Hàn Đông bây giờ thực sự không biết nói gì cho phải, Lữ Nhạc toàn tiền trảm hậu tấu, việc gì cũng đều sắp xếp trước rồi mới nói với mình. Mà cô ấy làm như vậy lại là vì mình, vì để cho Hàn Nguyệt có thể lớn lên vui vẻ mạnh khỏe.
- - Em đúng là…
Hàn Đông giơ tay gõ nhẹ lên đầu Lữ Nhạc.
Hàn Nguyệt ở bên cạnh thấy thế sắc mặt liền thay đổi, cô vươn hai tay ôm cánh tay của Hàn Đông, ngẩng đầu nhút nhát nhìn Hàn Đông, nói:
- Bố, đừng đánh dì, đánh con có được không?
Hàn Đông ngạc nhiên, trong lòng đau xót, Hàn Nguyệt lại tưởng mình không đồng ý cho Lữ Nhạc dẫn cô tới gặp cụ nội cho nên luôn lo lắng trong lòng, trong lòng con bé này thật ra cũng có tâm sự và lo lắng riêng.
- - Ba sao lại nỡ đánh con chứ?
Hàn Đông xoa nhẹ đầu Hàn Nguyệt, nói.
- Bố cũng không đánh dì mà.
- - Vâng.
Hàn Nguyệt đáp, cảm xúc có chút bớt đi.
Hàn Vũ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, trên đường cứ ngồi thẳng người, lưng cũng thẳng cũng không nói gì, có lẽ là vì sắp gặp được cụ nội rồi trong lòng cậu có sự yên tĩnh khác thường, trên thực tế những người tới đây dường như trong lòng đều có sự nghiêm trang kích động như vậy.
Đằng Tĩnh vẫn lẳng lặng lái xe, đối với việc bên cạnh Hàn Đông bỗng nhiên có thêm một cô bé mà còn gọi hắn bằng bố, anh cũng không nghe thấy bao giờ, làm việc bên lãnh đạo, những việc biết được đương nhiên rất nhiều, nếu không có ý thức giữ bí mật thì cũng không thể phục vụ bên lãnh đạo được.
Xe đi thẳng tới biệt thự số 6, có lẽ cảm thấy không khí ở đây không giống như bất kỳ nơi nào trước kia nên Hàn Nguyệt cũng yên tĩnh hơn nhiều, tay nắm chặt tay của Hàn Đông.
Ông cụ đã sớm đợi ở phòng khách, nhìn thấy bọn Hàn Đông bước vào, trên mặt ông lộ ra nụ cười hiền lành.
Hàn Vũ bước đi vững chắc, bước lên trước vui vẻ gọi cụ nội.
Còn Hàn Nguyệt cầm chặt tay Hàn Đông, thậm chí bàn tay còn có chút mồ hôi.
Hàn Đông biết trong lòng cô bé đang căng thẳng nên cũng nắm chặt tay cô.
Ông cụ vỗ vỗ vai Hàn Vũ một cách trìu mến, bảo ngồi xuống bên cụ, Hàn Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thẳng sống lưng, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ của một tiểu đại nhân.
- - Là Hàn Nguyệt à, lại đây.
Ông cụ nhìn Hàn Nguyệt, trên mặt cười tươi, tinh thần bỗng chốc tốt hơn nhiều, ông thậm chí đứng dậy khỏi ghế.
Hàn Nguyệt thấy thế vội tiến lên trước, giơ tay bám vào vai cụ nội, cô bé dịu dàng nói :
- Cụ nội, cụ cứ ngồi xuống.
- - Được, được.
Ông cụ nhẹ nhàng nói, rồi chậm rãi ngồi xuống, ông đã 92 tuổi rồi, mặc dù sức khỏe vẫn tốt nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, sức khỏe giảm đi nhiều, có thể ngồi ở đây gặp người thân, đầu óc minh mẫn đã là tốt rồi.
Hàn Nguyệt đứng trước mặt cụ nội, có chút không yên nhìn cụ nội đầy vẻ hiền từ này, trên khuôn mặt thơ ngây đầy sự thân thiết.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt vui mừng của ông nội trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lữ Nhạc làm như vậy là đúng, đến hoàn cảnh này, tuổi này của ông nội còn có bao nhiêu theo đuổi đâu, mà việc có thể làm ông cụ vui vẻ như vậy cũng thực sự không nhiều, có lẽ nhìn thấy đứa cháu gái đáng yêu là một sự an ủi lớn đối với ông.
Sinh lão bệnh tử, cuối cùng cũng là quy luật của tự nhiên, bất luận là quan to lộc hậu hay là người buôn bán nhỏ đều không tránh khỏi, ông cụ có thể sống khỏe đến tận bây giờ làm Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng, nguyện vọng lớn nhất là xoay chuyển vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của gia tộc, mà tất cả điều này đều cùng chung nhịp thở với ông nội.
Cho đến bây giờ có thể nói thế lực của nhà họ Hàn đã vô cùng kiên cố, địa vị và sự phát triển của Hàn Đông cũng vô cùng vững chắc, ông cụ cũng có thể yên tâm một chút, mục đích duy nhất của Hàn Đông chính là hi vọng ông nội có thể khỏe mạnh hơn một chút, thoải mái hơn một chút.
So sánh mà nói, đối thủ lớn nhất của nhà họ Hàn là nhà họ Tô lại tụt hậu đi rất nhiều, thực lực ở Trung Quốc đã tụt xuống thứ 6 rồi, nếu không phải là Tô Trọng Vy chống đỡ thì có thể sẽ tụt hậu hơn nữa, mà chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Tô là Tô Đức Hạ, những năm này nghe nói sức khỏe cũng không được tốt lắm nên phần lớn thời gian đều nằm trong viện, có lúc thậm chí còn không biểu đạt được rõ ràng, bây giờ gắng gượng e là cũng chỉ đi cùng nhà họ Tô thêm một đoạn đường ngắn nữa, bây giờ ông còn sống chí ít cũng là một việc tốt đối với nhà họ Tô, có thể bảo đảm rất nhiều quyền lợi, lợi ích của nhà họ Tô không bị áp bức, bắt nạt.
- - Hàn Đông, cháu đứng ở đó chịu phạt à?
Ông cụ nhìn Hàn Đông nói, trong lời nói có ý trách cứ, Hàn Đông cười một cách bất đắc dĩ, trong lòng cũng hiểu ý của ông nội.
Sau đó ông cụ nói với Lữ Nhạc:
- Nhạc Nhạc vất vả rồi.
Lữ Nhạc tự nhiên cười, nói:
- Ông nội, đây là việc cháu nên làm mà.
- Cháu ngoan.
Ông cụ cảm thán nói.
Ông cụ là đang khen Lữ Nhạc, thể hiện cảm ơn sự chu đáo hiền lành của cô, mặc dù ông thân phận ở vị trí cao, quyền cao chức trọng, bây giờ lại là người có sức ảnh hưởng nhất đến toàn Trung Hoa, nhưng cũng không có nghĩa ông không hiểu được cảm nhận của người khác, ông biết rằng trong vấn đề tình cảm của Hàn Đông, Lữ Nhạc đã nhượng bộ rất nhiều, hơn nữa không mang đến phiền hà gì cho Hàn Đông, thậm chí còn bảo vệ Hàn Đông khắp nơi, ngược lại là Hàn Đông hổ thẹn với tình cảm dành cho cô.
Đây cũng chính là nguyên nhân ông cụ vừa rồi không khách khí với Hàn Đông mà lại khách khí với Lữ Nhạc, ông cụ đang dùng cách này để thể hiện thái độ của mình.
Sau đó ông cụ lại hiền từ nói chuyện với Hàn Nguyệt, hỏi han sinh hoạt hàng ngày, học tập của Hàn Nguyệt, việc to việc nhỏ đều quan tâm. Hàn Nguyệt cũng dần dần không có cảm giác lạ lẫm, sợ hãi nữa, bắt đầu nói một cách sinh động những công việc vui chơi, sinh hoạt trong cuộc sống của cô bé.
- - Cụ nội, cháu còn mang cho ông một món quà.
Hàn Nguyệt lúc này mới nhớ ra, vội vàng lấy một cái túi nhỏ sau lưng.
Ông cụ cười híp mắt, nói:
- - Ồ, Nguyệt Nhi còn mang cho cụ quà nữa, là cái gì vậy?
Lúc này Hàn Nguyệt lấy ra một cuốn vở rất đẹp từ trong túi xách, sau đó đưa đến trước mặt cụ nội, nói:
- - Cụ nội, đây đều là cháu vẽ và viết.
- - Thật sao, Nguyệt Nhi thật thông minh, để cụ nội xem nào.
Ông cụ nói xong, mở ra quyển vở nhỏ đáng yêu, trang đầu tiên là một tấm phác họa, lại là một trong những vô số tấm ảnh chụp được thời mình kháng chiến trước kia, cũng là một trong những tranh minh họa trên sách vở lịch sử, mặc quân trang cũ nát, dáng người gầy yếu, trên cằm một mớ râu, đôi mắt sáng ngời có thần.
Ở bên dưới tấm phác họa viết rất cẩn thận tỉ mỉ —— Cụ nội.
Tuy bức họa là mọi người đều biết, nhưng cả bức phác họa đều hết sức dùng tâm để vẽ ra, nhìn thấy được đây là bút tích của Hàn Nguyệt, thật là có lòng. Mà xem câu đề tặng ở góc phải bên dưới, cũng là vẽ năm 2005, khi đó Hàn Nguyệt mới khoảng 5 tuổi, có thể vẽ ra bức tranh như vậy thật là hiếm có.
- - Ừ, vẽ rất đẹp, cụ nội rất thích.
Ông cụ vô cùng thân thiết vỗ bàn tay nhỏ bé của Hàn Nguyệt, sau đó lại bắt đầu lật giở, lại là một số ảnh chụp trước kia của mình, hoặc là ở trong sách, hoặc là ở trên báo chí, ngoài ra còn có một số bài văn miêu tả công tác thời kì kiến thiết và cách mạng của mình, những chữ đó đều viết rất ngay ngắn, trong đó đằng sau không ít chữ còn có thêm dấu ngoặc, trong dấu ngoặc viết thêm phiên âm, phỏng chừng là Hàn Nguyệt phải tra từ điển để có thể đọc được bài văn này.
Nhìn những tác phẩm xuất phát từ tấm lòng chân thành của cô cháu gái nhỏ, ông cụ trong lòng từ lâu đã không hề bận tâm, giờ cũng hơi có chút gợn sóng.
Bắt đầu từ hai năm trước, Tiểu Hàn Nguyệt sử dụng cách này để biểu đạt tình cảm yêu mến của mình với cụ nội chưa từng gặp mặt, loại tình cảm xuất phát từ nội tâm này, cho dù là ông cụ cũng rất cảm động.
- - Cháu ngoan, cháu ngoan …
Ông cụ liên tục cảm thán, nói.
Nhưng một nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh lại có chút lo lắng, ông cụ tuổi tác cao rồi, không thể kích động như vậy, điều này đối với sức khỏe của ông cụ cũng không tốt. Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy được ông cụ lúc này rất vui, cũng không nên làm mất hứng của ông. Một người trong đó liền đi tới bên cạnh Hàn Đông nhỏ giọng, nói:
- - Bí thư Tỉnh ủy Hàn, Thủ trưởng nên nghỉ ngơi một lát rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, cũng có thể hiểu được sự khó xử của nhân viên phục vụ, liền đứng lên chuẩn bị khuyên nhủ ông nội nghỉ ngơi rồi nói sau.
Nhưng không đợi Hàn Đông mở miệng, ông cụ đã ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, nói:
- - Cứ ngồi đó đi.
Hàn Đông đành cười gượng, xem ra ông cụ bây giờ đầu óc đã tỉnh táo rồi, hoặc là vì thể hiện của Hàn Nguyệt, làm cho ông cụ càng trách cứ mình.
- - Cụ nội, bài văn trong này cháu đều nhớ rõ, có thể đọc ra.
Hàn Nguyệt kiêu ngạo, nói.
- - Được, Nguyệt Nhi rất ngoan.
Ông cụ vui mừng tán dương, lập tức quay đầu nói với nhân viên phục vụ là cô Trương:
- - Tiểu Trương, lấy nước hoa quả cho Nguyệt Nhi, trẻ con uống nhiều nước trái cây mới tốt.
Hiển nhiên ông cụ vô cùng vui mừng trước thể hiện của Hàn Nguyệt, đặc biệt là thể hiện của Hàn Nguyệt càng làm cho ông cụ trong lòng tràn đầy thân tình và cảm động, lại càng ngày càng thích cô bé này rồi. Thậm chí là lúc ăn cơm trưa, ông cụ cũng để cho Hàn Nguyệt ngồi ở bên cạnh mình, không ngừng để cho cô bé ăn nhiều, ăn no.
Buổi chiều, ông cụ nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó khi tỉnh dậy cũng không nói rõ với Hàn Đông mục đích lần này muốn hắn về đây, chỉ là hỏi han tỉ mỉ những việc làm của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, nhưng cũng không đưa ra đánh giá gì.
Vào bữa cơm chiều, Hàn Chính mới trở về, nhìn thấy Hàn Nguyệt đương nhiên lại là một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng ngầm phê bình Hàn Đông.
Hàn Đông cảm giác bởi vì Hàn Nguyệt, mình dường như trở thành một người thiệt thòi nhất, ông nội giận mình, cha cũng trách mắng mình, nhưng đối với những điều này Hàn Đông cũng đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, đây cơ bản là vấn đề của mình, hơn nữa cô bé Hàn Nguyệt này quả thật làm cho người ta yêu mến, mình có chịu thêm nhiều thiệt thòi nữa cũng là điều nên làm.
Đương nhiên Hàn Đông cũng biết lần này ông nội gọi mình đến chắc chắn không phải vì chuyện của Hàn Nguyệt.
- - Em đúng là…
Hàn Đông giơ tay gõ nhẹ lên đầu Lữ Nhạc.
Hàn Nguyệt ở bên cạnh thấy thế sắc mặt liền thay đổi, cô vươn hai tay ôm cánh tay của Hàn Đông, ngẩng đầu nhút nhát nhìn Hàn Đông, nói:
- Bố, đừng đánh dì, đánh con có được không?
Hàn Đông ngạc nhiên, trong lòng đau xót, Hàn Nguyệt lại tưởng mình không đồng ý cho Lữ Nhạc dẫn cô tới gặp cụ nội cho nên luôn lo lắng trong lòng, trong lòng con bé này thật ra cũng có tâm sự và lo lắng riêng.
- - Ba sao lại nỡ đánh con chứ?
Hàn Đông xoa nhẹ đầu Hàn Nguyệt, nói.
- Bố cũng không đánh dì mà.
- - Vâng.
Hàn Nguyệt đáp, cảm xúc có chút bớt đi.
Hàn Vũ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, trên đường cứ ngồi thẳng người, lưng cũng thẳng cũng không nói gì, có lẽ là vì sắp gặp được cụ nội rồi trong lòng cậu có sự yên tĩnh khác thường, trên thực tế những người tới đây dường như trong lòng đều có sự nghiêm trang kích động như vậy.
Đằng Tĩnh vẫn lẳng lặng lái xe, đối với việc bên cạnh Hàn Đông bỗng nhiên có thêm một cô bé mà còn gọi hắn bằng bố, anh cũng không nghe thấy bao giờ, làm việc bên lãnh đạo, những việc biết được đương nhiên rất nhiều, nếu không có ý thức giữ bí mật thì cũng không thể phục vụ bên lãnh đạo được.
Xe đi thẳng tới biệt thự số 6, có lẽ cảm thấy không khí ở đây không giống như bất kỳ nơi nào trước kia nên Hàn Nguyệt cũng yên tĩnh hơn nhiều, tay nắm chặt tay của Hàn Đông.
Ông cụ đã sớm đợi ở phòng khách, nhìn thấy bọn Hàn Đông bước vào, trên mặt ông lộ ra nụ cười hiền lành.
Hàn Vũ bước đi vững chắc, bước lên trước vui vẻ gọi cụ nội.
Còn Hàn Nguyệt cầm chặt tay Hàn Đông, thậm chí bàn tay còn có chút mồ hôi.
Hàn Đông biết trong lòng cô bé đang căng thẳng nên cũng nắm chặt tay cô.
Ông cụ vỗ vỗ vai Hàn Vũ một cách trìu mến, bảo ngồi xuống bên cụ, Hàn Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, thẳng sống lưng, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ của một tiểu đại nhân.
- - Là Hàn Nguyệt à, lại đây.
Ông cụ nhìn Hàn Nguyệt, trên mặt cười tươi, tinh thần bỗng chốc tốt hơn nhiều, ông thậm chí đứng dậy khỏi ghế.
Hàn Nguyệt thấy thế vội tiến lên trước, giơ tay bám vào vai cụ nội, cô bé dịu dàng nói :
- Cụ nội, cụ cứ ngồi xuống.
- - Được, được.
Ông cụ nhẹ nhàng nói, rồi chậm rãi ngồi xuống, ông đã 92 tuổi rồi, mặc dù sức khỏe vẫn tốt nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, sức khỏe giảm đi nhiều, có thể ngồi ở đây gặp người thân, đầu óc minh mẫn đã là tốt rồi.
Hàn Nguyệt đứng trước mặt cụ nội, có chút không yên nhìn cụ nội đầy vẻ hiền từ này, trên khuôn mặt thơ ngây đầy sự thân thiết.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt vui mừng của ông nội trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lữ Nhạc làm như vậy là đúng, đến hoàn cảnh này, tuổi này của ông nội còn có bao nhiêu theo đuổi đâu, mà việc có thể làm ông cụ vui vẻ như vậy cũng thực sự không nhiều, có lẽ nhìn thấy đứa cháu gái đáng yêu là một sự an ủi lớn đối với ông.
Sinh lão bệnh tử, cuối cùng cũng là quy luật của tự nhiên, bất luận là quan to lộc hậu hay là người buôn bán nhỏ đều không tránh khỏi, ông cụ có thể sống khỏe đến tận bây giờ làm Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng, nguyện vọng lớn nhất là xoay chuyển vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của gia tộc, mà tất cả điều này đều cùng chung nhịp thở với ông nội.
Cho đến bây giờ có thể nói thế lực của nhà họ Hàn đã vô cùng kiên cố, địa vị và sự phát triển của Hàn Đông cũng vô cùng vững chắc, ông cụ cũng có thể yên tâm một chút, mục đích duy nhất của Hàn Đông chính là hi vọng ông nội có thể khỏe mạnh hơn một chút, thoải mái hơn một chút.
So sánh mà nói, đối thủ lớn nhất của nhà họ Hàn là nhà họ Tô lại tụt hậu đi rất nhiều, thực lực ở Trung Quốc đã tụt xuống thứ 6 rồi, nếu không phải là Tô Trọng Vy chống đỡ thì có thể sẽ tụt hậu hơn nữa, mà chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Tô là Tô Đức Hạ, những năm này nghe nói sức khỏe cũng không được tốt lắm nên phần lớn thời gian đều nằm trong viện, có lúc thậm chí còn không biểu đạt được rõ ràng, bây giờ gắng gượng e là cũng chỉ đi cùng nhà họ Tô thêm một đoạn đường ngắn nữa, bây giờ ông còn sống chí ít cũng là một việc tốt đối với nhà họ Tô, có thể bảo đảm rất nhiều quyền lợi, lợi ích của nhà họ Tô không bị áp bức, bắt nạt.
- - Hàn Đông, cháu đứng ở đó chịu phạt à?
Ông cụ nhìn Hàn Đông nói, trong lời nói có ý trách cứ, Hàn Đông cười một cách bất đắc dĩ, trong lòng cũng hiểu ý của ông nội.
Sau đó ông cụ nói với Lữ Nhạc:
- Nhạc Nhạc vất vả rồi.
Lữ Nhạc tự nhiên cười, nói:
- Ông nội, đây là việc cháu nên làm mà.
- Cháu ngoan.
Ông cụ cảm thán nói.
Ông cụ là đang khen Lữ Nhạc, thể hiện cảm ơn sự chu đáo hiền lành của cô, mặc dù ông thân phận ở vị trí cao, quyền cao chức trọng, bây giờ lại là người có sức ảnh hưởng nhất đến toàn Trung Hoa, nhưng cũng không có nghĩa ông không hiểu được cảm nhận của người khác, ông biết rằng trong vấn đề tình cảm của Hàn Đông, Lữ Nhạc đã nhượng bộ rất nhiều, hơn nữa không mang đến phiền hà gì cho Hàn Đông, thậm chí còn bảo vệ Hàn Đông khắp nơi, ngược lại là Hàn Đông hổ thẹn với tình cảm dành cho cô.
Đây cũng chính là nguyên nhân ông cụ vừa rồi không khách khí với Hàn Đông mà lại khách khí với Lữ Nhạc, ông cụ đang dùng cách này để thể hiện thái độ của mình.
Sau đó ông cụ lại hiền từ nói chuyện với Hàn Nguyệt, hỏi han sinh hoạt hàng ngày, học tập của Hàn Nguyệt, việc to việc nhỏ đều quan tâm. Hàn Nguyệt cũng dần dần không có cảm giác lạ lẫm, sợ hãi nữa, bắt đầu nói một cách sinh động những công việc vui chơi, sinh hoạt trong cuộc sống của cô bé.
- - Cụ nội, cháu còn mang cho ông một món quà.
Hàn Nguyệt lúc này mới nhớ ra, vội vàng lấy một cái túi nhỏ sau lưng.
Ông cụ cười híp mắt, nói:
- - Ồ, Nguyệt Nhi còn mang cho cụ quà nữa, là cái gì vậy?
Lúc này Hàn Nguyệt lấy ra một cuốn vở rất đẹp từ trong túi xách, sau đó đưa đến trước mặt cụ nội, nói:
- - Cụ nội, đây đều là cháu vẽ và viết.
- - Thật sao, Nguyệt Nhi thật thông minh, để cụ nội xem nào.
Ông cụ nói xong, mở ra quyển vở nhỏ đáng yêu, trang đầu tiên là một tấm phác họa, lại là một trong những vô số tấm ảnh chụp được thời mình kháng chiến trước kia, cũng là một trong những tranh minh họa trên sách vở lịch sử, mặc quân trang cũ nát, dáng người gầy yếu, trên cằm một mớ râu, đôi mắt sáng ngời có thần.
Ở bên dưới tấm phác họa viết rất cẩn thận tỉ mỉ —— Cụ nội.
Tuy bức họa là mọi người đều biết, nhưng cả bức phác họa đều hết sức dùng tâm để vẽ ra, nhìn thấy được đây là bút tích của Hàn Nguyệt, thật là có lòng. Mà xem câu đề tặng ở góc phải bên dưới, cũng là vẽ năm 2005, khi đó Hàn Nguyệt mới khoảng 5 tuổi, có thể vẽ ra bức tranh như vậy thật là hiếm có.
- - Ừ, vẽ rất đẹp, cụ nội rất thích.
Ông cụ vô cùng thân thiết vỗ bàn tay nhỏ bé của Hàn Nguyệt, sau đó lại bắt đầu lật giở, lại là một số ảnh chụp trước kia của mình, hoặc là ở trong sách, hoặc là ở trên báo chí, ngoài ra còn có một số bài văn miêu tả công tác thời kì kiến thiết và cách mạng của mình, những chữ đó đều viết rất ngay ngắn, trong đó đằng sau không ít chữ còn có thêm dấu ngoặc, trong dấu ngoặc viết thêm phiên âm, phỏng chừng là Hàn Nguyệt phải tra từ điển để có thể đọc được bài văn này.
Nhìn những tác phẩm xuất phát từ tấm lòng chân thành của cô cháu gái nhỏ, ông cụ trong lòng từ lâu đã không hề bận tâm, giờ cũng hơi có chút gợn sóng.
Bắt đầu từ hai năm trước, Tiểu Hàn Nguyệt sử dụng cách này để biểu đạt tình cảm yêu mến của mình với cụ nội chưa từng gặp mặt, loại tình cảm xuất phát từ nội tâm này, cho dù là ông cụ cũng rất cảm động.
- - Cháu ngoan, cháu ngoan …
Ông cụ liên tục cảm thán, nói.
Nhưng một nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh lại có chút lo lắng, ông cụ tuổi tác cao rồi, không thể kích động như vậy, điều này đối với sức khỏe của ông cụ cũng không tốt. Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy được ông cụ lúc này rất vui, cũng không nên làm mất hứng của ông. Một người trong đó liền đi tới bên cạnh Hàn Đông nhỏ giọng, nói:
- - Bí thư Tỉnh ủy Hàn, Thủ trưởng nên nghỉ ngơi một lát rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, cũng có thể hiểu được sự khó xử của nhân viên phục vụ, liền đứng lên chuẩn bị khuyên nhủ ông nội nghỉ ngơi rồi nói sau.
Nhưng không đợi Hàn Đông mở miệng, ông cụ đã ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, nói:
- - Cứ ngồi đó đi.
Hàn Đông đành cười gượng, xem ra ông cụ bây giờ đầu óc đã tỉnh táo rồi, hoặc là vì thể hiện của Hàn Nguyệt, làm cho ông cụ càng trách cứ mình.
- - Cụ nội, bài văn trong này cháu đều nhớ rõ, có thể đọc ra.
Hàn Nguyệt kiêu ngạo, nói.
- - Được, Nguyệt Nhi rất ngoan.
Ông cụ vui mừng tán dương, lập tức quay đầu nói với nhân viên phục vụ là cô Trương:
- - Tiểu Trương, lấy nước hoa quả cho Nguyệt Nhi, trẻ con uống nhiều nước trái cây mới tốt.
Hiển nhiên ông cụ vô cùng vui mừng trước thể hiện của Hàn Nguyệt, đặc biệt là thể hiện của Hàn Nguyệt càng làm cho ông cụ trong lòng tràn đầy thân tình và cảm động, lại càng ngày càng thích cô bé này rồi. Thậm chí là lúc ăn cơm trưa, ông cụ cũng để cho Hàn Nguyệt ngồi ở bên cạnh mình, không ngừng để cho cô bé ăn nhiều, ăn no.
Buổi chiều, ông cụ nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó khi tỉnh dậy cũng không nói rõ với Hàn Đông mục đích lần này muốn hắn về đây, chỉ là hỏi han tỉ mỉ những việc làm của Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, nhưng cũng không đưa ra đánh giá gì.
Vào bữa cơm chiều, Hàn Chính mới trở về, nhìn thấy Hàn Nguyệt đương nhiên lại là một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng ngầm phê bình Hàn Đông.
Hàn Đông cảm giác bởi vì Hàn Nguyệt, mình dường như trở thành một người thiệt thòi nhất, ông nội giận mình, cha cũng trách mắng mình, nhưng đối với những điều này Hàn Đông cũng đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, đây cơ bản là vấn đề của mình, hơn nữa cô bé Hàn Nguyệt này quả thật làm cho người ta yêu mến, mình có chịu thêm nhiều thiệt thòi nữa cũng là điều nên làm.
Đương nhiên Hàn Đông cũng biết lần này ông nội gọi mình đến chắc chắn không phải vì chuyện của Hàn Nguyệt.
/1284
|