Hàn Đông cười khổ một tiếng, hắn đưa máy nhắn tin cho Xa Tịnh Chương rồi nói:
- Cục trưởng Xa, anh mời khách mà tôi phải làm kẻ chạy chân.
Xa Tịnh Chương nhìn lướt qua máy nhắn tin của Hàn Đông, sau đó cười hì hì nói:
- Vất vả cho cậu rồi, thế này đi, tiền hoa tôi trả.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Tiền mua hoa gì?
- Ha ha, cậu đi đón người đẹp thì không thể đến tay không, các cô gái đều thích hoa, lát nữa cậu nên mua một bó...
- Thôi đi, tôi và cô ấy chỉ có quan hệ là bạn học mà thôi, tặng hoa sẽ làm người ta hiểu lầm.
- Cậu không hiểu sao, người khác hiểu lầm không quan trọng, vấn đề là phải làm cho cô gái vui sướng. Bây giờ các cô gái đều thích những thứ này, nếu cậu đến tay không, sợ rằng người ta sẽ mất vui.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Cục trưởng Xa cũng đừng nói đùa, tôi không có ý với cô ấy.
Xa Tịnh Chương uống một ngụm trà nói:
- Được, tôi không nói nữa, chính cậu chậm rãi phát triển, tối nay cậu nói xem tôi nên biểu hiện thế nào?
Khi thấy Xa Tịnh Chương giống như một học sinh, Hàn Đông chợt cười khổ một tiếng:
- Cục trưởng Xa, thứ này cũng không cần dạy bảo, dù sao tôi cũng không nói gì với cô ấy, chỉ nói là vài người bạn cùng nhau dùng cơm mà thôi.
- Tôi hiểu rồi, tối nay là bạn bè gặp mặt, mọi người nên vui vẻ thoải mái.
Xa Tịnh Chương cũng là người thông minh, hắn biết cách làm quan hệ, tất nhiên không thể nào nói trắng ra, chỉ có thể từ từ đến mà thôi. Tất nhiên trong lòng hắn cũng rất cảm tạ Hàn Đông, vì vậy hắn nâng ly nói:
- Cậu Hàn, cảm ơn.
- Ha ha, tối nay là anh mời khách, người nói cảm ơn phải là tôi.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc lâu, Xa Tịnh Chương thỉnh thoảng lại xem giờ, còn có vẻ sốt ruột hơn cả Hàn Đông. Khi đến năm giờ thì Xa Tịnh Chương lên tiếng:
- Đến giờ rồi, Hàn Đông cậu cũng nên đi, không thể để người ta chờ mãi được.
Hàn Đông thật sự hết chỗ nói:
- Cục trưởng Xa, cứ bình tĩnh, lúc này vẫn còn sớm.
Xa Tịnh Chương lắc đầu nói:
- Cũng không còn sớm nữa, cậu đến chờ một lát mới có thành ý chứ? Đi thôi, tôi đưa cậu đến cục thông tin truyền thông, sau đó sẽ đến khách sạn Long Đằng đặt phòng, các cậu đến chỉ việc nói tên tôi là được.
Sau đó Xa Tịnh Chương đứng dậy thanh toán tiền, Hàn Đông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo. Trước kia hắn ít khi thấy Xa Tịnh Chương vội vã như lúc này, xem ra khoảng thời gian vừa qua đối phương cũng khó phát triển ở cục công an.
Sau khi đi đến một cửa hàng hoa thì Xa Tịnh Chương giảm tốc độ xe hỏi:
- Thật sự không mua hoa sao?
Hàn Đông thật sự không biết nói gì hơn:
- Tất nhiên là thật, không cần mua.
- Ha ha ha...
Xa Tịnh Chương cười ha hả, hắn nhấn chân ga, xe cảnh sát phóng nhanh về phía cục thông tin truyền thông.
Hàn Đông xuống xe nhìn đồng hồ, lúc này mới năm giờ mười, vẫn còn chưa đến giờ tan sở, vì vậy mới chậm rãi đi vào cổng cục thông tin truyền thông. Vừa rồi bảo vệ thấy Hàn Đông từ xe cảnh sát bước xuống thì cũng không ngăn cản, vì thế hắn có cơ hội nhàn nhã đi dạo qua các phòng ban. Một lát sau hắn đi đến phòng cuối cùng, đây là phòng giới thiệu lãnh đạo của cục thông tin truyền thông, hắn thấy được ảnh của Kiều San San. Dù đây chỉ là ảnh nhỏ nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp, vì vậy mà hắn không khỏi cảm thán, đúng là phụ nữ biến đổi rất nhanh.
Đúng lúc này máy nhắn tin trong túi quần chợt vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, thì ra là một dãy tin nhắn:
- Anh ở bên dưới à? Đến khu văn phòng đi, phòng bốn lẻ ba.
Hàn Đông quay đầu lại nhìn lên lầu bốn, cũng không biết cái nào là phòng làm việc của Kiều San San, lúc này bị nàng phát hiện ra, hắn chỉ có thể cất bước đi lên mà thôi.
Cửa phòng làm việc 403 của phó cục trưởng đang mở rộng, Kiều San San dùng hai tay ôm ngực, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Hàn Đông đến gần, nàng nói ngay:
- Đại bí thư của tôi, anh nhàn nhã vậy à?
- Cái gì mà nhàn nhã, tôi đặc biệt đến sớm để đón cô.
Hàn Đông nói, hắn cảm thấy dạo này da mặt của mình dày hẳn lên. Hắn thấy trên bàn làm việc có trà nóng, xem ra vừa mới pha, mà Kiều San San cẩn thận như vậy từ khi nào?
- Trước tiên đợi thêm một lát nữa, bây giờ tan tần vẫn còn sớm. Trà này vừa pha đấy, trà cũng không phải loại tốt, anh uống đi.
Hàn Đông ngồi xuống trước mặt Kiều San San, hắn bưng ly trà lên khẽ ngửi, mùi hương khá đậm, có lẽ là trà bản địa, cũng có lẽ là trà mà cục thông tin truyền thông thống nhất sử dụng. Kiều San San ngồi xuống, nàng dùng ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn rồi cười nói:
- Tôi cảm thấy anh và trước kia có chút biến hóa.
- Phải không?
Hàn Đông ngẩng đầu lên:
- Nói xem, tôi biến hóa ở chỗ nào?
- À, trưởng thành hơn, miệng lưỡi ngọt ngào hơn, tất nhiên biến hóa lớn nhất là khí chất, đặc biệt là khi suy tư về vấn đề, ngẫu nhiên tôi cảm thấy Hàn Đông trong ấn tượng của mình đã quá trưởng thành, trầm ổn.
Hàn Đông chợt kinh hoàng, người phụ nữ này có cảm xúc khá cao và tinh tế, hắn cười nói:
- Thời gian đã khá lâu, con người thay đổi là bình thường, biến đổi của tôi xem như vậy còn nhỏ. Cô xem, bây giờ cô xinh đẹp như vậy, lúc đầu tôi cũng không dám mở miệng tiếp nhận.
- Ha ha, thật vậy sao?
Kiều San San nở nụ cười như hoa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước:
- Biến đổi của tôi lớn vậy sao?
Hai người cách nhau một cái bàn làm việc, Kiều San San hơi nghiêng người về phía trước, bộ ngực no đủ càng căng cứng, ánh mắt của Hàn Đông cũng không tự chủ được bị thu hút, từ tận đáy lòng có chút rục rịch. Kiếp trước Hàn Đông mở công ty giải trí, người đẹp bên cạnh như mây, thứ gì cũng có. Nhưng đời này Hàn Đông dốc lòng làm quan, cắm rể ở cơ sở, đến bây giờ còn chưa được thưởng thức mùi vị của phụ nữ. Dù ngẫu nhiên hắn hồi tưởng lại kiếp trước thì cũng bị những áp lực trong lòng đuổi đi sạch sẽ.
- Anh nhìn đi đâu vậy?
Kiều San San bất mãn nói, vẻ mặt đỏ hồng, khẽ lui người ra phía sau, lấy áo khoác mặc lên người.
- Không...Không nhìn gì cả, tôi đang nghĩ xem nên dùng từ nào để miêu tả về dung mạo của cô, nhưng thật sự là moi ruột gan ra cũng không tìm được từ ngữ nào phù hợp.
Hàn Đông ngượng ngùng nói, hắn có chút chột dạ mà dùng hai tay bưng ly trà.
Lúc này sóng dao động trong lòng Hàn Đông đã từ lâu bị áp chế chợt bùng phát, có lẽ trong tiềm thức thì Hàn Đông không có chút phòng bị với Kiều San San, vì vậy mà tinh thần và thể xác đều buông lỏng, mới nói ra những lời như vậy.
- Hừ, không thành thật.
Kiều San San hừ lạnh một tiếng, Hàn Đông chợt phát hiện khi nàng thẹn thùng thì cái cổ cũng đỏ hồng, vì vậy mà không khỏi ngây người.
- Cục trưởng Xa, anh mời khách mà tôi phải làm kẻ chạy chân.
Xa Tịnh Chương nhìn lướt qua máy nhắn tin của Hàn Đông, sau đó cười hì hì nói:
- Vất vả cho cậu rồi, thế này đi, tiền hoa tôi trả.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Tiền mua hoa gì?
- Ha ha, cậu đi đón người đẹp thì không thể đến tay không, các cô gái đều thích hoa, lát nữa cậu nên mua một bó...
- Thôi đi, tôi và cô ấy chỉ có quan hệ là bạn học mà thôi, tặng hoa sẽ làm người ta hiểu lầm.
- Cậu không hiểu sao, người khác hiểu lầm không quan trọng, vấn đề là phải làm cho cô gái vui sướng. Bây giờ các cô gái đều thích những thứ này, nếu cậu đến tay không, sợ rằng người ta sẽ mất vui.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Cục trưởng Xa cũng đừng nói đùa, tôi không có ý với cô ấy.
Xa Tịnh Chương uống một ngụm trà nói:
- Được, tôi không nói nữa, chính cậu chậm rãi phát triển, tối nay cậu nói xem tôi nên biểu hiện thế nào?
Khi thấy Xa Tịnh Chương giống như một học sinh, Hàn Đông chợt cười khổ một tiếng:
- Cục trưởng Xa, thứ này cũng không cần dạy bảo, dù sao tôi cũng không nói gì với cô ấy, chỉ nói là vài người bạn cùng nhau dùng cơm mà thôi.
- Tôi hiểu rồi, tối nay là bạn bè gặp mặt, mọi người nên vui vẻ thoải mái.
Xa Tịnh Chương cũng là người thông minh, hắn biết cách làm quan hệ, tất nhiên không thể nào nói trắng ra, chỉ có thể từ từ đến mà thôi. Tất nhiên trong lòng hắn cũng rất cảm tạ Hàn Đông, vì vậy hắn nâng ly nói:
- Cậu Hàn, cảm ơn.
- Ha ha, tối nay là anh mời khách, người nói cảm ơn phải là tôi.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc lâu, Xa Tịnh Chương thỉnh thoảng lại xem giờ, còn có vẻ sốt ruột hơn cả Hàn Đông. Khi đến năm giờ thì Xa Tịnh Chương lên tiếng:
- Đến giờ rồi, Hàn Đông cậu cũng nên đi, không thể để người ta chờ mãi được.
Hàn Đông thật sự hết chỗ nói:
- Cục trưởng Xa, cứ bình tĩnh, lúc này vẫn còn sớm.
Xa Tịnh Chương lắc đầu nói:
- Cũng không còn sớm nữa, cậu đến chờ một lát mới có thành ý chứ? Đi thôi, tôi đưa cậu đến cục thông tin truyền thông, sau đó sẽ đến khách sạn Long Đằng đặt phòng, các cậu đến chỉ việc nói tên tôi là được.
Sau đó Xa Tịnh Chương đứng dậy thanh toán tiền, Hàn Đông cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo. Trước kia hắn ít khi thấy Xa Tịnh Chương vội vã như lúc này, xem ra khoảng thời gian vừa qua đối phương cũng khó phát triển ở cục công an.
Sau khi đi đến một cửa hàng hoa thì Xa Tịnh Chương giảm tốc độ xe hỏi:
- Thật sự không mua hoa sao?
Hàn Đông thật sự không biết nói gì hơn:
- Tất nhiên là thật, không cần mua.
- Ha ha ha...
Xa Tịnh Chương cười ha hả, hắn nhấn chân ga, xe cảnh sát phóng nhanh về phía cục thông tin truyền thông.
Hàn Đông xuống xe nhìn đồng hồ, lúc này mới năm giờ mười, vẫn còn chưa đến giờ tan sở, vì vậy mới chậm rãi đi vào cổng cục thông tin truyền thông. Vừa rồi bảo vệ thấy Hàn Đông từ xe cảnh sát bước xuống thì cũng không ngăn cản, vì thế hắn có cơ hội nhàn nhã đi dạo qua các phòng ban. Một lát sau hắn đi đến phòng cuối cùng, đây là phòng giới thiệu lãnh đạo của cục thông tin truyền thông, hắn thấy được ảnh của Kiều San San. Dù đây chỉ là ảnh nhỏ nhưng nàng vẫn rất xinh đẹp, vì vậy mà hắn không khỏi cảm thán, đúng là phụ nữ biến đổi rất nhanh.
Đúng lúc này máy nhắn tin trong túi quần chợt vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, thì ra là một dãy tin nhắn:
- Anh ở bên dưới à? Đến khu văn phòng đi, phòng bốn lẻ ba.
Hàn Đông quay đầu lại nhìn lên lầu bốn, cũng không biết cái nào là phòng làm việc của Kiều San San, lúc này bị nàng phát hiện ra, hắn chỉ có thể cất bước đi lên mà thôi.
Cửa phòng làm việc 403 của phó cục trưởng đang mở rộng, Kiều San San dùng hai tay ôm ngực, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Hàn Đông đến gần, nàng nói ngay:
- Đại bí thư của tôi, anh nhàn nhã vậy à?
- Cái gì mà nhàn nhã, tôi đặc biệt đến sớm để đón cô.
Hàn Đông nói, hắn cảm thấy dạo này da mặt của mình dày hẳn lên. Hắn thấy trên bàn làm việc có trà nóng, xem ra vừa mới pha, mà Kiều San San cẩn thận như vậy từ khi nào?
- Trước tiên đợi thêm một lát nữa, bây giờ tan tần vẫn còn sớm. Trà này vừa pha đấy, trà cũng không phải loại tốt, anh uống đi.
Hàn Đông ngồi xuống trước mặt Kiều San San, hắn bưng ly trà lên khẽ ngửi, mùi hương khá đậm, có lẽ là trà bản địa, cũng có lẽ là trà mà cục thông tin truyền thông thống nhất sử dụng. Kiều San San ngồi xuống, nàng dùng ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn rồi cười nói:
- Tôi cảm thấy anh và trước kia có chút biến hóa.
- Phải không?
Hàn Đông ngẩng đầu lên:
- Nói xem, tôi biến hóa ở chỗ nào?
- À, trưởng thành hơn, miệng lưỡi ngọt ngào hơn, tất nhiên biến hóa lớn nhất là khí chất, đặc biệt là khi suy tư về vấn đề, ngẫu nhiên tôi cảm thấy Hàn Đông trong ấn tượng của mình đã quá trưởng thành, trầm ổn.
Hàn Đông chợt kinh hoàng, người phụ nữ này có cảm xúc khá cao và tinh tế, hắn cười nói:
- Thời gian đã khá lâu, con người thay đổi là bình thường, biến đổi của tôi xem như vậy còn nhỏ. Cô xem, bây giờ cô xinh đẹp như vậy, lúc đầu tôi cũng không dám mở miệng tiếp nhận.
- Ha ha, thật vậy sao?
Kiều San San nở nụ cười như hoa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước:
- Biến đổi của tôi lớn vậy sao?
Hai người cách nhau một cái bàn làm việc, Kiều San San hơi nghiêng người về phía trước, bộ ngực no đủ càng căng cứng, ánh mắt của Hàn Đông cũng không tự chủ được bị thu hút, từ tận đáy lòng có chút rục rịch. Kiếp trước Hàn Đông mở công ty giải trí, người đẹp bên cạnh như mây, thứ gì cũng có. Nhưng đời này Hàn Đông dốc lòng làm quan, cắm rể ở cơ sở, đến bây giờ còn chưa được thưởng thức mùi vị của phụ nữ. Dù ngẫu nhiên hắn hồi tưởng lại kiếp trước thì cũng bị những áp lực trong lòng đuổi đi sạch sẽ.
- Anh nhìn đi đâu vậy?
Kiều San San bất mãn nói, vẻ mặt đỏ hồng, khẽ lui người ra phía sau, lấy áo khoác mặc lên người.
- Không...Không nhìn gì cả, tôi đang nghĩ xem nên dùng từ nào để miêu tả về dung mạo của cô, nhưng thật sự là moi ruột gan ra cũng không tìm được từ ngữ nào phù hợp.
Hàn Đông ngượng ngùng nói, hắn có chút chột dạ mà dùng hai tay bưng ly trà.
Lúc này sóng dao động trong lòng Hàn Đông đã từ lâu bị áp chế chợt bùng phát, có lẽ trong tiềm thức thì Hàn Đông không có chút phòng bị với Kiều San San, vì vậy mà tinh thần và thể xác đều buông lỏng, mới nói ra những lời như vậy.
- Hừ, không thành thật.
Kiều San San hừ lạnh một tiếng, Hàn Đông chợt phát hiện khi nàng thẹn thùng thì cái cổ cũng đỏ hồng, vì vậy mà không khỏi ngây người.
/1284
|