- Cục trưởng Hàn, tôi mời anh một ly, sau này chúng ta là huynh đệ cùng chung chiến hào, hy vọng mọi người hợp tác tốt đẹp.
Hoàng Tùng nâng ly nói với vẻ mặt tươi cười, bộ dạng nhiệt tình giống như hai bên là bạn thân lâu ngày gặp lại vậy.
- À, mọi người cùng nhau nâng ly.
Hàn Đông giơ tay lên nói với mọi người:
- Tôi mới đến, sau này còn cần mọi người phối hợp công tác.
Nếu Hoàng Tùng đã muốn đấu, như vậy không cần phải khách khí, không gõ đối phương vài cái, như vậy tên này sẽ cho rằng cục thống kê là do chính mình làm chủ.
Mọi người chợt sững sờ, bọn họ không thể tưởng Hàn Đông lại quét mắt Hoàng Tùng trước mặt mọi người, xem ra vị cục trưởng Hàn này cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trâu Cương tranh thủ đứng lên nâng ly nói:
- Tất nhiên rồi, ai mà không phải là binh sĩ của lãnh đạo.
Những người khác thấy vậy cũng không khỏi liên tục đứng lên cùng cụng ly với Hàn Đông, đa số cán bộ lãnh đạo trung tầng nơi đây đều là người của Hoàng Tùng, nhưng dù sao cũng phải làm tốt công tác mặt mũi. Hàn Đông dù gì cũng là chủ tịch cục thống kê, dù mới đến, căn cơ chưa vững nhưng muốn gây phiền cho bất kỳ một người nào ở tuyến dưới cũng rất dễ dàng.
Hoàng Tùng trừng mắt, trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận. Sau đó hắn khôi phục lại như thường, cười cười nói nói cùng cụng ly với mọi người.
Dần dần tình huống dần sinh động, Hoàng Tùng nâng ly rượu cùng cụng ly với các cán bộ trung tầng, tùy ý nói chuyện, bộ dạng khá thân mật.
Cát Văn Quốc thấy Hàn Đông ngồi đó nhàn nhã ăn uống, cũng không ai dám tìm đến gây phiền, vì vậy nâng ly nói:
- Cục trưởng Hàn, tôi mời anh một ly, chúc cục thống kê phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Hàn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Cục trưởng Cát quá khách khí, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.
Hàn Đông nâng ly và lần này cạn sạch, Cát Văn Quốc tuy là người thành thật nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.
- Tút, tút, tút...
Những âm thanh trong trẻo vang lên, thì ra là điện thoại của Hoàng Tùng vang lên, hắn lấy ra xem xét và lớn tiếng nói với mọi người:
- Các anh cứ uống, tôi ra nghe điện thoại, đúng là phiền toái.
Vào năm 1991 thì điện thoại di động đã được đưa vào huyện Phú Nghĩa, giá cả không rẻ, không phải người thường có thể chịu được. Một chiếc điện thoại cục gạch bình thường cũng mất hai ngàn, mỗi tháng còn mất hai chục đồng tiền phí phục vụ, lúc này người ở huyện Phú Nghĩa bỏ tiền ra mua điện thoại là rất ít, đại đa số điện thoại đều là do đơn vị bỏ tiền ra cung cấp cho lãnh đạo.
Hàn Đông thấy Hoàng Tùng cầm điện thoại loại "cục gạch" ra khỏi phòng mà khóe miệng lộ ra nụ cười, sau này trở về phải để cho Trâu Cương điều tra thêm giấy tờ sổ sách mới được.
Trâu Cương lén lút nhìn Hàn Đông, lúc này hắn thầm nghĩ:
- Ngày mai đi làm sẽ đề xuất phân phối điện thoại cho cục trưởng, như vậy cũng coi như thuận tiện liên lạc.
Trâu Cương đã quyết tâm theo bên cạnh Hàn Đông, tất nhiên lúc nào cũng phải có ý nghĩ phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo. Sở dĩ hắn hạ quyết tâm nhanh như vậy, ngoài nguyên nhân trước nay bị Hoàng Tùng chèn ép, mà hắn còn âm thầm phân tích, cảm thấy Hàn Đông còn trẻ mà đã là cục trưởng, nhất định sau lưng có quan hệ, nói không chừng xuống cục thống kê công tác chỉ là kiếm thêm kinh nghiệm mà thôi. Tuy Hàn Đông bây giờ còn chưa thể khống chế được cục thống kê, nhưng lúc này sẽ có cơ hội cho Trâu Cương, vì giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn là rất đáng quý, đợi đến khi Hàn Đông có được vị trí đúng nghĩa, như vậy sẽ không thiếu lợi ích cho Trâu Cương.
Hoàng Tùng đi ra ngoài một lát, sau đó đẩy cửa đi vào, trong miệng còn mắng vợ mình quá phiền phức.
- Sao còn chưa nâng ly, uống thôi, trời lạnh thế này, uống vài ly cho ấm người.
Hoàng Tùng ngồi xuống thì nâng ly mời mọi người, bầu không khí quạnh quẽ cũng nhanh chóng náo nhiệt. Nhưng tình huống này lại lấy Hoàng Tùng làm trung tâm, các vị cán bộ là người của cục trưởng Hoàng liên tục nâng ly, mặt mũi đỏ rực.
- Ầm!
Cửa phòng bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
Hai người ngồi bên cạnh cửa chợt kinh hoàng, lại tức giận đứng lên.
Một người phụ nữ trang điểm dày cộp tiến vào trong phòng, khi thấy Hàn Đông thì ánh mắt sáng lên, nàng tức giận rống lên:
- Tốt, quả nhiên có mày, mau đưa tiền đây.
Người phụ nữ này vừa nói vừa chạy về phía Hàn Đông, căn phòng quá nhỏ, nàng chạy lên xô đẩy làm cho vài người ngã trái ngã phải. Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết đây là loại phụ nữ không đứng đắn, lại thấy nàng nhào về phía Hàn Đông, vì thế cũng không nói thêm điều gì.
- Này, cô làm gì vậy?
Hoàng Tùng phẫn nộ quát lớn rồi đứng lui sang một bên.
- Không liên quan đến ông, tôi đến tìm thằng này, nó chơi tôi mà không trả tiền.
Người phụ nữ vừa nói vừa vung tay lên chộp về phía Hàn Đông, móng tay rất dài, đều được sơn màu đỏ.
Hàn Đông dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn "cô gái" trước mắt, không biết nàng ta đang nói gì. Thấy cô nàng cào tới, hắn cũng không đứng lên, cặp đũa trong tay nhanh chóng điểm vào lòng bàn tay cô nàng.
- Á!
Người phụ nữ chợt kêu lên một tiếng thảm thiết, bàn tay giống như bị đâm lủng, cả cánh tay đau đến mức khó thể nhấc lên. Nàng sợ hãi lui về phía sau vài bước, tay trái ôm lấy tay phải, liên tục kêu đau.
Đám người bên cạnh thấy như vậy thì cũng lắp bắp kinh hãi.
Hàn Đông dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cô nhận lầm người rồi.
Trâu Cương cũng nói:
- Con đàn bà điên này, náo loạn gì vậy? Còn không mau ra ngoài?
Đám ngươi đang ngồi nơi đây đều đứng lên, dù vẻ mặt không có mấy biểu cảm nhưng ánh mắt lại có vẻ muốn xem kịch vui.
Hoàng Tùng lúc này lạnh lùng nói:
- Cô đang làm gì? Đây là cục trưởng Hàn của chúng tôi...
- Hu hu hu...
Người phụ nữ kia chợt ngồi xuống đất khóc lớn, liên tục dùng tay cào tóc, vì vậy mà mái tóc nhanh chóng rối bù, hai chân liên tục đạp loạn, bàn ghế đổ ầm ầm.
- Thằng khốn nạn, đã chơi bà mà không bỏ tiền, còn đánh bà, hu hu hu...
Mọi người nghe lơi nói của người phụ nữ này thì hiểu có chuyện gì xảy ra, ai cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó nói với Trâu Cương:
- Anh đi báo cảnh sát cho tôi.
- Vâng!
Trâu Cương tranh thủ chạy ra mượn điện thoại của ông chủ quán báo cảnh sát.
- Mọi người ngồi xuống đi.
Hàn Đông nhàn nhạt nói, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Tùng, trong lòng thầm nghi ngờ đối phương bày ra tất cả.
- Có ai không, đến đây xem, thằn khốn này đúng là khôn biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia chợt kêu gào lớn tiếng, tay phải của nàng vẫn còn đau đớn, tất nhiên sẽ không dám lao về phía Hàn Đông, vì vậy muốn dùng miệng để mọi người chú ý.
Quả nhiên người phụ nữ hô hào lên thì không ít khách dùng cơm bên ngoài chạy đến cửa phòng nhìn vào.
- Có gì mà xem.
Cát Văn Quốc nhíu mày đi đến dùng sức đóng cửa.
Người phụ nữ kia chợt nhảy dựng lên chụp lấy cánh tay Cát Văn Quốc rồi kéo mạnh, trong miệng mắng:
- Con bà mày, mày muốn gì, đóng cửa làm gì?
Cát Văn Quốc bị kéo mà thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, hắn xoay người muốn dứt ra, một tiếng xoạc vang lên, tay áo bông bên phía tay phải chợt rách toạc. Hắn chợt đỏ mặt tức giận, vung tay muốn tát.
- Mày đánh đi, đánh đi.
Người phụ nữ kia tuyệt đối không sợ, còn đưa gương mặt đầy son phấn lên, thậm chí còn nói văng nước miếng lên mặt Cát Văn Quốc, làm hắn liên tục lui về phía sau, đụng ầm vào cánh cửa.
Hoàng Tùng lúc này mới nổi giận quát:
- Con đàn bà chết tiệt kia, muốn làm gì?
Hoàng Tùng nâng ly nói với vẻ mặt tươi cười, bộ dạng nhiệt tình giống như hai bên là bạn thân lâu ngày gặp lại vậy.
- À, mọi người cùng nhau nâng ly.
Hàn Đông giơ tay lên nói với mọi người:
- Tôi mới đến, sau này còn cần mọi người phối hợp công tác.
Nếu Hoàng Tùng đã muốn đấu, như vậy không cần phải khách khí, không gõ đối phương vài cái, như vậy tên này sẽ cho rằng cục thống kê là do chính mình làm chủ.
Mọi người chợt sững sờ, bọn họ không thể tưởng Hàn Đông lại quét mắt Hoàng Tùng trước mặt mọi người, xem ra vị cục trưởng Hàn này cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trâu Cương tranh thủ đứng lên nâng ly nói:
- Tất nhiên rồi, ai mà không phải là binh sĩ của lãnh đạo.
Những người khác thấy vậy cũng không khỏi liên tục đứng lên cùng cụng ly với Hàn Đông, đa số cán bộ lãnh đạo trung tầng nơi đây đều là người của Hoàng Tùng, nhưng dù sao cũng phải làm tốt công tác mặt mũi. Hàn Đông dù gì cũng là chủ tịch cục thống kê, dù mới đến, căn cơ chưa vững nhưng muốn gây phiền cho bất kỳ một người nào ở tuyến dưới cũng rất dễ dàng.
Hoàng Tùng trừng mắt, trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận. Sau đó hắn khôi phục lại như thường, cười cười nói nói cùng cụng ly với mọi người.
Dần dần tình huống dần sinh động, Hoàng Tùng nâng ly rượu cùng cụng ly với các cán bộ trung tầng, tùy ý nói chuyện, bộ dạng khá thân mật.
Cát Văn Quốc thấy Hàn Đông ngồi đó nhàn nhã ăn uống, cũng không ai dám tìm đến gây phiền, vì vậy nâng ly nói:
- Cục trưởng Hàn, tôi mời anh một ly, chúc cục thống kê phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Hàn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Cục trưởng Cát quá khách khí, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.
Hàn Đông nâng ly và lần này cạn sạch, Cát Văn Quốc tuy là người thành thật nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.
- Tút, tút, tút...
Những âm thanh trong trẻo vang lên, thì ra là điện thoại của Hoàng Tùng vang lên, hắn lấy ra xem xét và lớn tiếng nói với mọi người:
- Các anh cứ uống, tôi ra nghe điện thoại, đúng là phiền toái.
Vào năm 1991 thì điện thoại di động đã được đưa vào huyện Phú Nghĩa, giá cả không rẻ, không phải người thường có thể chịu được. Một chiếc điện thoại cục gạch bình thường cũng mất hai ngàn, mỗi tháng còn mất hai chục đồng tiền phí phục vụ, lúc này người ở huyện Phú Nghĩa bỏ tiền ra mua điện thoại là rất ít, đại đa số điện thoại đều là do đơn vị bỏ tiền ra cung cấp cho lãnh đạo.
Hàn Đông thấy Hoàng Tùng cầm điện thoại loại "cục gạch" ra khỏi phòng mà khóe miệng lộ ra nụ cười, sau này trở về phải để cho Trâu Cương điều tra thêm giấy tờ sổ sách mới được.
Trâu Cương lén lút nhìn Hàn Đông, lúc này hắn thầm nghĩ:
- Ngày mai đi làm sẽ đề xuất phân phối điện thoại cho cục trưởng, như vậy cũng coi như thuận tiện liên lạc.
Trâu Cương đã quyết tâm theo bên cạnh Hàn Đông, tất nhiên lúc nào cũng phải có ý nghĩ phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo. Sở dĩ hắn hạ quyết tâm nhanh như vậy, ngoài nguyên nhân trước nay bị Hoàng Tùng chèn ép, mà hắn còn âm thầm phân tích, cảm thấy Hàn Đông còn trẻ mà đã là cục trưởng, nhất định sau lưng có quan hệ, nói không chừng xuống cục thống kê công tác chỉ là kiếm thêm kinh nghiệm mà thôi. Tuy Hàn Đông bây giờ còn chưa thể khống chế được cục thống kê, nhưng lúc này sẽ có cơ hội cho Trâu Cương, vì giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn là rất đáng quý, đợi đến khi Hàn Đông có được vị trí đúng nghĩa, như vậy sẽ không thiếu lợi ích cho Trâu Cương.
Hoàng Tùng đi ra ngoài một lát, sau đó đẩy cửa đi vào, trong miệng còn mắng vợ mình quá phiền phức.
- Sao còn chưa nâng ly, uống thôi, trời lạnh thế này, uống vài ly cho ấm người.
Hoàng Tùng ngồi xuống thì nâng ly mời mọi người, bầu không khí quạnh quẽ cũng nhanh chóng náo nhiệt. Nhưng tình huống này lại lấy Hoàng Tùng làm trung tâm, các vị cán bộ là người của cục trưởng Hoàng liên tục nâng ly, mặt mũi đỏ rực.
- Ầm!
Cửa phòng bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào.
Hai người ngồi bên cạnh cửa chợt kinh hoàng, lại tức giận đứng lên.
Một người phụ nữ trang điểm dày cộp tiến vào trong phòng, khi thấy Hàn Đông thì ánh mắt sáng lên, nàng tức giận rống lên:
- Tốt, quả nhiên có mày, mau đưa tiền đây.
Người phụ nữ này vừa nói vừa chạy về phía Hàn Đông, căn phòng quá nhỏ, nàng chạy lên xô đẩy làm cho vài người ngã trái ngã phải. Nhưng mọi người chỉ cần nhìn là biết đây là loại phụ nữ không đứng đắn, lại thấy nàng nhào về phía Hàn Đông, vì thế cũng không nói thêm điều gì.
- Này, cô làm gì vậy?
Hoàng Tùng phẫn nộ quát lớn rồi đứng lui sang một bên.
- Không liên quan đến ông, tôi đến tìm thằng này, nó chơi tôi mà không trả tiền.
Người phụ nữ vừa nói vừa vung tay lên chộp về phía Hàn Đông, móng tay rất dài, đều được sơn màu đỏ.
Hàn Đông dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn "cô gái" trước mắt, không biết nàng ta đang nói gì. Thấy cô nàng cào tới, hắn cũng không đứng lên, cặp đũa trong tay nhanh chóng điểm vào lòng bàn tay cô nàng.
- Á!
Người phụ nữ chợt kêu lên một tiếng thảm thiết, bàn tay giống như bị đâm lủng, cả cánh tay đau đến mức khó thể nhấc lên. Nàng sợ hãi lui về phía sau vài bước, tay trái ôm lấy tay phải, liên tục kêu đau.
Đám người bên cạnh thấy như vậy thì cũng lắp bắp kinh hãi.
Hàn Đông dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cô nhận lầm người rồi.
Trâu Cương cũng nói:
- Con đàn bà điên này, náo loạn gì vậy? Còn không mau ra ngoài?
Đám ngươi đang ngồi nơi đây đều đứng lên, dù vẻ mặt không có mấy biểu cảm nhưng ánh mắt lại có vẻ muốn xem kịch vui.
Hoàng Tùng lúc này lạnh lùng nói:
- Cô đang làm gì? Đây là cục trưởng Hàn của chúng tôi...
- Hu hu hu...
Người phụ nữ kia chợt ngồi xuống đất khóc lớn, liên tục dùng tay cào tóc, vì vậy mà mái tóc nhanh chóng rối bù, hai chân liên tục đạp loạn, bàn ghế đổ ầm ầm.
- Thằng khốn nạn, đã chơi bà mà không bỏ tiền, còn đánh bà, hu hu hu...
Mọi người nghe lơi nói của người phụ nữ này thì hiểu có chuyện gì xảy ra, ai cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó nói với Trâu Cương:
- Anh đi báo cảnh sát cho tôi.
- Vâng!
Trâu Cương tranh thủ chạy ra mượn điện thoại của ông chủ quán báo cảnh sát.
- Mọi người ngồi xuống đi.
Hàn Đông nhàn nhạt nói, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Tùng, trong lòng thầm nghi ngờ đối phương bày ra tất cả.
- Có ai không, đến đây xem, thằn khốn này đúng là khôn biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia chợt kêu gào lớn tiếng, tay phải của nàng vẫn còn đau đớn, tất nhiên sẽ không dám lao về phía Hàn Đông, vì vậy muốn dùng miệng để mọi người chú ý.
Quả nhiên người phụ nữ hô hào lên thì không ít khách dùng cơm bên ngoài chạy đến cửa phòng nhìn vào.
- Có gì mà xem.
Cát Văn Quốc nhíu mày đi đến dùng sức đóng cửa.
Người phụ nữ kia chợt nhảy dựng lên chụp lấy cánh tay Cát Văn Quốc rồi kéo mạnh, trong miệng mắng:
- Con bà mày, mày muốn gì, đóng cửa làm gì?
Cát Văn Quốc bị kéo mà thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, hắn xoay người muốn dứt ra, một tiếng xoạc vang lên, tay áo bông bên phía tay phải chợt rách toạc. Hắn chợt đỏ mặt tức giận, vung tay muốn tát.
- Mày đánh đi, đánh đi.
Người phụ nữ kia tuyệt đối không sợ, còn đưa gương mặt đầy son phấn lên, thậm chí còn nói văng nước miếng lên mặt Cát Văn Quốc, làm hắn liên tục lui về phía sau, đụng ầm vào cánh cửa.
Hoàng Tùng lúc này mới nổi giận quát:
- Con đàn bà chết tiệt kia, muốn làm gì?
/1284
|