Kỳ Tuyết cảm thấy thật châm biếm.Chính cô không hiểu tại sao tên nam nhân này lại xuất hiện ở đây.Anh ta là đang muốn khiêu khích sự nhẫn nhịn của cô sao.
Thiên Tổng, có vẻ anh rảnh quá sao? Cô khó chịu nhìn nam nhân đang vô cùng tự tiện ngồi trên sofa trong phòng bệnh của cô.Rồi tự nhiên thưởng thức trà Lục Hàn sáng nay mang tới cho cô.
Thiên Vũ nhìn cô bình tĩnh đáp lại. Không phải, tôi rất bận.
Kỳ Tuyết liếc anh ta hận không thể chửi bậy. Mấy ngày trong viện mãi cô mới tích khẩu, tu tâm không mắng đám nhân viên nữa thì tên nam nhân này lại khiến cô không thể tu tâm. Anh bận thì về công ty của anh ta sao lại tới chỗ cô ngồi thưởng trà gần 2 tiếng đồng hồ.
Hai tiếng trước anh ta mở cửa đi vào cô còn tưởng anh ta đi nhầm nhưng lại thấy Thiên Vũ mang giỏ hoa quả đặt lên bàn rồi tới ghế sofa tự nhiên uống trà. Ban đầu cô cũng chẳng quản anh ta.Dù sao chỗ cô cũng chẳng thể nào keo kiệt với anh ta mấy chén trà. Cô lấy sách ra đọc nghĩ anh ta ngồi một lát là đi.Nhưng ai ngờ đã hai tiếng trôi qua anh ta vẫn không rời đi.
Đúng là tên âm hồn bất tán.
Vậy anh tới đây làm gì?
Anh không đáp lại ngay, trầm mặc nhìn cô một lát rồi mới tiếp lời. Đòi đồ.
Tôi nợ anh cái gì? Kỳ Tuyết nhíu mày lại.Tuy cô cũng có thói quen hay quên chuyện vặt nhưng cô có thể chắc chắn cô chưa từng mắc nợ anh ta.Chỉ có Thiên Vũ mắc nợ cô.
Đứa nhỏ. Anh vẫn nhìn chăm chú về phía cô.
Cô bắt gặp ánh mắt của Thiên Vũ mà người rùng mình.Tên này hôm nay ăn phải gì bị hỏng não rồi sao lại có thể nói những lời như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn không quên chuyện hôm trước cả Thiên Gia bảo vệ Kiều Ngân Anh mà bắt nạt con trai bảo bối của cô.Bây giờ nó trở về với mẹ rồi thì lại muốn tới nhận con sao.
Kỳ Tuyết nhìn anh ta đầy châm biếm.
Mơ đi!
Nó là con tôi không phải con anh.
Thiên Vũ nhìn nhận ra ánh mắt của cô nhưng vô cùng bình thản đáp lại.
Nhưng tinh trùng tạo ra nó là của tôi. Giọng nói của anh vô cùng thản nhiên.
Dây thần kinh trong đầu Kỳ Tuyết như căng cứng lại.Tên này đúng là hỏng não rồi.Lời này cũng có thể thốt ra sao. Đã vậy cô cũng chơi cùng anh tới cùng.
Một con tinh trùng thôi mà anh cũng đòi, anh đáng làm đàn ông sao? Kỳ Tuyết nở một nụ cười khinh bỉ.
Tôi không là đàn ông làm sao cô có đứa nhỏ. Thiên Vũ vẫn bộ mặt thản nhiên nở một nụ cười với cô.
Cổ họng của Kỳ Tuyết như bị nghẹn lời mà tức điên nhìn anh ta.
Bất giác cô lại thấy bật cười trong lòng.Yêu anh ta mấy năm đại học, mặt dày chấp nhận làm thế thân gả cho anh ta.Làm vợ hiền cuối cùng không nhận được sự quan tâm của anh ta, cũng chẳng bao giờ anh ta nói với cô quá ba câu.
Vậy mà vì Kiều Ngân Anh chịu cầu xin cô và đấy cũng là lần đầu cô nghe anh ta nói nhiều vậy.Lần thứ hai chính là bây giờ.Cả hai lần đều là bị bắt buộc.
Nhớ lần cô gặp anh ta ở buổi đấu giá, anh ta trêu đùa cô.Khi ấy cô từng nghĩ anh ta còn nhớ tới cô.Nhưng cô sai rồi, đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình còn thật ra là Thiên Vũ đã biết được sự hiện diện của Tiểu Lãnh nên cố tình làm vậy.
Cô mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi nói ra một từ. Cút!
Thiên Vũ trầm mặc nhìn cô một lát rồi đứng dậy đi về phía cô, trên tay cầm theo một cốc nước lọc anh ta vừa rót.
Anh ta nhìn cô rồi đưa cho cô cốc nước.Sau đó chậm rãi nói từng chữ. Vậy cô trả đồ cho tôi rồi tôi đi.
Kỳ Tuyết bật cười.Thiên Vũ, anh là có ý gì đây.
Là vô tình hay anh thật sự nhớ.
Nhiều năm trước cô một cô gái dựa vào vai chàng trai mà cô ấy yêu nói rằng chỉ cần cô ấy tức giận anh không cần dỗ cô ấy mà chỉ đưa cho cô ấy một cốc nước lọc.Cô ấy sẽ dùng nó để tự hạ hỏa.
Nhưng cô tin anh sẽ không nhớ nên đây chỉ là sự trùng hợp.
Trái tim cô bỗng nhói lại.Rõ ràng hôm qua nói sẽ tập quên sao hôm lại lại nuốt lời với chính bản thân mình rồi.
Cô quả thật rất thất bại...
Vậy anh muốn cái gì, cái đó tôi không có.
Em. Thiên Vũ nhìn cô mỉm cười ấm áp tựa như một tia nắng.
Cô đờ người ra.Nụ cười vừa nãy của anh không phải chỉ dành cho Kiều Ngân Anh sao. Cô ở cạnh anh bao năm vậy cũng chưa từng được thấy anh cười với mình như vậy.
Lần này anh ta là muốn cầu xin gì đây.
Nụ cười trên môi cô hiện ra, nhưng nhìn kĩ lại thấy vô cùng khó coi. Thiên Tổng trêu đùa rồi.Không biết anh là muốn gì cứ nói thẳng không phải vòng vo vậy.
Thiên Vũ hơi nhau mày lại.Lần đầu tiên anh biết nói lời ngọt ngào với ai đó thì lại bị cô coi thành cô mục đính bất chính.Anh khiến cô mất lòng tin đến như vậy?(A Diệp: Hình như thật đó._.)
Kỳ Tuyết! Tôi là đang tỏ tình với em.
Ồ.Thiên Tổng lại có trò chơi mới sao? Kỳ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng.
Kỳ Tuyết! Tôi không đùa. Gương mặt Thiên Vũ tối sầm lại.
Cô bật cười.Đáy mắt nhìn ra những giọt lệ đang được cô cố gắng kìm lại.
Thiên Vũ, anh không thấy muộn sao?
Anh bây giờ là có ý gì?
Nhưng vẫn là không kịp rồi...
Thiên Tổng hôm qua còn làm người chồng tốt của cô Kiều sao hôm nay lại đến tìm người vợ cũ như tôi.
Cô cố cười điềm tĩnh nhưng trong lòng như rỉ máu...
Thiên Vũ nhìn cô, lòng anh cũng cảm thất quặn thắt lại.Vẻ mặt của cô bây giờ so với lúc gặp anh quá xa lạ.
Cô bé năm nào tươi cười vui vẻ.Luôn là nguồn động lực của mọi người sao lại như vậy.
Năm đó anh sai khi nghĩ cô sẽ ổn khi không có anh sao?
Bàn tay anh nắm chặt lại nhìn cô.Nụ cười nãy giờ của cô đều là giả nhưng anh chắc chắn lòng cô là đang rất đau.Đau từ nhiều năm trước rồi mà anh chưa nhận ra.
Kỳ Tuyết, hôm qua là tôi có lỗi với em.Tôi không biết là em sảy thai.Nếu biết... Anh cố cho bản thân can đảm để nhìn thẳng vào cô.Mặc dù anh biết anh không xứng. Nhưng vẫn không nói hết được...
Ánh mắt của anh sâu lại tựa như một màn đêm u tối nhìn về phía cô. Là sự tội lỗi đang dày vò bản thân anh từ hôm qua tới nay. Anh không biết quá nhiều thứ tới lúc biết lại quá muộn.
Thiên Tổng, có vẻ anh rảnh quá sao? Cô khó chịu nhìn nam nhân đang vô cùng tự tiện ngồi trên sofa trong phòng bệnh của cô.Rồi tự nhiên thưởng thức trà Lục Hàn sáng nay mang tới cho cô.
Thiên Vũ nhìn cô bình tĩnh đáp lại. Không phải, tôi rất bận.
Kỳ Tuyết liếc anh ta hận không thể chửi bậy. Mấy ngày trong viện mãi cô mới tích khẩu, tu tâm không mắng đám nhân viên nữa thì tên nam nhân này lại khiến cô không thể tu tâm. Anh bận thì về công ty của anh ta sao lại tới chỗ cô ngồi thưởng trà gần 2 tiếng đồng hồ.
Hai tiếng trước anh ta mở cửa đi vào cô còn tưởng anh ta đi nhầm nhưng lại thấy Thiên Vũ mang giỏ hoa quả đặt lên bàn rồi tới ghế sofa tự nhiên uống trà. Ban đầu cô cũng chẳng quản anh ta.Dù sao chỗ cô cũng chẳng thể nào keo kiệt với anh ta mấy chén trà. Cô lấy sách ra đọc nghĩ anh ta ngồi một lát là đi.Nhưng ai ngờ đã hai tiếng trôi qua anh ta vẫn không rời đi.
Đúng là tên âm hồn bất tán.
Vậy anh tới đây làm gì?
Anh không đáp lại ngay, trầm mặc nhìn cô một lát rồi mới tiếp lời. Đòi đồ.
Tôi nợ anh cái gì? Kỳ Tuyết nhíu mày lại.Tuy cô cũng có thói quen hay quên chuyện vặt nhưng cô có thể chắc chắn cô chưa từng mắc nợ anh ta.Chỉ có Thiên Vũ mắc nợ cô.
Đứa nhỏ. Anh vẫn nhìn chăm chú về phía cô.
Cô bắt gặp ánh mắt của Thiên Vũ mà người rùng mình.Tên này hôm nay ăn phải gì bị hỏng não rồi sao lại có thể nói những lời như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn không quên chuyện hôm trước cả Thiên Gia bảo vệ Kiều Ngân Anh mà bắt nạt con trai bảo bối của cô.Bây giờ nó trở về với mẹ rồi thì lại muốn tới nhận con sao.
Kỳ Tuyết nhìn anh ta đầy châm biếm.
Mơ đi!
Nó là con tôi không phải con anh.
Thiên Vũ nhìn nhận ra ánh mắt của cô nhưng vô cùng bình thản đáp lại.
Nhưng tinh trùng tạo ra nó là của tôi. Giọng nói của anh vô cùng thản nhiên.
Dây thần kinh trong đầu Kỳ Tuyết như căng cứng lại.Tên này đúng là hỏng não rồi.Lời này cũng có thể thốt ra sao. Đã vậy cô cũng chơi cùng anh tới cùng.
Một con tinh trùng thôi mà anh cũng đòi, anh đáng làm đàn ông sao? Kỳ Tuyết nở một nụ cười khinh bỉ.
Tôi không là đàn ông làm sao cô có đứa nhỏ. Thiên Vũ vẫn bộ mặt thản nhiên nở một nụ cười với cô.
Cổ họng của Kỳ Tuyết như bị nghẹn lời mà tức điên nhìn anh ta.
Bất giác cô lại thấy bật cười trong lòng.Yêu anh ta mấy năm đại học, mặt dày chấp nhận làm thế thân gả cho anh ta.Làm vợ hiền cuối cùng không nhận được sự quan tâm của anh ta, cũng chẳng bao giờ anh ta nói với cô quá ba câu.
Vậy mà vì Kiều Ngân Anh chịu cầu xin cô và đấy cũng là lần đầu cô nghe anh ta nói nhiều vậy.Lần thứ hai chính là bây giờ.Cả hai lần đều là bị bắt buộc.
Nhớ lần cô gặp anh ta ở buổi đấu giá, anh ta trêu đùa cô.Khi ấy cô từng nghĩ anh ta còn nhớ tới cô.Nhưng cô sai rồi, đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình còn thật ra là Thiên Vũ đã biết được sự hiện diện của Tiểu Lãnh nên cố tình làm vậy.
Cô mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi nói ra một từ. Cút!
Thiên Vũ trầm mặc nhìn cô một lát rồi đứng dậy đi về phía cô, trên tay cầm theo một cốc nước lọc anh ta vừa rót.
Anh ta nhìn cô rồi đưa cho cô cốc nước.Sau đó chậm rãi nói từng chữ. Vậy cô trả đồ cho tôi rồi tôi đi.
Kỳ Tuyết bật cười.Thiên Vũ, anh là có ý gì đây.
Là vô tình hay anh thật sự nhớ.
Nhiều năm trước cô một cô gái dựa vào vai chàng trai mà cô ấy yêu nói rằng chỉ cần cô ấy tức giận anh không cần dỗ cô ấy mà chỉ đưa cho cô ấy một cốc nước lọc.Cô ấy sẽ dùng nó để tự hạ hỏa.
Nhưng cô tin anh sẽ không nhớ nên đây chỉ là sự trùng hợp.
Trái tim cô bỗng nhói lại.Rõ ràng hôm qua nói sẽ tập quên sao hôm lại lại nuốt lời với chính bản thân mình rồi.
Cô quả thật rất thất bại...
Vậy anh muốn cái gì, cái đó tôi không có.
Em. Thiên Vũ nhìn cô mỉm cười ấm áp tựa như một tia nắng.
Cô đờ người ra.Nụ cười vừa nãy của anh không phải chỉ dành cho Kiều Ngân Anh sao. Cô ở cạnh anh bao năm vậy cũng chưa từng được thấy anh cười với mình như vậy.
Lần này anh ta là muốn cầu xin gì đây.
Nụ cười trên môi cô hiện ra, nhưng nhìn kĩ lại thấy vô cùng khó coi. Thiên Tổng trêu đùa rồi.Không biết anh là muốn gì cứ nói thẳng không phải vòng vo vậy.
Thiên Vũ hơi nhau mày lại.Lần đầu tiên anh biết nói lời ngọt ngào với ai đó thì lại bị cô coi thành cô mục đính bất chính.Anh khiến cô mất lòng tin đến như vậy?(A Diệp: Hình như thật đó._.)
Kỳ Tuyết! Tôi là đang tỏ tình với em.
Ồ.Thiên Tổng lại có trò chơi mới sao? Kỳ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng.
Kỳ Tuyết! Tôi không đùa. Gương mặt Thiên Vũ tối sầm lại.
Cô bật cười.Đáy mắt nhìn ra những giọt lệ đang được cô cố gắng kìm lại.
Thiên Vũ, anh không thấy muộn sao?
Anh bây giờ là có ý gì?
Nhưng vẫn là không kịp rồi...
Thiên Tổng hôm qua còn làm người chồng tốt của cô Kiều sao hôm nay lại đến tìm người vợ cũ như tôi.
Cô cố cười điềm tĩnh nhưng trong lòng như rỉ máu...
Thiên Vũ nhìn cô, lòng anh cũng cảm thất quặn thắt lại.Vẻ mặt của cô bây giờ so với lúc gặp anh quá xa lạ.
Cô bé năm nào tươi cười vui vẻ.Luôn là nguồn động lực của mọi người sao lại như vậy.
Năm đó anh sai khi nghĩ cô sẽ ổn khi không có anh sao?
Bàn tay anh nắm chặt lại nhìn cô.Nụ cười nãy giờ của cô đều là giả nhưng anh chắc chắn lòng cô là đang rất đau.Đau từ nhiều năm trước rồi mà anh chưa nhận ra.
Kỳ Tuyết, hôm qua là tôi có lỗi với em.Tôi không biết là em sảy thai.Nếu biết... Anh cố cho bản thân can đảm để nhìn thẳng vào cô.Mặc dù anh biết anh không xứng. Nhưng vẫn không nói hết được...
Ánh mắt của anh sâu lại tựa như một màn đêm u tối nhìn về phía cô. Là sự tội lỗi đang dày vò bản thân anh từ hôm qua tới nay. Anh không biết quá nhiều thứ tới lúc biết lại quá muộn.
/86
|