Hai người bình thường không bao giờ liên lạc với bạn bây giờ lại trùng hợp đến gặp bạn, Thẩm Ương có hơi nghi ngờ hai người bọn họ cố ý.
Ánh mắt Khương Trân quét một vòng trên người Thẩm Ương và Thẩm Phi Cảnh, hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha nhưng lại im lặng không nói lời nào với nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ lúng túng này đã kéo dài một đoạn thời gian. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi nói với Thẩm Phi Cảnh: “Em đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Phi Cảnh lắc đầu, “Vẫn chưa ạ.”
“Vậy buổi tối em ở đây ăn cơm đi, chị đi nấu cơm.”
Thẩm Phi Cảnh vẫn không nói gì, Thẩm Ương ngồi bên cạnh lại mở miệng, anh đứng dậy, “Anh giúp em.”
Khương Trân nhìn Thẩm Ương rồi ngăn anh lại, “Không cần đâu, để em tự làm là được rồi. Hai người các anh tâm sự đi.”
Thẩm Ương nhìn thoáng qua Thẩm Phi Cảnh ngồi ở chỗ kia, đúng lúc cậu cũng ngẩng đầu nhìn anh, từ lúc cậu vào cửa cho đến bây giờ không nói gì cả, cũng không biết rốt cuộc cậu đến làm gì, chẳng lẽ là vì ăn ké một bữa cơm sao?
“Anh.” Thẩm Phi Cảnh gọi anh.
Khương Trân nhân cơ hội này đi vào bếp, nhường phòng khách lại cho hai anh em bọn họ.
Thẩm Ương lần nữa ngồi xuống ghế, “Nói đi, em đến tìm anh là có chuyện gì?”
“Mẹ em đã đến tìm anh có phải hay không?”
“Ừ.” Thẩm Ương gật đầu.
“Cho dù bà ấy đã nói gì với anh thì anh hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi ạ.”
“Bà ấy nói với anh em đồng ý vào công ty đi làm, vì sao?”
Đôi mắt Thẩm Phi Cảnh có hơi ảm đảm, nụ cười của cậu có hơi đắng chát, “Không phải anh đã nói sao? Em đã không còn là trẻ con nữa cũng nên gánh trách nhiệm mà bản thân em nên gánh, còn nữa, anh, thật xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi với anh?”
“Chính là cảm thấy trước kia bản thân em quá không hiểu chuyện, nói rất nhiều câu làm tổn thương anh, sau này sẽ không thế nữa.”
“Vậy còn vẽ thì sao?” Thẩm Ương hỏi.
Thẩm Phi Cảnh lắc đầu, “Không vẽ nữa, sau này em sẽ học quản lý cho thật giỏi. Sau khi tốt nghiệp sẽ đến công ty làm việc.”
**
Khương Trân đang rửa rau thì cảm giác được sau lưng có người đến gần, cô còn chưa kịp xoay người lại thì bị người ôm lấy từ phía sau, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Sao anh lại vào đây, Phi Cảnh thì sao?”
Thẩm Ương đặt cằm mình lên vai cô, trả lời, “Đi rồi.”
“Đi rồi? Không phải đã nói sẽ ở lại ăn cơm sao? Sao anh không giữ thằng bé lại?”
“Không chịu ở lại.”
Khương Trân cảm giác được tâm trạng anh không tốt lắm, cô dùng khăn sạch bên cạnh lau sạch tay rồi xoay người lại, “Anh sao vậy? Vừa nãy hai người đã nói gì rồi?”
“Cũng không nói gì, chỉ tâm sự lung tung mà thôi.”
“Anh gạt em, đôi mắt của anh nói cho em biết không phải như vậy.”
Thẩm Ương cười, “Ồ, bây giờ em lợi hại như vậy sao?”
Khương Trân nghiêm túc, “Không được thay đổi chủ đề.”
Thẩm Ương trán chống trán với cô, “Phi Cảnh chuẩn bị vào công ty.”
Chuyện nhà anh cô cũng đã có nghe mấy người Đàm Tố nói qua, anh em người ta đều là tranh nhau thừa kế gia nghiệp nhưng hai anh em nhà bọn hết lần này đến lần khác ai cũng không muốn vào công ty, Thẩm Phi Cảnh thì một lòng với mỹ thuật, ước mơ của thằng bé là có thể trở thành một họa sĩ tự do thế nhưng bây giờ nếu như thằng bé vào công ty thì có nghĩa là từ nay về sau cậu sẽ từ bỏ vẽ tranh, từ bỏ ước mơ mà bản thân kiên trì giữ vững mười mấy năm Khương Trân khó mà có thể tưởng tượng được cậu đã làm thế nào để thuyết phục bản thân mình.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Ương, duỗi tay ôm anh, “Anh đau lòng cho thằng bé?”
Thẩm Ương lắc đầu, “Không có.”
“Mạnh miệng, anh cho em không nhìn ra sao? Em còn không có ngu ngốc vậy đâu.”
Ngoài miệng thì nói là không quan tâm nhưng thật ra trong bụng lại lo lắng hơn bất cứ ai, mặc dù cô không có anh chị em nhưng không phải cô không có chút cảm giác nào.
**
Buổi chiều sau khi ghi hình chương trình xong Khương Trân nhận được một cuộc điện thoại mà bản thân không lường trước được, lúc đầu cô không có ý định nhận diện thoại nhưng chủ nhân của cuộc điện thoại này lại vô cùng cố chấp, hết lần này đến lần khác phiền toái mà gọi đến, cuối cùng Khương Trân không thể nào không nhận điện thoại.
“Alo?”
“Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải cô cố ý không nhận điện thoại của tôi hay không?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của ông cụ hơn nữa giọng nói này vô cùng quen thuộc, Khương Trân nhanh chóng tìm giọng nói này trong đầu, lúc này cô mới phản ứng được người gọi điện thoại cho là Thẩm Trọng Giả, ông nội Thẩm Ương!
Theo bản năng cô lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc ngày hôm đó của ông, lập tức từ trên ghế đứng dậy, nhỏ giọng gọi, “Ông nội?”
Phản ứng kích động của cô làm Trương Tịnh Tịnh ở bên cạnh không khỏi nhìn cô, chị dùng ánh mắt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Khương Trân lắc đầu với chị.
Thẩm Trọng Giả đầu bên kia “hừ” môt tiếng, “Khi nào cô tan làm?”
“… Sáu giờ ạ.”
“Buổi tối về đây ăn cơm.”
“Dạ?” Khương Trân hỏi lại.
“Lời của tôi khó hiểu như vậy sao?”
“Không có không có ạ.”
“Cũng sắp sáu giờ rồi, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
“Ông nội, vậy… Thẩm lão sư có đến không ạ?”
“Cô về thì còn lo nó không về đây sao?”
Khương Trân, “…”
“Được rồi, không thèm nói với cô nữa. Cứ vậy đi. Cúp đây”
“Dạ vâng.”
Sau khi cúp điện thoại Khương Trân vẫn lọt vào sương mù như cũ, cô thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác của mình hay không. Trương Tịnh Tịnh rất ít khi thấy vẻ mặt này của cô, chị đụng cô hỏi, “Em sao vậy?”
Khương Trân nhìn chị, “Ông nội Thẩm Ương gọi em về ăn cơm.”
“Không phải chỉ là ăn cơm thôi…” Trương Tịnh Tịnh cũng không cảm thấy có gì, đang nói một nửa chị đột nhiên la lên.
“Hả – em nói ai? Ông nội ai?”
“Ông nội Thẩm, ông nội Thẩm Ương.”
Trương Tịnh Tịnh vỗ trán, vẻ mặt vui mừng, “Đây là chuyện tốt mà, đây rõ ràng là ông nội Thẩm đang chấp nhận em.”
Khương Trân cũng không có vui mừng như Trương Tịnh Tịnh, cô biết rõ thái độ của Thẩm Trọng Giả với cô, bây giờ trong lòng cô chỉ có lo lắng bất an mà thôi.
Trương Tịnh Tịnh nhìn Khương Trân phát hiện sắc mặt cô không đúng lắm thì cũng không khỏi thu lại vẻ mặt vui mừng của mình, “Vậy có cần nói với Thẩm lão sư hay không?”
“Không cần đâu ạ, Thẩm lão sư cũng sẽ về.”
Nghe thấy Thẩm Ương cũng có mặt thì Trương Tịnh Tịnh yên tâm hơn không ít, “Không sao, có lão sư ở được rồi. Ông ấy kêu em về lúc mấy giờ, đúng lúc chúng ta cũng gần quay xong rồi, chào mấy người đạo diễn rồi chị đưa em đi.”
“Ông nội nói sẽ để tài xế đến đón em.”
“Thì ra là vậy.”
“Dạ.”
“Vậy được rồi.”
**
Đây là lần đầu tiên Khương Trân đến Thẩm gia, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hoa lệ, hơn nữa cô cũng có thể hiểu được vì sao Thẩm lão sư lại nói Thẩm gia giống với một nhà tù hoa lệ.
Sau khi vào cửa người đầu tiên cô nhìn thấy là Thẩm Trọng Giả đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh ông là Lục Ngâm Thu, nhìn qua nữa là một người đàn ông trung niên cô chưa từng gặp mặt nhưng Khương Trân cũng có thể đoán được đó là ai, ông hẳn là bố của Thẩm Ương. Cô nhanh nhẹn chủ động chào hỏi bọn họ.
Thẩm Trọng Giả nhìn cô, “Vẫn tính là có lễ phép.”
Thẩm Kiện Hoa nhìn thấy Khương Trân hơi câu nệ thì nói: “Cháu đừng căng thẳng, chỉ là gọi mấy đứa về ăn một bữa cơm mà thôi. Mau ngồi đi.”
Khương Trân gật đầu với Thẩm Kiện Hoa rồi ngồi xuống ghế sô pha, sự căng thẳng trong tim cô cao đến mức tận cùng, trước kia thử vai cô cũng không căng thẳng đến như vậy, cô cũng không biết nên nói gì nói chung là bọn họ hỏi cái gì thì cô liền trả lời cái đấy. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn đỗn, mấy người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Sau khi người này đến gần thì Khương Trân thấy người này nhìn quen thì ra là Thẩm Phi Cảnh, Thẩm Phi Cảnh vừa vào nhà liền thấy ngay Khương Trân.
“Chị dâu, chị không sao chứ ạ?”
Câu nói này của Thẩm Phi Cảnh khiến cho mọi người hơi thay đổi sắc mặt.
Chị dâu?
Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại trở nên gần gũi thân thiết như vậy, thế nhưng lúc này Thẩm Kiện Hoa và Lục Ngâm Thu đều ăn ý không ý nói gì, bọn họ nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Giả, sắc mặt ông cụ hơi trầm xuống.
Thẩm Phi Cảnh làm tai Khương Trân ửng đỏ cũng không tránh khỏi mà hơi lúng túng xẩu hổ, cô còn chưa lên tiếng thì Thẩm Trọng Giả chợt gõ quải trượng trong tay xuống sàn, “Cô ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, chúng ta còn có thể ăn thịt cô ta hay sao?”
Thẩm Phi Cảnh cũng ý thức được bản thân phản ứng có hơi kích động, cậu ngượng ngùng cười, “Không phải, ông nôi…”
“Được rồi được rồi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích, tôi lên lầu trước đây.” Thẩm Trọng Giả ngắt lời cậu.
Sau khi hai người họ lên lầu rồi thì ở trên sô pha cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Lục Ngâm Thu nhìn thoáng qua Khương Trân rồi lại nhìn con trai mình nói, “Hai đứa tán gẫu đi, ba mẹ đi nhà hoa.”
Thẩm Phi Cảnh thấy mọi người đều đi rồi thì lúc này mới hỏi lại Khương Trân: “Chị dâu, bọn họ không có làm khó chị chứ ạ.”
Khương Trân lắc đầu, “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khương Trân cười cười, thực ra cô và Thẩm Phi Cảnh cũng không có gặp nhau nhiều, hai người cũng chỉ thấy mặt nhau mấy lần cũng chỉ nói mấy câu, cô nhớ rõ nhất chính là lần cậu cầm ảnh của Thẩm lão sư và chị Tố đi tìm cô, sau đó thì hầu như cũng chưa từng gặp lại.
Thẩm Phi Cảnh hình như cũng nghĩ đến chuyện lần trước, bây giờ cậu suy nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình lúc trước, vì vậy cậu ngay lập tức đứng dậy trịnh trọng cúi người xin lỗi Khương Trân, Khương Trân bị hành động bất chợt này của cậu làm cho sợ hết hồn, “Em làm gì vậy?”
Thẩm Phi Cảnh ngẩng đầu lên, mặt mày áy náy, “Nói xin lỗi với chị.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy, lúc đó do em quá ngây thơ, là em làm không đúng, chị dâu, chị có thể tha thứ cho em sao ạ?”
Khương Trân cũng hiểu rõ là cậu nói đến chuyện tấm ảnh, cô nói: “Không có sao cả, đều đã qua rồi.”
Trên mặt Thẩm Phi Cảnh hiện lên nụ cười, “Cảm ơn chị, chị dâu.”
Lúc Thẩm Ương đến Thẩm gia thì vừa lúc chuẩn bị ăn cơm tối.
Thẩm Trọng Giả ngồi ở chủ vị nhìn Thẩm Ương nói: “Đến rồi sao?”
Thẩm Ương nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Giả ánh mắt khóa chặt trên người Khương Trân, anh đi đến nắm chặt tay cô, tất cả mọi người đều thấy hành động này của anh cũng bị nó dọa cho trái tim treo lên tận cuống họng. Khương Trân nhìn sắc mặt của anh lúc này liền biết anh thật sự tức giận, thế nhưng vừa thấy sắc mặt của ông cụ cũng vô cùng âm trầm thì cô tin rằng chỉ cần anh dám dẫn cô rời khỏi chỗ này, thì ông cụ nhất định sẽ dùng quải trượng đập anh.
Cô vội vã giơ tay đè tay Thẩm Ương lại, cẩn thận gọi anh, “Thẩm lão sư…”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân, Khương Trân nhẹ nhàng lắc đầu với anh.
“Đừng như vậy, ngồi xuống ăn cơm đi anh.”
Mấy người trên bàn đều khẩn trương nhìn hai người họ, ai cũng không nói gì.
Cuối cùng sắc mặt Thẩm Ương vẫn hơi dịu xuống, anh vỗ nhẹ tay Khương Trân rồi ngồi xuống cạnh cô.
Tất cả mọi người đều không có ý thức được chỉ một giây sau khi Thẩm Ương ngồi xuống thì mỗi người bọn họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Đoán được Thẩm Trọng Giả đây là dùng chiêu “Hiệp thiên tử lệnh chư hầu”[1] để kêu Thẩm Ương về đây, quan hệ của hai người vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ còn làm một màn như vậy thì quan hệ này không thêm căng thẳng mới là lạ?
[1] Hiệp thiên tử lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu. (Mọi người muốn biết thêm chi tiết thì hãy đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa – Tào Thào: Chớp thời cơ nên vớ bẫm nhé. Chứ dài quá Je không chú thích hết được.
Ánh mắt Khương Trân quét một vòng trên người Thẩm Ương và Thẩm Phi Cảnh, hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha nhưng lại im lặng không nói lời nào với nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ lúng túng này đã kéo dài một đoạn thời gian. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi nói với Thẩm Phi Cảnh: “Em đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Phi Cảnh lắc đầu, “Vẫn chưa ạ.”
“Vậy buổi tối em ở đây ăn cơm đi, chị đi nấu cơm.”
Thẩm Phi Cảnh vẫn không nói gì, Thẩm Ương ngồi bên cạnh lại mở miệng, anh đứng dậy, “Anh giúp em.”
Khương Trân nhìn Thẩm Ương rồi ngăn anh lại, “Không cần đâu, để em tự làm là được rồi. Hai người các anh tâm sự đi.”
Thẩm Ương nhìn thoáng qua Thẩm Phi Cảnh ngồi ở chỗ kia, đúng lúc cậu cũng ngẩng đầu nhìn anh, từ lúc cậu vào cửa cho đến bây giờ không nói gì cả, cũng không biết rốt cuộc cậu đến làm gì, chẳng lẽ là vì ăn ké một bữa cơm sao?
“Anh.” Thẩm Phi Cảnh gọi anh.
Khương Trân nhân cơ hội này đi vào bếp, nhường phòng khách lại cho hai anh em bọn họ.
Thẩm Ương lần nữa ngồi xuống ghế, “Nói đi, em đến tìm anh là có chuyện gì?”
“Mẹ em đã đến tìm anh có phải hay không?”
“Ừ.” Thẩm Ương gật đầu.
“Cho dù bà ấy đã nói gì với anh thì anh hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi ạ.”
“Bà ấy nói với anh em đồng ý vào công ty đi làm, vì sao?”
Đôi mắt Thẩm Phi Cảnh có hơi ảm đảm, nụ cười của cậu có hơi đắng chát, “Không phải anh đã nói sao? Em đã không còn là trẻ con nữa cũng nên gánh trách nhiệm mà bản thân em nên gánh, còn nữa, anh, thật xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi với anh?”
“Chính là cảm thấy trước kia bản thân em quá không hiểu chuyện, nói rất nhiều câu làm tổn thương anh, sau này sẽ không thế nữa.”
“Vậy còn vẽ thì sao?” Thẩm Ương hỏi.
Thẩm Phi Cảnh lắc đầu, “Không vẽ nữa, sau này em sẽ học quản lý cho thật giỏi. Sau khi tốt nghiệp sẽ đến công ty làm việc.”
**
Khương Trân đang rửa rau thì cảm giác được sau lưng có người đến gần, cô còn chưa kịp xoay người lại thì bị người ôm lấy từ phía sau, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Sao anh lại vào đây, Phi Cảnh thì sao?”
Thẩm Ương đặt cằm mình lên vai cô, trả lời, “Đi rồi.”
“Đi rồi? Không phải đã nói sẽ ở lại ăn cơm sao? Sao anh không giữ thằng bé lại?”
“Không chịu ở lại.”
Khương Trân cảm giác được tâm trạng anh không tốt lắm, cô dùng khăn sạch bên cạnh lau sạch tay rồi xoay người lại, “Anh sao vậy? Vừa nãy hai người đã nói gì rồi?”
“Cũng không nói gì, chỉ tâm sự lung tung mà thôi.”
“Anh gạt em, đôi mắt của anh nói cho em biết không phải như vậy.”
Thẩm Ương cười, “Ồ, bây giờ em lợi hại như vậy sao?”
Khương Trân nghiêm túc, “Không được thay đổi chủ đề.”
Thẩm Ương trán chống trán với cô, “Phi Cảnh chuẩn bị vào công ty.”
Chuyện nhà anh cô cũng đã có nghe mấy người Đàm Tố nói qua, anh em người ta đều là tranh nhau thừa kế gia nghiệp nhưng hai anh em nhà bọn hết lần này đến lần khác ai cũng không muốn vào công ty, Thẩm Phi Cảnh thì một lòng với mỹ thuật, ước mơ của thằng bé là có thể trở thành một họa sĩ tự do thế nhưng bây giờ nếu như thằng bé vào công ty thì có nghĩa là từ nay về sau cậu sẽ từ bỏ vẽ tranh, từ bỏ ước mơ mà bản thân kiên trì giữ vững mười mấy năm Khương Trân khó mà có thể tưởng tượng được cậu đã làm thế nào để thuyết phục bản thân mình.
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Ương, duỗi tay ôm anh, “Anh đau lòng cho thằng bé?”
Thẩm Ương lắc đầu, “Không có.”
“Mạnh miệng, anh cho em không nhìn ra sao? Em còn không có ngu ngốc vậy đâu.”
Ngoài miệng thì nói là không quan tâm nhưng thật ra trong bụng lại lo lắng hơn bất cứ ai, mặc dù cô không có anh chị em nhưng không phải cô không có chút cảm giác nào.
**
Buổi chiều sau khi ghi hình chương trình xong Khương Trân nhận được một cuộc điện thoại mà bản thân không lường trước được, lúc đầu cô không có ý định nhận diện thoại nhưng chủ nhân của cuộc điện thoại này lại vô cùng cố chấp, hết lần này đến lần khác phiền toái mà gọi đến, cuối cùng Khương Trân không thể nào không nhận điện thoại.
“Alo?”
“Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải cô cố ý không nhận điện thoại của tôi hay không?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của ông cụ hơn nữa giọng nói này vô cùng quen thuộc, Khương Trân nhanh chóng tìm giọng nói này trong đầu, lúc này cô mới phản ứng được người gọi điện thoại cho là Thẩm Trọng Giả, ông nội Thẩm Ương!
Theo bản năng cô lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc ngày hôm đó của ông, lập tức từ trên ghế đứng dậy, nhỏ giọng gọi, “Ông nội?”
Phản ứng kích động của cô làm Trương Tịnh Tịnh ở bên cạnh không khỏi nhìn cô, chị dùng ánh mắt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Khương Trân lắc đầu với chị.
Thẩm Trọng Giả đầu bên kia “hừ” môt tiếng, “Khi nào cô tan làm?”
“… Sáu giờ ạ.”
“Buổi tối về đây ăn cơm.”
“Dạ?” Khương Trân hỏi lại.
“Lời của tôi khó hiểu như vậy sao?”
“Không có không có ạ.”
“Cũng sắp sáu giờ rồi, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
“Ông nội, vậy… Thẩm lão sư có đến không ạ?”
“Cô về thì còn lo nó không về đây sao?”
Khương Trân, “…”
“Được rồi, không thèm nói với cô nữa. Cứ vậy đi. Cúp đây”
“Dạ vâng.”
Sau khi cúp điện thoại Khương Trân vẫn lọt vào sương mù như cũ, cô thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác của mình hay không. Trương Tịnh Tịnh rất ít khi thấy vẻ mặt này của cô, chị đụng cô hỏi, “Em sao vậy?”
Khương Trân nhìn chị, “Ông nội Thẩm Ương gọi em về ăn cơm.”
“Không phải chỉ là ăn cơm thôi…” Trương Tịnh Tịnh cũng không cảm thấy có gì, đang nói một nửa chị đột nhiên la lên.
“Hả – em nói ai? Ông nội ai?”
“Ông nội Thẩm, ông nội Thẩm Ương.”
Trương Tịnh Tịnh vỗ trán, vẻ mặt vui mừng, “Đây là chuyện tốt mà, đây rõ ràng là ông nội Thẩm đang chấp nhận em.”
Khương Trân cũng không có vui mừng như Trương Tịnh Tịnh, cô biết rõ thái độ của Thẩm Trọng Giả với cô, bây giờ trong lòng cô chỉ có lo lắng bất an mà thôi.
Trương Tịnh Tịnh nhìn Khương Trân phát hiện sắc mặt cô không đúng lắm thì cũng không khỏi thu lại vẻ mặt vui mừng của mình, “Vậy có cần nói với Thẩm lão sư hay không?”
“Không cần đâu ạ, Thẩm lão sư cũng sẽ về.”
Nghe thấy Thẩm Ương cũng có mặt thì Trương Tịnh Tịnh yên tâm hơn không ít, “Không sao, có lão sư ở được rồi. Ông ấy kêu em về lúc mấy giờ, đúng lúc chúng ta cũng gần quay xong rồi, chào mấy người đạo diễn rồi chị đưa em đi.”
“Ông nội nói sẽ để tài xế đến đón em.”
“Thì ra là vậy.”
“Dạ.”
“Vậy được rồi.”
**
Đây là lần đầu tiên Khương Trân đến Thẩm gia, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hoa lệ, hơn nữa cô cũng có thể hiểu được vì sao Thẩm lão sư lại nói Thẩm gia giống với một nhà tù hoa lệ.
Sau khi vào cửa người đầu tiên cô nhìn thấy là Thẩm Trọng Giả đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh ông là Lục Ngâm Thu, nhìn qua nữa là một người đàn ông trung niên cô chưa từng gặp mặt nhưng Khương Trân cũng có thể đoán được đó là ai, ông hẳn là bố của Thẩm Ương. Cô nhanh nhẹn chủ động chào hỏi bọn họ.
Thẩm Trọng Giả nhìn cô, “Vẫn tính là có lễ phép.”
Thẩm Kiện Hoa nhìn thấy Khương Trân hơi câu nệ thì nói: “Cháu đừng căng thẳng, chỉ là gọi mấy đứa về ăn một bữa cơm mà thôi. Mau ngồi đi.”
Khương Trân gật đầu với Thẩm Kiện Hoa rồi ngồi xuống ghế sô pha, sự căng thẳng trong tim cô cao đến mức tận cùng, trước kia thử vai cô cũng không căng thẳng đến như vậy, cô cũng không biết nên nói gì nói chung là bọn họ hỏi cái gì thì cô liền trả lời cái đấy. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn đỗn, mấy người đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Sau khi người này đến gần thì Khương Trân thấy người này nhìn quen thì ra là Thẩm Phi Cảnh, Thẩm Phi Cảnh vừa vào nhà liền thấy ngay Khương Trân.
“Chị dâu, chị không sao chứ ạ?”
Câu nói này của Thẩm Phi Cảnh khiến cho mọi người hơi thay đổi sắc mặt.
Chị dâu?
Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại trở nên gần gũi thân thiết như vậy, thế nhưng lúc này Thẩm Kiện Hoa và Lục Ngâm Thu đều ăn ý không ý nói gì, bọn họ nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Giả, sắc mặt ông cụ hơi trầm xuống.
Thẩm Phi Cảnh làm tai Khương Trân ửng đỏ cũng không tránh khỏi mà hơi lúng túng xẩu hổ, cô còn chưa lên tiếng thì Thẩm Trọng Giả chợt gõ quải trượng trong tay xuống sàn, “Cô ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, chúng ta còn có thể ăn thịt cô ta hay sao?”
Thẩm Phi Cảnh cũng ý thức được bản thân phản ứng có hơi kích động, cậu ngượng ngùng cười, “Không phải, ông nôi…”
“Được rồi được rồi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích, tôi lên lầu trước đây.” Thẩm Trọng Giả ngắt lời cậu.
Sau khi hai người họ lên lầu rồi thì ở trên sô pha cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Lục Ngâm Thu nhìn thoáng qua Khương Trân rồi lại nhìn con trai mình nói, “Hai đứa tán gẫu đi, ba mẹ đi nhà hoa.”
Thẩm Phi Cảnh thấy mọi người đều đi rồi thì lúc này mới hỏi lại Khương Trân: “Chị dâu, bọn họ không có làm khó chị chứ ạ.”
Khương Trân lắc đầu, “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khương Trân cười cười, thực ra cô và Thẩm Phi Cảnh cũng không có gặp nhau nhiều, hai người cũng chỉ thấy mặt nhau mấy lần cũng chỉ nói mấy câu, cô nhớ rõ nhất chính là lần cậu cầm ảnh của Thẩm lão sư và chị Tố đi tìm cô, sau đó thì hầu như cũng chưa từng gặp lại.
Thẩm Phi Cảnh hình như cũng nghĩ đến chuyện lần trước, bây giờ cậu suy nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình lúc trước, vì vậy cậu ngay lập tức đứng dậy trịnh trọng cúi người xin lỗi Khương Trân, Khương Trân bị hành động bất chợt này của cậu làm cho sợ hết hồn, “Em làm gì vậy?”
Thẩm Phi Cảnh ngẩng đầu lên, mặt mày áy náy, “Nói xin lỗi với chị.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy, lúc đó do em quá ngây thơ, là em làm không đúng, chị dâu, chị có thể tha thứ cho em sao ạ?”
Khương Trân cũng hiểu rõ là cậu nói đến chuyện tấm ảnh, cô nói: “Không có sao cả, đều đã qua rồi.”
Trên mặt Thẩm Phi Cảnh hiện lên nụ cười, “Cảm ơn chị, chị dâu.”
Lúc Thẩm Ương đến Thẩm gia thì vừa lúc chuẩn bị ăn cơm tối.
Thẩm Trọng Giả ngồi ở chủ vị nhìn Thẩm Ương nói: “Đến rồi sao?”
Thẩm Ương nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Giả ánh mắt khóa chặt trên người Khương Trân, anh đi đến nắm chặt tay cô, tất cả mọi người đều thấy hành động này của anh cũng bị nó dọa cho trái tim treo lên tận cuống họng. Khương Trân nhìn sắc mặt của anh lúc này liền biết anh thật sự tức giận, thế nhưng vừa thấy sắc mặt của ông cụ cũng vô cùng âm trầm thì cô tin rằng chỉ cần anh dám dẫn cô rời khỏi chỗ này, thì ông cụ nhất định sẽ dùng quải trượng đập anh.
Cô vội vã giơ tay đè tay Thẩm Ương lại, cẩn thận gọi anh, “Thẩm lão sư…”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân, Khương Trân nhẹ nhàng lắc đầu với anh.
“Đừng như vậy, ngồi xuống ăn cơm đi anh.”
Mấy người trên bàn đều khẩn trương nhìn hai người họ, ai cũng không nói gì.
Cuối cùng sắc mặt Thẩm Ương vẫn hơi dịu xuống, anh vỗ nhẹ tay Khương Trân rồi ngồi xuống cạnh cô.
Tất cả mọi người đều không có ý thức được chỉ một giây sau khi Thẩm Ương ngồi xuống thì mỗi người bọn họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Đoán được Thẩm Trọng Giả đây là dùng chiêu “Hiệp thiên tử lệnh chư hầu”[1] để kêu Thẩm Ương về đây, quan hệ của hai người vốn dĩ đã căng thẳng, bây giờ còn làm một màn như vậy thì quan hệ này không thêm căng thẳng mới là lạ?
[1] Hiệp thiên tử lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu. (Mọi người muốn biết thêm chi tiết thì hãy đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa – Tào Thào: Chớp thời cơ nên vớ bẫm nhé. Chứ dài quá Je không chú thích hết được.
/76
|