Cơ nghến đầu ngó qua, gương mặt vốn điềm tĩnh bỗng biến sắc, bà hỏi:
-Cậu lấy bức ảnh này từ đâu?
-Các máy quay tại phi trường ở Thiên Kỷ thành đã ghi lại. Bốn người đã sử dụng hộ chiếu giả để nhập cảnh Xích Quỷ. Ông già tên Vạn Thù, một trong mười kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, đối tượng bị truy nã đặc biệt. Cô gái tóc bạch kim là Tang Nguyên, thủy tinh thánh sứ, một thánh sứ đã mất tích cách đây nhiều năm, người duy nhất trên thế giới biết sử dụng nguyên tố “thủy tinh”. Người đeo khẩu trang là Quạ Đen, đối tượng đang bị truy nã, một kẻ giết người không gớm tay, nhiều nhân chứng nói hắn từng giết hàng trăm người ở Quận 4 chỉ trong một ngày. Còn cô gái tóc đen, tình báo cho chúng tôi biết rằng cô ta là Tà, thành viên tổ chức Xích Tuyết, ở ngoài đời, ả làm công việc viết sách với cái tên “Diễm”. Hình như… các vị quen biết cô ả này?
Gia đình Lộc Tục nhìn nhau. Mẫu Cơ nhíu mày vẻ không tin:
-Hơn một nghìn năm trước, một cô gái tên Diễm Tà đã tới tộc chúng tôi. Gương mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả đều giống hệt cô gái trong ảnh. Lẽ nào trên đời có hai người giống nhau đến thế?
Lục Thiên nhăn trán, trong lòng bỗng lo lắng cho em gái gấp bội. Rõ ràng Lục Châu đang phải đối mặt với những quái vật chứ không phải con người.
…
Lúc này, trên đỉnh Hoành Sơn, Ác Lạc Điểu đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Nó rùng mình rũ sạch bụi bám rồi thoăn thoắt leo trèo quanh tượng Huyết Thiên Thiết Giáp. Nó ngó chằm chặp đám người bé tí bên dưới bằng cặp mắt to cộ đỏ ké, hai túm lông dài ngoẵng trên trán đung đưa liên hồi. Quan sát chán chê, nó bèn giang cánh hạ thân xuống, hai cánh gấp khúc chống trên đất, cái mỏ dài khò khè thở chực muốn tợp gọn đám người kia. Trông con Ác Lạc Điểu to bằng phi thuyền hạng trung, bọn Diễm Tà và công chúa vừa ngán vừa kinh sợ. Rõ ràng họ nên hợp sức thay vì vừa đấu đá nhau vừa tranh đoạt con quái thú. Lão già Vạn Thù nói oang oang:
-Trước tiên đánh nó mềm xương ra, rồi chúng ta quay lại xử nhau sau, nhỉ? Lẹ lẹ lên, bọn bay!
Nói là làm, lão vác “tàu tốc hành” chạy một mạch tới con chim khổng lồ. Hung thú lập tức vươn cổ, mỏ dài mổ nhanh như chảo chớp. Nhưng Vạn Thù nhanh chẳng kém, lão lách người né cú mổ rồi xoay người vung đao nhằm thẳng cổ quái vật. Nhưng đao bật ra ngay khi vừa chạm vào lớp lông vũ cứng như sắt thép của Ác Lạc Điểu. “Tàu tốc hành” không vỡ song lực phản chấn khiến cánh tay Vạn Thù tê rần. Con chim quay thân mổ tiếp lần hai, Vạn Thù tiếp tục tránh được, cái mỏ đâm trượt sục thủng mặt đất. Vạn Thù gào to:
-Còn đợi cái gì nữa hả bọn ranh? Đánh nó!
Nghe vậy, cả bọn liền xông vào quây lấy Ác Lạc Điểu. Nhân lúc con chim chưa kịp rút mỏ, Diễm Tà nhún người lao đến, nắm đấm thép đâm thẳng đỉnh đầu quái vật khiến nó choáng váng. Con chim dùng chi trước bấu víu mặt đất nhằm giữ thăng bằng. Trong lúc ấy, Quạ Đen từ lúc nào đã chạy băng băng trên lưng quái vật, ả di chuyển tới gần cổ con thú rồi vận bí kỹ, thanh “muỗi vằn” xoáy thẳng vào phần đỉnh cột sống của Ác Lạc Điểu. Toàn bộ áp lực tập trung tại mũi kiếm xuyên qua lớp lông vũ dày cui và bắt đâm da thịt. Với con quái vật, “muỗi vằn” chỉ như cây kim, nhưng kim đâm thì đau thấu trời, nó liền vùng vằng hất Quạ Đen khiến cô ả rơi xuống đất. Trông thấy kẻ quấy rối, con thú liền mổ liên hồi, cái mỏ đục khoét mặt đất thủng lỗ chỗ. Quạ Đen đảo người né những cú mổ, cố gắng câu kéo thời gian để Tang Nguyên và Tiểu Hồ có thời gian niệm phép thuật. Tang Nguyên hét lớn:
-Con quạ tránh ra!
Quạ Đen liền nhào người thoát ra. Cùng lúc ấy, Tang Nguyên giang cánh, Tiểu Hồ niệm Huyết Hồn cùng phép Hỏa Địa Hạ gọi Rahtri trong hình hài con báo lửa. Cả hai đồng thời xuất chiêu, những mảnh vụn thủy tinh từ đôi cánh của Tang Nguyên cuộn vào cơn lốc từ Phong kỹ của Vạn Thù; con báo lửa khạc hỏa cầu bay qua thanh “nhật thực” đã vận bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi. Mưa thủy tinh rào rào bay bên trái, đạn lửa bắn bên phải, Ác Lạc Điểu bèn lấy cánh che đầu. Những tiếng vỡ vụn pha lẫn mùi khét rung chuyển không gian, lớp lông vũ của Ác Lạc Điểu bị cày xéo bởi thủy tinh và bốc mùi khét vì lửa thiêu. Phía ngoài, Lục Châu dồn Lôi niệm lên pháp trượng, cây gậy chuyển màu trắng xóa chói mắt. Công chúa niệm phép, một khối bán cầu sét bao vây Ác Lạc Điểu rồi liên tục phóng điện. Con quái vật gào thét dữ dội, nó có thể chống chịu lửa và thủy tinh song không thể chống lại những cơn sốc điện. Vạn Thù gào lớn:
-Giết con gà đó, phanh thây nó ra!
Quái thú bỗng vùng dậy mạnh mẽ, đôi cánh vung vẩy phá vỡ bán cầu điện rồi vỗ phành phạch bay lên. Nó rùng mình rũ vụn thủy tinh bám trên thân, cái mỏ gầm rú những tiếng thét sốc óc. Vừa tỉnh ngủ đã bị một đám ruồi muỗi quấy rối, Ác Lạc Điểu trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Nó lượn quanh đỉnh núi, đôi mắt đỏ ké quan sát đám người. Vạn Thù nói:
-Tản ra, đừng túm tụm lại, chết cả nút bây giờ!
Con chim bỗng lướt xuống, cánh ép thân, mỏ vươn thẳng, người xoay tròn như mũi khoan lao xuống với tốc độ tên lửa. Đám người lập tức dạt ra tránh đường, mũi khoan Ác Lạc Điểu đục đất phá đá xuyên thủng mặt đất thành một lỗ sâu hoắm. Rất nhanh sau đó, quái thú từ cái hố vỗ cánh bay vút lên, toàn thân ám bụi trắng xóa. Nó chao cánh bay tới bay lui rồi lại xoáy tròn đâm thẳng xuống Tang Nguyên. Cô ả tóc bạch kim liền niệm phép, đôi cánh sau lưng tuôn chảy dòng thủy tinh cuộn thành lá chắn pha lê. Ác Lạc Điểu không né tránh mà vẫn lao vào, cái mỏ khoan lá chắn ầm ầm điếc lỗ tai, lớp pha lê liên tục rạn nứt. Thấy không ổn, Tang Nguyên bèn vỗ cánh bay lùi lại đúng lúc quái thú phá tan lá chắn, mỏ dài đâm nát đất đào hố sâu bốc khói mù. Lão già Vạn Thù hò hét:
-Làm cái gì đi chứ chúng bay? Này, thằng tóc đỏ không đánh à? Mày nhát gan vậy sao?
Vô Phong không phải không muốn đánh, mà bởi hắn không có kỹ năng càn quét một thứ khổng lồ như Ác Lạc Điểu. Nếu buộc phải đánh, hắn chỉ còn biết sử dụng Tử Thiết. Nhưng Tử Thiết tổn hại thể lực vô cùng, dùng nó đôi co với quái vật là điều bất khả.
Trong lúc ấy, Ác Lạc Điểu liên tục nhào mình công kích đám người, những cú mổ xẻ tanh banh mặt đất. Con chim tấn công khá nhanh, lại luôn giữ vị trí trên không trung nên rất khó bắt được nó. Chỉ có một cách là Lục Châu sử dụng Lôi niệm cỡ lớn áp chế quái thú, bất quá nàng cần nhiều thời gian và sự bảo vệ vững chắc tuyệt đối. Thấy tình hình không ổn, Vạn Thù bèn nói:
-Ai đó phải thịt con gà đó! Này thằng tóc đỏ, theo ta!
Nghĩ lão già có nhiều kinh nghiệm hơn, Vô Phong bất đắc dĩ nghe lời. Một già một trẻ ban nãy đánh nhau chí tử giờ thành đồng đội, tên tóc đỏ bất giác khó chịu. Lão già thì chẳng chấp nhặt mấy chuyện linh tinh ấy, chỉ nói liến thoắng:
-Khi nào con gà ấy bay xuống, ta sẽ dùng Phong kỹ cố giữ nó lại, còn chú mày chỉ việc lao ra đánh nát cái mặt nó! Hiểu chưa hả?
Vô Phong gật gật, những người khác liền vào vị trí chờ đợi. Nhận thấy đám người thay đổi đội hình, Ác Lạc Điểu không vội tấn công mà bay lòng vòng kiểm tra. Bỗng nhiên nó chao cánh lặn xuống biển mây bao quanh đỉnh núi, bóng dáng hoàn toàn biến mất. Không gian trở về trạng thái yên tĩnh nhưng nó chỉ là khúc dạo đầu của một cơn bão sắp ập đến. Chẳng ai bảo ai, chín người liền tỏa ra các hướng khác nhau, ánh mắt chăm chú nhìn biển mây rộng lớn. Ai nấy đều cảm thấy một nỗi sợ hãi đang cào lưng mình. Vạn Thù hô hào:
-Thấy con gà đó xuất hiện thì phải hét to lên, nghe rõ chưa bọn bay?
Ả Tang Nguyên tức mình đốp chát:
-Này, ông đang chỉ huy bọn này đấy hả?
-Nghe ta thì sống, cãi ta thì chết, hiểu chưa bé con?
Cô nàng tóc bạch kim định mở miệng thì chợt nghe tiếng vỗ phành phạch vọng tới. Trước mặt ả, Ác Lạc Điểu từ biển mây vọt lên, nó xoáy tròn thân rồi đâm tới Tang Nguyên, cái mỏ xoay như bông vụ cuộn tung cát bụi. Nhanh như chớp, Quạ Đen quờ tay tóm cổ áo Tang Nguyên lẳng sang một bên. Con ác thú giang cánh hạ thân và bắt đầu chạy bằng bốn chi, nó hùng hục đâm đầu về phía Hỏa Nghi. Gã này cùng “tiểu tiên nữ” cong mông mà chạy, chẳng dè tên người máy chạy nhanh hơn mình, Hỏa Nghi gào thét:
-Vạn Thế ơi, tao tạo ra mày để mày lủi nhanh hơn tao à?!
Hỏa Nghi liền đổi hướng, Ác Lạc Điểu phân vân không biết nên đuổi theo hắn hay “tiểu tiên nữ”. Vạn Thù nhân cơ hội vận Phong kỹ tạo một vùng gió xoáy xung quanh con chim. Nhưng quái thú nhận ra ngay sự khác lạ, nó liền rời khỏi vùng nguy hiểm trước khi bãi gió xoáy biến thành cơn lốc. Ác Lạc Điểu sống quá lâu nên có thừa tinh quái, nó lại lặn xuống biển mây và gieo rắc nỗi sợ hãi cho đám người. Ngay cả Diễm Tà – kẻ luôn giữ được sự bình tĩnh cũng rùng mình trước sức mạnh của quái vật. Thấy cả bọn xuống tinh thần, Vạn Thù kêu gào:
-Chúng bay làm cái gì thế hả? Mẹ kiếp! Nó chỉ là con gà làm đồ nhậu thôi, thịt xẻ ra chắc ăn tới sáng mai!
Câu nói đùa khiến vài người nhếch mép cười, ít nhất họ vẫn có thể an tâm khi lão già này vẫn khỏe. Nhưng Lục Châu thì không. Bởi lẽ lão càng khỏe, khả năng tranh giành linh hồn Quỷ Vương với lão càng thấp. Nhóm công chúa cần hạ gục quái thú trước khi thuốc tăng lực hết công hiệu. Nàng quay sang Vô Phong rồi khẽ nói:
-Phong, dùng Phong kỹ đi!
-Ý cô là làm cái gì đó giống Vạn Thù? Tôi vẫn chưa luyện tập thành thục, công chúa à! – Tên tóc đỏ cười mếu.
-Bí kỹ cũng giống phép thuật có nhiều hình thái khác nhau, nó phản ánh bản chất con người. Anh là anh, Vạn Thù là Vạn Thù, sao anh phải trở nên giống người khác? Anh nói rằng “hãy là chính mình”, đúng không? Giờ là lúc anh cần thể hiện bản thân đó!
Lục Châu vừa dứt lời thì ngay trước mặt nàng, Ác Lạc Điểu từ tầng mây vọt ra. Nó xoay tròn đâm tới, công chúa và Vô Phong vội tản ra hai bên tránh đường. Bay được nửa đường, con chim chợt hạ thân xuống, cái mỏ vung vẩy càn quét mặt đất loạn xà ngầu, đất đá văng ào ào trúng người Lục Châu khiến nàng bị choáng. Công chúa gục ngã, quái thú liền vồ đến, tứ chi rầm rập nện mặt đất. Không ai ở gần đó để cứu Lục Châu, chỉ một lát nữa thôi, nàng sẽ nát thành cám dưới cú mổ của Ác Lạc Điểu. Như phản xạ không điều kiện, Vô Phong đổ người lao đi, thanh “bộc phá” mở sẵn chốt lựu đạn. Hắn sợ con quái thú, nhưng nếu công chúa có mệnh hệ gì, nó sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời hắn. Vì quá chú ý công chúa, Vô Phong không hề để ý rằng một làn gió xuất hiện sau lưng và đẩy hắn đi nhanh hơn. Hắn chạy cắt mặt quái vật, tay vung kiếm đoạn gào thét:
-Ăn đi, con điên này!
Làn nội lực trắng xóa mang tên Tử Thiết đối kháng cái mỏ khổng lồ. Trong khoảnh khắc, tên tóc đỏ cố vận thêm Phong kỹ, nội lực bỗng chốc trải rộng gấp bội, lan qua cái mỏ đập thẳng mặt quái vật. Ác Lạc Điểu lật ngửa đầu, toàn thân hơi loạng choạng. Sức công phá của Tử Thiết lẫn lựu đạn làm nó tối tăm mặt mũi. Hỏa Nghi và Tiểu Hồ kinh ngạc vô cùng, họ chưa từng thấy Tử Thiết mạnh đến thế. Phía xa, Vạn Thù còn ngạc nhiên hơn song không phải vì Tử Thiết mà bởi lão vừa chứng kiến sự ra đời của một thứ Phong kỹ hoàn toàn mới. “Dùng gió đẩy nhanh tốc độ bản thân, mở rộng phạm vi nội lực, trên đời có thứ Phong kỹ này sao?” – Lão lẩm bẩm.
Ác Lạc Điểu vẫn chưa kịp hồi tỉnh, Diễm Tà bèn nhảy lên tung một cú đấm trời giáng giữa trán nó. Quái vật gục người, Vạn Thù vận Phong kỹ, râu tóc phừng phừng dựng ngược, một cơn gió lớn từ thinh không dội xuống ép chặt lưng Ác Lạc Điểu. Con chim ghì chân, đôi cánh vùng vẫy toàn thân bộc phát khí đen đặc quánh. Thấy sức mạnh Quỷ Vương trỗi dậy, Lục Châu lầm rầm chú ngữ triệu hồi thần hộ mệnh. A Sát Ca xuất hiện đoạn giang cánh vút bay, tay vung thương đâm xuyên lưng Ác Lạc Điểu, dòng sét tích tụ đầu mũi thương lan tràn khắp nội tạng quái thú. Con chim đau đớn rít tiếng chói tay, nó vùng vằng hất tung cây thương, đôi cánh khua loạn đánh tới tấp vào A Sát Ca. Nữ thần giương khiên chống đỡ, móng vuốt cào tấm khiên vang rền tiếng kim loại. Thấy nữ thần, ả Tang Nguyên hết sức hào hứng:
-Là A Sát Ca nổi tiếng đấy chăng? Thật đẹp! Nhưng ta sẽ cho cô thấy ai mới là người đẹp nhất ở đây!
Cô ả niệm chú ngữ, đôi cánh thủy tinh rơi rụng vô số mảnh thủy tinh. Những mảnh vụn ấy xoắn cuộn với nhau, tập kết thành hình một nữ thần với gương mặt pha lê diễm lệ mà vô cảm, toàn thân trong suốt lấp lánh bảy màu do khúc xạ ánh sáng. Đó là Tế Ti – vị thần hộ mệnh mà Lục Châu chỉ biết tới qua những chuyện kể. Truyền thuyết của Thánh Vực nói rằng trước khi trở thành thần, Tế Ti sở hữu một dáng vẻ tuyệt mĩ đến nỗi không người đàn ông nào được phép chạm tới.
Thần hộ mệnh Tế Ti vỗ cánh thủy tinh bay vút lên rồi lơ lửng giữa không trung. Tang Nguyên niệm phép, nữ thần liền huơ tay vẽ vòng tròn, thủy tinh chạy theo vòng tròn ấy, gắn kết với nhau tạo ra một tấm gương cầu lồi hai mặt. Ánh nắng chiếu qua gương, hội tụ tại một điểm chói mắt nhỏ tí trên đất. Tang Nguyên nói:
-Đây là đòn quyết định, nhưng ta cần thời gian, mấy người cầm chân con thú giùm ta!
Đám người liền bu vào khống chế Ác Lạc Điểu. Hỏa Nghi điều khiển “tiểu tiên nữ” phun khạc một đống dầu nhớt lên quái thú, Tiểu Hồ niệm phép thổi lửa, lửa bắt dầu cháy dữ dội, một khoảng vai Ác Lạc Điểu bị thiêu đốt. Con chim gào thét điếc tai và quẫy đạp với cơn giận dữ tột cùng. Công chúa vung pháp trượng, A Sát Ca tung cánh bay lên rồi nhào xuống như đại bàng vồ mồi, tay đâm thương xuyên thẳng lưng Ác Lạc Điểu rồi ghìm chặt xuống. Quái vật không chịu thua, nó gồng mình lăn lộn, đôi cánh vung loạn xạ vô tình quật trúng A Sát Ca. Nữ thần đổ ập, đôi cánh nhuốm bụi. A Sát Ca không vấn đề bởi các đòn đánh vật lý miễn nhiễm với thần, nhưng Lục Châu thì có. Đôi mắt công chúa rỉ máu, thần trí hỗn loạn. Cú đánh của Ác Lạc Điểu gây một phần ảnh hưởng lên nàng do sự tương thông linh hồn giữa thánh sứ và thần hộ mệnh.
Trong khi đó, Phong kỹ của Vạn Thù yếu dần, Ác Lạc Điểu dần thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cơn gió. Lão già ria lưỡi rìu hét lớn:
-Đứa nào đánh con gà này đi! Ta không thể giữ lâu hơn nữa!
Ba người Vô Phong, Quạ Đen và Diễm Tà buộc phải tiếp cận quái thú. Tên tóc đỏ cùng Diễm Tà tiến ra phía trước làm mồi nhử. Trông thấy họ, Ác Lạc Điểu thở phì phì đoạn vươn cổ mổ như con gà mổ đám giun dế. Hai người họ lạng lách tránh những cú mổ hiểm hóc, mặt đất thủng lỗ chỗ như hố bom. Lợi dụng quái thú bị phân tán, Quạ Đen nhanh chóng trèo lên cổ Ác Lạc Điểu, ả tóm từng cọng lông của nó để giữ mình khỏi bị gió của Vạn Thù thổi bay. Cô ả lầm lũi bò đến vị trí mà thanh “muỗi vằn” đâm trúng ban nãy rồi vận bí kỹ lên thanh kiếm. Dây xích lanh canh, lưỡi kiếm xoay tít, “muỗi vằn” xoáy mạnh khoan thủng da thịt quái thú. Ác Lạc Điểu đau thấu tâm can, mỏ thép ộc máu ướt đẫm lông ức. Hốt nhiên nó lộn ngược cổ về phía sau rồi quơ mỏ. Quạ Đen giật mình buông tay, ả bị gió lốc cuốn phăng, người văng như diều đứt dây. May sao Hỏa Nghi kịp thời vươn tay đỡ lấy cô ả, hai người ngã dúi trên đất. Hỏa Nghi nhe răng cười:
-Cưng thật liều lĩnh và khó bảo!
Quạ Đen đạp hắn lui ra và chẳng nói lời nào. Ngay lúc ấy, phép thuật của Tang Nguyên hoàn tất. Tấm gương trên tay nữ thần Tế Ti rọi một tia nắng vàng rực mảnh mai thiêu cháy mặt đất. Cô ả niệm phép, nữ thần xoay gương, tia nắng lướt qua thanh “nhật thực” với bí kỹ “khuếch đại” của Tàn Thi tạo nên một cột sáng cỡ lớn, nó lướt qua quái thú, tạo một dải sáng chói lòa nổ liên hoàn. Đỉnh Hoành Sơn chấn động như thể đang hứng chịu hàng loạt quả tên lửa. Sức ép đè nén, áp khí lèn nhau ép vỡ đất đá, sức nổ công phá lòng đất tưởng chừng khoan thẳng xuống tận chân núi. Con quái thú mất hút trong làn ánh sáng hủy diệt.
Âm thanh vãn hồi, ánh sáng nọ tiêu biến, để lại một con Ác Lạc Điểu xơ xác lông cánh trên mặt đất, mỏ há hốc thở phì phò yếu ớt. Nhưng đám người chẳng khá hơn con quái thú là mấy. Phía này, do tập trung quá nhiều năng lượng vào đòn đánh nên Tang Nguyên đã kiệt sức, cô ta rũ người ngồi thụp xuống. Bên kia, Lục Châu cũng rã rời sau cú đập trời giáng của quái thú lên A Sát Ca. Cả hai thánh sứ lúc này đều không thể thực hiện phép Ảo Trận. Bọn Diễm Tà và Vô Phong nhìn nhau. Liên minh đã chấm dứt, giờ là lúc phân rõ thắng bại. Quạ Đen cười:
-Các người thua rồi!
-Thua? – Hỏa Nghi nhại lại – Chưa rõ mỉu nào cắn mèo nào đâu cưng à (*)!
-Thật à? Vậy thuốc đã hết tác dụng chưa?
Hỏa Nghi ngớ mặt. Ngay lúc ấy, một cơn đau quặn ruột xâm lấn đầu óc hắn, Hỏa Nghi gục xuống không thở nổi. Chẳng riêng gì hắn, thuốc tăng lực bắt đầu gây phản ứng phụ lên những người khác. Phải nói rằng chính Quạ Đen đã cố tình câu kéo thời gian, ả biết rõ thuốc tăng lực nguy hại thế nào khi hết tác dụng. Xui xẻo thay, bên Diễm Tà vẫn còn một người khỏe mạnh: Diễm Tà. Cô ta chẳng có vẻ gì là vừa trải qua một trường ác chiến khốc liệt. Ả lừ lừ bước về phía Lục Châu. Tên tóc đỏ cố gượng dậy nhưng toàn thân tê cứng, chỉ còn cái miệng vẫn động đậy:
-Dừng lại! Tôi sẽ giết cô!
Diễm Tà phớt lờ bởi ả chẳng việc gì phải ngại một gã mồm to. Ả túm áo công chúa, cánh tay thép siết chặt cổ nàng. Lục Châu nghẹn giọng nói:
-Sao… cô làm thế?
-Xin lỗi, nhưng tôi phải làm thế! – Diễm Tà đáp – Dù sao tôi từng cứu cô một mạng, giờ tôi lấy lại cái mạng ấy, công bằng phải không?
Cánh tay Diễm Tà siết chặt hơn, Lục Châu không thở nổi, gương mặt tím tái. Trông nàng sắp chết, Vô Phong nghiến răng kèn kẹt, cánh tay cố gắng với lấy thanh “bộc phá”. Tên tóc đỏ biết rằng ngoài hắn ra, không ai có thể cứu nàng. Hắn quờ tay sang phía Tàn Thi đoạn thì thào:
-Cho tôi xin một viên tăng lực!
-Không, cậu sẽ chết! – Tàn Thi nói.
-Kệ mẹ nó, giờ không quan trọng!
Thấy Vô Phong quyết ý, Tàn Thi bèn đưa cho hắn một viên. Tên tóc đỏ nhai nuốt viên thuốc, cơ thể lập tức tràn trề sinh lực. Hắn vùng dậy lao đi, tay vung kiếm đâm tới Diễm Tà. Ả tóc đen buộc phải buông tay thả công chúa, nhưng cô ả ngay lập tức quay trở lại đối kháng với tên tóc đỏ. Vô Phong vung kiếm chém ngang, Diễm Tà xoay chân đá tạt. Cú đá nhanh hơn đường kiếm, va thẳng mặt Vô Phong. Hắn trượt dài trên đất, đầu óc choáng váng. Diễm Tà lao theo đoạn cười lớn:
-Anh chỉ có thế thôi sao? Tóc đỏ?
Vô Phong vươn mình bật dậy. Tà nhảy tới, hông vặn mạnh rồi tung cú đấm. Vô Phong giương “bộc phá” chống đỡ cú đấm, cảm giác như một cây búa tạ ngàn cân giáng vào. Hắn sụm người, tức thì Tà vung chân đá tạt trúng mặt hắn lần hai. Tên tóc đỏ văng đi như diều đứt dây, bất quá hắn vẫn trở dậy dù gương mặt đã bê bết máu. Công chúa vội nói:
-Dừng lại đi, Phong! Đừng đánh nữa!
Hai tai tên tóc đỏ ù đi, cơ thể lịm dần do tác dụng phụ của viên thuốc tăng lực. Hắn không biết tại sao Diễm Tà có thể đấm nhanh và mạnh như thế. Nhưng hắn biết một điều rằng nếu mình bỏ cuộc, công chúa sẽ chết. Vô Phong nâng kiếm, đôi chân sẵn sàng bước lần cuối. Hắn quay lại nhìn công chúa đoạn nhe răng cười:
-Ai bảo công chúa xuất hiện giữa đời tôi làm chi?
Và rồi hắn chạy, mái tóc đỏ vun vút theo gió. Diễm Tà chẳng ngần ngại lao thẳng vào hắn, tóc đen mềm mại cuộn sóng. Chỉ một cái chớp mắt nữa, thắng thua sẽ được phân định. Rõ ràng Vô Phong không có cửa thắng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhớ lời của Hỏa Nghi khi giới thiệu thanh “bộc phá” phiên bản mới:
“Nghe nói cao thủ kiếm thuật ra đòn với tốc độ mười ba mét một giây (13m/s), đây là giới hạn của con người. Nếu cậu vượt qua cực hạn này, lưỡi kiếm sẽ tàng hình!”. (**)
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, hắn bèn vận Phong kỹ cùng thanh kiếm. Lưỡi “bộc phá” bỗng chốc nhạt nhòa dưới ánh mặt trời rồi vô hình, Diễm Tà đột ngột khựng lại rồi vội vàng thoái lui. Cô ả bất giác sờ lên người và nhận ra găng tay thép tràn ngập máu đỏ, áo bị xẻ rách từ vai phải xuống hông bên trái. Diễm Tà gục xuống, miệng thổ máu tươi, cô ta không thể tin mình vừa trúng đòn. Cả đám bên ngoài sững sờ trước cảnh tượng ấy, họ không nghĩ Vô Phong sẽ thắng, nhưng tên tóc đỏ làm được, thậm chí còn tặng Diễm Tà một đòn chí tử. Hỏa Nghi ngoác mồm cười sằng sặc:
-Tàng hình rồi! Đúng là lưỡi kiếm có thể tàng hình! Cậu vượt qua giới hạn rồi, tóc đỏ!
Bất thình lình một làn hắc khí lan tràn khắp đỉnh Hoành Sơn. Mọi người phát hiện chúng bắt nguồn từ Ác Lạc Điểu. Con quái thú lồm cồm bò dậy, những vết thương trên cơ thể được hắc khí lấp đầy. Tiếp nạp thêm sức mạnh Quỷ Vương, giờ đây nó khỏe và hung bạo hơn trước gấp bội. Quái thú giang cánh bay rồi trầm mình xuống biển mây vô tận. Tiếp sau đó, một loạt những âm thanh cắt gọt vọng lên khiến ai nấy rợn tóc gáy. Im lặng một hồi, con chim bỗng quay trở lại, nó vượt qua làn mây, đôi chân to khỏe cắp theo… một chóp núi. Chóp núi so với nó là hơi to, so với con người là khổng lồ. Chẳng ai biết con quái thú ấy đã làm gì và làm như thế nào. Bóng đêm bao phủ đỉnh núi dù mặt trời chưa hề lặn mà do khối đá to khủng khiếp kia đã che khuất ánh nắng. Hỏa Nghi vô thức lảm nhảm:
-Phen này hết lấy vợ!
Ác Lạc Điểu bay cao, gầm rú những tiếng man rợ rồi buông móng, Đỉnh núi áp xuống đỉnh núi, đám người chẳng thể chạy trốn, họ chỉ như bầy kiến chờ đợi cái chết. Nhưng ở thời khắc tuyệt vọng ấy, bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp chợt cử động. Chiến mã tung vó, chiến thần vung gậy sắt, đánh thẳng chóp núi đang rơi. Thanh âm tựa cả tấn thuốc nổ khai hỏa. Đất rung, gió loạn, biển khơi dậy sóng. Áp khí như bão ào ào gạt phăng đất đá, con người như cát bụi bị cuốn theo. Chóp núi văng xuống dưới, mài nát sườn Hoành Sơn, mang theo cơn động đất lay chuyển mảnh đất Lạc Việt. Đôi mắt Lục Châu khép dần, chìm vào chốn vô định.
…
Công chúa chẳng nhớ mình đã thiếp đi bao lâu. Nàng tỉnh dậy, đầu óc choáng váng. Nàng mơ hồ thấy ánh tóc đỏ đang lơ phơ thổi theo gió, cánh tay vô thức ôm lấy, miệng gọi:
-Phong?
-Không, là ta đây. Em ổn chứ?
Ánh nắng trở lại với đôi mắt của công chúa. Nàng nhận ra người đang đỡ mình dậy là Lục Thiên, nàng thốt lên:
-Anh? Sao anh lại ở đây?
-Một câu chuyện dài, ta sẽ kể sau.
-Ác Lạc Điểu đâu?
-Nó bỏ trốn rồi, bọn Tân đảng và Diễm Tà cũng thế. – Lục Thiên trả lời – Ta và đội trưởng Thổ Hành tới nơi thì đụng ngay Huyết Thiên Thiết Giáp. Hai ta sẽ chết chắc nếu ông ấy không xuất hiện kịp thời.
Lục Châu nhìn theo hướng chỉ tay của anh trai. Phía xa, Lộc Tục đang ngồi xếp bằng trước tượng Huyết Thiên Thiết Giáp, tay vỗ một chiếc trống làm bằng đồng tạo nên những âm điệu kỳ lạ. Lục Thiên nói:
-Nghe nói không gì có thể cản Huyết Thiên Thiết Giáp, ngoại trừ tiếng trống đó. Lộc Tục… ông ta đã phải phá bỏ tục lệ và tới đây giúp chúng ta.
Công chúa ngó quanh, thấy khắp nơi vương vãi đất đá, cảnh vật tiêu điều như vừa trải qua một trận hủy diệt. Gã đội trưởng Hắc Hùng đang mải chăm sóc cho Hỏa Nghi và Tàn Thi. Chẳng biết gã làm gì mà Hỏa Nghi cứ kêu la chết cha chết mẹ. Lục Châu bỗng thảng thốt:
-Vô Phong và Tiểu Hồ đâu?
Lục Thiên lắc đầu:
-Ta không biết, lúc tới đây thì chẳng thấy bọn họ nữa. Lộc Tục đã cho người tìm kiếm rồi, chớ lo! Nhưng có việc này quan trọng hơn, theo ta!
Công chúa lật đật bước theo anh trai, tâm trí lẫn lộn giữa lo lắng và sự bối rối. Lục Thiên dẫn nàng tới chân tượng Huyết Thiên Thiết Giáp. Phía dưới chân tượng có một huyệt mộ đặt chiếc quan tài đá màu trắng. Một điều kỳ lạ là chiếc quan tài phát ra rất nhiều hắc khí của Quỷ Vương. Ông già Lộc Tục ngừng vỗ trống đoạn cất lời:
-Ban đầu ta nghĩ Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương. Nhưng ta nhận ra linh hồn ác quỷ xuất hiện cả trên Huyết Thiên Thiết Giáp. Nguồn gốc hắc khí có lẽ xuất phát từ chiếc quan tài này!
-Nhưng quan tài này của ai? – Lục Châu hỏi.
Ông già nhìn nàng bằng con mắt ái ngại, sau tiếp lời:
-Dòng họ Bạch Dương của cô có một hủ tục truyền đời: đó là mỗi vị vua sau khi chết phải được chôn cất ở những ngọn núi cao nhất thế giới. Cha cô cũng không ngoại lệ. Rất lâu về trước, ông ta tới đây và đề nghị với ta chuyện này. Lúc đầu ta phản đối, nhưng ông ta hứa sẽ giúp đỡ Xích Quỷ thoát khỏi chiến tranh và nhiều ưu đãi chính trị có hời. Vì vậy ta đã chấp thuận. Mộ phần này liên hệ sâu sắc với cha cô, nói cách khác, hiện giờ nó thế nào, cha cô sẽ như vậy.
Công chúa run rẩy nhìn xuống. Hắc khí tan bớt, để lại một dòng chữ khắc trên nắp quan tài. Chúng như những bóng ma đang nhìn nàng và cười khoái trá.
Mộ phần Bạch Dương đệ thập.
/334
|