Sau khi nhà họ Đường lo xong hậu sự, cũng đã một thời gian dài trôi qua, mọi người đều bình tĩnh trở lại, Đường lão gia và Đường Thụy Vi đều thống nhất cùng nhau đợi Mộ Hiểu Yên sinh xong sẽ đến nói chuyện với cô nhưng ngược lại Đường Thụy Vũ vì quá chấp niệm tình yêu cũ cộng thêm việc cay cú chuyện huyết thống, anh ta không nhịn được nữa ngày đêm tìm tung tích bệnh viện mà Mộ Hiểu Yên đang dưỡng thai. Hôm nay đến đó nhất định tàn sát tất cả để rửa hết mối nhục và ấm ức mình phải chịu trong suốt thời gian qua
_Hôm nay, là ngày tàn của ông rồi Mộ Hàn Vương, nếu tôi không có tất cả thì tôi phải hủy tất cả
_Ầm…
Đường Thụy Vũ đá chân vào cánh cửa phòng bệnh, bênh trong yên ắng bị tiếng động mạnh quấy phá, Mộ Hiểu Yên giật mình thức giấc, giờ này đã quá khuya hôm nay còn là ngày giỗ của em gái hắn, nên hắn trở về Mộ gia từ sớm cho nên chỉ còn cô và một số thuộc hạ canh gác nhưng bằng cách giả dạng làm công nhân vệ sinh chuyên giặc gra giường bệnh thì Đường Thụy Vũ dễ dàng vào phòng bệnh của cô
_Tôi biết anh là công nhân vệ sinh, hàng ngày vất vả nhưng vào phòng sản phụ mà gây tiếng động lớn như vậy rất ảnh hưởng đến người khác đó
Mộ Hiểu Yên nhíu mày xoa đầu, cô không ngồi dậy nổi, bụng to hơn bảy tháng nên càng ngày càng mệt, di chuyển cũng khó khăn vì cơ địa cô vốn dĩ đã yếu
Vừa nghe giọng nói quen thuộc của người xưa, Đường Thụy Vũ có chút xao xuyến, bạch nguyệt quang trong tim luôn là điều thổn thức mà có lẽ đi suốt cả cuộc đời cũng không ai có thể xoá bỏ, nhưng anh cố trấn tỉnh vì người nằm trên giường bệnh là em gái, em gái cùng huyết thống và sự thật thì mãi mãi không thể thay đổi, một nỗi đau xé nát tâm can, anh từng nghĩ sẽ không có cách nào để đối diện vậy mà vẫn phải đối mặt trong hoàn cảnh này
_Mộ Hiểu Yên, cô còn không thay tên đổi họ, thì tôi cũng hiểu tư cách con người cô như thế nào rồi
Đường Thụy Vũ bước đến gần hơn vị trí cô đang nằm, anh đay nghiến nắm chặt tay thành nấm đấm, hận không thể giết chết đứa bé trong bụng cô, dù không còn vì tình yêu đôi lứa thì trong anh vẫn có mối hận sâu sắc với Mộ Hàn Vương, sự thật về huyết thống như một vết nhơ đau thương mỗi khi nhắc đến
_Đường… Đường Thụy Vũ…
Mộ Hiểu Yên giật mình cố gắng ngồi dậy, từ lâu cô đã không còn cảm giác yêu đương với anh nhưng cô biết sâu trong ánh mắt đang nhìn mình mãi mãi không thể buông bỏ hận thù chấp nhận sự thật và quên đi tình yêu nông nỗi thời trẻ
_Cô đừng nghĩ tôi vì tình cảm mà đến đây, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không bao giờ để yên cho cô, tại sao cô chọn giữ lại cốt nhục của tên đàng ông súc sinh đó cô có hoá ra tro thì vẫn là người nhà họ Đường, cô phải nhớ rõ điểm xuất phát của mình
Đường Thụy Vũ càng ngày càng trở nên hung tợn, anh mất hết lý trí lao về phía cô, ghì chặt hai tay cô xuống giường không cho ngồi dậy
_Anh mau bỏ tôi ra, con của tôi không phải là sự lựa chọn
Cô thét vào mặt anh, ánh mắt sợ hãi lo cho an nguy của đứa bé trong bụng, cô càng kích động chỉ hại đến đứa bé, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Đường Thụy Vũ
_Cô là kẻ khốn nạn, chỉ vì giữ lại loại nghiệt súc này mà bỉ mặt mẹ mình chết oan ức, một lần gặp mặt tiễn bà ấy cũng không có, một nén nhang cũng không đến thắp, cô mãi mãi là con gái Đường gia nhưng xem chừng cô cố tình quên đi nguồn gốc của mình, chỉ trách tôi quá mềm lòng với cô nhưng hôm nay thì không…
Đường Thụy Vũ lay cô thật mạnh, anh kéo hai vai cô ngồi dậy rồi lại dập xuống gối, buộc cô phải trả lời rõ ràng, cái thai trong bụng cũng bị kích động quá mức
_Đường phu nhân bà ấy…
Mộ Hiểu Yên sửng sốt nhận ra sự thật, cô chết lặng, điếng người ngơ ngác vì tin vừa nghe
_Trời ơi…tại sao chuyện này không có lối thoát…tại sao cứ dồn dập mọi thứ
Cô gào lên thật to, gân cổ nổi đầy trên da thịt biểu lộ sự kích động quá mức, cô cảm giác bụng mình bắt đầu đau, đầu óc choáng váng nhìn không rõ người trước mặt
_Cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa, cô không xứng đáng gọi mẹ tôi
Đường Thụy Vũ không chịu được nữa, anh kéo tay cô làm cô ngã xuống giường
_Ầm…
_A…bụng tôi…
Ánh mắt Đường Thụy Vũ như quỷ dữ tìm đến không còn biết thương xót cho cô gái bé nhỏ, mặc kệ cô chật vật ôm cái bụng to gào thét dưới sàn, cô cảm nhận bụng mình có gì đó bất ổn, dưới bắp đùi bắt đầu dính máu, máu chảy cả ra sàn và cơn đau dữ dội mà cô đang phải vật lộn
_Mẹ của tôi mất rồi bà ấy vì tôi mà mất, nếu tôi chết theo bà ấy để chuộc tội tôi cũng không sợ, nhưng con tôi vô tội, chú Vương sai với tất cả chỉ vì bảo vệ tôi, còn anh sai với mình tôi để bảo vệ cả thế giới quanh anh, dù không là tình yêu thì ít nhất làm một người anh trai anh cũng không có bản lĩnh
Mộ Hiểu Yên nhận ra nguy hiểm, cô cố trấn tĩnh lệ người về phía cửa phòng cầu cứu trước khi cơn thịnh nộ tiếp theo của Đường Thụy Vũ kéo đến, con người một khi đã mất hết lý trí thì chuyện gì cũng dám làm
_Hôm nay, là ngày tàn của ông rồi Mộ Hàn Vương, nếu tôi không có tất cả thì tôi phải hủy tất cả
_Ầm…
Đường Thụy Vũ đá chân vào cánh cửa phòng bệnh, bênh trong yên ắng bị tiếng động mạnh quấy phá, Mộ Hiểu Yên giật mình thức giấc, giờ này đã quá khuya hôm nay còn là ngày giỗ của em gái hắn, nên hắn trở về Mộ gia từ sớm cho nên chỉ còn cô và một số thuộc hạ canh gác nhưng bằng cách giả dạng làm công nhân vệ sinh chuyên giặc gra giường bệnh thì Đường Thụy Vũ dễ dàng vào phòng bệnh của cô
_Tôi biết anh là công nhân vệ sinh, hàng ngày vất vả nhưng vào phòng sản phụ mà gây tiếng động lớn như vậy rất ảnh hưởng đến người khác đó
Mộ Hiểu Yên nhíu mày xoa đầu, cô không ngồi dậy nổi, bụng to hơn bảy tháng nên càng ngày càng mệt, di chuyển cũng khó khăn vì cơ địa cô vốn dĩ đã yếu
Vừa nghe giọng nói quen thuộc của người xưa, Đường Thụy Vũ có chút xao xuyến, bạch nguyệt quang trong tim luôn là điều thổn thức mà có lẽ đi suốt cả cuộc đời cũng không ai có thể xoá bỏ, nhưng anh cố trấn tỉnh vì người nằm trên giường bệnh là em gái, em gái cùng huyết thống và sự thật thì mãi mãi không thể thay đổi, một nỗi đau xé nát tâm can, anh từng nghĩ sẽ không có cách nào để đối diện vậy mà vẫn phải đối mặt trong hoàn cảnh này
_Mộ Hiểu Yên, cô còn không thay tên đổi họ, thì tôi cũng hiểu tư cách con người cô như thế nào rồi
Đường Thụy Vũ bước đến gần hơn vị trí cô đang nằm, anh đay nghiến nắm chặt tay thành nấm đấm, hận không thể giết chết đứa bé trong bụng cô, dù không còn vì tình yêu đôi lứa thì trong anh vẫn có mối hận sâu sắc với Mộ Hàn Vương, sự thật về huyết thống như một vết nhơ đau thương mỗi khi nhắc đến
_Đường… Đường Thụy Vũ…
Mộ Hiểu Yên giật mình cố gắng ngồi dậy, từ lâu cô đã không còn cảm giác yêu đương với anh nhưng cô biết sâu trong ánh mắt đang nhìn mình mãi mãi không thể buông bỏ hận thù chấp nhận sự thật và quên đi tình yêu nông nỗi thời trẻ
_Cô đừng nghĩ tôi vì tình cảm mà đến đây, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không bao giờ để yên cho cô, tại sao cô chọn giữ lại cốt nhục của tên đàng ông súc sinh đó cô có hoá ra tro thì vẫn là người nhà họ Đường, cô phải nhớ rõ điểm xuất phát của mình
Đường Thụy Vũ càng ngày càng trở nên hung tợn, anh mất hết lý trí lao về phía cô, ghì chặt hai tay cô xuống giường không cho ngồi dậy
_Anh mau bỏ tôi ra, con của tôi không phải là sự lựa chọn
Cô thét vào mặt anh, ánh mắt sợ hãi lo cho an nguy của đứa bé trong bụng, cô càng kích động chỉ hại đến đứa bé, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Đường Thụy Vũ
_Cô là kẻ khốn nạn, chỉ vì giữ lại loại nghiệt súc này mà bỉ mặt mẹ mình chết oan ức, một lần gặp mặt tiễn bà ấy cũng không có, một nén nhang cũng không đến thắp, cô mãi mãi là con gái Đường gia nhưng xem chừng cô cố tình quên đi nguồn gốc của mình, chỉ trách tôi quá mềm lòng với cô nhưng hôm nay thì không…
Đường Thụy Vũ lay cô thật mạnh, anh kéo hai vai cô ngồi dậy rồi lại dập xuống gối, buộc cô phải trả lời rõ ràng, cái thai trong bụng cũng bị kích động quá mức
_Đường phu nhân bà ấy…
Mộ Hiểu Yên sửng sốt nhận ra sự thật, cô chết lặng, điếng người ngơ ngác vì tin vừa nghe
_Trời ơi…tại sao chuyện này không có lối thoát…tại sao cứ dồn dập mọi thứ
Cô gào lên thật to, gân cổ nổi đầy trên da thịt biểu lộ sự kích động quá mức, cô cảm giác bụng mình bắt đầu đau, đầu óc choáng váng nhìn không rõ người trước mặt
_Cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa, cô không xứng đáng gọi mẹ tôi
Đường Thụy Vũ không chịu được nữa, anh kéo tay cô làm cô ngã xuống giường
_Ầm…
_A…bụng tôi…
Ánh mắt Đường Thụy Vũ như quỷ dữ tìm đến không còn biết thương xót cho cô gái bé nhỏ, mặc kệ cô chật vật ôm cái bụng to gào thét dưới sàn, cô cảm nhận bụng mình có gì đó bất ổn, dưới bắp đùi bắt đầu dính máu, máu chảy cả ra sàn và cơn đau dữ dội mà cô đang phải vật lộn
_Mẹ của tôi mất rồi bà ấy vì tôi mà mất, nếu tôi chết theo bà ấy để chuộc tội tôi cũng không sợ, nhưng con tôi vô tội, chú Vương sai với tất cả chỉ vì bảo vệ tôi, còn anh sai với mình tôi để bảo vệ cả thế giới quanh anh, dù không là tình yêu thì ít nhất làm một người anh trai anh cũng không có bản lĩnh
Mộ Hiểu Yên nhận ra nguy hiểm, cô cố trấn tĩnh lệ người về phía cửa phòng cầu cứu trước khi cơn thịnh nộ tiếp theo của Đường Thụy Vũ kéo đến, con người một khi đã mất hết lý trí thì chuyện gì cũng dám làm
/53
|