Hàn Đông phục hồi tinh thần lại nói:
- Nào có suy nghĩ gì.
Nhưng trong lòng Hàn Đông lại bùng lên những con sóng mãnh liệt, lại cảm thấy Hoàng Văn Vận không phải vì mình mà trì hoãn hội nghị hội đồng nhân dân đấy chứ? Hay mình suy nghĩ nhiều?
Sau khi thức ăn được đưa lên thì Xa Tịnh Chương ân cần hỏi Kiều San San uống thứ gì, điều này làm cho đám người Trần Dân Tuyển nghi hoặc, người này khi nào thì chu đáo như vậy?
Kiều San San ngọt ngào nói:
- Tôi uống cola.
Hầu Tây Bình nói:
- Cục trưởng Kiều mọt mình uống cola thì cũng mất hay, thế này đi, tất cả mọi người đều uống rượu, cục trưởng Kiều là nữ sĩ, chúng tôi cũng không ép, uống được bao nhiêu thì uống, thế nào?
Khi còn ở thị trấn Trương Trường Hà thì Kiều San San đã uống được hai lượng rượu vào bữa cơm tiếp đãi mà không có vấn đề gì, mở miệng nói chuyện cũng không làm cho người ta phán đoán nàng đã từng uống rượu.
Xa Tịnh Chương cười nói:
- Không có gì, ưu tiên nữ sĩ không được sao?
Kiều San San hào phóng nói:
- Được rồi, cứ làm như chủ tịch Hầu, tôi uống bao nhiêu cũng được.
Chính Kiều San San đã nói như vậy thì Xa Tịnh Chương cũng không biết nói gì hơn, hắn gọi nhân viên phục vụ đưa đến hai chai Ngũ Lương năm mươi hai độ và sáu ly nhỏ.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi thấy anh Trần và anh Hầu cũng đừng dùng ly nhỏ, các anh dùng ly thủy tinh đi, nếu không lát nữa cũng lười rót rượu.
Hầu Tây Bình còn chưa uống rượu mà mặt mũi đã hồng hào, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Hàn nói đúng, cho mượn ly thủy tinh cỡ lớn, trưởng phòng Trần, tôi nghe nói anh uống rượu rất sảng khoái, hôm nay nhất định phải tận hứng.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hôm nay ngồi đây đều là bạn bè, anh Hầu cũng đừng xưng hô chức vụ.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Đúng vậy,ai ngồi đây cũng đều là lãnh đạo, anh Hầu xưng hô như vậy cũng tạo ra áp lực lớn cho tôi.
Hàn Đông vỗ vai của Chu Chính rồi nói:
- Cậu là người mập mạp béo tốt, có áp lực sao?
Trong nhóm người thì Chu Chính là mập nhất, mặt núng nính thịt, cặp mắt híp lại, bộ đồng phục cảnh sát mặc trên người chật căng làm người ta lo lắng sẽ bị rách bất cứ lúc nào.
- Anh Đông, không thể nói như anh cho được.
Chu Chính dùng giọng bức bối nói, hắn lắc người, các thớ thịt trên người khẽ lắc lư.
Mọi người thấy vậy thì cười ha hả, Kiều San San cũng mím môi, trên mặt là một rặng mây đỏ.
Lúc này Xa Tịnh Chương nâng ly lên nói:
- Các vị, hôm nay tôi đưa Tiểu Kiều đi đón gió, trước tiên chúng ta làm một ly, chúc Tiểu Kiều công tác thuận lợi ở huyện Phú Nghĩa, muốn làm gì cũng thành công.
Mọi người đều nâng ly, Trương Trường Hà nói:
- Cục trưởng Xa, khi nào thì anh trở nên nho nhã như vậy?
Xa Tịnh Chương cũng không đỏ mặt, hắn cười hì hì nói:
- Tôi đây tuy không có văn hóa gì, không phải tốt nghiệp đại học cao cấp giống như Hàn Đông và Tiểu Kiều, nhưng làm người cũng có chút tâm tư, khác biệt với những kẻ không có văn hóa chứ?
Hàn Đông không thể ngờ Xa Tịnh Chương lại có thể nói ra những lời ngụy biện như vậy, vì thế mà không hỏi mỉm cười. Người này quả nhiên có lòng cầu tiến, nói bóng nói gió luôn nịnh nọt Kiều San San, cũng không sợ người ta không nhìn ra chút tâm tư này.
Tâm tư của Trần Dân Tuyển rất nhẵn nhụi, hắn luôn quan sát Xa Tịnh Chương, từ đó mà phát hiện không ít vấn đề. Hắn nhìn Kiều San San với nụ cười khéo léo và gương mặt xinh đẹp, thầm nghĩ vi này có quan hệ gì sao? Trong đầu vừa có ý nghĩ thì lập tức nhớ đến bí thư ủy ban tư pháp thị ủy vừa mới nhận chức là Kiều Hiếu Nghĩa, cũng chỉ có vị này mới có thể làm cho Xa Tịnh Chương chú ý bợ đỡ như vậy mà thôi.
Kiều San San chợt phát hiện khi ăn cơm uống rượu thì những người này đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, vì vậy mà nàng thầm kinh ngạc, xem ra người bạn học cũ này cũng không đơn giản. Tất nhiên nàng cũng cảm thấy tâm tư của Xa Tịnh Chương, nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, dù sao thì đối phương cũng không mở miệng cầu xin mình điều gì, hơn nữa mình cũng không thể nào quyết định sự việc thay cho cha.
Sau khi cơm nước xong thì mới tám giờ, Trần Dân Tuyển mời mọi người đi hát, Kiều San San nghe vậy thì vui vẻ nói:
- Được, tôi đã lâu rồi không được hát.
Hàn Đông mỉm cười, Kiều San San có lẽ vì mới uống rượu nên mới có chút hưng phấn như thế. Mọi người cũng không thể không nể mặt người đẹp, vì thế mà cùng nhau đi đến quán karaoke duy nhất ở huyện Phú Nghĩa. Ông chủ quán thấy nhóm người tiến đến thì nhanh chóng tiến lên chào hỏi, sau đó nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, tôi thật sự cảm ơn anh, lần trước nghe theo ý kiến của anh, tôi đã làm vài phòng karaoke, kết quả là kinh doanh rất tốt.
- Ha ha, bây giờ đã là bí thư Hàn rồi.
Hầu Tây Bình nói khá lớn, vì vậy mà toàn bộ đại sảnh đều nghe được, sau đó hắn lại lơ đễnh nói:
- Ông chủ, còn phòng không?
- Còn, còn, vừa vặn có một phòng trống, nếu không phải bọn họ muốn đi dùng cơm, căn bản sẽ chưa chịu rời. Vì chúc mừng bí thư Hàn thăng chức, tối nay tôi sẽ miễn phí toàn bộ.
Ông chủ Tống dùng giọng hùng hồn nói, sau đó tự mình đi đến mở cửa phòng, bật đèn bên trong, gọi nhân viên phục vụ tranh thủ thời gian châm trà, đồng thời cũng mời thuốc các vị lãnh đạo.
Hầu Tây Bình nhận lấy điếu thuốc rồi nói:
- Ông chủ, chỗ này của anh có bia không? Lấy ra hai thùng để thấm giọng.
- Có, tôi sẽ cho người đưa đến.
Ông chủ Tống liên tục gật đầu, sau đó lập tức ra ngoài gọi người đưa bia đến.
Kiều San San ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nàng dịu dàng nói:
- Không ngờ anh cũng biết làm kinh doanh nhỉ.
Hàn Đông cười nói:
- Tùy tiện có chút ý nghĩ mà thôi, không phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Cô mau chọn bài nhanh lên, tôi còn muốn nghe tiếng ca của cô, nhớ rõ trước kia cô cứ thường xuyên ngêu ngao bên cạnh tôi.
- Được, tôi chọn bài, lát nữa hát không hay anh cũng không được chê cười đấy nhé?
Kiều San San nói, sau đó nàng cầm lấy tập nhạc.
Thừa dịp này thì Trần Dân Tuyển ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi cười nói:
- Hàn Đông, vị bạn học của cậu rất đẹp...
- Ha ha, tôi biết trưởng phòng Trần muốn hỏi điều gì, có lẽ anh đoán đúng rồi đấy.
Hàn Đông trực tiếp nói, Trần Dân Tuyển này công tác ở phòng tổ chức đã quá lâu, nói chuyện rất thích đi đường vòng.
- Ha ha, Hàn Đông cậu khi nào thì học được kỹ năng biết trước vậy? Có muốn uống thêm vài chai bia nữa không?
Trần Dân Tuyển dùng giọng vui đùa nói, nhưng trong lòng thì rất vui, Hàn Đông có quan hệ như vậy, sau này đường phát triển sẽ càng thênh thang.
Lúc này ông chủ Tống và một nhân viên mỗi người xách một thùng bia vào phòng, sau khi đặt bia xuống thì khui sáu chai đặt lên mặt bàn, sau đó lại tiếp tục mời thuốc:
- Các vị lãnh đạo cứ chơi đùa thoải mái, tôi cũng không ở đây làm vướng bận mọi người, có gì chỉ cần kêu một tiếng là được.
Hàn Đông nói:
- Cảm ơn anh, ông chủ Tống.
Khi khúc ca du dương vang lên, Kiều San San cầm lấy micro, giọng ca của nàng rất trong trẻo, tựa như tiếng trời. Khi ca hát thì nàng tùy tiện lắc lư thân hình, dáng người nổi bật giống như dương liễu trong gió.
Chu Chính cầm hai chai bia đi đến, hắn ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, đưa cho Hàn Đông một chai, sau đó hỏi:
- Anh Đông, bạn học của anh có lai lịch gì vậy?
- Nào có suy nghĩ gì.
Nhưng trong lòng Hàn Đông lại bùng lên những con sóng mãnh liệt, lại cảm thấy Hoàng Văn Vận không phải vì mình mà trì hoãn hội nghị hội đồng nhân dân đấy chứ? Hay mình suy nghĩ nhiều?
Sau khi thức ăn được đưa lên thì Xa Tịnh Chương ân cần hỏi Kiều San San uống thứ gì, điều này làm cho đám người Trần Dân Tuyển nghi hoặc, người này khi nào thì chu đáo như vậy?
Kiều San San ngọt ngào nói:
- Tôi uống cola.
Hầu Tây Bình nói:
- Cục trưởng Kiều mọt mình uống cola thì cũng mất hay, thế này đi, tất cả mọi người đều uống rượu, cục trưởng Kiều là nữ sĩ, chúng tôi cũng không ép, uống được bao nhiêu thì uống, thế nào?
Khi còn ở thị trấn Trương Trường Hà thì Kiều San San đã uống được hai lượng rượu vào bữa cơm tiếp đãi mà không có vấn đề gì, mở miệng nói chuyện cũng không làm cho người ta phán đoán nàng đã từng uống rượu.
Xa Tịnh Chương cười nói:
- Không có gì, ưu tiên nữ sĩ không được sao?
Kiều San San hào phóng nói:
- Được rồi, cứ làm như chủ tịch Hầu, tôi uống bao nhiêu cũng được.
Chính Kiều San San đã nói như vậy thì Xa Tịnh Chương cũng không biết nói gì hơn, hắn gọi nhân viên phục vụ đưa đến hai chai Ngũ Lương năm mươi hai độ và sáu ly nhỏ.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi thấy anh Trần và anh Hầu cũng đừng dùng ly nhỏ, các anh dùng ly thủy tinh đi, nếu không lát nữa cũng lười rót rượu.
Hầu Tây Bình còn chưa uống rượu mà mặt mũi đã hồng hào, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Hàn nói đúng, cho mượn ly thủy tinh cỡ lớn, trưởng phòng Trần, tôi nghe nói anh uống rượu rất sảng khoái, hôm nay nhất định phải tận hứng.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hôm nay ngồi đây đều là bạn bè, anh Hầu cũng đừng xưng hô chức vụ.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Đúng vậy,ai ngồi đây cũng đều là lãnh đạo, anh Hầu xưng hô như vậy cũng tạo ra áp lực lớn cho tôi.
Hàn Đông vỗ vai của Chu Chính rồi nói:
- Cậu là người mập mạp béo tốt, có áp lực sao?
Trong nhóm người thì Chu Chính là mập nhất, mặt núng nính thịt, cặp mắt híp lại, bộ đồng phục cảnh sát mặc trên người chật căng làm người ta lo lắng sẽ bị rách bất cứ lúc nào.
- Anh Đông, không thể nói như anh cho được.
Chu Chính dùng giọng bức bối nói, hắn lắc người, các thớ thịt trên người khẽ lắc lư.
Mọi người thấy vậy thì cười ha hả, Kiều San San cũng mím môi, trên mặt là một rặng mây đỏ.
Lúc này Xa Tịnh Chương nâng ly lên nói:
- Các vị, hôm nay tôi đưa Tiểu Kiều đi đón gió, trước tiên chúng ta làm một ly, chúc Tiểu Kiều công tác thuận lợi ở huyện Phú Nghĩa, muốn làm gì cũng thành công.
Mọi người đều nâng ly, Trương Trường Hà nói:
- Cục trưởng Xa, khi nào thì anh trở nên nho nhã như vậy?
Xa Tịnh Chương cũng không đỏ mặt, hắn cười hì hì nói:
- Tôi đây tuy không có văn hóa gì, không phải tốt nghiệp đại học cao cấp giống như Hàn Đông và Tiểu Kiều, nhưng làm người cũng có chút tâm tư, khác biệt với những kẻ không có văn hóa chứ?
Hàn Đông không thể ngờ Xa Tịnh Chương lại có thể nói ra những lời ngụy biện như vậy, vì thế mà không hỏi mỉm cười. Người này quả nhiên có lòng cầu tiến, nói bóng nói gió luôn nịnh nọt Kiều San San, cũng không sợ người ta không nhìn ra chút tâm tư này.
Tâm tư của Trần Dân Tuyển rất nhẵn nhụi, hắn luôn quan sát Xa Tịnh Chương, từ đó mà phát hiện không ít vấn đề. Hắn nhìn Kiều San San với nụ cười khéo léo và gương mặt xinh đẹp, thầm nghĩ vi này có quan hệ gì sao? Trong đầu vừa có ý nghĩ thì lập tức nhớ đến bí thư ủy ban tư pháp thị ủy vừa mới nhận chức là Kiều Hiếu Nghĩa, cũng chỉ có vị này mới có thể làm cho Xa Tịnh Chương chú ý bợ đỡ như vậy mà thôi.
Kiều San San chợt phát hiện khi ăn cơm uống rượu thì những người này đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, vì vậy mà nàng thầm kinh ngạc, xem ra người bạn học cũ này cũng không đơn giản. Tất nhiên nàng cũng cảm thấy tâm tư của Xa Tịnh Chương, nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, dù sao thì đối phương cũng không mở miệng cầu xin mình điều gì, hơn nữa mình cũng không thể nào quyết định sự việc thay cho cha.
Sau khi cơm nước xong thì mới tám giờ, Trần Dân Tuyển mời mọi người đi hát, Kiều San San nghe vậy thì vui vẻ nói:
- Được, tôi đã lâu rồi không được hát.
Hàn Đông mỉm cười, Kiều San San có lẽ vì mới uống rượu nên mới có chút hưng phấn như thế. Mọi người cũng không thể không nể mặt người đẹp, vì thế mà cùng nhau đi đến quán karaoke duy nhất ở huyện Phú Nghĩa. Ông chủ quán thấy nhóm người tiến đến thì nhanh chóng tiến lên chào hỏi, sau đó nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, tôi thật sự cảm ơn anh, lần trước nghe theo ý kiến của anh, tôi đã làm vài phòng karaoke, kết quả là kinh doanh rất tốt.
- Ha ha, bây giờ đã là bí thư Hàn rồi.
Hầu Tây Bình nói khá lớn, vì vậy mà toàn bộ đại sảnh đều nghe được, sau đó hắn lại lơ đễnh nói:
- Ông chủ, còn phòng không?
- Còn, còn, vừa vặn có một phòng trống, nếu không phải bọn họ muốn đi dùng cơm, căn bản sẽ chưa chịu rời. Vì chúc mừng bí thư Hàn thăng chức, tối nay tôi sẽ miễn phí toàn bộ.
Ông chủ Tống dùng giọng hùng hồn nói, sau đó tự mình đi đến mở cửa phòng, bật đèn bên trong, gọi nhân viên phục vụ tranh thủ thời gian châm trà, đồng thời cũng mời thuốc các vị lãnh đạo.
Hầu Tây Bình nhận lấy điếu thuốc rồi nói:
- Ông chủ, chỗ này của anh có bia không? Lấy ra hai thùng để thấm giọng.
- Có, tôi sẽ cho người đưa đến.
Ông chủ Tống liên tục gật đầu, sau đó lập tức ra ngoài gọi người đưa bia đến.
Kiều San San ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, nàng dịu dàng nói:
- Không ngờ anh cũng biết làm kinh doanh nhỉ.
Hàn Đông cười nói:
- Tùy tiện có chút ý nghĩ mà thôi, không phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Cô mau chọn bài nhanh lên, tôi còn muốn nghe tiếng ca của cô, nhớ rõ trước kia cô cứ thường xuyên ngêu ngao bên cạnh tôi.
- Được, tôi chọn bài, lát nữa hát không hay anh cũng không được chê cười đấy nhé?
Kiều San San nói, sau đó nàng cầm lấy tập nhạc.
Thừa dịp này thì Trần Dân Tuyển ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi cười nói:
- Hàn Đông, vị bạn học của cậu rất đẹp...
- Ha ha, tôi biết trưởng phòng Trần muốn hỏi điều gì, có lẽ anh đoán đúng rồi đấy.
Hàn Đông trực tiếp nói, Trần Dân Tuyển này công tác ở phòng tổ chức đã quá lâu, nói chuyện rất thích đi đường vòng.
- Ha ha, Hàn Đông cậu khi nào thì học được kỹ năng biết trước vậy? Có muốn uống thêm vài chai bia nữa không?
Trần Dân Tuyển dùng giọng vui đùa nói, nhưng trong lòng thì rất vui, Hàn Đông có quan hệ như vậy, sau này đường phát triển sẽ càng thênh thang.
Lúc này ông chủ Tống và một nhân viên mỗi người xách một thùng bia vào phòng, sau khi đặt bia xuống thì khui sáu chai đặt lên mặt bàn, sau đó lại tiếp tục mời thuốc:
- Các vị lãnh đạo cứ chơi đùa thoải mái, tôi cũng không ở đây làm vướng bận mọi người, có gì chỉ cần kêu một tiếng là được.
Hàn Đông nói:
- Cảm ơn anh, ông chủ Tống.
Khi khúc ca du dương vang lên, Kiều San San cầm lấy micro, giọng ca của nàng rất trong trẻo, tựa như tiếng trời. Khi ca hát thì nàng tùy tiện lắc lư thân hình, dáng người nổi bật giống như dương liễu trong gió.
Chu Chính cầm hai chai bia đi đến, hắn ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, đưa cho Hàn Đông một chai, sau đó hỏi:
- Anh Đông, bạn học của anh có lai lịch gì vậy?
/1284
|