Trong không gian yên tĩnh, đám bắt cóc chăm chú nhìn từng hành động của Kỳ Nghiên và Vũ Trác Nghiên như thể chỉ cần rời mắt một giây thì sẽ có thể xảy ra chuyện. Việc này đương nhiên cũng cũng khiến cho Kỳ Nghiên sinh ra cảm giác khó chịu. Một phần vì ánh mắt phần còn lại cũng vì đứa cháu trai của anh đang phải ngồi dưới đất, nét mặt nó hiện cho người làm bác như anh vô cùng lo lắng. Hồng lão đại, anh không thể cho Tiểu Lãnh ra chỗ tôi cũng nên cho nó ngồi lên ghế đàng hoàng.
Hồng lão đại chính là tên gọi của kẻ đứng đầu trong bọn bắt cóc. Lão ta nhìn theo ánh mắt của Kỳ Nghiên và phía Tiểu Lãnh xong liền nhún vai. Là tiểu thiếu gia đây không muốn chứ không phải tôi không cho. Cậu ấy cao quý vậy sao chúng tôi dám sơ sài.
Hai bàn tay của Kỳ Nghiên dần nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh. Nếu không phải vì Tiểu Lãnh vẫn nằm trong tay lão già kia thì anh chắn chắc sẽ đánh chết hắn lâu rồi. Đứa cháu trai bảo bối của anh được nâng niu bao nhiêu mà bây giờ nhìn vào vô cùng đáng thương. Cuối cùng kiếp trước nó và Kỳ Tuyết đã làm gì mà kiếp này toàn gặp chuyện vậy.
Vũ Trác Nghiên vỗ vai anh. Anh ta đương nhiên biết Kỳ Nghiên đang lo lắng như thế nào và anh ta cũng không kém phần. Tuy Tiểu Lãnh không phải con anh ta cũng chẳng quá thân thiết nhưng anh ta vẫn coi nó như con ruột mà đối đãi. Nhưng nếu bây giờ mà hấp tấp phá hoại mọi kế hoạch thì chắc chắn sẽ bất lợi cho đôi bên.
Hơn nữa anh cũng muốn đoán xem cuối cùng là ai đứng sau sai khiến đám người này. Bọn chúng tuy tham nên nếu chỉ vì tiền thì khi nãy Kỳ Nghiên đưa cho chúng tờ chi phiếu chúng đã lấy rồi để Tiểu Lãnh lại nhưng vừa nhận xong một cuộc điện thoại chúng liền không nhận mà muốm đợi người tới. Quan trọng điểm anh nghi ngờ nhất là chúng lấy đâu ra can đảm mà xuất hiện trước mặt anh lại không che đi. Không lẽ chúng không sợ sau khi cứu được Tiểu Lãnh thì bọn anh sẽ cho người truy tìm chúng. Vậy chỉ còn một khả năng là có thế lực thao túng và cho bọn chúng cái gan đó.
Đại ca! Người tới rồi. Một tên đàn em bước từ bên ngoài. Theo phía âi câi ta là Kỳ Tuyết, Thiên Dực và Lục Hàn.
Kỳ Tuyết vừa nhìn thấy Tiểu Lãnh liền muốn chạy tới thì bị Lục Hàn kéo lại không cho chạy đi.
Tên lão đại kia thấy vậy liền bật cười ha hả. Kỳ tiểu thư cũng quá gấp gáp rồi. Ở đây có hai người đợi còn lâu hơn cô đấy.
Lúc nghe tới đây Kỳ Tuyết mới chú ý tới hai bóng lưng quen thuộc kia. Đó không phải là của anh hai cô và Vũ Trác Nghiên. Thảo nào ban nãy cô cảm giác vòng tay có chút kì lạ hóa ra là anh trai cô kích hoạt định vị của chiếc vòng.
Hai người nam nhân được nhắc tới cũng không hẹn mà đứng dậy quay lưng đi về phía cô. Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên một tiếng vỗ tay, một giọng nói đầy châm biếm vang lên. Lâu rồi không gặp bạn cũ.
Kỳ Nghiên và Vũ Trác Nghiên đang bước đi vì sự xuất hiện của người đàn ông kia mà sững lại dường như họ có quen biết. Sau đó Kỳ Tuyết cùng Lục Hàn và Thiên Dực cũng quay lại. Nhưng trái với vẻ mặt của hai người kia cả ba bọn họ đều nhìn nam nhân kia với ánh mắt khiếu kì.
Bạn cũ?
Không hoan nghênh sự xuất hiện của tôi sao Nghiên và anh Kỳ. Dương như có một người bạn đã quên mất tôi rồi. Khóe miệng của nam nhân kia cong lên ánh mắt rời từ chỗ Vũ Trác Nghiên sang Kỳ Tuyết. Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người cô, chăm chú quan sát.
Niên Dật Hà, cậu có thôi đi không! Cuối cùng cậu muốn làm gì? Vũ Trác Nghiên tức giận nhìn về phía người nam nhân tên Niên Dật Hà kia. Tên này biến mất bao nhiêu năm bỗng dưng tại sao lại quay lại. Hơn nữa hắn lại chọn chỗ này, không lẽ...
Vậy sao? Không ngờ Vũ Tổng cũng nhớ đến kẻ như tôi. Nụ cười châm biếm hiện trên môi của Niên Dật Hà, một nụ cười làm cho nhưng người khác rùng mình. Vì dường như họ nhận ra rằng mối quan hệ bạn cũ này không bình thường.
Tôi muốn làm gì không phải Vũ Tổng hiểu rõ hơn tôi sao. Mấy tình tiết này anh không thấy quen sao? Ánh mắt hắn ta hiện lên tia khinh thường.
Gương mặt của Vũ Trác Nghiên bỗng chốc đen như đít nồi. Đôi lông mày nhíu lại vô cùng khó chịu. Bàn tay nắm chặt thành lắm đấm hận không thể đi tới đánh cho cậu ta tỉnh. Cậu điên rồi. Cậu biết rõ tình thế năm xưa không phải như vậy. Là có kẻ đứng sau giựt dây tất cả.
Bỗng nhiên Niên Dật Hà bị sững người một lúc. Đúng vậy, hắn cố sống tới bây giờ vì cái gì, không phải vì chuyện năm xưa sao. Cái gì mà không phải như hắn nghĩ. Chính mắt hắn nhìn thấy, nghe thấy còn không phải sao. Vũ Trác Nghiên, chuyện năm xưa cậu còn dám nhắc lại còn dám bao biến sao. Cậu không xứng.
Khóe môi của Niên Dật Hà tạo thành một đương cong đầu nham hiểm. Ánh mắt hắn ta sâu lại vừa mang một vẻ đơn độc, lạnh nhạt nhưng đôi lúc lại có chút mất mác. Yên tâm, tôi có chuẩn bị quà cho cậu rồi rồi. Bạn cũ!
Hắn ta vỗ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bên ngoài. Ngay sau đó đã có hai tên thuộc hạ dắt theo người phụ nữ, bụng đã nhô lên rất cao, đang bị trói đi vào bên trong.
Vũ Trác Nghiên là người đầu tiên phản ứng. Vũ Anh!
Sau đó Kỳ Tuyết cùng những người khác cũng phản ứng theo. Họ không ngờ món quà của nam nhân kia lại là Lạc Vũ Anh. Không ngờ hắn ta lại dám cho người tới Vũ gia bắt cô ấy tới đây để uy hiếp Vũ Trác Nghiên.
Cậu điên rồi Dật Hà. Con bé đang mang thai đó. Kỳ Nghiên quát to. Anh nãy giờ luôn nhẫn nhịn dõi theo từng hành động của Niên Dật Hà, luôn nghĩ hắn ta chỉ nhắm vào những người có mặt ở đây không ngờ ngay cả Lạc Vũ Anh cũng bị cuốn vào. Chuyện này đã vượt ta suy nghĩ và tầm kiểm soát của anh.
Niên Dật Hà bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ và thê lương tới cực độ. Ánh mắt hắn ta đỏ rực nhìn về phía họ, giọng nói cất lên mang theo bao nhiêu hận thù. Từng lời nói như vừa cho bọn cô nghe cũng như để chính anh ta thuyết phục việc làm của bản thân là đúng. Mang thai thì đã sao? Cũng chỉ là mạng người thôi. Các người không phải cũng từng vứt bỏ một mang người sao.
Sau đó hắn tiến bước về phía đám người đang bắt giữ Tiểu Lãnh. Lạc Vũ Anh không những bị trói còn bị bịt miệng nên không nói được gì. Cô cố vùng vãy nhưng nghĩ tới đứa bé động tác lại dừng lại. Vũ Trác Nghiên muốn cứu vợ anh nhưng bị đám người của Niên Dật Hà ngăn cản nên chỉ biết nhìn cô đi theo sau bóng lưng hắn. Vì anh biết họ cản anh hoàn toàn không sai. Nếu như anh động tay trước thì hắn ta sẽ không xử lý anh ngay mà xử lý Lạc Vũ Anh trước. Như thế lại càng bất lợi hơn.
Niên Dật Hà nhếch môi hài lòng với sự biết điều của Vũ Trác Nghiên sau đó ngồi xuống ghế mà tên Hồng lão đại nhường cho hắn ta. Vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía Vũ Trác Nghiên Vậy theo các người mang thai phải trân trọng còn mạng sống một người bình thường không đáng trân trọng?
Dật Hà, cậu hiểu rõ ý tôi không phải như vậy. Nhiều năm vậy rồi cậu biết rõ năm ấy là có kẻ sai khiến đám người kia làm như vậy. Còn về chuyện xảy ra với cô ấy thì... Kỳ Nghiên ngập ngừng không dám nói tiếp không phải vì họ làm sai mà vì anh sợ nếu nói ra hết thì Kỳ Tuyết sẽ nhớ ra mọi chuyện. Vậy bao năm qua họ làm nhiều chuyện vậy sẽ hóa thành hư không. Vì vậy anh không thể nói tiếp được.
Nói tiếp đi. Sao lại dừng rồi Kỳ Tổng. Anh là sợ cô em gái mình sẽ nhớ lại đoạn ký ức đó sao? Niên Dật Hà nhếch môi tạo thành một đường cong nhìn về phía Kỳ Nghiên sau đó liền rời ánh mắt sang cô. Đám người này chỉ vì cô mà che dấu nhiều năm như vậy nhưng hắn lại không muốn cho họ thỏa mong ước. Đoạn ký ức đó cô nhất định phải nhớ lại, nhất định phải nhớ lại và không bao giờ được quên. Dù làm mọi cách hắn cũng làm.
Kỳ Tuyết ánh mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Lãnh nhưng khi nghe trong cuộc hội thoại của những người bạn cũ lâu năm không gặp có nhắc tới mình, cô cũng ngay lập tức phản ứng được có điều gì đó không ổn. Anh ta nói vậy là sao anh hai?
Kỳ Nghiên tránh ánh mắt của em gái mình quay sang cầu cứu Vũ Trác Nghiên. Vũ Trác Nghiên nhìn về phía Kỳ Tuyết trầm mặc một hồi sao đó cũng im lặng không nói gì. Anh không phải không muốn cho cô biết mà sợ nếu cô biết sẽ có chuyện xảy ra. Anh rất sợ cảnh tượng năm ấy sẽ lặp lại một lần nữa. Họ đã giấu lâu vậy rồi bây giờ không thể nào nói ra.
Anh hai, Vũ Trác Nghiên! Kỳ Tuyết quát nên nhìn về phía họ như vô cùng mong muốn một câu trả lời. Xong đáp lại cô vẫn là sự im lặng của họ. Mối nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn. Tại sao năm ấy đột nhiên Vũ Trắc Nghiên đòi chia tay, tại sao cô bỗng nhiên lại bị tai nạn ở trường mà nhập viện, tại sao cô kí ức của cô hồi nhỏ về Kiều Ngân Anh có rất nhiều chuyện vô cùng mơ hồ. Đôi lúc cô cảm nhận Kiều Ngân Anh rất thân thuộc lúc lại cảm giác không phải như vậy. Người trước mắt cô đây lại luôn nhắc tới một cô gái rồi lại nhắc tới cô. Cuối cùng hôm nay cô cũng đoán được phần nào. Cô ấy trong miệng của nam nhân kia mới chính là người bạn thuở nhỏ cùng em lớn lên chứ không phải là Kiều Ngân Anh đứng không?
Cả Vũ Trác Nghiên và Kỳ Nghiên kinh ngạc trước lời nói của cô. Không ngờ cô quả thực đoán ra được chuyện này. Nhưng đây chỉ là suy đoán nên họ hoàn toàn có thể phủ nhận với cô. Chỉ không ngờ họ còn chưa kịp nên tiếng một giọng nói lãnh đạm khác đã cất lên. Đúng vậy, nhiều năm vậy A Tuyết càng ngày càng thông minh.
Niên Dật Hà, cậu thực sự muốn như vậy sao? Kỳ Nghiên cuồi cùng đành thở dài, bình tĩnh quan sát từng biểu hiện của hắn ta. Bây giờ dù họ muốn giấu cũng không còn cách nào nữa rồi. Họ lừa cô nhiều năm vậy cũng đủ dài rồi, cô hiện tại đã lớn đủ hiểu để chịu đựng mọi việc.
Niên Dật Hà đứng dậy từ bên hông rút ra một cây súng, hắn ta đưa tay bắn lên trần nhà một cái. Đoàng, đoàng, đoàng! Ba phát sung nối tiếp nhau chính là sự trả lời cho câu hỏi của Kỳ Nghiên.
Hồng lão đại chính là tên gọi của kẻ đứng đầu trong bọn bắt cóc. Lão ta nhìn theo ánh mắt của Kỳ Nghiên và phía Tiểu Lãnh xong liền nhún vai. Là tiểu thiếu gia đây không muốn chứ không phải tôi không cho. Cậu ấy cao quý vậy sao chúng tôi dám sơ sài.
Hai bàn tay của Kỳ Nghiên dần nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh. Nếu không phải vì Tiểu Lãnh vẫn nằm trong tay lão già kia thì anh chắn chắc sẽ đánh chết hắn lâu rồi. Đứa cháu trai bảo bối của anh được nâng niu bao nhiêu mà bây giờ nhìn vào vô cùng đáng thương. Cuối cùng kiếp trước nó và Kỳ Tuyết đã làm gì mà kiếp này toàn gặp chuyện vậy.
Vũ Trác Nghiên vỗ vai anh. Anh ta đương nhiên biết Kỳ Nghiên đang lo lắng như thế nào và anh ta cũng không kém phần. Tuy Tiểu Lãnh không phải con anh ta cũng chẳng quá thân thiết nhưng anh ta vẫn coi nó như con ruột mà đối đãi. Nhưng nếu bây giờ mà hấp tấp phá hoại mọi kế hoạch thì chắc chắn sẽ bất lợi cho đôi bên.
Hơn nữa anh cũng muốn đoán xem cuối cùng là ai đứng sau sai khiến đám người này. Bọn chúng tuy tham nên nếu chỉ vì tiền thì khi nãy Kỳ Nghiên đưa cho chúng tờ chi phiếu chúng đã lấy rồi để Tiểu Lãnh lại nhưng vừa nhận xong một cuộc điện thoại chúng liền không nhận mà muốm đợi người tới. Quan trọng điểm anh nghi ngờ nhất là chúng lấy đâu ra can đảm mà xuất hiện trước mặt anh lại không che đi. Không lẽ chúng không sợ sau khi cứu được Tiểu Lãnh thì bọn anh sẽ cho người truy tìm chúng. Vậy chỉ còn một khả năng là có thế lực thao túng và cho bọn chúng cái gan đó.
Đại ca! Người tới rồi. Một tên đàn em bước từ bên ngoài. Theo phía âi câi ta là Kỳ Tuyết, Thiên Dực và Lục Hàn.
Kỳ Tuyết vừa nhìn thấy Tiểu Lãnh liền muốn chạy tới thì bị Lục Hàn kéo lại không cho chạy đi.
Tên lão đại kia thấy vậy liền bật cười ha hả. Kỳ tiểu thư cũng quá gấp gáp rồi. Ở đây có hai người đợi còn lâu hơn cô đấy.
Lúc nghe tới đây Kỳ Tuyết mới chú ý tới hai bóng lưng quen thuộc kia. Đó không phải là của anh hai cô và Vũ Trác Nghiên. Thảo nào ban nãy cô cảm giác vòng tay có chút kì lạ hóa ra là anh trai cô kích hoạt định vị của chiếc vòng.
Hai người nam nhân được nhắc tới cũng không hẹn mà đứng dậy quay lưng đi về phía cô. Đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên một tiếng vỗ tay, một giọng nói đầy châm biếm vang lên. Lâu rồi không gặp bạn cũ.
Kỳ Nghiên và Vũ Trác Nghiên đang bước đi vì sự xuất hiện của người đàn ông kia mà sững lại dường như họ có quen biết. Sau đó Kỳ Tuyết cùng Lục Hàn và Thiên Dực cũng quay lại. Nhưng trái với vẻ mặt của hai người kia cả ba bọn họ đều nhìn nam nhân kia với ánh mắt khiếu kì.
Bạn cũ?
Không hoan nghênh sự xuất hiện của tôi sao Nghiên và anh Kỳ. Dương như có một người bạn đã quên mất tôi rồi. Khóe miệng của nam nhân kia cong lên ánh mắt rời từ chỗ Vũ Trác Nghiên sang Kỳ Tuyết. Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người cô, chăm chú quan sát.
Niên Dật Hà, cậu có thôi đi không! Cuối cùng cậu muốn làm gì? Vũ Trác Nghiên tức giận nhìn về phía người nam nhân tên Niên Dật Hà kia. Tên này biến mất bao nhiêu năm bỗng dưng tại sao lại quay lại. Hơn nữa hắn lại chọn chỗ này, không lẽ...
Vậy sao? Không ngờ Vũ Tổng cũng nhớ đến kẻ như tôi. Nụ cười châm biếm hiện trên môi của Niên Dật Hà, một nụ cười làm cho nhưng người khác rùng mình. Vì dường như họ nhận ra rằng mối quan hệ bạn cũ này không bình thường.
Tôi muốn làm gì không phải Vũ Tổng hiểu rõ hơn tôi sao. Mấy tình tiết này anh không thấy quen sao? Ánh mắt hắn ta hiện lên tia khinh thường.
Gương mặt của Vũ Trác Nghiên bỗng chốc đen như đít nồi. Đôi lông mày nhíu lại vô cùng khó chịu. Bàn tay nắm chặt thành lắm đấm hận không thể đi tới đánh cho cậu ta tỉnh. Cậu điên rồi. Cậu biết rõ tình thế năm xưa không phải như vậy. Là có kẻ đứng sau giựt dây tất cả.
Bỗng nhiên Niên Dật Hà bị sững người một lúc. Đúng vậy, hắn cố sống tới bây giờ vì cái gì, không phải vì chuyện năm xưa sao. Cái gì mà không phải như hắn nghĩ. Chính mắt hắn nhìn thấy, nghe thấy còn không phải sao. Vũ Trác Nghiên, chuyện năm xưa cậu còn dám nhắc lại còn dám bao biến sao. Cậu không xứng.
Khóe môi của Niên Dật Hà tạo thành một đương cong đầu nham hiểm. Ánh mắt hắn ta sâu lại vừa mang một vẻ đơn độc, lạnh nhạt nhưng đôi lúc lại có chút mất mác. Yên tâm, tôi có chuẩn bị quà cho cậu rồi rồi. Bạn cũ!
Hắn ta vỗ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ bên ngoài. Ngay sau đó đã có hai tên thuộc hạ dắt theo người phụ nữ, bụng đã nhô lên rất cao, đang bị trói đi vào bên trong.
Vũ Trác Nghiên là người đầu tiên phản ứng. Vũ Anh!
Sau đó Kỳ Tuyết cùng những người khác cũng phản ứng theo. Họ không ngờ món quà của nam nhân kia lại là Lạc Vũ Anh. Không ngờ hắn ta lại dám cho người tới Vũ gia bắt cô ấy tới đây để uy hiếp Vũ Trác Nghiên.
Cậu điên rồi Dật Hà. Con bé đang mang thai đó. Kỳ Nghiên quát to. Anh nãy giờ luôn nhẫn nhịn dõi theo từng hành động của Niên Dật Hà, luôn nghĩ hắn ta chỉ nhắm vào những người có mặt ở đây không ngờ ngay cả Lạc Vũ Anh cũng bị cuốn vào. Chuyện này đã vượt ta suy nghĩ và tầm kiểm soát của anh.
Niên Dật Hà bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ và thê lương tới cực độ. Ánh mắt hắn ta đỏ rực nhìn về phía họ, giọng nói cất lên mang theo bao nhiêu hận thù. Từng lời nói như vừa cho bọn cô nghe cũng như để chính anh ta thuyết phục việc làm của bản thân là đúng. Mang thai thì đã sao? Cũng chỉ là mạng người thôi. Các người không phải cũng từng vứt bỏ một mang người sao.
Sau đó hắn tiến bước về phía đám người đang bắt giữ Tiểu Lãnh. Lạc Vũ Anh không những bị trói còn bị bịt miệng nên không nói được gì. Cô cố vùng vãy nhưng nghĩ tới đứa bé động tác lại dừng lại. Vũ Trác Nghiên muốn cứu vợ anh nhưng bị đám người của Niên Dật Hà ngăn cản nên chỉ biết nhìn cô đi theo sau bóng lưng hắn. Vì anh biết họ cản anh hoàn toàn không sai. Nếu như anh động tay trước thì hắn ta sẽ không xử lý anh ngay mà xử lý Lạc Vũ Anh trước. Như thế lại càng bất lợi hơn.
Niên Dật Hà nhếch môi hài lòng với sự biết điều của Vũ Trác Nghiên sau đó ngồi xuống ghế mà tên Hồng lão đại nhường cho hắn ta. Vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía Vũ Trác Nghiên Vậy theo các người mang thai phải trân trọng còn mạng sống một người bình thường không đáng trân trọng?
Dật Hà, cậu hiểu rõ ý tôi không phải như vậy. Nhiều năm vậy rồi cậu biết rõ năm ấy là có kẻ sai khiến đám người kia làm như vậy. Còn về chuyện xảy ra với cô ấy thì... Kỳ Nghiên ngập ngừng không dám nói tiếp không phải vì họ làm sai mà vì anh sợ nếu nói ra hết thì Kỳ Tuyết sẽ nhớ ra mọi chuyện. Vậy bao năm qua họ làm nhiều chuyện vậy sẽ hóa thành hư không. Vì vậy anh không thể nói tiếp được.
Nói tiếp đi. Sao lại dừng rồi Kỳ Tổng. Anh là sợ cô em gái mình sẽ nhớ lại đoạn ký ức đó sao? Niên Dật Hà nhếch môi tạo thành một đường cong nhìn về phía Kỳ Nghiên sau đó liền rời ánh mắt sang cô. Đám người này chỉ vì cô mà che dấu nhiều năm như vậy nhưng hắn lại không muốn cho họ thỏa mong ước. Đoạn ký ức đó cô nhất định phải nhớ lại, nhất định phải nhớ lại và không bao giờ được quên. Dù làm mọi cách hắn cũng làm.
Kỳ Tuyết ánh mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Lãnh nhưng khi nghe trong cuộc hội thoại của những người bạn cũ lâu năm không gặp có nhắc tới mình, cô cũng ngay lập tức phản ứng được có điều gì đó không ổn. Anh ta nói vậy là sao anh hai?
Kỳ Nghiên tránh ánh mắt của em gái mình quay sang cầu cứu Vũ Trác Nghiên. Vũ Trác Nghiên nhìn về phía Kỳ Tuyết trầm mặc một hồi sao đó cũng im lặng không nói gì. Anh không phải không muốn cho cô biết mà sợ nếu cô biết sẽ có chuyện xảy ra. Anh rất sợ cảnh tượng năm ấy sẽ lặp lại một lần nữa. Họ đã giấu lâu vậy rồi bây giờ không thể nào nói ra.
Anh hai, Vũ Trác Nghiên! Kỳ Tuyết quát nên nhìn về phía họ như vô cùng mong muốn một câu trả lời. Xong đáp lại cô vẫn là sự im lặng của họ. Mối nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn. Tại sao năm ấy đột nhiên Vũ Trắc Nghiên đòi chia tay, tại sao cô bỗng nhiên lại bị tai nạn ở trường mà nhập viện, tại sao cô kí ức của cô hồi nhỏ về Kiều Ngân Anh có rất nhiều chuyện vô cùng mơ hồ. Đôi lúc cô cảm nhận Kiều Ngân Anh rất thân thuộc lúc lại cảm giác không phải như vậy. Người trước mắt cô đây lại luôn nhắc tới một cô gái rồi lại nhắc tới cô. Cuối cùng hôm nay cô cũng đoán được phần nào. Cô ấy trong miệng của nam nhân kia mới chính là người bạn thuở nhỏ cùng em lớn lên chứ không phải là Kiều Ngân Anh đứng không?
Cả Vũ Trác Nghiên và Kỳ Nghiên kinh ngạc trước lời nói của cô. Không ngờ cô quả thực đoán ra được chuyện này. Nhưng đây chỉ là suy đoán nên họ hoàn toàn có thể phủ nhận với cô. Chỉ không ngờ họ còn chưa kịp nên tiếng một giọng nói lãnh đạm khác đã cất lên. Đúng vậy, nhiều năm vậy A Tuyết càng ngày càng thông minh.
Niên Dật Hà, cậu thực sự muốn như vậy sao? Kỳ Nghiên cuồi cùng đành thở dài, bình tĩnh quan sát từng biểu hiện của hắn ta. Bây giờ dù họ muốn giấu cũng không còn cách nào nữa rồi. Họ lừa cô nhiều năm vậy cũng đủ dài rồi, cô hiện tại đã lớn đủ hiểu để chịu đựng mọi việc.
Niên Dật Hà đứng dậy từ bên hông rút ra một cây súng, hắn ta đưa tay bắn lên trần nhà một cái. Đoàng, đoàng, đoàng! Ba phát sung nối tiếp nhau chính là sự trả lời cho câu hỏi của Kỳ Nghiên.
/86
|