Từ ngoài trời những tia nắng rọi vào phòng Kỳ Tuyết, cô mở mắt ra đón chào ngày mới xong nhanh đi vào nhà tăm.Nhìn gương mặt chán nản mệt mỏi của cô thì cũng đủ hiểu, cũng may tối qua cô đã đắp mặt nạ chứ không mắt còn sưng nữa.
Thay chiếc váy trắng tinh khiết, cổ áo tròn, chân váy xòe ra nhưng không quá bồng bềnh, tay váy dài tới khuỷu tay để lộ ra nửa cánh tay trắng nõn của cô.Gương mặt sau khi được trang điểm trở nên rạng ngời, xinh đẹp.Bàn tay cầm chiếc túi sách Doir mẫu mới nhất đồng màu trắng cực kì ăn khớp với bộ váy của cô.
Cô vịn tay vào lan can cầu thang đi xuống dưới tầng.Cô nhìn qua phòng khách không thấy ai liền biết mọi người đang ở trong phòng ăn mà đi nhanh tới đó.Mới đi tới cửa cô đã ngửi được mùi thơm lừng của thức ăn, đây là món mà anh hai cô hay nấu lúc cô còn ở Mỹ.
Qủy ham ăn xuống rồi đây.
Kỳ Nghiên ngồi ở bàn ăn vọng tiếng ra, anh vừa nghe thấy tiếng bước chân không nghĩ cũng đoán được là cô em gái của mình/.
Anh hai, nói linh tinh gì đó.Tiểu Lãnh thảo nào bị anh dạy hư là phải.
Kỳ Tuyết tức giận hừng hực đi về phía bàn ăn ngồi xuống chỗ của mình, ném ánh mắt tức giận về phía anh mình.
Anh nào có dạy hư nó, đúng không Tiểu Lãnh?
Nhìn gương mặt đáng ghét của anh mình nhìn Tiểu Lãnh hỏi xong Tiểu Lãnh đang chăm chú với món gà chiên của mình cũng ngẩng lên thành thật nhìn Kỳ Nghiên gật đầu.
Vâng ạ, bác là tấm gương tốt của con.
Nhìn hai người kia một lớn một nhỏ hợp tác bắt nạt cô gương mặt đen lại.Nhưng chợt nhìn trên bàn ăn thiếu bóng dáng ai đó.
Ba đâu rồi anh hai?
Gương mặt Kỳ Nghiên thoáng chốc trầm đi, anh lạnh nhạt gắp miếng thức ăn lên ăn rồi một lúc sau mới nên tiếng.
Chưa dậy.
Thấy biểu hiện khác lạ của anh trai mình Kỳ Tuyết cũng hiểu được gì đó, cô cũng ngoan ngoãn không hỏi gì nữa mà chăm chú ăn đồ ăn sáng.Đến lúc ăn được một nửa thì ba cô từ ngoài đi vào, ông nhìn cô với anh hai bằng ánh mắt chán nản.
Tiểu Lãnh, cháu ăn xong chưa ra ngoài chơi đi.Ông có chuyện muốn nói với bác và mẹ cháu.
Tiểu Lãnh đang gặm cái đùi gà thơm ngon của mình ngẩng lên nhìn ông mình sau đó gật đầu rồi cầm theo chiếc đùi gà chạy ra ngoài chơi.Ba cô ngồi đối diện cô và anh hai nhìn một lúc mới lên tiếng.
Ba thật thất vọng về hai đứa mà, mới có tý chuyện vậy đó từ bỏ.
Cô ngạc nhiên nhìn anh hai mình, tối qua anh hai lẽ nào cũng không ngủ mà nói gì với ba sao, hay anh hai nghe thấy cuộc đối thoại của ba với cô nên nói gì?
Cảm nhận được ánh mắt em gái mình, Kỳ Nghiên lạnh nhạt nhìn cô.
Anh xin từ chức.
Sau đó liền quay mặt nhìn thẳng vào ba cô, ánh mắt anh hai cô còn lạnh lùng hơn cả ba cô, sự lạnh nhạt, ác độc của anh có khi còn hơn cả ba cô.
Ba muốn nói gì cứ nói.
Nghiên, đừng nhìn ba ánh mắt đó.Việc hai đứa xin nghỉ việc không muốn suy nghĩ lại sao?
Không.
Cô cùng anh mình không hẹn mà đồng thanh nói.Ba cô thở dài, ánh mắt nhìn cô và anh hai nhiều phần thấy vọng.Anh hai lại chẳng quan tâm vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn sáng của mình làm cô ba tức giận đôi chút.
Nghiên, việc nghỉ việc của con đợi về Mỹ rồi bàn giao lại.Còn Tuyết, ba đã cho con thời gian suy nghĩ kỹ vậy nếu con muốn từ chức cũng được ba đồng ý cho con từ chức.Về việc này có phần khó vì công ty muốn đổi phải họp ban quản trị rồi ông nội con nữa nên con cứ giữ hư danh này còn quyền hành do người khác nắm quyền.
Ba muốn cho Kiều Ngân Anh nắm quyền còn, không phải vòng vo.
Kỳ Nghiên đang cúi đầu thưởng thức đồ ăn sáng ngẩng lên nhìn ba mình đầy chán ghét.Anh lạnh nhạt đã quen nhưng lúc này anh còn lạnh hơn nghìn lần.
Cô nắm chặt bàn tay mình nhịn không khóc ra tiếng nhìn ba mình, cô quá thất vọng vì ông.Hóa ra tình cảm bao năm cũng chỉ là trò đùa thôi sao, đứa con gái được ông sủng ái nhất giờ bị ruồng bỏ không thương tiếc.
Ba cô khựng lại trước lời của anh hai sau đó nhìn con gái bảo bối của mình, nhìn gương mặt gần như sắp khóc của mình lòng thắt lại nhưng nghĩ tới sự cứng rắn của cô liền quên hết, mở miệng ôn hòa.
Vậy ba cho con hai lựa chọn.Một tiếp tục làm chủ tịch nhưng quyền hành do chủ tịch mới cầm.Hai là con từ trước nhưng phải đứng trước hội đồng quản trị trình bày lý do sau đó báo cáo lại ông nội con một cách rõ ràng.Con cứ nghĩ kĩ đi rồi nói với ba.
Không khí nhà ăn lạnh lại, Kỳ Nghiên không nói gì đẩy mạnh chiếc ghế tạo tiếng động lớn rồi sải bước rời khỏi phòng ăn.Cô nhìn theo bóng lưng anh, rồi tự ngẫm bản thân mình thật muốn cười thật lớn nhưng cô vẫn lạnh nhạt nhìn ba mình.
Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ rồi nói ba.
Tuyết, con biết ý ba...
Cô không còn nghe tiếp ý sau nữa vì cô đã xoay người rời nhanh khỏi căn phòng ăn đó.
Thay chiếc váy trắng tinh khiết, cổ áo tròn, chân váy xòe ra nhưng không quá bồng bềnh, tay váy dài tới khuỷu tay để lộ ra nửa cánh tay trắng nõn của cô.Gương mặt sau khi được trang điểm trở nên rạng ngời, xinh đẹp.Bàn tay cầm chiếc túi sách Doir mẫu mới nhất đồng màu trắng cực kì ăn khớp với bộ váy của cô.
Cô vịn tay vào lan can cầu thang đi xuống dưới tầng.Cô nhìn qua phòng khách không thấy ai liền biết mọi người đang ở trong phòng ăn mà đi nhanh tới đó.Mới đi tới cửa cô đã ngửi được mùi thơm lừng của thức ăn, đây là món mà anh hai cô hay nấu lúc cô còn ở Mỹ.
Qủy ham ăn xuống rồi đây.
Kỳ Nghiên ngồi ở bàn ăn vọng tiếng ra, anh vừa nghe thấy tiếng bước chân không nghĩ cũng đoán được là cô em gái của mình/.
Anh hai, nói linh tinh gì đó.Tiểu Lãnh thảo nào bị anh dạy hư là phải.
Kỳ Tuyết tức giận hừng hực đi về phía bàn ăn ngồi xuống chỗ của mình, ném ánh mắt tức giận về phía anh mình.
Anh nào có dạy hư nó, đúng không Tiểu Lãnh?
Nhìn gương mặt đáng ghét của anh mình nhìn Tiểu Lãnh hỏi xong Tiểu Lãnh đang chăm chú với món gà chiên của mình cũng ngẩng lên thành thật nhìn Kỳ Nghiên gật đầu.
Vâng ạ, bác là tấm gương tốt của con.
Nhìn hai người kia một lớn một nhỏ hợp tác bắt nạt cô gương mặt đen lại.Nhưng chợt nhìn trên bàn ăn thiếu bóng dáng ai đó.
Ba đâu rồi anh hai?
Gương mặt Kỳ Nghiên thoáng chốc trầm đi, anh lạnh nhạt gắp miếng thức ăn lên ăn rồi một lúc sau mới nên tiếng.
Chưa dậy.
Thấy biểu hiện khác lạ của anh trai mình Kỳ Tuyết cũng hiểu được gì đó, cô cũng ngoan ngoãn không hỏi gì nữa mà chăm chú ăn đồ ăn sáng.Đến lúc ăn được một nửa thì ba cô từ ngoài đi vào, ông nhìn cô với anh hai bằng ánh mắt chán nản.
Tiểu Lãnh, cháu ăn xong chưa ra ngoài chơi đi.Ông có chuyện muốn nói với bác và mẹ cháu.
Tiểu Lãnh đang gặm cái đùi gà thơm ngon của mình ngẩng lên nhìn ông mình sau đó gật đầu rồi cầm theo chiếc đùi gà chạy ra ngoài chơi.Ba cô ngồi đối diện cô và anh hai nhìn một lúc mới lên tiếng.
Ba thật thất vọng về hai đứa mà, mới có tý chuyện vậy đó từ bỏ.
Cô ngạc nhiên nhìn anh hai mình, tối qua anh hai lẽ nào cũng không ngủ mà nói gì với ba sao, hay anh hai nghe thấy cuộc đối thoại của ba với cô nên nói gì?
Cảm nhận được ánh mắt em gái mình, Kỳ Nghiên lạnh nhạt nhìn cô.
Anh xin từ chức.
Sau đó liền quay mặt nhìn thẳng vào ba cô, ánh mắt anh hai cô còn lạnh lùng hơn cả ba cô, sự lạnh nhạt, ác độc của anh có khi còn hơn cả ba cô.
Ba muốn nói gì cứ nói.
Nghiên, đừng nhìn ba ánh mắt đó.Việc hai đứa xin nghỉ việc không muốn suy nghĩ lại sao?
Không.
Cô cùng anh mình không hẹn mà đồng thanh nói.Ba cô thở dài, ánh mắt nhìn cô và anh hai nhiều phần thấy vọng.Anh hai lại chẳng quan tâm vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn sáng của mình làm cô ba tức giận đôi chút.
Nghiên, việc nghỉ việc của con đợi về Mỹ rồi bàn giao lại.Còn Tuyết, ba đã cho con thời gian suy nghĩ kỹ vậy nếu con muốn từ chức cũng được ba đồng ý cho con từ chức.Về việc này có phần khó vì công ty muốn đổi phải họp ban quản trị rồi ông nội con nữa nên con cứ giữ hư danh này còn quyền hành do người khác nắm quyền.
Ba muốn cho Kiều Ngân Anh nắm quyền còn, không phải vòng vo.
Kỳ Nghiên đang cúi đầu thưởng thức đồ ăn sáng ngẩng lên nhìn ba mình đầy chán ghét.Anh lạnh nhạt đã quen nhưng lúc này anh còn lạnh hơn nghìn lần.
Cô nắm chặt bàn tay mình nhịn không khóc ra tiếng nhìn ba mình, cô quá thất vọng vì ông.Hóa ra tình cảm bao năm cũng chỉ là trò đùa thôi sao, đứa con gái được ông sủng ái nhất giờ bị ruồng bỏ không thương tiếc.
Ba cô khựng lại trước lời của anh hai sau đó nhìn con gái bảo bối của mình, nhìn gương mặt gần như sắp khóc của mình lòng thắt lại nhưng nghĩ tới sự cứng rắn của cô liền quên hết, mở miệng ôn hòa.
Vậy ba cho con hai lựa chọn.Một tiếp tục làm chủ tịch nhưng quyền hành do chủ tịch mới cầm.Hai là con từ trước nhưng phải đứng trước hội đồng quản trị trình bày lý do sau đó báo cáo lại ông nội con một cách rõ ràng.Con cứ nghĩ kĩ đi rồi nói với ba.
Không khí nhà ăn lạnh lại, Kỳ Nghiên không nói gì đẩy mạnh chiếc ghế tạo tiếng động lớn rồi sải bước rời khỏi phòng ăn.Cô nhìn theo bóng lưng anh, rồi tự ngẫm bản thân mình thật muốn cười thật lớn nhưng cô vẫn lạnh nhạt nhìn ba mình.
Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ rồi nói ba.
Tuyết, con biết ý ba...
Cô không còn nghe tiếp ý sau nữa vì cô đã xoay người rời nhanh khỏi căn phòng ăn đó.
/86
|