Tư thế này quả thực khiến người khác nhìn vào vào nghi ngờ mà.Sau cái kéo mạnh mẽ của cô thì Thiên Dực tuy đã phản ứng nhanh nhưng cũng chỉ kịp giữ khoảng cách giữa mặt cô và mặt anh là một vài xăng ti mét.Kỳ Tuyết cảm nhận gương mặt mình nóng dần lên cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thiên Dực.
Cô cúi đầu hận không thể tìm một cái hố mà nhảy xuống đó luôn.Nhìn hai cánh tay vững chắc của anh chống vào ghế sofa để giữ được khoảng cách hiện tại.Bây giờ chỉ sợ bất ngờ một ai đó bước vào làmThiên Dực giật mình mà lung lay thì chắc chắn cảnh tượng đó sẽ xảy ra.
Nhưng đúng là cuộc đời trớ trêu.Cạnh! Cửa lớn văn phòng mở ra Linda vừa định tiến vào thì dừng lại.Cô ấy nhìn cảnh trước mắt hơi lúng túng một hồi rồi rất nhanh lấy lại chuyên nghiệp mà quay đầu đóng cửa.Kỳ Tuyết nhìn theo bóng họ mà gương mặt ửng hồng vì tức giận một cái mạnh đẩy Thiên Dực ngã xuống đất.
Thiên Dực tuy bị đẩy ngã xuống đất nhưng gương mặt không những không khó chịu mà còn cười khoái chí nhìn Kỳ Tuyết.Cô bực tức càng dâng cao đưa chân đạp mạnh anh một cái khiến Thiên Dực kêu lên rồi mới chậm rãi lên tiếng. Sao đã quay lại rồi? Thiên Tổng dạo này thiếu việc sao mà thích tới Kỷ Liên ăn bám vậy.
Anh nhìn cô tức giận dù muốn cười cũng cố nhịn lại.Cánh tay đeo đồng hồ đưa về phía cô vẻ mặt đứa trẻ bị đổ oan hiện nên. Tan làm rồi đại tiểu thư.Hôm nay Thiên Tổng đây làm việc rất chăm chỉ và cần mẫn đó.
Kỳ Tuyết liếc anh hừ lạnh coi như tạm tha phần nào. Vậy tới đây làm gì? Thiên Tổng không phải cũng có nhà để về sao.
Thiên Dực nhìn cô vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn nhiều. Là muốn mời đại tiểu thư đây đi ăn tối không biết là có vinh hạnh không rồi.
Cô nhìn anh liếc cái rồi gật đầu đồng ý sau đó đuổi Thiên Dực xuống chỗ lấy xe đợi còn mình gọi Linda vào.Nguyên nhân cô gọi Linda vào cũng là vì Linda hiểu rõ cô rất coi trọng quy củ nên vào lúc nào cũng phải gõ cửa mà lần này cứ thế chạy vào tất nhiên là có việc gấp.
Lát sau Linda đã đứng trước mặt cô.Vẻ mặt Linda hơi khó hiểu nhìn cô mà không nói gì làm Kỳ Tuyết phải dùng ánh mắt sắc lạnh ép cung.Sau một hồi đắn đo Linda mới bạo dạng nói ra. Chủ tịch, Kiều trưởng phòng đã phân chia công việc xong.Mọi việc đều bình thường nhưng màn kết của buổi biểu diễn Kiều Trưởng Phòng muốn mời nhà thiết kế nổi tiếng người Hoa tại Mỹ vẽ một bản thiết kế ngay trên sân khấu và thực hiện làm hoàn thiện nó.
Kỳ Tuyết hơi nhíu mày rồi bình thản lên tiếng. Vậy có gì đáng lo.Cô ta muốn làm cứ để cô ta làm miễn không làm tổn hại tới buổi biểu diễn là được.
Linda đương nhiên biết như vậy nhưng dù sao cũng phải báo cáo cho hết. Nhưng người Kiều trưởng phòng muốn mời lại là Liza, nhà thiết kế nổi tiếng mới nổi tiếng khoảng 4 năm những thành tựu của cô ấy thì không hề nhỏ.Nghe nói năm nay cô ấy mới có khoảng 27 tuổi còn lại những thông tin về nhà thiết kế đó đều bí ẩn.Nghe nói người gặp qua cô ấy chỉ có một vài nhà thiết kế nổi tiếng vượt bậc trong nghề còn lại chưa ai thấy mặt.Ngay cả những buổi trao tặng giải thưởng cũng là do thư ký cô ấy nhận giúp.
Kỳ Tuyết nghe xong vẻ mặt hơi khó chịu không hiện ra mà chỉ nhếch môi cười tựa như có gì đó kì bí hay ho sắp tới. Cô quay về cứ tiếp tục theo dõi cô ta.Bây giờ ra ngoài gọi thư ký Tiêu vào giúp tôi.
Ngay sau khi Linda đi ra ngoài thì thư ký Tiêu lát sau đã xuất hiện.Với tính tình của Kỳ Tuyết thì ai cũng biết rõ cô khó tính trong công việc thế nào.Nhất là người thư ký ở cạnh cô lâu năm như thư ký Tiêu lại càng hiểu cô thích nhất là sự nhanh nhẹn trong mọi việc.
Cô nhìn thư ký Tiêu, người đã cạnh mình lâu năm.Từ một bạn cô vô tình quen trong quán cà phê rồi thành bạn bè sau đó là người đồng hành cùng cô suốt chặng đường đi tới con người mới, thành công như như hôm nay.Thấm thoắt gần năm năm mà bây giờ nhìn lại đã thấy anh ta không còn như trước nữa, mà cũng dần thay đổi theo cô.
Chủ tịch cho gọi tôi. Thư ký Tiêu nhìn cô.
Kỳ Tuyệt bị tiếng gọi đánh thức khỏi dòng suy nghĩ liền bỗng phát hiện ra nhiều năm nay cách xưng hô giữa cô và thư ký Tiêu đã thay đổi rất nhiều, ngày càng xa lạ.Hiện tại chỉ còn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.
Đúng vậy Tiêu Thành.Không có người lạ anh cứ gọi em như bình thường đi. Cô nhìn anh mỉm cười.Tiêu Thành, cái tên này đã bao lâu rồi cô chưa gọi.
Tiêu Thành nhìn cô khó hiểu rồi cũng gật đầu đồng ý. Em gọi anh có việc gì?
Tiêu Thành, Kiều Ngân Anh muốn mời nhà thiết kế Liza tham gia buổi biểu diễn sắp tới công ty hợp tác với Thiên Long.Em muốn cho cô ta một bất ngờ nên làm phiền anh rồi. Nghe bề ngoài lời nói cô khá mông lung nhưng cô biết người đi theo cô lâu vậy chắc chắn hiểu ra.
Em chắc chắn chứ A Tuyết? Tiêu Thành nhìn cô vẻ mặt sâu lại.Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay anh gọi tên cô như vậy.
Kỳ Tuyết nhìn anh cười nhạt.Anh theo cô lâu như vậy, là cánh tay đắc lực của cô, cùng cô vượt qua bao nhiêu khó khăn nên câu hỏi này có hơi thừa không.Anh biết rõ cô chắc chắn sẽ do dự, sẽ không nỡ nhưng chỉ cần đạp đổ Kiều Ngân Anh xuống thì chắc chắn cô dám làm. Có gì không chắc.Nhưng còn anh thì sao, anh đồng ý cho em làm vậy?
Cô nhìn vào mắt anh chờ đợi câu trả lời nhưng khác với suy nghĩ của cô Tiêu Thành hoàn toàn không nên tiếng.Cô nhìn người trước mắt mình không biết là nên vui hay buồn.Vui vì anh ngày càng trở thành một người khiến người khác kính nể, thành một nam nhân với tài trí trong giới tài chính không thua kém ai mà vẫn chọn làm thư ký cho cô.Nhưng vì sao nhiều năm trước người bạn chí cốt này với cô lại dám nói suy nghĩ của mình mà hiện tại thì không dám.
Tiêu Thành, trước giờ em làm gì sẽ luôn tôn trọng ý kiến của anh. Kỳ Tuyết nhìn anh,ánh mắt đầy hi vọng một câu trả lời.
Thư kí Tiêu nhìn Kỳ Tuyết do dự một hồi.Lời đáng nói nếu nói ra có thật sự là đúng không.Nhưng cuối cùng anh cũng bất lực trước ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào mình mà buộc phải lên tiếng. Anh ủng hộ em làm vậy.
Kỳ Tuyết mỉm cười. Em chỉ cần vậy thôi Tiêu Thành.Cảm ơn anh vì luôn ở cạnh em trong nhiều năm qua.
Tiêu Thành gật đầu với cô. Vậy anh ra ngoài làm việc trước.Có gì sẽ báo cáo lại cho em sau.
Tới khi bóng lưng Tiêu Thành khuất đi cô liền mệt mỏi ngả người vào ghế.Nụ cười lúc nãy dập tắt thay vào là vẻ mặt u sầu, ánh mắt tĩnh lặng như biển trong buổi chiều tà hiện lên.Gần năm năm cô cố gắng cuối cùng Kiều Ngân Anh cũng phải chịu quả báo do việc mình gây ra.
Tiểu Lãnh hảo soái, mommy lười biếng mau nghe điện thoại.Tiểu Lãnh hảo soái,mommy lười biếng mau nghe điện thoại,... Cô nhíu mày nhìn điện thoại mình vang lên tiếng nói đầy đắc ý của Tiểu Lãnh thầm thở dài.Thằng tiểu quỷ này chẳng biết lại đổi nhạc chuông của cô lúc nào rồi.Đúng là để nó ở bên Thiên Vũ thì nó càng ngày càng chẳng coi cô ra gì nữa.
Cô tiện tay cầm điện thoại lên xem thì thấy màn hình hiện lên tên của Thiên Dực sau đó liền mở lên nghe. Alo Thiên Dực.Gọi tớ có gì sao?
Đầu dây bên kia lặng thinh không có một tiếng gì cả.Cô nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn Thiên Dực lại muốn phá mình lên nói vọng vào điện thoại. Cậu không nói thì tắt đi.Tớ đây phải tiết kiệm tiền để nuôi con.
Y như rằng cô vừa nói xong tiếng nói khó chịu từ đầu dây kia vọng về. Kỳ Tuyết, cái đứa não tàn.Cậu vừa đồng ý đi ăn với tôi còn kêu tôi xuống dưới đợi cậu.Bây giờ đại tiểu thư lại muốn cho tôi leo cây sao.
Kỳ Tuyết chợt tỉnh ra, nhớ lại lúc nãy trước khi gọi Tiêu Thành vào có kêu Thiên Dực xuống chỗ để xe chờ mình xuống mà nói chuyện với Tiêu Thành một hồi quên luôn việc đã hứa với anh.
Giọng nói của cô thay đổi như chớp, liền có vẻ hối lỗi. Thiên tổng đại nhân, dạo này công việc nhiều não tàn vợi rồi mong ngài thứ tối.Bây giờ liền xuống trình diện với ngài đây.Cảm phiền đại nhân đưa xe ra trước cổng công ty.
Đầu dây bên kia hừ lạnh một cái rồi ngắt máy.Cô nhịn cười rồi lấy áo khoác cùng túi sách nhanh chóng đi xuống không sắp có tên nổi điên, nổi khùng.
_____Lời Tác Gỉa_____
Tiểu Lãnh: Hm...Diệp bà bà sau khi nghe một bạn độc giả gợi y đã quyết định đi nhờ người edit bìa mới cho bộ truyện Ngừng Yêu.
A Diệp quay sang nhìn Tiểu Lãnh trừng mắt: Diệp tỷ tỷ, bà bà ở đâu.Tiểu quỷ kia, tỷ tỷ sẽ cắt đất diễn của em.
Tiểu Lãnh hừ lạnh: Cắt cũng cắt rồi, tới bìa truyện còn không có ta.Diệp bà bà xấu xa độc ác.
A Diệp:. ..
Một chống nhét Tiểu Lãnh vào bao bê đi.Gia môn bất hạnh A Diệp đây sẽ thay Kỳ Tuyết dạy dỗ con cái.
Cô cúi đầu hận không thể tìm một cái hố mà nhảy xuống đó luôn.Nhìn hai cánh tay vững chắc của anh chống vào ghế sofa để giữ được khoảng cách hiện tại.Bây giờ chỉ sợ bất ngờ một ai đó bước vào làmThiên Dực giật mình mà lung lay thì chắc chắn cảnh tượng đó sẽ xảy ra.
Nhưng đúng là cuộc đời trớ trêu.Cạnh! Cửa lớn văn phòng mở ra Linda vừa định tiến vào thì dừng lại.Cô ấy nhìn cảnh trước mắt hơi lúng túng một hồi rồi rất nhanh lấy lại chuyên nghiệp mà quay đầu đóng cửa.Kỳ Tuyết nhìn theo bóng họ mà gương mặt ửng hồng vì tức giận một cái mạnh đẩy Thiên Dực ngã xuống đất.
Thiên Dực tuy bị đẩy ngã xuống đất nhưng gương mặt không những không khó chịu mà còn cười khoái chí nhìn Kỳ Tuyết.Cô bực tức càng dâng cao đưa chân đạp mạnh anh một cái khiến Thiên Dực kêu lên rồi mới chậm rãi lên tiếng. Sao đã quay lại rồi? Thiên Tổng dạo này thiếu việc sao mà thích tới Kỷ Liên ăn bám vậy.
Anh nhìn cô tức giận dù muốn cười cũng cố nhịn lại.Cánh tay đeo đồng hồ đưa về phía cô vẻ mặt đứa trẻ bị đổ oan hiện nên. Tan làm rồi đại tiểu thư.Hôm nay Thiên Tổng đây làm việc rất chăm chỉ và cần mẫn đó.
Kỳ Tuyết liếc anh hừ lạnh coi như tạm tha phần nào. Vậy tới đây làm gì? Thiên Tổng không phải cũng có nhà để về sao.
Thiên Dực nhìn cô vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn nhiều. Là muốn mời đại tiểu thư đây đi ăn tối không biết là có vinh hạnh không rồi.
Cô nhìn anh liếc cái rồi gật đầu đồng ý sau đó đuổi Thiên Dực xuống chỗ lấy xe đợi còn mình gọi Linda vào.Nguyên nhân cô gọi Linda vào cũng là vì Linda hiểu rõ cô rất coi trọng quy củ nên vào lúc nào cũng phải gõ cửa mà lần này cứ thế chạy vào tất nhiên là có việc gấp.
Lát sau Linda đã đứng trước mặt cô.Vẻ mặt Linda hơi khó hiểu nhìn cô mà không nói gì làm Kỳ Tuyết phải dùng ánh mắt sắc lạnh ép cung.Sau một hồi đắn đo Linda mới bạo dạng nói ra. Chủ tịch, Kiều trưởng phòng đã phân chia công việc xong.Mọi việc đều bình thường nhưng màn kết của buổi biểu diễn Kiều Trưởng Phòng muốn mời nhà thiết kế nổi tiếng người Hoa tại Mỹ vẽ một bản thiết kế ngay trên sân khấu và thực hiện làm hoàn thiện nó.
Kỳ Tuyết hơi nhíu mày rồi bình thản lên tiếng. Vậy có gì đáng lo.Cô ta muốn làm cứ để cô ta làm miễn không làm tổn hại tới buổi biểu diễn là được.
Linda đương nhiên biết như vậy nhưng dù sao cũng phải báo cáo cho hết. Nhưng người Kiều trưởng phòng muốn mời lại là Liza, nhà thiết kế nổi tiếng mới nổi tiếng khoảng 4 năm những thành tựu của cô ấy thì không hề nhỏ.Nghe nói năm nay cô ấy mới có khoảng 27 tuổi còn lại những thông tin về nhà thiết kế đó đều bí ẩn.Nghe nói người gặp qua cô ấy chỉ có một vài nhà thiết kế nổi tiếng vượt bậc trong nghề còn lại chưa ai thấy mặt.Ngay cả những buổi trao tặng giải thưởng cũng là do thư ký cô ấy nhận giúp.
Kỳ Tuyết nghe xong vẻ mặt hơi khó chịu không hiện ra mà chỉ nhếch môi cười tựa như có gì đó kì bí hay ho sắp tới. Cô quay về cứ tiếp tục theo dõi cô ta.Bây giờ ra ngoài gọi thư ký Tiêu vào giúp tôi.
Ngay sau khi Linda đi ra ngoài thì thư ký Tiêu lát sau đã xuất hiện.Với tính tình của Kỳ Tuyết thì ai cũng biết rõ cô khó tính trong công việc thế nào.Nhất là người thư ký ở cạnh cô lâu năm như thư ký Tiêu lại càng hiểu cô thích nhất là sự nhanh nhẹn trong mọi việc.
Cô nhìn thư ký Tiêu, người đã cạnh mình lâu năm.Từ một bạn cô vô tình quen trong quán cà phê rồi thành bạn bè sau đó là người đồng hành cùng cô suốt chặng đường đi tới con người mới, thành công như như hôm nay.Thấm thoắt gần năm năm mà bây giờ nhìn lại đã thấy anh ta không còn như trước nữa, mà cũng dần thay đổi theo cô.
Chủ tịch cho gọi tôi. Thư ký Tiêu nhìn cô.
Kỳ Tuyệt bị tiếng gọi đánh thức khỏi dòng suy nghĩ liền bỗng phát hiện ra nhiều năm nay cách xưng hô giữa cô và thư ký Tiêu đã thay đổi rất nhiều, ngày càng xa lạ.Hiện tại chỉ còn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.
Đúng vậy Tiêu Thành.Không có người lạ anh cứ gọi em như bình thường đi. Cô nhìn anh mỉm cười.Tiêu Thành, cái tên này đã bao lâu rồi cô chưa gọi.
Tiêu Thành nhìn cô khó hiểu rồi cũng gật đầu đồng ý. Em gọi anh có việc gì?
Tiêu Thành, Kiều Ngân Anh muốn mời nhà thiết kế Liza tham gia buổi biểu diễn sắp tới công ty hợp tác với Thiên Long.Em muốn cho cô ta một bất ngờ nên làm phiền anh rồi. Nghe bề ngoài lời nói cô khá mông lung nhưng cô biết người đi theo cô lâu vậy chắc chắn hiểu ra.
Em chắc chắn chứ A Tuyết? Tiêu Thành nhìn cô vẻ mặt sâu lại.Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay anh gọi tên cô như vậy.
Kỳ Tuyết nhìn anh cười nhạt.Anh theo cô lâu như vậy, là cánh tay đắc lực của cô, cùng cô vượt qua bao nhiêu khó khăn nên câu hỏi này có hơi thừa không.Anh biết rõ cô chắc chắn sẽ do dự, sẽ không nỡ nhưng chỉ cần đạp đổ Kiều Ngân Anh xuống thì chắc chắn cô dám làm. Có gì không chắc.Nhưng còn anh thì sao, anh đồng ý cho em làm vậy?
Cô nhìn vào mắt anh chờ đợi câu trả lời nhưng khác với suy nghĩ của cô Tiêu Thành hoàn toàn không nên tiếng.Cô nhìn người trước mắt mình không biết là nên vui hay buồn.Vui vì anh ngày càng trở thành một người khiến người khác kính nể, thành một nam nhân với tài trí trong giới tài chính không thua kém ai mà vẫn chọn làm thư ký cho cô.Nhưng vì sao nhiều năm trước người bạn chí cốt này với cô lại dám nói suy nghĩ của mình mà hiện tại thì không dám.
Tiêu Thành, trước giờ em làm gì sẽ luôn tôn trọng ý kiến của anh. Kỳ Tuyết nhìn anh,ánh mắt đầy hi vọng một câu trả lời.
Thư kí Tiêu nhìn Kỳ Tuyết do dự một hồi.Lời đáng nói nếu nói ra có thật sự là đúng không.Nhưng cuối cùng anh cũng bất lực trước ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào mình mà buộc phải lên tiếng. Anh ủng hộ em làm vậy.
Kỳ Tuyết mỉm cười. Em chỉ cần vậy thôi Tiêu Thành.Cảm ơn anh vì luôn ở cạnh em trong nhiều năm qua.
Tiêu Thành gật đầu với cô. Vậy anh ra ngoài làm việc trước.Có gì sẽ báo cáo lại cho em sau.
Tới khi bóng lưng Tiêu Thành khuất đi cô liền mệt mỏi ngả người vào ghế.Nụ cười lúc nãy dập tắt thay vào là vẻ mặt u sầu, ánh mắt tĩnh lặng như biển trong buổi chiều tà hiện lên.Gần năm năm cô cố gắng cuối cùng Kiều Ngân Anh cũng phải chịu quả báo do việc mình gây ra.
Tiểu Lãnh hảo soái, mommy lười biếng mau nghe điện thoại.Tiểu Lãnh hảo soái,mommy lười biếng mau nghe điện thoại,... Cô nhíu mày nhìn điện thoại mình vang lên tiếng nói đầy đắc ý của Tiểu Lãnh thầm thở dài.Thằng tiểu quỷ này chẳng biết lại đổi nhạc chuông của cô lúc nào rồi.Đúng là để nó ở bên Thiên Vũ thì nó càng ngày càng chẳng coi cô ra gì nữa.
Cô tiện tay cầm điện thoại lên xem thì thấy màn hình hiện lên tên của Thiên Dực sau đó liền mở lên nghe. Alo Thiên Dực.Gọi tớ có gì sao?
Đầu dây bên kia lặng thinh không có một tiếng gì cả.Cô nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn Thiên Dực lại muốn phá mình lên nói vọng vào điện thoại. Cậu không nói thì tắt đi.Tớ đây phải tiết kiệm tiền để nuôi con.
Y như rằng cô vừa nói xong tiếng nói khó chịu từ đầu dây kia vọng về. Kỳ Tuyết, cái đứa não tàn.Cậu vừa đồng ý đi ăn với tôi còn kêu tôi xuống dưới đợi cậu.Bây giờ đại tiểu thư lại muốn cho tôi leo cây sao.
Kỳ Tuyết chợt tỉnh ra, nhớ lại lúc nãy trước khi gọi Tiêu Thành vào có kêu Thiên Dực xuống chỗ để xe chờ mình xuống mà nói chuyện với Tiêu Thành một hồi quên luôn việc đã hứa với anh.
Giọng nói của cô thay đổi như chớp, liền có vẻ hối lỗi. Thiên tổng đại nhân, dạo này công việc nhiều não tàn vợi rồi mong ngài thứ tối.Bây giờ liền xuống trình diện với ngài đây.Cảm phiền đại nhân đưa xe ra trước cổng công ty.
Đầu dây bên kia hừ lạnh một cái rồi ngắt máy.Cô nhịn cười rồi lấy áo khoác cùng túi sách nhanh chóng đi xuống không sắp có tên nổi điên, nổi khùng.
_____Lời Tác Gỉa_____
Tiểu Lãnh: Hm...Diệp bà bà sau khi nghe một bạn độc giả gợi y đã quyết định đi nhờ người edit bìa mới cho bộ truyện Ngừng Yêu.
A Diệp quay sang nhìn Tiểu Lãnh trừng mắt: Diệp tỷ tỷ, bà bà ở đâu.Tiểu quỷ kia, tỷ tỷ sẽ cắt đất diễn của em.
Tiểu Lãnh hừ lạnh: Cắt cũng cắt rồi, tới bìa truyện còn không có ta.Diệp bà bà xấu xa độc ác.
A Diệp:. ..
Một chống nhét Tiểu Lãnh vào bao bê đi.Gia môn bất hạnh A Diệp đây sẽ thay Kỳ Tuyết dạy dỗ con cái.
/86
|